Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 190



Dương Bách Xuyên vừa liếc mắt đã chú ý tới vòng eo phình lên của Trần Bảy Roi, chắc hẳn hắn quấn roi ở đó.

Nghe Dương Bách Xuyên nói vậy, Trần Bảy Roi lộ vẻ tức giận, sau đó lạnh lùng hừ mũi: "Được thôi, thế thì Trần mỗ xin đắc tội."

Nói xong hắn rút roi ở eo ra.

Vụt! Một sợi roi đen nhánh dài hơn ba mét, to bằng ngón út được rút ra, tiếng roi xé gió vang lên.

Cây roi dài ba mét trong tay Trần Bảy Roi vung vẩy, sống động như rắn trườn.

Ngay sau đó, một roi quất tới Dương Bách Xuyên. Trần Bảy Roi không dài dòng, vung roi đánh luôn.

Vụt vụt vụt!

Trong phòng riêng, tiếng roi phát ra vang dội kèm theo tiếng xé gió hừng hực khí thế.

Khóe mắt Dương Bách Xuyên giần giật, anh hơi ngạc nhiên vì cây roi trong tay Trần Bảy Roi rất nhịp nhàng, hắn là người đầu tiên trong số những cổ võ giả anh từng tiếp xúc khiến anh đánh giá cao chiêu thức.

Roi dài vừa chuyển động là biết Trần Bảy Roi đã luyện tiên pháp đến trình độ chiêu thức cực cao.

Chỉ xét về chiêu thức thôi đã hơn xa Mã Tiểu Lục rồi.

Một roi nhanh - chuẩn - ác vụt đến lồ ng ngực của Dương Bách Xuyên.

Dương Bách Xuyên hơi nghiêng người tránh thoát một roi này.

Rầm!

Một giây sau, bàn trà bên cạnh chia năm xẻ bảy bởi một roi này của Trần Bảy Roi, và chỉ dựa vào lực tay của hắn.

Sau đó Trần Bảy Roi rút roi về, tiếp tục vung roi vào hai chân Dương Bách Xuyên.

Dương Bách Xuyên đã nhìn ra tinh hoa trong tiên pháp của Trần Bảy Roi nên không thử nữa, lập tức giơ chân giẫm thẳng lên cây roi dài của đối phương.

Trần Bảy Roi nhếch môi cười khẽ. Trong mắt hắn, Dương Bách Xuyên làm vậy quá kiêu căng, giẫm chân lên roi thì chỉ có thiệt.

Hắn lập tức dồn sức vào tay muốn hất ngã Dương Bách Xuyên.

Nhưng tiếp theo mặt Trần Bảy Roi biến sắc.

Bởi vì hắn dùng sức rút roi nhưng không ngờ cây roi dưới chân Dương Bách Xuyên không hề xê dịch, trong khi anh chỉ giẫm một chân.

Hắn hạ quyết tâm, hét một tiếng rồi rút mạnh lần nữa. Nhưng cây roi vẫn bất động.

Lúc này Trần Bảy Roi đã hiểu ra Dương Bách Xuyên đúng là cao thủ, chỉ với sức lực của một chân cũng đủ thấy e là anh đã vượt qua Minh Kình, bước vào cấp bậc Ám Kình mà võ giả mơ ước.

Nghĩ tới đây, Trần Bảy Roi thu lại sức mạnh toàn thân, nở nụ cười gượng gạo: "Tiền bối có công lực thâm hậu, vừa rồi Trần Bảy Roi không biết tự lượng sức mình đã đắc tội ngài."

Thấy Trần Bảy Roi chịu thua, Dương Bách Xuyên mới thả chân: "Anh Trần khiêm tốn rồi, cứ gọi tên tôi là được, tôi không dám nhận hai chữ tiền bối."

"Trên con đường võ học, ai đạt trước xếp trước. Trần mỗ mạo muội hỏi một câu, tiền bối đã đạt đến Ám Kình phải không?" Trần Bảy Roi nhìn Dương Bách Xuyên bằng cặp mắt sáng ngời.

"Ám Kình?" Dương Bách Xuyên ngẩn ra, sau đó bật cười: "Coi như là vậy đi." Anh là người tu chân chứ không phải võ giả, nếu chỉ xét về sức mạnh thì quả thật anh là võ giả cấp bậc Ám Kình.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 191



"Quả nhiên!" Trần Bảy Roi nói bằng giọng điệu hâm mộ, sau đó hưng phấn nói: "Cuối cùng thì huyện Cổ chúng ta cũng có một cao thủ Ám Kình, thật đáng mừng! Từ sau thời dân quốc, ngoại trừ tổ tiên nhà họ Trần chúng tôi, ở huyện Cổ chưa từng có Ám Kình xuất hiện. Tiền bối lên Ám Kình là phúc của huyện Cổ chúng ta, hơn nữa ngài còn trẻ như vậy, nhìn khắp Tây Bắc cũng không thấy nhiều. Chúc mừng tiền bối."

Trần Bảy Roi cứ luôn miệng nịnh nọt gọi tiền bối làm Dương Bách Xuyên cực kỳ mất tự nhiên, anh vội vàng lên tiếng: "Hôm nay xem như tôi và anh Trần không đánh không quen biết, chi bằng hai ta kết bạn đi. Tôi gọi anh là anh Trần, anh đừng gọi tôi là tiền bối, tôi nghe không quen."

"Ha ha ha, được, vậy Trần mỗ với cao gọi cậu là chú em." Trần Bảy Roi cười sang sảng.

Dương Bách Xuyên cũng có ấn tượng tốt về Trần Bảy Roi, bèn nói: "Anh Trần, tôi xin phép nói thẳng. Vừa rồi trong lúc so đấu, quả thật tiên pháp của anh có chiêu thức rất tinh vi, nhưng sao tôi lại cảm thấy hình như nội lực của anh không ổn?"

Trần Bảy Roi nghe anh nói vậy thì sững ra giây lát, sau đó nở nụ cười cay đắng: "Chú không biết đấy thôi, nội công tâm pháp trong tiên pháp nhà họ Trần chúng tôi đã thất lạc một phần trong thời kỳ chiến loạn, tâm pháp chúng tôi đang luyện chỉ là một nửa thôi, vì thế không thể phát huy toàn bộ sức mạnh tu vi nội lực được. Nói một cách nghiêm khắc thì hiện giờ nhà họ Trần chúng tôi chỉ có thể coi là nửa thế gia cổ võ mà thôi.

Nội công tâm pháp không hoàn chỉnh thì đời này chỉ có thể dừng lại ở Minh Kình, không có hi vọng gì với Ám Kình. Chỉ khi bước vào Ám Kình mới được xem là cổ võ giả chân chính..."

Trần Bảy Roi nói đến đây, giọng điệu tràn đầy hụt hẫng.

Dương Bách Xuyên nghe hắn kể xong mới biết thời chiến loạn nhà họ Trần có tâm pháp hoàn chỉnh, nhưng loại tâm pháp này toàn truyền miệng chứ không ghi chép lại bằng văn bản. Trong thời loạn, nhà hắn có một vị tổ tiên dẫn người đi tiêu diệt thổ phỉ ở hai ngọn núi phía bắc và phía nam huyện Cổ, sau đó bị bắn lén mà chết. Cuối cùng tâm pháp chỉ giữ được một nửa, nửa còn lại xem như thất truyền.

Thì ra tiên pháp hiện tại của nhà họ Trần gồm có chiêu thức tiên pháp hoàn chỉnh và nửa bộ tâm pháp. Trần Bảy Roi là một kẻ si mê võ thuật, luyện tập tiên pháp từ nhỏ, muốn bổ sung hoàn chỉnh tâm pháp của gia tộc. Nhưng hắn luyện võ gần ba mươi năm cũng chỉ dừng lại ở Minh Kình tầng chín, không thể bước vào Ám Kình, tuy nhiên lại luyện được tiên pháp đến trình độ tùy tâm sở dục.

Dương Bách Xuyên tin rằng chỉ cần cho Trần Bảy Roi tu luyện tâm pháp hoàn chỉnh thì hắn sẽ bước vào Ám Kình, sẽ trở thành nhân vật tuy không phải vô địch trong những người cùng cảnh giới, nhưng một chọi dăm ba võ giả cùng cảnh giới cũng không thành vấn đề.

Sau khi tâm sự với Dương Bách Xuyên nỗi cay đắng trong lòng, Trần Bảy Roi bỗng nói sang chuyện khác: "Chú em à, anh nghe nói chú có công thức điều chế đan Tiểu Bồi Nguyên, không biết có chuyện này không?"

Dương Bách Xuyên lập tức híp mắt nhìn Trần Bảy Roi. Anh không có công thức điều chế đan Tiểu Bồi Nguyên gì đó, nhưng có công thức điều chế đan Cố Nguyên, lúc đó anh và nhà họ Mã kết thù cũng bởi vì đan Cố Nguyên.

"Anh Trần cũng muốn công thức điều chế của thằng em này sao?" Dương Bách Xuyên vẫn nở nụ cười, nhưng giọng điệu đã trở nên lạnh lùng.

Trần Bảy Roi biết là mình hỏi quá thẳng thừng khiến Dương Bách Xuyên hiểu lầm, bèn vội vàng giải thích: "Chú đừng hiểu lầm. Tôi nghe đồn chú có công thức điều chế đan Tiểu Bồi Nguyên, hiện giờ rất nhiều thế lực ở khu vực Tây Bắc đều đang theo dõi chú, hôm nay anh nói đến chuyện này là để nhắc nhở chú hành động cẩn thận. Trong giới cổ võ, đan Tiểu Bồi Nguyên là vật báu vô giá, là đan dược có thể giúp Minh Kình bước vào Ám Kình. Có câu này không được xuôi tai cho lắm, hiện giờ chú rất nguy hiểm."

Dương Bách Xuyên nghe thấy lời giải thích vội vàng của Trần Bảy Roi, cũng hiểu được rằng bản thân đã nghĩ nhiều rồi, ngược lại người ta cũng tốt bụng nhắc nhở mình.

Với đan Tiểu Bồi Nguyên trong miệng hắn, Dương Bách Xuyên là lần đầu nghe thấy.

Chuyện của giới võ cổ, anh hoàn toàn chẳng biết gì, nếu không gây sự với Diệp Khai và Mã Tiểu Lục, thậm chí anh cũng không biết đến sự tồn tại của giới cổ võ trên trái đất này.

Theo lời của Trần Bảy Roi, có rất nhiều thế lực võ cổ đang chú ý đến anh, là vì nghe được thông tin rằng trên người anh có phương pháp bào chế đan Tiểu Bồi Nguyên có sức hút lớn với người trong võ cổ.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 192



Điều này thật sự kiến Dương Bách Xuyên hơi kinh ngạc, trên người anh có phương pháp bào chế đan dược là sự thật, nhưng nó không phải đan Tiểu Bồi Nguyên gì đó.

Rất rõ ràng có người đã cố ý truyền tin, gieo tai họa cho bản thân anh, động cơ không trong sạch.

Nghĩ một lát anh hỏi Trần Bảy Roi: “Anh Trần tin tức này có đáng tin không? Hay anh nghe được nó từ đâu?”

Trần Bảy Roi nhìn Dương Bách Xuyên nói: “Người anh em, có phải chú không quen với phạm vi của giới võ cổ không?”

“Aiz, thật sự, tuy rằng tôi cũng coi như võ giả cổ, nhưng sư phụ không cho tôi biết về những chuyện liên quan đến giới võ cổ, về sự tồn tại của võ giả cổ qua thời gian dài tôi cũng mới biết đến chút ít, nhưng cũng chẳng nhiều.” Dương Bách Xuyên nửa thật nửa đùa nói.

“Thảo nào.” Trần Bảy Roi gật đầu tiếp tục nói: “Thực sự, về giới võ giả cổ, chỉ có người thường không biết mà thôi, còn toàn bộ giới võ cổ không có tin tức gì mà họ không biết cả, bởi vì mỗi bên thế lực đều liên hệ với nhau. Ví dụ ở Tây Bắc chúng ta do nhà họ Mã đứng đầu, mỗi ngày đều tổ chức đại hội võ cổ một lần, trong việc hỗ trợ tiến hành trao đổi, hiện tại thời đại đang phát triển, giới võ cổ cũng không ngoại lệ, có thông tin gì, một cuộc điện thoại hay một bài đăng thôi mọi người cũng đều biết được.

Với tin tức nói trên người chú có đan Tiểu Bồi Nguyên, tôi cũng biết được từ diễn đàn võ giả cổ, còn thông tin được ai đăng lên, chẳng ai biết cả, đối phương đăng bài không dùng tên thật. Diễn đàn võ cổ vậy mà lại bao trùm toàn quốc, bây giờ phát triển nhất là võ giả ở khu vực Tây Bắc, mọi người đều biết chú ở Cố Đô, vì vậy lúc nghe được tin đồn, mọi người đều nhao nhao lên muốn cướp được đan dược trên người chú.”

Trần Bảy Roi giải thích một lượt, hắn còn lấy một chiếc điện thoại ra rồi đăng nhập vào một trang web có biểu tượng thanh kiếm cho Dương Bách Xuyên xem, kết quả là trên một web diễn đàn võ giả cổ còn có người đăng bài nói rằng trên người mình có phương pháp chế đan Tiểu Bồi Nguyên.

Sau nhìn thấy bài đăng, Dương Bách Xuyên híp mắt, trong lòng anh đã cảm thấy nghi ngờ, thế lực võ giả cổ mà anh từng có xích mích chỉ có Diệp Khai và Mã Tiểu Lục, nói cách khác người truyền tin không phải nhà họ Mã thì chắc chắn là nhà họ Diệp.

Bây giờ xem ra, người của nhà họ Mã có khả năng cao hơn.

Trong lòng anh thầm chửi rủa, gây rắc rối cho tôi, tôi sẽ san bằng nhà họ Mã các người.

Dương Bách Xuyên thật sự không hiểu rõ về nhà họ Mã, anh hỏi Trần Bảy Roi: “Đại ca Trần, anh có hiểu rõ về nhà họ Mã không?”

Trần Bảy Roi gật đầu nói: “Nhà họ Mã là gia thế đại diện cho toàn bộ võ giả cổ, thế lực hùng hậu, điều quan trọng là nghe đồn lão tổ tông Ám Kình đỉnh phong tồn tại ở nhà họ Mã, thế lực thâm sâu khó đoán. Cũng nhờ có lão tổ tông Ám Kình trấn thủ, nhà họ Mã mới trở thành thế gia đứng đầu võ giả cổ Tây Bắc, dù sao chi tiết cụ thể tôi cũng không rõ nữa, nhưng cường giả Ám Kình ở nhà họ Mã cũng không dưới lũy thừa hai, Ám Kình mới là cường giả võ cổ thật sự, sau này người anh em cậu phải cẩn thận đó. Ám Kình và Minh Kình chỉ khác một chữ nhưng thế lực cách nhau một trời một vực.”

Nói xong, trên mặt Trần Bảy Roi lộ rõ một vẻ ái ngại, muốn nói rồi lại thôi.

Dương Bách Xuyên hiểu rõ, nói thẳng: “Đại ca Trần có gì cứ nói thẳng.”

“Khụ khụ, người anh em, người anh già tôi cả đời này đều hi vọng có thể khiến gia tộc trở thành một thế gia võ cổ thực thụ, đáng tiếc không truyền thừa được trọn vẹn tâm pháp, cả đời này cũng vô vọng, mà bây giờ tôi đã dừng lại ở Minh Kình đỉnh phòng đã mười năm rồi, không thể tiến thêm được nữa, chức năng cơ thể đã suy yếu, đời này không hy vọng đến Ám Kình nữa.

20230223111512-tamlinh247.jpg

 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 193



Nhà họ Trần hắn là gia tộc lớn mạnh trong võ giả cổ ở thời chiến, chỉ đáng tiếc sau khi không thể truyền thừa được, đã xuống dốc không phanh, thậm chí cùng chẳng vào nổi giới võ cổ, có có thể đứng ngoài rìa, miễn cũng được coi là nửa gia tộc võ giả cổ.

Mấy năm này hắn bái sư học nghệ khắp nơi, nhưng bản thân cường giả Ám Kình rất ít, dù là có người cũng không thể truyền thừa lại cho một người ngoài như hắn được.

Gặp được Dương Bách Xuyên cũng giống như mọi lần, cầu xin thử, ngộ ngỡ Dương Bách Xuyên có thể chỉ điểm khiến hắn vượt qua Minh Kình, tiến vào Ám Kình thì đời này đã hoàn thành được mong muốn của ông nội rồi.

Năm nay Trần Bảy Roi ba mươi tuổi, hắn biết qua mấy năm nữa sẽ có cơ hội hoàn thành tâm nguyện của ông nội, nhưng cơ thể hắn lại không ổn.

Dương Bách Xuyên thấy được vẻ mặt kỳ vọng của Trần Bảy Roi, anh dấy lên lòng trắc ẩn, thật sự sau khi tiếp xúc với Trần Bảy Roi, anh cảm thấy tính cách của người này không xấu, mà còn bày tỏ chân thành với mình, hắn cũng nói cho mình biết việc võ giả cổ đang nhắm đến mình, đây cũng xem như là một ân tình.

Mặc khác sau khi gây sự với nhà họ Mã và nhà họ Diệp, Dương Bách Xuyên cảm thấy hơi nguy hiểm, bản thân anh thì chẳng làm sao, nhưng người thân bạn bè bên cạnh không thể lúc nào cũng bảo vệ được, có lẽ có thể chiêu mộ được mấy võ giả cổ như Trần Bảy Roi đến bảo vệ người nhà.

Sau đó cho bọn họ tâm pháp tu luyện, đây là một cuộc giao dịch công bằng.

“Tôi có thể đưa cho anh hết tâm pháp tu luyện võ công, nhưng tôi có một điều kiện.”

Dương Bách Xuyên nhìn Trần Bảy Roi nói.

“Điều gì? Chú...chú có thể đưa cho tôi tất cả tâm pháp tu luyện võ công sao?” Trần Bảy Roi cho rằng bản thân mình nghe nhầm? Ý muốn ban đầu của hắn là muốn Dương Bách Xuyên chỉ điểm xem bản thân có thể đột phá hay không.

Hắn chưa từng nghĩ sẽ lấy được tâm pháp luyện võ công, bởi vì hắn biết ở giới võ cổ, tâm pháp tu luyện của mỗi một môn phái mỗi một gia tộc đều là báu vật, không người nào được tiết lộ, thậm chí trong một gia tộc hay một môn phái, chính người dòng chính truyền thừa tâm pháp cũng phải tìm nhân tài có thể truyền thừa.

Hắn tuyệt đối chẳng ngờ rằng Dương Bách Xuyên có thể dứt khoát nói cho mình tất cả tâm pháp tu luyện võ công?

Điều này khiến Trần Bảy Roi tưởng rằng tai mình nghe nhầm mới hỏi lại.

Dương Bách Xuyên cười lại nói với hắn: “Tôi ở Cố Đô có vài sản nghiệp, mà tôi sẽ sắp xếp ổn cho người nhà rồi, nhưng anh cũng biết tôi gây sự với nhà họ Mã, tôi không yên tâm về người nhà mình, cần người bảo vệ, vị vậy ý tôi là chỉ cần anh đồng ý giúp tôi, tôi sẽ cho anh hết tâm pháp tu luyện võ công, mà đảm bảo là tâm pháp tu luyện có giá trị.”

Trần Bảy Roi ngây người vài giây rồi nhanh chóng đứng dậy chắp tay, vẻ mặt đầy kích động: “Cảm ơn tiên sinh rất nhiều, cảm ơn tiên sinh rất nhiều, tôi đồng ý tôi đồng ý.” Trong lòng hắn thì Dương Bách Xuyên thật sự là chẳng có điều kiện gì cả, bảo vệ người có thể có được toàn bộ tâm pháp tu luyện, quả là cho không.

Mà hắn cũng đoán rằng sau lưng Dương Bách Xuyên là một thế lực rất lớn ở giới võ cổ, người thuận miệng có thể đồng ý cho hết tâm pháp luyện võ điều này đã nói rõ sự truyền thừa của người ta rất phong phú, không thiếu người truyền thừa, điều này là nội tình thế nào đây?

Có thể ở bên cạnh anh là cơ duyên lớn.

“Anh Trần đừng khách sáo, anh và tôi cũng coi như là thỏa mãn nhau, hiện tại tôi viết tâm pháp cho anh, nhưng có một điều không được truyền ra ngoài. Còn nữa, mấy ngày nay, anh chuẩn bị một chút đi, tôi cần phải về quê, hai ngày nữa mới quay lại Cố Đô, anh về với tôi được không, không vấn đề gì chứ?

Dương Bách Xuyên có thể chiêu mộ võ giả có thể sử dụng tiên pháp như Trần Bảy Roi cũng rất vui, anh tin chỉ cần Trần Bảy Roi tu luyện “Thuật Ngũ Hành Dẫn Thể” của anh truyền lại thì đột phá đến Ám Kình không khó, sau này hắn sẽ là một trợ thủ đắc lực.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 194



Dù sao anh cũng truyền lại Thuật Ngũ Hành Dẫn Thể cho Lý Đại Nghị rồi, lại truyền thêm cho một Trần Bảy Roi Thuật Dẫn Thể mà thôi, cũng không phải truyền thừa tu chân.

Thứ không thiếu trong não anh chính là truyền thừa.

Một lúc sau, Trần Bảy Roi cầm lấy báu vật Thuật Ngũ Hành Dẫn Thể mà Dương Bách Xuyên viết, xin thề rằng nhất định không truyền ra ngoài, về nhà sắp xếp xong hắn cùng Dương Bách Xuyên rời đi, đồng thời hắn quỳ một gối trước mặt Dương Bách Xuyên nói: “Cảm ơn ân chủ ban thưởng tâm pháp, Trần Bảy Roi sau này nhất định đi theo phục tùng ân chủ, mãi mãi không phản bội.”

“Đại ca Trần nghiêm túc quá, nhanh đứng lên đi, anh vẫn gọi tôi là người anh em mà, cái gì mà ân chủ ân chủ chứ.” Dương Bách Xuyên đỡ hắn dậy, không ngờ rằng phản ứng của Trần Bảy Roi lại lớn vậy.

“Sau này tôi sẽ gọi chú là tiên sinh, giới võ cổ rất coi trọng tôn ti truyền thừa, lễ không miễn được, nếu không Trần Bảy Roi tôi sẽ bị người khác chê cười không hiểu quy định.”

“Được rồi, tùy anh.”

Ở bên ngoài quán karaoke, Cung Lăng Phong và Dư Giai đang lo lắng chờ Dương Bách Xuyên. Hai mươi phút sau, vẫn không không thấy Dương Bách Xuyên ra.

Lúc này Dư Giai hơi sốt ruột, cầm máy ra chuẩn bị gọi cho ba cô. Chuyện hôm nay là do Dương Bách Xuyên vì cô mà chọc giận nhà họ Trần, điều này vừa khiến cô cảm thấy cảm động, trong lòng lại hơi ngọt ngào không hiểu vì sao.

Nhưng nhiều nhất là lo lắng cho Dương Bách Xuyên.

Cung Lăng Phong nhìn Dư Giai lấy điện thoại ra, nói: “Hay là chờ chút đi, tôi thấy Trần Bảy Roi không phải loại tiểu nhân ức h**p người khác như thế, trong huyện đều đồn người này hiểu đạo lí, hẳn sẽ không làm khó nhóc Xuyên đâu, đợi lát nữa tôi sẽ vào xem.”

“Được, tôi sẽ đợi mười phút, nếu anh ta còn chưa ra thì bằng bất cứ giá nào, tôi sẽ không để nhà họ Trần được yên.” Dư Giai có vẻ dịu dàng ít nói, nay lại kiên quyết.

Lúc hai người nói chuyện thì thấy Dương Bách và Trần Bảy Roi cười cười nói nói đi ra.

Trong mắt Dư Giai và Cung Lăng Phong, Dương Bách Xuyên đi trước, Trần Bảy Roi đi sao anh, nhìn qua có vẻ hơi cung kính với Dương Bách Xuyên.

Quả nhiên sau khi Dương Bách Xuyên và Trần Bảy Roi đi tới, chỉ nghe Trần Bảy Roi nói: “Lời lúc trước của ngài cứ thế đi, ba ngày sau tôi sẽ ở trong huyện chờ ngài, tạm biệt.”

“Được, đến lúc đó tôi sẽ báo cho anh.”

Lúc này, Cung Lăng Phong mở to mắt. Anh ta thường ở trong huyện, biết rõ thái độ làm người của Trần Bảy Roi, không ngờ lại cung kính với bạn thân mình như thế, còn gọi ngài ư?

Trong lòng thật sự rất tò mò, bây giờ Dương Bách Xuyên đang làm gì thế?

Sao có thể làm cho Trần Bảy Roi cung kính như thế.

Mắt Dư Giai lóe lên, nhìn Dương Bách Xuyên đi ra, cô hít sâu một hơi, nở nụ cười, cô thật sự rất bất ngờ về Dương Bách Xuyên.

Không nữ sinh nào không thích nam sinh ra tay vì mình.

Hơn nữa Dư Giai cũng chỉ hai mươi mốt tuổi, cùng tuổi với Dương Bách Xuyên, trong đại học cô không thiếu người theo đuổi, nhưng mà cô là người rất có chủ kiến, chỉ chăm chỉ học tập không yêu đương. Tự đặt quy định cho bản thân là đại học không yêu một ai, trừ phi gặp được người thích hợp.

Nhìn thấy Dương Bách Xuyên, trong lòng Dư Giai đột nhiên nghĩ: “Có phải anh là bạch mã hoàng tử ông trời phái đến cho mình không?”

Nghĩ đến đây, Dư Giai cảm thấy tim mình đập nhanh hơn.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 195



Đúng lúc này, Dương Bách Xuyên đi đến nói: “Để hai người đợi lâu rồi.”

Trong phút chốc bị Dương Bách Xuyên đánh tan ảo tưởng, mặt Dư Giai đỏ lên. Cũng may lúc này Cung Lăng Phong bên cạnh nói: “Nhóc Xuyên à, Trần Bảy Roi có làm khó cậu không?”

“Ha ha, không có, tôi và ngài Trần nói chuyện rất hợp, khiến hai người lo lắng rồi.” Dương Bách Xuyên cười nói.

“Chỉ cần không sao là tốt rồi, Dư Giai còn định gọi viện binh, cô ấy thật sự lo lắng cho cậu.” Cung Lăng Phong trêu ghẹo.

Khiến mặt Dư Giai đỏ bừng.

“Được rồi chúng ta đi thôi, chuyện nhà họ Trần kết thúc rồi. Cũng không còn sớm nữa, tôi đưa hai người về nhà, ngày mai tôi còn phải về quê.” Dương Bách Xuyên nói.

Cung Lăng Phong nhìn Dương Bách Xuyên, lại nhìn mặt Dư Giai đỏ lên, lập tức hiểu rõ. Chuyện tối hôm nay hoàn toàn có thể nói là Dương Bách Xuyên xông pha vì hồng nhan. Nếu lúc này anh ta còn ở lại làm bóng đèn thì đúng là không hiểu chuyện, không có mắt.

Anh ta cười ha ha nói: “Cậu đưa Dư Giai về đi, nhà của tôi chỉ cách vài bước, tôi tự về được, ngày mai gọi cho cậu.” Lúc nói chuyện còn nháy mắt với Dương Bách Xuyên, vẻ mặt chúc cậu tán gái thành công.

Dương Bách Xuyên sửng sốt, thật sự anh không tán gái, đêm này gặp Dư Giai, hơn nữa còn ra tay đánh Trần Tam vì cô là hoàn toàn tình cờ.

Nếu không phải nói chuyện với Cung Lăng Phong thì anh đã biến mất trong đám người rồi.

Giữa sân chỉ còn lại Dư Giai, Dương Bách Xuyên cười nói: “Tôi đưa cậu về nhà ~”

“Vâng ~” Dư Giai ngồi ở ghế phụ, Dương Bách Xuyên hỏi: “Nhà cậu ở đâu?”

“Đối diện sân vận động.” Dư Giai nhỏ giọng nói.

Sau khi nói xong hai người im lặng, chủ yếu là Dương Bách Xuyên không biết tám chuyện như thế nào.

Một lát sau, Dư Giai nói: “Hôm nay cảm ơn cậu.”

“Nào, cảm ơn gì chứ, cậu là bạn học cũ của tôi, hôm nay đổi lại là ai cũng bị Trần Tam đánh thôi. Hơn nữa sau này cậu đi theo tôi, tôi không bảo vệ cậu thì ai bảo vệ cậu chứ.” Cũng chỉ tùy ý nói nhưng lại khi vào tai lại khiến Dư Giai cảm thấy ngọt ngào.

“Đúng rồi, bây giờ cô đã tốt nghiệp rồi, chuẩn bị về Yên Kinh hay về làm việc ở quê?” Dương Bách Xuyên vẫn không hỏi chuyện công việc của Dư Giai.

“Có lẽ tôi sẽ ở lại Yên Kinh, sau này cậu đi Yên Kinh có thể tìm tôi, nhớ gọi điện đấy.”

“Được, cậu đến Cố Đô thì cũng tìm tôi.”

20230223111555-tamlinh247.jpg

 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 196



Điều anh không thể ngờ là ngay sau đó Dư Giai đột nhiên sáp đến, hôn một cái lên mặt anh, lập tức mở cửa xe trốn đi, nói: “Dương Bách Xuyên, tôi sẽ cười vì cậu.”

Sau khi âm thanh biến mất, bóng dáng Dư Giai cũng đã đi xa.

Nhưng mà Dương Bách Xuyên ngồi trong xe vẫn sờ nơi bị cô hôn, hơi ngây người.

Anh lẩm bẩm: “Tôi sẽ cười vì cậu ư?”

Anh không định thần lại được, cẩn thận suy nghĩ, hình như năm đó lúc anh học cấp ba có viết bức thư tình cho Dư Giai! Nhưng mà bức thư tình kia không đưa được đến tay cô mà bị giáo viên chủ nhiệm chặn lại, sao cô lại biết được?

“Cô ấy… Không phải thích mình chứ?”

Sững sờ hồi lâu, Dương Bách Xuyên cười ngốc, lái xe quay về khách sạn.

Sáng sớm nửa ngày, anh phải đi trung tâm mua sắm trước, hôm nay phải về nhà, đầu tiên mua đồ cho bà, cho em gái một chút.

Sau khi đỗ xe trước trung tâm mua sắm, cầm trong tay năm mươi vạn tiền mặt trong túi, lúc lái xe hơi lo lắng.

Khi vào trung tâm mua sắm, nhìn biển hiệu đánh dấu của khu mua sắm. Tầng một là khu chuyên bán di động, tầng hai và ba là siêu thị và quần áo. Anh mua quần áo cho bà nội và em gái trước, cũng mua quà cho hàng xóm, cầm túi lớn túi nhỏ xuống lầu.

Anh muốn mua điện thoại làm quà cho em gái, lập tức đi về phía khu bán điện thoại.

Vừa đi vừa nhìn, lúc vừa bước vào đã nghe thấy tiếng khóc và tiếng cãi nhau, vừa ngẩng đầu đã phát hiện khu vực trái cây trước khu điện thoại có nhiều người vây xem, tiếng khóc truyền đến từ bên kia.

Vốn Dương Bách Xuyên không để ý, nơi có nhiều người thì có đủ loại chuyện xảy ra, cũng không có gì lạ.

Cúi đầu nhìn điện thoại, lúc này lại nghe được một giọng nói quen thuộc, hình như là giọng một cô gái: “Xin lỗi, chúng tôi không cần nhiều tiền như thế, chúng tôi trả tiền cho cô sửa màn hình được không?”

Lúc này có người phụ nữ nói: “Khó mà được, đổi màn hình thì tôi bán cho ai? Hôm nay cô phải mua điện thoại này, tiền không đủ thì gọi người trong nhà các người đưa tiền đến, không đưa tiền thì đừng hòng chạy.”

“Cô… Cô không có đạo lý, điện thoại hư cũng không phải chỉ do tôi, là cô chưa đưa tận tay tôi nên mới rơi, cũng có trách nhiệm của cô. Cô gọi ông chủ của cô đến đây, tôi nói chuyện với ông chủ cô.” Cô gái lúc trước nói.

“Tôi là chủ, sao nào? Con nhỏ lừa đảo nghèo nàn này, vừa nhìn đã biết là nông dân, không có tiền thì chạy đến khu này làm gì? Hôm nay các người đừng hòng đi, gọi điện thoại cho người thân đi, không đưa tiền đến thì bà đây cho các người vào đồn công an. Làm vỡ điện thoại bảy, tám vạn còn muốn cãi à? Lại đây cho tôi, đừng hòng chạy, Tiểu Vương, Tiểu Trương, đóng cửa lại, đừng cho hai con nhóc này chạy đi.”

Dương Bách Xuyên vừa thấy người tự xưng là bà đây này, là một người phụ nữ trung niên mập mạp, vẻ mặt dữ tợn, tướng mạo chanh chua, lúc này hai tay bắt lấy hai cô gái mười bảy tuổi. Quần áo các cô nhăn nhúm lại, trên cánh tay xuất hiện dấu ngón tay.

Vốn Dương Bách Xuyên cảm thấy giọng cô gái hơi quen, lúc này vừa thấy, cả người kinh ngạc, hèn gì quen thế.

Nhìn cánh tay hai cô gái nhỏ bị người phụ nữ trung niên mập như lợn nắm lấy, Dương Bách Xuyên cảm thấy máu trong người bắt đầu chảy ngược.

Cơ thể run lên, giận dữ nói: “Dừng tay ~” Mắt anh đỏ lên, chưa từng nghĩ sẽ gặp phải chuyện như hôm nay.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 197



Anh gầm lên giận dữ, bất tri bất giác truyền chân khí vào trong bầu không khí, khiến khu điện thoại trong trung tâm mua sắm hơi chấn động.

Anh nhìn thấy một cô gái đang cãi nhau với bà chủ béo phì kia chính là con gái của nhà chú Lý hàng xóm, trong khi đó còn có một cô gái đang cúi đầu xuống không phải ai khác chính là em gái ruột của anh – Dương San San.

Vốn dĩ Dương San San còn đang mải cúi đầu nhưng khi nghe được một tiếng gào giận này, hình như có hơi quen thuộc, giống như giọng nói của anh trai, đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên quả nhiên là anh trai Dương Bách Xuyên.

Nhìn thấy anh trai xuất hiện, nước mắt của cô bé cuối cùng cũng không áp chế được mà tràn ra, gọi một tiếng: “Anh ~”

Một tiếng gọi anh này chứa đựng rất nhiều sự uất ức, đồng thời trong lòng cô bé cũng được thả lỏng, từ nhỏ đến lớn, cô bé biết chỉ cần có anh trai cô ở đây thì cho dù có chuyện gì cô bé cũng không sợ.

Hôm nay cô bé và bạn đồng hành hàng xóm tên là Lý Viện Viện của mình đã kết bạn vào thành phố, chủ yếu là đến để mua thuốc cho bà nội, bệnh viêm khớp của bà nội lại tái phát.

Khi đi tới trung tâm thương mại, Lý Viện Viện nhất định phải kéo cô bé đến xem điện thoại di động, nghe nói máy mới nhất của hãng trái cây đã được cho ra thị trường.

Sau khi tiến vào, người phụ nữ mập mạp kia rất nhiệt tình cho Lý Viện Viện xem một cái, thấy cô bé ở một bên nhìn cũng lấy ra cho cô bé một cái, để cho cô xem.

Vốn dĩ Dương San San đi xem cùng với Lý Viện Viện, lúc người phụ nữ mập lấy điện thoại di động cho cô bé xem, cô bé xua tay nói không cần.

Kết quả là khi đối phương duỗi tay, điện thoại di động trong tay thoáng cái đã rơi xuống đất, màn hình bị vỡ.

Lần này người phụ nữ béo yêu cầu cô bé phải đền nó.

Lý Viện Viện cũng nhìn thấy từ đầu đến cuối sự việc, đương nhiên không phải là lỗi của Dương San San, là do lúc người phụ nữ mập đưa điện thoại di động cho cô bé mới không cẩn thận làm rơi xuống đất nên bị vỡ, Dương San San chỉ xua tay nói không xem chứ chưa từng đụng đến điện thoại.

So với Dương San San yên tĩnh nói ít thì Lý Viện Viện lại tương đối nóng tính, cãi nhau hai câu liền lôi kéo Dương San San đi, nhưng lại bị người phụ nữ mập và nhân viên cửa hàng nghìn cản lại, hai người còn bị kéo rách quần áo, cánh tay còn bị người ta cào xước dữ dội.

Chỉ là hai cô bé thì làm sao có thể là đối thủ của cả cửa hàng nhà người ta?

Hơn nữa nếu như thật sự để cho hai người bọn họ bỏ tiền ra mua thì số tiền trên người hai người cũng không có nhiều như vậy.

Ngay khi Dương San San cảm thấy bất lực nhất thì không ngờ anh trai Dương Bách Xuyên lại xuất hiện.

Một tiếng gào giận dữ này của Dương Bách Xuyên đã làm kinh động đến tất cả mọi người ngay cả bà chủ cửa hàng mập mạp cũng ngừng lại.

Lý Viện Viện thấy Dương Bách Xuyên cũng đỏ mặt gọi một tiếng: “Anh Xuyên~”

Hai người đều là học sinh mới tốt nghiệp trung học, làm sao đã trải qua được những hiểm ác của xã hội, bị người phụ nữ mập mạp nói một trận như vậy, đều có cảm giác rất oan ức.

Dương Bách Xuyên đi qua, nhìn ánh mắt đỏ bừng của em gái Dương San San của mình, cảm thấy rất đau lòng.

“Anh~” Đột nhiên cô bé tránh thoát khỏi tay của người phụ nữ mập mạp nhào vào trong ngực Dương Bách Xuyên, vừa ngạc nhiên vừa bị dọa, vô cùng oan ứcức, ở trong ngực Dương Bách Xuyên mà khóc lên.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 198



“San San đừng khóc, có anh ở đây, có anh ở đây rồi.” Vào giây phút này Dương Bách Xuyên hận không thể cho mình hai cái tát, nếu như anh về nhà sớm một chút, hoặc là nói trước cho em gái và bà nội rằng anh đã có chút tiền thì hôm nay cũng sẽ không để cho cô bé bị sỉ nhục như vậy.

“Anh... hu hu... Không phải là em làm... hu hu... Là chính cô ta cầm điện thoại di động không cẩn thận mà làm rơi xuống đất vỡ...” Giây phút này Dương San San nhào vào trong ngực anh trai, nói hết tất cả những oan ức lúc trước, khóc rất thương tâm.

Nghe thấy em gái khóc, trong lòng Dương Bách Xuyên đều đang nhỏ máu, từ nhỏ hai anh em đều không có cha mẹ, anh làm anh trai đối với em gái nhỏ hơn anh bốn tuổi này, mức độ yêu thương đã vượt qua cả chính bản thân mình, từ nhỏ đã không nỡ để cho con bé chịu bất kỳ oan ức nào.

Vào lúc em gái học trung học ở huyện thành, Dương Bách Xuyên luôn liều mạng làm thêm kiếm tiền để cho em gái trang trải chi phí sinh hoạt và ăn mặc, bởi vì anh muốn em gái của anh giống như những cô bé gái khác, được ăn ngon mặc đẹp. Lúc còn bé, chưa nói đến việc không có ba mẹ bên cạnh, anh cũng không nỡ để cô bé ở trường phải chịu bất kỳ uất ức nào.

Nhưng mà em gái cũng rất hiểu chuyện, mỗi một khoản sinh hoạt đều tính toán tỉ mỉ với cả tình cảm của hai anh em rất tốt, con bé cũng rất ỷ lại vào anh.

Từ nhỏ đến lớn anh chưa từng để con bé chịu bất kì ấm ức nào, cũng không thấy em gái khóc thành như vậy.

Trong ấn tượng của anh lần duy nhất cô từng khóc là vào lúc học tiểu học, lần đó là lúc cô và bạn học cãi nhau, bị bạn học mắng là đồ con hoang không cha không mẹ, lần đó em gái khóc hình như giống như lần này.

Đó cũng là lần đầu tiên Dương Bách Xuyên đập vỡ đầu học sinh tiểu học kia sau đó bị người ta tìm đến tận nhà, bà nội ở trước mặt người nhà kia, cầm gậy lớn đánh anh, còn dọa sẽ cắt đứt ngón tay cái của tên kia.

Chờ người nhà kia rời đi, bà nội lại ôm nó lớn tiếng khóc...

“Được rồi được rồi, không khóc, anh tin tưởng em, không phải lỗi của em, anh sẽ xử lý.” Vỗ vai em gái Dương Bách Xuyên an ủi cô bé.

“Anh ~ cái điện thoại kia cũng phải hơn bảy nghìn đồng, trên người chúng ta không có nhiều tiền như vậy, trên người em chỉ có năm trăm đồng.” Dương San San đơn thuần nói chuyện còn luôn lấy ra tiền ý là để cho anh trai gom góp bồi thường cho người ta, nàng hiểu rõ tính tình của anh trai, sợ anh gây chuyện.

...

Lý Viện Viện cũng đỏ mắt nói: “Anh Xuyên, chính là do người phụ nữ kia cố ý ~”

Lúc này người phụ nữ mập mạp kia đã phục hồi lại tinh thần, gật đầu nói: “Cậu là anh trai của bọn họ? Vừa đúng lúc em gái cậu làm vỡ một chiếc điện thoại di động hoa quả mới nhất của chúng tôi, điện thoại di động này có giá bảy nghìn đồng ~”

Trong lòng Dương Bách Xuyên lạnh xuống, cầm đồ vật đã mua giao cho em gái và Lý Viện Viện giữ, sau đó đi tới trước mặt người phụ nữ mập nheo mắt lại nói: “Ý của bà là đập vỡ điện thoại di động hoặc đồ đạc của bà là phải bồi thường đúng không?”

Người phụ nữ mập không nghe lọt tai Dương Bách Xuyên dùng một chữ đập, chỉ nghe được chữ bồi thường, ngay lập tức gật đầu nói: “Không sai, đồ đạc do cậu đập vỡ, đương nhiên là phải bồi thường theo giá trị của nó rồi.”

“Ừm, như vậy tôi đã biết phải làm gì rồi.” Dương Bách Xuyên rất bình tĩnh nhìn một chút, ánh mắt nhìn xung quanh thấy được một cái hòm phòng cháy chữa cháy ở cửa, đi tới.

Người phụ nữ mập còn tưởng rằng Dương Bách Xuyên muốn đi, ngay lập tức phô ra cái giọng điệu chanh chua: “Ê ê, tôi nói cho cậu hôm nay câu cũng đừng nghĩ rời khỏi đây.”
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 199



“Yên tâm tôi sẽ không đi, chờ một lúc nữa tôi còn muốn bồi thường đồ đạc cho mấy người.” Trong lúc nói chuyện, đột nhiên Dương Bách Xuyên đánh một chưởng vào hòm cứu hỏa.

“Rầm rầm”, kính hộp cứu hỏa vỡ vụn, anh đưa tay lấy ra một cái rìu chữa cháy từ bên trong hòm.

Lần này đến lượt người phụ nữ mập mạp cộng thêm mấy nhân viên cửa hàng vừa bất ngờ vừa sợ hãi.

“Cậu... Cậu, cậu... Cậu đang làm cái gì vậy? “

“Ha ha, tôi đập đồ.” Dương Bách Xuyên cười lạnh một tiếng.

Lúc này anh vung rìu chữa cháy lên, đập xuống quầy điện thoại di động gần đó.

“Choang...”

Anh vung rìu chữa cháy lên đập vào quầy điện thoại di động thành một đống nát vụn, một quầy bày ra sáu điện thoại di động có giá trị, có một cái thì tính một cái, toàn bộ đều bị Dương Bách Xuyên đập nát vụn.

Còn chưa xong, anh mang theo rìu chữa cháy, lần lượt đập từng quầy ở khu trái cây, tổng cộng là có tất cả sáu quầy.

Trong lúc này toàn bộ âm thanh hỏi thăm đều bị tiếng thủy tinh vỡ vụn lấn đi...

Người phụ nữ mập và nhân viên cửa hàng đều sợ ngây người, nhìn thấy Dương Bách Xuyên đang điên cuồng đập cửa hàng, trên mặt cô ta hết xanh lại trắng giơ tay chỉ vào Dương Bách Xuyên: “Cậu cậu cậu...”

Cho dù là một câu cũng không nói nên lời.

Toàn bộ khu vực điện thoại di động của trung tâm mua sắm không chỉ riêng một nhà di động trái cây mà tất cả mọi người đều nhìn qua.

Nhìn vào Dương Bách Xuyên đang vung rìu cứu hỏa đập vào.

Có người kinh ngạc, có người cảm thấy vui vẻ bởi vì cái người phụ nữ mập mạp mày ở khu trái cây cũng không được lòng người.

Chỉ có Dương San San và Lý Viện Viện sợ hãi.

Nhất là Dương San San, cô bé trợn tròn mắt, nước mắt thi nhau chuẩn bị rơi xuống, trong cửa hàng này là điện thoại di động trái cây đắt nhất trong tất cả các điện thoại di động, chiếc rẻ nhất cũng phải đến ba bốn nghìn, anh trai anh điên rồi sao?

Giọng nói còn mang theo nức nở: “Anh mau dừng tay đi~”

Nhưng chờ đến khi cô hoàn hồn lại kêu to thì Dương Bách Xuyên đã đập xong rồi.

“Rầm ~” một tiếng anh ném cái rìu chữa cháy trong tay xuống đất, đi đến bên cạnh em gái cười nói: “Trước đây anh đã nói qua sẽ không để cho em phải chịu ấm ức, chỉ là đập một cửa hàng điện thoại di động rách nát mà thôi, là để an ủi em, đừng lo lắng, cho dù anh có đập nát một trăm cái cửa hàng như vậy cũng có thể bồi thường được..”

“Anh ~ Anh đây là muốn làm cái gì vậy, em không có ấm ức gì hết, anh làm như vậy sao chúng ta có thể bồi thường được chứ?” Lúc này Dương San San đã sốt ruột đến mức nổi giận.

Giờ phút này, cuối cùng người phụ nữ mập mạp cũng thở hổn hển chạy tới, tức giận chỉ vào Dương Bách Xuyên phát run nói: “Cậu đúng là coi trời bằng vung mà, hôm nay cậu không được rời khỏi cửa hàng của tôi, nếu không tôi sẽ...”

“Câm miệng ~ Ông đây đập cửa hàng của bà đã là nhẹ, không phải muốn bồi thường sao? Ông đây bồi thường là được, bây giờ bồi thường cho bà ngay.”

Dương Bách Xuyên nói xong, lấy cái túi đựng năm mươi vạn tiền mặt từ trong tay em gái kéo khóa xuống.

Ngay lập tức bên trong túi lộ ra một màu đỏ rực tiền mặt.

Người phụ nữ mập cứng đờ.

Mấy nhân viên cửa hàng xung quanh cũng hai mặt nhìn nhau.

20230223111712-tamlinh247.jpg

 
Back
Top Bottom