Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 180



Sau khi uy h**p thành công, Dương Bách Xuyên buông cô ta ra, đứng ở ngoài xe, nhìn về phía nơi xa, chỉ thấy có hai chiếc xe cảnh sát đang gào thét lao đến.

Trong phút chốc Ninh Kha đã mặc xong quần áo, đi ra khỏi xe, đỏ mặt trừng mắt nhìn Dương Bách Xuyên, nói: “Chuyện hôm nay nếu anh dám nói ra ngoài, tôi sẽ không bỏ qua cho anh, Dương Bách Xuyên tôi nhớ kỹ anh.”

“Ha ha, tôi cũng nhớ kỹ Ninh Kha cảnh sát, về nhà tu dưỡng cho tốt, mất máu quá nhiều không phải chuyện tốt.” Thật ra Dương Bách Xuyên cũng chỉ muốn đùa cô ta.

“Không cần anh lo.”

“Ha hả.”

Trong khi hai người đang đấu võ mồm, cảnh sát dừng lại, chiếc xe đầu tiên có một người đàn ông trung niên bước xuống, Ninh Kha đi qua cúi chào nói: “Cục trưởng Cao.”

“Ninh Kha, cô thế nào rồi? Nhanh chóng gọi chữa bệnh và chăm sóc lại đây.” Người đàn ông trung niên nói với người bên cạnh, vẻ mặt của ông ta rất khẩn trương.

Đối với Ninh Kha, Cao Văn Thái cung phụng giống như tổ tông, cố tình tính cách của tổ tông này quá hiếu thắng. Nếu cô ta xảy ra sơ xuất gì, Cao Văn Thái phải ngồi khóc, không có người biết bối cảnh sau lưng tổ tông này, nhưng ông ta biết rất rõ ràng.

Lúc trước nghe trong điện thoại cô ta nói bị súng lục bắn, suýt chút nữa Cao Văn Thái bị dọa ngất xỉu, vội vàng chạy đến.

Lúc này nhìn đến vết máu trên người cô ta, miễn bàn có bao nhiêu khẩn trương.

“Cục trưởng Cao, ngài đừng lo lắng, tôi không có việc gì, cũng may hôm nay có… Có Dương Bách Xuyên này đã cứu tôi, cũng là anh ta bắt giữ hai tên tội phạm.”

Lời nói của Ninh Kha là thật, không ôm công lao lên trên người mình.

Sau khi bác sĩ đến kiểm tra cho Ninh Kha, cũng nói không có trở ngại gì, chỉ mất máu quá nhiều, trở về tu dưỡng một thời gian là khỏe.

Hơn nữa không ngừng tán thưởng người chữa khỏi vết thương cho Ninh Kha là thần y.

Qua những gì bác sĩ nói, Cao Văn Thái vô cùng biết ơn Dương Bách Xuyên, thân thiết bắt tay cảm ơn Dương Bách Xuyên. Ông ta thiệt tình cảm ơn, nếu không có Dương Bách Xuyên, hôm nay Ninh Kha sẽ gặp nguy hiểm. Nếu cô ta xảy ra chuyện, chức cục trưởng này ông ta cũng khỏi làm.

Dương Bách Xuyên biết đối phương là người đứng đầu công an Cố Đô, nói vài câu về trường hợp hiện trường, sau đó lấy lời khai, coi như xong việc.

Trước khi đi Cao Văn Thái để lại số điện thoại, nói về sau chắc chắn phải mời anh một bữa cơm.

Dương Bách Xuyên cũng sốt ruột muốn về nhà, hôm nay xảy ra chuyện chậm trễ thời gian ban ngày, trời đã đến hoàng hôn.

Hai tên tội phạm cũng bị dẫn đi, qua lời của bác sĩ Ninh Kha cũng biết được tình huống hôm nay của chính mình rất nguy hiểm. Biết nếu không có Dương Bách Xuyên, có lẽ cô ta thật sự sẽ quang vinh hy sinh, cũng hiểu rõ một loạt hiểu lầm lúc trước cũng không trách Dương Bách Xuyên được.

Nhưng trong lòng vẫn còn một chút vướng mắc, hơn nữa… Hôm nay bị Dương Bách Xuyên sàm sỡ từ đầu đến cuối, cảm giác trong lòng cứ quái quái.

“Cảm ơn tên khốn kiếp.” Nói xong đỏ mặt chui vào xe, rời đi.

“Tên khốn kiếp? Cảm ơn?” Dương Bách Xuyên nhìn đám người rời đi, lời này của cô nàng là cảm ơn? Hay là không cảm ơn?
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 181



Quay đầu nhìn một chút cũng lái xe rời đi.

Hơn 8 giờ tối, cuối cùng Dương Bách Xuyên cũng về đến quê.

Đường núi ở đây hơi khó đi, Dương Bách Xuyên chuẩn bị thuê khách sạn ở mai rồi về nhà, còn mua chút đồ vật trở về, cũng dự định đi thăm hàng xóm người thân bạn bè.

Cảnh sắc trong thôn núi rất thuần phác, Dương Bách Xuyên biết một mình bà nội ở nhà, mọi người đều đến giúp đỡ.

Em gái đi học ở trên huyện, nhẩm tính cũng đã qua thời gian thi đại học, cũng không biết con bé thi đỗ đại học không?

Trong khoảng thời gian này cũng không gọi điện thoại hỏi thăm tình huống trong nhà, nghĩ lại người làm anh trai như anh thật không xứng chức.

Về phương diện khác, Dương Bách Xuyên biết bà nội và em gái không gọi điện thoại đến vì sợ ảnh hưởng đến việc học của chính mình. Bây giờ chính mình vẫn chưa nói cho hai người những chuyện anh đang làm.

Muốn đợi đến khi dàn xếp xong tất cả, về nhà đón bọn họ, không ngờ lại kéo dài đến bây giờ.

Sau khi đặt phòng ở khách sạn, Dương Bách Xuyên chuẩn bị đi ra ngoài ăn cơm, rất muốn ăn chút đồ ăn vặt quê nhà.

Buổi tối chợ đêm có nhiều đồ vặt nhất.

Anh học ba năm trung học ở huyện, rất quen thuộc với nơi này, ở chỗ này cũng có một người bạn học rất thân thiết -- Cung Lăng Phong ~

Thời cấp ba, Cao Lăng Phong có tiếng là Hỗn Thế Ma Vương, người này bởi vì đánh nhau nên bị giáo viên đuổi học từ học kỳ đầu năm ba.

Nhưng làm người rất coi trọng tình nghĩa, mấy năm nay anh ta làm kinh doanh, vẫn luôn liên hệ với Dương Bách Xuyên, nghe nói đang làm buôn bán dược liệu.

Lúc đi học cấp ba, đánh bóng bàn, trượt băng, trốn học… tất cả những việc đó anh đều làm. Đều do Cung Lăng Phong dẫn anh đi học mấy cái đó, bây giờ nghĩ lại thật sự có chút nhớ đoạn thời gian đó.

Vì vậy sau khi trở về, Dương Bách Xuyên gọi điện cho Cung Lăng Phong đầu tiên, hẹn đi ăn cơm.

Điện thoại vang lên hai tiếng đã được bắt máy.

“Nhóc Xuyên ~ CMN cậu còn biết gọi điện thoại cho anh em.” Điện thoại truyền đến tiếng cười ha ha của Cung Lăng Phong.

“Tôi trở về gọi điện thoại luôn cho cậu đây, có ở nhà không đi ra ăn cơm.” Dương Bách Xuyên cười nói.

“Cái gì? Cậu thật sự về rồi?” Trong điện thoại Cung Lăng Phong rất vui mừng.

Dương Bách Xuyên: “Lừa cậu làm gì.”

“Tôi đang ở cửa hàng đồ nướng số mười, cũng đang ăn cơm. Ha ha, vừa rồi có người hỏi thăm tin tức của cậu, mấy người chúng tôi chờ cậu, nhanh đến đây.” Cung Lăng Phong cười ha ha, nói.

“Mấy bạn học thời cấp ba, có mấy người cậu quen biết, lại đây đang nói chuyện.” Cung Lăng Phong không nhiều lời.

“Được, đợi tôi một lúc.”

Dương Bách Xuyên cúp máy, đi ra khách sạn đi thẳng đến cửa hàng đồ nướng số mười, anh rất quen thuộc nơi này, biết đây là một cửa hàng lâu năm.

Mười phút sau, Dương Bách Xuyên đến cửa hàng đồ nướng, vừa xuống xe đã thấy mấy người Cung Lăng Phong ngồi bên ngoài.

Thời tiết tháng 7 là thời điểm nóng bức nhất.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 182



“Nhóc Phong.” Dương Bách Xuyên đi qua gọi Cung Lăng Phong.

“Ha ha, cuối cùng thằng nhóc nhà cậu cũng đến rồi.” Cung Lăng Phong đứng dậy, cho Dương Bách Xuyên một cái ôm mạnh mẽ.

Ở trên bàn ngồi năm sáu người, có nam có nữ, Dương Bách Xuyên nhìn qua thấy đều là bạn học thời cấp 3, trong đó còn có một người phụ nữ nhìn hơi quen.

Cung Lăng Phong cười ha ha, nhỏ giọng nói: “Nhóc Xuyên, Dư Giai đến, còn có Nghiêm Bốn Mắt. Thật ra cậu ta nghe được Dư Giai trở về, hẹn Dư Giai, ha ha, không phải lúc trước cậu muốn theo đuổi Dư Giai sao. Cơ hội đêm nay rất tốt, anh em ủng hộ cậu.”

“Cút đi.” Dương Bách Xuyên cười mắng một tiếng, thật ra tình cảm lúc trước với Dư Giai rất mơ hồ, viết một bức thư tình cho cô, kết quả chưa đưa đến tay của Dư Giai đã bị chủ nhiệm lớp bắt được. Cũng may lúc đó chủ nhiệm lớp không tồi, không công khai, nhưng Cung Lăng Phong lại là nhân chứng.

Lúc đó là năm nhất, căn bản không hiểu yêu hay không yêu, hoàn toàn là thấy thích thích.

Lúc ở cấp 3, Dư Giai chính là người học giỏi nhất, mấy người đều là bạn học cùng lớp. Sau khi tốt nghiệp Dương Bách Xuyên đi vào Cố Đô học đại học, Dư Giai đi học đại học Yên Sơn, từ đó đến giờ không liên hệ, không thể tưởng tượng được sẽ gặp lại vào đêm nay.

Nghiêm Bốn Mắt chính là con nhà giàu, Nghiêm Cấm Nhãn, nên trước kia luôn gọi là Nghiêm Bốn Mắt, rất thích theo đuổi Dư Giai nhưng không thành công.

Nghiêm Bốn Mắt không thích Dương Bách Xuyên, bởi vì từ lúc đi học anh ta đã rất khinh thường trai thôn.

Mọi người không chỉ nói về nó.

Liếc mắt đảo qua một lượt, mấy người đêm nay đều là bạn học trong huyện, ngoài Nghiêm Bốn Mắt ra, mấy người khác đều có quan hệ không tệ. Đặc biệt là lúc ở trường, Dư Giai và Dương Bách Xuyên, một người là lớp trưởng, một người là lớp phó học tập. Học tập không tồi, cũng nói chuyện hợp nhau, nhưng cuối cùng cũng không yêu đường, lúc đó cũng không hiểu yêu. Lúc trước ở cấp ba, hai người cũng xem như nhân vật học giỏi.

Dương Bách Xuyên đi qua lần lượt bắt tay với bọn họ.

Sau khi nhìn thấy Dương Bách Xuyên xuất hiện, Dư Giai cũng vui vẻ, chủ động đứng lên, cười nói: “Dương Bách Xuyên, lớp trưởng Dương đã lâu không gặp.”

“Dư Giai ~ lớp phó học tập Dư, đã lâu không thấy ~” Hai người bắt tay nhìn nhau cười.

Giống như trở về thời cấp ba.

Nghiêm Bốn Mắt thấy Dương Bách Xuyên xuất hiện, trong mắt hiện lên sự không vui. Đặc biệt là sau khi nhìn thấy anh và Dư Giai bắt tay, trên mặt Dư Giai hiện lên nụ cười, trong lòng lập tức không vui.

Thấy tình cảnh như vậy, Nghiêm Bốn mắt cười ha ha, nói: “Lớp trưởng, lâu rồi không gặp.”

Người này cố ý vươn tay, bắt tay với Dương Bách Xuyên, đánh gãy cuộc nói chuyện của Dương Bách Xuyên và Dư Giai.

“Bốn Mắt đã lâu không gặp.” Dương Bách Xuyên vẫn gọi anh ta là Bốn Mắt.

Mấy người ngồi xuống, nâng chén uống rượu, cho đến khi nói đến công tác của từng người sau khi tốt nghiệp, một bạn học đứng dậy kiêu ngạo làm ra vẻ nói: “Đi vào công thương, về sau có việc mọi người cứ tìm tôi.”

Sau một trận nịnh hót, một người hỏi Nghiêm Bốn Mắt, nói: “Bốn Mắt, sau tốt nghiệp cậu thế nào? Công tác ở đâu?”

Ngay lập tức khuôn mặt của Bốn Mắt hồng hào đỏ rực, tự hào nói: “Vào tỉnh làm ở cục vệ sinh môi trường ở Cố Đô, dù sao cũng coi như ổn định, có lẽ về sau ít về quê. Trong nhà đã mua hết xe và nhà, đang giục tôi đi kết hôn đây.”
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 183



Có thể an cư lạc nghiệp ở độ thị như Cố Đô, ở trong mắt mọi người là một bước lên trời, hơn nữa có nhà có xe có công việc, đây là chuyện làm cho mọi người cực kỳ hâm mộ.

Sau khi mọi người khen tặng lẫn nhau mấy câu, đột nhiên Nghiêm Bốn mắt nã pháo về phía Dương Bách Xuyên, nói: “Dương Bách Xuyên tôi nhớ cậu cũng ở Cố Đô đúng không? Tốt nghiệp, tìm được nơi công tác nào chưa? Nếu không tìm được, cứ việc mở miệng, tôi biết điều kiện nhà cậu không tốt, bây giờ tìm việc làm không có tiền không có quan hệ thì không tốt lắm. Có lẽ tôi có thể giúp được cậu một chút, ông già nhà tôi có quen biết vài người ở Cố Đô.”

Nghiêm Bốn Mắt lộ ra sự kiêu ngạo ở mọi nơi, có lẽ vừa rồi không nhìn thấy Dương Bách Xuyên đi xe BMW, nếu không sẽ không nói vậy.

Nhưng mọi người đều nghe ra được, trong lời nói của Nghiêm Bốn Mắt tràn ngập sự chế giễu.

Nếu muốn ra vẻ, vậy phải ra vẻ cho tốt, Dương Bách Xuyên cũng biết ra vẻ.

Cung Lăng Phong nghe thấy sự khinh thường trong lời nói của Nghiêm Bốn Mắt, lập tức nheo mắt lại: “Nhóc Xuyên, đi, anh em mời các cậu đi ca hát, ăn nướng BBQ ăn nhiều nóng trong người, chúng ta đi uống rượu.”

Bữa cơm này là Nghiêm Bốn Mắt mời khách, anh ta không muốn Dương Bách Xuyên chịu nhụcnhục.

Lúc này Dư Giai cũng đứng dậy nói: “Được, tôi cũng muốn đi ca hát.”

Dư Giai đi, mấy người khác cũng sẽ đi, Nghiêm Bốn Mắt cũng không ngoại lệ.

Tính cả Dương Bách Xuyên có 6 người, lúc lên xe, Nghiêm Bốn Mắt ra vẻ lấy ra chìa khóa Audi, mời Dư Giai lên xe. Còn đắc ý liếc nhìn Dương Bách Xuyên, ý nói, nhìn xem tao có xe này.

Vốn dĩ Dương Bách Xuyên không muốn vả mặt Nghiêm Bốn Mắt, nhưng nhìn thấy sự kiêu ngạo này, anh cười.

Nhìn Dư Giai, Dương Bách Xuyên nói: “Dư Giai, ngồi xe của tôi đi!”

Nói xong, lấy ra chìa khóa xe BMW, ấn xuống điều khiển từ xa, ngay lập tức âm thanh tích tích vang lên từ cách đó mười mấy mét.

Ngay sau đó, tất cả mọi người ngây ngẩn cả người, đặc biệt là Nghiêm Bốn Mắt. Mặt mũi đỏ bừng, toàn thân cảm giác không được tự nhiên.

Nghiêm Bốn Mắt nhìn chiếc xe BMW mới tinh kia của Dương Bách Xuyên, sắc mặt thoắt xanh thoắt trắng.

Lúc trước nghe Dương Bách Xuyên nói anh có nhà có xe, Nghiêm Bốn Mắt còn tưởng anh chém gió nên chỉ cười ha ha.

Bây giờ nhìn chiếc BMW trước mặt, anh ta cảm thấy cú vả mặt này hơi đau.

Từ hồi đi học Nghiêm Bốn Mắt đã khinh thường đám học sinh nông thôn, cho rằng họ là những kẻ phấn đấu suốt đời cũng chẳng mua nổi một căn nhà, một chiếc xe.

Nhưng hiện tại Dương Bách Xuyên có hẳn một chiếc BMW, lại còn là mẫu 7 Series mới nhất. Hôm qua lúc mua xe anh ta còn cố ý xem mẫu xe này, giá hơn hai trăm tám mươi vạn.

Cho dù nhà họ Nghiêm muốn mua mẫu xe này cũng phải cắn răng nghiến lợi, chiếc Audi của anh ta chỉ có hơn năm mươi vạn thôi.

20230222141833-tamlinh247.jpg

 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 184



Dư Giai cũng rất kinh ngạc. Cô biết gia cảnh của Dương Bách Xuyên. Hồi đi học hai người đều là học sinh xuất sắc, Dương Bách Xuyên có thể coi là một nam sinh có quan hệ rất tốt với cô thời cấp ba, chỉ có điều cả hai người đều hướng nội ít nói.

Trước kia Dương Bách Xuyên từng viết thư tình cho cô, thật ra về sau cô biết chuyện này là bởi vì chủ nhiệm lớp đưa bức thư tình đó cho cô đọc, đồng thời dặn dò cô đặt việc học lên đầu, bằng không yêu sớm sẽ hủy hoại tương lai của hai người. Lúc đó cô đều nghe lọt tai những lời này, và cũng khắc ghi nội dung bức thư tình trong đầu.

Chẳng qua là cô không nói cho Dương Bách Xuyên mà thôi.

Đối với Dư Giai, Dương Bách Xuyên cũng là một ký ức thời thanh xuân.

Bức thư tình năm đó khiến cô mãi nhớ về anh.

Bầu không khí có phần lúng túng, một bạn học khác ra mặt hòa giải.

"Bốn Mắt à, sáng nay tôi học lái xe ở trung tâm xong rồi mà vẫn chưa từng lái xe bên ngoài, cho tôi lái xe của cậu được không?"

"Hả? Được!" Nghiêm Bốn Mắt thuận đà xuống nước, cùng với mấy người khác lên xe đi trước.

Dương Bách Xuyên cười hờ hững, lên xe cùng Cung Lăng Phong, Dư Giai và hai bạn học khác.

Trên xe, Cung Lăng Phong nói đùa: "Nhóc Xuyên được đấy, xem ra bây giờ cậu ăn nên làm ra rồi nhỉ? Mấy năm nay anh đây kinh doanh dược liệu không tốt lắm, sau này đi Cố Đô lăn lộn với cậu được chứ?"

"Chỉ sợ cậu không đến thôi. À đúng rồi, tôi vẫn chưa hỏi cậu kinh doanh dược liệu gì?" Dương Bách Xuyên chợt nảy ra một ý. Hiện tại công ty của anh và Lưu Tích Kỳ không thể tách rời dược liệu, sau này sản phẩm của công ty tăng thì nhu cầu dược liệu sẽ rất cao, anh có thể dẫn theo Cung Lăng Phong cùng làm ăn.

"Chủ yếu là trồng dược liệu, cũng mua qua bán lại nữa. Mấy năm nay ảm đạm lắm, không kiếm được mấy đồng. Hiện giờ trong nhà kho của tôi còn chất đống dược liệu của một hai năm đây này, không bán được thì thành củi đốt thôi." Cung Lăng Phong than thở.

Dương Bách Xuyên cũng biết dược liệu chính là như thế, bán được tiền thì là thuốc, không bán được thì là củi.

"Phong này, lát nữa tôi cho cậu một số điện thoại, ở Cố Đô tôi có một người anh em kinh doanh rượu thuốc, chắc hẳn cần rất nhiều dược liệu. Cậu liên lạc với cậu ấy, nhanh chóng bán hết dược liệu tồn đi. Vả lại cậu trồng dược liệu rất hợp với hướng đi của công ty kia, có thể bàn chuyện hợp tác lâu dài."

Dương Bách Xuyên nghĩ rằng có lẽ giới thiệu Cung Lăng Phong cho Lưu Tích Kỳ cũng tốt, dù sao tương lai Công ty Vân Kỳ sẽ làm ăn lớn, nhất định phải có cứ điểm dược liệu của mình. Anh và Lưu Tích Kỳ từng bàn bạc chuyện này, mà Cung Lăng Phong cũng phù hợp với hướng đi của công ty.

"Thật ư?" Cung Lăng Phong mừng rỡ. Anh ta biết với tính cách của Dương Bách Xuyên, anh sẽ không lấy chuyện này ra đùa.

"Tôi có thể lừa cậu chắc?" Dương Bách Xuyên lườm Cung Lăng Phong, dứt khoát đọc số điện thoại của Lưu Tích Kỳ cho đối phương và bảo ngày mai hãy gọi điện.

Mấy người đến quán karaoke đi hát trong tiếng nói cười vui vẻ.

Quán karaoke ở huyện nhỏ không lớn lắm, đi vào cửa là đến hành lang. Phía trước có bốn năm thanh niên trông giống côn đồ, tóc ngắn ngang tai, tay còn xăm hình. Bọn họ khoác vai bá cổ đi đến, xem chừng uống say rồi.

Mấy người Dương Bách Xuyên còn cố ý tránh sang bên cạnh nhường đường. Họ đến đây là để vui vẻ hát hò chứ không phải để gây chuyện, cũng không muốn gây chuyện.

Nhưng đôi khi rắc rối cứ tự tìm tới.

Lúc hai bên đi qua nhau, Cung Lăng Phong bị một người trong số đó huých vai vào người. Anh ta vốn nóng tính, lập tức nổi giận nhưng bị Dương Bách Xuyên cản lại: "Thôi Phong ơi, chúng ta đến đây để ca hát."
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 185



Cung Lăng Phong trừng mắt, nhưng cũng không nói gì nữa.

Ai dè lúc này Dư Giai đi phía sau Dương Bách Xuyên bỗng hét lên: "Á! Anh!"

Dương Bách Xuyên quay lại thì thấy một bàn tay đặt trên mông Dư Giai, anh giận dữ nhìn một thanh niên trong đám.

"Hì hì, cô em này sờ sướng tay ghê." Thanh niên cười hềnh hệch, sau đó duỗi tay về phía ngực Dư Giai.

Dương Bách Xuyên híp mắt kéo Dư Giai ra sau lưng rồi túm lấy tay thanh niên với tốc độ nhanh như chớp.

Rắc!

Lần này anh thẳng tay bẻ gãy ba ngón tay của đối phương.

"Á!"

Thanh niên kêu ré lên như chọc tiết lợn.

"Mẹ mày thả anh Tam ra!"

Mấy tên côn đồ ở bên cạnh vừa chửi mắng vừa lao tới.

Cung Lăng Phong tinh mắt, đá một tên đang nhào tới ngã lăn ra đất.

Dương Bách Xuyên vốn đang khuyên can Cung Lăng Phong đừng gây chuyện, nhưng họ không muốn gây chuyện mà người ta lại động chạm trước, đặc biệt là đùa giỡn Dư Giai, điều này đã chọc Dương Bách Xuyên tức giận. Anh và Cung Lăng Phong ra dăm ba chiêu đánh gục năm tên côn đồ.

Sau đó, anh híp mắt nói với tên côn đồ sờ mó Dư Giai: "Xin lỗi đi!"

Đau đớn khiến Trần Tam tỉnh rượu phân nửa. Gã biết là mình đụng phải kẻ khó chơi rồi, nhưng bảo gã xin lỗi thì hơi khó. Từ trước tới giờ gã hoành hành ngang ngược ở huyện nhỏ này, không ai dám không nể mặt gã.

Thấy Dương Bách Xuyên lạ mặt, không phải người thường gặp trên thành phố, cho nên gã chẳng sợ, nói rất hùng hồn: "Trông chú mày lạ mặt, chắc hẳn không biết Trần Tam là ai đúng không? Xin lỗi á? Ha ha, tốt nhất là mày xin lỗi tao trước đi, nếu không hôm nay tao sẽ khiến mày nằm thẳng cẳng ra ngoài, mày có tin không?"

Dương Bách Xuyên nhếch môi cười. Đến Hoa Đầu là côn đồ hàng thật giá thật ở Cố Đô anh còn chẳng sợ, sao có thể bị côn đồ ở huyện dọa dẫm?

Hồi học cấp ba Dương Bách Xuyên từng nghe nói côn đồ ở huyện rất phách lối, lúc đó anh không tin vì chưa tiếp xúc bao giờ, hôm nay anh muốn xem thử.

Anh thình lình giơ chân giẫm lên tay Trần Tam.

Rắc!

"Á!"

Dương Bách Xuyên không nhấc chân ra khỏi tay Trần Tam.

Trần Tam kêu la oai oái vì đau đớn, mấy tên côn đồ bên cạnh gã cũng sợ tái mặt.

Không ngờ Dương Bách Xuyên nhìn có vẻ nho nhã, vậy mà ra tay còn ác hơn bọn chúng.

"Chúng mày còn ngây ra đó làm gì? Gọi điện cho chú út của tao đi!" Trần Tam lườm mấy tên đàn em. Gã vẫn rất ngang ngạnh, không chịu xin lỗi.

"Tao cho mày thêm một cơ hội, xin lỗi bạn tao đi." Dương Bách Xuyên híp mắt nhìn Trần Tam, hoàn toàn không quan tâm chuyện gã sai người gọi điện thoại.

"Nhãi con mày chờ đấy, có biết chú út của tao là ai không? Là Trần Bảy Roi huyện Cổ đó! Mày chờ chết đi! Ha ha ha..." Trần Tam cười điên cuồng.

Lúc này mặt Cung Lăng Phong chợt biến sắc: "Nhóc Xuyên... Hay là bỏ qua đi, chúng ta không thể chọc vào Trần Bảy Roi." Cung Lăng Phong cũng rất bối rối, không ngờ tên Trần Tam này lại là người nhà họ Trần.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 186



Nhà họ Trần là thế gia vọng tộc ở huyện Cổ, trong nhà không có ai làm chính trị nhưng mọi người không dám chọc vào. Bởi vì người huyện Cổ đều biết nhà họ Trần là gia tộc đã bảo vệ huyện thành, chống lại mấy trăm thổ phỉ, cứu giúp dân chúng huyện thành trong thời kỳ chiến loạn. Thế hệ trước rất kính trọng người nhà họ Trần.

Nghe nói nhà họ Trần luyện võ nhiều đời, đến bây giờ vẫn vậy. Ngôi trường dạy võ duy nhất ở huyện Cổ là do người nhà họ Trần mở. Ở huyện Cổ, người nhà họ Trần rất được yêu quý.

Trần Bảy Roi mà Trần Tam nhắc đến là dân giang hồ khét tiếng. Nghe nói hồi trẻ ông ta dùng tiên pháp nhà họ Trần đánh khắp hai quận năm huyện xung quanh không có đối thủ, đánh tổng cộng bảy roi, roi nào cũng lợi hại.

Cung Lăng Phong thì thầm thuật lại cho Dương Bách Xuyên một lượt với hi vọng anh tha cho Trần Tam. Thật sự là ở huyện Cổ không có mấy ai dám chọc vào nhà họ Trần, nhất là Trần Bảy Roi. Mặc dù Cung Lăng Phong chưa từng gặp Trần Bảy Roi, nhưng không hề xa lạ.

Ngay cả Dư Giai nghe xong cũng nói: "Dương Bách Xuyên, hay là bỏ đi!" Cô rất cảm động vì Dương Bách Xuyên ra mặt cho mình, nhưng càng lo Dương Bách Xuyên động vào người nhà họ Trần sẽ bị trả thù.

Về phần mấy người Nghiêm Bốn Mắt, sau khi nghe tin nhóm Dương Bách Xuyên và Cung Lăng Phong đánh nhau với người nhà họ Trần, ai nấy đều chạy biến.

Cung Lăng Phong tức quá chửi ầm lên.

Tuy nhiên, Dương Bách Xuyên không hề lo lắng chút nào, ngược lại còn nảy sinh hứng thú. Hình như nhà họ Trần này là thế gia cổ võ.

Nếu đúng là vậy thì anh muốn xem Trần Bảy Roi này đã đạt tới trình độ nào.

Dương Bách Xuyên nhìn Trần Tam cười ác độc dưới đất, sau đó cười khà khà giẫm lên cánh tay còn lại của Trần Tam thêm phát nữa: "Xin lỗi, dù Diêm Vương tới cũng vô dụng."

Tiếng hét thảm thiết của Trần Tam vang vọng khắp hành lang, thu hút rất nhiều người vây xem. Có người quen biết Trần Tam còn xì xào bàn tán.

"Tên Trần Tam này đụng phải kẻ khó chơi rồi đây. Bình thường gã ỷ vào nhà họ Trần, làm không ít chuyện vô đạo đức. Đúng là đáng đời!"

Cũng có người lo lắng cho Dương Bách Xuyên. Người hiểu nhà họ Trần đều biết ở huyện Cổ người nhà đó không dễ chọc.

Về phần Trần Tam, cả hai tay đã bị Dương Bách Xuyên giẫm gãy, nhưng gã đúng là tên lưu manh, nhất quyết không chịu xin tha.

Dương Bách Xuyên thấy Trần Tam tuy nói năng ngang ngạnh, song ánh mắt vẫn không giấu được vẻ sợ hãi, cho nên anh không thèm để ý tới lời lẽ ngang ngược của gã. Anh không tin trên đời này không có người sợ chết.

Anh híp mắt nhìn Trần Tam rồi liếc qua chỗ ấy của gã: "Tao cho mày thêm một cơ hội cuối cùng, xin lỗi bạn tao đi!"

Bị Dương Bách Xuyên nhìn nhìn chằm chỗ ấy, lần này Trần Tam sợ rồi.

Gã lắp bắp nói: "Tao tao... tao nói cho mày biết, nếu mày dám động vào tao thì lát nữa chú út tao đến đây nhất định sẽ giết mày."

"Ha ha!" Dương Bách Xuyên lạnh lùng cười ha hả, đồng thời giơ chân làm bộ sẽ giẫm xuống của quý của Trần Tam.

"Á... đừng đừng đừng đừng! Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi!" Cuối cùng Trần Tam cũng biết sợ. Từ ánh mắt của Dương Bách Xuyên gã không nhìn thấy chút e sợ nào, đành cuống quít cầu xin tha thứ.

"Tôi xin lỗi!" Trần Tam xin lỗi Dư Giai.

Dương Bách Xuyên vỗ vào đầu gã: "Mày xin lỗi ai thế?"

"Á, đừng đánh đừng đánh! Chị gì ơi tôi xin lỗi, tôi sai rồi, xin chị tha thứ cho tôi."

Trần Tam không còn cách nào khác, bây giờ gã rất sợ Dương Bách Xuyên. Gã lớn chừng này mà chưa ra khỏi huyện Cổ bao giờ, vẫn luôn hoành hành ngang ngược ở huyện Cổ, cho nên gã cho rằng mình là thiên hạ vô địch, không ai dám động vào mình.

Hôm nay đụng phải Dương Bách Xuyên xem như gã được mở mang tầm mắt. Bỗng dưng Trần Tam cảm thấy Dương Bách Xuyên cười híp mắt còn đáng sợ hơn chú út của gã.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 187



Trong nhà họ Trần, Trần Tam chẳng sợ ai mà chỉ sợ duy nhất mình chú út của gã. Bởi vì chú út ra tay tàn nhẫn, lúc đánh người giống hệt Dương Bách Xuyên bây giờ, lúc nào cũng cười híp mắt tẩn đối phương.

Lúc này gã chỉ mong chút út mau đến rồi chặt tên Dương Bách Xuyên này thành tám mảnh.

Tính thời gian thì chắc là cũng sắp đến rồi.

Dương Bách Xuyên không cảm thấy gì, nhưng Cung Lăng Phong và Dư Giai ở bên cạnh thì sợ hết hồn. Nhất là khi nghe thấy xung quanh có người kể về nhà họ Trần và Trần Bảy Roi, hai người đều cảm thấy lần này sắp to chuyện rồi.

Trái tim đập thình thịch.

Mấy bạn học đi cùng thân ai nấy lo, người thì lén chuồn mất, kẻ thì mượn cớ đi WC rồi biến luôn.

Dương Bách Xuyên không có ý kiến gì về việc này, đi thì đi thôi, dù sao quan hệ giữa anh và bọn họ cũng không thân thiết.

Chỉ có hai người ở lại là Cung Lăng Phong và Dư Giai.

Cung Lăng Phong thấy Dương Bách Xuyên quyết tâm động tới nhà họ Trần thì không cuống nữa, anh ta đã chuẩn bị sẵn tâm lý.

Dư Giai biết chuyện này do mình mà ra, cùng lắm thì tìm người nhà vậy.

Trong lòng cô trào dâng một cảm giác kỳ lạ, không hiểu sao khi nhìn Dương Bách Xuyên cô lại cảm thấy rất an toàn. Đồng thời, cô thầm hỏi trong lòng: đây là Dương Bách Xuyên dễ ngượng ngùng và kiệm lời ngày xưa ư?

Dương Bách Xuyên biết hôm nay mình đánh Trần Tam, muốn chạy không thành vấn đề, nhưng nhà họ Trần là thế gia vọng tộc ở huyện Cổ, cho dù anh về nhà thì người ta cũng tìm tới tận cửa.

Anh cũng muốn nhìn xem rốt cuộc chú út Trần Bảy Roi mà Trần Tam nhắc đến có phải là cổ võ giả hay không.

Anh nhìn Cung Lăng Phong và Dư Giai rồi nói: "Đừng lo, tất cả đã có tôi, chúng ta tìm một phòng riêng ngồi đợi Trần Bảy Roi là được."

Cung Lăng Phong và Dư Giai nghe giọng điệu thờ ơ của Dương Bách Xuyên đều cảm thấy nhức đầu.

Rốt cuộc là anh lấy đâu ra tự tin?

Nhưng chuyện đã đến nước này, Cung Lăng Phong không nghĩ nhiều nữa. Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, đi đến đâu tính đến đó vậy.

Không hiểu sao khi nghe thấy câu nói rất bình thường kia của Dương Bách Xuyên, anh ta lại cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.

Từ hồi đi học Cung Lăng Phong toàn dẫn theo đám Dương Bách Xuyên đánh nhau trốn học, bản thân anh ta chính là một phần tử hiếu chiến.

Lúc này anh ta thật sự không sợ hãi gì hết, đi tìm nhân viên phục vụ thuê một phòng riêng.

Sau đó, Dương Bách Xuyên híp mắt nói với Trần Tam: "Đi thôi cậu ba nhà họ Trần, chúng ta đến phòng riêng chờ chút út của mày nào. Yên tâm đi, hôm nay tao sẽ thỏa mãn nguyện vọng của mày.

Lúc này Trần Tam hơi thấp thỏm khi thấy Dương Bách Xuyên thờ ơ như thế, tuy gã hồ đồ nhưng không phải đồ ngu mất não.

Gã nhìn Dương Bách Xuyên, thầm nghĩ trong lòng: "Người này nhất định có cơ to hoặc là có chỗ dựa khác, chỉ mong chú út đến đây có thể áp đảo đối phương."

Gã không dám chạy, ngoan ngoãn đi theo Dương Bách Xuyên vào phòng riêng.

Sau khi mấy người ngồi xuống, Dương Bách Xuyên lạnh nhạt nhìn Trần Tam đang định ngồi: "Tao cho mày ngồi chưa? Đứng sang một bên đi, chướng mắt."

Trần Tam vô cùng nhục nhã, muốn chửi ầm lên nhưng không dám, ngoan ngoãn đứng vào một góc.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 188



Lúc này Dư Giai lên tiếng: "Hay là tôi gọi điện về nhà nhé? Ba tôi làm ở Ủy ban huyện." Cô vẫn luôn che giấu tình hình gia đình, không nói cho mấy ai.

Mà Dương Bách Xuyên và các bạn học khác cũng không biết, hồi đi học chỉ biết là Dư Giai ăn mặc các thứ đều rất tốt, không phải con nhà bình thường.

Bây giờ cô chủ động nói ra ba mình làm việc ở Ủy ban huyện cũng đủ chứng mình cô lo lắng cho Dương Bách Xuyên.

Cung Lăng Phong sửng sốt giây lát mới có phản ứng: "Dư Giai mau gọi điện đi! Thật sự là nhà họ Trần không dễ chọc đâu, nhất là Trần Bảy Roi có tác phong thổ phỉ."

"Đừng vội, tôi còn không sợ thì các cậu sợ cái gì? Chờ lát nữa rồi tính, ha ha..." Dương Bách Xuyên cười ha hả nói với hai người.

"Cậu còn cười được!" Cung Lăng Phong trợn mắt.

"Lẽ nào tôi khóc thì có thể giải quyết vấn đề?" Dương Bách Xuyên hỏi vặn.

"Cậu..." Cung Lăng Phong nghẹn họng.

"Được rồi, tôi đã bảo là đừng lo mà, tôi thật sự muốn gặp Trần Bảy Roi. Nào nào nào, thả lỏng đi, uống một ly rồi nói tiếp." Dương Bách Xuyên vừa nói vừa ra hiệu cho hai người uống rượu.

"Haiz... tôi phục cậu luôn, sau này cậu chính là đại ca của tôi. Được, tôi không lo nghĩ nữa, nếu lát nữa đánh nhau thì cùng lắm là mất mạng thôi. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nghe đồn Trần Bảy Roi tuy là dân giang hồ nhưng biết phải trái, hi vọng chuyện hôm nay ông ta có thể phân rõ phải trái."

Nói xong Cung Lăng Phong chạm ly với Dương Bách Xuyên, sau đó tu một hơi hết sạch một ly rượu to như thể muốn tiếp thêm can đảm cho mình.

Trong lúc hai người nói chuyện, bên ngoài vang lên tiếng bước chân.

Dương Bách Xuyên ngẩng đầu nhìn thì thấy ở cửa có một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, cao không quá một mét sáu, không béo không gầy, nhưng trông hình thể rất săn chắc.

Mày rậm mắt to, mặc trang phục thời Đường phong cách cổ, để kiểu tóc vuốt ngược. Hắn chắp tay sau lưng đi đến, trên gương mặt nở nụ cười thản nhiên, sau lưng có một đám người đông đảo đi theo, cực kỳ khí thế.

Trần Tam đứng trong góc nhìn thấy người này thì lập tức sống lại, kích động gào to: "Chú út đến rồi! Chú mà không đến thì không được gặp cháu nữa đâu..." Tên dở hơi này vừa nói vừa khóc nức nở y như trẻ con.

Rõ ràng người vừa đến là Trần Bảy Roi.

Cung Lăng Phong thường trú ở huyện Cổ, tiếng tăm của Trần Bảy Roi như sấm bên tai. Anh ta không kìm được đứng dậy.

Dương Bách Xuyên nhìn Trần Bảy Roi bằng ánh mắt tràn đầy hứng thú, tay cầm một ly rượu, ngồi im bất động.

Bây giờ anh có thể khẳng định Trần Bảy Roi là cổ võ giả, bởi vì anh cảm nhận được khí huyết trên người hắn rất dồi dào, cực kỳ giống Mã Tiểu Lục và Diệp Khai.

Dương Bách Xuyên chuẩn bị nhìn xem Trần Bảy Roi định giải quyết thế nào. Nếu hắn biết phải trái thì anh không ngại phân rõ phải trái với hắn, nếu hắn bất chấp lý lẽ thì anh cũng không cho sắc mặt tốt.

Sau khi tu vi đạt đến Luyện Khí kỳ tầng hai, anh không sợ cổ võ giả cấp bậc Minh Kình, trong khi anh cảm thấy Trần Bảy Roi là cấp bậc Minh Kình giống Mã Tiểu Lục.

Sau khi Trần Tam khóc lóc nói xong, một thanh niên bên cạnh Trần Bảy Roi chỉ vào Dương Bách Xuyên và nói: "Anh Bảy, chính là thằng nhóc này."

"Ừm, được rồi, các cậu chờ ngoài cửa đi." Trần Bảy Roi xua tay bảo người bên cạnh đi ra ngoài.

Sau đó hắn nhìn Trần Tam mắng: "Cái đồ mất mặt, chú đã nói là sớm muộn gì cháu cũng chịu thiệt mà, bây giờ đã im chưa?"

Dứt lời hắn mới nói với Dương Bách Xuyên: "Tôi là Trần Bảy Roi, không biết mấy vị tên gì? Cháu trai tôi mạo phạm mấy vị, mấy vị thấy thế nào?"

20230222141950-tamlinh247.jpg

 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 189



Trần Bảy Roi cười khẽ: "Nghe danh đã lâu. Thế này đi, dù sao đứa cháu trai không nên thân của tôi cũng bị cậu dạy dỗ rồi, thôi thì để cho nó đi bệnh viện khám tay trước, còn tôi sẽ nói chuyện với cậu. Cậu thấy có được không?"

Dương Bách Xuyên phát hiện bất tri bất giác Trần Bảy Roi đã đổi cách xưng hô với mình. Anh ngẫm nghĩ, hình như đối phương có lời muốn nói với mình.

Anh gật đầu: "Anh Trần đã ra mặt thì đương nhiên là được."

Sau đó Trần Bảy Roi nói với Trần Tam: "Cút ngay! Lần này trở về đừng ra ngoài gây rắc rối cho chú nữa."

Nói xong hắn ra lệnh cho người ngoài cửa: "Các cậu cũng rút đi."

Chốc lát sau, Trần Tam và một đám người ngoài cửa đều rời đi.

Trong phòng riêng chỉ còn bốn người Trần Bảy Roi, Dương Bách Xuyên, Cung Lăng Phong và Dư Giai.

Lúc này, Trần Bảy Roi bỗng bật cười: "Trần mỗ muốn nhờ cậu chỉ giáo một lát, không biết cậu có bằng lòng không?"

Dương Bách Xuyên mỉm cười. Anh biết bất kể hôm nay Trần Bảy Roi có ác ý với mình hay không, anh vẫn phải đánh trận này, nếu không thì thể diện nhà họ Trần sẽ mất sạch.

Đối phương nói chuyện rất lịch sự, rất có thể là vì biết chuyện anh đánh Mã Tiểu Lục ở Cố Đô. Triệu Nam từng nói giới cổ võ rất chú ý tới lễ tiết truyền thống, lời lẽ của Trần Bảy Roi không tính là mạo phạm.

"Nhóc Phong và Dư Giai xuống lầu chờ tôi, tôi và anh Trần nói chuyện một lát."

Dương Bách Xuyên nói với Cung Lăng Phong và Dư Giai. Cổ võ giả so tài, tốt hơn là họ không nên ở đây để tránh bị thương.

Hơn nữa đây cũng là quy tắc ngầm, cố gắng không làm liên lụy tới người bình thường.

Cung Lăng Phong hơi lo lắng, sợ Dương Bách Xuyên chịu thiệt: "Nhóc Xuyên..."

"Chú em không cần lo lắng, Trần mỗ chỉ trò chuyện với cậu Dương thôi." Tất nhiên là Trần Bảy Roi nhìn thấu nỗi lo lắng của Cung Lăng Phong và Dư Giai.

Thật ra hắn cũng cười khổ trong lòng. Cả giới cổ võ Tây Bắc đều biết chuyện Dương Bách Xuyên đánh Mã Tiểu Lục, hơn nữa ai ai cũng trầm trồ khen ngợi. Mấy năm trước hắn từng có mâu thuẫn với Mã Tiểu Lục, chỉ mong sao Mã Tiểu Lục bị người ta đánh.

Dương Bách Xuyên đánh Mã Tiểu Lục mà nhà họ Mã không có bất kỳ động tĩnh gì, điều này cho thấy thế lực sau lưng Dương Bách Xuyên mạnh đến độ khiến nhà họ Mã phải e sợ. Huống chi Dương Bách Xuyên có thể đánh bại Mã Tiểu Lục cũng đủ để chứng minh thực lực của anh rất mạnh.

Lúc này hắn đề nghị so đấu với Dương Bách Xuyên với hai lý do. Lý do thứ nhất là muốn lấy lại thể diện cho nhà họ Trần xuống nước. Lý do thứ hai là Trần Bảy Roi say mê võ thuật từ nhỏ, gặp người tài giỏi thì không nhịn được ngứa ngáy tay chân, đồng thời có ý thử xem Dương Bách Xuyên có giỏi như mọi người tâng bốc hay không.

Sau khi Cung Lăng Phong và Dư Giai ra khỏi phòng riêng, Trần Bảy Roi đóng cửa lại, trịnh trọng chắp tay nói: "Trần Bảy Roi huyện Cổ xin chỉ giáo."

Dương Bách Xuyên nhìn mà buồn cười. Hiện tại anh là Luyện Khí kỳ tầng hai, tương đương với cổ võ giả cấp bậc Ám Kình. Anh cảm thấy Trần Bảy Roi thuộc cấp bậc Minh Kình, anh đánh với hắn là bắt nạt đối phương.

Anh bèn lên tiếng: "Nghe nói anh Trần rất giỏi tiên pháp nhà họ Trần. Không phải tôi xem thường anh đâu, anh thật sự không phải đối thủ của tôi. Lấy roi của anh ra đi!"
 
Back
Top Bottom