Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 160



Vấn đề phê duyệt sản phẩm của Công ty Vân Kỳ lần này có phải anh trực tiếp nhúng tay vào không? Hay nói chính xác hơn là cậu Mã sau lưng anh chỉ đạo anh làm?"

Trước đó Trịnh Thế Kiệt đã ngồi xuống nói chuyện với Lưu Tích Kỳ rất lâu, nhưng toàn là mấy chuyện linh tinh, không đi vào chuyện chính. Anh ta ra sức khen ngợi cậu Mã gì đó có nhiều sản nghiệp lớn, tài chính dồi dào, đang tìm kiếm dự án...

Dương Bách Xuyên nhíu mày. Lần này Lâm Hoan cũng nhận ra, sợ anh tức giận sẽ công khai trở mặt với Trịnh Thế Kiệt ngay lập tức.

Trịnh Thế Kiệt thoáng sửng sốt, lạnh lùng nở nụ cười: "Thế thì sao nào? Việc phê duyệt sản phẩm của các người bị chặn lâu như thế mà cũng không hỏi han, bây giờ mới nhận ra. Đúng là ngu ngốc!"

Trịnh Thế Kiệt không giả vờ nữa, dựa lưng ra đằng sau, bắt chéo hai chân, nhìn Lâm Hoan nói: "Công ty Vân Kỳ? Ha ha, thật nực cười, một tên khố rách áo ôm đến từ nông thôn mà thôi, tưởng mình một bước lên trời rồi đấy à?

Nói thật cho các người biết, cậu Mã muốn mua công thức điều chế rượu Cố Nguyên, giá cả tùy các người đưa ra..."

"Trịnh Thế Kiệt, anh đừng quá đáng!" Lâm Hoan giận dữ đứng bật dậy, ngắt lời anh ta: "Không giấu gì anh, cổ đông của Công ty Vân Kỳ có nhà họ Liễu, nhà họ Tiền và nhà họ Như, tôi cũng là một trong những cổ đông. Anh cho rằng mình nuốt nổi sao?"

"Ha ha!" Trịnh Thế Kiệt cười mỉa, sau đó nói: "Lâm Hoan, xem ra em không hiểu nhà họ Mã ở Tây Bắc rồi, để anh nói cho em vậy. Cho dù mười gia tộc lớn trong giới kinh doanh Cố Đô gộp lại cũng không đủ cho nhà họ Mã nhét kẽ răng, em từng nghe nói đến thế gia cổ võ chưa?

Nhà họ Mã chính là đại biểu của thế gia cổ võ ở năm tỉnh vùng Tây Bắc, người ta chỉ coi trọng một bản công thức điều chế của các người mà thôi. Hoặc là hai bên có thể hợp tác mà, cần gì phải cứng nhắc như vậy? Em đừng lôi ông cụ nhà em ra tạo áp lực, gia thế của người ta khủng lắm đó. Nếu không tin thì em có thể thử xem, ha ha."

"Anh..."

Dương Bách Xuyên ngăn Lâm Hoan đang nổi giận, ý bảo cô bình tĩnh đừng nóng. Đồng thời, anh thầm nghĩ trong lòng: "Quả nhiên mình không đoán sai, là thế gia cổ võ, thảo nào một con chó Trịnh Thế Kiệt cũng kiêu ngạo như vậy."

"Cậu..."

Dương Bách Xuyên híp mắt nhìn Trịnh Thế Kiệt, cười hì hì nói: "Trịnh Thế Kiệt đúng không? Đi gọi chủ nhân của anh đến đây, tôi chờ gã bàn chuyện làm ăn. Tôi có thể bán công thức điều chế rượu Cố Nguyên, hơn nữa nó đang nằm trong tay tôi."

Lưu Tích Kỳ nghe thấy Dương Bách Xuyên nói muốn bán công thức điều chế thì mặt biến sắc. Anh ta biết bán công thức điều chế rượu Cố Nguyên có nghĩa là gì, nghĩa là giấc mộng đế quốc thương nghiệp của hai anh em họ sẽ vỡ tan.

Anh ta không kìm được lên tiếng: "Nhóc Xuyên, không thể bán!"

"Thiết Đản bình tĩnh đừng vội!" Dương Bách Xuyên nói xong còn đánh mắt với Lưu Tích Kỳ tỏ ý tôi có chừng mực.

Nghe Dương Bách Xuyên nói có thể bán công thức điều chế rượu Cố Nguyên, Trịnh Thế Kiệt vui như mở cờ trong bụng, nhưng rồi lập tức nhận ra hình như Dương Bách Xuyên mắng anh ta là chó.

Sắc mặt anh ta tối sầm lại: "Mày... mày là cái thá gì!"

"Tao là ông nội mày."

Bốp bốp!

Dương Bách Xuyên vừa nói vừa tiện tay tát Trịnh Thế Kiệt hai bạt tai.

"Tao ghét nhất là loại chó khinh người như mày. Cho mày năm phút đi gọi chủ nhân của mày đến đây, quá thời hạn thì tao không đợi nữa." Dương Bách Xuyên lạnh lùng nhìn Trịnh Thế Kiệt.

Trịnh Thế Kiệt nhìn ánh mắt lạnh như băng của Dương Bách Xuyên, sợ đến nỗi không dám ho he gì. Bị Dương Bách Xuyên nhìn chằm chằm như vậy, anh ta có cảm giác giống như bị rắn độc theo dõi.

Vả lại cậu Mã đã dặn dò Trịnh Thế Kiệt nhất định phải lấy được công thức điều chế, cho nên anh ta dứt khoát ra khỏi phòng VIP.

Sau khi anh ta ra ngoài, Lưu Tích Kỳ lại không nhịn được nói: "Nhóc Xuyên, rõ ràng là đối phương dùng quyền thế đè người, cho dù cậu đưa công thức điều chế cho gã cũng chưa chắc kiếm được bao nhiêu tiền..."

"Tôi biết mà Thiết Đản. Cậu đừng nóng, tôi sẽ không bán công thức điều chế đâu. Tôi nói vậy là bởi vì nếu như hôm nay không giải quyết chuyện này thì chúng ta đừng mong yên ổn mở công ty. Chờ chính chủ đến rồi tính tiếp."

"Chuyện hôm nay đều tại tôi, nếu biết trước Trịnh Thế Kiệt là hạng người này thì tôi sẽ không tìm anh ta." Lâm Hoan tỏ vẻ áy náy.

20230217081543-tamlinh247.jpg

 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 161



Thấy Dương Bách Xuyên nghênh ngang ngồi đó không định đứng dậy, người đàn ông kia cũng không tức giận mà khẽ mỉm cười: "Mã Tiểu Lục nhà họ Mã xin chào chú em, nghe nói chú em muốn bán công thức điều chế rượu Cố Nguyên?"

Dương Bách Xuyên cười ha hả: "Đúng thế, chỉ là một công thức điều chế cỏn con mà thôi, tôi đâu thể vì một công thức điều chế mà bị chó cắn mãi không nhả, chi bằng bán đi cho xong. Không biết anh có thể mua với giá tốt không?"

Người đàn ông tên Mã Tiểu Lục bị Dương Bách Xuyên mắng là chó, tuy gương mặt vẫn treo nụ cười, nhưng tràng hạt bồ đề trong tay đã đứt phựt, rơi tung toé trên mặt đất.

Hai gã ông đô con lạnh lùng theo sau anh ta giận dữ quát: "Thằng nhãi này chán sống à!"

Rõ ràng bọn họ là tay sai của Mã Tiểu Lục, lúc này muốn giữ tôn nghiêm cho chủ nhân.

Còn Trịnh Thế Kiệt với hai dấu tay rõ nét trên mặt thì lộ vẻ oán hận Dương Bách Xuyên, không giấu được nụ cười hả hê. Anh ta còn ước gì Dương Bách Xuyên không biết sống chết mắng thêm vài câu, sau đó bị cậu Mã giế t chết.

Hai gã đô con tiến lên định ra tay với Dương Bách Xuyên, nhưng bị Mã Tiểu Lục giơ tay ngăn lại.

Sở dĩ Mã Tiểu Lục muốn biết công thức điều chế rượu Cố Nguyên của Công ty Vân Kỳ là bởi vì sau quá trình điều tra đã phát hiện công thức điều chế rượu Cố Nguyên rất giống đan Tiểu Bồi Nguyên được lưu truyền trong giới cổ võ. Đương nhiên đây là kết quả phân tích của cao nhân trong gia tộc, không thể khẳng định trăm phần trăm.

Mã Tiểu Lục chú ý tới Dương Bách Xuyên là vì thời gian gần đây đan Trú Nhan rất thịnh hành, cho nên anh ta lần theo manh mối điều tra ra Dương Bách Xuyên, kết quả là phát hiện ra đan Trú Nhan và rượu Cố Nguyên đều có dấu vết liên quan đến đan dược trong giới cổ võ.

Vì vậy nhà họ Mã suy đoán rượu Cố Nguyên được điều chế theo công thức đơn giản hóa, bèn điều tra tường tận về Dương Bách Xuyên, biết rằng anh chỉ là một sinh viên nghèo xuất thân từ nông thôn lên Cố Đô học đại học mà thôi, trong nhà không có ô dù gì hết.

Nhưng càng đơn giản thì nhà họ Mã càng thấy không tầm thường, bởi vì cả đan Trú Nhan lẫn rượu Cố Nguyên mà dạo gần đây Công ty Vân Kỳ do ông chủ Dương Bách Xuyên đứng sau màn thành lập sắp đưa ra thị trường đều không phải là thứ người bình thường có thể sở hữu. Nhà họ Mã nghi ngờ phía sau Dương Bách Xuyên có thế lực cổ võ giả.

Nhưng bọn họ không điều tra ra manh mối. Nhà họ Mã thèm nhỏ dãi công thức điều chế rượu Cố Nguyên, bởi vì kết quả phân tích cho thấy rượu Cố Nguyên có tác dụng với tu vi của cổ võ giả, tuy rất ít nhưng thật sự có. Phát hiện này khiến cả nhà họ Mã oanh động.

Càng là như vậy thì bọn họ càng nghi ngờ phía sau Dương Bách Xuyên có cao nhân cổ võ, bèn phái Mã Tiểu Lục - đại diện cho thế hệ thanh niên nhà họ Mã đang sống ở thế tục - đi thăm dò Dương Bách Xuyên và giành lấy hai công thức điều chế trong tay anh.

Nhà họ Mã là thế gia đứng đầu cổ võ giả ở năm tỉnh vùng Tây Bắc, biết rõ giá trị của công thức điều chế trong tay Dương Bách Xuyên.

Trước khi điều ra rõ lai lịch của thế lực cổ võ giả chống lưng cho Dương Bách Xuyên, Mã Tiểu Lục không dám manh động, buộc phải nhẫn nhịn khi bị Dương Bách Xuyên mắng là chó.

Anh ta cười ha hả nói: "Đúng là nhà họ Mã muốn rượu Cố Nguyên trong tay chú em, hay nói chính xác hơn là công thức điều chế đan Cố Nguyên nhỉ?" Mã Tiểu Lục vừa nói vừa quan sát sắc mặt của Dương Bách Xuyên hòng tìm ra chút tin tức từ ánh mắt anh.

Nhưng tiếc là đôi mắt của Dương Bách Xuyên minh mẫn sáng suốt, phẳng lặng không chút dao động. Thấy vậy, Mã Tiểu Lục tiếp tục cất lời: "Chẳng hay chú em có thể từ bỏ thứ yêu thích hay không? Đương nhiên nhà họ Mã sẽ không bạc đãi chú em."
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 162



Mặc dù ngoài mặt Dương Bách Xuyên vẫn bình tĩnh, nhưng trong lòng rất kinh ngạc khi nghe thấy lời nói của Mã Tiểu Lục. Anh thầm nghĩ: "Đúng là sơ suất! Nếu biết sớm thì mình sẽ pha loãng công thức điều chế đan Cố Nguyên, bây giờ bị thế gia cổ võ để mắt rồi."

Dương Bách Xuyên mỉm cười nhìn Mã Tiểu Lục, sau đó giơ một ngón tay lên và nói: "Mười tỷ, tôi sẽ dâng công thức điều chế rượu Cố Nguyên bằng hai tay."

Tiếng cười của Mã Tiểu Lục chợt im bặt: "Chú em đang đùa tôi đấy à?"

"Ha ha, trước giờ tôi chưa từng nói đùa." Dương Bách Xuyên không hề sợ hãi, vừa nhìn đối phương chằm chằm vừa nghiêm túc nói.

"Chú em à, nhà họ Mã chúng tôi chân thành hợp tác với cậu, mong cậu nghĩ lại, dù sao nhà cậu vẫn còn em gái và bà nội cơ mà, cậu nói xem có đúng không?" Mã Tiểu Lục híp mắt nói.

Thật ra anh ta muốn thử Dương Bách Xuyên, nhưng không ngờ đối phương lại phản ứng thái quá như vậy.

Dương Bách Xuyên không cảm thấy kỳ lạ khi Mã Tiểu Lục biết gia thế của mình. Đối phương thuộc thế gia cổ võ có thế lực và thực lực mạnh mẽ, điều tra cái gì mà chẳng được.

Nhưng khi anh nghe thấy Mã Tiểu Lục lôi em gái và bà nội ra để uy h**p mình, chân khí trong cơ thể lập tức vận chuyển, anh đứng bật dậy nhìn Mã Tiểu Lục chòng chọc với vẻ mặt vô cảm, đồng thời gằn ra từng chữ: "Mã Tiểu Lục, đừng tưởng thế gia cổ võ là giỏi, nếu các người dám động vào một sợi tóc của bà nội và em gái tôi thì tôi thề sẽ đào mộ mười tám đời tổ tông nhà họ Mã các người lên quất xác."

Mã Tiểu Lục bị lời nói lạnh lùng của Dương Bách Xuyên dọa sợ. Nhìn vào đôi mắt lạnh băng kia của Dương Bách Xuyên, anh ta cảm thấy thằng nhãi này thật sự có thể làm được.

Nhưng sau đó anh ta cũng nổi trận lôi đình vì Dương Bách Xuyên nói như vậy chính là đang khiêu khích nhà họ Mã. Anh ta đã dò xét lâu như vậy rồi, cũng nên thử thực lực Dương Bách Xuyên thôi, nếu đối phương thật sự là người của thế lực nào đó thì thực lực sẽ không kém.

Nghĩ tới đây, Mã Tiểu Lục nói với hai gã đô con bên cạnh: "A Đại, A Nhị lĩnh giáo bản lĩnh võ thuật của chú em họ Dương đi, đừng làm người ta bị thương."

Hai gã đô con như tháp sắt phía sau Mã Tiểu Lục lập tức bước lên một bước, chắp tay nói với Dương Bách Xuyên: "Mã Đại, Mã Nhị xin chỉ giáo."

Dương Bách Xuyên bỗng cảm thấy bọn họ hơi trẻ trâu, đánh nhau thì đánh đi, lại còn chắp tay chào hỏi. Anh nhớ ra Triệu Nam từng nói người trong giới cổ võ giả đều truyền thống, xem ra đúng là như thế.

Anh thì không chú ý nhiều như vậy, đánh nhau thì phải ra tay trước để giành lợi thế, ra tay sau sẽ chịu thiệt thòi. Mẹ nó chứ, các người sắp đánh tôi mà còn muốn tôi lễ phép với các người, nằm mơ đi!

Anh lập tức tung ra một cú đấm, thi triển năm chiêu thức liên quan đến muông thú trong Thuật Ngũ Hành Dẫn Thể để chào hỏi cơ thể của Mã Đại và Mã Nhị.

Bộp bộp bộp...

Thoắt cái ba người đã tay đấm chân đá được hơn mười chiêu.

Lúc này Dương Bách Xuyên hét lên một tiếng, dồn chân khí vào lòng bàn tay rồi tung ra hai cú đấm.

Rắc!

"Á!"

Ban đầu anh hoàn toàn dựa vào sức mạnh của bản thân để đấu với Mã Đại và Mã Nhị, trong đó có ý thăm dò, bởi vì sau khi tốt nghiệp anh không được tiếp xúc nhiều với cổ võ giả ở Trái Đất.

Sau hơn mười chiêu, Dương Bách Xuyên đã thăm dò rõ ràng. Đừng thấy hai người này vạm vỡ như tháp sắt mà lầm, thực lực còn chẳng mạnh bằng Mặc Hành bên cạnh Diệp Khai ấy chứ.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 163



Mã Tiểu Lục hiểm độc lấy bà nội và em gái ra uy h**p khiến Dương Bách Xuyên nổi ý định giết người. Mặc dù hiện tại anh không dám đối đầu với cả gia tộc họ Mã, nhưng trước tiên có thể đánh tàn phế.

Dương Bách Xuyên có chân khí mạnh mẽ làm hậu thuẫn, chẳng mấy chốc Mã Đại và Mã Nhị đã bị anh đánh tàn phế.

Lồ ng ngực Mã Đại lõm xuống, miệng hộc máu. Mã Nhị bị gãy một chân.

Sau khi đánh gục hai người, Dương Bách Xuyên không dừng lại mà thuận tiện giơ tay tấn công Mã Tiểu Lục. Hôm nay anh nhất định phải cho Mã Tiểu Lục một bài học nhớ đời.

Rồng có vảy ngược, Dương Bách Xuyên cũng có, mà vảy ngược của anh chính là bà nội và em gái.

Nếu có thể thì hôm nay anh muốn giết Mã Tiểu Lục luôn.

Mã Tiểu Lục mở to mắt nhìn, không ngờ Dương Bách Xuyên lại mạnh như vậy. Cuối cùng anh ta đã xác định được quả nhiên Dương Bách Xuyên là cổ võ giả, chỉ chớp mắt đã đánh A Đại và A Nhị tàn phế.

Xem ra A Đại và A Nhị hợp sức cũng không phải là đối thủ của Dương Bách Xuyên.

Ban đầu thử tấn công, bọn họ còn đỡ được mấy chiêu. Nhưng sau đó hai cổ võ giả Minh Kình tầng tám gần như là bị hạ gục trong giây lát.

Mã Tiểu Lục càng không ngờ thoắt cái Dương Bách Xuyên đã vung một cú đấm về phía mình.

Mã Tiểu Lục giật mình sợ hãi. Anh ta cũng là Minh Kình tầng tám, A Đại và A Nhị không phải là đối thủ của Dương Bách Xuyên thì anh ta lại càng không phải.

Anh ta cuống quýt ra một quyền đỡ đòn, đồng thời gào to: "Dương Bách Xuyên dừng tay!"

Dương Bách Xuyên phớt lờ, hung ác tung một đấm chứa chân khí tới.

Rắc!

"Á!"

Mã Tiểu Lục ngã lăn ra đất kêu gào thảm thiết, trán đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, cổ tay bị gãy.

Tuy anh ta là người nhà họ Mã, cũng học võ nhưng không giỏi mà chỉ giỏi xã giao, vẫn luôn là đại biểu ngoại giao của nhà họ Mã.

Thật sự là võ vẽ chẳng ra gì, huống chi còn đụng phải người tu chân Dương Bách Xuyên.

Dương Bách Xuyên ra đòn thuận lợi thì thoáng sửng sốt, không ngờ Mã Tiểu Lục lại là bình hoa. Anh lạnh lùng giẫm lên một chân của đối phương.

Rắc!

"Á!" Mã Tiểu Lục liên tục kêu gào thảm thiết: "Dương Bách Xuyên, xin chú em tha mạng! Dừng tay, tôi là người nhà họ Mã!"

Dương Bách Xuyên cười gằn: "Tôi biết anh là người nhà họ Mã. Hôm nay tôi dạy cho anh một bài học, nhớ là đừng uy h**p tôi nữa, cũng đừng chọc vào tôi, nếu không tôi sẽ khiến cho cả nhà họ Mã các người phải hối hận."

Mã Tiểu Lục chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày mình bị người ta giẫm dưới chân như vậy, từ trước đến giờ ở Tây Bắc toàn là người nhà họ Mã bắt nạt người khác, nào có ngờ đến ngày hôm nay.

20230220034459-tamlinh247.jpg

 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 164



Sau đó, anh ta trơ mắt nhìn Dương Bách Xuyên nghênh ngang bỏ đi. Đúng vậy, Mã Tiểu Lục cảm thấy Dương Bách Xuyên thật sự không coi nhà họ Mã bọn họ ra gì.

Ba người Dương Bách Xuyên, Lâm Hoan và Lưu Tích Kỳ ra ngoài câu lạc bộ Lam Nguyệt, sau đó lái xe rời đi.

Trên xe, Lâm Hoan áy náy nói: "Ngày mai tôi sẽ đi tìm ông già nhà tôi."

Dương Bách Xuyên biết cô đang nói đến chuyện phê duyệt sản phẩm. Hôm nay anh đánh người nhà họ Mã, đối phương sẽ càng chặn đứng chuyện này, anh sẽ không ngây thơ cho rằng đánh Mã Tiểu Lục xong là mọi chuyện kết thúc, mà ngược lại nhà họ Mã có thể đánh trả bất cứ lúc nào.

Dương Bách Xuyên nghĩ đi nghĩ lại chuyện này, cuối cùng lên tiếng: "Cậu đừng nhúng tay vào chuyện này nữa, tôi đã có cách giải quyết. Nhà họ Mã là thế gia cổ võ, nói là bối cảnh ngang trời cũng không ngoa chút nào, có lẽ cậu đi tìm ông cụ nhà cậu cũng chưa chắc có tác dụng."

Nói xong, anh nhìn Lưu Tích Kỳ cười gượng: "Xem ra vẫn phải tìm nhà họ Vương rồi."

Lưu Tích Kỳ gật đầu: "Lần trước cậu muốn nói chuyện này cho Lý Gia, tôi tưởng là chuyện nhỏ nên cản cậu, bây giờ lại quay về điểm xuất phát. Nhưng mà này, cổ võ mà cậu nhắc tới là chuyện gì thế? Hôm nay mấy người đánh nhau hệt như phim võ hiệp!"

"Hì hì, cậu nói đúng rồi đó, thế giới này thật sự có loại người giống trong phim võ hiệp, hôm nay tôi cũng mới biết, có điều không lố như trong phim mà thôi..."

Sau đó Dương Bách Xuyên vừa lái xe vừa giảng giải cho hai người chuyện về cổ võ giả mà anh biết được từ Triệu Nam.

Sau khi Dương Bách Xuyên nói xong, Lưu Tích Kỳ ngạc nhiên hỏi: "Nói vậy thì cậu cũng là cổ võ giả sao?"

Dương Bách Xuyên thầm nói trong lòng: "Anh đây là người tu chân, huyết thống còn cao quý hơn cổ võ giả." Tuy nhiên, tạm thời anh không thể nói ra chuyện tu chân, chỉ đành hùa theo: "Coi như là thế đi, chẳng phải tôi đã từng kể với cậu là tôi bái một đạo sĩ làm sư phụ sao?"

"Cậu từng kể à? Sao tôi không nhớ? Lúc nào nhỉ?" Lưu Tích Kỳ tỏ vẻ không nhớ ra.

Tất nhiên là Dương Bách Xuyên đang bịa chuyện, anh ra vẻ đứng đắn nói: "Trong mấy năm cậu đi lính ấy, có điều sư phụ không cho tôi nói ra. Đan Trú Nhan và rượu Cố Nguyên cũng là bài thuốc sư phụ dạy cho tôi."

Lâm Hoan và Lưu Tích Kỳ đều lộ vẻ khó tin, nhưng vẫn lựa chọn tin tưởng Dương Bách Xuyên.

Sau đó, ba người tìm một quán trà bàn bạc chuyện công ty, tất nhiên Lâm Hoan là cổ đông cũng bị Lưu Tích Kỳ lôi vào. Trên đường đi Lưu Tích Kỳ đã phát hiện giữa Lâm Hoan và Dương Bách Xuyên có gì đó là lạ, anh ta suy nghĩ một hồi liền hiểu ra.

Lúc uống trà, Lưu Tích Kỳ vờ như lơ đãng hỏi: "Lâm Hoan này, giờ cô tốt nghiệp rồi, đang làm ở đâu?"

"Gia đình bắt tôi vào cơ quan, nhưng tôi không muốn làm dạng công việc gò bó ấy, hôm qua còn tranh cãi một trận kia kìa. Xem như tạm thời tôi thất nghiệp. Sao nào, sếp Lưu muốn giới thiệu công việc cho tôi ư?" Thật ra Lâm Hoan chỉ nói đùa thôi.

Nhưng không ngờ Lưu Tích Kỳ lại nghiêm túc nói: "Tôi nhớ là cô học ngành Tài chính đúng không?"

"Đúng vậy!" Lâm Hoan gật đầu.

"Vậy thì tốt quá! Cô thấy đấy, cô cũng là cổ đông của công ty, mà bây giờ vấn đề tài vụ của công ty đang rơi vào trạng thái tê liệt. Bộ phận này rất quan trọng, sản phẩm đưa ra thị trường thì nhất định phải thành lập Phòng Tài vụ, mà công ty vẫn chưa tìm được người thích hợp. Nếu tôi còn gánh thêm cả tài vụ nữa thì thật sự không thể phân thân.

Nhóc Xuyên lại là ông chủ phủi tay mặc kệ, cô xem có thể đến giúp tôi được không? Cô làm tài vụ nhé?"

Dứt lời Lưu Tích Kỳ lại nhìn sang Dương Bách Xuyên: "Cậu thấy sao?"
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 165



Dương Bách Xuyên hơi dao động. Nghe Lưu Tích Kỳ nói vậy, anh cảm thấy hình như Lâm Hoan đúng là sự lựa chọn thích hợp.

Mặt khác, lúc nãy ánh mắt Lưu Tích Kỳ là lạ làm mặt anh đỏ bừng, thầm nghĩ: "Lẽ nào Thiết Đản đã nhìn ra quan hệ giữa mình và Lâm Hoan?"

Anh vừa nghĩ tới điều này đã thấy Lưu Tích Kỳ nháy mắt với mình.

Đậu xanh rau má, quả nhiên đã bị tên này nhìn ra!

Dương Bách Xuyên dứt khoát làm lơ, quay sang nói với Lâm Hoan: "Hay là cậu đến giúp Thiết Đản đi! Dù sao tài vụ cũng là bộ phận quan trọng, dùng người ngoài chúng tôi không yên tâm."

Nghe Dương Bách Xuyên nói vậy, Lâm Hoan rất cảm động, cũng biết là Dương Bách Xuyên tin tưởng mình, bèn gật đầu đồng ý. Cô thầm nhủ trong lòng: chỉ cần giúp được cậu thì tôi sẽ làm.

Vấn đề tài vụ đã được giải quyết, Lưu Tích Kỳ thúc giục Dương Bách Xuyên gọi điện cho Vương Mộ Sinh. Anh ta tin rằng cổ võ giả đỉnh đến mấy cũng không bằng nhà họ Vương.

Ở Trung Quốc, đầu tiên bạn phải nghe theo tám gia tộc thì mới có thể sinh tồn.

Mà nhà họ Vương là kẻ đứng đầu trong quân giới, cây cao bóng cả ở Cố Đô, bạn thử chặn tiếp một lần nữa coi?

Dương Bách Xuyên bấm gọi cho Vương Mộ Sinh, sau đó tóm tắt lại sự việc, ngoài ra còn nhấn mạnh chuyện nhà họ Mã là thế gia cổ võ.

Nào ngờ Vương Mộ Sinh nói rất khí phách: "Cháu đừng lo chuyện này, chú sẽ giải quyết cho cháu ngay lập tức. Về phần nhà họ Mã ở Tây Bắc, cứ đánh là được, đừng tưởng thế gia cổ võ là ngon. Trung Quốc có tổ chức Ẩn Long, mỗi thành viên đều là cổ võ giả, không hề kém cạnh thế gia bọn họ. À này, nói ra thì tên nhóc cháu cũng là cổ võ giả phải không?"

Sau khi Dương Bách Xuyên kể mình đã đánh người nhà họ Mã, Vương Mộ Sinh mới phát hiện anh chính là cổ võ giả.

Trong điện thoại, Dương Bách Xuyên ngượng ngùng nói: "Cứ coi là vậy đi."

"Ừ, mấy ngày nữa cháu đến Yên Kinh một chuyến, chú có một số chuyện muốn nói với cháu. Chuyện ở Cố Đô cháu cứ yên tâm mạnh bạo mà làm, chú làm chỗ dựa cho cháu. Nếu nhà họ Mã dám động vào cháu thì cứ thử coi!" Lời lẽ của Vương Mộ Sinh đằng đằng sát khí.

Dương Bách Xuyên cúp điện thoại với tâm trạng vừa cảm động lại vừa kinh hãi. Rốt cuộc nhà họ Vương phía Vương Mộ Sinh tai to mặt lớn cỡ nào mà không để nhà họ Mã vào mắt? Sau này đến Yên Kinh anh mới biết nhà họ Vương oách nhường nào.

Ba người còn chưa uống hết một bình trà, điện thoại của Lưu Tích Kỳ đổ chuông. Anh ta bắt máy, à à ừ ừ vài câu rồi cúp điện thoại, nói với vẻ mặt kỳ lạ: "Là người đứng đầu Cục Công thương Cố Đô đích thân gọi tới bảo tôi đi làm thủ tục, chuyện xét duyệt đã được thông qua."

Dương Bách Xuyên nghe xong cũng kinh ngạc: "Xem ra Vương Mộ Sinh đã ra tay."

"Có cơ to như thế mà không giải quyết được mới lạ đó. Ha ha, hai người trò chuyện đi, tôi đi trước đây."

Dứt lời anh ta hùng hổ rời đi.

20230220034527-tamlinh247.jpg

 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 166



"Gọi Tiểu Lục quay về, từ bỏ công thức điều chế kia. Nhà họ Vương ở Yên Kinh đã đánh tiếng đừng tơ tưởng đến nó nữa."

Mã Viễn Khanh cười khổ: "Thật ra con cũng định báo với ba chuyện này. Tiểu Lục nói người nắm giữ công thức điều chế tên là Dương Bách Xuyên, mà thằng oắt kia thật sự là cổ võ giả. Tiểu Lục và A Đại, A Nhị đều bị đánh gãy xương phải mất sáu tháng một năm mới lành, ra tay quá ác. Lẽ nào thằng oắt kia là người nhà họ Vương ở Yên Kinh?"

"Chắc là vậy. Tóm lại là đừng nhòm ngó công thức điều chế nữa, ngày nào ông cụ nhà đó vẫn còn tại thế thì ngày đó chúng ta không thể chọc vào." Ông lão nói.

Mã Viễn Khanh thắc mắc: "Thưa ba, theo con biết thì nhà họ Vương cũng chỉ có thế lực hùng mạnh trong quân đội thôi, chứ không có cổ võ giả. Tại sao khi nhắc tới Vương gia, ba lại kiêng dè như vậy?"

"Nhãi ranh như con thì biết cái gì, con chỉ biết chi nhánh nhà họ Vương ở ngoài sáng thôi. Nghe nói chủ nhà họ Vương chân chính phụ trách quản lý tổ chức Ẩn Long Trung Quốc, đã rõ chưa?

Con không nghĩ mà xem, nhà họ Vương không có cổ võ giả thì có thể được mệnh danh là một trong bốn gia tộc lớn nhất Yên Kinh chắc? Được rồi, tạm thời đừng động tới tên nhóc Dương Bách Xuyên kia, chúng ta không thể chọc vào. Nếu chọc giận nhà họ Vương thì sau này chúng ta sẽ bị Ẩn Long theo dõi, đừng hòng sống yên ổn."

"Lẽ nào đám Tiểu Lục chịu trận đòn này vô ích?"

"Con có thể động não được không hả? Nhà họ Mã chúng ta không ra tay, không có nghĩa là người khác không được. Con đi dạo một vòng, tung tin Dương Bách Xuyên có công thức luyện đan Tiểu Bồi Nguyên đi! Gây rắc rối cho thằng nhãi kia chẳng có gì khó."

"Vẫn là ba cao minh, gừng càng già càng cay. Một khi tin tức này lan truyền thì e là danh tính của Dương Bách Xuyên khó được bảo toàn, ha ha!"

Dương Bách Xuyên không biết hai ba con nhà họ Mã đã đào cho anh một cái hố to, hiện tại anh đang lái xe chở Lâm Hoan về nhà.

Trên xe, Lâm Hoan bất ngờ hỏi: "Linh Linh có gọi điện thoại về không?"

Dương Bách Xuyên sững sờ, có chút lúng túng, không nghĩ tới Lâm Hoan lại hỏi vấn đề này. Anh không nói gì, chỉ lắc đầu tỏ vẻ không có.

Anh nhìn phía trước lái xe, khóe mắt liếc qua thấy sắc mặt Lâm Hoan đỏ lên, dáng vẻ nũng nịu giống như táo chín cây, khiến anh không nhịn được muốn cắn một ngụm.

Có lẽ nhận ra Dương Bách Xuyên đang nhìn mình, Lâm Hoan lườm anh: "Không cho phép cậu nói chuyện của chúng ta ra đấy!"

"À, ừ!" Dương Bách Xuyên không rõ, không biết ý cô là không được nói với Liễu Linh Linh hay ai cũng không được kể.

Trong lòng Dương Bách Xuyên hơi nóng nảy, anh nhìn cặp đùi thon dài và dáng vẻ kiều diễm ướt át của Lâm Hoan, ma xui quỷ khiến nói: “Có muốn trở về với tôi không?”

Lâm Hoan hứ một tiếng: "Không được, tối hôm qua không trở về, mẹ ở nhà đã gọi điện thoại hỏi nhiều lần, lúc này đang chờ tôi về nhà ba mặt một lời đây." Nói xong, cô còn lí nhí bổ sung thêm một câu: “Mai cậu tới đón tôi nhé!”

Trong bụng Dương Bách Xuyên như nở hoa, ngây ngốc mỉm cười: "Được."

Hai người nói chuyện một chặp, mới đó đã đến nhà Lâm Hoan. Trước khi cô xuống còn hôn Dương Bách Xuyên một cái, cười khanh khách rồi mới rời đi.

Dương Bách Xuyên sờ khóe môi còn lưu lại hương thơm của người đẹp, nụ cười trên mặt dần dần biến mất, lái xe thẳng về nhà.

Chuyện đã xảy ra hôm nay tạo thành ảnh hưởng quá lớn với anh.

Lần đầu tiên tiếp xúc với võ giả, hoặc là nói người tu luyện thuật ngũ hành dẫn thể của trái đất, hơn nữa còn là gia tộc.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 167



Trước đánh trước người nhà họ Diệp tại Yên Kinh, sau phế người nhà họ Mã ở Tây Bắc, trong vòng một ngày đã trêu chọc hai thế gia cổ võ, chắc chẳng có ai dám ngoài anh.

Mới đầu anh còn cảm thấy không đúng, thế nhưng Mã Tiểu Lục lại lấy bà nội và em gái ra uy h**p anh, kiến cho trong lòng Dương Bách Xuyên tràn đầy cảm giác nguy hiểm.

Thực lực của hắn bây giờ chỉ là Luyện Khí kỳ tầng một, dựa theo cảnh giới võ giả Triệu Nam nói thì tương đương với võ giả Minh Kình tầng chín, tuy nhiên mạnh hơn một bậc.

Có điều trong đó lại tồn tại giới hạn.

Nếu một võ giả trên Minh Kình tầng chín tới đây, Dương Bách Xuyên biết rõ anh không phải là đối thủ.

Vì vậy trong lòng của anh rất lắng, chuyện tăng thực lực gấp gáp như lửa sém lông mày.

Nếu cổ võ giả không xuất hiện, tất cả đều dễ nói chuyện. Trên việc tu luyện, anh có thể tiến hành theo chất lượng, nhưng hôm nay đối phương hiện thân đã mang lại cho anh áp lực rất lớn.

Trước mắt cần phải nhanh chóng tăng tu vi lên Luyện Khí kỳ tầng hai, rồi sau đó về quê sớm, đón bà nội và em gái đến bên cạnh mình.

Dương Bách Xuyên không dám đánh cược nhà họ Mã có thể trả thù hay không.

Sau khi về đến nhà, cho con chồn Hương Hương mấy quả hồng thơm, Dương Bách Xuyên khóa mình trong phòng ngủ, giơ cánh tay trái lên, lộ ra đồ án bình Càn Khôn.

Một giây sau, anh thúc giục chân khí di chuyển về phía bình Càn Khôn.

Anh muốn triệu hoán sư phụ, hỏi ông cách tăng thực lực trong thời gian ngắn hạn.

Đồ án bình Càn Khôn trên cánh tay tỏa ra từng đợt ấm áp, phát ra ánh sáng dịu nhẹ ngà sữa.

Dương Bách Xuyên mở miệng nói: "Sư phụ, đi ra!"

Một lát sau, không có động tĩnh gì.

Dương Bách Xuyên trừng mắt: "Lão già chết tiệt, sao người còn chưa ra?”

Một giây sau, giọng nói của Vân Thiên Tà vang lên từ trong đồ án bình Càn Khôn: "Khụ khụ! Thằng nhóc thối không biết lớn nhỏ, không phải sư phụ ra rồi đấy à, có chuyện gì mà con gấp thế hả?”

“Không khác gì chó rượt.” Dương Bách Xuyên phiền muộn nói.

Vân Thiên Tà tức giận: “Nói hay quá nhỉ, sư phụ còn đang hấp thu lực lượng của cỏ Thần Hồn, không có thời gian ầm ĩ với con.”

Dương Bách Xuyên trực tiếp mở miệng nói: “Ai thèm đùa giỡn với lão già chết tiệt như người, tìm người nói chuyện phiếm hả, còn không bằng con đi tìm gái đẹp.”

“Con... Nghiệt đồ!" Vân Thiên Tà tức giận kêu lớn.

"Được rồi, không nói đùa với sư phụ nữa, hôm nay con gặp phải võ giả của thế giới này, chính là người tu luyện thuật ngũ hành dẫn thể mà người từng nói ấy. Hơn nữa, con đã kết thù với bọn họ, khiến người ta trả thù con. Vì vậy con muốn hỏi người, có cách nào nhanh chóng tăng tu vi…”

Tiếp theo, Dương Bách Xuyên kể lại quá trình đánh nhau với mấy người Diệp Khai và Mã Tiểu Lục hôm nay cho sư phụ Vân Thiên Tà nghe.

Chờ anh kể xong, Vân Thiên Tà mới không nhanh không chậm hỏi: "Chuyện có chút xíu thế này, con lại đánh thức ta? Con đúng là đồ ngu, có phải con không xem nhìn mấy tin tức ta truyền lại dặn con nghiên cứu kỹ đúng không?"
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 168



“Con có xem... Không đúng, còn một phần nhỏ chưa xem xong." Dương Bách Xuyên lúng túng nói, đúng là lần trước sư phụ truyền cho anh rất nhiều thứ, anh còn chưa kịp xem hết.

“Thứ không có tiền đồ, về sau ra ngoài đừng nói là đồ đệ của ta, mới hai thế gia cổ võ nho nhỏ đã khiến lòng con rối loạn, về sau đến Tu Chân Giới, con còn sống nổi không?” Vân Thiên Tà chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

"Người nói nghe thì dễ, người ta là thế gia cổ võ đấy, có tiền có thế có năng lực có thực lực, con lẻ loi một mình, không bị đánh chết đã không tệ rồi, người còn không mau nói làm thế nào để tăng tu vi lên nhanh chóng đi?” Dương Bách Xuyên cũng không khách khí cãi lại sư phụ. Lần trước anh đã thăm dò Vân Thiên Tà, lão già này ấy à, càng mắng ông, ông càng cảm thấy thân thiết.

Ngược lại nói lời ngon ngọt với ông, ông sẽ cho rằng anh không có tiền đồ.

“Thằng nhóc thối, không có tiền, con không biết kiếm tà? Cho con nhiều bí tịch đan phương như vậy, bán ra ngoài được không ít tiền đấy thôi? Không có thế lực, con không biết đi xây dựngà? Thứ ta đưa cho con không chỉ đơn giản là thuật Ngũ Hành dẫn thể còn có mấy trăm cách tu luyện võ đạo tương tự, sao đầu con như bị úng nước thế? Nói con ngu xuẩn, con còn không vui?"

Vân Thiên Tà liệt kê từng thứ một, vừa nói vừa mắng Dương Bách Xuyên.

“Còn nữa, con đúng là ngu xuẩn, không phải lần trước con lấy được nhân sâm năm trăm năm và gan rắn ở cửa hang mãng xà à. Tuy không phải đồ vật hiếm có gì nhưng bên trong vẫn chứa linh khí thuần khiết, đủ cho con dùng xong tăng lên Luyện Khí kỳ tầng hai rồi.

Cách sử dụng thế nào thì lần trước ta đã truyền vào trong đầu con, con không xem, lại trách ta không dạy. Sư phụ dẫn vào cửa, bản thân tự tu hành, có biết không?

Ta đường đường là Thiên Tà chí tôn, tán tiên đỉnh cấp, sao lại thu một tên đồ đệ ngu xuẩn như con chứ? Thế mà lại bị cổ võ giả hù dọa hãi hùng khiếp vía? Truyền đi sẽ bị người khác cười đến rụng răng, đúng là mất mặt.

Nhớ kỹ, con là đồ đệ của Vân Thiên Tà ta, tầm nhìn phải rộng một chút, bá đạo lên, ở thế giới này, có vi sư, con không chết được.

Không phải chỉ là hai thế gia cổ võ thôi à? Thấy ngứa mắt thì diệt, lúc sư phụ tung hoành ngang dọc Tu Chân Giới, số vương triều tu chân từng diệt lên tới hàng trăm hàng ngàn..."

Dương Bách Xuyên bị chửi đến xám xịt mặt mũi, nghe thấy sư phụ lại bắt đầu thổi phồng sự tích huy hoàng của mình không ngớt thì ngay lập tức giội cho ông một chậu nước lạnh.

"Sư phụ, hiện tại người chỉ là tàn hồn của Nguyên Thần mà thôi, hơn nữa còn bị vây trong bình Càn Khôn không ra được.”

Nghe Dương Bách Xuyên nói xong, giọng nói đắc ý của Vân Thiên Tà dừng lại ngay lập tức: “Khụ khụ khụ…” Tiếp nối là một tràng tiếng ho sù sụ.

Ông giận dữ: "Nghiệt đồ bất hiếu, không biết tôn sư trọng đạo, chừa cho sư phụ chút thể diện thì chết à?"

“Con chỉ nói sự thật thôi!” Dương Bách Xuyên ung dung nói.

"... Con... Mà thôi, anh hùng hảo hán không nhắc lại chuyện cũ năm xưa, sư phụ không tính toán với con nữa, đi hấp thụ cỏ Thần Hồn tiếp còn hơn. Thằng nhóc thôi, nhớ kỹ, một khối gan mãng xà, thêm một ít nhân sâm, giã nát rồi sử dụng, để con đột phá đến Luyện Khí kỳ tầng hai không thành vấn đề.

Phần còn dư cũng đừng lãng phí, tìm một cái lò đan, luyện đan mới có thể phát huy tác dụng của nhân sâm lớn nhất. Chờ con đột phá đến Luyện Khí kỳ tầng hai có thể tu luyện “Ly Hỏa Quyết”, đến lúc đó có thể luyện đan được rồi. Đan dược chính là cách duy nhất nhanh chóng tăng thực lực, về sau có tìm được bảo vật như nhân sâm thì giữ lại để luyện đan. Còn nữa, mấy chuyện nhỏ nhặt này thì đừng làm phiền ta, mất mặt chết.”

Dứt lời, giọng nói của Vân Thiên Tà biến mất không thấy gì nữa, đồ án bình Càn Khôn trên cánh tay của Dương Bách Xuyên cũng mờ đi.

Ngay sau đó, trong đầu Dương Bách Xuyên xuất hiện thông tin của “Ly Hỏa Quyết”.

Sau khi xem xong, anh vô cùng mừng rỡ, hóa ra Ly Hỏa Quyết là một pháp thuật nhỏ, chỉ có sử dụng khi đến Luyện Khí kỳ tầng hai, chuyển hóa chân khí thành chân nguyên chi hỏa.

Mặc dù chỉ là ngọn lửa cấp thấp nhất nhưng cũng không phải lửa thường có thể so sánh được, điểm mấu chốt là có Ly Hỏa sẽ có thể luyện đan.

Bị sư phụ quở trách một trận làm Dương Bách Xuyên hơi buồn bực, giọng điệu của lão già này lớn lối thật, chẳng qua nghe vào lại thấy tràn đầy khí phách.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 169



Trong lòng anh hơi động, lấy gan mãng xà và nhân sâm từ không gian trong bình Càn Khôn ra, dựa theo sư phụ nói, cắt một đoạn nhân sâm ngắn, giã nát với gan mãng xà rồi nuốt xuống.

Theo lời sư phụ, bên trong gan mãng xà và nhân sâm ẩn chứa linh khí thuần khiết, đủ để chèo chống anh đột phá đến Luyện Khí kỳ tầng hai.

Khoảnh khắc Dương Bách Xuyên nuốt gan mãng xà và nhân sâm, quả nhiên bên trong cơ thể xuất hiện một cỗ linh khí khổng lồ, anh nhanh chóng vận chuyển “Càn Khôn Tạo Hóa Quyết”, bắt đầu luyện hóa linh khí.

Dương Bách Xuyên dừng tại Luyện Khí kỳ tầng một đã ba tháng, hôm nay có bảo vật ẩn chứa tinh hoa trời đất gan mãng xà và nhân sâm năm trăm năm vào bụng, sau khi vận chuyển công pháp, tất cả như nước chảy thành sông.

Lúc chu thiên hình thành, bên trong cơ thể ầm ầm rung động.

Tất cả chân khí trong xương cốt đều quy tụ tại đan điền, cả người Dương Bách Xuyên chấn động, mở to hai mắt, bên trong lóe lên hai ti sáng rồi biến mất.

Luyện Khí kỳ tầng hai thành công.

Hiện tại, anh cảm nhận được kinh mạch cứng cỏi hơn trước, chân khí dung nạp được cũng tăng gấp đôi.

Cả người tràn đầy lực lượng, cảm giác một quyền có thể đánh chết một đầu hổ.

Nếu như tính theo đơn vị, lực lượng lúc trước của anh chỉ có trăm cân thì hiện tại, anh cảm giác đã hơn một ngàn.

Tăng lên một tầng tu vi, sức mạnh cả người lại tăng lên gấp bội.

Anh lập tức tu luyện Ly Hỏa Quyết tu luyện, thử chuyển hóa chân khí thành Chân Nguyên Ly Hỏa.

Lòng bàn tay mở ra, điều động chân khí tới tay, lặng yên niệm khẩu quyết: "Vạn pháp quy tông, Chân Nguyên Ly Hỏa."

Lòng bàn tay không phản ứng chút nào.

"Chân Nguyên Ly Hỏa..."

Mấy lần liên tiếp đều không thể biến Chân Nguyên thành lửa.

Chẳng qua Dương Bách Xuyên cũng biết pháp thuật không dễ tu luyện, không nên hấp tấp. Anh vừa vận chuyển Ly Hỏa Quyết, vừa luyện thử.

Thời gian một đêm nhanh chóng trôi qua, một đêm này anh như đã nhập ma, càng thất bại càng không buông bỏ, không biết tu luyện bao nhiêu lần, mấy trăm hay mấy ngàn lần gì đấy, hoặc hơn một nghìn lần...

Cuối cùng, ngay lúc trời hửng sáng, anh kêu một câu: “Chân Nguyên Ly Hỏa!”

Một giây sau, một ngọn lửa màu vàng xen lẫn ít màu xanh nho nhỏ xuất hiện trong lòng bàn tay anh.

"Cuối cùng cũng thành công rồi?"

Dương Bách Xuyên nhìn quầng thâm mắt, lại nhìn ngọn lửa nhỏ trong lòng bàn tay, bỗng dưng có một loại xúc động muốn khóc, cuối cùng cũng thành công rồi, quá khó khăn.

Anh cho rằng thiên phú pháp thuật của mình rất tệ, có lẽ không luyện được, ngay lúc anh chuẩn bị từ bỏ thì nó lại xuất hiện.

Ly Hỏa, còn gọi là Chân Nguyên chi hỏa, là chân khí chuyển hóa thành lửa. Gió thổi không tắt, nước dập không tắt, nhưng có thể đốt cháy vạn vật trên thế gian. Đây là loại lửa người Tu Chân thường dùng nhất, cũng là loại cơ bản nhất, hầu như chỉ dùng để luyện đan.

Chỉ cần có đầy đủ chân khí, lửa sẽ luôn luôn cháy, đồng thời còn có thể gia tăng uy lực dựa theo sự tăng trưởng của tu vi.

20230220034616-tamlinh247.jpg

 
Back
Top Bottom