Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 140



Dương Bách Xuyên cũng không biết an ủi cô thế nào. Thấy Lâm Hoan không vui, anh liền uống rượu với cô.

Bất tri bất giác hai người đã uống thêm rất nhiều rượu.

Đến khi Dương Bách Xuyên kịp nhận ra thì Lâm Hoan đã say rồi.

Ở quán karaoke cô đã uống say, có điều sau khi nôn xong đã khá hơn một chút. Sau khi Dương Bách Xuyên hỏi trúng nỗi lòng, cô lại mượn rượu giải sầu, thế là say hẳn.

Rầm! Lâm Hoan úp sấp xuống bàn.

Dương Bách Xuyên trợn mắt há mồm, trong lòng thầm cười khổ, biết vậy thì không uống.

Anh đỡ cô dậy, tính tiền rồi rời đi.

Mới đi mấy bước Lâm Hoan đã nôn ra.

Hay chưa kìa, nôn hết lên người Dương Bách Xuyên rồi.

"Mẹ nhà cậu! Cậu nôn ven đường không được sao, nhất định phải nôn lên người tôi thế này!" Dương Bách Xuyên khóc không ra nước mắt.

"Ha ha!" Đáp lại là tiếng cười ngây ngô say xỉn của Lâm Hoan.

Dương Bách Xuyên dìu cô lên xe, cởi áo khoác ngoài rồi ném lên ghế phụ.

Trên đường đi, Dương Bách Xuyên hỏi địa chỉ nhà Lâm Hoan, nhưng hỏi cả buổi trời mà cô không trả lời. Anh đành lái xe về nhà, dù sao nhà anh cũng có nhiều phòng. Đương nhiên là anh không có suy nghĩ xấu xa gì với Lâm Hoan cả, mặc dù cô cũng là mỹ nữ hạng nhất.

Sau khi về đến nhà, Dương Bách Xuyên đặt Lâm Hoan lên sofa rồi đi vào nhà tắm. Anh bị cô nôn ra đầy người, mùi rượu quá nồng.

Thật ra hôm nay anh cũng uống say. Nguyên tắc của Dương Bách Xuyên là uống rượu với anh em bạn bè thì tuyệt đối không lợi dụng chân khí gian lận.

Anh tắm rửa xong đi ra ngoài, trên người đã mặc áo tắm, lúc này mới chuẩn bị dàn xếp cho Lâm Hoan. Anh đi đến định đưa cô vào phòng ngủ phụ.

Lúc anh qua đỡ, đột nhiên Lâm Hoan mở đôi mắt mơ màng, cười khanh khách nói: "Dương Bách Xuyên khốn khiếp, Linh Linh thích cậu, tôi biết, tôi biết..."

Cô lặp đi lặp lại câu cuối cùng.

Dương Bách Xuyên sửng sốt, khổ sở lắc đầu. Anh biết cô rượu vào lời ra nên không quan tâm, dứt khoát bế cô đi đến phòng phủ.

Dương Bách Xuyên đặt Lâm Hoan lên giường và đắp chăn cho cô, lúc xoay người định đi thì Lâm Hoan thình lình túm lấy áo tắm của anh làm nó rơi xuống.

Tức thì anh trần như nhộng, đứng ngây ra đó.

Vậy mà lúc này Lâm Hoan còn lẩm bẩm: "Tôi biết Linh Linh thích cậu, tôi cũng thích cậu. Dương Bách Xuyên, tôi không biết cậu nghĩ thế nào, nhưng tôi thích cậu đấy..."

Cô vẫn rượu vào lời ra.

Mà lúc này, Lâm Hoan bỗng c** đ*.

đ** g* b*ng đào đẫy đà rung rinh của cô tr*n tr** trước tầm mắt Dương Bách Xuyên.

Cộng thêm lời tỏ tình trong cơn say của Lâm Hoan hồi nãy, một ngọn lửa bỗng bùng cháy trong người Dương Bách Xuyên.

20230214094329-tamlinh247.jpg

 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 141



Lúc này Dương Bách Xuyên đã ngà ngà say, đương nhiên anh không hề nhát gan, mà là bị men rượu k*ch th*ch thần kinh.

Hiện tại Dương Bách Xuyên mới hai mươi mốt tuổi, đang độ thanh xuân nhiệt huyết, là độ tuổi không cưỡng lại được cám dỗ nhất.

Cho nên sau khi tổng hợp các nhân tố trên mọi phương diện, anh kích động rồi.

Lâm Hoan là một cô gái có ngoại hình không kém gì Liễu Linh Linh, nhất là vóc dáng đáng kiêu ngạo. Từ lần đầu gặp nhau Dương Bách Xuyên đã ch ảy nước miếng.

Lúc này Lâm Hoan nằm nghiêng, đường cong cơ thể cô chính là độc dược trí mạng nhất đối với Dương Bách Xuyên.

Sau khi Lâm Hoan say rượu tỏ tình, tim anh đã đập rộn ràng, huống chi lúc này thân hình cô đang phô bày trước mắt anh.

Lúc đè lên người Lâm Hoan, trong đầu Dương Bách Xuyên chỉ có ngọn lửa hừng hực đang kêu gào hãy đẩy ngã cô.

Lâm Hoan nằm trên giường, toàn thân run rẩy, mơ màng mở mắt ra nhìn Dương Bách Xuyên. Trong mắt cô thoáng xuất hiện cảm xúc phức tạp, nhưng ngay sau đó đã biến mất không còn tăm hơi, chỉ còn lại ngọn lửa cháy bỏng.

Quả thật hôm nay Lâm Hoan đã uống say, ý thức mơ hồ tột độ, nhưng liên quan đến chữ say có câu nói "người say, lòng không say". Cô biết giờ phút này đang xảy ra chuyện gì.

Nhưng thế thì sao chứ?

Thích chính là thích, yêu chính là yêu.

Cô mượn rượu nói ra lời chôn giấu trong lòng, chuyện này rất bình thường mà. Cô đã trưởng thành rồi, biết Dương Bách Xuyên nhào đến sẽ phát sinh chuyện gì.

Khác phái thì hút nhau, lại thêm men rượu k*ch th*ch, dẫn tới xảy ra phản ứng hóa học mãnh liệt.

Dương Bách Xuyên hôn Lâm Hoan ngấu nghiến, nhịp tim đập dồn dập, máu chảy tăng tốc. Anh cảm nhận được toàn thân đều đang bùng cháy.

"Ưm!"

Một tiếng rên nũng nịu cất lên.

Dương Bách Xuyên được Lâm Hoan đáp lại nhiệt tình.

Không lâu sau cả căn phòng tràn đầy sắc xuân, tiếng thở hồng hộc xen lẫn tiếng nước róc rách...

Đúng lúc này, một tiếng hét đầy đau đớn vang lên: "Á!"

...

Ngày hôm sau ánh sáng xuyên qua ô cửa sổ chiếu vào mặt, Dương Bách Xuyên mở mắt ra.

Lâm Hoan ở bên cạnh quấn chặt lấy anh như bạch tuộc, gương mặt ửng hồng.

Dương Bách Xuyên nhớ lại chuyện điên cuồng đêm qua, trong lòng bắt đầu thấp thỏm bất an.

Bởi vì kể cả anh lẫn Lâm Hoan đều uống say, nhất là Lâm Hoan gần như say bí tỉ, còn anh thì không thể cưỡng lại cám dỗ.

Đêm qua là lần đầu tiên hai người ăn vụng trái cấm.

Anh thầm lo lắng liệu sau khi tỉnh dậy Lâm Hoan có hận mình không.

Nhưng Dương Bách Xuyên nhớ lại màn điên cuồng đêm qua, thật ra Lâm Hoan còn dữ dội hơn cả anh, chủ động đòi hỏi nhiều lần.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 142



"Chắc là cậu ấy không trách mình đâu nhỉ?" Dương Bách Xuyên thầm nghĩ trong lòng.

Lúc này Lâm Hoan bỗng mở choàng mắt, không có dấu hiệu báo trước.

Bốn mắt nhìn nhau, Dương Bách Xuyên bắt đầu lo lắng.

Chốc lát sau, Lâm Hoan bỗng nở nụ cười xinh đẹp: "Cậu đang lo tôi sẽ trách cậu à?"

Dương Bách Xuyên cười lúng túng: "Cậu không trách sao?"

"Tại sao phải trách cậu?" Lâm Hoan hỏi ngược lại rồi nói tiếp: "Thật ra... tuy tối qua tôi uống say nhưng vẫn tỉnh táo. Tôi thích cậu, tôi không hối hận!"

Nỗi lo lắng qua đi, Dương Bách Xuyên vô cùng cảm động, anh nghe ra Lâm Hoan không nói dối.

Cô là một người dám yêu dám hận.

Nhìn dáng vẻ bình tĩnh lạ thường và nét ửng đỏ trên mặt cô, Dương Bách Xuyên thâm tình đặt nụ hôn lên bờ môi đỏ mọng của cô.

Hai người đều hiểu tiếng lòng trong mắt đối phương.

"Tôi hứa với cậu, làm người phụ nữ của tôi thì tôi tuyệt đối sẽ không phụ lòng cậu."

Lúc nói câu này, tâm trạng Dương Bách Xuyên cực kỳ mâu thuẫn.

Hiện tại anh đang nghĩ mình là truyền nhân của Tản Tiên, là người tu chân có thể bay trên trời chui dưới đất, là người sau này sẽ đi tới thế giới tu chân rộng lớn và hùng mạnh.

Anh có nhiều thứ hơn người bình thường... chắc là có thể nhỉ?

Hai người triền miên một lúc, sau đó Lâm Hoan dịu dàng nói: "Cậu không cần chịu trách nhiệm, tôi đã là người trưởng thành rồi."

Dương Bách Xuyên hiểu, ý của Lâm Hoan gần như là cô sẽ không bám lấy anh không buông.

Trong câu nói này diễn đạt rất nhiều ý.

Dương Bách Xuyên biết Lâm Hoan có thể nói ra câu này, chắc là vì cô đã sớm nghĩ rõ ràng những người và việc mà sau này có thể sẽ đối mặt.

Ví dụ như Liễu Linh Linh du học nước ngoài.

...

Lâm Hoan ăn sáng xong, nở nụ cười rời đi.

Sau khi đột phá quan hệ, hai người trở nên gần gũi hơn nhiều.

Lâm Hoan đi rồi, Dương Bách Xuyên gọi điện cho Lưu Tích Kỳ nói về chuyện Cà Lăm sẽ đến công ty làm việc, nhờ anh ta sắp xếp.

Anh đã hứa với Cà Lăm thì nhất định phải làm được. Dương Bách Xuyên gọi Cà Lăm là anh em không phải chỉ nói miệng thôi.

Trong điện thoại, Lưu Tích Kỳ cũng báo cho Dương Bách Xuyên là Tiền Tiểu Bối đã giải quyết xong chuyện xe cộ. Anh ta tự mua cho mình một chiếc và cho công ty ba chiếc.

Ngoài ra, anh ta còn hỏi Dương Bách Xuyên chuyện phê duyệt sản phẩm.

Trước khi đi Lâm Hoan đã đồng ý với Dương Bách Xuyên sẽ xử lý chuyện này, bảo anh không cần lo lắng.

Sau đó, Dương Bách Xuyên cũng đi ra ngoài. Hôm nay là ngày đầu tiên anh chính thức đi làm ở Công ty đấu giá Triệu Thị, không thể đến quá muộn.

Anh thầm nghĩ chờ đi làm thêm vài ngày nữa sẽ về quê đón bà nội và em gái đến Cố Đô, để cho bà nội xem công việc hiện giờ của anh, thỏa mãn nguyện vọng của bà.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 143



Thời gian này anh muốn đi cũng không đi được. Phía Lưu Tích Kỳ, lô rượu Cố Nguyên đầu tiên cần đưa ra thị trường, sau khi tất cả được chuyển đi thì anh có thể yên tâm về nhà.

Đến khi Dương Bách Xuyên lái xe tới công ty, hầu như ai cũng tươi cười chào hỏi anh, anh biết là vì liên quan đến Triệu Nam.

Thậm chí có một số người nở nụ cười kỳ lạ. Có lẽ trong mắt bọn họ, anh đã tìm được chỗ dựa là Tổng giám đốc xinh đẹp. Nhưng Dương Bách Xuyên không để ý, anh cứ đi phần mình, phớt lờ cái nhìn của người khác.

Anh đi tìm Mục Vạn Thịnh hỏi thăm công việc cụ thể vì hôm qua vẫn chưa kịp hỏi.

Hôm nay Mục Vạn Thịnh cực kỳ nhiệt tình khi nhìn thấy Dương Bách Xuyên. Hôm qua ông ta đã chứng kiến quan hệ giữa Dương Bách Xuyên và Tổng giám đốc xinh đẹp, lòng thầm nhủ mình sắp gặp may rồi.

Quả nhiên sáng nay Mục Vạn Thịnh nhận được cuộc gọi từ thư ký Ngải báo rằng sau này Phòng Nhân sự sẽ do ông ta quyết định, không còn đảm nhận chức vị Phó giám đốc nữa. Nói cách khác, từ nay về sau Mục Vạn Thịnh này là người đứng đầu nhân sự trong công ty.

Ngày hôm qua cả công ty đổi gió trở trời, Tổng giám đốc xinh đẹp đuổi sáu cổ đông cùng lúc, ngoài ra còn có một số cấp dưới của mấy cổ đông này. Đương nhiên Ngô mập mạp cũng nằm trong số đó, gã thuộc nhóm đầu tiên bị đuổi khỏi công ty.

Mục Vạn Thịnh cảm thấy tất cả những điều này đều là Dương Bách Xuyên mang đến cho mình, Dương Bách Xuyên chính là phúc tinh của ông ta.

Đương nhiên Mục Vạn Thịnh càng thiên về suy nghĩ Tổng giám đốc xinh đẹp nể mặt Dương Bách Xuyên nên mới có kết quả này.

Khi sắp xếp chức vụ cho Dương Bách Xuyên, Mục Vạn Thịnh cũng hao tâm tổn trí xếp cho Dương Bách Xuyên vị trí Chủ nhiệm Phòng Giám định.

Vị trí này là ông ta bất chợt nghĩ ra.

Mục đích là để lấy lòng Dương Bách Xuyên, mà đây cũng là chút thủ đoạn của Mục Vạn Thịnh.

Hôm qua Phòng Giám định có một Giám đốc bị sa thải, Mục Vạn Thịnh cho rằng với quan hệ giữa Dương Bách Xuyên và Tổng giám đốc xinh đẹp, mình không thể cấp cho đối phương đãi ngộ của nhân viên bình thường, không thể quá tốt mà cũng không được quá kém, cho nên ông ta đã nghĩ ra chức Chủ nhiệm.

Sáng sớm Mục Vạn Thịnh gửi báo cáo, quả nhiên ông ta đã đánh cược đúng, Tổng giám đốc xinh đẹp đã ký tên. Điều này khiến Mục Vạn Thịnh càng thêm chắc chắn quan hệ giữa Tổng giám đốc xinh đẹp và Dương Bách Xuyên rất mật thiết.

Lần thăm dò này đã thành công.

"Trước mắt tôi sắp xếp cho cậu chức Chủ nhiệm Phòng Giám định. Trước khi có Giám đốc mới được điều đến hoặc là tuyển dụng, cậu toàn quyền phụ trách Phòng Giám định. Tổng giám đốc đã ký vào bản báo cáo này. Dương à, sau này chúng ta là đồng nghiệp, quan tâm giúp đỡ lẫn nhau nhiều hơn nhé!"

Mục Vạn Thịnh nói câu cuối cùng "quan tâm giúp đỡ lẫn nhau nhiều hơn" là muốn Dương Bách Xuyên khen mình nhiều hơn trước mặt Tổng giám đốc xinh đẹp, sao Dương Bách Xuyên lại không hiểu đạo lý trong đó kia chứ?

Anh cũng biết Mục Vạn Thịnh đang có ý kết giao với mình, nhưng không nói thẳng ra mà chỉ mỉm cười đồng ý.

"Cảm ơn Giám đốc Mục, hôm nào tôi mời ngài ăn cơm!"

"Giám đốc gì chứ, người anh em cứ gọi tôi là lão Mục hoặc anh Mục đều được."

"Được, cung kính không bằng tuân lệnh, cảm ơn anh Mục."

"Ha ha ha, thế mới đúng chứ. Đi nào đi nào, tôi dẫn cậu đến văn phòng của cậu."

Dương Bách Xuyên không ngờ một Chủ nhiệm Phòng Giám định như anh cũng có văn phòng riêng, anh cứ tưởng mình sẽ làm việc ở khu văn phòng bình thường.

20230214094421-tamlinh247.jpg

 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 144



Sau khi Dương Bách Xuyên hiểu được trách nhiệm của bộ phận giám định, tâm trạng cũng đã trầm xuống, nói bộ phận này nói rất quan trọng là bởi vì nhân viên chủ yếu phụ trách tiếp nhận các món bảo vật của khách hàng, giám định phân biệt thật giả, định giá...

Đồng thời cũng phụ trách về mảng điều tra chênh lệch giá của món đồ này so với bên ngoài, còn về phúc lợi thì được xem như bộ phận cao nhất của công ty.

Thế nhưng bất cứ điều gì có lợi nhuận cao cũng sẽ đi kèm với việc rủi ro cao.

Ngay cả trong việc phân biệt các bộ sưu tập, một khi mất mát gây ra thiệt hại lớn thì phải chịu hậu quả tương ứng.

Đương nhiên, các công việc đều sẽ có nhân viên chuyên nghiệp theo dõi, trách nhiệm của chủ nhiệm Dương Bách Xuyên chính là chèo lái các món đồ được xuất ra ngoài, nhưng mà người chịu trách nhiệm cho đồ ra khỏi nơi giám định cho ra đấu giá cũng là anh.

Bộ phận này tốt hay xấu đây.

Dương Bách Xuyên không nghĩ ra vì sao Triệu Nam lại điều anh vào một bộ phận quan trọng như vậy.

Ngày hôm qua cô ấy đã tự mình ra tay sa thải đi rất nhiều người ngay cả quản lý bộ phận giám định cũng bị cô ấy sa thải, bây giờ Mục Vạn Thịnh cho anh lên làm vị trí chủ nhiệm, tuy trên danh nghĩa thì cấp bậc thấp hơn quản lý nhưng thật ra công việc lại có thể làm theo quyền hạn như quản lý.

Mặc dù việc bổ nhiệm lần này theo ý kiến của Mục Vạn Thịnh, Triệu Nam cũng đồng ý, nhưng nói cách khác cô ấy mới là người đưa ra quyết định vị trí của anh.

Một sinh viên đại học vừa tốt nghiệp mà đã một bước lên trời, đây chính là cuộc sống hiện tại của Dương Bách Xuyên.

Ngồi trong văn phòng suy nghĩ một hồi, anh vẫn quyết định đi tìm Triệu Nam hỏi thử, vì anh không có kinh nghiệm về chuyện giải thích cho nên sợ đến lúc đó có xảy ra chuyện lại phụ sự tín nhiệm của cô ấy.

Đi tới văn phòng Triệu Nam, sau khi gõ cửa, Ngải Diệp mở cửa, cô ta nhìn thấy Dương Bách Xuyên rất thản nhiên cười nói: “Chào cậu, chủ nhiệm Dương ~”

Một tiếng chủ nhiệm Dương thật sự làm cho Dương Bách Xuyên cảm thấy không quen, anh nhìn trên người Ngải Diệp mặc một bộ đồng phục chuyên nghiệp gọn gàng, cùng với sự nghiệp sáng lạn của cô, không nhịn được mà nuốt nước miếng, xấu hổ cười nói: “Thư ký Ngải, chị gọi tên tôi là được rồi.”

“Ha ha, cậu phải nhanh chóng thích ứng với vị trí của cậu đi, xưng hô tại nơi làm việc cũng rất là quan trọng, mời cậu vào đi, tổng giám đốc biết cậu sẽ tới tìm cô ấy.” Vừa rồi Ngải Diệp nhìn thấy ánh mắt ngưỡng mộ của Dương Bách Xuyên nhìn mình, trong lòng rất vui vẻ, cố ý ưỡn ngực, nghiêng người để Dương Bách Xuyên vào cửa.

Cô ta đã 30 tuổi hơn nữa lại còn là một cô gái đúng tiêu chuẩn.

Bây giờ các cô gái rất để ý sức hấp dẫn của bản thân mình.

Có thể được người khác phái nhìn thêm hai lần, điều đó chứng minh bản thân vẫn còn được trẻ đẹp như xưa.

Đối với suy nghĩ trong lòng Ngải Diệp, Dương Bách Xuyên không biết nhưng lại để ý đến dáng người cô ta cố ý ưỡn ngực, thầm mắng một tiếng: “Hồ ly tinh à ~ có cần phải trêu chọc người như vậy không?”

Anh không kìm được lòng mà nhìn mông cô ta, nuốt nước bọt.

Không thể không nói, thư ký của Triệu Nam này là một cô gái tràn ngập mị lực, muốn dáng người có vóc người, muốn khuôn mặt có khuôn mặt, hôm nay Ngải Diệp đeo một cái kính khung lớn, tóc ngắn ngang tai, vớ đen lại còn đi giày, lúc đi đường nhìn vào bóng lưng của cô ta càng đòi mạng người hơn.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 145



Đây chính là sự quyến rũ của trang phục nghề nghiệp tiêu chuẩn.

Đi theo phía sau Ngải Diệp vào trong, anh chỉ thấy một tay Triệu Nam đang cầm điện thoại, một tay ghi chép cái gì đó, trong miệng thỉnh thoảng nói vài câu, giọng nói lúc lớn lúc nhỏ, bày ra khí thế của một người phụ nữ mạnh mẽ.

Mái tóc dài đen nhánh vẫn được xõa ra đằng sau, trên người mặc một chiếc áo thun màu trắng, hai tai đeo khuyên tai màu tím, nhìn xuống là cần cổ trắng như ngọc, chỉ thấy vết máu ngày hôm qua bị Khuất Mạc dùng dao găm cắt qua vẫn còn đó, hôm qua cô ấy đã đi bệnh viện băng bó một chút nhưng hôm nay đã bỏ băng gạc ra rồi.

Trong lòng Dương Bách Xuyên nghĩ ngày mai có nên mang cho cô ấy một bình đan Trú Nhan hay không, để xóa đi vết dao trên cổ cô ấy?

Nhìn thấy Dương Bách Xuyên đi qua, Triệu Nam đưa ra một bàn tay ý bảo Dương Bách Xuyên ngồi trước.

Dương Bách Xuyên cũng không khách sáo mà ngồi xuống sô pha chờ cô ấy gọi điện thoại.

Ngải Diệp đi tới đưa cho anh một chén trà, mỉm cười rời khỏi phòng làm việc của Triệu Nam.

Văn phòng của tổng giám đốc lớn như vậy chỉ còn lại hai người Triệu Nam và Dương Bách Xuyên, len lén nhìn, Dương Bách Xuyên phát hiện hôm nay Triệu Nam không mang theo Vượng Tử đến, chắc là để ở nhà, vốn dĩ còn chuẩn bị cho Vượng Tử hai quả hồng thơm.

Bây giờ lại không có việc gì, Dương Bách Xuyên ngồi ở một bên nhìn Triệu Nam gọi điện thoại, nhưng lại không nghe được vào tai một chữ nào trong nội dung điện thoại, ngược lại, anh lén lút nhìn vào đùi ngọc dưới bàn làm việc của cô ấy.

Một giây sau Triệu Nam cúp điện thoại, vừa quay đầu lại, cô ấy phát hiện ánh mắt Dương Bách Xuyên đang nhìn chằm chằm bắp chân mình, trong lòng chép một tiếng, sắc mặt đỏ lên nói: “Đẹp không?”

“Đẹp~”

Sau khi Dương Bách Xuyên nói ra liền cảm giác không thích hợp, vội vàng ho khan một tiếng, sắc mặt đỏ bừng che giấu sự xấu hổ.

“À không... Tôi tôi...”

Lắp bắp hồi lâu muốn giải thích nhưng lại không biết nên nói như nào.

Giờ phút này cậu Dương chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui vào, thật là mất mặt quá mất mặt, lén nhìn chân ngọc còn bị người ta bắt được, trên đời này còn có điều gì đáng xấu hổ hơn thế không?

“Ha ha~” Triệu Nam đỏ mặt cười, nhìn thấy bộ dáng này của Dương Bách Xuyên, cô ấy không khỏi bật cười, tuy cô ấy là tổng giám đốc công ty nhưng cô ấy cũng là con gái, mọi cô gái đều không hy vọng bản thân mình bị con trai soi mói, điều này chứng tỏ sức hấp dẫn của cô ấy vẫn còn.

“Anh... Có phải anh tìm tôi để hỏi về chuyện chức vị của anh hay không?” Triệu Nam thu hồi nụ cười hỏi Dương Bách Xuyên.

“A ~ đúng vậy, tôi đến đây là để hỏi thử, chức vị này của tôi sợ sẽ làm không tốt, tôi nghĩ là cô nên tìm thêm một người có thể dẫn dắt được bộ phận giám định này, tôi là một sinh viên đại học vừa mới tốt nghiệp lại không có kinh nghiệm gì sợ rằng sẽ gây phiền phức đến cho cô.” Nói về công việc thì cả hai đều rất là nghiêm túc.

Triệu Nam nhìn Dương Bách Xuyên mỉm cười nói: “Tôi đã xem qua tư liệu của anh rồi, sinh viên học khá giỏi ở khoa lịch sử đại học Cố Đô, bản báo cáo rất tốt, tôi đặt anh vào vị trí này, bản thân tôi đã cảm thấy đủ rồi. Còn có một lý do quan trọng hơn là tôi cần một người đáng tin cậy, về phần trách nhiệm chỉ là thứ hai, hơn nữa, anh không cần phải lo lắng về các vấn đề công việc, mỗi phân đoạn đều có một người chuyên nghiệp làm, những gì anh cần làm chỉ là chèo lái là được rồi. Tôi sẽ cho anh một quyền hạn, trong phương diện tiếp nhận bộ sưu tập của khách hàng và những bộ sưu tập mà công ty chúng ta tự nhận, chỉ cần là món dưới năm mươi vạn sẽ là do anh tự mình làm chủ còn hơn năm mươi vạn thì anh trực tiếp báo cho tôi, như vậy sẽ không sợ xảy ra vấn đề. Hơn nữa, đơn hàng lớn không phải ngày nào cũng có, ngay cả món đồ hơn một trăm vạn thì trong một tháng cũng sẽ không có mấy món nào được tung ra thị trường, cho nên anh cứ yên tâm làm đi, có cái gì không hiểu thì cứ hỏi cấp dưới là được. Trong công ty có một đội ngũ chuyên nghiệp trong việc giám định, nói cho cùng thì khi tôi đặt anh vào vị trí này cũng là do tôi không thể tin tưởng người khác, mặc dù thời gian chúng ta tiếp xúc không dài nhưng duyên phận thì có thừa, thế nên tôi coi anh như là một người bạn vậy.”
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 146



Dương Bách Xuyên nghe cô ấy nói xong trong lòng cũng rất cảm động, nếu là như vậy vậy thì không thành vấn đề, hơn nữa người ta cũng đã nói rõ ràng, cô ấy chỉ cần một người có thể tin tưởng ở bộ phận này.

Đây là sự tín nhiệm của Triệu Nam đối với anh.

Trịnh trọng gật đầu, Dương Bách Xuyên cũng không nói cái gì.

Lúc này điện thoại trên bàn làm việc Triệu Nam vang lên, Dương Bách Xuyên biết bây giờ cô ấy đang cải cách công ty, mấy ngày nay sẽ rất bận rộn, anh biết điều nên đứng dậy chào tạm biệt và rời đi.

Trước khi đi, ma xui quỷ khiến anh nói với Triệu Nam: “Buổi trưa cô có thời gian không, tôi mời cô đi ăn cơm?”

Triệu Nam vừa muốn nghe điện thoại, sửng sốt, lập tức cười nói: “Được rồi~”

Thấy cô ấy sảng khoái đồng ý, Dương Bách Xuyên cũng cười rồi rời khỏi văn phòng.

Còn giám đốc đầu dây bên kia lại nghe Triệu Nam nhận điện thoại, giọng điệu có chút lạnh lùng nói: “Buổi trưa tôi có hẹn không có thời gian ~” Nói xong, cô ấy lập tức cúp điện thoại.

Dương Bách Xuyên không nghĩ nhiều, đi ra khỏi văn phòng của Triệu Nam liền đi tìm người của bộ phận giám định làm quen với tình hình.

Buổi trưa sau khi tan tầm, Dương Bách Xuyên cố ý chờ Triệu Nam tan tầm cùng đi ăn cơm.

Hai người đi ra khỏi thang máy, Dương Bách Xuyên hỏi cô ấy: “Cô muốn ăn cái gì?”

Triệu Nam mỉm cười nói: “Sao tôi lại thấy giọng điệu của anh như đang phát tài vậy, nếu vậy thì tôi sẽ phải làm một bữa thật hoành tráng~”

“Không thành vấn đề, kiếm được chút tiền mời bà chủ như cô đi ăn cơm không thành vấn đề.” Trong lòng anh nghĩ cuối cùng cũng có thể khoe khoang một trận rồi.

Hai người vừa nói chuyện vừa cười, lúc đến bãi đỗ xe, Triệu Nam muốn lái xe thể thao của cô ấy thì Dương Bách Xuyên rốt cục cũng đã bắt được cơ hội nói: “Ngồi xe của tôi đi, tôi có xe.” Trong lúc nói chuyện nhấn điều khiển từ xa.

“Bíp bíp ~”

Báo động của BMW 7 Series vang lên.

Vẻ mặt Triệu Nam ngây ngốc, một lúc sau mới phục hồi tinh thần nói: “Anh. Đây là xe của anh?” Nói xong cảm giác những lời này của mình có chút khinh thường người khác, vội vàng lại nói: “Không phải, ý của tôi chính là, anh lái BMW để đi làm sao?”

Trong lòng Dương Bách Xuyên có hơi đắc ý, nói một lúc: “Ha ha, đi thôi, đợi lát nữa ăn cơm rồi nói tiếp.”

Trong lòng Triệu Nam lại có chút khiếp sợ, cô ấy nhớ rõ hơn ba tháng trước khi gặp mặt Dương Bách Xuyên ở công viên là lúc anh bị bạn gái ghét bỏ, trực tiếp chia tay lại còn bị sỉ nhục một trận.

Không ngờ hơn ba tháng sau, anh lái chiếc BMW 7 Series mới nhất gần ba trăm vạn để đi làm?

Sự thay đổi quá lớn đến nỗi cô ấy bị sốc.

Nhưng mà cô ấy cũng không hỏi nhiều, chắc hẳn là anh có chuyện xưa khác đi!

Mở cửa xe ra, Dương Bách Xuyên vừa muốn mời Triệu Nam lên xe.

20230216113827-tamlinh247.jpg

 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 147



Trong tiềm thức, Dương Bách Xuyên đã coi thanh niên này trở thành - kẻ địch hoặc có thể nói là tình địch thì càng thích hợp hơn!

Dù sao ngay cả chính anh cũng không cảm giác được, trong nội tâm phản ứng không được thoải mái.

Anh phát hiện Triệu Nam đứng ở bên cạnh đã thu hồi lại khuôn mặt tươi cười, trong nháy mắt đã biến thành một nữ tổng giám đốc lạnh lùng.

Phát hiện được chuyện này làm cho bên trong Dương Bách Xuyên cảm thấy vui vẻ.

Anh thầm nghĩ: “Có vẻ như Triệu Nam không muốn gặp tên này!”

“Nam Nam, anh nghe nói hôm qua em bị thương, anh đặc biệt đến đây để thăm em, thế nào, không có chuyện gì chứ?” Thanh niên đi tới, đưa hoa hồng trong tay cho Triệu Nam.

Nhưng Triệu Nam không nghe, nhướng mày lạnh lùng nói: “Diệp Khai, xin anh hãy gọi tên đầy đủ của tôi, tôi và anh không thân thiết như vậy.”

Dương Bách Xuyên đứng ở một bên cũng nghe được tên của người thanh niên từ miệng Triệu Nam là Diệp Khai, hiện tại anh không rõ lai lịch của anh ta thế nào.

Chỉ thấy Diệp Khai tháo mắt kính ra, lộ ra toàn bộ khuôn mặt, ở trong mắt Dương Bách Xuyên diện mạo của người này tương đối ẻo lả, trong lòng anh âm thầm đánh giá.

Quả nhiên, Diệp Khai đối với giọng điệu lạnh lùng của Triệu Nam không thèm để ý chút nào, trên mặt còn mỉm cười nói: “Nam Nam, anh biết chuyện của chúng ta khiến em không thể tiếp nhận được ngay lập tức, anh cũng hiểu lý do em lại từ Yên Kinh chạy đến loại chỗ ở như Cố Đô này là đang giận dỗi, nhưng chuyện của chúng ta là do ông cụ của hai nhà định ra, anh và em đều không thể thay đổi. Cho dù em có muốn gặp anh không thì anh cũng là chồng sắp cưới của em, lần này tới anh hy vọng em có thể trở về Yên Kinh cùng anh?”

Chờ Diệp Khai nói xong, trong lòng Dương Bách Xuyên chấn động, sao nghe lại không thích hợp vậy!

Trong miệng tên Diệp Khai này, hình như anh ta vừa nói mình là chồng sắp cưới của Triệu Nam nhỉ?

Hơn nữa nghe ý tứ, hôn sự của bọn họ là do ông cụ của hai nhà định ra?

Ngay lúc não bộ Dương Bách Xuyên đang bị nhồi nhét xử lý thông tin thì Triệu Nam đã lạnh lùng nói với Diệp Khai: “Tôi muốn nói lại một lần cuối cùng, tôi là tôi, còn anh là anh, chúng ta cũng không có khả năng, chuyện của tôi không cần anh quản, có trở về Yên Kinh hay không là chuyện của tôi.”

Dường như lúc này Diệp Khai đã mất kiên nhẫn, trong giọng nói còn mang theo sự giận dữ nói: “Được, nếu như em không trở về vậy thì anh sẽ ở Cố Đô cùng với em cho đến khi nào em theo anh trở về mới thôi. Còn một chuyện anh cũng phải nói rõ ràng với em, mặc dù chuyện hôn nhân là do ông cụ của hai nhà định ra, nhưng anh muốn nói cho em biết, cho dù không có ông cụ của hai nhà chỉ hôn, anh cũng thích em, đồng nghĩa với việc sẽ theo đuổi em...”

“Đủ rồi ~” Triệu Nam ngắt lời Diệp Khai và nói: “Diệp Khai tôi nói lại một lần cuối cùng, tôi đã có người mình thích, ai đồng ý gả cho anh thì đi tìm người đó đi. Đừng có làm phiền tôi.”

Lời nói của Triệu Nam tương đối không nể mặt, ngược lại làm cho Dương Bách Xuyên ở bên cạnh nghe trong lòng rất sảng khoái, nhưng ngay lập tức trong lòng cũng chấn động, vậy mà cô ấy nói trong lòng cô ấy đã có người mình thích?

Giờ phút này, Dương Bách Xuyên rất muốn hỏi thử xem người cô ấy thích là ai?

Cũng may là Diệp Khai đã giúp anh hỏi ra.

Đối mặt với sự ghét bỏ của Triệu Nam nhiều lần, thậm chí cô ấy còn nói là đã có người mình thích để chặn miệng anh ta, Diệp Khai là cậu cả của nhà họ Diệp chưa từng chịu nổi cơn giận như vậy, anh ta cười lạnh nói: “Được, em nói xem người em thích là ai? Chỉ cần có, anh sẽ không làm phiền em nữa, anh cũng muốn xem, trên đời này có ai xứng đáng với em.”
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 148



Diệp Khai chỉ coi như Triệu Nam đang tức giận nên nói ra những lời này.

Mà Triệu Nam cũng thật sự đang tức giận, bị Diệp Khai hỏi ngược lại một câu, ma xui quỷ khiến cô ấy đi đến bên cạnh Dương Bách Xuyên kéo cánh tay Dương Bách Xuyên và nói: “Anh ấy chính là người tôi thích, là bạn trai tôi, hài lòng chưa? Anh có thể đi ngay bây giờ không?”

Hành động bất thình khiến cho Dương Bách Xuyên kinh ngạc, anh không nghĩ tới Triệu Nam lại thân mật kéo cánh tay mình lên, nói ra một câu bạn trai.

Mặc dù anh biết Triệu Nam chỉ đang đối phó với Diệp Khai nên nói bừa, nhưng sau khi phản ứng lại, nội tâm của anh vẫn mừng thầm một chút, phối hợp với Triệu Nam diễn trò dứt khoát ôm eo cô ấy.

Rõ ràng anh cảm thấy cả người Triệu Nam chấn động, nhưng không nói gì, điều này làm cho lá gan của Dương Bách Xuyên lớn hơn rất nhiều.

Mà khuôn mặt Diệp Khai đã biến thành màu gan heo, trầm giọng nhìn Triệu Nam nói: “Nếu như em vì tức giận anh mà tùy tiện tìm một người như vậy, thế chính là đang hại anh ta, nếu như anh ta thật sự là người em thích thì lại càng hại anh ta~.”

Triệu Nam nghe Diệp Khai nói vậy, thân thể cứng đờ, giờ phút này mới nhớ tới, Diệp Khai ở Yên Kinh có biệt hiệu là kẻ điên họ Diệp.

Cái tên điên này không phải là gọi không, chuyện gì anh cũng dám làm, lời vừa rồi tuyệt đối không phải là nói đùa, trong lòng âm thầm hối hận, cô ấy lại làm liên lụy đến Dương Bách Xuyên rồi.

Nhưng mà vào lúc này cô ấy đã cưỡi hổ thì khó mà dừng lại, cho dù bây giờ có muốn nói Dương Bách Xuyên không phải là bạn trai thì cô ấy tin rằng đêm nay Dương Bách Xuyên cũng sẽ bị Diệp Khai giế t chết, nghĩ tới nghĩ lui, hình như chỉ có một con đường này thôi.

Cô ấy nhìn Diệp Khai trầm giọng nói: “Diệp Khai, tôi nói cho anh biết, anh ấy chính là bạn trai tôi, nếu anh dám động vào anh ấy có thể thử xem.”

“Ha ha ~” Diệp Khai đột nhiên cười lạnh, ngay lập tức quay đầu lại nhìn thoáng qua phía sau.

...

Cách đó không xa, có một chiếc Audi màu đen chạy tới.

Rất nhanh dừng lại bên cạnh Diệp Khai, bước xuống là một người trung niên, vóc người không cao, chắc chỉ cao khoảng một mét sáu, sau khi đi tới bên người Diệp Khai, mặt không vẫn không có cảm xúc gọi: “Cậu cả~”

Trong mắt Dương Bách Xuyên nhìn qua chỉ là một tên đầy tớ.

Nhưng mà Dương Bách Xuyên lại không biết người trung niên năm này ước chừng ba mươi lăm sáu, thật sự là người hầu của nhà họ Diệp.

Diệp Khai giống như là mãng xà độc nhìn chằm chằm vào Dương Bách Xuyên nói: “Cắt đứt chân anh ta~”

“Vâng~”

Cuộc đối thoại của hai người, ở trong mắt Dương Bách Xuyên thật sự là kiêu ngạo đến không giới hạn, vậy mà tùy ý nói một tiếng muốn cắt đứt chân của anh sao?

Có bản lĩnh này không?

Dương Bách Xuyên cười lạnh, lúc trước ngay từ đầu đã bị Diệp Khai này làm lơ, coi như không khí, mãi đến khi Triệu Nam nói anh là bạn trai của cô ấy, anh ta mới thèm để anh vào mắt, hơn nữa trong miệng còn gọi anh là một thứ gì đó!

Điều này làm cho Dương Bách Xuyên rất tức giận.

Bây giờ lại có một người giống như đầy tớ thuận miệng muốn cắt đứt chân anh?

Anh đã gặp qua nhiều người kiêu ngạo nhưng chưa từng thấy ai kiêu ngạo như vậy.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 149



Thế nhưng, lúc này sắc mặt Triệu Nam tái mét buông cánh tay Dương Bách Xuyên chắn ở trước mặt Dương Bách Xuyên nói: “Diệp Khai, hôm nay nếu như anh dám động vào Dương Bách Xuyên, tôi và anh coi như chấm dứt.”

Trong lòng Triệu Nam bối rối, người bình thường không biết, nhà họ Triệu và nhà họ Diệp các cô đều là gia tộc võ giả cổ truyền lâu đời ở Trung Quốc. Người trung niên bên cạnh Diệp Khai cô cũng biết, là người của nhà họ Diệp, võ giả cổ chuyên môn bảo vệ Diệp Khai, đã sớm nghe nói qua ông ta rất là lợi hại, mấy năm nay đều đi theo bên người Diệp Khai làm loạn khắp nơi.

Nếu như hôm nay Diệp Khai thật sự muốn động vào Dương Bách Xuyên thì cô ấy thật sự không có cách nào.

Ở Yên Kinh, Diệp Khai mang tiếng là kẻ điên, chính là bởi vì chuyện gì anh ta cũng dám làm.

Triệu Nam rất hối hận, thầm mắng mình làm việc không suy nghĩ chu đáo, lần này thì hay rồi, làm kéo theo Dương Bách Xuyên bị liên lụy, nếu như anh bởi vì chuyện này mà bị gãy chân, cô ấy sẽ áy náy đến chết mất.

Người trung niên đứng bên cạnh Diệp Khai nhìn thấy Triệu Nam chắn trước người Dương Bách Xuyên, ông ta dừng bước, quay đầu lại nhìn thoáng qua Diệp Khai.

Mà trong miệng Diệp Khai lạnh lùng nói ra hai chữ: “Ra tay ~” Giọng điệu rất kiên định, dường như thật sự muốn cắt đứt chân của Dương Bách Xuyên.

Triệu Nam nhìn thấy bộ dáng độc ác của Diệp Khai, trong lòng Triệu Nam dao động, cô ấy đã chuẩn bị thỏa hiệp, không thể để liên lụy đến Dương Bách Xuyên khiến anh phải vướng tai họa.

Nhưng đúng lúc này, Dương Bách Xuyên đột nhiên ra tay nói: “Nam Nam, cô tránh ra, ngược lại tôi muốn nhìn xem, cậu cả nhà họ Diệp làm thế nào để có thể cắt đứt chân tôi~”

Trong lúc nói chuyện Dương Bách Xuyên vòng qua Triệu Nam tiến lên một bước, nhìn thoáng qua Diệp Khai, lập tức nhìn về phía người trung niên trước mặt, người này bàn chân rất ổn định, trên khớp xương của hai tay đều có thể nhìn thấy vết chai, điều này chứng tỏ ông ta là người luyện võ quanh năm.

Hơn nữa từ khi người trung niên này xuất hiện, Dương Bách Xuyên lại cảm nhận được khí huyết trên người ông ta rất ổn định, bộ dáng có hơi giống như là tu luyện thuật dẫn thể, nhưng anh không xác định được có phải hay không.

Dương Bách Xuyên không xác định trên Trái Đất này còn có tồn tại người tu luyện thuật dẫn thể khác hay không, nếu có, người trung niên trước mắt này cho anh cảm giác đó.

Triệu Nam nghe được Dương Bách Xuyên gọi cô ấy một tiếng Nam Nam, sửng sốt để cho Dương Bách Xuyên đi tới phía trước.

Mà sau khi Diệp Khai nghe được cách xưng hô của Dương Bách Xuyên với Triệu Nam thì càng thêm nổi giận, nói về phía người trung niên: “Ông Mặc, còn không mau ra tay, cắt làm đôi cho tôi.”

Triệu Nam lấy lại tinh thần, muốn ngăn cản.

Nhưng đã chậm một bước, cô ấy chỉ thấy người trung niên nhân được Diệp Khai gọi là ông Mặc, không âm thanh không tiếng động đấm một cú về phía Dương Bách Xuyên.

Mà trong mắt cô ấy, Dương Bách Xuyên cũng bước lên một bước đứng đối diện với nắm đấm của người trung niên.

“Bốp~”

Một tiếng va chạm giữa hai nắm đấm nặng nề vang lên giữa sân.

Sau đó chỉ thấy Dương Bách Xuyên và người trung niên kia lùi lại ra đằng sau vài bước.

Ông Mặc lùi lại bốn bước mới dừng lại.

Còn Dương Bách Xuyên thì lùi lại ba bước.

Giờ phút này Triệu Nam nhìn ra hình như Dương Bách Xuyên cũng không có tầm thường, tuy rằng cô ấy vì quy củ của gia tộc nên không có tập võ nhưng đối với người có học võ cũng không xa lạ.

Trong nháy mắt, mắt cô ấy sáng lên, không ngờ Dương Bách Xuyên vậy mà cũng là người tập võ?
 
Back
Top Bottom