Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 130



Chớp mắt chỉ thấy một thanh niên sắc mặt âm trầm đi vào, mà nhân viên phục vụ Cà Lăm vừa nãy cũng đi theo vào.

Nhìn thấy Từ Kiện đùa giỡn với nữ nhân viên phục vụ, trong lòng Tống Nguyên Thành cũng không vui, gã và anh em Tống Nguyên Hóa mở mấy chuỗi cửa hàng thịt lợn ở Cố Đô, nguồn thu nhập đều bị Từ Kiện vớt tay trêntrên, lần này muốn mời Từ Kiện ra ngoài chơi là để thương lượng vấn đề phân chia lợi ích.

Chỉ là không nghĩ tới cái lão già Từ Kiện này lại coi trọng nhân viên phục vụ tiếp rượu, vì lợi ích rất lớn từ trong tay Từ Kiện, ông ta liền sai anh em Tống Nguyên Hóa của mình cố ý để nữ phục vụ đập vỡ một chai rượu ngon, ttrong lòng lợi dụng chuyện bồi thường tiền không nổi để làm khó một cô bé.

Thế nhưng trong chớp mắt, anh em nhà mình lại bị người khác đánh vào.

Không cần phải hỏi, Tống Nguyên Thành cũng có thể thấy được người đánh anh em mình là cậu thanh niên đi vào kia, lúc này gương mặt trầm xuống nói: “Tên nhóc này, mày dám xúc phạm người có quyền thế lớn, mày chán sống rồi sao ~”

Dương Bách Xuyên trầm mặt, liếc mắt đảo qua phòng riêng một lượt, thấy được một nữ sinh mắt sưng đỏ, có lẽ là bạn học trong miệng Cà Lăm nhắc đến vậy mà lại bị một tên khốn lưu manh đeo kính đã nhiều tuổi khác nắm tay, nhìn thấy cảnh này anh nhịn không được bằng cầm lấy một chai bia ném tới.

“Choang ~”

“Ai za~”

Lúc này ông già đã hơn năm mươi tuổi đang kêu thảm thiết buông lỏng tay cô bạn nữ kia, nữ sinh khóc lóc chạy tới đứng ở bên cạnh Cà Lăm.

Vốn dĩ Tống Nguyên Thành đang rất tức giận khi tên thanh niên kia không để ý đến mình, còn chưa lên tiếng, đã bị Dương Bách Xuyên cầm chai bia đập vào cánh tay Từ Kiện làm cho hoảng sợ.

Khi ông ta lấy lại tinh thần thì cười lạnh với Dương Bách Xuyên nói: “Nhóc con mày rất kiêu ngạo, nhưng người nhà của mày chưa từng nói cho mày biết người kiêu ngạo sống không được lâu sao?”

“Mẹ nó, thật là thiếu đòn, chờ đến khi tao hỏi mọi chuyện cho rõ ràng, đến lúc đó sẽ xử lý bọn mày.” Trong lúc Dương Bách Xuyên nói chuyện có cầm một chai rượu ở trên mặt đất ngay lập tức làm cho Tống Nguyên Thành đang uy h**p cũng phải nuốt xuống.

Tống Nguyên Thành đối với hành động của tên nhóc thanh niên như Dương Bách Xuyên, thật đúng là không dám nói lời châm chọc nữa, ông ta sợ đến lúc đầu của đối phương nóng lên lại đánh ông ta một phát, kiểu người thanh niên này xuống tay cũng không phânphân nặng nhẹ, chả lẽ ông ta không phát hiện ra anh em nhà mình đã bất tỉnh nhân sự nằm trên mặt đất, Từ Kiện cũng đang ôm cánh tay ở một bên k** r*n sao?

Suy nghĩ lại thì Tống Nguyên Thành trực tiếp lấy điện thoại ra gọi: “Này, cháu trai, chú của cháu bị người ta đánh, cháu mau dẫn người tới đây... Đúng vậy, ở trong KTV Cao m, sao cơ bọn cháu đều đang ở đây, thật là tốt quá, chú đang ở trong phòng 304.”

Cúp điện thoại vẻ mặt Tống Nguyên Hóa âm thầm cười nói: “Tên nhóc mày cứ chờ đi ~” Nói xong gã vội vàng nhìn Từ Kiện đang k** r*n ở một bên.

Ông già như Từ Kiện đã hơn năm mươi tuổi bị một chai rượu của Dương Bách Xuyên đập gãy cổ tay, đau đến rên hừ hừ, Tống Nguyên Thành đi đến đỡ ông ta, bị ông ta giận dữ quát: “Coi trời bằng vung, thật đúng là coi trời bằng vung mà, Tiểu Tống mau giúp tôi gọi điện thoại cho Đội trưởng Lưu~”

Dương Bách Xuyên căn bản không để ý tới bọn họ, tùy ý để cho bọn họ gọi điện thoại, bắt đầu hỏi bạn học của Cà Lăm xảy ra chuyện gì?

20230213124248-tamlinh247.jpg

 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 131



Chuyện tối nay chính là bởi vì Tiểu Vũ không cẩn thận làm vỡ một chai rượu vang trị giá mười ba vạn của khách, bảo cô ta phải bồi thường hơn một vạn, nhưng một học sinh đi làm thuê sao có thể bồi thường nổi?

Cho nên đối phương mới mặt dày vô sỉ nói Tiểu Vũ đập nát chai rượu vang đỏ của người ta vì bồi thường không nổi nên chỉ đành đồng ý uống rượu với người ta, kết quả là lão già đeo kính kia lại động tay động chân.

Mà Tiểu Vũ là người mà Cà Lăm vẫn luôn quan tâm, cậu ta thấy cô ta vào một lúc lâu vẫn chưa ra nên muốn vào xem xét, kết quả nhìn thấy khách lại động tay động chân với người trong lòng mình nên xông vào ngăn cản, vậy mà lại bị đối phương đánh ra khỏi phòng riêng, còn bị oan mấy bạc taitai.

Dương Bách Xuyên nghe xong toàn bộ câu chuyện có lẽ là đã đoán được, chắc chắn là ba cái tên cầm thú này cố ý bày kế hãm hại Tiểu Vũ, loại chuyện này lúc trước anh ở quán bar làm thêm cũng đã biết thêm không ít kinh nghiệm.

Sau khi nghe xong, trong lòng anh biết là có vấn đề, nhưng càng tức giận hơn.

Đúng lúc này, cửa phòng riêng mở ra, là mấy người Lâm Hoan đi vào.

“Dương Bách Xuyên, cậu không sao chứ?” Lâm Hoan là người đầu tiên chạy vào vội vàng hỏi, trên mặt tràn đầy lo lắng.

“Không sao, nhưng sao mọi người lại tới đây được ~” Trong lòng Dương Bách Xuyên ấm áp, thuận miệng hỏi.

“Tôi từ toilet đi ra đúng lúc nhìn thấy cậu vào phòng này.” Lâm Hoan hỏi một tiếng: “Có chuyện gì xảy ra vậy?”

Dương Bách Xuyên nói chuyện của nữ sinh và Cà Lăm cho mấy người nghe.

Sau đó mấy cô lớn cậu lớn đều tức giận, trong đó có một người mở miệng nói: “Lương Tử đã gọi điện thoại tìm người tới đây, đây chính hành vi cố ý lừa gạt, nếp sống xã hội đều bị những tên cặn bã này làm hỏng.”

“Yên tâm đi, vừa rồi tôi cũng đã đánh cho bọn họ một trận rồi ~”

Dương Bách Xuyên biết Lương Tử chính là cháu trai của một nhân vật lớn trong ngành công an, nếu như anh ta mở miệng nói chắc chắn sẽ không có vấn đề gì.

Mà giờ phút này cửa phòng riêng bị người ta đạp một cước đá văng ra.

Ngay sau đó ở trước cửa xuất hiện một đám người, ít nhất cũng phải là mười lăm mười sáu người, vừa nhìn đã biết là đám côn đồ.

Đám người này xuất hiện làm cho Tống Nguyên Thành mừng rỡ, vội vàng nói: “Cháu trai lớn, nếu như cháu không tới thì người chú này của cháu sẽ bị những người này đánh chết mất, cháu mau nhìn xem chú Nguyên Hóa của cháu đã bị đánh ngất xỉu rồi.”

Lúc đầu khi Dương Bách Xuyên nhìn thấy đám người này trong lòng cũng rất ngạc nhiên, anh cũng không lo lắng cho mình mà là sợ bọn họ làm mấy người Lâm Hoan bị thương. Lúc này, anh tiến lên một bước đứng trước đám người Lâm Hoan, sau đó khi anh nhìn thấy người dẫn đầu đi vào thì ngay lập tức trên mặt bật cười, không ngờ lại là người quen.

Dương Bách Xuyên nhìn thấy người tới, mà người đi tới cũng thấy được Dương Bách Xuyên, hai người bốn mắt nhìn nhau, thấy Dương Bách Xuyên nở nụ cười đối phương cũng giật giật khóe miệng.

Người này không phải là ai khác chính là cái tên lúc trước ở quán bar, là tên côn đồ mà Nguyễn Văn Hạo đã tìm đến để xử lý Dương Bách Xuyên - Hoa Đầu!

Nhưng lần đó Hoa Đầu không chỉ không xử lý được Dương Bách Xuyên mà ngược lại còn bị Dương Bách Xuyên xử lý thảm hơn, gãy xương thì không nói mà lại còn bị ép lấy hết số tiền trên người, đúng là tiền mất tận mang.

Sau khi Hoa Đầu nhìn thấy Dương Bách Xuyên, trong lòng theo bản năng cảm thấy căng thẳng, lần trước hắn ta đã bị Dương Bách Xuyên để lại bóng ma trong lòng, trong lòng thầm mắng xui xẻo tại sao lại gặp phải tên sát thần này ở đây?

Nghe thấy Tống Nguyên Thành la hét, Hoa Đầu hận không thể đi qua giế t chết cái miệng chó của ông ta.

Nếu không phải nể tình mỗi tháng Tống Nguyên Thành đều tặng quà, hơn nữa lại có quen biết với ba hắn ta thì chắc chắn Hoa Đầu muốn động tay động chân với ông ta rồi.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 132



Thủ đoạn Dương Bách Xuyên rất tàn nhẫn, so với cái cách sống lăn lộn từ tầng chót đi lên của Hoa Đầu mà nói thì chính là tương đối kh ủng bố, nhân vật nóng tính này một là thoáng cái giế t chết người, hai là nên xoay người rời đi vĩnh viễn đừng bao giờ trêu chọc anh, đây là kinh nghiệm sống hơn hai mươi năm của Hoa Đầu.

Mặc dù hôm nay hắn ta có dẫn theo mười lăm mười sáu anh em ở phía sau nhưng mà... Dù chỉ một chút tia hy vọng hắn ta cũng không có nắm chắc liệu có bắt được Dương Bách Xuyên hay không, trong nháy mắt Hoa Đầu nhìn thấy khóe miệng Dương Bách Xuyên cố ý vô tình mỉm cười, ngay lập tức trong lòng cảm thấy vừa sợ hãi vừa kinh ngạc.

Lần trước sát thần cũng nở nụ cười này mà đánh hắn ta cùng với mấy anh em đến mức gãy xương.

Trong lòng run lên, trong nháy mắt Hoa Đầu đưa ra quyết định hắn ta không muốn đối địch với Dương Bách Xuyên, lần trước bị dạy dỗ cho đến nay hắn ta vẫn nhớ như in, chịu thiệt thì chịu thiệt dù sao thì không nên mạo hiểm làm rõ chuyện đúng sai với Dương Bách Xuyên.

Nghĩ tới đây Hoa Đầu nhìn Dương Bách Xuyên bật cười, vẻ mặt vô cùng cung kính với đối phương nói: “Thì ra là anh Xuyên ~ chào anh Xuyên ~”

Giờ phút này Hoa Đầu bày ra tư thế của kẻ tiểu nhân, vội vàng chào hỏi Dương Bách Xuyên thậm chí còn có chút ti tiện, nhưng mà hắn ta cũng không còn cách nào khác, hắn ta thật sự rất sợ Dương Bách Xuyên.

Mà Dương Bách Xuyên cũng cười ra tiếng: “Là Hoa Đầu à, sao thế, lại muốn tới đây để xử lý tôi nữa ư?” Lúc hỏi, vẻ mặt Dương Bách Xuyên lộ ra sự trêu chọc.

Hoa Đầu nghe Dương Bách Xuyên nói, cả người đều run lên, trên mặt nặn ra một nụ cười gượng nói: “Anh Xuyên... À không, ông nội Xuyên đây đều là hiểu lầm, chắc chắn là hiểu lầm, Tống Nguyên Thành và Tống Nguyên Hóa này là hàng xóm cũ của đường phố chúng em, mọi chuyện chắc chắn là hiểu lầm, ông nội Dương mong anh đừng tức giận, em tới đây chỉ muốn xem thử, tuyệt đối sẽ không dám gây phiền phức cho anh.”

Dương Bách Xuyên gật đầu cười cười, từ lúc tên này bước vào anh luôn quan sát vẻ mặt của tên Hoa Đầu này, bây giờ có thể chắc chắn được cái tên này bị lần trước anh đánh đến sợ hãi, anh cũng cảm giác được hắn ta không có nói dối.

Anh lấy chìa khóa từ trong túi ra đưa cho Cà Lăm, nhỏ giọng nói vào bên tai cậu ta: “Dưới tầng là khu đỗ xe, trên xe tôi có treo một cái túi nhỏ màu đen, ấn điều khiển từ xa là có thể tìm được xe.”

Cà Lăm nhìn chìa khóa trong tay Dương Bách Xuyên vậy mà là chìa khóa xe BMW, cậu ta ngẩn người một chút nhưng cũng không hỏi nhiều, gật đầu đi ra ngoài.

Mà mấy thanh niên đứng ở một bên cùng Lâm Hoan cũng nhìn thấy chìa khóa xe trong tay Dương Bách Xuyên, ánh mắt cả đám lóe lên, bọn họ đều rất vui vẻ vì hành động chắn người lên trước của Dương Bách Xuyên, trong lòng đều rất hài lòng về anh.

Tuy rằng bối cảnh của mỗi người trong số bọn họ đều vô cùng giàu có hơn cái tên côn đồ này, nhưng đối mặt với mười mấy tên côn đồ này thật sự là có hơi sợ hãi, nhỡ đâu đối phương không nói câu nào mà nhảy vào liền đánh, chịu thiệt là điều đương nhiên.

Cũng may là Dương Bách Xuyên chắn ở trước mặt bọn họ, đảo mắt lại phát hiện, cái tên lão đại của bọn côn đồ vậy mà có quen biết với Dương Bách Xuyên, hơn nữa vẻ mặt của đối phương lúc nhìn Dương Bách Xuyên rất cung kính, thậm chí là còn có hơi sợ hãi, điều này làm cho trong lòng mấy người bạn của Lâm Hoan đều rất tò mò suy đoán Dương Bách Xuyên rốt cuộc là ai.

Về phần Tống Nguyên Thành và ông già Từ Kiện kia lúc đầu nhìn thấy Hoa Đầu bước vào, trong lòng ngay lập tức không còn lo lắng nữa, trên mặt cũng có nụ cười kiêu ngạo, nhưng trong chớp mắt Hoa Đầu lại cúi đầu với Dương Bách Xuyên Kỳ, điều này làm cho Tống Nguyên Thành rất kinh ngạc.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 133



Trong lòng cũng bắt đầu lẩm bẩm, suy đoán xem Dương Bách Xuyên là đại thần phương nào?

............

Hoa Đầu cười nói xong, trong lòng có chút thấp thỏm, hắn ta không biết giữa Dương Bách Xuyên và anh em Tống Nguyên Thành xảy ra mâu thuẫn gì, nhỡ đâu là Dương Bách Xuyên sai thì chuyện này hôm nay còn có thể thương lượng, nhưng nếu là bên phía Tống Nguyên Thành sai thì khi Dương Bách Xuyên nổi giận, trong lòng hắn ta thật sự rất là sợ hãi.

Lần trước hắn ta bị Dương Bách Xuyên đánh gãy xương phải dưỡng bệnh thời gian rất dài, hai ngày trước mới xuất viện, hắn ta không muốn thử cảm giác đó thêm một lần nữa.

Nghĩ tới đây, Hoa Đầu ra hiệu ánh mắt với một đàn em bên cạnh, tên đàn em này ngay lập tức hiểu được, lặng lẽ đi ra khỏi phòng riêng.

Hoa Đầu thật sự rất sợ Dương Bách Xuyên gây chuyện, cho nên sau khi cân nhắc nhiều lần phái đàn em đi gọi cứu binh, cũng may hôm nay là buổi sinh nhật con trai của ông chủ đứng phía sau hắn ta, hôm nay cũng tổ chức sinh nhật ở đây, Hoa Đầu đến đây cũng là muốn đến chúc mừng con trai của ông chủ lớn, nhận được điện thoại của Tống Nguyên Thành liền chạy tới.

Lẽ ra những chuyện nhỏ nhặt như vậy, hắn ta không nên, cũng không dám kinh động đến vị cậu cả nào đó, thế nhưng Hoa Đầu thật sự rất sợ Dương Bách Xuyên, trong lòng nghĩ nếu như lát nữa Dương Bách Xuyên thật sự ra tay, tất nhiên hắn ta sẽ không phải là đối thủ của anh.

Nhưng mà nếu như cậu chủ nào đó tới đây, vậy thì nói không chừng, Hoa Đầu biết rõ ông chủ phía sau màn của hắn ta là ai, mà bên cạnh vị cậu chủ nào đó lại có người học võ đi cùng.

Nhìn Hoa Đầu, Dương Bách Xuyên cười ha ha nói: “Hoa Đầu, hôm nay tôi cũng không có trách cậu, nhưng mà người đàn ông này lại muốn nói đạo lý với tôi, cậu nên đi hỏi cái người tên Tống Nguyên Thành và Nguyên Hóa xem chuyện hôm nay là có chuyện gì xảy ra? Đương nhiên là tôi hy vọng ông ta có thể nói sự thật với cậu.”

Hoa Đầu nghe Dương Bách Xuyên nói đạo lý, lúc này bản thân ở trong lòng cũng thầm mắng: “Nói đạo lý em gái anh, có thể nói đạo lý đến mức mà Tống Nguyên Hóa đang nằm trên mặt đất bất tỉnh nhân sự kia sao, hơn nữa nói đạo lý còn có thể khiến một người ôm cánh tay mà đứng ở một bên k** r*n?”

Đương nhiên là Hoa Đầu không dám nói ra chỉ có thể ở trong lòng nguyền rủa, trên mặt lại cười nói: “Ông nội Xuyên, anh yên tâm, em sẽ hỏi thử, nếu như thật sự là Tống Nguyên Thành không đúng, ngày hôm nay em sẽ thay anh theo chính nghĩa mà tiêu diệt kẻ ác, không tha cho ông ta.”

“Ha ha, vậy thì tôi sẽ chờ cậu mau đi hỏi đi ~” Dương Bách Xuyên cười cười nói.

Lúc này xung quanh bốn phía đều có người nhưng cũng không có nói gì, ánh mắt đặt ở trên người Dương Bách Xuyên.

Lâm Hoan và các bạn học đều đang quan sát Dương Bách Xuyên nghĩ xem anh sẽ xử lý chuyện này như thế nào.

Trong lòng Hoa Đầu đang chờ cậu con trai của ông chủ đằng sau màn có thể nể mặt tới đây một chút, áp chế trận cho hắn ta, tốt nhất là có thể để cho hai người có học võ bên cạnh cậu cả ra tay, nếu như phế bỏ Dương Bách Xuyên thì hắn ta có thể thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng mà với tình huống trước mắt, hắn ta thật sự muốn hỏi Tống Nguyên Thành chuyện ngày hôm nay cho rõ ràng làm sao mà lại trêu chọc Dương Bách Xuyên? Trong chốc lát tâm trạng liền tụt xuống.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 134



Lúc này Cà Lăm đi ra ngoài đã trở lại, trong tay còn cầm một cái túi thể thao màu đen, vẻ mặt kỳ lạ giao lại cho Dương Bách Xuyên, vừa rồi lúc cậu ta xuống lầu ở khu đỗ xe, ấn chìa khóa điều khiển từ xa, vốn dĩ cậu chỉ tưởng rằng chìa khóa mà Dương Bách Xuyên đưa cho chính là chìa khóa của xe BMW bình thường.

Lại không nghĩ tới thế mà là một chiếc xe BMW 7 series mới nhất, đêm hôm qua cậu ta còn nhìn thấy chiếc xe này ở trên mạng, vừa mới đưa ra thị trường, một chiếc xe có trị giá gần ba trăm vạn ~

Thật sự là khiến cho cậu ta chấn động lắp bắp một hồi, cậu ta không cho rằng Dương Bách Xuyên sẽ lái xe cho người khác, loại xe tốt này cũng không phải người bình thường có thể chơi được...

Dương Bách Xuyên ý bảo cho hắn ta tiến lên, sau đó hỏi Hoa Đầu: “Cậu đã hỏi cho rõ ràng chưa?”

Hoa Đầu lúng túng quay đầu lại: “Em đã hỏi rõ ràng, ông nội Xuyên, anh em nhà họ Tống nói là, vì bạn của anh làm vỡ một một chai rượu vang đỏ trị giá mười ba vạn của bọn họ, cô ấy không bồi thường nổi cho nên là cô gái ấy chủ động tới bồi rượu...”

“Được rồi, ông ta không nói sự thật với cậu, nhưng cũng không sao, tôi nói tôi là người nói đạo lý, nếu như đã nói đến bồi thường, chúng tôi liền quay trở lại vạch xuất phát nói chuyện.”

Dương Bách Xuyên nói xong, anh dừng một chút nhìn Hoa Đầu và Tống Nguyên Thành nói: “Có phải là bạn của tôi trong lúc đưa rượu vô ý làm vỡ một chai rượu vang đỏ trị giá mười ba vạn của mấy người hông, nguyên nhân trong đó như thế nào tôi cũng sẽ không truy cứu coi như là lỗi của cô ấy, cái chai rượu mười ba vạn chúng tôi sẽ bồi thường.”

Dứt lời, Dương Bách Xuyên mở miệng nói: “Cà Lăm, đưa túi cho tôi.”

Lúc này tất cả mọi người đều có chút choáng ngợp, không biết Dương Bách Xuyên muốn làm gì?

Hoa Đầu lại vội vàng nói: “Không không không, ông nội Xuyên, chỉ là một chai rượu vang đỏ mà thôi, không cần bồi thường.” Tuy rằng hắn ta nghe xong lời giải thích của Tống Nguyên Thành, trong lòng đã hiểu được rõ ràng là Tống Nguyên Thành đang hoảng hốt.

Từ tầng dưới chót có thể lăn lộn lên trên thì làm sao lại không rõ, tất nhiên là anh em nhà họ Tống, vì muốn lấy lòng Từ Kiện mà cố ý tạo ra một màn hãm hại nữ nhân viên phục vụ.

Trong lòng rõ ràng thì rõ ràng, nhưng lúc này Hoa Đầu cũng sẽ không nói rõ, bởi vì hắn ta muốn thông qua chuyện không cần bồi thường để ghi điểm với Dương Bách Xuyên, như vậy thì không cần lo lắng anh sẽ ghi hận trong lòng, cũng không bị nói là tham lam, chứ không đầu cũng sẽ rơi xuống cùng với hai anh em nhà họ Tống.

Nhưng ngay sau đó Hoa Đầu lại mở to hai mắt.

Chỉ thấy Dương Bách Xuyên mở túi ra, bên trong toàn bộ lộ ra một mảng đỏ rực, toàn bộ đều là một gói tiền.

Dương Bách Xuyên tiện tay lấy ra ba xấp tiền nói về phía Tống Nguyên Thành nói: “Một chai rượu vang đỏ mười ba vạn, bây giờ tôi bồi thường gấp đôi cho ông hai mươi sáu vạn.”

Trong lúc nói chuyện anh trực tiếp đánh lên người Tống Nguyên Thành.

“Có đủ không?” Anh hỏi.

Thấy vậy, trong lòng Tống Nguyên Thành chua xót không thôi, hôm nay ông ta xem như đã nhìn ra, thanh niên tên Dương Bách Xuyên này và nhân viên phục vụ tên Cà Lăm kia là bạn bè, hơn nữa lại còn là người mà ngay cả Hoa Đầu cũng không dám đắc tội.

20230213124522-tamlinh247.jpg

 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 135



Dương Bách Xuyên vẫn mỉm cười, nhìn Tống Nguyên Thành rồi hỏi một câu: "Đủ không?”

Sắc mặt Tống Nguyên Thành thoắt xanh thoắt trắng, xem như ông ta đã nhìn ra bạn của hai nhân viên phục vụ kia không thiếu tiền, người ta đang dùng tiền vả mặt đó.

Có thể thoải mái lấy ra một cọc tiền, tay còn cầm chìa khóa xe BMW, đây là... báo ứng! Tống Nguyên Thành thầm k** r*n trong lòng.

"Ông không nói gì tôi coi như ông ngầm đồng ý." Dương Bách Xuyên tự nói một mình: "Tôi đã bồi thường rượu cho ông rồi, chúng ta lại nói chuyện khác."

"Ưm.. ối..."

Lúc này một tiếng rên đầy đau đớn vang lên, tên mập Tống Nguyên Hóa bị Dương Bách Xuyên đánh ngất xỉu trên mặt đất tỉnh lại rất đúng lúc.

Thấy Tống Nguyên Hóa tỉnh lại, Dương Bách Xuyên mừng thầm, vừa hay đang thiếu một nhân vật chính đây!

Tống Nguyên Hóa mới tỉnh lại còn chưa rõ tình hình, vừa nhìn thấy Dương Bách Xuyên liền há miệng chửi mắng nhưng bị ánh mắt sắc bén của Dương Bách Xuyên trừng sang, khiến gã phải nuốt lại những lời lẽ th* t*c. Hơn nữa Tống Nguyên Hóa nhìn thấy anh trai mình đánh mắt ra hiệu, rồi lại nhìn người xuất hiện ở đây, bấy giờ gã cũng nhận thấy có điểm bất thường, thoáng ngẩn ra giây lát mới nhổm dậy đứng sang một bên.

Tống Nguyên Hóa đã tỉnh lại, Dương Bách Xuyên ngoảnh đầu nói với Cà Lăm: "Cà Lăm, ai đã đánh cậu? Bọn họ đánh cậu thế nào thì bây giờ cậu đánh lại như thế."

Anh em nhà họ Tống nghe Dương Bách Xuyên nói vậy thì mặt chợt biến sắc.

Rõ ràng là hôm nay Dương Bách Xuyên muốn đối đầu với bọn họ. Hai anh em cùng nhìn sang Hoa Đầu ở bên cạnh, nếu Hoa Đầu không ra mặt thì hôm nay bọn họ không chỉ ăn đòn mà còn mất hết mặt mũi.

Lúc nhìn Hoa Đầu, Tống Nguyên Thành kín đáo giơ năm ngón tay rồi xoay qua xoay lại một vòng.

Hoa Đầu hiểu ý của Tống Nguyên Thành là cho hắn mười vạn yêu cầu hắn ta ra mặt. Hoa Đầu rơi rối rắm, bắt đầu tính toán xem mình có nên kiếm mười vạn này của Tống Nguyên Thành hay không.

Lúc này Cà Lăm vô cùng cảm động, cậu ta nhìn Dương Bách Xuyên rồi bước lên chỉ vào Tống Nguyên Hóa: "Anh anh anh... Xuyên, tên béo chết tiệt này... đánh em!"

"Đánh lại đi! Đã bồi thường rồi, chúng ta không thể chịu thiệt được." Dương Bách Xuyên nói với Cà Lăm.

Đúng lúc này, tên đàn em trước đó rời đi của Hoa Đầu bước nhanh tới ghé vào tai hắn ta nói nhỏ mấy câu.

Hoa Đầu nhếch môi, lập tức có tự tin.

Hắn ta nhìn Dương Bách Xuyên: "Anh Dương, làm gì đến mức đó, nể mặt người anh em này đi, tôi bảo anh em nhà họ Tống trả tiền thuốc men cho bạn anh được chứ?"

Tất nhiên là Dương Bách Xuyên nghe thấy Hoa Đầu đã đổi cách xưng hô với mình từ "ngài" thành "anh", lại liên tưởng đến người vừa rồi ghé vào tai hắn ta thì thầm gì đó, anh lập tức đoán ra rất có thể là Hoa Đầu đã tìm được người giúp đỡ, cho nên có tự tin khiêu chiến với mình. Nhưng Dương Bách Xuyên chẳng thèm quan tâm.

Anh híp mắt, nghiêm túc nói với Hoa Đầu: "Nể mặt mày á? Mày là cái thá gì? Hôm nay tao nói rõ, anh em của tao không thể bị bắt nạt vô ích."

"Mày..." Hoa Đầu giận run người, nhưng đối diện ánh mắt lạnh lùng của Dương Bách Xuyên, rốt cuộc hắn ta cũng không dám nói mấy lời hung hăng, mà chỉ cười khẩy trong lòng: "Cho mày kiêu ngạo một lúc đấy! Lát nữa cậu cả tới đây, đến lúc đó tao chống mắt lên xem mày chết thế nào."

Lúc nãy tên đàn em báo rằng cậu cả đã đồng ý và đang trên đường tới đây, cho nên Hoa Đầu rất tự tin.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 136



"Cà Lăm, bị đánh thế nào thì đánh lại thế ấy." Dương Bách Xuyên phớt lờ Hoa Đầu, thẳng thừng nói với Cà Lăm.

"Vâng." Cà Lăm cũng nghẹn một bụng lửa giận. Hôm nay mấy người này không chỉ sỉ nhục cậu ta, mà quan trọng hơn là còn sỉ nhục Tiểu Vũ, cậu ta không thể nhịn được cơn tức này.

Bây giờ Cà Lăm nhìn ra anh Xuyên rất tự tin, thế nên cậu ta không nghĩ nhiều, đáp lời Dương Bách Xuyên rồi vả miệng Tống Nguyên Hóa.

"Bốp bốp bốp bốp bốp!"

Năm cái tát liên tiếp biến khuôn mặt béo tròn của Tống Nguyên Hóa thành đầu heo.

Nhưng anh em nhà họ Tống không ai dám làm gì, coi như bọn họ đã nhìn ra Dương Bách Xuyên không chịu nể mặt Hoa Đầu thì chẳng phải người đơn giản.

Cà Lăm tát Tống Nguyên Hóa xong lại đi tới chỗ Tống Nguyên Thành, không đánh ông ta mà xách một chai rượu lên và nói: "Ông đã thưởng cho tôi... tôi tôi... một ly rượu. Bây giờ... giờ giờ... tôi trả lại cho ông."

Cà Lăm vừa nói vừa dốc ngược chai rượu sâm panh đổ lên đầu Tống Nguyên Thành.

Dương Bách Xuyên còn tưởng Tống Nguyên Thành thật sự cho Cà Lăm uống rượu, bây giờ trông thấy cách làm của Cà Lăm mới hiểu ra Tống Nguyên Thành là hắt rượu lên người Cà Lăm.

Sắc mặt Tống Nguyên Thành chẳng khác gì màu gan heo. Ông ta siết chặt hai nắm đấm, sau đó nhìn sang Hoa Đầu. Lần này ông ta xòe hai tay ý bảo trả hai mươi vạn. Hôm nay ông ta đã mất mặt lắm rồi, tuyệt đối không thể tiếp tục nữa.

Hoa Đầu thấy Tống Nguyên Thành chi hai mươi vạn thuê mình ra tay thì lập tức hạ quyết tâm. Hắn ta nhìn Dương Bách Xuyên và nói: "Dương Bách Xuyên, đừng khinh người quá đáng!"

Dứt lời hắn ta ra hiệu cho một tên đàn em ở bên cạnh đi ngăn cản Cà Lăm đổ rượu lên đầu Tống Nguyên Thành.

Nhưng tên này cũng bị Dương Bách Xuyên đá ngã ra đất. Anh nói với Cà Lăm: "Cậu tiếp tục đi!"

Sau đó anh nhìn Hoa Đầu: "Muốn đánh nhau hả?"

"Đừng tưởng mày có chút bản lĩnh thì tao sợ mày. Tao nói cho mày biết, hôm nay mày đừng hòng ra khỏi cánh cửa này." Sắc mặt Hoa Đầu tối sầm lại.

Dương Bách Xuyên cười ha hả: "Viện binh của Hoa Đầu đến rồi à? Được thôi, hôm nay tao chờ, chúng mày thì sao?"

Nhưng trong lòng lại nói: "Anh mày ở cùng một đám con ông cháu cha mà còn sợ một thằng côn đồ như mày chắc?"

Còn đánh nhau thì càng khỏi phải nói. Cho dù hôm nay Hoa Đầu gọi đến dăm ba chục người thì Dương Bách Xuyên cũng có cách đối phó, chứ đừng nói chi đến mười mấy người này.

Dương Bách Xuyên vừa dứt lời, phía cửa bỗng xôn xao, đám đàn em của Hoa Đầu rối rít nhường đường.

20230214094205-tamlinh247.jpg

 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 137



Đồng thời lúc này diễn ra một cảnh tượng khiến hắn ta run rẩy cả người.

Chỉ thấy cậu cả và Dương Bách Xuyên mỉm cười với nhau, sau đó cậu cả nói: "Thật không ngờ lại là cậu."

Dương Bách Xuyên cũng cười: "Tôi cũng không ngờ Dương đứng đầu cậu là xã hội đen, ha ha!"

"Dừng, đừng nói khó nghe như thế, hồi trẻ ông già nhà tôi dựng nghiệp bằng nghề này ấy mà. Sao nào, chịu ấm ức hả?"

"Sao có thể chứ!"

"Vậy thì tốt. Để tôi xử lý vụ này được chứ?"

"Được."

...

Hoa Đầu nhìn cậu cả và Dương Bách Xuyên trò chuyện vui vẻ mà cõi lòng tan nát. Hắn ta không thể nào ngờ được Dương Bách Xuyên lại quen cậu cả. Mẹ kiếp, nếu biết trước các người quen nhau thì dù có cho hai trăm vạn tôi cũng chẳng xen vào chuyện này. Giờ thì hay rồi, bị cậu cả ghim, Hoa Đầu nghĩ mà sợ.

Dương Bách Xuyên cũng rất bất ngờ, không ngờ viện binh mà Hoa Đầu gọi tới lại là Dương Lâm - Dương đứng đầu.

Trước kia anh từng nghe đồn nhà Dương Lâm là xã hội đen, cuối cùng thì bây giờ cũng được chứng thực.

Lúc này Cà Lăm đã rót hết một chai rượu lên đầu Tống Nguyên Thành, lùi sang bên cạnh Dương Bách Xuyên.

Hiện giờ người sốc nhất là anh em nhà họ Tống. Bọn họ thường xuyên qua lại với dân giang hồ, cũng từng gặp Dương Lâm, con trai của Dương Thái Sơn trong thế giới ngầm Cố Đô, chỉ có điều không quen thân mà thôi.

Không ngờ Dương Lâm lại rất thân với Dương Bách Xuyên. Toang rồi! Tống Nguyên Thành thầm than trong lòng.

Đúng lúc này ngoài cửa lại xôn xao, mọi người nghe thấy có cảnh sát tới.

m thanh này nhóm lên hi vọng trong lòng Tống Nguyên Thành. Ông ta ta nghĩ tới cuộc điện thoại lúc trước Từ Kiện bảo mình gọi, đó là số điện thoại của đội trưởng Lưu thuộc Công an Cố Đô.

"Ai báo cảnh sát?"

Quả nhiên một lát sau có mấy cảnh sát đi đến. Từ Kiện trông thấy tên cảnh sát dẫn đầu thì lập tức gào to: "Đội trưởng Lưu, là tôi báo án."

Dương Bách Xuyên nhìn dáng vẻ phấn chấn của lão già Từ Kiện này, nào còn không rõ chứ! Đội trưởng Lưu này quen Từ Kiện chứ gì!

Ở Trung Quốc luôn duy trì quan hệ ân tình, rõ ràng đây là cảnh sát do lão già Từ Kiện tìm đến.

Nhưng Dương Bách Xuyên không lo lắng chút nào. Anh liếc nhìn Lương Tử phía sau. Lương Tử đứng trong đám đông nhìn mấy tên cảnh sát với vẻ mặt giễu cợt, chuẩn bị nhìn xem đám cảnh sát sẽ xử lý chuyện này thế nào. Thật ra anh ta cũng đã tìm người nhưng người chưa đến mà thôi.

Mấy cảnh sát đều nghiêm nghị, đội trưởng Lưu bắt đầu hỏi cung, sau đó giận dữ ra lệnh: "Bắt hết mấy người này đưa về lập biên bản."

Hắn vừa nói vừa chỉ vào nhóm Cà Lăm và Dương Bách Xuyên, cả anh em nhà họ Tống và Từ Kiện nữa. Thoạt nhìn có vẻ rất công bằng, không ai nhìn ra quan hệ giữa Từ Kiện và đội trưởng Lưu không tầm thường.

Tuy nhiên, có một số chuyện thường có ngoại lệ.

Đột nhiên ngoài cửa vang lên một giọng nói uy nghiêm: "Đội trưởng Lưu cần gì phải phiền phức như vậy, lập biên bản tại chỗ đi, chuyện nhỏ mà thôi."

"Cục trưởng Ngưu!"
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 138



Nhìn thấy người xuất hiện ở cửa, đội trưởng Lưu giật mình hét lên thất thanh.

Cục trưởng Ngưu mà Đội trưởng Lưu vừa gọi là do Lương Tử gọi tới, những chuyện tiếp theo đều tiến hành theo lẽ công bằng.

Sau quá trình điều tra, sự việc đã rất rõ ràng, tên mập Tống Nguyên Hóa là người đầu tiên không chống đỡ được sự tra hỏi của cảnh sát, khai ra toàn bộ.

Kết quả giống với phỏng đoán của Dương Bách Xuyên, chai rượu kia là tự anh em họ Tống làm vỡ, hơn nữa không phải mười vạn ba mà là một nghìn ba.

Một vụ vu oan giá họa điển hình!

Lão già Từ Kiện khốn khiếp cũng bị cảnh sát bắt về đồn.

Dương Bách Xuyên cũng làm ghi chép, bị Cục trưởng Ngưu theo phép công răn dạy vài câu về vấn đề đánh người. Có mấy người Lương Tử nên tất nhiên là chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hoá không.

Cuối cùng là vấn đề của Hoa Đầu có phần nghiêm trọng, bị gán tội danh dẫn theo mười mấy đàn em tụ tập gây rối.

Nhưng Dương Bách Xuyên có thể nhìn ra Hoa Đầu là người của Dương Lâm, hay nói chính xác hơn là có quan hệ với nhà Dương Lâm, cho nên anh bảo Lương Tử tha cho Hoa Đầu.

Sau khi cảnh sát rời đi, mấy người Lương Tử cũng hết hứng thú, trước khi đi còn trao đổi phương thức liên lạc với Dương Bách Xuyên. Lâm Hoan không đi, Dương Bách Xuyên giữ cô lại vì còn muốn trao đổi về chuyện phê duyệt sản phẩm vẫn chưa kịp nói.

Ở đây còn lại Dương Lâm và Hoa Đầu. Dương Lâm xin lỗi Dương Bách Xuyên: "Xin lỗi nha người anh em, hôm nay tôi còn có việc, hôm khác tôi sẽ tạ tội với cậu." Nói xong anh ta dữ dằn trợn mắt trừng Hoa Đầu, sau đó rời đi.

Dương Bách Xuyên chú ý thấy trước mặt Dương Lâm, Hoa Đầu khúm núm dè dặt như cháu trai. Anh không biết lai lịch thật sự của Dương Lâm, nhưng xem ra rất khủng đấy.

Hơn nữa khi Dương Lâm sắp đi, Dương Bách Xuyên mới chú ý tới ở cửa có một một người trung niên đi theo anh ta. Người này mang lại cho Dương Bách Xuyên cảm giác rất đặc biệt, từ tư thế đi đường có thể thấy bước chân vững vàng, hẳn là người luyện võ.

Dương Bách Xuyên cũng không còn hứng thú nán lại quán karaoke nữa. Anh gọi Cà Lăm, bạn học Tiểu Vũ và Lâm Hoan, sau đó bốn người rời khỏi đó, tìm một quán vỉa hè ăn khuya.

Trên bàn rượu, Cà Lăm nói với Dương Bách Xuyên: "Anh... anh anh Xuyên... Hôm nay nay... cảm cảm ơn anh!"

"Anh em với nhau, cảm ơn gì chứ!" Dương Bách Xuyên vẫn rất quan tâm đ ến Cà Lăm, có thể nói cậu ta là người bạn duy nhất mà anh quen biết trong lúc làm thêm ở quán bar.

Anh nhìn Cà Lăm và hỏi: "Sao cậu lại ra ngoài làm thêm? Tốt nghiệp rồi không tìm việc à?"

"Đừng đừng... đừng nhắc đến nữa, nhà em... Chẳng phải ba em nhận thầu mấy chục mẫu thuốc Đông y sao, vận may không tốt, các loại dược liệu... đều đều... hỏng rồi.

Nhà em nợ... hơn hơn hơn chục vạn. Em tìm được việc rồi, buổi tối đi làm thêm để có thể đỡ đần gia đình thêm chút ít."

Cà Lăm lắp bắp nói xong còn nhìn trộm Tiểu Vũ ở bên cạnh.

Dương Bách Xuyên lập tức hiểu ra. Buổi tối Cà Lăm đến quán karaoke làm thêm, nói không chừng phân nửa nguyên nhân là vì Tiểu Vũ.

Mấy người uống rượu trò chuyện, ban đầu Tiểu Vũ còn ngại ngùng, nhưng sau khi nhận thấy Dương Bách Xuyên và Cà Lăm nói chuyện rất thoải mái, cô ta cũng dần thả lỏng và tán gẫu cùng mọi người.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 139



Dương Bách Xuyên nhìn ra Cà Lăm đang theo đuổi Tiểu Vũ.

Hai người là đồng hương, Cà Lăm lo lắng khi Tiểu Vũ đi làm ở quán karaoke nên cũng đi theo.

Nói tới công việc, Dương Bách Xuyên bèn hỏi Cà Lăm: "Cà Lăm, công việc hiện tại của cậu thế nào? Có hài lòng không?"

"Hài hài... hài lòng gì chứ, chỉ là một công việc thực tập không lương mà thôi. Em làm không lương mấy tháng, có được chuyển lên chính thức hay không cũng là vấn đề." Cà Lăm lộ vẻ ủ rũ.

"Vậy thì tôi giới thiệu cho cậu một công việc nhé! Công ty của bạn tôi mới thành lập, đang tuyển người. Cậu đến đó làm đi, phúc lợi tốt, lương khởi điểm là một vạn." Dứt lời anh nhìn sang Tiểu Vũ rồi bổ sung: "Tiểu Vũ cũng có thể tới đó."

Đương nhiên là Dương Bách Xuyên đang nói tới Công ty Vân Kỳ, có điều không nói rõ mình là ông chủ công ty, anh thầm nghĩ đến lúc đó nói với Lưu Tích Kỳ một tiếng là được.

Cà Lăm nghe Dương Bách Xuyên nói vậy, hai mắt bỗng sáng ngời, mặt đỏ phừng phừng, nghẹn hồi lâu mới thốt ra hai chữ: "Cảm ơn..."

Từ chuyện xảy ra ngày hôm nay, cậu ta đã nhìn ra Dương Bách Xuyên nay đã khác xưa, vốn định mở lời nhờ đối phương tìm một công việc làm thêm thích hợp khác cho Tiểu Vũ, nhưng không ngờ anh lại giúp đỡ thoải mái như vậy.

Bản thân Cà Lăm cũng đang lo lắng vì khoản nợ trong nhà, bây giờ một câu nói của Dương Bách Xuyên đã giúp cậu ta có được công việc với mức lương một vạn, Cà Lăm khắc sâu ân tình này trong lòng.

Cà Lăm vui vẻ lôi kéo Dương Bách Xuyên uống rượu, ngay Cà Lăm Hoan cũng uống thêm vài ly.

Khoảng hơn một tiếng sau, Tiểu Vũ đứng dậy chào tạm biệt Dương Bách Xuyên và Lâm Hoan, đương nhiên Cà Lăm cũng hớn hở đi cùng tiễn cô ta về nhà.

Trước khi Cà Lăm đi, Dương Bách Xuyên lấy mười lăm vạn trong túi đưa cho cậu ta, nói rõ đây là tiền cho vay, bảo cậu ta mang đi trả nợ. Hiện tại mười mấy vạn chẳng là gì với Dương Bách Xuyên, cho không cũng được, nhưng anh biết mình cho Cà Lăm thì sẽ làm tổn thương tình cảm giữa hai người.

Vì vậy số tiền này chỉ có thể cho vay. Cho người ta cá không bằng dạy người ta cần câu cá, anh đã sắp xếp công việc cho cậu ta rồi, không cần cho tiền nữa.

Hôm nay cũng thật trùng hợp, anh chuẩn bị mười lăm vạn để mua dược liệu dùng nên để trên xe cho tiện, không ngờ lại có chỗ dùng.

Sau khi hai người đi, ở đây chỉ còn hai người Dương Bách Xuyên và Lâm Hoan.

Lúc này Dương Bách Xuyên mới tìm cơ hội kể cho Lâm Hoan chuyện phê duyệt giấy chứng nhận sản phẩm của công ty bị người ta chặn lại.

Lâm Hoan nghe xong thì nhíu mày nói: "Cậu đừng nhúng tay vào chuyện này, ngày mai tôi sẽ đi nghe ngóng. Tôi muốn xem kẻ nào có mắt không tròng như vậy."

Sau đó, Dương Bách Xuyên trêu Lâm Hoan: "Hôm nay cậu chẳng giống cậu gì cả, sao lại chạy đến quán karaoke? Tôi nhớ là trước giờ cậu không thích hoàn cảnh nơi đó cơ mà?"

Nói đến chuyện này là Lâm Hoan xị mặt thở dài: "Đừng nhắc nữa, hôm nay tôi ầm ĩ với ông già nhà tôi một trận."

"Sao thế?" Dương Bách Xuyên hỏi cô.

"Ông già nhà tôi rất cổ hủ và cực kỳ cố chấp. Ông ấy bắt tôi vào cơ quan làm việc, nhưng tôi không muốn làm dạng công việc đi làm uống trà đọc báo đó, tôi muốn làm việc của mình nên tìm ông ấy thương lượng. Kết quả là ông ấy mắng tôi một trận..."

Lâm Hoan là người có chính kiến riêng, Dương Bách Xuyên đã nhìn ra điểm này từ lâu. Sau khi tốt nghiệp cô không nghe theo sắp xếp trong nhà cũng chẳng có gì lạ.
 
Back
Top Bottom