Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 120



“Hả ~? Ồ, được rồi, tôi sẽ làm việc ngay bây giờ.” Mục Vạn Thịnh có hơi kinh hãi, ông ta không nghĩ tới lại có kết quả như vậy, tổng giám đốc xinh đẹp này không chỉ không tức giận với Dương Bách Xuyên mà ngược lại để anh trực tiếp một bước vào vị trí. Kinh ngạc qua đi chính là niềm vui, điều này chứng tỏ quan hệ giữa hai người Dương Bách Xuyên và nữ tổng giám đốc quả nhiên không phải là xa lạ, chuyện này đối với ông ta mà nói là một chuyện tốt.

Ngay cả Dương Bách Xuyên cũng có hơi bất ngờ, sau khi đánh Ngô mập mạp xong thì anh cũng đã chuẩn bị tốt tâm lý không được vào công ty Triệu Nam, nhưng mà nhìn vào hiện tại dường như cô ấy không có tức giận...?

Đúng lúc này Triệu Nam căng mặt nhìn về phía anh, nói: “Anh đi theo tôi~”

Nói xong, cô ấy xoay người rời đi.

Dương Bách Xuyên sờ đầu, ý bảo Mục Vạn Thịnh chờ mình một chút rồi đi theo phía sau Triệu Nam.

Đi theo phía sau Triệu Nam trực tiếp đi đến khu văn phòng phía đông cuối hành lang, nơi này là văn phòng của tổng giám đốc, rất lớn, chỉ riêng phòng khách cũng đã gần trăm mét vuông, còn có phòng tập thể dục, phòng nghỉ quán cà phê vân vân, tất cả đều có đầy đủ.

Trực tiếp ngồi ở khu nghỉ ngơi, sự nghiêm túc lạnh lùng trên mặt Triệu Nam tản đi, nhìn Dương Bách Xuyên mỉm cười hỏi: “Uống trà hay cà phê?”

Dương Bách Xuyên bị biểu cảm lạnh lùng của Triệu Nam làm cho có hơi sốt ruột, nghe cô ấy hỏi, anh mới ho khan một tiếng nói: “Uống trà đi!”

“Tôi cũng thích uống trà.” Cô ấy mỉm cười và nói: “Thư ký Ngải đã pha một ấm trà long tỉnh.”

Sau khi nói xong mới cười hỏi Dương Bách Xuyên: “Có phải rất kỳ lạ hay không, chuyện tôi không trách anh?”

“Đúng là có hơi kỳ lạ, ha ha!” Dương Bách Xuyên cười.

“Thời gian tôi tiếp nhận công ty không bao lâu, trong khoảng thời gian này vẫn luôn có người quan sát hộ tôi, có một số cổ đông không phục tổng giám đốc là nữ hơn nữa còn chưa tới hai mươi bốn tuổi như tôi, hợp lại cùng một chỗ muốn làm khó tôi, cấp dưới bọn họ cũng có một số người như thế, Ngô mập mạp kia chính là một trong số đó.

“Tính toán thời gian cũng đã đến lúc thu lưới, cho nên cho dù hôm nay anh có đánh Ngô mập mạp hay không thì tôi cũng sẽ loại trừ ông ta ra khỏi công ty cho nên không sao cả, hơn nữa hai chúng ta cũng coi như là bạn bè, dù sao cũng phải cho anh một chút mặt mũi đúng không, ha ha!”

Giờ phút này khi Triệu Nam nói chuyện với Dương Bách Xuyên giọng điệu rất thoải mái tự nhiên.

Trong suy nghĩ của Dương Bách Xuyên, có lẽ đây mới là con người của cô ấy, khuôn mặt lạnh lùng như băng lúc trước của cô ấy đều là cho cấp dưới xem.

Nghe cô ấy nói xong, dù sao Dương Bách Xuyên vẫn cảm thấy có chút không hay, mở miệng nói: “Cũng là do tôi có hơi xúc động sẽ không gây phiền phức gì đến cho cô chứ?”

Triệu Nam lắc đầu: “Không, được rồi không nói đến Ngô mập mạp nữa mà nói về anh, lần trước tôi quên mất cần phải xin số điện thoại của anh, vốn dĩ muốn mời anh đi ăn cơm để thể hiện sự cảm ơn với cả danh thiếp để lại cho anh, anh cũng không có gọi tới, không nghĩ tới hôm nay chúng ta lại gặp mặt như vậy.”

“Nói đi cũng phải nói lại khi gặp được anh tận hai lần hơn nữa anh cũng đã để lại ấn tượng sâu sắc với tôi! Lần đầu tiên gặp phải anh là khi anh cứu Vượng Tử nhà tôi, ngược lại tôi cứu anh, với cả lần đó anh còn thất tình. Hôm nay là lần thứ hai anh lại còn đánh nhân viên công ty tôi trước mặt tôi, thể hiện một mặt bạo lực, ha ha, thật là thú vị ~”

“Khụ khụ ~” Dương Bách Xuyên nghe Triệu Nam nói chuyện, xấu hổ không thôi.

Cái nhìn của Triệu Nam về Dương Bách Xuyên vẫn dừng lại ở thời túng quẫn, cho nên cô ấy dứt khoát cho anh đãi ngộ của nhân viên chính thức, có thể giúp thì cứ giúp một tay.

Triệu Nam không giống những người khác, mặc dù cô ấy tiếp nhận nền giáo dục cao cấp nhưng lại tin vào duyên phận, bình thường làm việc cũng xem duyên phận.

Với Dương Bách Xuyên cũng vậy.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 121



Hai người trò chuyện, thư ký pha trà bưng tới, nhỏ giọng nhắc nhở: "Tổng giám đốc, cuộc họp sắp bắt đầu, cô xem?"

"Không sao, trước tiên cứ để đám người kia chờ đi, dạo này bọn họ nhảy nhót rất hăng, tôi không lên tiếng còn thật sự tưởng rằng tôi sợ bọn họ." Triệu Nam lạnh lùng nói xong lại hỏi: "Chuyện thu mua cổ phần chuẩn bị thế nào rồi?"

Thư ký rất chuyên nghiệp, lập tức mở một quyển sổ ra và báo cáo: "Theo yêu cầu của cô, chúng tôi đã thu mua toàn bộ cổ phần trong tay sáu cổ đông phản đối cải cách công ty của công ty đấu giá trực thuộc tập đoàn chúng ta, chỉ chờ cô tuyên bố kết quả là được."

"Tốt lắm, lần này đuổi cổ bọn họ ra khỏi công ty một lượt luôn." Triệu Nam nói rất khí phách.

Dương Bách Xuyên thấy thư ký ở bên cạnh ngập ngừng như muốn nói gì đó. Triệu Nam nhướng mày bảo: "Thư ký Ngải có gì muốn nói thì cứ nói đi, tôi đã mời người có học vị sau tiến sĩ Cambridge là chị đến Cố Đô cùng tôi thì tôi tin tưởng chị, cũng xem chị là chị gái. Có gì thì cứ nói thoải mái."

Thư ký Ngải tên là Ngải Diệp, cũng theo Triệu Nam đến Cố Đô từ ba tháng trước. Cô ta có học vị sau tiến sĩ ở Cambridge, vẫn luôn giữ chức quản lý cấp cao cho công ty nào đó ở Phố Wall. Khi Triệu Nam mời cô ta về làm việc, cô ta còn xem thường. Nhưng sau khi tìm hiểu về nhà họ Triệu, Ngải Diệp không cần suy nghĩ thêm, lập tức đồng ý làm thư ký của Triệu Nam, đến công ty đấu giá ở Cố Đô - một công ty rất nhỏ trong mắt cô ta.

Đương nhiên là tạm thời Triệu Nam chưa hoàn toàn khống chế được công ty, Ngải Diệp cũng chỉ có thể làm Thư ký của Tổng giám đốc.

Nhưng Ngải Diệp đã có tính toán riêng, biết việc Triệu Nam cần làm hôm nay có ý nghĩa như thế nào, cho nên cô ta có một số kiến nghị cần nhắc nhở Triệu Nam.

Nghe Triệu Nam nói vậy, Ngải Diệp nở nụ cười cất lời: "Tổng giám đốc, tôi biết công ty đấu giá chỉ là một công ty con nằm ngoài Tập đoàn Triệu Thị của các cô, mà các cô là doanh nghiệp gia tộc. Hôm nay cô định đuổi sáu cổ đông một lượt, nếu những người khác trong gia tộc biết thì cô sẽ gặp phải bao nhiêu phiền phức đây? Vì vậy ý kiến của cá nhân tôi là đuổi một nửa, lôi kéo một nửa. Không biết cô thấy thế nào?"

Triệu Nam cười khanh khách: "Chị Ngải Diệp, cuối cùng chị cũng bắt đầu mở lòng với tôi rồi. Tôi biết mình mượn danh nhà họ Triệu cố lôi kéo một nhân tài Phố Wall như chị đến bên cạnh mình, nhất định là chị rất tức giận. Nhưng tôi tin rằng chị sẽ hiểu tôi. Tôi rất vui vì hôm nay chị đã nói với tôi những lời này."

Dứt lời Triệu Nam nói sang chuyện khác: "Nhưng mà công ty đấu giá Cố Đô chỉ là nơi cho tôi luyện tập thôi, cho dù chỉnh đốn cả công ty đến sụp đổ cũng không sao. Về phần mấy người trong nhà tôi... Ha ha, yên tâm đi, bọn họ vẫn chưa có lá gan gây phiền phức cho tôi đâu. Tôi đã tiếp nhận công ty này để luyện tập thì sẽ khống chế nó hoàn toàn, không cần bất kỳ một tiếng nói phản đối nào. Hơn nữa, tôi muốn làm cho thành tích của công ty con này tăng vọt, để người nhà thấy Triệu Nam tôi không phải bình hoa."

Dương Bách Xuyên ngồi ở một bên không nói gì, chỉ im lặng uống trà, nhưng vẫn nghe hết cuộc nói chuyện giữa Triệu Nam và Ngải Diệp.

Coi như Dương Bách Xuyên đã có chút hiểu biết về Triệu Nam ở khoảng cách gần, trong đầu anh lập tức gắn mác cho đối phương: bá đạo, mạnh mẽ, nữ vương, khôn khéo...

Anh ngắm nghía gương mặt xinh đẹp tuyệt trần của cô ấy, thỉnh thoảng đôi mắt đen to tròn lại chớp chớp trông rất đáng yêu, làm cho trái tim Dương Bách Xuyên bỗng rung động.

Điều quan trọng hơn là Dương Bách Xuyên nghe thấy hình như gia tộc của Triệu Nam cực kỳ lớn mạnh, không nghe người ta nói công ty đấu giá Cố Đô này chỉ để luyện tập thôi sao? Sụp đổ cũng không sao hết.

Những lời này lọt vào tai người khác không phải phá của, mà là có tài chính hùng hậu.

Trong mắt Dương Bách Xuyên, Triệu Nam không phải loại đàn bà phá của, lời nói của Triệu Nam cho thấy gia đình cô ấy cực kỳ hùng mạnh. Anh còn thầm nghĩ lát nữa có cần bảo Lưu Tích Kỳ điều tra một chút hay không.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 122



Dương Bách Xuyên chưa từng nghĩ tới vấn đề gia thế của Triệu Nam như thế nào, nhưng bây giờ xem ra không đơn giản. Điều này khiến anh bực bội một cách khó hiểu.

Sau đó, anh nghe thấy Ngải Diệp ngật đầu nói: "Thôi được, tôi đi sắp xếp trước."

"Ừm, đi đi, mười phút nữa tôi sẽ đến. Cứ để bọn họ chờ trước đi, tôi uống trà xong rồi tính tiếp." Triệu Nam không thèm để ý tới những cổ đông kia của công ty.

Sau khi Ngải Diệp ra ngoài, Triệu Nam quay sang mỉm cười hỏi Dương Bách Xuyên: "À này, buổi chiều anh có việc gì không? Nếu không có thì tôi mời anh ăn cơm. Lần trước tôi đã hứa mời anh ăn cơm, lần này bù nhé!"

Tổng giám đốc xinh đẹp mời ăn cơm, Dương Bách Xuyên sẽ nói không có thời gian ư?

Tất nhiên là không, anh còn ước gì ấy chứ!

Nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ rụt rè: "Được, để tôi mời cô, tôi còn chưa cảm ơn lần trước cô đã cứu tôi."

"Ha ha, đã nói là anh cứu Vượng Tử nhà tôi trước rồi mới có chuyện tôi cứu anh mà, xem như duyên phận đi. Được rồi, tôi mời anh, hôm khác anh mời tôi. Cứ quyết định như vậy đi!" Giọng nói tràn đầy khí chất nữ vương, không cho Dương Bách Xuyên cơ hội.

Điều này khiến cho tên họ Dương nào đó cảm thấy rất áp lực, không hiểu sao ở trước mặt Triệu Nam anh luôn có cảm giác bó tay bó chân.

"Anh ở lại văn phòng chờ tôi một lát, nhân tiện trông Vượng Tử giúp tôi được không? Tôi đi họp, họp xong chúng ta đi ăn được chứ?" Triệu Nam lại nói tiếp.

Dương Bách Xuyên gật đầu: "Được, cô cứ làm việc đi."

Sau đó Triệu Nam đứng dậy đi họp.

Dương Bách Xuyên ở lại văn phòng, đương nhiên còn có một con chó lông vàng mà Triệu Nam gọi là Vượng Tử nữa. Hôm nay Dương Bách Xuyên mới biết tên nó.

Sau khi Triệu Nam rời đi, Dương Bách Xuyên lập tức thở phào, vừa nhìn Vượng Tử dưới chân vừa lẩm bẩm một mình: "Cô chủ của mày mạnh mẽ quá, thế này thì anh đây tiếp xúc với cô ấy kiểu gì?"

"Gâu gâu!"

"Ha ha, mày cũng cảm thấy cô ấy rất mạnh mẽ hả?"

Trong lúc nói chuyện Dương Bách Xuyên chợt nảy ra một ý, lấy hai quả dại của con chồn trong không gian bình Càn Khôn ra. Giờ anh đã đặt tên cho loại quả dại màu đỏ có hương thơm mê người này là quả hồng thơm. Anh tiện tay đặt một quả bên mép Vượng Tử, quả còn lại thì cho vào miệng mình cắn một miếng.

Cả vẻ ngoài lẫn hương vị của quả hồng thơm đều tuyệt vời. Vượng Tử hít mũi ngửi, dáng vẻ muốn ăn nhưng không dám ăn.

Dương Bách Xuyên biết chó thường khá thông minh, sẽ không ăn đồ của người lạ trừ khi chủ nhân cho phép. Anh vừa cười vừa nói: "Ăn đi, chúng ta cũng được xem là bạn cũ, tao có thể hại mày chắc?"

Cũng không biết là Vượng Tử nghe thấy câu nói của Dương Bách Xuyên, hay là không cưỡng lại được sự cám dỗ của quả hồng thơm, thế là nó cắn một phát. Một lúc sau, nó vẫy đuôi với Dương Bách Xuyên như mừng chủ, tựa như đang nói ăn rất ngon.

Dương Bách Xuyên nhìn mà buồn cười, sau đó lại cho nó thêm hai quả.

Anh chờ trong văn phòng của Triệu Nam hơn nửa tiếng mà vẫn chưa thấy cô ấy về. Dương Bách Xuyên thấy hơi ngột ngạt, bèn đi ra ngoài văn phòng cho thoáng.

Dương Bách Xuyên vừa mới bước chân ra ngoài hành lang, với thính lực vượt xa người thường anh đã nghe thấy một giọng nói quen tai hình như đang gọi điện thoại.

Anh thoáng suy nghĩ rồi cẩn thận lắng nghe, thì ra là thư ký Ngải Diệp của Triệu Nam đang gọi điện.

Anh nghe thấy cô ta nói vào điện thoại: "Đúng vậy, hôm nay cô chủ muốn sa thải sáu cổ đông! Đúng... Ừm... Chắc chắn... Được... Ông chủ yên tâm, tôi sẽ báo cáo tình hình bên cô chủ cho ngài đầu tiên... Không ạ, cô ấy không phát hiện ra tôi là người mà ngài sắp xếp bên cạnh cô ấy, chỉ cho rằng tôi là người bên Phố Wall. Ừm... Được... Ok, tạm biệt."

Dương Bách Xuyên biết Ngải Diệp là trợ lý của Triệu Nam, vậy mà bây giờ cô ta lại lén lút gọi điện cho ai đó, nhắc tới ông chủ cô chủ gì đó. Anh không hiểu gì cả, ý nghĩ đầu tiên là thư ký Ngải là gián điệp.

Anh lập tức chú ý đến việc này.

Dương Bách Xuyên liếc nhìn thì trông thấy Ngải Diệp gọi điện xong liền đi ra từ lối đi an toàn bên hông rồi bước vào một cánh cửa lớn, trên đó viết là phòng họp.

Sau khi Ngải Diệp mở cửa, trong phòng họp bỗng vọng ra tiếng "choang", có vẻ là tiếng thứ gì đó kiểu như tách trà bị vỡ.

Tiếp đó là tiếng hét "á" vang lên.

Dương Bách Xuyên nghe rõ đó là giọng của Triệu Nam, hình như cô ấy bị hoảng sợ. Anh lập tức sải bước chạy thẳng đến phòng họp, bỗng dưng trong lòng căng thẳng không biết cô ấy xảy ra chuyện gì.

20230212104741-tamlinh247.jpg

 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 123



Dương Bách Xuyên thình lình mở cửa, bởi vì dùng sức quá mạnh nên hai cánh cửa phát ra tiếng vang rầm rầm.

Tức thì ánh mắt của mười một người trong phòng họp đổ dồn vào anh.

Không biết là Triệu Nam bị người trung niên dọa sợ hay là chọc giận mà sắc mặt rất khó coi. Thấy Dương Bách Xuyên đến, cô ấy cảm thấy yên tâm khó tả.

"Mẹ kiếp, cậu làm gì thế?"

Người trung niên đang quát Triệu Nam trông thấy Dương Bách Xuyên liền mắng luôn.

Trong mắt Dương Bách Xuyên, tuy người trung niên này tây trang đ ĩnh đạc, ăn mặc ra dáng, nhưng gương mặt dữ tợn và vết sẹo dài mười centimet trên má trái cho thấy ông ta là một tên lưu manh giả danh tri thức.

Tướng mạo đã chẳng hiền lành thì chớ, còn nói năng th* t*c.

Dương Bách Xuyên híp mắt định nói chuyện, nhưng không ngờ lúc này Triệu Nam lại lên tiếng giải vây cho anh.

"Là tôi bảo anh ta tới. Khuất Mạc, cổ phần của các ông đã bị thu mua, bây giờ tôi lấy danh nghĩa Tổng giám đốc tuyên bố sáu người các ông không còn là cổ đông của công ty đấu giá nữa. Mời các ông rời khỏi đây sau khi ký tên. Nếu ông còn nói năng lỗ m ãng nữa thì tôi sẽ báo cảnh sát."

Triệu Nam không ngờ hôm nay sau khi cô công bố kết quả, sáu cổ đông do Khuất Mạc cầm đầu lại ngang ngược như vậy. Quả thật công ty đấu giá này là gia tộc thu mua, nhưng lúc đó không thu hồi toàn bộ cổ phần, vẫn để nguyên cổ đông vốn có.

Từ lúc thu mua công ty này đến nay, năm nào cũng lỗ vốn. Nếu lựa chọn công ty này để luyện tập thì Triệu Nam cho rằng phải tạo nên thành thích, cho nên cải cách công ty là việc bắt buộc phải làm. Thế nhưng ngay từ lúc bắt đầu mấy cổ đông này đã đối đầu với cô ấy, trong thời gian này cô ấy nhẫn nhịn để âm thầm thu mua cổ phần trong tay bọn họ. Cổ phần trong tay mỗi cổ đông không phải bọn họ toàn quyền nắm giữ.

Cuối cùng thì hôm nay cũng ngả bài, kết quả là Khuất Nguyên nổi giận với Triệu Nam. Cô ấy không nợ những người này một đồng nào, ngược lại còn thu mua cổ phần của bọn họ với giá cao.

Rõ ràng là bây giờ Khuất Nguyên chơi xấu. Triệu Nam biết lai lịch của các cổ đông cũ trong công ty đấu giá không vẻ vang gì, làm buôn bán đồ cổ. Ví dụ như Khuất Mạc, nghe nói trước đây ông ta lập nghiệp từ nghề đào mộ. Có điều Triệu Nam không ngờ hôm nay ông ta lại đe dọa mình.

Đúng là ban đầu Triệu Nam bị dọa sợ, nhưng sau khi bình tĩnh lại cô ấy không tin Khuất Mạc dám ra tay. Mọi tài liệu giấy tờ đều được xử lý thỏa đáng, về mặt pháp luật sáu người Khuất Mạc không còn là cổ đông nữa.

"Hừ, muốn đuổi bọn tao á, đừng hòng! Tao chưa từng sợ ai đâu." Khuất Mạc cười khẩy.

"Gọi bảo vệ lên đây, báo cảnh sát." Triệu Nam dứt khoát ra lệnh cho thư ký.

"Tôi gọi điện rồi."

Thư ký vừa dứt lời, Tưởng Chấn dẫn theo mấy bảo vệ đi vào.

Lúc này có lẽ là chó cùng rứt giậu, ánh mắt Khuất Mạc lóe lên vẻ hung ác, ông ta bước tới ghì chặt Triệu Nam và kề con dao không biết xuất hiện trong tay từ lúc nào vào cổ cô ấy, vẻ mặt ác độc: "Con ả này, mày chặt đứt đường tiền tài của tao tức là dồn tao đến đường cùng. Hôm nay mày đừng hòng sống sót."

Thật ra Khuất Mạc không muốn làm vậy, nhưng ông ta không còn đường lui. Hồi trẻ ông ta theo người ta đi trộm mộ, sau đó theo chân đại ca hồi ấy thành lập công ty. May là công ty được Tập đoàn Triệu Thị thu mua, ông ta kiếm được một khoản tiền lớn, còn giữ được số cổ phần nhất định, mỗi năm đều có tiền thu vào, cuộc sống như vậy rất tốt.

Về bản chất Khuất Mạc vẫn là kẻ lưu manh thô lỗ, sau khi có tiền ông ta nhiễm đủ thói hư tật xấu, cờ bạc chỉ là một trong số đó. Thời gian trước ông ta chơi một đợt, gần như thua hết cả tài sản, thậm chí còn nợ một khoản lớn.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 124



Vốn dĩ ông ta còn mong đổi cổ phần công ty trong tay với Tổng giám đốc mới nhậm chức để lấy giá cao, nhưng ai dè cô lại trực tiếp bí mật thu mua. Đến khi ông ta biết chuyện thì mụ vợ già ở nhà đã bán mất cổ phần rồi.

Bây giờ hễ nghĩ đến khoản nợ khổng lồ là Khuất Mạc lại cảm thấy tuyệt vọng. Không trả tiền thì chỉ có một con đường chết, chi bằng trước khi chết kéo theo một kẻ đệm lưng. Tất cả là tại con ả này khiến ông ta chẳng những không được nhúng tay vào chuyện của công ty, mà bây giờ còn bị một câu nói đuổi ra khỏi công ty. Vì vậy Khuất Mạc nổi lòng hận thù.

"Á!"

Triệu Nam hoảng sợ hét lên. Cô ấy không ngờ Khuất Mạc lại to gan và tiêu cực đến vậy.

Mọi người trong phòng họp đều sững sờ.

"Ông... ông thả Tổng giám đốc ra!" Ngải Diệp sợ đến nỗi sắc mặt tái mét. Cô ta biết thân phận của Triệu Nam, nếu có gì bất trắc thì nguy to.

Tất cả mọi người lập tức bảo Khuất Mạc thả Triệu Nam ra.

Tim Dương Bách Xuyên vọt lên cổ họng, ánh mắt lạnh lẽo. Anh lạnh lùng nhìn Khuất Mạc: "Tôi cho ông một cơ hội, thả cô ấy ra."

"Cút con mẹ mày đi, mày là thằng bám váy đàn bà phải không? Mày là cái thá gì chứ? Nói thật cho chúng mày biết, tao nợ con số khổng lồ, tao chẳng còn hi vọng nữa. Tao vốn trông mong dựa vào cổ phần để thay đổi hiện trạng, may ra còn có chút hi vọng.

Nhưng con ả này lại bí mật thu mua cổ phần từ mụ vợ tao. Bây giờ thì hay rồi, mụ vợ tao cuỗm tiền chạy trốn, tao không trả được nợ thì chết chắc. Con ả này, muốn trách thì phải trách mày ép tao, ha ha!" Khuất Mạc cười điên cuồng, trên con dao dí vào cổ Triệu Nam đã có vết máu.

Ngay sau đó, Khuất Mạc giơ dao đâm xuống cổ Triệu Nam.

Mắt Dương Bách Xuyên đỏ ngầu, anh giận dữ gào lên: "Hùng ưng trên trời!" Đây là thân pháp liên quan đến hùng ưng trong Thuật Ngũ Hành Dẫn Thể, tốc độ rất nhanh, hàng ngày anh đều luyện tập và đã có chút thành tựu.

Chân khí toàn thân vận chuyển đến cực hạn, vèo một cái anh đã xuất hiện bên cạnh Khuất Mạc. Bởi vì quá lo lắng nên anh tóm lấy con dao của Khuất Mạc không chút do dự, thuận tiện đá vào hạ bộ của ông ta.

"Á! Hự!"

Tiếng hét thảm thiết của Khuất Mạc cũng vang lên theo đó. Ông ta bị Dương Bách Xuyên đá bay, va vào bàn họp.

Rầm rầm!

Hơn nửa bàn họp sập xuống.

Khuất Mạc lập tức ngất xỉu.

Dương Bách Xuyên quay sang vỗ vai Triệu Nam: "Không sao rồi!" Nhân tiện anh còn rót một luồng chân khí vào cơ thể cô ấy.

"Á!" Triệu Nam thật sự sợ hãi. Vừa rồi cô ấy cảm thấy mình sẽ mất mạng, thậm chí còn cảm nhận được sự lạnh lẽo trên con dao của Khuất Mạc một cách rõ ràng, đầu óc rơi vào trạng thái trống rỗng.

Khi Dương Bách Xuyên vỗ vai, không biết có phải ảo giác hay không mà cô ấy cảm thấy có một luồng hơi ấm chui vào cơ thể, nhờ đó nỗi sợ hãi trong lòng cũng tan biến theo.

Triệu Nam hoàn hồn, nhìn thấy sự quan tâm trên gương mặt Dương Bách Xuyên, cõi lòng bỗng dưng nổi gợn sóng. Có điều sau khi trông thấy máu từ con dao Dương Bách Xuyên đang cầm trong tay nhỏ xuống mặt đất, cô ấy vội vàng hỏi han: "Tôi không sao, tay anh sao rồi?"

Nói xong cô hô to gọi thư ký: "Thư ký Ngải mau đi lấy hòm thuốc!"

"Không sao đâu, chuyện nhỏ ấy mà, đừng lo lắng." Dương Bách Xuyên mỉm cười, ném dao xuống đất. Lúc nãy anh túm lấy con dao, lòng bàn tay bị rạch một vết.

So với việc cứu Triệu Nam bình yên vô sự, thì vết thương này chẳng nhằm nhò gì. Anh thoáng suy nghĩ rồi vận chuyển chân khí một lát, vết thương không chảy máu nữa.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 125



Ngải Diệp nhanh chóng mang hòm thuốc tới. Triệu Nam đỏ mắt băng bó xong cho Dương Bách Xuyên rồi mới nhìn Khuất Mạc bất tỉnh nhân sự trên mặt đất, lạnh lùng nói với bảo vệ: "Lôi xuống, chờ cảnh sát đến xử lý."

Sau đó, cô ấy liếc nhìn mấy cổ đông trong phòng họp: "Thưa các vị, cuộc họp hôm nay kết thúc, cổ đông nào được gọi tên mà không ký thì tôi sẽ làm việc theo trình tự pháp luật, các ông xem mà làm."

Dứt lời cô nói với Ngải Diệp: "Chị giám sát đi, tôi đưa Dương Bách Xuyên đi bệnh viện!"

"Vâng." Đến giờ Ngải Diệp vẫn còn sợ hãi. Nếu hôm nay không có Dương Bách Xuyên thì hậu quả khó lường.

Dương Bách Xuyên có chân khí, vết thương nhỏ này không cần đi bệnh viện. Nhưng Triệu Nam cứ kiên quyết, anh cũng đành chịu thua, hai người tới bệnh viện.

Sau sự cố này, tất cả các cổ đông đều rất phối hợp, trong đó có người biết chút ít về bối cảnh của Triệu Thị đều sợ nhũn cả người. Từng người lần lượt ký tên chuyển giao cổ phần trong tay và quyền lực trong công ty.

Sau khi hoàn thành công việc, Ngải Diệp gọi một cuộc điện thoại: "Thưa ông chủ, hôm nay đã xảy ra chuyện..."

"Được, tôi biết rồi, xin ông chủ hãy thuê vệ sĩ cho cô chủ. Hôm nay xảy ra chuyện, tôi nghĩ rằng cô chủ sẽ không phản đối việc có người đi theo mình nữa đâu. Ừm, vâng, tôi sẽ báo cáo bất cứ lúc nào." Ngải Diệp cung kính nói vào điện thoại.

Cùng lúc đó, trong văn phòng rộng lớn trên tầng cao nhất của cao ốc trụ sở chính Tập đoàn Triệu Thị ở Yên Kinh, một người trung niên cúp điện thoại rồi lẩm bẩm: "Là tại người làm ba này sơ suất, không thể mặc kệ con tùy ý làm loạn nữa. Thuê ai thì thích hợp đây?"

Sau đó, trong mắt chợt lóe lên tia sáng, khóe môi nở nụ cười, ông ta bấm điện thoại trên bàn: "Tiết lộ tin tức cho nhà họ Diệp, nói là Nam Nam xảy ra chuyện..."

...

Sau khi xuống lầu, Triệu Nam kéo Dương Bách Xuyên lên xe của mình rồi lái xe đến bệnh viện. Trên xe, mắt Triệu Nam đỏ hoe. Cô ấy im lặng một lúc rồi lên tiếng, tựa như đang nói với Dương Bách Xuyên, mà cũng giống như đang tự nói với mình: "Tôi vẫn còn quá non nớt, nghĩ mọi chuyện quá đơn giản. Trong nhà có người nói phụ nữ nhà họ Triệu cứ làm bình hoa là được, song tôi nhất quyết không tin. Nhưng hôm nay nếu như không có anh..."

Dương Bách Xuyên nhìn thấy cảm xúc tủi thân trong mắt Triệu Nam, dường như đối phương đang phải gánh chịu áp lực rất lớn, anh hơi đau lòng cho cô ấy.

Anh nghĩ rất lâu mà không biết phải an ủi cô ấy thế nào, nghẹn nửa ngày mới thốt ra một câu: "Thật ra cô rất có khí chất nữ vương."

"Phụt!"

Tâm trạng Triệu Nam không tốt, nghe thấy Dương Bách Xuyên nghiêm túc nói như vậy, cô ấy không nhịn được cười. Đột nhiên cô ấy nhìn Dương Bách Xuyên rồi nở nụ cười.

Khi Dương Bách Xuyên đến bệnh viện, vết thương ở lòng bàn tay đã kết vảy, tất cả là nhờ công lao của chân khí. Nếu không phải sợ mọi người nhìn ra thì anh hoàn toàn có thể dùng chân khí chữa trị vết thương trong thời gian ngắn.

Bây giờ anh chỉ cần băng bó lại mà thôi.

Trái lại là vết thương trên cổ Triệu Nam, bác sĩ kê cho cô ấy ít thuốc, nhưng cũng không có vấn đề gì to tát.

Hôm nay xem như hữu kinh vô hiểm, nếu không có Dương Bách Xuyên thì Triệu Nam khó mà tưởng tượng đến hậu quả.

20230213123244-tamlinh247.jpg

 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 126



May mà Triệu Nam không tập trung nên không chú ý tới anh đã ăn sạch cả một bàn thức ăn.

Cuối cùng Dương Bách Xuyên gọi một tiếng, cô ấy mới giật mình bừng tỉnh, sau đó thanh toán rồi rời đi.

Khi hai người ra khỏi nhà hàng thì trời đã tối đen, Triệu Nam hỏi: "Anh sống ở đâu? Tôi đưa anh về."

"Ừm... cô đưa tôi về công ty đi, xe của tôi vẫn đỗ ở cửa công ty." Dương Bách Xuyên vẫn chưa nói cho Triệu Nam biết tình hình hiện tại của anh, mà cô ấy cũng không hỏi.

Triệu Nam thoáng sửng sốt khi nghe Dương Bách Xuyên nói vậy. Cô ấy cho rằng Dương Bách Xuyên đi xe đạp hay xe điện gì đó, dù sao thì từ lần đầu gặp nhau cô ấy đã biết là Dương Bách Xuyên đến từ nông thôn, gia cảnh không tốt. Triệu Nam vẫn còn nhớ giọng điệu của cô gái tên Hoàng Thanh kia cực kỳ coi thường Dương Bách Xuyên, hình ảnh đó vẫn rõ mồn một trong đầu cô ấy.

Lúc đó cô ấy có mặt ở hiện trường, nghe rõ rành rành đối phương chê Dương Bách Xuyên nghèo.

Triệu Nam gật đầu, cũng không hỏi nhiều mà lái xe đến công ty đấu giá.

Thật ra Dương Bách Xuyên muốn nói cho Triệu Nam biết bây giờ mình đã có nhà có xe. Không vì nguyên nhân gì cả, chỉ là anh muốn nói cho cô ấy mà thôi, cho cô biết kẻo sau này sẽ hiểu lầm anh.

Nhưng tiếc là Triệu Nam không hỏi thêm.

Điều này làm cho Dương Bách Xuyên rất rầu rĩ.

Lúc anh đang định nói cho Triệu Nam thì điện thoại của cô ấy đổ chuông, thế là bị cắt ngang.

m lượng điện thoại trên xe rất to, Dương Bách Xuyên nghe thấy rõ ràng. Người gọi tới là thư ký của Triệu Nam, cô ta báo cáo với Triệu Nam tình hình công ty ngày hôm nay. Về cơ bản thì các cổ đông cần loại bỏ đã bị loại bỏ, những người ở lại đều ủng hộ Triệu Nam, tức là từ nay trở đi cả công ty đấu giá đã hoàn toàn nằm trong tay Triệu Nam.

Còn những nhân viên khác trong công ty thì từ từ sa thải là được. Đây là một bước tiến lớn đối với kế hoạch cải cách của Triệu Nam.

Về phần Khuất Mạc, tất nhiên là bị cảnh sát bắt đi. Dương Bách Xuyên nghe rõ trong điện thoại Ngải Diệp nói với Triệu Nam rằng, trong bản khẩu cung của cảnh sát có nói Khuất Mạc nợ hàng chục triệu dẫn tới hành động cực đoan ngày hôm nay. Còn nữa... cái kia của Khuất Mạc đã bị Dương Bách Xuyên đá gãy.

Điều khiến Dương Bách Xuyên kinh ngạc là Triệu Nam tỏ vẻ hả giận nói vào điện thoại: "Đáng đời!"

Làm cho Dương Bách Xuyên không nhịn được buồn cười.

Nói một cách nghiêm túc thì hôm nay mới xem như anh đã tiếp xúc với Triệu Nam chút ít và trò chuyện với cô ấy một chút.

Nói chung là ngoài khuôn mặt và vóc dáng ở cấp bậc nữ thần ra, anh đã thấy một mặt mạnh mẽ bá đạo trong tính cách của cô ấy, cũng chứng kiến cô bị Khuất Mạc kề dao lên cổ, tuy lộ vẻ sợ hãi nhưng cuối cùng vẫn bình tĩnh.

Cô gái này bá đạo, mạnh mẽ, nhưng cũng có lúc mắt đỏ hoe. Lúc mặt lạnh như tiền, cô ấy là người đẹp băng giá. Lúc mỉm cười, cô ấy chính là em gái nhà bên đáng yêu.

Trên người cô ấy có rất nhiều thứ hấp dẫn Dương Bách Xuyên.

Khi Triệu Nam cúp điện thoại của Ngải Diệp, xe đã chạy tới bãi đậu xe dưới tòa nhà công ty.

Sau khi xuống xe, Dương Bách Xuyên vẫn chưa có cơ hội nói ra chuyện mình có xe hơi.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 127



Lúc này, Triệu Nam hạ cửa sổ xe xuống, đột nhiên nói: "Dương Bách Xuyên, số điện thoại của tôi nè, lần này đừng quên nhé! Chào mừng anh gia nhập Công ty đấu giá Triệu Thị."

Có lẽ là Ngải Diệp mang đến tin vui, cho nên sau khi nghe điện thoại tâm trạng Triệu Nam tốt hơn nhiều. Cô ấy đưa cho Dương Bách Xuyên một tấm danh thiếp.

Tiếp đó hai người trao đổi phương thức liên lạc, Triệu Nam lái xe rời đi.

Dương Bách Xuyên mỉm cười cất kỹ danh thiếp, sau đó đi đến chỗ xe của mình rồi lái xe rời đi.

Vốn dĩ anh định về nhà, nhưng không ngờ lại nhận được cuộc gọi từ Lâm Hoan.

Cuộc gọi kết nối, Dương Bách Xuyên nghe thấy âm thanh trong điện thoại thì nhíu mày. Hình như là ở quán bar, trong đó có tiếng nhạc đinh tai nhức óc.

Tiếp theo, giọng nói rề rà của Lâm Hoan vang lên: "Alo Dương Bách Xuyên, xin lỗi cậu nhé, hôm nay tôi bận quá bây giờ mới gọi lại cho cậu. À đúng rồi, cậu có chuyện gì phải không?"

Dương Bách Xuyên tìm Lâm Hoan tất nhiên là vì muốn nhờ cô ra mặt giải quyết vấn đề phê duyệt rượu Cố Nguyên. Lúc trước Liễu Linh Linh đã nói gia đình Lâm Hoan thuộc cấp tỉnh ở Cố Đô, thế nên anh nghĩ rằng tìm cô thì hẳn là có thể giải quyết vấn đề.

Anh bèn thuật lại tình hình qua điện thoại một lần, Lâm Hoan nghe xong liền nói: "Tôi uống say hơi choáng váng, hay là cậu đến đây gặp mặt nói chuyện đi. Tôi đang..."

"Được, tôi qua đó tìm cậu."

Dương Bách Xuyên cúp máy, lái xe đi tìm Lâm Hoan. Cô đang hát hò với bạn ở quán karaoke.

Dương Bách Xuyên khá ngạc nhiên về chuyện Lâm Hoan đi hát karaoke. Anh quen biết ba người Lâm Hoan, Liễu Linh Linh và Tiền Tiểu Bối cũng một thời gian dài rồi. Trong ba người này, khỏi nói Liễu Linh Linh hơi có tố chất thần kinh, thường hay làm ra một số hành động nằm ngoài dự đoán của mọi người.

Tiền Tiểu Bối là một thiếu nữ mê thế giới 2D, còn điên hơn cả Liễu Linh Linh.

Lâm Hoan là cô gái truyền thống nhất trong ba người. Đừng thấy thỉnh thoảng cô cũng hùa theo Liễu Linh Linh và Tiền Tiểu Bối nói mấy lời táo bạo mà lầm, Dương Bách Xuyên biết rằng cô chỉ nói với người thân quen mà thôi.

Tóm lại Lâm Hoan là kiểu gái ngoan điển hình. Trước đây có nhiều lần Tiền Tiểu Bối đề nghị đi hát karaoke, cô hiếm khi đi cùng vì không thích hoàn cảnh ồn ào ầm ĩ ở đó.

Hôm nay thật kỳ lạ, hơn nữa nghe có vẻ Lâm Hoan đã uống khá nhiều, lúc nói chuyện có hơi líu lưỡi.

Sau khi đến quán karaoke, Dương Bách Xuyên đến thẳng phòng riêng mà Lâm Hoan báo cho.

Khi vào trong anh mới phát hiện quán karaoke này rất lớn, trang hoàng cực kỳ xa hoa.

Anh mở cửa phòng riêng, thấy bên trong có ba nam bốn nữ, Lâm Hoan cũng ở trong số đó. Xem chừng cô đã uống say. Sau khi thấy Dương Bách Xuyên đi vào, cô đứng dậy mỉm cười, giành lấy microphone trong tay nữ sinh bên cạnh rồi ấn điều khiển. Nhạc dừng cô mới nói: "Xin giới thiệu với mọi người đây là Dương Bách Xuyên... bạn cùng lớp cùng trường của tôi, cũng là... anh em của Lâm Hoan này!"

Lâm Hoan chỉ vào Dương Bách Xuyên lè nhè nói xong, rồi lại chỉ vào mấy chàng trai cô gái bên cạnh: "Dương Bách Xuyên, giới thiệu với cậu mấy người này đều là hội bạn của tôi trong đại viện. Đây là cháu trai nhà Thị trưởng, đây là con gái nhà Bộ trưởng Bộ Tổ chức..."

Sau khi líu ríu giới thiệu xong, cô lại nói oang oang: "Tôi... Lâm Hoan, ừm, con gái của Bí thư Lâm Ban Kiểm tra Kỷ luật tỉnh, ha ha..."

Rõ ràng là Lâm Hoan say mèm rồi, nhưng Dương Bách Xuyên lại giật mình kinh hãi. Mấy người ở đây đều có cơ to, anh đi đến bắt tay làm quen với họ.

Mọi người đều là thanh niên trẻ, xem chừng đã trưởng thành rồi, có Lâm Hoan giới thiệu nên không ai lạnh nhạt với Dương Bách Xuyên.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 128



Nhưng trong đó có một thanh niên tuổi hơi lớn một chút, tầm hai lăm hai sáu tuổi, tên là gì thì Lâm Hoan líu ríu nói không rõ, chỉ giới thiệu là cháu trai của Thị trưởng. Anh ta nhìn Dương Bách Xuyên, lập tức đặt ba chai rượu trước mặt anh và bảo anh uống.

"Chú em là bạn của Lâm Hoan tức là bạn của tụi anh. Uống hết ba chai rượu này, chú em chính là bạn của tụi anh."

Câu này hơi mâu thuẫn, nhưng Dương Bách Xuyên vẫn hiểu được. Ý anh ta là Dương Bách Xuyên uống hết ba chai rượu sẽ nhận được sự tán thành của nhóm người này, không uống thì vẫn là bạn, nhưng tuyệt đối không thể trà trộn trong đó.

Anh cũng biết đối phương không có ý làm khó, chắc chỉ là một khảo nghiệm dành cho mình mà thôi.

Dương Bách Xuyên mỉm cười nhìn ba chai rượu mà chàng trai kia xách đến. Đối với anh mà nói, cho dù ba mươi chai rượu sâm panh nhỏ này cũng chỉ như uống nước lạnh, chứ đừng nói chi tới ba chai.

Chỉ ba chai mà thôi, không cần dùng đến chân khí gian lận, tố chất thân thể của anh có thể tiêu hóa được.

Anh cầm ba chai rượu lên, chưa tới mười giây đã uống hết, khiến cho chàng trai kia và những người khác đều trợn tròn mắt.

Tức thì tiếng vỗ tay vang lên, anh đã được họ công nhận.

Chỉ có Lâm Hoan từng chứng kiến cảnh Dương Bách Xuyên đấu rượu với Ngụy Nhân lần trước biết rằng Dương Bách Xuyên uống rượu là tên bi3n thái. Cô không nói toạc ra mà chỉ ngồi một bên cười khúc khích.

Tửu lượng của Dương Bách Xuyên đã chinh phục mọi người.

Dù sao Lâm Hoan đã uống rất nhiều rồi, sau khi kéo Dương Bách Xuyên uống thêm một chai, cô lập tức đứng dậy che miệng lao ra khỏi phòng riêng, xem ra là muốn ói.

Dương Bách Xuyên thấy xung quanh không có ai đứng dậy đi xem tình hình, người nào người nấy đều mơ mơ màng màng, anh đành phải đứng dậy đuổi theo trông chừng Lâm Hoan.

Trong lúc Dương Bách Xuyên đứng ở cửa WC chờ Lâm Hoan, cửa một căn phòng riêng trên hành lang bật mở, anh bất giác ngoảnh đầu nhìn.

Sau đó, anh trông thấy một thanh niên mặt mũi bầm dập chật vật chạy ra khỏi phòng riêng, thế rồi lảo đảo ngã ra đất. Sau đó, một gã bụng bự khoảng hơn ba mươi tuổi hùng hổ mắng: "Tao cho mày xen con mẹ nó vào việc của người khác này!"

Lúc này, thanh niên trên mặt đất ngẩng đầu nhìn gã đàn ông với vẻ mặt tức giận.

"Con mẹ mày còn không phục hả? Tao giết mày!" Gã đàn ông vừa nói vừa giơ tay muốn tát thanh niên.

Dương Bách Xuyên lập tức siết chặt nắm đấm, giận dữ hét to: "Dừng tay!"

Cái người thanh niên mặt mũi bị bầm dập trong mắt Dương Bách Xuyên kia không phải là ai khác mà chính là người anh em Cà Lăm quen được khi làm cùng nhau ở trong quán bar lúc trước!

Từ lần không làm ở quán bar nữa, anh và Cà Lăm cũng không còn liên lạc với nhau hơn nữa bọn họ cũng không phải là bạn cùng trường, cũng bởi vì năm nay tốt nghiệp mà tất cả mọi người đều bận rộn.

Nhớ rõ lúc trước Cà Lăm còn nói cậu ta cũng không chuẩn bị đi làm thêm mà muốn học tập thật tốt để tốt nghiệp, với lại trong nhà ba của cậu ta cũng ký được cái hợp đồng mấy chục mẫu đất dược liệu, có lẽ là có thể kiếm được chút tiền, nhưng mà nhìn bộ dáng hiện tại của Cà Lăm, rõ ràng quần áo trên người là một bộ quần áo phục vụ, cậu ta lại bắt đầu đi làm thêm.

20230213123329-tamlinh247.jpg

 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 129



Dương Bách Xuyên lập tức đi qua đỡ Cà Lăm dậy hỏi: “Có chuyện gì xảy ra vậy? Không phải cậu đã nói là không làm việc bán thời gian sao?”

Cà Lăm đỏ mắt nói: “Xuyên Xuyên... Anh Xuyên, việc này... Chờ đã, chờ đã… Để lát nữa nói sau, cầu xin anh giúp em... em đến cứu bạn cùng lớp... Cô ấy bị bắt nạt ở bên trong.”

Còn người đàn ông tai to mặt lớn đang đứng ở một bên đã hồi phục lại tinh thần gào lên về phía Dương Bách Xuyên: “Mẹ nó, mày là ai hả?”

“Bốp~”

“A~”

Vốn dĩ khi Dương Bách Xuyên nhìn thấy Cà Lăm bị bắt nạt trong lòng đã rất tức giận vậy mà cái gã mập mạp chết tiệt này miệng còn không sạch sẽ, lúc này anh quất thẳng tới cái miệng to của gã.

“Miệng thật thối~”

Anh lạnh mặt quát một câu khinh bỉ.

Tống Nguyên Hóa bị Dương Bách Xuyên quất ngã trên mặt đất, lỗ tai đều ong ong rung động, khi lấy lại tinh thần tên này đã phun ra một ngụm máu, cũng phun ra ba cái răng, lập tức giận dữ: “What the f*ck, con mẹ nó, mày lại dám đánh tao ~” Trong lúc chửi bới gã đó đã đứng lên đứng ở cửa phòng.

Mà Dương Bách Xuyên nghe được miệng gã còn đang mắng người, nâng chân đạp một cước vào lưng gã béo kia.

Ngay lập tức đạp gã ta ngã vào ghế lô, lập tức một hồi tiếng leng keng vang lên, kèm theo đó là tiếng thủy tinh vỡ vụn, có thể thấy rõ được toàn bộ bàn trà bị thân thể gã đập nát.

Cà Lăm nhìn Dương Bách Xuyên hung hãn đánh gã mập mạp tên là Tống Nguyên Hóa này, trong lòng được hả giận một trận, nhưng ngay lập tức lại thấy lo lắng bởi vì cái ghế này được hai người nhìn trúng, còn là người có tiền có thế không thể trêu vào.

Trong lòng sốt ruột muốn nói chuyện với Dương Bách Xuyên, nhưng càng gấp gáp càng lắp bắp.

“Xuyên Xuyên Xuyên...”

“Không có việc gì phải lắp bắp, tôi biết cậu muốn nói cái gì, mọi chuyện đều đã có tôi ở đây, bên trong có bạn học của cậu, chúng ta đi vào thôi, tôi sẽ tìm bạn học của cậu để hỏi cho rõ ràng.”

“Em...”

Khuôn mặt Cà Lăm đỏ bừng.

Thế nhưng giờ phút này Dương Bách Xuyên đã dẫn đầu đi vào phòng trong.

Mà lúc này, Lâm Hoan vừa mới từ trong toilet nôn ra một trận, đi ra thì nhìn thấy Dương Bách Xuyên và một thanh niên mặt mũi bầm dập đi vào một bên phòng riêng, ngay lập tức tỉnh rượu hơn một nửa, cô nghĩ liệu có phải Dương Bách Xuyên đánh nhau với người khác hay không?

Sợ Dương Bách Xuyên phải chịu thiệt, vội vàng chạy vào phòng riêng của cô đi gọi người.

............

Một giây trước, Tống Nguyên Hóa ở trong phòng riêng.

Tống Nguyên Thành đang uống rượu cùng với Giám đốc xưởng giết mổ ở Cố Đô là Từ Kiện, cười tủm tỉm nhìn về phía Từ Kiện đang đùa giỡn nữ nhân viên phục vụ, nói thật ngay cả ông ta cũng phải ch ảy nước miếng với nữ phục vụ này.

Con mẹ nó, bởi vì nghe nói là sinh viên đại học lớn lên rất xinh đẹp.

Trước đó có một nhân viên phục vụ chướng mắt xen vào việc của người khác bị anh em hắn ta đánh đuổi ra ngoài, trong phòng cũng chỉ còn lại ba người là ông ta, Từ Kiện và nữ phục vụ, trong lòng vừa mới nghĩ bây giờ có nên đi ra ngoài không.

Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, ngay sau đó liền thấy anh em nhà mình bay vào, thoáng cái đụng vào bàn trà, đập nát bàn trà thì không nói, bình rượu bị đập vỡ đều văng lên trên người Tống Nguyên Thành.
 
Back
Top Bottom