Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 110



“Ừm, nếu vậy thì tốt rồi!” Vương Mộ Sinh gật đầu nói.

Sau đó Lý Gia đang ngồi một bên đột nhiên liếc mắt nhìn Vương Mộ Sinh một cái, Dương Bách Xuyên nhìn thấy Vương Mộ Sinh có hơi mờ gáy gật đầu, ngay lập tức Lý Gia cười nhìn về phía Dương Bách Xuyên và Lưu Tích Kỳ nói: “Nhóc Xuyên, Tiểu Lưu, đúng lúc nhà dì có một cô em tên Tông Nhi vừa du học về nước hơn nữa lại ở nhà không có việc gì làm, cô ấy vừa tốt nghiệp khoa Kinh tế - tài chính học viện Harvard, không biết có thể sắp xếp cho cô ấy một chức vụ ở công ty các cậu được hay không? Còn tốt hơn là để cho cô ấy ở nhà rảnh rỗi dẫn đến nhàm chán?”

“Có thể được, công ty Vân Kỳ của chúng tôi mới vừa thành lập cho nên vẫn còn đang thiếu nhân tài về phương diện kinh doanh, người mà dì Lý đề cử quá đúng lúc.” So với Dương Bách Xuyên đã bước chân vào xã hội sớm hơn thì Lưu Tích Kỳ lại nhanh hơn về mặt phản ứng trước đối phương, vẻ mặt mừng rỡ vội vàng đồng ý.

Đùa tôi đấy à? Đường đường là em gái của thiếu tướng lại còn là sinh viên của đại học Harvard sao có thể không có việc làm được? Cô ta có thể nhàn rỗi ở nhà sao? Có đánh chết Lưu Tích Kỳ cũng không tin.

Ý mà Lý Gia muốn nói, thật ra chính là đang làm ô bảo hộ cho công ty Vân Kỳ, loại chuyện này có ước cũng không có đâu!

Ngay từ đầu Dương Bách Xuyên còn chưa kịp phản ứng lại, chờ đến khi anh hoàn hồn lại thì đã nhìn thấy được dáng vẻ vui mừng của Lưu Tích Kỳ, cũng hiểu rõ được mấu chốt trong đó, trong lòng anh cảm động không khỏi nhìn về phía Lý Gia và Vương Mộ Sinh, có thể hiểu rõ được đây là một mảnh khổ tâm của bọn họ.

Có em gái của Vương Mộ Sinh đến công ty Vân Kỳ, anh có thể tưởng tượng được, những tháng ngày sau này của công ty Vân Kỳ sẽ bớt đi được rất nhiều phiền phức?

“Được được được được, chuyện này cứ định như vậy đi, sau khi trở về tôi sẽ bảo tiểu cô Tông nhi tới tìm mấy người báo cáo.” Lý Gia cười nói.

Vẻ mặt Dương Bách Xuyên kích động nói: “Cảm ơn chú dì~”

“Đứa nhóc như con sau này cũng không cần phải khách sáo như vậy, ba mẹ con không có ở đây, ngược lại dì hy vọng con có thể coi dì như là mẹ nuôi của con đi!” Lý Gia ra vẻ tức giận liếc Dương Bách Xuyên một cái.

Dương Bách Xuyên có hơi cảm động, vừa muốn nói chuyện, lại không nghĩ tới Phó Siêu ở một bên đã bỏ chén trà xuống hỏi: “Nhóc Xuyên, Tiểu Lưu, chú Phó cũng có một cái yêu cầu quá đáng, không biết có thể nói hay không?”

Trong lòng Dương Bách Xuyên khẽ động, vội vàng nói: “Chú Phó chú có việc gì muốn phân phó cứ việc nói, con chắc chắn có thể làm được.”

“Ha ha, thật ra cũng không có gì, chính là muốn hỏi một chút liệu trong công ty các cháu có thiếu nhân viên chuyên về máy tính không, trong nhà dì cậu có một đứa cháu trai, chơi máy tính cũng được chỉ là không đi đúng hướng, chú nghe nói là nó ở nước ngoài làm hacker bạch khách cái gì đó, dù sao nó cũng là vì gây họa từ trên máy tính mà mới về nước, bây giờ ở nhà cũng không phải là có chuyện gì chỉ là chú Phó mặt dày cũng muốn xin việc cho tên khốn nạn kia, đương nhiên nếu cháu cảm thấy không thích hợp thì cũng không cần miễn cưỡng.”

Phó Siêu nói xong cười nhìn Dương Bách Xuyên và Lưu Tích Kỳ, ông ta vừa nhìn là có thể hiểu rõ, ông già chiến hữu Vương Mộ Sinh kia muốn hạ bản thân mình để làm hậu thuẫn cho đứa nhóc Bách Xuyên này, thực lực của ông cụ nhà họ Vương thì không cần phải nói, hợp tác cũng rất có lợi.

Mà ông ta lại muốn duy trì được mối quan hệ tốt với Vương Mộ Sinh, Dương Bách Xuyên là đứa cháu mới khởi nghiệp ở Cố Đô, chính là một mối liên kết tốt nhất.

Lý Gia bảo em chồng đến thẳng công ty của Dương Bách Xuyên, đây chính là một chuyện tốt, sau khi nghĩ lại thì Phó Siêu cũng nảy sinh một kế sách trong đầu đó là chủ động lấy lòng Dương Bách Xuyên, cho dù không được nổi tiếng, nhưng sau này công ty Vân Kỳ ở Cố Đô đã có ông ta chống lưng.

Với thái độ này, thứ nhất là kết giao với Dương Bách Xuyên, thứ hai là muốn cho Vương Mộ Sinh nhìn thấy, dù sao bản thân Phó Siêu ông ta làm việc ở cố đô nhưng ông cụ nhà họ Vương lại ở Yên Kinh, tục ngữ có câu quan huyện không bằng hiện quản, có Phó Siêu ông ta ở cố đô chăm sóc cho cậu Dương đây, có thể khiến cho Vương Mộ Sinh nhớ cái tốt lần này.

20230211035348-tamlinh247.jpg

 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 111



Lúc này Lưu Tích Kỳ nói với Phó Siêu: “Cảm ơn thủ trưởng rất nhiều, bây giờ là thời đại Internet hơn nữa với sự phát triển của công ty không thể thiếu nhân tài chuyên về máy tính, cháu còn đang lo không tuyển được người!”

“Đúng đúng đúng, cảm ơn chú Phó ~” Dương Bách Xuyên cũng phụ họa thêm một câu.

“Ha ha ha, tốt, vậy chú cảm ơn hai đứa ~” Phó Siêu cũng nở nụ cười, trong lòng thầm than hai đứa thanh niên này vô cùng rõ ràng.

Trên bàn ăn, mọi người vừa nói chuyện vừa cười, nói chuyện đến vui vẻ.

Trong lúc đó Lý Gia hỏi một câu về các phương diện phát triển của công ty có khó khăn gì không, Dương Bách Xuyên vừa muốn nói ra phương diện phê duyệt sản phẩm đang xảy ra vấn đề.

Nhưng lại bị Lưu Tích Kỳ giành trước một bước trả lời: “Không có bất kỳ vấn đề nào cả, mọi chuyện vận chuyển đều được chuẩn bị rất tốt.” Bị chặn lại.

Dương Bách Xuyên ngạc nhiên nhìn thoáng qua Lưu Tích Kỳ nhưng cũng không nói thêm gì, anh ta nói như vậy chắc chắn là có lý do của bản thân.

Sau khi bữa cơm ăn xong ba bốn người mới tan cuộc, một nhà ba người Vương Mộ Sinh trở về khách sạn, nếu như họ đã biết tình huống của nhà Dương Bách Xuyên, Vương Mộ Sinh sẽ không nóng nảy quay về, công vụ còn phải bận rộn, ngày mai sẽ trở về Yên Kinh, rồi lại chuẩn bị chờ Dương Bách Xuyên đón bà nội đến cố đô sau đó lại đi thăm.

Trước khi đi, ông ta còn nhiều lần dặn Dương Bách Xuyên có chuyện gì thì nhất định phải gọi điện thoại nói cho ông ta biết.

Phó Siêu có tài xế đưa đón, sau khi chào hỏi cũng rời đi.

Trước cửa khách sạn cố đô, chỉ còn lại Lưu Tích Kỳ và Dương Bách Xuyên, hai người nhìn nhau cười, Lưu Tích Kỳ đấm Dương Bách Xuyên một cái nói: “Hôm nay cậu cho tôi một chuyện vui quá lớn, trong lòng anh em của cậu đến bây giờ còn đang nhảy nhót đây này, đi, tìm một chỗ thanh tịnh cho tôi để có thể nói chuyện một chút, vị thủ trưởng kia sao lại là chiến hữu của ba cậu vậy?”

Hai người đi tới quán trà gần đây, Dương Bách Xuyên nói chuyện Vương Mộ Sinh quen biết ở Phượng Hoàng Sơn, cùng với chuyện của cha mình nói cho Lưu Tích Kỳ.

Sau khi nghe xong Lưu Tích Kỳ cũng thở dài không thôi nhưng mà trên mặt càng thêm hưng phấn nói: “Có quan hệ với vị thủ trưởng kia lại còn với cựu sĩ quan bộ đội của cố đô, tôi cuối cùng có thể nắm chắc được ngày sau của Vân Kỳ có thể phát đạt rồi, ha ha.”

“Đúng rồi, lúc nãy anh không cho tôi nói cho dì Lý Gia biết, về vấn đề phê duyệt sản phẩm nếu như có dì ấy ra mặt chào hỏi, chắc chắn rằng có thể giải quyết.” Dương Bách Xuyên hỏi Lưu Tích Kỳ.

Lưu Tích Kỳ nhìn anh như đang nhìn kẻ ngốc: “Cậu bị ngốc à? Quan hệ nhà họ Vương là cây lớn, chỉ vì chút chuyện nhỏ phê duyệt sản phẩm này mà cũng phải đánh động một con người, chính là giết gà dùng dao trâu, tôi nhớ rõ cậu đã nói qua trong nhà Lâm Hoan dường như là có người làm việc trong chính phủ, ngày mai cậu tìm Lâm Hoan hỏi một chút hơn nữa cô ấy còn là một trong những cổ đông chắc hẳn là có thể giải quyết được? Nếu như thật sự không được thì còn có phó bộ trưởng đại lão này ở đây.”

Dương Bách Xuyên nghe xong cũng rất xấu hổ, khụ khụ cười nói: “Mẹ kiếp, công lực của cậu lại tăng nha, nghe lời nói này của cậu, tôi thấy thật sự đúng với đạo lý.”

“Đúng vậy anh bạn, tôi mờ mịt lăn lộn trong giới huấn luyện tổng giám đốc cao cấp không phải là vô ích nha ~” Lưu Tích Kỳ cười ha ha đắc ý nói.

“Cậu giống như một bông hoa đậu vậy ~”

“Cậu nói cái gì?”

“Mập rồi~”

“Cậu đang mắng tôi sao.”

“Ha ha ha ~”
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 112



Phản ứng lại là sự giận dữ của Lưu Tích Kỳ, hai người ngồi uống trà tán gẫu rất hào hứng say mê, cuộc sống như vậy trong hồi ức sau này càng ngày càng quý trọng, bởi vì thời gian gặp gỡ sẽ đều ít đi.

Buổi tối hôm đó, Dương Bách Xuyên và Lưu Tích Kỳ tán gẫu đến khuya, lúc về nhà thì đã là rạng sáng, vốn định gọi điện thoại cho Tiền Tiểu Bối nhưng khi nhìn thấy thời gian đã quá muộn cho nên đã quên đi.

Sau khi tốt nghiệp không cần phải lo lắng đi học dậy sớm, đều ngủ đến khi nào tỉnh lại thì tỉnh, khi anh đứng lên nhìn đã sắp đến giữa trưa, lấy điện thoại ra gọi điện thoại cho Tiền Tiểu Bối, bảo cô ấy mang xe đến đón Lưu Tích Kỳ.

Khi điện thoại được kết nối thì Dương Bách Xuyên còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, Tiền Tiểu Bối đã trực tiếp nổ pháo.

Hơn nữa là trực tiếp mắng Dương Bách Xuyên khiến cho cả bụng Dương Bách Xuyên đều tức giận, anh còn không biết đã đắc tội chuyện gì với cái cô búp bê nóng tính dễ vỡ này.

“Dương Bách Xuyên cậu chính là một tên lưu manh khốn kiếp ~”

Đây là câu đầu tiên mà Tiền Tiểu Bối mở miệng.

Trong lòng Dương Bách Xuyên vô cùng tức giận, vô duyên vô cớ bị Tiền Tiểu Bối mắng, nhưng bây giờ anh còn cần cô ấy đi làm việc cho nên không thể nổi giận, hít sâu một hơi đè nỗi cú tức này xuống, nói với điện thoại: “Tôi nói này cô chủ lớn nhà họ Tiền, tôi không ăn đậu hũ của cậu hơn nữa cũng không chiếm tiện nghi của cậu, cậu mắng tôi vì cái gì vậy?”

Giọng điệu Tiền Tiểu Bối cứng rắn nói: “Muốn chiếm tiện nghi của bổn cô nương tôi, cậu cũng không có cái lá gan kia, hừ ~ đặc biệt là cậu tối hôm qua đã bắt nạt Linh Linh như thế nào? Để cho sáng sớm hôm nay cô ấy đi rồi?”

Dương Bách Xuyên nghe được cái hiểu cái không nói: “Cái gì là cái gì chứ, sao tôi phải bắt nạt cô ấy? Cậu có thể nói tiếng người dễ nghe được một chút hay không.”

“Nếu như tối hôm qua cậu không có bắt nạt Linh Linh thì sao sau khi cô ấy đi ra khỏi Cao Đường danh rồi lại khóc? Với cả sáng sớm hôm nay cô ấy đã đi Pháp, vốn dĩ cô ấy còn bảo tôi đi cùng, đột nhiên nói đi là đi thì còn không phải là cậu bắt nạt cô ấy sao?” Tiền Tiểu Bối dùng giọng điệu hỏi tội.

Dương Bách Xuyên càng nghe càng không hiểu nói: “Đồ thần kinh, tôi cũng không làm cái gì, tự nhiên gọi cho tôi bảo tôi là bắt nạt cô ấy? Liễu Linh Linh là cô chủ lớn của nhà họ Liễu sao tôi có thể bắt nạt được cô ấy?”

Tiền Tiểu Bối ở trong điện thoại thấy kỳ lạ lại hỏi: “Tôi nói này Dương Bách Xuyên tôi thật sự rất nghi ngờ chỉ số thông minh của cậu đấy, ngay cả kẻ ngốc đều nhìn ra được là Linh Linh thích cậu, hôm qua lời nhắn mà cậu viết ở trên tường, chắc chắn là tìm được cô ấy, nếu không thì còn ai nữa? Giờ đã hiểu chưa? Linh Linh rõ ràng là hiểu rõ trái tim cậu như thế nào nên mới cảm thấy đau khổ, thực sự là ngu ngốc.”

“Ách ~ tôi...” Trong lòng Dương Bách Xuyên chua xót, làm sao mà anh lại không cảm nhận được Liễu Linh Linh có tình cảm với anh? Chẳng qua là chuyện gia đình của dòng họ nhà họ Liễu so với một tên thằng nhóc quê mùa như anh sao có thể đánh đồng, cho nên anh cũng không dám biểu đạt lại với Liễu Linh Linh một cách dễ dàng, hơn nữa cô cũng không nói gì cả.

Nghĩ lại về những lời viết ra của ngày hôm qua, cuối cùng Dương Bách Xuyên biết được đây là hiểu lầm, nói với Tiền Tiểu Bối: “Bệnh thần kinh Tiền Tiểu Bối kia, cậu đúng là mẹ của tôi, được rồi, cúp máy đây, giờ tôi ra sân bay tiễn cô ấy.”

"Khoan đã, Linh Linh đã cất cánh được hai giờ trước. Đúng rồi cậu gọi cho tôi có chuyện gì sao?" Nghe được lời giải thích của Dương Bách Xuyên, Tiền Tiểu Bối biết là hiểu lầm, lúc này cảm thấy hơi áy náy.

“Công ty cần xe, tôi bảo Lưu Tích Kỳ gọi cho cậu, cậu dẫn anh ta đi xem xe đi?”

“Được, vậy cậu mau gọi điện thoại cho Linh Linh đi. Dương Bách Xuyên mặc dù Linh Linh không nói ra nhưng tôi cảm nhận được Linh Linh thích cậu.”

“Được rồi, cúp máy đây, tôi biết rồi.”

Cúp điện thoại, Dương Bách Xuyên có hơi cười khổ, suy nghĩ một chút, vẫn là gọi điện thoại cho Liễu Linh Linh, chỉ tiếc là điện thoại đã ở trong trạng thái tắt máy.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 113



Cô đi rồi, Dương Bách Xuyên không hiểu được cảm giác trống rỗng trong lòng, anh đối với Liễu Linh Linh thật sự là không có cảm giác gì sao, có lẽ trong lòng anh cũng có cô?

Trong ngực ôm con chồn Hương Hương, Dương Bách Xuyên suy nghĩ về quá trình anh và Liễu Linh Linh quen biết nhau, còn chưa nói, hình như trong lòng mình thật sự đã có chỗ cho cô.

Nhưng... Bây giờ mọi thứ đã muộn, cô đi rồi, sau này không biết khi nào mới có thể gặp lại cô.

Ở trên ghế sô pha lăn lộn một hồi, Dương Bách Xuyên lắc đầu không muốn, ngẫm lại phiền lòng, anh lấy điện thoại ra gọi điện cho Lâm Hoan, đêm qua Lưu Tích Kỳ nói có người kẹt giấy phép sản phẩm, chuẩn bị để Lâm Hoan nhờ quan hệ xem có thể giải quyết chuyện này không.

Điện thoại của Lâm Hoan vang lên ba tiếng đã cúp máy, Dương Bách Xuyên cũng không có gọi lại, chắc là cô đang bận.

Quả nhiên một lát sau, anh nhận được tin nhắn của Lâm Hoan, trên đó viết: Tôi đang bận, lát nữa sẽ gọi lại cho cậu.

Dương Bách Xuyên gửi lại một câu, không vội, đợi cô làm việc xong rồi nói sau.

Sau đó, anh đứng dậy đi nấu ăn, mặc dù ở một mình, cũng không thiếu tiền, nhưng kinh nghiệm cuộc sống khó khăn đã làm cho anh quen với việc tiết kiệm, dù sao anh cũng có thể tự nấu ăn.

Hơn nữa, sau khi con chồn Hương Hương ăn cơm xong, Dương Bách Xuyên chuẩn bị ra ngoài, chiều nay là ngày anh đến gặp lớp trưởng cũ của Lưu Tích Kỳ là Tưởng Chấn ở công ty đấu giá của tập đoàn Triệu thị để phỏng vấn.

Nói là phỏng vấn thật ra là đi cửa sau, bởi vì Tưởng Chấn và quản lý bộ phận nhân sự của công ty đấu giá quen biết nhau.

Đã hẹn gặp nhau lúc 2 giờ chiều, anh nghĩ nên đi sớm một chút.

Dương Bách Xuyên lái xe qua và gọi điện thoại cho Tưởng Chấn.

Lúc Tưởng Chấn đi ra, nhìn thấy Dương Bách Xuyên lái BMW tới, anh ấy cười khổ nói: “Người anh em Dương, tôi không ngờ hiện tại cậu và Lưu Tích Kỳ cùng nhau mở công ty, có nhà có xe, sao còn phải đến công ty đấu giá làm công việc thực tập, thực tập cũng rất khó chuyển thành chính thức!”

“Ha ha, anh Tưởng có điều không biết, bà nội tôi chỉ hy vọng tôi tốt nghiệp đại học tìm được một công việc về tri thức trong TV, hiện tại tôi muốn tìm công việc đúng với chuyên ngành học, làm một khoảng thời gian cũng coi như cho bà nội tôi một câu trả lời thỏa đáng ~”

“Vẫn là nghĩ không ra, nhưng tấm lòng hiếu thảo của cậu là đúng, ha ha, đi thôi, tôi dẫn cậu đi lên gặp giám đốc nhân sự, tôi đã nói chuyện trước rồi, cậu chỉ đến đó chào hỏi tý thôi. Yên tâm đi, giám đốc nhân sự ở đây là họ hàng của một người chiến hữu của tôi.” Tưởng Chấn cười dẫn theo Dương Bách Xuyên đi vào tòa nhà đấu giá.

Dương Bách Xuyên lấy từ trong túi ra phong bì đã chuẩn bị sẵn từ lâu, nói: “Lần này làm phiền anh Tưởng rồi, coi như mời anh uống cốc trà.”

Tưởng Chấn vừa nhìn thấy phong bì, nhìn có vẻ rất dày, trong lòng giật mình, nhưng lập tức sắc mặt anh ấy kéo lên nói: “Đây là cậu đang vả vào mặt của tôi sao, cậu và Lưu Tích Kỳ là anh em, cũng chính là anh em của Tưởng Chấn tôi, cái này để làm gì chứ, thu lại, thu lại đi.”

Dương Bách Xuyên chân thành nói: “Anh Tưởng, anh nghe tôi nói đã, chuyện anh làm cho tôi, dù sao cũng mời anh ăn cơm hút thuốc lá gì đó, vẫn chưa tình là ơn nghĩa lớn lao gì, nếu anh không nhận, tôi xoay người rời đi, lại đi tìm việc làm khác vậy.”
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 114



Trong lúc nói chuyện, anh kiên trì nhét phong bì vào trong tay Tưởng Chấn.

Mà Tưởng Chấn nghe được Dương Bách Xuyên nói như thế, sảng khoái cười nói: “Được, vậy tôi sẽ nhận, cám ơn, sau này có chuyện gì cứ việc mở miệng.”

Dương Bách Xuyên hiện tại không thiếu chút khoản tiền nhỏ này, anh cho Tưởng Chấn một vạn tệ, anh hiểu rõ tìm người làm việc, người ta mời người ăn cơm cũng phải bỏ tiền, còn phải nợ cả ân nghĩa. Tưởng Chấn và Lưu Tích Kỳ quen thân nhau, nhưng không quen thân với Dương Bách Xuyên anh, không bỏ ra chút lợi ích, lần sau còn ai muốn giúp anh nữa, cũng sẽ bị người ta nói là không hiểu chuyện.

Nhận lấy phong bì của Dương Bách Xuyên, tâm trạng của Tưởng Chấn cũng rất tốt, tự mình dẫn theo Dương Bách Xuyên đến văn phòng giám đốc nhân sự.

Đến cửa, Dương Bách Xuyên nhìn thấy tấm biển mới phát hiện trên đó viết chữ phó giám đốc, trong lòng anh nghĩ có phó chắc là vẫn còn có chính.

Sau khi Tưởng Chấn gõ cửa, bên trong truyền đến một tiếng mời vào.

“Giám đốc Mục, đây chính là cháu trai Dương Bách Xuyên mà tôi đã nói với ông~” Vừa đi vào, Tưởng Chấn lập tức mở miệng giới thiệu Dương Bách Xuyên với một người trung niên khoảng năm mươi tuổi.

“Xin chào Giám đốc Mục, tôi tên là Dương Bách Xuyên.” Dương Bách Xuyên chủ động tiến lên bắt tay giám đốc Mục.

“Thằng nhóc này rất nhanh nhẹn, xin chào, tôi là Mục Vạn Thịnh.” Sau khi nói xong, ông ta nói với Tưởng Chấn: “Đội trưởng của anh và chú tôi là chiến hữu, chuyện của cháu trai anh, tôi sẽ xử lý kỹ, anh đi làm việc đi!”

“Được rồi, vậy thì cám ơn giám đốc Mục.” Tưởng Chấn nói cảm ơn và ra hiệu cho Dương Bách Xuyên rồi đi ra ngoài.

Lúc này giám đốc Mục cười nói với Dương Bách Xuyên: “Dương Bách Xuyên, công ty chúng tôi là công ty bán đấu giá, hầu hết đều sẽ bán đấu giá đồ cổ, những di vật văn hóa này đều cần viết văn bản giới thiệu lịch sử, cậu học lịch sử chắc là có thể đảm nhiệm công việc này chứ?”

Dương Bách Xuyên gật gật đầu nói: “Không thành vấn đề, cám ơn giám đốc Mục.”

“Vậy được, tôi sắp xếp người giúp cậu điền hồ sơ vào làm, ngày mai bắt đầu đi làm đi.” Mục Vạn Thịnh nói và bấm điện thoại trên bàn làm việc.

“Giám đốc Mục, xin hỏi có chuyện gì ạ?” Sau khi điện thoại kết nối, giọng nói của một người phụ nữ truyền đến, lọt vào trong tai Dương Bách Xuyên có chút cứng rắn.

“Tiểu Chu, cô đến văn phòng của tôi một chút~” Mục Vạn Thịnh nói vào trong điện thoại.

“Thực xin lỗi giám đốc Mục, tôi đang làm công việc giám đốc Ngô giao phó, đợi lát nữa tôi qua đó được không?” Giọng nói của người phụ nữ nghe giống như là đang biểu đạt sự áy náy, thật sự lọt vào tai Dương Bách Xuyên chính là đang trả lời Mục Vạn Thịnh cho có lệ.

Theo lý thuyết, đường đường là một giám đốc, sai bảo cấp dưới đến văn phòng thì đối phương phải lập tức đến ngay chứ, căn bản cũng không dám tìm cớ, nhưng cô gái trong điện thoại thật đúng là đang tìm cớ.

20230211035445-tamlinh247.jpg

 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 115



Mặc dù Dương Bách Xuyên không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng từ khuôn mặt xanh mét của Mục Vạn Thịnh và cuộc điện thoại qua loa có lệ vừa rồi cũng có thể đoán được là chuyện đấu đá lẫn nhau trong công ty.

Lúc này Dương Bách Xuyên vẫn chưa cần nói chuyện với Mục Vạn Thịnh, yên lặng đi theo phía sau ông ta làm hồ sơ.

Có lẽ do có Dương Bách Xuyên ở đây, trong điện thoại Tiểu Chu không cho Mục Vạn Thịnh chút mặt mũi, làm cho ông ta thẹn quá hóa giận, cảm thấy mất mặt. Lúc đi ra khỏi văn phòng còn giải thích với Dương Bách Xuyên một câu: “Chỉ là một viên chức nhỏ trong công ty, ỷ vào có chút quan hệ với họ Ngô, không biết chính mình họ gì.”

Dương Bách Xuyên chỉ cười không nói, cũng không biết nói tiếp như thế nào. Đối với họ Ngô trong miệng Mục Vạn Thịnh, cũng đoán được có lẽ đó là giám đốc chính quy của bộ nhân sự.

Nhìn qua có vẻ giám đốc Ngô này và phó giám đốc Mục Vạn Thịnh này không hợp nhau.

Dương Bách Xuyên không cảm thấy ngạc nhiên, ở bất cứ hoàn cảnh nào, nơi nào có người nơi đó có tranh đấu, nói gì trong công việc.

Thương trường như chiến trường, công việc cũng như vậy, đóng cửa lại, ở cùng một tòa công ty, chính là một xã hội thu nhỏ.

Vĩnh viễn không thiếu sự tranh đấu giữa người với người.

Mục Vạn Thịnh nổi giận đùng đùng dẫn Dương Bách Xuyên đi đến một nơi làm công, rộng gần 300 mét vuông. Mỗi người được ngăn cách bởi một ô vuông, nơi này chính là khu làm công bình thường của một công ty bán đấu giá dưới trướng tập đoàn Triệu thị.

Dương Bách Xuyên liếc mắt nhìn qua, ít nhất cũng gần một trăm người ngồi ở đây để làm công.

Mục Vạn Thịnh trực tiếp đi đến, một người phụ nữ mặc váy ngắn công sở, tầm 30 tuổi, ở trong mắt Dương Bách Xuyên người phụ nữ này trang điểm đậm môi đỏ, dáng người rất đầy đặn, đang ngồi trước máy tính, mở ra một trang mua sắm, không bận rộn giống như những gì nói trong điện thoại.

Dương Bách Xuyên thầm than một tiếng: “Thật sự đối phó qua loa với Mục Vạn Thịnh ~”

Người phụ nữ này chính là Tiểu Chu, một viên chức nhỏ trong miệng Mục Vạn Thịnh, nhìn từ xa cũng có vài phần nhan sắc.

Cô ta không phát hiện ra Mục Vạn Thịnh đã đến, vẫn đang nhìn chằm chằm màn hình máy tính.

“Chu Tiểu Lệ, cô thật sự rất bận ~” Mục Vạn Thịnh đè nặng âm thanh.

Đột nhiên bị Mục Vạn Thịnh xuất hiện từ phía sau dọa sợ, Chu Tiểu Lệ cuống quýt tắt trang web, đứng lên nói: “Mục Mục... Giám đốc Mục, tôi tôi tôi... Tôi đang...”

Cô ta còn chưa nói xong đã bị Mục Vạn Thịnh ngắt lời: “Đừng nói là cô đang làm việc đó, hừ ~”

“Giám đốc Mục, tôi...” Chu Tiểu Lệ lắp bắp.

“Đây là Dương Bách Xuyên, đồng sự mới đến, lập tức xử lý hồ sơ nhập chức cho cậu ấy, đừng tưởng rằng leo lên được với cái tên họ Ngô kia tôi không xử lý được cô. Một viên chức nho nhỏ mà thôi, ra vẻ Đát Kỷ gì chứ.” Mục Vạn Thịnh lạnh lùng hừ một tiếng, không cho Chu Tiểu Lệ một chút mặt mũi nào.

Trên thực tế Chu Tiểu Lệ thực sự rất sợ Mục Vạn Thịnh, cho dù cô ta và giám đốc Ngô có quan hệ hay không, Mục Vạn Thịnh chính là phó giám đốc, cô ta không đấu lại.

Lúc này trong lòng Chu Tiểu Lệ cũng rất dày vò, cô ta làm theo chỉ thị của giám đốc Ngô, không để ý đến Mục Vạn Thịnh. Bảo cô ta tận lực không làm việc cho Mục Vạn Thịnh, nhưng không nghĩ đến Mục Vạn Thịnh sẽ tự mình tìm đến.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 116



Cô ta đã đưa ra lựa chọn đúng đắn giữa giám đốc và phó giám đốc, nhưng không ngờ được Mục Vạn Thịnh tự mình tìm đến. Cô ta còn không dám trắng trợn táo bạo đối nghịch với Mục Vạn Thịnh, vừa định trả lời Mục Vạn Thịnh tôi làm ngay đây, một âm thanh vang lên làm cho Chu Tiểu Lệ vui vẻ trong lòng.

“Lão Mục, chuyện gì mà tức giận đến mức như vậy? Ha ha.”

Dương Bách Xuyên vừa quay đầu lại thì thấy một người đàn ông mập mạp, tầm bốn mươi tuổi đi đến, nhìn Mục Vạn Thịnh với ánh mắt mỉa mai.

Mục Vạn Thịnh lạnh lùng hừ một tiếng: “Giám đốc Ngô, tôi dẫn một đồng sự đến ghi hồ sơ.” Trả lời một câu không mặn không nhạt.

Giọng điệu của hai người đều lạnh, nhưng trên mặt đều mang theo ý cười.

Lúc này Chu Tiểu Lệ đứng một bên vui mừng kêu lên: “Giám đốc Ngô.” Nhìn qua giống như tìm được chủ nhân, trong ánh mắt mang theo vài phần đắc ý.

Họ Ngô mập mạp nở một nụ cười mịt mờ với Chu Tiểu Lệ, sau đó nhìn về phía Mục Vạn Thịnh nói: “Đồng sự? Tôi thấy hình như là thực tập sinh? Trải qua quá trình phỏng vấn chưa?”

Lúc này trong mắt Chu Tiểu Lệ tràn đầy sự đắc ý, liếc nhìn Dương Bách Xuyên và Mục Vạn Thịnh, nói với giám đốc Ngô: “Không có, phỏng vấn mấy ngày nay, tôi không có chút ấn tượng nào về người này cả. Mỗi một người đến phỏng vấn tôi đều có ấn tượng.!”

“Lão Mục, chuyện này cậu làm không đúng rồi, công ty có quy củ của công ty, cậu trắng trợn táo bạo sắp xếp người vào làm như vậy không phù hợp với quy củ!” Nói đến câu sau, sắc mặt giám đốc Ngô lạnh xuống.

Mục Vạn Thịnh lạnh lùng hừ một tiếng: “Thật sự Dương Bách Xuyên không trải qua quá trình phỏng vấn, đây là sinh viên tài giỏi được tôi chiêu mộ đặc biệt. Cậu ấy là sinh viên đứng đầu của khoa Lịch sử của học viện Cố Đô, trước kia công ty cũng chiêu mộ đặc biệt những người giỏi, không lẽ bộ nhân sự chúng tôi đi đến các trường đại học chiêu mộ nhân tài cũng sai?”

“Ha hả ~” Giám đốc Ngô lạnh lùng nở nụ cười, nói: “Lão Mục, không thể không nhắc nhở cậu một câu, cậu là phó giám đốc. Hơn nữa chuyện chiêu mộ đặc biệt là quy củ trước đây, quy củ bây giờ đã được sửa lại từ lâu. Về sau chỉ cần là người tiến vào công ty, không quan tâm là thực tập sinh hay không, đều phải đi theo quy trình của công ty. Đây là quy định được đặt ra từ lâu, không lẽ phó giám đốc nhân sự như cậu lại không biết điều này?

Nếu không biết tôi bắt đầu nghi ngờ về chuyện cậu có còn thích hợp ngồi trên vị trí này hay không, tôi sẽ báo cáo lại tình huống của cậu cho tổng giám đốc, rất nghiêm trọng ~ Hơn nữa, ai biết tên nhóc này là gì của cậu, ha ha không phải là con trai riêng của cậu chứ?” Ha ha ~”

Mục Vạn Thịnh tức giận: “Ông... Ông, Ngô mập mạp ông...”

Dương Bách Xuyên nghe thấy họ Ngô mập mạp này dám công kích Mục Vạn Thịnh, cũng làm cho chính mình không làm cũng trúng đạn. Híp hai mắt lại, cho dù từ bỏ phần công tác thực tập này, hôm nay cũng phải dạy bảo lão già mập chết tiệt này.

Hai người cãi nhau gay gắt cũng làm cho các nhân viên công tác xung quanh vây xem.

Mắt thấy một màn kịch mở màn, tất cả mọi người mở to mắt, chuẩn bị xem trò vui.

Đúng lúc Dương Bách Xuyên chuẩn bị đánh người, một âm thanh vang lên, làm cho mọi người trở về chỗ ngồi của chính mình.

Dương Bách Xuyên nhìn thấy thân thể của Mục Vạn Thịnh và Ngô mập mạp cứng đờ lại.

Bởi vì khu làm công vang lên tiếng kêu.

“Gâu gâu...”

Tiếng kêu liên tiếp, là tiếng chó sủa.

Thấy biểu tình của toàn bộ nhân viên khu làm công run lên sợ hãi, hình như rất sợ tiếng sủa của con chó này, điều này làm cho Dương Bách Xuyên cảm thấy rất kỳ quái trong lòng.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 117



Vừa quay đầu lại, nhìn thấy một con chó lông vàng chạy về phía anh.

Nhìn qua hình như mục tiêu là anh, điều này làm cho Dương Bách Xuyên lui về phía sau vài bước. Nhưng anh lại không cảm thấy sự ác ý nào từ trên người con chó này, ngược lại tản ra sự vui sướng, làm cho người không thích chó từ nhỏ như Dương Bách Xuyên dừng lại đứng tại chỗ.

Nhìn kỹ là một con chó lông vàng, hơn nữa hình như có chút quen thuộc.

“Gâu gâu gâu ~”

Con chó vàng phát ra tiếng sủa vui sướng, chỉ mấy giây đã cách Dương Bách Xuyên khoảng 3 mét.

Lúc này cả người của Dương Bách Xuyên đã bị chấn động mạnh, cuối cùng anh cũng biết tại sao con chó lông vàng này lại quen thuộc đến vậy.

Thì ra con chó lông vàng này chính là con chó anh cứu ra từ trong hồ nước của công viên Cố Đô.

Bộ dáng và khí tức của nó đã in sâu trong đầu của Dương Bách Xuyên.

Lúc trước nếu không phải cứu con chó này, Dương Bách Xuyên cũng sẽ không có được hồ Càn Khôn, không chiếm được hồ Càn Khôn sẽ không có gặp được nguyên thần của sư phụ Vân Thiên Tà.

Không có sư phụ Vân Thiên Tà, anh sẽ không tu chân, trong đầu sẽ không có được các loại bí điển y thuật truyền thừa của sư phụ.

Không có những truyền thừa đó, sẽ không có nhà xe như bây giờ, càng không có tiền tiết kiệm mấy trăm vạn trong thẻ ngân hàng, và công ty Vân Kỳ...

Cũng chính vì cứu con chó lông vàng này, sau khi lấy được hồ Càn Khôn cắt máu nhận chủ, dẫn đến chết đuối, cuối cùng Triệu Nam đang tìm kiếm con chó cứu.

Hơn nữa vì cứu anh, Triệu Nam đã hô hấp nhân tạo cho anh, nụ hôn đầu tiên của anh không có ~

Nhớ lại tất cả, Dương Bách Xuyên cảm thấy trời cao đối xử không tệ với anh.

Về con chó này và Triệu Nam, người đã cứu anh đã in sâu trong đầu của anh cùng với ngày sư phụ Vân Thiên Tà tỉnh giấc truyền thụ cho anh.

Hơn nữa trước nay chưa từng quên, nhớ rõ lúc đó trước khi đi Triệu Nam đưa cho anh một tấm danh thiếp. Nhưng lúc đó bị bạn gái vả mặt, tâm trạng của anh hạ xuống, tiện tay cất trong túi, kết quả lúc nhớ đến đi tìm lại không tìm thấy.

Rất muốn gặp lại người phụ nữ giống như nữ thần kia, tưởng rằng không có duyên phận, nhưng lúc này lại gặp được con chó lông vàng của cô, cũng có nghĩa rằng cô cũng ở gần đây đúng không?

Trong lòng vừa nghĩ như vậy, con chó lông vàng đã nhào vào trong người anh, vui sướng ngửi, bắt đầu vây quanh anh, giống như chưa từng quên ân nhân cứu mạng này vậy.

Tâm trạng của Dương Bách Xuyên rất tốt, ngồi xổm xuống vuốt v e đầu của con chó lông vàng, chào hỏi nó.

Đúng lúc này, bên tai truyền đến từng tiếng thăm hỏi.

“Tổng giám đốc ~

Tổng giám đốc, chào buổi chiều ~”

Nhân viên công tác khu làm công liên tục mở miệng chào hỏi.

20230212104605-tamlinh247.jpg

 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 118



Trên đường đi theo Triệu Nam có từng tiếng nói chuyện về tổng tài rất tốt, có tiếng chào buổi chiều với tổng giám đốc, trong lòng Dương Bách Xuyên rung động.

Không ngờ cô ấy lại là chủ tịch của công ty này hơn nữa lại còn là một tổng giám đốc trẻ tuổi như vậy.

Đối mặt với cô ấy, Dương Bách Xuyên và cô ấy bốn mắt nhìn nhau, anh thấy được rõ sự sửng sốt trên mặt cô ấy, trên mặt vốn đang nghiêm túc lạnh lùng vậy mà lại hòa tan nở một nụ cười bình thường.

“Anh... Là Dương Bách Xuyên?” Giọng nói của cô ấy vẫn dịu dàng và dễ nghe.

Dương Bách Xuyên không ngờ cô ấy lại còn nhớ rõ mình, một giây trước trong lòng còn đang tính toán làm thế nào để chào hỏi với cô ấy nhưng sau một giây người ta đã gọi thẳng ra tên của mình.

Điều này làm cho trong lòng Dương Bách Xuyên ít nhiều có chút kích động.

Khi anh nhìn thấy Triệu Nam trong đầu Dương Bách Xuyên không kìm lòng được mà nhảy ra cảnh tượng cô ấy hô hấp nhân tạo cho mình, lúc đấy mở mắt ra thì nhìn thấy khuôn mặt tuyệt đẹp của cô ấy.

Nghĩ đến đây, mặt của Dương Bách Xuyên có hơi đỏ lên, mở miệng nói: “Không ngờ cô Triệu còn nhớ tôi.”

“Ha ha, tôi làm sao có thể quên, lúc trước tôi cũng trả lại cho anh...” Suýt chút nữa thì Triệu Nam đã nói ra câu lần trước tôi còn làm công nhân hô hấp nhân tạo cho anh nhưng khi lời nói đến bên miệng mới có cảm giác không đúng, vội vàng dừng lại, hơi đỏ mặt nói: “Anh cứu Vượng Tử nhà tôi, đương nhiên là tôi sẽ nhớ rõ anh.”

Trong lúc hai người nói chuyện, tất cả nam nữ trong khu văn phòng đều sợ ngây người, nhất là Mục Vạn Thịnh, sau khi ông ta phản ứng lại thì trong lòng rất mừng rỡ.

Trong đội ngũ của công ty, Mục Vạn Thịnh lựa chọn ở bên cạnh tổng giám đốc xinh đẹp hơn nữa đó cũng là cổ đông sau lưng ông ta, tuy ông ta là giám đốc nhân sự nhưng vẫn chưa nhận được sự tín nhiệm trước mặt của nữ tổng giám đốc.

Một giây trước ông ta còn bị sự tức giận của Ngô mập mạp làm cho toàn thân phát run nhưng đến giờ khắc này lại phát hiện Dương Bách Xuyên và nữ tổng giám đốc có quen biết nhau, ngay lập tức ba nghìn lỗ chân lông toàn thân của Mục Vạn Thịnh đều được giãn nở, vui sướng đến mức không nói nên lời.

Mục Vạn Thịnh rất may mắn khi biết Dương Bách Xuyên, hơn nữa hôm nay còn vì anh mà cãi nhau với Ngô mập mạp, có mối quan hệ này, với lại còn thân thiết với Dương Bách Xuyên, chẳng phải khi thân thiết với Dương Bách Xuyên thì sẽ thân cận được với nữ tổng giám đốc hay sao, sau đó ông ta có thể đạt được sự tín nhiệm của nữ tổng giám đốc rất nhanh thôi, tương lai sáng lạn nha.

Còn về phần nhậm chức của Dương Bách Xuyên, giờ phút này đã không còn là vấn đề nữa, đừng nói thực tập cho dù là phải sửa lại làm việc chính thức cũng có thể.

Tên Mục Vạn Thịnh ở trong công ty cũng là người lão luyện, lúc nãy vừa mới nhìn thấy tổng giám đốc từ trước đến nay ở công ty đều là một mỹ nữ lạnh lùng, thế mà nữ tổng giám đốc quanh năm đều là một tảng băng khi nhìn thấy Dương Bách Xuyên lại nở một nụ cười hiếm thấy, từ đó có thể phân tích ra quan hệ của hai người chắc hẳn là không phải xa lạ?

Sau đó khi ông ta nhìn thoáng qua Ngô mập mạp, trong ánh mắt Mục Vạn Thịnh lộ ra vẻ đắc ý, đừng nhìn Ngô mập mạo có mấy cổ đông đằng sau chống lưng thì trước mắt rất cường thế, nhưng vật thì sao chứ? Dù có mạnh mẽ hơn nữa nhưng mà có thể đoạt được chức của nữ tổng giám đốc sao?

Đợi lát nữa hãy xem ông đây thể hiện uy phong trước mặt ông như thế nào.

Trong lòng Mục Vạn Thịnh nghĩ vậy.

Lúc này chỉ nghe thấy tiếng nữ tổng giám đốc hỏi Dương Bách Xuyên: “Anh đến công ty chúng tôi là...?”
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 119



Dương Bách Xuyên muốn quay lại vấn đề của Triệu Nam, còn Mục Vạn Thịnh đứng ở một bên cuối cùng cũng đã chờ được cơ hội nói chuyện, Mục Vạn Thịnh vội vàng tiến lên một bước, cung kính nói: “Tổng giám đốc là như vậy, Dương Bách Xuyên là sinh viên chủ chốt của khoa lịch sử trong Học viện Cố Đô, mà hiện nay công ty chúng ta rất thiếu nhân tài lập hồ sơ và giám định đồ cổ. Mà điều kiện về các phương diện khác của Dương Bách Xuyên đều phù hợp, thành tích lại xuất sắc, cho nên tôi cố ý mời cậu ấy đến công ty. Mà cũng không phải, hôm nay tôi đưa Dương Bách Xuyên đến để làm thủ tục nhậm chức, nhưng giám đốc Ngô lại không cho, Dương Nghị Vân thật sự là nhân tài công ty chúng ta cần, tôi hy vọng cậu ấy có thể ở lại, hơn nữa bây giờ chỉ là thực tập mà thôi mà quản lý Ngô cũng không cho phép, nếu như vậy thì sau này chúng ta sẽ rất khó mời chào nhân tài.”

Mục Vạn Thịnh nắm lấy cơ hội, nửa thật nửa giả, tránh nặng mà nhẹ nhàng hung hăng tố cáo Ngô mập mạp ở trước mặt nữ tổng giám đốc.

Triệu Nam nghe Mục Vạn Thịnh nói từ từ gật đầu còn Ngô mập mạp lúc này thì rất sốt ruột, tức giận đến cả người phát run, ông ta không nghĩ tới Mục Vạn Thịnh có thể vô sỉ như vậy, tại sao ông ta lại không nói Dương Bách Xuyên tiến vào không phù hợp với quy trình của công ty chứ?

Lúc này ông ta lại nói: “Tổng giám đốc Mục Vạn Thịnh là đang lấy quyền dùng vào việc riêng, đã làm không tốt, hơn nữa nhỡ đâu Dương Bách Xuyên này là họ hàng thân thích thậm chí là con riêng của ông ta, ngay cả thủ tục bình thường cũng không làm mà đã sắp xếp cho người đến công ty, tôi cũng chỉ làm việc dựa theo quy trình của công ty...”

“Bốp~”

“A.”

Ngô mập mạp còn chưa nói xong đã bị Dương Bách Xuyên híp mắt trực tiếp đánh cho một quyền vào mặt, ngay lập tức ngất đi.

Năm lần bảy lượt cái tên Ngô mập mạp chết tiệt này cứ nói anh là con riêng của Mục Vạn Thịnh, những lời này ở trong suy nghĩ của Dương Bách Xuyên…

Bản thân Bách Xuyên nghĩ đến chính là đang làm nhục ba mẹ cho nên không chút suy nghĩ trực mà dùng lực trực tiếp đánh ra một quyền, một quyền này đánh vào miệng làm ông ta bị gãy mấy cái răng, hơn nữa còn làm cho Ngô mập mạp ngất xỉu.

Đánh xong cuối cùng cũng đã giải được hận thù.

Toàn bộ văn phòng đều trợn tròn mắt bởi vì lời nói của Ngô mập mạp thật sự là rất khó nghe, nhưng cũng không đến mức ra tay như này, ông ta chính là giám đốc chính quy của bộ phận nhân sự công ty, đi ra ngoài cũng là nhân vật có mặt mũi.

Nhưng mà điều càng làm cho mọi người kinh ngạc chính là tính tình của Dương Bách Xuyên này quá là có chút máu me hoặc là có thể nói tính tình quá nóng nảy.

Hiện tại cần phải nhìn xem tổng giám đốc xinh đẹp sẽ xử lý như thế nào, mọi người đều biết rất rõ ràng người tên Dương Bách Xuyên này có quen biết với người đẹp tổng giám đốc nhưng một cú đánh ngã Giám đốc Ngô thì nhìn ở một mức độ nào đó cũng coi như là đang đánh vào mặt tổng giám đốc.

Mục Vạn Thịnh càng kinh ngạc hơn, ông ta tuyệt đối không ngờ tới người nhìn qua thì có vẻ là nhã nhặn, nhưng với khí thế vô cùng bạo lực cộng với tính cách nóng nảy như thế của Dương Bách Xuyên thì lần này có hơi khó làm.

Mà Dương Bách Xuyên thì lại không hề có áp lực tâm lý, đó là sự lựa chọn của anh, cho dù lần này Ngô mập mạp lên tiếng nhưng không sỉ nhục ba mẹ thì anh vẫn sẽ đánh, nếu như hôm nay không phải là nể mặt Triệu Nam thì đối với Ngô mập mạp không chỉ là một quyền đánh đến ngất xỉu kia đâu.

Lắc lắc nắm đấm xoay người, Dương Bách Xuyên cười nhìn Triệu Nam nói: “Thật ngại quá, không nhịn được tôi lại đánh người của cô rồi.”

“Phốc ~” Triệu Nam nghe được những lời này của Dương Bách Xuyên thì không khỏi bật cười, sau đó vội vàng thu lại, nếu không phải hiện trường có quá nhiều người thì chắc chắn cô ấy sẽ cười to.

Lập tức căng mặt nói với một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi đứng ở bên cạnh: “Thư ký Ngải tìm người đưa quản lý Ngô đến bệnh viện.”

“Vâng.” Thư ký vội vàng gật đầu.

Sau đó Triệu Nam lại nói với Mục Vạn Thịnh: “Làm thủ tục nhậm chức cho Dương Bách Xuyên không cần thực tập cứ trực tiếp dựa theo đãi ngộ của nhân viên chính thức mà làm.”
 
Back
Top Bottom