Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 100



Chẳng qua hiện tại nhìn sắc mặt của anh Tam, trước mắt phải qua được cửa ải này đã.

Đối diện với ánh mắt sắc bén của Hàn Tiểu Tam, Thiệu Cương và Ninh Vũ không dám nhìn thẳng, cúi đầu.

Hàn Tiểu Tam không lên tiếng, chỉ nhìn chằm chằm hai người…

Mãi đến khi tháng máy kêu lên, cửa mở ra, Hàn Tiểu Tam mới mở miệng, có điều không phải nói với Thiệu Cương, Ninh Vũ mà là những người khác: “Các cậu ra ngoài trước, ba chúng ta nói chuyện một lát.”

Mấy người khác cảm nhận được hơi thở lạnh lùng trên người anh Tam, vội vàng chào hỏi rồi chạy đi. Lúc này, trong thang máy chỉ còn lại ba người Hàn Tiểu Tam, Ninh Vũ và Thiệu Cương.

Giọng nói lạnh như băng của Hàn Tiểu Tam vang lên: “Hai cậu có gì muốn nói với tôi không?”

Thủ lĩnh chiến đội đặc biệt tức giận, trong giọng nói mang theo sát khí, người bình thường như Thiệu Cương, Ninh Vũ hoàn toàn không thể chịu đựng, áp lực Hàn Tiểu Tam mang lại cho bọn họ quá lớn.

Advertisement

“Nói!”

Hàn Tiểu Tam bỗng thét lên.

Hai người kia run rẩy cả người.

Thiệu Cương không chịu đựng nổi trước, đau khổ nói: “Anh Tam, bọn em sai rồi, không nên lừa anh…”

“Anh Tam, lần sau bọn em không dám nữa.” Ninh Vũ cũng nói nhỏ.

Không cần hỏi nguyên nhân, Hàn Tiểu Tam đã xác nhận, là hai người bọn họ thêm mắm thêm muối, bôi đen Dương Bách Xuyên. Anh ta bị giở trò tính kế sau lưng, còn đi làm tay sai cho bọn họ.

Hôm nay, nếu không phải Dương Bách Xuyên nể tình, nói vài câu hữu ích cho anh ta trước mặt cấp trên, vị trí cảnh vệ anh ta vất vả có được đã bay mất rồi.

Nhớ tới chuyện này, lửa giận của Hàn Tiểu Tam lập tức bốc cao ngút trời, càng nghĩ càng giận. Hai tên khốn khiếp, cứ luôn miệng gọi anh Tam ngọt xớt, sau lưng lại đào một cạm bẫy lớn như thế.

Một giây sau, Hàn Tiểu Tam giơ tay trái, tay đấm chân đá hai người Thiệu Cương và Ninh Vũ. Tay phải của anh ta còn bị Dương Bách Xuyên đánh gãy đây, vẫn luôn rũ xuống một bên.

“Hai tên khốn, tôi xem các người như anh em, các cậu lại lừa gạt tôi, này thì đào hố, này thì tính kế…”

“A… Anh Tam, bọn em sai rồi, đừng đánh nữa…”

“Đừng đánh mặt… Đừng đánh mắt, sai rồi, bọn em sai rồi, anh Tam tha mạng…”

“AAA…”

“Hai tên đáng chết, dám đùa giỡn ông đây…”

“Binh binh bốp bốp…”

“A a a a a a a!”

Trong tháng máy, Hàn Tiểu Tam xả hết cơn giận lên người Thiệu Cương và Ninh Vũ.

Trong phòng theo dõi của khách sạn Bắc Kinh, bảo vệ nhìn thấy một màn này thì vội vàng nhấc bộ đàm lên, nói: “Lão Trương, Tiểu Vương, mau đi tới thang máy số một, có người đang đánh nhau…”

“Đã biết.”

Trong thang máy, Hàn Tiểu Tam đánh Thiệu Cương và Ninh Vũ một trận, cuối cùng thở ra hơi.

20230210042409-tamlinh247.jpg

 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 101



"Được rồi, đừng giả chết nữa, tôi ra tay có chừng mực. Sau này sống cho đàng hoàng tử tế, đừng giở trò vớ vẩn, nếu không sau này các cậu sẽ chịu thiệt đó. Tôi đánh các cậu một trận là để các cậu nhớ lâu. Ở Cố Đô gia đình các cậu khấm khá đấy, nhưng tôi nói cho các cậu biết, trên thế giới này có một số người các cậu không thể chọc vào. Lát nữa đi nhận lỗi với Dương Bách Xuyên, có biết phải làm thế nào không?"

"Anh Tam, bọn em biết." Dư Thiệu Cương và Ninh Vũ gật đầu như giã tỏi.

"Tinh!"

Lúc này cửa thang máy lại mở ra, hai bảo vệ xuất hiện bên ngoài. Thấy Dư Thiệu Cương và Ninh Vũ đều mặt mũi bầm dập, chú bảo vệ già lên tiếng: "Hai vị gặp phải chuyện gì? Có cần báo cảnh sát không?" Chú ta vừa nói vừa lấy dùi cui ra, nhìn Hàn Tiểu Tam với vẻ mặt đề phòng.

"Biến đi, chúng tôi đang so đấu võ thuật hiểu không? Báo cảnh sát gì chứ?" Ninh Vũ quát mắng, trút giận lên người bảo vệ. Báo cảnh sát? Đùa gì thế? Có cho mười lá gan bọn họ cũng không dám báo cảnh sát, ai bảo người đánh bọn họ là anh Tam chứ.

Ba người ra khỏi thang máy rồi rời đi.

Chú bảo vệ lấy lại tinh thần: "Phì, đánh đời bị đánh thành đầu heo."

Ninh Vũ và Dư Thiệu Cương mới đi ra ngoài mấy bước đều nghe thấy câu nói này của chú bảo vệ, tức thì tim quặn thắt, suýt chút nữa té ngã, hận không thể xông đến phang cho chú bảo vệ một gậy. Nhưng có Hàn Tiểu Tam đi cùng nên bọn họ không dám.

Trận đòn ngày hôm nay ngẫm lại mà ức chế, ai biết được Dương Bách Xuyên lại siêu như vậy.

Bọn họ không chỉ bị anh Tam đánh tơi bời, mà lát nữa còn phải nhận lỗi với Dương Bách Xuyên. Mẹ kiếp, chuyện quái quỷ gì thế này...

...

Tạm gác lại chuyện của ba người Hàn Tiểu Tam, Ninh Vũ và Dư Thiệu Cương. Ở phòng VIP số 777, Vương Mộ Sinh thân thiết kéo tay Dương Bách Xuyên đi vào phòng.

Ngoài bà xã Lý Gia và con trai Vương Tông Nhân của Vương Mộ Sinh ra, trong phòng còn có một người trung niên mặc quân phục, thoạt nhìn tầm tuổi Vương Mộ Sinh.

Khi thấy Vương Mộ Sinh kéo tay Dương Bách Xuyên đi vào, trong mắt người đó thoáng lóe lên vẻ kinh ngạc rồi biến mất ngay.

Lý Gia trông thấy Dương Bách Xuyên thì nở nụ cười nhẹ, đứng dậy thân thiết gọi: "Bách Xuyên đến đây nào." Dứt lời bà ta lại nói với con trai Vương Tông Nhân bên cạnh: "Nhóc Tông gọi anh đi, sau này hai anh em hãy thân thiết hơn nhé!"

"Chào anh Bách Xuyên!" Vương Tông Nhân cũng biết Dương Bách Xuyên đã cứu mình. Cho dù là hạng người nào đi chăng nữa đều mang lòng biết ơn ân nhân cứu mạng. Tuy Vương Tông Nhân ngang bướng, phản nghịch, nóng tính, nhưng rất chính trực. Điểm này có liên quan đến hoàn cảnh gia đình.

Dương Bách Xuyên nói "chào cô" với Lý Gia, sau đó chào Vương Tông Nhân, cuối cùng tầm mắt dừng trên người sĩ quan trung niên.

Vương Mộ Sinh cất lời: "Bách Xuyên, giới thiệu cho cháu đây là Phó Siêu chiến hữu của chú, hiện đang giữ chức Bộ trưởng Lực lượng vũ trang. Cháu gọi chú Phó đi!"

Hai mắt Dương Bách Xuyên sáng ngời, anh biết đây là Vương Mộ Sinh đang giới thiệu mạng lưới quan hệ cho mình, hơn nữa người này còn là nhân vật tai to mặt lớn trong Lực lượng vũ trang Cố Đô. Đúng là niềm vui bất ngờ! Anh chìa tay chào hỏi: "Cháu chào chú Phó."

Phó Siêu tươi cười bắt tay Dương Bách Xuyên, song trong lòng cực kỳ chấn động. Ông ta biết bối cảnh gia đình của chiến hữu cũ Vương Mộ Sinh, Dương Bách Xuyên được gia đình Vương Mộ Sinh nâng đỡ như vậy chứng tỏ mối quan hệ này thật sự vững chắc.

"Tốt tốt tốt. Nghe nói cháu rất giỏi y thuật, sau này chú Phó phải làm phiền cháu khám bệnh cho chú rồi." Phó Siêu nở nụ cười, nói nửa đùa nửa thật.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 102



Nhưng Dương Bách Xuyên lại nghe thành đối phương bày tỏ thiện chí với mình, bèn nói ngay: "Không thành vấn đề, cháu có chút thành tựu trong y thuật, chú Phó gọi cháu sẽ đến."

"Ha ha ha, tốt lắm, ăn nói dứt khoát, thảo nào anh Vương và Lý Gia đều khen cháu hết lời, đúng là tuổi trẻ tài cao." Phó Siêu mỉm cười bảo.

"Nào nào nào, chúng ta là người một nhà, ngồi xuống vừa ăn vừa nói chuyện."

Mấy người ngồi xuống, Lý Gia mỉm cười nói với Phó Siêu: "Anh Phó tuyệt đối đừng xem thường y thuật của Bách Xuyên. Lần trước thằng Tông bị thương, tôi và Vương mặt đen đến Bệnh viện Quân Y làm kiểm tra, anh đoán xem Bệnh viện Quân Y nói thế nào?"

Phó Siêu khen y thuật của Dương Bách Xuyên chỉ là lời nói xã giao thôi, chứ trong lòng không nghĩ rằng cậu thanh niên Dương Bách Xuyên này có y thuật cao siêu gì hết.

Nhưng sau khi nghe Lý Gia nói vậy, ông ta bắt đầu nhìn thẳng vào vấn đề, bởi vì ông ta biết rõ Lý Gia chưa bao giờ thổi phồng nói quá. Y thuật của Dương Bách Xuyên có thể khiến một giảng viên nổi tiếng nghiêm khắc ở Đại học Yên Kinh như Lý Gia trịnh trọng khen ngợi như thế, có lẽ đối phương thật sự có bản lĩnh.

Phó Siêu nghiêm túc hỏi: "Bệnh viện Quân Y nói thế nào?"

Lý Gia lộ vẻ sợ hãi khi nhớ lại: "Bác sĩ quân y kỳ cựu của Bệnh viện Quân Y nói rằng vết thương trên đầu thằng Tông cho dù đi Bệnh viện Quân Y cũng bó tay hết cách, người chữa trị cho thằng bé chắc chắn là người tài ba trong giới Y học, còn bảo tự thấy bản thân không bằng, cứ nhất quyết đòi tôi giới thiệu cho ông ấy!"

Phó Siêu nghe xong thì sốc lắm. Đương nhiên ông ta biết bác sĩ quân y kỳ cựu của Bệnh viện Quân Y mà Lý Gia nhắc tới là ai. Vị quân y kỳ cựu kia là thần y nổi tiếng trong giới Đông y Trung Quốc, đến bản thân ông ấy cũng tự thấy bản thân không bằng thì đúng là y thuật của Dương Bách Xuyên cực kỳ xuất sắc.

Nghĩ tới đây, Phó Siêu nhìn Dương Bách Xuyên bằng cặp mắt khác.

Sau khi nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt Phó Siêu, Lý Gia cố ý nói như vậy là để thiết lập quan hệ cho Dương Bách Xuyên trước mặt Phó Siêu.

Huống chi những gì bà ta nói đều là sự thật. Lần trước sau khi trở về từ núi Phượng Hoàng, cả nhà họ đưa con trai Vương Tông Nhân đến Bệnh viện Quân Y khám, kết quả nhận được chính là như thế.

Nếu không có Dương Bách Xuyên thì e là lần đó con trai họ đã nguy hiểm đến tính mạng.

May mà kết quả kiểm tra của Bệnh viện Quân Y cho thấy sức khỏe của con trai không có gì đáng ngại, tất cả vết thương đều đã được điều trị, chỉ cần nằm viện điều dưỡng vài ngày.

Nếu không có Dương Bách Xuyên, Lý Gia và Vương Mộ Sinh sẽ hối hận cả đời.

Nhất là Vương Mộ Sinh, mỗi khi nhớ lại lời nói của bác sĩ quân y kỳ cựu kia, sau lưng lại đổ mồ hôi lạnh. Ông ta đã tìm con trai nói chuyện, quan hệ ba con cũng cải thiện rất nhiều. Tất cả những điều này đều là nhờ công lao của Dương Bách Xuyên.

Cho nên vợ chồng Vương Mộ Sinh cảm kích Dương Bách Xuyên từ tận đáy lòng.

Lần này họ tìm Dương Bách Xuyên ăn cơm là vì muốn nhận vị ân nhân Dương Bách Xuyên có y thuật cao siêu này.

Để tìm hiểu tình hình của Dương Bách Xuyên, Vương Mộ Sinh không điều tra xuất thân của anh, bởi vì nếu điều tra thì ông ta cảm thấy không tôn trọng Dương Bách Xuyên, còn chẳng bằng mời Dương Bách Xuyên ăn cơm rồi hỏi han trên bàn cơm. Như vậy có vẻ thân thiết, hai bên có thể gia tăng tình cảm.

Sau bữa cơm, Vương Mộ Sinh đánh mắt ra hiệu cho bà xã Lý Gia hỏi thăm tình hình của Dương Bách Xuyên. Bất kể trên phương diện học tập hay là sinh hoạt, nếu có thể giúp đỡ Dương Bách Xuyên thì cũng xem như gia đình họ bày tỏ lòng cảm ơn.

Lý Gia tươi cười gắp thức ăn cho Dương Bách Xuyên ngồi bên trái, rồi lại gắp thức ăn cho con trai ngồi bên phải, thân thiết hỏi: "Bách Xuyên, hiện giờ tình hình học tập của cháu thế nào? Có theo kịp không? Không biết cô có thể giúp cháu chuyện gì không? Cháu phải nói thật nhé, cô coi cháu như nửa con trai của mình."
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 103



Từ nhỏ Dương Bách Xuyên đã thiếu thốn tình yêu thương của mẹ, lúc này những câu hỏi hòa nhã của Lý Gia làm cõi lòng anh gợn sóng. Anh có thể cảm nhận được Lý Gia thật lòng quan tâm đ ến mình, trong lòng cực kỳ cảm động.

Anh đặt đũa xuống, vội vàng trả lời: "Thưa cô, cháu mới tốt nghiệp, đơn vị thực tập cũng đã liên lạc xong. Hiện tại cuộc sống cũng ổn, cháu đang điều chế một loại thuốc làm đẹp tên là đan Trú Nhan nên có thu nhập, không cần lo nghĩ. À đúng rồi, cháu mang quà cho cô đây ạ."

Dương Bách Xuyên cảm nhận được sự quan tâm chân thành của Lý Gia, cho nên anh trả lời đúng sự thật, không giấu giếm gì hết. Anh tiện tay lấy một chiếc hộp nhỏ trong túi rồi mở ra, bên trong là bốn lọ nhỏ đựng đan chú Nhan. Đây là quà anh chuẩn bị cho gia đình Vương Mộ Sinh trước khi ra khỏi nhà.

Một hộp có mười lọ, anh tiện tay đặt trước mặt mỗi người một lọ. Mỗi lọ đựng mười viên đan Trú Nhan. Tính theo giá cả thị trường hiện tại, nếu mua thì mỗi lọ nhỏ này ít nhất cũng phải một vạn.

Dù sao nó cũng tốt cho da, nam nữ đều dùng được.

Sau khi Dương Bách Xuyên lấy đan Trú Nhan ra, Lý Gia và Phó Siêu đều thốt lên đầy kinh ngạc.

"Đan Trú Nhan là do cháu điều chế ra sao?" Lý Gia hỏi với tâm trạng vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.

"Vâng ạ." Dương Bách Xuyên ngượng ngùng mỉm cười gật đầu.

Lúc này, Phó Siêu ở bên cạnh lên tiếng: "Giỏi lắm! Dạo này ngày nào con cọp cái trong nhà chú cũng nhắc đến đan Trú Nhan suốt, nói là thần dược làm đẹp gì đó, bắt chú kiếm cho bà ấy. Kết quả, chú hỏi thăm mới biết dù có tiền cũng không mua được, vì vậy chú không kiếm được. Không ngờ cháu lại là người phát minh."

"Chú Phó quá khen, hôm nay cháu mang ít, hôm khác cháu sẽ tặng cô." Ít nhiều gì Dương Bách Xuyên cũng hơi đắc ý.

Lý Gia vui vẻ nói: "Mấy hôm trước cô út của thằng Tông gọi điện cũng nhắc đến đan Trú Nhan, nói là khó khăn lắm mới kiếm được hai viên, uống vào thật sự trẻ ra vài tuổi, cứ bảo cô đi mua. Ban đầu cô không tin, sau đó cô út gửi ảnh cho cô, quả thật trông làn da đẹp hơn rất nhiều!"

Món quà của Dương Bách Xuyên khiến mọi người ở đây đều vô cùng vui vẻ, nhất là Lý Gia thuộc phái nữ, bà ta cất lọ nhỏ vào túi xách như cất vật báu.

Sau khi khen ngợi vài câu, Vương Mộ Sinh tiếp tục hỏi Dương Bách Xuyên: "Bách Xuyên, nhà cháu còn những ai? Quê ở đâu?"

"Thưa chú Vương, quê cháu ở thôn Thượng Dương, nhà cháu... Ba cháu cũng đi bộ đội, nhưng mười mấy năm trước bên bộ đội báo tin ba cháu mất tích, có lẽ không còn trên nhân thế. Mẹ cháu... bỏ nhà đi năm cháu bốn tuổi. Bây giờ nhà cháu còn bà và em gái đang học cấp ba." Dương Bách Xuyên trả lời, giọng nói hơi khàn.

Lúc này nét mặt của Vương Mộ Sinh ở bên cạnh chợt thay đổi, ông ta vội vàng hỏi: "Thôn Thượng Dương ư? Ba cháu tên là gì?"

Đột nhiên Dương Bách Xuyên phát hiện ra giọng Vương Mộ Sinh có phần sốt sắng, thậm chí vẻ mặt hơi mất kiểm soát.

Tuy Dương Bách Xuyên hơi nghi ngờ thái độ khác thường của Vương Mộ Sinh, nhưng vẫn trả lời: "Ba cháu tên là Dương Quốc Trung."

Dương Bách Xuyên vừa dứt lời, toàn thân Vương Mộ Sinh bắt đầu run lên. Ông ta nói với bà xã Lý Gia ở bên cạnh: "Bà Lý... đưa túi cho tôi."

20230211035157-tamlinh247.jpg

 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 104



Giờ phút này trong lòng Dương Bách Xuyên cũng nổi sóng, anh cầm ảnh lên xem.

Người trong ảnh là một thanh niên mặc quân phục. Sau khi nhìn bức ảnh này, trái tim Dương Bách Xuyên bỗng thắt lại, bởi vì người trong bức ảnh Vương Mộ Sinh lấy ra là ba anh - Dương Quốc Trung.

Mặc dù ba anh đã mất tích mấy chục năm, nhưng trong nhà vẫn có một tấm ảnh của ba được bà nội đặt trong khung kính, mỗi ngày đều lau một lượt, ngắm một lần.

Cho nên Dương Bách Xuyên vừa liếc mắt đã nhận ra đây là ảnh của ba mình hồi trẻ.

Có điều anh không biết tại sao Vương Mộ Sinh lại có ảnh của ba mình. Lẽ nào ông ta là chiến hữu của ba anh?

Dương Bách Xuyên nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn trả lời: "Là ảnh của ba cháu. Chú Vương, tại sao chú lại có ảnh của ba cháu?"

Nghe thấy câu trả lời của Dương Bách Xuyên, Vương Mộ Sinh ngồi sụp xuống ghế, mắt bỗng đỏ hoe, nói với bà xã Lý Gia: "Bà Lý ơi, là con trai của anh Quốc Trung, là con trai của anh Quốc Trung. Bách Xuyên là con trai của anh Quốc Trung."

Lúc này Vương Mộ Sinh nói năng lộn xộn, kích động đến mức cả người run rẩy. Lý Gia đang ngồi đó cũng đỏ vành mắt, cầm tay chồng an ủi: "Đây là chuyện tốt mà, ông đừng kích động kẻo lại tăng huyết áp."

Có lẽ bà xã vỗ về có tác dụng, Vương Mộ Sinh hít sâu một hơi rồi quay sang run rẩy nắm lấy hay tay của Dương Bách Xuyên: "Con trai à, chú và ba cháu là chiến hữu vào sinh ra tử, cháu là con trai của Dương Quốc Trung thì cũng là con trai của Vương Mộ Sinh này."

Vương Mộ Sinh nhìn Dương Bách Xuyên, giờ đây càng nhìn ông ta càng thấy Dương Bách Xuyên giống chiến hữu Dương Quốc Trung của mình đến bảy tám phần.

Lúc này tâm tư Vương Mộ Sinh trôi dạt về hơn hai mươi năm trước, lúc đó ông ta mới nhập ngũ.

Trong kỳ huấn luyện tân binh, ông ta và một thanh niên vạm vỡ người Tây Bắc đã kết tình nghĩa anh em vì giành vị trí đầu tiên trong buổi huấn luyện dã ngoại mang vác nặng trên quãng đường năm cây số.

Vương Mộ Sinh vẫn còn nhớ lúc đó hai người không ai phục ai, đến điểm đích cùng một lúc, cùng nằm vật ra đất. Người kia nói với ông ta: "Tôi là Dương Quốc Trung, Quốc Trung trong trung quân báo quốc. Tên này là chú hai tôi đặt cho đấy, chú ấy cũng làm lính."

"Tôi là Vương Mộ Sinh đến từ Yên Kinh..."

Từ giây phút ấy, hai người đã trở thành binh lính cứng đầu trong đám tân binh, không phân cao thấp, một đường hết đánh lại ngã tiến vào bộ đội xung kích bí ẩn nhất Trung Quốc.

Mười mấy năm trước, họ đến biên giới Tây Vực chấp hành nhiệm vụ. Trong một khu rừng hồ dương được mệnh danh là sa mạc chết, họ bị kẻ địch bao vây. Đến giờ tình hình lúc đó vẫn rõ mồn một trước mắt.

Trong lúc bên bờ sinh tử, Dương Quốc Trung đã dẫn theo hai người anh em xông ra ngoài thu hút hỏa lực, để tranh thủ thời gian cho Vương Mộ Sinh và tiểu đội.

Cuối cùng ba người họ dụ hỏa lực của địch đi nơi khác, nhưng ai dè sa mạc chết biến hóa khó lường, bỗng nhiên có lốc xoáy...

Sau khi gió yên biển lặng, Vương Mộ Sinh không tìm được tung tích của Dương Quốc Trung, ngay cả kẻ địch cũng mất tung mất tích.

Có thể nói nếu hồi ấy không có Dương Quốc Trung, thì không có Vương Mộ Sinh ngày nay!

Sau khi chuyện xảy ra, lần đầu tiên Vương Mộ Sinh dùng đến thế lực của gia tộc kể từ khi nhập ngũ. Ông ta điều động chiến đội máy bay trực thăng, dùng một đại đội binh lực tìm kiếm Dương Quốc Trung khắp vùng sa mạc ấy, gần như là đã đào ba thước đất mà kết quả vẫn là sống không thấy người chết không thấy xác, biến mất triệt để.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 105



Sau một tháng tìm kiếm ròng rã, Vương Mộ Sinh không thể không bỏ cuộc, chỉ cho rằng Dương Quốc Trung bị lốc xoáy sa mạc chôn vùi ở tận sâu trong sa mạc.

Khi báo tin cho gia đình Dương Quốc Trung, quân đội cũng thông báo đúng sự thật: mất tích.

Vương Mộ Sinh và Dương Quốc Trung là anh em chiến hữu vào sinh ra tử, nhưng cũng không ngờ Dương Quốc Trung đã có con.

Vương Mộ Sinh nở nụ cười cay đắng. Hai người quen biết nhiều năm, bởi vì ông ta là con nhà họ Vương ở Yên Kinh, không nói thân phận cho Dương Quốc Trung, cho nên cũng không hỏi chuyện nhà của đối phương.

Sau khi Dương Quốc Trung mất tích ở sa mạc, Vương Mộ Sinh từng nghĩ đến chuyện tới thăm hỏi thân nhân của chiến hữu cũ. Thế nhưng năm đó Dương Quốc Trung hi sinh vì ông ta, Vương Mộ Sinh không biết phải đối mặt với người thân của Dương Quốc Trung thế nào, vì vậy trong những năm qua ông ta chỉ lặng thầm gửi tiền cho gia đình Dương Quốc Trung. Ông ta cũng sợ nhớ đến chuyện nhà của chiến hữu cũ, cho nên chưa từng điều tra.

Lại càng không biết lúc đó Dương Quốc Trung đã lấy vợ có con.

Vương Mộ Sinh vẫn luôn ôm lòng áy náy với Dương Quốc Trung. Từ sau khi đối phương mất tích, ông ta dồn hết tinh thần sức lực vào công việc, dựa vào quân công thành lập nên đội đặc chiến Thanh Long, bởi vì hồi đó khi ông ta và Dương Quốc Trung tán gẫu từng nói rằng sau này muốn thành lập một đội đặc chiến, đây là ước mơ của hai người.

Để tưởng nhớ đến chiến hữu cũ, những năm qua Vương Mộ Sinh vẫn luôn cố gắng, cuối cùng thì ba năm trước ông ta đã xin thành lập đội đặc chiến Thanh Long. Sau khi dành ra thời gian, rốt cuộc Vương Mộ Sinh cũng dự định đối mặt với hiện thực, chuẩn bị đi thăm quê của chiến hữu cũ.

Chuyến đi lần này một là để giải sầu với con trai, hai là đến quê của Dương Quốc Trung.

Nhưng không ngờ ông ta lại gặp được Dương Bách Xuyên, đối phương còn là con trai của chiến hữu mình. Vương Mộ Sinh kích động, đồng thời nghĩ trong lòng: đây là anh em trên trời có linh!

Nhìn Dương Bách Xuyên, Vương Mộ Sinh càng áy náy với Dương Quốc Trung, tự trách sao hồi ấy mình lại không hỏi đối phương đã lập gia đình hay chưa.

Nếu biết thì ông ta sẽ đi thăm nom sớm hơn, nhất định là thằng bé này đã chịu không ít khổ cực...

Vương Mộ Sinh kích động nhớ lại chuyện hai mươi năm trước.

Nhưng không biết rằng lúc này Dương Bách Xuyên càng kích động hơn!

Dưới đáy lòng Dương Bách Xuyên, chuyện của ba mẹ vẫn luôn là nỗi niềm bị anh chôn giấu nơi sâu nhất.

Nhất là chuyện về người ba Dương Quốc Trung. Đến giờ anh vẫn còn nhớ năm mình bốn tuổi, bà nội cầm một tờ giấy báo của bộ đội khóc to, toàn thân như quả bóng xẹp hơi...

Khi còn nhỏ anh không có năng lực đi tìm chân tướng ba mình mất tích. Bây giờ anh đã tốt nghiệp đại học, cũng đã kiếm ra tiền, quyết định đi tìm nguyên nhân thật sự dẫn đến ba mình mất tích.

Nhưng không ngờ hôm nay Vương Mộ Sinh - người anh vô tình gặp gỡ - lại là chiến hữu của ba anh, sao Dương Bách Xuyên lại không kích động cho được?

Cuối cùng anh cũng được tiếp xúc với người biết tình hình của ba mình, lại còn là chiến hữu của ba.

Dương Bách Xuyên nhìn Vương Mộ Sinh, giọng nói hơi khàn: "Chú Vương... rốt cuộc là tại sao ba cháu lại mất tích? Ba thuộc binh chủng nào? Tại sao năm đó bà nội cháu đi hỏi thăm cũng không tra được gì?"

Câu nói của Dương Bách Xuyên làm Vương Mộ Sinh sực tỉnh, thở dài một tiếng: "Con trai à, ba cháu không phải sĩ quan bình thường, có thể nói anh ấy là người thành lập đội đặc chiến Thanh Long Trung Quốc, tất cả đều là cơ mật. Chuyện này phải kể từ hơn mười năm trước..."

Tiếp đó Vương Mộ Sinh kể cho Dương Bách Xuyên nghe ngọn ngành mình quen ba của Dương Bách Xuyên như thế nào, tại sao mất tích.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 106



Nửa tiếng sau Dương Bách Xuyên nghe xong, rốt cuộc cũng biết nguyên nhân ba mình mất tích. Bỗng dưng trong lòng anh trào dâng một cảm giác tự hào, nỗi tủi nhục khi còn bé đánh nhau với bạn học ở trường rồi bị mắng là không cha không mẹ gần như tan biến, ngoại trừ nỗi hận mẹ, còn lại là niềm tự hào vô tận.

Anh tự hào vì có một người ba vĩ đại. Vương Mộ Sinh nói ba anh là anh hùng nhân dân!

Tiếc là sau khi biết nguyên nhân ba mất tích, anh cũng cho rằng khả năng cao là ba anh đã bỏ mạng trong sa mạc rồi. Anh từng tìm hiểu về lốc xoáy sa mạc từ trong sách, đó là sức mạnh thiên nhiên cực kỳ đáng sợ. Thường thì những nơi lốc xoáy đi qua, sức phá hoại cực lớn. Anh cũng nghĩ rằng chắc hẳn ba mình đã bị lốc xoáy vùi lấp dưới lòng đất trong sa mạc.

Anh thầm nghĩ sau này sẽ đưa bà nội đi bái tế. Anh biết nguyện vọng của bà nội, biết rằng bà cũng giống anh, chôn sâu sự mất tích của ba dưới đáy lòng, vẫn luôn nhức nhối.

Sau đó Vương Mộ Sinh cũng hỏi kỹ cuộc sống của Dương Bách Xuyên và bà nội, em gái trong những năm qua như thế nào.

Khi Dương Bách Xuyên kể lúc lên đại học anh còn đi làm thêm kiếm tiền sinh hoạt, Vương Mộ Sinh vỗ bàn cái rầm, đằng đằng sát khí đứng bật dậy: "Tiền trợ cấp bộ đội phát xuống trong mấy năm qua cũng đủ cho cháu và em gái lên đại học, lẽ nào địa phương không gửi số tiền này đến tay mấy bà cháu?"

Dương Bách Xuyên cảm nhận được sát khí tỏa ra từ trên người Vương Mộ Sinh lúc này, đến bản thân anh cũng phải kinh hãi!

Trong "Đường Thư không làm nhục sứ mệnh" có một đoạn luận bàn về cơn giận của dân thường và vua chúa:

Tần vương nói: "Cơn giận của vua chúa khiến trăm vạn người phơi thây, máu chảy ngàn dặm."

Đường Thư hỏi: "Đại vương đã từng thấy cơn giận của người dân áo vải chưa?"

Tần vương đáp: "Cơn giận của người dân áo vải bất quá cũng chỉ là tháo nón, để chân trần, đập đầu xuống đất mà thôi."

Đường Thư tâu: "Đó là cơn giận của kẻ bất tài tầm thường, không phải cơn giận của người tài năng gan dạ. Ngày xưa, lúc Chuyên Chư ám sát Ngô vương Liêu, vệt sao băng lướt qua ánh trăng; khi Nhiếp Chính ám sát Hàn Khôi, một cột sáng màu trắng phóng thẳng lên trời; lúc Yêu Cách ám sát Khánh Kỵ, diều hâu lượn nhào trên cung điện. Ba người này đều là người có xuất thân bình dân nhưng gan dạ sáng suốt, lòng giận dữ nhưng không nổi giận, trời cao giáng điềm báo. Giờ đây, Chuyên Chư, Nhiếp Chính, Yêu Cách, thêm cả thần nữa là thành bốn người. Nếu người có tài năng và gan dạ sáng suốt buộc phải nổi giận, ắt sẽ có hai bộ thi thể ngã xuống, tia máu văng xa, dân chúng khắp thiên hạ đều phải mặc áo tang. Hiện giờ cũng là như thế."

Lúc này toàn thân vị Thiếu tướng thời nay Vương Mộ Sinh bùng lên lửa giận, tuy không kinh khủng bằng hai người trong đoạn văn trên, nhưng cũng vô cùng đáng sợ.

Dương Bách Xuyên hoàn hồn, biết rằng có lẽ Vương Mộ Sinh đã hiểu lầm. Tiền phụ cấp của ba anh và một số khoản tiền nhà anh nhận được trong những năm qua đều bị bà anh khóa trong một cái hòm gỗ nhỏ, không động tới một đồng nào.

Lúc Dương Bách Xuyên còn nhỏ cuộc sống rất khó khăn, anh từng hỏi bà tại sao rõ ràng là nhà mình có tiền mà lại không dùng.

Anh vẫn còn nhớ lúc đó bà nói trong nước mắt: "Trên danh nghĩa thì đây là tiền trợ cấp của ba cháu, nếu dùng số tiền này thì chẳng khác nào ngầm thừa nhận ba cháu đã chết thật chứ không phải mất tích. Cuộc sống hơi khó khăn, chúng ta cắn răng chịu đựng thì có thể vượt qua. Có niềm tin thì trong lòng có hi vọng, có lẽ một ngày nào đó ba cháu sẽ trở về.

20230211035245-tamlinh247.jpg

 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 107



Từ đó về sau cả nhà không ai nhắc tới chuyện động vào số tiền trong chiếc hòm gỗ nhỏ ấy nữa, coi như nó không tồn tại. Cuộc sống khổ cực, nhưng họ đều hi vọng người ba Dương Quốc Trung vẫn còn sống trên thế gian. Mất tích không nhất định là đã chết.

Cho nên nhìn thấy Vương Mộ Sinh tức giận, Dương Bách Xuyên vội vàng giải thích: "Chú Vương hiểu lầm rồi ạ, số tiền kia vẫn còn, có điều bà nội cháu cất đi rồi."

Anh thuật lại lời bà nói năm xưa, Vương Mộ Sinh nghe xong thì thở dài: "Là chú có lỗi với anh Quốc Trung. Nếu biết trước thì chú nên đến tìm ba bà cháu từ sớm mới phải."

Thấy mắt Vương Mộ Sinh ướt nhòe, Dương Bách Xuyên rất cảm động. Bây giờ anh đã tin Vương Mộ Sinh và ba mình thật sự là chiến hữu vào sinh ra tử, Dương Bách Xuyên thấy được sự chân thành và áy náy trong mắt ông ta.

Sau khi an ủi Vương Mộ Sinh, bàn ăn rơi vào khoảng lặng ngắn ngủi.

Chốc lát sau Lý Gia lên tiếng: "Bách Xuyên, hiện giờ sức khỏe của bà nội cháu thế nào?"

"Những năm gần đây sức khỏe của bà nội cháu không tốt lắm, cháu định sau khi sắp xếp chuyện thực tập xong sẽ về quê đón bà nội và em gái lên đây." Dương Bách Xuyên trả lời.

Vương Mộ Sinh ngẩng đầu nói: "Vốn dĩ chú định mời cháu bữa cơm này, sau đó gia đình chú sẽ đến thăm nhà cháu, nhưng bây giờ xem ra sức khỏe của bà nội cháu không tốt, chú không nên tùy tiện đến nhà. Bách Xuyên này, khi nào cháu về nhà chú Vương đi cùng cháu thì tốt hơn, cháu thấy sao?"

"Được ạ, đến lúc đó cháu sẽ báo cho chú. Nhưng mà chú Vương à, nếu chú bận thì đừng đi, đợi cháu đón bà nội lên Cố Đô rồi chú đến thăm cũng thế cả." Dương Bách Xuyên biết nhân vật tầm cỡ như Vương Mộ Sinh dù không phải trăm công nghìn việc thì cũng gần như thế.

"Cũng được, đến lúc đó cháu nhất định phải báo cho chú đấy. À phải rồi, về chuyện của mẹ cháu, chú sẽ tìm thử, xem như cho người làm chú này chút việc để làm..."

Lúc này Vương Mộ Sinh giống như người lớn trong nhà nói chuyện với Dương Bách Xuyên, từng câu từng chữ đều chân thành từ tận đáy lòng.

Trong lúc mấy người đang tán gẫu chuyện nhà, tiếng chuông điện thoại của Dương Bách Xuyên cắt ngang cuộc nói chuyện. Dương Bách Xuyên liếc nhìn thì thấy là Lưu Tích Kỳ gọi tới, chắc là anh ta đã đến nhà hàng Cố Đô. Anh mỉm cười tỏ ý xin lỗi: "Xin lỗi chú Vương, là một người bạn nối khố của cháu, cháu gọi cậu ấy đến đây ăn cùng có được không chú?"

Vương Mộ Sinh trịnh trọng nói: "Con trai à, có lẽ cháu không hiểu tình nghĩa anh em giữa chú và ba cháu. Chú có thể khẳng định rằng chú và ba cháu Dương Quốc Trung không phải anh em ruột nhưng còn hơn cả anh em ruột. Sau này cháu là con trai của chú và cô Lý. Chú mong rằng trước mặt cô chú cháu đừng xem mình là người ngoài, càng không cần lo lắng gì hết, muốn làm gì thì làm, đã biết chưa?"

Nghe Vương Mộ Sinh nói mấy câu này, mắt Dương Bách Xuyên đỏ hoe. Từ trước đến giờ anh chưa từng nhận được tình yêu thương của ba mẹ. Anh gật đầu đáp "vâng".

Lý Gia cũng bảo: "Đúng đúng đúng, Bách Xuyên à, sau này cô sẽ xem cháu là con ruột. Mặc dù cô chưa từng gặp ba cháu, nhưng Vương mặt đen đã nhắc đi nhắc lại trước mặt cô suốt mười mấy năm. Cháu là con trai của anh Quốc Trung thì cũng là con trai của cô chú, sau này cô chú sẽ đối xử với cháu giống như thằng Tông."

"Cháu cảm ơn cô chú!"

Nghe được những câu nói ấm lòng này, nói không cảm động là nói dối.

Mà lúc này, người kinh ngạc nhất chính là Phó Siêu. Ông ta biết câu vừa rồi Vương Mộ Sinh nói với Dương Bách Xuyên có trọng lượng như thế nào.

Phó Siêu và Vương Mộ Sinh quen nhau trong bộ đội từ mười năm trước, đã làm việc trong cùng một hệ thống hơn bốn năm. Khi ấy Vương Mộ Sinh vẫn chưa phải là Thiếu tướng, hai người thường xuyên ăn cơm cùng nhau, lúc nào cũng nghe thấy Vương Mộ Sinh nhắc tới một chiến hữu cùng vào sinh ra tử, cho nên ông ta biết những lời Vương Mộ Sinh vừa nói với Dương Bách Xuyên đều xuất phát từ nội tâm.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 108



Vương Mộ Sinh là gương mặt tiêu biểu cho thế hệ trẻ có tiềm lực nhất trong nhà họ Vương ở Yên Kinh, không hề ngoa chút nào khi nói ông ta đại diện cho cả nhà họ Vương.

Mà thế lực của nhà họ Vương trong quân đội chính là đầu não chân chính. Điều quan trọng hơn cả là cây đại thụ nhà họ Vương vẫn còn khỏe mạnh, đó là nhân vật từ thời dựng nước đấy.

Chẳng cần nghĩ cũng biết sau này Dương Bách Xuyên có nhà họ Vương che chở sẽ thuận buồm xuôi gió, tương lai rộng mở.

Trong lòng nghĩ như vậy, Phó Siêu thầm quyết định về sau nhất định phải giữ quan hệ tốt với tên nhóc Dương Bách Xuyên này.

Dương Bách Xuyên cúp điện thoại, ra ngoài đón Lưu Tích Kỳ.

Bên ngoài hành lang, Lưu Tích Kỳ đang nhìn con số trên phòng VIP, đã tìm tới nơi.

"Thiết Đản, sao bây giờ cậu mới đến?" Dương Bách Xuyên nhìn thấy anh ta thì mỉm cười hỏi.

"Đừng nhắc đến nữa, buổi tối bên ngoài đang mưa, không bắt được taxi." Lưu Tích Kỳ buồn bực nói.

Dương Bách Xuyên nhìn anh ta: "Chẳng phải lần trước tôi đã bảo cậu đi lấy xe ư? Sao vậy, công ty hết tiền rồi à?"

"Chủ nhật tuần trước đã xem xe rồi, nhưng đợt này rượu Cố Nguyên sắp được đưa ra thị trường, việc phê duyệt giấy chứng nhận sản phẩm xảy ra chút sự cố, mấy ngày nay tôi bận lo liệu chuyện này nên không rảnh đi lấy xe được, chờ xong việc sẽ đi." Lưu Tích Kỳ nhíu mày.

Dương Bách Xuyên động não, hỏi: "Ngày mai tôi đi mua xe với cậu, tôi tìm Tiền Tiểu Bối giúp làm mọi thủ tục, mấy tiếng là xong. Cậu đi làm phải có xe mới tiện, phương diện này không thể tiết kiệm được.

Còn nữa, cậu nói việc phê duyệt giấy chứng nhận sản phẩm đã xảy ra chuyện gì? Có người chặn à? Có tìm người giải quyết không?"

"Ban đầu tôi cứ tưởng vấn đề thủ tục bình thường thôi, chạy vạy vài lần mới phát hiện thấy bất thường. Sản phẩm của chúng ta đã thông qua kiểm tra an toàn thực phẩm của chính phủ, không có vấn đề gì hết, vậy mà Cục Vệ sinh thực phẩm lại nhất quyết nói là có hại. Tôi cảm thấy bất thường nên cũng tìm người khơi thông quan hệ, tốn ít tiền mới nghe ngóng được là có kẻ cố ý chặn chúng ta, xem chừng có kẻ muốn chen chân." Nói đến đây, Lưu Tích Kỳ mặt nhăn mày nhó.

Dương Bách Xuyên híp mắt hỏi: "Để mai rồi nói tỉ mỉ chuyện này cho tôi, tôi sẽ tìm người. Bây giờ cậu đi với tôi gặp vài người trước đã."

"Được, tôi đoán là nếu đối phương muốn chen chân vào công ty chúng ta thì mấy ngày nữa sẽ lộ diện. À phải rồi, ai mời cơm thế?" Lưu Tích Kỳ thuận miệng hỏi.

"Gia đình ba người, chiến hữu của ba tôi. Kể ra thì hơi phức tạp, để sau tôi sẽ kể cho cậu. Còn có người đứng đầu Lực lượng vũ trang Cố Đô nữa. Hôm nay tôi gọi cậu đến đây là để cho cậu quen mặt, sau này làm việc cũng tiện hơn, kẻ nào gây rắc rối thì cũng phải cân nhắc." Dương Bách Xuyên vừa nói vừa mở cửa phòng.

Lưu Tích Kỳ cực sốc khi nghe anh nói giới thiệu. Người đứng đầu Lực lượng vũ trang Cố Đô là cấp bậc Đại tá đó!

Tuy nhiên, sau khi anh ta theo Dương Bách Xuyên đi vào phòng, còn chưa hết sốc với sự hiện diện của người đứng đầu Lực lượng vũ trang đã nhìn thấy một người trung niên khác.

Tức thì có tiếng sấm nổ vang trong lòng Lưu Tích Kỳ, cực kỳ chấn động!

Bởi vì anh ta quá quen người trung niên này. Hồi ở bộ đội, Lưu Tích Kỳ thường xuyên nhìn thấy ảnh và bài viết về ông ấy trên báo quân đội. Còn nữa, cẩm nang đặc chiến quân đội cũng là ông ấy viết ra. Lưu Tích Kỳ rất sùng bái ông ấy.

Điều quan trọng hơn cả là ông ấy là Thiếu tướng trẻ nhất trong quân giới.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 109



Thần tượng trong lòng Lưu Tích Kỳ chính là Vương Mộ Sinh.

Anh ta vô thức bước lên một bước, đứng nghiêm chào: "Chào thủ trưởng!"

Vương Mộ Sinh nhìn thấy vẻ mặt kích động cúi chào của Lưu Tích Kỳ, cười hỏi: “Cậu là một cựu chiến binh mà biết tôi sao?”

“Báo cáo hai vị thủ trưởng, tên tôi là Lưu Tích Kỳ đã giải ngủ được ba năm, lúc trước khi tôi còn ở trong bộ đội thường xuyên xem các tờ báo nói về ngài, tôi là fan của ngài~” Lưu Tích Kỳ lớn tiếng trả lời, đương nhiên là anh ta cũng không quên ra hiệu cho bộ trưởng vũ trang đang đứng ở một bên.

Từ khi Lưu Tích Kỳ bước vào giới kinh doanh, hình tượng của anh ta trong mắt Dương Bách Xuyên đã trở nên thành thục và lão luyện hơn lúc trước rất nhiều, hơn nữa lại cũng càng thêm khéo léo đưa đẩy, vừa rồi anh ta còn nói thêm câu cuối cùng với Vương Mộ Sinh rằng tôi là fan của ngài, cũng phải khiến cho trong lòng Dương Bách Xuyên khen ngợi một phen, cái tên này khả năng vuốt mông ngựa rất có năng lực.

Chính thứ đó gọi là cho dù có mặc đến hàng ngàn hàng vạn thì cũng không thể nào qua được cái tuyệt chiêu vuốt mông ngựa này, những lời nói dễ nghe ai mà chẳng thích.

Vương Mộ Sinh bị một câu nói của Lưu Tích Kỳ chọc cười ha ha: “Lưu Tích Kỳ không tệ? Anh là người phát ngôn cho nhóc Xuyên sao, đều là người một nhà đến đây đừng câu nệ cho nên cứ ngồi xuống cùng nhau ăn cơm.”

“Cám ơn thủ trưởng~” Vẻ mặt Lưu Tích Kỳ kích động nhưng lại không ngồi xuống ngay lập tức, mà ánh mắt còn đảo qua Lý Gia và Vương Tông Nhân, sau đó nhìn về phía Dương Bách Xuyên, ý tứ là cậu mau lại đây giới thiệu hai người này cho tôi đi? Nếu không thì sao tôi có thể ngồi ở đây?

Dương Bách Xuyên nhếch miệng cười, lập tức nhìn Lý Gia và Vương Tông Nhân, giới thiệu một chút quen biết về Lưu Tích Kỳ.

Mấy người khách sáo một phen mới ngồi xuống ăn cơm.

Trên bàn cơm, Lý Gia so với Vương Mộ Sinh về mặt đối nhân xử thế còn cáo già hơn rất nhiều, chủ động dò hỏi Lưu Tích Kỳ đang làm cái gì.

Lời này xem như là một mũi tên trúng hai đích hỏi đúng suy nghĩ đi.

Đêm nay Dương Bách Xuyên để Lưu Tích Kỳ đến ăn cơm, chính là vì những lời này.

Mà sâu trong nội tâm của Lưu Tích Kỳ thì lại kinh hãi khiếp sợ, đè lại các nghi vấn của mình xuống đáy lòng, vậy mà lại không nghĩ ra người anh em Dương Bách Xuyên của mình lại muốn leo lên nhờ quan hệ với các nhân vật lớn như Vương Mộ Sinh.

Nhưng mà cho dù như thế nào thì bây giờ ang ta biết công ty Vân Kỳ từ nay về sau sẽ tuyệt đối an toàn.

Đường đường là tin tức từ phu nhân thiếu tướng thăm dò được ra, đây chính là đang truyền đạt một tin tức.

Lập tức ngồi thẳng người, bắt đầu kể cho Lý Gia nghe về tình hình công ty Vân Kỳ, đương nhiên Lưu Tích Kỳ cũng đã nhấn mạnh trọng điểm Dương Bách Xuyên mới là ông chủ đứng đằng sau của công ty.

Lúc nói chuyện, Lưu Tích Kỳ lén lút nhìn Vương Mộ Sinh, chỉ thấy được vẻ mặt ông ta nghiêm túc lắng nghe, cũng không lộ ra biểu tình gì khác, trong lòng cũng yên tâm.

Sau khi nói xong, Vương Mộ Sinh mở miệng nói: “Ừm, hai người trẻ tuổi các con cũng không tệ, nghiên cứu phát minh về sản phẩm có thể dưỡng thân thể, rất tốt, nhưng mà về mặt chất lượng chắc chắn cần phải nghiêm khắc kiểm soát, không thể để lộ ra.”

“Chú Vương yên tâm, công thức là do cháu cung cấp hơn nữa là cùng một cấp bậc với Trú Nhan Đan với cả trước khi sản phẩm được đưa ra thị trường thì trước đó chúng cháu sẽ đưa đến bộ phận liên quan an ninh làm kiểm tra cho đến khi tất cả đạt tiêu chuẩn mới có thể đưa ra tiêu thụ.” Dương Bách Xuyên nói thêm một câu bổ sung, anh hiểu được Vương Mộ Sinh đang sợ anh sẽ đầu cơ trục lợi.
 
Back
Top Bottom