Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 90



Mười chín năm ngày nào cũng như ngày nào, uy tín của Cao Đường Danh Ngật vẫn như cũ, chớp mắt chúng ta đều sắp tốt nghiệp rồi. Ba năm trước chủ quán qua đời, con trai của ông ấy kế nghiệp cha sau khi xuất ngũ, vẫn giữ truyền thống mà chủ quán để lại, lấy danh dự làm gốc, về vấn đề nguyên liệu và giá cả trước giờ chưa từng lừa tiền của sinh viên, tào phở vẫn là hương vị đó. Tính ra thì đã ba tháng tôi không tới đó rồi, nhớ quá đi à! Đi nào đi nào, tôi quen biết con trai của chủ quán, hôm nay tôi mời!"

Dương Bách Xuyên xúc động bùi ngùi, anh có ký ức sâu sắc với Cao Đường Danh Ngật, cũng từng đến Cao Đường Danh Ngật mua chịu lúc kẹt tiền sinh hoạt.

"Các cậu nói như vậy làm chúng tôi muốn đi nếm thử đó, hì hì!" Tiền Tiểu Bối mỉm cười nói.

"Đúng đúng đúng, tôi cũng muốn đi nếm thử. Hiện nay không có nhiều quán ăn uy tín đâu." Lâm Hoan tán thành.

"Có phải là quán kia không?" Liễu Linh Linh chỉ vào quán ăn màu đỏ.

"Đúng, chính là nó, hình như mặt tiền cửa hàng đã thăng cấp." Dương Bách Xuyên lẩm bẩm.

Advertisement

Trong lúc trò chuyện, mấy người đã đi vào quán.

Quả nhiên mặt tiền đã được tu sửa, sáng sủa hơn trước kia. Đại sảnh có mười chín bàn, kín chỗ hơn phân nửa.

Trên bức tường bên trái có một khoảng tường lời nhắn, trên đó dán dán đầy mảnh giấy viết khẩu hiệu đủ thứ, có những tờ giấy đã ố vàng, cũng có những tờ giấy mới tinh. Đây là lời nhắn các sinh viên đến đây ăn cơm để lại.

Dương Lâm đi thẳng tới khoảng tường lời nhắn, tiện tay cầm cây bút bên cạnh viết lên đó một dòng chữ.

Có anh ta tiên phong, tất nhiên năm người Dương Bách Xuyên cũng không chịu kém cạnh, ai cũng để lại một tờ giấy nhắn.

Nhìn lướt qua một lượt, Dương Lâm viết: Trường học chết tiệt, cuối cùng tao cũng ra khỏi cái lồ ng giam là mày.

Giấy nhắn của anh ta không phải lời nhắn, mà giống như đang chửi mắng hơn.

Trên tờ giấy của Tiền Tiểu Bối viết: Sắp sang phương Tây rồi, hi vọng mình có thể gặp được hoàng tử cầm kiếm.

Đằng sau còn vẽ mặt cười.

Suy nghĩ của cô bé này vẫn tràn ngập sắc thái cổ tích. Cô cũng sắp xuất ngoại du học giống Liễu Linh Linh.

Lâm Hoan viết: Cậu ấy không biết mình đang nghĩ gì nhỉ? Nếu biết mình thích cậu ấy, cậu ấy sẽ thế nào?

Rõ ràng là Lâm Hoan yêu thầm ai đó.

Tiếp theo là lời nhắn của bê đê, Dương Bách Xuyên cảm thấy thằng nhóc này hết thuốc chữa rồi, trên tờ giấy của anh ta viết: Mong làn da của bà đây ngày càng đẹp.

Rõ ràng là một nam sinh nhưng càng chạy càng xa trên con đường trở thành nữ sinh. Dương Bách Xuyên lo lắng một ngày nào đó bê đê sẽ xỏ tất chân, tô son môi, ưỡn ngực xuất hiện trước mặt anh và nói "Dương Bách Xuyên nhìn nè, cuối cùng bà đây cũng trở thành con gái".

Nghĩ đến hình ảnh này, Dương Bách Xuyên bất giác rùng mình.

Sau đó, anh nhìn thấy tờ giấy của Liễu Linh Linh, trên đó viết: Đêm đó cậu ấy lén đi vào trái tim mình, trong tim mình có cậu ấy, không biết cậu ấy có cảm nhận được nhịp đập trái tim mình không? Lần này đi tôi sẽ nhớ cậu...

Sau khi đọc tờ giấy của Liễu Linh Linh, Dương Bách Xuyên không khỏi hoảng hốt, vội vàng cúi đầu viết lời nhắn của mình.

Xoẹt xoẹt xoẹt! Dương Bách Xuyên viết xong liền dán giấy nhắn lên tường.

Lúc này Liễu Linh Linh là người đầu tiên nhìn sang. Tuy nhiên, khi cô đọc được lời nhắn của Dương Bách Xuyên, sắc mặt bỗng ảm đạm.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 91



Cảm giác Liễu Linh Linh dành cho Dương Bách Xuyên rất phức tạp. Từ sau cái lần hai người trở về từ núi Phượng Hoàng, Liễu Linh Linh mất ngủ nhiều đêm, cuối cùng cô cũng biết mình thích Dương Bách Xuyên.

Nhưng bây giờ đọc được lời nhắn của Dương Bách Xuyên, trái tim Liễu Linh Linh chợt trở nên lạnh lẽo.

Lúc này vẻ mặt cô không thay đổi, nhưng trái tim bỗng quặn đau.

Cô nhìn thấy trên giấy nhắn của Dương Bách Xuyên viết: Đời này nhất định phải tìm được cô ấy!

Một câu nói ngắn ngủi, chữ "cô ấy" trên đó là bộ nữ.

Liễu Linh Linh đau khổ: "Thì ra cậu ấy đã có người trong lòng từ lâu, mình... tốt nghiệp rồi, cũng nên dập tắt ảo tưởng trong lòng thôi."

Advertisement

Trong mấy người, Dương Bách Xuyên không phát hiện ra Liễu Linh Linh khác thường, chỉ có Lâm Hoan cũng là nữ sinh có tâm tư tinh tế mới phát hiện ra Liễu Linh Linh sa sút tinh thần, bởi vì cô nhìn thấy vẻ hụt hẫng của Liễu Linh Linh sau khi nhìn ánh mắt Dương Bách Xuyên.

Lâm Hoan cũng nhìn thấy lời nhắn Dương Bách Xuyên viết, nét mặt thoáng run rẩy rồi lại khôi phục bình thường.

Lúc này, một thanh niên chừng ba mươi tuổi đi tới, mỉm cười chào hỏi Dương Bách Xuyên từ xa: "Nhóc Xuyên đến rồi!"

"Chào anh Khương, cho bọn em mỗi người một suất tào phớ." Dương Bách Xuyên mỉm cười nói xong, sau đó giới thiệu cho mọi người: "Đây là con trai của chủ quán."

Dương Bách Xuyên là khách quen, rất quen thuộc với Khương Bân.

"Được, các em chờ nhé, anh đích thân làm." Dứt lời Khương Bân gọi một cô gái ở quầy thu ngân: "Vợ ơi rót trà cho đám nhóc Xuyên!"

Cặp vợ chồng trẻ thừa kế quán ăn cha mẹ để lại, Khương Bân đích thân làm tào phớ tổ truyền, vợ anh ấy phụ trách thu ngân và quản lý bên ngoài, cũng thuê mấy nhân viên phục vụ hỗ trợ.

Vợ Khương Bân rất xinh đẹp, trên gương mặt luôn treo nụ cười, tướng mạo này trời sinh chiêu tài. Cô ấy cũng quen Dương Bách Xuyên, đi tới rót nước chào hỏi: "Nhóc Xuyên, lâu rồi không cậu tới."

"Tại tốt nghiệp nên em hơi bận. Mộc Mộc đâu chị?" Dương Bách Xuyên mỉm cười hỏi.

"Chị đưa Mộc Mộc đến nhà mẹ rồi. Dạo trước tu sửa quán không có thời gian trông con." Lúc vợ Khương Bân nhắc đến con, gương mặt đong đầy hạnh phúc.

Cô ấy trò chuyện vài câu rồi đi làm việc. Trên bàn, Liễu Linh Linh lơ đãng uống nước.

Dương Bách Xuyên không phát hiện, kể cho mọi người nghe con gái của Khương Bân đáng yêu như thế nào.

Dương Bách Xuyên rất hâm mộ Khương Bân. Sau khi xuất ngũ nối nghiệp ba, sau khi kết hôn sinh được một cô con gái đáng yêu như búp bê, quả là gia đình ba người hạnh phúc.

Sáu người uống trà nói chuyện, không lâu sau tào phớ lên bàn, cả sắc hương vị đều đủ cả, trông mà thèm.

Ngoại trừ Liễu Linh Linh và Lâm Hoan ăn trong trạng thái không tập trung, những người khác đều khen ngon.

20230210042028-tamlinh247.jpg

 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 92



Liễu Linh Linh tự dưng lạnh nhạt như thế làm Dương Bách Xuyên không hiểu ra sao.

Sau đó anh và Dương Lâm, bê đê cũng ai về nhà nấy.

Dương Bách Xuyên ngồi trên sofa, nghĩ tới lời nhắn hôm nay. Thật ra "cô ấy" trên giấy nhắn là chỉ mẹ anh, anh muốn tìm người mẹ nhẫn tâm đã bỏ rơi anh và em gái.

Trong đầu nghĩ miên man về chuyện của ba mẹ, bất tri bất giác đã đến tám giờ tối, điện thoại của anh bỗng đổ chuông.

Anh ấn nút nghe máy, trong điện thoại lập tức vang lên tiếng cười sang sảng: "Phòng VIP số 777 nhà hàng Nghị Vân Cố Đô, gia đình chúng tôi mời cậu ăn cơm!"

Bắt máy, Dương Bách Xuyên hơi sửng sốt một chút mới nhớ ra đấy là ai.

Chính là Vương Mộ Sinh gặp được ở khách sạn núi Phượng Hoàng lần trước.

Advertisement

Đêm đó sau khi tạm biệt, vợ chồng Vương Mộ Sinh dẫn con trai đi kiểm tra toàn diện. Trước khi rời đi, nói muốn mời Dương Bách Xuyên ăn cơm, nhưng sau đó lại không nhận được điện thoại của bọn họ.

Dương Bách Xuyên cũng bận, đã quên vụ này từ lâu.

Không nghĩ đến cách nhiều ngày như vậy, Vương Mộ Sinh còn nhớ rõ chuyện này.

Trong điện thoại Vương Mộ Sinh liên tục nói xin lỗi, nói rằng sau khi đi từ núi Phượng Hoàng đến thành phố, ngày hôm sau muốn mời Dương Bách Xuyên ăn cơm, nhưng đột nhiên lại có việc trì hoãn.

Lần này sau khi ông ta giải quyết xong mọi việc mới lấy ra được chút thời gian, gọi điện thoại cho Dương Bách Xuyên, cả gia đình muốn biểu đạt lòng biết ơn.

Đối với lời xin lỗi của Vương Mộ Sinh, Dương Bách Xuyên nghe vào trong tai cảm thấy vô cùng cảm động.

Đường đường là tổng tham mưu thiếu tướng hơn bốn mươi tuổi, có thể nhớ rõ ơn của một dân chúng nhỏ bé như anh, chuyện này rất hiếm.

Từ cuộc gặp mặt và tiếp xúc lần trước, Dương Bách Xuyên có thể cảm nhận được xuất thân của vợ chồng Vương Mộ Sinh không đơn giản.

Nghe câu nói lần trước của Lý Gia, ông cụ trong nhà, chỉ một câu này có thể nghe ra được nhà họ Vương là một gia tộc lớn.

Trên thực tế, Dương Bách Xuyên cũng rất lo lắng khi tiếp xúc với một quan lớn có bối cảnh quân đội như Vương Mộ Sinh.

Về lâu về dài, hướng đi tương lai của công ty Vân Kỳ là hóa thành đế quốc thương nghiệp toàn cầu hóa. Bây giờ còn nhỏ không có chuyện gì, nhưng sau này công ty làm to, không thể thiếu ô dù.

Ở núi Phượng Hoàng vô tình cứu được con trai của Vương Mộ Sinh, kết giao với một vị thiếu tướng, một thiếu tướng đến từ Yến Kinh, rất có khả năng xuất thân từ một gia tộc khổng lồ. Không thể nghi ngờ chuyện này sẽ có ý nghĩa rất lớn với công ty Vân Kỳ.

Nghe điện thoại, Dương Bách Xuyên liên tục đồng ý, tỏ vẻ sẽ đi đến đó ngay lập tức.

Lúc sắp ra cửa, Dương Bách Xuyên suy nghĩ, gọi điện cho lưu Tích Kỳ.

“Thiết Đản, cậu đang làm gì?”

“Tôi đang học khóa huấn luyện, tôi không nhàn rỗi như ông chủ lớn nào đó.” Sau khi bắt máy, Lưu Tích Kỳ trêu ghẹo.

Dương Bách Xuyên nói thẳng: “Được rồi, đừng nói nhảm, có chuyện quan trọng, ghế số 777 tiệm cơm Cố Đô, có chuyện quan trọng. Đến rồi gọi điện cho tôi.”

“Chuyện gì, không thể chờ tôi học xong? Hôm nay có một vị mặt lớn nổi tiếng trong thương giới đến giảng bài.” Lưu Tích Kỳ nói.

“Gặp mặt rồi nói, tôi chỉ có thể nói cho cậu, tối nay có người mời tôi ăn cơm. Có lẽ bữa cơm này chính là ô che mưa trong tương lai của công ty Vân Kỳ.” Dương Bách Xuyên cũng không dám nói tự tin quá, tất cả phải chờ sau khi gặp mặt trên bàn cơm mới có thể xác định quan hệ.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 93



Lưu Tích Kỳ nghe giọng nói trịnh trọng của Dương Bách Xuyên, cũng không hỏi nhiều: “Được, tôi lập tức đến.”

Cúp máy, Dương Bách Xuyên trực tiếp lái xe đi đến tiệm cơm Cố Đô trước.

Vốn dĩ gọi cả Lưu Tích Kỳ, bởi vì người cầm lái bên ngoài của công ty Vân Kỳ chính là Lưu Tích Kỳ, anh chỉ là người đứng sau. Hai anh em một sáng một tối mới có thể mở ra một con đường máu ở thương giới cạnh tranh khốc liệt này.

Vì vậy tìm ô dù cho công ty, không thể thiếu Lưu Tích Kỳ, bởi vì rất nhiều chuyện cần xử lý trong tương lai là anh ta ra mặt.

Còn bản thân Dương Bách Xuyên chính là át chủ bài giấu sau màn.

Hơn mười phút sau, Dương Bách Xuyên lái xe đến tiệm cơm Cố Đô.

Advertisement

Đi thẳng vào trong ghế lô tầng bảy.

Lúc ra thang máy, không nghĩ đến gặp phải bảy tám người tràn đầy mùi rượu, hai người trong đó còn là người quen.

Hai người này không phải ai khác, chính là Dư Thiệu Cương và Ninh Vũ, người từng bị Dương Bách Xuyên dạy bảo một trận vì Liễu Linh Linh.

Lúc này, đám người Dư Thiệu Cương và Ninh Vũ đang quay xung quanh bên cạnh một thiếu niên có biểu tình lạnh lùng.

Dương Bách Xuyên cảm giác được một hơi thở sắc bén từ trên người thanh niên này, trong nháy mắt anh đã đoán ra được người thanh niên này là quân nhân.

Hai bên đụng phải nhau ở cửa thang máy, đều sửng sốt ngây người.

Dư Thiệu Cương và Ninh Vũ liếc nhau, đều thấy được ý cười trong mắt đối phương.

Nhớ trước đây vì Liễu Linh Linh, Dư Thiệu Cương đi tìm Dương Bách Xuyên gây chuyện, ngược lại bị Dương Bách Xuyên dạy bảo một trận.

Xong việc Dư Thiệu Xương không nuốt trôi được cơn tức, tìm được bạn bè của Ninh Vũ ở nơi dạy võ xả tức hộ, kết quả 12-13 người bị Dương Bách Xuyên đánh đổ.

Lúc đó Dư Thiệu Cương nói với Ninh Vũ: “Không lẽ cho qua như vậy? Nếu không tìm người bên ngoài dạy bảo Dương Bách Xuyên?”

Ninh Vũ trừng mắt: “Tôi không đánh nổi người kia, tên nhóc đó rất giỏi đánh nhau, cho dù tìm côn đồ bên ngoài cũng chưa chắc dùng được. Nhưng phải lấy lại mặt mũi, nếu không Ninh Vũ tôi không có cách nào lăn lộn trong trường học. Nghe nói anh Tam sắp trở về…”

Lúc đó hai người từng thương lượng đợi anh Tam trong miệng bọn họ trở về.

Hôm nay cũng coi như trùng hợp, anh Tam trong miệng bọn họ vừa trở về hôm qua, nhưng không phải xuất ngũ trở về, mà là nhận nhiệm vụ đi theo lãnh đạo. Trùng hợp ở quê quán, nên bớt thời gian gặp mặt tụ hội với mấy đồng bạn trong đại viện.

Lúc ăn cơm Dư Thiệu Cương và Ninh Vũ còn nói với anh Tam, có một người tên là Dương Bách Xuyên đi gây chuyện với bọn họ, muốn anh Tam hỗ trợ xả giận.

Anh Tam trong miệng bọn họ tên là Hàn Văn Đông, đứng hàng thứ ba trong nhà, khi còn nhỏ hay gọi anh ta là Hàn Tiểu Tam.

Dư Thiệu Cương và Ninh Vũ có thể cho rằng Hàn Tiểu Tam có thể đối phó được Dương Bách Xuyên, bởi vì bọn họ biết Hàn Tiểu Tam là bộ đội đặc chủng. Ở trong mắt bọn họ, bộ đội đặc chủng rất mạnh mẽ.

Đối với thỉnh cầu của hai người, Hàn Tiểu Tam không đồng ý ngay lập tức, anh ta dò hỏi nguyên nhân trong đó trước.

Hỏi nguyên nhân?

Tất nhiên Dư Thiệu Cương và Ninh Vũ sẽ không nói thật, bởi vì nói thật hai người sẽ trở thành đuối lý, Hàn Tiểu Tam sẽ không hỗ trợ bọn họ.

Ngược lại thêm mắm thêm muối miêu tả Dương Bách Xuyên thành một côn đồ trong trường học.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 94



Làm đồng bạn lớn lên cùng một đại viện, Hàn Tiểu Tam tin lời của Dư Thiệu Cương và Ninh Vũ. Hứa hẹn nếu Dương Bách Xuyên là nhân vật côn đồ trong miệng hai người bọn họ, vậy Hàn Tiểu Tam không ngại dạy bảo một chút.

Vì vậy sau khi nhìn thấy Dương Bách Xuyên ở cửa thang máy, Dư Thiệu Cương và Ninh Vũ mới vui vẻ trong lòng. Trong lòng nghĩ thầm, đúng là oan gia ngõ hẹp, lần này có anh Tam ở, có thể tìm lại mặt mũi bị đánh lần trước, nhả ra một hơi.

Sau khi Dương Bách Xuyên nhìn thấy hai người bọn họ, cũng nhếch miệng cười: “Dư Thiệu Cương, Ninh Vũ, lời nói lần trước đã quên rồi sao? Về sau thấy tao đi đường vòng, bây giờ bọn mày có thể làm theo lời tao nói.”

Những lời này của Dương Bách Xuyên chính là những gì Dư Thiệu Cương và Ninh Vũ mong đợi. Lúc này bọn họ hy vọng Dương Bách Xuyên càng kiêu ngạo càng tốt, bởi vì Dương Bách Xuyên càng kiêu ngạo mới có thể kích phát tinh thần trọng nghĩa của Hàn Tiểu Tam, làm anh ta ra tay.

Dư Thiệu Cương tương đối âm hiểm cúi đầu, giả vờ sợ hãi, nói với Dương Bách Xuyên: “Anh Xuyên… Bớt giận, mấy anh em chúng tôi chỉ đi ăn bữa cơm, không ngờ gặp phải ngài. Chúng tôi sẽ tránh ngay đây, mong ngài đừng động tay.”

Advertisement

Ninh Vũ nhìn diễn xuất của Dư Thiệu Cương, cũng hiểu ra, biết đang nhóm lửa trong lòng Hàn Tiểu Tam. Tròng mắt xoay chuyển, cũng ăn nói khép nép, nói với Dương Bách Xuyên: “Đúng đúng đúng, anh Xuyên, ngài đừng nóng giận, anh em chúng ta nhường đường cho ngài ngay đây, đừng động tay đừng động tay.”

Bộ dáng sợ hãi nhìn Dương Bách Xuyên như gặp hổ của hai người đã được Hàn Tiểu Tam thu hết vào trong mắt. Nhăn mày lại, đồng bạn lớn lên cùng một đại viên, anh ra hiểu rất rõ Dư Thiệu Cương và Ninh Vũ.

Biết từ nhỏ hai tên nhóc này không phải đèn cạn dầu, có thể sợ người đến mức thấp hèn như này, rất hiếm thấy. Cũng từ đó thấy được thanh niên đứng trước mắt bị hai người gọi là anh Xuyên cũng là một nhân vật.

Về phương diện khác, ở trong lòng Hàn Tiểu Tam, hôm nay Dư Thiệu Cương và Ninh Vũ mời anh ta đi ăn cơm. Bây giờ lại có bộ dáng này, rất làm mất mặt Hàn Tiểu Tam.

Lập tức nheo mắt nhìn Dương Bách Xuyên, hỏi hai người: “Thằng nhóc cứng đầu, người anh em này chính là thánh thần phương nào?”

Dư Thiệu Cương và Ninh Vũ đang đợi những lời này của Hàn Tiểu Tam, trong lòng cực kỳ vui vẻ. Nhưng trên mặt vẫn giữ biểu tình sợ hãi giả vờ giả vịt, nói với Hàn Tiểu Tam: “Anh Tam… Thôi thôi thôi, thôi bỏ đi, chúng ta không thể trêu vào anh Xuyên.”

Lúc này Dương Bách Xuyên nhìn biểu tình của Dư Thiệu Cương và Ninh Vũ cũng không hiểu ra sao, nghĩ thầm: “Đầu có của hai tên nhóc này bị nước vào hả? Mặc dù bị người dạy bảo, nhưng cũng không đến mức sợ hãi gọi mình là anh Xuyên?”

Lần trước bọn họ bị dạy bảo, bọn họ cũng nói về sau thấy mình sẽ đi đường vòng. Hôm nay mở miệng cũng không phải Dương Bách Xuyên cường thế, do anh sốt ruột đi gặp cả nhà Vương Mộ Sinh, có chút sốt ruột.

Còn Hàn Tiểu Tam nghe được Dư Thiệu Cương nói vậy, hai mắt trừng to lớn tiếng nói: “Nói, có chuyện gì, tôi làm chủ cho các cậu.”

Dư Thiệu Cương thấy gian kế thực hiện được, vội vàng mở miệng nói với Hàn Tiểu Tam: “Anh Tam, anh làm chủ cho em và Võ Tử, anh ta chính là Dương Bách Xuyên.”

“Đúng đúng đúng, anh Tam, tên nhóc này cũng là người biết võ, em không phải là đối thủ của anh ra, rất lợi hại.” Ninh Vũ bổ sung thêm, nói.

Hàn Tiểu Tam lạnh lùng hừ một tiếng: “Võ công mèo ba chân của cậu lấy ra nói cũng không chê mất mặt.”

20230210042227-tamlinh247.jpg

 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 95



Biểu cảm này của anh lọt vào trong mắt Hàn Tiểu Tam chính là... ngông cuồng!

Càng như vậy, Hàn Tiểu Tam lại càng tin tưởng hai người Dư Thiệu Cương và Ninh Vũ nói là thật, Dương Bách Xuyên chính là một cường hào hay bắt nạt bạn học ở trường.

Vì là quân nhân, Hàn Tiểu Tam có quan điểm của riêng mình, anh ta đối chuyện không đối người.

Nhưng biểu hiện hôm nay của Dương Bách Xuyên, đích thật là kiêu ngạo, càng làm cho Hàn Tiểu Tam cho rằng Dư Thiệu Cương và Ninh Vũ không nói sai.

Trừng trị ác bá của một trường học, Hàn Tiểu Tam nghĩ mình đang làm việc tốt nên không có áp lực trong lòng.

Anh ta nheo mắt lại, nhìn Dương Bách Xuyên nói: “Là cậu đã đánh hai người bọn họ?” Hàn Tiểu Tam chỉ vào Dư Thiệu Cương và Ninh Vũ rồi hỏi Dương Bách Xuyên.

Advertisement

Dương Bách Xuyên nghiêm túc gật đầu: ‘Ừ, tôi đều đã từng đánh hai người đó.”

“Cậu rất ngông cuồng?” Hàn Tiểu Tam nhìn Dương Bách Xuyên đã siết chặt nắm đấm.

Dương Bách Xuyên đương nhiên quan sát thấy, đối phương muốn chuẩn bị ra tay, anh không chỉ không sợ mà lại hứng thú, thanh niên được Dư Thiệu Cương và Ninh Vũ gọi là anh Tam này, cho anh cảm giác có vẻ còn mạnh hơn Lưu Tích Kỳ và Lý Đại Nghị một chút.

Từ lúc tu chân tới nay, Dương Bách Xuyên gần như có thể nói là chưa từng gặp qua đối thủ, khiến anh có cảm giác cô đơn của cao thủ, anh lại hy vọng cái người gọi là anh Tam này có thể cho anh một chút vui mừng.

Lúc này, anh cũng không vội vàng đi tìm một nhà Vương Mộ Sinh, dù sao nhìn tình hình, nếu không giải quyết chuyện này thì cũng đừng nghĩ bỏ đi được.

Sau khi tốt nghiệp, Dương Bách Xuyên cũng cảm thấy nên vẽ một dấu chấm hết cho mối ân oán của anh với Dư Thiệu Cương và Ninh Vũ.

Nếu người gọi là anh Tam này là do hai người mời tới giúp đỡ, đánh nhau với anh ta một trận, đánh bại anh ta thì coi như chuyện này có thể vẽ lên dấu chấm hết rồi.

Nghe đối phương nói chuyện với anh là cậu rất ngông cuồng, Dương Bách Xuyên cười cười, nghiêm túc nói: “Ừ, tôi chắc là so với anh có ngông cuồng hơn một chút.”

“Rất tốt, tôi sẽ cho cậu biết, ngông cuồng cũng cần vốn liếng.” Hàn Tiểu Tam hừ lạnh, dùng một quyền đánh thẳng đến Dương Bách Xuyên, anh ta cơ bản đã xác định, Dương Bách Xuyên này hẳn là thích ăn đòn.

Cho nên trực tiếp đánh tới.

Đối mặt với một quyền gọn gàng lưu loát của đối phương, Dương Bách Xuyên không hề hoang mang, trong ánh mắt sáng lên, nhanh như chớp giơ tay lên, cũng dùng một quyền đánh qua, trực tiếp cứng đối cứng.

Anh Tam này vừa ra tay, Dương Bách Xuyên thật sự cảm thấy anh ta còn mạnh hơn Lý Đại Nghị.

Hơn nữa, điều khiến Dương Bách Xuyên kinh ngạc chính là, anh cảm nhận được sát khí từ trên người thanh niên này, rất giống với sát khí của Vương Mộ Sinh, nhưng lại không nồng nặc như Vương Mạc Sinh.

Nói cách khác, trên tay thanh niên cũng từng dính máu.

Đương nhiên, Dương Bách Xuyên không thèm để ý đến chuyện này, đồng thời trong lòng cũng đã nhận ra, anh hiểu được chức nghiệp của thanh niên này chắc là binh chủng tương đối đặc thù.

“Chạm ~”

“Răng rắc~”

Hai bên giao chiến một đấm.

Hai nắm đấm va chạm đồng thời, một tiếng xương cốt gãy vang lên.

Một tiếng kêu đau đớn phát ra từ khoang mũi của anh Tam.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 96



Xương cốt bị gãy đương nhiên không phải là Dương Bách Xuyên, cơ thể anh bề ngoài nhìn qua da mỏng thịt mềm mại, nhưng thật ra đã trải qua một thời gian tu luyện, mỗi một tấc cơ xương cốt đều vô cùng cứng cỏi, tràn ngập lực bộc phát.

Mặc dù Hàn Tiểu Tam là bộ đội đặc chủng, nhưng dù sao anh ta cũng chỉ là cơ thể của người thường, tố chất cơ thể tuy rằng vượt xa người bình thường, nhưng không thể so sánh với Dương Bách Xuyên là người tu chân, chịu thiệt là bình thường.

Sau khi hai cú đấm va chạm, trong nháy mắt Dương Bách Xuyên nhìn thấy sắc mặt thanh niên biến đổi, trên trán lúc này lập tức phủ đầy mồ hôi.

Nhưng điều khiến Dương Bách Xuyên nhìn anh ta với cặp mắt khác xưa chính là, anh chỉ khẽ rên một tiếng đau đớn nhưng không kêu lên thành tiếng, hơn nữa không ý định rút lui mà ngược lại sắc mặt lạnh lùng, vừa lui lại đá tới, một cước này là một cái đá nghiêng.

Mục tiêu là bên hông Dương Bách Xuyên.

Trốn thì lại không kịp, dứt khoát Dương Bách Xuyên không có tránh né, tùy ý để anh ta đá về phía hông mình, dù sao cơ thể cũng đã từng rèn luyện, một cước này anh vẫn chấp nhận được.

Anh thầm nghĩ, thanh niên này cũng là nhân vật ngoan cường, nắm tay cũng bị gãy xương nhưng lại không hề có ý định rút lui và chút sự sợ hãi nào, ngược lại bày ra thế tiến công mãnh liệt đá ra một cước.

Cũng chính vì trong lòng nảy sinh sự kính nể đối với đối phương, lúc anh ta đá về phía hông mình, Dương Bách Xuyên cũng đánh một quyền vào ngực anh ta nhưng đã thu hồi một chút sức lực, hạ thủ lưu tình.

“Bộp ~”

Âm thanh quyền cước chạm da thịt vang lên.

Bên hông Dương Bách Xuyên rắn chắc trúng một cước của thanh niên, làm bên hông anh chết lặng một hồi nhưng không có gì đáng ngại, mà một quyền của anh cũng đánh vào lồ ng ngực thanh niên.

Một quyền này đã đánh anh ta lui ra xa bốn mét, thoáng cái đụng vào vách tường hành lang.

Hàn Tiểu Tam kêu lên một tiếng đau đớn, lồ ng ngực nóng rát đau đớn, làm cho anh hơi choáng váng, trong lòng vô cùng khiếp sợ, tuyệt đối không ngờ thanh niên tên Dương Bách Xuyên này trong tay lại có võ thuật như thế, đánh bại một người đường đường là bộ đội đặc chủng Thanh Long như anh ta.

Hàn Tiểu Tam có thể cảm nhận được, đối phương hình như không sử dụng hết sức lực, một quyền đánh vào lồ ng ngực anh ta vẫn rất nể nang, nếu không xương cốt trong lồ ng ngực anh ta có khả năng bị gãy hết rồi.

Là thành viên của đội đặc chiến Thanh Long, sự kiêu ngạo của Hàn Tiểu Tam cũng không hề nhỏ, trong từ điển của mỗi thành viên đội đặc chiến Thanh Long, chỉ có thắng và chết.

Anh ta bị Dương Bách Xuyên đánh một cú đâm ngã trên vách tường, khiếp sợ qua đi, anh ta lấy lại tinh thần, hai tròng mắt lóe lên ánh sáng, hai quyền nắm chặt, liền phải liều mạng, dù sao cũng không chịu thua, trừ phi Dương Bách Xuyên dùng một cú đánh ngã đến nỗi anh ta không thể đứng dậy nữa, nếu không, là thành viên Thanh Long thì không thể chịu thua.

Còn về Dư Thiệu Cương và Ninh Vũ ở một bên cùng với mấy thanh niên bên cạnh, giờ khắc này, tròng mắt trừng lớn đến nỗi sắp rơi ra ngoài rồi.

Bọn họ thế nào cũng không nghĩ tới, Hàn Tiểu Tam – anh Tam trong lòng bọn họ sẽ bị Dương Bách Xuyên đánh bay chỉ bằng một cú đấm.

Sắc mặt Dư Thiệu Cương trắng bệch, cơn ớn lạnh từ phía sau lưng truyền đến, đối với sự dũng mãnh của Dương Bách Xuyên, anh ta quả thực sắp bị dọa đến ngất rồi, trong lòng nghĩ, có khi nào lát nữa Dương Bách Xuyên sẽ tìm anh ta tính sổ không?
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 97



Ninh Vũ cũng không khá hơn chút nào, anh Tam bị Dương Bách Xuyên đánh một cú ngã lên vách tường, anh ta biết lần này xong đời rồi, võ thuật của Dương Bách Xuyên quá mạnh, ngay cả bộ đội đặc chủng như anh Tam cũng không phải là đối thủ, hôm nay thù này không chỉ không trả được, làm không được lại bị Dương Bách Xuyên đánh cho một trận.

Trong lòng anh ta nghĩ, nếu có thể tránh thoát kiếp nạn lần này, anh ta nhất định thấy Dương Bách Xuyên sẽ đi đường vòng, là thật lòng chịu thua, trong lòng cũng sợ hãi.

Cả đám đều trợn mắt há hốc mồm.

Đã từng gặp cướp cũng chưa từng thấy qua quái vật đột biến nào như Dương Bách Xuyên vậy.

Một người cả trăm cân, nói đánh bay một quyền đã đánh bay ra ngoài.

Nghịch thiên cũng không phải như vậy chứ.

Advertisement

Trong lòng đám người Dư Thiệu Cương và Ninh Vũ k** r*n.

Khóe miệng Dương Bách Xuyên nhếch lên, căn bản không để ý tới mấy người Dư Thiệu Cương bị dọa ở một bên, ánh mắt nhìn chằm chằm thanh niên từ góc tường đứng dậy, nhìn ý chí chiến đấu trong ánh mắt anh ta, trong lòng anh càng thêm thưởng thức vài phần.

Người này, trên người có một quyết tâm không chịu thua, đây mới là quân nhân, là binh vương chân chính.

Trong lòng anh cơ bản đã chắc chắn, anh Tam trong miệng Ninh Vũ và Dư Thiệu Cương này là binh chủng của bộ đội đặc chủng.

Quân nhân bình thường thì trên người sẽ không có tinh thần tàn nhẫn này.

Dương Bách Xuyên lại không biết, ánh mắt hứng thú của anh, lọt vào mắt Hàn Tiểu Tam lại là sự khiêu khích đối với anh ta.

Anh ta đứng lên gầm một tiếng, lập tức muốn lần nữa vọt tới cùng Dương Bách Xuyên liều mạng.

Đúng lúc này, một giọng nói vang lên ở hành lang.

“Dừng tay ~”

Trong nháy mắt, Dương Bách Xuyên đột nhiên nhìn thấy, cơ thể thanh niên cứng đờ.

Anh cũng quay đầu nhìn, lập tức vui vẻ, không ngờ Vương Mộ Sinh đã xuất hiện bên cạnh bọn họ không biết từ lúc nào.

Vừa định chào hỏi Vương Mộ Sinh, lại phát hiện thanh niên vội vàng đứng thẳng người, cúi chào Vương Mộ Sinh, trong miệng lớn tiếng nói: “Chào Thủ trưởng!”

‘À~ đây là tình huống gì?” Dương Bách Xuyên buồn bực, nói thầm trong lòng.

Lúc này Vương Mộ Sinh đen mặt đi tới, nhìn về phía thanh niên nói: “Hàn Tiểu Tam, không phải đã cho cậu nghỉ phép về nhà thăm người thân sao? Sao cậu lại ra tay với những vị khách mà tôi mời? Thằng nhóc nhà cậu, có kỹ năng không thế?”

Lúc này, Dương Bách Xuyên mới biết được, thì ra thanh niên này tên là Hàn Tiểu Tam, chẳng trách Dư Thiệu Cương và Ninh Vũ lại gọi anh ta là anh Tam.

Điều thú vị chính là, Dương Bách Xuyên nhìn thấy mỗi lần Vương Mộ Sinh nói một câu, cơ thể Hàn Tiểu Tam đều sẽ run lên, mồ hôi trên trán bắt đầu lăn xuống, cũng không biết là do đau đớn vì bị mình đánh gãy xương hay là sợ Vương Mộ Sinh?

20230210042318-tamlinh247.jpg

 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 98



Bây giờ không biết giải thích thế nào, cũng không thể nói Hàn Tiểu Tam anh ta nghe lời bạn bè xúi giục nên ra tay với Dương Bách Xuyên được?

Lúc này, Hàn Tiểu Tam nếu đã biết Dương Bách Xuyên là khách của thủ trưởng, vậy nhất định sẽ không phải là ác bá gì như trong miệng Dư Thiệu Cương và Ninh Vũ, anh ta chắc chắn là bị hai người ăn cướp sai khiến, trong lòng quả thực hận không thể xé nát Dư Thiệu Cương và Ninh Vũ thành từng mảnh. Bây giờ, đối mặt với chất vấn của thủ trưởng, Hàn Tiểu Tam giống như lửa đốt.

Đúng lúc này, anh ta không nghĩ tới Dương Bách Xuyên lại tiến lên một bước cười nói:

“Chú Vương, không có việc gì, giữa cháu và người anh em này có hiểu lầm, vừa rồi là ngứa tay so tài với anh ta một chút thôi.”

Nghe được Dương Bách Xuyên giúp mình giải vây, trong lòng Hàn Tiểu Tam lập tức có thiện cảm mãnh liệt đối với Dương Bách Xuyên!

Nhân vật cỡ Vương Mộ Sinh, sao có thể không nhìn ra mâu thuẫn ngày trước của Dương Bách Xuyên và mấy người Hàn Tiểu Tam chứ, hơi suy nghĩ trong lòng đã hiểu. Chẳng qua hiện tại ông ta có chút xấu hổ, bởi Hàn Tiểu Tam là cảnh vệ của ông ta.

Advertisement

Sau khi chấp hành nhiệm vụ ở Tây Bắc khoảng thời gian trước, đội trưởng đội cảnh vệ đã để Hàn Tiểu Tam ở lại bên cạnh ông ta. Mà Hàn Tiểu Tam lại là người Bắc Kinh, đêm qua Vương Mộ Sinh đã cho anh ta về nhà thăm người thân, dù sao cũng là quê nhà của người ta.

Làm lính, một năm bốn mùa chẳng có mấy cơ hội được về nhà, nhất là binh lính đặc thù như Hàn Tiểu Tam càng ít ngày nghỉ hơn. Là cấp trên của anh ta, Vương Mộ Sinh không phải người bảo thủ, ông ta thương binh sĩ như con mình, sao có thể không cho Hàn Tiểu Tam một cơ hội về nhà được?

Chẳng qua, hiện tại cảnh vệ mình lại xảy ra xung đột với ân nhân cứu mạng con trai Dương Bách Xuyên, khiến gương mặt già của Vương Mộ Sinh tối tăm.

Nếu không phải vừa rồi ông ta vào nhà vệ sinh, đúng lúc gặp phải một màn này thì ai biết đã xảy ra chuyện gì?

Vương Mộ Sinh rất hiểu Hàn Tiểu Tam, biết rõ trên người thằng nhóc này toàn sát chiêu, thật sự dốc sức liều mạng, Dương Bách Xuyên sẽ ăn thiệt.

Tất nhiên đây chỉ là suy nghĩ trong lòng Vương Mộ Sinh.

Tuy lần trước ông ta tận mắt nhìn thấy Dương Bách Xuyên cứu con trai mình, một tay cứng rắn bóp tay lái đến biến dạng, lực lượng vô cùng đáng sợ nhưng trong mắt ông ta, Dương Bách Xuyên chỉ là học trò mà thôi, Hàn Tiểu Tam lại thành viên đội Thanh Long, bộ đội đặc chủng Trung Quốc đấy.

Bàn về thuật giết người, Hàn Tiểu Tam có thể giế t chết Dương Bách Xuyên dễ dàng. Cho nên đối với chuyện bản thân kịp thời xuất hiện ngăn cản Hàn Tiểu Tam, Vương Mộ Sinh đặc biệt vui vẻ, chậm một chút là Dương Bách Xuyên đã ăn mệt rồi.

Đến lúc đó cảnh vệ của mình đánh ân nhân cứu mạng con trai trọng thương, Vương Mộ Sinh cũng không biết nên ăn nói với Dương Bách Xuyên như thế nào.

Chẳng qua, nếu ông ta nhìn thấy cảnh Dương Bách Xuyên đánh bay Hàn Tiểu Tam chỉ với một quyền vừa rồi, đoán chừng ông ta sẽ không nghĩ như vậy.

Thật ra trong mắt Dương Bách Xuyên, đúng là anh không để Hàn Tiểu Tam vào mắt.

Đúng vậy, Hàn Tiểu Tam mạnh hơn binh lính bình thường, trên người cũng tỏa ra sát khí của người từng thấy máu nhưng sức mạnh của anh ta chỉ có như vậy thôi.

Anh chỉ cần dựa vào lực lượng bản thân và cảm giác nhạy bén đã có thể thắng anh ta rồi, trừ khi Hàn Tiểu Tam cũng là người tu chân.

Đã có Dương Bách Xuyên ra mặt đưa bậc thang cho Hàn Tiểu Tam, chuyện tiếp theo dễ làm hơn rất nhiều.

Vương Mộ Sinh nhìn trong mắt, càng thưởng thức anh hơn.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 99



Vừa có y thuật cao siêu, vừa có lực lượng hùng mạnh, bây giờ xem ra còn có lòng khoan dung độ lượng, đúng là một chàng trai tốt.

Nếu không phải Dương Bách Xuyên từng nói anh là sinh viên, thậm chí Vương Mộ Sinh còn định đặc biệt tuyển anh vào quân đội.

Ông ta tiến lên một bước, hung hăng trợn mắt nhìn Hàn Tiểu Tam, xụ mặt nói: “Ngày mai hủy nghỉ phép, lập tức quay lại đơn vị, chỉ biết làm mất mặt người khác! Cậu là quân nhân, không phải côn đồ cắc ké, sao lại học người ta đánh nhau thế? Ngứa da rồi đúng không, tôi cho cậu về kho hàng số một nhé?”

“Báo cáo cấp trên, tôi sai rồi, xin được kiểm điểm bản thân.” Hàn Tiểu Tam vừa nghe thấy mấy chữ kho hàng số một thì cả người đều run rẩy. Anh ta biết rõ nơi đó là gì nhất, chỉ có đám quái vật bi3n thái mới đi vào. Tiến vào trong đó, tám chín phần mười đều điên dại hết rồi. Anh ta vội vàng cúi đầu nhận lỗi.

“Cút đi, ông đây vừa nhìn thấy cậu là tức giận!” Vương Mộ Sinh mất kiên nhẫn xua tay với Hàn Tiểu Tam.

Advertisement

“Dạ.” Hàn Tiểu Tam như được ban ơn, trước khi đi còn nói với Dương Bách Xuyên: “Anh Dương, hôm nay tôi có mắt như mù, xin anh tha thứ. Chuyện hôm nay, tôi nhất định sẽ cho anh một câu trả lời.”

Dứt lời, anh ta cúi chào, đi vào thang máy.

Về phần Thiệu Cương và Ninh Vũ, tất nhiên hai người cũng vội vàng đi theo Hàn Tiểu Tam vào thang máy.

Đợi đám người Hàn Tiểu Tam đều rời đi, Vương Mộ Sinh mới xin lỗi Dương Bách Xuyên: “Xin lỗi Bách Xuyên, là chú Vương không dạy dỗ lính của mình đàng hoàng, khiến cậu chịu ủy khuất!”

“Chú Vương nói gì vậy, chỉ là một hiểu lầm nhỏ mà thôi, không đánh không quen biết, thật không ngờ Hàn Tiểu Tam này lại là cảnh vệ của chú Vương, phải là cháu xin lỗi mới đúng.” Dương Bách Xuyên thấy Vương Mộ Sinh gọi tên mình thân thiết thì cảm giác được ông ta áy náy, vì thế anh cũng khiêm nhường một phen.

“Ha ha ha, được, vào phòng bao ăn cơm trước, tôi, dì Lý, còn có một đồng đội cũ đang chờ cậu đấy, ha ha!”

Vương Mộ Sinh cười lớn, kéo tay Dương Bách Xuyên vào phòng bao.

Anh đi theo ông ta vào phòng, không biết đám người Hàn Tiểu Tam, Thiệu Cương và Ninh Vũ trong thang máy đang trình diễn một màn vô cùng đặc sắc.

Một giây trước khi cửa thang máy đóng lại, sắc mặt Hàn Tiểu Tam lập tức sầm xuống, nhìn chằm chằm hai người Thiệu Cương và Ninh Vũ bằng ánh mắt sắc bén như dao.

Trên tay thành viên đội Thanh Long đều dính máu, người bình thường không thể chịu đựng nổi ánh nhìn của anh ta.

Thiệu Cương và Ninh Vũ bị Hàn Tiểu Tam nhìn chằm chằm, cơ thể không nhịn được run rẩy, trong lòng đầy đắng chát. Bọn họ đã nhìn ra, người đàn ông trung niên vừa bất ngờ đi ra là cấp trên của anh Tam. Anh Tam ở trước mặt đối phương không khác gì chuột sợ mèo, nơm nớp lo sợ.

Mà càng không ngờ, Dương Bách Xuyên lại là khách của cấp trên anh Tam, thoạt nhìn quan hệ rất tốt.

Không thể nghi ngờ, Dương Bách Xuyên chính là đại thần số một.

Không chỉ có giá trị võ lực bi3n thái hơn người, mà mối quan hệ còn rộng rãi vô cùng.

Bọn họ cũng biết anh Tam là bộ đội đặc chủng, có thể trở thành cấp trên của anh Tam, tuy không biết thân phận của người đàn ông trung niên vừa rồi nhưng chắc chắn cũng thuộc hàng trâu bò.

Dương Bách Xuyên không phải là nông dân có bối cảnh đơn giản, mà là người có núi dựa đặc biệt. Xem ra lần này bọn họ đá trúng tấm sắt rồi, nhất định về nhà phải nghiên cứu kỹ.
 
Back
Top Bottom