Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 80



“Thuật Ngũ Hành Dẫn Thể” là do sư phụ thu thập được ở giới tu chân, nói không hề khoác lác là đặt ở địa cầu chính là một phần võ học bảo điển chân chính, điểm này Dương Bách Xuyên tự mình tu luyện nên rất rõ ràng.

Sau khi nhận được lời hứa của Lý Đại Nghị, Dương Bách Xuyên viết ra “Thuật Ngũ Hành Dẫn Thể” và giao cho anh ta, hơn nữa còn tỉ mỉ giảng giải cho anh mấu chốt tu luyện trong đó.

Mãi đến khi Lý Đại Nghị hiểu được cơ bản mới thôi, nhìn thời gian sắc trời đã hoàng hôn rồi, Dương Bách Xuyên muốn trở về, còn phải đến nhà u Dương Ngọc Thanh đón con chồn Hương Hương.

Mà Lý Đại Nghị cảm thấy thỏa mãn rời đi, anh ta trở về thu dọn đồ đạc, buổi tối bắt đầu đi làm, trực tiếp ở công ty, tạm thời công ty Vân Kỳ không có nhân viên bảo vệ, anh ta muốn gánh vác trách nhiệm này, đây là báo ơn cho Dương Bách Xuyên và Lưu Tích Kỳ.

Dương Bách Xuyên lái xe thẳng đến nhà u Dương Ngọc Thanh, Nhạc Nhạc muốn đưa đến nhà bà nội của con bé, con chồn không có người trông coi, Dương Bách Xuyên cũng sợ con chồn sẽ làm u Dương Ngọc Thanh bị thương, dù sao nó cũng là sủng vật hoang dã.

Advertisement

Đúng lúc đi, u Dương Ngọc Thanh cũng chuẩn bị đưa Nhạc Nhạc đến chỗ bà nội của con bé, sau khi Dương Bách Xuyên đi qua, dứt khoát đưa các cô đến đó, dù sao cũng tiện đường lái xe.

Đối với chuyện Dương Bách Xuyên hiện tại đã giàu có, đêm qua trong lúc hai người nói chuyện phiếm Dương Bách Xuyên đã nói cho cô ấy biết, nhưng biết thì biết, sau khi tận mắt nhìn thấy chiếc BMW mới của Dương Bách Xuyên, trong mắt u Dương Ngọc Thanh vẫn hiện lên sự kinh ngạc.

Dương Bách Xuyên là người nghiên cứu và phát triển đan Trú Nhan, nghe thấy thế, trong lòng cô ấy vẫn thấy chấn động, nhưng Dương Bách Xuyên giải thích là trong nhà anh có sách thuốc cổ nên tìm được phương thuốc từ trong đó.

Cho dù thế nào, có thể nhìn thấy Dương Bách Xuyên thành công như hôm nay, u Dương Ngọc Thanh vẫn vui mừng thay anh.

Sau khi đưa mẹ con các cô qua, Dương Bách Xuyên tự mình lái xe trở về, u Dương Ngọc Thanh muốn ở lại nhà ba mẹ cô ấy một đêm, điều này làm cho Dương mỗ có chút thất vọng.

Thời gian kế tiếp, Dương Bách Xuyên sống rất phong phú, thời gian học tập thì vẫn học tập, thời gian tu luyện thì vẫn tu luyện, tiện thể luyện chế ra phần đan Trú Nhan tiếp theo giao cho nhà họ Liễu.

Mỗi một tuần, thẻ ngân hàng của anh đều tăng lên mấy trăm vạn nhờ lợi nhuận của đan Trú Nhan Đan.

Chớp mắt thời gian đã đến ngày tốt nghiệp, mọi người đều bận rộn tìm việc làm, tìm đơn vị thực tập.

Dương Bách Xuyên nhìn mấy nhà cũng không quá vừa lòng, cũng may Lưu Tích Kỳ biết Dương Bách Xuyên sau khi tốt nghiệp muốn tìm đơn vị thực tập, đã lập tức liên hệ với lớp trưởng Tưởng Chấn ở tập đoàn Triệu thị, liên hệ với công ty đấu giá Triệu thị, về công việc thực tập cuối cùng cũng quyết định xong rồi.

Vào ngày tốt nghiệp, cả lớp đã tổ chức một bữa tiệc.

Dẫn đầu là Liễu Linh Linh, mới sáng sớm đã nhận được điện thoại của cô thúc giục anh vội vàng đi qua.

Dương Bách Xuyên biết, Liễu Linh Linh sẽ ra nước ngoài, lần này sau khi tốt nghiệp, vẫn không biết khi nào có thể gặp mặt. Sau khi rửa mặt xong anh lập tức đi ngay, anh không lái xe, anh lựa chọn khiêm tốn ở trước mặt các bạn học.

Địa điểm liên hoan là một nhà hàng cách trường học không xa. Khi Dương Bách Xuyên bắt xe tới đó mới phát hiện hầu hết các nhà hàng xunh quanh đều có sinh viên tụ tập.

Liễu Linh Linh là người đứng ra tổ chức, đương nhiên nhà hàng cô tìm không tệ.

Khi Dương Bách Xuyên đến nơi, anh phát hiện Lâm Hoan và Tiền Tiểu Bối cũng có mặt.

Hôm nay không chỉ có bạn cùng lớp tới, mà còn có một số sinh viên lớp khác là bạn thân của họ.

Lúc Dương Bách Xuyên đi vào nhà hàng, từ xa anh đã thấy Liễu Linh Linh được vây ở giữa, xung quanh là một nhóm bạn học ồn ào.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 81



Không biết bọn họ đang ồn ào cái gì. Dương Bách Xuyên đi đến xem thử, lập tức vui vẻ. Thì ra bạn mập lại tỏ tình với Liễu Linh Linh.

Đây là chuyện rất quen thuộc ở buổi liên hoan tốt nghiệp. Uống rượu vào gan cũng to hơn, tỏ tình là chuyện bình thường.

Vừa hay Dương Bách Xuyên nghe thấy cậu mập say bí tỉ đang gào to: "Liễu Linh Linh, tôi thích cậu!"

Tức thì tiếng huýt sáo vang khắp phòng, mọi người đều biết đây là chuyện bất khả thi.

Liễu Linh Linh dở khóc dở cười nhìn bạn mập. Đúng lúc này cô trông thấy Dương Bách Xuyên cười tủm tỉm xuất hiện, lập tức hét to: "Tên khốn Dương Bách Xuyên kia, sao bây giờ cậu mới đến?"

Chuyện Liễu Linh Linh và Dương Bách Xuyên có quan hệ tốt không phải bí mật trong trường.

Advertisement

Rất nhiều anh chàng đều ghen tị với Dương Bách Xuyên, nhưng may mà Dương Bách Xuyên và Liễu Linh Linh đều không công bố ai là người yêu của ai, thậm chí có rất nhiều nam sinh vẫn còn ôm ảo tưởng, bạn mập uống say mèm kia chính là một trong số đó.

Thấy Dương Bách Xuyên đến, bạn mập nghiêng ngả úp sấp lên bàn, không biết say thật hay là tìm cớ cho mình xuống nước.

Các nam sinh đều nhìn ra thái độ của Liễu Linh Linh đối với Dương Bách Xuyên, trong lòng vô cùng ghen tị.

"Khụ khụ, xin lỗi vì tôi tới trễ, xin lỗi xin lỗi..."

Dương Bách Xuyên vội vàng tỏ ý xin lỗi mọi người.

Lúc này mấy nam sinh nhìn nhau, chuẩn bị báo thù.

Báo mối thù Dương Bách Xuyên độc chiếm tình cảm của hoa khôi.

Trong đó có một người tên Ngụy Nhân, là sinh viên giỏi trong lớp, gia cảnh cũng tốt nên bên cạnh có một nhóm bạn. Anh ta cũng là người theo đuổi Liễu Linh Linh, từng công khai viết thư tình cho cô, nhưng bị cô từ chối.

Tuy nhiên Ngụy Nhân không để ý, vẫn chưa hết hy vọng với Liễu Linh Linh, không bỏ qua bất kỳ cơ hội theo đuổi nào. Mãi cho đến khi Dương Bách Xuyên xuất hiện, anh ta phát hiện ra Liễu Linh Linh cực kỳ để ý đến Dương Bách Xuyên. Điều này làm cho Ngụy Nhân rất ghen tị với cậu bạn cùng lớp có xuất thân bần hàn này.

Anh ta nháy mắt với mấy người bên cạnh, chuẩn bị đối phó với Dương Bách Xuyên.

Đương nhiên không phải dùng vũ lực, mà là uống rượu.

Mấy người bọn họ muốn chuốc say Dương Bách Xuyên, khiến anh mất mặt.

Trong mắt Ngụy Nhân, Dương Bách Xuyên là cậu bạn không có nhiều mối quan hệ tốt trong lớp nên sẽ không có ai giúp anh, lần này nhất định có thể ép Dương Bách Xuyên uống say như chó chết.

Anh ta thầm đắc ý trong lòng, lập tức mỉm cười lên tiếng: "Tôi đề nghị phạt Dương Bách Xuyên đến trễ ba cốc, mọi người có đồng ý không?"

Mọi người đều là thanh niên trẻ, ai cũng thích náo nhiệt, cho nên đề nghị của Ngụy Nhân nhận được sự ủng hộ của tất cả mọi người.

"Đồng ý!"

Dương Bách Xuyên mỉm cười, cũng gật đầu nói: "Được, tôi nhận phạt." Đều là bạn cùng lớp, mặc dù trong lớp anh không có mấy người bạn thân thiết, nhưng Trung Quốc có mấy tỉ người, có thể học cùng trường đã chẳng dễ dàng gì chứ huống chi còn là cùng lớp.

20230209044236-tamlinh247.jpg

 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 82



Lúc này Dương Bách Xuyên mới nhận ra đám Ngụy Nhân muốn chỉnh mình.

Anh híp mắt nhìn bọn họ, khẽ nhếch môi nở nụ cười. Nhưng anh cũng không dài dòng, ba chai bia mà thôi, anh lập tức bưng bia lên uống cạn.

"Hay lắm!"

Dương Bách Xuyên uống xong, đám Ngụy Nhân dẫn đầu vỗ tay khen ngợi.

Sau đó, Ngụy Nhân nói bằng giọng điệu rất chân thành: "Dương Bách Xuyên, chúng ta là bạn học cùng lớp, tốt nghiệp rồi e là khó gặp lại nhau. Nào, tôi uống với cậu một cốc, tôi cũng dùng cốc to!"

Anh ta vừa nói vừa rót đầy rượu cho Dương Bách Xuyên, tiếp theo bưng cốc lên tỏ ý trăm phần trăm, sau đó uống hết một cốc bia to.

Advertisement

Dương Bách Xuyên càng cười nghiêng ngả trong lòng, sao anh lại không biết mưu tính của Ngụy Nhân kia chứ?

Anh ta dứt khoát uống hết một cốc to, hoàn toàn không Dương Bách Xuyên cơ hội lên tiếng.

Dương Bách Xuyên biết Ngụy Nhân uống xong cốc này, năm sáu nam sinh bên cạnh Ngụy Nhân sẽ tìm anh uống rượu, anh mà không uống thì chính là coi thường người ta.

Anh thầm cười khẩy trong lòng: "Ngụy công công vẫn là kiểu miệng thì thơn thớt nói cười, mà trong nham hiểm giết người không dao. Tao phải hạ gục lũ chúng mày!"

Ngụy công công là biệt danh các bạn học khác trong lớp đặt cho Ngụy Nhân, bởi vì anh ta nói năng nhỏ nhẹ như thái giám trong phim.

Trong cơ thể Dương Bách Xuyên có chân khí, cho dù sáu chục người tìm anh uống rượu anh cũng không sợ, chứ khỏi nói tới sáu người bao gồm cả Ngụy Nhân. Anh chỉ cần vận chuyển chân khí một vòng thì bao nhiêu chất cồn cũng bốc hơi hết sạch.

Ngụy Nhân uống xong, Dương Bách Xuyên thản nhiên nở nụ cười uống cạn cốc bia của mình. Quả nhiên ngay sau đó lại có thêm một người đi đến nói mấy lời lảm nhảm đánh bài tình cảm, muốn mời rượu Dương Bách Xuyên.

Lúc này mấy người Liễu Linh Linh và Lâm Hoan cũng nhìn ra nhóm Ngụy Nhân muốn chỉnh Dương Bách Xuyên. Liễu Linh Linh nói với Ngụy Nhân: "Ngụy Nhân, các cậu quá đáng rồi đấy! sáu người tìm Dương Bách Xuyên uống rượu, rõ ràng là bắt nạt người ta."

"Phải đó, không ngờ nam sinh Khoa Lịch sử các cậu đều bụng dạ đen tối, có phải ai cũng nham hiểm như vậy không?" Tiền Tiểu Bối cũng lên tiếng.

"Thích thì cùng uống đi! Chẳng phải các cậu muốn mời rượu sao, bản cô nương cũng uống được." Lâm Hoan cũng đứng về phía Dương Bách Xuyên.

Mặc dù Lâm Hoan và Tiền Tiểu Bối là người lớp khác, nhưng nhóm Ngụy Nhân không dám không khai cãi cọ với các cô.

Tên Ngụy Nhân giả tạo bắt đầu giả vờ cười khổ: "Các cậu nghĩ nhiều rồi đó, tôi chỉ muốn tìm Dương Bách Xuyên uống một cốc bia mà thôi, không có ý gì khác. Lẽ nào chúng ta là bạn học, tốt nghiệp rồi tôi uống một cốc bia với Dương Bách Xuyên cũng có lỗi sao? Đúng không Dương Bách Xuyên?"

Ngụy Nhân trưng ra bộ mặt khổ sở nhìn Dương Bách Xuyên, ai không biết còn tưởng anh ta chỉ đơn thuần tìm Dương Bách Xuyên uống rượu.

Dương Bách Xuyên ra hiệu cho ba người Liễu Linh Linh còn muốn đáp trả đừng tranh cãi nữa, sau đó mỉm cười bảo: "Đúng vậy, Ngụy Nhân nói rất đúng. Chúng ta sắp mỗi người một nơi, không biết sau này có gặp lại hay không. Tôi uống rất vui, cũng uống rất giỏi."

Lúc anh nói đến đây, mấy người Ngụy Nhân đều nở nụ cười. Nhưng câu nói tiếp theo của Dương Bách Xuyên lại khiến bọn họ giật mình kinh ngạc, sau đó vui mừng muốn nhảy nhót, cho rằng Dương Bách Xuyên bị ấm đầu.

Chỉ nghe Dương Bách Xuyên nói tiếp: "Hay là thế này, chúng ta có bảy người và bảy két bia, một mình tôi uống hai kết, sáu người các cậu uống năm két. Mọi người đều là bạn cùng lớp, hôm nay uống sạch luôn. Sao nào, các cậu có dám không?"

Đấu rượu một chọi sáu.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 83



"Dương Bách Xuyên, cậu điên à?" Liễu Linh Linh là người đầu tiên không kìm được lên tiếng. Cô cho rằng Dương Bách Xuyên sĩ diện hão, muốn chơi trội, một mình nhận hai két bia. Bia này không phải loại chai nhỏ như ở quán karaoke, mà là chai to, một két có mười hai chai, hai két là hai mươi tư chai. Cho dù là hai mươi tư chai nước lạnh cũng vỡ bụng chứ đừng nói chi đến hai mươi tư chai bia.

"Được, sảng khoái đấy. Mang bia lên!" Ngụy Nhân sợ Dương Bách Xuyên đổi ý, vội vàng chấp nhận. Anh ta đã tính rồi, sáu người bọn họ năm két bia, tổng cộng sáu mươi chai, mỗi người uống mười chai. Còn Dương Bách Xuyên thì một mình uống hai mươi tư chai, tính kiểu gì cũng thấy lời.

Lúc này đã có người mở hết bảy két bia, cả thảy tám mươi tư chai đặt kín một bàn lớn, trông cực kỳ chấn động.

Mọi người đều biết Dương Bách Xuyên bị mấy người Ngụy Nhân chọc giận, bắt đầu hành động theo cảm tính, chính là đang giận dỗi.

Ba người Liễu Linh Linh, Lâm Hoan, Tiền Tiểu Bối nhìn mà sốt ruột, các cô sợ ảnh hưởng tới thể diện của Dương Bách Xuyên nên không dám khuyên can. Họ đưa mắt nhìn nhau, cùng lắm thì lát nữa uống giúp Dương Bách Xuyên là được.

Đúng lúc này, Dương Bách Xuyên rất bất ngờ khi thấy cậu bạn bê đê đi đến bên cạnh anh, ngón tay cong thành hình hoa lan, nói với anh: "Dương Bách Xuyên, cậu manly quá trời đất, hôm nay bà đây ủng hộ cậu, chuốc say Ngụy công công."

Advertisement

"Bê đê chết tiệt, liên quan méo gì đến cậu, cút sang một bên." Ngụy Nhân bực bội ra mặt khi nghe thấy bê đê gọi mình là Ngụy công công.

"Hừ, người khác sợ cậu chứ bà đây chẳng sợ. Hôm nay bà đây cứ ủng hộ Dương Bách Xuyên đấy, thì sao nào?" Bê đê duỗi hoa lan chỉ.

"Tính thêm tôi nữa. Rõ ràng là Ngụy công công bắt nạt người ta. Ha ha, tôi cũng muốn uống." Một giọng nói lười biếng vang lên.

"Dương đứng đầu, cậu góp vui gì chứ?" Ngụy Nhân híp mắt nói.

Dương Bách Xuyên nhìn sang, lập tức vui vẻ. Anh nói thầm: "Xem ra anh đây vẫn có sức hấp dẫn." Anh không ngờ Dương đứng đầu cũng ra mặt giúp mình.

Dương đứng đầu là biệt danh, tên thật là Dương Lâm. Anh ta là nhân vật truyền kỳ trong lớp, thậm chí là trong khoa, trong trường. Thật sự là không có mấy ai dám công khai xem nhẹ Ngụy Nhân, Dương Lâm là một trong số đó.

Dương Lâm có biệt danh là Dương đứng đầu bởi vì anh ta đứng đầu lộn ngược trong lớp. Nghe nói bắt đầu từ hồi năm nhất đến năm tư anh ta rớt gần hết các môn.

Nhưng điều kỳ lạ là nhà trường không ra lệnh cưỡng chế đuổi học, anh ta học một mạch lên năm tư.

Cũng có tin đồn Dương Lâm có cơ to, quan hệ rộng.

Hơn nữa, Dương Lâm là nhân vật làm mưa làm gió trong trường. Phải bắt đầu kể chuyện từ hồi năm nhất, nghe nói năm nhất anh ta từng bị mấy đàn anh năm hai bắt nạt.

Nhưng hôm sau đã xảy ra một chuyện kỳ lạ, mấy đàn anh năm hai bắt nạt Dương Lâm đều chủ động đến tìm Dương Lâm rồi quỳ xuống trước mặt anh ta tự tát mấy chục bạt tai, luôn miệng cầu xin Dương Lâm tha thứ.

Dương Lâm chỉ nói với mấy đàn anh năm hai một câu: "Sau này đừng tự tìm đường chết nữa. Nếu lần sau các anh còn ra tay, tôi vẫn không đánh trả đâu, nhưng có thể các anh sẽ chết đấy."

Từ đó về sau trong trường không còn ai dám chọc vào Dương Lâm nữa, ngay cả tên mấy tên đầu gấu trường cũng không dám.

Có điều ở trường Dương Lâm rất khiêm tốn, kín tiếng.

Có người suy đoán gia đình Dương Lâm là xã hội đen.

Tóm lại, Dương Lâm chính là một quái thai trải qua cuộc sống vườn trường không được như ý.

Ngụy Nhân là một sinh viên xuất sắc, nghe đồn có người thân là sếp lớn trong Bộ Giáo dục, bản thân anh ta là cán bộ lớp, cuộc sống xuôi chèo mát mái, cũng không có ai dám trêu chọc.

Nhưng Dương Lâm dám. Biệt danh Ngụy công công của Ngụy Nhân cũng là Dương Lâm đặt cho. Tuy anh ta hận Dương Lâm nhưng không dám ho he gì.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 84



Trong lớp số người dám gọi Ngụy Nhân là Ngụy công công có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Dương Lâm không nói nữa, người khiến Dương Bách Xuyên kinh ngạc là bê đê. Tên này thường hay bị các bạn trêu chọc gọi là bê đê, nam sinh nữ tính. Tối nay anh ta công khai đứng về phía Dương Bách Xuyên, gọi Ngụy Nhân là Ngụy công công.

Mà Ngụy Nhân cũng chỉ tỏ ra giận dữ chứ không làm gì được bê đê.

Dương Bách Xuyên thầm suy đoán bê đê cũng là người có chống lưng.

Về phần Dương Lâm, sau khi anh ta đứng về phía Dương Bách Xuyên gọi Ngụy Nhân là Ngụy công công một cách khinh bỉ, thì Ngụy Nhân cũng chỉ dám tỏ vẻ tức giận thôi chứ không dám chửi mắng.

Với hiểu biết của Dương Bách Xuyên về Ngụy Nhân, tên này là kẻ không chịu thiệt, nếu ai gọi anh ta là Ngụy công công thì anh ta nhất định sẽ trở mặt. Nhưng khi đối mặt với bê đê và Dương Lâm, anh ta không làm gì cả.

Advertisement

Điều này đủ để chứng minh Dương Lâm và bê đê có chỗ dựa không phải dạng vừa.

Dương Bách Xuyên có thể đoán được lý do bê đê đứng về phía mình, bởi vì anh đan Trú Nhan anh tặng bê đê giúp làn da của tên này thay đổi rõ rệt. Anh ta giúp mình còn hiểu được.

Nhưng Dương Lâm đột nhiên giúp anh thì anh không tài nào hiểu nổi, bởi vì hai người không qua lại gì.

Nhưng dù thế nào đi chăng nữa Dương Bách Xuyên vẫn rất cảm động trước sự giúp đỡ của Dương Lâm và bê đê.

Mặc dù trong trường hợp này nói đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi có hơi gượng ép, nhưng cũng không khác lắm.

Dương Bách Xuyên không có bạn bè, người khác tốt với anh một thì anh tốt lại mười, giờ khắc này anh đã ngầm thừa nhận Dương Lâm và bê đê là bạn của mình.

Hoạn nạn gặp chân tình, câu này hợp với hoàn cảnh hiện tại.

Tình cảm ấm áp này anh ghi tạc trong lòng.

Có điều đấu rượu một chọi sáu, anh hoàn toàn không để sáu người nhóm Ngụy Nhân vào mắt.

Anh là truyền nhân của Tản Tiên, là người tu chân, đùa chết sáu người bọn họ đơn giản như uống nước lạnh.

Lúc này, Ngụy Nhân buông lời châm chọc: "Sao nào Dương Bách Xuyên, cậu muốn tìm người giúp đỡ hả? Vậy có phải chúng tôi cũng có thể tìm không?" Anh ta không muốn để cho bê đê và Dương Lâm nhúng tay vào chuyện này. Hôm nay sáu chọi một, không ép Dương Bách Xuyên say như chó chết, bẽ mặt trước mọi người thì Ngụy Nhân không cam lòng.

Dương Bách Xuyên còn chưa nói gì, bê đê đã cất giọng the thé nói: "Ngụy công công, không ngờ đấy! Tôi đã gặp người trơ trẽn nhưng chưa thấy ai trơ trẽn như cậu. Một mình cậu uống hai mươi tư chai thử coi?"

Dương Lâm cũng cười khẩy: "Ngụy công công có bản lĩnh đấu công bằng không?"

Liễu Linh Linh gằn giọng nói: "Ngụy Nhân, mấy người các cậu đừng quá đáng!"

Tiền Tiểu Bối càng tuyệt tình hơn: "Thái giám chết tiệt, tôi đã nghe nói cậu là đồ mưu mô từ lâu, quả nhiên đúng là như thế. Đây là trắng trợn bắt nạt người khác đó!"

"Dương Bách Xuyên đừng uống, đấu rượu với loại người này không đáng." Lâm Hoan nhìn Ngụy Nhân, tỏ thái độ chán ghét.

Ba người đẹp bảo vệ Dương Bách Xuyên như vậy làm Ngụy Nhân và mấy người bên cạnh anh ta càng tức giận hơn. Ngụy Nhân nhìn mấy người Dương Bách Xuyên, lạnh lùng nở nụ cười: "Tôi nghĩ các cậu nhầm rồi phải không, nói cứ như tôi là người xấu vậy. Chính Dương Bách Xuyên tự nói muốn đấu rượu với chúng tôi, sáu người chúng tôi đâu có ép cậu ta."
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 85



Ngụy Nhân nói xong, nhìn chằm chằm vào Dương Bách Xuyên giây lát, vẻ mặt tràn đầy mỉa mai: "Dương Bách Xuyên, vậy thì đừng uống, tôi coi như lúc nãy cậu đánh rắm."

Mấy người Tiền Tiểu Bối, Lâm Hoan chửi mắng, Ngụy Nhân biết bối cảnh gia đình của họ nên không dám chọc vào, bèn trút hết cơn giận lên đầu Dương Bách Xuyên, trong lòng thầm hận: "Tất cả là tại tên khố rách áo ôm Dương Bách Xuyên này, hôm nay không giẫm cậu ta dưới chân thì khó xả cơn giận trong lòng mình."

Về việc Ngụy Nhân cố ý khích mình, Dương Bách Xuyên cười khẩy trong lòng: "Cho mấy đứa chúng mày vểnh đuôi một lát đấy, hôm nay anh đây sẽ khiến chúng mày hộc máu từ hai miệng."

Anh nói với đám Liễu Linh Linh đang tức giận: "Không sao, tôi có thể ứng phó."

Sau đó anh nhìn Ngụy Nhân, mỉm cười bảo: "Ngụy Nhân đừng khích tôi, Dương Bách Xuyên tôi nói được làm được, hôm nay kẻ nào không uống hết chính thì kẻ đó là cháu trai, phải quỳ xuống gọi ông nội xin tha."

"Được, cậu nói đấy nhé!" Ngụy Nhân cười nham hiểm.

Dương Bách Xuyên đảo mắt, suy nghĩ một lúc. Bọn họ có sáu người, bình quân mỗi người mười chai, nếu uống giỏi thì có thể uống hết mười chai, thế thì không đạt được mục đích anh muốn. Hay là thêm nữa?

Advertisement

Hôm nay anh đây phải đào hố chôn chúng mày!

Anh híp mắt nói: "Ngụy Nhân, hay là thế này đi, tôi thêm mười chai, mỗi người các cậu thêm năm chai. Đã liều thì liều hết mình, sáu người các cậu có dám không?"

Anh vừa dứt lời, mặt Ngụy Nhân chợt biến sắc. Anh ta cảm thấy nếu cố thì có thể uống hết mười chai, nhưng đó là cực hạn rồi, chắc chắn sẽ phun ra.

Nhưng sau khi nhìn thấy hai mươi tư chai bia trước mặt Dương Bách Xuyên, anh ta lại cười thầm trong lòng. Dương Bách Xuyên tự thêm cho mình mười chai tức là ba mươi tư chai, cho dù anh là thánh bia cũng không thể uống được ba mươi tư chai bia, trừ khi anh là siêu nhân.

Cho nên Ngụy Nhân cho rằng Dương Bách Xuyên cố ý dọa sáu người bọn họ, nếu bọn họ không ứng chiến thì Dương Bách Xuyên có thể danh chính ngôn thuận nói một câu: các cậu sợ thì không uống nữa.

Nghĩ tới đây, Ngụy Nhân và mấy người bên cạnh nhìn nhau, đều nhìn thấu ý nghĩ trong mắt đối phương. Anh ta cười sang sảng: "Được, cậu thêm mười chai, chúng tôi mỗi người thêm năm chai. Phục vụ, lấy thêm bốn mươi chai bia đến đây." Ngụy Nhân đắc ý cười to, thầm nhủ: "Tao cho mày khoe mẽ nè, để xem lát nữa mày chết thế nào."

Ngụy Nhân không biết là hiện giờ Dương Bách Xuyên là sự tồn tại giống với siêu nhân, bởi vì anh là người tu nhân.

Hai bên đấu rượu thu hút sự chú ý của một số người trong nhà hàng. Nhân viên phục vụ đã ngồi canh bên cạnh hóng drama từ lâu. Nghe Ngụy Nhân gọi thêm bia, anh ta chạy vèo đi lấy thêm bốn mươi chai bia, nhân tiện mở nắp cho hai bên.

Hiện tại trước mặt Dương Bách Xuyên có ba mươi tư chai bia, trước mặt sáu người Ngụy Nhân mỗi người mười lăm chai.

Chỉ nhìn chai bia thôi cũng cực kỳ chấn động rồi.

Những người đến nhà hàng này ngày hôm nay không chỉ có sinh viên kỳ tốt nghiệp của trường Dương Bách Xuyên, mà còn có trường khác. Trong căn phòng rộng lớn có rất nhiều người, tin tức Dương Bách Xuyên đấu rượu một chọi sáu lan truyền khắp đại sảnh với tốc độ chóng mặt.

Xưa nay ở Trung Quốc không bao giờ thiếu người hóng hớt, mọi người nhao nhao vây xem, nhưng không ai tin Dương Bách Xuyên có thể uống hết ba mươi tư chai bia, cho rằng anh giả ngầu.

Dương Bách Xuyên nở nụ cười hờ hững trước những lời bàn tán xung quanh. Anh không nói thêm một chữ, lập tức cầm lấy một chai bia bắt đầu uống, mười giây một chai.

Sau khi thong dong uống hết một chai, anh mới nói với Ngụy Nhân: "Ngụy công công uống đi, nhớ là mười lăm chai đấy, không uống hết thì quỳ xuống xưng cháu trai. Bây giờ không chỉ có sinh viên trường mình vây xem đâu, đừng để mất mặt. Cậu phải uống hết đấy, tôi cũng không mong các cậu gọi tôi là ông nội đâu."

Dương Bách Xuyên nói xong lại tiếp tục uống chai thứ hai, vẫn mười giây một chai.

Tiếp tục chai thứ ba... chai thứ tư, thứ năm, thứ sáu. Cho đến khi uống hết chai thứ bảy anh mới dừng lại ợ hơi rượu.

Bảy chai liên tiếp, Dương Bách Xuyên còn chẳng lấy hơi.

Bên cạnh có người xem giờ thì thấy mỗi chai Dương Bách Xuyên đều uống trong mười giây, tức khắc gọi anh là thần. Sau khi anh đặt chai thứ bảy xuống, tiếng huýt sáo và tiếng vỗ tay lập tức vang lên bốn phía.

20230209044338-tamlinh247.jpg

 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 86



Trong mắt người bình thường, ba mươi tư chai bia chính là thần thoại, trên kỷ lục Guinness cũng chẳng có ấy chứ. Hôm nay Dương Bách Xuyên hừng hực khí thế muốn hoàn thành.

Lại là mười giây, chai bia thứ tám vào bụng, tiếp đó là chai thứ chín...

Lần này Dương Bách Xuyên uống một lèo mười hai chai mới dừng lại.

Uống mười hai chai liên tục, lúc này bụng rất căng, anh chuẩn bị giải quyết.

Càn Khôn Tạo Hóa Quyết vận chuyển trong cơ thể, bia trong bụng bắt đầu bốc hơi nhờ tác dụng của chân khí. Tình huống lúc này của anh khá giống trong Thiên Long Bát Bộ, Đoàn Dự và Kiều Phong đấu rượu, đến lúc Đoàn Dự không uống lại Kiều Phong bèn dùng Lục Mạch Thần Kiếm ép rượu từ ngón tay ra khỏi cơ thể.

Nhưng Dương Bách Xuyên gian lận cao siêu hơn, trực tiếp dùng chân khí luyện hóa rượu thành mồ hôi bốc hơi, đào thải ra khỏi cơ thể.

Advertisement

Trong mắt người ngoài, mặt Dương Bách Xuyên chỉ hơi ửng đỏ, trán rịn mồ hôi mà thôi.

Tổng thời gian uống tròn hai mươi chai bia cộng lại chỉ mất chưa đầy sáu phút, đây là một thần thoại.

Những người vây xem đều ngây người vì kinh ngạc.

Tiếng huýt sáo và tiếng vỗ tay vang lên như sấm.

Trong lúc Dương Bách Xuyên vận chuyển chân khí gian lận, những lời bàn tán xung quanh lọt vào tai anh.

Nam sinh nào đó nói: "Trời ơi, người anh em này là Tửu Tiên chốn nhân gian sao?"

"Đâu chỉ là Tửu Tiên chốn nhân gian, tôi thấy cậu ta chính là Tửu Thần!"

"Chưa đầy sáu phút đã uống hết hai mươi chai bia, e là kỷ lục Guinness thế giới cũng không có kỷ lục này!"

"Tôi chỉ có thể nói thật bi3n thái."

"Quái vật!"

"Còn mười bốn chai, các cậu đoán xem cậu ta có thể uống hết không?"

"Chắc chắn không thể uống hết, đã hai mươi chai vào bụng rồi, cho dù là hai mươi chai nước lạnh thì bụng cậu ta cũng không chứa nổi!"

"Tôi cá là người anh em này còn uống được mấy chai nữa."

"Các cậu nói một chọi sáu, vậy sáu người kia có thể uống được bao nhiêu?"

"Chính là sáu tên hèn hạ kia đó. Xem kìa, người uống nhiều nhất mới uống hết bốn chai đã lảo đảo rồi. Sáu người bọn họ mỗi người mười lăm chai, tôi cảm thấy một nửa cũng không uống hết."

"Hì hì, đoán chừng lát nữa sáu người phải quỳ gối xưng cháu trai."

Đám người hóng hớt xung quanh bình luận đủ kiểu, nói chung là Dương Bách Xuyên đã được lòng bọn họ, cho dù hôm nay anh có uống hết mười bốn chai bia còn lại hay không, hai mươi chai vào bụng anh đã trở thành thần thoại.

Đến lúc này sắc mặt sáu người Ngụy Nhân chẳng khác gì gan heo, cả sáu người đều có cảm nhận giống với đám đông hóng chuyện về sự bi3n thái của Dương Bách Xuyên.

Ngụy Nhân nhìn hai mươi vỏ chai bia trước mặt Dương Bách Xuyên rồi lại nhìn không tới mười lăm chai rỗng trước mặt sáu người phe mình, trong lòng buồn bực muốn hộc máu.

Giây phút này anh ta mới thật sự hiểu ra Dương Bách Xuyên giả heo ăn thịt hổ, cố ý đào hố cho sáu người bọn họ, vậy mà sáu người bọn họ còn vui vẻ nhảy vào cái hố mà Dương Bách Xuyên đào sẵn.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 87



Bây giờ cái hố to này đủ để chôn bọn họ, một khi nhảy vào thì chẳng cần lấp đất cũng mất tung mất tích.

Ngụy Nhân biết hôm nay sáu người bọn họ chỉ có ba con đường.

Một là uống hết rượu, như vậy còn có thể giữ chút thể diện. Nhưng mà mười lăm chai thì có đánh chết cũng không uống hết được.

Hai là quỳ xuống xin tha, gọi Dương Bách Xuyên là ông nội. Nhưng chuyện này cũng bất khả thi, nếu thật sự quỳ xuống gọi Dương Bách Xuyên là ông nội thì sáu người bọn họ chẳng còn mặt mũi đâu mà gặp người khác.

Thứ ba cũng là lựa chọn cuối cùng. Đối với bọn họ thì đây là sự lựa chọn tốt nhất, cũng là sự lựa chọn tệ nhất. Liều mạng uống, uống say bí tỉ, sau đó ngất xỉu, thế thì có thể lấp l**m được chuyện này.

Hậu quả là hại thân, không cẩn thận sẽ xuất huyết dạ dày.

Advertisement

Lúc này sáu người phe Ngụy Nhân cưỡi hổ khó xuống, bị mọi người vây xem cũng không tiện giả vờ ngất xỉu. Như Dương Bách Xuyên đã nói, người hóng chuyện còn có sinh viên trường khác, sáu người bọn họ đều là con ông cháu cha, lại đang ở độ tuổi nhiệt huyết, thể diện rất quan trọng, cho dù hộc máu cũng phải uống tiếp.

Liễu Linh Linh ở bên cạnh vô cùng lo lắng, nhỏ giọng hỏi Dương Bách Xuyên: "Cậu sao rồi? Không được thì đừng uống nữa. Uống với hạng người như Ngụy Nhân thì cần gì phải có phong độ?"

Tiền Tiểu Bối cũng nói: "Phải đó phải đó. Đại ca Vân à, hôm nay cậu cừ lắm rồi, đã uống hết hai mươi chai, tôi còn nghi ngờ cậu không phải người đấy. Quá đỉnh! Đừng uống nữa được không?"

"Đúng vậy, không thể uống nữa, uống tiếp thì cậu sẽ xảy ra chuyện đấy." Ánh mắt Lâm Hoan nhìn Dương Bách Xuyên đong đầy lo lắng.

"Người anh em ơi, đã lấy lại thể diện rồi thì không cần uống nữa đâu. Dương Lâm này chỉ phục mấy người, hôm nay tính thêm cậu." Dương Lâm nói rất nghiêm túc.

Bê đê cong ngón tay thành hình hoa lan: "Ôi chao Dương Bách Xuyên, hôm nay cậu manly quá xá, tôi thích! Nhưng tôi lo lắng cho thân thể của cậu hơn!"

Mấy người đều tỏ ý quan tâm. Ban đầu Dương Bách Xuyên rất cảm động, nhưng một câu "tôi thích" của bê đê làm anh suýt ói ra.

Anh vội vàng lên tiếng: "Dừng dừng, nhất là bê đê, sau này cậu tuyệt đối đừng nói thích tôi, anh đây rất bình thường. Vả lại chút rượu này không nhằm nhò gì với tôi, các cậu đừng lo."

Thấy Dương Bách Xuyên nói chuyện rõ ràng từng câu từng chữ, người vẫn đứng vững, đám Liễu Linh Linh đều yên tâm bởi vì điều này chứng tỏ anh thật sự không sao.

Đồng thời, trong lòng bọn họ đều cho rằng Dương Bách Xuyên là bi3n thái.

Sau khi thu công Dương Bách Xuyên lại đầy máu sống lại, tất cả rượu trong bụng đều đã bị luyện hóa. Anh nhìn Ngụy Nhân cười ha ha: "Ngụy công công, bây giờ cậu xin tha cũng được, tôi không bắt các cậu quỳ đâu, nếu tự xưng cháu trai thì có thể không uống. Cậu thấy sao?"

"Hừ!" Ngụy Nhân lạnh lùng hừ mũi, bướng bỉnh nói: "Cậu đắc ý gì chứ, chẳng phải cậu cũng chưa uống hết sao? Vẫn còn mười bốn chai, tôi chống mắt xem cậu uống hết kiểu gì. Mười lăm chai mà thôi, tôi vẫn uống tiếp được."

"Ha ha, vậy thì tốt, chỉ cần cậu không nhận thua thì tôi yên tâm rồi. Nào nào nào, tiếp tục thôi, xem anh đây uống bia thế nào mà học tập! Ha ha..."

Dương Bách Xuyên nở nụ cười xấu xa khiêu khích đám Ngụy Nhân.

Sau đó, anh cầm một chai lên bắt đầu uống.

Tổng cộng còn mười bốn chai. Sau khi luyện hóa hai mươi chai đã uống, bây giờ anh chẳng khác gì trạng thái ban đầu.

Tiếng huýt sáo hô uống vang lên khắp nơi, Dương Bách Xuyên uống hết chai này đến chai khác.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 88



Mười bốn chai bia, chưa đầy ba phút đã uống hết mười chai, trên bàn chỉ còn ba chai.

Lúc này tiếng huýt sáo và tiếng hô uống xung quanh bất giác dừng lại, tất cả mọi người đều chấn động trước màn uống rượu của Dương Bách Xuyên.

Mọi người cùng chứng kiến Dương Bách Xuyên uống một mạch hết ba chai bia không ngừng nghỉ.

"Bộp!"

Dương Bách Xuyên uống hết chai bia cuối cùng, đặt chai rỗng xuống bàn làm phát ra tiếng bộp.

Hôm nay anh đã tạo nên một thần thoại, một người giải quyết tròn ba mươi tư chai bia.

Giờ phút này mọi ánh mắt xung quanh đều đổ dồn về phía Dương Bách Xuyên, ai ai cũng muốn nhìn xem liệu Dương Bách Xuyên có ngã gục hay là nôn ra không.

Advertisement

Một lát sau, Dương Bách Xuyên chỉ ợ hơi rượu.

Dương Lâm ở phía sau híp mắt lại, gương mặt tràn đầy nhiệt huyết, dẫn đầu mọi người vỗ tay bồm bộp.

Sau đó cả phòng vang lên tiếng vỗ tay như sấm cùng với tiếng huýt sáo, tiếng hét chói tai.

Dương Bách Xuyên cười ha hả, xua tay ra hiệu cho mọi người dừng lại, sau đó nhìn sáu người phe Ngụy Nhân đang sốc tận óc: "Ngụy công công, tôi uống hết rồi, bây giờ chờ xem màn biểu diễn của các cậu. Đừng sợ, cũng đừng giả vờ ngất. Vẫn là câu nói đó, nếu thật sự không uống được nữa thì có thể lên tiếng xin tha."

"Ai con mẹ nó muốn cầu xin cậu? Uống thì uống." Trong lòng Ngụy Nhân hận chết Dương Bách Xuyên, nhưng không chịu mất mặt.

Anh ta lập tức uống.

Biểu hiện rất có khí phách, Dương Bách Xuyên đánh giá cao.

"Đúng, uống đi!" Lúc này người xem bắt đầu ồn ào bảo sáu người phe Ngụy Nhan uống hết chỗ rượu trước mặt bọn họ.

"Uống uống uống uống..."

Người thì ồn ào, kẻ thì huýt sáo, tất cả đều chăm chú nhìn sáu người phe Ngụy Nhân uống rượu.

Sáu người nhăn mặt, nhắm mắt nhắm mũi bắt đầu uống.

Chốc lát sau, khi một tên béo bên cạnh Ngụy Nhân uống đến chai thứ mười, rốt cuộc không chống đỡ được nữa.

"Phụt!"

Anh ta nôn thốc nôn tháo, sau đó ngã rầm ra đất, hoàn toàn say mèm.

Có lẽ là bởi vì tên béo nôn, ngay sau đó có ba người cũng nôn ra giống như là phản ứng hóa học.

Ba người này còn không uống nhiều bằng tên béo, không tới tám chai bia.

Trong sàn đấu chỉ còn lại Ngụy Nhân và một tên gầy.

Tên gầy run rẩy ôm chai bia, mới uống hai chai đã không uống nổi nữa, nhăn nhó nhìn bạn mình ngã sõng soài trong sàn đấu.

Chỉ có Ngụy Nhân uống đến chai thứ bảy.

Tuy nhiên lúc này sắc mặt Ngụy công công đã trắng bệch. Có người uống rượu thì mặt đỏ bừng, có người uống rượu thì mặt trắng bệch, Ngụy Nhân thuộc kiểu mặt trắng.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 89



Ánh mắt Ngụy Nhân bắt đầu mơ màng, anh ta cầm lấy chai thứ tám, líu ríu nói: "Ông đây... uống cho cậu... xem!"

"Ực ực..."

Khi Ngụy Nhân bắt đầu uống chai thứ tám, Dương Bách Xuyên mỉm cười lùi về sau, thuận miệng nói với bê đê phía sau: "Lùi lại, đừng bảo tôi không nhắc cậu."

"Cái gì mà nhắc hay không..." Bê đê còn chưa nói chữ "nhắc" cuối cùng đã nghe thấy tiếng "phụt".

Một giây sau, cậu ta hét chói tai: "Á! Ngụy thái giám, tôi muốn giết cậu!"

Thì ra là cuối cùng Ngụy Nhân không trụ nổi nôn ra, hơn nữa còn nôn gần chỗ bê đê.

Advertisement

Lúc này bê đê mới hiểu ra tại sao Dương Bách Xuyên lại nhắc mình lùi lại, hóa ra đối phương đã sớm nhìn ra Ngụy Nhân sẽ nôn!

Bê đê hét lên the thé muốn xông tới đánh Ngụy công công, nhưng Ngụy công công đã say khướt như chó chết trên mặt đất. Bê đê giận dữ, bắt đầu mắng Dương Bách Xuyên.

Phe Ngụy Nhân có sáu người thì năm người nôn thốc nôn tháo, một người còn lại ôm chai bia nhìn đống hỗn độn bên cạnh rồi lại nhìn Dương Bách Xuyên bình thản nhẹ nhàng cùng với người vây xem ồn ào xung quanh. Anh ta khóc không ra nước mắt, mặt nhăn mày nhó cắn răng uống bia trong tay.

Nhưng bị Dương Bách Xuyên ngăn cản.

"Thôi cậu đừng uống nữa, bọn Ngụy Nhân đã uống thành chó chết rồi, cậu mà uống tiếp sẽ say mèm đấy. Chúng tôi còn phải tìm người đưa họ về, giao cho cậu giải quyết hậu quả không có vấn đề gì chứ?"

"Không thành vấn đề, không thành vấn đề." Tên gầy còn lại gật đầu lia lịa, chỉ cần không bắt anh ta uống rượu thì dễ bàn. Thật ra anh ta không biết uống rượu, hai chai bia đã gần cực hạn rồi, nếu uống tiếp một chai trong tay thì say là cái chắc.

Dương Bách Xuyên mỉm cười đứng dậy: "Đi thôi, tìm một nơi yên tĩnh ăn chút gì đi. Mẹ nó, đến ăn cơm mà chẳng ăn được miếng nào, còn nốc một bụng rượu."

Sau một trận giày vò như vậy, mọi người cũng không còn hứng thú ở lại, đề nghị của Dương Bách Xuyên nhận được sự tán thành.

Mọi người đi ra ngoài nhà hàng, Liễu Linh Linh nói: "Muốn ăn gì cứ gọi, hôm nay tôi mời, cho cậu ăn thoải mái. Tôi cũng không ngờ Ngụy Nhân lại gây ra chuyện như vậy." Cô hơi áy náy.

"Có liên quan gì đến cậu đâu, cậu ta nhằm vào tôi mà. Tốt nghiệp rồi, hay là đến Cao Đường Danh Ngật ăn tào phớ đi! E là sau này hiếm khi đi được." Dương Bách Xuyên nhìn mọi người và nói.

Dương Bách Xuyên không so đo chuyện hôm nay Ngụy Nhân cố ý chỉnh mình. Trước giờ anh luôn khiêm tốn, nhưng không có nghĩa là anh không biết giận. Hôm nay, nếu không phải bọn Ngụy Nhân bắt tay nhau muốn làm anh xấu mặt, thì anh cũng chẳng bẫy bọn họ.

Nhóm sáu người thì có năm người say đứ đừ, coi như đã vả mặt bọn họ rồi.

Nhưng anh cũng không so đo nữa. Sau khi tốt nghiệp ai đi đường nấy, nói không chừng sẽ không bao giờ gặp lại nhau, không cần phải ghi thù.

Dương Bách Xuyên nói ra tên quán ăn này, trong sáu người thì có năm người tỏ vẻ không biết.

Chỉ có Dương Lâm nói: "Cách trường không xa, là một quán ăn đã kinh doanh mười chín năm. Nghe nói chủ quán là người Cao Đường tỉnh Sơn Đông, cho nên đặt tên quán là Cao Đường Danh Ngật.

Quán ăn này đã bầu bạn cùng mấy lứa sinh viên đại học, rất nổi tiếng ở mấy trường đại học xung quanh. Đối tượng hướng đến là sinh viên, có thể nói giá cả phải chăng nhất khu vực xung quanh trường đại học, chưa bao giờ tăng giá bừa bãi. Thỉnh thoảng tôi lại đi một lần, các cậu sẽ thích tào phớ tổ truyền của quán cho mà coi."

Nghe Dương Lâm nói xong, Dương Bách Xuyên cũng gật đầu hùa theo: "Đúng vậy, hồi tôi mới lên đại học tiền sinh hoạt ít ỏi, thường xuyên đi Cao Đường Danh Ngật. Có lúc chủ quán còn cho tôi phiếu ăn miễn phí. Nói ra có thể các cậu không tin, rất nhiều sinh viên khó khăn ăn cơm ở đó đều có thể ghi nợ, nhưng trước giờ chưa từng có ai quỵt nợ.
 
Back
Top Bottom