Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 70



Trương Thiến ở bên ngoài đợi hồi lâu không thấy Bộ Thanh Mai đi ra, vừa rồi len lén hỏi thử Tiểu Lưu mới biết được, Bộ Thanh Mai đã được nhận vào, trở thành trợ lý văn phòng chủ tịch, đang ở bên trong chờ.

Lần này, trong lòng Trương Thiến như dời sông lấp biển, cô ta nghĩ nát óc cũng nghĩ không ra Bộ Thanh Mai vừa mới ra trường sao lại một bước lên trời trở thành trợ lý chủ tịch?

Trương Thiến biết rất rõ trình độ học vấn của Bộ Thanh Mai, Trương Thiến bước chân vào xã hội sớm hơn Bộ Thanh Mai một năm, nên cô ta biết vị trí trợ lý chủ tịch có ý nghĩa thế nào, cũng biết rất rõ với lý lịch của Bộ Thanh Mai thì không thể nào trở thành trợ lý chủ tịch, trong này chắc chắn có nguyên nhân khác.

Chỉ là cô ta nghĩ không ra mà thôi.

Lần này, Trương Thiến cũng mới đặt mục tiêu vào vị trí trợ lý Tổng giám đốc mà thôi, sau khi cô ta biết được công ty Vân Kỳ đã xin nghỉ phép đến ứng tuyển, nếu thành công thì nhảy việc.

Advertisement

Trương Thiến là một người không cam lòng làm người nhàn rỗi, cho nên cô ta đi tới công ty Vân Kỳ, đúng lúc gặp bạn cùng trường cũng là đồng hương Bộ Thanh Mai, cũng coi như chú ý đặc biệt đến Bộ Thanh Mai, lần này đến đây cũng thuận tiện dẫn theo cô.

Nhưng Bộ Thanh Mai đã trở thành trợ lý sớm hơn một bước, hơn nữa còn là trợ lý chủ tịch, điều này khiến trong lòng Trương Thiến rất khó chịu.

Sau khi Trương Thiến đi vào, ánh mắt vừa nhìn đã thấy được Bộ Thanh Mai ngồi bên cạnh Dương Bách Xuyên, mà Dương Bách Xuyên trong mắt Trương Thiến có dáng vẻ rất cao ngạo, nhìn qua rất tùy ý.

Trong nháy mắt này, Trương Thiến tựa hồ hiểu được rất nhiều thứ, có lẽ Bộ Thanh Mai có thể một bước lên trời là có liên quan đến Dương Bách Xuyên?

Nếu không cô ta thật sự nghĩ không ra Bộ Thanh Mai làm sao có thể trở thành trợ lý chủ tịch?

Ở trước mặt Giám đốc nhân sự và Tổng giám đốc công ty, người không hề băn khoăn ngồi bắt chéo hai chân thế kia chắc chắn không phải người đơn giản, Dương Bách Xuyên này chẳng lẽ là người của công ty này?

Nhất định là vậy, lúc trước anh quen biết với Bộ Thanh Mai, cho nên Bộ Thanh Mai mới một bước lên trời.

Trong ánh sáng nổi lên tia lửa, trong lòng Trương Thiến khẽ động, không chào hỏi người phỏng vấn mà ngược lại cách thật xa, chào hỏi Dương Bách Xuyên và Bộ Thanh Mai: “Dương Bách Xuyên, Mai Mai, hai người trong này à, tôi đang tìm hai người khắp nơi đấy?”

Cô ta đang đánh cược thân phận của Dương Bách Xuyên, nói một câu không có ý nghĩa như vậy, hoàn toàn muốn để cho truyền đạt một thông tin cho người phỏng vấn biết là cô ta và Dương Bách Xuyên có quen biết.

“Thiến Thiến ~” Bộ Thanh Mai nhỏ giọng đáp lại, bởi vì đang ở hội trường phỏng vấn nên cô không dám lớn tiếng.

Dương Bách Xuyên nghe Trương Thiến chào hỏi, trên mặt mang theo ý cười ra hiệu chào lại, trong lòng lại nói: “Người phụ này rất tâm cơ, chỉ cần có năng lực là có thể tuyển dụng vào ~”

Nhưng anh không lên tiếng, vẫn định nhìn Hách Mỹ Lệ phỏng vấn cô ta rồi nói sau.

Sau khi chào Dương Bách Xuyên và Bộ Thanh Mai, Trương Thiến mới mỉm cười chào hỏi Hách Mỹ Lệ và Lưu Tích Kỳ.

Trương Thiến thấy cảm xúc dao động từ biểu cảm của hai người, lòng thầm đắc ý. Quả nhiên cô ta đánh cược đúng, chắc hẳn tên Dương Bách Xuyên này có quan hệ trong công ty, hơn nữa địa vị không thấp.

Trương Thiến nhìn thấy trong mắt Giám đốc nhân sự lóe lên vẻ kinh ngạc rồi biến mất, điều này đã đủ để chứng minh tất cả.

Còn Hách Mỹ Lệ thì lại cười khổ trong lòng, thầm nghĩ: "Lại là một người có quan hệ, lát nữa cho cô ta vào vị trí nào thì thích hợp đây?"

Cô ta vừa nghĩ vừa mở sơ yếu lý lịch của Trương Thiến ra, nhìn bằng cấp trước tiên. Cũng là bằng cao đẳng giống Bộ Thanh Mai.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 71



Tiếp theo cô ta nhìn vị trí ứng tuyển của Trương Thiến, là Trợ lý Tổng giám đốc.

Hách Mỹ Lệ liếc nhìn Lưu Tích Kỳ ở bên cạnh với ánh mắt kỳ lạ, sau đó đưa sơ yếu lý lịch của Trương Thiến cho anh ta xem, đồng thời nhỏ giọng nói: "Sếp Lưu, cô gái này ứng tuyển làm Trợ lý của cậu, nhưng điều kiện không đạt yêu cầu. Cậu thấy sao?"

Sở dĩ Hách Mỹ Lệ hỏi Lưu Tích Kỳ là vì cô ta biết trên thực tế Công ty Vân Kỳ là do Lưu Tích Kỳ quản lý, Dương Bách Xuyên chỉ là ông chủ sau màn, không nhúng tay vào chuyện công ty. Vì thế, Tổng giám đốc Lưu Tích Kỳ chẳng khác nào người cầm lái chân chính của Vân Kỳ.

Trước đó tuyển Trợ lý cho vị Chủ tịch hội đồng quản trị góp mặt cho có là Dương Bách Xuyên, cho dù bằng cấp thấp và ít kinh nghiệm một chút cũng không sao, dù gì Dương Bách Xuyên cũng không thường xuyên đến công ty làm việc.

Nhưng Trợ lý của Tổng giám đốc Lưu Tích Kỳ thì khác, Hách Mỹ Lệ là Giám đốc nhân sự thì phải có trách nhiệm với người này, bởi vì Trợ lý của Tổng giám đốc Lưu phải tham dự vào mọi chuyện lớn bé của Công ty Vân Kỳ, không thể qua loa.

Advertisement

Nếu không phải Trương Thiến có vẻ quen biết Dương Bách Xuyên khiến cho Hách Mỹ Lệ băn khoăn, thì cô ta đã loại Trương Thiến ngay từ vòng gửi xe rồi.

Cô ta đưa sơ yếu lý lịch của Trương Thiến cho Lưu Tích Kỳ xem là để cho anh ta quyết định. Đang tuyển Trợ lý cho cậu đó, Hách Mỹ Lệ này không dám đắc tội với Chủ tịch, nhưng sếp Lưu là anh em thân thiết của cậu ta, cậu từ chối thì hợp lý hơn tôi.

Sao Lưu Tích Kỳ lại không rõ vấn đề của Hách Mỹ Lệ kia chứ. Anh ta thầm mắng Dương Bách Xuyên, sau đó thẳng thừng nói với Hách Mỹ Lệ: "Giám đốc Hách, chị phụ trách nhân sự trong cả Công ty Vân Kỳ, tôi đã bổ nhiệm chị làm Giám đốc nhân sự thì sẽ tôn trọng mọi quyết định của chị. Chị có thể toàn quyền quyết định tuyển dụng nhân tài có ích với công ty, không cần hỏi ý kiến của tôi."

Nói trắng ra là không cần để ý tới quan hệ của Dương Bách Xuyên.

Cả hai đều là người thông minh, Hách Mỹ Lệ vừa nghe là hiểu ý Lưu Tích Kỳ, trong lòng yên tâm.

Cô ta ngẩng đầu nhìn Trương Thiến: "Xin lỗi bạn Trương, chúng tôi đã có ứng viên cho vị trí Trợ lý Tổng giám đốc. Công ty chúng tôi còn chức vị khác, nếu bạn muốn thì có thể đi làm đơn gia nhập Công ty Vân Kỳ."

Nghe Hách Mỹ Lệ nói vậy, Dương Bách Xuyên thầm nói: "Không hổ là kẻ lõi đời, lời nói hành động rất cẩn thận."

Mặc dù cách rất xa nhưng anh vẫn dễ dàng nghe thấy cuộc nói chuyện của Hách Mỹ Lệ và Lưu Tích Kỳ, biết rằng Hách Mỹ Lệ cảm thấy Trương Thiến không phù hợp với yêu cầu của mình.

Tuy Hách Mỹ Lệ từ chối không cho Trương Thiến làm Trợ lý Tổng giám đốc, nhưng cũng không chặn hết đường lui, còn cho Trương Thiến lựa chọn ở lại. Từ điểm này có thể thấy vị Giám đốc nhân sự Hách Mỹ Lệ này là người khôn khéo, nói năng làm việc không đắc tội ai.

Về phần Trương Thiến âm mưu lợi dụng anh để giành hảo cảm của Hách Mỹ Lệ, nói thật là Dương Bách Xuyên không vui. Tuy cô ta thông minh đấy, nhưng lại đi theo con đường lợi dụng, để lại ấn tượng mưu mô trong lòng Dương Bách Xuyên.

Vì nể mặt Bộ Thanh Mai nên Dương Bách Xuyên dứt khoát lên tiếng. Anh không định chơi tiếp, buổi chiều còn có việc phải làm, cho nên anh đi qua đó.

Lúc này Trương Thiến thất vọng ra mặt, bởi vì cô ta muốn vị trí Trợ lý Tổng giám đốc.

Lần này cô ta và Bộ Thanh Mai cùng tới ứng tuyển, Bộ Thanh Mai chỉ là gà mờ nhưng lại một bước lên trời, tại sao cô ta lại không được?

Trương Thiến bất giác nảy sinh lòng ghen tị Bộ Thanh Mai.

20230207085607-tamlinh247.jpg

 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 72



Xét về lý lịch thì mình còn có nhiều kinh nghiệm hơn Bộ Thanh Mai, tại sao cô ta có thể làm Trợ lý Chủ tịch, còn mình thì bị từ chối.

Đây là suy nghĩ của Trương Thiến lúc này.

Mặc dù Trương Thiến cực kỳ không cam lòng, nhưng hiện thực là hiện thực. Cô ta hít sâu một hơi rồi hỏi Hách Mỹ Lệ: "Còn chức vị gì vậy? Lương và đãi ngộ thế nào?"

Không được làm Trợ lý Tổng giám đốc, Trương Thiến cho rằng nếu chức vị khác thích hợp và phúc lợi tốt thì cũng ok. Cô ta và Bộ Thanh Mai đi cùng nhau, đối phương đã trở thành Trợ lý Chủ tịch, nếu mình thì bị từ chối, không nhận được vị trí nào thì quá mất mặt.

Nghe thấy câu hỏi của Trương Thiến, Hách Mỹ Lệ mỉm cười, đang định trả lời thì không ngờ Dương Bách Xuyên lại đi tới trả lời câu hỏi này thay cô ta.

Advertisement

"Công ty thiếu một tiếp tân, lương khởi điểm là năm nghìn. Nếu cô cảm thấy ok thì ở lại."

Sau khi nói xong, Dương Bách Xuyên nhìn Lưu Tích Kỳ và Hách Mỹ Lệ: "Tôi xen vào một câu không sao chứ? Ha ha!"

"Hôm nay thằng nhãi cậu vốn là nhân vật chính nhưng lại cứ trốn ở một xó nhàn hạ. Tôi phục cậu rồi." Lưu Tích Kỳ trợn mắt nói.

Hách Mỹ Lệ đứng dậy nói: "Có Chủ tịch trấn ải, tất nhiên là không có vấn đề gì."

Lúc này Trương Thiến cực sốc khi nghe thấy Hách Mỹ Lệ gọi Dương Bách Xuyên là Chủ tịch. Cô ta thầm nghĩ: "Quả nhiên! Mình còn tưởng anh ta cùng lắm cũng chỉ là con của cổ đông nào đó, không ngờ lại là Chủ tịch của Vân Kỳ. Chủ tịch trẻ như vậy chắc chắn là người đàn ông độc thân hoàng kim."

Hơn nữa Hách Mỹ Lệ nghe thấy Dương Bách Xuyên nói lương tiếp tân là năm nghìn một tháng, cô ta lập tức xiêu lòng. Tiền lương của cô ta ở công ty trước nhiều nhất cũng chỉ bốn nghìn.

Trương Thiến nhìn Dương Bách Xuyên, giả vờ giật mình: "Anh... Anh là Chủ tịch của Vân Kỳ ư? Xin lỗi anh, lúc trước tôi không biết đã nói mấy lời l* m*ng, anh đừng để bụng nhé! Tôi đồng ý làm tiếp tân cho Công ty Vân Kỳ. Cảm ơn Chủ tịch!"

Trương Thiến vội vàng nhận công việc này. Tuy chỉ là công việc tiếp tân khác xa mong muốn, hay là nói chính xác hơn là dã tâm của cô ta, nhưng được cái tiền lương cao. Mà điều quan trọng nhất là cô ta đã nhìn ra Dương Bách Xuyên có ý với Bộ Thanh Mai.

Chỉ cần nắm chặt Bộ Thanh Mai thì chẳng khác nào bám được vào chỗ dựa Dương Bách Xuyên, cô ta không tin sau này mình chỉ là một tiếp tân nhỏ nhỏ của Công ty Vân Kỳ.

"Vậy thì chào mừng cô gia nhập Vân Kỳ. Chị Lưu dẫn cô ấy ra ngoài điền đơn đi!" Dương Bách Xuyên lập tức nói với Tiểu Lưu.

Tiểu Lưu nghe thấy Dương Bách Xuyên nói vậy thì thoáng sửng sốt, bởi vì cô ấy nghe thấy Dương Bách Xuyên nói "dẫn cô ấy ra ngoài điền đơn", chứ không phải "điền đơn". Có thêm hai chữ "ra ngoài", xem ra Trương Thiến quen biết Chủ tịch nhưng địa vị hoàn toàn khác Bộ Thanh Mai. Tiểu Lưu suy nghĩ trong lòng, dẫn Trương Thiến đi ra ngoài.

Lúc này, Lưu Tích Kỳ bật cười hỏi: "Cậu cảm thấy tiếp tân của công ty không ổn sao?"

"Cậu nói xem?" Dương Bách Xuyên hỏi ngược lại.

"Thật ra ngay hôm đầu tiên cô ta tới tôi đã biết là không ổn, nhưng cô ta là người được Lâm Hoan giới thiệu, tôi không tiện xử lý nên đành phải cho cô ta làm tiếp tân trước. Cô ta không làm được công việc khác." Giọng Lưu Tích Kỳ có phần bất đắc dĩ.

20230207085629-tamlinh247.jpg

 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 73



Còn nữa, sau này cậu không cần báo cáo mọi chuyện của công ty cho tôi. Thiếu tiền, thiếu sản phẩm thì cậu cứ tìm tôi, những chuyện khác anh đây mặc kệ, đừng quấy rầy tôi là được. Ha ha..."

Dương Bách Xuyên nói xong còn bật cười.

Nhưng Lưu Tích Kỳ nghe xong lại vô cùng cảm động, bởi vì anh ta biết Dương Bách Xuyên bày tỏ tin tưởng và ủng hộ anh ta vô điều kiện.

"Được, tôi đã biết mình nên làm gì. Cậu cứ yên tâm, công ty ở trong tay tôi, tôi nhất định sẽ làm cho công ty phát triển nhanh chóng. Lô rượu Cố Nguyên đầu tiên đã ra lò, nửa tháng nữa sẽ bắt đầu đưa ra thị trường tiêu thụ.

"Tôi tin rằng nó nhất định sẽ nổi tiếng khắp nơi." Lưu Tích Kỳ hăng hái bừng bừng.

"Cậu liệu mà làm, cần tôi làm gì thì cứ nói. À phải rồi, đã đến giờ ăn, hay là chúng ta đi ăn cơm trước, buổi chiều lại tiếp tục phỏng vấn?" Dương Bách Xuyên xem giờ thì thấy đã gần một giờ trưa, bèn đề nghị Lưu Tích Kỳ và Hách Mỹ Lệ.

Advertisement

"Chủ tịch nhịn trước đi, còn bốn năm người nhận phỏng vấn cuối cùng nữa là xong rồi. Đến lúc đó tôi mời khách!" Cuối cùng Hách Mỹ Lệ cũng xen lời, thể hiện trước mặt Dương Bách Xuyên.

"Sao có thể để chị Hách mời được, hôm nay hãy cho ông chủ phủi tay mặc kệ là tôi đây một cơ hội mời mọi người bữa cơm, nhân tiện xoa dịu nỗi oán hận của sếp Lưu. Cậu ấy cứ nói tôi là ông chủ phủi tay mặc kệ, ha ha!"

"Biến đê!" Lưu Tích Kỳ bật cười mắng một tiếng, sau đó tiếp tục phỏng vấn cùng với Hách Mỹ Lệ.

Dương Bách Xuyên rảnh rang không có việc gì, lại ngồi về sofa.

Lúc anh đi qua chỗ Bộ Thanh Mai, cô nhìn anh bằng ánh mắt là lạ, gương mặt đỏ bừng, lùi vào góc tường giống như trẻ con mắc lỗi, làm cho Dương Bách Xuyên cảm thấy buồn cười.

Tiếp đó, cô nói ra một câu khiến Dương Bách Xuyên bật cười.

Chỉ nghe Bộ Thanh Mai nói lí nhí: "Anh... anh thật sự là Chủ tịch bảo vệ sao?"

"Khụ khụ! Chủ tịch là Chủ tịch, sao còn thêm chữ bảo vệ?" Nhìn dáng vẻ kinh ngạc của Bộ Thanh Mai, Dương Bách Xuyên không nhịn được cười, buông lời trêu chọc cô.

"Em... em em em... không không không..." Bộ Thanh Mai không che giấu được biểu cảm. Cô muốn nói "em không biết anh là Chủ tịch", nhưng căng thẳng quá nên nói lắp luôn. Trong mắt cô, Chủ tịch công ty là người quyền cao chức trọng, Dương Bách Xuyên đột nhiên thay đổi thân phận thật sự khiến cô trở tay không kịp.

Cô nghĩ đến câu nói đùa trước đó, lúc ở WC cô tưởng anh là ứng viên, bây giờ còn coi anh là bảo vệ?

Bộ Thanh Mai đỏ mặt, lúng túng không biết phải làm sao.

Nhìn bộ dạng hai tay vân vê quần áo của cô, Dương Bách Xuyên biết là lúc này cô đang bối rối và căng thẳng.

Bộ Thanh Mai càng như vậy, anh càng muốn trêu chọc cô.

Anh cố ý đanh mặt nói với Bộ Thanh Mai: "Tôi đã nói mình là Chủ tịch mà cô không tin. Đi rót cho tôi cốc trà..."

"Em... em tin em tin, em đi ngay đây." Dương Bách Xuyên nghiêm mặt làm Thanh Mai hoảng loạn, lập tức đi đến bàn trà rót trà cho Dương Bách Xuyên. Nhưng mà cô không tìm thấy cốc và lá trà.

Sắc mặt cô lập tức đỏ lên, dáng vẻ như sắp khóc.

20230207085655-tamlinh247.jpg

 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 74



Thấy vậy Dương Bách Xuyên dở khóc dở cười, hùng hổ nói: "Qua đây ngồi!" Giọng hơi lớn.

Toàn thân Bộ Thanh Mai run lên, vẻ mặt ấm ức, cô ngoan ngoãn ngồi xuống sofa nhưng cách Dương Bách Xuyên rất xa, mông đặt ở mép sofa.

"Tôi đáng sợ như vậy sao?" Dương Bách Xuyên hỏi.

"Ừm!" Bộ Thanh Mai gật đầu, nhưng lập tức nhận ra mình nói sai nên vội vàng chữa cháy: "À, không đúng không đúng, không... không không đáng sợ." Mặt như sắp nhỏ ra nước.

"Không đáng sợ thì cô ngồi xa như vậy làm chi?"

"Em... em ngồi đây rất tốt." Bộ Thanh Mai yếu ớt trả lời.

"Chẳng phải trước đó cô còn coi tôi là bạn ư? Sao bây giờ lại không xem tôi là bạn nữa?" Dương Bách Xuyên trừng mắt hỏi.

Advertisement

Bộ Thanh Mai xua tay liên tục: "Không phải đâu anh Vân... À... Chủ tịch. Thiến Thiến từng nói đến công ty thì phải kính trọng cấp trên, còn phải... còn phải giữ khoảng cách với cấp trên."

"Tại sao phải giữ khoảng cách?"

"Bởi vì... bởi vì Trương Thiến nói... nói là sẽ chịu thiệt." Bộ Thanh Mai nói nhỏ như muỗi kêu, gương mặt đỏ bừng.

Dương Bách Xuyên hiểu ý cô, đúng là ở chốn công sở, một cô gái như Bộ Thanh Mai rất dễ bị thiệt thòi.

"Nghe này, tôi chỉ là Chủ tịch trên danh nghĩa, sếp Lưu đằng kia mới là người cầm lái chân chính của Vân Kỳ, tôi chỉ góp mặt cho có mà thôi. Vì vậy cô không cần câu nệ trước mặt tôi, cứ gọi tôi là anh Xuyên đi, một điều Chủ tịch hai điều Chủ tịch tôi không quen. Vả lại tôi cũng là dân quê, cũng có một đứa em gái ngây thơ giống cô..."

Dương Bách Xuyên nghiêm túc nói với Bộ Thanh Mai một tràng dài.

Có lẽ là do gia cảnh tương đồng khiến Thanh Mai bùng nổ cảm xúc, lập tức bớt căng thẳng khi đối mặt với Dương Bách Xuyên, cười khúc khích nói: "Vậy em vẫn gọi anh là anh Xuyên nhé?"

Dương Bách Xuyên mỉm cười đáp: "Thế mới đúng."

Anh và Bộ Thanh Mai trò chuyện ở bên này, bên kia Hách Mỹ Lệ và Lưu Tích Kỳ sắp phỏng vấn xong, ứng viên cuối cùng đã đi vào.

Dương Bách Xuyên ngẩng đầu nhìn, không ngờ người này là Lý Đại Nghị mà anh chú ý.

Cao một mét tám mươi, đầu đinh, mặc đồ rằn ri, dáng thẳng. Anh ta vừa bước vào lập tức thu hút sự chú ý của Lưu Tích Kỳ.

Lưu Tích Kỳ cũng từng đi lính, có cảm giác thân thiết tự nhiên với quân nhân.

Hách Mỹ Lệ chưa kịp đặt câu hỏi, Lưu Tích Kỳ đã hỏi: "Người anh em vừa xuất ngũ à?"

"Đúng vậy, tháng trước xuất ngũ. Tôi là Lý Đại Nghị, năm nay hai mươi sáu tuổi. Anh cũng từng đi lính sao?" Lý Đại Nghị hỏi ngược lại Lưu Tích Kỳ. Trên người quân nhân có sức hút đặc biệt, đó là hơi thở quân đội còn lưu lại, không thể phai mờ. Chỉ cần là người đã từng đi lính thì có thể cảm ứng lẫn nhau.

"Đúng vậy, tôi đã xuất ngũ ba năm. Tôi tên Lưu Tích Kỳ, hiện là Tổng giám đốc Công ty Vân Kỳ!"

"Chào tiểu đội trưởng!" Lý Đại Nghị chào Lưu Tích Kỳ, đây là sự kính trọng dành cho người lính cũ. Mặc dù hai người không ở cùng một tiểu đội, nhưng quân nhân khắp thiên hạ đều cùng một nhà.

Lưu Tích Kỳ chào lại, sau đó hỏi: "Bộ đội dã chiến hay là cảnh sát vũ trang?"

"Cảnh sát vũ trang." Lý Đại Nghị trả lời ngắn gọn.

"Ừm, công ty chúng tôi mới thành lập, vị trí Giám đốc an ninh vẫn còn trống, không biết anh có lòng tin thử sức hay không?" Lưu Tích Kỳ vừa nói vừa chăm chú nhìn Lý Đại Nghị bằng ánh mắt sáng ngời.

"Có." Trả lời dứt khoát, tràn đầy tự tin.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 75



Dương Bách Xuyên thấy Lưu Tích Kỳ nhếch môi cười, xem ra đối phương rất hài lòng với câu trả lời của Lý Đại Nghị.

Chức vụ Giám đốc an ninh nghe có vẻ cao cấp đấy, nhưng không có yêu cầu gì khác ngoài thực lực, chỉ cần có thực lực là được.

Sau đó, Dương Bách Xuyên thấy Lưu Tích Kỳ đứng lên, đi tới cạnh Lý Đại Nghị và nói: "Vị trí này không có bất cứ yêu cầu gì, chỉ cần thực lực. Anh có dám đấu tay đôi với tôi không?"

"Có gì mà không dám, tôi chỉ sợ làm tiểu đội trưởng bị thương thôi." Giọng Lý Đại Nghị tràn đầy tự tin.

"Ha ha, thằng nhóc này được đấy, rất ngông nhưng mà tôi thích. Có điều nếu anh thật sự làm tôi bị thương thì tôi sẽ rất vui." Lưu Tích Kỳ cười ha hả, đã cởi áo ngoài ra.

Dương Bách Xuyên cảm thấy hứng thú. Anh biết Lưu Tích Kỳ đấu tay rất giỏi. Thấy anh ta đích thân kiểm tra Lý Đại Nghị, Dương Bách Xuyên rất chờ mong.

Trên sơ yếu lý lịch của Lý Đại Nghị viết anh ta là cảnh sát vũ trang, còn là cảnh sát vũ trang biết Mai Hoa Quyền, chắc là bản lĩnh không tệ. Không biết trong hai người họ ai lợi hại hơn nhỉ?

Advertisement

Hai người muốn thử bản lĩnh, mặc dù đang ở văn phòng nhưng cũng không ảnh hưởng gì. Cả văn phòng rộng khoảng sáu mươi mét vuông cũng đủ cho hai người họ so đấu.

Lý Đại Nghị thấy Lưu Tích Kỳ đã sẵn sàng thì không rề rà nữa, hét to một tiếng rồi vung một đấm về phía Lưu Tích Kỳ.

Trong tầm mắt Dương Bách Xuyên, Lưu Tích Kỳ híp mắt lại, nét mặt bỗng trở nên nghiêm túc. Anh ta tránh thoát một đấm của Lý Đại Nghị, bắt đầu đánh trả.

Hai người đều sử dụng lối đánh cận chiến, thoạt nhìn thực lực ngang nhau, trong một phút đã đánh ba mươi chiêu.

Không ai làm gì được ai.

Nhưng Dương Bách Xuyên lại biết Lưu Tích Kỳ sắp thua, bởi vì Lý Đại Nghị còn có hậu chiêu chưa tung ra. Hiện tại anh ta đang sử dụng lối đánh vật lộn trong quân đội cũng có thể đánh ngang cơ với Lưu Tích Kỳ, nếu dùng thêm Mai Hoa Quyền thì có thể làm cho Lưu Tích Kỳ trở tay không kịp.

Quả nhiên một khắc sau, bước chân của Lý Đại Nghị thay đổi, anh ta đột ngột xoay người tung ra hai đấm chặn đòn tấn công của Lưu Tích Kỳ, nhân cơ hội này lao tới huých vào vai Lưu Tích Kỳ.

Lần này Lưu Tích Kỳ phải lùi lại năm sáu bước, dựa vào bàn làm việc. Nếu không có chiếc bàn này đỡ thì Dương Bách Xuyên đoán chừng anh ta sẽ ngồi dập mông xuống đất.

"Cảm ơn tiểu đội trưởng!" Lý Đại Nghị chắp tay, vẻ mặt kiêu ngạo.

"Ôi mẹ ơi, được đấy, cậu là người luyện võ à?" Sắc mặt Lưu Tích Kỳ đỏ gay, rõ ràng là vừa rồi anh ta đã chịu thiệt bởi cú huých vai vững vàng của Lý Đại Nghị.

"Ừm, khi còn nhỏ tôi từng luyện với người ở quê một thời gian." Tuy lời nói của Lý Đại Nghị khá mềm mỏng, nhưng giọng điệu tràn đầy kiêu ngạo.

Dương Bách Xuyên rất hứng thú với Lý Đại Nghị, bèn đứng dậy đi tới: "Tôi cũng từng luyện mấy ngày, hay là anh Lý chỉ bảo cho tôi một chút nhé?" Dương Bách Xuyên thấy Lưu Tích Kỳ thua nên muốn vớt vát thể diện cho bạn tốt.

Đúng là về phương diện khác, anh và Lưu Tích Kỳ đều tán thưởng Lý Đại Nghị, nhưng anh ta quá kiêu ngạo, sau này khó mà làm việc. Vì vậy Dương Bách Xuyên định áp chế thói kiêu ngạo của Lý Đại Nghị, như vậy đều tốt cho cả anh ta lẫn Lưu Tích Kỳ.

Ai dè Lý Đại Nghị nhìn anh rồi nói thẳng: "Cậu không được, da mịn thịt mềm không đỡ nổi một đấm của tôi đâu!"

"Phụt!" Lưu Tích Kỳ là người đầu tiên không nhịn được cười.

Còn Dương Bách Xuyên thì mặt mày tối sầm.

Bị xem thường nghiêm trọng ~

Dương Bách Xuyên buồn bực trong lòng! Tức giận trừng mắt liếc nhìn về phía Lưu Tích Kỳ đang nhịn không cười ra tiếng, sau đó nhìn về phía Lý Đại Nghị, nói: “Có thực lực là chuyện tốt, nhưng không nên xem thường người trong thiên hạ. Tôi đứng yên không động đậy cậu cũng không thể làm tôi di chuyển được một chút nào, tin không?”

Lý Đại Nghị còn chưa nói chuyện, Lưu Tích Kỳ đứng một bên lại bật cười.

“Ha ha, đứng chơi ở đó đi, khoác lác cũng không phét như cậu.” Lưu Tích Kỳ không biết bí mật trên người Dương Bách Xuyên, anh ta nghe Dương Bách Xuyên nói giống như nói phét, không nhịn được đỏ mặt.

20230207085747-tamlinh247.jpg

 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 76



CMN khinh thường người quá đáng!

Anh em của cậu là một truyền nhân của Tán Tiên, người tu chân, vậy mà lại bị hai người khinh bỉ.

Thật sự… Chú nhịn được, nhưng thím không thể nhịn được.

Lúc này, Lý Đại Nghị lại nói: “Vậy hai chúng ta đổi góc độ khác, tôi đứng không im không động đậy, cậu đến đánh tôi, có thể làm tôi lùi về sau một bước coi như cậu thắng?”

Lúc này Lý Đại Nghị vẫn mang theo một chút kiêu ngạo đắc ý, nhưng nói đi nói lại, ở trong bộ đội Lý Đại Nghị chưa bao giờ gặp được đối thủ lợi hại.

Để anh ta đi vật tay với Dương Bách Xuyên, Lý Đại Nghị cho rằng mình bắt nạt anh.

Bởi vì anh ta nhìn ra được, quan hệ của Dương Bách Xuyên và Tổng giám đốc Lưu rất tốt, vì vậy phải cho Lưu Tích Kỳ một chút mặt mũi, nếu không anh ta không muốn để ý đến Dương Bách Xuyên.

“Được được được ~ Đây là chính cậu nói, đừng hối hận!” Dương Bách Xuyên thấy được sự khinh thường từ trong ánh mắt của Lý Đại Nghị, giống như không thèm để anh vào mắt, trong lòng hận ngứa răng.

Advertisement

m thầm nói: “Không cho tên nhóc nhà anh nếm thử chút thực tế, về sau còn sẽ kiêu ngạo vênh mặt. Người khinh địch như vậy, tương lai sẽ gặp thiệt thòi lớn. Hôm nay tôi dạy cho anh một bài học, làm cho anh biết cái gì gọi là trời cao còn có trời cao hơn, người mạnh còn có người mạnh hơn.”

Nói xong liếc nhìn Lưu Tích Kỳ một cái, anh cũng phải cho Lưu Tích Kỳ chấn động một lần.

Không biết đợi lát nữa mình ra tay, biểu tình của Thiết Đản sẽ như thế nào?

Chắc chắn biểu tình trên mặt anh ta sẽ rất xuất sắc, ha ha!

Trong lòng nghĩ thầm, Dương Bách Xuyên híp hai mắt lại, duỗi tay thành chưởng, đánh về phía bả vai của Lý Đại Nghị.

Trong mắt của Lý Đại Nghị và Lưu Tích Kỳ, một chưởng của Dương Bách Xuyên giống như đánh Thái Cực, mềm mại kéo dài, lướt nhẹ đánh ra, thật sự không có một chút lực sát thương nào cả. Đấu pháp như vậy đừng nói làm Lý Đại Nghị lui về phía sau một bước, ngay cả cào ngứa cũng không đủ.

Còn Lý Đại Nghị nhìn Dương Bách Xuyên đánh một chưởng lại đây, trong mắt hiện lên ý cười, cho rằng Dương Bách Xuyên là một thiếu niên bị chiều hư, trong lòng có giấc mơ võ hiệp, muốn tìm một chút cảm giác tồn tại từ trên người anh ta. Đánh thì đánh đi, thỏa mãn cậu ta một chút.

Thu hết biểu tình của Lý Đại nghị vào trong mắt, trong lòng Dương Bách Xuyên vô cùng vui vẻ, đợi lát nữa xem anh còn cười được không.

“Ầm ~ a ~”

Sau khi đánh một chưởng vào bả vai của Lý Đại Nghị, phát ra một tiếng thân thể va chạm nặng nề. Ngay sau đó Lý Đại Nghị trực tiếp bay ngược ra ngoài, ngã vào trên sô pha.

Bắn xa ước chứng tám chín mét.

Lúc này, Lưu Tích Kỳ trừng to mắt.

Ngay cả Hách Mỹ Lệ và Bộ Thanh Mai đứng một bên cũng mắt chữ o mồm chữ a.

Tất cả mọi người không đoán được, Dương Bách Xuyên yếu đuối giống như con mọt sách, trong tay lại có sức lực lớn đến vậy.

Nhìn qua thân thể của Lý Đại Nghị ước chừng gần một trăm bảy tám chục cân, vậy mà lại bị một chưởng của anh đánh bay ra ngoài.

Còn bản thân Lý Đại Nghị, lúc này nằm trên sô pha không nhúc nhích, trong đầu chỉ có một câu -- không thể nào.

Ngay sau đó, sắc mặt của Lý Đại Nghị đỏ bừng, không phải bị Dương Bách Xuyên đánh, là do nhớ đến lúc trước bản thân kiêu ngạo đắc ý không để Dương Bách Xuyên vào mắt. Trên mặt anh ta nóng rát, chóng mặt, hận không thể tìm một chỗ chui vào.

Bây giờ anh ta mới thật sự hiểu được lời nói ban đầu của Dương Bách Xuyên, không nên xem thường người trong thiên hạ, một chút cũng không quá phận.

Sau khi lấy lại tinh thần, trong lòng Lý Đại Nghị không thể bình tĩnh nổi, sấm sét ầm ầm, anh ta là người biết võ, hiểu biết về võ thuật nhiều hơn người khác.

Một chưởng Dương Bách Xuyên vừa đánh ra, giống như đánh bay anh ta ra ngoài, khí thế chấn động, thật ra anh ta không bị thương, chỉ đơn thuần là bay ra ngoài.

Điều này có nghĩa là gì?

Có nghĩa là Dương Bách Xuyên khống chế lực lượng đã đạt đến đỉnh, trong lòng đột nhiên nhớ về lời dạy của ông ba khi dạy anh ta Hoa Mai Quyền.

ông ba là một ông già cổ quái trong thôn, nhưng lại rất yêu thương Lý Đại Nghị, anh ta còn nhớ rõ khi còn nhỏ ông ba nói anh ta là thần đồng luyện võ. Vì vậy từ tiểu học năm thứ ba đã bắt đầu truyền thụ Hoa Mai Quyền cho anh ta, đến tận khi tốt nghiệp cấp hai, anh ta đi tòng quân.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 77



Ở bộ đội dựa vào Mai Hoa Quyền, rất nhanh anh ta đã trổ hết tài năng, trở thành đội quân mũi nhọn của toàn liên đội.

Vì vậy Lý Đại Nghị vô cùng cảm kích ông ba, cũng rất hướng về võ thuật của Hoa Hạ. Chỉ tiếc anh ta không gặp được người chân chính biết võ trong người.

ông ba từng nói qua về võ thuật, người có thể khống chế lực lượng, thu phát tự nhiên chính là cảnh giới Tông Sư.

Lúc đó Lý Đại Nghĩa từng hỏi qua ông ba, ông lão có đạt đến cảnh giới đó không, chỉ nhớ ông ba cười nói: “Tập võ cả đời, gần đất xa trời mới miễn cưỡng đạt đến.”

Nói cách khác, ông ba luyện võ hao phí hơn nửa đời người, ít nhất 5-60 năm mới đạt đến cảnh giới thu phát sức mạnh tự nhiên.

Nhưng Dương Bách Xuyên đánh một chưởng vào trên người anh ra, làm anh ta bay xa hơn tám chín mét nhưng không bị thương, đủ để thuyết mình anh đã trở thành Tông Sư, khống chế lực lượng tự nhiên như lời ông ba nói.

Chuyện này… Sao có thể?

Advertisement

Nhìn qua tuổi của Dương Bách Xuyên lớn nhất mới đầu hai mươi, Tông sư võ thuật tuổi trẻ như vậy thật sự làm Lý Đại Nghị khó có thể tin tưởng.

Không lẽ thực sự có thiên tài tập võ trăm năm khó gặp?

Dương Bách Xuyên chính là thiên tài như vậy?

Lý Đại Nghị chấn động nghĩ thầm trong đầu, anh ta vẫn giữ tư thế té ngã trên sô pha, nằm không động đậy, ánh mắt trống rỗng nhìn chằm chằm trần nhà.

Sau khi Lưu Tích Kỳ hoàn hồn, tuôn ra một tiếng nói tục, nhìn Dương Bách Xuyên nói: “CMN, sao cậu làm được vậy?” Anh ta thật sự không nghĩ ra, cũng có chút không nhìn rõ người anh em lớn lên từ nhỏ này.

“Ha ha, lần trước tôi đã nói cho cậu, tôi đã bái sư phụ mà cậu không tin!” Dương Bách Xuyên qua loa lấy cớ, cũng không muốn giải thích nhiều.

Lưu Tích Kỳ nuốt nước bọt, nói: “Cậu… Cậu…”

Nói hơn nửa ngày vẫn không nói ra được, anh ta muốn hỏi Dương Bách Xuyên đã bái vị sư phụ kh ủng bố nào vậy. Nhưng nghĩ lại liền từ bỏ, mỗi người có bí mật của riêng mình, có một số việc không hỏi thì tốt hơn. Anh ta chỉ cần biết rằng cho dù Dương Bách Xuyên biến hóa như thế nào, anh vẫn là người anh em của Lưu Tích Kỳ.

Dương Bách Xuyên không giải thích nhiều, cười ha ha với Lưu Tích Kỳ, trực tiếp đi đến bên cạnh Lý Đại Nghị, vươn tay kéo Lý Đại Nghị lên.

“Đứng lên đi, đừng nằm, chắc không có việc gì chứ?” Cười hỏi Lý Đại Nghị, Dương Bách Xuyên nắm chắc sức mạnh của mình, anh không thương tổn đến Lý Đại Nghị.

“A ~ ừ, không có việc gì không có việc gì!”

Bị Dương Bách Xuyên đánh thức, Lý Đại Nghị nắm lấy tay của Dương Bách Xuyên, vội vàng đứng dậy trả lời. Lúc này sự kiêu ngạo trong mắt anh ta đã biến mất không còn, nhìn Dương Bách Xuyên tràn ngập lửa nóng và sùng bái. Do dự một chút, không nhịn được hỏi: “Có phải cậu đã đạt đến cảnh giới Tông Sư hay không?”

“Tông Sư? Thứ gì?” Dương Bách Xuyên không hiểu ra sao.

“Có phải hay không cậu luyện võ đã đến cảnh giới Tông Sư, tôi nghe trưởng bối nói qua, có thể thu phát lực lượng tự nhiên chính là cảnh giới Tông Sư trong võ thuật.” Lý Đại Nghị nhìn chằm chằm Dương Bách Xuyên, ánh mắt sáng rực hỏi.

Dương Bách Xuyên rất rõ ràng, anh là người tu chân, làm gì có Tông Sư nào.

Đối với người tu chân, thu phát lực lượng tự nhiên giống như uống một cốc nước lạnh, dùng suy nghĩ không chế chân khí, cũng chính là lực lượng toàn thân. Chuyện này có gì khó khăn, gần như không phải cảnh giới Tông Sư trong võ thuật gì đó.

Nhưng vì rắc rối không cần thiết, anh dứt khoát gật đầu thừa nhận. Dù sao thừa nhận biết võ thuật còn đáng tin hơn tu chân.

Nhìn thấy Dương Bách Xuyên gật đầu, Lý Đại Nghị đột nhiên làm ra một hành động ngoài ý muốn.

20230207085823-tamlinh247.jpg

 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 78



Về võ thuật Trung Quốc, trong mắt Dương Bách Xuyên dừng lại ở giai đoạn quyền cước, thật ra vẫn chưa đạt tới trình độ võ công, cho nên nhìn vẫn thấy nhạt.

Nhưng hôm nay, sau khi xem Mai Hoa Quyền của Lý Đại Nghị, anh đã có thêm một sự hiểu biết về võ thuật.

Chỉ riêng về chiêu thức thì cũng gần tương tự như các trận đấu vật lộn ở hiện đại.

Tuy nhiên, từ góc độ thể lực sức khỏe, võ thuật Trung Quốc nhất định phải vứt bỏ một vài đường quyền như Taekwondo.

Bởi vì võ học cổ đã được truyền thừa từ lâu đời, là tinh hoa lắng đọng của nền văn minh mấy ngàn năm, mỗi một lần luyện tập võ thuật đều phải hoạt động toàn thân, có thể nói là hoạt động từ đầu đến chân, nội dung bao hàm phong phú hơn nhiều so với những cuộc giao đấu mới nổi lên ở thời hiện đại.

Advertisement

Lý Đại Nghị biểu diễn Mai Hoa Quyền, nghe qua là quyền pháp, nhưng trên thực tế lúc biểu diễn lại gần như hoạt động toàn thân, từ bước chân bắt đầu đến nắm tay, phối hợp lẫn nhau, chân, bên hông, hai tay đều phải cử động.

Cũng làm cho anh thấy rất giống với chiêu thức “Thuật Ngũ Hành Dẫn Thể” mà mình tu luyện, khác biệt duy nhất chính là tu luyện nội công.

Nói cách khác, Mai Hoa Quyền của Lý Đại Nghị không có khẩu quyết tu luyện nội công tương ứng, chỉ có chiêu thức, nếu như có nội công tu luyện tương ứng, như vậy Mai Hoa Quyền của anh ta cũng sẽ gần giống như “Thuật Ngũ Hành Dẫn Thể” mà mình tu luyện.

Đối diện với ánh mắt nóng rực và yêu cầu nguyện vọng bái sư của Lý Đại Nghị, Dương Bách Xuyên đương nhiên sẽ không đồng ý.

Chính anh cũng là một người mới nhập môn, huống chi, chỗ khác biệt chính là Lý Đại Nghị cùng lắm chỉ được xem như một người luyện võ, mà anh lại là người tu chân, hai người hoàn toàn là hai thế giới khác nhau.

Nhưng Dương Bách Xuyên coi trọng Lý Đại Nghị, mặc dù không thể truyền cho anh ta phương pháp tu chân, thế nhưng truyền thụ cho anh ta thuật dẫn thể cũng không thành vấn đề.

Thuật dẫn thể trong miệng sư phụ Vân Thiên Tà, cùng lắm là những thứ làm khỏe gân cốt, không còn trong phạm trù tu chân nữa.

Tương đương với cấp độ võ công.

Nếu đã coi trọng Lý Đại Nghị, dứt khoát truyền cho anh ta thuật dẫn thể thôi, dù sao sư phụ Vân Thiên Tà cũng không thèm để ý “Thuật Ngũ Hành Dẫn Thể”, cũng không phải truyền thừa tu chân thật sự.

Nhìn Lý Đại Nghị, Dương Bách Xuyên hỏi: “Anh luyện tập Mai Hoa Quyền có khẩu quyết nội công tương ứng không?”

“Khẩu quyết nội công?” Lý Đại Nghị sửng sốt, lắc đầu nói: “Ông Tam chỉ truyền thụ chiêu thức cho tôi, không có khẩu quyết nội công gì cả, chẳng lẽ võ thuật còn có phương pháp tu luyện nội công sao?”

Thoạt nhìn anh ta cũng không hiểu lắm, cùng lắm chỉ là một người luyện võ mà thôi.

Dương Bách Xuyên ngẫm lại liền hiểu, có thể Mai Hoa Quyền của Lý Đại Nghị từ rất sớm đã có khẩu quyết nội công tương ứng, nhưng bị mất trong dòng sông dài của lịch sử, gần như chỉ có thể giữ lại chiêu thức đến ngày hôm nay.

Cũng không biết, trên vùng đất Trung Quốc, còn có người nào tu luyện thuật dẫn thể không? Dương Bách Xuyên thầm nghĩ trong lòng.

Anh lập tức nói với Lý Đại Nghị: “Tôi cũng chỉ là gà mờ, không thể thu nhận đệ tử, nhưng tôi có thể truyền thụ cho anh một bộ võ công mà tôi hay luyện tập, có thể thành công hay không thì phải xem vận may của anh.”

Nghe được Dương Bách Xuyên sẽ truyền thụ võ công của mình, Lý Đại Nghị vui mừng, liên tục nói cảm ơn.

Lúc này, Lưu Tích Kỳ ở một bên nhịn không được nói: “Nhóc Xuyên, dạy cho tôi nữa ~”
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 79



“Cậu thì dẹp đi, ngày sau cậu chính là Tổng giám đốc Lưu, học võ gì chứ, với lại luyện võ phải đơn thuần không được có ý nghĩ đen tối, ngày sau cậu quản lý công ty, càng ngày càng bận rộn, thời gian đâu mà luyện võ.” Dương Bách Xuyên cười nửa thật nửa giả nói với Lưu Tích Kỳ.

Thật ra trong lòng anh đã có suy tính khác cho Lưu Tích Kỳ, đợi sau này có tu vi cao, có thể luyện chế đan dược thì anh sẽ dẫn dắt Lưu Tích Kỳ tu chân, bước vào tu chân mới là con đường huy hoàng chân chính.

Còn về Lý Đại Nghị, tìm cơ hội truyện thụ “Thuật Ngũ Hành Dẫn Thể” cho anh ta trước, nếu như có thể có thành công cũng là chuyện không bình thường. Trong truyền thừa, Thuật Ngũ Hành Dẫn Thể là do một vị kỳ tài của giới tu chân sáng tạo ra, người kia lấy võ nhập đạo.

Nói cách khác, nếu tu luyện thành công Thuật Ngũ Hành Dẫn Thể thì đồng nghĩa với việc có thể nhập đạo tu chân.

Chuyện tu luyện, đến cuối cùng vẫn là vạn pháp quy nhất.

Advertisement

“Xí, tôi cũng không muốn học đâu!” Lưu Tích Kỳ lườm Dương Bách Xuyên một cái, trên thực tế, Lưu Tích Kỳ vẫn thích làm công ty hơn là đi luyện võ, làm một đế chế thương nghiệp khổng lồ, làm mưa làm gió trong giới kinh doanh.

Bởi vì trong hiện thực, tiền và thân phận địa vị mới là tất cả, anh ta cũng không nghĩ tới võ đạo gì đó, dù có tài giỏi cỡ nào thì có thể chống đỡ được súng đạn sao?

Sau khi buổi tuyển dụng kết thúc, một số người đi ăn cơm.

Lưu Tích Kỳ tổ chức một bữa tiệc cho mọi người trong công ty cùng với mấy chục người được tuyển dụng hôm nay.

Trên bàn rượu, Lưu Tích Kỳ nói một vòng, lọt vào tai Dương Bách Xuyên thật đúng là có vài phần phẩm chất của Tổng giám đốc, anh thầm nghĩ: “Thiết Đản xem ra đã học tập tiến bộ rất nhiều, mình cũng phải cố gắng hết sức thôi.” Gần đây tu vi không có chút tăng trưởng nào, khiến anh có chút phiền lòng.

Ở trong lòng Dương Bách Xuyên, việc tu chân mới là tất cả với anh.

Một giờ sau, ăn cơm xong xuôi, mọi người lần lượt rời đi.

Trong sảnh chỉ còn lại Lưu Tích Kỳ và Lý Đại Nghị.

Ba người gọi một ấm trà, sau khi tán gẫu một hồi, Lưu Tích Kỳ nói buổi chiều anh ta phải đến khóa huấn luyện nghe giảng nên đã rời đi sớm, trước khi đi còn dặn dò Dương Bách Xuyên nhiều lần là đến công ty xem nhiều hơn, rượu Cố Nguyên đã sắp đưa ra thị trường, đến lúc đó chủ tịch như anh phải đến tham dự.

Đối với việc này, Dương Bách Xuyên chỉ có thể làm lấy lệ, anh thật sự không có hứng thú với những chuyện như quản lý công ty này nọ.

Mà bắt đầu từ giờ trở đi, Lý Đại Nghị chính là quản lý bộ phận an ninh của công ty Vân Kỳ, ngày mai chính thức đi làm bắt đầu thành lập hệ thống an ninh.

Nhưng người này một chút cũng không có ý định rời đi, vẫn dùng ánh mắt nóng rực nhìn Dương Bách Xuyên, chờ đợi anh truyền thụ khẩu quyết võ công cho anh ta.

Nhìn thấy Lý Đại Nghị chờ mong, Dương Bách Xuyên biết không cho anh ta thì anh ta sẽ ngủ không ngon giấc mất, anh bảo phục vụ đi tìm giấy bút mang đến, sau đó lập tức viết cho Lý Đại Nghị khẩu quyết “Thuật Ngũ Hành Dẫn Thể”, đương nhiên chiêu thức tương ứng cũng đều được vẽ rất tỉ mỉ.

Trước khi giao cho anh ta, Dương Bách Xuyên nghiêm túc nói: “Sau khi xem xong thì phải tiêu hủy ngay, không thể truyền ra ngoài, tôi với anh có tý duyên phận, có thể gặp mặt anh, cho anh phần khẩu quyết võ công này đồng nghĩa với việc đã coi anh là anh em, ngày sau không được tôi cho phép thì anh không được truyền cho người thứ ba, có thể làm được sao?”

“Ta có thể thề, tuyệt đối không tiết lộ cho người thứ ba biết.” Lý Đại Nghị trịnh trọng hứa hẹn.

Sở dĩ Dương Bách Xuyên nói vậy, thật ra chỉ không muốn dẫn đến phiền phức không đáng có.

Dù sao anh cũng không rõ lắm, Trung Quốc còn tồn tại loại truyền thừa võ công này hay không, nếu tồn tại, chắc chắn sẽ có người tu luyện cổ võ, một khi Thuật Ngũ Hành Dẫn Thể tiết lộ ra ngoài, có thể tưởng tượng được sẽ đem tới phiền phức gì.
 
Back
Top Bottom