Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 60



Càng chết người hơn là lúc này u Dương Ngọc Thanh đã mềm nhũn.

Chỉ trong chốc lát cô ấy đã lạc mất phương hướng trước thế tiến công nồng nhiệt của Dương Bách Xuyên.

Từ chống cự lúc ban đầu chuyển sang đón ý hùa theo...

Thời khắc này u Dương Ngọc Thanh cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng, được vòng tay rắn rỏi của Dương Bách Xuyên bế lên giường, sau đó bị anh đè lên người.

Hơi thở nóng bỏng lưu chuyển giữa hai người.

Sau khi Dương Bách Xuyên c** q**n áo trên người u Dương Ngọc Thanh, cô ấy vội vàng tóm lấy tay anh, vừa thở hổn hển vừa cất giọng êm ái nói: "Hôm nay không được, cô không tiện..."

"Em bốc cháy rồi đây, có gì mà không tiện?" Hai mắt Dương Bách Xuyên đỏ ngầu, anh không hiểu câu nói của u Dương Ngọc Thanh, vẫn muốn triển tiếp.

Advertisement

"Tại... tại đến tháng á."

"Gì cơ?"

Dương Bách Xuyên lập tức xì hơi, lăn xuống khỏi người u Dương Ngọc Thanh nằm sang bên cạnh. Anh cảm thấy mình sắp tẩu hỏa nhập ma rồi.

Có đôi khi tình cảm giữa nam và nữ chỉ cách nhau một tầng giấy mỏng, một khi đâm thủng thì trong lòng sẽ không còn bất kỳ rào cản nào.

Dường như thời khắc này Dương Bách Xuyên và u Dương Ngọc Thanh đã vượt qua cái hố ngăn cách, nói gì làm gì cũng không ngượng ngùng.

"Ha ha!" u Dương Ngọc Thanh nhìn bộ dạng ủ rũ của Dương Bách Xuyên, khẽ cười một tiếng rồi nằm nhoài lên người anh, hôn lên mặt anh, đỏ mặt nói: "Lần sau sẽ cho em..."

"Khụ khụ!" Dương Bách Xuyên mỉm cười.

Nhưng ngay sau đó anh lại nghe thấy u Dương Ngọc Thanh thẹn thùng bảo: "Cô giúp em..."

Anh còn chưa kịp phản ứng, u Dương Ngọc Thanh đã cúi đầu...

...

Ngày hôm sau thức dậy, Dương Bách Xuyên vẫn ngửi thấy mùi hương thức ăn.

Anh rời giường đánh răng rửa mặt, sau đó đến phòng bếp, trông thấy u Dương Ngọc Thanh đang chuẩn bị bữa sáng. Anh nhìn bóng lưng đối phương với vẻ mặt tràn đầy thỏa mãn.

Trong đầu hiện ra hình ảnh tối qua cô ấy đỏ mặt giải quyết nan đề cho mình.

Dương Bách Xuyên đi đến ôm cô ấy từ phía sau.

u Dương Ngọc Thanh nở nụ cười dịu dàng. Tình cảm cô ấy dành cho Dương Bách Xuyên rất phức tạp, nhưng sau khi được anh cứu, trong trái tim cô ấy đã có bóng hình chàng trai nhỏ hơn mình bảy tuổi này. Hơn nữa, trên người Dương Bách Xuyên có sức hấp dẫn khó tả, cho nên u Dương Ngọc Thanh thật lòng thích anh.

Nhưng u Dương Ngọc Thanh cũng biết rõ mình chỉ có thể làm một người phụ nữ lặng lẽ đứng sau lưng anh. Dương Bách Xuyên còn trẻ, đang ở thời thanh xuân tươi đẹp, giữa hai người không có tương lai. Tuy nhiên, điều này không cản trở hai người đến với nhau.

Thật ra Nhạc Nhạc thích anh như vậy cũng là chuyện tốt.

"Em rửa tay rồi ăn cơm, xong ngay đây."

u Dương Ngọc Thanh mỉm cười dịu dàng.

"Em rửa rồi, cô làm tiếp đi, em đi thăm Nhạc Nhạc."

...
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 61



Sau khi ăn sáng ở chỗ u Dương Ngọc Thanh, Dương Bách Xuyên đi thẳng đến trường. Kỳ nghỉ của u Dương Ngọc Thanh vẫn chưa tới, cô ấy định đưa con đến nhà mẹ mấy ngày.

Trước khi đi, Dương Bách Xuyên để lại con chồn Hương Hương cho Nhạc Nhạc chơi.

Trên đường đi, tâm trạng Dương Bách Xuyên rất tốt. Tối qua quan hệ giữa anh và u Dương Ngọc Thanh tiến triển vượt bậc, tuy chưa làm đến bước cuối cùng nhưng rốt cuộc cũng có một khởi đầu tốt.

Dương Bách Xuyên đến lớp, nhưng hôm nay không thấy Liễu Linh Linh đi học, ít nhiều gì cũng thấy hơi tiếc nuối.

Buổi sáng Dương Bách Xuyên về luôn ngay sau khi tan học, buổi chiều cũng không định đến trường. Dù sao cũng sắp tốt nghiệp rồi, không có tiết học nào quan trọng, anh định buổi chiều sẽ đến chỗ Lưu Tích Kỳ xem thử. Hồi sáng Lưu Tích Kỳ đã gọi mấy cuộc điện thoại, nói là mọi thứ trong công ty vẫn hoạt động bình thường, hôm nay bắt đầu tuyển nhân sự, có mấy chức vị quan trọng cần anh đến xem.

Advertisement

Theo ý của Dương Bách Xuyên thì anh không định nhúng tay vào chuyện công ty, tất cả cứ giao cho Lưu Tích Kỳ toàn quyền phụ trách là được. Nhưng anh không chống đỡ được Lưu Tích Kỳ gọi điện thúc giục, bắt anh phải đến trấn ải.

Xem thì xem, dù sao anh cũng chỉ đi cho có, anh bạn chí cốt giỏi quản lý công ty hơn anh gấp chục lần.

Bởi vì muốn thành lập công ty nên Liễu Linh Linh tìm cho Lưu Tích Kỳ một slot nghe giảng ở ban đào tạo quản lý xí nghiệp của ba mình. Theo lời Liễu Linh Linh thì đây là lớp đào tạo tốt nhất trong giới thương mại Cố Đô, cả giảng viên lẫn sinh viên đều là nhân viên quản lý cấp cao của các công ty lớn. Hơn nữa, đây là lớp đào tạo từ thấp đến cao.

Có Liễu Linh Linh ra mặt tương đương với việc bật đèn xanh cho Lưu Tích Kỳ. Buổi sáng anh ta bận rộn chuyện thành lập công ty, buổi chiều đến lớp đào tạo, buổi tối còn phải đọc đủ loại sách.

Có thể nói từ sau khi Lưu Tích Kỳ làm cho công ty Vân Kỳ, anh ta bận tối tăm mặt mũi. Có một lần Dương Bách Xuyên dành thời gian đến thăm anh ta thì thấy mắt đối phương thâm quầng, nói là mỗi ngày chỉ ngủ ba tiếng.

Tuy mệt nhưng Dương Bách Xuyên nhìn ra Lưu Tích Kỳ thích gây dựng sự nghiệp, thích làm công việc hiện tại, vui vẻ không biết chán.

Anh cũng khâm phục nghị lực và năng lực học tập của đối phương.

Vả lại công ty mới thành lập, có mấy cổ đông thuộc thế hệ con cháu trong giới kinh doanh Cố Đô là Liễu Linh Linh, Tiền Tiểu Bối và nhóc Đông, gia tộc mỗi người cũng cử một số người đến hỗ trợ Lưu Tích Kỳ, hơn nữa toàn là tinh anh.

Lưu Tích Kỳ mừng như nhặt được vàng, khiêm tốn học hỏi bọn họ.

Mấy hôm nay, ngày nào trước khi đi ngủ hai người cũng gọi điện thoại nói chuyện. Theo cách nói của Lưu Tích Kỳ thì anh ta đang báo cáo công việc với sếp.

Tuy đó là lời nói đùa, nhưng nhìn từ một góc độ khác có thể thấy EQ của Lưu Tích Kỳ rất cao, ít nhất thì Dương Bách Xuyên cảm thấy cao hơn mình.

Anh biết Lưu Tích Kỳ đang truyền tải cho anh tin tức "anh em ruột cũng phải tính toán rõ ràng". Mặc dù Dương Bách Xuyên tỏ vẻ không quan tâm, nhưng anh ta vẫn kiên trì báo cáo mỗi ngày.

Đây là thái độ làm việc nghiêm túc, chuẩn bị làm chuyện lớn.

Địa điểm công ty nằm ở khu phát triển mới, tuy vị trí hơi xa xôi hẻo lánh nhưng được cái có rất nhiều công ty và cơ quan ở gần đó, cũng coi như

20221122133605-tamlinh247.jpg

 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 62



"Ông lớn ơi, cậu là Chủ tịch hội đồng quản trị mà chưa đến công ty lần nào. Tôi đã nói rồi mà cậu chẳng nhớ, tầng chín tầng chín."

Lưu Tích Kỳ mắng trong điện thoại.

"Hì hì, tại tôi, tại tôi hết, bớt giận nha! Lát nữa tôi lên đó sếp Lưu lại mắng tiếp!"

"Phụt! Sếp Lưu á? Được đấy! Hi hi..." Lưu Tích Kỳ bật cười bởi câu "sếp Lưu" của Dương Bách Xuyên, sau đó anh ta nói: "Nhanh lên! Đừng bảo anh em không săn sóc cậu, người đến phỏng vấn hôm nay có cặp chân dài miên man, ha ha..."

"Thiết Đản, cậu quá đen tối!" Dương Bách Xuyên nghe thấy tiếng cười thô bỉ của anh ta trong điện thoại, bèn buông lời chế nhạo.

"Đừng giả vờ giả vịt trước mặt tôi. Còn nữa, nếu lát nữa thằng nhóc nhà cậu dám gọi tôi là Thiết Đản trước mặt người ngoài thì tôi chỉnh chết cậu." Lưu Tích Kỳ rất bất mãn với tên mụ Thiết Đản.

Anh ta sợ lát nữa Dương Bách Xuyên lên đây sẽ gọi anh ta là Thiết Đản trước mặt mọi người, như vậy thì uy tín mà Lưu tổng vừa dựng lên sẽ mất sạch.

Advertisement

"Biết rồi sếp Thiết Đản. Tôi đảm bảo sẽ không gọi cậu là Thiết Đản, mà gọi là sếp Đản. Ha ha ha..."

"Biến đê!"

Dương Bách Xuyên cúp máy, vừa hay thang máy đã lên tới tầng chín. Tầng chín rộng hơn năm trăm mét vuông, hiện tại đều thuộc về Công ty Vân Kỳ.

Ra khỏi thang máy là hành lang dài bảy tám mét, có một cửa kính rộng ba mét và cao hơn năm mét. Nhìn xuyên qua cửa kính có thể trông thấy một quầy lễ tân, trên bức tường phía sau viết dòng chữ "Công ty dưỡng sinh Vân Kỳ".

"Thiết Đản làm rất tốt."

Dương Bách Xuyên vừa đẩy cửa ra vừa lẩm bẩm đi vào.

"Này này này, anh đứng lại! Anh làm gì vậy?" Lúc này một cô gái tầm hai lăm hai sáu tuổi đi tới. Cô gái này có ngoại hình bình thường nhưng vóc dáng khá cao.

Thấy Dương Bách Xuyên đi vào trong, cô ta bèn gọi lại, đồng thời cũng đi vào quầy tiếp tân ngồi xuống.

Dương Bách Xuyên vừa nhìn là hiểu, đây là tiếp tân của công ty.

Anh nhíu mày. Tiếp tân là hình ảnh gây ấn tượng đầu tiên của công ty, mặc dù anh chưa mở công ty nhưng cũng từng gặp.

Chưa nói tới ngoại hình của cô gái này, chỉ với việc cô ta mở miệng nói "này này này" đã để lại ấn tượng dưới năm mươi điểm trong lòng Dương Bách Xuyên.

Bất kể ai đi vào công ty, đầu tiên phải có lễ phép tối thiểu đúng không?

Dương Bách Xuyên đang mải suy nghĩ, vẫn chưa trả lời đối phương. Cô gái này lại nói tiếp: "Có phải anh đến ứng tuyển không? Mấy giờ rồi mới đến? Nhưng coi như anh may mắn, phỏng vấn vẫn chưa bắt đầu. Muốn phỏng vấn thì mau lên, vào cửa thứ ba chờ đi."

"Ừm."

Dương Bách Xuyên hơi buồn bực, anh không giống sếp hay sao mà lại bị tiếp tân xem là ứng viên?

Có điều ngay sau đó anh xem lại cách ăn mặc của mình, hình như... hình như đúng là không giống!

Anh mặc đồ chỉ chú trọng sự thoải mái, miễn sao thoải mái là được, cho nên hôm nay anh mặc bộ đồ thể thao màu xám, quả thật không giống Chủ tịch công ty.

Dương Bách Xuyên há miệng định dặn dò cô gái tiếp tân phải niềm nở với người đến công ty và nói chuyện lễ phép, nhưng lại phát hiện ra cô ta đã cúi đầu nghịch điện thoại.

Anh nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng từ bỏ, đợi lát nữa đề nghị với Lưu Tích Kỳ là được.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 63



Anh rẽ vào hành lang, từ xa đã thấy khu vực làm việc. Khi đi qua WC, đột nhiên anh buồn đi vệ sinh, bèn xoay người đi vào WC.

Lúc anh ra ngoài rửa tay, một cô gái trông khoảng hai mươi tuổi vội vàng chạy từ trong WC nữ ra. Chắc là do chạy quá nhanh, lại thêm trên sàn có nước nên cô lảo đảo chực ngã.

"Á!"

Dương Bách Xuyên nhanh tay lẹ mắt, vội vàng đỡ đối phương. Nếu anh không đỡ kịp thì cô sẽ bị đập đầu vào bồn rửa tay.

"Cô không sao chứ?" Dương Bách Xuyên hỏi.

Lúc này mặt cô gái đỏ bừng, run rẩy nói: "Không... không sao, cảm ơn anh! Anh gì ơi, anh có thể thả tay ra trước không, anh nắm em đau quá." Mặt cô gái đỏ phừng phừng, giọng nói rất ngọt ngào, dịu dàng nho nhã.

Advertisement

Dương Bách Xuyên nghe thấy cô gái nói vậy thì sửng sốt, sau đó sắc mặt đỏ bừng. Xấu hổ quá!

Mình đỡ người ta, nhưng ai dè lại lại chộp phải ngực người ta.

Anh vội vàng buông tay, lúng túng nói: "Khụ khụ, xin lỗi!" Trong lòng thầm kinh ngạc, thật đẫy đà làm sao!

"Không sao không sao, may mà anh đỡ em, không thì em đập vỡ đầu rồi." Cô gái vừa nói chuyện vừa rửa tay, sau đó vươn tay nói: "Em là Bộ Thanh Mai. Anh cũng đến ứng tuyển sao?"

"Ừm, cứ xem là vậy đi! Tôi là Dương Bách Xuyên. Vừa rồi cô vội vàng như vậy làm gì? Trong WC có chuột à?" Dương Bách Xuyên nói đùa.

"Không... không phải. Bạn em gửi tin nhắn nói phỏng vấn sắp bắt đầu, bảo em mau qua đó, cho nên em chạy hơi gấp. À đúng rồi, anh Xuyên ơi chúng ta đi nhanh lên!" Bộ Thanh Mai đáp lời.

Dương Bách Xuyên bỗng cảm thấy Bộ Thanh Mai rất thú vị. Cô ăn mặc rất giản dị, trang điểm cũng trang nhã, mắt to, mặt mũi ngây ngô, vóc dáng đẹp, cao tầm một mét sáu mươi bảy. Điều quan trọng là ngực đẫy đà, đúng chuẩn loli.

Hơn nữa, hơi tí là cô lại đỏ mặt, trông rất đơn thuần, còn gọi Dương Bách Xuyên là anh. Điều này làm cho Dương Bách Xuyên nhớ đến em gái mình, bất giác có thêm thiện cảm với Bộ Thanh Mai.

Nghe đối phương giục mình mau đi phỏng vấn, anh chợt nảy ra một ý, nổi hứng trêu đùa. Mình dứt khoát đến gặp Lưu Tích Kỳ với thân phận ứng viên cũng không tệ.

Anh đi cùng Bộ Thanh Mai đến phòng họp, thấy ở đây có không ít người. Anh nhìn thoáng qua, có khoảng bảy tám chục người túm năm tụm ba đứng với nhau.

Khi đi vào anh nghe thấy rất nhiều người đang phàn nàn. Nào là ba giờ rồi vẫn chưa được ăn cơm, nào là công ty này chẳng ra sao, nào là phỏng vấn mà cũng kéo dài lâu như vậy, không phải công ty tuân thủ giờ giấc nghiêm ngặt.

Nhưng cũng có người nhỏ giọng thì thầm, nói rằng bởi vì đây là công ty mới nên bọn họ mới có cơ hội, không gian thăng tiến lớn, hơn nữa phúc lợi mà công ty đưa ra cũng không tệ...

Bộ Thanh Mai dẫn Dương Bách Xuyên tới trước mặt một cô gái khoảng hai mươi hai, hai mươi ba tuổi, rồi giới thiệu: "Giới thiệu với anh Xuyên đây là đàn chị cùng trường của em tên là Trương Thiến. Thiến Thiến, vị này là Dương Bách Xuyên."

"Xin chào!"

Trương Thiến bắt tay với Dương Bách Xuyên, sau đó kéo Bộ Thanh Mai sang một bên nói nhỏ: "Bộ Thanh Mai, chẳng phải chị đã nói với em là đừng tùy tiện nói chuyện với đàn ông xa lạ ư, sao em không nghe lời? Có phải lại thêm một kẻ táy máy tay chân với em không? Em ngây thơ như thế, sớm muộn gì cũng chịu thiệt..."

"Không phải đâu Thiến Thiến, lúc nãy em suýt ngã dập đầu trong WC, may mà có anh Xuyên đỡ em, nếu không hôm nay em bị vỡ đầu rồi. Anh ấy không táy máy tay chân gì cả, em cảm thấy anh ấy rất tốt." Bộ Thanh Mai giải thích.

"Em đó, hết thuốc chữa rồi. Ai biết nhân phẩm người này thế nào, nói chung là em tránh xa cậu ta ra, phỏng vấn cho thật tốt, qua vòng phỏng vấn rồi tính tiếp." Trương Thiến giở giọng chị cả nói với Bộ Thanh Mai, nhưng Dương Bách Xuyên nghe ra cô ta là kẻ sành sỏi chốn công sở.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 64



"Ồ, em biết rồi." Bộ Thanh Mai le lưỡi.

Hai người nói rất nhỏ, nhưng Dương Bách Xuyên lại nghe rõ.

Hai người nói xong thì đi tới, Trương Thiến nhìn Dương Bách Xuyên và nói: "Cảm ơn cậu lúc nãy đã giúp em gái tôi."

"Không có gì, tiện tay mà thôi." Dương Bách Xuyên mỉm cười đáp lời.

Trương Thiến nhìn Dương Bách Xuyên, tiếp tục nói: "Cậu đến phỏng vấn sao không mang sơ yếu lý lịch? Mới tốt nghiệp phải không? Còn nữa, cậu ăn mặc xuề xòa quá, ấn tượng đầu tiên lúc phỏng vấn rất quan trọng, cậu mặc đồ thể thao sẽ để lại ấn tượng không tốt cho người phỏng vấn. Haiz, chúc cậu may mắn!"

Trong lúc Dương Bách Xuyên còn đang sững sờ, Trương Thiến nói bô bô một tràng, tóm lại là không coi trọng Dương Bách Xuyên có thể qua vòng phỏng vấn.

Advertisement

Dương Bách Xuyên không sao trả lời được, chỉ có thể nói là mình ra ngoài quên mang theo sơ yếu lý lịch để lấp l**m cho qua. Anh đâu thể nói mình là Chủ tịch hội đồng quản trị của công ty này đúng không?

Phỏng chừng anh nói như vậy thì Trương Thiến cũng chẳng tin.

Có điều Bộ Thanh Mai ở bên cạnh lại lo lắng thay Dương Bách Xuyên, vội vàng an ủi: "Không sao đâu anh Xuyên, lát nữa phỏng vấn anh hãy giải thích với giám khảo..."

"Cảm ơn cô..." Dương Bách Xuyên gật đầu với Bộ Thanh Mai, hiện tại càng lúc anh càng có thiện cảm với cô gái này. Tính cách của cô quá đơn thuần, chẳng khác gì một trang giấy trắng.

Trương Thiến ở bên cạnh nghe Bộ Thanh Mai nói vậy thì lườm nguýt: "Em ngốc thế, giám khảo sẽ thích một người quên mang sơ yếu lý lịch chắc?"

"Á, vậy phải làm sao bây giờ?" Bộ Thanh Mai nhìn Dương Bách Xuyên, lo lắng cho anh.

"Đừng lo, tôi đến xem thử thôi, ha ha!" Dương Bách Xuyên mỉm cười trả lời.

Lúc này điện thoại đổ chuông, là Lưu Tích Kỳ gọi tới. Dương Bách Xuyên tỏ ý bảo Bộ Thanh Mai rằng mình ra chỗ khác nghe máy.

"Ông lớn ơi, ông Xuyên ơi, có phải ông xuống tầng âm chín không? Tòa nhà này chỉ có mười hai tầng, không có tầng âm chín và tầng mười chín. Mọi người đợi boss phỏng vấn bao lâu rồi hả?" Lưu Tích Kỳ gào lên trong điện thoại.

"Khụ khụ, đừng kích động, đừng kích động, tôi đến rồi đây, hiện đang đứng cùng các ứng viên ở phòng họp. Cậu cứ sắp xếp phỏng vấn đi, tôi xem là được." Nói xong anh lại bổ sung: "À đúng rồi, đừng công khai thân phận của tôi."

Dương Bách Xuyên vội vàng dỗ dành Lưu Tích Kỳ.

"Được, cậu là ông lớn, tôi nghe cậu!" Dứt lời Lưu Tích Kỳ giận dữ cúp máy.

Lúc này cửa phòng họp mở ra, một cô gái mặc váy ngắn công sở lên tiếng: "Mọi người chuẩn bị đi, từng người theo tôi đi phỏng vấn theo số thứ tự trong tay mỗi người."

Nói xong cô gái lại hỏi: "Có ai chưa nhận số thứ tự không? Ai không có thì đi theo tôi lấy."

Không có ai cất lời, chỉ mình Dương Bách Xuyên chưa có. Anh đoán chắc là Lưu Tích Kỳ sắp xếp, bèn giơ tay nói: "Tôi không có!"

"Mời anh đi theo tôi."

Dương Bách Xuyên đi theo cô gái vào văn

20221122133652-tamlinh247.jpg

 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 65



"Được rồi, cậu xem ở đây đi, chúng ta bắt đầu phỏng vấn. À đúng rồi, giới thiệu với cậu vị này là Giám đốc Phòng nhân sự Hách Mỹ Lệ, và trợ lý văn phòng Tiểu Lưu." Sau đó anh ta lại giới thiệu Dương Bách Xuyên: "Giám đốc Hách, vị này là Dương Bách Xuyên - Chủ tịch hội đồng quản trị của công ty."

"Ngày nào tôi cũng nghe sếp Lưu nhắc đến Chủ tịch, xem như hôm nay đã được nhìn thấy người thật." Hách Mỹ Lệ trang điểm đậm, bờ môi rất đẹp, vòng eo thon nhỏ. Cô ta chìa tay bắt tay Dương Bách Xuyên.

Lần đầu tiên được người khác gọi là Chủ tịch, Dương Bách Xuyên không quen. Anh khách sáo nói: "Chỉ là trên danh nghĩa thôi, mọi việc trong công ty đều do sếp Lưu toàn quyền xử lý. Hi vọng sau này chị Mỹ Lệ và sếp Lưu hợp tác vui vẻ, quản lý công ty thật tốt."

"Nên mà, Chủ tịch cứ yên tâm." Hách Mỹ Lệ nở nụ cười xinh đẹp.

Lúc hai người buông tay, Dương Bách Xuyên không ngờ Hách Mỹ Lệ lại gãi nhẹ vào lòng bàn tay anh, làm anh nổi da gà đầy người. Dương Bách Xuyên không có hứng thú với kiểu phụ nữ như Hách Mỹ Lệ.

Advertisement

Anh có thể nhìn ra Hách Mỹ Lệ là người sành sỏi chốn công sở, nụ cười đầy quyến rũ, cũng có thân hình đáng kiêu ngạo, trông không già chút nào, trái lại còn cực kỳ thướt tha.

Dương Bách Xuyên bị gãi lòng bàn tay, vô thức đỏ mặt rụt tay về. Sau khi tỉnh táo lại, anh mắng thầm: "Đồ lẳng lơ, đùa giỡn Chủ tịch giữa ban ngày ban mặt, nhìn tôi... Thôi bỏ đi, tôi chẳng có hứng thú với chị."

Trợ lý Tiểu Lục ở bên cạnh há hốc miệng, cô nghe thấy sếp sếp Lưu và Giám đốc Hách gọi chàng trai không có số thứ tự này là Chủ tịch ư?

Sốc thật đấy, thoạt nhìn vị Chủ tịch hội đồng quản trị này vẫn đang độ tuổi sinh viên mà!

Cậu ấy là con nhà giàu!

Tiểu Lưu thầm xác định thân phận của Dương Bách Xuyên.

Tuy nhiên trong lúc còn đang chấn động, cô nàng lại nghe thấy vị Chủ tịch tên Dương Bách Xuyên nói với sếp Lưu và Giám đốc Hách: "À thì bắt đầu nhanh lên, tôi trốn học tới đây đó!"

"Quả nhiên là sinh viên, cậu ấy chắc chắn là con nhà giàu." Trợ lý Tiểu Lưu thầm nghĩ trong lòng.

"Lát nữa cậu tự chọn một trợ lý văn phòng cho mình nhé! Hồ sơ ở đây cả, tự xem đi!" Lưu Tích Kỳ ném hồ sơ của ứng viên cho Dương Bách Xuyên.

"Không cần đâu, tôi không đến công ty thì cần trợ lý gì chứ." Dương Bách Xuyên xua tay nói.

"Xem cũng chẳng mang thai." Lưu Tích Kỳ trợn mắt trừng anh.

"Được được được, tôi xem. Sếp Lưu à, mọi người làm việc đi, tôi sang bên kia xem từ từ." Dương Bách Xuyên đành phải cầm hồ sơ sang một bên.

Sau đó, Lưu Tích Kỳ và Hách Mỹ Lệ bắt đầu phỏng vấn. Công ty mới thành lập cần tuyển dụng rất nhiều vị trí, hơn nữa hôm nay còn cần tuyển dụng mấy chức vị quan trọng, cho nên Lưu Tích Kỳ đích thân tham dự, còn bắt Dương Bách Xuyên đến.

Từng ứng viên đi vào, Hách Mỹ Lệ và Lưu Tích Kỳ lần lượt phỏng vấn. Đương nhiên chủ yếu vẫn là Giám đốc Phòng nhân sự Hách Mỹ Lệ làm chủ. Dương Bách Xuyên thấy Lưu Tích Kỳ rất ít lên tiếng, chỉ ngồi một bên thỉnh thoảng hỏi vài câu, tay đặt lên sổ đang ghi chép gì đó. Tinh thần học tập mọi lúc mọi nơi của anh ta khiến Dương Bách Xuyên tự cảm thấy hổ thẹn.

Mặc dù Hách Mỹ Lệ có hơi lẳng lơ, nhưng phải công nhận là cô ta thật sự có tài năng. Những câu hỏi cô ta đặt ra trong lúc phỏng vấn đều xuất phát từ góc độ chuyên nghiệp, thường có thể nhìn thấu một số người đến góp vui.

Dương Bách Xuyên ngồi trong góc đọc hồ sơ, tuy không ngẩng đầu lên nhưng vẫn nghe thấy những lời họ phỏng vấn Anh vừa đọc vừa nghe, chú ý tình hình.

Anh đánh giá cao sự chuyên nghiệp của Hách Mỹ Lệ, bởi vì vị Giám đốc nhân sự này rất đạt tiêu chuẩn.

Cùng lúc đó, Dương Bách Xuyên lật xem hồ sơ của các ứng viên như lật sách, tốc độ rất nhanh, mới vài phút đã xem một nửa chồng hồ sơ dày.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 66



Tốc độ đọc của Dương Bách Xuyên làm cho Lưu Tích Kỳ lắc đầu tức giận. Anh ta cho rằng Dương Bách Xuyên hoàn toàn không đọc, chỉ qua loa lấy lệ mà thôi, làm gì có ai đọc sơ yếu lý lịch nhanh như lật sách như thế? Anh ta thật sự cạn lời với Dương Bách Xuyên.

Thật ra Lưu Tích Kỳ không biết là Dương Bách Xuyên tu chân, cho nên trí nhớ vượt xa người bình thường, anh chỉ cần nhìn lướt một lần là có thể nhớ toàn bộ hồ sơ, giống như máy tính quét hình vậy.

Nhưng Dương Bách Xuyên không đọc được suy nghĩ trong lòng Lưu Tích Kỳ, cũng không ngẩng đầu nhìn bọn họ. Lúc này rốt cuộc anh cũng đọc đến một bản sơ yếu lý lịch.

Sơ yếu lý lịch của Bộ Thanh Mai.

Sơ yếu lý lịch của Bộ Thanh Mai gần giống với tưởng tượng của anh. Bộ Thanh Mai xuất thân trong gia đình nhà nông ở Cố Đô, vừa mới tốt nghiệp cao đẳng, bằng cấp không cao, mới mười chín tuổi chưa đến hai mươi.

Advertisement

Đúng là một trang giấy trắng.

Dương Bách Xuyên cũng đã đọc hồ sơ của Trương Thiến. Cô ta và Bộ Thanh Mai là bạn cùng trường, nhưng tốt nghiệp sớm hơn Bộ Thanh Mai một năm. Theo địa chỉ trên hồ sơ thì cô ta và Bộ Thanh Mai là đồng hương, thảo nào hai người lại cùng đến ứng tuyển.

Dương Bách Xuyên đặt sơ yếu lý lịch của Bộ Thanh Mai và Trương Thiến sang một bên, sau đó tìm được một bản sơ yếu lý lịch thú vị trong đống hồ sơ. Một người tên Lý Đại Nghị đã thu hút sự chú ý của Dương Bách Xuyên.

Trong phần giới thiệu sơ lược của Lý Đại Nghị viết anh ta là cảnh sát vũ trang đã xuất ngũ. Có rất nhiều quân nhân xuất ngũ, điều này không có gì đặc biệt, nhưng điểm quan trọng là trong phần giới thiệu sơ lược của Lý Đại Nghị còn ghi một câu, câu này mới là nguyên nhân khiến Dương Bách Xuyên cảm thấy hứng thú.

Trên đó viết truyền nhân của Mai Hoa Quyền.

Một câu giới thiệu vô cùng đơn giản.

Nhưng Dương Bách Xuyên nhìn ra anh ta là một người luyện võ. Dương Bách Xuyên biết trên khắp Trung Quốc có rất nhiều võ thuật truyền thừa, ngay cả ở quê anh cũng có, tuy nhiên rất nhiều võ thuật đã thất truyền.

Hơn nữa, hầu hết những võ thuật này đều là chút kungfu quyền cước mà thôi.

Tuy vậy Dương Bách Xuyên vẫn cảm thấy hứng thú.

Cho nên anh cũng đặt sơ yếu lý lịch của Lý Đại Nghị cùng chỗ với sơ yếu lý lịch của Bộ Thanh Mai.

Đọc sơ yếu lý lịch thì thấy tuổi của Lý Đại Nghị không lớn lắm, hai mươi sáu tuổi.

Anh ta là người Thiên Tân, không biết tại sao lại đến Tây Bắc tìm việc làm.

Còn một nguyên nhân nữa khiến Dương Bách Xuyên chọn ra sơ yếu lý lịch của Lý Đại Nghị, đó là anh có thiện cảm với quân nhân.

Thời các ông nhà họ Dương, ông hai là người từng lên chiến trường ở Triều Tiên. Cuối cùng sau khi chiến tranh kết thúc, ông hai đã đến Tây Vực xa xôi. Nghe bà nội kể ông hai trở về từ chiến trường chưa đầy mấy năm thì qua đời vì bệnh tật, làm cho ông nội anh rất buồn.

Ông nội là con trai thứ ba trong nhà. Thế hệ ông nội có ba anh em, anh cả chết yểu nên quan hệ giữa ông nội của Dương Bách Xuyên và ông hai rất tốt.

Hồi ấy sau khi ông hai đi lính chưa từng về nhà, đến khi chiến tranh kết thúc ông hai lại chết bệnh ở Tây Vực, muốn về cũng chẳng được vì giao thông bất tiện.

Dương Bách Xuyên nghe bà nội kể rằng lúc đó gia đình nhận được điện báo ông hai bị bệnh qua đời, ông nội anh đã đổ bệnh. Ngày hôm ấy ông nội ôm điện báo đứng ở đầu thôn nhìn về phía Tây Vực, nước mắt tuôn rơi: "Anh hai về nhà rồi, anh hai về nhà rồi."
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 67



Không lâu sau ông nội ốm liệt giường, cuối cùng tạ thế.

Lại thêm ba của Dương Bách Xuyên cũng là quân nhân. Mặc dù ba anh đã mất tích hơn mười năm, nhưng anh vẫn rất có thiện cảm với quân nhân, hay nói chính xác hơn là có cảm giác thân thiết tự nhiên.

Anh muốn giữ Lý Đại Nghị ở lại, dù sao ít hôm nữa anh sẽ đón bà nội và em gái tới đây, đến lúc đó sẽ cần một người giúp lái xe đưa đón em gái đến trường.

Sau khi Dương Bách Xuyên đọc hết một chồng hồ sơ dày, lúc này đến lượt Bộ Thanh Mai đi vào.

Bắt đầu phỏng vấn, Hách Mỹ Lệ đặt ra mấy câu hỏi, Bộ Thanh Mai ngây ngô không trả lời được câu nào.

Hách Mỹ Lệ nói: "Xin lỗi, điều kiện của bạn tạm thời không phù hợp với yêu cầu của chúng tôi, mời bạn trở về chờ tin. Nếu có vị trí thích hợp chúng tôi sẽ thông báo cho bạn."

Advertisement

Đây là lời từ chối. Không biết Bộ Thanh Mai ứng tuyển vị trí nào mà bị Hách Mỹ Lệ từ chối.

Tức thì Dương Bách Xuyên trông thấy mắt của cô nàng giấy trắng đỏ hoe.

Thật ra đây là công ty thứ bảy mà Bộ Thanh Mai tìm đến sau khi tốt nghiệp, sáu lần phỏng vấn thất bại đa phần là vì bằng cấp của cô, cũng có một nửa nguyên nhân là do cô không có kinh nghiệm làm việc. Bị từ chối mấy lần là đả kích cực lớn đối với cô.

Lần này Bộ Thanh Mai đến Công ty Vân Kỳ là vì nghe Trương Thiến nói đây là một công ty mới thành lập, các vị trí đều đang thiếu người, cho nên cô mới tới đây.

Cô chỉ muốn ứng tuyển làm nhân viên văn phòng mà thôi, không ngờ hiện thực lại tàn khốc đến thế.

Mấy lần trước thất bại cô đều tự cổ vũ cho mình: không sao, lần tới nhất định sẽ thành công.

Nhưng hết lần này đến lần khác cô đều nghe thấy những lời tương tự nhau.

Bây giờ cô có phần sợ hãi khi nghe thấy hai chữ "xin lỗi".

Đây là lần thứ bảy phỏng vấn thất bại.

Rốt cuộc Bộ Thanh Mai không kìm nén được nữa, hai mắt đỏ hoe. Sau khi nghe thấy lời từ chối của Hách Mỹ Lệ, cô khom người cảm ơn rồi xoay người đi ngay. Cô sợ mình không nhịn được bật khóc sẽ rất mất mặt.

Mà Hách Mỹ Lệ là người có thâm niên, dường như cô ta đã quen với biểu hiện của các cô gái trẻ như Bộ Thanh Mai, nét mặt không hề dao động.

Lưu Tích Kỳ ở bên cạnh cũng vậy, anh ta tôn trọng quyết định của giám đốc nhân sự Hách Mỹ Lệ. Dù sao người ta cũng là người chuyên nghiệp, mà quả thực điều kiện của Bộ Thanh Mai không đạt yêu cầu của công ty.

Thấy Bộ Thanh Mai với đôi mắt đỏ hoe xoay người định đi, Dương Bách Xuyên ngồi trong góc không kìm được đứng dậy, đi đến nói với đối phương: "Bộ Thanh Mai khoan đã!"

Bộ Thanh Mai đang định rời đi thì nghe thấy câu nói của Dương Bách Xuyên. Cô quay lại mới trông thấy anh, đỏ mắt hỏi: "Anh Xuyên trúng tuyển rồi ạ?"

Bộ Thanh Mai ngây thơ vốn không nghĩ tới vấn đề Dương Bách Xuyên có thể ngồi trong văn phòng lâu như vậy nói lên điều gì, chỉ ngây ngốc hỏi một câu.

Bộ Thanh Mai gọi "anh Xuyên" làm Hách Mỹ Lệ giật mình. Ái chà, đây là người quen của Chủ tịch đẹp trai, gọi là anh Xuyên xem ra quan hệ không tầm thường. Không được, mình phải bù đắp, không thể đắc tội vị Chủ tịch trẻ trung giàu có này được! Hách Mỹ Lệ biết được một số tin tức từ chỗ Lưu Tích Kỳ.

Cô ta từng nghe Lưu Tích Kỳ loáng thoáng nhắc đến đan Trú Nhan đang thịnh hành trong giới thượng lưu Cố Đô là do vị Chủ tịch trẻ

20221122133736-tamlinh247.jpg

 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 68



Bên kia, Dương Bách Xuyên nhìn Bộ Thanh Mai cười cười, vừa định nói chuyện, lại phát hiện Hách Mỹ Lệ đứng lên phía sau, đi thẳng tới bên cạnh Bộ Thanh Mai quyến rũ cười nói: “Ôi chao, tôi quên mất, cô Bộ, chủ tịch của chúng tôi còn thiếu một trợ lý văn phòng, nghĩ tới nghĩ lui tôi thấy cô thích hợp nhất, không biết cô có bằng lòng không?”

Dương Bách Xuyên nhìn thoáng qua Hách Mỹ Lệ, trong lòng rất hài lòng với biểu hiện của cô ta.

Còn về Bộ Thanh Mai nghe được Hách Mỹ Lệ nói cũng sợ ngây người, lập tức sửng sốt tại chỗ.

Điều kiện ứng tuyển một thư ký bình thường còn chưa đạt được?

Bây giờ lại tìm cho tôi một trợ lý văn phòng chủ tịch?

Chắc chắn tôi đã nghe lầm đúng không?

Advertisement

“Cô Bộ lại đây điền vào tờ đơn này đi~” Hách Mỹ Lệ len lén nhìn thoáng qua Dương Bách Xuyên, quả nhiên thấy được nụ cười hài lòng trên mặt Dương Bách Xuyên, cô ta thầm nghĩ thật nguy hiểm, một phen đánh cược này đúng rồi, cũng may cứu chữa kịp thời.

Còn về Lưu Tích Kỳ ở bên cạnh, sau khi thấy Dương Bách Xuyên tỏ vẻ như vậy, thì ra cậu thích biểu cảm hèn mọn của đứa trẻ.

Dương Bách Xuyên buồn bực trừng mắt nhìn anh ta, anh chỉ đơn thuần muốn giúp Bộ Thanh Mai, đều bước ra từ nông thôn nên tìm việc làm không dễ dàng, hơn nữa Bộ Thanh Mai rất đơn thuần, điểm này rất giống với em gái của anh, làm cho Dương Bách Xuyên rất có thiện cảm với cô.

“Điền vào tờ đơn đi~” Dương Bách Xuyên nhìn thấy Bộ Thanh Mai vẫn đang sững sờ nên cười nói.

Bộ Thanh Mai như vừa tỉnh mộng vui mừng đến phát khóc, cười đến chảy cả nước mắt, liên tục cúi đầu cảm ơn Hách Mỹ Lệ và Lưu Tích Kỳ: “Cảm ơn quản lý Hách, cảm ơn Tổng giám đốc Lưu đã cho tôi cơ hội, tôi nhất định sẽ làm việc chăm chỉ.”

Không ai biết tâm trạng thất bại của việc tuyển dụng nhiều lần, cũng không ai có thể biết cô rất cần một công việc.

Đương nhiên cô gái nhỏ đơn thuần vẫn không nghĩ ra, tại sao lại có cục diện đảo ngược lớn như vậy xuất hiện, lập tức cho cô một chức trợ lý văn phòng chủ tịch.

Đây thật đúng là chuyện tốt như trên trời rơi xuống.

Trong lòng cô vô cùng kích động và biết ơn, cô đi theo Tiểu Lưu đến một bên viết đơn.

Mà Hách Mỹ Lệ nhìn thấy Bộ Thanh Mai cúi đầu cảm ơn mình, cô ta rất muốn nói là cô nên cảm ơn anh Xuyên của cô, nhưng là tài xế lão luyện lâu năm ở nơi làm việc, cô ta nhìn ra được Bộ Thanh Mai và Dương Bách Xuyên hình như mới quen biết không lâu. Mà chủ tịch Dương Bách Xuyên đẹp trai này cũng không muốn để bọn học tiết lộ thân phận của anh, cho nên đành xấu hổ nhận lấy lời cảm ơn của Bộ Thanh Mai.

Cuộc phỏng vấn tiếp tục ngay lập tức.

Dương Bách Xuyên tiếp tục đi tới một bên xem tư liệu.

Không lâu sau, Bộ Thanh Mai đã điền xong tờ đơn và được Tiểu Lưu đưa đến bên cạnh Dương Bách Xuyên, nói với Bộ Thanh Mai: “Trước tiên cô cứ ngồi ở bên này đợi ~ Chờ tuyển dụng kết thúc Tổng giám đốc Lưu còn có chuyện muốn nói.”

“Được, cám ơn!” Bộ Thanh Mai cảm ơn Tiểu Lưu.

Thật ra Tiểu Lưu cũng là một người đẹp, cô ấy cũng là một người ưu tú nơi làm việc, không khó để nhận ra, mối quan hệ giữa Bộ Thanh Mai và chủ tịch trẻ tuổi rất mập mờ, cho nên trực tiếp dẫn Bộ Thanh Mai đến bên cạnh Dương Bách Xuyên, Tiểu Lưu cũng muốn nịnh bợ chủ tịch một chút.

Nếu như thật sự chờ Tổng giám đốc Lưu lên tiếng, hoàn toàn có thể đưa Bộ Thanh Mai ra ngoài chờ, không thấy mấy người trước trúng tuyển đều đi ra ngoài chờ sao?

Một tay gà mờ như Bộ Thanh Mai chưa từng bước vào chốn công sở thì không hề biết điều này, dù sao người ta nói cái gì cô làm theo cái đó, ngoan ngoãn đến chỗ Dương Bách Xuyên ngồi.

Tiểu Lưu nói xong với Bộ Thanh Mai, sau đó mỉm cười với Dương Bách Xuyên rồi rời đi.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 69



Điều này làm cho Dương Bách Xuyên mở rộng tầm mắt, âm thầm nói: “Xem ra người mà Tiền Tiểu Bối và Liễu Linh Linh bọn họ đề cử tới đều là thành phần ưu tú chốn công sở, chưa nói đến năng lực có tốt hay không, nhưng đầu tiên EQ rất cao.”

Đối với biểu hiện Tiểu Lưu trực tiếp dẫn Bộ Thanh Mai đến trước mặt mình, Dương Bách Xuyên có chút buồn bực, hình như tất cả mọi người đều nghĩ anh và Bộ Thanh Mai có mối quan hệ mờ ám.

Tư liệu trong tay đương nhiên cũng bao gồm sơ yếu lý lịch sạch đẹp của Tiểu Lưu và Hách Mỹ lệ, đây là Lưu Tích Kỳ cố ý đưa anh xem.

Tiểu Lưu là người Tiền Tiểu Bối đề cử tới, Hách Mỹ Lệ là người Liễu Linh Linh đề cử tới, còn có mấy vị trí là người nhóc Đông đề cử, còn về lễ tân kia kia Dương Bách Xuyên không ngờ lại là Lâm Hoan đề cử tới. Trên sơ yếu lý lịch, Lưu Tích Kỳ đặc biệt đánh dấu lễ tân là một họ hàng phương xa của nhà Lâm Hoan, không có bằng cấp và chỗ đặc biệt, hoàn toàn chỉ là tìm một công việc.

Advertisement

Bất kể là Liễu Linh Linh, Tiền Tiểu Bối và nhóc Đông cùng với Lâm Hoan, đều xem như là cổ đông của công ty Vân Kỳ, Lưu Tích Kỳ hiểu được đạo lý trong đó, mặc kệ bọn họ đề cử ai cũng đều phải nhận.

Nhìn thấy sơ yếu lý lịch của người lễ tân, Dương Bách Xuyên nhíu mày, nếu như là nhân tài, nếu như có thể đảm nhiệm công việc lễ tân, anh sẽ không phản đối chút nào, thậm chí còn rất hoan nghênh mấy cổ đông đưa người vào công ty.

Nhưng cô gái lễ tân thật sự không để lại ấn tượng tốt với anh, anh nghĩ lát nữa vẫn nên bàn bạc lại với Lưu Tích Kỳ, thay đổi công việc cho cô ta.

Lúc trước khi mấy người cùng nhau thành lập công ty, Dương Bách Xuyên đã từng nói, chuyện của công ty anh sẽ giao toàn quyền cho Lưu Tích Kỳ xử lý, mấy cổ đông như Liễu Linh Linh và Lâm Hoan cũng không được nhúng tay vào chuyện công ty, trừ phi được Lưu Tích Kỳ đồng ý.

Nhưng hiện tại xem ra, hình như Lâm Hoan đề cử người này, là muốn cương quyết nhét vào.

Trong lúc anh đang suy nghĩ lung tung, Bộ Thanh Mai cười ngồi xuống bên cạnh Dương Bách Xuyên hỏi: “Anh Xuyên, anh ứng tuyển chức vụ gì thế?”

“Tôi ~?" Tôi nhận lời mời chức vụ chủ tịch.” Dương Bách Xuyên cười nói.

“Phụt~” Bộ Thanh Mai không khỏi bật cười và nói: “Anh Xuyên, anh hài hước quá đi, nếu anh là chủ tịch, em chẳng phải là cấp dưới của anh sao, sau này phải bưng trà rót nước cho anh đúng không? Hì hì ~”

Bộ Thanh Mai hoàn toàn không ngờ Dương Bách Xuyên có thể công khai vỗ ngực xưng tên ở đây, ngồi ở đây mà dám tùy tiện thể hiện, coi như lúc anh đang nói đùa, cô cũng tiếp lời theo Dương Bách Xuyên.

“Ha ha, thế nào? Để cô bưng trà rót nước cho tôi không vui à?” Dương Bách Xuyên cười trêu chọc cô.

“Hì hì, rất sẵn lòng đấy chứ, nhưng anh không phải chủ tịch nha~” Bộ Thanh Mai nói đùa, dừng một hồi, cô nhìn Dương Bách Xuyên nghiêm túc nói: “Anh Xuyên, anh nói cho em biết đi, rốt cuộc anh ứng tuyển chức vụ gì thế, có phải làm việc trong khu văn phòng không? Anh làm ở đây thì tốt rồi, tôi cũng có thể có một người bạn quen thuộc.”

“Đã nói với cô tôi là chủ tịch sao lại không tin chứ, ha ha ~” Dương Bách Xuyên nhịn không được nở nụ cười.

“Không nói thì thôi~” Bộ Thanh Mai vểnh miệng nhỏ nhắn lên.

“Được rồi, tôi ứng tuyển vị trí bảo vệ ~” Dương Bách Xuyên vô cùng buồn bực, chẳng lẽ anh thật sự không giống chủ tịch sao? Nói thật không tin, đành phải nói mình là bảo vệ.

Lần này Bộ Thanh Mai tin, khẽ gật đầu nói: “Công việc bảo vệ không tệ, tiền lương bảo vệ hiện giờ nghe nói rất cao nha ~ sau này chúng ta chính là đồng nghiệp rồi.” Bộ Thanh Mai nhìn qua rất vui vẻ.

“Ách ~ được rồi, đồng nghiệp.”

Trong lúc hai người đang nói chuyện, ứng viên tiếp theo đi vào, chính là Trương Thiến đồng hương kiêm bạn tốt của Bộ Thanh Mai.
 
Back
Top Bottom