Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 50



"Rầm!"

Lần này thật sự là chấn động dữ dội, giống như một vụ nổ lớn!

Hơn nữa, âm thanh này vang lên ngay cạnh biệt thự.

Tiếng nổ đột ngột làm Dương Bách Xuyên và Liễu Linh Linh giật mình.

Nhất là Dương Bách Xuyên. Sau khi nhìn thấy Liễu Linh Linh nằm bên dưới, anh tỉnh táo ngay tức thì.

Mình đang làm gì thế này?

Anh cười khổ một tiếng rồi vội vàng đứng dậy, gượng gạo nói với Liễu Linh Linh: "Tôi... tôi đi xem xảy ra chuyện gì!"

Advertisement

Anh nói xong liền xoay người chạy đi. Động tĩnh lớn ngay thời khắc mấu chốt đã hoàn toàn dập tắt ngọn lửa h*m m**n trên người anh.

Liễu Linh Linh nằm trên sofa, toàn thân ửng hồng. Sau khi Dương Bách Xuyên đi, cô thở phào nhẹ nhõm, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Cuối cùng cũng tránh được một kiếp, thật ra bà đây vẫn chưa sẵn sàng."

Nói rồi cô lại đi vào phòng tắm. Bộ sườn xám của cô đang được sấy khô, lát nữa mới mặc được, nhưng dù ướt cô cũng phải mặc. Quấn khăn tắm lượn lờ trước mặt Dương Bách Xuyên quá nguy con mẹ nó hiểm.

Ở một nơi khác, Dương Bách Xuyên đi tới phòng bên cạnh. Bên này là phòng làm việc, động tĩnh vừa nãy truyền từ đây tới.

Sau khi đi vào, anh lập tức sửng sốt. Chỉ thấy trên bức tường trước mặt xuất hiện vết nứt như mạng nhện, thoạt nhìn giống như bị sức mạnh khổng lồ va đụng từ bên ngoài.

Phải biết rằng biệt thự ở đây đều được xây từ hỗn hợp đất sét chứ không phải gạch, có thể làm cho bức tường đất sét nứt như mạng nhện có chu vi bốn năm mét... Thậm chí Dương Bách Xuyên còn nghi ngờ liệu có phải bên ngoài có người dùng lựu đạn nổ tường hay không.

Mẹ kiếp sao mà đúng lúc, nhưng cũng chẳng đúng lúc.

Anh cảm thấy đúng lúc là bởi vì thiếu chút nữa anh đã thịt Liễu Linh Linh, nhưng như vậy thì có vẻ không công bằng với cô.

Không đúng lúc là vì, ừa... cũng là nguyên nhân tương tự.

Rất mâu thuẫn.

Đúng lúc này, Dương Bách Xuyên nghe thấy tiếng khóc như có như không, hình như là ở đằng sau bức tường.

Anh định ra ngoài xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Khi ra ngoài phòng làm việc, anh trông thấy Liễu Linh Linh đã mặc lại bộ sườn xám, vừa mới ra khỏi phòng tắm.

Hai người nhìn nhau, cả hai đều lúng túng, nhất là Dương Bách Xuyên. Lúc này anh không dám nhìn Liễu Linh Linh.

Thấy ánh mắt né tránh của Dương Bách Xuyên, đầu tiên Liễu Linh Linh hoàn hồn, sau đó bình tĩnh hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Thấy Liễu Linh Linh làm như lúc nãy không xảy ra chuyện gì, Dương Bách Xuyên thầm thở phào nhẹ nhõm, đồng thời vội vã trả lời: "Trên tường có vết nứt, chắc là bị cái gì đó va mạnh. Cậu ở lại đây đừng đi ra ngoài, để tôi đi xem thử."

"Ok." Liễu Linh Linh gật đầu mỉm cười.

Dương Bách Xuyên cầm ô, mở cửa đi ra ngoài. Sau khi anh vòng ra phía sau biệt thự, tiếng khóc càng lúc càng to. Anh bước nhanh hơn, cảnh tượng trước mắt khiến anh bất giác hít sâu một hơi.

Chỉ thấy một chiếc Audi màu đen đâm vào tường biệt thự, đầu xe đã biến dạng nghiêm trọng. Đây mới là đầu sỏ gây họa.

Anh cũng thả lỏng hơn. Tại sao tiếng động lớn như thế, cả ngôi biệt thự đều giống như gặp động đất, hóa ra là bị xe tông.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 51



Anh chỉ không hiểu tài xế kiểu gì mà đang yên đang lành lại tông xe vào tường?

"Nhân ơi con tỉnh lại đi, đừng dọa mẹ, tỉnh lại đi con ơi..."

Trong tầm mắt có một người phụ nữ trung niên tầm bốn mươi mấy tuổi và một người đàn ông trung niên, chắc là một cặp vợ chồng. Cửa xe mở, họ đang kéo một thiếu niên mặt bê bết máu ra ngoài.

Dương Bách Xuyên hiểu ra. Thiếu niên này lái xe đâm vào tường, thoạt nhìn tuổi không lớn, tầm mười tám mười chín tuổi. Lẽ nào cậu ta không có bằng lái xe, lén lái xe của ba mẹ nên mới xảy ra tai nạn?

Dương Bách Xuyên thầm suy đoán trong lòng, đồng thời vội vàng đi tới giúp đỡ. Nhưng khi nhìn thấy tình trạng của thiếu niên, mặt anh chợt biến sắc, vội vàng nói với người phụ nữ bên cạnh: "Để yên đó, đừng động vào cậu ấy nữa! Hiện tại cậu ấy đang rất nguy hiểm."

Advertisement

Nhìn cậu con trai hôn mê bất tỉnh trong xe, Vương Mộ Sinh hối hận khôn cùng, cũng đau lòng tột độ, lòng tự trách mình không quan tâm con trai chu đáo, cũng chưa từng tìm hiểu nó để rồi không hiểu gì về nó, dẫn tới thảm kịch này.

Lại thêm bà xã khóc bên cạnh khiến ông ta càng thêm phiền muộn.

Lúc này ông ta chỉ muốn đưa con trai ra khỏi xe. Bởi vì xe biến dạng do va đập mạnh, cho nên chân của con trai bị kẹt dưới vô lăng, nhất thời không thể kéo ra được.

Vương Mộ Sinh luống cuống, nhìn gương mặt đầy máu của con trai mà lòng nôn nóng.

Đúng lúc này ông ta trông thấy một chàng trai đi tới. Vương Mộ Sinh đang sốt ruột nên không để ý, nhưng không ngờ đối phương lại đi tới trước xe bảo vợ chồng họ đừng động vào con trai, nếu tiếp tục động vào sẽ rất nguy hiểm.

Do lo lắng hoảng loạn nên Vương Mộ Sinh và bà xã Lý Gia đều dừng lại, bất giác nhìn chàng trai kia.

Chàng trai mang vẻ mặt nặng nề, chăm chú nhìn con trai của họ.

Lúc này ánh mắt Vương Mộ Sinh cũng ngẩn ngơ. Mặc dù không tính là ông ta từng duyệt vô số người, nhưng cũng đã gặp một số người xuất chúng.

Chàng trai này mang lại cho ông ta một cảm giác rất đặc biệt. Ban đầu Vương Mộ Sinh lo cho con quá nên hoảng loạn; sau khi chàng trai xuất hiện, ông ta bình tĩnh hơn nhiều. Vương Mộ Sinh gật đầu tỏ ý chào hỏi chàng trai, sau đó ra hiệu cho bà xã Lý Gia nhường chỗ cho đối phương.

Chàng trai này chính là Dương Bách Xuyên. Anh có khả năng quan sát hơn người và từng đọc rất nhiều sách y. Sau khi đến gần cậu thiếu niên bị thương ở bên trong xe, anh quan sát thấy hơi thở của thiếu niên rất yếu ớt, gương mặt tím tái.

Triệu chứng này cho thấy thiếu niên bị khó thở, khả năng cao là bị tắc đường hô hấp trong lúc va chạm kịch liệt, hơn nữa đầu cũng chảy máu, lại còn bị hai vợ chồng trung niên lôi kéo lắc tới lắc lui. Làm vậy chẳng những không cứu được thiếu niên, mà còn khiến vết thương nặng hơn.

Xuất phát từ bản năng cứu người, Dương Bách Xuyên đã nhìn thấy thì đương nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn, bèn hô to ngăn cản đôi vợ chồng này, không cho họ lay thiếu niên nữa.

Sau khi đôi vợ chồng trung niên tránh ra, Dương Bách Xuyên đi đến nhìn thiếu niên bị kẹt dưới vô lăng. Anh không xử lý vấn đề này trước, bởi vì đây là ngoại thương, sẽ không mất mạng. Vấn đề chí mạng là thiếu niên không thở được, nếu không thông đường hô hấp thì cậu ta sẽ chết vì ngạt thở.

Dương Bách Xuyên vươn tay đặt lên người thiếu niên, truyền chân khí trong bàn tay đến hai vị trí là đầu và ngực của cậu ta, tức thì hơi thở không bị tắc nghẽn nữa.

Đầu bị va đập mạnh dẫn đến đứt một mạch máu, điều này cũng đẩy thiếu niên vào tình trạng nguy hiểm.

Sau khi tìm ra nguyên nhân, Dương Bách Xuyên không dám chậm trễ. Cứu người như cứu hỏa, tình trạng của thiếu niên rất nguy hiểm, anh không dám trì hoãn.

Đầu tiên anh điều động chân khí chậm rãi truyền vào lồ ng ngực thiếu niên, đả thông đường hô hấp bị tắc nghẽn, sau đó lại dùng chân khí đánh tan luồng không khí trong đầu.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 52



Hai bước này có thể giữ mạng cho thiếu niên, ít nhất thì cậu ta có thể tự do hít thở.

Dương Bách Xuyên thông đường hô hấp bị tắc nghẽn, gương mặt tím tái của thiếu niên bỗng hồng hào hẳn ra, không lâu sau đã khôi phục sắc mặt như bình thường, tuy vẫn vàng vọt tái nhợt nhưng đã tốt hơn vẻ tím tái lúc trước rất nhiều.

Hơn nữa, sau khi Dương Bách Xuyên thông đường hô hấp xong, thiếu niên vẫn luôn hôn mê bỗng bật ra một hơi dài.

Điều này làm cho vợ chồng trung niên bên cạnh, tức là vợ chồng Vương Mộ Sinh và Lý Gia đều thở phào nhẹ nhõm, biết là hôm nay mình gặp được người giỏi y thuật.

Lý Gia là một người mẹ, mừng đến nỗi nước mắt tuôn rơi. Vừa rồi bà ta lo lắng cho con trai đến độ nếu con trai có gì bất trắc thì người làm mẹ này cũng chẳng thiết sống nữa.

Advertisement

Lúc này thấy con trai rốt cuộc cũng hít thở được, sắc mặt cũng khôi phục bình thường, Lý Gia mới yên tâm hơn một chút. Bà ta nhìn bóng lưng Dương Bách Xuyên, lòng tràn đầy cảm kích. Lúc này thấy đối phương vẫn chưa dừng tay, Lý Gia biết rằng chàng trai tài giỏi trước mặt cảm thấy con trai mình vẫn chưa vượt qua nguy hiểm. Bà ta chỉ có thể che miệng khóc, không dám phát ra âm thanh vì sợ quấy rầy đối phương cứu con trai mình.

Vương Mộ Sinh cũng nghĩ giống bà xã, biết rằng hôm nay mình đã gặp được người giỏi y thuật. Mưa vẫn rơi, lúc này việc ông ta có thể làm là cố gắng che ô cho Dương Bách Xuyên để anh cứu chữa cho con trai mình.

Ánh mắt Vương Mộ Sinh nhìn Dương Bách Xuyên tràn đầy tinh quang và kính trọng. Ông ta là người thuộc ban nào đó của quân khu Yên Kinh nên biết nhiều hơn người bình thường, biết rằng ở Trung Quốc thật sự có một số kỳ nhân dị sĩ tồn tại.

Mà Dương Bách Xuyên trông rất trẻ, lớn hơn cậu con trai Vương Tông Nhân khoảng ba bốn tuổi. Chàng trai này trẻ như vậy, không nói đến y thuật, chỉ xét đến sự bình tĩnh khi cứu người cũng đủ thấy bạn cùng trang lứa không thể sánh bằng.

Vương Mộ Sinh thầm suy đoán Dương Bách Xuyên là người truyền thừa của một dòng dõi y học danh giá nào đó. Ông ta tư duy theo bản năng nghề nghiệp, trong mấy vị gạo cội giới Đông y Trung Quốc, vị nào đã thu nhận một đệ tử thanh niên nhỉ?

Vương Mộ Sinh nghĩ hết một vòng mà không nghĩ ra.

Đúng lúc này, Vương Mộ Sinh trông thấy một cảnh tượng chấn động.

Chàng trai trước mặt thu lại bàn tay đặt trên đầu con trai ông ta, sau đó dùng một tay cầm vô lăng đã biến dạng, thình lình hô khẽ một tiếng, một giây sau vô lăng bị bẻ biến dạng.

Tiếp đó, anh cất tiếng gọi: "Đến giúp một tay nào!"

Vương Mộ Sinh sực tỉnh từ cơn chấn động, vội vàng đi đến hợp sức với thanh niên cùng nhấc con trai ra khỏi xe, sau đó chạy thẳng biệt thự. Biệt thự của gia đình ba người này ở ngay phía sau.

Sau khi đặt con trai vào biệt thự, chàng trai dí ngón tay vào người con trai giống như động tác điểm huyệt trong phim võ hiệp, khẽ ấn nhẹ, sau đó dùng lòng bàn tay xoa bóp trên người con trai.

Bảy tám phút sau chàng trai mới dừng lại. Anh thở hắt ra, trán lấm tấm mồ hôi: "Ổn rồi, trước hết để cho cậu ấy nằm nghỉ một lát, về cơ bản đã không còn nguy hiểm đến tính mạng. Khi nào tạnh mưa hai người đưa cậu ấy lên thành phố làm kiểm tra toàn diện nhé!"

Trong lúc nói chuyện với cặp vợ chồng này, cơ thể Dương Bách Xuyên hơi suy nhược, không chống đỡ được bèn ngồi xuống sofa. Vừa rồi anh dùng chân khí chữa trị mạch máu bị đứt ở đầu thiếu niên, tiêu hao quá nhiều chân khí và tinh thần.

Lúc này xong việc, cơ thể cực

20221121154404-tamlinh247.jpg

 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 53



Lúc này, Vương Mộ Sinh tỏ lòng cảm kích: "Tôi là Vương Mộ Sinh, đó là bà xã của tôi Lý Gia. Đây là con trai tôi Vương Tông Nhân, là người Yên Kinh... Xin hỏi cậu... Xin hỏi cậu đây tên gì?"

Vương Mộ Sinh ngồi ở phía đối diện Dương Bách Xuyên, hỏi với vẻ mặt cảm kích.

"Cháu tên là Dương Bách Xuyên, sinh viên đại học Cố Đô. Chú Vương gọi tên cháu là được." Dương Bách Xuyên nhìn Vương Mộ Sinh, lúc này anh mới có thời gian quan sát vợ chồng nhà này.

"Mời cậu uống nước." Lúc này Lý Gia đi tới, tay bưng hai cốc nước.

"Cháu cảm ơn." Dương Bách Xuyên nói lời cảm ơn, uống một hớp nước ấm mới thấy khỏe hơn một chút.

"Hôm nay nếu không có cậu thì e là chúng tôi... chúng tôi..." Lý Gia nói đến đây thì sợ hãi ra mặt, không nói tiếp nữa, sau đó dữ dằn lườm Vương Mộ Sinh.

Advertisement

Dương Bách Xuyên thấy Vương Mộ Sinh bị vợ lườm thì đỏ mặt lúng túng, không dám nhìn vợ.

Dương Bách Xuyên cảm thấy cặp vợ chồng này tuổi tác xêm xêm, thoạt nhìn tầm bốn sáu bốn bảy tuổi. Đặc biệt là Lý Gia vợ của Vương Mộ Sinh, chắc là do chăm sóc tốt nên trông bề ngoài chỉ đầu bốn.

Hai vợ chồng đều có khí chất bất phàm, mặc dù ăn mặc giản dị như thể cố ý khiêm tốn, nhưng không che giấu được khí chất trên người.

Lý Gia mang lại cho Dương Bách Xuyên cảm giác đậm chất văn nghệ, giống như các giảng viên đại học.

Mà khi quan sát Vương Mộ Sinh, ánh mắt anh chợt đông cứng, không khỏi híp mắt lại. Bởi vì anh cảm nhận được sát khí trên người Vương Mộ Sinh.

Một người tỏa ra sát khí chứng tỏ tay người đó từng dính máu. Một là từng giết động vật, hai là từng giết người.

Hơi thở này không che giấu được, cũng không thu bớt được, giống như nhân quả của Phật gia trong giới tu chân.

Nghĩ tới đây, Dương Bách Xuyên bắt đầu suy đoán Vương Mộ Sinh có phải tội phạm giết người hay không.

Dù sao thì thời buổi này hạng người nào cũng có.

Cho nên Dương Bách Xuyên không che giấu, híp mắt nhìn Vương Mộ Sinh và thẳng thừng hỏi: "Trên người chú Vương có sát khí rất nặng, tay từng dính máu sao?"

Lúc Dương Bách Xuyên nói câu này, toàn thân căng cứng, chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào.

Vương Mộ Sinh bị Dương Bách Xuyên nhìn chằm chằm, điều kiện phản xạ và thần kinh đều căng thẳng. Trong lúc Dương Bách Xuyên nhìn chằm chằm, ông ta giống như bị mãnh thú nhắm làm mục tiêu, giống như năm đó ở trong rừng rậm tác chiến, bị tay súng bắn tỉa nhắm thẳng vậy.

Đó là một ảo giác có thể khủng hoảng cuộc sống.

Nhưng mà, lập tức Vương Mộ Sinh đã thả lỏng, cũng may là người thân kinh bách chiến, chỉ cần kinh nghiệm cuộc sống cũng nghĩ biết vì sao Dương Bách Xuyên lại tập trung vào ông ta và nói một câu: Trên tay ông từng dính máu.

Hiển nhiên là nghề nghiệp của mình bị Dương Bách Xuyên nhạy bén nhận ra.

Sau khi nghĩ thông suốt nguyên nhân trong đó, Vương Mộ Sinh càng cảm thấy dao động đối với Dương Bách Xuyên.

Ngay từ đầu chỉ cho là y thuật của anh cao siêu, nhưng hiện giờ anh cảm nhận được sát khí trên người mình, có thể cho ông ta một loại hơi thở nguy hiểm như mãnh thú, đây không phải chuyện người bình thường có thể làm được.

Dương Bách Xuyên đang suy đoán ông ta, ở trong lòng ông ta cũng đang hoài nghi Dương Bách Xuyên.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 54



Nhưng nói tóm lại, Dương Bách Xuyên ở trong mắt Vương Mộ Sinh không phải là người xấu, chỉ cần nhìn vào điểm anh có thể ra tay chữa trị cho con trai mình là nhận ra được.

Trước đó, vợ chồng bọn họ không quen biết với Dương Bách Xuyên, lần này đi du lịch cũng là lén lút ra ngoài, không làm kinh động bất luận kẻ nào.

Điều này cũng chứng tỏ Dương Bách Xuyên không biết thân phận cả nhà bọn họ, có thể cứu một người không liên quan gì cũng đủ để chứng minh lòng dạ của anh không xấu.

Nhưng, giờ phút này Vương Mộ Sinh bị Dương Bách Xuyên nhìn chằm chằm, thật sự là áp lực rất lớn, điều này khiến trong lòng ông ta tràn ngập khổ sở, từng nghĩ Vương Mộ Sinh ông ta cũng là đặc chiến tinh anh, nói một câu giết người không chớp mắt, đối mặt với người có quyền cũng có thể không hề cố kỵ đi tiểu lên đầu họ, hôm nay lại bị một thanh niên trẻ tuổi nhìn đến nỗi lông tơ đều dựng thẳng lên.

Ông ta hít sâu một hơi, nhìn Dương Bách Xuyên mỉm cười nói: “Cậu Dương đừng khẩn trương, họ Vương ta không phải loại người như trong lòng cậu nghĩ, tay tôi đích thật đã từng dính máu, nhưng đều là máu của kẻ địch, tôi... đến từ quân đội.”

Advertisement

Vương Mộ Sinh chưa từng chủ động nói thân phận với bất kỳ người nào không liên quan, đây là lần đầu tiên ông ta chủ động nói ra thân phận.

Trong lúc nói chuyện, Vương Mộ Sinh lấy từ trong túi ra một quyển sổ nhỏ màu đỏ, sau khi mở ra và cho Dương Bách Xuyên nhìn thoáng qua.

Dương Bách Xuyên liếc mắt một cái đã thấy được trên giấy tờ tùy thân là ảnh lúc Vương Mộ Sinh còn thời niên thiếu, tên cũng là của ông ta, dấu mộc đóng trên đó cũng không thể làm giả được.

Anh lập tức cũng phản ứng lại, mình đích thật nghĩ sai rồi, nếu Vương Mộ Sinh là kẻ giết người, ông ta cũng không ở được khách sạn.

Đúng là quân nhân không thể nghi ngờ, phong thái không thể sai được.

Sau khi xem nội dung rõ ràng trong giấy tờ tùy thân của Vương Mộ Sinh, trong lòng Dương Bách Xuyên cũng chấn động, chỉ thấy trên giấy tờ tùy thân viết chữ Tổng tham mưu đặc chiến, quân hàm Thượng tá.

Sau khi Dương Bách Xuyên nhìn thấy giấy tờ, đối với thân phận của Vương Mộ Sinh, trong lòng anh hít khí lạnh, cũng xấu hổ nói: “Khụ khụ, cái gì vậy, Vương... Thưa ngài, đừng bận tâm, cháu... cháu cũng chỉ là hơi nhạy cảm thôi, ha ha ~”

Vương Mộ Sinh nhìn thấy bộ dáng xấu hổ của Dương Bách Xuyên, anh không câu nệ mà còn nói cười, cũng nhịn không được cười ha ha nói: “Không nên cảm thấy xấu hổ, ngược lại là một học sinh như cậu có thể có cái nhìn sâu sắc vượt qua người thường như thế, thật sự khiến tôi giật mình, tuổi còn trẻ không chỉ có y thuật cao siêu, cái nhìn cũng sâu sắc hơn người, không biết thầy của tiên sinh là ai nhỉ?”

Dương Bách Xuyên được Vương Mộ Sinh khen ngợi, có chút ngượng ngùng, nghe ông ta từng chữ gọi mình là tiên sinh, anh thật sự không quen, vội vàng nói: “Chú Vương, gọi cháu là Dương Bách Xuyên được rồi, cháu hai mươi mốt tuổi, chắc là chỉ lớn hơn con trai chú vài tuổi.” Anh cũng không nhắc đến thầy dạy mình là ai, cũng tính nói dối, nhưng đối với người như Vương Mộ Sinh này rất khó nói dối, bởi vì người ta sẽ đi điều tra, đến lúc đó ngược lại không tốt, chi bằng không nói.

“Được rồi, tôi sẽ đề cao cậu, gọi cậu một tiếng cháu trai lớn, hôm nay cả nhà chúng tôi đều ghi nhớ lòng tốt này của cậu, cám ơn!” Trong lúc Vương Mộ Sinh nói còn trịnh trọng cúi đầu với Dương Bách Xuyên. Còn về tình hình trước đó của con trai, mặc dù ông ta không hiểu y học, nhưng kinh nghiệm sa trường chính ông ta cũng gặp qua không ít thương tích, cũng biết nếu như không có Dương Bách Xuyên xuất hiện, hôm nay con trai sẽ gặp nguy hiểm, hơn nữa hôm nay nguyên nhân chính vẫn là do ông ta gây ra, ngẫm lại vẫn còn sợ hãi.

Nếu Vương Mộ Sinh gọi anh là cháu trai, Dương Bách Xuyên cũng không thể vô lễ, hơn nữa tuổi tác của người ta cũng ở một tầm khác, không thể chiếm tiện nghi, vừa mới nói vài câu khách sáo, Vương Mộ Sinh lại cúi đầu cảm ơn anh.

Lần này Dương Bách Xuyên cũng hoảng sợ, liên tục xua tay nói: “Chú Vương, chú không cần đề cao cháu, cháu hiểu chút y thuật, cứu người là chuyện nên làm, khách sáo rồi.”

“Cháu trai Bách Xuyên, điều này nên làm mà, cậu không biết đấy, nếu nhóc Nhân nhà tôi xảy ra chuyện gì không may, ông cụ trong nhà chắc chắn sẽ đánh chết chúng tôi, cám ơn~” Lúc này Lý Gia ở một bên cũng lên tiếng nói chuyện.

Sau khi ba người khách sáo với nhau vài câu, họ ngồi xuống nói chuyện phiếm, Dương Bách Xuyên cũng hỏi: “Đúng rồi, vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy? Đang yên đang lành, tại sao con trai các ngài lại đâm xe vào tường để ngã chứ, xin lỗi chú Vương dì Lý chứ, tôi ở trong biệt thự thấy bị đụng, còn tưởng rằng là động đất mới chạy ra xem thử.”

“Còn không phải đều là do Vương mặt đen ư, không thèm quan tâm con trai chút nào, giữa hai ba con cũng chưa từng hòa đồng với nhau, tính tình nhóc Nhân lại nóng nảy, bình thường kiệm lời ít nói, nhưng đứa nhỏ này trong lòng rất kiên cường, không thể chịu thua. Kết quả trước đó thằng bé cãi nhau với ba nó, trong cơn tức giận đã lấy chìa khóa xe rồi chạy đi, có thể là bởi vì cơn tức giận, hơn nữa trời mưa, thoáng cái liền đụng vào tường, đều trách Vương mặt đen...”
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 55



Lý Gia vừa nói vừa tức giận đến mức run rẩy, mà Vương Mộ Sinh bị bà ta mắng chửi là Vương mặt đen cũng không nói lời nào, chỉ ở một bên cười khổ.

Dương Bách Xuyên ngồi ở một bên nghe, cũng hiểu được, chuyện hôm nay thật ra chính là do mâu thuẫn giữa hai ba con.

Theo Lý Gia nói, Vương Mộ Sinh vì lý do công việc nên rất ít khi ở nhà, nhất là thời thanh niên thường xuyên ở bên ngoài làm nhiệm vụ, mới mấy năm trước còn bị điều động đến Yên Kinh.

Bởi vậy nên rất ít khi gặp mặt dạy dỗ con trai, hơn nữa, tính tình Vương Mộ Sinh lại nghiêm túc, giáo dục con trai cũng dùng giọng điệu trong bộ đội, làm cho con trai từ nhỏ đã sợ ông ta.

Chờ sau khi con trai Vương Tông Nhân lớn lên, tiến vào thời kỳ phản nghịch, mấy ngày trước còn đánh nhau ở trường, làm bạn học bị thương, gây nên phiền phức lớn, giáo viên nhà trường nói tính cách Vương Tông Nhân quá quái gở, có vẻ không thích nghi với cuộc sống ở trường nên đề nghị dẫn cậu ta ra ngoài giải sầu.

Tất cả hai vợ chồng vừa bàn bạc và đi tới Tây Bắc, bởi vì Vương Mộ Sinh có một người chiến hữu vào cùng sinh gia tử quê ở nông thôn Tây Bắc tỉnh Cam, còn định sau khi đi dạo núi Phượng Hoàng, ngày mai sẽ đến thăm người nhà của người chiến hữu kia.

Advertisement

Chỉ là không ngờ, con trai Vương Tông Nhân ôm điện thoại di động chơi cả tiếng đồng hồ, lúc người ba Vương Mộ Sinh la hét khàn tiếng cũng không để ý tới, Vương Mộ Sinh tức giận đi tới ném bể điện thoại di động của con trai, sau đó Vương Tông Nhân đang trong thời kỳ phản nghịch bắt đầu chống đối ba.

Kết quả có thể tưởng tượng được, con trai chống đối ba, hậu quả chính là bị ba đánh một trận.

Vương Tông Nhân tức giận nên cầm chìa khóa xe bỏ chạy, sau đó... Liền đụng ngã trên vách tường căn biệt thự của Dương Bách Xuyên, phá hủy chuyện tốt của anh và Liễu Linh Linh.

Là người làm ba, sau khi Vương Mộ Sinh nhìn thấy tình trạng bi thảm của con trai, cũng áy náy không thôi, phần nhiều là tự trách vì đã không dạy dỗ cậu ta thật tốt, nếu như có thể nói chuyện hòa thuận với con trai thì sẽ không có va chạm như hôm nay.

Sau đó còn bị vợ mắng chửi, lo lắng ông cụ trong nhà biết được sẽ nổi trận lôi đình.

Nhà họ Vương ở Yên Kinh là đại gia!

Trong lúc ba người nói chuyện phiếm, Vương Tông Nhân nằm trên sô pha tỉnh lại, tự mình đứng dậy, tỏ vẻ không có gì đáng ngại.

Thật ra Dương Bách Xuyên đã hao phí nhiều chân khí để cứu cậu ta, đương nhiên sẽ không có việc gì, trong lòng anh rất rõ ràng.

Vợ chồng Vương Mộ Sinh nhìn thấy con trai tỉnh lại, đã không có gì đáng ngại, lại rối rít cảm ơn Dương Bách Xuyên, nhìn bên ngoài lúc này mưa cũng nhỏ đi rất nhiều, hai vợ chồng lo lắng cho sức khỏe của con trai nên đã tạm biệt Dương Bách Xuyên để đi vào thành phố làm kiểm tra tổng quát cho con trai.

Trước khi đi vợ chồng Vương Mộ Sinh và Dương Bách Xuyên để lại số điện thoại cho nhau, nói xong, ngày mai cùng nhau ăn một bữa cơm để cảm ơn Dương Bách Xuyên thật chu đáo.

Sau đó, Dương Bách Xuyên mới trở lại biệt thự của mình, Liễu Linh Linh mặc sườn xám đang ngồi bắt chéo chân xem tivi, thấy Dương Bách Xuyên trở về, vẫn có chút đỏ mặt, mở miệng nói: “Mưa sắp tạnh rồi, cậu đi tắm rửa phơi quần áo đi, rồi chúng ta trở về đi, ngày mai còn có tiết học.”

“Không cần tắm rửa, sắp khô rồi, chúng ta đi thôi.”

“Được ~”

Hai người lái xe rời khỏi khách sạn Phượng Hoàng, trải qua việc bị Vương Tông Nhân lái xe đụng phải, dù sao cũng không có tình cảm gì, chi bằng trở về.

Mà Dương Bách Xuyên cũng đột nhiên nhớ tới, con chồn Hương Hương đang ở nhà một mình trông nhà, không ai quan tâm nó, cũng không chuẩn bị thức ăn cho nó.

Vì vậy, anh sốt ruột trở về.

Hai người đi ra ngoài lăn lộn cả ngày trời, lúc trở lại thành phố, đã hơn tám giờ tối, sau khi đưa

20221121154452-tamlinh247.jpg

 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 56



Ghế sô pha, rèm cửa… trong phòng khách đều bị vỡ vụn thành nhiều mảnh nhỏ, đồ đạc trên bàn ngổn ngang bừa bộn.

Phản ứng đầu tiên của Dương Bách Xuyên là có trộm đột nhập vào nhà!

Nhưng lại cảm thấy không đúng, bởi vì lúc đi vào cửa phòng không có dấu vết bị cạy phá, đi qua xem xét cửa sổ, cũng không phát hiện cửa sổ bị cạy ra.

Không phải có trộm lẻn vào?

Vậy thì chỉ có trộm nhà.

Nhìn con chồn nhỏ trong lòng ngực, Dương Bách Xuyên hiểu rõ.

Ngay lập tức giận dữ ngập trời.

Advertisement

Ném chồn nhỏ lên sô pha, trừng mắt nói: “Hương Hương, có phải là mày làm hay không?”

“Chi chi ~” Trong miệng con chồn phát ra hai tiếng kêu, mắt to tròn xoe, tràn ngập nhân tính, vô cùng đáng thương, thậm chí còn gục đầu xuống.

Điều này coi như thừa nhận.

“Mày…” Dương Bách Xuyên giận run người.

Muốn nổi nóng, nhưng đối mặt với chồn nhỏ, chỉ là một con thú cưng, hơn nữa nhìn đôi mắt đáng thương của nó cũng đành phải tắt lửa.

“Haizz ~ tội lỗi!”

Thở dài một hơi, Dương Bách Xuyên tìm ra một đống kẹo từ trong ngăn tủ cho nó, sau đó bắt đầu dọn dẹp nhà cửa.

Nửa giờ sau cũng thu dọn xong, sô pha và rèm cửa đều không thể dùng được nữa, chuẩn bị mua mới.

Một vài đồ sứ và đồ vật thủy tinh rơi võ cũng bị ném vào trong thùng rác.

Trong chớp mắt một đống kẹo đã bị chồn nhỏ ăn xong, lúc này mới biết là nó đói bụng nên mới tạo phản ở trong nhà.

Anh nghĩ về sau không thể để chồn nhỏ ở nhà một mình, vẫn nên mang theo cho an toàn.

Lại lấy ra vài quả dại hái được từ động mãng xà đưa cho nó ăn, sau đó Dương Bách Xuyên bắt đầu giáo dục Hương Hương giống như dạy trẻ con.

Đúng lúc này tiếng chuông điện thoại vang lên, cầm điện thoại lên thì thấy u Dương Ngọc Thanh gọi đến, Dương Bách Xuyên vội vàng bắt máy.

“Alo, cô giáo u Dương, cô đi du lịch về rồi?”

Lúc này, điện thoại truyền đến âm thanh xấu hổ thẹn thùng của u Dương Ngọc Thanh: “Ừm, về từ chiều nay, em… Em có bận gì không? Có thời gian đi một chuyến đến chỗ cô không? Nhạc Nhạc ồn ào đòi tìm em…”

Cô ấy còn chưa nói xong, trong điện thoại vang lên âm thanh của Nhạc Nhạc: “Ba Xuyên, con rất nhớ ba, ba có thể đến chơi với con hay không?”

“Có thể có thể có thể, ba đến ngay đây!”

Nếu là người khác hỏi anh, chưa chắc anh đã có thời gian, nhưng u Dương Ngọc Thanh là ngoại lệ, không có cũng phải có.

Cúp máy, thay một bộ quần áo sạch sẽ bước ra cửa.

Sau khi trở về phải dọn dẹp lại phòng khách bị Hương Hương làm loạn, còn chưa kịp thay quần áo.

Nhưng lần này Hương Hương sống chết không chịu bò xuống khỏi người Dương Bách Xuyên, nó bị Dương Bách Xuyên nhốt ở nhà làm cho sợ hãi.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 57



Anh đành phải mang theo Hương Hương, dù sao nó trông rất ngốc ngốc đáng yêu, sau khi đi đến đó chơi cùng với Nhạc Nhạc cũng tốt.

Cách tiểu khu của u Dương Ngọc Thanh một con đường cái, chưa đến mười phút Dương Bách Xuyên đã xuất hiện trước cửa nhà của u Dương Ngọc Thanh.

Nhấn chuông cửa, u Dương Ngọc Thanh mặc áo ngủ, tóc xõa tung đi ra mở cửa. Bộ dáng nhìn qua rất lười biếng, không gặp cô ấy một đoạn thời gian làm cho anh có chút nhớ cô ấy.

Tất nhiên nỗi nhớ này rất trong sáng.

Bởi vì u Dương Ngọc Thanh chính là cô giáo mà Dương Bách Xuyên thích nhất trong lúc học đại học, cũng là giáo viên duy nhất giúp đỡ anh.

Nhìn thấy Dương Bách Xuyên, u Dương Ngọc Thanh hơi mỉm cười, nói: “Xin lỗi, tối muộn thế này còn làm phiền em. Cô cũng bị Nhạc Nhạc làm ầm ĩ không còn cách nào khác, từ lúc trở về con bé đã ồn ào muốn tìm em.”

Advertisement

Dương Bách Xuyên đi vào liên tục xua tay: “Không sao không sao, mới hơn 9 giờ em cũng chưa nghỉ ngơi. Sau này nếu Nhạc Nhạc tìm em, cô cứ gọi điện thoại cho em, gọi là đến, dù sao em cũng rất thích cô và Nhạc Nhạc…”

Có thể nhìn thấy u Dương Ngọc Thanh vào lúc tối muộn, Dương Bách Xuyên có chút kích động quá mức. Thuận miệng nói em thích cô và Nhạc Nhạc, nói ra xong lại cảm giác được hình như có chút không ổn.

Khuôn mặt của u Dương Ngọc Thanh đỏ lên, coi như chưa nghe thấy, chỉ chớp chớp mắt, nhìn chồn nhỏ trong lòng ngực của Dương Bách Xuyên, vui vẻ nói: “Đây là… Chồn sao? Đáng yêu quá.”

“Đúng vậy, là chồn, tên là Hương Hương. Lần trước gặp phải khi đi vào trong núi, rất dịu ngoan.”

Hai người vừa nói chuyện vừa đi vào phòng ngủ.

“Ba Xuyên ~”

Nhạc Nhạc đang giận dỗi nằm trên giường chơi đùa, nhìn thấy Dương Bách Xuyên, vui vẻ gọi tên.

“Nhạc Nhạc ~” Dương Bách Xuyên đi qua đặt chồn nhỏ lên trên giường, bế Nhạc Nhạc lên.

Đối với việc con bé gọi mình là ba Xuyên, anh vẫn chưa thể quen được. Lo lắng u Dương Ngọc Thanh tức giận, trộm liếc nhìn u Dương Ngọc Thanh đứng bên cạnh, phát hiện cô ấy không có dấu hiệu tức giận, Dương Bách Xuyên hơi yên tâm trong lòng.

Nói mấy câu với con bé, sau khi nhìn thấy chồn nhỏ, Nhạc Nhạc vô cùng vui vẻ, trẻ con rất thích những loại động vật nho nhỏ ngốc ngốc đáng yêu như thế này.

Ban đầu không dám ôm chồn nhỏ, chỉ biết sờ chạm vào lông tóc của chồn nhỏ.

Sau khi Dương Bách Xuyên dặn dò chồn nhỏ không được phép động đậy, lá gan của Nhạc Nhạc bắt đầu to lên, rất nhanh đã ném Dương Bách Xuyên sang một bên.

u Dương Ngọc Thanh cười nói: “Để con bé chơi cùng với Hương Hương cũng được, cô đi du lịch mang về một ít trà cho em thưởng thức ~”

“Được ~”

Hai người đóng lại cửa phòng ngủ, đi ra phòng khách, âu Dương Ngọc Thanh

Pha một ấm trà, ngồi xuống nói chuyện phiếm với Dương Bách Xuyên, đề tài xoay quanh chuyện sắp tốt nghiệp và tìm công tác của anh.

Từ chuyện học tập công tác của Dương Bách Xuyên cho đến gia đình mơ ước…, dù sao rất tùy ý thoải mái, nhẹ nhàng

20221122133223-tamlinh247.jpg

 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 58



“Loại chuyện này phải xem duyên số thôi, trải qua cuộc hôn nhân với Vương Minh, cô đã không có hy vọng gì nhiều nữa rồi. Bây giờ khá tốt, chờ Nhạc Nhạc lớn lên cô sẽ đi du lịch, chạy một vòng quanh thế giới, ngắm nhìn núi sông đất trời, văn minh cổ đại…”

Lúc nói chuyện u Dương Ngọc Thanh có chút ngẩn người.

Dương Bách Xuyên nhìn cô ấy lười biếng dựa vào sô pha, đùi ngọc dưới lớp áo ngủ như ẩn như hiện, không khỏi ngẩn ngơ.

So với thiếu nữ thanh xuân Liễu Linh Linh, trong mắt anh u Dương Ngọc Thanh có một khí chí chất đặc biệt, hào phóng quyến rũ.

Cảm giác trên người cô ấy có một lực hấp dẫn rất mạnh với anh.

Dường như u Dương Ngọc Thanh cảm nhận được Dương Bách Xuyên đang nhìn mình, sắc mặt đỏ ửng, đứng dậy nói: “Cô đi nhìn Nhạc Nhạc ~”

Advertisement

Nói xong cô ấy đi vào phòng ngủ.

Trước khi ý thức được đã gần sáng sớm, nửa đêm trai đơn gái chiếc ở cùng nhau, một người phụ nữ có chồng nhưng ly hôn từ lâu, một người thanh niên sức sống bồng bột.

u Dương Ngọc Thanh hiểu rất rõ thứ tồn tại trong ánh mắt si mê lúc nãy của Dương Bách Xuyên. Vì vậy vội vàng tránh ra, cô ấy không muốn chậm trễ Dương Bách Xuyên, dưới đáy lòng cô ấy biết chính mình không thể.

Vài phút sau, u Dương Ngọc Thanh đi ra phòng ngủ, nhỏ giọng nói: “Nhạc Nhạc ngủ rồi ~”

“Vậy em cũng đi về đây, cô đi nghỉ ngơi sớm đi!” Dương Bách Xuyên đứng dậy chuẩn bị đi, anh cũng cảm giác không ổn khi ở trong nhà của u Dương Ngọc Thanh. Đầu tiên đây là nhà một người phụ nữ, tiếp theo mới là cô giáo.

“Sắp rạng sáng rồi, hơn nửa đêm đi cái gì mà đi. Nhà cô vẫn còn chỗ ở, phòng của Nhạc Nhạc vẫn còn trống, cô tìm cho em một chiếc chăn mới, đêm nay ở tạm đây đi.” u Dương Ngọc Thanh thật sự lo lắng Dương Bách Xuyên trở về lúc nửa đêm không an toàn.

Còn Dương Bách Xuyên, vừa rồi tên nhóc này có chút bị u Dương Ngọc Thanh làm cho choáng váng đầu, nghe u Dương Ngọc Thanh nói ngủ lại, trong lòng vui vẻ, ngoài miệng nói: “Em ở tiểu khu đối diện, không xa…”

“Được rồi, quyết định như vậy, em cũng đừng lăn lộn, đi tắm rửa một cái rồi nghỉ ngơi sớm đi, có yêu cầu gì thì nói với cô.” Nói xong u Dương Ngọc Thanh đi tìm cho anh một cái chăn mới.

Dương Bách Xuyên cũng không từ chối nữa, chạy vào phòng tắm tắm rửa.

Lần này không giống lần trước, không nhìn đến đồ lót của u Dương Ngọc Thanh treo ở trong phòng tắm, làm anh bớt xấu hổ.

Sau khi tắm rửa xong đi ra, phát hiện không có áo tắm dài cũng không có đồ ngủ, cười khổ chuẩn bị mặc quần áo vừa nãy của mình đi ra ngoài.

Lúc này tiếng đập cửa vang lên, ngay sau đó truyền đến âm thanh của u Dương Ngọc Thanh.

“Dương Bách Xuyên, cô quên chuẩn bị áo tắm dài cho em, em mặc tạm của cô trước đi.”

Dương Bách Xuyên rất xấu hổ, đây là lần thứ hai anh mặc áo tắm dài của u Dương Ngọc Thanh.

Mở cửa ra, u Dương Ngọc Thanh đưa áo tắm dài từ kẹt cửa vào, Dương Bách Xuyên nói cảm ơn một câu, vội vàng mặc áo tắm dài vào.

Đi ra ngoài không thấy u Dương Ngọc Thanh, chắc đã về phòng.

Anh cũng trực tiếp đi vào phòng Nhạc Nhạc chuẩn bị nghỉ ngơi.

Nằm trên giường mặc áo tắm dài của u Dương Ngọc Thanh, cảm giác không thoải mái, quá nhỏ quá bó người nên cởi áo tắm dài ra.

Vừa nằm xuống tầm mười phút thì cửa phòng vang lên.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 59



“Ngủ chưa? Cô xuống dưới tầng mua áo ngủ mới cho em.”

âm thanh của u Dương Ngọc Thanh vang lên từ bên ngoài cửa, nói.

“A ~ chưa chưa, cô chờ em mở cửa.” Dương Bách Xuyên thật sự cảm động, anh còn tưởng rằng u Dương Ngọc Thanh đã ngủ, không nghĩ đến là đi cửa hàng tiện lợi tiểu khu mua áo ngủ cho anh.

Dương Bách Xuyên mở cửa, u Dương Ngọc Thanh xuất hiện ở cửa, anh nghiêng người cho cô ấy vào nhà.

"Trong nhà không có đồ ngủ phù hợp nên cô đến siêu thị chung cư mua cho em một bộ, không biết có vừa không, em mặc tạm nhé! Sau này nếu Nhạc Nhạc quậy lên là cô lại phải làm phiền em, cô rất áy náy."

u Dương Ngọc Thanh vừa nói vừa đưa đồ ngủ cho Dương Bách Xuyên.

Advertisement

"Cảm ơn cô, kỳ thật không phiền gì đâu ạ. Cô vẫn luôn quan tâm em chu đáo mà." Dương Bách Xuyên đáp lời, đồng thời nhận đồ ngủ.

Sau đó, tay của hai người chạm vào nhau.

Cảm giác mềm mại nhẵn mịn truyền tới làm Dương Bách Xuyên xao xuyến.

Thật ra chỉ là vô tình mà thôi.

u Dương Ngọc Thanh bị Dương Bách Xuyên cầm tay thì toàn thân run lên, muốn rụt tay lại nhưng Dương Bách Xuyên càng nắm chặt hơn.

Cả hai đều không cố ý, thậm chí đây chỉ là phản xạ có điều kiện của Dương Bách Xuyên.

Nhìn sắc mặt đỏ bừng giống như táo chín của u Dương Ngọc Thanh, anh kìm lòng không đậu cắn một phát.

Không hiểu sao ở trước mặt u Dương Ngọc Thanh, khả năng giữ bình tĩnh của anh luôn sụt giảm nghiêm trọng.

Tựa như u Dương Ngọc Thanh là một khối nam châm, một vật báu phủ lớp vải che bí ẩn dụ dỗ anh không kìm được vén ra.

âu Dương Ngọc Thanh bị Dương Bách Xuyên cầm tay, không nhịn được bật ra tiếng rên khẽ.

âm thanh này lọt vào tai Dương Bách Xuyên chẳng khác gì mở cống nước Hồng Hồ.

Ầm! Mọi cảm xúc dưới đáy lòng bỗng bùng nổ.

Đây là lần thứ hai anh kích động!

Lần trước kích động là lúc hôn u Dương Ngọc Thanh, sau đó anh chạy trối chết.

Lần này anh không định trốn tránh, mà yên tâm tháo gỡ gông xiềng, nghe theo bản tâm. Anh biết mình thích âu Dương Ngọc Thanh, là kiểu thích quyến luyến không muốn tách rời.

Bỗng nhiên anh hôn âu Dương Ngọc Thanh ngấu nghiến.

u Dương Ngọc Thanh bị Dương Bách Xuyên hôn bất ngờ thì giật mình, nhưng sau đó cũng thoải mái.

Cô ấy là người từng trải chứ không phải thiếu nữ ngượng ngùng, sao lại không hiểu hành động của Dương Bách Xuyên kia chứ.

Thật ra ngay từ lần đầu tiên Dương Bách Xuyên đến nhà, hay nói chính xác hơn là từ lúc anh cứu u Dương Ngọc Thanh khỏi tay Vương Minh, cô ấy đã biết có lẽ… sẽ có ngày này.

Nhưng hôm nay thì không được.

Cô ấy muốn đẩy Dương Bách Xuyên ngang ngược bá đạo ra và nói với anh vài câu, nhưng lại bị Dương Bách Xuyên hôn, hoàn toàn không có cơ hội.
 
Back
Top Bottom