Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 40



Hướng Tiến Tiền muốn móc nối quan hệ với nhà họ Liễu, chỉ tiếc là doanh nghiệp có vốn đầu tư nước ngoài Thiên Dương hoàn toàn không đủ tư cách sánh với nhà họ Liễu trong giới kinh doanh Cố Đô, Hướng Tiến Tiền vẫn luôn rầu rĩ vì không có cơ hội.

Không ngờ hôm nay ông ta lại gặp con gái của Liễu Sơn Hải ở hôn lễ của cấp dưới, thật sự là vui mừng khôn xiết.

Liễu Linh Linh đáp "ồ", lễ phép nói cảm ơn và nhận danh thiếp của Hướng Tiến Tiền. Ba cô thường xuyên tổ chức hội nghị thương mại, Liễu Linh Linh gặp rất nhiều người, hoàn toàn không nhớ có người tên Hướng Tiến Tiền.

"Vị này là?" Hướng Tiến Tiền là tên cáo già, thấy Liễu Linh Linh bám níu Dương Bách Xuyên, đương nhiên ông ta sẽ không lạnh nhạt.

"Anh ấy tên là Dương Bách Xuyên, bạn trai của tôi." Liễu Linh Linh giới thiệu.

"Dương Bách Xuyên...? A, chẳng lẽ là cậu Dương Dương Bách Xuyên, người chế tạo ra đan Trú Nhan?" Hướng Tiến Tiền thốt lên đầy kinh ngạc, vội vàng bắt tay Dương Bách Xuyên.

Advertisement

Dương Bách Xuyên cũng ngạc nhiên, hình như mình rất nổi tiếng thì phải? Anh bắt tay Hướng Tiến Tiền, đồng thời nhìn Liễu Linh Linh, ý hỏi tại sao người khác lại biết tôi là người chế tạo ra đan Trú Nhan.

"Xin chào, tôi là Dương Bách Xuyên."

Liễu Linh Linh nói nhỏ: "Đây không phải bí mật. Ba tôi toàn bán đan Trú Nhan cho người quyền quý, có một số người sẽ nghe ngóng về cậu. Yên tâm đi, người biết tên tuổi của cậu đều thuộc giới thượng lưu, sau này sẽ có lợi cho cậu."

Một câu "người chế tạo ra đan Trú Nhan " của Hướng Tiến Tiền lập tức làm cả hội trường xôn xao. Sự thần kỳ của đan Trú Nhan đã lưu truyền khắp Cố Đô, không ngờ Dương Bách Xuyên trước mặt lại là người chế tạo ra nó!

Ở bên cạnh, ba người Hoàng Thanh, Hoàng Lỵ và Tạ Đỉnh cũng nghe rõ.

Lần này trong lòng cả ba người đều dậy sóng.

Nhất là Hoàng Lỵ và Hoàng Thanh. Thích xinh đẹp là bản tính của con gái, đâu phải bọn họ chưa từng nghe qua hiệu quả làm đẹp thần kỳ của đan Trú Nhan. Hai cô cháu còn nói đùa là tìm đến các mối quan hệ, cho dù tốn bao nhiêu tiền cũng phải mua bằng được một viên đan Trú Nhan. Nhưng dù có tiền cũng không mua được đan Trú Nhan, hai người vẫn luôn lấy làm tiếc vì chuyện này.

Nhưng hôm nay Giám đốc Hướng lại nói Dương Bách Xuyên là người chế tạo ra đan Trú Nhan?

Sao... sao có thể chứ?

Hai cô cháu Hoàng Thanh, Hoàng Lỵ đều cảm thấy khó tin, cũng không muốn tin. Dương Bách Xuyên là người chế tạo ra đan Trú Nhan ư?

Mặc dù bọn họ không muốn tin lời Giám đốc Hướng, song Dương Bách Xuyên đã thản nhiên thừa nhận thân phận. Tuy anh không nói mình chế tạo ra đan Trú Nhan, nhưng nhìn là biết!

Hoàng Thanh thầm nghĩ: Đây... vẫn là cái tên Dương Bách Xuyên một tháng trước bị mình sỉ nhục khinh bỉ ở công viên sinh thái sao?

Hoàng Lỵ cũng ngổn ngang cảm xúc, thầm nghĩ anh thật sự là người chế tạo ra đan Trú Nhan đáng giá ngàn vàng ư?

Chắc là đúng nhỉ?

Hôm nay Dương Bách Xuyên lái chiếc xe BMW hơn hai triệu đến... Cú vả mặt này quá đau!

Hai cô cháu đều nghĩ như vậy.

Người buồn bực nhất là Tạ Đỉnh. Lần trước hắn ta gặp Dương Bách Xuyên ở khu chung cư, lúc đó Dương Bách Xuyên nói mình sống ở khu chung cư còn bị Hoàng Thanh châm chọc một trận. Ngay cả bản thân hắn ta cũng tỏ thái độ khinh thường tên tình địch không tính là tình địch này, trong lòng cực kỳ khinh bỉ.

Hắn ta còn nghe lời Hoàng Thanh và Hoàng Lỵ, mời Dương Bách Xuyên tới tham dự hôn lễ. Kết quả là người ta đến thật, nhưng người bị bẽ mặt là Tạ Đỉnh hắn đây.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 41



Nhìn tình hình hiện tại đi, người ta có nhà có xe có gái đẹp, Giám đốc Hướng còn nói Dương Bách Xuyên là người chế tạo ra đan Trú Nhan. Điều này chứng tỏ người ta không thiếu tiền. BMW hơn hai trăm tám mươi vạn, hắn ta có phấn đấu mười năm cũng không mua được.

So sánh với Dương Bách Xuyên, Tạ Đỉnh cảm thấy mình mới là tên khố rách áo ôm, hận không tìm được một cái lỗ để chui vào.

Lúc này, Hướng Tiến Tiền hỏi Dương Bách Xuyên và Liễu Linh Linh nói: "Hai vị cũng đến tham dự hôn lễ của Tiểu Tạ và Tiểu Hoàng sao?"

"Cứ xem là thế đi!" Dương Bách Xuyên gật đầu đáp.

Hướng Tiến Tiền nghe vậy liền nhướng mày, quay sang nhìn Tạ Đỉnh và Hoàng Lỵ: "Ơ kìa Tiểu Tạ, cậu còn đứng ngây ra đó làm gì, mau mời cậu Dương và cô Liễu vào trong đi, đứng bên ngoài làm chi?"

Advertisement

"À... Ồ ồ." Nghe Giám đốc Hướng nói vậy, Tạ Đỉnh đang ngây người mới tỉnh táo lại, mời Dương Bách Xuyên và Liễu Linh Linh vào trong. Hắn ta không dám làm trái lời cấp trên.

Nhưng lúc này Hoàng Thanh lại nhảy ra giành trước một bước, chạy đến chỗ Dương Bách Xuyên và Liễu Linh Linh, còn nói một tràng khiến Tạ Đỉnh muốn giế t chết cô ta.

Hoàng Thanh bước đến, cố nặn ra nụ cười: "Giám đốc Hướng không biết đấy thôi, Dương Bách Xuyên và Hoàng Lỵ nhà tôi là bạn cùng trường, hôm nay có lòng đến tham dự hôn lễ của con bé."

Hoàng Thanh thực dụng là kẻ gió chiều nào theo chiều nấy. Sau khi biết sự thật, cô ta bắt đầu dự định tạo quan hệ tốt với Dương Bách Xuyên. Cô ta chú ý tới thái độ của Hướng Tiến Tiền đối với Dương Bách Xuyên và Liễu Linh Linh, cảm thấy đây là cơ hội của mình.

Nếu có thể thông qua quan hệ giữa Dương Bách Xuyên và cháu gái Hoàng Lỵ để lấy được hảo cảm của Hướng Tiến Tiền, nói không chừng cô ta có thể thăng tiến trong công ty, thậm chí còn vượt trên Tạ Đỉnh cũng không phải là không thể.

Trong Công ty Thiên Dương, Hoàng Thanh chỉ là lính quèn dưới trướng Tạ Đỉnh, hôn sự giữa cháu gái và Tạ Đỉnh là cô ta dắt mối làm mai, trước kia dụ dỗ cháu gái Hoàng Lỵ chia tay với Dương Bách Xuyên cũng là ý của cô ta.

Có thể nói Hoàng Thanh đang bán cháu gái để tạo mối quan hệ tốt với Tạ Đỉnh, từ đó cô ta có thể đạt được lợi ích trong công ty.

Bây giờ thấy thái độ của Giám đốc Hướng dành cho Dương Bách Xuyên, cô ả này lại bắt đầu nghĩ cách giành trước Tạ Đỉnh thể hiện trước mặt Hướng Tiến Tiền, làm bộ mình và Dương Bách Xuyên rất thân, hay nói chính xác hơn là Dương Bách Xuyên và cháu gái Hoàng Lỵ của cô ta rất thân, nhưng cũng chẳng khác gì thân với cô ta.

Đương nhiên đây chỉ là ý nghĩ của mình cô ta mà thôi.

Thoáng cái trong đầu Hoàng Thanh đã nảy ra rất nhiều mưu tính, sau đó cô ta đi tới bên cạnh Dương Bách Xuyên, mỉm cười bảo: "Dương Bách Xuyên, chúng ta là người một nhà, mau vào đi đừng đứng đây nữa..."

"Tôi và cô rất thân sao?"

Hoàng Thanh còn chưa nói hết câu đã bị giọng điệu chán ghét tột độ của Dương Bách Xuyên cắt ngang.

Thật sự là Dương Bách Xuyên ghê tởm người phụ nữ này từ tận đáy lòng. Tất nhiên là vừa rồi anh đã nhìn thấy biểu cảm của cô ta, thoáng suy nghĩ một chút là biết cô ta muốn nhân cơ hội này thể hiện trước mặt Hướng Tiến Tiền.

Ông đây không cho cô cơ hội.

20221121154055-tamlinh247.jpg

 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 42



Làm thế nào để Dương Bách Xuyên tha thứ cho mình?

Nghĩ tới đây, Hoàng Thanh nhìn cô cháu gái Hoàng Lỵ xin giúp đỡ. Đến bây giờ cô ta vẫn còn ảo tưởng có lẽ Dương Bách Xuyên sẽ nể tình xưa với Hoàng Lỵ mà tha thứ cho bọn họ. Chỉ cần có thể tạo mối quan hệ tốt với Dương Bách Xuyên một lần nữa, thì Tạ Đỉnh cũng chỉ là tép riu.

Mà lúc này Tạ Đỉnh đã tức giận đến mức hộc máu trong lòng. Hắn ta quá hiểu cô ả Hoàng Thanh này, cũng biết rõ mục đích của cô ta. Giờ phút này Tạ Đỉnh hận không thể xé xác người phụ nữ này cho chó ăn, nhưng e ngại giám đốc và người thân bạn bè đang ở đây nên không tiện nổi giận, chỉ đành nhịn trước.

Còn Hoàng Lỵ thì lòng đắng ngắt. Thấy thành tựu của Dương Bách Xuyên ngày hôm nay, nói không hối hận là nói dối.

Nếu được thì cô ta hi vọng có thể khôi phục quan hệ với Dương Bách Xuyên.

Thấy cô út Hoàng Thanh đánh mắt xin giúp đỡ, Hoàng Lỵ cắn răng nói với Dương Bách Xuyên: Dương... Bách Xuyên..."

Advertisement

"Dừng lại! Tôi phải đi rồi... Từng là bạn cùng trường, tôi chúc cô hạnh phúc!" Dương Bách Xuyên thấy Hoàng Lỵ lên tiếng là biết ngay cô ta muốn nói lời êm tai. Khoảnh khắc ấy Dương Bách Xuyên đã thấy rõ bản tính con người dễ thay đổi.

Vốn dĩ anh định hôm nay đến đây phải vả mặt thật vang, nhưng thấy tính cách thực dụng của Hoàng Thanh và bản tính thay đổi của Hoàng Lỵ, tự dưng anh không còn hứng thú nữa.

Thậm chí Dương Bách Xuyên còn cảm thấy nhạt nhẽo.

Tâm cảnh đã được gột rửa một lần, hiện giờ anh là người tu chân, không còn là người bình thường tầm thường nữa, không cần phải đi vả mặt vì mấy chuyện cỏn con này.

Sau khi chứng kiến sự thay đổi của hai cô cháu này, Dương Bách Xuyên đã nghĩ thông suốt, cũng thoải mái hẳn. Anh không muốn ở lại đây thêm nữa. Hôm nay anh đến đây, thật ra bất kể anh có vả mặt hay không cũng đã cho nội tâm mình một lời giải thích.

Sau khi có lời giải thích, tâm cảnh của anh đã thay đổi.

Anh biết từ nay về sau mình sẽ không bao giờ qua lại với bọn họ nữa. Tình yêu không được coi là tình yêu thời đại học chỉ là một trò chơi mộng ảo, anh đã từ bỏ chấp niệm trong lòng, suy nghĩ thông suốt.

Dương Bách Xuyên gật đầu với Hướng Tiến Tiền, sau đó dứt khoát mở cửa xe, lái xe rời đi cùng Liễu Linh Linh.

Sau khi hai người đi, Hướng Tiến Tiền cũng nhìn ra chút manh mối. Rõ ràng là Hoàng Thanh và Hoàng Lỵ, thậm chí cả Tạ Đỉnh đều từng nảy sinh mâu thuẫn với Dương Bách Xuyên, người ta chẳng giống đến uống rượu mình tí nào.

Chẳng dễ gì Hướng Tiến Tiền mới thiết lập được quan hệ với thiên kim tiểu thư nhà họ Liễu Liễu Linh Linh, sao có thể tiếp tục ở lại. Ông ta nhìn chòng chọc vào ba người Tạ Đỉnh, sau đó chẳng nói chẳng rằng rời đi.

Hướng Tiến Tiền vừa đi, rất nhiều nhân viên trong Công ty Thiên Dương nhạy bén phát hiện ra manh mối, lũ lượt mượn cớ chuồn mất.

Tạ Đỉnh nhìn khách khứa bỏ về hơn phân nửa mà cõi lòng lạnh lẽo. Hắn cũng được xem là một kẻ lão luyện nơi công sở, hiểu được cái nhìn chòng chọc của Giám đốc Hướng lúc rời đi có ý gì, trong lòng chỉ có một câu: công việc toang rồi...

Lúc này Hoàng Thanh còn không biết sống chết xông đến hỏi Tạ Đỉnh: "Trời ơi, khách bỏ về quá nửa rồi, phải làm sao đây?"

Bộp!

"Cút đi!" Đáp lại cô ta là một cái tát vang dội từ Tạ Đỉnh.

Trên đường trở về, Liễu Linh Linh ngồi trước cửa, cười hì hì hỏi: “Có chút không thích hợp, đã nói vả mặt, còn chưa bắt đầu cậy đã kết thúc?”

“Ha ha, đã đủ phong độ rồi. Một tháng trước tôi còn là một sinh viên nghèo làm thêm ở quán bar, hai cô cháu bọn họ là người địa phương, khinh thường tôi cũng là điều dễ hiểu. Mỗi người có một ý tưởng và lựa chọn riêng, nói đúng ra thì tôi và Hoàng Lỵ cũng không được coi là người yêu.

Đó là một lần tình cờ, cô ta trẹo chân tôi dẫn cô ta đến phòng y tế, thường xuyên qua lại cũng coi như quen thuộc. Lúc đó ở trường học tôi cũng hơi lập dị, không có bạn bè, chuyện này cậu cũng biết mà,. Lúc đó ba của Hoàng Lỵ mất, tâm trạng không tốt, vì vậy cũng coi như cùng tìm được đối tượng tâm sự cho bản thân.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 43



Cô ta là đàn chị, rất nhanh sẽ tốt nghiệp, ở trong trường học có thể ngây thơ, bước vào cái chảo nhuộm lớn của xã hội, ai cũng có thể bị nhiễm hồng. Có thay đổi là chuyện bình thường, đứng từ góc độ nào đó, thật ra từ lúc cô ta tốt nghiệp chúng tôi đã chấm dứt.

Vốn dĩ có cảnh tượng ngày hôm nay, nói trắng ra là do lòng tự trọng của tôi quấy phá. Nhưng vừa rồi tôi đột nhiên bình tĩnh lại, bây giờ tôi và cô ta không còn là người cùng thế giới. Đến tận lúc này là do chấp niệm trong lòng tôi, sau khi hiểu rõ suy nghĩ của mình thì không có việc gì nữa.”

Không phải cùng một thế giới trong lời nói của Dương Bách Xuyên chính là anh là người tu chân.

Nhưng Liễu Linh Linh lại hiểu sai, mắt đẹp trừng to, nói: “Dương Bách Xuyên, bây giờ cậu còn chưa tốt nghiệp, đan Trú Nhan mang đến cho cậu một lượng tài sản phong phú, nhưng con đường về sau vẫn còn rất dài, vòng kinh thương rất lớn, cậu đừng có mà kiêu ngạo bành trướng.”

“Bành trướng cái đầu cậu. Lời nói của tôi không giống với suy nghĩ của cậu, tôi là con nhà nông, cho dù sau này phát đạt cũng sẽ không khinh thường bất cứ ai. Được rồi cũng do tôi không nói rõ, chúng ta hãy dừng chủ đề này lại, kết thúc trang này đi, tôi đưa cậu về nhà?” Bây giờ Dương Bách Xuyên nói chuyện với Liễu Linh Linh rất thoải mái, hai người vừa là bạn cùng lớp vừa là bạn bè, thậm chí ngay cả chính bản thân anh cũng không nói rõ được cảm của mình đối với Liễu Linh Linh.

Advertisement

Nghe Dương Bách Xuyên nói vậy, Liễu Linh Linh trừng to mắt, nói: “Hừ ~ Tên khốn kiếp qua cầu rút ván nhà cậu, dùng xong bà đây rồi muốn đuổi đi, cửa sổ cũng không có, bà đây muốn bao hết ngày hôm nay của cậu.”

“A ~” Dương Bách Xuyên nghe cô nói vậy, trong lòng toát mồ hôi, lời này của yêu tinh thần kinh quá mờ ám, cái gì gọi là dùng xong? Cái gì mà bao hết? Tại sao lại nghe giống như đang nói với một tên trai bao vậy hả?

“Cậu muốn làm sao?” Dương Bách Xuyên bất đắc dĩ, nói.

“Hì hì, đã lâu rồi không đi ra ngoài chơi, dẫn tôi đi hóng gió đi, đi chỗ nào cũng được ~” Liễu Linh Linh nói.

Nhìn biểu tình hôm nay không buông tha cho mình của Liễu Linh Linh, Dương Bách Xuyên không nhiều lời, chỉ lo lái xe, dù sao không thể chọc vào vị yêu tinh thần kinh này.

Hai người không có mục tiêu, lái xe đi thẳng, Dương Bách Xuyên cũng muốn chạy vài vòng với con xe mới.

Không biết từ lúc nào đã ra khỏi cao tốc, nhìn thấy bảng hướng dẫn trên đường đang chỉ hướng về phía Nam Thiểm Tây, cao tốc này xuyên qua Tần Lĩnh.

Dương Bách Xuyên quyết định đi thẳng tiếp, sau khi lên cao tốc được một giờ, phía trước xuất hiện một khu phục vụ núi Phượng Hoàng, nhìn qua phong cảnh không tồi, nói với Liễu Linh Linh: “Nếu không thì đi núi Phượng Hoàng ngắm cảnh?”

“Cũng được, dù sao cũng là cậu lái xe, cậu quyết định địa điểm đi. Hôm nay bà đây muốn đi ra ngoài giải buồn, ha ha!” Liễu Linh Linh cười hì hì, nói.

Mặc dù cô đang cười, nhưng Dương Bách Xuyên lại cảm nhận được một sự u buồn từ trên người Liễu Linh Linh. Nhưng anh không hỏi nhiều, tâm sự của con gái, nếu người đó muốn nói cho bạn, bạn không hỏi cũng sẽ nói ra. Nếu cương quyết muốn hỏi, người ta càng không nói, nếu nói cũng chưa chắc là lời nói thật.

Đi vào khu phục vụ, từ đường nhỏ quẹo thẳng vào núi Phượng Hoàng. Nửa giờ sau, một đống biệt thự xuất hiện trong tầm mắt của hai người, nhìn từ xa giống như một vết đánh dấu của phượng hoàng, bên trên ghi khách sạn nghỉ phép núi Phượng Hoàng.

Đỗ xe, đứng ở quảng trường nhỏ trước khách sạn, nhìn núi lớn tươi tốt xanh um bốn phía, Liễu Linh Linh nói: “Nơi này quá đẹp, Dương Bách Xuyên đi leo núi với tôi đi.”

Nói xong tự mình đi lên trước.

Dương Bách Xuyên lắc đầu đi theo, nếu

20221121154142-tamlinh247.jpg

 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 44



Liễu Linh Linh đi giày cao gót đi không nhanh, nhưng thấy cô hứng thú vui vẻ, đi gần một giờ, leo lên một ngọn núi nhỏ, có một đài ngắm cảnh.

Cô vội vàng đi qua ngồi xuống, cởi giày ra, nói: “Bà đây mệt sắp chết rồi, đã rất lâu rồi không leo núi, rất mệt nhưng cũng rất thoải mái, ha ha ~”

Nói chuyện không tim không phổi làm cho Dương Bách Xuyên trợn trắng mắt, nói: “Đợi lát nữa tôi xem cậu xuống núi như thế nào ~”

“Không phải có người đàn ông như cậu ở đây rồi sao? Hì hì ~” Liễu Linh Linh nói chuyện nhưng ánh mắt lại nhìn về phía biển mây giữa núi.

Sương mù mây mù quanh quẩn quay cuồng xung quanh các ngọn núi lớn của núi Phượng Hoàng, cảnh đẹp mê người.

Trong sách nói đứng cao nhìn xa, có thể làm cho tâm cảnh của con người trống trải, lời này không sai một chút nào.

Advertisement

Cho dù là Liễu Linh Linh hay Dương Bách Xuyên cũng bị cảnh đẹp của đỉnh núi quyến rũ, không ai nói gì, chỉ đứng yên nhìn biển mây xa xa.

Qua một lúc, đột nhiên Liễu Linh Linh mở miệng níu: “Tôi sắp phải đi du học nước ngoài ~”

Dương Bách Xuyên sửng số, đột nhiên cảm giác trong lòng không dễ chịu, cố gắng cười nói: “Chuyện tốt, đi đâu?”

“Nước Pháp, anh trai tôi cũng ở bên đó, sắp tốt nghiệp, cậu có dự định gì chưa?” Lúc này Liễu Linh Linh đột nhiên lại yên lặng.

Dương Bách Xuyên cười ha ha, nói: “Tìm một công ty có tiếng đi làm, cho bà của tôi nhìn, bà vẫn luôn hy vọng tốt tốt nghiệp đại học có thể tìm được một công việc sáng đi tối về, ngồi văn phòng làm việc. Sau đó cố gắng kiếm tiền cưới một cô vợ xinh đẹp.”

“Phụt ~” Liễu Linh Linh bật cười: “Nhìn đống tiền đồ này của cậu, bây giờ đan Trú Nhan có thể mang đến cho cậu lãi suất mấy ngàn vạn trên một năm. Hơn nữa công ty mới đã thành lập, cũng coi như là người có tiền, còn tìm việc làm gì.”

“Cậu không hiểu, đây là tâm nguyện của bà tôi, tôi cần phải đi làm một lần cho bà nhìn xem. Còn về sau có đi làm tiếp hay không là chuyện sau này.” Dương Bách Xuyên nhìn cô nói.

Liễu Linh Linh chuyển ánh mắt về phía Dương Bách Xuyên, đột nhiên hỏi: “Dương Bách Xuyên, nếu tôi đi rồi, cậu có nhớ tôi hay không?”

Khi hỏi ra câu này, mặt của Liễu Linh Linh đỏ bừng, ngay cả chính cô cũng không hiểu tại sao lại nói những lời này.

“Có lẽ… Tên trứng thối này đã xông vào lòng mình từ cái đêm cậu ta cứu mình?” Liễu Linh Linh nghĩ thầm trong lòng.

Dương Bách Xuyên hơi ngạc nhiên đối với vấn đề này của Liễu Linh Linh. Không biết vì sao trong đầu anh hiện lên một bóng hình xinh đẹp đã cứu anh ở công viên sinh thái, hô hấp nhân tạo cho anh, cướp đi nụ hôn đầu của anh -- Triệu Nam.

Ngày đó nếu không phải Dương Bách Xuyên nhảy xuống nước cứu chó cũng sẽ không phát hiện sự tồn tại của bình Càn Khôn, cũng sẽ không có sự xuất hiện của sư phụ, sẽ không có bây giờ.

Con chó lông vàng được anh cứu ngày đó là của Triệu Nam.

Có thể nói cô ấy và con chó lông vàng của cô ấy đã khắc sâu trong đáy lòng của Dương Bách Xuyên.

Đối mặt với Liễu Linh Linh, nghe câu hỏi giống như vui đùa: Cậu có nhớ tôi hay không? Dương Bách Xuyên rất khó trả lời.

Nếu anh là một người đàn ông phong lưu, anh sẽ không do dự nói -- nhớ.

Nhưng anh không phải loại người như vậy, quan trọng hơn bây giờ anh là người tu chân, tất cả lời nói vi phạm bản tâm thật sự rất khó nói.

Đều là người trưởng thành hết rồi, Dương Bách Xuyên sao có thể không cảm nhận được tình cảm của Liễu Linh Linh với chính mình, còn chính anh thì sao? Đối với Liễu Linh Linh cũng có một loại cảm giác không thể nói thành lời.

Nhưng cố tình lúc này trong đầu anh lại hiện lên một người phụ nữ khác, điều này làm cho Dương Bách Xuyên ngơ ngẩn sững sờ.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 45



Liễu Linh Linh là con gái, vốn rất nhạy cảm ở phương diện tình cảm, sau khi cô thấy được sự mâu thuẫn trong ánh mắt của Dương Bách Xuyên, đột nhiên cảm thấy mất mát trong lòng.

Nhưng ngay sau đó lại nở nụ cười, tùy tiện nói: “Trời ạ, từ bạn học cùng lớp đến bạn bè thân thiết, CMN cậu không thể sảng khoái nói một câu nhớ tôi hay sao?”

“A ~ Tất nhiên… Sẽ nhớ, có thời gian tôi sẽ đi thăm cậu.” Trong lòng Dương Bách Xuyên có chút hạ xuống. Anh biết lời nói lúc này cũng lời nói lúc nãy của Liễu Linh Linh biểu đạt ra không cùng một ý.

“Còn tạm chấp nhận được, được rồi, đi thôi. Bà đây đói bụng rồi, cậu mời tôi ăn cơm.”

Sau khi nói xong đi giày cao gót vào, xoay người rời đi.

“Ầm ầm ầm ~”

Đúng lúc này, phía chân trời vang lên từng đợt tiếng sấm.

Advertisement

Sét đánh trong núi, tám chín phần mười sẽ mưa to, rất nhanh sẽ trú xuống, đây là kinh nghiệm Dương Bách Xuyên từng trải qua ở quê nhà.

Anh thấy được khi Liễu Linh Linh đứng dậy, khóe mắt ửng đỏ, hơn nữa sét đang đánh, vội vàng đứng dậy đuổi theo.

Liễu Linh Linh đi gấp, có lẽ bị tiếng sấm trên bầu trời dọa sợ, trong miệng phát ra một âm thanh hoảng sợ, “a” một tiếng, thân thể ngã xuống.

Dương Bách Xuyên nhìn thấy cô bị trẹo chân, trong lòng hoảng sợ vọt lên. Lúc này đường núi rất dốc, nếu lăn xuống sẽ rất nguy hiểm.

Liễu Linh Linh hét to, suýt thì ngã nhào, nhưng có cao thủ tu chân Dương Bách Xuyên ở đây nên cô không sao.

Anh lao tới ôm lấy eo Liễu Linh Linh.

Mùi hương cơ thể của thiếu nữ chui vào mũi cùng với cảm giác mềm mại trong vòng tay khiến Dương Bách Xuyên mê say.

Tư thế hiện tại của hai người rất mập mờ. Bởi vì bậc thang trên đường núi rất cao, Dương Bách Xuyên đứng ở dưới, Liễu Linh Linh đứng ở trên, hai người kề sát vào nhau.

Lúc này Liễu Linh Linh lại tái phát bệnh cũ. Cô bị người khác phái chạm vào thì toàn thân nhũn ra, dán sát vào lòng Dương Bách Xuyên.

Trong tiếng sấm đùng đoàng, Liễu Linh Linh run rẩy nói: "Dương Bách Xuyên khốn khiếp, cậu có thể bỏ tay ra để cho tôi đứng đàng hoàng được không?"

"À... Ờm, xin lỗi, khụ khụ!"

Liễu Linh Linh nói như vậy, Dương Bách Xuyên mới phát hiện ra một tay mình đang chạm vào chỗ ấy của người ta. Anh vội vàng buông tay, đỡ đối phương dậy.

"Ai ui!"

Liễu Linh Linh vừa mới đứng dậy lập tức hét lên đầy đau đớn, thiếu chút nữa lại ngã nhào, phải túm lấy vai Dương Bách Xuyên mới đứng vững.

"Tôi bị trẹo chân rồi." Liễu Linh Linh hít sâu một hơi.

Lúc này trên bầu trời lại vang lên tiếng sấm, từng hạt mưa bắt đầu rơi xuống.

Dương Bách Xuyên lắc đầu bất lực, nhìn cô nói: "Đúng là tự tìm đường chết mà! Ai bảo cậu đi giày cao gót leo núi? Cậu..."

Anh còn muốn quở trách Liễu Linh Linh thêm vài câu, nhưng lại thấy mắt cô đỏ hoe, trên mặt có giọt nước, không biết

20221121154215-tamlinh247.jpg

 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 46



Liễu Linh Linh do dự giây lát rồi nhoài lên lưng Dương Bách Xuyên. Cô cảm nhận được đôi tay của Dương Bách Xuyên đặt lên chân mình, toàn thân chợt run lên.

Nhưng sau đó tâm trạng bỗng tốt hơn một cách lạ kỳ. Quả thật trước đó ở khu tham quan, vẻ do dự và mâu thuẫn trong mắt Dương Bách Xuyên khiến cô khó chịu trong lòng.

Nhưng bây giờ nằm trên lưng anh, cô lại cảm thấy rất yên tâm. Cũng chỉ có cảm giác an toàn này mới giúp tâm trạng cô chuyển biến tốt hơn.

Có lẽ con gái là thế đấy.

Một giây trước vẫn còn mắt đỏ hoe rơi lệ, một giây sau tâm trạng đã phơi phới.

Dương Bách Xuyên không biết sự thay đổi cảm xúc của Liễu Linh Linh. Sau khi cõng Liễu Linh Linh, trong lòng anh cũng dậy sóng, nhưng chỉ là cảm xúc thoáng qua mà thôi. Bởi vì anh nhìn trời thì thấy sắp mưa to, phải nhanh chóng xuống núi nếu không hai người sẽ ướt như chuột lột.

Advertisement

Đối với Dương Bách Xuyên mà nói, cõng một người chưa đầy năm mươi cân như Liễu Linh Linh chẳng nặng chút nào.

Anh chạy băng băng trên bậc thang đường núi như giẫm trên đất bằng, bậc thang đường núi dốc đứng không ảnh hưởng tới anh chút nào.

Liễu Linh Linh cũng rất hưởng thụ khoảng thời gian nằm sấp trên lưng Dương Bách Xuyên. Bởi vì cô sắp ra nước ngoài du học, không biết mình đi lần này còn có thể gặp lại anh không, cho nên cô muốn ở cùng Dương Bách Xuyên lâu hơn một chút.

Cảm giác của Liễu Linh Linh dành cho Dương Bách Xuyên rất mâu thuẫn, đến chính cô cũng không rõ, không chắc chắn mình có thật sự thích anh hay không.

Nói chung là cô rất thích cảm giác tự nhiên khi ở cạnh Dương Bách Xuyên!

Ở trước mặt Dương Bách Xuyên, cô có thể muốn nói gì thì nói, muốn làm gì thì làm, không cần bắt chước dáng vẻ rụt rè của phái nữ, cực kỳ vui vẻ.

Đột nhiên phải chia ly, thật sự là Liễu Linh Linh hơi luyến tiếc.

Dương Bách Xuyên không có ý định dừng lại, gào to nói với cô: "Đồ thần kinh nhà cậu không nhìn trời xem. Bây giờ mưa nhỏ, nếu không đi nhanh thì lát nữa mưa to chúng ta sẽ ướt như chuột lột."

"Ha ha, có thể ướt trên lưng cậu một lần, bà đây cũng vui lòng." Liễu Linh Linh nói câu này rất nhỏ, chỉ mình cô mới nghe thấy.

Nhưng Dương Bách Xuyên là người tu chân, nghe không sót một chữ.

Lúc này anh gần như có thể xác định Liễu Linh Linh có thiện cảm với mình.

Nhưng anh ngẫm lại gia thế của cô, và bản thân vẫn còn là sinh viên, cho nên anh lựa chọn không nghe thấy, cũng không biết gì hết.

Sau chuyện của Hoàng Lỵ, anh hiểu ra một điều: không tiền không thế thì chẳng ai để mắt đến bạn.

Hiện giờ anh chỉ có một mục tiêu là cố gắng tu luyện, đồng thời dốc sức kiếm tiền, cùng với cậu bạn chí cốt Lưu Tích Kỳ tạo dựng nên một đế quốc thương nghiệp. Đây là mục tiêu ngắn hạn của anh.

Còn tình yêu tình báo thì cứ tránh trước đã.

Dù sao trong tim anh đã có một bóng hình.

Dương Bách Xuyên chạy vắt chân lên cổ vì sợ trời mưa, nhưng vẫn không nhanh bằng ông trời.

Còn khoảng hơn trăm mét nữa là đến khách sạn, vậy mà mưa nhỏ rốt cuộc cũng biến thành mưa to tầm tã.

Lúc đến khách sạn, hai người đã ướt sũng.

Quần áo ướt đẫm, ngoài trời lại mưa xối xả, vì vậy hai người chỉ có thể thuê phòng.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 47



Lần này họ thuê một căn biệt thự. Dù sao cũng có rất nhiều phòng, không cần lãng phí thuê thêm một phòng khác.

Kết cấu của resort Phượng Hoàng là biệt thự kiểu gia đình, đầy đủ các cơ sở hạ tầng.

Dương Bách Xuyên đi vào phòng, đặt Liễu Linh Linh lên sofa, sau đó ngồi xuống cởi giày cao gót của cô ra: "Để tôi xem chân của cậu thế nào."

"Úi, cậu nhẹ thôi, đau lắm!" Liễu Linh Linh hít sâu một hơi.

"Tôi bảo này, cậu có thể đừng yếu ớt như thế có được không? Tôi còn chưa bắt đầu cơ mà?" Dương Bách Xuyên trợn mắt.

"Cậu nói nhẹ nhàng thế, cậu bị trẹo thử coi?" Liễu Linh Linh không phục.

Dương Bách Xuyên không nhìn cô, thô lỗ túm lấy chân cô rồi cởi tất ra, tức thì bàn chân trắng nõn ngọc ngà hiện ra.

Advertisement

Mặt Liễu Linh Linh đỏ bừng vì ngượng.

Dương Bách Xuyên kiểm tra thì thấy cổ chân đã sưng tấy, trông rất nghiêm trọng, đúng là trẹo rồi.

Để đánh lạc hướng sự chú ý của Liễu Linh Linh, anh cười khà khà nói: "Ngon đấy, đôi chân ngọc ngà này của Liễu đại tiểu thư có thể chơi cả đời, he he!"

"Chơi cái... Á!" Liễu Linh Linh chưa kịp thốt ra chữ "đầu cậu" đã hét lên thảm thiết.

Bởi vì Dương Bách Xuyên đang cầm chân cô bỗng vặn mạnh cổ chân.

"Dương Bách Xuyên, cậu muốn chết à! Đau chết mất!" Liễu Linh Linh vừa chửi vừa khóc.

Dương Bách Xuyên cười đểu: "Không đánh lạc hướng sự chú ý của cậu thì cậu càng đau hơn. Ổn rồi, tôi chỉnh khớp rồi đó, để tôi xoa bóp chỗ sưng cho cậu là có thể đi được rồi."

Trong lúc nói chuyện, Dương Bách Xuyên dùng chân khí ở lòng bàn tay giúp cổ chân Liễu Linh Linh giảm sưng. Đừng nói là chân ngọc của cô khiến Dương Bách Xuyên bồn chồn, đành chịu thôi, cảm xúc ở lòng bàn tay rất tuyệt.

Hành động xoa bóp như có như không khiến Liễu Linh Linh đỏ mặt, toàn thân không kìm được run lên.

Nhưng cô chỉ có thể cắn răng không cho phép mình bật ra thành tiếng.

Mấy phút sau, cuối cùng cô cũng nghe thấy Dương Bách Xuyên nói: "Được rồi, đứng lên thử xem có đi được không?"

Trong tay có chân khí, tiêu sưng chỉ là chuyện nhỏ.

Nghe Dương Bách Xuyên nói vậy, Liễu Linh Linh cúi đầu nhìn thì thấy cổ chân không còn sưng tấy nữa. Cô thầm nghĩ: "Xem ra y thuật của tên khốn này vượt xa tưởng tượng của mình, không chỉ chữa được các bệnh thường gặp. Không biết cậu ta học bản lĩnh này ở đâu nhỉ?"

Liễu Linh Linh thở phào một hơi, đỏ mặt đứng dậy thử đi trên mặt đất. Không đau nhức chút nào, đã khỏi hẳn rồi.

"Sao rồi? Còn đau không?" Dương Bách Xuyên hỏi cô.

Liễu Linh Linh đang định nói "không đau, đã khỏi rồi", nhưng lời đến khóe môi cô lại đảo mắt nói: "Ai ui, vẫn còn hơi đau một tí. Cậu dìu tôi đi tắm nhé, toàn thân ướt rượt khó chịu quá."

"Được... Gì cơ?" Dương Bách Xuyên trợn tròn mắt, cứ ngỡ mình nghe nhầm.

"Bà đây bảo cậu dìu đi tắm. Tôi không đi bộ được, lẽ nào cậu bắt tôi bò đi?" Ánh mắt Liễu Linh Linh có ẩn ý.

"Tôi tắm với cậu không ổn lắm thì phải?" Sắc mặt Dương Bách Xuyên ửng hồng.

Nhìn dáng vẻ này của Dương Bách Xuyên, Liễu Linh Linh phụt một tiếng cười rũ rượi: "Ha ha ha, muốn tắm với bà đây á, cậu mơ đẹp nhỉ! Không ngờ cậu cũng chẳng phải Liễu Hạ Huệ, ha ha!"
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 48



Trong lúc Dương Bách Xuyên vẫn còn đang ngây người, Liễu Linh Linh đã sải bước đi đến phòng tắm, nào phải bộ dáng đau chân?

Lúc này anh mới nhận ra cô nàng thần kinh này cố tình trêu mình. Anh tức tối nói với Liễu Linh Linh: "Đồ thần kinh, cậu diễn sâu quá rồi đấy! Coi chừng tôi làm luôn, cậu có tin không?"

Liễu Linh Linh đã mở cửa phòng tắm, ngoảnh đầu nở nụ cười quyến rũ, đồng thời ngoắc một ngón tay, tinh nghịch nói: "Ngài đến tắm cùng thiếp đi!"

Dương Bách Xuyên biết rõ Liễu Linh Linh cố ý trêu mình, nhưng anh thật sự không dám. Thấy cô ngoắc ngón tay tràn đầy quyến rũ, anh vội vàng dời mắt không dám nhìn cô nàng thần kinh này nữa vì sợ mình không kiềm chế được.

"Ha ha ha..."

Sau lưng vang lên từng tràng cười đắc ý của Liễu Linh Linh: "Tôi biết ngay là cậu không dám mà. Hì hì, bà đây trêu cậu thì sao nào..."

Advertisement

Nói xong cô đóng cửa phòng tắm cái rầm.

Bỏ lại Dương Bách Xuyên nhìn phòng tắm với đôi mắt đỏ ngầu, vẻ mặt hung dữ.

Dương Bách Xuyên giận nghiến răng vì bị Liễu Linh Linh trêu chọc, nhưng chẳng làm gì được cô nàng thần kinh này.

Thính lực của anh vượt xa người thường. Đối với anh mà nói, lúc này nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm chính là một loại giày vò, trong đầu bất giác tưởng tượng ra hình ảnh không hợp với thiếu nhi.

Dương Bách Xuyên bèn bật tivi để dời sự chú ý, nhưng khổ nỗi trên tivi đang chiếu một bộ phim cung đình đang hot, phi tử đang hầu hạ hoàng thượng thị tẩm.

Lần này Dương Bách Xuyên suýt hộc máu.

Anh vội vàng tắt tivi, dứt khoát ngồi trên sofa tĩnh tọa.

Anh hít sâu một hơi, cố loại bỏ tạp niệm. Song anh đã xem nhẹ d*c v*ng trong lòng, không thể nào tĩnh tâm được.

Nhưng tu chân cũng là tu tâm, anh biết d*c v*ng càng mạnh thì càng phải vượt qua, nếu không sau này sẽ tạo thành tâm ma. Ngược lại, nếu có thể kiềm chế thì cực kỳ có lợi cho tu hành.

Đây là lúc khảo nghiệm ý chí, may mà ý chí của Dương Bách Xuyên không tệ.

Anh thầm niệm khẩu quyết công pháp trong lòng, bắt đầu vận chuyển công pháp hết lần này đến lần khác, trong lúc bất tri bất giác đã dẹp yên tạp niệm trong lòng, tiến vào trạng thái nhập định.

Không biết thời gian trôi qua bao lâu, giọng nói của Liễu Linh Linh vang lên bên tai: "Này, Dương Bách Xuyên, sao cậu lại học người ta tĩnh tọa nhập định thế? Tuổi còn trẻ không học cho giỏi mà lại ảo tưởng mấy thứ này? Cậu muốn thành tiên hả? Ha ha!"

Dương Bách Xuyên bị Liễu Linh Linh đánh thức, bèn mở mắt ra. Sau khi nhìn thấy Liễu Linh Linh, tâm cảnh mà anh khó khăn lắm mới dẹp yên được lại bắt đầu bùng cháy.

Lúc này mái tóc của Liễu Linh Linh ướt nhẹp, trên người quấn một chiếc khăn tắm ngang ngực, để lộ cặp đùi trắng nõn cực kỳ hấp dẫn.

Đương nhiên là còn hai cánh tay trần. Liễu Linh Linh khoanh tay, cười khúc khích nói với Dương Bách Xuyên.

Cô chỉ nói đùa thôi, nhưng lại nói trúng điểm quan trọng. Nói ra sẽ chẳng ai tin, nhưng thật sự là Dương Bách Xuyên đang ngồi tĩnh tọa nhập định tu luyện, tức là tu tiên thật đó!

Thấy cô nàng thần kinh Liễu Linh Linh gần như ghé sát mặt lại gần, Dương Bách Xuyên cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, lửa nóng bùng lên.

Giờ khắc này anh không đè ép được nữa, tu chân gì đó đã bị Liễu Linh Linh trêu chọc ném lên chín tầng mây.

Ánh mắt anh rực lửa đảo quanh người cô. Chết ở chỗ Liễu Linh Linh thấy dáng vẻ này háo sắc của Dương Bách Xuyên, cô còn nhóm thêm một mồi lửa, buông lời trêu chọc: "Nhìn cái gì? Nhìn ánh mắt mê gái của cậu kìa, nhưng cậu có dám làm gì bà đây đâu, nhìn cũng vô ích thôi. Ha ha!"
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 49



Trong lòng Liễu Linh Linh, Dương Bách Xuyên là một kẻ dám nghĩ mà không dám làm. Từ sau lần trước Dương Bách Xuyên đè cô trên giường ở phòng trọ nhưng chỉ vỗ mông cô, không hề có hành động xâm phạm, xem như Liễu Linh Linh đã hoàn toàn yên tâm về Dương Bách Xuyên. Hơn nữa, lúc nãy trước khi vào phòng tắm cô chọc ghẹo anh, nhưng phản ứng của anh là vội vàng dời mắt sang chỗ khác.

Cho nên Liễu Linh Linh hoàn toàn không lo lắng Dương Bách Xuyên sẽ làm gì mình. Dương Bách Xuyên càng ngượng ngùng, cô càng muốn trêu chọc anh.

Nhưng tiếp đó Liễu Linh Linh nhận thấy không ổn, bởi vì sau khi nói xong, cô nhìn thấy tia sáng nóng bỏng trong mắt Dương Bách Xuyên.

Cô lập tức nhận ra mình đã đùa quá trớn rồi.

Cô nhớ là ba mình thường hay nói một câu: quá tam ba bận. Cô năm lần bảy lượt trêu chọc Dương Bách Xuyên, cuối cùng đã cọ ra lửa.

Liễu Linh Linh nhận thấy không ổn, bèn cuống quít xoay người chạy đi.

Nhưng đã muộn. Bỗng nhiên cô cảm thấy eo căng chặt, ngay sau đó bị Dương Bách Xuyên ôm vào lòng. Toàn thân cô lập tức run rẩy, nhũn thành sợi bún, bủn rủn nằm trong lòng Dương Bách Xuyên.

Advertisement

"Á!"

Liễu Linh Linh hoảng sợ hét lên.

Tiếp đó, cô cảm thấy cơ thể mát lạnh, khăn tắm trên người đã bị Dương Bách Xuyên lột ra một cách thô lỗ. Toàn thân cô phô bày trước mặt Dương Bách Xuyên.

Còn Dương Bách Xuyên thì sao?

Lúc này trong đầu anh chỉ có một ý nghĩ: đè Liễu Linh Linh.

Anh là thanh niên dồi dào tinh lực, đang ở độ tuổi không thể cưỡng lại cám dỗ nhất. Anh đã bị Liễu Linh Linh quyến rũ trêu ghẹo mấy lần liền, nếu tiếp tục im lìm thì đúng là Liễu Hạ Huệ.

Vả lại anh cũng nhớ lại một câu nói của sư phụ Vân Thiên Tà: tu chân là tu bản tâm mình, chỉ cần không vi phạm thiên lý thì cứ nghĩ sao làm vậy, nghe theo nguyện vọng trong lòng là được.

Liễu Linh Linh có xinh đẹp không?

Chắn chắn rồi!

Ai mà chẳng muốn đè cô?

Đương nhiên Dương Bách Xuyên cũng không ngoại lệ, chẳng qua là anh vẫn luôn kìm chế bản thân không cho phép mình kích động mà thôi.

Nhưng bây giờ anh không kìm chế được nữa, huyết khí dâng trào, lập tức nhào tới Liễu Linh Linh.

Sau khi thô lỗ lột áo tắm trên người cô, anh bế cô lên sofa hôn ngấu nghiến.

Đầu óc Liễu Linh Linh trống rỗng, câu nói "thôi xong, cậu ấy sắp ấy ấy mình ư" cứ văng vẳng trong đầu.

Phải làm sao đây?

Có thể làm thế nào?

Lúc này cô mềm oặt như sợi bún, không làm gì được Dương Bách Xuyên đang nhào lên người mình như hổ như sói.

Sau đó cô bị Dương Bách Xuyên hôn, hoàn toàn mất phương hướng.

Trong lòng thầm nghĩ: "Chết thì chết thôi, dù sao mình cũng thích

20221121154314-tamlinh247.jpg

 
Back
Top Bottom