— Tại thế giới này, khoa học đã phát triển vượt bậc , con người đã thành công sử dụng các cỗ máy thời không tạo ra các cánh cổng xuyên thời gian , về sau tạo ra các vết nứt nối các chiều không gian khác nhau đến trái đất .
Cũng vì thế mà sự hỗn loạn giữa các không thời gian cũng từ đó mà diễn ra , các vết nứt xuất hiện , sự đảo lộn tại các không gian cũng hình thành , giả sử một người A đang đứng ở vị trí a và thời gian a , khi bị cuốn vào vết nứt thì A sẽ bị đưa đến vị trí b , thời gian b , thời gian b ở đây có thể là tương lai hoặc quá khứ .Hiện tượng này được gọi là Nhiễu Loạn Thời Không .Nhiễu loạn thời không xảy ra tại các chiều không gian , mang đến cho loài người những lợi ích và cũng như nguy hiểm .Điển hình là các ma vật từ các chiều không gian khác ngoài trái đất , chúng sở hữu một sức mạnh có thể đưa loài người đến gần sự tuyệt chủng .
Rằng thế giới tiến bộ vượt bậc ấy vì chính nó mà suy tàn , cuối cùng không chống đỡ được mà bắt buộc loài người phải du hành đến các chiều không gian khác nhau để sinh sống .
" Chẳng ai sinh ra để rồi phải hứng chịu sự bất công .
Vốn dĩ đó là do số phận sắp đặt , một đứa trẻ đáng thương , ta thương hại nó nên mới cưu mang nó , ai trong các ngươi có địch ý với ta?"( Giọng nói chế nhạo ) Ngay đại đường của tông môn hèn mọn tên Hoa Giao này , một người phụ nữ đứng trước trăm người đệ tử cùng trưởng lão lớn tiếng nói , chiếc áo choàng nâu cùng áo dài trắng như cánh sen bay trong gió , cái nón lá đội trên đầu hợp rơ với màu tóc đen tuyền của nữ nhân cao ngạo , tóc mái che đi phần dung mạo của thiếu nữ gan dạ , cô ta chẳng để ai vào trong mắt : - " Vốn tóc mái ta che hết mắt rồi thì cái khỉ gì các ngươi lọt được vào mắt ta ??"
- " Thân là trưởng lão mà ăn nói trơ trẽn đến vậy !
Thật mất mặt mà Dạ Long trưởng lão !"
- " Ai cần mặt mũi ?
Đây cũng chẳng cần!"
- " Long lão đại cô muốn gì cũng được nhưng nó thì tuyệt đối không được ..."
Nghe xong lời này Dạ Long lại im lặng , cô ta cúi mặt ngắm nhìn đứa bé trai đang say giấc mà mình đang bế gọn trong lòng ngực , rồi lại nhìn sang các trưởng lão khác trầm tư , nhưng sự ấy cũng chẳng được bao lâu thì nụ cười tà mị lại xuất hiện trên môi của Dạ Long .
- " Vậy các ngươi cứ ở đây, ta đi.
Ta cũng chán cái tông môn tí tẹo này lâu rồi ... hứm !"
- " Xin Dạ Long lão đại suy xét ! , ngài để chúng tôi ít thể diện đi mà !!" ( quỳ xuống chắp tay cầu xin )
- "Ngài cũng biết rõ lí do vì sao chúng tôi không đồng ý cho đứa bé này vào tông môn mà ?"
Phải ...
Nếu nhìn vào đứa trẻ ai lại không lo lắng , thằng nhóc tuy chỉ là một đứa bé nhưng nó không bình thường , đôi tai dài bất thường cùng cặp sừng nhỏ mới nhú trông có chút đáng yêu , cái đuôi như đuôi chuột nhưng lại dài hơn cả ba găng tay .
Là người của thế giới này , ai cũng dễ dàng nhận ra đứa trẻ này cuối cùng chính là loài ma tộc !
Đứa bé vốn đang say giấc bỗng lờ mờ tỉnh dậy , ngước đôi mắt trong veo như thuỷ tinh nhìn Dạ Long .
Để cho thông, ngoài lề một chút.
Từ xa xưa , ma tộc và nhân tộc của thế giới này vốn không chung sống hoà bình , nhân tộc yếu đuối nhưng sỡ hữu trí tuệ , ma vật cũng tương tự nhưng chỉ riêng những cá thể có thể chất đặc biệt , đa phần chúng cũng giống như loài ăn thịt bình thường không có suy nghĩ riêng , những cá thể có tư duy như con người được gọi là ma vật cao cấp, nói theo ngôn ngữ của thế giới này thì đó là khai mở linh trí .
Ma tộc thân thể khoẻ mạnh , linh trí khai thông, ỷ thế mà chúng coi thường tất thảy vạn vật, bất phân cả con người.
Với sức mạnh áp đảo, cũng tới một ngày chúng bắt đầu lăm le xâm lược vùng đất của nhân loại.
Nhân loại đương nhiên sẽ trơ mắt nhìn lũ ma tộc tác oai lộng hành, họ đứng lên và cùng chống lại thế lực tà ác.
Cuộc chiến dai dẳng kéo theo bao mất mát và bi thương , gây bóng ma tâm lí cho nhiều người chỉ vừa nghe tới.
Nhưng cuối cùng , như một câu truyện cổ tích, khi cái ác chẳng bao giờ chiến thắng cái thiện , ma tộc nhanh chóng yếu thế mà phải đầu hàng .
Nhưng nhiêu đó là không đủ lấp đầy khoảng trống do chiến tranh mang lại , mang lòng căm thù với kẻ đã gây nên đau thương cho bản thân, nhân tộc không những khước từ cờ trắng đầu hàng của đối phương mà còn đuổi cùng giết tận ma tộc , sớm muộn đưa ma tộc tới bờ vực tuyệt diệt .
Cuộc chiến khốc liệt ấy được đặt cho cái danh " Huyết Tẩy " chính vì nhân tộc đã rửa sạch căm thù của mình bằng máu tươi .( Khoảng thời gian Huyết Tẩy vừa đến chung hồi )Đứa bé là ma tộc , kẻ thù của mọi người, nếu nó có thể gọi là sống lay lắt cho qua ngày yên phận trong cái tông môn nhỏ bé này thì ắt lớn lên nó cũng phải chịu bao nhiêu tủi nhục , chuyện cũng đã xé ra to, không một đệ tử nào ở đây không biết lai lịch của đứa bé cả , nếu để nó ở đây thì chỉ là quả bom nổ chậm gây hại cho Hoa Long Phái ta mà thôi .Bầu không khí ảm đạm bỗng chốc bao trùm lên cả đại đường , không ai nói với ai câu nào nhưng tất cả đều mang một nét mặt khó nói , Dạ Long vẫn ôm khư khư đứa bé trên tay , tuyệt nhiên cười nhẹ một tiếng.- " Vậy ra các người là vì lý do này mà ngăn cản ta ?
Hừ ..."
Nói đoạn, Dạ Long chuyển ánh nhìn sang cục bột trong lòng, đôi mắt cao ngạo ngày nào lại dịu dàng đến lạ.
- " Thế đi, ta nhận con làm đồ đệ.
Từ nay không ai được bắt nạt con !
Nếu có kẻ đến tông môn gây rối ức hiếp con , phải bước qua xác ta !"
- " Chuyện này ...
Dạ Long trưởng lão-"
- " Giang sơn dễ đổi , bản tính khó dời !
Ai cả gan đến lấy lí do thằng bé là ma tộc mà gây khó dễ , cứ bảo Dạ Long ta , kẻ đó sẽ không có kết cục tốt đẹp !!
Ha ..!
Ha ...!
Ha...!"
- " Cứ như vậy ....
Đại trưởng lão ?"
Một trưởng lão e dè nhìn sang vị thiếu niên tóc xoã dài ngang eo , màu tóc trắng phấp phới trong gió , dung mạo anh tuấn thanh cao, không thể tin được đại trưởng lão lại là một thiếu niên mới độ chừng 30.
Suy cho cùng, ở nơi đây, số tuổi không quyết định ý thức con người mà là tu vi của họ .Đại trưởng lão nhấp nháy hàng mi ngước nhìn thẳng về phía Dạ Long trưởng lão , ánh mắt mang dáng vẻ điềm đạm lại có phần nuông chiều , ngài vẫn im lặng nhưng không khí xung quanh xem chừng cũng không bớt phần căng thẳng , môi ngài mấp máy mỉm cười nhẹ : - " Dạ Long ngươi biết rõ nếu cưu mang đứa trẻ sẽ có kết cục như nào mà phải không ?"
- " Đại Trưởng Lão định ngăn cản ta ?"
- " Nếu ngươi đã chắc chắn với quyết định của mình thì ta sẽ không làm khó ngươi nữa" - " Đại Trưởng Lão ngài cũng theo phe cô ta ?!"
- " Theo phe gì chứ !?
Là Đại trưởng lão anh minh quả có mắt nhìn người !
Thiên hạ này ngài là tốt nhất !
Là đệ nhất mĩ nhân!
Là bậc quân tử khuynh quốc khuynh thành!"
- " Đừng dẻo miệng nữa Dạ Long ..."
- " Hì hì !"
Đứa trẻ được đại trưởng lão công nhận , quay sang các trưởng lão khác , sau khi nghe lời Đại trưởng lão thốt lên , biểu hiện trên khuôn mặt cũng bắt đầu thoải mái phần nào .
Còn về phần Dạ Long , cô ta càng phấn khởi hơn , nhấc bổng đứa bé đã hé mở đôi ngươi tròn xoe tự bao giờ , xoay vài vòng rồi hớn hở cười lớn :- " Hì ! hì !
Nhóc con, mọi người cuối cùng cũng công nhận ngươi rồi !"
Đứa bé đáng thương bị Dạ Long xoay vòng vòng thì bắt đầu sợ hãi mà rưng rứng nước mắt , sau cùng cũng không nhịn được mà khóc lớn " oe ... oe... oe..."
Điều này làm cho một người vốn cứng đầu như Dạ Long phải hốt hoảng :- " Ế ??!!
Nhóc bị sao vậy ?!
Không thấy vui sao ?!"
- " Híc ! híc ! oe... oe... oe... !!!!"
- " Ahh !!
đừng khóc nữa"Các trưởng lão nhìn thấy cảnh dở khóc dở cười này thì cũng tỏ vẻ chán nản , một trưởng lão bước lên khó chịu dành lấy đứa bé từ tay của Dạ Long , bà ta hiệu là Độc Nhãn trưởng lão , mái tóc bà ta mang sắc hường phấn êm dịu xoã dài ngang lưng , từng đường nét trên khuôn mặt trở nên rõ rệt trong ánh mắt long lanh lệ ướt của đứa trẻ , mọi người có vẻ khá thích thú với nó .
Dạ Long hiểu được họ chỉ lo lắng vì sợ Đại Trưởng lão phản đối và hậu quả mà nó mang lại , nhưng sau cái gật đầu của ngài, bọn họ cũng đã đôi phần buông thả hơn , cô thầm mừng vì có bên cạnh những khoan hòa chiến hữu .Độc Nhãn bồng đứa trẻ đáng yêu trên tay, quay sang với Dạ Long còn đang bối rối bởi tiếng khóc của nhóc tì ban nãy, giọng điệu có phần dịu lại.- " Trưởng lão đã đồng ý rồi thì ta cũng không lao tâm làm khó ngươi nữa"- " Hì hì !!"
- " Đừng cười ngốc ở đó nữa Long ...
Cô gọi tên đứa bé là gì ?"
- " Hả ?
Tên á ?
Ta gọi nó là < nhóc con >"- " ..."
Sau lời nói từ miệng Dạ Long thốt ra , cả đại đường lập tức chìm vào không khí tĩnh mịch , hàng loạt ánh nhìn bất lực chĩa về phía Dạ Long đang cười ngây ngốc ở chính giữa đại đường , không ai nói với ai câu nào nhưng tất cả mọi người ở đó đều đồng loạt thở dài:- " Hừm ... mọi người cần một cái tên sao ??"
- " Ta gọi nó là ... là...
Khụ !
Khụ !
Khi ta lần đầu gặp được "nhóc con", nó là người cuối cùng còn sống sót , vẫn nằm say giấc trong đống tro tàn , vẫn còn mang dáng vẻ mềm yếu đáng yêu giữa chốn loạn lạc khô khốc máu tươi ...."
- " Ta muốn mọi người biết cái dáng vẻ trong sáng của "nhóc con" này dẫu thời khắc sinh tử!"
- " Ta sẽ gọi nó là < Tử Hoa > , nghe qua thì biết là người của Hoa Long phái , hiểu theo nghĩa sâu là bông hoa đại diện cho sinh tử , còn là bông hoa duy nhất mãi khoe sắc khi sắp phải lụi tàn"- " Tử Hoa ?
Nghe rất < cô > nhỉ, Dạ Long ?"
- " Ha !
Đại Trưởng lão cũng nói thế sao ?"
- " Ý ta là nói ngươi không có khiếu đặt tên đó"
- " Ngươi ... ??
Hừ ...
Dạ Long ta ghim ngươi , nhưng cái tên này là ta đặt đừng hòng ai dành lấy !"
Đứa trẻ lúc này ngoan ngoãn hiu hiu nằm ngủ trên tay Độc Nhãn , đứa trẻ ngoan ngoãn hơn mọi người nghĩ , khác với cái mác là ma tộc của mình , đứa trẻ hoàn toàn mang một dáng vẻ vô hại đáng yêu bình thường .Khoảng thời gian Tử Hoa được chấp nhận tại Hoa Long phái , ban đầu các đệ tử vẫn còn e ngại và né tránh cậu bé , nhưng Hoa Long phái là nơi hội tụ các đệ tử có tấm lòng bao dung, họ nhanh chóng chấp nhận Tử Hoa và nâng đỡ nó.
Đứa trẻ được xem như là tiểu đệ đệ của toàn Hoa Long phái .=====================Ngày qua ngày đứa trẻ có chút may mắn được sự quan tâm nhất định của các đệ tử trong tông môn .
Một tuổi thơ yên bình từ từ trôi qua , đệ tử trong tông môn dành một sự đối đãi đặc biệt cho Tử Hoa , dưới ánh mắt non nớt của đứa trẻ những thành viên của tông môn đều nở một nụ cười sáng lạng với nó , cho nó những thứ tốt đẹp nhất dành cho một đứa trẻ .Dạ Long xem nó như con của mình , không một ai biết lý do vì sao cô ta lại nâng niu đứa trẻ như thế , chỉ cần một ai đó có ý đồ xấu với Tử Hoa thì ngay lập tức kẻ đó sẽ phải trả giá cho hành động của bản thân .
Chính vì thái độ của Dạ Long , mọi trưởng lão hay đệ tử đều e dè , họ không thể xem thường đứa bé trước mắt cô ta.Mọi chuyện sẽ không bao giờ tốt đẹp mãi được , nhân tộc đã truy lùng ma tộc suốt kể từ khi Huyết Tẩy kết thúc ma tộc cùng đường , nhưng vẫn còn một số cá thể may mắn sống sót , đặc biệt là các tướng lĩnh ma tộc , vẫn còn vài tên sáng suốt ẩn nấp trong bóng tối , chúng tụ tập lại thành một quân đoàn , với định mệnh suy tàn chẳng còn gì để mất , chúng bắt đầu tấn công những thôn xóm nhỏ của nhân loại , nhưng dần dần bất ngờ bùng nổ về số lượng , nạn nhân chết dưới tay chúng đột nhiên có thể cử động và di chuyển điều kinh hoàng hơn là họ không còn là con người , khi phát hiện cá thể sống không phải ma tộc họ sẽ ngay lập tức xông vào mà cắn xé , tàn dư của ma tộc đã gây ra một cuộc chiến lớn dù không quy mô lớn như trận nhưng nó vẫn gây nên những làn sóng tàn dư nồng nặc mùi máu tanh , một cách nhanh chóng tin tức được gửi đến Hoa Long phái , là một trưởng lão của một tông môn , Dạ Long bắt buộc phải tham gia giúp sức , cô ta để lại đứa trẻ cho Độc Nhãn chăm sóc rồi bản thân xông pha chiến trường .Ngay sau khi Dạ Long rời đi được hai mươi lăm ngày , đã không còn tin tức gì từ tàn dư cuộc chiến ấy , những chiến binh may mắn sống sót thoát được địa ngục ấy thì đã mang một tin mừng cho mọi người: cuộc chiến đến hồi kết và nhân tộc một lần nữa thắng lợi .- " Không có tin gì ư ?"
- " Vâng !
Đại trưởng lão .
Bọn đệ tử đã lục tìm mọi nơi nhưng vẫn không có tung tích gì của Dạ Long trưởng lão cả"- " ..."==================== - " Dạ Long trưởng lão mất tích ư ?"
- " Suỵt!!
Chuyện này đừng nói lung tung !"
- " Đại trưởng lão vẫn còn đang ráo riết lục tìm tung tích của ngài ấy đó" - " Nhưng kể từ khi ngài ấy mất tích đến nay đã là hai tháng còn gì ...?!"
- " Vậy vị tiểu sư đệ gốc gác ma tộc đó...?"
Hai đệ tử gác cổng của Hoa Long vừa canh gác vừa bàn tán .
Ngay tại lúc này, trong gian phòng của Độc Nhãn, bà ta vẫn đang dùng Tiên Kính dò la tung tích của Dạ Long, vừa sầu não vừa lo lắng trong cơn tuyệt vọng.
Trong lúc người thấp thỏm lo âu thì có một hình hài bé nhỏ vẫn đang ngồi chơi một mình trước hiên phòng , đó là Tử Hoa, thằng bé lúc này vẫn còn mong ngóng người sư phụ quý mến của mình .
Trong kí ức của nó, hình bóng của Dạ Long hiện hữu mập mờ hoà với giọng nói trầm ấm vang vọng: - " Tử Hoa nghe ta bảo này, khi ta không có ở đây không ai có thể bảo vệ con một cách vẹn toàn , trước khi ta trở về hãy chăm lo tu tập , nhớ phải ngoan ngoãn nghe lời dì Độc Nhãn nghe chưa !"
- " Cái gì mà dì chứ hả ??!!"
- Giọng của Độc Nhãn gắt gỏng vang lên trong hồi ức.
- " Ta sẽ về thôi , phải ngoan ngoãn chờ ta nhé Tử Hoa."====================__Mười ba năm sau khi Dạ Long mất tích__Trên một vùng biển tại đông hải một dãy đồi núi xen kẽ nối đuôi nhau , người ta gọi nó là Vịnh Song Ngọc , thiên nhiên trên ấy núi nào đồi ấy đất lành chim đậu, phù sa tươi tốt , trăm hoa đua nở bất chấp thời tiết mùa màng , cũng chính là nơi phái Hoa Long đặt làm tông môn chính phái .Bầu không khí trong lành phảng phất mùi hoa nhài của thư đường dạy học , chim chóc kéo nhau nô đùa hoà với âm hưởng đồng thanh của một lớp học chứa đầy học tử của Hoa Long phái.
Trong phòng học một ông thầy râu tóc bạc phơ , chung quanh toát lên khí thế của một đại danh nhân , trên tay ông ta cầm khư khư cuốn kinh thư miệng đọc lớn thành tiếng , bên dưới giảng đường lũ đệ tử ngoan ngoãn đọc theo lời thầy mình như một bầy vẹt con.
Trong tiếng đồng thanh của lũ học tử , bên cửa sổ ngoài phòng học , phát ra một tiếng đọc non nớt đang nhại theo lời của người trong lớp , một đứa trẻ chừng mười 15 tuổi đang nhấp nhổm trông vô cùng khổ sở, xem chừng là lấp ló học trộm.Đứa trẻ ấy không ai khác ngoài Tử Hoa đang cố gắng học trộm vì không thể vào lớp học , vốn cậu không muốn làm những hành động bần hàn này nhưng trong thâm tâm, cậu vẫn còn vương vấn hình ảnh của Dạ Long cùng lời nhắc nhở , vì thế mới chăm chỉ núp ở đây nghe trộm bài giảng không thiếu buổi nào, vị thầy giáo kia xem chừng đã biết đến sự tồn tại của Tử Hoa bên ngoài lớp học nhưng ngài vẫn không đuổi đi , có chăng tấm lòng hiếu học ấy đã làm động lòng đến lương tri người thầy giáo.Nhưng mấy đứa trẻ khác thì không nghĩ vậy , mỗi khi chúng nó thấy Tử Hoa đều không ngần ngại buông ra những lời lẽ miệt thị nhằm hạ thấp phẩm giá của cậu .
Thuở Tử Hoa còn được bao bọc dưới vòng tay của Dạ Long, ai ai cũng muốn lấy lòng cậu.
Nhưng kể từ sự mất tích của Dạ Long được ban ra thì con mắt người ngoài nhìn nó khác hẳn.
Phải biết rằng, tuy có được sự chấp thuận từ các trưởng lão vẫn không ngớt những lời bàn tán xì xào, những ánh mắt ngờ vực.
Bởi suy cho cùng, không mấy ai tin rằng ma tộc có thể sinh sống và phát triển bình thường giữa xã hội loài người.Giờ đây, khi không còn có người chở che, những lời lẽ cay độc đều ghim chặt đầu của một đứa trẻ đáng thương.- " Ta không nhớ lần cuối ta được các sư huynh , sư tỷ quan tâm là khi nào nữa"- " Nhưng giờ ta không cần nó nữa , chỉ cần ngồi yên trong cái tông môn này chờ sư phụ trở về là được..."
- " Sư phụ người chắc chắn sẽ không nói dối ta , dù đã hơn mười năm..."
Lời hứa là thứ mà chỉ có người nghe mới ghi nhớ , trong suốt hơn mười năm ròng rã, Tử Hoa vẫn luôn cố gắng hứng chịu biết bao nhiêu lời nói cay độc của người đời.
Trong cái tình cảnh tưởng chừng như tuyệt vọng ấy, sư phụ chính là động lực để cậu có thêm sức mạnh để sống chui nhủi đến ngần giờ, còn Người ấy vẫn ôm theo lời thề hẹn năm ấy mà mãi không thấy trở về.Tiếng trống tan học vang lên , lũ đệ tử ồn ào ùa ra cửa , Tử Hoa giật mình nhanh chóng lượn đi , cậu chẳng buồn nghe mấy lời dèm pha sáo rỗng ấy , bọn chúng chỉ lấy cậu ra làm trò hề là giỏi, suốt bao nhiêu năm nay cậu sống ẩn mình dưới cái bóng của Độc Nhãn , yên vị làm một thằng hèn quét rác trong sân.
Có lẽ vì đã sống hòa nhập với con người, cậu cũng có cảm xúc như bao nhân tộc khác.
Như những cậu trai trạc tuổi , cậu cũng có một người để thầm thương trộm nhớ.
Đó một vị sư tỷ có nhan sắc tuyệt trần , dáng người mảnh khảnh , khoác lên mình tấm áo choàng trong suốt mỏng như cánh ve , nàng cùng các tỷ muội khác trong tông môn được xem như đại mỹ nhân hàng thật giá thật , người con gái mà một thằng hạ tiện chi chúng như Tử Hoa chẳng bao giờ có thể với tới.
Cậu chỉ có thể ngắm nhìn nàng từ xa như lúc này , trong khi vị sư tỷ ấy đang đi dạo thì cậu lại núp lùm ở một bụi cây gần đó dõi mắt theo mỹ nhân trong lòng mình .Theo thời gian biểu của ngày hôm nay , bây giờ Tử Hoa phải đến Tàng Thư Các.
Vì không muốn quá nổi bật, cậu đã chọn cách sống ẩn dật thay vì hăng hái đạt đại công như bao vị tông sư khác, cậu chọn làm một đệ tử phụ việc với cấp bậc thấp nhất trong hệ thống đệ tử của tông môn , nhằm lẩn tránh ánh mắt người ngoài , cũng đủ cho mình một công việc ổn định mà không bị đuổi khỏi tông môn , dù sao thì cậu cũng chưa muốn thành kẻ vô gia cư.
Chính vì suy nghĩ đó mà cậu vô tình trở thành chân sai vặt cho bọn đầu gấu, như bây giờ là phải đến Tàng Thư Các tìm mấy cuốn kinh thư cho tụi nó.
"Chúng cũng có chân mà."
Tử Hoa bức xúc mà chẳng thể nói được.Men theo lối đến Tàng Thư Các, bóng cây phượng dọc hai bên đường che lấp ánh dương rực nóng trên đỉnh đầu Tử Hoa , tiếng lá xào xạc xen lẫn tiếng sáo của một vị sư huynh đang ngồi bàn đá gần đó.
Mê mải theo giai điệu của tiếng sáo trong veo , cậu chàng thẫn thờ đứng sững người tại chỗ , vị huynh trưởng đang nhập tâm thổi sáo cũng bị Tử Hoa làm xao nhãng.
Sự xuất hiện đặc biệt này cũng khiến anh dừng thổi, im bặt đưa ánh nhìn ngạc nhiên sang cậu.
Lúc tiếng sáo du dương kết thúc cũng là lúc hồn phách cậu quay trở về, Tử Hoa ngơ ngác bần thần, thấy ánh mắt hai phần kỳ lạ , tám phần khôi hài của sư huynh nhìn về phía mình cậu chợt ngại ngùng mà chạy biến đi.
Vị sư huynh vẫn giương đôi ngươi màu hổ phách của mình dõi theo cái bóng lưng nhỏ nhấp nhô ngày càng xa dần- vị khán giả độc nhất vừa "say sưa thưởng lãm" tài nghệ của anh.====================- Nhân vật " Dạ Long " Trưởng Lão , thân phận : sư phụ của Tử Hoa - Chủng tộc : không xác định , vẻ ngoài giống con người- Giới tính : nữ - Chiều cao : 1m 77- Tuổi : không xác định