Siêu Nhiên Sự Gian Lận Của Thần Minh [ĐANG CHỈNH SỬA]

Sự Gian Lận Của Thần Minh [Đang Chỉnh Sửa]
Chương 75: Ma thuật cổ đại


Ngay khoảnh khắc lưỡi kiếm dần hạ xuống, trên trời chợt vụt qua một vệt sáng.Chỉ nghe "KENG!!" một tiếng vang dội, Catol lập tức lùi sâu về sau, ánh mắt sững sờ nhìn bên bả vai đang rỉ máu.Người đàn ông mang theo khí thế xé toạc không gian, mái tóc vàng điên cuồng nhảy nhót như ngọn lửa rực cháy, lại càng sáng chói như mặt trời vĩ đại.

Vạt áo choàng tung bay dữ dội, vẽ nên một tấm lưng vững chãi, có thể che chắn bất cứ ai trong đời.Hắn ngẩn đầu, ánh mắt ngoan cường chỉ nhìn thẳng.

"Xin lỗi đã đến muộn."

"Lần sau còn muộn thì ở nhà luôn đi, đợi đến dọn xác tôi là được."

Trái tim đang treo ngược cuối cũng đã có thể quay về vị trí vốn có.

Nhờ có sự xuất hiện của nam chính Egan mà Saint bấy giờ mới được yên lòng.Nam chính là cứu tinh lớn nhất của hắn.Egan nhếch miệng, khẽ đảo mắt quan sát tình trạng của người phía sau.

Chỉ thấy thanh kiếm bám trụ trên nền đất đột ngột rơi xuống, toàn bộ sức lực sau cùng đã bị vắt kiệt, giới hạn của con người chỉ tới đây thôi.

Cơ thể hắn lập tức đổ rạp xuống đất, một người một kiếm như hợp làm một.Kiera sửng sốt đỡ lấy người này, tuy nhiên cơ thể cao lớn ấy lại khác biệt quá lớn so với sức lực của một cô gái.

Cô nàng có hơi loạng choạng, vật vã nhờ sự trợ giúp của Egrus mới không ngã cả đôi.

Những người xung quanh cũng tức tốc trở về bên này.Egan thoáng giật mình, song vẫn nhanh chóng tập trung vào kẻ địch trước mắt.Catol ngây ngốc nhìn vết cắt đỏ thẫm trên bả vai, hắn chợt ngẩn đầu, ánh mắt như có điều băn khoăn."

Ngươi..."

"Ta còn tưởng mình vừa gặp ma..."

Egan thở phào một hơi, có lẽ vẫn còn sốc vì ngoại hình giữa hai người này.Nhìn Richard và Egrus đang tận lực lo cho người kia, Haen tự giác bước lên phía trước, liếc mắt hỏi nam chính."

Sao cậu lại ở đây?"

Egan thản nhiên đáp: "Anh cậu nhờ tôi đó."

"Không phải giờ này cậu đang bận chinh phạt ở phía Nam à?

Đột nhiên nhiệt tình vậy sao?"

Haen thắc mắc hỏi lại.Nam chính khinh bỉ xua tay: "Mấy con ma thú chỉ là chuyện nhỏ, tôi phải tăng tốc hoàn thành sớm hơn dự kiến tận bốn ngày đấy.

Tâm huyết vậy mà."

"Ian vẫn còn ở đó à?"

Quả là gặp đúng người tự khắc sẽ được khai khẩu, ngay cả thái độ cũng không khó chịu như trước nữa.Lent khoanh tay tung hứng hòn đá vừa nhặt được, nhếch miệng châm chọc: "Các ngươi xem chiến trường là phòng trà nhỉ?

Catol à, ngươi không có sức đe doạ đến vậy à?"

Eri xoè quạt, che khuất nửa gương mặt phía sau mặt nạ.

Nàng quay lưng, dịu giọng nhắc nhở Pan."

Đi thôi."

Dẫu hai trong số Thất Giả đã rời đi nhưng số đông ham vui còn lại vẫn ở lì tại đó.Catol nãy giờ vẫn luôn âm thầm quan sát người mới tới, bấy giờ mới có thể chắc chắn được một điều.

Hắn đảo mắt lên gương mặt vô hồn của anh trai, ánh mắt giận dữ, khó tin."

Ra là vậy, em hiểu rồi..."

Nam chính nhíu mày hỏi: "Hiểu cái gì?

Tôi nghe luôn được không?"

"Ra vậy, bấy lâu nay em cứ thắc mắc sức mạnh của anh đã đi đâu."

Vị thần lạnh lùng đặt sự chú ý lên người Egan, bật cười chua chát."

Hoá ra..."

Dành cho kẻ đã bị anh huỷ hoại.Những lời cuối Catol không hề nói ra.

Hắn xoay bả vai bị cứa rách, không nói một lời đã quay đầu biến mất, sau lưng chỉ để lại một làn khói đen mỏng manh.Jard chống tay ngồi dậy: "Hết chuyện rồi, giải tán về ngủ thôi."

"Cứ tưởng sẽ đánh nhau thêm một trận."

Lax phủi tay, gật gù chỉ vào Egan: "Ngươi khá đấy, ngài ấy ghim ngươi rồi."

"Tiền bối đợi bé!"

Ol đứng lặng một lúc lâu, nhìn dáng vẻ thê thảm của kẻ thù mà cõi lòng chợt biến động.

Mãi đến khi Doil nhận ra điểm khác thường, gọi cô bé mấy lần mới kịp tỉnh lại."

Đơ ra gì thế?

Về thôi."

Cô bé chầm chậm quay đầu, chiến trường hỗn loạn thoáng chốc đã vắng bóng kẻ thù.Nhóm người Egan không biết nhiều về nơi này nên cũng không dám ở lâu, sau khi kẻ địch rời đi đã lập tức đưa người trở về.

Dẫu sao ai kia vẫn đang bất tỉnh nhân sự, trông mặt mũi xanh xao như thiếu máu lắm.Egrus cẩn trọng cõng Saint trên lưng, những người theo sau thì trong lòng thấp thỏm, cứ sợ giữa đường hắn lại nôn ra một bụm máu.Haen nhặt kiếm về cho hắn, nhìn "Trioperos" đã hoá thành mèo đang điên cuồng chỉ trích và Hiha, con hổ nhỏ nằm gọn trên vai Manuel đang khóc sắp ngất.

Cảm giác bên cạnh quá yên tĩnh, kết quả chẳng biết tên Egan kia làm gì mà tụt lại tít đằng sau."

Anh cậu không ổn lắm đâu, về nhanh đã."

Quả thật như lời Egan đã nói, tình hình của Saint lúc này đang tệ hơn bất kỳ lần nào trước đó.

Máu chảy ra tuy đã khô nhưng vẫn còn bám trên người, cả bộ trang phục vừa mặc lúc vào thần điện cũng bị nhuộm đỏ.

Cả nhóm chạy một mạch về giáo đường, ngay cả một giây cũng không dừng lại.

Neuer mở rộng cửa phòng y tế, nhanh tay dọn sạch chỗ nằm cho bệnh nhân.Egrus cúi người, cùng Richard và Kiera nhẹ nhàng đặt Saint xuống.

Bên thái dương hắn đổ đầy mồ hôi, mái tóc nâu thuần chạm khẽ sau gáy, từng sợi tóc ướt đẫm dán chặt trên gương mặt trắng bệch ấy.

Trông dáng vẻ gắng gượng cùng hàng mày nhíu chặt ấy, ai cũng đoán được hắn đang vô cùng khó chịu.

Thấy Saint chợt há miệng thở dốc, hơi thở nặng nề như bị đè nén, Kiera sợ hãi lập tức cúi đầu áp tai vào lồng ngực hắn.Cả nhóm người vây kín cả giường bệnh, mỗi người một loại cảm xúc nhưng đều thống nhất không ai nói ra.

Kiera chớp mắt liên tục, hoảng hốt hét lên.

"Tim chú ấy đập loạn quá!"

Gần như cùng một lúc, cả Egan và Richard đều nhạy bén nhận ra điểm khác lạ, lập tức thăm dò nguồn ma thuật đang chảy trong cơ thể hắn.

Richard sửng sốt, kết quả lần này giống như thuở nhỏ, lúc Saint và Haen được cứu khỏi bọn bắt cóc tình trạng lúc đó cũng tương tự bây giờ.

Hạch tâm chứa đựng ma thuật lại vỡ tung, nguồn ma thuật lớn mạnh không có chỗ chứa chạy loạn khắp cơ thể hắn.

Thế nhưng khác với năm xưa, lần này vì hắn sử dụng thần lực nên hậu quả hoàn toàn khác nhau.

Vì hạch tâm không thể chạm đến thần lực nên khi miễn cưỡng sử dụng nhất định sẽ dẫn đến hạch tâm nổ tung, thần lực không có chỗ thoát sẽ tích tụ trong cơ thể, như quả táo bị đen một lỗ nhỏ, lâu dần sẽ lan khắp xung quanh, hoàn toàn bị ăn mòn.

Hắn cũng giống như vậy.Egan kéo mèo đen lên cao: "Chuyện cậu ta sử dụng thần lực là thế nào?

Các ngươi có chuyện gì đang giấu chúng ta?"

Thật sự mèo đen cũng không biết, khi đó nó chỉ tuân lệnh hắn theo bản năng, rồi về sau cũng không rõ nữa."

Ta cũng không nhớ, nhưng vì ta là thần thú nên dĩ nhiên phải có thần lực rồi.

Lúc đó ta chỉ biết nghe hắn, làm gì nghĩ đến chuyện cơ thể loài người yếu ớt như các ngươi không chứa nổi thần lực!"

"Anh ta còn sử dụng thần khí."

Haen nắm chặt thành giường, hắn nhớ bọn họ đã nói đó là Con Mắt Thời Không, là thần khi của Jacob.Egan kinh ngạc mở to mắt, hắn sợ hãi liếc mắt nhìn kẻ đang đau đớn vật lộn trên giường, đột nhiên giận đến bật cười.Tên điên.Đúng là điên rồi.Egrus nắm chặt hai tay, vẻ hoảng loạn hiện rõ qua đôi mắt: "Vậy phải làm thế nào, chúng ta phải cứu ngài ấy!"

"Đừng sốt ruột, để tôi nghĩ cách."

Egan bực bội cắn móng tay, tên khốn này rất giỏi mang phiền phức đến cho người khác.Kiera bê thau nước ấm chạy vào, vội vàng vắt sạch khăn ấm, cẩn thận lau sạch bụi bẩn trên mặt hắn.

Hiha dù nghịch ngợm nhưng lúc này vẫn ý thức được việc chủ nhân cần yên tĩnh, ngoài việc lo lắng khóc nức nở trên tủ đầu giường thì không hề làm gì khác"Cởi áo cậu ấy ra."

Richard chợt nghiêm túc lên tiếng, lập tức tháo bỏ đôi găng tay màu trắng, cả cặp kính gọng bạc cũng bị quăng lên bàn."

Ông có cách thật sao?"

Kiera rưng rưng nước mắt."

Cách này chỉ có thể tạm thời duy trì mạng sống, trước mắt phải qua cơn nguy kịch này đã.

Ngài Egan giúp tôi hộ pháp, mèo đen ở lại."

"Nghe theo sự chỉ đạo của tôi, những người còn lại hãy đứng xa ra, phòng trường hợp tôi cần trợ thủ."

Egan biết năng lực thật sự của Richard như thế nào, bởi năm đó chính hắn đã tận mắt chứng kiến người đàn ông trung niên lạnh nhạt gỡ bỏ kính mắt, trong tay không một vũ khí, ngang tàn huỷ diệt một quốc gia.Egrus và Haen đã cởi xong áo, ai nấy đều kinh hoàng khi nhận ra lồng ngực của hắn phủ đầy luồng khói trắng."

Kiera chuẩn bị nước thay, Manuel giúp ta chuẩn bị cốc trà nóng, thêm thật nhiều đường vào."

"Vâng."

"Tôi đi ngay."

"Mèo đen, đây là thần lực của ngươi ư?"

Richard nheo mắt hỏi."

Phải, nhưng không hoàn toàn."

Nó hơi khó hiểu: "Có lẽ là của Con Mắt Thời Không."

Haen lạnh lùng liếc mắt: "Các ngươi chê mình sống lâu quá nhỉ?

Cả con người cũng dám động đến thần khí?

Đã vậy ngươi còn giúp anh ta làm gì?"

"Ngươi dám cãi hắn không?"

Nó trừng mắt, lại nhỏ giọng: "Hơn nữa ta cũng quen rồi, chỉ cần hắn muốn ta đều sẽ lập tức làm theo..."

"Làm gì có thời gian suy nghĩ."

Hiha ngồi trên tủ đầu giường từ sớm, bấy giờ mới giơ tay lên tiếng: "Đúng vậy, chúng tôi sợ chủ nhân lắm."

"Khụ---"Người trên giường bất ngờ cong lưng kho khan dữ dội, cơn ho kéo dài mãi không dứt, đến mức ai nấy đều có cảm giác như người này sắp sửa nôn hết nội tạng mình ra.

Egrus vội vã vuốt lưng Saint, mặt cậu còn xanh hơn cả hắn.Khó khăn lắm mới dừng lại được, chất lỏng màu đỏ sẫm chầm chầm chảy ra từ khoé miệng hắn.

Máu tươi ngày càng đậm màu hơn, rõ ràng tình trạng của hắn đang ngày càng xấu đi.

Richard có hơi chần chừ, đã rất lâu rồi bản thân chưa dùng lại loại ma thuật này, ông không chắc nó sẽ thật sự hiệu quả.

Bởi đây là ma thuật cổ đại, trừ những chiến hữu năm xưa thì hầu như không ai biết về việc Richard đã nắm giữ một trong ba loại ma thuật cổ đại.Richard chỉ mới dùng nó hai lần.

Ma thuật cổ đại luôn thiếu sự hoàn thiện, vì vậy chính ông cũng không dám chắc về kết quả cuối cùng của nó.

Ma thuật cổ đại không nên để người ngoài biết được, nó sẽ chiếm lấy thần trí của con người, biến hon trở thành một con quái vật với sức mạnh ở thời đỉnh cao của mỗi người.

Ông sợ mình sẽ lại mất kiểm soát như bao lần trước.

Vậy nên bất đắc dĩ, ông đành giữ Egan và Haen ở lại, nhờ vào ma thuật của hai người này để níu lại chút tỉnh táo cuối cùng.

Ông không gọi mèo đen, bởi thứ nó sử dụng chính là thần lực.Saint nhíu chặt mày, mặt mũi tái nhợt như tờ giấy trắng.Egrus ngước mắt, vừa sợ vừa lo.

Richard nắm chặt hai tay, yêu cầu Egrus, mèo đen và Hiha mau lui ra cửa, không cho phép ai được bước vào đây.

"Haen hộ pháp cho tôi, ngài Hầu tước thì lo phần của thiếu gia."

Tình huống nguy cấp chẳng còn thời gian để chú ý lễ nghi, Richard như người trưởng bối thực thụ, thuần thục chỉ đạo lớp trẻ nên đứng và ngồi ở đâu.

Hai ngón tay khép lại trước ngực, Richard dặn dò: "Hai người nhắm mắt lại trước đã."

Cả Egan và Haen đều đồng loạt nhắm mắt.

Một cơn gió chợt nổi lên, chậm rì rì vây quanh Richard.

Lòng bàn tay xuất hiện một lỗ tròn đỏ sẫm, dần dà trồi lên một viên ngọc hình vuông nhỏ nhuốm đầy huyết sắc.

Máu tươi chảy dọc theo mu bàn tay, viên ngọc lơ lửng giữa không trung, vấy lên một cơn lốc xoay quanh chính ông.

Viên ngọc lục bảo trở về màu xanh vốn có, Richard lẩm bẩm câu thần chú trong miệng, đồ vật chợt bốc lên một làn khói xanh nhàn nhạt, lan toả khắp xung quanh.

Ông chợt lên tiếng: "Hộ pháp."

Cả hai đồng loạt mở mắt, cùng lúc vận ma thuật truyền vào cơ thể đối tượng trước mắt.

Chỉ thấy căn phòng đột nhiên tối om, không khí âm u bỗng chốc bao trọn tất cả.

Richard nhíu mày, ma thuật cổ đại cuồn cuộn dâng lên không ngừng, đôi mắt ông chợt loé lên tia sáng như ngọc lục bảo.

Sắc bén mà tối tăm hơn nhiều.

Luồng khói quanh quẩn giữa không trung rồi chui vào miệng Saint.

Hắn đột nhiên trợn trừng hai mắt, chân tay co giật không ngừng giãy giụa.

"Đè cậu ấy xuống!"

Egan lập tức buông xuống bàn tay đang thi triển ma thuật, mạnh mẽ ấn hắn xuống giường.

Haen đang hộ pháp cho Richard nên không thể trợ giúp, hết cách đành phải gọi thêm Egrus vào để Egan có thể tiếp tục truyền ma lực cho Saint.

Egrus như rơi vào không gian vô tận, xung quanh phủ đầy màu sắc âm u.

Hắn ấn vai Saint lại, sốt ruột lên tiếng: "Thật sự có tác dụng sao?

Trông ngài ấy có vẻ rất đau đớn..."

"Không sao."

Richard khẳng định chắc nịch, ánh mắt tràn đầy quyết tâm.

Cả hai lần sử dụng ma thuật cổ đại đều chưa từng thất bại, điều duy nhất khiến ông lo ngại chỉ là tác dụng phụ sau khi dùng nó.

Giờ đây bên cạnh có người níu lại, chắc chắn ông sẽ không tiếp tục mắc phải sai lầm như xưa.

Làn khói trắng quanh quẩn trên lồng ngực Saint đang dần tan đi, phản ứng của hắn cũng không còn kịch liệt như trước, hàng lông mày cũng dần được thả lỏng.

Quan sát thấy tình trạng Richard, Haen lập tức hỏi: "Ông chắc mình vẫn ổn chứ?"

Mồ hôi lạnh phủ đầy da đầu, lan xuống tận thái dương.

Richard mím môi gật đầu: "Chỉ một chút nữa thôi."

Có thể dễ dàng nhận thấy được Egan luôn phân chia sự chú ý sang cả hai đối tượng.

Hắn để ý tình trạng của Saint, nhưng lại càng lo lắng cho Richard hơn.

Haen liếc mắt nhìn hắn, lại nhìn xuống người bệnh trên giường.

Chỉ thấy Saint đột nhiên ngã phịch xuống giường, toàn thân rệu rã như mất đi toàn bộ sức lực.

Hắn nhắm mắt, tiếng hít thở vang lên ngày một rõ ràng.

Mọi người nhẹ nhõm thở phào một hơi, mọi chuyện xem như đã được giải quyết.

Bóng tối nhanh chóng tan đi, trả lại cho người không gian thanh tịnh.

Richard vịn thành giường, khó nhọc thở sâu mấy hơi, vẫn cố mở miệng thông báo.

"Xong rồi, ma thuật phản phệ tạm thời đã được thanh tẩy.

Thần lực không thể loại bỏ nhưng chí ít cũng không gây hại đến cậu ấy."

Egan ngẩng đầu, thiện chia nhắc nhớ Richard: "Ông nên nghỉ ngơi trước đã, còn lại cứ để chúng tôi."

Richard không từ chối, ông quay đầu cầm lấy găng tôi rồi xoay gót rời đi.

Richard ngẩng cao đầu bước đi, sống lưng cao thẳng nhưng chán tay lại có phần cứng nhắc.

Egan và Haen lặng lẽ nhìn theo, họ đã thấy được gân xanh nổi đầy trên cổ và thái dương ông ấy, huyết đỏ di chuyển loạn xạ bên dưới lớp da, trông như hàng ngàn con sâu đang bò bên dưới.

Hai người không nói gì, chỉ chăm chăm quan sát tình hình của người trên giường.

Kiera lập tức bưng nước vào, cùng Egrus lau sạch mồ hôi trên người hắn.

Egan giúp Kiera đỡ hắn dậy, miễn cưỡng đút sạch cốc trà ngọt sánh mà Manuel vừa mang đến.

"Thứ này có ích thật sao?"

Haen nghi ngờ nhìn cái cốc toàn đường.

Egan thành thật đáp: "Thật, tôi nghe bác sĩ trong hoàng cung nói đây gọi là "hạ đường huyết" khiến cơ thể mệt mỏi, mất sức.

Bổ sung đồ ngọt sẽ giúp cải thiện tình trạng theo hướng tích cực hơn."

"Lần đầu tôi nghe."

Haen không ngần ngại cho biết.

Egan lại nhìn Manuel và cốc trà ngọt: "Nhưng cũng không cần ngọt đến mức này đâu, cũng may cậu ấy đang hôn mê chứ cỡ này sao mà uống nổi."

Manuel gãi đầu ngượng ngùng: "Richard nói càng nhiều đường càng tốt, nên tôi cho vào hết..."

"Vậy là chủ nhân sẽ không sao nữa đúng không?"

Hiha nhảy phốc lên bàn, tròn mắt hỏi han.

"Không biết, nhưng tạm thời là vậy."

Egan nhếch miệng đáp: "Yên tâm, tên này không chết dễ vậy đâu."

Mèo đen chẳng biết đã đi đâu, lúc trở lại mọi người đều đã đi mất, chỉ còn lại Egrus đang kiên nhẫn túc trực bên cạnh.

Nó ngồi trên bệ cửa sổ, đôi mắt mèo sáng rực nhìn vào gương mặt đang yên giấc.

Một tia sáng chợt loé lên trong miền ký ức, nó ngây người, ngồi yên như tượng.

----------

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ
 
Back
Top Bottom