Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Sự Gắn Bó Thấp Kém - Giang Khương Khương

Sự Gắn Bó Thấp Kém - Giang Khương Khương
Chương 10: Chương 10



Buổi tối, Bùi Tịch Thanh sẽ lấy nước nóng để rửa chân cho tôi.

Anh ta cưng chiều tôi như cưng chiều người vợ thật sự của anh ta. Anh ta không để tôi phải tự mình làm bất cứ việc gì cả.

Ngay cả rửa chân cũng là anh ta giúp tôi.

Tôi nhìn dáng vẻ cẩn thận chu đáo của anh ta mà trong lòng vừa giận vừa hận.

Tôi biết, rõ ràng, Bùi Tịch Thanh thật sự sẽ không đối xử với tôi như vậy.

Bề ngoài, anh ta chỉ đối tốt với tôi nhưng sau lưng lại cùng đám công tử nhà giàu kia hành hạ tôi.

Trước đây, là do tôi quá ngây thơ.

Sao Bùi Tịch Thanh có thể bảo vệ một kẻ thứ ba và con của bà ấy chứ?

Chẳng qua anh ta chỉ dùng cách của mình để trả thù tôi mà thôi. Anh ta muốn thấy tôi được anh ta nâng niu mà bay lên cao, đến cuối lại bị chính anh ta đạp cho ngã xuống đất.

Anh ta đã rất thành công.

Ngón tay Bùi Tịch Thanh rất nóng, dường như còn nóng hơn cả nước.

Đầu ngón tay anh ta lướt qua lòng bàn chân tôi.

Tôi sợ nhột nên rụt người lại một chút.

Anh ta ngẩng đầu nhìn tôi, yết hầu chuyển động.

"Giang Kiều à, mắt cá chân của em đẹp quá."

Trước đây, Bùi Tịch Thanh cũng từng nói câu nói này trong kỳ nhạy cảm.

Anh ta chỉ trở nên dính người khi phát điên, sau đó anh ta sẽ tóm lấy chân tôi, lần sau mạnh hơn lần trước.

Tôi nhìn Bùi Cẩu rồi nhấc chân lên, cố ý đặt đầu ngón chân ướt sũng lên vai anh ta.

Thân hình Bùi Tịch Thanh rất đẹp. Chiếc áo phông mỏng manh không thể che hết cơ n.g.ự.c săn chắc của anh ta được.

Bọt nước làm ướt áo anh ta, cũng để lộ những đường cơ bắp ẩn hiện.

Tôi cố tình lau khô nước trên chân vào áo anh ta.

Dường như Bùi Tịch Thanh đã không kiềm chế được nắm lấy mắt cá chân tôi. Tốc độ chuyển động của yết hầu anh ta đã nhanh hơn.

Anh ta liếc nhìn tôi một cách lặng lẽ nhưng lại không dám lên tiếng.

Nhưng tôi biết anh ta muốn làm gì.

Tôi nhếch môi cười. Tôi cố ý dùng đầu ngón chân lướt xuống dưới một cách chậm rãi.

Lướt qua xương quai xanh rồi xuống cơ bụng của anh ta.

Chưa chạm đến quần, anh ta đã nắm c.h.ặ.t c.h.â.n tôi.

Đáy mắt Bùi Tịch Thanh sâu thẳm đến đáng sợ.

Tôi giả vờ không hiểu hỏi anh ta:

"Sao thế? Không được à?"

Tôi nhón đầu ngón chân, chạm vào bên hông anh ta.

Đó là điểm nhạy cảm của anh ta.

Hơi thở Bùi Tịch Thanh nặng nề hơn.

"Giang Kiều..."

"Ừm?"

Anh ta nhìn tôi bằng đôi mắt ươn ướt.

"Tối nay, anh có thể ngủ trên giường được không?"

"Không được."

Bùi Tịch Thanh cụp mắt xuống, trông anh ta cực kỳ tủi thân.

D*c vọng của anh ta rất nặng, lớp vải mỏng manh kia không ngăn nổi.

Tôi cố tình lờ đi rồi hách dịch ra lệnh, bắt anh ta lau chân cho tôi.

Anh ta nắm lấy chân tôi rồi lau rất chậm.

Mắt cá chân trắng nõn của tôi bị bàn tay anh ta x0a nắn liên tục.

Anh ta còn cố ý đặt chân tôi lên đùi mình, còn rất gần gốc đùi.

Quả nhiên, dù anh ta có biến thành kẻ ngốc thì vẫn là một tên háo sắc.

Tôi đá anh ta một cái, sau đó rúc cả người vào trong chăn.

Anh ta rên khẽ một tiếng.

Bùi Tịch Thanh không tức giận, ngược lại, dường như còn có chút khoan khoái.

Tôi quay lưng về phía anh ta ngủ, còn anh ta thì nhìn tôi rất lâu.
 
Sự Gắn Bó Thấp Kém - Giang Khương Khương
Chương 11: Chương 11



Sở Ngôn nói tôi hồi phục không tệ, có thể xuống giường hoạt động tự do rồi.

Ban ngày, tôi đi dạo khắp nơi.

Tôi vẫn chưa quen với sự thật rằng, đang có một sinh mệnh ở trong bụng mình.

Sở Ngôn thấy tôi đi trên đường đá liền sợ tôi ngã, vì thế cậu ấy dìu tôi đến bãi cát.

Tiếp xúc ở cự ly gần, mặt cậu ấy hơi đỏ lên.

Ánh mắt kiểu này, tôi gặp nhiều rồi.

Tôi vội vàng thu tay về, mỉm cười trêu chọc cậu ấy một cách cố ý.

"Đứa bé lại không phải của cậu, sao cậu lại lo lắng cho tôi như vậy?"

Sở Ngôn ngượng ngùng gãi gãi đầu.

"Đây là lần đầu tiên tôi gặp Alpha mang thai đấy. Anh phải chú ý nhiều hơn một chút, nếu xảy ra vấn đề, rất dễ mất mạng."

Tôi nhún vai.

Tôi cũng không mong đợi lắm vào đứa bé này.

Đứa bé sẽ không được ba nó thừa nhận, tôi cũng sẽ không nuôi con.

Nếu để nó chịu cảnh ngộ giống tôi, vậy tôi thà rằng không cho nó ra đời.

Sở Ngôn: "Anh và chồng cãi nhau à? Quan hệ của hai người trông cứng nhắc lắm."

"Anh ta không phải chồng tôi."

"Vậy anh..."

Cậu ấy liếc nhìn bụng tôi.

Tôi mỉm cười xấu xa rồi trêu cậu ấy: "Đây là tai nạn, lỗi lầm do tuổi trẻ củi khô lửa bốc nên không cẩn thận gây ra mạng người. Người tôi chơi qua nhiều lắm, đứa bé này chưa chắc đã là của anh ta đâu."

Sở Ngôn tuổi còn nhỏ nên tâm tư rất đơn thuần.

Thiếu niên vừa tròn mười tám, vừa nghe thấy những lời này thì tai đỏ bừng.

Cậu ấy chuyển chủ đề nói muốn mời tôi uống nước dừa.

Tôi vừa quay đầu lại đã thấy Bùi Tịch Thanh đang xách một con gà đứng ở đó.

Tuy anh ta đang ngây người đứng đó nhưng ánh mắt lại rất tối tăm.
 
Sự Gắn Bó Thấp Kém - Giang Khương Khương
Chương 12: Chương 12



Bùi Tịch Thanh về nhà hầm canh gà.

Anh ta không nói tiếng nào nhưng lúc anh ta thái rau, tiếng băm chặt vang lên rất lớn.

Bữa cơm trôi qua đặc biệt nặng nề.

Anh ta chẳng có khẩu vị gì, ngược lại tôi đã uống hết hai bát canh gà lớn.

Tôi nhìn ra được anh ta không vui.

Nhưng tôi vui.

Tên khốn này, phải trị một phen.

Buổi tối, lúc Bùi Tịch Thanh muốn rửa chân cho tôi.

Tôi lại rụt chân về, nói tôi muốn tự làm.

Anh ta đầy thất vọng thu tay về.

Sau khi tắt đèn, anh ta nằm trên chiếu dưới đất.

Tôi ngủ rất nông, người bên cạnh lại cứ trằn trọc mãi khiến tôi cũng không ngủ được.

Lúc tôi đang chuẩn bị đá anh ta một cái, thì bỗng ngửi thấy mùi gỗ tuyết tùng.

Lạnh lẽo trong trẻo, lại mang theo cảm giác áp bức nồng đậm.

Là mùi tin tức tố của Bùi Tịch Thanh.

Bất chợt, giọng nói tủi thân và trầm thấp của anh ta vang lên.

"Giang Kiều, tại sao em lại nói anh không phải chồng em?"

"Chúng ta vốn dĩ không có quan hệ hôn nhân."

"Nhưng anh đã nói sẽ chịu trách nhiệm với em, còn đứa bé thì sao? Không phải của anh thì còn có thể là của ai?"

"Ai biết được chứ. Anh chơi tôi chán rồi thì muốn kết hôn với người khác. Vậy chẳng lẽ tôi không thể tìm người khác để chơi đùa sao?"

"..."

Lồ ng n.g.ự.c Bùi Tịch Thanh thấy nghèn nghẹn.

Toàn thân anh ta nóng bừng, như có một luồng lửa giận xen lẫn cảm xúc đang mất kiểm soát không ngừng trào dâng.

Tôi nói bừa, chỉ muốn chọc tức anh ta thôi.

Nhưng không cẩn thận chọc tức quá đà rồi.

Bùi Tịch Thanh đột nhiên đứng dậy, leo lên giường rồi đè lên người tôi.

Tôi giật mình, sau đó giơ tay tát anh ta một cái.

Tuy nhiên, anh ta lại không né, ngược lại, anh ta còn bắt lấy hai tay tôi, đè qua hai bên tai.

"Em đã chơi với những ai?"

"Dựa vào đâu mà tôi phải nói cho anh biết?"

Hai mắt Bùi Tịch Thanh trầm xuống, cảm giác chiếm hữu đặc quánh đang cuồn cuộn dâng lên trong đáy mắt anh ta.

"Em chơi với người khác thế nào thì giờ chơi cho anh xem đi."

"Anh điên rồi à? Anh xuống ngay cho tôi!"

Bùi Tịch Thanh cúi xuống hôn tôi.

Khi anh ta vừa đến gần tôi, cả người anh ta như mất hồn, không thể kiểm soát được nữa.

Tôi cảm nhận được cơ thể anh ta nóng lên. Tôi nhận ra, có lẽ kỳ nhạy cảm của anh ta sắp đến rồi.

Tôi đẩy anh ta một cái.

Tôi càng chống cự, anh ta càng hưng phấn.

Bùi Tịch Thanh hôn một cách hỗn loạn nhưng tay anh ta lại rất biết phải chạm vào đâu.

"Nói đi, em đã chơi với người khác như thế nào?"

"Chơi như vậy sao? Hửm?"

"..."

Eo tôi run lên một cái.

Tên khốn nạn này!

Tôi cắn anh ta một cái thật mạnh.

Bùi Tịch Thanh dừng lại, l.i.ế.m vết m.á.u ở khóe môi.

Anh ta nhìn tôi chằm chằm bằng đôi mắt u ám. Trong ánh mắt đó có cơn d*c vọng xen lẫn một tia khó chịu.

Tôi nhìn biểu cảm của anh ta rồi bỗng nhiên nhận ra điều gì đó.

Trước đây, Bùi Tịch Thanh chưa bao giờ ghen tuông vớ vẩn, cũng rất hiếm khi để lộ quá nhiều cảm xúc.

Trong thoáng chốc, tôi cảm thấy có chút mới lạ.

"Bùi Cẩu, anh ghen à?"

Bùi Tịch Thanh biến thành kẻ ngốc rồi mà vẫn giữ bộ dạng kiêu ngạo khó chiều đó.

Anh ta không đáp, chỉ cúi đầu muốn cắn tôi.

Tôi chống tay vào vai anh ta, từ từ giải phóng tin tức tố ra để trấn an cảm xúc của anh ta.

Tin tức tố của anh ta quấn lấy của tôi.

Ánh sáng trong mắt Bùi Tịch Thanh trở nên dịu đi.

"Giang Kiều, em đừng chơi với người khác. Sau này anh cho em chơi, được không?"

Chóp mũi anh ta chạm vào má tôi, ý muốn lấy lòng rất rõ ràng.

Nhưng có một thứ của anh ta rất nguy hiểm.

Tôi dùng tay đẩy anh ta ra, anh ta lại thừa nhân hôn lên ngón tay tôi.

Nụ hôn vụn vặt nóng bỏng từ từ rơi xuống.

Tin tức tố của anh ta bắt đầu câu dẫn tôi.

Tôi cũng trở nên nóng ran.

Tôi cắn chặt răng, chịu đựng việc bị anh ta ôm vào lòng dụ dỗ.

"Giang Kiều này, trước đây em chơi với anh thế nào vậy? Em dạy anh đi."

"Mềm quá, anh có cắn chỗ này chưa?"

"Sao em không nói gì? Không thích à?"

Bùi Tịch Thanh không thầy đã tự thông. Anh ta đang dẫn dụ tôi.

Anh ta nắm lấy mắt cá chân tôi, l.i.ế.m cắn liên tục vào chỗ đó.

Anh ta cảm thấy để lại dấu vết ở đó vẫn chưa đủ nên tiếp tục đi lên.

...

Cuối cùng, tôi nằm trong chăn nóng bừng cả người.

Áo ngủ cũng ướt đẫm mồ hôi.

Bùi Tịch Thanh chui ra khỏi chăn, miệng ẩm ướt sáng bóng.

"Giang Kiều, em thoải mái không?"

Tôi cắn môi không nói gì.

Anh ta dính sát vào người tôi cọ cọ.

"Vợ ơi, em cũng giúp anh được không?"

"Cút đi."

Tôi đẩy anh ta ra một cách yếu ớt.

Hai mắt Bùi Tịch Thanh xanh lét, trông như sói đói.

Cuối cùng, tôi phải nhắc anh ta rằng, làm vậy không tốt cho đứa bé. Lúc này anh ta mới chịu thôi.

Bùi Tịch Thanh đi tắm nước lạnh rất lâu.

Sau khi trở về, anh ta không nằm trên chiếu nữa, mà lên giường ôm tôi ngủ.
 
Sự Gắn Bó Thấp Kém - Giang Khương Khương
Chương 13: Chương 13



Ngày hôm sau, anh ta vẫn đi làm như thường lệ.

Anh ta mua được đồ tốt sẽ cho tôi ăn ngay lập tức.

Bùi Tịch Thanh nói, bất kể đứa bé là của ai, chỉ cần là tôi sinh ra, anh ta đều sẽ lo.

Nhưng anh ta không cho phép tôi đi lại quá gần những người đàn ông khác.

Mỗi ngày trở về, anh ta đều ngửi mùi trên người tôi.

Có mùi Alpha khác, anh ta sẽ cứ quấn lấy tôi hỏi mãi.

Bây giờ anh ta cũng không ngủ dưới đất nữa mà bắt đầu ngủ cùng tôi.

Tôi mắng anh ta thế nào cũng vô dụng.

Anh ta đã học được cách mặt dày mày dạn, giống như anh ta thật sự biến thành chó rồi.

Dưới sự chăm sóc của anh ta, cả người tôi tròn ra không ít.

Mỗi lần nhìn dáng vẻ anh ta lo lắng cho tôi, có một khoảnh khắc, tôi rất muốn chúng tôi cứ như thế này mãi.

Quên đi quá khứ, cứ tiếp tục sống cùng anh ta trên hòn đảo xa lạ này cũng không tệ.

Buổi chiều tối, Sở Ngôn mang rau đến cho tôi.

Tối nay, tôi định cùng Bùi Tịch Thanh ăn lẩu gà hầm nước dừa.

Nhưng đợi đến rất khuya, anh ta vẫn chưa về.

Tôi nhìn mặt biển đen kịt mà lo lắng trong lòng.

Anh ta xảy ra chuyện rồi ư? Hay là anh ta đã khôi phục trí nhớ và đi luôn rồi?

Đột nhiên, trưởng thôn đến tìm tôi.

Ông ấy nói hôm nay, Bùi Tịch Thanh đánh nhau với người ta, bảo tôi đến phòng y tế đầu thôn tìm anh ta.

Khi tôi đến, bên ngoài đã có một đám người vẫn đang la hét đòi tìm Bùi Tịch Thanh để tính sổ.

Hai người đứng đầu mặt mũi bầm dập, xung quanh là họ hàng của họ.

Một đám người cầm gậy lớn nhỏ, trông không dễ chọc vào.

Tôi cũng tiện tay cầm lấy một cây gậy chống, chỉ vào mặt bọn họ.

"Ai muốn tính sổ với anh ta thì đến tính với tôi trước nào."

Chuyện đánh nhau này, tôi quá quen rồi.

Chỉ cần không sợ chết, ai cũng đánh không lại bạn.

Trưởng thôn thấy vậy thì đến hòa giải.

Ông ấy nói, hôm nay, Bùi Tịch Thanh và người ta xảy ra tranh cãi cho nên mới đánh nhau.

Tôi không tin, người lịch sự như Bùi Tịch Thanh, dù ngốc rồi cũng không bao giờ hành động bốc đồng như vậy.

"Các người tốt nhất nói thật cho tôi, nếu không, hôm nay, dù tôi có liều mạng cũng sẽ chơi đến c.h.ế.t với mấy người."

Tôi nói lời tàn nhẫn với khuôn mặt lạnh tanh.

Đám người kia nhìn tôi một cái, ánh mắt đều trở nên do dự.

Chắc bọn họ chỉ muốn tống tiền, chứ không thật sự muốn gây ra án mạng thật sự.

Đột nhiên, cánh cửa phía sau mở ra.

Đầu Bùi Tịch Thanh quấn băng, trên mặt còn có vài vết bầm.

Tôi vốn đứng chắn trước cửa phòng, nên khi vừa quay đầu thì lập tức bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo ấy.

Chỉ trong một khoảnh khắc.

Cứ như người anh kế trong sáng như ánh trăng sau mưa kia đã trở về.

Tôi giật mình một cái, trong lòng căng thẳng một cách khó hiểu.

Bùi Tịch Thanh bước lên và cầm lấy cây gậy trong tay tôi. Anh ta nói khẽ:

"Giang Kiều, anh không sao, em đừng làm mình bị thương."

Bùi Tịch Thanh giải thích với trưởng thôn, nói hôm nay đang trên đường về thì nghe thấy hai người ngư dân kia đặt điều về tôi. Họ nói tôi trông xinh đẹp quá, biết đâu là người làm việc không đàng hoàng ở bên ngoài, sau đó không sống nổi nữa mới đến nơi đất khách quê người này.

Bùi Tịch Thanh không chịu nổi cơn tức nên đã xảy ra tranh cãi với bọn họ.

"Nếu không tin, trưởng thôn có thể tìm A Liêu ở tiệm tạp hóa đến làm chứng, lúc đó anh ấy đã đến can ngăn chúng tôi nên cái gì đều nghe thấy."

Giọng điệu của Bùi Tịch Thanh thong thả không vội vã, dường như anh ta không hề tranh cãi với bọn họ.

Hai người ngư dân đứng đầu kia im bặt.

Trưởng thôn ra mặt làm người hòa giải, cuối cùng ông ấy dạy bảo hai người vài câu rồi để họ đi.

Đường về rất tối.

Bùi Tịch Thanh liếc nhìn bụng tôi rồi đưa tay nắm lấy tay tôi.

Tôi luôn cảm thấy hơi kỳ lạ.

Bình thường Bùi Cẩu nói chuyện rất yếu ớt, không giống như vừa rồi, vừa bình tĩnh vừa đanh thép như vậy.

"Vết thương trên đầu anh không sao chứ? Có đau lắm không?"

"Không sao."

Tôi cố ý thăm dò: "Vậy anh có nhớ ra chuyện gì không?"

Bùi Tịch Thanh trả lời rất nhanh.

"Không có."

"..."

Nói chuyện cũng ít đi rồi.

Không giống Bùi Cẩu chút nào.

Sau khi về nhà, Bùi Tịch Thanh rót nước rửa chân cho tôi.

Tôi quan sát anh ta, lại cảm thấy anh ta không giống như đã khôi phục trí nhớ.

Nếu Bùi Tịch Thanh thật sự đã đến, biết tôi mang thai, lại còn phát hiện tôi bắt nạt anh ta. Có lẽ, anh ta sẽ hành hạ tôi đến c.h.ế.t đi sống lại nhỉ?

Khi ngủ, Bùi Tịch Thanh cứ vuốt tóc tôi mãi, như thể anh ta đang xác nhận rằng, tôi vẫn luôn ở bên cạnh anh ta.
 
Sự Gắn Bó Thấp Kém - Giang Khương Khương
Chương 14: Chương 14



Bùi Tịch Thanh bị thương ở đầu nên ở nhà nghỉ ngơi vài ngày.

Anh ta vẫn nấu cơm cho tôi, đi dạo cùng tôi như thường lệ.

Lúc anh ta tắm.

Tôi vào trong lấy quần áo một lát.

Bùi Tịch Thanh lại lập tức dùng khăn tắm che người lại.

Trong hơi nước mờ ảo, thân hình anh ta thoắt ẩn thoắt hiện.

Có phải chưa từng nhìn thấy đâu. Chỉ có một cái khăn tắm, anh ta che được cái gì chứ?

Tôi cố ý trêu chọc rồi nhướng mày với anh ta.

Bùi Tịch Thanh mím môi, nhìn đi chỗ khác. Sau đó anh ta thúc giục tôi ra ngoài nhanh lên.

Tôi cứ nhất quyết làm ngược lại anh ta, còn lại gần anh ta hơn.

"Anh ngượng ngùng cái gì? Trước đây, chẳng phải anh còn quấn lấy tôi đòi tắm cùng sao? Anh có muốn tôi giúp anh không?"

Bùi Tịch Thanh liếc tôi một cái rồi do dự.

Dường như anh ta rất muốn đồng ý.

Nhưng ánh mắt anh ta dừng lại trên bụng tôi, rồi miễn cưỡng nở nụ cười:

"Đừng quậy nữa, Giang Kiều."

Nụ cười của tôi cứng lại một chút.

Tôi không trêu anh ta nữa mà lập tức đi ra khỏi phòng tắm.

Giọng điệu và nụ cười vừa rồi, tôi đã quá quen thuộc.

Trước đây, mỗi khi Bùi Tịch Thanh bị tôi làm phiền đến mất kiên nhẫn sẽ nói chuyện với tôi bằng một cách bất đắc dĩ như vậy.

Trong lòng tôi luôn thấp thỏm không yên.

Do dự mãi như thế này khiến tôi cảm thấy khó chịu khắp người.

Buổi tối, khi Bùi Tịch Thanh đang chuẩn bị chui vào chăn.

Tôi lại cố tình đẩy anh ta ra.

"Tối nay anh ngủ dưới đất đi."

"Tại sao? Anh có làm gì sai đâu."

Anh ta nhìn tôi bằng ánh mắt đáng thương.

Trông có vẻ rất giống Bùi Cẩu.

Tôi siết chặt ngón tay rồi quay mặt đi.

"Tôi không muốn ngủ cùng anh, tôi thấy ghê tởm."

"..."

Ánh mắt người bên cạnh lạnh đi.

Nhưng khi anh ta mở miệng, giọng điệu vẫn mềm mỏng như trước.

"Tại sao chứ? Tối nay anh sẽ ngoan ngoãn, không làm ồn em, có được không?"

"Đừng, tôi ngửi thấy mùi trên người anh là thấy khó chịu rồi."

Bùi Tịch Thanh ngửi quần áo trên người, sau đó anh ta lại quay đầu lại với vẻ đầy tủi thân.

"Vậy anh đi tắm lần nữa."

"Không cần đâu. Anh vẫn chưa hiểu sao? Tôi ghét tin tức tố của anh. Ở đây, Omega nào cũng đều thơm hơn anh. Tôi phát hiện mình không thích anh chút nào. Trước đây, đầu óc tôi đúng là bị úng nước mà."

Lời vừa nói ra, ánh mắt Bùi Tịch Thanh nhìn tôi đã thay đổi.

Dù anh ta che giấu sâu đến đâu, cơn tức giận kia cũng không che giấu được.

"Em nói lại lần nữa xem?"

Quả nhiên là giọng điệu quen thuộc đó.

Mỗi lần tôi cãi lại Bùi Tịch Thanh, tôi đều bị anh ta trừng trị tàn nhẫn trên giường, sau đó anh ta lại uy h.i.ế.p tôi như vậy.

Tim tôi run lên một cái. Tôi theo bản năng lùi lại.

"Anh nghỉ ngơi sớm đi, tôi sang nhà bên cạnh ngủ."

Nhà bên cạnh là nhà của Sở Ngôn.

Sở Ngôn là Alpha, cho nên tôi nằm ghế sofa của cậu ấy ngủ tạm cũng không sao.

Bùi Tịch Thanh kéo tôi lại, đôi mắt anh ta ươn ướt.

"Em định bỏ lại anh một mình sao? Trước đây, em đã hứa sẽ không bỏ rơi anh mà."

Tôi nghẹn lời một chút. Sau đó, tôi cố sức đẩy anh ta ra.

"Bùi Tịch Thanh, anh có thể đừng giả vờ nữa được không?"

Anh ta không thể đóng giả thành bộ dạng Bùi Cẩu được.

Từ nhỏ, Bùi Tịch Thanh đã được nuông chiều, anh ta đã quen được người người vây quanh rồi. Anh ta không thể làm ra bộ dạng cẩn thận dè dặt và hèn mọn đó.

Trong phòng im lặng hai giây.

Bùi Tịch Thanh cười khẩy một tiếng.

Anh ta ngương mắt lên lần nữa, sự mềm mỏng giả tạo trong mắt đã biến thành màn sương lạnh lẽo.

"Bị em phát hiện nhanh như vậy sao?"
 
Sự Gắn Bó Thấp Kém - Giang Khương Khương
Chương 15: Chương 15



Tôi hiểu, giấc mơ nào rồi cũng đến lúc phải tỉnh giấc.

Chỉ là hơi không nỡ.

Bùi Tịch Thanh không cho tôi đi. Anh ta nhất quyết chặn tôi ở cửa.

"Sao? Anh không phải tên ngốc kia, nên em không muốn ở cùng anh nữa à?"

"Chứ sao nữa, anh đã làm gì, anh không rõ sao?"

Bùi Tịch Thanh mím môi. Anh ta rất biết điều tránh né chủ đề này.

"Muộn rồi, em nghỉ ngơi trước đi."

"Anh ở đây, tôi không ngủ được."

Tôi không muốn ở cùng phòng với anh ta.

Bùi Tịch Thanh cắn răng: "Anh có thể ngủ dưới đất, nhưng em không được sang nhà bên cạnh."

Nói xong, anh ta nằm xuống chiếu dưới đất.

Bùi Tịch Thanh kiêu ngạo, lần đầu tiên cúi đầu trước tôi.

Chúng tôi ngủ chung một phòng, nhưng dường như cách nhau rất xa.

Cả một đêm, tôi và anh ta đều không ngủ ngon.

Sau khi trời sáng, chúng tôi lại quay về mối quan hệ mà trước đây chúng tôi không muốn đối mặt.

...

Ngày hôm sau, tôi tìm Sở Ngôn để mượn điện thoại.

Tôi muốn gọi người nhà họ Bùi đến để đưa Bùi Tịch Thanh đi.

Nhưng anh ta không chịu. Anh ta giật lấy điện thoại rồi tranh cãi với tôi.

"Anh không đi, anh ở đây với em. Em không muốn quay về nhà họ Bùi, anh cũng không muốn."

"Đó là chuyện của anh. Anh theo tôi, chỉ làm liên lụy tôi thôi."

Tôi giật lại điện thoại, bấm một dãy số.

Tôi không nhớ số của nhà họ Bùi.

Tôi chỉ nhớ số của Lục Hủ Nam.

Lục Hủ Nam là con riêng của một thương gia giàu có ở Bắc Kinh.

Tính cách anh ấy lạnh lùng và cô độc. Lúc cậu ta bị bắt nạt, tôi đã cứu cậu ta.

Thế là anh ấy nợ tôi một ân tình. Do đó, cậu ta đã hứa với tôi rằng, sau này anh ấy sẽ giúp tôi bất cứ việc gì.

Điện thoại vừa kết nối, giọng Lục Hủ Nam truyền đến.

Sắc mặt Bùi Tịch Thanh rất khó coi. Anh ta thẳng tay cúp điện thoại, không cho tôi gọi lại nữa.

Tôi nhìn anh ta đầy tức giận.

"Anh làm gì thế? Chẳng phải trước đây anh đã bảo tôi đừng can thiệp vào cuộc đời anh sao? Anh mau chóng trở về kết hôn tiếp đi. Còn tôi, tôi sẽ biến khỏi cuộc đời anh."

"Ai bảo em biến mất? Kết hôn chỉ là kế sách tạm thời của dòng họ. Bây giờ em có con rồi, anh sẽ chịu trách nhiệm với em."

"Hừ, bớt làm tôi ghê tởm đi. Tôi sẽ bỏ đứa bé, không phiền anh phải lo."

Đồng tử Bùi Tịch Thanh run lên một chút, anh ta dùng sức xoay vai tôi lại.

"Giang Kiều, em nói bậy gì thế? Tại sao em lại muốn phá bỏ nó?"

"Anh nói xem? Anh đã quên chuyện trước đây rồi à? Chẳng lẽ anh muốn để đứa bé biết, ngày trước, ba lớn của nó suýt chút nữa đã hại c.h.ế.t ba nhỏ của nó hay sao?"

Tôi nhìn anh ta bằng ánh mắt lạnh lùng.

Một lúc lâu sau, bàn tay Bùi Tịch Thanh buông tôi ra một cách yếu ớt.

Anh ta nhớ.

Anh ta sẽ luôn luôn nhớ.

Thời cấp ba, mẹ anh ta bị bệnh, ba anh ta cũng không về thăm.

Lúc quay về lần nữa, ba anh ta mang theo tiểu tam và đứa con riêng của tiểu tam.

Vì vậy, Bùi Tịch Thanh bắt đầu kế hoạch báo thù lâu dài nhằm vào tôi.

Lúc đó tôi vẫn còn ngây thơ tưởng rằng, anh ta và những cậu ấm khác không giống nhau.

"Bùi Tịch Thanh, năm lớp 10 đó, tại bữa tiệc, tôi bị người ta nhốt dưới hầm rượu nhưng tôi không khóc, cũng không làm ầm lên. Lúc đó, có phải anh thất vọng lắm phải không?"

"Cho nên sau này anh bảo Trần Bỉnh ném tôi vào bể bơi, để anh xuất hiện như một vị cứu tinh. Để tôi thích anh. Rồi sau đó, anh chỉ cần đứng đó nhìn tôi vì anh mà khúm núm cầu xin, cuối cùng lại chẳng cầu được gì. Nhìn thấy tôi như vậy, anh thấy hả hê lắm đúng không?"

Bùi Tịch Thanh còn xảo quyệt hơn so với tôi tưởng tượng.

Anh ta cụp mắt xuống đầy áy náy, rồi lắc đầu một cách yếu ớt.

"Lúc đó anh không muốn bắt nạt em. Chỉ là, anh thấy em cứu Lục Hủ Nam, thấy hai người thân thiết như vậy, trong lòng anh thấy rất khó chịu."

"Trần Bỉnh muốn giúp anh chỉnh em nên cậu ta mới đưa em đến bể bơi. Anh muốn cứu em, nhưng bị Lục Hủ Nam nhanh chân hơn đến trước."

"Em nói đúng. Anh quả thực thích đóng vai cứu tinh của em, cố ý đùa giỡn em."

"Nhưng thấy em và Lục Hủ Nam thân thiết, anh mới hiểu ra tình cảm của mình dành cho em không chỉ là báo thù."

Cuối cùng, tâm tư xấu xa bị giấu kín nhiều năm của Bùi Tịch Thanh cũng đã lộ ra.

Trước đây, anh ta không muốn thừa nhận việc mình thích một đứa con riêng không thể lộ diện của tiểu tam.

Bây giờ, cuối cùng anh ta đã có dũng khí để đối mặt.

Tôi kinh ngạc nhìn anh ta. Trái tim tôi giống như vừa chìm xuống biển sâu, không thể thở nổi.

Trong nháy mắt, một vài chi tiết nhỏ nhặt được tôi nhớ lại.

"Bùi Tịch Thanh, anh vốn là Alpha cấp cao. Lần đó, khi tôi bỏ thuốc anh, thật ra anh đã nhận ra rồi, phải không?"

"..."

Anh ta không lên tiếng.

Anh ta ngầm thừa nhận rồi.

Rõ ràng, Bùi Tịch Thanh biết tôi bỏ thuốc anh ta, vậy mà anh ta lại tự mình bước vào cái bẫy của tôi.

Như vậy, anh ta có thể giả vờ mình là nạn nhân, lý lẽ hùng hồn chỉ trích tôi, rồi nhân cơ hội dây dưa với tôi.

Thật đê tiện và xảo quyệt biết bao.

Tôi đứng c.h.ế.t trân tại chỗ.

Cuối cùng, tôi cũng hiểu thế nào là gậy ông đập lưng ông.

"Bùi Tịch Thanh, đúng là tôi xem thường anh rồi."

Tôi bật cười chế nhạo.

Trong ván cờ này, ngay từ đầu, tôi đã là bên bị đùa giỡn.

Mặt mày Bùi Tịch Thanh tái nhợt, anh ta cụp mắt xuống.

"Giang Kiều, anh thừa nhận. Lúc trước, anh đã làm rất nhiều chuyện xấu, anh có thể xin lỗi em."

"Không cần nữa. Tôi chưa bao giờ muốn trèo cao vào nhà họ Bùi, cũng không muốn phá hoại gia đình anh. Là các người ngay từ đầu đã tỏ ra ác ý với tôi."

Cho nên tôi mới phải xù lông như con nhím.

Bởi vì tôi sợ hãi.

Không ai bảo vệ tôi, tôi chỉ có thể tự bảo vệ mình.

Tôi vốn tưởng rằng Bùi Tịch Thanh thật lòng thật dạ bảo vệ tôi.

Không ngờ, anh ta chỉ thích xem bộ dạng tôi bị lừa gạt và xoay vòng vòng, như vậy anh ta mới có thể thỏa mãn với cảm giác đã trả được thù của mình.

Trong mắt Bùi Tịch Thanh lộ ra vẻ hối hận và đau khổ.

"Giang Kiều, sau này anh sẽ không bắt nạt em nữa. Em cho anh thêm một cơ hội nữa đi. Chúng ta bắt đầu lại từ đầu, được không?"

"Bắt đầu lại từ đầu? Lâu như vậy rồi, anh vẫn chưa chán sao?"

Tôi cười lạnh một tiếng rồi né tránh bàn tay đang định nắm lấy tay tôi của anh ta.

Sắc mặt anh ta xám ngoét nhìn tôi.

"Sao anh có thể chán được chứ? Em có biết khoảnh khắc anh khôi phục trí nhớ, phát hiện mình đang ở cùng em trên một hòn đảo xa lạ, trong lòng anh đã nhẹ nhõm bao nhiêu không?

"Mỗi người nhà họ Bùi đều đang nhìn chằm chằm vào anh. Họ không hoàn toàn muốn tốt cho anh, họ chỉ là muốn bồi dưỡng anh thành người thừa kế ưu tú.”

"Sau khi em xuất hiện, anh quả thực đã từng ghét em, nhưng sau đó anh đã nhận rõ trái tim của mình. Thế nên anh đã bắt đầu lên kế hoạch cho tương lai của chúng ta. Anh dự định lấy được vị trí người thừa kế là sẽ ly hôn, sau đó anh sẽ đưa em rời khỏi nhà cũ của nhà họ Bùi."

Những chuyện này, anh ta chưa từng nhắc tới.

Nhưng mà, đều không quan trọng nữa rồi.

Những chuyện đã xảy ra, sẽ mãi mãi không thể xóa nhòa trong lòng tôi.
 
Sự Gắn Bó Thấp Kém - Giang Khương Khương
Chương 16: Chương 16



Chiều tối hôm đó, Lục Hủ Nam dẫn người đến hòn đảo.

Ngay khoảnh khắc cúp điện thoại, anh ấy đã nghe thấy giọng nói của tôi.

Cho nên, anh ấy đến cứu tôi ngay lập tức.

Bên ngoài đều tưởng rằng tôi và Bùi Tịch Thanh đã chết.

Lục Hủ Nam vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt đó, dường như không có chuyện gì có thể khiến cảm xúc của anh ấy d.a.o động.

“Đã lâu không gặp.” Anh ấy chào tôi một tiếng.

Tôi nhờ anh ấy đưa cho Sở Ngôn một khoản tiền thù lao. Khoảng thời gian này, đều do Sở Ngôn chăm sóc chúng tôi.

Ở một bên, Bùi Tịch Thanh nhìn chúng tôi đang nhỏ giọng nói chuyện, nắm tay đã siết lại chặt cứng.

Lúc lên trực thăng, Sở Ngôn bịn rịn tạm biệt chúng tôi.

Có cơ hội, tôi sẽ còn quay lại thăm cậu ấy.

Hai tiếng sau, máy bay đã về đến sân bay ở Bắc Kinh.

Bùi Tịch Thanh muốn tôi về cùng anh ta nhưng đã bị tôi ghét bỏ đẩy ra.

"Đó là nhà anh, không phải nhà tôi. Sau này chúng ta đừng gặp lại nhau nữa."

Tôi cùng Lục Hủ Nam rời đi rất dứt khoát.

Lục Hủ Nam lớn hơn tôi ba tuổi, việc kinh doanh của anh ấy rất tốt.

Vốn dĩ, thân là con riêng, anh ấy không có vốn làm ăn. Tuy nhiên, trước kia, tôi đã âm thầm chu cấp cho anh ấy nên từ đó, anh ấy mới có được khoản vốn đầu tiên để khởi nghiệp.

Số tiền đó thật ra đều là của mẹ tôi. Tất cả đều bị tôi lấy đi để đầu tư.

Lục Hủ Nam không làm tôi thất vọng. Hiện giờ, giá trị tài sản của anh ấy đã lên đến hàng chục tỷ, đủ để đối đầu với nhà họ Lục rồi.

Anh ấy đưa tôi đến một biệt thự tư nhân.

Tôi thuận miệng nói một câu trang trí không tệ.

Lục Hủ Nam đáp lại: "Nếu em thích thì tặng cho em, coi như là tiền lãi đầu tư của em."

Lúc nói những lời này, anh ấy vẫn không có biểu cảm gì.

Dường như mấy chục triệu đối với anh ấy chỉ như muối bỏ bể.

Tôi ngồi trên sofa.

Bôn ba cả ngày trời nhưng lại không ngủ được.

Bụng tôi đã bốn tháng rồi. Sờ vào có hơi nhô lên một chút.

Tôi vẫn chưa nghĩ xong phải đối mặt với sinh linh nhỏ bé này thế nào.

Lục Hủ Nam cũng không hỏi tôi về chuyện của đứa bé. Anh ấy lạnh nhạt bảo tôi nghỉ ngơi sớm rồi để lại hai vệ sĩ cho tôi, rồi xoay người rời đi.

Bao nhiêu năm nay, tôi sớm đã quen với bộ dạng như người máy này của anh ấy rồi.

Dường như bẩm sinh, Lục Hủ Nam đã thiếu một dây thần kinh cảm xúc.

Anh ấy sẽ không thích bất kỳ ai, cũng không thể tiếp nhận tình cảm của bất kỳ người nào.

Cho nên tôi mới trở thành bạn bè với anh ấy.

Bởi vì tình bạn đơn giản như vậy, sẽ không bị những thứ khác xen vào.
 
Sự Gắn Bó Thấp Kém - Giang Khương Khương
Chương 17: Chương 17



Tôi ở lại biệt thự một tuần.

Mỗi ngày ăn nhiều, ngủ nhiều.

Cuộc sống khá là tự do.

Nhưng nửa đêm tỉnh giấc, theo thói quen, tôi luôn nhìn sang bên cạnh.

Sau khi ý thức được mình đã rời khỏi hòn đảo, trong lòng tôi lại có chút mất mát.

Tối hôm đó, tôi có hơi mất ngủ.

Cửa ban công lại quên đóng.

Một cơn gió thổi tới, mang theo mùi hương tuyết tùng thoang thoảng.

Tôi vừa định mở mắt ra, lại ngửi thấy một mùi hương kỳ lạ trong không khí.

Giây tiếp theo, tôi đã ngủ thiếp đi.

Đợi đến khi tỉnh lại, tôi vẫn đang ở trong biệt thự.

Nhưng đây không phải là căn biệt thự lưng chừng núi Lục Hủ Nam đã đưa cho tôi, mà là một căn biệt thự hai tầng ven biển ở ngoại ô.

Tôi kinh ngạc mà ngồi dậy, ngắm nhìn xung quanh.

Mùi tin tức tố quen thuộc trong phòng khiến tôi cảm thấy phản cảm.

Chạy xuống lầu, từ phòng bếp truyền đến một mùi thơm.

Bùi Tịch Thanh bưng một nồi canh gà đi ra.

Anh ta nở một nụ cười dịu dàng với tôi, như thể chúng tôi chưa từng cãi vã.

"Em tỉnh rồi à? Lại đây ăn cơm đi."

Tôi nhìn nồi canh gà trên bàn ăn.

Nồi canh này giống hệt nồi canh mà Bùi Cẩu đã làm trước đây.

Tôi quan sát xung quanh một lượt.

Trong biệt thự lắp đầy camera giám sát, bên ngoài còn có vệ sĩ mặc đồ đen đứng gác.

Trốn thì không trốn thoát được rồi.

Chi bằng cứ lấp đầy bụng trước đã.

Tôi ngồi xuống, húp một ngụm canh.

Ngạc nhiên trước thái độ thuận theo của tôi, hai mắt Bùi Tịch Thanh sáng lên, sau đó anh ta ngồi xuống bên cạnh tôi.

"Ngon không?"

"Dở tệ."

Dở tệ y như tài nấu ăn trước đây của anh ta.

Cũng chỉ miễn cưỡng uống được mà thôi.

Tôi uống vài ngụm thì nhìn thấy thịt gà trong bát. Tôi có hơi buồn nôn.

Đây là triệu chứng ốm nghén.

Tôi sa sầm mặt đặt bát xuống, không còn khẩu vị nữa.

Bùi Tịch Thanh lo lắng nhìn tôi: "Em ăn no rồi à? Ăn thêm chút nữa đi?"

"Không ăn nữa, nhìn anh là hết muốn ăn rồi."

Anh ta bị tôi chặn họng, không nói được lời nào.

Bùi Tịch Thanh cúi đầu, lẳng lặng cầm bát của tôi lên, uống cạn chỗ canh thừa bên trong.

Tôi sững người một chút.

Bùi Tịch Thanh chưa bao giờ ăn đồ thừa của người khác, nhưng Bùi Cẩu lại chẳng kén chọn gì cả.

Tôi đánh giá anh ta, hơi mong đợi.

Bùi Tịch Thanh ngước mắt lên nhìn tôi.

"Sao thế?"

Giọng điệu bình tĩnh của anh ta đã phá vỡ ảo tưởng của tôi ngay lập tức.

Tôi lắc đầu.

Bùi Cẩu sẽ không bao giờ quay lại nữa rồi.

"Bùi Tịch Thanh, anh định nhốt tôi lại để làm gì?"

"Không làm gì cả, anh chỉ muốn ở bên cạnh em và dưỡng thai thôi. Sau khi anh về nhà, anh đã đề nghị hủy bỏ hôn ước với người nhà rồi."

Anh ta nói rất bình tĩnh, như thể đã sớm tính toán xong xuôi.

Tôi cười lạnh một tiếng.

"Bùi Tịch Thanh, anh có thấy bản thân mình rất tiện không? Lúc tôi bám lấy anh, sao anh không đối tốt với tôi một chút?"

"Em cũng phải cho anh chút thời gian để tỉnh ngộ chứ? Bây giờ anh sẽ bắt đầu đối tốt với em, có được không?"

Anh ta nói như thể bản thân có lý vô cùng.

Sự giáo dục tinh anh nhiều năm nói cho anh ta biết, chỉ cần cố gắng kiên trì thì sẽ có thu hoạch.

Nhưng anh ta không biết, tình cảm là đều ngoại lệ.

Khoảnh khắc tôi hạ quyết tâm nhảy xuống biển, chúng tôi đã không thể quay đầu lại được nữa.

"Vô dụng thôi. Bùi Tịch Thanh, tôi đã không cần anh nữa rồi."

Tôi nói chuyện bằng giọng điệu nhẹ nhàng. Anh ta siết chặt chiếc thìa trong tay, khớp xương cũng trắng bệch.
 
Sự Gắn Bó Thấp Kém - Giang Khương Khương
Chương 18: Chương 18



Bùi Tịch Thanh nhốt tôi trong biệt thự một tháng.

Nơi này có vệ sĩ canh gác vô cùng nghiêm ngặt.

Mỗi tối, anh ta đều đến phòng và ngủ cùng tôi.

Tôi mắng anh ta, anh ta lại đi ngủ trên sàn.

Dường như Bùi Tịch Thanh đã quen ngủ bên cạnh tôi.

Lúc tôi ngủ say, tay tôi sẽ đặt bên mép giường.

Anh ta sẽ cẩn thận từng li từng tí móc lấy ngón tay tôi.

Khi Bùi Tịch Thanh còn đang chìm đắm trong ảo tưởng sẽ bù đắp lại cho tôi thì nhà họ Bùi gọi điện tới.

Anh ta đang tắm, điện thoại là tôi nghe.

Bên kia truyền đến giọng nói của bác cả nhà họ Bùi. Ông ta nói nếu Bùi Tịch Thanh còn không về nhà, họ sẽ ném mẹ tôi, Lý Thục, xuống biển.

Tuy tâm địa Lý Thục bất chính nhưng từ nhỏ đến lớn, bà ấy chưa từng hà khắc với tôi.

Tôi chỉ còn lại bà ấy là người thân duy nhất.

Tôi vội vã thúc giục Bùi Tịch Thanh về nhà.

Anh ta vừa tắm xong đã vội vàng thay quần áo.

"Em đừng gấp, anh qua đó ngay đây."

Anh ta an ủi tôi, bảo tôi đừng quá kích động.

Nhưng tôi không thể bình tĩnh nổi.

Người nhà họ Bùi, ai nấy đều lòng dạ khó lường, nếu họ muốn làm gì mẹ tôi, quả thực là chuyện dễ như trở bàn tay.

Tôi muốn đi cùng Bùi Tịch Thanh, đưa mẹ tôi ra ngoài.

Bùi Tịch Thanh do dự một chút, cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý đưa tôi đi cùng.

Trước khi đi, anh ta dặn đi dặn lại, bảo tôi đừng làm chuyện gì quá khích, sức khỏe quan trọng hơn.

Chín giờ tối, anh ta lái chiếc Bentley màu đen đưa tôi về nhà cũ.

Suốt dọc đường, tôi liên tục gọi điện cho Lý Thục. Tôi muốn xác nhận tình hình của bà ấy.

Bà ấy mãi không nghe máy.

Trong lòng tôi thấp thỏm không yên.

Khi xe đi qua một ngã tư, một chiếc xe van không có biển số đột ngột lao ra.

Bùi Tịch Thanh không kịp tránh nên đã đ.â.m thẳng vào chiếc xe đó.

Một tiếng va chạm dữ dội vang lên.

Trước mắt tôi trời đất quay cuồng.

Đến khi tôi kịp phản ứng lại, xe đã lật ngửa trên mặt đất.

Tôi được ai đó ôm chặt vào lòng để bảo vệ. Tầm nhìn trước mắt tôi đã bị đảo ngược.

Có m.á.u ấm nóng đang chảy dọc xuống đầu tôi.

Trong m.á.u toàn là mùi hương tin tức tố tuyết tùng.

"Bùi Tịch Thanh? Bùi Tịch Thanh?"

Tôi yếu ớt kêu lên.

Người đang ôm tôi khẽ cử động.

Bùi Tịch Thanh đập vỡ kính cửa sổ, kéo tôi ra ngoài.

Bên ngoài nồng nặc mùi xăng dầu khó chịu.

Đầu tài xế chiếc xe van màu trắng đầy máu, bất tỉnh nhân sự trong xe.

Tôi nhìn mặt gã, rồi nhớ ra gã là ai rồi.

Gã là tài xế của Lâm Tây Vũ.

Tôi từng gặp gã một lần trong bữa tiệc.

Bùi Tịch Thanh ôm tôi ra, chưa đi được mấy bước, chiếc xe van đã phát ra tiếng nổ.

Ngay sau đó, chiếc Bentley của Bùi Tịch Thanh cũng bị vụ nổ làm bốc cháy.

Trong phút chốc, lửa bốc lên ngút trời, cả hai chiếc xe đều biến thành đống sắt vụn đen sì.

Sóng xung kích dữ dội từ vụ nổ ập tới.

Bùi Tịch Thanh ôm tôi, cùng tôi ngã xuống bãi cỏ.

Anh ta chảy rất nhiều m.á.u nhưng vẫn cố bảo vệ tôi.

Tôi cảm thấy bụng mình hơi đau nên nắm chặt vạt áo.

"Bùi Tịch Thanh, đau quá..."

"Giang Kiều? Giang Kiều! Em đừng ngủ, anh gọi xe cứu thương ngay đây."
 
Sự Gắn Bó Thấp Kém - Giang Khương Khương
Chương 19: Chương 19



Mùi thuốc khử trùng trong bệnh viện rất nồng.

Ngay cả trong mơ tôi cũng cảm thấy khó chịu.

Cuối cùng, lúc tôi mở mắt ra, ánh nắng bên ngoài chiếu vào làm mắt tôi đau rát.

Tôi mất một lúc để lấy lại tinh thần, lúc này, tôi mới nhớ ra chuyện đã xảy ra trước đó.

Lục Hủ Nam đến gần, rót cho tôi một cốc nước.

"Em đừng ngồi dậy vội, y tá nói em cần tĩnh dưỡng."

"Tại sao?"

Tôi ngẩn ra một chút rồi theo phản xạ đưa tay sờ bụng.

Cảm giác hơi nhô lên đã biến mất.

Bụng dưới phẳng lì, như thể có thứ gì đó đã biến mất.

"Đứa bé... Đứa bé mất rồi sao?"

Lục Hủ Nam gật đầu, anh ấy không biết nói giảm nói tránh nên trực tiếp thuật lại lời của bác sĩ một cách thẳng thắn.

"Bác sĩ nói cơ thể Alpha không thích hợp để mang thai, đứa bé này vốn dĩ cũng rất khó giữ, lúc phẫu thuật, em đã suýt chết. Bây giờ, khó khăn lắm em mới tỉnh lại được, phải nghỉ ngơi cho thật tốt."

Tôi lặng lẽ lắng nghe mà trong lòng lại có chút buồn bã.

Mặc dù tôi chưa từng mong đợi đứa bé này, nhưng khi nó thật sự biến mất, trong tim tôi lại có cảm giác trống rỗng và mất mát.

"Lục Hủ Nam, mẹ tôi đâu? Bà ấy sao rồi?"

"..."

Anh ấy im lặng một lát.

Tim tôi nhảy thót lên. Tôi nắm lấy tay anh ấy.

"Mẹ tôi sao rồi? Có phải người nhà họ Bùi đã hành hạ bà ấy không? Xin anh giúp tôi cứu bà ấy ra. Làm ơn đi mà, tôi có thể không cần cổ phần công ty của anh nữa."

Yết hầu Lục Hủ Nam chuyển động, anh ấy vốn không biết nói dối.

"Giang Kiều, dì ấy... Đã qua đời vào hôm trước rồi."

"Thi thể là do cảnh sát tuần tra phát hiện. Bà ấy vốn bị nhốt trong nhà kho của nhà họ Bùi. Bà ấy biết nhà họ Bùi muốn dùng mình để uy h.i.ế.p hai người, thế là bà ấy đã trốn ra ngoài vào đêm khuya. Bà ấy mang theo rất nhiều vàng bạc châu báu nhưng không may lại gặp phải cướp trong ngõ hẻm, rồi sau đó..."

Tôi ngẩn người lắng nghe, nước mắt rơi xuống lúc nào cũng không hay.

Lý Thục, người phụ nữ ngu ngốc đó, trước đây không phải bà ấy không coi tôi ra gì sao? Tại sao bà ấy lại phải liều mạng bỏ chạy làm gì?

Chạy thì thôi đi, tại sao còn phải mang theo đống châu báu đó?

Tiền còn quan trọng hơn mạng của bà ấy sao?

Chỉ sau một đêm, tôi chỉ còn lại một mình.

"Mất cả rồi, chẳng còn gì cả..."

Tôi lẩm bẩm. Tôi cảm thấy đầu mình trống rỗng.

Tim tôi như bị đá tảng đè nặng, không cách nào thở nổi.

Lục Hủ Nam thấy sắc mặt tôi không ổn nên vội vàng gọi bác sĩ cho tôi.

Tôi nằm trên giường, toàn thân rã rời.

Bác sĩ khám xong, dặn dò tôi uống thuốc.

Trước khi rời đi, bác sĩ thuận miệng nói:

"À đúng rồi, Alpha vào cùng cậu là chồng cậu à? Anh ta bị thương ở gân chân trong vụ nổ, hiện giờ vẫn chưa tỉnh lại. Nhưng sau này, chân anh ta muốn hồi phục lại như bình thường e là rất khó."

"Anh ta không phải chồng tôi, anh ta không liên quan gì đến tôi."

Bác sĩ sững người một chút, sau đó cười ngượng nghịu bỏ đi.

Hai ngày sau, Bùi Tịch Thanh vẫn chưa tỉnh lại.

Người còn chưa chết, người nhà họ Bùi đã khóc lóc cảm động đất trời.

Vậy còn Lý Thục thì sao?

Ai sẽ còn nhớ đến người phụ nữ ham hư vinh đó chứ?

Bà ấy giả làm người giàu cả đời, cuối cùng vẫn c.h.ế.t vì tiền.

Tôi tự giễu cười khẽ một tiếng. Sau đó tôi lau đi nước mắt nơi khóe mi.

Lục Hủ Nam xách bữa tối đi vào thì thấy tôi đang khóc thầm.

Anh ấy không biết an ủi người khác thế nào, chỉ có thể cứng nhắc nói:

"Tôi mua cherry mà em thích ăn đó. Em ăn cơm xong thì nếm thử nhé."

Tôi không có khẩu vị nên chỉ ăn một chút cháo.

Lục Hủ Nam lấy ra một bản báo cáo đưa cho tôi.

Bên trong là thông tin về vụ tai nạn xe.

Tôi tưởng là nhà họ Lâm vì chuyện hủy hôn mà trả thù nhà họ Bùi.

Nhưng báo cáo cho thấy, tài xế nhà họ Lâm vốn dĩ là do ông nội Bùi giới thiệu đến.

Cho nên, vụ tai nạn này là do người nhà họ Bùi ra tay.

Còn là ai, thì không thể biết được.

Có lẽ là bác cả nhà họ Bùi, ông ta hy vọng làm tổn hại Bùi Tịch Thanh, để con trai mình làm người thừa kế.

Cũng có thể là ông nội Bùi, muốn hủy hoại tôi, để cảnh cáo Bùi Tịch Thanh.

Nhà họ Bùi sóng gió khó lường, tôi đoán không ra.

Lục Hủ Nam nói nhỏ rằng, anh ấy có thể giúp tôi trả thù.

Mảng khoa học kỹ thuật của nhà họ Bùi mãi không có sản phẩm mới. Hiện tại, họ đang cạnh tranh với nhà họ Lục trong dự án máy bay không người lái kiểu mới.

Những người tụ lại vì lợi ích, cuối cùng cũng sẽ tan rã vì lợi ích.

Lục Hủ Nam biết làm thế nào để người nhà họ Bùi cắn xé lẫn nhau.

Tôi mỉm cười với anh ấy: "Cảm ơn."

"Không có gì, nếu trả thù thất bại, xét đến vấn đề chi phí, hoa hồng năm nay sẽ không chia cho em nữa."

"..."

Lục Hủ Nam chỉ nhạy cảm với những con số, đối với vẻ mặt cứng đờ của tôi, anh ấy hoàn toàn không nhận ra.

Đôi khi, tôi thật sự rất muốn đánh anh ấy.

Ăn cơm xong, anh ấy lại chuẩn bị rời đi.

Tôi gọi anh ấy lại.

"Lục Hủ Nam, giúp tôi làm một việc cuối cùng đi."

"Được."

"Đưa tôi ra nước ngoài, tôi muốn đến một nơi không ai biết đến mình."
 
Back
Top Bottom