Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Sự Gắn Bó Thấp Kém - Giang Khương Khương

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
420,166
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczMnl8jkTKRNmsWkoowdxPox0DltrDnYMaNJhfcvwPXQLaIRqzSwqRiWW8vrDrcj-8yRNI_hVfjegbkn9QRNhiY7LOUirk4VJNzGZ-cisp_i8J8li8gsaAWANN1wl6HVdDovgHIJIR-DLfAMQZjliUch=w215-h322-s-no-gm

Sự Gắn Bó Thấp Kém - Giang Khương Khương
Tác giả: Giang Khương Khương
Thể loại: Đô Thị, Đam Mỹ, Khác
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Tôi là một đứa con hoang xinh đẹp.

Năm mười tám tuổi, tôi đã quyến rũ anh kế.

Cho nên anh ta hận tôi vô cùng.

Tôi muốn làm anh ta lớn bụng.

Không ngờ lại gặp đúng kỳ nhạy cảm của anh ta.

Thế là anh ta đã trói tôi lại.​
 
Sự Gắn Bó Thấp Kém - Giang Khương Khương
Chương 1: Chương 1



Mọi người đều nói, mẹ tôi đã sinh ra một đứa con hoang.

Giống như bây giờ, tôi đang dây dưa với Bùi Tịch Thanh.

Trong phòng toàn là mùi tin tức tố đang hòa quyện vào nhau.

Còn dưới lầu, người nhà họ Bùi đang tụ tập nói chuyện, bàn bạc về hôn sự của Bùi Tịch Thanh.

Mỗi lần tắt đèn, Bùi Tịch Thanh đều giống như một con ch.ó điên.

Tôi nhìn vết hằn trên cổ rồi lườm anh ta một cái.

"Anh là chó à? Rõ ràng anh biết da tôi dễ để lại dấu mà anh còn cắn mạnh như vậy."

"Không nhịn được."

Anh ta thản nhiên nói rồi cài lại khuy măng sét.

Chỉ cần thay bộ vest mới là anh ta lại quay về bộ dạng ngụy quân tử đó.

Bùi Tịch Thanh là kiểu người điển hình cho câu nói kéo quần lên rồi là chối bỏ trách nhiệm.

Anh ta vừa chỉnh lại cà vạt vừa bảo tôi sắp tới đừng tìm anh ta nữa.

"Sao nào, xong việc rồi thì không muốn quan tâm tôi nữa à?"

"Mấy ngày nay tôi rất bận, em ở trường học hành cho tốt, đừng không có việc gì lại về đây làm phiền tôi."

Giọng anh ta rất thờ ơ và cả sự xa cách không hề che giấu trong đáy mắt đó nữa.

Tôi cười khẩy một tiếng rồi mặc áo sơ mi vào.

"Anh bận cái gì chứ? À, là bận đi chọn váy cưới cùng vợ chưa cưới à?"

Ngón tay Bùi Tịch Thanh khựng lại nhưng anh ta không nói tiếng nào.

Tôi cầm chiếc kẹp áo sơ mi tinh xảo lên rồi bước tới, túm lấy cổ áo anh ta.

Hơi dùng sức một chút, anh ta bị tôi ép phải cúi đầu lại gần tôi.

"Nếu anh kết hôn, em sẽ chúc phúc cho anh."

"Nhưng sau khi kết hôn, mối quan hệ của chúng ta phải làm sao đây? Hử, anh trai?"

Chữ cuối cùng đó, được tôi kéo dài giọng ra.

Bùi Tịch Thanh sững người một chút, sau đó anh ta lạnh mặt đẩy tôi ra.

Anh ta không trả lời câu hỏi của tôi.

Chứng tỏ anh ta vẫn chưa muốn cắt đứt.

Tôi nhếch mép cười khinh bỉ.

"Bùi Tịch Thanh, anh đúng là đồ đứng núi này trông núi nọ mà."

"..."

Anh ta xoay người xuống lầu dự tiệc. Trước khi đi, anh ta còn dặn tôi rời đi sớm một chút.

Bởi vì buổi tiệc tối nay là tiệc tối của nhà họ Bùi.

Còn tôi là đứa con riêng không thể xuất hiện nơi trang trọng, cho nên tôi không thể tham dự buổi tiệc này.
 
Sự Gắn Bó Thấp Kém - Giang Khương Khương
Chương 2: Chương 2



Tôi tên Giang Kiều.

Tôi ấy à, từ nhỏ đã không bình thường rồi.

Mẹ tôi là một tiểu thư nhà giàu giả, bà ấy chỉ một lòng muốn gả vào hào môn.

Thế nên ai cũng có thể bắt nạt đứa con hoang là tôi đây, bởi vì sẽ không ai chịu đứng ra giúp tôi cả.

Nhưng những kẻ bắt nạt tôi, tôi không chỉ trả lại bọn chúng gấp đôi, mà còn khiến bọn chúng ngay cả khổ sở cũng không nói ra được.

Tính cách tôi vốn rất cực đoan, lại thích giả ngoan.

Chỉ cần có thể đạt được mục đích của mình, tôi có thể làm bất cứ chuyện gì.

Sau khi mẹ tôi mang thai, bà ấy đã thành công được gả vào nhà họ Bùi.

Nhưng bà ấy đã đánh giá thấp sự hiểm ác trong nhà của hào môn.

Khi mang thai được sáu tháng, bà ấy bị sảy thai do dị ứng, suýt chút nữa là mất mạng.

Nghỉ hè, Bùi Tịch Thanh từ trường quý tộc trở về.

Vì sự giáo dưỡng của một cậu chủ mà anh ta buộc phải đối xử khá tốt với mẹ con tôi.

Khi tôi bị đám cậu ấm nhà giàu kia trêu chọc, bị người ta làm cho mất mặt ở bữa tiệc, bị người ta ném vào bể bơi suýt c.h.ế.t đuối.

Đều là anh ta ra mặt giúp tôi.

Trên mặt Bùi Tịch Thanh luôn mang theo ý cười ấm áp.

Khi nhìn vào đôi mắt trong veo của cậu chủ nhà giàu này, lần đầu tiên trong đời, tôi nảy sinh h@m muốn chiếm hữu.

Tôi muốn làm bẩn một người sạch sẽ như anh ta.

Tôi phân hóa thành Alpha.

Vào năm anh ta học đại học năm ba, tôi đã trưởng thành.

Bùi Tịch Thanh cũng là Alpha.

Xác suất Alpha mang thai rất thấp nhưng không phải là không có.

Tôi đã bỏ chút gì đó vào trà của anh ta.

Nhưng không ngờ lại đúng vào kỳ nhạy cảm của anh ta.

Sau khi tôi bước vào căn phòng đó và đóng cửa lại, Bùi Tịch Thanh như biến thành người khác.

Anh ta như con sói hoang giữ chặt tôi, không cho tôi chút cơ hội nào để chạy trốn.

Toàn thân tôi bị anh ta hành hạ đến mức mình mẩy đầy thương tích.

Nhưng mà, tôi đã có được thứ mình muốn.

Sau ngày hôm đó, Bùi Tịch Thanh hận tôi thấu xương.

Nhưng anh ta lại không chịu nổi sự quyến rũ từ tin tức tố của tôi.

Mỗi kỳ nhạy cảm, anh ta đều lẻn vào phòng tôi.

Lâu dần, chúng tôi hình thành nên mối quan hệ không thể đưa ra ánh sáng này.
 
Sự Gắn Bó Thấp Kém - Giang Khương Khương
Chương 3: Chương 3



Vào ngày sinh nhật của ông nội Bùi.

Lâm Tây Vũ cũng đến.

Cô ấy là con gái cưng duy nhất của nhà họ Lâm, là một cô gái Beta ngọt ngào.

Nhà họ Lâm và nhà họ Bùi chỉ là liên hôn thương mại.

Nhưng dường như Lâm Tây Vũ có ý với Bùi Tịch Thanh.

Trong tiệc sinh nhật, Lâm Tây Vũ cứ nhìn chằm chằm Bùi Tịch Thanh và cố gắng tìm chủ đề nói chuyện với anh ta.

Trong mắt Bùi Tịch Thanh toàn là sự dịu dàng. Tuy rằng, đó là do anh ta đang giả vờ tỏ ra có hứng thú với cô ấy.

Tôi ở tầng hai lặng lẽ quan sát.

Sau đó, tôi bảo người phục vụ mang hai ly rượu qua đó.

Bùi Tịch Thanh nếm thử một ngụm, ngay sau đó, đầu lưỡi anh ta cảm nhận được vị đào rất nhạt.

Mùi đào là mùi tin tức tố của tôi.

Tuy tôi là một Alpha nhưng tin tức tố của tôi lại giống mùi của hồ ly chuyên quyến rũ người. Thế nên, tôi đã bị người ta chê trách không ít lần.

Nhưng tôi thích mùi vị này.

Bởi vì nó khiến người khác thả lỏng cảnh giác.

Ví dụ như bây giờ, Bùi Tịch Thanh cứ chậm rãi uống hết cả ly rượu.

Không lâu sau.

Anh ta không nhịn được đi lên lầu rồi tìm thấy tôi ở hành lang.

"Không phải bảo em ở trường rồi sao? Em về đây làm gì?"

"Em chỉ muốn xem thử vợ chưa cưới của anh trông thế nào thôi."

Tôi nhướn mày, đôi mắt phượng như đang câu dẫn anh ta.

"Sao thế? Anh không vui à?"

Tin tức tố trên người tôi khẽ khàng trêu chọc dây thần kinh của anh ta.

Bùi Tịch Thanh nghiến răng, sau đó anh ta kéo tôi vào phòng nghỉ.

Một nụ hôn nóng bỏng rơi xuống.

Tay anh ta ôm chặt eo tôi.

Ngày thường anh ta hay giả vờ đứng đắn nhưng ở nơi riêng tư, chẳng phải anh ta cũng rất đói khát hay sao.

Trong căn phòng thiếu sáng này.

Bùi Tịch Thanh nhìn tôi chằm chằm như chó sói, yết hầu anh ta chuyển động điên cuồng.

Mỗi khi thế này, tôi đều cảm thấy hưng phấn lạ thường.

Bởi vì anh ta đã bước vào cái bẫy của tôi.

Tay Bùi Tịch Thanh nắm lấy vạt áo tôi.

Lòng bàn tay anh ta nóng rực, xem ra anh ta rất háo hức muốn cởi áo tôi ra.

Tuy nhiên, tôi đã đẩy anh ta ra rồi lại túm lấy cà vạt của anh ta.

"Sao anh trai vội thế?"

"Im miệng!"

Anh ta ghét cách xưng hô này nhất.

Tôi cười rồi nâng cằm anh ta lên, bắt anh ta phải ngẩng đầu nhìn mình.

Ánh mắt anh ta di chuyển lên trên.

Trong góc phòng nghỉ, có một cái camera.

Bùi Tịch Thanh sững sờ.

Vợ chưa cưới của anh ta đã nhìn thấy cảnh này rồi.
 
Sự Gắn Bó Thấp Kém - Giang Khương Khương
Chương 4: Chương 4



Khi Bùi Tịch Thanh xuống lầu, không khí đã có chút căng thẳng.

Hai mắt Lâm Tây Vũ đỏ hoe. Ước chừng cô ấy đã mách lẻo với người nhà rồi.

Sau khi tiệc tan.

Người nhà họ Bùi tụ tập trong phòng làm việc.

Lần đầu tiên tôi được đưa vào cuộc họp riêng của họ.

Với danh nghĩa là làm mất mặt gia đình.

Bùi Tịch Thanh quỳ ở giữa phòng làm việc để nhận lỗi.

Bà nội Bùi đau lòng nhìn đứa cháu trai mà bà ấy tự hào nhất. Bà ấy liên tục hỏi anh ta rằng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Bác cả anh ta nói: "Bình thường Tịch Thanh ngoan như vậy, chắc chắn là đồ không biết xấu hổ Giang Kiều kia quyến rũ nó rồi."

Bùi Tịch Thanh không nói gì cả.

Ông nội Bùi lấy roi mềm ra, chuẩn bị dùng luật nhà.

Tôi nhìn tấm lưng thẳng tắp kia của Bùi Tịch Thanh.

Tôi không hề sợ bị đánh.

Tôi chỉ sợ anh ta kết hôn với người khác.

Tôi không muốn người khác sở hữu đồ của tôi.

Bất chấp những lằn roi đau điếng giáng xuống, Bùi Tịch Thanh không hề hé răng, chỉ có đôi tay run rẩy tố cáo nỗi đau tột cùng.

"Sao hai đứa còn không nói mau? Cuối cùng là chuyện gì? Bây giờ, đến cả mặt mũi nhà họ Bùi, hai đứa cũng chẳng cần nữa hả?"

Ông nội Bùi chỉ cây dâu mắng cây hòe, ánh mắt ông ta nhìn tôi rất sắc bén.

Ông ta giơ tay, lúc roi sắp quất xuống vai tôi.

Đột nhiên, Bùi Tịch Thanh chắn trước mặt tôi.

"Ông nội, là cháu ép cậu ấy. Chuyện này không liên quan đến cậu ấy."

"..."

Trong phòng lặng đi một thoáng.

Tôi nhìn anh ta, đáy lòng như có gai đâm.

Chính vì anh ta luôn bảo vệ tôi, nên tôi mới không thể buông bỏ anh ta.

Anh trai tôi luôn xảo quyệt như vậy đấy.
 
Sự Gắn Bó Thấp Kém - Giang Khương Khương
Chương 5: Chương 5



Ngày hôm đó, Bùi Tịch Thanh bị đánh rất nặng.

Trên lưng anh ta toàn là vết roi và m.á.u me be bét.

Mẹ tôi cũng ra vẻ đánh cho tôi một trận.

Đánh xong, bà ấy khen tôi làm tốt lắm.

Bà ấy tưởng tôi cũng muốn trèo vào hào môn.

Thế nhưng, bà ấy sai rồi, tôi chỉ muốn trèo lên giường anh trai tôi thôi.

Đêm khuya, tôi lén lút đến thăm Bùi Tịch Thanh.

Tôi giúp anh ta bôi thuốc, sau đó anh ta bảo tôi biến đi.

Bùi Tịch Thanh bị tôi chọc cho tức phát điên rồi.

Tôi giúp anh ta thổi thổi vết thương rồi nói nhỏ:

"Anh trai à, anh đừng kết hôn có được không?"

Hãy cùng em sa đọa đi.

Nếu anh ta đồng ý, tôi có thể cùng anh ta bỏ trốn.

Tuy nhiên, Bùi Tịch Thanh lại lạnh lùng nhìn tôi.

"Giang Kiều, cậu nghĩ mình là cái thá gì mà cũng dám can thiệp vào cuộc đời tôi?"

"Nếu không phải trước đây cậu đã dùng thủ đoạn dơ bẩn thì sao tôi lại dây dưa không dứt với cậu cho tới bây giờ?"

Lần đầu tiên, sự chán ghét trong mắt anh ta lại rõ ràng và nồng đậm như vậy.

Tôi ngây ngẩn cả người.

Tôi đã quen nhìn thấy nụ cười trên mặt anh ta, đến nỗi, tôi quên mất lúc anh ta tức giận sẽ rất đáng sợ.

"Anh trai à, chuyện đã lâu như vậy rồi, anh không thích em chút nào hay sao?"

Cuối cùng tôi lấy hết can đảm để hỏi ra câu này.

Mặc dù, tôi biết rõ bản thân đang tự rước lấy nhục.

Quả nhiên, giọng anh ta càng lạnh hơn.

"Tôi ghét cậu còn không hết, làm sao có thể thích cậu được?"

"Giang Kiều, cậu mau biến ra ngoài cho tôi! Tôi không muốn lặp lại câu này nữa."

Lòng tôi nặng trĩu.

Vậy mà tôi lại nặn ra một nụ cười.

"Biết rồi, em sẽ biến ngay đây."
 
Sự Gắn Bó Thấp Kém - Giang Khương Khương
Chương 6: Chương 6



Bùi Tịch Thanh cho người đưa tôi về trường học.

Chương trình đại học rất ít.

Tôi rảnh rỗi nên đã dò hỏi tình hình trong nhà.

Mẹ nói, tiệc đính hôn của Bùi Tịch Thanh và Lâm Tây Vũ đã được lên lịch rồi.

Sự kết hợp của hai dòng họ lớn sẽ không vì vụ bê bối này mà dừng lại.

Bởi vì lợi ích mới là mãi mãi.

Tiệc đính hôn được tổ chức trên một chiếc du thuyền sang trọng.

Tôi trốn học, giả làm phục vụ để trà trộn vào trong.

Du thuyền quá lớn, phải mất một lúc lâu tôi mới tìm thấy Bùi Tịch Thanh.

Khi tôi tìm thấy anh ta thì anh ta đang cùng đám bạn bè hư hỏng nói chuyện.

Người xung quanh đều đang chúc mừng anh ta nhưng đáy mắt anh ta lại rất thờ ơ, không nhìn ra chút vui mừng nào.

Chẳng mấy chốc, Lâm Tây Vũ cũng đến tìm anh ta.

Hai người trai tài gái sắc này sắp sửa trở thành vợ chồng.

Sự ghen tuông trong lòng tôi sắp thiêu đốt tôi rồi.

Cho dù tôi không có được anh trai tôi, tôi cũng không cho phép anh ta quên tôi.

Khi không khí bữa tiệc đang lúc cao trào, điện mất.

Mùi tin tức tố của tôi lan tỏa ra.

Bùi Tịch Thanh nhạy bén bắt được.

Anh ta đi theo tôi lên boong tàu.

Tôi ngồi bên mạn thuyền, gió biển lớn đến mức tôi sắp không mở mắt ra nổi.

"Giang Kiều, sao cậu lại đến đây?"

Sự mất kiên nhẫn trong mắt Bùi Tịch Thanh hiện ra rõ ràng.

Bây giờ, dường như anh ta đã càng ngày càng phiền chán tôi.

Chắc là anh ta đã chán ngấy rồi nên mới lười giả vờ với tôi nữa.

"Em đến để tặng quà đính hôn cho anh đó."

Tôi mỉm cười nhìn anh ta nhưng đáy mắt lại hơi ươn ướt.

Bùi Tịch Thanh nhíu mày.

Tôi đứng dậy, gió thổi tung áo sơ mi, cả người tôi giống như lung lay chực ngã.

Anh ta trừng lớn mắt: "Cậu làm gì vậy? Mau xuống đây!"

"Bùi Tịch Thanh, em thật sự suýt chút nữa đã yêu anh c.h.ế.t mất rồi."

"Em muốn gửi lời chúc sớm. Chúc anh tân hôn vui vẻ nhé, anh trai."

Nói xong, tôi nhảy về phía sau.

Sự biến mất của tôi, ước chừng là món quà tốt nhất dành cho anh ta.

Phía sau truyền đến tiếng hét chói tai.

Bùi Tịch Thanh gần như vỡ giọng, anh ta hoảng hốt đi tìm cứu viện.
 
Sự Gắn Bó Thấp Kém - Giang Khương Khương
Chương 7: Chương 7



Tôi rất sợ nước.

Nhưng đây là con đường thoát thân duy nhất của tôi.

Từ rất lâu trước đây, tôi đã có dự mưu rời khỏi nhà họ Bùi.

Không ngờ kế hoạch này lại thực hiện trước thời hạn.

Nước biển thấm ướt quần áo của tôi.

Hình ảnh vừa rồi lại một lần nữa hiện lên trong đầu tôi.

Ở gần khoang thuyền, trong khi Bùi Tịch Thanh đang nói chuyện với đám công tử bột kia.

Trong đó cậu ấm nhà họ Trần kia, cậu ta cười trêu chọc anh ta:

"Không phải anh rất ghét Giang Kiều sao? Sao anh lại đột nhiên dây dưa với cậu ta rồi? Mùi vị Alpha thế nào?"

Bùi Tịch Thanh liếc nhìn cậu ta một cái.

Trần Bỉnh: "Sớm biết như vậy, anh nên nhẫn tâm một chút, để đứa con riêng đó c.h.ế.t đuối trong bể bơi thì cậu ta đã không bám riết lấy anh rồi. Đều tại anh quá mềm lòng."

Chu Tuần: "Ha, cậu còn không biết sao? Anh Bùi đâu phải mềm lòng, anh ấy chỉ là thích chơi bời thôi."

Đáy mắt Bùi Tịch Thanh vẫn thờ ơ không thèm đáp lời.

Anh ta không nói, tức là không phản bác.

Hóa ra sự dịu dàng trước đây là do tôi tự mình ảo tưởng ra. Tất cả đều là lưới mà anh ta giăng ra cho tôi.

Tôi đang đào bẫy cho anh ta nhưng không ngờ rằng, từ sớm, anh ta đã khiến tôi rơi vào bẫy rồi.

Nhưng hôm nay, tôi đã gieo một cái gai vào lòng Bùi Tịch Thanh.

Tôi muốn sau này, khi anh ta nhìn thấy biển cả đều không được yên lòng.

Tôi bắt đầu bơi về hướng ngược lại với ngọn hải đăng.

Tôi đã khảo sát qua khu vực này rồi. Gần đây có một hòn đảo nhỏ.

Bơi được nửa đường, phía sau tôi có người đuổi theo.

Bùi Tịch Thanh tự mình nhảy xuống biển, anh ta ra sức tóm lấy tôi.

Anh ta muốn cứu tôi.

Nhưng chân anh ta bị rong biển quấn chặt rồi.

Nhìn bộ dạng giãy dụa và sặc nước của anh ta, tôi thật sự có chút hận.

Ban đầu, anh ta không coi mạng tôi ra gì, bây giờ lại đến cứu tôi là sao?

Do dự mấy giây, tôi vẫn giúp anh ta gỡ rong biển dưới chân ra.

Sau đó, tôi mang theo Bùi Tịch Thanh đang bất tỉnh, tiếp tục bơi đi.

Dưới đáy biển có một xoáy nước bất ngờ ập đến dữ dội và cuốn chúng tôi vào trong.
 
Sự Gắn Bó Thấp Kém - Giang Khương Khương
Chương 8: Chương 8



Đến khi tôi mở mắt ra.

Tôi mới phát hiện mình đang ở trong một căn nhà đất.

Ngoài cửa sổ, cách đó không xa là bờ biển.

Tôi vừa mới cử động một chút, Bùi Tịch Thanh mặc một bộ quần áo mộc mạc đã tiến lại gần với ánh mắt mong chờ.

"Vợ ơi, cuối cùng em cũng tỉnh rồi?"

?

Toàn thân tôi cứng đờ.

"Bùi Tịch Thanh, anh nói nhảm gì vậy?"

"Anh không nói nhảm..."

Anh ta rụt rè rót cho tôi một ly nước với vẻ mặt ngại ngùng.

"Người ở đây nói anh mất trí nhớ rồi, họ nói trên người em có tin tức tố của anh, hơn nữa... Hơn nữa em mang thai rồi."

???

Tôi trừng lớn mắt. Tôi luôn cảm thấy mình vẫn chưa tỉnh ngủ.

Đây chắc chắn là ác mộng.

Có một cậu trai đẩy cửa bước vào, cậu ấy là cháu trai chủ nhà, tên Sở Ngôn.

Sở Ngôn là học trò của một bác sĩ làng chài nên biết một chút y thuật.

Cậu ấy xem tình hình của tôi rồi nói tôi bị ngâm nước biển quá lâu, cho nên tôi phải uống thuốc an thai đúng giờ.

Bùi Tịch Thanh đã sắc thuốc xong, sau đó anh ta bưng đến cho tôi uống.

Trước đây, anh ta chưa từng dùng ánh mắt cẩn thận và dè dặt như vậy để nhìn tôi.

Bùi Tịch Thanh không dám nhìn thẳng tôi nhưng lúc đưa đồ sẽ liếc trộm tôi một cái, sau đó anh ta sẽ nhanh chóng cụp mắt xuống.

Nhìn bát thuốc đen ngòm kia, tôi rất muốn ném vào mặt anh ta.

"Vợ ơi, em uống một ngụm đi, nếu không sẽ không tốt cho con. Cơ thể em sẽ bị bệnh đó."

"Im miệng. Tôi không phải vợ anh. Anh còn gọi như vậy nữa, tôi xử anh đó."

"Vậy... Vậy anh nên gọi em là gì?"

Giọng anh ta rất thấp, giống như một tên đầy tớ đang khúm núm vậy.

Bùi Tịch Thanh luôn ở trên cao kia tuyệt đối sẽ không như thế này.

Tôi đánh giá anh ta, phát hiện tên này thật sự mất trí nhớ rồi.

Nổi giận với một tên ngốc như vậy, thật vô vị.

Tôi nhếch môi cười một cách xấu xa.

"Gọi tôi là chủ nhân."

"..."

Anh ta lại ngơ người ra một chút, sau đó lại ngại ngùng không dám gọi ra miệng.

"Anh vẫn nên gọi em là Giang Kiều đi. Em vừa gọi anh là Bùi Tịch Thanh nhỉ? Đó là tên anh sao?"

"Không phải, tên thật của anh là Bùi Cẩu."

Bùi Tịch Thanh nhíu mày rồi lẩm bẩm cái tên xa lạ này.

Tôi căm hận uống cạn bát thuốc đắng ngắt đó, sau đó nhìn anh ta. Tôi cố ý bịa chuyện nói với anh ta:

"Bùi Cẩu này, anh biết tại sao chúng ta lại ở dưới biển không? Bởi vì anh làm tôi có bầu lại không muốn chịu trách nhiệm, còn muốn cưới người khác, nên tôi mới bỏ trốn. Sau đó anh lại đuổi theo."

"Anh tệ đến thế sao?"

Bùi Tịch Thanh mở to mắt rồi xin lỗi tôi một cách thành khẩn.

"Xin lỗi em, Giang Kiều. Anh không nhớ gì cả nhưng anh sẽ chịu trách nhiệm với em. Anh sẽ không bắt nạt em nữa. Em đừng chạy trốn, cũng đừng bỏ rơi anh."

Anh ta cẩn thận níu lấy tay áo tôi, trông anh ta cứ như một chú cún con đang sợ bị người bỏ rơi.

Khí chất hơn người của anh ta không hề bị che giấu, dù cho anh ta đang mặc một bộ đồ ở nhà đã giặt đến bạc màu.

Nghe Sở Ngôn nói, Bùi Tịch Thanh đã bán hết đồ đạc trên người, chỉ để cứu sống tôi.

Nhìn bộ dạng trung thành tận tâm của Bùi Tịch Thanh, tôi cong môi cười ra vẻ độ lượng.

"Được thôi."
 
Sự Gắn Bó Thấp Kém - Giang Khương Khương
Chương 9: Chương 9



Vì Bùi Tịch Thanh rất áy náy với tôi. Thế nên anh ta đã đến làng chài tìm việc làm vào ngay ngày hôm sau.

Bởi vì anh ta nói muốn kiếm tiền để mua đồ tẩm bổ cho tôi ăn.

Tôi lười để ý đến anh ta.

Điện thoại của tôi bị vô nước nên không mở lên được.

Nếu không phải cơ thể tôi vẫn chưa có sức lực thì hiện giờ tôi đã chạy trốn từ lâu rồi.

Sớm muộn gì nhà họ Bùi cũng sẽ tìm thấy anh ta. Tôi không muốn quay lại nơi quỷ quái ăn thịt người đó thêm lần nào nữa.

Bùi Tịch Thanh giúp ngư dân đánh cá và phân loại cá.

Mỗi ngày trở về, anh ta đều khoe chiến lợi phẩm của mình cho tôi xem. Trông anh ta rất phấn khích.

Anh ta mang về đủ các loại hải sản.

Tôi lại cố ý hành hạ anh ta: "Tôi không thích ăn hải sản."

"Vậy em muốn ăn gì?"

"Ừm... Gà đi."

Tôi cố ý chọn một thứ chưa từng thấy trên đảo.

Bùi Tịch Thanh sững người, sau đó tai anh ta đỏ lên.

Anh ta âm thầm ghi nhớ chuyện này.

Thế là Bùi Tịch Thanh cố gắng dành dụm tiền cả tuần lễ để sang làng bên bắt một con gà mang về.

Khi về đến nhà, người anh ta dính đầy bùn đất, trên tóc còn vương lông gà.

Bùi Tịch Thanh không biết nấu ăn.

Mấy ngày nay, ngón tay vàng ngọc quý phái vì chăm sóc tôi mà đầy rẫy vết thương.

Nhìn bộ dạng bẩn thỉu của anh ta, tôi không muốn làm khó anh ta nữa.

Mỗi tối, anh ta đều trải chiếu trên sàn nhà để ngủ.

Bởi vì tôi không cho anh ta lên giường.

Trước đây, người này thường xuyên bắt nạt tôi, bây giờ tôi phải trả lại hết.
 
Back
Top Bottom