Wattpad  Sư Đồ - Lang Đồ - Desire Series

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
399690987-256-k787363.jpg

Sư Đồ - Lang Đồ - Desire Series
Tác giả: Gemesi
Thể loại: Huyền ảo
Trạng thái: Hoàn thành


Giới thiệu truyện:

Thẩm Văn Lang - Tiên quân, bề ngoài ôn hòa trầm ổn, thực chất trong lòng mang tâm ma và chấp niệm sâu sắc với đồ đệ.

Cao Đồ - Đồ đệ, khắc khổ chăm chỉ, không hay biết sư tôn có suy nghĩ khác thường với mình.

 
Sư Đồ - Lang Đồ - Desire Series
Short 1


Sương sớm còn vương trên những nhánh tùng, từng giọt nhỏ long lanh, phản chiếu ánh sáng mờ ảo của mặt trời đang dần nhô lên sau dãy núi xa.

Tiếng suối róc rách từ khe đá vọng về, hòa cùng tiếng thông reo như lời thì thầm của thiên địa.

Tông môn vào giờ này thường vắng lặng, các đệ tử hoặc đang nhập định trong phòng, hoặc đã xuống núi làm nhiệm vụ.

Cao Đồ vừa hoàn thành buổi luyện kiếm sớm, mồ hôi ướt lưng áo, dự định quay lại phòng tắm rửa.Đi ngang qua sườn núi phía tây, cậu bất giác dừng bước.

Nơi đó có một gian đình nhỏ, lâu nay được coi là nơi tĩnh tu của Thẩm Văn Lang - vị tiên quân danh chấn tam giới, cũng là sư tôn của cậu.

Vốn dĩ Cao Đồ ít khi lại gần, bởi y là người thanh cao nghiêm cẩn, ít ai dám quấy rầy.

Nhưng hôm nay, không hiểu vì sao, bên trong đình vọng ra một luồng khí tức khác lạ.

Nó không phải sát ý, cũng chẳng phải tiên khí thuần khiết thường thấy, mà như có gì đó sâu thẳm, đen tối, âm u như vực sâu.Cao Đồ khẽ cau mày, bước chân như bị thôi thúc mà tiến lại gần.

Bên trong đình, Thẩm Văn Lang ngồi trên bồ đoàn, áo bào trắng thuần gọn gàng, tóc đen xõa nhẹ sau lưng.

Ánh sáng xuyên qua khe hở của vách đình rọi lên nửa gương mặt y, làm nổi bật đường nét tuấn mỹ lạnh nhạt, nhưng... khóe môi kia hơi mím lại, mí mắt khẽ run, như đang kiềm chế một thứ gì đó dữ dội.

Không trung xung quanh y, sợi sương mỏng dường như kết thành những hình ảnh méo mó: bóng người, những cánh tay, ánh mắt nhìn chằm chằm."

Sư tôn?"

Cao Đồ lên tiếng khẽ khàng.Đôi mắt của Thẩm Văn Lang mở ra.

Không còn là sự tĩnh lặng trong trẻo thường ngày, mà là màu đen sâu thẳm xen tia đỏ như máu, chỉ thoáng qua rồi biến mất.

Y nhìn cậu, ánh nhìn ấy như mũi kiếm băng lạnh lướt qua da, nhưng lại khiến cậu cảm giác bị nhìn thấu đến tận đáy lòng."

Đồ nhi."

Giọng y trầm thấp hơn thường lệ, giống như vừa từ nơi sâu kín vọng lại.

"Sao con lại ở đây?"

Cao Đồ hơi lúng túng: "Đệ tử... chỉ đi ngang, thấy sư tôn..."

Cậu dừng lại, không biết nên nói gì về thứ khí tức vừa cảm nhận được.Thẩm Văn Lang khẽ cười, nụ cười nhạt gần như không có độ ấm: "Con lo lắng cho ta sao?"

Cao Đồ gật nhẹ.

Không hiểu sao, dưới ánh nhìn ấy, tim cậu đập nhanh hơn bình thường.

Từ nhỏ tu hành khắc khổ, cậu chưa từng để tâm đến chuyện khác ngoài kiếm và đạo.

Nhưng giờ đây, khoảng cách vài bước giữa hai người lại khiến hơi thở trở nên nặng nề.Y đứng dậy, từng bước tiến lại gần, mỗi bước như áp xuống tâm thần người đối diện.

Mùi hương nhẹ như tuyết đầu mùa vờn quanh, nhưng xen vào đó là một vị ngọt u ám khó tả.

Khi y dừng trước mặt, khoảng cách giữa hai người chỉ còn một cánh tay.

Bàn tay Thẩm Văn Lang đưa lên, đầu ngón tay khẽ gạt sợi tóc ướt mồ hôi của Cao Đồ ra sau tai.

Động tác rất nhẹ, nhưng lại khiến mặt cậu nóng bừng."

Con luôn là tu hành chăm chỉ như vậy...

" Y thì thầm, giọng khẽ như gió lướt bên tai, nhưng mang theo trọng lượng khiến tim cậu siết lại.Cao Đồ không dám nhìn thẳng vào đôi mắt kia.

Cậu mơ hồ cảm nhận, sư tôn của mình dường như đang khác đi - không phải là vị tiên quân cao vời lạnh nhạt mà cậu luôn kính trọng, mà là một con người đang ẩn giấu lửa nóng nguy hiểm dưới lớp băng.Thẩm Văn Lang nghiêng đầu, ánh sáng phản chiếu trong mắt y như cuộn sóng.

"Con... từ trước tới nay, có từng nghĩ rời xa ta chưa?"

"Không..."

Câu trả lời bật ra theo bản năng.Y mỉm cười, nụ cười này không còn lạnh nhạt, mà là sự hài lòng thâm trầm.

"Tốt.

Vậy thì đừng nghĩ."

Giọng y trầm hơn, mang một mệnh lệnh không thể kháng cự.Một cơn gió mạnh thổi qua, sương mù bên ngoài đình bị xé toạc, để lộ bầu trời xám.

Thẩm Văn Lang bỗng vươn tay nắm lấy cổ tay Cao Đồ.

Lực đạo vừa phải nhưng khiến cậu cảm giác như bị khóa chặt, linh lực vận chuyển chậm lại.

Y kéo cậu vào trong đình, để cậu ngồi xuống bồ đoàn của mình, còn bản thân thì đứng phía sau, hơi cúi xuống, bàn tay vẫn giữ lấy tay cậu.Cao Đồ chưa kịp phản ứng, hơi thở của Thẩm Văn Lang đã sát bên tai: "Đồ nhi, có biết vì sao ta lại nhập định ở đây?"

"...Không biết."

"Vì ở đây... ta có thể nhìn thấy sân tập."

Hơi nóng từ giọng nói phả vào vành tai khiến cậu bất giác rùng mình.

Y buông cổ tay cậu ra, nhưng ngay lập tức đặt lên vai, rồi trượt chậm xuống cánh tay.

Mỗi điểm chạm đều khiến tim Cao Đồ đập nhanh hơn.

Trong lòng cậu biết điều này không hợp lễ, nhưng lại không thể cử động.

Linh lực của y, giống như mạng lưới vô hình, bao phủ lấy cậu.Thẩm Văn Lang cúi đầu hơn nữa, môi chỉ còn cách tai cậu một khoảng ngắn.

"Từ khi con nhập môn, ánh mắt ta... chưa từng rời khỏi con."

Tim Cao Đồ đập mạnh, trong đầu trống rỗng.Y khẽ cười, giọng gần như là lời thì thầm của ma quỷ: "Đồ nhi... hôm nay, đừng rời khỏi đây."

Hơi thở của Thẩm Văn Lang bao trùm lấy Cao Đồ, gần đến mức cậu cảm giác như mọi âm thanh xung quanh - tiếng suối, tiếng gió, cả tiếng lá tùng va vào nhau - đều bị xóa bỏ.

Chỉ còn tiếng tim mình đập dồn dập và tiếng hít thở của sư tôn ngay bên cạnh.

Không khí trong đình viện dường như đặc quánh lại, mỗi một luồng khí hít vào đều mang theo hơi lạnh xen lẫn những dòng nhiệt nóng kỳ lạ, khiến người ta khó phân biệt đó là tiên khí hay ma khí.Cao Đồ vốn là người tự chủ, tu hành từ nhỏ, tâm tính ổn định, chưa từng dao động trước bất cứ cám dỗ nào.

Nhưng lúc này, khi bờ vai bị một bàn tay mạnh mẽ giữ chặt, cánh tay bị kìm nhẹ, hơi thở ấm nóng kia chạm vào vành tai, cậu lại thấy sự tập trung của mình bị bẻ gãy từng chút.

Thẩm Văn Lang không vội vàng, như một thợ săn đã dồn được con mồi vào góc, chỉ cần chờ thời khắc con mồi lộ ra sơ hở."

Đồ nhi..."

Giọng y trầm xuống, kéo dài từng âm "Con nghĩ ta là người thế nào?"

Cao Đồ cổ họng giật giật, cậu không dám quay đầu lại, chỉ nhìn vào khoảng sàn gỗ trước mặt.

"Sư tôn... là người thanh khiết"Một tiếng cười khẽ vang lên ngay bên tai, nhưng âm cuối lại hơi khàn, giống như sự kiềm chế bị xé rách một đường nhỏ.

"Thanh khiết?"

Y lặp lại, nhưng trong giọng đã trộn thêm một tầng ý vị khó đoán.

"Nếu ta nói... ta đã không còn là ta trước kia?"

Cao Đồ khẽ siết bàn tay, móng tay ấn vào lòng bàn.

"Dù thế nào...

đệ tử vẫn kính trọng người."

Cậu nói thật.Thẩm Văn Lang khẽ nghiêng người, tầm mắt ép cậu phải nhìn thẳng vào đôi mắt ấy.

Đen sâu như vực, nhưng trong sâu thẳm lại lấp lánh những tia đỏ như than hồng bị giấu dưới lớp tro nguội.

"Không, chỉ kính trọng là chưa đủ."

Khoảnh khắc ấy, khoảng cách giữa hai người chỉ còn bằng một hơi thở.

Bàn tay y trượt từ vai cậu xuống cẳng tay, rồi vòng qua trước ngực, dừng lại ở vị trí có thể cảm nhận rõ nhịp tim đang dồn dập của cậu.

"Con tu luyện kiếm đạo, tâm trí phải như gương sáng.

Nhưng con có biết... chỉ một vết nứt nhỏ thôi, ánh sáng sẽ phản chiếu khác đi?"

Lời nói này như không chỉ để thử, mà còn như một sự tuyên bố.

Từng chữ rót vào tai, giống như châm lửa vào vết nứt ấy.Ngoài đình, gió đổi hướng.

Sương mù mỏng như tấm màn bị cuốn vào trong, bao phủ bốn phía, khiến cả gian đình trở thành một không gian tách biệt khỏi thế giới.

Cậu có thể cảm nhận rõ linh lực của sư tôn bao trùm nơi này, kín kẽ đến mức một tia khí tức cũng không lọt ra ngoài.Cao Đồ hơi nhích người, nhưng bàn tay đặt trước ngực cậu lập tức siết nhẹ, vừa đủ để báo cho cậu biết mọi cử động đều nằm trong kiểm soát của y."

Nếu con đã không chạy ..."

Y ghé sát, hơi thở như chạm lên da.

"Vậy thì ở lại đi."

Một luồng khí lạnh cùng linh lực ẩn ẩn truyền từ lòng bàn tay y qua lồng ngực cậu, lan khắp kinh mạch, khiến toàn thân như bị quấn trong tơ nhện vô hình.Cao Đồ cảm giác rõ rệt, Thẩm Văn Lang lúc này không còn là vị tiên quân đứng trên tất cả, mà là một kẻ đã chìm nửa thân vào bóng tối.

Trong ánh mắt y, ngoài ám chấp còn có một thứ gì đó sâu hơn - một cơn khát đã nhẫn nhịn quá lâu.Giọng y trầm, kéo dài.

"Con nói... con chưa từng nghĩ rời xa ta.

Ta không tin cho lắm."

Nụ cười của y chậm rãi xuất hiện, nhưng không còn vẻ nhạt nhòa mà là sự thỏa mãn nguy hiểm.

"Vậy nên, chứng minh cho ta thấy đi."
 
Sư Đồ - Lang Đồ - Desire Series
Short 2


Ánh trăng bị mây đen nuốt chửng, chỉ còn vài tia sáng lạc lõng xuyên qua song cửa.

Căn phòng tĩnh mịch đến mức có thể nghe rõ tiếng thở của cả hai.

Cao Đồ đứng im, cơ thể cậu căng chặt, hơi thở dồn dập gấp gáp, tim đập nhanh như thể đang bị bóp nghẹt lại.

Cậu biết rõ người kia vẫn đang ở đó — bóng dáng như tan vào khoảng không, đứng thẳng bất động, nhưng khí tức lại tràn ngập khắp bốn phía, như một tấm lưới vô hình bao trùm lấy cậu.“Đồ nhi.”

Giọng Thẩm Văn Lang trầm thấp, không nhanh không chậm, nhưng từng chữ như ấn vào thái dương, khiến hô hấp của Cao Đồ rối loạn.

“Con còn định trốn tránh ta đến bao giờ?”

Cao Đồ mím môi, không dám ngẩng đầu.

"Sư tôn… không…”

Câu nói chưa trọn đã bị chặn đứng bởi tiếng bước chân.

Mỗi bước của Thẩm Văn Lang như đè nặng lên dây thần kinh cậu, khiến cậu vô thức lùi lại, cho đến khi lưng chạm vào vách tường, cậu không còn đường lui.

Bàn tay thon dài của y chống lên vách, vây lấy cậu trong một không gian chật hẹp.Khoảng cách gần đến mức hơi thở nóng ấm phả vào bên tai, kéo theo luồng áp lực vô hình đè ép xuống.

Cao Đồ cảm giác như tất cả linh lực quanh mình bị đè nén lại, không khí trở nên nặng nề, đôi chân dần mất sức.

Y không làm gì quá đáng, chỉ lặng lẽ đứng đó, nhưng từng động tác, từng ánh mắt đều như một sợi xích vô hình gắt gao quấn chặt lấy cậu.“Con tránh ánh mắt của ta làm gì?”

Thẩm Văn Lang cúi đầu, ánh mắt đen thẳm như vực sâu, sâu đến mức không thể nhìn thấy đáy.

“Hay sợ rằng… nếu nhìn lâu rồi con sẽ không thể rời đi nữa?”

Cao Đồ cắn môi, muốn nghiêng đầu sang hướng khác, nhưng cằm đã bị ngón tay y khẽ nâng lên.

Lực đạo không mạnh, nhưng tuyệt đối không cho phép chống cự.

Ngón tay lạnh như băng, nhưng hơi thở lại nóng rực, sự tương phản này khiến sống lưng cậu tê dại.“Đừng nghĩ đến chuyện rời khỏi đây.”

Lời y nhẹ như gió, nhưng ẩn chứa sự chắc chắn tuyệt đối.

“Cho dù là bây giờ hay bất cứ khi nào… con đều chỉ có thể ở bên ta.”

Những chữ cuối cùng rơi xuống như một câu phong ấn, khép lại mọi ngả đường chạy trốn.

Trong khoảnh khắc đó, Cao Đồ bỗng hiểu — người đứng trước mặt không chỉ là sư tôn cao cao tại thượng, mà là một kẻ mang chấp niệm sâu sắc đến mức có thể bẻ gãy cả đạo tâm của cậu.Ngón tay đang giữ cằm Cao Đồ dời xuống cổ, lướt nhẹ như đang đo mạch đập, nhưng áp lực lại tăng dần, buộc cậu phải ngẩng đầu đối diện.Ánh trăng bị che hoàn toàn, chỉ còn ánh nến lay lắt hắt bóng cả hai lên tường, kéo dài và đan xen như không thể tách rời.Cao Đồ nuốt khan, bàn tay bất giác siết lấy vạt áo mình, như đang cố tìm chút cảm giác an toàn.

Nhưng y đã nhận ra, bàn tay còn lại của Thẩm Văn Lang nắm lấy cổ tay cậu, kéo lên, áp vào ngực mình.

Nhịp tim mạnh mẽ đập đều, vừa như trấn an, vừa như một lời cảnh cáo ngầm: Ngươi thuộc về nơi này.“Cảm nhận đi đồ nhi.”

Y thì thầm sát tai, hơi thở lướt qua khiến vành tai cậu nóng rực "Đây là nơi duy nhất con có thể ở lại.”

Một tia linh lực mỏng như sương thoát ra, quấn lấy cổ tay Cao Đồ.

Cảm giác như có như không đó, nhẹ bẫng, nhưng lại chặt chẽ đến mức khiến cậu không thể rút tay ra.

Giống như một sợi dây tơ vàng mềm mại, càng giãy giụa càng xiết sâu hơn vào da thịt, để lại những dấu vết vô hình.Thẩm Văn Lang cúi xuống, khoảng cách giữa hai người chỉ còn là hơi thở chạm vào nhau.

“Ta đã kiên nhẫn đủ lâu.

Đừng thử thách giới hạn của ta, đồ nhi.”

Ánh mắt y như khóa chặt linh hồn, từng từ rơi xuống chậm rãi mà nặng nề.“Nếu con bước một bước ra ngoài, ta sẽ kéo con trở lại... bằng bất cứ cách nào, bất cứ giá nào.”

Bóng của y phủ trùm lên toàn bộ thân hình của Cao Đồ.

Bốn bề im lặng, chỉ còn tiếng tim đập gấp gáp xen lẫn tiếng thở ngột ngạt.

Và trong thứ áp lực không thể chống đỡ ấy, Cao Đồ nhận ra mình đang dần mất phương hướng, bị cuốn vào quỹ đạo của y, từng chút từng chút một… không thể thoát khỏi.“Con nghĩ ta chỉ có thể giữ con bằng bốn bức tường này sao?”

Thẩm Văn Lang không vội.

Y luôn biết cách khiến đối phương từ kháng cự chuyển sang cam chịu.Bàn tay đang giữ cổ tay Cao Đồ từ từ trượt xuống, vòng qua eo cậu, ép sát vào thân mình.

Sức lực không quá mạnh để làm đau, nhưng đủ để khiến cậu hiểu rằng dù có vùng vẫy thế nào, cũng không thể thoát.

Giọng y trầm thấp, hơi thở kèm theo chút ấm nóng của rượu, hòa cùng mùi hương đặc trưng tràn vào khứu giác.

“Không, Cao Đồ… ta còn hàng trăm hàng vạn cách khác để giữ con bên cạnh ta."

Câu nói như một sợi xích tinh thần siết chặt.Cao Đồ khẽ hít sâu quay mặt tránh đi, nhưng bàn tay của y đã nâng cằm cậu lên lần nữa, buộc phải đối diện ánh mắt kia.

Trong đôi mắt ấy không chỉ có sự chiếm hữu, mà còn một thứ sâu hơn — như vực thẳm, vừa muốn nuốt chửng vừa khiến người ta không thể rời mắt.“Nhìn ta.”

Y hạ lệnh.Và khi Cao Đồ ngước lên nhìn vào mắt y, cậu nhận ra bản thân không còn đường lui.

Mạch suy nghĩ bị bóp nghẹt, chỉ còn tiếng tim mình đập loạn và bóng hình người đàn ông trước mặt.Thẩm Văn Lang cúi xuống, môi gần như chạm vào thái dương cậu, thì thầm từng chữ.“Ta sẽ không để bất cứ ai… kể cả chính con… mang con rời khỏi ta.”

Từng luồng linh lực tinh tế lan ra, không trấn áp nhưng quấn siết như tơ, trượt qua làn da, len vào từng nhịp thở.

Không khí quanh họ như đặc quánh lại, ngột ngạt đến mức mọi giác quan của Cao Đồ đều chỉ còn có thể giãy giụa mà tập trung vào hơi ấm và mùi hương của y.Khoảng cách càng lúc càng thu hẹp.

Lưng cậu bị ép sát vào bức tường phía sau, không còn chỗ để lùi.

Thẩm Văn Lang chậm rãi cúi đầu, ánh mắt như lưỡi dao sắc lạnh xen kẽ ngọn lửa âm ỉ, vừa cảnh cáo vừa dụ dỗ.“Cao Đồ… kể từ giây phút này, con không cần nghĩ đến việc rời đi nữa.”

Câu nói dứt khoát như một bản tuyên án.

Và ngay sau đó, là khoảnh khắc mà hơi ấm từ môi y sắp chạm xuống.Khoảnh khắc đó, Thẩm Văn Lang đột ngột nghiêng đầu, bàn tay còn lại đặt lên gáy Cao Đồ.

Một luồng áp lực vô hình bùng lên, lạnh lẽo và chuẩn xác như lưỡi dao, cắt đứt toàn bộ quỹ đạo vận hành linh lực của cậu.Cao Đồ giật mình, cả người như vừa bị rút cạn sức, cơ bắp mềm nhũn, phản xạ kịch liệt như muốn tránh thoát nhưng đôi tay mạnh mẽ kia đã giữ chặt.

Từng luồng linh lực vốn dĩ như con sông ngầm chảy đều trong kinh mạch của cậu giờ bị phong ấn, trống rỗng lạ thường.“Ngươi…”

Cậu mở miệng, giọng khàn đi vì kinh ngạc và tức giận.Thẩm Văn Lang cúi xuống, ánh mắt hờ hững nhưng không giấu nổi sự thỏa mãn sâu thẳm.

“Bây giờ, dù muốn bỏ chạy, con cũng không thể chạy.

Linh lực của con đã bị ta phong ấn, bây giờ con chỉ có thể dựa vào ta...”

Lời nói như một sợi dây xích nặng nề rơi xuống, trói chặt không chỉ cơ thể mà cả tinh thần của cậu.Cao Đồ nghiêng đầu tránh ánh nhìn kia, nhưng Thẩm Văn Lang rất nhẫn nại xoay cằm cậu về, buộc phải đối diện.

“Ta đã nói rồi, Cao Đồ… sẽ không có chuyện thả con đi.

Từ hôm nay trở đi, con sẽ ở bên ta.

Từng hơi thở, từng nhịp tim, từng hành động, từng cử chỉ của con… ta đều sẽ nắm rõ.”

Cậu mím môi, trong ánh mắt tràn đầy sự phẫn nộ muốn chống lại, muốn kháng cự, nhưng rồi tuyệt vọng phát hiện sự yếu ớt nơi thân thể đã bán đứng tất cả.

Mỗi lần thử cựa quậy, vòng tay kia lại siết chặt thêm chút nữa, như muốn khắc sâu cảm giác bất lực vào trí nhớ cậu.Thẩm Văn Lang cúi người, môi lướt qua vành tai cậu, giọng nói thấp đến mức gần như hòa vào mạch đập.“Cứ tập cho quen dần, phong ấn này… sẽ không bao giờ được gỡ ra.”

Lưng Cao Đồ rịn đầy mồ hôi lạnh, chân mất sức trượt nhẹ xuống sàn.

Thẩm Văn Lang vẫn giữ nguyên khoảng cách đầy nguy hiểm này, từng nhịp tim và hơi thở như đồng bộ.

Ánh mắt y sâu như vực thẳm, đủ để kéo cả thế giới của cậu xuống đáy.“Con đã rơi vào tay ta, Cao Đồ.”

Y khẽ cười, chậm rãi, như tuyên bố một sự thật hiển nhiên.

“Và ta… sẽ không bao giờ cho con thoát khỏi tay ta.”

Cánh cửa đóng sầm, ánh sáng bị chặn lại bên ngoài.

Trong không gian chỉ còn hai người, cùng sợi xích vô hình đã khóa chặt linh lực, tựa như một nhà giam mà chỉ có Thẩm Văn Lang mới nắm giữ chìa khóa.Hoàn.
 
Sư Đồ - Lang Đồ - Desire Series
Extra


Trong đại điện, ánh sáng xanh lơ toả sáng lập lòe, từng làn sương đen mờ ảo quấn quanh lượn lờ.

Hoa Vịnh ngồi nghiêng trên chiếc ghế dài được đúc từ huyền thiết, một chân gác hờ, tay xoay chén rượu, khóe môi nhẹ nhếch lên, cười như không cười.Dưới bậc thang, Thẩm Văn Lang tay đặt sau lưng, thần thái lãnh đạm lại xa cách, áo bào trắng như tuyết nổi bật giữa sắc đen u ám xung quanh, ánh mắt vẫn lạnh nhạt như thể chẳng hề quan tâm đến việc trước mặt mình là Ma quân, kẻ mạnh nhất ở Ma giới.Hoa Vịnh khẽ lắc chén rượu, giọng kéo dài đầy ý trêu chọc"Nghe nói Tiên Tôn Thẩm Văn Lang, danh chấn tam giới, cuối cùng cũng nhịn không nổi mà bắt đầu ra tay với đồ đệ của mình?"

Ánh mắt Thẩm Văn Lang hơi nheo lại, không biểu cảm, nhưng khóe môi khẽ cong lên, chậm rãi đáp lại."

Ma quân mà cũng đi nghe ngóng tin đồn sao?"

Hoa Vịnh bật cười khẽ, dựa người ra sau, giọng mang theo hứng thú."

Ta không nghĩ đó là tin đồn đâu.

Ngươi nghĩ ta không hiểu ngươi sao, Thẩm Văn Lang?

Ngươi và ta lớn lên cùng nhau, tâm tư của ngươi ta làm sao không biết?"

Thẩm Văn Lang không phản bác, chỉ chậm rãi tiến lên bậc thang, từng tiếng bước chân vang lên đều đặn.

Khi chỉ còn cách hắn vài bước, y mới nghiêng đầu nhìn Hoa Vịnh, ánh mắt đen đặc không rõ ý vị:"Ta cũng nghe nói...

Ma Tôn đại nhân hiện giờ đang 'giữ' một người ở Ma giới.

Hình như là tông chủ Đan tông, Thịnh Thiếu Du thì phải, ta nhớ không lầm đó là ân nhân cứu mạng ngươi khi còn nhỏ đúng không?

Thật là ấn tượng khắc sâu luôn."

Nụ cười của Hoa Vịnh hơi khựng lại, rồi lại trở nên sắc bén, giọng kéo dài đầy nguy hiểm."

Thì sao?"

Thẩm Văn Lang mỉm cười nhạt, lời nói không nhanh không chậm nhưng đủ để đâm trúng chỗ hiểm."

Ngươi báo ơn...

đúng là không phải ai cũng tiếp thụ được."

Một thoáng im lặng.

Trong mắt Hoa Vịnh ánh đỏ lóe lên, nhưng hắn không tức giận, chỉ bật cười thành tiếng, tiếng cười vang vọng cả đại điện."

Thẩm Văn Lang, ngươi vẫn như xưa, nói một câu là đủ khiến người khác khó chịu cả đời, chỉ muốn giết quách ngươi đi cho không khí trong lành."

Thẩm Văn Lang không trả lời, chỉ đưa mắt nhìn ra ngoài, nơi từng đợt gió cuốn lên những vệt hắc khí, rồi mới nói nhẹ nhàng nói thầm như thể là chuyện chẳng đáng."

Ngươi giữ ai, ta không quản.

Nhưng nếu có một ngày... ngươi không giữ được, đừng mong ta giúp."

Hoa Vịnh cong môi, ánh mắt ánh lên tia nguy hiểm, nhưng lại nâng chén rượu lên, cạn sạch một hơi."

Ngươi và ta, ai cũng có kẻ mình muốn giữ.

Chẳng ai cao quý hơn ai, tám lạng nữa cân cả thôi."

Hoa Vịnh đặt chén rượu xuống, ngón tay khẽ gõ vào thành chén, tiếng cốc… cốc… vang đều như đang gõ nhịp cho từng lời hắn nói.“Có điều…”

Hắn hơi nheo mắt, giọng trầm xuống, kéo dài như một sợi chỉ mảnh.“Ta giữ người của ta, ít ra y biết rõ mình đang ở đâu và thuộc về ai.

Còn ngươi…

Tiên Tôn à, đồ đệ ngươi có biết mình vừa bước vào lồng giam của ngươi hay chưa?”

Khóe môi Thẩm Văn Lang khẽ cong, ý cười không chạm tới đáy mắt.“Ma Tôn thật khéo lo chuyện bao đồng.

Có những con chim, chỉ khi nhốt lại mới chịu ngoan ngoãn.

Tự nguyện hay không… chẳng quan trọng.”

Hoa Vịnh bật cười, tiếng cười lần này lạnh hơn cả ma hỏa đang cháy.“Ngươi gọi đó là giữ sao?

Ta lại cảm thấy… là ngươi sợ mất hắn.”

“Ngươi cũng thế thôi.”

Thẩm Văn Lang đáp nhẹ, như một lưỡi dao lướt qua da thịt, không chảy máu, nhưng để lại những vết phỏng lạnh buốt đến tận xương.

“Ngươi và ta đều giống nhau ở điểm đó.”

Hai người nhìn nhau, ánh mắt giao nhau như hai mũi kiếm, trong sự im lặng đến mức một giọt nước rơi xuống cũng có thể xé toạc không khí.

Hai luồng khí thế kinh khủng va chạm trong không gian, ma hỏa lay động chớp tắt không ngừng, sương đen bốn phía sôi sục cuộn trào.Rồi Hoa Vịnh lại dựa người ra sau, chậm rãi rót một ly rượu mới, tựa lưng ra sau khẽ nhấp một ngụm, nhắm mắt lại im lặng không nói lời nào.Thẩm Văn Lang cười khẽ một tiếng, quay đầu rời đi.
 
Back
Top