Siêu Nhiên Sự cứu rỗi

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
392155537-256-k493137.jpg

Sự Cứu Rỗi
Tác giả: trinhngocchi806
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Isagi Yoichi-tiểu công tước của gia tộc Isagi,năng lực tượng trưng là Silent Erasure,sự huỷ diệt trong im lặng.Em sinh ra trong vòng tay của cha và mẹ sự chứng kiến của hoàng gia,một trong số đó có Mikage Reo,người không cùng huyết thống duy nhất được chính năng lực của em chấp nhận đụng vào thân thể người sở hữu nó.​
 
Sự Cứu Rỗi
I:Sự ra đời


Cung điện hoàng gia, ánh sáng từ những chùm đèn pha lê lấp lánh phản chiếu trên nền đá cẩm thạch lạnh lẽo, càng làm tăng thêm sự trang trọng của buổi lễ.

Trong phòng họp lớn, nơi các quý tộc, hoàng gia, và những người có quyền lực nhất vương quốc tụ tập, đứa trẻ sơ sinh – Isagi Yoichi – vừa được sinh ra, đánh dấu sự tiếp nối của gia tộc Isagi.Ngay từ khoảnh khắc đứa trẻ cất tiếng khóc, một cảm giác kỳ lạ đã lướt qua tất cả những ai có mặt tại đó.Isagi Yoichi không phải là một đứa trẻ bình thường.

Em mang trong mình năng lực được gọi là "Silent Erasure" – một quyền năng khiến bất kỳ ai chạm vào chủ thể của nó mà không được phép, sẽ ngay lập tức bị xóa bỏ khỏi thế giới này.

Không có tiếng động, không có dấu vết, không có sự biến mất rõ ràng... chỉ là sự hiện diện của người đó bỗng dưng không còn."

Cẩn thận...

Đừng ai lại gần."

Một giọng nói khẽ vang lên giữa sự căng thẳng trong không khí.Cha mẹ em,Công tước Isagi và phu nhân, nắm chặt tay nhau, lo lắng nhìn đứa con trai bé bỏng của mình.

Mặc dù họ yêu thương cậu, nhưng họ hiểu rõ sức mạnh mà Isagi mang theo có thể đe dọa tất cả những gì xung quanh.Tất cả mọi người trong căn phòng đều giữ khoảng cách.

Nhưng trong khoảnh khắc căng thẳng ấy, một âm thanh lạnh lùng, đầy quyền lực vang lên:"Để ta bế nó."

Mọi ánh mắt đổ dồn vào người vừa lên tiếng, và không ai có thể phủ nhận ánh mắt sắc bén, đầy khí chất của Hoàng tử Mikage Reo.Mikage Reo – người thừa kế ngai vàng, hơn Isagi 10 tuổi, một con người không chỉ sở hữu trí tuệ sắc sảo mà còn đầy sự kiêu hãnh của dòng dõi hoàng tộc.

Dù vậy, trong mắt mọi người, Reo luôn được xem như một người không dễ dàng bị lay chuyển bởi bất kỳ điều gì, cho dù đó là năng lực của một tiểu công tước có thể xóa sổ bất kỳ ai mà không một tiếng động."

Điện hạ...

Không được..."

Một đại thần hốt hoảng lên tiếng, cố gắng ngăn cản hành động của Reo.

Nhưng mọi người đều biết rằng, Hoàng tử Mikage chưa bao giờ sợ bất cứ điều gì.Không do dự, Reo bước tới, bàn tay thon dài, quyền lực của một hoàng tử hiện lên rõ rệt trong từng cử chỉ.

Khi ngón tay của hoàng tử chạm vào má của đứa bé, mọi thứ xung quanh bỗng như ngừng lại.Không có một sự thay đổi nào xảy ra.Không có gì bị xóa bỏ.

Không có ai biến mất.Cảm giác an toàn kỳ lạ dâng lên trong không khí.Mikage Reo, lúc này, chỉ khẽ mỉm cười, ánh mắt đầy sự hiểu biết."

Cậu bé này..."

Reo cúi xuống nhìn vào đôi mắt xanh của Isagi, như thể nhìn thấy cả một thế giới riêng biệt trong đó.

"Là của ta."

Và từ khoảnh khắc ấy, số phận của Isagi Yoichi và Mikage Reo đã vĩnh viễn gắn kết với nhau, không thể tách rời.Mười năm sau...Isagi Yoichi đã không còn là một đứa trẻ sơ sinh mềm yếu nữa.

Em hiện tại là một thiếu niên thanh tú, sắc sảo đến mức khiến những người xung quanh phải ngẩn ngơ.

Đôi mắt xanh thẳm của Isagi, vốn mang theo một sự tĩnh lặng kỳ lạ, giờ đây lại càng trở nên thấu hiểu và sâu sắc hơn.

Mái tóc đen bóng, mang một chút sắc xanh, luôn được chải gọn gàng, tạo nên một vẻ ngoài hoàn hảo không tì vết.Nhãn sắc không phải là điều duy nhất mà Isagi đã thành thạo.

Em không chỉ học hành xuất sắc, vượt xa những người cùng tuổi trong học thuật mà còn về mọi lĩnh vực khác.

Isagi là người duy nhất trong gia tộc Isagi có thể kiểm soát năng lực "Silent Erasure" một cách tuyệt đối—với sự tập trung và kỷ luật nghiêm ngặt, cậu có thể kiềm chế khả năng hủy diệt chỉ trong chớp mắt, giống như một thanh kiếm sắc bén luôn trong bao nhưng chỉ cần một cử động nhẹ là có thể cắt đứt bất kỳ thứ gì.

Cái giá của nó, tất nhiên, là sức khỏe của chính bản thân em.Năng lực này, vốn được cho là vô cùng mạnh mẽ, lại mang trong mình một điều kiện khắc nghiệt—những người sở hữu nó thường có một cơ thể yếu đuối.

Sức mạnh hủy diệt không thể nào đi đôi với sức khỏe dồi dào.

Dù có tài năng vô hạn, Isagi vẫn luôn cảm thấy cơ thể mình như đang dần cạn kiệt, như một ngọn nến cháy mãi không dừng.Trong những buổi học, khi ngồi giữa đám đông các quý tộc, ánh mắt sắc bén không ai có thể phủ nhận, em luôn được ca ngợi vì trí tuệ vượt trội.

Nhưng ít ai biết rằng, khi đêm xuống, Isagi sẽ lại phải vật lộn với từng cơn đau cơ thể, những cơn mệt mỏi không thể tả, đôi khi là cảm giác như muốn ngã quỵ."

Cậu có ổn không?"

Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên, cắt đứt sự im lặng trong thư phòng của công tước Isagi.Mikage Reo, giờ đã là một vị hoàng tử dày dặn kinh nghiệm, vẫn luôn theo sát cậu, dù có vẻ như hai người không bao giờ thể hiện điều đó ra ngoài.

Reo đã nhận thấy sự thay đổi trong cơ thể của Isagi từ lâu, và Reo không thể che giấu đi sự lo lắng trong ánh mắt.Isagi khẽ nhếch môi, một nụ cười mơ hồ hiện lên trên khuôn mặt.

"Ta vẫn ổn, điện hạ.

Chỉ là một chút mệt mỏi mà thôi."

Nhưng Reo, như bao lần khác, nhìn thẳng vào Isagi, đôi mắt tím đậm không thể che giấu sự quan tâm sâu sắc.

"Cậu biết đấy, nếu không biết cách duy trì sức khỏe, năng lực của cậu có thể trở thành gánh nặng đấy."

Isagi không đáp lại, chỉ nhẹ nhàng đặt cuốn sách xuống và đứng dậy.

Dù cậu không nói gì, nhưng ánh mắt cậu lại chứa đựng một quyết tâm không thể lay chuyển."

Ta sẽ không yếu."

Đó là điều mà Isagi luôn tự nhủ, dù có phải trả giá bằng chính cơ thể mình.

Em không thể để năng lực của bản thân là thứ khiến mình trở thành gánh nặng cho người khác.

Đặc biệt là với Reo—người duy nhất có thể chạm vào em mà không thứ năng lực này bài xích.
 
Sự Cứu Rỗi
II:Bước chân vào Blue Lock


Một ngày đẹp trời, gia tộc Isagi nhận được một bức thư quan trọng từ Học viện Blue Lock.

Trong thư viết rằng, do Isagi Yoichi sở hữu Silent Erasure, được biết đến như là một Silent Wielder - người có khả năng xóa bỏ mọi thứ trong im lặng, cậu đủ điều kiện trở thành tân học viên tại học viện danh giá này.

Với năng lực đó, cậu có thể trở thành một trong những học viên mạnh nhất, và cơ hội để thử thách bản thân mình đang chờ đợi.Cùng với cậu, một người cũng sở hữu năng lực đặc biệt không kém sẽ xuất hiện tại Blue Lock – Itoshi Rin, em trai của Itoshi Sae.

Mặc dù Ethereal Mist của Rin không hiếm như Silent Erasure của Isagi, nhưng nó lại là một năng lực có khả năng phòng thủ cực kỳ mạnh mẽ, có thể tạo ra một lớp sương mù bảo vệ khiến người sở hữu gần như không thể bị chạm tới.

Nếu Silent Erasure có tỷ lệ sở hữu là 1:100 000 000 thì Ethereal Mist sẽ có tỷ lệ sở hữu 1:10 000 000, chỉ kém hơn một chút.

Bluelock-Một học viện danh giá bậc nhất Reino das Trevas, nơi quy tụ những cá nhân xuất sắc nhất vương quốc.

Nhưng điều khiến Blue Lock khác biệt chính là những năng lực tồn tại ở đây chưa bao giờ dễ dàng chấp nhận chủ nhân của chúng, chứ đừng nói đến chuyện kết hợp với một người khác.Isagi Yoichi—đại công tước tiếp theo của gia tộc Isagi—là một trong những tân học viên năm nay.Không ai bất ngờ trước điều đó.Không cần nói đến năng lực Silent Erasure, chỉ riêng về trình độ học vấn và bề dày lịch sử gia tộc, Isagi đã hoàn toàn đủ điều kiện để bước chân vào Blue Lock.

Gia tộc Isagi là một trong những dòng dõi lâu đời và quyền lực nhất vương quốc, với vô số thế hệ từng giữ những vị trí quan trọng trong hoàng gia.

Và Isagi—với trí tuệ sắc bén, khả năng kiểm soát bản thân đến mức đáng sợ—là ứng viên hoàn hảo để đặt chân vào nơi này.Nhưng vấn đề không nằm ở việc cậu có xứng đáng hay không.

Mà là liệu Blue Lock có thể dung chứa một người như cậu hay không.Bởi vì Blue Lock không chỉ là nơi đào tạo những con người xuất sắc—mà còn là nơi kết nối những cá nhân có sức mạnh quá mức đặc biệt, đến mức chính năng lực của họ cũng khó có thể chấp nhận việc kết hợp với bất kỳ ai.Cổng chính của Blue Lock mở ra, những tòa tháp cao vút sừng sững giữa bầu trời như thể thách thức tất cả những ai dám bước vào.

Isagi đứng giữa hàng trăm tân học viên khác, ánh mắt sắc bén nhưng không hề có chút căng thẳng nào.Xung quanh cậu, vô số những ánh mắt đang quan sát, đánh giá.

Một số người lặng lẽ đứng im, một số khác đã bắt đầu trò chuyện, kết nối với nhau.

Bởi vì Blue Lock không chỉ có sự cạnh tranh—mà còn có tình bạn.Nhưng tình bạn không đồng nghĩa với việc các năng lực sẽ dễ dàng dung hòa nhau.Đây là nơi tập hợp những con người mang trong mình sức mạnh không muốn bị chia sẻ, những năng lực từ chối việc phối hợp cùng kẻ khác.

Họ có thể tôn trọng, có thể chiến đấu cùng nhau, nhưng điều đó không có nghĩa là năng lực của họ chấp nhận điều đó."

Chắc cậu không định đứng một mình cả ngày chứ?"

Một giọng nói quen thuộc vang lên bên cạnh.Mikage Reo đứng đó, đôi mắt tím phản chiếu ánh sáng buổi sáng sớm.

Dù đã là một hoàng tử, nhưng hắn không hề giữ khoảng cách với Isagi như bao người khác.

Vì Reo là người duy nhất có thể chạm vào cậu mà không sợ bị xóa sổ.Isagi khẽ nhếch môi.

"Ta không nghĩ là mình cần phải đi tìm ai đó để bắt chuyện, ngài nghĩ sao?"

Reo bật cười, bước đến gần hơn, đôi mắt ánh lên sự thích thú.

"Có vẻ như cậu vẫn như cũ, nhỉ?"

Isagi không đáp, nhưng cậu cũng không bước đi.

Giữa một nơi xa lạ, có một người quen thuộc bên cạnh không phải là một điều tệ.Dù Blue Lock có là nơi như thế nào đi nữa, thì nơi đây cũng không chỉ có kẻ thù—mà còn có những người sẵn sàng sát cánh bên nhau.

Sau khi bước vào không gian đặc biệt dành riêng cho tân sinh viên trước khi chính thức nhập học vào Blue Lock, những học viên mới cảm nhận được ngay một áp lực nặng nề.

Đây là không gian chỉ dành cho những người được chọn, nơi họ sẽ trải qua một buổi đánh giá đầu tiên quan trọng để xác định cấp độ năng lực của mình.Vừa bước vào căn phòng, tất cả tân sinh viên đều cảm nhận được sự áp đảo từ một người đàn ông đứng đó.

Cao, gầy, với ánh mắt lạnh lùng và phong thái không thể bị bỏ qua, hắn toả ra một năng lực mạnh mẽ khiến mọi người xung quanh đều cảm thấy như bị đè nén trong không khí căng thẳng.Tuy nhiên, giữa đám đông đang rụt rè, có hai người duy nhất không hề tỏ ra sợ hãi.

Isagi Yoichi và Itoshi Rin – hai tân sinh viên sáng giá nhất trong đợt tuyển sinh lần này.

Cả hai đều không hề run sợ, trái lại, họ đứng vững và có vẻ như càng thể hiện sự tự tin, mặt họ vênh cao, ánh mắt sắc bén không hề có dấu hiệu nao núng.Người đàn ông đó không nói gì, chỉ quan sát các tân sinh viên, rồi đưa tay ra hiệu để họ lần lượt bước lên.

Các học viên khác, mặc dù đều có năng lực mạnh mẽ, nhưng họ không thể không cảm thấy sợ hãi trước sự áp đảo của người đàn ông này.Khi đến lượt Isagi và Rin, cả hai bước lên với một thái độ hoàn toàn khác biệt.

Isagi không chút dao động, còn Rin thì hờ hững, một sự tự tin khó tả.

Họ không phải là những người bình thường, và họ biết điều đó.
 
Sự Cứu Rỗi
III:Môi trường mới


Ego Jinpachi.Hắn chính là người sáng lập Blue Lock – kẻ tạo ra toàn bộ hệ thống này, và cũng là người sở hữu Phantom Field.Nếu Silent Erasure của Isagi Yoichi hiếm theo tỷ lệ người có thể sở hữu nó (1:100,000,000), thì Phantom Field của Ego Jinpachi lại hiếm theo một cách hoàn toàn khác.

Nó không phải là năng lực có quá ít người mang trong mình, mà là một năng lực chỉ chấp nhận một số ít kẻ đủ tư cách để sử dụng nó.

Những ai bị Phantom Field từ chối sẽ không bao giờ có thể kích hoạt năng lực này, dù họ có mạnh đến đâu.Lũ tân sinh viên không ai dám thở mạnh, áp lực từ Phantom Field của Ego lan ra khắp căn phòng như những bàn tay vô hình siết chặt cổ họ.

Chỉ có hai người vẫn đứng vững, hai người duy nhất không hề tỏ ra sợ hãi – Isagi Yoichi và Itoshi Rin.Ánh mắt Ego khẽ nheo lại khi nhìn về phía hai người trẻ tuổi đó.

Không tỏ ra sợ hãi?

Không có dấu hiệu bị Phantom Field ảnh hưởng?Hắn mỉm cười nhạt, rồi cất giọng:"Thú vị đấy."

Ego quay người, ánh mắt vẫn lạnh lùng như bao giờ hết, rồi hắn quay người nói gì đó với cô trợ lý Anri Teieri đang đứng bên cạnh.

Chỉ một thoáng sau, một ống bạc được đưa ra, bên trong là những cây đũa được phân chia rõ ràng thành hai màu: trắng và đen.Ego không nhìn vào đũa, chỉ giơ tay lên và ra lệnh:"Chia cho mỗi người một que thăm."

Cả căn phòng lặng im, mỗi tân sinh viên hồi hộp chờ đợi.

Những que đũa không phải là thứ gì quá đặc biệt, nhưng nó lại mang một tầm quan trọng to lớn, quyết định sự phân chia của các đội trong Blue Lock.Ego nhìn mọi người một lượt, rồi với một giọng điệu lạnh lùng, hắn bắt đầu phổ biến luật chơi:"Mỗi người sẽ lên và rút một que thăm.

Cùng màu thì là cùng đội, màu khác thì là đối đầu.

Những đội lớn sẽ tiếp tục chia thành các đội nhỏ với hai người.

Và rồi, các đội sẽ phải chiến đấu với nhau để xác định kẻ mạnh nhất."

Màn hình khổng lồ phía sau Ego sáng lên, hiển thị cách thức phân chia đội.

Chỉ trong vài giây, các tên tuổi và màu sắc que đũa được hiện ra, phân chia từng nhóm rõ ràng.Không bất ngờ chút nào, Isagi Yoichi và Itoshi Rin đồng hạng nhất trong đợt kiểm tra sức mạnh năng lực lần trước, cả hai đều rút phải một que đũa đen.

Và như thế, họ trở thành đội của nhau.Isagi và Rin nhìn nhau một lúc, không ai nói gì.Rin cuối cùng lên tiếng, giọng lạnh lùng, đầy vẻ thử thách:"Đừng ngáng đường tao.

Thứ hời hợt như mày đừng mong làm đồng đội."

Isagi không phản bác, chỉ khẽ nhìn Rin một cái.

Mặc dù Rin không phải là người dễ dàng hòa hợp, nhưng Isagi cũng chẳng phải là kẻ dễ bị khuất phục.

Cả hai người đều hiểu rõ điều này, và trận chiến phía trước sẽ không đơn giản như thế.----------------------------------------------------------------------------------------------Xồn làm quớ,thông cảm dùm t=)))
 
Sự Cứu Rỗi
IV:Ngày học đầu tiên


Sau khi buổi rút thăm kết thúc, Ego ra lệnh cho mỗi thành viên trong đội phải lần lượt chạm vào nhau để kiểm tra xem năng lực của họ có tương thích hay bài xích lẫn nhau không.

Một bài test đơn giản, nhưng lại là cách nhanh nhất để phát hiện mầm mống xung đột nội tại trong đội hình.Lượt thử diễn ra trơn tru.

Từng cái chạm tay, từng ánh nhìn đều trôi qua trong im lặng, không ai có dấu hiệu bị ảnh hưởng bởi năng lực của người khác.

Mọi chuyện tưởng như suôn sẻ... cho đến khi Rin tiến lại gần Isagi.Cái chạm nhẹ giữa hai người khiến không khí như khựng lại một nhịp.

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, Silent Erasure bên trong Isagi khẽ rung lên — một phản ứng bài xích, tuy rất yếu, gần như không đáng kể, nhưng đủ để cả hai cảm nhận được.Không có ai bị thương.

Không có tác động tiêu cực rõ rệt.

Nhưng cảm giác ấy — một tia xung đột mờ nhạt — vẫn tồn tại.Có lẽ, chính Silent Erasure của Isagi đã linh cảm được rằng Ethereal Mist của Rin không mang tính hủy hoại, không đe dọa đến bản thể của em.

Chỉ là, giữa hai năng lực này vẫn tồn tại một lớp màn vô hình — giống như sương mù va phải bóng tối.

Không chống đối nhau, nhưng cũng chẳng thể hoà hợp hoàn toàn.Ego quan sát tất cả từ phía sau lớp kính một chiều.

Khi Rin và Isagi chạm vào nhau, ánh mắt hắn hơi nheo lại.

Dù phản ứng năng lực chỉ thoáng qua, nhưng hắn — với con mắt của kẻ đang gọt giũa những ma pháp sư đỉnh cao — đã thấy rõ.Hắn bước ra giữa phòng, giọng đều và lạnh như thép:— Tốt... rất tốt.Cả đội ngẩng lên.

Rin và Isagi nhìn nhau thoáng ngạc nhiên.— Phản ứng vừa rồi không phải dấu hiệu xấu, mà là tín hiệu tốt — Ego tiếp lời, ánh mắt sắc như dao. — Nó chứng minh hai cậu là những viên ngọc thô chưa được mài giũa.

Và Blue Lock chính là nơi sẽ biến các cậu thành những viên sapphire hoàn mỹ nhất, lấp lánh nhất trên đấu trường chinh phục ma pháp thế giới.Hắn quay phắt lại, giơ tay lên,, và bảng năng lực phát sáng giữa không trung, hiện rõ tên: RIN ITOSHI – ISAGI YOICHI— Blue Lock xin thông báo: Rin Itoshi và Isagi Yoichi — từ giây phút này — chính thức là tân sinh viên của chương trình đào tạo cấp cao Blue Lock.Không ai vỗ tay.

Không ai dám nói.

Nhưng từng tế bào trong căn phòng ấy, từng mảnh không khí, như đang rung lên vì một điều gì đó lớn hơn đang bắt đầu.

Âm thanh từ hệ thống thông báo vang vọng khắp toàn khuôn viên Blue Lock.

Dù là tầng hầm huấn luyện, tháp quan sát hay hành lang các khu ký túc, giọng nói lạnh lùng của hệ thống vẫn vang lên rõ ràng:"Xác nhận: Rin Itoshi – Ethereal Mist.

Isagi Yoichi – Silent Erasure.

Chính thức trở thành tân sinh viên Blue Lock."

Cả Blue Lock gần như đóng băng.

Không gian trở nên nặng nề như thể cả kết giới vừa bị đè xuống bởi thứ gì đó... không thuộc về quy tắc cũ.Một vài nhóm sinh viên đang luyện tập lập tức dừng lại, ánh mắt sững sờ hướng về phía âm thanh phát ra.

Những người hiểu cơ chế của bài test đều không thể tin vào tai mình.— "Một Silent Erasure và một Ethereal Mist... không bài xích nhau?"

— "Không thể nào... vốn dĩ hai năng lực này luôn tương khắc mà?"

— "Và Ego...

Ego lại tự mình phá luật?"

Sự xôn xao lan ra như một đợt sóng.

Nhưng sự kinh ngạc chưa dừng lại ở đó — thứ khiến tất cả sinh viên Blue Lock chết lặng không phải là cái kết quả, mà là cái cách Ego xử lý nó.Lần đầu tiên trong lịch sử Blue Lock, Ego phá bỏ một phần của bài kiểm tra.

Không bắt buộc hai người đó phải chiến đấu, không yêu cầu họ chứng minh bằng máu hay vết thương.Chỉ vì một khoảnh khắc.

Một cái chạm tay không hoàn hảo nhưng cũng không đổ vỡ.Một ngoại lệ...

Mà từ giờ, sẽ là huyền thoại.
 
Sự Cứu Rỗi
V:Classis Arcanum Primus


Cùng lúc đó,Ego đã nói với Isagi và Rin lên phòng hội học sinh để nhận lớp và thẻ phòng kí túc xá,hắn cũng nói luôn rằng khi 1 Silent Erasure hay 1 Ethereal Mist chấp nhận năng lực khác chạm vào chủ nhân nó,chúng sẽ không để 2 năng lực cách nhau trong một khoảng thời gian dài.Vậy nên,để bảo vệ cho những mầm non tương lai,Ego ra lệnh cho em và Rin phải ở cạnh nhau trong khoảng cách 50m,có nghĩa rằng 1 trong 2 sẽ phải về nhà của nhau hoặc ở chung 1 phòng kí túc xá.Isagi chưa kịp mở miệng phản đối thì Ego đã búng tay một cái.

Cửa phòng hội học sinh tự động mở ra, lộ ra một căn phòng rộng rãi, được trang bị đầy đủ bàn ghế, máy tính hologram và đặc biệt là hai chiếc thẻ in nổi tên Yoichi Isagi và Itoshi Rin kèm số phòng y hệt nhau: KTX-A03.Isagi bước thẳng vào phòng KTX-A03 khi cánh cửa vừa mở.

Ánh mắt lướt một vòng như một kẻ chiến lược gia đang quét chiến trường—không phải tìm chỗ nghỉ, mà là đánh giá địa hình.

Giường nào gần cửa thoát hiểm nhất?

Chỗ nào tránh tầm nhìn đối phương?

Tường có được phù phép chống giám sát chưa?Em chọn giường bên phải, không hỏi, không chờ ai.

Tay rút ra một viên đá phát sáng cấp thấp, khẽ kích hoạt, ánh sáng lơ lửng bay quanh chỗ ngủ em chọn — không phải để thư giãn, mà để phân tích mật độ năng lượng trong không khí.Rin bước vào sau, cũng chẳng vừa.

Đặt balo xuống giường bên trái, giọng lành lạnh:

"Không định hỏi một tiếng à?"

Isagi không buồn quay lại:

"Nếu thấy phiền thì đi xin Ego đổi phòng.

Tôi ở đâu cũng được, miễn không ảnh hưởng tới việc phát triển năng lực."

Câu trả lời phũ như quăng băng khô vào mặt.Rin nhíu mày nhẹ.

Hắn tưởng sẽ phải chịu đựng một tên ồn ào, không ngờ lại gặp đúng kiểu người hắn... cũng chẳng ưa gì, nhưng lại chẳng thể ghét.Không khí phòng lặng như mặt hồ bị đóng băng, chỉ có năng lực Silent Erasure và Ethereal Mist vô hình giằng co nhau trong không gian, như thể đang tự giao tiếp dù chủ nhân chúng thì không thèm nhìn nhau.Sau khi ổn định ở KTX — tức là mỗi đứa chiếm một góc, không ai thèm nói với ai nửa câu — tiếng chuông ma pháp vang lên, như tiếng thủy tinh vỡ xuyên vào tâm trí.

Một dòng ký tự hiện lên không trung trước mặt mỗi người:"Học viên Yoichi Isagi – Classis Arcanum Primus – Phòng 301, Tháp Huyền Thuật."

"Học viên Itoshi Rin – Classis Arcanum Primus – Phòng 301, Tháp Huyền Thuật."

Isagi liếc qua, xác nhận thông tin.

Không bất ngờ.

Một lớp có thực lực, đồng nghĩa với một nơi để khai thác tối đa tiềm năng.

Chỉ vậy thôi, không hứng thú với ai trong lớp, kể cả Rin.Còn Rin?

Hắn nhìn thấy tên lớp thì chỉ khẽ nhếch môi.

Primus.

Cái tên đó từng là nơi sinh ra những huyền thoại — và giờ sẽ là nơi hắn nghiền nát tất cả kẻ yếu dưới chân.Tiếng bước chân vang vọng khắp hành lang lát đá.

Ánh sáng từ những ngọn đèn ma thuật treo lơ lửng phản chiếu lên hai bộ đồng phục đen viền bạc, đồng phục đặc trưng chỉ dành cho học viên của Classis Arcanum Primus.

Isagi đi bên trái, Rin bên phải.

Cả hai giữ một khoảng cách vừa đủ để không ai vượt lên trước, nhưng cũng không hề lùi lại.

Hai người, hai khí chất, hai nguồn ma lực đang im lặng tỏa ra một cách ngạo nghễ.Không khí quanh họ như đặc lại.

Mỗi bước đi kéo theo những ánh mắt đổ dồn từ mọi hướng.

Học viên khoá 3 dừng lại giữa hành lang.

Mấy người khoá trên thì nép sang hai bên, vừa đi vừa liếc, vừa thì thầm.

Họ không chỉ đẹp, mà còn mang theo danh tiếng từ những gia tộc danh giá.

Cả khóa ba chỉ có hai người chạm được tới ngưỡng cửa Primus, và hai người đó giờ đang sánh vai bước thẳng vào tòa tháp Huyền Thuật.Rin Itoshi, gương mặt không biểu cảm, khí chất đè nén như sương đêm vừa rơi xuống đỉnh núi.

Yoichi Isagi, ánh mắt tối như vực sâu, không thèm liếc bất kỳ ai xung quanh.

Cả hai như được tạc ra từ đá lạnh, không để tâm đến việc người khác bàn tán, không để tâm đến ai đứng chắn đường.

Họ bước thẳng, như thể cả hành lang này chỉ là đoạn dạo đầu trong một bản giao hưởng chiến thắng.Một học viên nữ vừa định cất tiếng chào thì ánh mắt của Isagi lướt qua.

Không hằn học, không tức giận, chỉ đơn thuần là... trống rỗng.

Nhưng cái trống rỗng đó khiến cô cứng đờ, như vừa bị ai bóp nghẹt cổ họng.

Rin không buồn nhìn ai, ma lực từ cậu nhẹ như khói, nhưng cứ ai lỡ tiến gần một chút sẽ cảm thấy như bị đẩy ra bởi một tầng sương vô hình, vừa lạnh vừa sắc.Không ai nói chuyện.

Không ai dám chen ngang.

Không ai cản bước.

Và dù không ai lên tiếng, ai cũng biết: hai người kia không đơn thuần là học viên.

Họ là thứ gì đó khác.

Thứ gì đó nguy hiểm, đẹp đẽ, và xa tầm với.Rin mở cửa lớp 301.

Isagi bước vào trước, dửng dưng.

Không ai chào.

Cũng không ai cần phải chào.Tất cả chỉ im lặng nhìn theo.

Rồi người ta bắt đầu tự hỏi — liệu sự xuất hiện của hai cái tên đó là mở đầu cho một kỷ nguyên mới... hay cho một tai họa khởi nguồn từ bên trong chính lớp học ưu tú nhất học viện.
 
Sự Cứu Rỗi
VI


Isagi và Rin lần lượt bước đến trước cánh cửa lớp 301.

Không giống với những lớp học thông thường, nơi này được bao phủ bởi lớp kết giới ma thuật cấp S, một loại kết giới đặc biệt chỉ mở khi thỏa mãn các điều kiện đã được định sẵn bởi Tháp Huyền Thuật.Cả hai dừng lại trước lớp.

Không ai nói một lời, nhưng tất cả học viên trong lớp đều đã đứng bật dậy từ lúc nào.

Không phải vì tò mò, mà là... sợ.Isagi giơ tay trái lên.

Trên cổ tay cậu, một chiếc vòng bạc khắc tinh văn dày đặc bắt đầu tỏa ra làn khói đỏ máu, quấn quanh như máu đông bốc hơi.

Đó không phải là ánh sáng bình thường mà là tầng cảnh báo ma thuật cấp Alpha, thứ chỉ xuất hiện khi một cá thể mang năng lực đủ để xóa sổ toàn bộ hệ thống kiểm soát thông thường.Cậu đặt vòng tay lên bề mặt cánh cửa.Ngay lập tức, kết giới phản ứng.Luồng xoáy năng lượng đỏ máu cuộn lên, va chạm với kết giới làm nó rung mạnh như sắp vỡ.

Giọng nói vô hình của tầng bảo vệ vang vọng khắp hành lang:

"Xác nhận danh tính.

Silent Erasure – cá thể thứ hai từng được hệ thống nhận diện tại Tháp Huyền Thuật.

Trạng thái: đủ điều kiện."

Một khoảng lặng kéo dài.Tưởng như cánh cửa sẽ mở, nhưng... không.Dải ma thuật chỉ rung nhẹ, rồi tiếp tục đóng kín.Không gian im bặt.Kết giới lại vang lên, lần này, giọng như bị một sức mạnh nào đó kéo căng ra, nặng nề hơn:"Cảnh báo: tất cả kết giới trong Blue Lock đã bị yểm thuật bổ sung từ Ego Jinpachi.

Theo điều khoản 1.4 trong giao ước yểm thuật học viện: mọi khu vực cấp Alpha trở lên sẽ chỉ mở khi có cả hai cá thể đặc biệt: Silent Erasure và Ethereal Mist."

"Truy cập đơn lẻ: bị cấm."

Cả lớp chết lặng.

Đây là lần đầu tiên họ được nghe đến giao ước này — một điều luật chưa từng tồn tại trong bất kỳ cuốn tài liệu nào.Isagi vẫn đứng yên, không tỏ vẻ bất ngờ.

Dường như cậu đã biết trước.Không cần ra hiệu, Rin tiến lên.

Cậu cũng đưa tay trái ra, đặt lên chỗ vừa rồi Isagi chạm vào.

Vòng tay của Rin không sáng lam mà ánh lên màu khói xám như sương mù đặc quánh, lấp lánh như đá obsidian.Và rồi..."

Xác nhận danh tính.

Ethereal Mist – cá thể thứ sáu từng được ghi nhận tại Tháp Huyền Thuật.

Trạng thái: đủ điều kiện."

"Cặp đôi truy cập: hợp lệ."

"Mở quyền truy cập lớp học cấp Alpha."

Từng lớp kết giới vỡ ra như mặt kính bị đâm xuyên, không gây tiếng động nhưng dư âm chấn động như một cơn bão ma lực lặng lẽ tràn qua hành lang.Cánh cửa từ từ mở.

Sau khi hai người bước vào lớp, tất cả các ánh mắt đều đổ dồn về phía Rin và Isagi.

Một vài người thì trầm trồ, vài người thì ngưỡng mộ, nhưng cũng không thiếu những ánh mắt khinh bỉ và chán ghét.

Đặc biệt là ba cô gái: Aries, Liliana, và Tiasefa.

Ba cô nàng này đều là những đứa con của những gia đình giàu có, thuộc tầng lớp thượng lưu trong vương quốc Nereida Realm.

Không những thế, họ còn sở hữu năng lực Thalass — một năng lực rất mạnh và phổ biến, dù không phải quá hiếm nhưng lại được đánh giá cao ở nhiều vương quốc.Ba cô này luôn tự tin rằng, với sức mạnh từ Thalass của mình, họ có thể dễ dàng đánh bại Rin và Isagi trong bài kiểm tra sắp tới.

Tiasefa, người có năng lực mạnh nhất trong nhóm, hất cằm và nhìn hai người, thách thức:

"Hờ, có sở hữu Silent Erasure hay Ethereal Mist thì cũng không thể thắng được Thalass đâu.

Tôi khuyên các cậu, biết điều thì cúi thấp đầu xuống, đừng có mà câng câng mặt lên như vậy.

Đến lúc thua rồi, các cậu sẽ thấy xấu hổ lắm đấy."

Lời nói của Tiasefa vang lên như một lời thách thức, nhưng Isagi và Rin lại chỉ nhíu mày trong lòng, chẳng thèm để ý đến lời cô ta.

Họ không những không đáp lại mà còn hoàn toàn phớt lờ, khiến Tiasefa có chút lúng túng, mặt cô ta sượng lại một lúc.

Lớp học như im bặt, không khí căng thẳng lên hẳn.Giáo viên thấy tình hình có vẻ không ổn, vội vàng lên tiếng để giảm bớt không khí căng thẳng:

"Được rồi, mọi người ổn chứ?

Isagi, Rin, hai cậu chọn chỗ ngồi đi."

Không cần phải suy nghĩ lâu, cả hai người đều đi về phía bàn cuối, nơi ít ánh mắt đổ dồn vào nhất.

Mọi người trong lớp, đặc biệt là Tiasefa, không ngừng dõi theo hai người.

Trong khi Tiasefa vẫn giữ ánh mắt không mấy thiện cảm, Isagi và Rin lại điềm tĩnh, không để tâm đến những lời chế giễu hay ánh mắt khó chịu của những người khác.

Bước chân của họ rất nhẹ nhàng, như thể đang tiến vào một trận chiến không lời, chỉ chờ đợi một lúc để chứng minh khả năng của mình.Và rồi, khi hai người ngồi xuống, ánh mắt của cả lớp lại tiếp tục hướng về họ, không còn sự kỳ vọng hay lo lắng nữa, mà là một sự tò mò muốn biết xem liệu hai người này có thể làm gì trong bài kiểm tra sắp tới.

Tiasefa không thể không nhếch mép, vẫn không cam tâm nhìn thấy sự tự tin của Rin và Isagi.
 
Sự Cứu Rỗi
VII


Isagi và Rin vừa ổn định chỗ ngồi thì giáo viên đứng trên bục, giọng trầm bổng vang lên, át cả tiếng xì xào lặng lẽ trong lớp:— Ta xin trân trọng thông báo.

Theo điều luật số 312 của Tháp Huyền Thuật, tất cả các lớp học từ 301 đến 306 sẽ phải tham gia một bài kiểm tra năng lực khi có tân học viên được tuyển sinh hoặc tiếp nhận từ các trường pháp thuật khác.Toàn lớp như bị dội một gáo nước lạnh.— Vậy nên, trong tiết học thứ nhất đến tiết ba của hôm nay, 28 học viên lớp 301 sẽ phải tiến hành kiểm tra tại sân Probatum Magicae.

Sau đây, mời các học viên đi theo ta.Không khí như đông cứng lại trong khoảnh khắc.

Mọi ánh mắt đổ dồn về phía Isagi và Rin.

Chẳng ai nói gì, nhưng sự hoang mang trượt dài trong từng cử động.

Chưa từng có tiền lệ cho việc kiểm tra đột xuất kiểu này.Từng người một đứng dậy.

Lớp 301 xếp hàng ngay ngắn, tiến về cánh cổng không gian thứ ba được khắc phù chú xanh lam nhạt lập lòe.

Isagi bước đầu tiên, ánh mắt vô cảm, lạnh như băng.

Rin theo sau, tay đút túi, phong thái chẳng khác gì bước lên sân khấu chém giết.Hai người cuối cùng bước khỏi phòng, rồi biến mất vào màn ánh sáng vặn xoắn của cánh cổng.Không gian dịch chuyển khiến mặt đất dưới chân họ mờ dần như tan chảy.

Trong khoảng lặng rợn người, một giọng nói khàn đặc, dội thẳng vào tâm trí từng người—giọng của Ego:— Lớp 301.

Việc kiểm tra lần này không phải vì các người đặc biệt hay mạnh mẽ.

Mà là vì hai người kia: Isagi và Rin.Không ai dám cắt lời.— Cả hai đều sở hữu năng lực hiếm có.

Và đều là huyết thống của giới quý tộc thuộc Reino das Trevas — một trong ba đế quốc mạnh nhất.

Để kiểm tra được hai nguồn năng lượng đặc dị này, chỉ có Probatum Magicae là đủ chuẩn.Không khí đặc quánh lại như có ai siết cổ từng người.— Các người có 300 phút để hoàn thành bài kiểm tra.

Nó sẽ bắt đầu trong ba khắc nữa.Cánh cổng bảo vệ của Probatum Magicae hiện ra, sừng sững như một con thú gác đền.

Từng học viên phải chạm tay lên tấm bia đá khắc pháp ấn – xác minh danh tính.

Không ai vượt qua bước này thì đừng mơ được coi là học viên của BlueLock.Xác minh hoàn tất, từng người tiến vào sân đấu khổng lồ được bao phủ bởi kết giới nửa trong suốt.

Xung quanh, các học viên từ những Tháp khác đã đứng đông nghẹt, dõi mắt theo lớp 301 như thể họ sắp lên đoạn đầu đài.Đợt bốc thăm chia đội diễn ra.

Thế nhưng...Hai chiếc vòng trên tay Rin và Isagi đồng loạt lóe sáng.

Một làn khói đỏ máu quyện chặt lấy làn khói xám tro lạnh lẽo, xoắn lại thành một sợi dây sinh mệnh.

Hệ thống lập tức hiện lên dòng chữ:Cặp đội xác định: Isagi Yoichi – Itoshi RinTiếng hệ thống vang lên dứt khoát như tiếng búa nện:— Định cặp hoàn tất.

Bài kiểm tra bắt đầu sau 3 khắc.Isagi liếc nhìn Rin, ánh mắt lặng lẽ, nhưng bên trong là một cơn bão.

Rin cười nhếch môi, như thể đang chờ một cuộc thảm sát thú vị.

Khi trận đấu chính thức bắt đầu, giáo viên phụ trách cầm cây lệnh huýt còi một cách dứt khoát, khiến cả không gian như nín thở.Nếu như trong các Tháp khác, việc kết cặp giữa hai người là điều khó khăn, đòi hỏi sự cân nhắc tỉ mỉ để đối phó với các cặp đối thủ mạnh, thì đối với Isagi và Rin, việc này lại là một lợi thế không nhỏ.

Cặp đôi này vốn sở hữu khả năng có thể dễ dàng đối phó với những thử thách như vậy.Trận đấu mở màn là cuộc chiến đơn giữa hai đại diện của đội 1 và hai thành viên của đội 2.

Đối thủ mà Isagi và Rin phải đối mặt là một bộ ba cô gái đến từ vương quốc Nereida Realm, những người mang năng lực tượng trưng cho nước.

Hệ thống thông báo trận đấu sẽ diễn ra giữa Isagi Yoichi và Tiasefa, trong khi Aries và Rin sẽ đối mặt với nhau sau đó.Isagi bước lên, mắt không rời khỏi Tiasefa, cô gái có năng lực điều khiển nước đầy uy lực.

Sau khi trao đổi nhanh với Rin, quyết định của Isagi được đưa ra: Tiasefa sẽ là đối thủ đầu tiên em phải đối đầu.

Không gian xung quanh im lặng như tờ, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào trận đấu này, nhưng trong thâm tâm, không ít người đã mặc định Tiasefa sẽ là người chiến thắng, bởi cô ta có một năng lực mạnh mẽ không thua kém gì Isagi.Trọng tài huýt còi ba lần, và trận đấu chính thức bắt đầu.Ngay lập tức, Tiasefa phóng ra những đòn tấn công nhanh như chớp, xoáy nước mạnh mẽ nhằm chiếm ưu thế ngay từ đầu.

Tuy nhiên, cô ta đã phạm phải một sai lầm lớn: không tìm hiểu kỹ về phạm vi và khả năng của Silent Erasure, năng lực mà Isagi sở hữu.Mỗi đòn tấn công của Tiasefa, với sức mạnh và áp lực khủng khiếp, đều bị Isagi dễ dàng lách qua, tránh né một cách điềm tĩnh.

Dù vậy, Tiasefa không bỏ cuộc, cô ta chuyển sang chiến thuật khác, ra đòn từ cả hai tay, ép Isagi phải phản kháng bằng năng lực của mình.

Tuy nhiên, một điều mà cô ta không ngờ tới là: Isagi vẫn còn rất nhiều chiêu thức trong tay.

Ngay khi Isagi bước vào trận đấu, tất cả ánh mắt trong khán đài đều đổ dồn về phía anh.

Đặc biệt là từ Mikage Reo, người đang ngồi vững vàng, không thể rời mắt khỏi đối thủ duy nhất khiến anh ta chú ý: Isagi Yoichi.

Cái kiểu "không thèm quan tâm" tới Tiasefa chỉ là cái bóng mờ, trong khi Reo hoàn toàn tập trung vào từng bước đi của Isagi trên sân.Tiasefa?

Cô ta chỉ là một phần của bức tranh lớn mà thôi, còn đối với Reo, tất cả những gì quan trọng là cách mà Isagi xử lý tình huống này.

Chứ với mấy cái xoáy nước vô hồn của Tiasefa, thì đâu có gì đáng chú ý?

Reo chỉ quan tâm đến cách Isagi sẽ "dạy dỗ" cô nàng đó mà thôi.Isagi không còn giữ lại nữa.

Anh ngẩng đầu nhìn lên, nơi bầu trời cao vút bên trên, tựa như đã nhận được tín hiệu từ một thế giới nào đó, và thi triển chiêu thức:— Erasure Bloom.Ngay lập tức, một loạt những đoá hoa bỉ ngạn xuất hiện xung quanh, từng cánh hoa như hút lấy mọi thứ xung quanh, kể cả những đòn tấn công của Tiasefa.

Những xoáy nước mà cô ta triệu hồi bỗng nhiên biến mất không dấu vết, như thể chưa từng tồn tại.

Tiasefa đứng chết lặng, mắt mở to kinh ngạc, không thể tin vào những gì vừa xảy ra.

Những đòn tấn công mạnh mẽ của cô ta giờ đây chỉ còn là những làn khói vô hình, tan biến trong không khí.Không ai có thể đoán được rằng Isagi lại có thể dùng Erasure Bloom để hóa giải toàn bộ sức mạnh của Tiasefa như vậy.

Mọi người trong khán đài chỉ còn biết ngỡ ngàng nhìn chằm chằm vào kết quả.------------------------------------------------------------------------------------------------Một câu chuyện xàm loz,viết cho vui,nhma flốp thì vẫn buồn=)))
 
Sự Cứu Rỗi
VIII


Không gian im ắng đến nghẹt thở.

Gió ngừng thổi.

Thời gian như đóng băng quanh hình bóng Isagi, vẫn đứng đó, mắt lạnh lùng nhìn Tiasefa — người giờ chỉ còn là cái bóng của chính mình, hoang mang, mất phương hướng.Tiasefa khụy xuống, đôi mắt dại đi, miệng lẩm bẩm như không tin nổi:

— Không thể nào... sức mạnh đó...

đã bị... xóa sổ?Isagi bước về phía trước, mỗi bước chân như găm vào mặt đất tiếng vang của sự kết thúc.

— "Erasure Bloom không chỉ xóa bỏ đòn tấn công.

Nó xóa luôn niềm tin vào chiến thắng của đối thủ."

Giọng cậu trầm, lạnh, không mang một chút cảm xúc nào.Từ khán đài, đám đông vẫn lặng im.

Rồi như vỡ òa, tiếng hò hét, la ó, và cả những tiếng khóc vì kinh ngạc vang lên khắp nơi.

Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Isagi, như đang nhìn vào một vị thần vừa giáng thế.Còn Isagi?

Cậu chỉ lướt qua Tiasefa — kẻ giờ đây đã không còn là đối thủ — như thể cô chưa từng tồn tại trong mắt cậu.— "Chiến thắng thuộc về Isagi Yoichi."

Tiếng thông báo vang vọng khắp không gian đấu trường, cứng cáp, dứt khoát như một nhát chém phán quyết.

Cả khán đài bùng nổ trong tiếng reo hò, nhưng giữa cơn hỗn loạn ấy, Isagi chỉ đứng đó, ánh mắt không hề lay chuyển.Cậu không giơ tay ăn mừng.

Không nở một nụ cười.

Không quay lại nhìn đám đông.Vì cậu biết — đây chưa phải là lúc để ăn mừng.Tấm sàn bên kia đang phát sáng.

Không khí bắt đầu rung lên như có luồng điện chạy qua.

Hai cái tên tiếp theo được hệ thống đọc lên, lạnh như thép:— Rin Itoshi - Aries.Cả đấu trường nín thở.

Không còn tiếng hò hét.

Chỉ còn tiếng bước chân của Rin chậm rãi vang lên.

Ánh mắt sắc như dao của cậu lia qua Isagi trong khoảnh khắc, như muốn nói:

"Xem cho kỹ... ai mới là kẻ xứng đáng đứng trên đỉnh."

Aries bước ra đối diện.

Trái ngược hoàn toàn, nàng mang theo một khí chất dịu dàng nhưng ẩn chứa sự chết chóc, như một cơn bão trong hình hài gió xuân.

Ánh mắt cô dừng lại trên Rin, không có sự e dè.

Chỉ có sát ý nhẹ nhàng mà đầy chắc chắn.Isagi rời khỏi sàn, nhưng vẫn đứng lại gần đó.

Không phải để nghỉ ngơi.Mà là để chứng kiến.Trận chiến tiếp theo — không phải là một trận đấu.

Mà là một vụ va chạm của hai định mệnh.

-Au:Lười quá,cắt đoạn đánh nhau này đi hén=))

Sang chương mới đi,nhỏ nào muốn đọc đoạn tiếp thì ib face t ý,t gửi cho,chứ đoạn này như cức,đéo muốn viết=))
 
Sự Cứu Rỗi
IX


Sau bài kiểm tra kéo dài hai ngày, hệ thống Blue Lock đã chính thức đưa ra thông báo mới: Các học sinh sau đây của Tháp Huyền Thuật, thuộc các lớp 301 đến 307, sẽ được chuyển tới lớp 023 của Tháp Bạch Liên để tiếp tục quá trình học tập.

Danh sách bao gồm:Isagi YoichiItoshi Rin.Ngay khi thông báo được phát đi, toàn bộ học viên của Tháp Huyền Thuật lập tức rúng động.

Cái tên "Tháp Bạch Liên" – lần đầu tiên xuất hiện trong cuộc đời họ, như một tiếng sét ngang tai, vừa xa lạ vừa mang theo sức nặng khủng khiếp.

Chưa bao giờ trong lịch sử Blue Lock, một sự kiện như thế này xảy ra: từ trước đến nay, mỗi kỳ, hệ thống chỉ thiết kế các bài kiểm tra nội bộ trong Tháp Huyền Thuật, nhằm chọn lọc và rèn giũa kỹ năng.

Nhưng việc được chuyển thẳng tới một tháp khác – đặc biệt là một nơi thần bí như Tháp Bạch Liên – là chuyện chưa từng ghi nhận.Càng chấn động hơn, là số lượng được chọn lần này... chỉ vỏn vẹn hai người.

Hai cái tên lạnh lùng hiện lên bảng tin, như một nhát dao cứa vào lòng tự tôn của hàng trăm học viên còn lại.

Cảm giác thất bại, ghen tị, nghi ngờ, sục sôi như sóng ngầm, len lỏi khắp các hành lang Tháp Huyền Thuật.Ai cũng thì thầm hỏi nhau:

"Tháp Bạch Liên là gì?"

"Tại sao chỉ có hai người?"

"Bọn họ đã làm gì để được bước vào đó?"

Không có câu trả lời.

Chỉ có một sự thật trần trụi: từ giờ trở đi, Isagi Yoichi và Itoshi Rin đã đứng ở một thế giới khác — một thế giới mà phần còn lại chỉ có thể ngước nhìn.
 
Back
Top Bottom