Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Sự Báo Thù Của Mỹ Nhân Điên Loạn

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
405,059
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczNhJwbYzjPSRqz34MAjwhXTdxpmcKTHOG3DtqTARiSmpoTlKNLqyTdUbFlVe84-aUpFvwz3w41zuHassIIt1pqlJZOGEjc0rzMpKcsy7EGvQGtaTV9hJs9Cn0wR3iiF6Rk6Lm6gNO4bLCCaObP6KSw2=w215-h322-s-no-gm

Sự Báo Thù Của Mỹ Nhân Điên Loạn
Tác giả: Zhihu
Thể loại: Hài Hước, Cổ Đại, Khác
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Tác giả: zhihu

Tran / Editor: Mỗi Bước Mỗi Xa

Beta: Mỗi Bước Mỗi Xa

Thể loại: Cổ đại, Hài hước, Báo thù

Độ dài: 12

Giới thiệu

Ta là đích nữ Thẩm gia, từ nhỏ được nuôi ở dưới quê.

Sau khi về kinh, ấu muội của ta thường xuyên ức hiếp sỉ nhục ta, mọi người đều bảo vệ nàng ta.

Nàng ta lại không biết rằng, ta là một kẻ điên cuồng.

Ta trực tiếp ám sát Thái tử.

"Đến đây, bắt ta tịch biên gia sản trảm hết cả nhà đi!"

Thái tử: "......"

"Ta có một câu ‘mụ mại phê’ muốn nói, không biết có nên nói hay không."

*Là một từ mắng chửi trong tiếng Tứ Xuyên, có nghĩa là đ* mẹ mày.​
 
Sự Báo Thù Của Mỹ Nhân Điên Loạn
Chương 1: Chương 1



Ta tên là Thẩm Tri Ý, là trưởng nữ của Thẩm gia, mẫu thân vào lúc sinh ra ta thì gặp khó sinh mà qua đời. Năm thứ hai, phụ thân cưới kế thê về.

Phu nhân mới vào nhà chưa được hai tháng đã ốm nặng không dậy nổi, đi hỏi một cao tăng ở Đại Minh Tự phía nam thành, ông ta nói là do ta có bát tự quá cứng, xung khắc mẫu thân.

Phụ thân giận dữ, nói ta khắc chết sinh mẫu, giờ lại muốn hại kế mẫu, lập tức sai người đưa ta đến một thôn trang ở vùng quê.

Nói đến cũng lạ, ta vừa đi thì kế mẫu bệnh sắp không xong liền khỏi bệnh. Ta ở quê suốt mười lăm năm. Cho đến khi đến tuổi cập kê, phụ thân mới sai người đón ta về kinh.

Ngày đầu tiên về kinh, kế mẫu và ấu muội đã ra oai phủ đầu ta.

Khuê danh của ấu muội tên là Thẩm Bảo Châu, nhỏ hơn ta hai tuổi, nàng ta nép vào bên kế mẫu, tay cầm một bát máu chó mực, cười một cách xảo quyệt.

"Tỷ tỷ, ở cái nơi quê mùa đó tà khí nặng lắm, bát tự của tỷ lại không tốt, Tuệ Năng đại sư nói phải trước tiên trừ tà cho tỷ đấy."

Nói xong, nàng ta đổ cả bát máu chó lên người ta.

Một mùi tanh hôi xộc thẳng vào mặt, ta mặt mày dữ tợn giang tay ra.

"RUA-"

Âm thanh lộn xộn trầm thấp như một con mãnh thú, khiến kế mẫu và ấu muội đều bị dọa đến run rẩy.

Ngay sau đó, ta bước nhanh lên phía trước, tay trái nắm tóc kế mẫu, tay phải liên tiếp tát cho bà ta mười mấy cái.

Thẩm Bảo Châu la hét lao tới, ta cho một cú đá vào ngực nàng ta.

Những hạ nhân bên cạnh đều ngẩn người, một hồi lâu mới phản ứng lại, luống cuống tay chân lao vào kéo bọn ta ra.

Ta ở dưới quê bị người ta ức h**p ngược đãi, từ nhỏ đã làm việc nhà nông, nếu không làm việc thì không có cơm ăn. Sức lực của ta lớn vô cùng, động tác lại nhanh nhẹn, một hồi né tránh linh hoạt.

Đến khi đám vú già cuối cùng cũng kéo được ta ra, mặt kế mẫu đã sưng lên như đầu heo, Thẩm Bảo Châu cũng bù xù, tóc tai rối bời như một bà điên.

Kế mẫu ôm ngực khóc lớn.

"Tạo phản rồi! Trói nàng ta lại cho ta, loạn côn đánh chết đi."

Bọn hạ nhân đến bắt ta, ta vừa gào thét vừa chạy quanh nhà.

"Giết người kìa! Lương Quyên Ngọc muốn giết con đích nữ của nguyên phối kìa —— Tất cả mọi người đến xem kìa ——!"

Đang lúc náo loạn thì phụ thân ta trở về.

Ông ta thấy vậy tức giận, gọi hạ nhân giữ chặt ta, đánh cho một trận.

Ta không hề yếu thế chút nào, trừng mắt nhìn.

"Ông có bản lĩnh thì đánh chết ta đi!"

Ta biết ông ta không dám.

Ngoại tổ gia của ta là võ tướng nơi biên quan, có mấy cữu cữu đều ở biên cảnh. Dù ta bị vứt ở quê, bọn họ cũng không hỏi han đến. Nhưng nếu ta chết, đó lại là chuyện khác. Để bảo toàn thể diện cho gia tộc, bọn họ chắc chắn sẽ đến cửa hỏi tội.

Quả nhiên, phụ thân tức giận mạnh tay vung tay áo.

"Mang nghiệp chướng này đến phòng củi cho ta!"
 
Sự Báo Thù Của Mỹ Nhân Điên Loạn
Chương 2: Chương 2



Thẩm gia không hổ là nhà đại phú, ngay cả phòng củi cũng tốt hơn cái nhà đất của ta ở dưới quê.

Ta ôm đầu gối ngồi ở góc tường, nghiến răng chịu đựng sờ lên vết thương trên mặt.

Người đi trà lạnh, sau khi mẫu thân qua đời, thị nữ thân cận cũng bị Lương Quyên Ngọc bán đi. Trong thôn trang toàn là người của bà ta, ngày nào cũng đổi cách thức ức h**p ta.

Từ nhỏ đến lớn ta chưa từng ăn được một bữa no, mỗi ngày đều có công việc làm không hết. Đói quá, ta chỉ có thể bắt chuột đồng để ăn.

Nhớ lại những ngày tháng khổ cực trước đây, ta chỉ muốn phát điên. Muốn một đuốc đốt sạch cái phủ đệ khí phái này, để tất cả mọi người cùng xuống địa ngục với ta.

Dựa vào cái gì cơ chứ, rốt cuộc ta đã phạm phải sai lầm gì, bọn họ sống trong chốn cẩm y ngọc thực, còn ta thì thấp hèn như con kiến, ngay cả hạ nhân hạ đẳng nhất cũng sống tốt hơn ta.

Ở trong phòng củi bị nhốt hai ngày, ngày thứ ba, phụ thân xuất hiện.

Ông ta nhìn ta với vẻ ghét bỏ, bảo hạ nhân chỉnh đốn sạch sẽ cho ta, mặc cho ta bộ váy đẹp đẽ.

"Tri Ý, ở kinh thành không giống ở quê, từng lời nói và hành động của ngươi đều đại diện cho thể diện của Thẩm gia, sau này không được hành xử như vậy nữa."

Thái độ của phụ thân đã dịu đi hơn vài ngày trước, thậm chí còn hào phóng đưa cho ta một chiếc hộp, bên trong có vài món trang sức.

"Ngày kia, Thái tử sẽ tổ chức tiệc ở Đông Cung, ngươi đi cùng bọn ta đi."

Thái tử?

Trước mắt ta sáng ngời, lời nói của phụ thân vừa nhắc nhở ta, trong thời đại này, quan niệm gia tộc quan trọng hơn tất cả.

Thái tử là trữ quân tương lai, nếu ta đi ám sát Thái tử, chẳng phải cả nhà ta sẽ không có kết cục tốt hay sao?

Nhẹ thì mất đầu, nặng thì chém cả nhà?

Khà khà khà, tốt lắm, Thẩm Thư Yến, Lương Quyên Ngọc, Thẩm Bảo Châu, còn có tất cả những người đã ức h**p ta ở thôn trang, đều đi chết hết đi, cùng ta chết nào.

Phụ thân ra khỏi phòng củi, bên ngoài giọng nói sốt ruột của Lương Quyên Ngọc truyền đến.

"Lão gia, chàng thật sự muốn đưa nó đi à? Đứa trẻ này hôm đó chàng cũng thấy rồi đấy, nếu trong bữa tiệc mà phát điên, thể diện của Thẩm gia sẽ để đâu?"

Phụ thân thở dài.

"Nàng nghĩ ta muốn sao? Phụ tá của Thái tử là bạn tốt của cữu cữu nó, lần trước nhắc đến một câu, Thái tử nhất định muốn gặp nó. Nàng đừng đi trêu chọc nó nữa, nó đang bình thường sao lại phát điên, trước tiên hãy dỗ dành nó vài ngày đi!"

Hai người nói chuyện rồi rời đi, ta đưa tay bẻ gãy một khúc gỗ, cười lạnh một tiếng.

Giả mù sa mưa, nếu cữu cữu quan tâm đến ta, sao ta lại rơi vào tình cảnh này.

Bây giờ lại nhờ bạn bè tốt xem cái gì đó, hư tình giả ý, thật vô vị.

...

Vết thương trên mặt ta không nặng lắm, chỉ cần dùng phấn phủ che đi một cái, gần như không ai nhận ra điều gì bất thường.

Kế mẫu hài lòng gật đầu, miễn cưỡng nở một nụ cười.

"Thẩm Tri Ý, chuyện hôm đó chỉ là hiểu lầm, muội muội con còn nhỏ, làm những điều đó đều vì tốt cho con, chỉ là hành động có phần vội vàng thôi. Mấy đứa là tỷ muội ruột, đừng tính toán với con bé."

Ta "hì hì" cười.

"Biết rồi."

Không sao cả, dù sao tất cả chúng ta cũng đều phải chết hết.

Ta ngồi trên xe ngựa, sờ vào con dao găm trong tay áo. Dao găm là hôm qua ta lén chuồn ra khỏi phủ, mang một cái trâm vàng đi đổi lấy.

Ta tìm một viên đá mài dao trong phòng bếp, đã mài cả đêm, rất sắc bén, mặc dù không đến mức thấy kiến huyết phong hầu*, nhưng giết người thì dư sức.

*kiến huyết phong hầu: hễ chém một cái là ra máu ra nhiều đến nỗi nạn nhân sẽ bị ngạt thở

Xe ngựa nhanh chóng đến Đông Cung, ta đi theo phụ thân, quỳ trong đại điện hành lễ Thái tử.

Lén giương mắt nhìn Thái tử một cái.

Da hắn trắng nõn như ngọc, bộ dạng rất tuấn tú, nhìn là biết một tên tiểu bạch kiểm tay trói gà không chặt, thật tốt.

Ta mỉm cười với Thái tử.

Chào ngươi, con mồi.

Thái tử bỗng đỏ mặt, có chút hoảng hốt tránh đi ánh mắt ta.

"Khụ khụ, bình thân."

"Thẩm đại nhân, đây chính là vị cô nương đã đi đến thôn trang cầu phúc cho ngươi sao?"

Phụ thân kính cẩn gật đầu, trái với lương tâm khen ta một phen, Thái tử gật đầu.

"Ừ, không tệ, Thẩm cô nương rất có hiếu tâm, Thẩm gia các người cũng thật có khí khái, dạy dỗ con cái cũng có cấp bậc lễ nghĩa."

Phụ thân lập tức mặt mày rạng rỡ, Thái tử thưởng cho ta một ít châu báo, phía sau hắn có một đại thúc trung niên phong độ nho nhã, để râu cá trê, tinh nghịch nháy mắt với ta.

Tiệc đang diễn ra đến giữa chừng, Thái tử có vẻ tửu lượng hơi kém, được thái giám bên cạnh dìu vào một thiên điện để nghỉ ngơi.

Ta vội tìm cơ hội đi theo, cẩn thận gõ cửa.

"Thái tử vừa gọi ta vào gặp ngài ấy."

Thị vệ ở cửa kinh ngạc.

"Ngươi là cô nương Thẩm gia, Thái tử nói muốn gặp ngươi khi nào?"
 
Sự Báo Thù Của Mỹ Nhân Điên Loạn
Chương 3: Chương 3



Ta đỏ mặt, giả vờ ngại ngùng.

"Vị ca ca này, chỉ cần thông báo một tiếng là được, ta đứng chờ ở cửa."

Thị vệ bước vào thiên điện, một lúc sau, với vẻ mặt bất ngờ đi ra.

"Thái tử tuyên ngươi vào."

Hắn ta nhìn ta rất lâu, lộ ra một biểu cảm sâu xa.

Ta cúi đầu đi vào trong, Thái tử đang lười biếng dựa vào bên giường.

Hai bên màn lụa màu vàng sáng bay phấp phới, một lọn tóc rơi trước ngực hắn, má hắn ửng đỏ, ánh mắt nhìn người như mang theo hơi nước.

"Thẩm cô nương——"

Thái tử một tay chống cằm, trong mắt có ý cười.

"Ngươi ngược lại lớn gan hơn ta tưởng."

Ta cũng cười theo.

"Còn lớn hơn được nữa, ngài có muốn xem không?"

Nói xong, ta tiến lại, quỳ bên cạnh đầu gối hắn. Những cung nữ bên cạnh quát lên ngăn cản, nhưng Thái tử lại vẫy tay, ra hiệu mấy nàng ta lui xuống.

Thật đúng ý ta!

Khi các cung nữ rời đi, ta đưa tay sờ lên mặt Thái tử.

Dao găm từ tay áo trượt xuống lòng bàn tay, ta lập tức trở tay đâm một nhát.

Thái tử nhanh tay cầm lấy tách trà chặn lại, tách trà vỡ vụn, nước trà ấm văng lên người cả hai, sắc mặt hắn đại biến.

"Ngươi là thích khách!"

Ta cười khà khà.

"Đến đây, tru cửu tộc của ta đi!"

"Thiếu một tộc, má nó ngươi chính là đồ hèn!"

...

Ta đã sơ suất, không ngờ Thái tử nhìn yếu đuối, chỉ là một tiểu bạch kiểm, vậy mà lại biết võ công, sức mạnh cũng lớn hơn ta.

Ta còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, đã bị hắn bắt giữ hai tay, dao găm cũng rơi xuống đất.

Thái tử cười lạnh.

"Trình độ này của ngươi cũng không ra gì."

Ta nghiến răng.

"Đối phó với ngươi thì dư sức!"

Nói xong, ta cắn lên cổ hắn một cái, hắn theo bản năng ngửa đầu lên, ta cắn lên xương quai xanh của hắn, cộm đến mức ta nhức cả răng.

Thái tử đau đớn kêu lên một tiếng, cửa phòng lập tức bị đẩy mạnh mở ra, hai thị vệ cầm dao xông vào.

"Hộ giá, hộ —————— hô—————— quấy rầy rồi."

Lúc này, cánh tay ta bị bắt chéo ra sau lưng, bị hai tay của Thái tử giữ chặt, thoạt nhìn như hắn đang ôm ngang ta. Ta bị ép phải ưỡn ngực, đang cắn cổ hắn, hắn hơi ngửa đầu ra sau, đầu tóc rối bời, cổ áo nửa mở.

Cảnh tượng này phải nói có biết bao mờ ám.

Các hộ vệ mặt đỏ tai hồng chạy đi, còn ân cần đóng cửa lại.

Thái tử tức giận, đưa tay bắt lấy cằm của ta, đôi mắt dài hẹp nheo lại, ánh nhìn thâm thúy.

"Không biết sống chết."

"Nói thật cho ngươi biết, ta đã bôi độc vào răng, ha ha—————— hôm nay ngươi chắc chắn phải chết."

Ta bắt đầu nói xằng nói bậy, quả nhiên, sắc mặt Thái tử lại biến đổi, lập tức lớn tiếng gọi: "Người đâu, truyền thái y."

Quả thật rất quý mạng.

Thái y nhanh chóng đến, xem bệnh bắt mạch, xem đầu lưỡi lật mí mắt, cuối cùng còn dùng một chiếc thìa nhỏ cạo răng của ta.

Sau một hồi, ta không chịu nổi, đảo mắt trắng dã nói: "Ta nhận thua, ta nhận thua, là ta lừa người, răng không có độc, chỉ là từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ đánh răng."

Đánh răng phải dùng muối hoặc bột đánh răng, ta ở thôn trang ngay cả cơm còn không đủ ăn, nào chú ý đến việc này.

Chẳng qua mỗi ngày ta đều súc miệng, răng tự nhiên trắng hơn người khác một chút, cũng không có mùi gì.

Thái tử nghe xong, lập tức mặt mày xanh mét, dùng khăn liều mạng chà lau cần cổ.

"Mang nàng ta đi!"
 
Sự Báo Thù Của Mỹ Nhân Điên Loạn
Chương 4: Chương 4



Không biết Thái tử đã nói gì với phụ thân của ta, ông ta đứng ngoài cửa dặn ta vài câu, bảo phải nghe lời, không được va chạm quý nhân, rồi nhanh chóng rời đi.

Ta cười lạnh một tiếng.

Người này vì tiền đồ mà không cần mặt mũi, một đứa nữ nhi chưa gả cứ thế không minh bạch ở lại phủ Thái tử, nghe giọng điệu của ông ta còn rất vui vẻ.

Thái tử dẫn ta vào một gian mật thất, thoải mái ung dung dựa vào ghế.

"Nói đi, ai đã phái ngươi đến?"

Ta ngẩng đầu nhìn quanh, gian mật thất này, trên tường treo đầy các loại dụng cụ tra tấn. Còn có vài thị vệ đứng bên cạnh, một người ngồi trên ghế, tay cầm giấy bút, thỉnh thoảng liếc nhìn ta một cái, có vẻ như muốn ghi lại lời khai của ta.

"Thẩm Tri Ý, ta có một trăm cách để khiến ngươi mở miệng."

Thái tử nhấc cằm lên, một trong những thị vệ lấy xuống một cái roi treo trên tường. Không ngờ, nhìn Thái tử tao nhã thế mà lại là một kẻ b**n th**.

Đe dọa ta ư, hừ, chẳng phải ta bị dọa mà lớn lên sao?

Ta vươn thẳng cổ.

"Ta chết cũng không nói cho ngươi biết, giết ta, Thẩm gia bọn ta chính là công thần lớn nhất của Nhị hoàng tử."

Tất cả mọi người: "......."

Thái tử cạn lời liếc mắt nhìn ta một cái.

"Nhị hoàng tử khi mười tuổi đã chết yểu."

Cái gì, nhầm rồi? Thật đáng căm hờn, tin tức hôm qua nghe ở rạp hát lại là tin giả.

Nhưng không sao, không quan trọng, loại chuyện tạo phản này kiểu gì cũng có thể khiến người ta chết.

Ta tiếp tục giữ thái độ kiêu ngạo.

"À, đúng đúng đúng, chính hắn, hắn chết rồi đã báo mộng cho Thẩm gia ta."

Thái tử sửng sốt, cười khẽ, hắn từ từ đứng dậy, đi đến nâng cằm ta lên.

Đôi mày cùng mắt hắn dài và mảnh, nhạt như núi xa, nhưng lúc này lại mang theo sự thích thú như mèo vờn chuột.

"Ngươi ngược lại thật trung thành tận tâm với Thẩm gia, nuôi dưỡng ở quê bao năm, vừa về nhà đã sẵn sàng vì bọn họ mà chịu chết."

"Nhưng ngươi yên tâm, con người này của ta xưa nay vốn dĩ hào phóng, chỉ cần ngươi thành thật nhận tội, những việc ngươi phạm, tội không liên quan đến người nhà."

...

7.

Cái gì? Tội không liên quan đến người nhà? Đây là tạo phản đấy! Trong kịch nói rằng tạo phản phải bị tru cửu tộc, tịch thu gia sản chém cả nhà đã là nhẹ.

Thái tử chó má này, có phải đầu óc bị bệnh rồi không?

Ta lập tức nóng nảy.

"Ngươi không có chút đồng cảm nào à, người một nhà phải gắn bó, ngươi——"

Nói được hai câu, thấy vẻ mặt Thái tử như đã hiểu hết, ta hối hận mà im miệng.

Đáng ghét, hình như hắn đã đoán ra ý định của ta.

"Thẩm Thư Yến rốt cuộc đã làm gì với ngươi, khiến ngươi hận ông ta đến vậy, không tiếc ngọc nát đá tan?"

Thái tử vừa ngạc nhiên vừa tò mò, hứng thú đi vòng quanh ta như đang quan sát một thứ gì đó mới mẻ.

"Thế này đi, ngươi vào thư phòng của ông ta tìm một thứ, ta sẽ giúp ngươi xử lý ông ta, thế nào?"

Ta nghi ngờ nhìn hắn.

"Ta có lý do gì để tin ngươi? Tại sao ngươi giúp ta?"

"Ngươi không có sự lựa chọn nào khác."

Thái tử phất phất tay, hai thị vệ kéo ta ra ngoài, khi bước ra khỏi mật thất, ta quay đầu nhìn hắn, hắn đang cầm cái roi, phất phất về phía ruồi bọ cho bay xa.

Không biết có đánh trúng không, nhưng nhìn rất có phong thái của một cao thủ võ lâm.

Khi ta trở về Thẩm phủ, đèn hoa đã sáng.

Một vầng trăng sáng treo cao, tỏa ánh sáng như nước, chiếu sáng con đường phía trước, hành lang trước cửa phòng khách treo đầy đèn lồng ngọc lưu ly, lung linh như những đóa ngân hoa trong làn sóng tuyết. Qua rèm cửa, thỉnh thoảng có tiếng cười nói vui vẻ truyền đến, mang theo hương thơm nức mũi của món ăn.

Ta khụt khịt mũi, bụng phát ra một tiếng lớn.

Sự náo nhiệt là của bọn họ, ta thì chẳng có gì cả.

Nhưng không sao, các ngươi sẽ nhanh chóng giống như ta thôi.

Đến lúc đó cả nhà cùng nhau bị chém đầu, một hàng đầu lâu chắc chắn còn đẹp hơn những chiếc đèn lồng này.

Ta mang theo một thân khí lạnh, vén rèm bước vào phòng khách, tiếng cười trong phòng lập tức im bặt.

"Tri Ý, sao giờ này ngươi đã về rồi?"

Phụ thân vội vàng bước hai bước, nhíu mày nhìn ta, muốn nói lại thôi.

"Ngươi và Thái tử——"

Ta hất tóc.

"Ngủ."
 
Sự Báo Thù Của Mỹ Nhân Điên Loạn
Chương 5: Chương 5



Vừa dứt lời, tất cả mọi người trong phòng như bị bóp cổ, phòng khách lập tức im lặng đến mức nghe được tiếng kim rơi.

Một lúc lâu, kế mẫu mới phản ứng lại, hít một hơi lạnh, ôm ngực.

"Trời ạ, đây—— đây chính là nữ nhi Thẩm gia ta, không danh không phận tằng tịu với nam nhân, thể diện của Thẩm gia chúng ta đã bị ngươi làm mất hết rồi!"

Sắc mặt Thẩm Bảo Châu dữ tợn, bên cạnh gào lên:

"Ngươi nói bậy, ngươi ả nữ nhân hạ tiện này, sao Thái tử lại có thể để ý tới ngươi?"

Ta cười lạnh một tiếng.

"Ta hạ tiện ư?"

"Đó là hắn muốn ngủ với ta, không phải ta chủ động, sao không nói hắn hạ tiện."

Thẩm Bảo Châu không chịu nổi, la hét lao vào đánh ta.

"Ngươi nói bậy, Thái tử tuyệt đối không ngủ——— không thể như ngươi nói!"

Ta nghiêng người tránh, hai tay nắm lấy tóc nàng ta.

"Ngươi còn dám đụng vào ta thử xem? Hiện tại trong bụng ta nói không chừng đã có con của Thái tử, cành vàng lá ngọc, đụng hỏng ngươi đền nổi không?"

Phụ thân nghe thấy, lập tức tiến lên ngăn cản.

"Đang ầm ĩ cái gì vậy! Người đâu, kéo hai cô nương ra."

"Tri Ý, ngươi đi theo ta."

Phụ thân dẫn ta rời khỏi phòng khách, đi qua hành lang quanh co, đến một thư mật thất.

Ngoài thư phòng trồng đầy trúc xanh, có ba gian phòng, trong phòng bài trí đầy kệ sách dựa vào tường. Trước cửa sổ có một chiếc bàn bằng gỗ tử đàn, bên cạnh là một giá đồ chơi bằng gỗ hoàng hoa lý.

Trên tầng ba của cái giá, quả nhiên như Thái tử đã nói, có một con tuấn mã bằng đồng tinh xảo.

"Tri Ý, Thái tử có nói sau này sẽ thu xếp cho con thế nào không?"

Ánh mắt ta từ con ngựa đồng quét qua, nhìn quanh trong phòng một lượt, không để tâm nói: "Còn có thể thu xếp thế nào, thân phận của ta như vậy, chữ to không biết được một chữ, chỉ có thể chơi chơi thôi."

"Vớ vẩn! Thân phận con như vậy, thân phận con là gì hả?"

Phụ thân tức giận đến thổi râu trừng mắt.

"Con là đích trưởng nữ của Thẩm gia ta, ta đường đường là Hộ Bộ lang trung, ngoại tổ phụ của con lại là một tham tướng chính thức, mặc dù không đủ trình làm Thái tử phi, làm một trắc phi cũng dư sức."

"Xời, thôi đi, ông đã thấy đích nữ nào không biết chữ to chưa? Ngay cả nha hoàn thân cận của Thẩm Bảo Châu cũng còn xuất sắc hơn ta, Thái tử nạp ta làm trắc phi, cũng không sợ bẽ mặt."

Ta trợn nhìn bằng nửa con mắt, phụ thân lập tức nghẹn lời.

...

Im lặng một lúc, phụ thân vuốt râu thở dài.

"Việc này là do vi phụ không suy nghĩ chu toàn, mấy năm trước bận rộn chuyện trong triều đình, nhất thời lơ là. Mẫu thân con cũng vậy, sao lại không nhớ tìm cho con một nữ tiên sinh, về sau ta sẽ nói với bà ấy một trận."

Ta tiếp tục cười lạnh.

"Lừa ai đấy, một quan viên ngũ phẩm nho nhỏ như ông, còn bận rộn việc gì, sao, bận rộn chuẩn bị tạo phản để kế thừa đế vị à?"

"Còn cái ả Lương Quyên Ngọc nữa, các ngươi cùng nằm trên một giường, ông không biết ả ta là loại người gì sao? Dưới tay của thuộc hạ của ả ta có thể kiếm lại được một mạng sống đã là tốt rồi, còn bày đặt nữ tiên sinh, không mời một nữ sát thủ tới thì đã coi như mạng của ta lớn lắm rồi."

Phụ thân ngừng lại, sắt mặt c*ng tr**ng đến đỏ bừng, ông ta nặng nề vung tay áo, môi run rẩy kịch liệt.

"Ngươi—— hỗn láo! Đây không phải là lời mà một tiểu thư khuê các có thể nói, thật th* t*c, không thể nghe nổi!"

Ta lại trợn trắng mắt, bĩu môi, run lắc vai đi đến ghế thái sư phía sau bàn ngồi xuống, gác chân lên bàn, từ trên bàn lấy một miếng điểm tâm ăn.

"Ta lớn lên ở thôn trang, không có phụ mẫu dạy dỗ, lại không có văn hóa, ông còn mong ta nói ra lời hoa mỹ gì?"

Phụ thân hít một hơi sâu, xoa xoa ngực mình.

"Tri Ý, vi phụ sẽ tìm cho con một tiên sinh, từ ngày mai, con cứ yên tâm ở nhà học hành, chăm chỉ vài tháng, ít nhất cũng phải biết vài chữ."

Ta gật gật đầu, ngả người ra sau, dựa vào lưng ghế, để chân gác lên bàn.

"Cũng không phải không được, nhưng con người này của ta ấy, yêu cầu về hoàn cảnh học tập khá cao. Thế này đi, ta thấy thư phòng này của ông cũng được, sau này mỗi sáng sẽ dành cho ta sử dụng, dù sao ban ngày ông cũng phải vào triều."

Phụ thân lập tức trợn mắt.

"Không được, thư phòng là nơi cơ mật, vi phụ——"

Chưa để ông ta nói hết, ta đã vỗ mông đứng dậy.

"Vậy ta đi!"

Nhìn dáng vẻ dầu muối gì cũng không vào của ta, phụ thân cuối cùng cũng không còn cách nào, chỉ có thể miễn cưỡng đồng ý, lại phái một đại nha hoàn theo hầu bên cạnh ta.

"Đây là Thư Mặc, sau này nàng ta sẽ theo hầu hạ con học hành."

Được, là để giám sát ta, nhưng ít nhất đã thành công bước đầu, sau này tìm lý do để đuổi nàng ta đi là được.
 
Sự Báo Thù Của Mỹ Nhân Điên Loạn
Chương 6: Chương 6



Phụ thân làm việc rất hiệu quả, ngày hôm sau ta vừa dậy, tiên sinh đã chờ sẵn trong thư phòng.

Tiên sinh rất trẻ, dáng cao ráo, mặc một bộ trường bào màu xanh, khi cười bên má trái còn có một cái lúm đồng điếu nhàn nhạt, một bộ dáng của quân tử khiêm nhường, Thư Mặc lập tức đỏ mặt.

"Vãn sinh à Cố Tu Hoa, thân thể của gia phụ mang bệnh nhẹ, mấy ngày này vãn sinh sẽ thay gia phụ giảng bài."

Ta thành thật gật đầu.

"Gặp qua Cố tiên sinh."

Trong mấy ngày tiếp theo, dưới sự giám sát chặt chẽ của Thư Mặc, ta đặc biệt ngoan ngoãn, mỗi ngày đọc sách viết chữ, thái độ nghiêm túc không thể chê vào đâu được.

Phụ thân cũng rất hài lòng.

"Không tệ, đọc sách vài ngày, hành động đã thanh nhã hơn nhiều."

Thư Mặc thấy ta thành thật, cũng dần dần nới lỏng cảnh giác, cuối cùng, hôm nay ta đã tìm được cái cớ, đã thành công đuổi nàng ta đi.

Ta ghé vào cửa sổ, nhìn bóng lưng Thư Mặc quẹo vào rừng trúc, ở phía sau vẫy tay chào.

"Được rồi, đừng giả vờ nữa, mau tìm đồ đi."

Thư Mặc vừa đi, Cố Tu Hoa lập tức nghiêm mặt, thái độ lạnh lùng.

"Tìm gì, không phải đã nói rồi sao, con mã đạp phi yến kia là mấu chốt."

Nói xong đi tới, đưa tay bẻ con ngựa đồng, ngựa đồng kêu "cắc cắc", lộ ra dưới đó một đống bụi.

Cố Tu Hoa: "......"

"Ha ha ha, nhìn xem ngươi có thể làm gì, thủ hạ của Thái tử cũng không có gì ghê gớm, thông tin quan trọng mà cũng có thể sai."

Không sai, Cố Tu Hoa là người Thái tử phái đến, theo thỏa thuận trước đó, ta tìm được đồ giao cho Cố Tu Hoa, hắn ta tự nhiên sẽ mang đồ ra ngoài giao cho Thái tử.

Nhưng không cần phí sức làm việc một mình, hắn ta đã ở đây thì không lý gì ta lại phải tự mình làm.

Cố Tu Hoa vẫn đang chăm chú nghiên cứu con ngựa đồng, ta đã bắt đầu bận rộn tìm kiếm những đồ đạc khác ở chung quanh.

Theo như Thái tử nói, trong thư phòng có một gian mật thất, bên trong giấu những thứ đủ để khiến Thẩm phủ bị tịch thu tài sản trảm hết cả nhà đến vài lần.

Tịch thu tài sản trảm hết cả nhà đấy, ngay cả một nha hoàn gã sai vặt nho nhỏ cũng không tha.

Ta hăng hái mười phần, xắn tay áo, nhảy lên nhảy xuống.

Cuối cùng, ta xoay một cái bình hoa ở góc tường, tường bên phải phát ra một tiếng "cắc cắc cắc", giá sách xoay chuyển, lộ ra một lối đi tối tăm.

Ta và Cố Tu Hoa liếc nhìn nhau.

"Tìm được rồi!"

Hai bọn ta tiến đến bên lối đi, đang định vào xem, thì bỗng nhiên từ phía sau vang lên một tiếng kêu hoảng sợ.

"Các ngươi đang làm gì vậy!"

Thẩm Bảo Châu tựa vào khung cửa nhìn hai bọn ta, vẻ mặt căm phẫn.

"Được lắm, gian phu dâm phụ!"

...

Cố Tu Hoa đứng giữ bên lối đi, mặt đầy căng thẳng.

"Phải làm sao bây giờ?"

Không phải chứ, ngươi làm việc cho Thái tử mà tố chất tâm lý lại kém như vậy sao?

Thẩm Bảo Châu đã bước tới, kiêu ngạo ngẩng cao cằm.

"Hừm, Thẩm Tri Ý, vậy mà lại còn không rõ ràng với tiên sinh của mình, ta xem ngươi sẽ giải thích thế nào với Thái tử!"

Ta bước qua đóng cửa sổ và cửa thư phòng, tiện tay cầm một cái bình hoa, nháy mắt với Cố Tu Hoa.

"Giết nàng ta."

Cố Tu Hoa: "Hả?"

"Ta nói giết nàng ta, mang thi thể của nàng ta ném vào trong mật thất."

Cố Tu Hoa kinh hoàng: "Cái gì? Không phải đã nói chỉ bảo ta tới lấy đồ thôi sao, không bảo giết người đâu! Hơn nữa nếu Thẩm đại nhân trở về đi vào mật thất, phát hiện ra thì sao?"

Ta không kiên nhẫn nói: "Dù sao cũng phải tịch thu tài sản chém hết cả nhà rồi, còn sợ sớm một hai ngày sao? Trước tiên giết nàng ta, ngươi lấy đồ rồi đi, ngày mai để Thái tử đến giết cả nhà bọn ta, thật là chuyện nhẹ nhàng khoan khoái."

Cố Tu Hoa im bặt, Thẩm Bảo Châu có chút hiểu ra, hoảng hốt nắm chặt váy của mình.

"Thẩm Tri Ý, ngươi có ý gì, vì chuyện nhỏ này mà muốn giết ta bịt miệng? Ngươi đừng làm bậy, ta sẽ kêu lên, ta sẽ..."

Còn chưa kịp để Thẩm Bảo Châu kêu lên, ta giơ cái bình hoa đập vào đầu nàng ta, nàng ta trợn trắng mắt, mềm nhũn ngã xuống đất.

Ta đưa một tay nắm lấy cổ áo nàng ta, kéo nàng ta vào trong mật thất.

"Giúp một tay chứ, thất thần đứng đó làm gì?"

Cố Tu Hoa lại đứng yên tại chỗ, sắc mặt tái mét, không biết đang nghĩ gì.

Thật vô dụng.

Ta chỉ có thể một mình kéo Thẩm Bảo Châu vào trong mật thất, bên ngoài bỗng nhiên vang lên tiếng cười khẽ của Thư Mặc.

"Hôm nay sao lại là ngươi mang trà điểm tâm đến, thành thật khai báo đi, có phải nhân cơ hội đến nhìn lén Cố tiên sinh hay không?"

Cố Tu Hoa càng luống cuống hơn, ta bất lực buông Thẩm Bảo Châu, đi đến bên cạnh mở cửa ra, một chân đá hắn ta ra ngoài.

"Chiêu mỹ nam kế, giúp ta kéo dài thời gian một nén nhang."

Một bên lớn tiếng: "À, chữ này không học được, ta không dám gặp người, ai cũng đừng đến làm phiền ta!"
 
Sự Báo Thù Của Mỹ Nhân Điên Loạn
Chương 7: Chương 7



Thẩm Bảo Châu nhìn chỉ là một đứa gầy gò, nhưng lại nặng muốn chết, ta tốn hết sức lực của chín trâu hai hổ mới kéo được nàng ta vào mật thất.

Ta ngồi bệt xuống đất thở hổn hển, ngẩng đầu nhìn quanh mật thất xem xét.

Mật thất không lớn, chỉ bằng nửa căn phòng, một bên tường chất đầy rương gỗ, bên tường còn lại có một giá sách cổ, nhưng trên giá lại trống rỗng.

Trong phòng ánh sáng mờ mịt, ta đứng dậy đến bên rương gỗ xem, mới phát hiện mỗi cái rương đều bị khóa lại.

Ta lấy trâm cài tóc của Thẩm Bảo Châu ra, mân mê một hồi, không mở được khóa, thật là rắc rối.

Ngoài cửa, giọng Cố Tu Hoa nghe có vẻ đã mất kiểm soát.

"Thẩm Tri Ý, học hành không phải chuyện ngày một hai ngày, không cần phải vội vàng như vậy. Này, vị cô nương này làm gì, ngươi lau cái gì——"

"Thẩm Tri Ý, ngươi mở cửa nhanh lên."

Thật phiền phức, thời gian thực sự cũng có chút lâu, ta đành bỏ mặc Thẩm Bảo Châu, cẩn thận đóng lại cửa mật thất. Sau đó, ta cầm bút lông, nhúng mực đen, giả vờ viết vài chữ, rồi không kiên nhẫn gọi: "Vào đi!"

Thư Mặc vào trước Cố Tu Hoa, tay cầm một cái khay, trên đó có một số trà bánh, vừa vào đã lập tức nhìn về phía cửa mật thất.

Có vẻ như nàng ta là người biết chuyện.

"Đặt đồ xuống, ngươi ra ngoài."

Ta lạnh lùng liếc nhìn Thư Mặc, nhưng nàng ta chỉ miễn cưỡng kéo khóe môi, đứng im không nhúc nhích.

"Đại cô nương, gấp rút không ăn được đậu phụ nóng, ngài nghỉ ngơi một chút, nô tỳ sẽ hầu ngài uống trà."

Ta lập tức phát điên, giật lấy điểm tâm nhét vào miệng, rồi đập tách trà xuống đất.

"Ngươi đến đây để chê cười ta phải không? Cười nhạo chữ viết của ta không bằng đứa trẻ ba tuổi có phải không? Hả —— sao ngươi không khua chiêng gõ trống kêu vang khắp phủ mà nói, chữ ta viết còn không bằng một nô tỳ, ngươi rất tự mãn đúng không? Đến đây, ngươi viết thử xem, ngươi đến đây!"

Ta đưa tay kéo cánh tay Thư Mặc, nàng ta giật mình, cố gắng vùng ra vài lần, rồi quay đầu chạy.

"Đại cô nương, nô tỳ không phải ý đó, nô tỳ đi ngay đây."

Khi Thư Mặc vừa đi, Cố Tu Hoa lập tức đóng cửa lại, lau mồ hôi trên trán.

"Đồ đâu?"

Ta nhún vai.

"Chưa lấy được, rương ở bên trong đều khóa, không mở được."

...

Cố Tu Hoa lập tức mặt mày trắng bệch.

"Cái gì? Vậy Thẩm nhị cô nương kia thì sao, ngươi đã làm gì với nàng ta?"

Ta bỗng vỗ đầu.

"Suýt quên, không biết nàng ta sống hay chết, phải đi kiểm tra lại, không thì giữa đêm tỉnh dậy sẽ rắc rối."

Mặt Cố Tu Hoa càng trắng bệch, lắp bắp nói: "Giết người là phạm pháp, Thẩm Tri Ý, ngươi như vậy không được đâu."

"Ngươi có vấn đề à? Ngươi đến trộm đồ thì không phạm pháp?"

"Ta, ta là giúp Thái tử lấy chứng cứ tham ô của Thẩm đại nhân, một vài chi tiết nhỏ không đáng kể, không tổn hại đến đại nghĩa."

Ta lườm trắng mắt, cười lạnh một tiếng.

"Được rồi được rồi, giả vờ cái gì, chứng cứ vừa lấy được, ngày mai Thẩm gia bị tịch thu tài sản trảm hết cả nhà, chẳng phải cũng đều chết trong tay ngươi sao? Ngươi không tổn hại đại nghĩa sao?"

"Thẩm cô nương, ta vừa định nói với ngươi. Tại sao ngươi mở miệng ngậm miệng đều nói tịch thu tài sản trảm hết cả nhà? Thánh thượng xử lý rất khoan dung, trừ những tội lớn như mưu phản, mưu sát hoàng thất, ngay cả giết người phóng hỏa cũng không đủ để tịch thu tài sản trảm hết cả nhà, huống chi tội tham ô này, tối đa chỉ bị bãi chức và xét nhà mà thôi."

"Cái gì?"

Ta trợn to mắt, bị lừa rồi, tên cẩu Thái tử này, ta đúng là chịu thiệt vì không có văn hóa.

"Sao ngươi không nói sớm một chút!"

Ta tức điên, mở cửa mật thất kéo Thẩm Bảo Châu ra, đưa tay kiểm tra mũi nàng ta, còn tốt, còn thở, chưa chết.

"Việc này ta không làm nữa, ta phải đi gặp Thái tử!"

"Vậy ta phải làm sao? Thẩm cô nương, ta———"

"Liên quan gì đến ta!"

Ta đẩy Cố Tu Hoa, nổi giận đùng đùng quay đầu bỏ đi.
 
Sự Báo Thù Của Mỹ Nhân Điên Loạn
Chương 8: Chương 8



Ngồi xe ngựa đến cửa Đông Cung, thủ vệ không làm khó ta, vào trong chỉ cần thông báo một tiếng, đã cho ta vào cửa. Khi thái giám dẫn ta đến vườn hoa, Thái tử đang ở ngôi đình giữa hồ cho cá ăn.

Hôm nay hắn mặc một bộ thường phục màu xanh ngọc, dáng vẻ lười biếng dựa vào lan can, nghiêng đầu mỉm cười với ta.

"Lấy được đồ chưa?"

Ta hừ lạnh một tiếng.

"Chưa, ngươi lừa ta."

"Thẩm gia căn bản sẽ không bị tịch thu tài sản trảm hết cả nhà."

Thái tử im lặng hai giây, phất tay cho những hạ nhân khác lui ra, rồi cười càng vui vẻ hơn.

"Cố Tu Hoa nói với ngươi à?"

Hắn đưa tay ra, đột nhiên vỗ nhẹ lên đầu ta hai cái.

"Tịch thu tài sản trảm hết cả nhà thì có gì hay? Chết rồi thì chẳng còn gì. Thẩm Tri Ý, ta có thể khiến cho bọn họ sống còn khổ hơn cả chết. Nhìn người từ trên mây rơi xuống bùn lầy, đó mới là vui sướng thật sự."

Ta lườm một cái trắng mắt.

"Chó má! Ngươi còn có thể mỗi ngày dùng hình lăng trì bọn họ hay sao?"

Còn nói từ trên mây rơi xuống bùn lầy, theo lời Cố Tu Hoa nói, xét nhà chẳng qua chỉ là tịch thu tiền bạc. Làm sao, không có tiền không có quyền thì là bùn lầy à? Lương Quyên Ngọc còn có mẫu gia có thân tộc, chỉ cần giúp đỡ bà ta một chút, cũng hơn nhiều so với cuộc sống của người dân bình thường.

Cái đó thì tính là bùn lầy chó má gì!

Thái tử nhíu mày.

"Thẩm Tri Ý, ngươi đừng nông cạn như vậy, nghèo khổ về thể xác không tính là gì, tinh thần mới là ———— á ——— ngươi làm gì vậy———"

Ta duỗi tay áo ra, dao găm rơi vào lòng bàn tay, đột ngột hướng về cổ Thái tử mà chém.

"Đi chết đi, ta giết ngươi thì mọi thù hận gì đều được báo."

Mưu sát hoàng thất mới tịch thu tài sản trảm hết cả nhà, Cố Tu Hoa đã nói nhiều như vậy, ta nhớ nhất là câu này. Đã có công cụ hình người tốt như vậy trước mặt, ta còn đi đường vòng làm gì.

Ta phát điên cầm dao găm lao tới đâm vào Thái tử, nhưng lại bị hắn dễ dàng tránh được, hắn nắm chặt cổ tay ta, dao găm rơi xuống đất, bị hắn đá một cước văng vào trong hồ.

"A ——ta liều mạng với ngươi ———"

Ta cúi đầu lao thẳng về phía Thái tử, ôm ngang lấy hắn, cả hai cùng ngã xuống hồ.

Thái tử: "Chết tiệt!"

...

Nước hồ lạnh như băng nhấn chìm ta, ta giật mình một cái, lúc này mới nhận ra.

Ta không biết bơi.

Ta lập tức quấn chặt lấy Thái tử, hai tay ôm chặt cổ hắn.

"Cứu với, ta không biết bơi——"

Thái tử sặc vài ngụm nước, tóc ướt sũng dính vào mặt, vẻ mặt đầy tức giận.

"Ngươi điên à, nếu không buông ra, cả hai chúng ta đều chết."

"Ngươi mau buông ra, ôm chặt lấy eo ta, ta sẽ bơi, ta sẽ đưa ngươi lên bờ."

Cả hai đều chết? Ta chợt sáng mắt, sự khẩn trương báo thù vượt qua nỗi sợ cái chết.

"Vậy thì cùng chết đi."

Nói xong, chân ta càng quấn chặt hơn, cơ thể cũng dán sát vào Thái tử.

Thái tử kêu lên một tiếng đau đớn, bất lực nói: "Chết vào lúc này, người ta chỉ nghĩ rằng chúng ta bị trượt chân ngã xuống nước, không đủ để gọi là mưu sát hoàng tự đâu."

Câu này quả thật là hắn thật tình đang lo lắng cho ta.

Ta cảm kích nhìn hắn một cái, rồi phun ra một ngụm nước, ngửa mặt lên trời hét lớn.

"Giết ngươi, Thẩm gia bọn ta sẽ trở thành công thần lớn nhất của tam hoàng tử, ha ha ha——"

"Phụ thân, nữ nhi cuối cùng cũng không phụ lòng mong mỏi của người————"

Thái tử: "......"

Những thị vệ và cung nữ bên hồ phản ứng kịp, đã chạy như bay về phía đình giữa hồ. Ta càng siết chặt Thái tử, hận không thể nhấn đầu hắn xuống nước.

Nhưng Thái tử đột nhiên quay lại ôm chặt lấy ta, chủ động kéo ta xuống nước.

Ta không hiểu hắn định làm gì, phổi bị nghẹt đến mức thở không nổi, rất nhanh, ta mất đi ý thức.

Khi tỉnh lại, ta mở mắt nhìn lên trần nhà có màn che màu hồng cánh sen, có chút không thể hồi phục lại.

"Tỉnh rồi?"

Thái tử ngồi bên giường nhìn ta, khoác áo ngoài, tóc nửa khô, càng làm nổi bật đôi mắt như mực, làn da trắng như ngọc.

"Thẩm Tri Ý, ta thật sự phục ngươi."
 
Sự Báo Thù Của Mỹ Nhân Điên Loạn
Chương 9: Chương 9



Ta cũng trợn trắng mắt.

"Ta cũng phục ngươi, rốt cuộc làm thế nào ngươi mới có thể phán ta tịch thu tài sản trảm hết cả nhà? Vừa nãy nhiều người nghe thấy lời ta, bọn họ đều là người chết à? Không thể báo lên Hoàng thượng được sao?"

Thái tử bất lực thở dài.

"Sống không tốt à, ngươi chỉ muốn chết như vậy sao? Tịch thu tài sản trảm hết cả nhà, ngươi vẫn là thủ phạm, ta chưa chắc có thể bảo vệ ngươi."

Ta im lặng.

Sống không tốt à?

Ta không biết, cuộc đời ta mới chỉ mười lăm năm ngắn ngủi, phần lớn thời gian đều ở trong cái thôn trang nhỏ bé cũ nát đó.

Ôi, nói sai rồi, thôn trang thực ra không cũ nát, cũ nát chính là căn nhà ta ở.

Nhà đó ở ngay bên cạnh chuồng ngựa, ngày ngày tràn ngập mùi thối của phân động vật. Bốn bề là những bức tường đất xám xịt, chỉ có một cái cửa sổ nho nhỏ trên cao.

Sau khi vú nuôi chết đi, trong thôn trang không ai chăm sóc ta, người lớn sợ ta chạy lung tung, thường nhốt ta ở một mình trong nhà.

Ta đứng dưới cái cửa sổ đó, ngẩng đầu nhìn ra ngoài.

Trời rất xanh, mây rất trắng, ta thường tưởng tượng ra một ngày nào đó có thể rời khỏi đây, bay lên những đám mây cao.

Sau đó, ta lớn dần, cửa sổ trở nên thấp hơn, ta chạy lấy đà, nhảy lên, có thể dễ dàng nhảy lên bậu cửa sổ.

Rồi ta sẽ trèo ra ngoài, Trần ma ma thấy vậy, sẽ la hét om sòm.

"Thật là sói con không biết nghe lời, bắt nó lại, xem ta có xé xác nó ra được không."

Ta kêu gào chạy khắp nơi, sau lưng theo sau một gã sai vặt bà tử đuổi theo, khi cuối cùng bị bắt được, Trần ma ma đã đè ta xuống đất, dùng sức véo chặt ta.

Bà ta rất có kỹ xảo véo người, chọn đúng những chỗ nhạy cảm, ngực, mông, đùi trong, nắm một chút da, véo chặt, xoay ba trăm sáu mươi độ, có thể đau đến mức ngất đi.

Ta biết tại sao bà ta làm vậy, bọn họ nói ta có một phụ thân làm quan lớn, Trần ma ma sợ ông ta đột nhiên nhớ đến ta, không dám để ta có vết thương rõ ràng.

Bà ta thật ngu ngốc, đã bao nhiêu năm, phụ thân ta chắc chắn đã sớm quên ta.

Ta trở về nhà với thân thể đau xót, nằm lên giường như một con cá chết.

Trần ma ma gọi người khóa cửa, chờ bọn họ đi rồi, ta vẫn trèo từ cửa sổ ra.

Ta chui vào chuồng ngựa, ôm chặt cổ Tiểu Bạch.

Tiểu Bạch là một con ngựa cái, nó sẽ rất nhẹ nhàng cúi đầu, dùng mũi cọ cọ mặt ta.

Ta chôn mặt vào lông nó.

"Tiểu Bạch, ta nhớ mẫu thân."

Tiểu Bạch phát ra tiếng phì phì trong mũi, tiếp tục cọ cọ mặt ta, thỉnh thoảng cũng sẽ thè lưỡi l**m ta.

Ướt sũng, rất ấm áp.

Đó là sự ấm áp duy nhất còn lại trong mười lăm năm cuộc đời ta.

Sau đó Tiểu Bạch chết, ta không còn nghĩ đến mẫu thân nữa.

...

Thực sự ta không cảm thấy mình đang ở trong địa ngục.

Cho đến khi ta trở về Thẩm phủ.

Thấy Thẩm Bảo Châu nũng nịu vui vẻ phụ mẫu của nàng ta, khoảnh khắc đó, ta bỗng cảm thấy từng khúc xương trong cơ thể đều đau nhức.

Họng ta như bị chặn lại bởi một lớp bông, tại sao, tại sao cùng là nữ nhi Thẩm gia, nàng ta lại có thể sống như vậy.

Cuộc sống như thế, ta ngay cả trong giấc mơ cũng chưa từng trải qua.

Trong lòng bỗng bùng lên một ngọn lửa, muốn hủy diệt tất cả, muốn thiêu rụi cả Thẩm phủ thành tro tàn.

Ta ngồi dậy, nhìn chòng chọc vào mắt Thái tử.

"Nếu ngươi không có khả năng xử lý Thẩm gia, ta sẽ tự làm."

"Tháng sau, có phải Hoàng thượng sẽ đi ngoại ô tế trời hay không?"

Thái tử bị dọa cho nhảy dựng, vội vàng nắm chặt vai ta.

"Thẩm Tri Ý, đừng làm bậy nhé. Ngươi nghĩ Cẩm y vệ là ăn chay à? Không phải ngươi nói mưu phản là mưu phản, đến lúc Hoàng thượng phái người điều tra, phụ thân ngươi chỉ bị trách phạt vì quản giáo không nghiêm thôi."

"Thế này đi, ta đồng ý với ngươi, chỉ cần ngươi giao đồ cho ta, ta nhất định sẽ giúp ngươi báo thù."

Hai chúng ta nhìn thẳng vào mắt nhau, Thái tử với vẻ mặt chân thành, đôi mắt đen sâu thẳm còn ẩn chứa những cảm xúc mà ta không hiểu.

Ta hừ một tiếng, quay đầu đi.

"Ngươi đã lừa ta, ta không tin ngươi. Trừ khi—————"

"Thẩm gia ở ngoài thành bảy dặm có một thôn trang trên sườn núi, ngươi giết hết những người trong đó."

Thái tử hơi ngạc nhiên nhướng mày, cười khổ nói: "Sao ngươi cứ mở miệng ngậm miệng là nói đến giết người như vậy."

"Việc của thôn trang ta sẽ lo, ba ngày nữa sẽ phái người đến đón ngươi."

Sau khi đạt được thỏa thuận với Thái tử, hắn phái người đưa ta về phủ, ta ngồi trong xe ngựa nhắm mắt trầm tư.

Cũng được, trước tiên giải quyết đám người Trần ma ma, đến lúc đó giúp Thái tử lấy được đồ, cho dù Thẩm gia cuối cùng không bị sao, ta cũng sẽ tự tay giết từng người bọn họ.
 
Back
Top Bottom