Tại bờ suối ven rừng, có vài ba đứa trẻ đang tắm suối bắt cá, chung tinh nghịch vui đùa vui vẻ.
Trong chúng, có một đứa lớn tướng hơn, đang cầm cây chĩa tập chung vào đám cá bên dưới dòng suối.
Sau tiếng hô to, đứa trẻ đó đã đâm được cá và giơ lên để khoe chiến tích.
Cả đám trẻ ngồi xung quanh đống lửa, quần áo được phơi bằng những chiếc xào thô sơ bằng nhánh cây.
Cùng nhau nói chuyện vui vẻ, cùng nhau ăn cá, nhìn chúng thật hồn nhiên và trong sáng.Có một đứa trong đám, khuôn mặt đang vui dần chuyển sang u buồn.
Không nói không rằng, ngay cả cá cũng chẳng thèm ăn.
Có lẽ ngày thường, đứa trẻ này khá hoạt bát, nên bạn nó đã để ý , đó là một đứa bé gái có má lúm đồng tiền dễ thương , với giọng trong veo hỏi.
-Tại sao Nam không ăn ?
Cá này anh Hạo mới bắt mà, không ngon sao?Đứa trẻ lớn nhất trong đám trẻ, sau khi rửa tay dưới suối đi đến, đây có lẽ là đứa tên Hạo mà bé gái nói đến, nhìn Nam lúc bé, Hạo hỏi-Em sao thế ?
Có việc gì mà trong em buồn quá vậy?
Ai bắt nạt em à ?Bỏ con cá lên một chiếc lá chuối, Nam lúc bé thở dài rồi rưng rưng nước mắt.-Ba em nói cả nhà sắp đến nơi khác sống rồi, có lẽ sau này tụi mình không thể cùng nhau chơi chung rồi.
-Nam vừa khóc vừa nóiCả đám yên lặng một lúc, đứa bé gái ngồi xích lại gần cậu hỏi.- Nhà mới của Nam ở xa không ?Nam lắc đầu, Hạo thêm củi vào lửa, an ủi Nam.-Em đừng lo, sau khi ổn định ba em sẽ đưa em trở lại thăm bà thôi.
Đến đó tụi mình sẽ ra đây bắt cá, tắm suối.Hình ảnh đám trẻ biến mất, vào một ngày đẹp trời, trên con suối đó, có một chàng trai chặc tuổi đôi mươi đang gỡ lưới bắt cá.
Anh ta vừa cười vừa làm việc, vẻ mặt đầy rạng rỡ.
Trên bờ, một bác lớn tuổi đi qua, nhìn thấy anh ta người này dừng lại, ông bỏ tay lưới của mình xuống đi đến gần bờ suối, người đàn ông hô to.- Hạo!
Thì ra đây là Hạo lúc lớn, anh dừng tay, đôi mắt hướng về tiếng gọi đáp- Con nghe nè chú 9, chú mới đi đâu về vậy ?- Chú mới đi qua nhà ông Hùng lấy lại tay lưới về.
Sao rồi sáng giờ có cá không bây?Hùng niềm nở cười, tay tiếp tục gỡ lưới, mình thì đi về phía trước.-Sáng giờ cũng được một xô rồi chú.-Nghe nói vợ mày mới sinh hả, trộn vía chắc thằng cu cưng dữ phải không?
-Chú 9 ngồi xổm xuống hỏi-Trời ơi, nó quậy suốt đêm, mẹ nó có ngủ được với nó đâu.-Hạo trả lờiChú 9 lấy trong túi áo trước ngực một gói thuốc lá, lấy vội 1 điếu rồi mồi lửa hút.
Sau một hơi thuốc ông hỏi tiếp- Rồi định đặt tên cho nó là gì ?Hạo lau mồ hôi trên trán, mỉm cười với người đàn ông.-Minh !
Cháu đặt tên cho nó là Minh.
Mong nó sẽ có cuộc sống tươi sáng hơn.Tán gẫu được một lúc, người đàn ông lớn tuổi từ giã trở về.
Hạo tiếp tục công việc mưu sinh.
Sau khi xong việc, anh leo lên bờ trở về nhà, đi được vài bước chợt nghe thấy tiếng của vài ba đứa trẻ la toáng lên.
Hạo chạy theo tiếng chúng.
Chạy đến nơi, Hạo nhìn thấy vài ba đứa trẻ đang đứng trên bờ hoảng hốt.
Và giữa dòng sông, có 3 đứa trẻ đang bị đuối nước, chúng liên tục ngụp lặng theo dòng nước siết.
Không suy nghĩ nhiều, Hạo nhảy xuống cố gắng bơi đến đứa trẻ gần nhất.
Anh ra sức lôi đứa bé lại gần bờ, thấy nó vẫn còn tỉnh táo anh chạy men theo bờ sông để bắt kịp đứa trẻ thứ hai.
Hạo dùng hết sức để chạy và lao mình xuống tiếp cận cô bé.
Lúc này, do mất sức nên cô bé đã chìm xuống phía dưới dòng chảy.
Hạo đang mất thể lực, anh vẫn cô lấy hơi thật đầy rồi ngụp lặn để tìm cô bé.
Thật may, cuối cùng Hạo cũng đã bắt được cánh tay của đứa trẻ, anh ôm lấy cô bé, cố gắng đặt cơ thể nó cao hơn mặt nước.
Gần đến bờ, người dân gần đó đã kịp thời có mặt, anh giao cô bé cho một người trên bờ.
Hơi thở Hạo ngày một gấp, anh mất quá nhiều sức.
Tim anh đạp nhanh đến mức muốn nổ tung, đầu óc choáng váng, cơ thể nóng bừng.
Đằng xa cũng đã có vài người nhảy xuống để cứu đứa trẻ còn lại, nhưng bất thành.
Cậu bé đang mất dần ý thức.
Dòng sông chảy quá siết, không ai có thể bơi kịp tốc độ của nó.
Hi vọng trước mắt vẫn chỉ có Hạo, người được mệnh danh là Thủy Long của làng.
Hạo nhắm mắt lại, anh đang rất rối.
Anh không thể nào đánh liều được, sức anh đã sắp hết, ở nhà vợ con vẫn đang đợi anh.
Nhưng trước mặt anh, là đứa trẻ vẫn còn thơ dại.
Mạng sống của nó đang rất mỏng manh, nếu anh từ bỏ nó, cả đời của anh liệu có được an lòng.
Hạo lấy lại hơi, dứt khoát thuận theo dòng nước bơi đến gần đứa trẻ.
Người dân trên bờ, quăn phao cứu hộ xuống, Hạo đón lấy.
Rồi anh nhìn chiếc phao, nó quá nhỏ để làm nổi cả anh và cậu bé.
Cuối cùng, anh đã đeo phao vào cho đứa trẻ.
Còn bản thân thì đã buông xuôi theo dòng nước siết.Nam ngồi bật dậy, nhìn kỹ cậu nhận ra đây là căn phòng mình ở tại nhà bà.
Bà thì đang ngồi cạnh cậu, đôi bàn tay gầy ốm đang nắm lấy tay Nam.
Thấy Nam đã tỉnh bà hỏi-Đã có chuyện gì?
Cháu đã ngất xỉu ở ven khu rừng.
Trinh sát Long Tộc đã phát hiện ra cháu.Nam đưa tay sờ nhẹ bụng mình, nó vẫn còn ê ẩm, đây không phải giấc mơ.
Nam vừa phẫn uất vừa buồn, cậu đã thuật lại chuyện đã xảy ra ở ven rừng và cả giấc mơ mà cậu đã trải nghiệm cho bà mình nghe.
Nữ hầu tiến đến chiếc bàn đặt một cốc trà, cô đem đến đưa cho Nam.
Bà Nam từ tốn nói.-Hai kẻ mà cháu đã thấy, nếu ta không lầm chúng là Quân Bình và cận vệ của nó.
Hiện tại, thế lực nhà đó đang lớn mạnh.
Ta cũng không thể làm gì chúng, với lại việc diệt trừ ma quỷ trong vùng vốn là nhiệm vụ của chúng từ lâu nay.
Nên đây không phải là lỗi, ta không thể phạt chúng.-Nhưng vong linh đó đâu có làm gì xấu xa, anh ta chỉ là luyến tiếc vợ con mới ở lại thế gian.
Anh ta vì cứu người mới chết.
Thế mà, khi trở thành vong hồn lại bị đối xử tệ hại.
Cháu không cam tâm.
- Nam uất ứcBiết vong hồn mình đã gặp lúc sáng, chính là người bạn thời ấu thơ của mình.
Nam vừa đau xót, vừa cảm thấy tại sao người tốt lại phải chết đi.
Còn những kẻ xấu, vẫn có thể ung dung như thế.
Hai tay Nam nắm chặt, mắt ngấn lệ nhìn ra hướng cửa sổ.
Nhưng với tinh thần mạnh mẽ, cậu lau nhanh những giọt lệ "chưa rơi" của mình.
Bà Lan bảo- Sống chết có số mệnh, ta không thể nào làm khác được.
Cuộc sống này tươi đẹp, nhưng ta phải chấp nhận một sự thật nó sẽ không bao giờ có thứ gọi là "công bằng".
Ta cũng cảm thấy thương tiếc cậu ấy, nhưng tiếc rằng cũng chỉ có thể dừng lại ở "thương tiếc".-Nhưng tại sao cháu có thể thấy được ký ức của anh Hạo ?- Nam hỏi- Do vong hồn nhập vào cháu vào lúc tranh giành cơ thể thì bị pháp lực đẩy ra, nên còn vươn lại một dòng ký ức.Nam im lặng lúc lâu, cậu nhìn bà mình với một ánh kiên định và quyết tâm.
-Cháu muốn trở thành một pháp sư.
Và cả trưởng tộc của Hỏa Long.
- Nam nói-Vì sao cháu lại muốn như vậy.
Việc gì đã khiến cháu lựa chọn quyết định này?
- Bà Lan hỏi-Hôm nay, do không có bản lĩnh của một pháp sư mà cháu đã trơ mắt nhìn anh Hạo bị bọn Quân Bình đánh tan hồn phách.
Cháu cảm thấy bất lực và đau đớn lắm.
Cháu muốn trở thành một pháp sư để có thể bải vệ nhưng vong linh như thế.
Và cả nếu cháu là trưởng tộc, cháu sẽ không thể để những thành phần như Quân Bình ở lại tộc mình.
Tuy biết lựa chọn của Nam, nhưng bà Lan cho rằng đây chỉ là những ý nghĩ nhất thời, vì muốn trả thù Quân Bình.
Bà mỉm cười không nói gì.
Bà hạ gối giúp Nam nằm xuống.
-Cháu nghỉ ngơi cho khỏe đi.
Khi nào bình tĩnh hơn chúng ta sẽ nói tiếp chuyện này.
Mà bà đã giấu chuyện này với ba mẹ cháu.
Nên hãy yên tâm.Nói chuyện xong, bà lão bước ra khỏi phòng, đứng trước cửa, bà dặn dò người hầu của mình vài việc rồi lủi thủi đi về phía hành lang.Tối đến, cả nhà quay quần bên nhau, ba mẹ Nam có hỏi hôm nay cậu đã đi đâu và có vui hay không.
Nam chỉ kể đến việc, mình đã đi đến khu chợ phiên và những thứ ở đó khiến cậu cảm thấy rất thú vị.
Trong lúc cả nhà đang cùng nhau ngồi uống trà tối, Nam đã thầm lặng rời khỏi và bà Nam cũng đã nhìn thấy.
Nam tìm đến một căn nhà đã cũ, bên trong sáng đèn nhưng có vẻ chủ nhà đã đi ra ngoài.
Nam nhìn di ảnh của Hạo, nhớ lại thời ấu thơ, tuy có nhiều phần trong lòng đã mờ nhạt, nhưng vẫn có cảm giác nhói lên trong lòng.
Có một người đàn ông, từ bên trong bước ra, anh ta chạc tuổi Hạo, tiến đến bàn thờ thắp hương cho anh.
Từ phía sau Nam, một người phụ nữ cầm tay một đứa bé đi đến, hai mẹ con đang đùa giỡn với nhau, trông rất vui vẻ.
Tay chị cầm một chiếc giỏ, bên trong có nhiều loại thực phẩm khác nhau, có vẻ họ đã mới đi chợ về.
Thấy Nam đang đứng trước hàng rào, chị nhìn cậu rồi gật đầu mỉm cười.
Thắp hương xong, người đàn ông bước ra đón hai mẹ con họ.
Người đàn ông hiền hậu, bế lấy đứa bé, hỏi nó có mua gì cho anh không.
Cả nhà họ thật hạnh phúc, khi định bước vào, người đàn ông thấy Nam.
Anh hỏi cậu đang tìm ai, Nam nhanh trí hỏi nhà bà của mình.
Anh ta nhiệt tình chỉ đường cho cậu, rồi họ quay trở vào.
Hạo đã mất sớm, hai mẹ con họ phải rất khó khăn trong thời gian đó.
May mắn, là người đàn ông tốt bụng ấy đã đến và giúp họ vượt qua mọi đau khổ.Trên đường trở về, Nam cảm thấy rất nhẹ nhõm.
Tinh thần cậu đã ổn định trở lại, nhưng khi nghĩ đến Quân Bình, trong lòng Nam lại bắt đầu dậy sóng.
Đến cổng nhà, Nam đã thấy bà ra đứng đó từ bao giờ.
Hai bà cháu nhìn nhau mỉm cười.
Dường như bà Lan hiểu được cảm xúc hiện tại của Nam.
Không nói với lời nào, bà ra hiệu cho Nam theo mình.
Bà Lan dẫn cậu đi theo hành lang gỗ của căn nhà, phía trước là hai người hầu gái cầm theo một chiếc đèn với ánh sáng leo lét đi chậm rãi.
Bỗng hai người hầu dừng lại, họ vén tà áo rồi ngồi xổm xuống, dùng tay mở một chiếc cửa gỗ nối liền với sàn nhà.
Trong bóng tối, chiếc cầu thang dẫn xuống căn hầm hiện lên.
Sau khi xuống hết những bật thang, họ đến trước một cánh cửa đá, bên trên có một chiếc la bàn, trên chiếc la bàn có những họa tiết của kỳ môn bát quái.
Khi bà Lan lấy nó xuống, chiếc cửa từ mở ra.
Bước vào bên trong, một không gian trắng, trải dài như vô tận, nó nhìn có vẻ trong giống Bạch Giới.
Trong hư không, hằng hà sa số chiếc cửa xuất hiện trong hư không, trải dài đến chân trời.
Dùng chiếc la bàn trên tay, bà Lan giải trận pháp.
Sau một lúc, cách cánh cửa giả biến mất đi, chỉ còn lại một cánh cửa dẫn đến một căn phòng đặc biệt.Sau một ánh sáng trắng hiện lên, làm chói cả mắt họ, căn phòng hiện lên vô cùng trang nghiêm và không gian vô cùng to lớn.
Giữa căn phòng, là bài vị của 8 đời trưởng tộc, cùng với tranh vẽ họ.
Nam dìu bà Lan chậm rãi bước vào, không gian tĩnh lặng, mọi thứ xung quanh sạch sẽ.
Hương thơm từ những lư trầm tỏa ra thơm ngát.
Trên nơi thờ phụng, một chiếc hộp bằng ngọc bích, được đặt riêng phía trước nơi thờ cúng.
Có vẻ nó rất quan trong, quanh hợp có kết giới bảo vệ, ngoài bà Lan sẽ không có ai có thể mở được nó.-Chiếc hộp đó là gì thế bà?
-Nam hỏiBà Lan ngẩn đẩu nhìn về phía nam chỉ.-Đó là trưởng ấn tộc Hỏa Long.
Từ lúc, ông nội cháu mất nó đã được phong ấn lại.
Cứ tưởng nó sắp rơi vào tay cha con Lưu Bình.
Nhưng giờ, cháu là hi vọng của chúng ta.Bà cầm tay Nam, đưa cậu đến gần bàn thờ tổ thấp hương.
Bà bảo cậu quỳ xuống, cúi đầu với những bậc pháp sư cực kỳ tài giỏi đã quá cố.
-Cháu hãy xòe lòng bàn tay mình ra.Nam giơ bàn tay mình lên, bà Lan bắt đầu thi triển chú lực.
Câu chú đầu vừa đọc xong, nến trong phong bị một con gió mạnh thổi tắt hết, dù rằng đây là một mật thất.
Câu chú thú hai, phía trên hiện ra một đám mây hư ảo màu đỏ.
Thoáng chốc, tụ lại thành một con rồng lửa.
Nó lượn vài vòng trên không, rồi dừng lại một chỗ đợi lệnh.
Câu chú thứ ba vừa kết thúc, một khế ước xuata hiện trước cặp mắt vừa ngạc nhiên vừa thích thú của Nam.
Nhìn dáng vẻ oai nghiêm của hỏa long mà cậu nổi hết gai óc, rùng mình vài cái.- Lần đầu tiên mà cháu thấy rồng đấy bà ạ.
Mà đây là?
-Nam chỉ tay vào khế ước.-Khế ước với Long Thần, khi ký vào đây cháu sẽ có một phần sức mạnh từ ngài ấy.
-Bà Lan đápSau đó, bà Lan cặm cụi đến bàn mang ra một thanh đoản đao được chạm khắc tinh thế.
Thanh đao bằng huyền thiết, sắt nhọn, bóng lóng.
Ánh sáng hất lên khiến Nam phải nhắm tịt mắt khi bà cậu rút nó khỏi vỏ.
Bà Lan,cầm ngón tay cậu lên.
Nam chưa kịp hiểu chuyện gì với khuôn mặt khờ khạo thì...
Xoẹt.
Một vết cắt dứt khoát, nhanh và đáng sợ.
Nam giơ ngón tay lên nhìn la toáng.-A, cháu còn chưa kịp chuẩn bị tâm lý mà!
-Chỉ như kiến cắn ấy mà.-Cháu chưa thấy con kiến nào cắn mà máu đổ như thác như vầy.
- Nam ấm ứcBà Lan, cầm ngón tay ấn xuống khế ước.
Thần Long uốn mình, mắt tỏa kim quang, truyền vào người Nam một luồng ánh sáng đỏ rực.
Cơ thể cậu, như bị xé toạt, nóng bừng như bị lửa thiêu cháy.
Mặt Nam có chút biến sắc, tay nắm chặc, hàm nghiến lên vì phải chịu đựng áp lực từ luồng sáng.
Đột nhiên, lòng bàn tay cậu phát hỏa, ngọn lửa như nuốt trọn nó.
Nhưng Nam có vẻ không bị nó làm tổn hại.
Ngọn lửa dần tụ lại, thành hình một chiếc đầu rồng ở giữa bàn tay.
Xong việc, rồng thần biến mất.
Nam do áp lực của năng lượng mới nên ngất xỉu.
Sau khi tỉnh lại, Nam thấy bà vẫn đang ngồi cạnh mình.
Cậu cảm thấy cơ thể mình, tràn đầy sinh lực.
Bà đỡ Nam dậy.-Giờ cháu đã là pháp sư của Hỏa Long Tộc.
Rồng thần đã truyền cho cháu ấn chú, giờ cháu có thể ra vào căn phòng của ông rồi.
Nhưng để có thể trừ tà, cháu cần phải đi vào học viện pháp sư để lấy giấy phép.
Giờ đã khác xưa, không có giấy tờ cháu có thể bị bắt đấy.Nam trầm mặt, cậu nghĩ việc trong người cậu có ba tầng phong ấn lạ.
Nam cho rằng do bà Lan đã làm.
Linh lực, thuộc tính ma pháp và tầng cuối cùng phong ấn một thứ gì đó vô cùng kinh khủng nữa.
Cậu nữa muốn hỏi nữa lại ngập ngừng.
Nhưng rồi- Bà có biết gì về việc trong người cháu có phong ấn không?
Lão Bạch nói rằng đây là ấn chú cổ đại của tộc ta.
-Ta...
Không biết về nó.-Theo phán đoán của cháu, người khả năng nhất là bà.
Vì bà là người gần gũi với cháu nhất, cũng là người có năng lực ở Long Tộc vào thời điểm đấy nên...
Cho cháu biết đi, có phải là bà không?
Bà Lan đắn đo hồi lâu, bà im lặng chỉ biết lẫn tránh ánh mât đầy vẻ nghi hoặc của Nam.
Bà tiến đến hình thờ của người chồng quá cố.
Đưa tay lau đi vết bụi còn mới trên mắt ông.
Nhìn vài tấm ảnh bà trả lời câu hỏi của cậu.-Đúng, là bà làm.
Cơ thể cháu, đang chứa một thứ mang sứ mệnh khác quan trọng với con người, ngoài linh lực và thuộc tính ma pháp.
Ta có thể giúp cháu, mở 2 tầng phong ấn, nhưng tầng thứ ba vẫn chưa đến lúc dùng đến.-Vậy tầng thứ ba là gì?
Sao bà không thể nói với cháu?
Bà Lan đặt tấm ảnh xuống, quay lại vỗ vai Nam-Đó là bí mật mà chỉ có bà và ông ấy biết.
Đến lúc cần biết thì cháu sẽ biết thôi.
Bà đặt tay trước ngực Nam, một vòng ma pháp xuất hiện.
Vòng ma pháp có màu vàng kim xoay tròn theo chiều kim đồng hồ, rồi nó lại tạo ra thêm vô số vòng nhỏ, chúng lập lại đi vào cơ thể Nam như hình dạng ống.
Nhiều ký tự cổ xuất hiện quay vòng ma pháp, chúng quay quanh nhau liên tục.
Từng ký tự cứ xoay đến khi tìm đúng vị trí của nó thì dừng lại, còn những ký tự không khớp sẽ tiếp tục xoay vòng.
Cuối cùng, cũng thành công mở hết hai tầng phong bế.
Linh lực trong Nam, như muốn tràn ra ngoài.
Nhưng do, đã có năng lực từ rồng thần nên cơ thể cậu đã có sự chuyển đổi, có thể chịu được áp lực bị dồn nén của linh lực.-Từ nay con chính là truyền nhân đời thứ 9 của dòng họ Lê.
Tuy con đã có năng lực của một pháp sư, nhưng về kiến thức và kinh nghiệm cơ bản con chưa đủ.
Cần phải đến trường Hỏa Long Sơn để học tập.-Cháu nghe nói, đó là một trong năm ngôi trường tư thục của giới pháp sư đúng không bà ?
-Nam hỏi-Cháu cũng biết nhiều thật !
Bạn của ta là hiểu trưởng ngôi trường đấy.
Chỉ cần cháu cầm thứ này đến, lập tức được nhập học mà không cần thông qua khảo sát.
Bà Lan đưa cho cậu, một chiếc khăn bên trong có gói một miếng ngọc Tỳ Hưu màu trắng.
-Vì sao cháu lại không cần khảo sá t?
Lỡ đâu...- Nam hỏi-Giờ linh lực và nguyên tố phép của cháu đã được bà khai mở, nếu như khảo sát, với sức mạnh này, những kẻ không mấy tốt đẹp sẽ dòm ngó.
Cháu sẽ gặp khó khăn khi học ở trường.
Vì hiện giờ, bà muốn giấu việc dòng họ Lê đã có người mang thực lực lớn.
-Bà Lan nói-Ý bà muốn nói, là không để thế lực cha con Lưu Bình biết.
Cho chúng nghĩ, dòng họ ta không có nhân tài.
Để chúng khinh suất, còn ta âm thầm mà "rèn giũa" trong bóng tối.
-Nam nói-Cháu quả là thông minh !
-Bà Lan mỉm cười-Để đề phòng bất trắc, bà sẽ chỉ cháu một câu chú, chỉ cần tập trung đóng hết những cánh cửa linh lực đi qua, thì cháu chẳng khác gì những pháp sư có năng lực yếu cả.
Nhớ kỹ, không được cho ai biết cháu có năng lực khác người.
-Bà Lan nói tiếp- Vâng cháu nhớ rồi, cháu sẽ cố dùng một phần ba linh lực.
Sau khi truyền thụ cho Nam, câu chú phong bế linh lực.
Cả hai bà cháu trời khỏi tầng hầm, rồi họ cùng nhau chuyện trò đến gần sáng.
Vào buổi trưa ngày hôm sau, Nam cùng cả nhà trở về.
Hành trình gian nan trở thành tân tộc trưởng của Nam sẽ vô cùng vất vả.
Liệu cậu có thể thuận lợi vượt qua ải đầu để vào trường Hỏa Long Sơn ?