Siêu Nhiên Song Tử Luân Hồi

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
334483629-256-k343740.jpg

Song Tử Luân Hồi
Tác giả: Hirunth
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Nhân vật chính tỉnh dậy trong tình trạng mất trí nhớ, cậu đang trên đường tìm lại kí ức thật sự của bản thật Tags: lớphọckìlạ​
 
Song Tử Luân Hồi
Chương 1: Mất trí nhớ


Cảm thấy thật uể oải, tôi mở mắt, tỉnh dậy trong một căn phòng lạ lẫm, phía sau đầu tôi thì cực kì đau như có va chạm với cái gì đó, tôi chợt nhận ra, khung cảnh trong căn phòng này tôi không có một chút ấn tượng nào cả, trong đầu tôi hiện ra những dòng suy nghĩ: "Đây là đâu?

Sao mình lại ở đây?

Mình bị bắt cóc ư ?", tôi bắt đầu hoang mang: "Nhưng gia đình mình...", tôi bỗng nhiên nhận ra, tôi không thể nhớ gia đình mình là ai, tôi nói ra thành tiếng những gì tôi đang suy nghĩ bây giờ: "Tôi.. là ai?".Tôi chìm trong những suy nghĩ hoang mang một hồi lâu, và tôi bắt đầu đi xung quanh căn phòng, hôm nay là ngày 1 tháng 1 năm xxxx, có vẻ như đây là căn phòng của một cậu ấm nhà giàu nào đấy, tôi bước ra khỏi phòng, bước xuống bậc cầu thang và tiến đến phòng khách, tôi thấy một đôi vợ chồng, họ hỏi tôi: "Đêm hôm qua sao con về muộn thế ?", tôi chẳng thể đáp lại, tôi chả nhớ gì về đêm hôm qua, và tất cả mọi thứ từng diễn ra, tôi chẳng nhớ gì cả, tôi chẳng biết họ là gì với tôi, tôi hỏi: "Mọi người là ai vậy?", người phụ nữ hỏi: "Mẹ đây mà, con còn mơ ngủ à?", tôi chỉ im lặng, họ bắt đầu lo lắng và chạy lại hỏi thăm tôi, khi tôi nói chẳng nhớ gì cả, họ dần hốt hoảng và ôm chầm lấy tôi, hai người họ mang tôi đến bệnh viên.Thậm chí đến cả bác sĩ cũng không thể tìm ra nguyên do tôi bị mất trí nhớ, bác sĩ chỉ bảo là nên để cho tôi sinh hoạt như bình thường hoặc đi đến những nơi quen thuộc để tôi nhớ ra, mẹ tôi đã bắt đầu rơi những giọt nước mắt, cả nhà tôi về nhà, bầu không khí trên xe nặng nề và buồn bã khiến tôi cảm thấy mệt mỏi.Về đến nhà, tôi mới được ba mẹ kể cho tôi nghe về tôi, tôi tên là Châu Nguyễn Hoàng Dinh, sinh ngày 4/10/xxxx, tôi thấy thân hình tôi khá gầy gò, có lẽ ít khi tập thể thao, có vẻ tôi trước đây khá là nghịch ngợm và đi chơi nhiều, nói chung là không có gì tốt lành cho lắm, đành chấp nhận thôi, nhưng tôi không có ý định trở lại làm con người như thế, từ giờ tôi sẽ chon cách sống mà tôi cho là đúng.Dù tôi không nhớ được gì nhưng tôi vẫn phải đi học vào ngày hôm sau, một phần họ mong tôi sẽ nhớ thứ gì đó khi ở trường, một phần đó là một ngôi trường khá khắc khe về hạnh kiểm, và con người trước đây của tôi đã trốn học khá nhiều nên không thể nghỉ thêm được nữa.Ngày hôm sau tôi đến trường, và tất nhiên bố mẹ tôi cũng đến, họ giải thích cho thầy chủ nhiệm về tình trạng hiện tại của tôi, khi tiết 1 sắp bắt đầu, tôi đứng trước cửa lớp 12A6, giáo viên chủ nhiệm đưa tôi vào lớp và nói về những gì tôi đang gặp phải.Tất nhiên, họ bắt đầu bàn tán về tôi, và tôi nghe thấp thoáng được câu nói: "Là do hôm qua sao ?", giáo viên chủ nhiệm yêu cầu cả lớp trật tự và mong mọi người giúp đỡ tôi cho đến khi tôi hồi phục trí nhớ.Tôi học một cách bình thường, dù tôi không có kí ức nhưng tôi vẫn có thể học một cách bình thường như bao học sinh khác, vì tôi số thứ tự 1 nên tôi trả bài đầu tiên mở đầu năm mới thật dễ dàng để đạt điểm tuyệt đối, mọi người bất ngờ vì tôi học tốt hơn nhiều so với trước khi mất trí nhớ.Tôi có hỏi một số người về tôi trước khi mất trí nhớ, tôi được biết rằng lớp này có 43 học sinh và tôi thường chơi trong một nhóm bạn, trong đó có: (4) Ngô Thành Đạt, khá là đô con, dễ vui mà dễ quạo;

(5) Nguyễn Trọng Hiếu, một người khá lầm lì ít nói;

(5) Võ Đại Hưng, có thể nói là thành phần điển trai và cao ráo trong lớp;

(10) Trần Đăng Khoa, bình thường chỉ nói khi có ai chọc đến;

(11) Nguyễn Hữu Minh Khôi, một cậu mũm mĩm, tính tình cũng vui vẻ, hay gợi chuyện vui cho mọi người;

(19) Phạm Khải Nguyên, chúa nhây cộng chúa hùa;

(20) Lê Nguyễn Huy Nhân, thành phần lầy lội mồm to nhất lớp;

(26) Nguyễn Thành Phát, bạn thân với Khoa, tính tình cũng hơi giống nhưng Phát hoạt ngôn hơn;

(32) Trương Quốc Thoại, dễ nói chuyện, không quá năng động như mấy người khác;

(33) Đặng Anh Thư, đừng nghe tên mà hiểu lầm, con trai đấy;

(36) Lê Lâm Nhật Tiến, một thằng lồn.Cả tuần chơi và học cũng vui, nhưng mà tôi vẫn chưa nhớ ra được gì cả, tối ngày chủ nhật, mấy đứa tôi vừa kể và một số bạn cùng lớp nữa có rủ tôi đi chơi những nơi mà tôi của trước đây vẫn thường đến, tôi đồng ý đi theo với hi vọng tìm lại kí ức của mình.Trái ngược với ý nghĩ là mọi chuyện sẽ rất là vui, thay vào đó tôi thấy buồn chán, họ dẫn tôi đi từ trung tâm thương mại, quán karaoke, đến quán bar, khi thấy đồng hồ, bây giờ đã là 23:47, tôi nói với mọi người rằng tôi về sớm, trông họ có vẻ muốn níu giữ nhưng cũng không làm khó tôi, trên đường chạy xe về nhà tôi bỗng nhiên mất dần ý thức.
 
Song Tử Luân Hồi
Chương 2: Kì lạ


Lại một lần nữa tôi cảm thấy uể oải vô cùng, cứ như lúc tôi vừa tỉnh dậy sau khi bị mất trí nhớ vậy, sau đầu tôi lại tiếp tục đau đớn, tôi lim dim mở mắt ra, lại một lần nữa, một căn phòng hoàn toàn lạ, trông như là phòng của con gái, những gì tôi còn nhớ trước khi mất ý thức là tôi đang chạy xe về nhà, có lẽ tôi đã ngất xỉu trên đường về, và có ai đó đã nhặt tôi về nhà?

Rời khỏi giường, tôi cảm thấy thật nặng nề, tôi cảm thấy tai chân tôi có chút nhỏ hơn trước, tôi thấy có cái gương ở phía bên tủ quần áo, tôi đến đó xem có chuyện gì đang xảy ra với cơ thể mình, tôi thây cực kì hoảng loạn lúc này, trước mặt tôi là một cô gái, tôi nhận ra cô ta, [2] Trần Thị Kim Duy, cô ta là bạn cùng lớp của tôi, "Chuyện quái gì đang xáy ra thế này???", tôi chỉ muốn hét lên như thế, mọi thứ cứ như là một giấc mơ vậy, thôi thì cứ thuận theo mọi thứ đang diễn ra vậy.Tôi từ từ lấy lại bình tĩnh, tôi ra khỏi phòng, đến một căn phòng trông như phòng bếp, có một người phụ nữ đang làm đồ ăn, có lẽ là mẹ của cậu ta, tôi chào cô ấy như một người con, và hỏi rằng hôm qua đã có chuyện gì xảy ra với tôi, cô ấy bảo rằng hôm qua tôi đã đi chơi đến tối khuya mới về, đó là mọi thứ mà tôi biết, có vẻ như đây thật sự là một giấc mơ, không phải là ai đó làm gì với tôi để tôi trở thành như này, nhưng lại sao giấc mơ lại chân thực như vậy được chứ.Tôi chuẩn bị đồ để đi học, tủ đồ của con gái đúng thật, phải nói là khủng khiếp, nhỏ này tôi không thường thấy mặc áo khoác trong lớp nên chắc cũng đỡ phải phối đồ sao cho đẹp, thời khoá biểu có lẽ là giống với tuần trước, vì thời khoá biểu cũ vẫn được ghim ở đây, chắc là không sai đâu.Tôi đến trường bình thường như lúc trước, tôi phải dùng google map để dò đường, mệt thật, lại phải nhớ đường đi mới, trên đường đi tôi mãi nghĩ về các mối quan hệ của cậu ta, bình thường cậu ta khá lầm lì nên tôi chắc cũng không cần phải giả vờ nhiều, nếu tôi nhớ không nhầm thì những người cậu ta hay tương tác là:[31] Nguyễn Hồng Thắm; nói chung là học giỏi;

[34] Đỗ Thị Minh Thư; cũng... bình thường ?;

[38] Nguyễn Thị Ngọc Trăng, nếu phải nói thì khá là hoạt bát lẫn hoạt ngôn;

[42] Trương Ngọc Lam Vy, như trên.Tôi đến trường, lần này tôi quan sát cả lớp nhiều hơn, tôi nhận ra một điều kì lạ gì đó xung quanh lớp của tôi, cảnh tượng này tôi cảm thấy rất quen, những chủ đề họ bàn bạc tôi đã nghe qua một lần rồi thì phải, đúng là giấc mơ, tôi cảm giác cứ như dejavu vậy, nhưng mà ngược lại, tôi thấy cảnh tượng ngoài đời thật ở trong mơ, cả tiết học nữa, đều là những gì tôi đã học tuần trước, chỉ có đều tôi không thấy chính bản thân tôi khi bị mất trí nhớ, ý tôi là, tôi thấy bản thân tôi đang nói chuyện với mọi người rất là vui vẻ, cái cách nói chuyện giống như những gì tôi được kể, đó là tôi trước khi mất trí nhớ ư?, sao tôi lại có thể thấy những thứ này, tôi kết thúc một ngày với mọi chuyện xảy ra như thứ hai tuần trước.Tôi về nhà với cơ thể mệt mỏi rã rời, chân thực thật đấy, mà tôi không ngờ cơ thể con gái yếu đến vậy, tôi ăn cơm rồi đi ngủ thôi, tôi chẳng cần học bài, vì tôi đã thuộc từ tuần rồi, tôi thả mình trên giường, từ từ nhắm mắt lại, khi mở mắt ra đã là tờ mờ sáng rồi, cảm giác uể oải vẫn còn đây, tôi nghĩ tôi đã có một giấc mơ chân thật, nhưng mà không, tôi vẫn là một cô gái, vẫn căn phòng ấy, chuyện gì thế này, liệu...

đây có thật là giấc mơ, tại sao... mọi thứ... haizz, sao cũng được, tiếp tục sống thôi.
 
Song Tử Luân Hồi
Chương 3: Một lần nữa.


Lại một lần nữa, một căn phòng khác, một cơ thể khác, lại là cơn đau kinh khủng ấy, chuyện quái gì đang diễn ra thế này, sau khi soi mình trong gương, đây chính là [3] Nguyễn Lê Sĩ Đan, lại một người trong lớp tôi, tôi nhìn vào thời gian, lại là thứ hai ngày 1 tháng 1, có lẽ tôi dần biết chuyện gì đang xảy ra rồi, cứ mỗi tuần là tôi sẽ trở về ngày 1 tháng 1 với cơ thể của một người khác, có lẽ quy luật có liên quan đến số thứ tự trong lớp, đầu tiên là [1] Châu Nguyễn Hoàng Dinh, [2] Trần Thị Kim Duy, giờ là [3] Nguyễn Lê Sĩ Đan, ai đã làm ra điều này, là thần linh ư? chẳng rõ nữa, nhưng tôi biết, tôi cần phải, tìm hiểu rõ về chuyện này.Lại tiếp tục giả vờ làm một người con, lại đến trường bằng một con đường mới, một nhân dạng mới, lần này tôi cần biết, "tôi" thực sự là ai?, tất cả những gì tôi có hiện tại là tôi đang liên tục luân hồi trong một cơ thể mới và cùng trở về xuất phát điểm là ngày 1 tháng 1, có lẽ "tôi" là một thành viên trong lớp của tôi chăng?, trước hết phải tìm hiểu về lý do tại sao sự luân hồi này lại diễn ra trước đã, tôi sẽ giả vờ bệnh để trốn tiết buổi chiều nay, tôi cần điều tra xung quanh huyện tôi đã, có lẽ là đến chùa đền xung quanh trước đã.Và đương nhiên rồi, các sư thầy ở chùa đều nói trước ngày 1 tháng 1 không có chuyện gì xảy ra cả, nếu có thì chỉ có dạo này hay xuất hiện quạ ở quanh chùa, đây là điềm xấu chăng?, tôi dừng lại việc điều tra lại ở đây, tôi về nhà, tôi đã bị phát hiện ra là trốn học nên bị mắng một tràn, thế là tôi đành ngậm ngùi về phòng, trong lúc tôi soạn đồ để ngày mai đi học thì tôi thấy trong ngắn kéo của hộc bàn có một tờ quảng cáo, trên đây ghi là "Quán Nước Song Tử, phục vụ nước uống và đồ ăn nhanh, giá rẻ", trên đây ghi là ngày 20 tháng 1, tức là năm ngoái chăng, nếu đối chiếu thời gian thì khoảng thời gian đó là tầm 25 âm lịch vào năm ngoái, có lẽ là trường tổ chức hội chợ vào năm ngoái và lớp tôi đăng kí một sạp bán hàng, từ lần sinh hoạt lớp trước tôi nghe nói hai tuần nữa sẽ tổ chức hội chợ một lần nữa, theo như tôi biết thì đáng lẽ năm nay sẽ tổ chức cắm trại nhưng vì lý do gì đó mà sân sau của trường lúc đó sẽ không thể sử dụng, nên chỉ còn cách tái tổ chức hội chợ và bán xung quanh khuôn viên trường.Ngày hôm sau, tôi quyết định tiếp cận mọi người trong lớp, đầu tiên là những người thân quen với [3] Nguyễn Lê Sĩ Đan trước, trong đó bao gồm [38] Nguyễn Thị Ngọc Trăng và [42] Trương Ngọc Lam Vy, tôi thấy cậu ta còn chơi với một số người ở lớp khác nhưng có lẽ tìm hiểu trong lớp trước đã.Tôi hỏi rằng: "Ủa, bây nhớ tên đầy đủ của mấy đứa chuyển qua lớp mình không?"[38] Nguyễn Thị Ngọc Trăng: "Mày bị khùng rồi hả, đó giờ lớp mình y nguyên vậy có ai chuyển đâu."

Tôi: "Chết, tao quên."[42] Trương Ngọc Lam Vy: "Mày đu idol nhiều quá rồi con."

Tôi: "Ừ, nhưng không bằng mày đu anime đâu con."[42] Trương Ngọc Lam Vy: "Cà khịa tao câu nữa lát đi bộ về một mình nhe con."

Tôi: "Chắc tao sợ, bạn Trăng chở tao về mày."[38] Nguyễn Thị Ngọc Trăng: "Ủa, ai nói."

Tôi: "Ơ kìa!"

Tốn thời gian thật đấy, mà tôi diễn tốt quá ấy chứ, chỉ cần quan sát trong vòng hai tuần thì tôi có thể bắt chước y hệt tính cách một người rồi, chỉ cần có thêm thông tin thôi thì mọi thứ sẽ là hoàn hảo, hôm nay là thứ ba, từ giờ đến cuối tuần còn sáu ngày nữa, tôi phải tranh thủ thời gian còn sót lại ở cơ thể này.
 
Song Tử Luân Hồi
Chương 4: Người bí ẩn


Tất nhiên, lần này là [4] Ngô Thành Đạt rồi, có lẽ định luật kia đã đúng, tiếp theo sẽ là [5] Nguyễn Trọng Hiếu, cùng tổng hợp hết thông tin, ta có bảng danh sách lớp như sau:

Đây là thông tin về danh sách lớp của tôi, lần ày với cơ thể này tôi có thể thu thập nhiều thông tin hơn, vì [4] Ngô Thành Đạt chơi trong một nhóm hơn mười người, chiếm hơn một phần tư lớp rồi, lúc tôi còn trong cơ thể [1] Châu Nguyễn Hoàng Dinh tôi đã nghe về một chuyện rằng hôm đó cậu ta về khá trễ, tôi quyết định hỏi về những gì đã xảy ra trước ngày 1 tháng 1, tức là vào ngày 31 tháng 12, thời điểm thích hợp nhất có lẽ là lúc ra chơi, lúc ra chơi bọn tôi hay tụ tập ở nhà xe nói chuyện, ăn uống luôn, đến giờ ra chơi tôi bắt đầu hỏi.Tôi: "Hôm qua chơi vui thật ha bây."[11] Nguyễn Hữu Minh Khôi: "Ê, đã nói là không được nói chuyện đó ở đây mà."

Tôi: "Tại sao không?

Hôm qua vui mà."[32] Trương Quốc Thoại: "Mẹ mày, ngậm miệng lại dùm tao."[36] Lê Lâm Nhật Tiến: "Trời ơi, lớp khác mà nghe là chết cả lũ, lỡ có thằng lớp khác đi ngang nghe rồi sao."

Tôi: "Rồi rồi, làm gì căng vậy mấy ba, giỡn chút thôi mà."[8] Võ Đại Hưng: "Giỡn con mẹ mày."[26] Nguyễn Thành Phát: "Thôi thôi được rồi, nói nhỏ nhỏ lại, mấy đứa đi ngang nghe thấy bây giờ."[5] Nguyễn Trọng Hiếu: "Ơ hôm qua có vụ gì à, tao bị cảm không đi được."[11] Nguyễn Hữu Minh Khôi: "Giờ mày không cần biết đâu, sau này tao kể sau cho."[5] Nguyễn Trọng Hiếu: "À ừ."

Có vẻ trước hôm nay đã xảy ra một cái gì đó mà bọn nó không muốn nhắc tới à, nếu mình dò hỏi sâu từng đứa thì không biết có bị nghi ngờ không, có lẽ không nên, tôi sẽ tìm hiểu ở trong phòng, biết đâu sẽ có manh mối gì đó, ngay khi tỉnh dậy tôi đã thấy phòng cậu ta có nhiều poster các cầu thủ bóng đá rồi, ai mà ngờ trong tủ cậu ta có nhiều đồ liên quan đến bóng đá đến thể, tôi thấy có hai quả bóng, rất nhiều giày, và cả huân chương nữa, có một bức ảnh chụp khi đá một giải nào đó, trên tấm ảnh là: [1] Châu Nguyễn Hoàng Dinh áo số 4, [4] Ngô Thành Đạt áo số 8, [8] Võ Đại Hưng áo số 5, [11] Nguyễn Hữu Minh Khôi áo số 3, [19] Phạm Khải Nguyên áo số 7, [20] Lê Nguyễn Huy Nhân áo số 9, [26] Nguyễn Thành Phát áo số 2, [32] Trương Quốc Thoại áo số 10, [33] Đặng Anh Thư áo số 6, [36] Lê Lâm Nhật Tiến áo số 1, và một người nữa mà tôi không nhận ra, mang áo số 11, không phải tôi không nhận ra, đúng hơn là bị gạch nát đến mức không nhận ra, thời gian ghi đằng sau tấm ảnh là vào hai năm trước, trên tấm băng ron đằng sau ghi là Hội Khoẻ Phù Đổng, chắc là từ năm ấy.Tôi vẫn đang băn khoăn về người bị gạch mặt, có khi nào là một thành viên trong lớp, không, không thể, [38] Nguyễn Thị Ngọc Trăng đã bảo trong ba năm qua không hề có sự thay đổi thành viên, nếu cả lớp có dính líu với việc này thì chẳng có lí do gì cậu ta nói dối với tôi cả, trừ khi chỉ mình cậu ta dính dáng đến, không, thậm chí kể cả vậy cũng không có lý do gì để mà nói dối về sự thay đổi thành viên cả, chẳng lẻ cậu ta đang nói dối với "tôi" thay vì [3] Nguyễn Lê Sĩ Đan?, không không không, tôi nghĩ nhiều quá rồi, vậy thì rốt cuộc, người bị gạch mặt trong tấm ảnh là ai kia chứ.
 
Song Tử Luân Hồi
Chương 5: Kinh Khủng


Sau ngày hôm đó, tôi không còn tìm được thông tin gì có giá trị cả, tất cả những gì tôi có chỉ là hình hình lớp học, nhưng để tránh thắc mắc tôi chẳng dám đào vào sâu, lần này là cơ thể của [5] Nguyễn Trọng Hiếu, phải nói rằng, căn phòng của cậu ta thật đơn điệu, chỉ có một cái giường, một cái tủ quần áo và một cái bàn học, chẳng có một bức tranh, tấm ảnh, hay huân chương như những người kia, thậm chí cả tủ đồ chỉ có vài bộ đủ mặc trong một tuần.Sau một hồi lục soát tôi thẳng thu được thông tin nào có giá trị cả, tủ của bàn học cậu ta toàn sách là sách, tôi có thể thấy một vài quyển sách còn được đánh dấu cẩn thận, tập của cậu ta thì đầy ghi chú, phải nói rằng cậu ta khá chăm chỉ, có lẽ cậu ta có chút gì đó giống tôi.Lại đến phải đến trường, nhưng lần này là trên xe đạp, tôi bật google map lên và thấy rằng từ nhà cậu ta đến trường là 5km, tức là nếu học hai buổi thì mỗi ngày cậu ta phải đạp 20km, thật khủng khiếp, nhưng bù lại, việc giả làm cậu ta ở trường khá là dễ dàng, vì cậu ta khá trầm tính nên tôi cứ việc im lặng và âm thầm quan sát mọi thứ, nhưng lần này, cuộc trò chuyện có đôi chút khác biệt, lúc này ở trong lớp, họ bắt đầu nói về "chuyện đó" mà [33] Trương Quốc Thoại có nói lần trước:[33] Trương Quốc Thoại: "Chuyện hôm qua ấy, bây thấy sao."[11] Nguyễn Hữu Minh Khôi: "Hôm qua đúng đã luôn mày, tao thấy thỏa mãn vãi."[4] Nguyễn Thành Đạt: "Haha, tạo được dịp đập nó bầm dập."

Tôi: "Chuyện gì bây, hôm qua tao bệnh, không có đi được."[33] Trương Quốc Thoại: "Ơ hôm qua ông không đọc tin nhắn lúc sau tui nhắn à, đi đánh lộn ông ơi, có mấy thằng gây sự với thằng Khôi."

Tôi: "À hôm qua tui nhắn hỏi xong mắt díu quá nên ngủ quên luôn, sáng quên kiểm tra tin nhắn."[11] Nguyễn Hữu Minh Khôi: "Hehe, mà mày đi chắc nó đánh mày bay luôn."

Tôi cười nhẹ: "Chứ nghĩ sao thân tao đi đánh lộn."

Vậy là mọi chuyện đã rõ, chuyện đó mà tụi nó nói là đi đánh nhau, tôi cứ tưởng chuyện gì nghiêm trọng cơ, thôi thì tôi sẽ tiếp tục tìm hiểu về những ngày trước đó vậy, những mối quan hệ trong lớp qua năm tuần vừa qua, tôi cảm thấy có một liên kết kì lạ nhưng lại rời rạc, không hiểu vì sao, những câu từ cứ lặp đi lặp chỉ khiến tôi muốn quên hết tất cả, bây giờ những thông tin mà tôi muốn chỉ có thể tìm từng chút một ở từng nhóm khác nhau, có một người tôi muốn ngay lập tức biến thành, đó là [27] Phạm Thị Thu Quyên, cô ấy là lớp trưởng, người có sức ảnh hưởng trong lớp và cũng là người có liên kết với hầu hết thành viên trong lớp, nhưng để đến cô ta tôi cần 22 tuần nữa, đó là một khoảng thời gian dài.Thoáng cái đã đến chủ nhật, lần này tôi quyết định sẽ đợi đến [00:00], xem tôi có thể biết được thêm thông tin gì về cách mà tôi chuyển sang cơ thể khác không, lúc này đã là [23:53], tôi muốn dành chút thời gian để xem quyển sách với tựa đề khá giống tên của lớp tôi lúc làm hội chợ năm ngoái, "Song Tử", có vẻ tên này khá là hot, quyển sách nằm ở trong hộc bàn, trong khi lấy quyển sách ra, tôi đụng phải một cái gì đó lồi ra được dán ở trên của cái hốc hộc bàn, đó... là một quyển nhật kí, tôi vừa lật trang đầu ra, tôi thấy mọi thứ thật kinh khủng, những bức hình về người nào đó, tất cả đều bị gạch nát phần mặt, ghi đè lên là nhưng câu chưởi rửa, như thể của một người điên vậy, chưa kịp lật trang tiếp theo thì tôi mất dần ý thức.
 
Song Tử Luân Hồi
Chương 6: Điểm bắt đầu


Tôi còn chả kịp hiểu chuyện gì cả, mọi thứ diễn ra thật khó hiểu, chuyện gì xảy ra với cậu ta vậy, cái thứ trong quyển tập đó... là sao?, đáng lẽ tôi nên lục soát kỹ càng hơn mới phải, tôi cần phải tìm hiểu về cậu ta rõ hơn, cả về người đã bị gạch mặt và còn cả lý do mà cậu ta căm thù người đó đến thế, lần này có nhiều thứ phải làm rồi đây, không ngoài dự đoán, lần này là trong thân xác của [6] Nguyễn Thị Hồng Hoa, theo trí nhớ của tôi thì là một người cũng khá là vui tươi hoạt bác, cậu ta thường chơi với vài người là [14] Phạm Thị Ngọc Loan, [16] Nguyễn Thị Tuyết Mai, [23] Nguyễn Thị Nhung, [25] Nguyễn Thị Thu Như, [35] Nguyễn Thị Minh Thư, [41] Nguyễn Tường Vy.Đây là nhóm mà tôi chưa có cơ hội tiếp xúc nhiều, có lẽ sẽ có một số thông tin giá trị, nhưng trước hết, là căn phòng của cậu ta, khác với lần trước lần này tôi lục soát kỹ hơn, nhưng mà nhờ vậy mà tôi đã bị trễ học, nhà của nhỏ này còn sâu tận trong xã cơ, khổ thật sự luôn ấy, đã vậy còn thủng lốp nữa chứ, tôi đến trường thì đã chín giờ luôn rồi, ngày hôm nay quả thật là đen đủi, tôi không còn gì để mà nói, mà về việc lục soát sáng nay, đa số những gì trong căn phòng đó có là đồ của con gái, tôi chẳng thấy thứ gì đáng nghi cả, nếu có thì là bức thư tình dành cho một ai đó mà không được viết tên lên đó, có lẽ là để đi tặng trực tiếp.Lần này tôi còn phải đối mặt với người yêu của cái cơ thể này cơ, có lẽ bức thư tình là dành cho anh ta, [6] Nguyễn Thị Hồng Hoa là người yêu của Nguyễn Minh Kha, anh trai của [11] Nguyễn Hữu Minh Khôi, tôi không thích bới móc đời tư lắm nhưng có lẽ họ quen nhau nhờ người em trai?, theo tin nhắn thì chiều nay sau khi tan học tôi phải đi hẹn hò với anh ta, có lẽ tôi nên tìm cách để trốn, nhưng không biết là có trốn tránh được cả tuần không, trải qua hai ngày đầu thành công thì đến ngày thứ ba anh ta bắt đầu nghi ngờ, qua tin nhắn anh ta viết: “Có phải em đang trốn tránh anh đúng không?”, tôi phải làm gì đây..., có lẽ tôi nên tiếp tục tìm một cái cớ, có lẽ rằng nhà có đám nên bận là hợp lý, nhưng tôi đâu ngờ anh ta hỏi người mẹ hiện giờ của tôi, thế là xong, giờ thì tôi nên trốn đi đến khi hết thời gian và chuyển qua cơ thể mới à?.Không, có lẽ tôi nên nói lời chia tay chứ nhỉ ?

Dù sao thì qua một tuần mọi thứ cũng trở lại như cũ thôi mà, triển thôi: “Tụi mình chia ta...”.[ip...pip...pip...PIP]Tôi giật mình tỉnh dậy, vẫn là căn phòng ngủ của [6] Nguyễn Thị Hồng Hoa, chuyện gì vậy, ngay khi tôi vừa định nhỏ lời chia tay với anh ta thì...

“Gahhh!”, cơn đau đầu này tôi thật sự không thể làm quen nổi, tôi cứ tưởng là tôi chỉ bị vào mỗi sáng thứ hai thôi chứ, tại sao lại đau nhức và uể oải như thế này, không chắc nhưng có lẽ là tôi đã bất tỉnh đến sáng hôm sau chăng?, nếu vậy thì đây là ngày thứ tư trong cơ thể này cũng tức là thứ năm trong tuần, sao tôi thấy việc này như những lần thay đổi cơ thể thế này, nhưng lần này tôi vẫn đang ở trong cơ thể này?, không biết nữa, giờ tôi có lẽ nên đi học trước đã rồi tính sau, giờ là đã [06:04] rồi, “Ah”, chuyện gì đây, ngày hôm nay là... ngày 1 tháng 1, tôi đã quay trở lại giữa tuần, tôi đã làm điều gì mà thời gian lại quay ngược?, lúc đó tôi đã định ngỏ lời chia tay, có lẽ... chuyện tôi làm tác động lớn đến cuộc đời của cậu ta?, hay do chuyện này làm ảnh hưởng đến “người ngoài cuộc”?, ý tôi là người không phải thuộc lớp tôi, có lẽ khi chuyển qua cơ thể tiếp theo tôi nên thử nghiệm chuyện này, còn bây giờ thì..., có lẽ tôi nên bất đắc dĩ mà đi hẹn hò với người mà tôi không thích thôi.Cả tuần qua cũng chẳng có gì đặc biệt lắm, chỉ là mấy câu chuyện phiếm nghe đi nghe lại, chẳng có thông tin nào hữu ích cả, thứ tôi cần biết là về quá khứ của lớp nhưng tôi không có cách nào để mà mở lời cả, thế là một tuần lại bị uổng phí.
 
Song Tử Luân Hồi
Chương 7: Nhật ký


Tỉnh dậy trong một căn phòng mà phong cách cũng như màu sắc hoàn toàn khác biệt giữ hai bên, một bên có vẻ trầm ngâm đơn giản mà tinh tế, còn một bên thì sặc sỡ màu sắc hoa văn trên tường và trong cả vật dụng, cả căn phòng dường như tách biệt và chiếc giường nằm ở giữa đã làm cầu nối cho hai bên, tuy vậy chiếc giường rộng lớn cũng mang hai màu ga trải giường khác nhau, hoa văn trên gối cũng khác nhau, đó là căn phòng của [7] Huỳnh Đức Huy, một tên theo tôi đánh giá là đẹp trai, sáng lán, học giỏi, nhưng mà không thể nào rõ được giới tính của cậu ta, cậu ta có những hành động khó hiểu khiến tôi chẳng thể nào biết cậu ta là trai thẳng đang giả vờ làm trai cong hay là cậu ta là trai cong nhưng lại giả vờ làm trai thẳng nữa, nhưng sau khi thấy căn phòng này thì có lẽ tôi biết lí do rồi, có lẽ cậu ta bị đa nhân cách, việc bắt chước hành động cũng như suy nghĩ của cậu ta dường như là một trăm phần trăm bất khả thi, một thử thách lớn cho tôi.Nhưng điều làm tôi lo lắng hơn cả là về lần trước, tôi đột nhiên quay trở lại mốc thời gian thứ hai, nơi mọi thứ bắt đầu, có lẽ là việc thay đổi một sự kiện liên quan đến "người ngoài" sẽ không được cho phép chăng?, à không, lần đầu khi tôi ở trong thân xác [1] Châu Nguyễn Hoàng Dinh tôi đã nói với ba mẹ cậu ta là tôi đã bị mất trí nhớ dẫn đến nhiều sự kiện không có trong dòng thời gian chính - nơi mà mọi thứ đều giống như "thường ngày" - rồi mà, hay việc tôi làm không thực sự ảnh hưởng to lớn đến dòng thời gian chính, vì dù làm thế nào đi nữa thì tôi vẫn sẽ phải đi học?, còn việc chia tay với "người ngoài" sẽ khiến mối liên kết giữa "người ngoài" và "người trong cuộc" bị thay đổi nặng nề?.Giả thuyết mà tôi tổng hợp như này, giả sử gọi dòng thời gian mà tôi đang luân chuyển và hành xử y hệt người mà tôi trú ngụ là dòng thời gian chính, ngày mà tôi tỉnh dậy trong cơ thể người khác là mốc thời gian xuất phát, người trong lớp là "người trong cuộc" và người ngoài lớp là "người ngoài cuộc", tôi nghĩ rằng việc làm thay đổi to lớn cuộc sống và các mối quan hệ của "người trong cuộc" đối với "người ngoài cuộc" sẽ là hành vi bị cấm và khiến tôi quay trở lại mốc thời gian xuất phát, đó chỉ là giả thuyết mà tôi đưa ra sau lần đó, tôi cần kiểm chứng thực tế mọi thứ trước khi kết luận, khi nào có cơ hội tôi sẽ thử.Phân tích đến đây thôi nhỉ, để xem lần này tôi sẽ thu được gì từ phòng cậu ta đây, tôi có thể thấy một lượng lớn thuốc an thần và một số loại thuốc khác ở trên hai bàn học ở hai bên chiếc giường của cậu ta, thú thật thì tôi còn thấy chút ớn lạnh khi ở đây, trong hai hộc tủ ở hai bên giường cậu ta, đều có những thứ giống nhau như hồ sơ bệnh lý, ảnh kỷ niệm, và một quyển nhật ký trao đổi ở tủ phía bên nhân cách có phong cách nhẹ nhàn, bên trong quyển nhật ký là quá trình cuộc sống hàng ngày, căn cứ theo hành động của cậu ta ở trường thì có lẽ tầm hai tiếng nhân cách sẽ bị hoán đổi một lần, chính xác thì là 2 tiếng 17 phút 32 giây, sao tôi lại có thể nhớ được mấy cái linh tinh này chứ, có lẽ sắp muộn rồi, tôi sẽ mang quyển nhật ký này theo để đọc ở trường.Chỉ mới nhìn căn phòng thì tôi đã biết nhà cậu ta giàu nhưng không ngờ hơn cả tưởng tượng của tôi, nhà cậu ta cứ như biệt phủ ấy, cả khu này chắc cũng bằng một sân vận động, lần đầu tiên tôi đến trường bằng xe hơi luôn ấy, cảm giác thật khác biệt, mọi thứ có vẻ suôn sẻ cho đến khi tôi nhận được câu hỏi: "Mày là ai?

", câu đó đến từ [13] Tống Bảo Liên, bạn thân của [7] Huỳnh Đức Huy, cũng là người đang ngồi kế tôi, đến lúc này tôi thấy sợ linh cảm của con gái thật đấy, mới tiết hai buổi sáng mà tôi đã bị lộ rồi, tôi đành phải nói dối thôi: "Bị nhận ra rồi à, tôi là nhân cách mới.", cậu ta chỉ trả lời ngắn gọn: "Thế à.", chỉ một câu và không hỏi gì thêm, thật may cho tôi, tôi chẳng thích bị gặng hỏi nhiều đâu, giờ ra chơi tôi ngồi đọc quyển nhật ký, như tôi đã nói, chỉ toàn những chuyện hàng ngày, có vẻ như hai người có ký ức riêng biệt, nên là mọi chuyện đều phải được kể lại qua quyển nhật ký, những chuyện thường ngày như là kể lại mấy chuyện đi chơi, việc học hành, việc giết ng..., chờ chút, giết...ng-người ư...?, bọn nó giết ai chứ, ngày 19 tháng 8 năm trước, nếu tính theo lịch âm thì là ngày...

Rằm tháng bảy, có vẻ như tôi biết một sự thật không nên biết rồi đây, chưa kịp nghĩ nhiều, đột nhiên từ đằng sau, có ai đó bịt miệng tôi, và một người nữa vòng vay cố siết cho tôi ngẹt thở đến chết, tôi cố gắn vùng vẫy, nhưng tất cả đều vô vọng, ngay khi tôi nghĩ mình đã chết thì...
 
Song Tử Luân Hồi
Chương 8: Thành viên mới


Giật mình tỉnh dậy, tôi vừa tỉnh dậy sau khi bị ai đó giết, đáng sợ thật đấy, ai mà lại cố để giết tôi chứ, các lần trước làm gì có ai giết [7] Huỳnh Đức Huy chứ, rõ ràng là nhắm vào "tôi", tôi sẽ tìm cho bằng được ai đã cố giết tôi.Tôi hiện tại đang có một cơ thể cao ráo và khá điển trai, [8] Võ Đại Hưng, tôi phải công nhật là cậu ta là một trong số những người đẹp trai nhất lớp tôi, ngoài ra còn giỏi thể thao nữa, cậu ta cùng lớp đã đạt giải nhất Hội khoẻ phù đổng vào hai năm trước, năm ngoái thì tôi không rõ lắm, có lẽ tôi nên hỏi lại, ngoài bóng đá cậu ta còn giỏi cả các môn thể thao khác như cầu lông, cậu ta còn đạt một số huy chương trong giải cầu lông, tôi thấy cậu ta có cỏ một tủ kính để chứa huy chương cơ, "Huy chương bạc cầu lông đơn cấp tỉnh", "Huy chương vàng cầu lông đôi cấp tỉnh", còn một số giải nhỏ lẻ cấp huyện và cấp trường, huy chương cấp tỉnh tôi không thấy cậu ta có bất kì một huy chương vàng đánh đơn nào cả, mặc dù cậu ta đã rất nổ lực, tôi thấy ở góc phòng có một cái trùng mà trong đó toàn là vợt đã gãy, có thể nói cậu ta đã nổ lực cực kì nhiều, hi vọng cậu ta có thể vô địch trong lần sắp tới, nếu không thì cậu ta đúng là đồ vô dụng.Cũng đã gần đến giờ [36] Lê Lâm Nhật Tiến đến đón tôi rồi, hai người này đi cùng xe với nhau, thật ra nhà hiện tại của tôi cách trường cũng chỉ 300m thôi nhưng mà để đỡ phải đi bộ thì [8] Võ Đại Hưng thường đi nhờ xe của thằng l..., ý tôi là của [36] Lê Lâm Nhật Tiến, mọi thứ đều bình thường cho đến khi nó hỏi, "Năm nay không có "nó" mày vô địch được không.", tôi nghĩ "nó" ở đây là người đánh bại cậu ta ở vong chung kết chăng?, tôi nói một cách tự mãn theo kiểu cợt nhã: "Được chứ mạy, chỉ cần không có nó thì ai có thể cản tao vô địch.", nhưng câu nói cuối cùng của nó mới làm tôi thấy đáng sợ: "Thật đúng đắn khi "loại bỏ" nó ha.".Tại thời điểm đó, tôi chẳng trả lời, đến khi trực nhật trong đầu tôi mãi nghĩ về câu nói đó, ý của nó là sao chứ, "loại bỏ" của nó là giết người à, chẳng lẽ có liên quan đến người mà [7] Huỳnh Đức Huy đã giết?, và hai đứa này cũng liên quan đến vụ đó ư, chẳng lẽ người bịt miệng và siết cổ tôi là hai đứa này, làm sao nó có thể biết, hay do chúng nó sợ nhân cách mới, và vụ việc nhân cách mới tôi chỉ nói cho [13] Tống Bảo Liên mà thôi, chắc chắn là bọn nó có liên quan đến nhau rồi, thôi thì như mọi lần, cứ từ từ mà tìm hiểu vậy, mà hôm nay là thứ hai, đến tiết tư buổi sáng thì thầy dạy Toán của tôi sẽ làm gãy phấn trắng, có lẽ tôi nên lấy thêm một hoặc hai cây phân ra để dự phòng, trong tủ giáo viên bừa bộn thật đấy, hai hộp phấn và một đống giấy tờ, tôi thấy một số thứ quen thuộc, như là tờ rơi hội chợ về quán nước Song Tử năm trước, một vài tấm ảnh lớp, và một tờ danh sách lớp, "Ơ!", danh sách lớp này có 44 người, và vị trí số một không phải là [1] Châu Nguyễn Hoàng Dinh, mà là một người khác, cái tên đã bị gạch nát đến mức không thể nhận ra, quê quán cũng như ngày sinh và giới tính cũng vậy, có lẽ chữ cái đầu của cái tên sẽ là A, B, C hoặc là D.Tôi nhớ là ở lần trong cơ thể [3] Nguyễn Lê Sĩ Đan, tôi nghe [38] Nguyễn Thị Ngọc Trăng nói là không có sự thay đổi về thành viên cơ mà, tại sao cậu ta lại phải nói dối, tạm thời bỏ qua chuyện đó đi, tôi có lẽ hiểu được ý nghĩa của từ Song Tử rồi, không phải nói về cung hoàng đạo, mà có lẽ là về số thành viên trong lớp của tôi, tôi bắt đầu nhớ lại những chi tiết từ các lần trước: người đã bị gạch mặt trong tấm ảnh cuộc thi hội khoẻ phù đổng, người mà [5] Nguyễn Trọng Hiếu hận đến tận xương tủy, người mà đã bị loại bỏ có sự tham gia của [7] Huỳnh Đức Huy, [8] Võ Đại Hưng, [13] Tống Bảo Liên, [36] Lê Lâm Nhật Tiến, có vẻ như tôi bắt đầu biết thêm một điều gì đó về lớp học này rồi, chuyện này thật thú vị, có một trí tò mò chảy trong người tôi, một thành viên trong lớp bị sát hại ư, có khi nào đó... là "tôi"?"

Mọi chuyện bắt đầu thú vị rồi đây."
 
Song Tử Luân Hồi
Chương 9: Năng lực giả


[9] Nguyễn Ngọc Hương, là một bạn nữ thân thiện?, và cũng là thủ quỹ của lớp, ngoài ra cậu ta còn đảm nhiệm chức vụ bí thư, là một thành viên trong ban cán sự lớp, tất nhiên giờ tôi đang là cậu ta nên tôi sẽ phải làm những công việc ấy, việc này khá là căng, tôi sợ là cậu ta không để lại sổ sách gì để tôi biết công việc mình cần làm với cương vị là bí thư, còn với vai trò là thủ quỹ thì tôi nhớ nằm lòng việc thu bao nhiêu tiền cũng như ai nợ tiền quỹ, tôi nhìn thấy việc này đã đủ nhiều rồi, nghĩ lại tới việc thu tiền từ bọn giết người đó là tôi thấy ớn lạnh, thôi thì cứ giữ một bộ mặt giả tạo để trà trộn vào thôi.Để xem lần này tôi sẽ thu được gì từ phòng cậu ta đây, hmm..., y hệt [6] Nguyễn Thị Hồng Hoa, tủ đồ toàn là quần áo, rất nhiều quần áo, tại sao con gái lại có nhiều quần áo đến vậy nhỉ, trong lúc lục đầu tủ thì tôi lỡ làm rơi một cái hộp, đồ trong đó bị rơi ra, một con búp bê và một tấm thiệp chúc mừng sinh nhật, bên trong ghi: “Sinh nhật vui vẻ nha – Angoner.”, một cái tên kì lạ, “Người giận dữ”?, nghe buồn cười thật, có lẽ là một cậu bạn qua mạng của cậu ta, vì tôi thấy trên hộp đựng con búp bê có một phần biên lai bị xé ra, tôi không biết cậu ta ở đâu, nhưng nếu ở gần thì có lẽ cậu ta đã tặng trực tiếp rồi chứ chẳng cần đóng gói gửi ship đâu nhỉ.Có lẽ đến lúc đến trường rồi, việc lục soát để tối nay đã, mỗi này tôi dậy vào lúc [06:00], lần nào cũng vậy, có lẽ không phải do trùng hợp hay do giờ sinh học, vì giờ sinh học chẳng thể nào chính xác như máy móc được, và làm gì có chuyện trùng hợp đến mười lần?, mặc kệ đã, giờ đã là [06:37], tôi phải soạn đồ đi học thôi, uầy, cậu ta có cả một cuốn sổ lịch trình mỗi ngày cần phải làm những gì luôn cơ, thật là đỡ cho tôi, ngay khi đến trường, tôi phải đến phòng giáo viên để lấy sổ đầu bài về, đáng lẽ công việc này là của lớp trưởng cơ, nhưng mà vì một lý do nào đó tôi là người phải đi lấy, có lẽ lớp trưởng đương nhiệm không được lòng giáo viên chủ nhiệm của tôi lắm, dẫu sao cậu ta cũng khá là..., bỏ qua đi, tôi phải tiếp tục công việc, cả công việc lẫn việc giao lưu cũng khá mệt, nhóm bạn của cậu ta gồm: [17] Huỳnh Thị Mỹ Ngọc, [24] Nguyễn Thị Huỳnh Như, [28] Phan Thị Mỹ Thanh, [35] Nguyễn Thị Minh Thư, [37] Hà Thị Thùy Trang, cái mệt ở đây tôi không nói về việc phải giao lưu nhiều, mà là việc phải lựa lời mà nói ấy, trong nhóm này một nữa là loại người ít nói rồi, mà còn phải làm thế cả tuần.Khi tôi đi thu tiền quỹ, đến [13] Tống Bảo Liên, tôi bỗng nhiên cảm thấy thật ớn lạnh, nhớ lần trước tôi nói với cậu ta chuyện tôi không phải là [7] Huỳnh Đức Huy mọi ngày làm tôi suýt bị giết...

à không, nói đúng hơn là tôi đã bị giết nhưng không chết, tôi sợ lại bị phát hiện và một lần nữa bị giết cơ, nhưng có lẽ tôi lo hơi xa, nhưng cậu ta lại hẹn tôi lát nữa ra về tìm một quán cafe để nói chuyện, thật lòng thì tôi thấy khá là lo, vì lần trước tôi đã..., không biết lần này sẽ thế nào, sau khi tan trường, chúng tôi đến một quán cafe khá xa trường, mặc dù có tiết học vào buổi chiều nhưng mà có vẻ cậu ta định nói một việc hệ trong nên đã đi cách xa trường, tôi được biết một việc khá khó tin, cậu ta có khả năng đọc được suy nghĩ khi chạm vào một ai đó, yah, ..., mọi thứ bắt đầu ảo rồi đúng chứ, nhưng mà tin tôi đi, tôi đã rơi vào vòng lặp luân hồi mười lần rồi thì còn việc gì là không thể nữa chứ, và cậu ta có vẻ đã biết tất cả về kí ức của tôi trong chín vòng lặp trước và nói thẳng - "Tôi không liên quan gì đến vụ giết người đó cả, do cậu lúc đó nói to quá thôi."

- Tự nhiên tôi chợt nhớ ra một điều, rằng trong lớp [8] Võ Đại Hưng và [36] Lê Lâm Nhật Tiến ngồi cạnh ngay bên trái tôi, có vẻ tôi đã nghĩ nhiều và quá đa nghi nên đã hiểu lầm [13] Tống Bảo Liên, có lẽ rằng vụ tôi bị giết không liên quan gì đến cậu ta, tôi về nhà và chim trong suy nghĩ, cứ tiếp tục một tuần đầy bận rộn.
 
Back
Top Bottom