Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Song Trùng

Song Trùng
Chương 693: Cách huấn luyện trái ngược nhau



Một lúc sau, như đã được thông báo từ trước, hai nhóm học viên chính thức được tách ra.

Nhóm của Mộ Nguyệt Vũ dưới sự dẫn dắt của Lục Nhất, được đưa đến khu huấn luyện phía Đông, nơi tập chung cơ sở vật chất và thiết bị cơ bản cho việc luyện tập.

Lục Nhất đi rất nhanh, nhóm người vội vã tiến bước theo sau, trong khi bầu không khí căng thẳng bao trùm. Các bài tập thể lực, rèn luyện sức bền và sự kiên nhẫn sẽ bắt đầu ngay sau đó, khiến ai nấy đều hiểu rằng đây sẽ là một thử thách không hề dễ dàng.

Nhóm của Kỷ Thần Hi lại được đưa đến một khu vực hoàn toàn khác, dưới sự hướng dẫn của An Cảnh Phong. Mọi người ngạc nhiên khi thấy anh không dẫn họ đến các khu huấn luyện của quân khu. Mà thay vào đó, chỉ đơn giản là dẫn họ đi dạo trong khuôn viên rộng lớn của quân khu Xích Diệm, cũng như làm quen với địa hình nơi đây.

Không khí trong lành của núi rừng, ánh mặt trời chiếu xuyên qua những tán cây, tạo ra một cảnh sắc yên bình mà hầu như ai cũng thấy dễ chịu.

Kỷ Thần Hi không hề cảm thấy lạ lẫm với cách làm này của anh. Việc nắm vững địa hình, cơ cấu tổ chức của quân khu và làm quen với môi trường xung quanh sẽ giúp họ rất nhiều trong thời gian tới.

Theo thông báo từ Mặc Bắc Hàn, trong suốt bốn tuần huấn luyện, sẽ có ba tuần dành cho huấn luyện thực chiến sinh tồn, bên trong khu rừng thuộc dãy núi không xa ở phía Tây.

Vì vậy ở tuần đầu tiên, tất cả sẽ được trang bị các kỹ năng và bao gồm tập luyện sử dụng súng thật đạn thật. Tuy nhiên, trong quá trình huấn luyện, không

thể tránh khỏi những sự cố ngoài ý muốn, và do tính chất huấn luyện, súng

của các học viên sẽ được thay thế bằng loại súng có đạn cao su và đạn không thuốc súng bọc thuốc gây tê, đảm bảo an toàn tối đa trong ba tuần sinh tồn trong rừng.

Với tính cách của An Cảnh Phong mà Kỷ Thần Hi biết, anh không đơn giản để họ vui chơi như thế, mà rất có thể cường độ huấn luyện của họ trong mấy ngày sau còn sẽ nặng nề hơn so với nhóm của Mộ Nguyệt Vũ. Mà phạm vi huấn luyện, có thể không chỉ bao quanh khu huấn huyện phía đông kia nữa. Nó sẽ là toàn bộ những khu vực được phép đến của Xích Diệm, cũng chính là những nơi An Cảnh Phong đang đưa họ đi qua.

Binh pháp Tôn Tử có câu:"Biết người biết ta, trăm trận không nguy; không biết người mà chỉ biết ta, một trận thắng một trận thua; không biết người, không biết ta, mọi trận đều bại."

Việc hiểu rõ địa hình, cũng như các cơ cấu tổ chức của quân khu Xích Diệm chính là cơ sở quan trọng để có thể đưa ra những chiến lược, kế hoạch hợp lý khi bước vào huấn luyện thực chiến. Và cô cũng không hề nghi ngờ khả năng của An Cảnh Phong trong việc giúp họ chuẩn bị tốt cho điều này.

Trong khi nhóm của Kỷ Thần Hi đang thảnh thơi dạo bước, nhóm Mộ Nguyệt Vũ lại không may mắn như vậy.

Sau khi được Lục Nhất dẫn vào khu huấn luyện, họ lập tức phải đối mặt với những bài tập thể lực khắc nghiệt. Cường độ tập luyện cao đến mức khiến không ít người phải th* d*c ngay từ những phút đầu tiên. Mỗi bài tập đều yêu cầu họ phải chạy, leo núi, tập bắn súng, nâng tạ, tất cả đều được thực hiện dưới sự giám sát chặt chẽ của Lục Nhất, cùng một số quân nhân đến hỗ trợ và hướng dẫn. Dường như Mộ Nguyệt Vũ và các học viên trong nhóm đều cảm thấy như thể mình đang bị hành hạ, họ không ngừng nhìn đồng hồ, mong chờ thời gian nghỉ ngơi.

"Thật không thể tin nổi." Cô gái đang đi bên cạnh Mộ Nguyệt Vũ thở hổn hển:"Mình tham gia khóa huấn luyện này là để có cơ hội tiếp xúc với mấy vị kia, chứ không phải để bị hành hạ như thế này.

Nói rồi cô liếc nhìn xung quanh, thấy những học viên khác cũng đang mệt mỏi không kém, mặt mũi ai nấy đều ướt đẫm mồ hôi. Có người đã phải dừng lại, không thể tiếp tục nữa. Tuy nhiên, không ai dám lên tiếng phàn nàn, bởi vì giáo quan Lục của thật sự quá đáng sợ. Thậm chí nếu có ai đó than vãn, Lục Nhất chắc chắn sẽ khiến họ phải hối hận.

Mộ Nguyệt Vũ lúc này tình cờ nhìn về phía xa, thấy những người trong nhóm của Kỷ Thần Hi vẫn thảnh thơi trò chuyện, không hề có dấu hiệu gì của sự mệt mỏi. Đến lúc này, cô không khỏi thầm nghĩ rằng có lẽ những người trong nhóm của Kỷ Thần Hi đang được hưởng một đặc ân nào đó, mà họ không được.

Trong lòng Mộ Nguyệt Vũ liền dâng lên cảm giác ghen ghét, nhưng cô ta phải cố nhịn nó xuống. Sau đó ở góc nhìn không ai nhìn thấy, cô âm thầm nở một nụ cười kỳ lạ.

"Đợi đi, tôi muốn xem cô có thể cười được bao lâu nữa" Mộ Nguyệt Vũ lẩm nhẩm trong miệng.

"Hả? Tiểu Vũ, cậu nói gì cơ?" Cô bạn đi bên cạnh khó hiểu nghiêng đầu hỏi. Mộ Nguyệt Vũ chỉ nhẹ nhàng lắc đầu rồi bảo không có chuyện gì.

Trong khi đó, nhóm của Kỷ Thần Hi vẫn không hề bị xáo trộn. Chỉ duy nhất Kỷ Dược Phàm không giấu được vẻ khó chịu khi nhìn thấy sự "thảnh thơi" của nhóm mình, nhưng Kỷ Thần Hi không mấy quan tâm, cũng chẳng giải thích lời nào với đứa em họ không ruột này.
 
Song Trùng
Chương 694: Kết thúc ngày huấn luyện đầu tiên



Cứ như vậy, nhóm của Mộ Nguyệt Vũ phải thực hiện những bài tập cường độ cao suốt cả một ngày dài.

Dưới sự giám sát nghiêm ngặt của Lục Nhất, từng phút, từng giây đều là sự thử thách đối với sức bền và ý chí của họ. Những bài tập khắc nghiệt đã khiến tất cả đều cảm thấy kiệt sức. Cả nhóm đều mồ hôi nhễ nhại, thở hổn hển, có người phải dừng lại, đầu óc quay cuồng, nhưng không ai dám kêu ca hay bỏ cuộc. Mỗi khi có ai đó tỏ ra yếu đuối, Lục Nhất lại lạnh lùng đưa ra những lời đe dọa khiến họ không thể không tiếp tục.

Khi tiếng chuông ăn cơm chiều vang lên, không ai trong nhóm của Mộ Nguyệt Vũ có thể bước ra khỏi khu vực huấn luyện để đến nhà ăn. Cơ thể của họ mệt mỏi rã rời, ngay cả việc đứng dậy cũng là một thử thách lớn. Họ phải về phòng kí túc xá để ngã mình xuống giường, không còn sức lực để làm gì khác ngoài việc nghỉ ngơi.

Trái ngược hoàn toàn với cảnh tượng đó, nhóm của Kỷ Thần Hi lại đang ăn uống trong không khí thoải mái.

Ba người còn lại, ngoại trừ chị em Kỷ Dược Phàm, đang trò chuyện vui vẻ về những gì họ đã chứng kiến trong ngày. Tất cả đều không mảy may bị ảnh hưởng bởi sự vất vả, ánh mắt họ đều sáng bừng, cơ thể khỏe mạnh, tràn đầy năng lượng.

Câu chuyện của họ xoay quanh những người lính trong quân khu, về những bài tập thể lực và kỹ năng chiến đấu mà họ đã thấy được. Họ bàn luận về những buổi huấn luyện của các quân nhân, về các phương pháp chiến đấu trong rừng và những tình huống sinh tồn mà họ có thể sẽ đối mặt.

"Quả thật, tôi không ngờ rằng quân khu này lại thú vị đến như vậy." Một trong ba người lên tiếng, ánh mắt đầy hứng thú.

"Ừ, mình cũng nghĩ vậy. Đúng là không chỉ huấn luyện, mà còn phải học cách hòa nhập với thiên nhiên nữa." Hai người còn lại đồng tình.

Kỷ Thần Hi vẫn không nói gì, chỉ tập trung ăn phần cơm của mình. Cho đến khi, Kỷ Dược Phàm đập mạnh đôi đũa xuống bàn, không kiềm chế nổi sự tức giận.

"Thật sự quá đáng mà! Anh Bắc Hàn nghĩ gì lại để tên ẻo lả đó làm giáo quan hướng dẫn chứ? Suốt cả ngày hôm nay hắn ta đã hướng dẫn được gì nào?" Kỷ Dược Phàm bực bội nói, đôi mắt hiện rõ sự phẫn nộ.

Kỷ Thần Hi hơi nhướng mày, quay sang nhìn cậu em họ, mỉm cười khẽ đáp:"Vội gì chứ, còn sáu ngày nữa mới bắt đầu phần huấn luyện sinh tồn kia mà. Còn được chill thì cứ chill đi. Tôi đoán là... vài ngày tới cậu sẽ không thể nổi giận vì chuyện này nữa đâu.

Nói xong Kỷ Thần Hi nhún vai, không để tâm đến cơn giận dữ của Kỷ Dược Phàm. Cô đứng dậy, nhẹ nhàng đem khay cơm của mình đến khu vực rửa chén bát, để lại cậu em họ đang ngồi với vẻ mặt ngờ vực.

***

Bảy giờ ba mươi phút tối, tất cả học viên lại bị triệu tập bất ngờ đến thao trường bắn súng, nơi mà buổi sáng nay họ đã đến thi đấu.

Lần này, nhóm của Kỷ Thần Hi đến sớm, họ không chỉ đúng giờ mà còn trong trạng thái tinh thần tốt, mặt mũi ai cũng tươi tỉnh và sẵn sàng cho nhiệm vụ tiếp theo.

Lục Nhất nhìn thấy cảnh tượng này không khỏi ngạc nhiên, ánh mắt anh đầy vẻ nghi ngờ, không biết An Cảnh Phong đã làm thế nào để họ duy trì được phong độ tốt như vậy.

Còn nhóm của Mộ Nguyệt Vũ lại đến muộn gần ba mươi phút. Sắc mặt ai nấy đều tái nhợt, thở hổn hển, và đang gấp rút chạy đến. Hóa ra, cả nhóm năm người đã ngủ quên vì quá mệt mỏi, đến mức khi đến tập kết họ còn không kịp chuẩn bị trang phục chỉnh tề.

Lục Nhất nhìn thấy cảnh này, khuôn mặt lập tức tối sầm lại. Anh hô lớn yêu cầu nhóm Mộ Nguyệt Vũ chạy phạt hai vòng vì lỗi đến trễ.

Ba người đàn anh trong nhóm Kỷ Thần Hi chứng kiến cảnh tượng này cũng không khỏi toát mồ hôi lạnh. Họ đột nhiên cảm thấy may mắn vì Kỷ Thần Hi đã thua trong đợt thi đấu buổi sáng, nhờ đó họ mới được hướng dẫn bởi một vị giáo quan như An Cảnh Phong, người vừa thiện lành vừa dễ chịu, thay vì một vị giáo quan ác ma như Lục Nhất.

Khi đã hoàn thành hình phạt, ba người đàn anh trong nhóm Mộ Nguyệt Vũ vẫn còn có thể đứng được. Tuy nhiên, Mộ Nguyệt Vũ và cô bạn gái kia thì không thể trụ nổi nữa. Cả hai cô gái đều khuỵu gối xuống đất, không còn sức để đứng dậy, cơ thể mệt mỏi không còn chút năng lượng.

Kỷ Thần Hi nhìn thấy cảnh tượng này cũng phải chậc lưỡi. Cô dám chắc việc sắp xếp cho Lục Nhất làm giáo quan hướng dẫn cho nhóm Mộ Nguyệt Vũ là có ý đồ từ trước. Không thể là Mặc Bắc Hàn, mà chắc chắn là người nào đó đang muốn giúp cô trả thù.

Lục Nhất sau khi cảm thấy xấu hổ với những học viên của mình, lên giọng thông báo về việc phân công ca trực đêm. Ba người nam của nhóm Mộ Nguyệt Vũ nghe thấy vậy, không thể tiếp tục đứng vững nữa, họ gục xuống ngay tại chỗ, vì họ thực sự không còn chút sức nào để đi canh đêm nữa.

Ký túc xá mà Kỷ Thần Hi được xếp ở ngay bên cạnh phòng của Mộ Nguyệt Vũ và cô bạn gái kia. Cô không cần suy nghĩ nhiều cũng biết, cô bạn kia sẽ lại tới tìm cô để gây sự vì mấy lời thao túng của Mộ Nguyệt Vũ. Vì vậy, Kỷ Thần Hi mỉm cười, giơ tay lên, tình nguyện nhận ca trực đêm đầu tiên.

Kỷ Dược Phàm lườm Kỷ Thần Hi một cái, nhưng cô không buồn để ý đến cậu. Cậu đành nghiến răng giơ tay nhận ca trực còn lại.
 
Song Trùng
Chương 695: Nữ lưu manh đại giá quang lâm



Khi bóng tối dần buông xuống, quân khu Xích Diệm trở nên tĩnh lặng và đầy vẻ âm u. Cả khu vực như bị bao phủ bởi một lớp sương mù nhẹ, chỉ có tiếng gió thổi qua những tán cây cao và tiếng bước chân của những người lính tuần tra vang lên đều đặn trong đêm.

Mặc dù trời đã tối, nhưng ánh sáng từ các đèn chiếu sáng ở các khu nhà vẫn giữ cho không gian không hoàn toàn tối om. Mọi thứ đều tĩnh lặng, đến mức có thể nghe thấy tiếng tim đập của mỗi người. Sự yên tĩnh này vừa khiến người ta cảm thấy an toàn, vừa khiến mọi thứ như một bức tranh vĩnh hằng, không hề thay đổi.

Sau khi kết thúc thời gian tập kết, tất cả mười học viên trong khóa được phép hoạt động tự do trong vòng hai tiếng, để phục hồi lại sức lực trước khi bắt đầu ca trực đêm. Đây là khoảng thời gian hiếm hoi mà họ có thể tự do hoạt động, nhưng cũng chính là lúc mọi người có thể cảm nhận rõ rệt sự mệt mỏi từ những bài tập cường độ cao vừa qua.

Kỷ Thần Hi tranh thủ thời gian trở về ký túc xá tắm rửa và thay quần áo, cảm thấy cơ thể nhẹ nhõm hẳn. May thay là nhóm của Mộ Nguyệt Vũ hiện tại đều là cái xác biết đi, không còn chút năng lượng nào để đến gây chuyện, nên cô cũng thoải mái và thong dòng làm từ từ.

Vì trước khi đến Kỷ Thần Hi thật sự không đem theo điện thoại nên không thể liên lạc được với bên ngoài, vì vậy địa điểm đầu tiên cô đến khi rời khỏi ký túc xá không phải là nơi trực đêm được phân công, mà là chỗ ở của một người. Cứ thế cô bước ra khỏi ký túc xá, một mình lặng lẽ rảo bước về phía khu vực phòng riêng của Mặc Bắc Hàn.

Trong quân khu Xích Diệm này, mọi thứ đều rất nghiêm ngặt, nhưng với cấp bậc của mình, Mặc được sắp xếp một phòng ở riêng biệt, tách biệt hẳn với những quân nhân thông thường. Đây cũng là một nơi khá yên tĩnh, và chắc chắn sẽ không có ai làm phiền anh vào giờ này.

Thật ra Kỷ Thần Hi rất rõ ràng, trong tình huống này, nếu cô trực tiếp đi tìm An Cảnh Phong, chỉ sợ những người khác sẽ lại xì xào bàn tán, khiến anh gặp phải phiền phức không cần thiết. Cô có thể chấp nhận bất kỳ điều tiếng nào về bản thân, nhưng không thể để anh gặp phải sự phiền hà đó. Tuy nhiên, nếu người bị bôi đen là Mặc Bắc Hàn thì không sao.

Kỷ Thần Hi đến trước cửa phòng của Mặc Bắc Hàn, ngẩng đầu nhìn vào, cô nở một nụ cười mỉa mai, rồi không chần chừ đập mạnh cửa. Tiếng gõ cửa vang lên dứt khoát trong không gian yên tĩnh của khu nhà.

"Trưởng! Quan! Mặc! Có đó không?" Cô gọi lớn, không hề che giấu giọng điệu

thách thức.

Cô thầm tính toán thời gian, nghĩ rằng giờ này Mặc Bắc Hàn có thể cũng vừa mới tắm xong. Để tránh mình phải "chạm mắt" vào cảnh tượng không muốn nhìn thấy, Kỷ Thần Hi chuẩn bị một chiếc kính đen và đeo lên. Dù sao thì, cô cũng không muốn làm đau mắt mình.

Đúng như những gì Kỷ Thần Hi dự đoán, Mặc Bắc Hàn thật sự chỉ quấn một cái khăn tắm ra mở cửa, dù sao bình thường trong quân khu phần lớn là đàn ông nên anh rất thoải mái, nhưng khi vừa nhìn thấy người ngoài cửa, anh liền đóng sầm cửa lại, tức giận hét lớn:"Nữ lưu manh!"

Kỷ Thần Hi đứng đó, không hề ngạc nhiên trước phản ứng của anh. Cô chỉ khế nhếch môi, tháo kính đen xuống và nhìn cánh cửa vừa mở ra chưa được ba giây đã bị đóng lại. Cô bình tĩnh đứng đó, ánh mắt lấp lánh một cách đầy ẩn ý. Lưu manh sao? Ha, ở đây người không có tư cách nói hai chữ đó nhất chính là Mặc Bắc Hàn anh đấy!

Vài phút sau, cửa phòng lại mở ra lần nữa cùng với một người sắc mặt đen như đáy nồi, đã khoác lên người chiếc quần thể dục và một chiếc áo phông trắng. Mặc dù bộ đồ khá tạm bợ, nhưng cũng không làm Kỷ Thần Hi phải đau mắt nữa.

"Giờ này Kỷ đại tiểu thư lại *đại giá quang lâm đến đây, không biết là có chuyện gì? Không sợ vị tổ tông nhà cô, trở thành *Hoạn Thư, giết oan kẻ vô tội này à?” Mặc Bắc Hàn nghiến răng nói từng chữ một, vẻ mặt cực kỳ khó chịu.

(* đại giá quang lâm: là cụm từ chỉ sự xuất hiện hoặc thăm viếng của một người có địa vị cao, quan trọng trong các dịp lễ hội, nghi lễ hay sự kiện trọng đại. Cụm từ này thường dùng để miêu tả sự hiện diện của các nhân vật cao quý, như vua chúa, quan chức cấp cao, hoặc các bậc thánh thần*)

(* Hoạn Thư: là nhân vật trong tác phẩm "Truyện Kiều" của Nguyễn Du. Bà là một nhân vật phụ, là vợ của Thúc Sinh, người mà Kiều đã phải làm vợ lẽ. Hoạn Thư được miêu tả là người phụ nữ đẹp, có tính cách mưu mô, ganh ghét Kiều và tìm cách hãm hại nàng. Bà thường được coi là hình mẫu của sự đố kỵ, ghen tuông trong xã hội phong kiến. Hình ảnh Hoạn Thư trong "Truyện Kiều" mang nhiều sắc thái tiêu cực, thể hiện sự xấu xa của lòng thù hận và sự bất công đối với người khác.*)
 
Song Trùng
Chương 696: Nữ lưu manh cướp đồ



Kỷ Thần Hi mỉm cười, nhẹ nhàng trả lời:"Trưởng quan Mặc khách sáo rồi."

"Vậy có phải Kỷ đại tiểu thư đến nhầm chỗ hay không? Cần tôi TIỄN MỘT ĐOẠN đến chỗ nên đến chứ?" Mặc Bắc Hàn ngầm mỉa mai, từng từ đều mang theo hàm ý.

Kỷ Thần Hi lắc đầu:"Tôi không muốn phiền tổ tông nhà tôi, anh cứ cho tôi mượn điện thoại nhắn cho anh ấy mấy câu là được rồi."

Mặc Bắc Hàn nghe vậy, khuôn mặt của anh ta như thể vừa bị ai đó tát mạnh một cái. Anh ta không hiểu sao lại có thể nghe được một câu như vậy. Kỷ Thần Hi không muốn phiền tên kia, nhưng lại vô tư đến làm phiền anh? Làm sao cô lại có thể nói ra những lời này một cách tỉnh bơ như vậy chứ? Bị tiêu chuẩn kép à?

Dù trong lòng rất ấm ức nhưng Mặc Bắc Hàn vẫn phải cố nhịn. Anh xoay người đi vào trong, Kỷ Thần Hi biết anh đi để làm gì nên cũng rất kiên nhẫn chờ đợi. Một lúc sau anh trở ra cùng với chiếc điện thoại trên tay, không nhìn lấy một cái mà ném về phía của cô gái đứng ngoài cửa. Kỷ Thần Hi có phản xạ rất tốt, một tay chụp gọn lấy điện thoại.

"Ây da, trưởng quan Mặc, cảm ơn nhé!" Kỷ Thần Hi nói với giọng điệu đầy khách sáo, sau đó ngang nhiên cầm theo điện thoại cá nhân của Mặc Bắc Hàn rời đi.

Mặc Bắc Hàn ngơ ngác nhìn cô gái vụt biến mất chỉ trong vài giây ngắn ngui:"..."

Kỷ Thần Hi không hề bận tâm về hành vi cướp đồ trắng trợn của mình, cô biết những người ở vị trí như Mặc Bắc Hàn đều sẽ không chỉ có một cái điện thoại như thế này, mà chiếc anh ta đưa cho cô cũng sẽ không phải thứ liên quan gì đến cơ mật quốc gia. Ngoài ra thì cô cũng chẳng có hứng thú với đời sống cá nhân của anh ta, chỉ cần đừng động đến bắp cải trắng nhà cô là được, nên cô cũng sẽ không làm gì ngoài nghe gọi nhắn tin với chiếc điện thoại trong tay cả.

Trên đường đến nơi được phân công trực đêm, Kỷ Thần Hi quan sát xung quanh, xác nhận không có người mới vừa đi vừa bấm số gọi.Khác với những lần trước khi mà chỉ ngay hồi chuông đầu tiên sẽ có người bắt máy ngay, còn lần này phải qua rất lâu rất lâu, đến mức hồi chuông ấy gần như dừng lại, thì cô mới nghe thấy được giọng nói trầm thấp từ phía bên kia phát ra.

"Chuyện gì?"

Cách một màn hình mà Kỷ Thần Hi vẫn cảm nhận rõ đối phương không hề có chút thiện chí nào, đã thế thái độ còn rất lạnh nhạt, khiến cô sửng sốt mất mấy giây trước thái độ xa lạ này. Nhưng nhận ra mình đang dùng điện thoại của Mặc Bắc Hàn gọi đi, thì cô liền hiểu ra vấn đề ở đâu.

Tút tút tút...

Kỷ Thần Hi còn chưa kịp lên tiếng giải thích thì đã bị cúp máy:".."

Hiện tại cô nên phản ứng lại thế nào đây? Cô có linh cảm là dù cô có gọi điện lại thì anh ấy cũng sẽ không nghe máy nữa. Lúc này Kỷ Thần Hi tự cảm thấy bản thân ngu ngốc, vì sao lại đi cướp điện thoại của cái tên đáng ghét Mặc Bắc Hàn chứ, anh ta đúng là khiến người người đều ghét mà.

Bất lực Kỷ Thần Hi đành dùng chút tiểu xảo để đăng nhập vào tài khoản Zchat của mình. Vốn dĩ muốn đăng nhập trên một thiết bị di động khác, cần phải có mã xác thực *OTP và một số bước xác nhận khác vô cùng rườm rà. Tuy nhiên, nó chẳng phải vấn đề gì quá lớn với đầu bảng hacker như Kỷ Thần Hi.

(*Mã OTP (One-Time Password): là một mật khẩu tạm thời được sử dụng để xác thực người dùng trong các giao dịch trực tuyến. Mã này chỉ có hiệu lực trong một khoảng thời gian ngắn hoặc cho một lần sử dụng duy nhất. OTP thường được gửi qua tin nhắn SMS, email, hoặc ứng dụng xác thực (như Google Authenticator) nhằm tăng cường bảo mật, giúp người dùng bảo vệ tài khoản của mình khỏi các mối đe dọa như đánh cắp mật khẩu*)

Sau khi đăng nhập thành công, cô nhanh chóng tìm đến ảnh đại diện là vùng biển xanh, trên góc của ảnh đại điện còn có dấu chấm xanh lá cây nhỏ, chứng tỏ đối phương cũng đang online, cô liền nhấn gọi cho anh.

Khác biệt hẳn với lần trước, lần này anh bắt máy rất nhanh, đã thế còn yêu cầu chuyển sang gọi video. Kỷ Thần Hi lần nữa xác nhận xung quanh không có ai, mới đi đến dựa lưng vào bức tường cạnh đó, chuyển sang gọi video.

Màn hình điện thoại sáng lên, và hình ảnh của một người đàn ông hiện lên rõ ràng. Kỷ Thần Hi hơi ngẩn người trước dáng vẻ của anh lúc này, khi mà lớp hoá trang kia đã hoàn toàn được bỏ xuống.

Đôi mắt anh sâu thẳm, nhưng cũng có gì đó mơ màng nhìn chằm chằm cô, khoé môi hơi cong lên thành một nụ cười:"Em...cướp điện thoại của Mặc Bắc Hàn sao?"

Thời gian Kỷ Thần Hi cướp đồ đến lúc gọi cho anh cũng không tính là lâu, cho nên họ Mặc nào đó chắc vẫn chưa kịp đi tố cáo cô. Vì vậy, Bảo Bảo nhà cô đều là dựa vào trí thông minh của anh mà đoán ra được tất cả.

"Anh trách xem sao?" Kỷ Thần Hi bĩu môi lí nhí nói.

Người trong màn hình bật cười thành tiếng:"Ngốc à, anh sẽ để em phải chịu thiệt sao?"

Nói xong anh cầm một chiếc hộp màu trắng đưa gần đến màn hình rồi nói tiếp:"Vốn định đưa cho em vào ca trực đêm tối nay, nhưng xem ra là không cần nữa rồi."
 
Back
Top Bottom