Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Song Trùng

Song Trùng
Chương 593: Sáng sớm không có việc gì làm



Kỷ Thần Hi hít một hơi thật sâu, cố giữ cho bản thân bình tĩnh, chống tay ngồi bật dậy khỏi người Tịch Cảnh Dương, vẻ mặt đầy u oán và tức giận.

"Anh trêu em!"

Tịch Cảnh Dương không trả lời, anh nhìn cô rồi cười tươi. Có lẽ đối với anh mà nói, không điều gì hạnh phúc hơn khi được nhìn thấy cô vào mỗi buổi sáng, vì đối với anh như thế đã quá đủ rồi.

Mặc dù có chút hờn dỗi việc Tịch Cảnh Dương trêu ghẹo mình, nhưng Kỷ Thần Hi nhanh chóng nhìn ra anh có chút mệt mỏi, không giống người ngủ đủ giấc cũng chẳng phải vẻ lười nhác lúc mới tỉnh dậy, mà là dáng vẻ cả một đềm không chợp mắt.

Muốn hỏi vì sao cô nhìn ra ư? Là một người thường xuyên thức liên tục mấy ngày liền để lập trình, hoặc là ở trong phòng thí nghiệm để nghiên cứu, nên trạng thái mệt mỏi do thiếu ngủ cô hiểu vô cùng rõ, chỉ cần nhìn sơ qua liền nhận ra ngay.

Vốn đã tức giận việc anh giỡn quá trớn, lại thêm việc anh không tôn trọng sức khỏe bản thân như thế, Kỷ Thần Hi càng thêm tức giận. Cô xoay người đi đến cạnh bàn làm việc của anh, tìm kiểm chìa khoá xe trong ngăn tủ đầu tiên, không nói gì thêm liền hướng thẳng về cửa mà đi.

Tịch Cảnh Dương nhận ra cô đã giận, bối rồi ngồi dậy chạy theo giữ tay cô lại.

"Tiểu Hi, anh xin lỗi..."

Kỷ Thần Hi quay người nhìn anh, lạnh nhạt hỏi:"Vì chuyện gì?"

"Anh không nên trêu em...không giận nữa nhé?"

"Anh chắc chắn chỉ mỗi chuyện này? Hửm?"

Tịch Cảnh Dương thoáng sững sờ mấy giây. Ánh mắt của cô lúc này cứ như nhìn thấu mọi việc anh đã làm, anh chỉ cười cười nhỏ giọng xin lỗi lần nữa.

Kỷ Thần Hi nhìn thấy dáng vẻ này của anh, muốn giận cũng chẳng thể giận thêm được nữa, thở dài nói:"Anh đi thay đồ đi, em đợi anh dưới sảnh, ăn nhẹ gì đó trước rồi ngủ bù."

"Không giận nữa?" Khoé môi Tịch Cảnh Dương vô thức cong lên.

"Nếu bây giờ anh còn phí thời gian nói thêm một câu vô nghĩa nào nữa, em sẽ một mình tự đi về trường thật đấy!"

Tịch Cảnh Dương đưa tay lên miệng làm động tác kéo khóa, biểu bị anh sẽ im lặng. Sau đó ngoan ngoãn đi vào phòng nghỉ thay quần áo.

Kỷ Thần Hi đứng nhìn anh rồi xoa xoa nguyệt thái dương của mình. Xem ra thời gian tới phải tìm một chuyên gia tâm lí chuyên trị bệnh nhan khống mới được, nếu không sau này cô thật sự sẽ chẳng còn tiếng nói gì trong cái gia đình này nữa.

Đột nhiên nghĩ đến tìm chuyên gia tâm lý, trong đầu Kỷ Thần Hi chợt hiện ra tên của một người. Cô hoảng sợ vỗ vỗ vào hai má, cổ gắng đánh bay cái suy nghĩ điên rồ vừa rồi. Cô né anh ta còn không kịp, sao có thể tìm anh ta để giúp đỡ chứ.

Sau khi xua đuổi cái ý nghĩ tồi tệ đó, Kỷ Thần Hi rời đi trước để tìm Nghiên Trạch, cô có vài chuyện cần dặn dò anh, vừa hay gặp ngay anh chàng vừa đi thang máy lên.

Nhìn thấy Kỷ Thần Hi vào lúc này, Nghiên Trạch cũng khá bất ngờ, lên tiếng chào trước:"Thiếu chủ phu nhân, chào buổi sáng."

Kỷ Thần Hi lịch sự gật đầu, nhìn xấp giấy trong tay Nghiên Trạch, khẽ nhíu mày:"Báo cáo mới?"

Nghiên Trạch gật đầu:"Vâng, đây là phần báo cáo vừa sửa xong sau cuộc họp hôm qua, cần thiếu chủ phê duyệt gấp."

Nghiên Trạch âm thầm nuốt nước bọt, sao anh cảm thấy cô gái trước mặt miệng cười nhưng tâm không hề cười thế, bộ dạng này quả đúng là trời sinh một đôi với vị kia mà.

Biết rõ Kỷ Thần Hi đang cảnh cáo, Nghiên Trạch cũng không muốn tự tìm đường chết, vội đáp:"Cũng không gấp lắm...tôi phải kiểm tra qua trước, nếu đạt yêu cầu mới đưa cho thiếu chủ xem."

Kỷ Thần Hi gật gật đầu đầy hài lòng, vỗ vai Nghiên Trạch khen ngợi:"Dù là Mục Hành hay anh đúng là chưa từng khiến tôi thất vọng, nghiệp vụ của cả hai đều rất tốt. Tiếc là hai anh đều là người của Cảnh Dương, nếu không tôi nhất định sẽ đào cả hai về A&D."

Khoe môi Nghiên Trạch giật giật, cầu trời thiếu chủ phu nhân đáng kính của anh đừng nói ra mấy lời này trước mặt thiếu chủ. Bởi vì anh sợ là cô không cần tốn công đào, tự thiếu chủ sẽ dùng xẻng xúc cả hai đến A&D, đề thay ngài ấy ở rễ mất.

"Chắc anh còn có việc, tôi không làm phiền anh nữa, tôi đi trước đây."

"Vâng, thiếu chủ phu nhân đi cần thận."

"À đúng rồi, nếu thời gian tới anh ấy còn thường xuyên thức suốt đêm nữa, tôi không còn cách nào khác ngoài việc phải đến đây thị sát mỗi ngày đâu nhé!"

Vẫn nụ cười hiền hòa ấy, vẫn thái độ dửng dưng xem nhẹ mọi chuyện, nhưng lại khiến Nghiên Trạch toát mồ hôi lạnh.

"Thiếu...thiếu chủ phu nhân cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ giám sát thiếu chủ cần thận, tuyệt đối không để ngài ấy..."

Lời còn chưa kịp nói hết, sau lưng Nghiên Trạch đã vang lên một giọng nói trầm khàn quen thuộc.

"Không để tôi thế nào?"

Nghiên Trạch:".." Hai vợ chồng nhà này, sáng sớm không có chuyện gì làm sao? Nhất quyết dồn anh vào chân tường thế à?
 
Song Trùng
Chương 594: Gọi món hỗ trợ giấc ngủ



Kỷ Thần Hi nghiêng đầu nhìn người đứng sau Nghiên Trạch, híp mắt cười:"Bảo Bảo, mấy ngày nghỉ ở cuối tuần này, ông ngoại bảo em về Kỷ Trạch đấy."

Tịch Cảnh Dương muốn cười nhưng chẳng cười nổi, quay sang nói với Nghiên Trạch đang cứng đơ người đứng trước mặt:"Cho cậu nghỉ nữa ngày, tìm chỗ nào đó nghỉ ngơi đi."

Bà xã đại nhân muốn cho người khác chỗ dựa, anh còn có thể làm gì đây? Cũng chỉ đành chấp nhận việc cô công khai dùng người của anh, để làm gián điệp báo cáo hoạt động của anh cho cô mà thôi.

Kỷ Thần Hi mỉm cười hài lòng nói:"Nhưng lâu rồi không thăm Tịch gia gia, tuần này em theo anh về nhà tổ Tịch gia nhé?"

Tịch Cảnh Dương bước qua mặt Nghiên Trạch, đưa bàn tay bao lấy những ngón tay thon dài của cô gái, mắt ra hiệu về phía thang máy:"Đi ăn sáng trước, còn chuyện đó cuối tuần anh sẽ sắp xếp sau."

Nhìn hai đại tổ tông tay trong tay bước vào thang máy, Nghiên Trạch cuối cùng cũng có thể thả lỏng cơ thể, thầm thở phào nhẹ nhõm. Trong lòng anh thầm cảm ơn Kỷ Thần Hi mấy trăm lần, bởi vì anh biết rõ lúc nãy cô đã giúp anh giải vây. Quả nhiên lựa chọn đúng đắn nhất cuộc đời anh chính là chọn ôm đùi thiếu chủ phu nhân, chỉ cần có cô chống lưng cho thì sau này cho dù làm thiếu chủ tức giận cũng chẳng cần phải sợ nữa.

Qua việc này Nghiên Trạch thầm hứa với lòng sẽ dốc hết sức mình làm việc cho Kỷ Thần Hi, cho dù bán mạng cho cô cũng không từ.

***

Hiện tại thời gian vẫn còn rất sớm, ngoại trừ các nhân viên buộc phải tăng ca qua đêm thì hầu như trong xung quanh rất vắng vẻ. Cũng vì thế dù Đại Boss của công ty đang nắm tay một cô gái cười nói vui vẻ, cũng chẳng mấy ai đề ý đến.

Xuống đến bãi giữ xe, Kỷ Thần Hi ép buộc Tịch Cảnh Dương ngồi vào ghế lái phụ, còn cô sẽ thay anh đóng vai tài xế, với một lí do vô cùng đơn giản.

"Nhìn bộ dạng thiếu ngủ của anh xem, lỡ như lúc lái xe không tỉnh táo mà gây tai nạn, thì công dân lương thiện luôn tuân thủ pháp luật như em phải cùng anh chịu hậu quả à?"

Tịch Cảnh Dương đành giơ tay đầu hàng trước cô vợ nhỏ, ngoan ngoãn yên vị trên ghế phó lái.

Cả hai không đến Kim Đỉnh Lâu dùng bữa, Kỷ Thần Hi cảm thấy ăn sáng ăn đơn giản chút là được, nên tìm một quán có vẻ cổ kính bên đường rồi tấp xe vào.

Hai người cùng bước vào quán ăn, chủ quán là một đôi vợ chồng già nhanh chóng đi ra chào hỏi.

"Cháu trai, cháu gái, hai đứa là minh tinh sao?" Ông lão chủ quán khi nhìn thấy rõ mặt của cả hai không khỏi sửng sốt, vì ngoại hình của Kỷ Thần Hi và Tịch Cảnh Dương quá đổi xuất chúng.

Kỷ Thần Hi khẽ lắc đầu rồi cười đáp: "Không phải đâu ạ, chúng cháu là người bình thường thôi."

Vô cùng bình thường.

Ông lão cũng thân thiện đáp lời, thái độ vô cùng nhiệt tình:"Mau, mau vào trong ngồi kẻo lạnh."

Quán có vẻ như mới mở cửa nên xung quanh hầu như không có ai ngoại trừ cặp vợ chồng già, Kỷ Thần Hi và Tịch Cảnh Dương có thể nói chính là hai vị khách đầu tiên.

Kỷ Thần Hi chọn một chỗ ngồi góc phía trong, rồi cầm lấy thực đơn trên bàn bắt đầu đọc lướt qua.

"Chau gai, chau muon an gi?"

"Hai phần cháo gà, hai bánh bao, một salad cá ngừ, một phần súp nấm, một phần trái cây tổng hợp, một ly sữa ấm hoặc trà hoa cúc cũng được. Vậy thôi ạ."

Ông lão nghe mấy món cô gọi liền bật cười nói đùa:"Cháu gái, cháu bị mất ngủ sao?"

Lúc này người từ đầu đến cuối không nói gì như Tịch Cảnh Dương cuối cùng cũng phải lên tiếng: "Không phải, cô ấy gọi cho cháu đấy, người mất ngủ là cháu."

Nhưng hình như cô gọi hơi nhiều rồi, mấy món gọi một phần kia chẳng phải toàn gọi cho anh đấy chứ?

Ông lão nhìn qua Tịch Cảnh Dương, rồi nhìn lại Kỷ Thần Hi, dường như đã hiểu ra gì đó, ông cười đáp:"Được được, món ăn sẽ xong nhanh thôi, hai cháu đợi một lát nhé."

Cặp đôi cùng đồng thanh đáp:"Vâng."

Kỷ Thần Hi không thích giao tiếp xã hội, nhưng cô cũng không phải người khó gần, mà lại là người thân thiện với người già và trẻ nhỏ. Đương nhiên không phải đứa trẻ nào cũng đáng yêu, không phải cụ già nào cũng đáng kính, còn phải xem vào thái độ của đối phương thế nào thì Kỷ Thần Hi sẽ đáp lại giống như thế.

Còn về Tịch Cảnh Dương, anh thì lại đúng là kiểu người chỉ lạnh không nóng, lạnh từ trong ra ngoài, nhưng chỉ cần đi cùng với cô gái của mình, anh vẫn có thể cởi mở hơn với người khác, đơn giản vì anh không muốn cô nhìn thấy con người thật của bản thân, và những gì cô thích anh sẵn sàng làm.

Nhìn thấy ông lão đi vào trong, Tịch Cảnh Dương chống cằm nhìn cô gái trước mặt, vẻ mặt có chút khó xử nói: "Em gọi hơi nhiều rồi đấy."

"Không, anh sẽ ăn hết thôi." Kỷ Thần Hi bắt chước theo động tác của anh, mỉm cười trả lời.

Tịch Cảnh Dương không phàn nàn gì thêm nữa, gật gật đầu:"Ừm, anh...cũng nghĩ thế."
 
Song Trùng
Chương 595: Quên đón người



Ăn sáng xong, Kỷ Thần Hi vẫn tiếp tục cưỡng chế Tịch Cảnh Dương ngồi ghế phó lái, còn cô thì lái xe về thẳng nhà tổ họ Tịch. Lần này cô cũng không ở lại quá lâu, chỉ tiễn Tịch Cảnh Dương vào nhà. Sau đó cô làm nũng với ông cụ Tịch vì nhờ ông giám sát anh ngủ, nếu anh không ngoan ngoãn ngủ bù thì ông cứ gọi điện cho cô, đợi cô giải quyết chuyện trên trường xong, sẽ về xử lý anh sau.

Ông cụ Tịch biết ông chẳng có khả năng quản được thằng cháu trai tảng băng nhà mình, nhưng sau lưng đã có cháu dâu bảo bối chống lưng cho, ông không tin anh dám không nghe lời, liền vui vẻ đồng ý. Biết sao giờ, ai bảo thằng cháu nhà ông có số thê nô, cưng vợ chỉ thiếu nước đội vợ lên đầu, vậy nên cố mà chấp nhận đi nhé cháu trai lớn của ông.

Tịch Cảnh Dương chỉ cười cười một cách đầy bất lực, ngoan ngoãn trở về phòng rồi nằm lên giường, chụp cho cô xem một tấm ảnh selfie để báo cáo, rồi bắt đầu chợp mắt. Quả thật liên tục mấy ngày không ngủ, cộng thêm áp lực nhiều phía, rất nhanh anh đã chìm vào giấc ngủ lúc nào chẳng hay.

Còn về Kỷ Thần Hi, nói vài câu với ông cụ Tịch xong thì cũng đã đến giờ phải đến trường, cô đành chào tạm biệt ông cụ và hứa cuối tuần được nghỉ lại sẽ đến thăm ông, rồi tiếp tục cướp một chiếc xe khác của Tịch Cảnh Dương để trong garage lái đi.

Trước khi chiếc Bugatti bảo bối của cô được chuyển đến thủ cô, Kỷ Thần Hi xin phép tạm thời chiếm dụng chiếc

Koenigsegg Agera RS của anh thôi. Thay vì giao việc lái xe cho người cô không quen biết để rồi gặp nguy hiểm lúc nào chẳng hay, cô tự mình lái vẫn tốt hơn nhiều.

Nói đến Tịch Cảnh Dương, anh không có sở thích đua xe cũng như sưu tầm, nhưng siêu xe về tốc độ trong garage lại rất nhiều, đã thế toàn là hàng hiếm. Vậy nên Kỷ Thần Hi không cần nghĩ cũng biết anh mua nhiều xe như thế vì mục đích gì, còn không phải để cho cô chơi hay sao.

Đương nhiên là một công nhân tốt, Kỷ Thần Hi cũng không vô duyên vô cớ chạy xe vượt tốc độ quy định khi lưu thông trên đường. Cô tạm thời đến trường trước, còn về thời gian trống buổi tối, tất nhiên là phải đến trường đua một chuyến, để trải nghiệm tín năng mạnh nhất của một trong những siêu xe nhanh nhất thế giới.

Tuy nhiên, việc Kỷ Thần Hi lái một chiếc xe có giá hơn 2 triệu USD đến trường, nhanh chóng thu hút sự chú ý của sinh viên ngoài cổng. Thế nhưng nghĩ đến việc những sinh viên từng tung tin đồn về Kỷ Thần Hi, đều đang gào khóc vì nhận được thư luật sư vào tối qua, bọn họ ngay lập tức giả ngu giả ngơ, xem như không thấy gì mà bỏ

qua.

Lúc xuống xe Kỷ Thần Hi cũng nhìn ra ánh mắt mọi người đều không hẹn mà cùng tránh nhìn về phía cô, còn mù cũng nhìn ra là do bọn họ chột dạ.

Nói đến chuyện bạo lực mạng, Kỷ Thần Hi bỗng giật mình nhận ra bản thân đã quên một chuyện... cô đã quên ra sân bay đón Edgard mất rồi! Đến bây giờ anh ta không hề gọi hay gửi tin nhắn nào qua, đừng nói là giận lẫy rồi đấy nhé?

Kỷ Thần Hi lập tức nhắn tin cho Evan cầu cứu, nhờ em ấy đến sân bay một chuyến. Nếu anh ta vẫn còn ở ngoài đó, thì thay cô nói lời xin lỗi, còn nếu không thì không cần quản nữa. Dù sao anh ta cũng là một người đàn ông trưởng thành, chẳng lẻ cô phải sợ anh ta bị lừa bán đi hay gì?

Thời gian gần đây của Evan tập chung theo dõi sức khoẻ của ông cụ Kỷ, chuẩn bị cho ca phẫu thuật quan trọng sắp tới. Nhưng tình trạng của ông cụ ngày càng tốt, Evan cũng có nhiều thời gian hơn để làm việc cá nhân của mình. Cũng vì vậy lúc Kỷ Thần Hi nhờ đến, cậu không từ chối mà ngay lập tức nhận lời. Có điều Kỷ Thần Hi không ngờ đến, cô lại vô tình tiếp tay cho kẻ cô ghét, có cơ hội làm tài xế cho Evan, để đưa cậu ra sân bay.

Lúc này Kỷ Thần Hi nhìn thời gian trên điện thoại, e là chuyến bay của nhóm người trong ban tổ chức AGI vừa đáp xuống mà thôi. Nhưng người từ phía Bộ Giáo dục đến để điều tra thầy hiệu trưởng và cô thì đã đến, vậy nên cô không về kí túc xá mà trực tiếp đến phòng hiệu trưởng.

Trong khuôn viên trường cấm chạy xe, Kỷ Thần Hi tìm một nơi để đỗ xe lại, rồi thuê xe đạp điện để di chuyển tiện lợi hơn. Mấy ngày nay toàn phải đi bộ, chân của cô sắp phế đến nơi rồi. Biết vậy trước đó cô sẽ không lười chạy bộ buổi sáng cùng Tịch Cảnh Dương. Cô tự hứa về sau sẽ rèn luyện lại thể lực của mình.

Vừa đi đến cửa phòng thầy hiệu trưởng, Kỷ Thần Hi đã nghe tiếng quát tháo rất lớn phát ra từ bên trong, khiến cô không khỏi nhíu mày.

Phòng hiệu trưởng là nơi có cách âm tốt nhất chỉ sau phòng lưu trữ đề thi, vậy mà cô lại nghe rõ tiếng nói từ bên trong phát ra như thế, xem ra người đến từ Bộ kia, không phải nhân vật tốt tính gì.
 
Song Trùng
Chương 596: Thanh tra từ Bộ Giáo dục



Người đang to tiếng là một ông già tầm ngoài 50 tuổi, mang vẻ ngoài uy nghiêm và bề thế. Ông mặc một bộ vest đen sang trọng, cà vạt màu đỏ tía, toát lên khí chất của một quan chức cấp cao. Mặc dù dáng vẻ nghiêm nghị, nhưng trong mắt ông có một tia nhìn lóe lên sự khó chịu và oán giận, có lẽ do những mâu thuẫn cá nhân với thầy hiệu trưởng, mà ông ta nhân cơ hội đến điều tra này để làm khó đối phương.

Đi cùng ông là một nữ thanh tra trẻ, chỉ khoảng 30 tuổi, nhưng phong cách rất thanh lịch và chuyên nghiệp. Cô mặc một bộ vest và chần váy màu xám, tóc đen được búi gọn gàng. Trong khi người đàn ông lớn tiếng và tỏ ra khó chịu, cô luôn giữ vẻ mặt nghiêm túc, thỉnh thoảng nhíu mày khi nghe ông quát tháo. Rõ ràng, cô là người phải chịu đựng và kìm nén cơn mất bình tĩnh của đồng nghiệp lớn tuổi hơn.

"Tiêu Nhiên, tôi lặp lại lần nữa, nếu ông còn không gọi cô gái đó đến đây ngay. Cái ghế hiệu trưởng này, ông không cần phải ngồi tiếp nữa!" Người đàn ông trong bộ vest đen tức giận đập bàn quát lớn.

Thầy hiệu trưởng thầm cười khinh, ông thừa biết đối phương đang cay cú chuyện mất chức hiệu trưởng Đại học A vào tay ông, nên mới cố ý gây khó dễ. Nhưng mà anh bạn đồng nghiệp cũ này của ông có phải quá ngây thơ rồi không? Ông ta nghĩ ông là người dễ bị chèn ép thế sao?

"Bạn già...à không thanh tra Chương Cát, ông lấy đâu ra tự tin có thể bãi nhiệm chức vụ của tôi thế?"

Thầy hiệu trưởng mỉm cười thản nhiên, không có vẻ gì bị dao động bởi lời hăm dọa của người đàn ông, từ tốn hỏi lại.

Chương Cát nhếch môi đáp:"Chẳng lẻ một tên cặn bã có hành vi bất chính với nữ sinh không đứng đắn, sẽ có tự tin ngồi tiếp trên vị trí đứng đầu của trường đại học danh tiếng nhất Z Quốc?"

Thầy hiệu trưởng hơi nhíu mày:"Nữ sinh không đứng đắn? Thanh tra Chương Cát này, chúng ta dù sao cũng là bạn cũ, đừng trách tôi không khuyên ông nhé. Ăn có thể ăn bậy, nhưng lời nói thì không nên nói bậy. Một khi đã nói ra rồi, hậu quả sợ rằng ông gánh không nổi đâu."

Chương Cát hoàn toàn không nhận ra ý tứ cảnh cáo trong lời của Tiêu Nhiên, ông ta chỉ cảm thấy Tiêu Nhiên đang cố ý lãng tránh vì chột dạ, thái độ càng thêm hóng hách.

"Tôi thật sự không hiểu đấy, cô gái đó cho ông ăn bùa mê thuốc lú gì rồi mà ông cam tâm bị bãi nhiệm bất cứ lúc nào, vẫn quyết tâm bảo vệ cô ta? Ống thế này không cảm thấy có lỗi vợ con của mình sao?"

Thẩy hiệu trưởng nhún vai, ngã người ra sau ghế, cười đáp:"Tôi chẳng làm gì sai, sao lại phải cảm thấy tội lỗi?"

"Chuyện ông qua lại với sinh viên nữ đó, ắt hẳn bây giờ cũng đang đứng đầu hotsearch rồi. Nhờ ông mà danh tiếng của Đại học A, sắp thối như cái nhân cách của ông vậy." Chương Cát hừ lạnh nói.

"Qua lại với tôi thì có vấn đề gì sao?"

Một giọng nữ ngọt ngào mang theo chút nghi hoặc vang lên sau lưng Chương Cát, khiến ông ta giật mình quay về sau.

Khoé môi thầy hiệu trưởng giật giật, nhìn cô sinh viên ông luôn tự hào trèo từ cửa sổ vào cũng không biết phải nói gì. Nhưng ông cũng cảm thấy may mắn vì lúc nãy cả Chương Cát và cô gái đi cạnh đều quay mặt về hướng ông, nên không trông thấy cảnh ấy, cũng không xem là quá mất mặt.

Phản ứng của Chương Cát khi lần đầu nhìn thấy Kỷ Thần Hi đó chính là bất ngờ, vì dung mạo của cô quá đổi thu hút, nhưng ngay sau đó là ánh mắt dò xét không mấy thiện chí.

"Cô là ai?"

Kỷ Thần Hi khẽ nhướng mày, ông ta mắng cô và thầy hiệu trưởng như hát nãy giờ, vậy mà lại không biết mặt của nhân vật chính bị ông ta nói đến là ai?

"Ông không biết tôi?" Kỷ Thần Hi hỏi lại với vẻ ngạc nhiên hiện rõ trên khuôn mặt xinh đẹp.

Chương Cát quát lên:"Một nhóc con như cô tôi cần phải biết à? Đang tuổi ăn học thì lo mà học, đừng xen vào chuyện người lớn, mau đi đi!"

Vừa muốn đuổi Kỷ Thần Hi đi, Chương Cát chợt nghĩ đến gì đó, trợn mắt nhìn về phía thầy hiệu trưởng, mặt đầy khinh bỉ như vừa phát hiện ra một bí mật lớn, chỉ tay vào thẳng mặt đối phương.

"Tiêu Nhiên, tôi không ngờ ông không chỉ có quan hệ bất chính với một nữ sinh, mà còn có thêm một cô từ mò đến tận phòng riêng của ông. Lần này tôi sẽ báo cáo toàn bộ lên trên, ông chết chắc rồi!"

Văn phòng hiệu trưởng là phòng riêng à? Ừ cũng xem là vậy đi. Khi lời mà Chương Cát vừa dứt, cả thầy hiệu trưởng và Kỷ Thần Hi cùng nhìn ông ta bằng ánh mắt như nhìn một tên đần.

Lúc này Kỷ Thần Hi mới nhìn đến cô gái đi cùng ông ta, bởi vì cô cảm nhận được ánh mắt của đối phương đang nhìn cô vô cùng kỳ lạ.

Nếu như Chương Cát luôn nhìn cô bằng ánh mắt dò xét một kẻ không ra gì, thì cô gái bên cạnh ông ta lại nhìn cô bằng một ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa hoài niệm như vừa gặp lại cố nhân. Chẳng lẽ cô ta quen biết cô?
 
Song Trùng
Chương 597: Nhân tài West Point



"Xin lỗi, cô biết tôi sao?" Kỷ Thần Hi hướng mắt về người phụ nữ hỏi thẳng, cô biết đối phương không có ác ý như lão già bên cạnh, vì vậy thái độ của cô cũng hòà nhã hơn rất nhiều.

Chương Cát nghe thế liền cười nhạo:"Này cô nhóc, cô nghĩ bản thân mình là ai chứ? Clara là nhân tài tốt nghiệp từ West Point, vừa trở về nước chưa bao lâu đã đảm nhiệm vị trí cao trong Bộ. Người như cô ấy có thể quen biết một kẻ không ra gì như cô à?"

Không đợi Kỷ Thần Hi phải lên tiếng, người phụ nữ có tên là Clara đã trừng Chương Cát một cái, lạnh giọng nhắc nhở:"Phiền ông chú ý lời nói của mình!"

Bản thân cô cũng biết Chương Cát đang lợi dụng việc công để trả thù riêng. Cô vốn dĩ chỉ muốn âm thầm giám sát hành vi của ông ta, rồi đem mọi chuyện báo cáo đẩy đủ với cấp trên, xử phạt nghiêm hành vi của Chương Cát.

Nhưng tới bước này rồi thật sự không thể nhịn được nữa. Thật không hiểu sao một kẻ như ông ta lại có thể làm việc trong Bộ Giáo dục.

Nhìn Chương Cát giật mình rồi im bặt vì bị nhắc nhở, Clara mới quay mặt sang Kỷ Thần Hi. Trước ánh mắt kinh ngạc của thầy hiệu trưởng và Chương Cát, cô kính cần cúi đầu trước mặt người đối diện.

"Giáo sư Kỷ, xin lỗi, mong giáo sư đừng trách kẻ không có mắt nhìn."

Chương Cát mấp máy môi cả buổi, cuối cùng vẫn khó khăn nói ra được một câu hoàn chỉnh:"Cla...Clara, cô...cô mới gọi...gọi cô ta...là gì?"

Sự thật ông ta cũng vô cùng ganh ghét Clara, bởi vì xuất thân của cô quá tốt lại còn tốt nghiệp từ West Point, ngôi trường chỉ dành cho nhân tài thế giới. Vì vậy ngay từ đầu, cô đã được định sẵn sẽ là người kế nhiệm vị trí cao nhất của nền giáo dục Nước Z này.

Nhưng vì còn quá trẻ tuổi nên cô mới lựa chọn từ những chức vụ thấp để học hỏi thêm kinh nghiệm. Tuy nhiên, việc cô lên làm Bộ trưởng chỉ còn là vấn đề về thời gian. Cũng vì lí do này, dù có ghen ty hay ghen ghét ra sao,

Chương Cát vẫn phải nhún nhường trước vị đại phật này mấy phần.

Vậy mà, người ông ta không dám nói nặng nói nhẹ một lời, thế lại đang cúi đầu xin lỗi một cô nhóc trông chỉ giống sinh viên năm nhất, đã thế còn có quan hệ không chính đáng với một lão già như Tiêu Nhiên. Cô ta đang cố ý chọc ông tức chết đấy sao?

Trái ngược với biểu cảm kinh ngạc của Chương Cát, thầy hiệu trưởng lại nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nhưng ông cũng nhìn Kỷ Thần Hi bằng một ánh mắt mang đầy ý tứ sâu xa.

Kỷ Thần Hi bị nhìn chằm chằm khẽ ho nhẹ một tiếng vì ngượng, cô có thể thề cô chưa từng đến West Point có được không hả? Nếu cô mà đi, mấy lão già ở MIT sẽ để yên cho cô chắc.

"Cô chắc chắn không nhận nhầm người?"

Clara hoàn toàn không để tâm đến câu hỏi của Chương Cát, chỉ mỉm cười từ tốn trả lời Kỷ Thần Hi:"Giáo sư Kỷ, còn có người thứ ba họ Kỷ nào ngoài giáo sư và anh trai ra, trở thành giáo sư danh sự của MIT sao?"

Kỷ Thần Hi hơi nhướng mày nhìn Clara. Biết cô và Kỷ Hàn Phi từng là giáo sư danh dự của MIT thì chắc không nhận nhẩm người rồi. Nhưng cô không nghĩ cô quen biết đối phương.

"Tôi chưa từng đến West Point."

"Vâng, là em từng đến MIT làm sinh viên trao đổi. Thời gian ấy thật sự rất may mắn khi được tham gia tiết học của giáo sư."'

"Lúc ấy tuổi trẻ kiêu ngạo, tôi không nghĩ bản thân tốt đến mức đó đâu."

"Giáo sư khiêm tốn rồi. Kiêu ngạo là đặc quyền của kẻ mạnh."

Chương Cát nhìn Clara vui vẻ trò chuyện cùng Kỷ Thần Hi, nhưng lại hoàn toàn ngó lơ ông, khiến ông ta càng thêm căm phẫn, cố nén giọng hỏi lại lần nữa:"Clara, rốt cuộc nãy giờ cô đang nói gì thế?"

Lần này lại có thêm một người nhìn Chương Cát như một tên đần.

Clara nhìn đến ông ta liền thay đổi thái độ, trái ngược hoàn toàn với sự niềm nở khi nói chuyện cùng Kỷ Thần Hi.

Nhưng một lần nữa cô lại chọn ngó lơ ông ta, nói với Tiêu Nhiên:"Hiệu trưởng Tiêu, tôi có thể hỏi ông một câu không?"

Thông qua cuộc trò chuyện giữa Clara và Kỷ Thần Hi, ông có thể hiểu được đôi chút quan hệ giữa hai người, cũng biết đối phương sẽ nế mặt cô sinh viên nhỏ của ông mà cư xử có chừng mực, ông liền vui vẻ đồng ý:"Mời hỏi."

"Nữ sinh với nghi vấn gian lận giành điểm tuyệt đối, chính là...vị này?" Clara lịch sự đưa tay chỉ về phía Kỷ Thần Hi rồi đặt câu hỏi.

Thầy hiệu trưởng liền gật đầu sảng khoái trả lời:"Không sai, là cô nhóc này."

Clara cũng gật đầu tỏ ý đã hiểu mọi chuyện:"Vậy xem ra không còn gì phải kiểm tra ở chỗ của hiệu trưởng Tiêu nữa. Tôi sẽ về báo lại với phía trên, nhanh chóng đăng bài thanh minh cho ngài và Kỷ tiểu thư, trên trang truyền thông chính chủ của Bộ."

Kỷ Thần Hi không khỏi nhìn Clara bằng ánh mắt tán thưởng. Người này năng lực xử lý quả thật rất tốt, không hổ danh là nhân tài của West Point. Đáng tiếc cô ấy dường như muốn cống hiến sức mình cho nền giáo dục quốc gia, nếu đào người đến R Quốc thì có lỗi với ông cụ nhà cô quá.
 
Song Trùng
Chương 598: Cô ấy là tín ngưỡng



Từ khi Kỷ Thần Hi xuất hiện, Chương Cát hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, lại càng thêm tức giận việc tiểu bối như Clara lại dám khinh thường ông trước mặt kẻ thù không đội trời chung. Nhưng sau lưng cô có một hậu phương vững chắc chống lưng cho, ông có thể làm gì được cơ chứ. Tuy nhiên, không thể đắc tội Clara, không có nghĩa ông cũng phải bỏ qua cho cặp thầy trò đê tiện kia.

Chương Cát lấy từ trong cặp táp đen của mình một tệp hồ sơ, đập lên bàn của thầy hiệu trưởng, trừng mắt nói:"Biên bản kiểm tra hôm nay tôi đã chuẩn bị xong cho ông rồi, chỉ cần ký vào là được. Nể tình bạn cũ, tôi sẽ xin lại với bên trên giảm nhẹ hình phạt cho ông. Có điều, việc giáng chức chắc chắn không tránh khỏi."

Chương Cát thầm cười trong lòng, những tức giận ban nãy cũng bay sạch vì nghĩ đến việc sắp giành lại được chức hiệu trưởng từ tay Tiêu Nhiên. Ông ta còn cảm thấy Tiêu Nhiên phải biết ơn ông ta, vì nhờ ông mà Tiêu Nhiên không hoàn toàn rơi vào con đường vạn kiếp bất phục, vĩnh viễn bị khai trừ khỏi ngành giáo dục.

Cả quá trình đều do một mình Chương Cát tự biên tự diễn, thầy hiệu trưởng hoàn toàn không bận tâm đến ông ta, chỉ dựa lưng vào ghế, thích thú xem trò hề của người bạn cũ.

Kỷ Thần Hi cũng cảm thấy rất nề phục trí tưởng tượng của Chương Cát quá mức phong phú. Cô có thể nhìn ra địa vị của Clara ở Bộ có vẻ cao hơn Chương Cát, nên ông ta luôn phải nhịn nhục trước cô ấy.

Vậy sao ông ta lại không nhìn ra sắc mặt của Clara đã đen đến mức, chỉ cần ông ta còn nói thêm một câu ngu ngốc nào nữa, thì một người điểm tĩnh và trầm tính như Clara, có thể đập ông ta bất cứ lúc nào thế?

Đúng như những gì Kỷ Thần Hi suy đoán, Clara lúc này gần như sắp bùng nổ đến nơi. Có trời mới biết được cô muốn ra tay với Chương Cát thế nào, khi ông ta liên tục làm cô phải mất mặt trước mặt người mà cô xem là tín ngưỡng.

Năm Clara du học, vì là sinh viên ngoại quốc cộng thêm tỉ lệ nam nữ chênh lệch đáng kể, nên cô chưa từng được mọi người coi trọng hay đánh giá cao. Mặc dù bước ra từ West Point, ai ai cũng phải nể phục cô mấy phần, nhưng những phần còn lại cũng chính là khinh thường.

West Point đúng là đào tạo ra nhân tài hàng đầu, nhưng mục tiêu là phải phục vụ cho chính Nước A, chứ không phải quốc gia nào khác. Đương nhiên một người ngoại lại như Clara sẽ không được chào đón bằng người nước A chính gốc.

Chỉ khi đến với MIT, lần đầu biết đến tiểu thiên tài ngoại quốc đã lấy được học hàm tiến sĩ khi chưa đầy mười lăm tuổi, đang oanh tạc mọi bảng xếp hạng học thuật của thế giới ra sao, niềm tin cùng lý tưởng của Clara một lần nữa được thắp sáng.

Thời điểm ấy danh tiếng của hai anh em Kỷ Thần Hi không thua kém gì nhau, nhưng Clara lại luôn chỉ một lòng dõi theo người em gái là Kỷ Thần Hi, một lòng xem cô là mục tiêu để tiến lên, dù ho đối phương nhỏ tuổi hơn cô rất nhiều.

Cô xuất phát điểm cũng là tiến sĩ song bằng, nhưng không bao gồm hai chuyên ngành mà Kỷ Thần Hi theo học.

Vì vậy khi may mắn trở thành sinh viên trao đổi với MIT, Clara đã chọn học thêm một chuyên ngành mới, với hy vọng có thể tận mắt chứng kiến tín ngưỡng của cô đứng trên bục giảng sẽ là bộ dạng thế nào.

Khi lần đầu tiên gặp được Kỷ Thần Hi, cô không thể tin vào mắt mình. Cô bé nhỏ nhắn với đồi mắt sáng ngời và nụ cười tươi tắn ấy lại chính là thiên tài mà cô luôn ngưỡng mộ. Tính cách của Kỷ Thần Hi lúc ấy quả thật rất ngông, nhưng cô bé ấy có quyền ấy vì sự xuất sắc của mình.

Dường như không có bất cứ điều gì mà Kỷ Thần Hi không biết. Cứ như bộ não trong cơ thể nhỏ bé ấy, có thể chứa đựng toàn bộ tri thức nhân loại, điều này khiến Clara càng thêm kính trọng và quyết tâm phấn đấu hơn nữa.

Quay lại hiện tại, Clara không thể nào chấp nhận được việc một người như Chương Cát lại dám sỉ nhục người mà cô tôn sùng. Cơn giận dữ trong lòng Clara bùng lên như ngọn lửa, cô bước tới, giật phăng tệp hồ sơ từ tay

Chương Cát và ném mạnh xuống đất.

"Cô Clara, cô làm gì vậy?" Chương Cát kinh ngạc, không tin vào hành động bất ngờ của Clara, lại nói:"Cô không có quyền..."

"Tôi có quyền." Clara ngắt lời ông ta, giọng nói lạnh lùng như băng.

Chương Cát bị sốc, không ngờ Clara lại dám đối đầu trực tiếp như vậy. Ông ta lúng túng, tìm cách đối phó nhưng không thể nói nên lời.

Clara quay đầu nhìn Kỷ Thần bằng vẻ mặt đầy áy náy, sau đó nghiêm khắc nói với Chương Cát:"Mau xin lỗi Kỷ tiểu thư."

Không biết vì lí do gì Kỷ Thần Hi lại biến thành sinh viên năm nhất của Đại học A, nhưng chắc hẳn cô phải có lý do riêng của mình, vì vậy Clara cũng tinh tế thay đổi cách xưng hô.

Chương Cát trợn mắt chỉ tay vào Kỷ Thần Hi, không tin được hỏi lại:"Bảo tôi xin lỗi con nhóc này?"
 
Song Trùng
Chương 599: Tất cả phụ thuộc vào hành động vào lúc này



Clara không thèm quan tâm đến sự ngỡ ngàng của Chương Cát, ánh mắt cô trở nên sắc bén, đầy uy quyền như một tướng quân trên chiến trường.

"Phải, ông phải xin lỗi Kỷ tiểu thư ngay lập tức!" Clara nhấn mạnh từng chữ một, giọng nói đầy quyết đoán.

Kỷ Thần Hi đứng bên cạnh, ánh mắt bình thản nhìn Clara, trong lòng đã có suy nghĩ riêng. Cô nhìn ra được người như Clara không dễ dàng nổi giận, nhưng một khi đã giận thì không ai có thể ngăn cản được sự quyết liệt của cô ấy.

Chương Cát bối rối, cảm thấy rõ ràng tình hình đã vượt ngoài tầm kiểm soát của mình. Ông ta cố gắng lấy lại bình tĩnh, nhưng trước ánh mắt sắc lạnh của Clara, ông cảm thấy áp lực không thể chịu nổi.

"Clara, cô nghĩ cô là ai mà dám ra lệnh cho tôi?" Chương Cát cố gắng giữ giọng điệu bình tĩnh nhưng không giấu nổi sự run rẩy trong đó.

"Tôi là người có quyền quyết định tương lai của ông." Clara trả lời không chút do dự, giọng nói càng thêm lạnh lùng:"Ông có muốn tiếp tục làm việc trong ngành giáo dục hay không, tất cả phụ thuộc vào hành động của ông lúc này."

Sự đe dọa rõ ràng trong lời nói của Clara khiến Chương Cát không thể không cân nhắc. Ông ta biết rõ vị trí của mình trong Bộ bây giờ không so được với cô. Và Clara, với địa vị cao hơn, hoàn toàn có thể khiến sự nghiệp của ông ta tan thành mây khói.

Chương Cát nhìn Kỷ Thần Hi, đôi mắt đầy căm phẫn nhưng không dám thể hiện ra ngoài. Cuối cùng, ông ta miễn cưỡng cúi đầu, giọng nói khàn khàn phát ra từ cổ họng khô khốc:"Xin lỗi."

Kỷ Thần Hi không thay đổi biểu cảm, cô biết rõ sự xin lỗi này không xuất phát từ tâm, mà là một sự nhượng bộ mà Clara đã ép buộc ông ta phải làm.

Clara nhìn Chương Cát một lần nữa, ánh mắt đầy cảnh cáo:"Tôi hy vọng ông sẽ nhớ rõ bài học hôm nay, trước khi nói ra gì đó phải cẩn trọng suy nghĩ. Ngoài ra, khi trở về báo cáo, ông không cần phải nhiều lời làm gì, mọi việc tôi sẽ tự mình làm việc với cấp trên."

Chương Cát không dám trả lời, chỉ lặng lẽ thu dọn tệp hồ sơ và rời khỏi phòng hiệu trưởng với tâm trạng nặng nề. Clara đứng im lặng một lúc, rồi quay sang Kỷ Thần Hi, nụ cười ấm áp và thân thiện trở lại trên khuôn mặt cô.

"Xin lỗi vì đã để giáo sư phải chứng kiến cảnh này." Clara nhẹ giọng nói.

Kỷ Thần Hi mỉm cười đáp lại:"Clara đúng không, nếu cô biết đến tôi từ trước, vậy cô chắc cũng biết, tôi không phải người tốt tính gì. Kẻ dám đắc tội với tôi, không phải chỉ một câu xin lỗi thì tôi có thể bỏ qua"

Cách làm của Clara thật sự rất thông minh và Kỷ Thần Hi công nhận điều đó. Cô ấy có thể đồng thời giải quyết mẫu thuẫn cả hai bên một cách ổn thoả, đồng thời cũng chừa đường lui cuối cùng cho Chương Cát. Tuy nhiên, Clara không nên tính toán luôn cả Kỷ Thần Hi, buộc Kỷ Thần Hi vào tình thế phải chấp nhận lời xin lỗi và bỏ qua cho Chương Cát.

Clara nhìn Kỷ Thần Hi, ánh mắt không giấu nổi sự ngạc nhiên. Cô không ngờ rằng người mà mình luôn ngưỡng mộ lại trực tiếp đối mặt với vấn đề một cách thẳng thắn và không hề khoan nhượng như vậy.

"Có vẻ như em đã đánh giá cao bản thân mình quá rồi." Clara cười nhẹ, nhưng ánh mắt vẫn giữ sự tôn trọng sâu sắc:"Em chỉ muốn giải quyết mọi chuyện một cách êm đẹp, không muốn có thêm bất kỳ rắc rối nào"

Kỷ Thần Hi gật đầu:"Tôi hiểu ý tốt của cô. Nhưng đôi khi, có những việc không thể giải quyết chỉ bằng lời xin lỗi."

Clara chỉ biết cười khổ:"Nếu thật sự giáo sư muốn truy cứu đến cùng, em cũng không có quyền ý kiến. Nhưng nếu có thể, em mong giáo sư giao chuyện đó cho em. Em sẽ dùng cách của mình để ông ta phải nhận hình phạt thích đáng."Lúc này trong phòng đột nhiên vang lên tiếng gõ bàn nhè nhẹ, thầy hiệu trưởng nhướng mắt nhìn hai cô gái đang quên mất sự tồn tại của ông khế ho nhẹ, lên tiếng.

"Tiểu Thần Hi à, thầy biết em phải chịu ấm ức, nhưng chuyện này thầy đồng ý với cách làm của nữ thanh tra đây.

Kỷ Thần Hi hơi cau mày nhìn sang thầy hiệu trưởng. Có thể nói ông cũng là người vừa bị Chương Cát lăng mạ giống cô, nhưng ông lại có thể đứng ra nói giúp cho đối phương? Cô biết ông không phải người cao thượng như thế, nhưng chắc hẳn có lí do gì đó phía sau.

"Em muốn biết lí do?" Thầy hiệu trưởng cười thân thiện hỏi.

Là bạn bè nhiều năm, thầy hiệu trưởng biết rất rõ gia cảnh nhà Chương Cát. Đối phương tuy có tính cách xấu, nhưng chung quy chưa làm ra chuyện gì gọi là tội ác tày trời. Cộng thêm gia cảnh gia đình Chương Cát có chút đặc biệt khó khăn, khiến ông ta trở thành người lao động chính trong nhà. Nếu công việc ở Bộ hiện tại không thể giữ lại, rất có thể cả gia đình ông ta cũng sẽ phải sụp đổ theo.

Kỷ Thần Hi quét mắt nhìn Clara rồi lại nhìn thầy hiệu trưởng, cuối cùng chỉ lạnh nhạt đáp:"Phiền phức, hai người muốn làm gì thì làm đi."
 
Song Trùng
Chương 600: Tiểu, Thần, Hi



Sau khi Chương Cát rời đi, bầu không khí trong phòng hiệu trưởng trở nên thoải mái hơn. Cả ba người cùng ngồi xuống bàn trà để trò chuyện đôi câu. Clara thở phào, quay sang Kỷ Thần Hi với một nụ cười thân thiện.

"Thật sự, em rất ngưỡng mộ khả năng của giáo sư." Clara nói, ánh mắt sáng lên vẻ tò mò:"Với năng lực của mình, tại sao giáo sư lại chọn đến Đại học A chỉ để làm một sinh viên bình thường như thế?"

Clara không phải người thích xem vào chuyện người khác, nhưng việc Kỷ Thần Hi lãng phí tài năng và thời gian của mình, đã thế còn chịu bao nhiêu áp lực ngôn từ bởi những kẻ thiếu hiểu biết, chỉ để quanh quẩn nơi trường học thế này, thật sự khiến người ta vô cùng khó hiểu.

Kỷ Thần Hi biếng nhác tùy ý trả lời:"Không có việc gì làm, rảnh rỗi sinh nông nổi."

Thầy hiệu trưởng còn chưa kịp uống tách trà nóng của mình thì suýt bị nghẹn:"...

Con nhóc này, nếu nói lời dễ nghe một chút thì sẽ chết sao?

"Khụ...Tiểu Thần Hi muốn trải nghiệm đời sống vườn trường ấy mà, đồng thời cũng chia sẻ kinh nghiệm học thuật cho tri thức trẻ nước nhà." Thầy hiệu trưởng mỉm cười nói.

Lần này đến lượt Kỷ Thần Hi nhướng mày nhìn người thầy già, không ngờ đến mấy lời sến sẩm này lại được thốt ra từ một người đức cao vọng trọng như ông.

Lúc thầy hiệu trưởng quay mặt sang cũng nhìn thấy ánh mắt đánh giá của cô, lần nữa ho nhẹ một tiếng, nghiêm túc hỏi:"Nhìn thầy làm gì? Chẳng phải em nói sáng nay người của AGI sẽ đến sao? Người đâu?"

Clara nghe đến ba chữ AGI liền bất ngờ:"AGI? Giáo sư quen với bọn họ sao?"

Khi hỏi ra câu này Clara có chút sượng lại vì ngại ngùng, một thiên tài trong lĩnh vực khoa học như Kỷ Thần Hi sao lại không quen biết với mấy đại lão trong ngành đó được. Vì thế cô vội nói thêm:"Xin lỗi giáo sư, là do em quá bất ngờ. Vốn dĩ em cũng rất muốn tham gia AGI, tiếc là năm em trở về nước thì đã không còn đủ tuổi tham gia được nữa...vì thế nghe đến họ, em có chút kích động."

"Vậy sao năm đó khi còn ở Nước A cô không tham gia?" Kỷ Thần Hi tò mò hỏi.

Clara hơi cúi mặt, sau đó ngẩng cao đầu tự tin giải thích:"Em là người Nước Z, vì thế nếu có tham gia giải thi đấu quốc tế, cũng phải với tư cách là đại diện đến từ Nước Z."

Khi còn ở Nước A, Clara chịu sự quản chế của Đại học West Point, bất kỳ cuộc thi nào của cô cũng đều là đang đại diện cho bộ mặt của trường, đồng nghĩa với đại diện cho đất khách quê người. Cũng vì lí do này, Clara thà từ bỏ cơ hội quý báu được tham gia, còn hơn là đánh mất lòng tự tôn dân tộc và sự cống hiến cho quê hương mình.

Kỷ Thần Hi gật đầu, trong mắt lóe lên một tia tán thưởng:"Yêu nước, điều đó thật đáng quý. Nhưng cũng không nên bỏ lỡ cơ hội thể hiện khả năng của mình. Dù sao, tài năng của cô cũng sẽ giúp ích rất nhiều cho nước nhà."

Clara cười nhẹ, ánh mắt tràn đầy cảm kích xen lẫn tiếc nuối:"Cảm ơn giáo sư, lời khuyên của giáo sư em xin ghi nhớ. Tiếc là...giờ đã quá muộn rồi."

Thầy hiệu trưởng nhìn hai người, cảm thấy không khí bỗng trở nên nghiêm túc hơn, liền cười phá vỡ sự căng thẳng:"Được rồi, không cần buồn phiền về quá khứ nữa. Ừm...tôi có thể gọi cô là Clara không?"

Kỷ Thần Hi nhấp một ngụm trà, âm thầm rời khỏi cuộc trò chuyện.Clara mỉm cười gật đầu:"Clara là tên em dùng khi còn ở Nước A, nếu thầy muốn có thể gọi em là Tiểu Mục cũng được. Không cần phải khách sáo."

Thầy hiệu trưởng gật gật đầu rồi nói:"Nếu đã thế thầy hỏi thẳng nhé. Việc bỏ lỡ cơ hội tham gia AGI khiến em rất tiếc nuối đúng không?"

Clara cúi đầu, cố nở ra nụ cười gượng gạo:"Hiện tại dù có thể nào cũng đã muộn rồi, em chỉ hy vọng những đại diện cho đất nước chúng ta sẽ giành được giải thưởng, làm rạng danh đất nước mà thôi."

Thầy hiệu trưởng nhoẻn miệng lắc đầu đáp lời:"Vẫn chưa muộn đâu" Dứt lời ông liền nhìn sang cô gái đang cố gắng giảm cảm giác tồn tại của mình xuống mức thấp nhất. Clara cũng nghi hoặc mà nhìn về phía Kỷ Thần Hi.

Bị hai ánh mắt nhìn chằm chằm đến, Kỷ Thần Hi đặt lại tách trà xuống bàn, dứt khoác nói:"Không được, không có chuyện đi cửa sau, đó là quy tắt trước giờ của AGI."

Thầy hiệu trưởng hơi nhướng mày:"Cũng đâu phải em mở cửa sau? Chẳng qua muốn nhờ em thay đổi chút.."

"Hiệu trưởng Tiêu, thầy đừng làm khó giáo sư Kỷ. Mặc dù cô ấy có quen biết với bên đó đi nữa, nhưng người có quyền quyết định thể chế thi chỉ có A.G, nếu giáo sư Kỷ nhúng tay vào, chỉ thêm phiền phức cho cô ấy mà thôi" Không cần thầy hiệu trưởng nói hết, Clara đã đoán được vài phần ý của ông, vội ngăn cản. Cô thật sự là không muốn gây thêm phiền phức cho Kỷ Thần Hi.

Thầy hiệu trưởng như cười như không, thản nhiên nói:"Đúng là quy tắc đã đặt ra thì không dễ gì thay đổi. Có điều...đối với người đặt ra quy tắc đó, xem bộ không khó lắm nhỉ? Thầy nói đúng chứ, Tiểu, Thần, Hi?"
 
Song Trùng
Chương 601: Vấn đề nguyên tắc, không có ngoại lệ



Clara không phải kẻ ngốc, thầy hiệu trưởng đã ám chỉ đến mức này cô cũng đã ngờ ngợ nhận ra vấn đề, ánh mắt nhìn Kỷ Thần Hi càng thêm sáng rực.

"Không là không, dù thế nào đi nữa cũng không có ngoại lệ." Kỷ Thần Hi vẫn dứt khoác từ chối mở cửa sau.

Không bàn về tính công bằng của cuộc thi, chỉ cần nghĩ đến việc nếu như cô thật sự nhúng tay vào, đám người bên ban tổ chức kiểu gì cũng nhân cơ hội để ăn vạ cô trở về hội đồng thi. Khó khăn lắm cô mới có thể trốn được mấy việc phiền phức như ra đề thi hay phải làm giám khảo chấm thi này nọ, làm sao cô lại có thể ngu ngốc lại tự nhảy vào hố lửa đó lần nữa.

Với thái độ kiên quyết của Kỷ Thần Hi, thầy hiệu trưởng cũng hiểu cô sẽ không dễ dàng thay đổi quyết định của mình, đây là vấn đề nguyên tắc ông cũng không thể ép buộc cô được.

"Không được thì thôi vậy, chẳng qua một người có lòng yêu nước như quý cô Clara đây, lại phải từ bỏ ước mơ chỉ vì tuổi tác, thật sự quá đáng tiếc..."

Nghe mấy lời này của thầy hiệu trưởng, Clara không giữ nối vẻ mặt lãnh đạm lúc đầu được nữa, khoé môi cô giật mạnh không nói nên lời. Chẳng qua cô chỉ có chút tiếc nuối mà thôi, nhưng sao qua lời của thầy ấy cô trở nên thê thảm thế nhỉ?

Kỷ Thần Hi không hề bị kỹ năng diễn xuất của người thầy già làm cho lay động, cô đứng dậy muốn rời đi:"Giờ này bọn họ chắc chỉ vừa mới đáp chuyến bay mà thôi, tầm khoảng giờ cơm trưa họ sẽ đến. Hiện tại ở đây không còn việc của em nữa, em đi trước đây."

Hôm nay cô cố ý đến đây để giúp thầy hiệu trưởng cũng vì tại cô kéo đến rắc rối cho ông, nhưng chuyện của

Clara hoàn toàn không liên quan đến cô, cô cũng không nợ đối phương điều gì. Vậy nên, chẳng có lí do gì để cô phải giúp cô ấy cả.

Yêu nước là đức tính mà mỗi công dân đều phải có, không thể vì một cá nhân có lòng yêu nước mà phải đối xử đặc biệt. Đó không phải là "công bằng", mà là "cào bằng".

("công bằng" tập trung vào sự công lý và cân nhắc, trong khi "cào bằng" thường bị xem là phương pháp phân phối không hợp lý và có thể dẫn đến sự bất công.)

Clara nhìn ra Kỷ Thần Hi đã tức giận, cô rất muốn chạy theo để xin lỗi. Bất cứ một ai nổi giận cũng được, nhưng cô không thể để tín ngưỡng của bản thân hiểu lầm cô muốn dùng quan hệ để chuộc lợi được.

Tuy nhiên chưa kịp mở lời thì thầy hiệu trưởng đã lên tiếng trước, ông nhìn thái độ gấp gáp của cô thản nhiên nói: "Đừng lo, em ấy sẽ giúp cô thôi."

Clara không khỏi ngạc nhiên, cô nhìn thầy hiệu trưởng với ánh mắt ngờ vực, giọng điệu đầy sự hoài nghi hỏi:"Sao thầy lại chắc chắn như vậy?"

Clara lại nhắc nhở thêm:"Hiệu trưởng Tiêu, có lẻ giáo sư Kỷ vẫn tôn trọng thầy là trưởng bối nên cô ấy không tính toán với thầy. Nhưng cô ấy cũng không phải là người dễ bị người khác thao túng lợi dụng, đừng động đến giới hạn của cô ấy thì tốt hơn.

Thầy hiệu trưởng mỉm cười, ánh mắt ông trở nên sâu xa, như thể ông đang nhìn thấy điều gì đó mà người khác không thể nhìn thấy.

"Yên tâm đi, đến lúc cần thiết tự cô sẽ hiểu thôi, Mục tiểu thư."

Đã rất lâu rồi không ai gọi cô bằng cái tên này, Clara có chút không phản ứng lại kịp, nhưng vẫn lịch sự gật đầu với ông, nói vài lời cuối về công việc sau đó cũng rời đi.

***

Kỷ Thần Hi bước ra khỏi văn phòng, lòng cô không khỏi cảm thấy bức bối. Có phải dạo gần đây cô tốt tính quá rồi không? Sao ai ai cũng muốn khiêu chiến giới hạn của cô thế.

Đang tìm chiếc xe đạp của mình, điện thoại trong túi Kỷ Thần Hi rung lên. Cô nhìn số mấy gọi đến khẽ nhíu mày, nhanh chóng nhấn nút nghe.

"Tịch gia gia." Kỷ Thần Hi nhanh chóng thay đổi thái độ, giọng nói cũng trở nên ngọt ngào đến mức êm tai.

Tịch Lão ở phía bên kia thở dài:"Xin lỗi cháu nhé Tiểu Hi, không có cháu ở đây thật sự không ai quản nổi tên nhóc kia."

Quả nhiên là thế, người nào đó chắc lại trốn đến công ty để làm việc nữa rồi. Kỷ Thần Hi không nổi giận, cô chỉ cười nói cùng ông cụ:"Tịch gia gia đừng lo, nãy giờ anh ấy ngủ được một giờ rồi nên chắc chưa chết được đâu, cứ mặc kệ anh ấy."

Tịch Lão bật cười, giọng nói trách móc tràn đầy yêu thương:"Mấy đứa tụi cháu đúng là không bao giờ khiến ông bớt lo được, đứa nào cũng còn trẻ nhưng lại không biết bảo vệ sức khỏẻ của mình, sau này đem bệnh về người rồi lại trách ông già này không nhắc nhở."

Kỷ Thần Hi cười nhẹ đáp lời:"Cháu biết rồi, cháu sẽ nhắc nhở anh ấy. Ông cũng phải chú ý sức khoẻ của mình đấy."

"Tùy mấy đứa, ông đi tìm người đánh cờ còn vui hơn, ông cúp máy đây!"

"Vâng ạ."

Cúp máy xong Kỷ Thần Hi liền thở dài, soạn vài dòng tin nhắn gửi đi. Sau đó xem lại lịch học, tranh thủ lên lớp học trước khi phải tiếp đám người của AGl.
 
Song Trùng
Chương 602: Đều là người thông minh



Tiết học buổi sáng bắt đầu lúc tám giờ ba mươi, lúc Kỷ Thần Hi đến lớp thì trong phòng vẫn còn rất nhiều chỗ trống, cô liền tìm một chỗ trong góc để ngồi xuống.

Trong lớp cũng có vài bạn học nhanh chóng nhận ra cô rồi xì xào sau lưng. Kỷ Thần Hi lạnh nhạt quay đầu lại, ánh mắt sắc bén như dao chỉa thẳng vào nhóm người đang tụm lại để nói xấu cô.

"Đậu vào Đại học A đều là học sinh giỏi nhất trên cả nước, ấy thế mà nhân cách lại nát đến thế là cùng."

Trước giọng điệu châm biếm của Kỷ Thần Hi, nhóm bạn kia liền im bặt, không ai dám lên tiếng phản đối. Họ cúi đầu, tránh ánh mắt như dao của cô, cảm thấy chột dạ vì hành động của mình.

Kỷ Thần Hi thở dài, cảm thấy mệt mỏi với những chuyện nhỏ nhặt như thế này. Cô không muốn để những lời đồn thổi và những ánh mắt soi mói làm phiền mình. Cô đã quen với việc phải đối mặt với những ánh mắt dò xét và những lời đàm tiếu từ khi còn nhỏ, nhưng điều đó không có nghĩa là lần nào cô cũng sẽ dễ dàng bỏ qua.

Ngay lúc này nhóm ký túc xá hiện lên thông báo tin nhắn.

(Tâm Duyệt Quân Hề: @mọi người)

(Tâm Duyệt Quân Hề: Hôm nay chị gái tớ tình cờ có việc đến trường, nên nhân cơ hội chị ấy muốn mời bạn cùng phòng của tớ ăn trưa. Y các cậu thế nào?)

[Đường Tửu Tửu: Có lộc ăn thì chỉ có kẻ ngốc mới từ chối thôi! Nói cho cậu biết, tớ là thủ khoa của Nam Thành đấy!!! (Icon chống nạnh)]

(Moonlight: Hơ hơ, tớ không phải thủ khoa, tớ chỉ thi được hơn bảy trăm điểm thôi.]

Khoé môi Kỷ Thần Hi bất giác cong lên, vô thức góp vui cùng những người bạn.

(Điềm Thần Lam Hi: Thủ khoa toàn quốc.)

(Đường Tửu Tứu: ???)

[Moonlight: ???)

(Tâm Duyệt Quân Hề: Được rồi được rồi, các cậu đều là học thần, đều là người thông minh, vậy nên 11h30 gặp ở

Thanh Nhã Cư nhé, tớ sẽ ở ngoài sảnh đợi các cậu.)

Cả ba người nhanh chóng đồng ý, bao gồm Kỷ Thần Hi. Cô cảm thấy những người bạn mới rất thú vị, thân thiết với họ một chút cũng rất vui.

Vì cả bốn người đều không học chung chuyên ngành, nên nhắn tin qua lại vào câu rồi lại tiếp tục việc học của mỗi người.

Tiết học trôi qua rất nhanh, và khi đồng hồ điểm mười một giờ, Kỷ Thần Hi liền thu dọn sách vở, chuẩn bị đi đến

Thanh Nhã Cư. Cô nhắn lên nhóm trước khi đi.

(Điềm Thần Lam Hi: Tớ có lái xe, đi cùng không?)

(Đường Tửu Tửu: Trời ơi Hi Thần, cậu thi bằng lái rồi sao? (Icon kinh ngạc)]

(Điềm Thần Lam Hi: Yên tâm đi, đảm bảo đưa các cậu đến nơi an toàn.]

(Đường Tửu Tửu: Tớ sợ gì chứ, chẳng qua biết cậu giỏi nhưng không ngờ lại giỏi mọi mặt như thế, thật ghen ty.

quá đi! Đợi tớ ở phòng, tớ nộp bài xong tớ lao đến liền!!!]

[Moonlight: Đợi tớ nữa! Tớ đang đi lấy kết quả thi khảo sát đầu năm, tớ sẽ về ngay!]

Thi khảo sát đầu năm? Kỷ Thần Hi có chút ấn tượng, hình như cô từng làm một bài thi vô cùng nhàm chán thì phải. Lúc ấy có người nói bài thi đó dùng để đánh giá năng lực của tân sinh viên, cũng có người nói nó dùng để vạch mặt kẻ gian lận mà cụ thể thì đang ám chỉ đến cô.

Mấy giây sau đó Triều Nguyệt liền chuyển tiếp một tấm ảnh qua, cùng dòng tin nhắn đầy kích động.

[Moonlight: Top 20, cả ký túc chúng ta đều nằm trong top 20! Hi Thần lại tiếp tục nhất bảng!! Lần này xem đám người kia còn dám nói cậu ấy gian lận nữa không!!!)

(Đường Tửu Tửu: Haha! Mau, mau đăng ảnh lên diễn đàn vả mặt đám người đó! Bổn cô nương đợi ngày này lâu lắm rồi!]

Kỷ Thần Hi nhìn hai cô bạn còn kích động hơn người đứng nhất là cô, thì thật sự không nói nên lời. Âm thầm tắt máy trở về ký túc trước để đợi họ.

Thời gian này chắc hẳn người cần đến đã đến, nhưng Kỷ Thần Hi không vội. Dù sao cô cũng chắc chắn bọn họ đến đây là vì cô, nếu chưa gặp được thì họ cũng sẽ không rời đi.

Nhớ lại năm đó bọn họ dí cô liên tục mấy ngày liền, chỉ để ra đề thi cho các đợt thi trong vòng mười năm, thì cô liền muốn cho họ đợi thêm càng lâu càng tốt. Cơ hội trả thù tốt thế này, không tận dụng sẽ rất lãng phí.

Rất nhanh sau đó Đường Tử và Triều Nguyệt cùng về đến ký túc, cả hai đều vui vẻ chia sẻ cho cô chuyện hai người đã vả mặt những kẻ từng nói cô gian lận ra sao, làm Kỷ Thần Hi cũng bị năng lượng tích cực của hai người ảnh hưởng mà cười ngốc theo.

"Thôi được rồi, hôm nay gặp mặt người nhà của Duyệt Hể, không nên đến trễ đâu." Kỷ Thần Hi giơ chiếc chìa khóa trên tay lên, giục mọi người đi nhanh, để cho phụ huynh bạn học, phải thật nghiêm túc mới được.

Đột nhiên Kỷ Thần Hi nhớ ra một việc quan trọng, hình như cô quên mất việc cô đang lái Koenigsegg Agera RS mất rồi. Loại siêu xe này chỉ có hai ghế ngồi, đương nhiên một trong số đó là của người lái xe. Mà hiện tại bọn họ có ba người... phải làm sao đây?
 
Back
Top Bottom