Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Song Trùng

Song Trùng
Chương 532: Những người giỏi chỉ chấp nhận đứng dưới người giỏi hơn mình



“Giờ không còn ai nữa, có thể nói được chưa?” Vừa vào đến phòng riêng trên du thuyền, Tịch Cảnh Dương liền kéo Kỷ Thần Hi ngồi lên đùi anh, nhíu mày tra hỏi.

Kỷ Thần Hi nhướn người hôn nhẹ lên môi anh, tinh nghịch nói:“Em sẽ không nói mấy câu như đừng trách họ hay tương tự thế đâu, vì em biết anh sẽ không làm thế.”

Chân mày của Tịch Cảnh Dương giãn ra, búng nhẹ vào mũi cô cưng chiều hỏi:“Em chắc chắn thế à? Họ khiến em không vui, anh tuyệt đối sẽ không nhắm mắt làm ngơ.”

“Ngày đầu anh tiếp quản Hắc Diệm, mọi người đều phục anh cả sao?” Kỷ Thần Hi hỏi ngược lại.

Tịch Cảnh Dương không đáp lời ngay, vì ngày đó quả thực anh đã tốn không ít thời gian để chứng minh năng lực bản thân, về sau mới có thể thuần phục tất cả gọi anh một tiếng “thiếu chủ”.

Kỷ Thần Hi dùng hai tay choàng lấy cô anh, nhẹ nhàng nói tiếp:“Bọn họ không hề làm sai, những người giỏi chỉ chấp nhận đứng dưới người giỏi hơn mình. Cứ để thời gian chứng minh tất cả, anh không cần phải nhúng tay vào làm gì, những chuyện này em là người có kinh nghiệm nhất, cứ việc tin ở em.”

Còn một việc Kỷ Thần Hi không nói, đó chính là việc cô không phải kẻ rộng lượng đến mức chẳng để ý gì. Chẳng qua, muốn dạy cho những kẻ tự cao một bài học nhớ đời, thì cứ việc đánh vào thứ mà họ tự hào nhất là được. Đợi lên đến đất liền, người của Zero sẽ giúp cô làm điều đó. Chỉ hy vọng họ không bị đả kích đến mức tìm Tịch Cảnh Dương xin từ chức là được.

“Sao lại không quá trang nữa?” Nhìn nụ cười sâu xa của cô, Tịch Cảnh Dương cũng không vạch trần suy nghĩ muốn trả đũa của cô nên đã hỏi sang chuyện khác.

Kỷ Thần Hi nhìn lại bộ dạng của mình rồi cười cười giải thích:“Bên ngoài khu vực đấu giá sẽ có người của Zero mai phục sẵn, em chỉ có thể dùng bộ dạng thật nhất này để họ không để ý thôi.”

“Họ vẫn chưa biết em thuộc hoàng tộc?” Tịch Cảnh Dương lần nữa nhíu mày.

Xét về độ căm ghét mà thành viên Zero dành cho giới cầm quyền của R Quốc, đủ để thấy được ngày nào đó Kỷ Thần Hi lộ ra thân phận thật thì cô sẽ trở thành mục tiêu của họ, như vậy quá nguy hiểm.

Về vấn đề này Kỷ Thần Hi cũng đã nghĩ đến rất nhiều lần, nhưng đến cuối cùng vẫn không đủ can đảm thừa nhận với những người luôn tin tưởng và xem cô là gia đình của họ. Kỷ Thần Hi không dám nghĩ đến, một ngày nào đó khi phát hiện tín ngưỡng của họ lại là thứ họ căm ghét nhất, thì họ sẽ có thái độ thế nào với cô và Kỷ Hàn Phi. Vì vậy, nếu có thể che giấu, cô hy vọng kỳ hạn cho bí mật này sẽ là một đời.

Kỷ Thần Hi không còn tâm trạng trêu chọc Tịch Cảnh Dương nữa, cô đứng dậy đem máy tính của mình đến rồi bắt đầu giải thích về công dụng của chương trình cô đã viết.

Tóm gọn lại kế hoạch thì buổi đấu giá vẫn được diễn ra như bình thường, vì hiện tại cô vẫn chưa xác định được mục đích hành động lần này của anh trai và người của Zero. Khác biệt ở điểm, ngay khi đặt chân vào đất liền, toàn bộ hệ thống an ninh trên đảo và cả khu vực dưới lòng đất cũng là nơi diễn ra đấu giá lần này, toàn bộ sẽ nằm trong tầm kiểm soát tạm thời của Kỷ Thần Hi.

Việc người của Hắc Diệm mà Kỷ Thần Hi đã mượn từ Tịch Cảnh Dương, hoàn toàn có thể ra vào một cách thoải mái mà không cần bất kỳ thẻ thông hành nào. Tuy nhiên để tránh cho đội ngũ quản lý hệ thống phát hiện xâm nhập, Kỷ Thần Hi chỉ có thể duy trì sự kiểm soát ấy trong vòng ba mươi phút. Nhưng từng ấy thời gian là quá đủ cho những thành viên tinh anh của Hắc Diệm hành động rồi.

Việc sau đó bọn họ cứ việc trà trộn vào khách mời đấu giá và tham gia hoạt động bình thường, nếu có sự cố ngoài ý muốn thì tự do ứng biến.

Ban đầu Kỷ Thần Hi cũng nghĩ đến việc điều tra danh sách vật phẩm đấu giá, vì rất có thể cội nguồn của mọi việc hôm nay đều xuất phát từ nó. Tiếc là thứ danh sách ấy hoàn toàn không nằm trong bất kỳ thư mục nào trên máy tính, có vẻ như nó chỉ có duy nhất một bản bằng giấy nằm trong tay của kẻ đó, cho nên dù có khả năng thao túng thông tin điện tử đến đâu, thì Kỷ Thần Hi cũng không tài nào đánh cắp được thông tin về danh sách ấy.

Sau khi bàn bạc xong về kế hoạch, chiếc du thuyền của họ cuối cùng cũng cập bến hòn đảo biệt lập của thành phố Kinh Châu xinh đẹp. Xung quanh họ hiện đã có không ít những chiếc du thuyền xa hoa và sang trọng từ những khách mời khác.

Vừa chạm một chân lên đất liền, giác quan nhạy bén của Kỷ Thần Hi và Tịch Cảnh Dương ngay lập tức nhận ra cả hai đã rơi vào tầm ngắm của một ai đó. Thế nhưng cả hai lại vô cùng thản nhiên, theo sự hướng dẫn của một nhân viên từ Black đến nơi nghỉ ngơi trước khi diễn ra buổi đấu giá.

Đột nhiên Kỷ Thần Hi dừng bước nhìn về nơi nào đó phía xa xa, khoé môi bất chợt cong lên:“Lâu rồi không gặp…người bạn cũ.”

…----------------…
 
Song Trùng
Chương 533: Một chương trình đầy bug



Ở nơi nào đó bên trong khu rừng.

“Người đó thật sự rất giống Thần Tỷ, nhưng sao tỷ ấy lại có mặt trên hòn đảo này?” Rain được phân công nhiệm vụ giám sát khách mời của buổi đấu giá, vừa trong thấy bóng người quen thuộc liền kinh ngạc hét lên.

Vừa nhắc đến Kỷ Thần Hi, Ardal ở gần Rain nhất nhanh chóng kéo màn hình qua xem, không khỏi trầm mặc một lúc rồi nhíu mày nói:“Đúng là rất giống…nhưng cô gái này tóc cô ta màu trắng.”

Rain thoáng có chút hụt hẫng:“Phải rồi…không thể nào là tỷ ấy được…”

So với bất kỳ ai của Zero, Thần Tỷ của họ chính là người căm ghét hoàng tộc Gwyneth nhất, sẽ không có chuyện tỷ ấy lại hoá trang thành bộ dạng đáng ghét đó được. Vậy nên xem ra chỉ là người giống người mà thôi. Chỉ có điều không biết vì lí do gì, Rain lại liên tưởng Kỷ Thần Hi cùng mái tóc trắng bạch kim kia…có chút hợp.

Ở khu vực quan sát này còn có Delmar. Khi nghe Rain hét lên, trái ngược với phản ứng hào hứng của Ardal, Delmar chỉ lẳng lặng quan sát mà không tham gia bình luận bất kỳ câu nào. Qua một lúc suy tính, anh giao lại việc giám sát cho Rain và Ardal, còn anh thì tìm cách liên lạc với Kỷ Hàn Phi sớm đã đi vào khu vực diễn ra buổi đấu giá.

Nhưng dù có liên lạc thế nào cũng không nhận được phản hồi, Delmar đoán rằng Kỷ Hàn Phi lúc này không tiện trả lời, chỉ có thể gửi qua một lời nhắn, rồi lại quay về vị trí theo kế hoạch.

***

Phía bên Tịch Cảnh Dương và Kỷ Thần Hi, nhìn thấy cô đi chậm lại mấy nhịp, anh liền hỏi:“Gặp người quen?”

Kỷ Thần Hi không phủ nhận, thẳng thắn gật đầu đáp:“Một người bạn cũ…có ân có oán.”

Tịch Cảnh Dương như cười như không nói ra nghi hoặc của mình:“Có một điều anh vốn muốn hỏi em khi còn ở trên chuyên cơ.”

“Hửm? Sao thế?”

“Hệ thống an ninh bất khả xâm phạm của Black…có liên quan đến em đúng không?”

Kỷ Thần Hi hơi mím môi, nhưng rõ là đang nhịn cười, thở dài trả lời:“Vốn chỉ là sản phẩm của em lúc còn trẻ trâu nên có rất nhiều bug, em có thể không nhận không?”

Những người còn lại của Hắc Diệm ngay khi đặt chân lên đảo liền ẩn mình để hành động, riêng chỉ có Nghiên Trạch vẫn đi theo hai người để chạy vặt và kéo hành lí, nghe được câu nói của Kỷ Thần Hi suýt chút nữa thì anh hoá đá tại chỗ.

Cái hệ thống có thể so sánh được với hệ thống bảo mật top đầu thế giới, lại chỉ là sản phẩm nhiều bug thôi sao? Dù rất muốn nói thiếu chủ phu nhân có thể đừng đùa lố như vậy không, nhưng chẳng hiểu sao nhìn biểu cảm đó của cô, Nghiên Trạch lại có thể bất giác tin vào sự thật vô lý ấy.

***

Trong căn phòng rộng rãi và thoáng đãng chẳng khác gì một quầy bar sang trọng. Tường phủ kính lưu ly, khung cửa sổ lớn trải dài đến tận trần nhà, những chùm đèn pha lê lớn treo trên trần toả ánh sáng lấp lánh. Dọc theo các bức tường là hàng loạt kệ rượu vang, vốn là những loại rượu quý hiếm và đắt giá.

Trong không gian yên tĩnh đó, một người phụ nữ vẫn đang thoải mái xoay nhẹ ly rượu vang đỏ sẫm. Khuôn mặt cô phủ một lớp nhủ màu trắng bạc trông khá lạ lùng, nhưng thần thái và dáng vẻ đầy thanh lịch, tinh tế. Cô chẳng nói chẳng rằng, đơn giản chỉ quan sát xung quanh, thỉnh thoảng lại nhấp một ngụm rượu.

Qua một lúc sau, chiếc ghế bên cạnh được kéo ra, một người đàn ông trẻ tuổi dửng dưng ngồi xuống. Đôi chân dài thon thả, cùng mái tóc trắng bạch kim mềm mại rủ xuống che phủ cả phần trán, tạo nên một vẻ đẹp chẳng gì có thể làm lu mờ được. Đôi mắt xanh biển sâu như màu trời ban mai, lạnh lùng nhưng cũng ẩn chứa một sự sâu thẳm không thể nào lường trước được. Điều khiến người đàn ông trở nên nổi bật nhất, chính là làn da trắng quá mức bình thường, khiến cả người cứ như phát sáng.

“Tìm tôi làm gì?” Người đàn ông nhận lấy một ly Scotch từ phục vụ, vẻ mặt có chút mất kiên nhẫn, cau mày hỏi.

Người phụ nữ không trả lời ngay, lẳng lặng quan sát người đàn ông trẻ tuổi rồi che miệng cười:“Hiện tại không ít người của Zero đã lên đảo, cậu vẫn giữ nguyên bộ dáng này, không sợ bị họ lầm là thiếu đế của hoàng tộc…một súng bắn chết à?”

Ngay tức khắc người phụ nữ tỏ ra hoảng loạn sửa lời:“Quên mất, họ không nhầm, cậu vốn dĩ là thiếu đế đệ nhất hàng thật giá thật mà.”

“Câm miệng!” Ánh mắt xanh loé lên cứ như một mũi dao sắt bén hướng về phía người phụ nữ. Người đàn ông lạnh giọng cảnh cáo:“Bà muốn tôi một súng tiễn bà đi trước không, kẻ nhiều chuyện?”

Người phụ nữ vội đặt ly rượu xuống, vẻ mặt còn tỏ ra hoảng sợ, nhưng chỉ ba giây sau thái độ hoàn toàn thay đổi, cả người như toả ra sát khí giết chóc một cách độc đoán, trầm giọng đáp:“Ngay tại địa bàn của tôi lại muốn đe doạ tôi? Cậu cảm thấy ai sẽ chết trước đây?”

Lời vừa dứt, ly rượu trong tay người đàn ông bị bóp nát, máu và rượu cùng hoà lại chạy xuống nền đất. Anh ta liếc mắt một cái, cùng với tốc độ kinh người rút lấy khẩu súng nơi thắt lưng, chỉa thẳng vào thái dương của người phụ nữ, nhướn mày một cách thản nhiên hỏi:“Muốn thử?”
 
Song Trùng
Chương 534: Huyết thống là thứ rất kỳ diệu



Bầu không khí ngay tức khắc trở nên vô cùng căng thẳng. Từ trong bóng tối không biết bao nhiêu ánh mắt đầy sát ý hướng về phía người đàn ông. Nhưng anh ta chẳng mảy may quan tâm đến, khẩu súng trong tay càng thêm siết chặt, cứ như sẽ bóp cò bất cứ lúc nào.

Người phụ nữ đang bị súng chỉa thẳng vào đầu cũng chẳng có một chút gì gọi là sợ hãi, ngược lại còn nở nụ cười đầy khinh thường nói:“Hoàng tộc không tên, cậu chắc chắn muốn đổi mạng với tôi? Có cần tôi gọi cô gái bảo bối mà cậu nâng niu trong lòng bàn tay…đến đây hốt xác cậu không?”

Người đàn ông không do dự bắn thẳng một phát vào vai người phụ nữ, máu tươi ngay lập tức b*n r*. Cùng lúc đó, những cái bóng đang ẩn mình trong bóng tối đồng loạt xuất hiện, giơ súng về phía người đàn ông.

Ấy thế mà anh không hề thu súng về, ngược lại tâm trạng còn có phần quá khích hơn cảnh cáo:“Bà biết mà, tôi là một kẻ điên, chính tôi cũng không biết mình sẽ làm gì tiếp theo đâu. Nhưng có một điều tôi biết rất rõ, nếu như cô ấy mất một sợi tóc nào, toàn bộ những thứ mà bà có được, tôi sẽ hủy hoại từng thứ từng thứ một, đến khi chẳng còn lại gì. Cùng lắm thì ôm nhau chết chung!”

Máu trên vai người phụ nữ đã lan ra thành một mảng lớn, nhưng cô ta chẳng nhíu mày lấy một cái, còn ra lệnh cho những sát thủ đang cầm súng chỉa về phía người đàn ông rút lui đi, còn bà ta thì bình tĩnh nhận lấy hộp y tế từ phía nhân viên và bắt đầu xử lý vết thương của mình.

Nhân viên phục vụ bị một màn này doạ cho xanh mặt, nhưng anh ta đã được trải qua một buổi huấn luyện trước khi đặt chân lên đảo, nên chỉ có thể cố nhịn cơn buồn nôn xuống khi nhìn thấy một mảng máu đỏ tươi trước mặt, run rẩy hỏi:“Phu nhân, bà có cần bác sĩ không?”

Người phụ nữ mỉm cười lắc đầu:“Cậu cứ đi làm việc của mình đi, sẵn tiện đổi cốc rượu khác cho cậu ta, cốc cựu ban nãy vỡ rồi.”

Nói xong cô ta lại quay sang nói với người đàn ông bằng giọng điệu có phần ôn nhu hơn:“Sao nào? Thật sự muốn ôm tôi chết chung à? Không lo cậu chết rồi thì tôi sẽ sai người đi đối phó với cô ấy?”

Người đàn ông xoay người ngồi lại ghế, đặt khẩu súng lên bàn, cười lạnh:“Đi ngủ đi, trong mơ thứ gì cũng có.”

Người phụ nữ có chút ngạc nhiên vì câu nói đùa này, thậm chí còn bật cười thành tiếng:“Huyết thống quả là thứ kỳ diệu, hai người đúng thật là càng lúc càng giống nhau.”

Người đàn ông lườm đối phương một cái, thái độ ngả ngớn tựa lưng vào ghế:“Nói đi.”

Người phụ nữ cũng không muốn khiêu chiến giới hạn mong manh của người nào đó nữa, thẳng thừng nói:“Ariel đã lên đảo rồi, mà còn đi cùng một người đàn ông trông cũng khá đẹp trai.”

Người đàn ông cười khinh hỏi lại:“Chỉ vậy?”

Nhìn thái độ quá mức thản nhiên này, người phụ nữ mới biết được cô đã lo chuyện bao đồng rồi, vì đối phương chắc chắn đã nắm rõ hành tung của cô bé kia.

“Cậu đã gặp Ariel?”

“Gặp hay không, liên quan gì đến bà?” Người đàn ông lần nữa thể hiện rõ sự mất kiên nhân của bản thân, anh rất muốn rời đi ngay lập tức, không muốn tiếp tục cuộc trò chuyện đầy vô vị này nữa.

Người phụ nữ đã đơn giản xử lý xong vết thương trên vai, cười nói:“Cũng đúng, không liên quan gì đến ta cả. Có điều, đã lâu không gặp Ariel rồi, đột nhiên ta muốn gặp lại cô bé để trò chuyện về vài sự thật thú vị thôi.”

Bầu không khí lần nữa rơi vào sự tĩnh lặng, chỉ còn vang vọng lại âm thanh ngón tay thon dài khẽ gõ lên mặt bàn bằng thủy tinh với nhịp điệu vô cùng êm tai.

Lần này người đàn ông không tức giận nữa, ngược lại cười lớn nói:“Secret, bà đoán thử xem, nếu để cô ấy biết được, vật phẩm đấu giá cuối cùng của đợt đấu giá lần này là gì, liệu cô ấy còn giữ được bình tình mà cùng bà trò chuyện không?”.
Đúng vậy, chỗ ngứa cả hai bản thân họ đều nắm rất rõ, chung quy lại đều có liên quan đến một người. Nếu cứ cố phá vỡ thế cân bằng, hệ luỵ sau đó không thể tưởng tượng nổi.

***

Nhân vật chính trong cuộc trò chuyện ấy hiện giờ lại đang rút vào lòng của người khác, cuộn tròn bản thân trong lớp chăn bông, y hệt một con mèo nhỏ tinh nghịch.

Nhai Tệ và Phụ Hí sau chuyến thăm dò tạm thời, chuẩn bị đến tìm Tịch Cảnh Dương để báo cáo tình hình, nào ngờ lại trông thấy cảnh tượng thiếu chủ nhà họ một bộ dạng đầy ôn nhu, mỉm cười cưng chiều mà v**t v* mái tóc trắng bạch kim của cô gái.

Cả hai vui thầm, cũng may họ đã ngăn cản Tiêu Đồ đi cùng, nếu không để cậu ta chứng kiến cảnh này, còn không nhịn được mà chỉ tay mắng chửi thiếu chủ phu nhân hay sao?

“Đẹp lắm đúng không?” Nhai Tệ và Phụ Hí đã nhìn chằm chằm Kỷ Thần Hi mười phút hơn, đến độ quên cả báo cáo, khiến cho Tịch Cảnh Dương vẫn còn đang dỗ cô vợ nhỏ ngủ lại phải tò mò lên tiếng hỏi.
 
Song Trùng
Chương 535: Ở nơi có sự xuất hiện của cô ấy, hai từ quy tắc không tồn tại



Phụ Hí là người phản ứng lại trước nhất, không hề che giấu gì mà nói thẳng:“Dạ phải, thiếu chủ phu nhân quả thật xứng với danh đệ nhất mỹ nữ. Cô ấy chính là cô gái xinh đẹp nhất mà Phụ Hí từng gặp qua.”

Từ trước đến nay người của Hắc Diệm bọn họ đều biết, những lời khen mang tính nịnh hót này chẳng có nghĩa lý gì với một người đàn ông có thể gọi là hoàn hảo tuyệt đối như Tịch Cảnh Dương, nên chẳng một ai dám khua môi múa mép trước mặt anh.

Bởi vì ở Hắc Diệm thứ luôn được đề cao nhất là năng lực, không phải nơi dành cho kẻ dẻo miệng và nịnh hót. Dù những lời khen hoa mỹ ấy đối với Tịch Cảnh Dương chắc chắn đều đúng, nhưng những kẻ chỉ biết nói thì vĩnh viễn không tồn tại quá ba ngày trong căn cứ địa ma quỷ của họ.

Vậy mà hiện tại một người luôn suy nghĩ cẩn thận trước sau như Phụ Hí lại có thể nói ra những lời hoa mỹ trước mặt thiếu chủ, điều đó không khỏi khiến Nhai Tệ rùng mình vì lo sợ thiếu chủ của họ sẽ tức giận, muốn giải thích thay cho đồng đội nhưng lại không biết phải nói thế nào, vì chính cô cũng cảm thấy trong suốt hai mươi lăm năm cuộc đời, người phụ nữ xinh đẹp nhất cô từng thấy qua, nhất định chính là Kỷ Thần Hi.

Cũng vì lí do này, Nhai Tệ muốn nói rồi lại thôi, chấp nhận việc bị trách phạt thay vì cố giải thích cho một sự thật hiển nhiên là sai.

Nào ngờ thiếu chủ của họ không những không tức giận, ngược lại còn nở nụ cười đầy cưng chiều, nhìn vào cô gái đang cuộn tròn trong lòng anh.

“Ừm, cô ấy thật sự rất đẹp.”

Nhai Tệ bị thái độ cùng câu nói này của Tịch Cảnh Dương doạ sợ lần hai, chỉ có Phụ Hí ở bên cạnh phụt cười nói khẽ:“Đến giờ vẫn chưa nhận ra sao? Ở nơi có sự xuất hiện của cô ấy, hai từ quy tắc không tồn tại trong từ điển của thiếu chủ.”

Nhai Tệ ngơ người. Đến bây giờ thì cô đã hiểu, Tịch Cảnh Dương không phải một người máu lạnh đến vô tình, chẳng qua toàn bộ sự ấm áp của anh đều đã dành cho duy nhất một người.

Lúc này bất chợt cô gái trong lòng Tịch Cảnh Dương cựa quậy rồi duỗi thẳng người, che tay ngáp nhẹ y hết một chú mèo con đáng yêu. Cô mơ mơ màng màng cất tiếng hỏi:“Rốt cuộc hai người có báo cáo không thế?”

Tịch Cảnh Dương dịu dàng nghịch những lỏn tóc mái của cô gái, ân cần hỏi:“Ngủ thêm chút đi, đến đợt đấu giá thứ hai anh sẽ gọi em dậy.”

Kỷ Thần Hi lắc lắc đầu rồi ngồi dậy, tuy thế gương mặt xinh đẹp không che giấu được sự mệt mỏi do thiếu ngủ:“Không cần đâu, ngủ một lát vậy được rồi, em còn có việc phải làm.”. Googl𝘦 𝑡𝑟ang này, đọc ngay không quảng cáo ﹙ 𝙏𝖱𝑈M𝙏𝖱𝑈𝗬Ệ N.Vn ﹚

Nói xong Kỷ Thần Hi ngẩng đầu nhìn Nhai Tệ và Phụ Hí đang đứng trước mặt, vẻ mặt như đang muốn hỏi: Sao hai người còn không nói đi?

Phụ Hí ho khẽ, bắt đầu tường thuật lại quá trình điều tra và quan sát được.

Như thường lệ vào mọi năm, số khách mời thông thường không thay đổi, chỉ có những khách mời đến từ Big5 thì không thể điều tra bất kỳ thông tin liên quan nào.

Buổi đấu giá diễn ra tổng cộng ba đợt vào hai ngày liên tiếp. Vào sáng hôm nay đã diễn ra đợt đấu giá đầu tiên với những vật phẩm là đồ cổ hiếm có khó tìm, nên không có manh mối gì thể hiện sự bất thường. Mà trong buổi đấu giá đợt đầu tiên cũng không hề có sự xuất hiện của bất kỳ ai trong Big5, ngay cả vé tùy tùng đi theo cũng không. Có lẻ bọn họ đều biết, ở đợt đầu tiên này sẽ chẳng có thứ gì đáng để họ phải xuất hiện.

Đợt thứ hai sẽ được diễn ra vào tối đêm nay và giá trị vật phẩm cũng sẽ được tăng lên đáng kể. Vì vậy bắt đầu từ đợt hai thì Kỷ Thần Hi muốn tham gia. Tất nhiên cũng không loại trừ những người còn lại trong Big5 cũng thế.

Có một sự cố nhỏ đã diễn ra khi Bệ Ngạn và Tiêu Đồ đi thám thính tình hình trên đảo và quanh khu vực dẫn đến lối vào nơi đấu giá. Hai người bọn họ đã vô tình chạm mặt hai người kỳ lạ, vì cả hai bên đều có những hành động không giống như là tùy tùng đi theo khách mời đấu giá, nên gần như ngay lập tức nảy sinh cảnh giác lẫn nhau.

Tiêu Đồ âm thầm đánh giá hai người lạ mặt có hành tung đáng ngờ. Anh ta có tự tin có thể một đánh bại cả hai và cướp lấy thứ thiết bị kỳ lạ một cách đáng ngờ trên tay của cô gái có chiều cao khiêm tốn kia. Vì thế anh ta không để ý đến lời khuyên ngăn của Bệ Ngạn, hướng về phía cô gái mà ra tay trước.

Bệ Ngạn vốn đang hoài nghi hai người trước mặt có thể là người của Zero mà Kỷ Thần Hi đã nhắc đến, mà nếu thật sự như thế thì cả hai tuyệt đối không phải loại tôm tép họ có thể dễ dàng đối phó. Còn đang đánh giá tình hình thì Tiêu Đồ bên cạnh đã lao lên, Bệ Ngạn đã cố ngăn cản nhưng bất thành, đành hướng về người còn lại mà động thủ, cố gắng hỗ trợ cho đồng đội.
 
Song Trùng
Chương 536: Thông tin về đợt đấu giá thứ hai



Nghe đến đây bỗng nhiên Kỷ Thần Hi ôm bụng dựa vào Tịch Cảnh Dương bật cười:“Cái cậu họ Tiêu đó lại dám nghĩ có thể lấy một chọi hai, hạ gục cùng lúc hai đầu lĩnh của Zero? Để tôi đoán xem nhé, hiện tại một trong hai đã bị thương rồi đúng không? Người bị thương không phải là Tiêu Đồ, mà sẽ là Bệ Ngạn?”

Người luôn bình tĩnh như Phụ Hí cũng không thể giấu được sự bất ngờ trên mặt, bởi vì Kỷ Thần Hi đã đoán chính xác việc đã xảy ra.

Mặc dù Tiêu Đồ là người ra tay trước còn Bệ Ngạn chỉ người hỗ trợ, nhưng đối thủ của họ lại chỉ nhắm vào Bệ Ngạn mà tấn công kịch liệt, khiến cậu ta không kịp đề phòng mà bị đánh gãy năm cái xương sườn. Sau đó nhân lúc Tiêu Đồ mất cảnh giác khi thấy Bệ Ngạn bị thương, hai người lạ mặt được cho là người của Zero đã biến mất mà không để lại bất kỳ dấu vết nào.

Vì tình trạng thương tích của Bệ Ngạn lúc đó nên Tiêu Đồ không thể đuổi theo, nhưng có một điều mà anh ta vẫn biết rõ, do chính sự tự cao và khinh địch của bản thân, mới khiến cho đồng đội bị thương. Lần đầu một người không biết suy nghĩ như Tiêu Đồ đã phải cảm thấy hối hận với việc bản thân đã làm, càng ân hận thêm khi nhìn thấy vết thương của Bệ Ngạn.

Nhưng theo lẽ thường, trước khi nghe đến kết quả thì hầu như ai cũng sẽ nghĩ người bị đả thương phải là Tiêu Đồ, thế mà Kỷ Thần Hi lại có thể đoán ngay Bệ Ngạn mới là người phải chịu cảnh đó, quả thật khiến cho người ta phải kinh ngạc.

Thật ra diễn cảnh này Kỷ Thần Hi đã sớm đoán trước được, từ khi tiếp xúc với năm người của Long Sinh Cửu Tử lúc còn trên du thuyền. Đặc biệt là anh bạn Tiêu Đồ đó, ăn nói đặc biệt khó nghe, chỉ biết nhìn những thứ trước mắt mà đánh giá thiếu khách quan.

Cô công nhận cách làm của Tiêu Đồ không phải hoàn toàn sai, khi gặp kẻ thù thì cần phải tốc chiến tốc thắng để tránh hậu hoạn về sau. Nhưng ai bảo cậu ta không may mắn như vậy, gặp trúng khắc tinh của lối đánh nhanh đó, đã thế còn đặc biệt xui xẻo khi gặp trúng cặp đôi Rain và Backy.

Nhìn vẻ ngoài thì Rain như một cô bé còn chưa thành niên, đã thế chiều cao lại vô cùng khiêm tốn khiến cho người ta cảm thấy cô chẳng có tí nào gọi là nguy hiểm hay mang tính đe doạ. Nhưng chỉ người của Zero và những kẻ từng bị cô bán hành cho mới biết được, đằng sau vẻ ngoài nhỏ bé đó là ác nữ với sức mạnh kinh hoàng đến thế nào. Vì chẳng ai ngờ đến một cô gái nhỏ đáng yêu lại có thể một đấm, đấm vỡ cả một pho tượng cao hơn hai mét làm bằng ruby đỏ.

Còn về Backy, tuy cậu ta không thể có sức mạnh như hack kiểu của Rain, nhưng khả năng của cậu ta chẳng hề kém cạnh gì. Tốc độ ra đòn và phản xạ của Backy vượt lên trên toàn bộ định luật vật lý mà Kỷ Thần Hi biết đến. Có lần cô đã tạo ra một hệ thống robot với tốc độ kinh người để làm đối thủ Backy. Kết quả của cuộc so tài đó chính là Backy giành chiến thắng tuyệt đối, biến sản phẩm cô tự hào thành một đống sắt vụn.

Cả hai người này khi hành động độc lập đã vô cùng đáng sợ, đừng nói đến lại đi cùng nhau thì đối thủ chỉ có thể chấp nhận treo lên bị đánh mà thôi. Đặc biệt, Rain thích nhất là ngược những kẻ có tính cách tự cao tự đại, cô không trực tiếp đánh kẻ đó nhưng sẽ đánh vào người mà người đó quan tâm, khiến hắn ta phải dằn vặt vì hành vi ngu ngốc của bản thân, đó chính là bài học nhớ đời nhất dành cho kẻ kiêu ngạo.

“Ngoại trừ chạm mặt hai người đó ra, mọi người còn phát hiện gì không?” Kỷ Thần Hi nhìn ra được cả Phụ Hí và Nhai Tệ đều đang muốn đặt câu hỏi cho cô, nhưng cô lại không muốn nói cho họ biết những nghi vấn đó, ai bảo cô là người phụ nữ thù dai chứ.

Phụ Hi cũng đành tạm gác những nghi hoặc của bản thân đi, tiếp tục báo cáo:“Tuy không tra ra được thông tin cựu thể của các vật phẩm sẽ được đấu giá, nhưng Bá Hạ và Nhai Tệ có nghe ngóng được, ở đợt đấu giá thứ hai sẽ có một chương trình virus vô cùng đáng gờm, có khả năng công kích diện rộng trên hệ thống chủ của các công ty liên quan đến công nghệ.”

Nhai Tệ tiếp lời:“Sau đó toàn bộ dữ liệu của công ty đó sẽ bị đánh cắp và xoá sổ toàn bộ. Hiện tại đang có rất nhiều người muốn nhắm đến chương trình virus này, mục tiêu của họ rất rõ ràng, khi muốn dùng thứ thấp kém đó để đối phó với hai nhân vật lớn của Big5 là Sea và A&D.”

Một dữ liệu nhỏ của hai ông trùm công nghệ đó, tương đương với con số hàng tỷ đồng R (đơn vị tiền tệ của R Quốc). Vậy nên cho dù có bỏ ra mấy trăm tỷ để nắm được trong tay chương trình virus đó, thì kẻ đấu giá thành công có thể thu về con số gấp trăm ngàn lần số tiền đã bỏ ra.

Cùng chính vì lí do này mà có thể nói, thứ được chờ đợi nhất ở đợt thứ hai của buổi đấu giá chính là chương trình virus. Khi kẻ bình thường có tham vọng thâu tóm các ông trùm và các ông trùm phải tìm cách bảo vệ tài sản của bản thân, dù là trong trường hợp nào đi nữa thì kẻ được lợi nhiều nhất chính là người đứng sau Black, một kẻ đầy thủ đoạn và toan tính.

…----------------…
 
Song Trùng
Chương 537: Trường hợp có một không hai



Từ đầu đến cuối, ngoại trừ cảm thấy hả dạ khi biết Tiêu Đồ đã nhận được một bài học xứng đáng ra, thì Kỷ Thần Hi luôn vô cùng nghiêm túc cùng Tịch Cảnh Dương lắng nghe tình hình của buổi đấu giá từ Phụ Hí và Nhai Tệ.

Sau khi biết được trọng tâm của đợt hai chỉ là xoay quanh đấu đá thương mại thông qua chương trình virus, Kỷ Thần Hi nghiêng đầu nói với Tịch Cảnh Dương:“Xem ra cả tối nay không cần tham gia cũng được…”

Tịch Cảnh Dương cũng có tính toán riêng, khẽ gật đầu tán thành:“Anh cũng nghĩ vậy, trước mắt chúng ta có thể tận dụng khoảng thời gian này để nghiên cứu cơ cấu của khu vực đấu giá, sẽ có ít cho đợt thứ ba diễn vào ngày mai.”

Phụ Hí và Nhai Tệ lần nữa ngơ ngác nhìn nhau, Nhai Tệ lên tiếng trước:“Thiếu chủ, dựa vào khả năng của ngài đúng là có thể đối phó được với chương trình virus đó, nhưng chúng ta cũng không nên để nó rơi vào tay của một trong bốn Big5 còn lại được.”

Phụ Hí đồng tình tiếp lời:“Thực lực người đứng sau thật sự của A&D vô cùng đáng gờm, nếu để chương trình virus đó rơi vào tay hắn, hậu quả khó mà lường trước được, xin thiếu chủ hãy nghĩ lại! Việc điều tra cứ việc giao cho…”

“Không thể.” Kỷ Thần Hi khẽ lắc đầu rồi cắt lời của Phụ Hí, rồi giải thích:“Về đêm, hệ thống bảo mật trên hòn đảo này sẽ kích hoạt thêm một lớp ẩn, các cậu không nên hành động vào lúc này, rất dễ bị đội quản trị hệ thống phát hiện ra.”

Nhai Tệ cảm thấy khó hiểu:“Nếu vậy thì làm cách nào mà thiếu chủ phu nhân và thiếu chủ có thể điều tra cơ cấu của khu vực đấu giá? Làm vậy có phải quá nguy hiểm không?”

Tịch Cảnh Dương cong môi:“Chưa ai nói với hai người, hệ thống bảo mật của Black, do chính thiếu chủ phu nhân của các cậu làm ra à?”

Phụ Hí và Nhai Tệ lần nữa đứng hình, không thể phản ứng lại tin tức động trời vừa nghe được.

Cái hệ thống bảo mật so được với hệ thống bảo mật hàng đầu thế giới của Harmodius, mà ngay cả các tổ chức chống mã hoá từ các cường quốc lớn cũng chẳng công phá được, vậy mà tác giả của nó lại là một cô gái trong chỉ mới đôi mươi?

Rốt cuộc là do thiếu chủ của họ nói đùa, hay do họ nghe nhầm thế? Trên đời lại có chuyện phi thực tế đến thế sao?

Dù không tin và đầy hoài nghi, Phụ Hí vẫn phải nhắc nhở Tịch Cảnh Dương về chương trình virus bằng giọng nói có chút run rẩy:“Vậy…vậy còn chương trình virus…”

Lần này đến lượt Kỷ Thần Hi nhướng mày cong môi hỏi:“Bên Hắc Diệm cũng có nhúng tay vào Sea sao?”

Phụ Hí gật đầu đáp:“Đúng vậy thưa thiếu chủ phu nhân. Chúng tôi đều phải trải qua những buổi huấn luyện chuyên nghiệp sao cho có thể thông thạo được mọi thứ ở mức tốt nhất. Vì vậy công việc của Sea cũng được xem là một phần nhiệm vụ của chúng tôi.”

Kỷ Thần Hi ồ lên một tiếng, rồi quay sang nhìn người đàn ông cạnh mình bằng ánh mắt mang theo ý cười. Hoá ra không chỉ có mình cô bóc lột sức lao động của người nhà. À không, phải nói là tận dụng tối đa nguồn lực có sẵn.

“Không cần lo về chương trình virus gì đó đâu, nếu thật sự có thứ như thế tồn tại, Sea hay A&D đã không phát triển như ngày hôm nay. Cho dù là thật sự có đi chăng nữa, có tôi ở đây thì thứ virus đó cũng chỉ là món đồ chơi trẻ con thôi.”

Phụ Hí vẫn còn do dự:“Chuyện này…”

Nhai Tệ cướp lời:“Vâng, đã rõ! Đêm nay chúng tôi sẽ chỉ ở bên ngoài quan sát, nếu cần thiếu chủ và thiếu phu nhân có thể ra lệnh bất cứ lúc nào, chúng tôi sẽ có mặt ngay lập tức.”

Kỷ Thần Hi hài lòng gật đầu với thái độ của Nhai Tệ. Rõ ràng trong lòng vẫn đầy nghi ngờ, nhưng cô gái này vẫn hiểu rõ một vấn đề, mệnh lệnh của cấp trên là tuyệt đối.

“Cần hoá trang không?” Tịch Cảnh Dương chống cằm nhìn cô khẽ hỏi.

Xét về tình hình hiện tại, người của Zero đã chia ra hành động và giám sát toàn bộ góc nhìn trên đảo, nên việc Kỷ Thần Hi bị nhận ra cũng chỉ là vấn đề thời gian. Còn nếu vẫn giữ nguyên hình dáng thật, lại quá dễ gây chú ý với người xung quanh, đến khi đó cũng sẽ khiến cho cô bị nghi ngờ. Không hoá trang hay hoá trang đều gặp phải phiền phức, vậy nên Tịch Cảnh Dương đã để cô tự quyết định.

Kỷ Thần Hi trầm mặc một lúc để suy nghĩ, một lúc sau cô thả lỏng cơ mặt, cong môi nói:“Vẫn chưa xác định được mục đích của họ lần này, nên để lộ thân phận thì coi cũng chẳng được.”

“Vậy nên…?”

“Sẽ hoá trang, nhưng không để họ phát hiện là được thôi.”

“Còn anh?”

“Lão đại của Sea ơi, anh không biết anh nổi tiếng thế nào đối với căn cứ Zero sao?”

“Hửm?”

Lúc này Kỷ Thần Hi nghiêng đầu khẽ thầm thì bên tai anh:“Mục tiêu duy nhất còn sống khi Zero đã nhận đơn trừ khử, anh là trường hợp có một không hai mà ai ai trong căn cứ cũng chú ý đến đấy.”
 
Song Trùng
Chương 538: Mục tiêu đến từ Nước Z



Mười năm trước.

“Đơn từ Nước Z sao? Chi số tiền lớn thế này, rốt cuộc là hận đối phương đến mức nào chứ.” Caesar nhìn vào màn hình máy tính tặc lười nói.

Trong giới của bọn họ có một trang web dùng chung về việc đăng thông tin mục tiêu muốn ám sát cùng với số tiền treo thưởng cụ thể. Nhưng trang web này không phải là dành cho một người bình thường, vì chỉ có những người có mối quan hệ và tiền tài đủ mạnh thì mới biết đến và đăng ký tài khoản trang web.

Thông thường khi lệnh ám sát được đăng lên, các sát thủ có tài khoản trang web sẽ nhận được thông báo. Nếu như họ đảm bảo khả năng thành công thì sẽ nhận đơn và tiến hành công việc một sát thủ nên làm. Đối với mỗi đơn như thế chỉ áp dụng duy nhất cho một người nhận, nên nếu thất bại thì tài khoản của sát thủ đó sẽ bị cấm trong thời gian một năm. Vì lí do này mà không ai dám tùy tiện nhận đơn một cách tuỳ tiện, mà còn phải tính toán đến xác suất thành công trước khi ra tay.

Tuy nhiên lần này lại xuất hiện một lệnh ám sát vô cùng đặc biệt, khi người đăng bài đã chỉ định chỉ duy nhất người của Zero nhận đơn thì hắn ta mới chi ra số tiền thưởng trị giá một trăm tỷ đô. Cũng vì yêu cầu đặc biệt này nên nhiều sát thủ có máu mặt cũng phải dè chừng không dám tự ý nhận đơn, vì chẳng một tên điên nào lại tranh giành đơn hàng với Zero.

Caesar là người được giao nhiệm vụ túc trực trên máy để kiểm tra xem có đơn ám sát nào liên quan đến quý tộc R Quốc hay không, vì chỉ cần có đơn liên quan thì Zero chưa từng từ chối, dù không cần trả đồng tiền thưởng nào thì họ vẫn sẽ nhận đơn vô điều kiện. Mà tỉ lệ thành công luôn luôn là trăm phần trăm.

Nên khi trong thấy một đơn hàng chỉ định cụ thể dành cho Zero, dù không liên quan đến quý tộc thì Caesar cũng tò mò mà vào xem thử.

Thông qua một số thủ thuật mã hoá, toàn bộ thông tin của người đăng bài và thông tin mục tiêu đều nằm trong tay Caesar. Chỉ có điều thông tin của mục tiêu quá đặc biệt, khi nó sạch sẽ đến mức khó tin và dễ khiến người ta cảnh giác.

Có thể nói thông tin khiến Caesar chú ý nhất chính là mục tiêu xuất thân từ Giáo Viện và hiện tại vẫn đang sinh sống tại Nước R. Mà vào thời điểm đó, giáo sinh của Giáo Viện chỉ có thể là người của giới quý tộc R Quốc, nên Caesar chuyển từ tò mò sang nhận đơn không một chút do dự.

Vô tình vào lúc ấy Kỷ Thần Hi lại có chuyện muốn tìm Caesar, nhìn thấy cậu vừa nhận một đơn hàng với vẻ mặt có chút khó coi nên cũng vu vơ hỏi:“Lại là đơn ám sát quý tộc à?”

Caesar vừa giúp Kỷ Thần Hi mã hoá phần tài liệu cô đem đến vừa trả lời:“Có thể…Mục tiêu lần này có chút đáng ngờ, đệ sẽ giao lại cho Rain và Backy.”

Kỷ Thần Hi có chút bất ngờ:“Là mục tiêu kiểu gì, lại để cặp đôi ma quỷ đó cùng hành động thế kia?”

Thời điểm đó Rain chỉ mười lăm tuổi nhưng lại là nỗi kinh hoàng của giới sát thủ, vì chẳng có cô bé mười lăm tuổi nào tay không đập nát một chồng gạch gói năm mươi viên cùng một lúc cả.

Caesar hơi nhíu mày đáp:“Là giáo sinh của Giáo Viện, ngoại trừ điều này thì toàn bộ những thông tin còn lại của kẻ đó rất đáng ngờ.”

“Giáo Viện? Vậy chẳng phải là quý tộc rồi sao? Ha, đã là quý tộc lại có kẻ có *profile sạch cơ à…”

(*Profile cá nhân thường được hiểu là hồ sơ cá nhân. Trong hồ sơ cá nhân chứa thông tin và nội dung về bản thân nhằm mục đích cụ thể. Thông thường, profile cá nhân được sử dụng để giới thiệu khả năng nghề nghiệp của cá nhân đến đối tác, khách hàng và nhà tuyển dụng.)

Vào khoảng thời gian ấy, thế lực của Asmodeus vẫn còn rất mạnh, nên hiển nhiên giới quý tộc lúc này tàn bạo đến mất nhân tính. Tuy nhiên vẫn có một số ngoại lệ, gia tộc Baron là một trong số đó. Nhưng cũng chỉ có gia tộc Baron hành động trực tiếp ngoài ánh sáng, còn lại các gia tộc khác đều im hơi lặng tiếng để tránh sự chú ý.

Vậy nên khi nhắc đến hai từ quý tộc, họ chỉ có thể nghĩ ngay đến những kẻ hung bạo không có tính người, cần phải bị loại bỏ. Nay lại xuất hiện một nhân vật có lai lịch sạch sẽ ở trong giới quý tộc, khiến Kỷ Thần Hi cũng phải tò mò.

Caesar đã mã hóa xong tài liệu Kỷ Thần Hi cần rồi đưa lại cho cô bản đã mã hoá, cậu nghiêng người qua để cô có thể nhìn rõ màn hình máy tính của mình sau đó chỉ tay lên mục tiêu được chỉ định.

“Hắn ta có thể không phải quý tộc, vì hắn là người Nước Z. Nhưng hắn lại là giáo sinh cho nên không tránh khỏi liên can với bọn người man rợ đó, vẫn là diệt trừ sớm thì tốt hơn.”

Nước Z…giáo sinh đến từ Nước Z?

Kỷ Thần Hi thoáng đơ người mấy giây rồi đẩy Caesar ra, căng thẳng nhìn thông tin trên màn hình.

Mục tiêu: Tịch Cảnh Dương

Quốc tịch: Z Quốc

Giới tính: Nam

Tuổi: 17

Cùng một số thông tin chi tiết khác và bao gồm cả một tấm ảnh với gương mặt quá đỗi quen thuộc đối với Kỷ Thần Hi.
 
Song Trùng
Chương 539: Đạo đức nghề nghiệp



Không phải lần đầu nhưng Kỷ Thần Hi rất ít khi lộ ra biểu cảm đằng đằng sát khí như muốn trừ khử ai đó ngay lập tức. Thế nên Caesar không tránh khỏi có chút lo sợ, vô thức nhích ghế ra xa người chị gái nguy hiểm của mình. Tuy nhiên còn chưa chưa nhích được bao nhiêu thì tay ghế đã bị cô nắm mạnh rồi kéo lại và nở một nụ cười “vô cùng hiền từ” với cậu.

“Này Caesar, chúng ta nói chuyện chút đi.”

Caesar toát mồ hồi lạnh xua tay như gặp quỷ:“Tỷ…tỷ bớt giận! Đệ thật sự không biết hắn ta là kẻ thù của tỷ, đệ sẽ chuyển đơn hàng này cho tỷ ngay, để tỷ tự mình đi giải quyết hắn!”

Kỷ Thần Hi nhướng một bên mày, đưa tay lên gõ nhẹ lên đầu Caesar, khiến cậu phải kêu lên vì đau, cô bật cười nói:“Ai bảo với đệ anh ấy là kẻ thù của tỷ? Còn nữa, đơn hàng này không được nhận. Ngoài ra hãy truy ngược lại thông tin người đăng bài, tất cả thông tin của hắn gửi qua mail cho tỷ.”

Caesar đờ người ra:“Đệ…đệ nhận đơn rồi, với lại…làm gì có sát thủ nào đi truy ngược thông tin của khách hàng chứ…”

Mặc dù làm sát thủ nhưng cũng phải có đạo đức nghề nghiệp chứ!

Kỷ Thần Hi lại nhoẻn miệng:“Đạo đức nghề nghiệp luôn cơ à?”

Caesar:"…" Đệ có thể thề là đệ chỉ mới nghĩ trong đầu thôi, vẫn chưa có nói ra mà!

“Tỷ không cần biết, tóm lại là đơn hàng này không được nhận, nếu lỡ nhận rồi thì để tỷ giải quyết.”

“Nhưng mà…đơn hàng này chỉ định chỉ Zero mới được nhận, nên hiện tại ai cũng biết chúng ta nhận rồi…nếu không làm được thì không nói đến việc bị khoá tài khoản, mà còn ảnh hưởng rất lớn đến danh dự của căn cứ chúng ta…”

“Quan trọng không?”

Caesar gào thét trong lòng: Có! Rất rất quan trọng đó!

Dù vậy anh chàng cũng không dám nói ra miệng, ai bảo bà chị của cậu ta còn đáng sợ hơn việc danh tiếng của căn cứ bị hủy cơ chứ.

Kỷ Thần Hi nheo mắt nhìn chằm chằm vào Caesar, tuy thanh nhiên không nói gì hết nhưng cô vẫn thừa biết câu trả lời của cậu.

“Không khó giải quyết lắm đâu.”

Nói xong Kỷ Thần Hi kéo bàn phím rời của máy tính Caesar ra, bắt đầu thao tác. Rất nhanh cô đã trả lại máy cho Caesar, kèm một nụ cười dửng dưng rồi quay lưng cầm theo sấp tài liệu được cậu đã mã hóa trước đó, rời đi.

Caesar khó hiểu nhìn nhìn lên màn hình, trên góc nhỏ của mục thông báo đã hiện lên con số 99+ đỏ chót, đã thế số lượng thông báo còn đang không ngừng tăng lên, Caesar nhanh chóng bấm vào xem thử rốt cuộc là chuyện gì. Nhưng không xem thì thôi, xem rồi cậu bị doạ cho hoảng sợ tới mức té xuống ghé một cách đau điếng.

[Bài đăng cách đây 3 phút trước.

CS(Z) trả lời @user267200819:

Con mẹ mày! Đã đăng bài muốn giết anh rể của tao thì thôi đi, còn dám tag thẳng nhà vợ của anh ấy vào, bộ mày chán sống lắm rồi đúng không? Sẵn tiện tại đây tao xin tuyên bố, bất kỳ ai lấy được cái đầu của thằng cẩu đăng bài, Zero sẽ thưởng nóng một nghìn tỷ đô!

Nhắn nhủ thêm, mày nên cảm thấy may mắn vì bọn tao vẫn còn có đạo đức nghề nghiệp đi, nếu không để đích thân Zero ra tay thì mày không chỉ mất đầu thôi đâu!]

Bài đăng do tài khoản có ký hiệu (Z) đăng lên, còn ai không biết là tài khoản đến từ Zero, cho nên lượng tương tác đã tăng lên một cách chóng mặt.

Caesar còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì vô tình đọc được một vài bình luận phía dưới.

[Shenzhen: Tôi còn tưởng Zero bị úng não hay gì lại nhận một đơn hàng tầm thường như thế, hoá ra là bảo vệ người nhà.]

[Saturn: Gọi là anh rể, vậy đại ma đầu của Zero là nữ à? Tôi phải tìm thông tin kẻ đã cướp nữ thần của tôi đi mới được!]

[Capetown trả lời @Saturn: Anh bạn lầu trên, anh bạn nghĩ Zero đã dám đăng bài kiểu này thì còn để xót lại thông tin nào của anh rể nhà họ hả? Muốn tìm thì tìm cái đầu giá nghìn tỷ đi, ha ha!]

Caesar lặng người một lúc rồi bừng tỉnh vì suy nghĩ rối rắm trước đó đã được đả thông. Cách làm của Kỷ Thần Hi không chỉ giữ vững danh tiếng cho Zero, mà còn cảnh cáo đến toàn giới sát thủ một điều, chớ động vào người của Zero, nếu không kết quả chỉ có một chữ chết. Ví dụ tiêu biểu chính là cái tên đang bị toàn giới sát thủ điên cuồng truy tìm kia.

Qua một lúc sau Caesar phát hiện tài khoản user267200819 đã hoàn toàn biến mất khỏi hệ thống, có lẻ hắn ta cũng đã đọc được bài đăng mà Thần Tỷ của cậu dùng tài khoản của cậu đăng lên trước đó. Tuy nhiên cũng quá muộn rồi, giới sát thủ của bọn họ chỉ cần năm phút thôi cũng đủ để tra ra dòng họ tám đời của mục tiêu rồi.

Caesar âm thầm thay Kỷ Thần Hi chuyển cho tài khoản có id tên là Saturn một nghìn tỷ đô đúng như bài đăng đã nói, vì đối với mục tiêu bình thường cỡ này sẽ không có chuyện ám sát thất bại.

Và Saturn đó cũng không khiến cậu thất vọng, vì ngay trong ngày đã gửi ảnh một cái đầu be bết máu qua, kèm với đó là màn hình tài khoản user267200819 mà anh ta đã khôi phục lại được từ máy tính của đối phương.
 
Song Trùng
Chương 540: Người đẹp và quái vật



Tuy nhiên trước lúc đó, thì toàn bộ người của Zero lũ lượt chạy đến tìm Caesar để tra hỏi cái người mà cậu gọi là anh rể kia là ai, khiến cho cậu giải thích thôi cũng muốn sang chấn tâm lý.

Cũng từ đó về sau, mục tiêu bị ám sát đột nhiên trở thành người nhà, đã trở thành truyền kỳ tại căn cứ Zero. Mặc dù hình ảnh và thông tin của người đó đều đã bị Kỷ Thần Hi xoá sạch, nhưng Caesar vẫn còn giữ được một tấm ảnh nên nó cũng lan truyền chóng mặt trong căn cứ. Vì vậy, hễ là người của Zero đều tự biết, không ai được động đến tên nam nhân trong ảnh, vì Thần Tỷ của họ đã chấm trúng hắn ta rồi.

***

“Tiểu Hi, anh có vô tình chọc giận em không?” Tịch Cảnh Dương ngây người nhìn bộ dạng mà cô giúp anh hoá trang, chỉ biết cạn lời nhăn mặt.

Trên đầu anh là một chiếc mũ cao ngất, làm bằng vải có họa tiết kỳ lạ, như những lớp da rắn chồng chéo lên nhau. Khuôn mặt anh được trang điểm với những đường vẽ sắc sảo, tạo nên vẻ ngoài đầy ma mị và bí ẩn.

Nhưng điều khiến Cảnh Dương choáng váng nhất chính là bộ trang phục Kỷ Thần Hi đã chọn cho anh. Đó là một chiếc áo dài bằng vải thô, dài tận chân, điểm xuyết những chi tiết như vảy cá, lông chim và những mảnh kim loại lạ mắt. Toàn bộ set đồ tạo nên một vẻ ngoài hoàn toàn xa lạ, vừa kỳ dị vừa hấp dẫn.

Tịch Cảnh Dương nhìn mình trong gương mà khoé môi giật mạnh. Không ngờ cô đã hoá trang cho anh một cách sáng tạo và ấn tượng đến như vậy. Anh chẳng biết phải nói gì nữa, chỉ muốn hỏi anh đã đắc với cô trong lúc anh không để ý đến hay không.

Trái ngược với phòng cách thời trang thảm hoạ của Tịch Cảnh Dương, Kỷ Thần Hi cũng vừa trang điểm và thay đồ xong, đang đứng trước gương quay qua quay lại trầm ngâm một chút, rồi nói với anh:“Hoàn hảo, chúng ta đi được rồi.”

Cô trang điểm đậm đến mức khiến vẻ đẹp tự nhiên của mình ẩn đi, thay vào đó là một vẻ đẹp lộng lẫy, quyến rũ. Bộ váy ngắn màu đỏ rượu chỉ vừa đủ che lại phần quan trọng, khoe trọn đôi chân thon dài và làn da trắng muốt. Đặc biệt là phần cúp ngực ôm trọn lấy vòng một, có khiến cho không một ai rời mắt khỏi cô được. Tất cả tạo nên một hình ảnh hoàn toàn trái ngược với Kỷ Thần Hi vốn có ngoại hình có chút trẻ con.

Đương nhiên mái tóc dài màu trắng bạch kim cũng được cô khéo léo che đi, bằng một bộ tóc giả màu vàng kim với đuôi tóc màu xám bạc. Mái tóc chân thật đến mức dù nhìn gần hay xa đều không ai nhận ra đó là tóc giả.

Có thể nói với bộ dạng hiện tại của Tịch Cảnh Dương và Kỷ Thần Hi khi cùng đi ra ngoài, thì chẳng khác nào câu chuyện cổ tích người đẹp và quái vật.

Tịch Cảnh Dương nhìn cô chằm chằm, đánh giá từ trên xuống dưới, nở nụ cười không thể nào miễn cưỡng hơn được nữa, cất giọng hỏi:“Em thật sự…muốn mặc bộ đồ này ra ngoài?”

Kỷ Thần Hi hoàn toàn nhận ra ý tứ cảnh cáo trong chất giọng trầm ấm ấy, vẫn vô tư quay qua quay lại trước gương:“Hừm…đúng là thiếu thiếu thứ gì đó…”

Tịch Cảnh Dương thầm thở phào, cũng may cô vợ nhỏ của anh còn biết bộ váy này hở quá bạo, nên cần thêm một cái áo để khoác ngoài nữa. Nào ngờ còn chưa kịp lấy áo đưa cho cô, thì Kỷ Thần Hi lại nói:“Thiếu một đôi cao gót rồi, anh mau đi tìm cho em đi.”

Tịch Cảnh Dương tay còn chưa chạm kịp vào áo khoác:"…"

“Anh nhìn em làm gì? Còn không tìm giúp em đi, chẳng phải anh nói anh đã thay em chuẩn bị hết rồi sao?”

“Em xác định, chỉ thiếu một đôi cao gót?”

“…Đúng thật là vẫn thiếu cái gì ấy…”

“Nhớ kỹ lại xem…có phải đang rất lạnh không?”

“À, em nhớ ra rồi, vẫn còn thiếu một cặp kính đen! Đã hoá trang thành cặp đôi nhà giàu mới nổi, sao có thể thiếu thứ làm tăng độ ngầu đó được! Em nói có đúng không?”

“…”

Đủ rồi. Tịch Cảnh Dương cảm thấy anh đã quá đánh giá cao sức chịu đựng của bản thân rồi, trực tiếp cầm áo lên khoác cho cô.

Kỷ Thần Hi nhíu mày tránh đi:“Không mặc, em đã cố tình ăn mặc thành thế này rồi, giờ anh che lại hết thì còn ý nghĩa gì nữa!”

“Vậy em nghĩ em mặc thế này để đám đàn ông…à không ngay cả phụ nữ luôn, nhìn thấy em trông bộ dạng này, em có nghĩ đến cảm nhận của anh không?”

Kỷ Thần Hi bỗng chóc lặng người không trả lời. Trước đến nay cô đã quen tự làm theo ý mình, dù sao chẳng ai của Zero có thể khiến cô thay đổ quyết định. Thế nhưng lần này cô lại thật sự quên mất, cô không phải sống chỉ vì bản thân cô nữa, mà bên cạnh cô lúc này chính là một nửa sinh mệnh còn lại của cô.

“Xin lỗi…em sẽ thay bộ khác ngay…” Thay đổi một chút, có lẽ cũng không ảnh hưởng quá nhiều đến kế hoạch ban đầu đâu…

Tịch Cảnh Dương nhìn thấy cô buồn rầu thì cũng không nỡ nặng lời nữa, bất lực đỡ trán mà thở dài:“Thôi được rồi, vẫn là để anh làm đi.”
 
Song Trùng
Chương 541: Không nên xuất hiện



Sau cùng dưới bàn tay của Tịch Cảnh Dương, ngoại hình của hai người không đến mức chênh lệch một cách khập khiễng như ban nãy nữa, tuy vậy khi đứng giữa đám đông vẫn không che giấu được sự nổi bật của cả hai.

Từ đầu đến cuối Tịch Cảnh Dương biết rõ khả năng hoá trang của Kỷ Thần Hi không phải dạng thường, dù sao sinh tồn trong giới sát thủ nhiều năm như thế cô sẽ không phạm phải sai lầm hạ đẳng như thế.

Dù biết là vậy nhưng anh không hề hỏi lí do vì sao cô phải cố ý khiến bản thân trở nên nổi bật, khi đang muốn hành động trong bóng tối. Bởi vì anh biết rất rõ, mục đích ngay từ đầu của cô vốn không phải là ẩn nấp để giúp đỡ cho Zero, mà là trực tiếp gây sự chú ý khiến của mọi người. Đến khi đó sự cảnh giác của họ đối với những người đang âm thầm hành động kia, sẽ giảm xuống mức thấp nhất.

Có thể tự nhận biết được một vài chuyện, nên Tịch Cảnh Dương chưa từng mở lời tra hỏi cô điều gì, vì nếu Kỷ Thần Hi muốn nói sẽ tự nói với anh, còn nếu cô vẫn im lặng có nghĩa là chưa đến lúc anh cần phải biết những chuyện đó.

***

Nơi nào đó bên trong khu vực đấu giá.

Bước vào căn phòng rộng lớn, tường được phủ kín những tấm canvas đắt giá và các bức tượng xa xỉ. Ánh đèn mạnh chiếu rọi xuống bàn đấu giá gỗ bóng loáng, nơi các nhà đấu giá chuyên nghiệp lướt nhanh tờ giấy với những con số khổng lồ.

Các khách hàng, những tay chơi đích thực, ngồi yên lặng trong phòng riêng quan sát thông qua màn hình, ánh mắt chăm chú dõi theo từng lời giới thiệu của người dẫn đấu. Không khí căng thẳng, hồi hộp bao trùm cả khán phòng, khi từng món đồ được chốt giá với những con số khiến người bình thường phải choáng váng. Đây là nơi diễn ra những cuộc chạm trán của những kẻ quyền lực, những tay chơi cao cấp trong giới siêu giàu.

Cảm nhận điện thoại vừa rung lên, Kỷ Hàn Phi nhíu mày lấy nó ra từ trong túi áo, bật lại nguồn.

Đây cũng là một trong những tính năng đi trước mọi dòng điện thoại của các hãng khác, khi cho dùng hết pin hay tắt nguồn, chỉ cần đối phương dùng tính năng tin nhắn khẩn cấp thì điện thoại nhận tin nhắn vẫn sẽ rung lên báo hiệu.

Tính năng này tuy có vẻ ít hữu dụng, nhưng đối với những người có công việc đặc thù nên phải thường xuyên tắt máy lại vô cùng hữu ích. Bởi vì chẳng ai lại gửi đi tin nhắn khẩn cấp vào lúc bình thường cả, chỉ có những trường hợp cấp bách mới phải dùng đến tính năng này.

Ngoài ra bên trong nơi diễn ra buổi đấu giá được trang bị vô số máy phát sóng gây nhiễu tín hiệu, nên khi bước vào nơi này thì dù là điện thoại, rada hay các thiết bị liên lạc khác, đều trở nên vô dụng.

Tuy nhiên Kỷ Hàn Phi vẫn có thể dùng chút thủ thuật nhỏ để phá sóng gây nhiễu ấy, thêm nữa các thiết bị chuyên dụng do A&D chế tạo ra, đều có thể sử dụng bình thường trong bất kỳ môi trường nào. Vậy nên dù đã vào bên khu vực chặn tín hiệu, anh và những người còn lại của Zero vẫn có thể liên lạc với nhau thông qua bộ đàm siêu nhỏ.

Mà vào thời điểm này, lại nhận được tin nhắn khẩn, xem ra chỉ có thể là do người của Zero ở bên ngoài gửi đến. Nhưng người đó lại dùng tin nhắn thay vì liên lạc qua bộ đàm, chắn hẳn không muốn những người còn lại biết được. Đấy cũng là lí do vì sao Kỷ Hàn Phi cảm thấy khó hiểu khi nhận được tin nhắn.

Sau gần nửa phút, mà hình điện thoại cũng đã lên nguồn và không ngoài dự đoán của Kỷ Hàn Phi, khi người gửi tin nhắn đến chính là Delmar - người đáng lẻ đã được phân công quan sát các khách mời lên đảo trước khi diễn ra buổi đấu giá thứ ba.

[D: A.G đã lên đảo.]

Vỏn vẹn vài chữ cũng đủ khiến Kỷ Hàn Phi lặng người mất một lúc. Vốn muốn tự mình tham gia hai buổi đấu giá ban đầu trước, để không bỏ xót bất kỳ điểm khả nghi nào. Nhưng hiện tại xem ra anh không thể nán lại nơi này thêm được nữa, nhanh chóng cầm áo khoác lên, âm thầm rời khỏi căn phòng riêng đầy xa hoa.

Hai vé mời dành cho thành viên của Big5 đều đang nằm trong tay anh, vậy nên con bé ấy không thể nào tham gia vào buổi đấu giá được. Trừ khi…người đàn ông đó ngoại trừ có thân phận là chủ nhân của Sea thuộc Big5 ra, thì hắn ta vẫn có một thế lực khác nữa, mà thế lực đó chắc chắn cũng thuộc Big5

Nhớ lại bốn tấm vé trắng nhận từ tay Tịch Cảnh Dương, Kỷ Hàn Phi vừa đi vừa nghiến răng vì tức giận.

Sao anh có thể ngu ngốc đến mức này, đáng lẻ phải đoán được Tịch Cảnh Dương có vấn đề, nếu không hắn ta cũng sẽ không tự tin mà đảm bảo có thể đưa cho anh bốn tấm vé trắng khi anh chỉ vừa mới mở lời. Vậy nên trong tay hắn ta nhất định vẫn còn hai vé đen để tham gia đấu giá.

Kỷ Hàn Phi không sợ có thêm người tham gia, nhưng anh đã đoán được đôi phần mục đích trọng điểm của buổi đấu giá lần này, anh thật sự lo lắng…cái nhân cách đáng sợ kia của Kỷ Thần Hi lần nữa bị k*ch th*ch mà xuất hiện.

Vì thế, cô không nên xuất hiện ở nơi này, anh không cho phép bất kỳ điều gì tổn thương đến cô một lần nữa.
 
Back
Top Bottom