Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Song Trùng

Song Trùng
Chương 451: Quét mã kiểm chứng



Ngay sau khi nhân viên đem máy quét đến, Tịch Hàng liền gọi Nam Cung Lục Trà cùng lên sân khấu. Ông đã lấy thân phận gia chủ tiền nhiệm của Tịch Gia ra đảm bảo, chính mắt ông nhìn thấy vòng tay của cô mang số 77 ngay từ đầu và cũng khẳng định cô gái đeo mặt nạ là người đã làm giả vòng tay.

Nam Cung Lục Trà mang theo bộ dạng uất ức đáng thương lên sân khấu, cứ như cả thế giới này đều có lỗi với cô, khiến người ta phải đồng cảm và muốn bảo vệ cô.

Còn cô gái đeo mặt nạ, từ đầu đến cuối vẫn giữ nguyên phong thái không sợ trời không sợ đất, chẳng lấy chút e dè trước sự đe doạ đến từ phía Tịch Hàng. Ngược lại, chính khí chất này của cô, còn gây ra áp lực vô hình cho người xung quanh.

Có thể hình dung, khi Nam Cung Lục Trà rơi lệ, ai cũng muốn vì cô mà chở che bảo vệ. Còn cô gái bí ẩn vẫn chưa lộ mặt kia, nơi nào cô bước qua, thì dường như mọi người xung quanh đều trở thành vô hình. Có thể bởi vì khí chất vương giả cao quý xuất phát từ chính bên trong con người cô.

Bản thân cô không cố tỏ ra nổi bật, nhưng sự nổi bật lại vì cô mà tồn tại.

Lúc này Mục Hành nhìn diễn biến ra nông nổi này, anh biết rằng cho dù là chúa cũng không cứu nổi anh nữa rồi. Không cần biết trong số hai người ai mới là người mang vòng hiệu số 77 thật, thì anh cũng chết chắc!

Cũng may đến giờ vị kia của Boss vẫn chưa xuất hiện, nếu không Boss của anh có thể sẽ vì cô mà lật mặt với hai nhà Nam Cung Gia và Kỷ Gia cùng lúc mất.

Có điều, cô gái đeo mặt nạ kia khiến anh có chút tò mò. Trong danh sách khách mời không hề có người nào như cô cả, vậy cô là ai? Chẳng lẻ là người mà Boss đặc biệt sắp xếp để đối phó với Nam Cung tiểu thư kia?

Công nghệ vòng tay số hiệu kia, chính là sản phẩm được làm từ tay của vợ Boss, chuyện xảy ra sơ sót hầu như là không thể xảy ra.

Cô gái đeo mặt nạ trông có vẻ vô cùng tự tin, không giống như đeo vòng giả. Còn Nam Cung Lục Trà thì không cần nhắc đến, anh thừa biết vòng của cô ta không thể nào là thật được rồi.

Nhưng mà, trong thời khắc rối rắm này, Boss của anh ở đâu rồi hả! Vị cầm mic nói lung tung gây chuyện kia là cha của anh đó Boss ơi! Tôi chỉ là một thư ký nhỏ nhoi, sao dám bật lại cha của Boss được chứ!

Ai đó làm ơn cứu tôi ra khỏi đây đi, tôi không muốn đứng chung với mấy con người ma quỷ này thêm một giây một phút nào nữa!

Trên sân khấu, khi Nam Cung Lục Trà và cô gái đeo mặt nạ cùng tiến đến chỗ máy quét, Tịch Hàng liền dùng mắt ra hiệu cho nhân viên quét mã. Anh chàng nhân viên ngầm hiểu ám thị, liền hướng về hai cô gái mà đưa ra yêu cầu:“Xin lỗi, phiền hai vị tháo vòng tay ra để chúng tôi kiểm tra.”

Nam Cung Lục Trà không chần chừ gì mà lập tức tháo ra, đưa cho nhân viên quét mã.

Trong khi đó, cô gái đeo mặt mạ lại hơi cau mày, không muốn tháo vòng tay ra.

Chính hành động này càng khiến cho Tịch Hàng dễ dàng điều hướng dư luận:“Sao thế cô bé? Sao lại không dám tháo ra? Chẳng phải ban nãy cô bé còn hùng hồn khẳng định vòng tay của bản thân là thật lắm mà?”

Bên dưới trong thấy thái độ chần chừ của cô gái đeo mặt nạ, liền nổi lên một trận xôn xao.

“Chẳng lẻ là giả thật ư? Nếu không sao lại không dám để kiểm tra chứ?”

“Rốt cuộc là tiểu thư nhà nào thế? Gan cũng quá lớn rồi.”

“Trông xinh xắn thế kia, nhưng bụng dạ lại quá sâu. Đã không có chống lưng, lại đi gây hấn với vị tiểu thư nhà Nam Cung, e là cô gái đó đêm nay khó lành lặn rời khỏi buổi tiệc này rồi.”

Những lời bàn tán ngày một nhiều, ai nấy cũng nghi ngờ tính chân thực của cô gái bí ẩn. Thế nhưng, từ đầu đến cuối, cô vẫn làm như không nghe thấy người khác nói gì, từ tốn tháo chiếc vòng trên tay ra.

Nhân viên phục vụ đắc ý định giơ tay ra nhận lấy chiếc vòng, thì bất chợt cô gái mặt nạ rụt tay lại, khiến mọi người được phen sửng sốt.

Cô gái khẽ nhếch môi nói:“Mỗi mã QR đều sẽ có một mã code, vừa hay tôi lại muốn kiểm tra bằng mã code hơn.”

Tịch Hàng có chút sốt ruột, mã code gì chứ? Sao ông lại không ai nói cho ông biết? Rốt cuộc là bộ phận của làm sản phẩm này đang nghĩ gì vậy hả?

“Không cần phiền phức như vậy, cứ để nhân viên quét mã cho nhanh.” Tịch Hàng không nhịn được mà tìm cớ thúc giục.

Nam Cung Lục Trà cũng thấp thỏm không thôi, cô ta cũng không biết đến chuyện mã code, liền quay sang Tịch Hàng để cầu cứu.

Riêng cô gái đeo mặt nạ, cô vẫn giữ nguyên thái độ tự tin của bản thân rồi yêu cầu:“Làm sao tôi biết được, khi tôi đưa vòng tay ra, các người sẽ khiong tráo nó chứ? Để công bằng, không phải là mỗi người nên đọc mã code của mình ra hay sao?”
 
Song Trùng
Chương 452: Có thể nể mặt chút không



Đến khi cô gái đeo mặt nạ yêu cầu dùng mã bằng số thay cho việc quét trực tiếp bằng mã QR, thì gió ngay lập tức đổi chiều. Sự do dự và tức giận của Tịch Hàng khiến khách khứa trong hội trường không khỏi bàn tán.

Nam Cung Lục Trà lại rưng rưng nước mắt nhìn Tịch Hàng. Còn ông thì chỉ hận cô quá vô dụng, lúc nào cũng chỉ biết khóc, để người ta đè lên đầu lên cổ mình cũng không biết tự mình phản kháng, trách sao mãi bại dưới tay của Kỷ Thần Hi.

“Không cần kiểm tra, điệu nhảy đầu tiên của Cảnh Dương là phải nhảy cùng vị hôn thê của nó, cô đừng tự tìm mất mặt nữa!”

Tịch Hàng không muốn kéo dài thêm thời gian, trực tiếp vạch mặt trước toàn thể mọi người. Dù mất mặt cũng được, nhưng ông tuyệt đối phải để Nam Cung Lục Trà trở thành bạn nhảy của Tịch Cảnh Dương.

Cô gái đeo mặt nạ không những không tức giận, ngược lại trông có vẻ như đã đoán được tất cả.

Khi tất cả mọi người đều đang thì thầm với nhau chỉ trích Tịch Hàng và nhà họ Tịch xem thường người khác, cố ý bày ra nhiều trò nhưng cuối cùng kết quả lại tự do họ dàn dựng, khiến ai cũng cảm thấy vô cùng khó chịu.

Dù vậy, Tịch Hàng cứ như không nghe thấy gì, liên tục đuổi cô gái đeo mặt nạ xuống sân khấu, thúc giục Mục Hành đi tìm Tịch Cảnh Dương, mặc kệ sắc mặt của ông cụ Tịch đã đen như đáy nồi.

Nhưng cũng ngay lúc này, giọng nói trầm ấm xuyên qua đám đông, chấm dứt mọi cuộc trò chuyện và bàn tán bên trong hội trường.

“Không cần tìm nữa, con ở đây.”

Người đàn ông trong bộ vest màu xanh đen, cùng với ống tay áo có đính khuy măng sét bằng ngọc thạch đế vương vô cùng nổi bật, chậm rãi bước ra từ góc tối của hội trường.

Ngoại hình của anh là một tác phẩm nghệ thuật, kết hợp giữa sự điển trai và khí chất bất phàm. Chiếc vest ôm sát cơ thể anh, làm nổi bật đường cong nam tính và chiều cao vượt trội của anh.

Khuôn mặt của người đàn ông đẹp như một tác phẩm điêu khắc. Đôi mắt sâu thẳm và sắc bén như lưỡi dao, tỏa sáng một ánh lửa mãnh liệt. Gương mặt điển trai được khắc hoạ sắc sảo, với đôi môi mỏng mím chặt nhưng lại vô cùng gợi cảm.

Anh di chuyển một cách nhẹ nhàng và chậm rãi, bước chân của anh đều đặn và mạnh mẽ, toát lên sự quyền uy và tầm vóc của một người không thể xuyên thủng. Mọi ánh nhìn đổ dồn về anh, và không ai có thể không để ý đến sự hiện diện của người đàn ông này.

Sau khi người đàn ông xuất hiện, không khí trong hội trường bỗng trở nên im lặng. Tất cả mọi cuộc trò chuyện và bàn tán dường như tan biến trong không gian. Ai nấy cũng đều nhìn chầm chầm lấy người đàn ông, chờ đợi mọi hành động kế tiếp của anh.

Tịch Hàng cau mày, Tịch Cảnh Dương đây là có ý gì? Anh lại đi thay một bộ quần áo khác, mà quan trọng nhất là bộ quần áo anh thay, có khác gì đồ cặp với bộ váy của cô gái đeo mặt nạ kia không?

“Con đến đúng lúc lắm, cũng đã trễ rồi, con nên nhảy điệu mở màn đi.” Tịch Hàng không có tâm trạng để ý nhiều, trực tiếp ra lệnh cho Tịch Cảnh Dương.

Ánh mắt của Tịch Cảnh Dương lúc này lại đang dán chặt lên cô gái có vẻ ngoài chói rọi trên sân khấu, khoé môi bỗng nhiên không kiềm được mà hơi nhếch lên.

“Được.” Tịch Cảnh Dương đáp lời cha mình, rồi bước lên sân khấu.

Nam Cung Lục Trà căng thẳng cấu chặt vào váy mình. Nhìn người đàn ông mà ai ai cũng muốn có được, đang từng bước từng bước tiến đến chỗ cô, cảm xúc của cô lúc này chỉ có thể miêu tả bằng hai từ phấn khích.

Chỉ cần Tịch Cảnh Dương nhảy cùng cô, tiện nhân Kỷ Thần Hi kia sẽ chẳng là cái thá gì nữa, cô mới chính là Tịch thiếu phu nhân được mọi người công nhận. Người đàn ông khiến tất cả phụ nữ Nước Z phải ngước nhìn kia, sẽ phải quỳ dưới chân cô xưng thần, sẽ không cưới bất cứ ai trừ cô.

Lúc này Tịch Cảnh Dương đã đi đến trước mặt cô, khoảng cách giữa hai người chỉ là hai bước chân, Nam Cung Lục Trà e thẹn đưa tay ra, chuẩn bị nắm lấy tay người đàn ông.

Thế nhưng, bàn tay với những ngón tay thon dài kia, lại không hướng về phía cô. Nam Cung Lục Trà bàng hoàng đứng hình ngay tại chỗ.

Tịch Cảnh Dương đưa tay về phía cô gái đeo mặt nạ, giọng nói cứ như dụ hoặc lên tiếng:“Tiểu thư, có thể mời cô nhảy cùng tôi một điệu không?”

Không chỉ Nam Cung Lục Trà, Tịch Hàng và tất cả những người có mặt ai nấy đều vô cùng ngạc nhiên.

Người đàn ông được coi là vị vua không ngai của Nước Z, vậy mà lại đang cúi người trước mặt một cô gái.

“Cảnh Dương! Con điên rồi đúng không!” Tịch Hàng tức giận quát lên, chẳng bận tâm mặt mũi của bản thân nữa.

Còn Tịch Cảnh Dương, anh nhìn thấy cô gái đeo mặt nạ vẫn không trả lời, chỉ đứng đó cười khinh mà xem kịch. Anh vậy mà không tức giận, lại ra sức nhún nhường hơn.

“Tiểu thư cao quý, không biết có thể nể mặt chút không?”

…----------------…
 
Song Trùng
Chương 453: Ghen



Cô gái đeo mặt nạ giữ nguyên sự bí ẩn và phong thái thản nhiên, nhưng trong ánh mắt của cô có chứa một tia dụ hoặc. Cô nhẹ nhàng nâng cao tay và nhấn mạnh vào mặt nạ đồng, tạo ra âm thanh nhỏ như một lời từ chối mà không cần lời giải thích.

Tuy nhiên, thay vì tức giận hay thất vọng, Tịch Cảnh Dương lại cười nhẹ, như thể cô gái đeo mặt nạ đã đáp ứng đúng kịch bản anh đã dự đoán.

Mọi ánh mắt trong hội trường đều tập trung vào cảnh tượng trước mặt. Đây cứ như là một cuộc đấu đá tinh thần giữa hai con người có vị thế cao quý, mỗi cử động nhỏ của họ đều mang đến sự căng thẳng và hồi hộp lan tỏa trong không gian.

Tịch Hàng không thể tin vào những gì đang xảy ra. Ông không chỉ thất vọng về con trai mà còn bực bội trước sự ngạo mạn của cô gái đeo mặt nạ. Ông cảm thấy bản thân đang bị mọi người coi thường và chế giễu.

Dù đối phương có ý từ chối, nhưng Tịch Cảnh Dương không hề từ bỏ, anh nghiêng đầu mỉm cười, một nụ cười mà suýt chút nữa doạ Mục Hành sợ ngã lăn ra đất.

“Mời.”

Cô gái đeo mặt nạ im lặng một lúc, nhìn thẳng vào mắt Tịch Cảnh Dương. Cuối cùng cô cười nhẹ, nâng tay lên, đặt bàn tay trắng nõn của mình vào lòng bàn tay to lớn của người đàn ông.

“Tịch tiên sinh, xin chỉ giáo thêm.”

Xúc cảm mềm mại quen thuộc trong lòng bàn tay, khiến Tịch Cảnh Dương bất giác cười ngốc. Anh nắm chặt lấy tay cô đi đến giữa hội trường trong ánh sáng đèn mờ ảo và âm nhạc du dương nhẹ nhàng.

Cô gái đeo mặt nạ vẫn giữ nguyên phong thái thản nhiên, nhưng trong mỗi động tác của cô, có sự dụ hoặc và thách thức. Ánh mắt của cô lướt qua Tịch Cảnh Dương với một tia lửa đốt, gợi lên sự tò mò và khát khao.

Tịch Cảnh Dương không thể rời mắt khỏi cô gái đeo mặt nạ, ánh mắt anh đầy tò mò và k*ch th*ch. Mỗi động tác của cô tạo ra những sóng điện trong tâm trí anh, khơi dậy những cảm xúc mạnh mẽ và mong muốn sâu sắc.

Những bước nhảy của hai người trở nên ngày càng gần gũi và liên kết hơn. Những vòng xoắn và những đường cong tinh tế của cơ thể hòa quyện theo nhịp điệu âm nhạc, tạo ra một tác phẩm nghệ thuật sống động và cuốn hút.

Khung cảnh xung quanh như biến mất, chỉ còn lại hai người trên một sân khấu riêng tư. Những ánh đèn lấp lánh và những âm thanh nhẹ nhàng tạo ra một không gian thuần túy, nơi cảm xúc tỏa sáng và thăng hoa.

Trong những giây phút ấy, thế giới bên ngoài không còn tồn tại. Tịch Cảnh Dương và cô gái đeo mặt nạ hoàn toàn chìm đắm trong nhau, như hai linh hồn đang hòa quyện và trở thành một.

Cảm giác của Tịch Cảnh Dương tràn ngập sự mãnh liệt và cuồng nhiệt. Anh cảm nhận được nhịp tim của cô gái đeo mặt nạ đập mạnh trong lòng bàn tay anh, những hơi thở nhanh nhẹn của cô truyền đến anh như lời thì thầm nhẹ nhàng.

“Tịch tiên sinh, dường như cha của anh đã sắp xếp bạn nhảy khác cho anh rồi.”

“Là ông ấy sắp xếp, không liên quan đến tôi.”

“Vị Nam Cung tiểu thư kia cũng thật xinh đẹp, sao anh lại muốn nhảy cùng tôi? Do anh bốc thăm trúng tôi sao?” Lời nói của cô gái mang đôi phần giễu cợt, nửa thật nửa đùa.

Ánh mắt Tịch Cảnh Dương nhìn cô càng thêm nóng rực, giọng nói cũng anh bỗng trầm thấp đến lạnh người:“Em muốn tôi nhảy cũng cô gái khác?”

Cô gái không hề cảm thấy sợ hãi hay bị khí thế của đối phương áp bức, ngược lại giọng điệu của cô càng thêm thích thú:“Hửm? Ý của Tịch tiên sinh là gì? Tôi có chút không hiểu?”

Tịch Cảnh Dương không trực tiếp trả lời câu hỏi của cô, ánh mắt của anh dán chặt vào cô gái trước mặt, cứ như đã nhìn xuyên qua chiếc mặt nạ kia.

“Kỷ tiểu thư, nãy giờ gót giày của em đã đạp lên chân tôi bảy mươi sáu lần rồi, em muốn phế chân của tôi luôn đúng không?”

Cô gái hơi mím môi trả lời:“Vẫn thiếu một lần nữa.”

Tịch Cảnh Dương chỉ biết cười khổ. Bé con nhà anh lúc ghen thật sự quá đáng sợ rồi.

“Anh xin đầu hàng, là anh giải quyết chưa tốt, tuyệt đối không có lần sau.”

Ánh sáng xung quanh mờ ảo, âm nhạc nhẹ nhàng, các cặp đôi hoặc là nhảy cùng nhau, hoặc là chọn phương thức rút thăm mà Mục Hành nói trước đó để tìm bạn nhảy cho mình, vì thế không ai để ý đến hai người với ngoại hình đặc biệt nổi trội đang thì thầm với nhau. Dù trước đó, chẳng một ai có thể rời mắt khỏi cặp đôi hài hoà về cả phần nhìn và khí chất cao quý toát ra từ họ.

Lúc này cô gái thuận theo động tác của Tịch Cảnh Dương, nghiêng người sát vào lòng ngực anh, nở một nụ cười đầy khiêu khích:“Tịch tiên sinh, anh đang xem tôi thành người khác rồi đúng không? Tôi không thích bị coi là thế thân đâu.”

Khoé môi người đàn ông hơi nhếch lên, siết chặt lấy eo cô gái.

“Nếu nay cả phu nhân của mình cũng không nhận ra, sợ rằng đêm nay về nhà phải tự phạt quỳ bàn phím rồi?”
 
Song Trùng
Chương 454: Nhận nhầm người



Cô gái đeo mặt nạ không nhịn được mà phụt cười, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ điềm đạm rồi đáp:“Tịch tiên sinh, vậy e là đêm nay anh phải quỳ bàn phím thật rồi đấy. Chúc anh may mắn.”

Lời của cô vừa dứt, cũng là lúc điệu nhảy của hai người kết thúc rồi tách nhau ra.

Cô gái đeo mặt nạ không tốn thêm một lời nào trò chuyện cùng Tịch Cảnh Dương, mà quay người đi đến bàn rượu, cầm lấy một ly cocktail lên định uống nó.

Tịch Cảnh Dương ngay lập tức đi đến giữ tay cô lại, sắc mặt cũng đen đi, có chút không vui nói:“Em lại nhớ mùi thuốc khử trùng ở bệnh viện, hửm?”

Cô gái đeo mặt nạ hơi nhíu mày lại, trông có vẻ khá khó chịu trước hành động của Tịch Cảnh Dương, cô giật tay mình ra, hạ giọng nhắc nhở:“Tịch tiên sinh, nhà anh ở biển gần sao? Có phải anh quản hơn nhiều rồi không? Anh thật sự xem tôi thành bạn gái anh rồi?”

(*Nhà ở gần biển ý châm biếm người thích lo chuyện bao đồng*)

Tịch Cảnh Dương nhìn thấy thái độ của cô thì vô cùng khó hiểu, anh chắc chắn bản thân sẽ không bao giờ nhận lầm, dù cho cô có là bộ dạng gì đi nữa.

Cô có thể không muốn nhận anh ngay lúc này, hay muốn che giấu bản thân, nhưng cũng không nên đem mạng mình ra đùa như thế, cô không biết bản thân dị ứng với cồn nặng đến mức nào ư?

“Tiểu Hi, đừng quậy nữa, nghe lời anh, anh sẽ chuẩn bị thức uống không cồn cho…”

Tịch Cảnh Dương còn chưa kịp nói hết câu, thì hoàn toàn đứng hình khi nhìn thấy đối phương nâng ly cocktail lên uống cạn, đã thế mặt không hề đổi sắc, vẫn là bộ dạng cao ngạo không muốn ai đến gần.

“Sao…sao có thể…”

Sốc, Tịch Cảnh Dương thật sự đã sốc, đến nỗi anh không biết bản thân đã thất thố mà nắm chặt lấy tay của cô gái, khiến trên đó đã có một vết hằn đỏ chói mắt.

Cô gái đeo mặt nạ trực tiếp tức giận, không kiềm được mà giật mạnh tay mình ra, nhìn Tịch Cảnh Dương bằng ánh mắt coi thường, nói:“Vị vua không ngai trong lời đồn, hoá ra cũng chỉ đến thế.”

Nói xong cô tức giận đặt ly rượu rỗng lại bàn, tức giận rời khỏi hội trường.

Tịch Cảnh Dương không đuổi theo, anh chỉ đứng yên bất động một chỗ.

Anh nhận sai? Anh thật sự đã nhận nhầm người? Chuyện này sao có thể? Trực giác của anh vậy mà có thể sai sao?

Lúc này bên ngoài hội trường, cô gái đeo mặt nạ không rời đi ngay, cô dùng thang máy để đi lên tầng trên, rồi bước vào một căn phòng.

Từ bên trong phòng, âm thanh gậy batoong di chuyển trên sàn gỗ vang lên âm thanh lộc cộc vô cùng êm tai.

“Thần Thần, đã làm xong chưa?”

Người vừa lên tiếng hỏi, không ai khác mà chính là ông cụ Kỷ - Kỷ Duật Vân.

Cô gái đeo mặt nạ không kịp trả lời đã chạy vào nhà vệ sinh nôn khan, sau đó súc miệng lại bằng nước sạch.

Ông cụ Kỷ đứng bên ngoài nhìn thấy mà đau lòng, biết thế ông đã không bày ra trò này, không biết có ngược được thằng nhóc kia không mà thấy người chịu khổ là cháu gái yêu quý của ông rồi.

Cô gái đeo mặt nạ sau khi nôn hết rượu đã uống, từ từ tháo mặt nạ xuống, gương mặt trắng bệch lập tức hiện ra.

Nếu Tịch Cảnh Dương có mặt vào lúc này, anh sẽ biết, anh chưa từng nhận nhầm người, người mà anh nhìn trúng, vẫn luôn là cô gái của anh.

Kỷ Thần Hi bước ra khỏi nhà vệ sinh, ngay lập tức trấn an ông cụ Kỷ:“Ông nội, cháu không sao, ông đừng lo. Vốn dĩ thuốc Evan cho cháu, đã biến ly rượu kia thành nước lã rồi, nhưng cháu vẫn nôn ra cho chắc thôi ấy mà.”

Ông cụ Kỷ kéo cô ngồi xuống ghế, vẻ mặt lo lắng trách móc:“Cháu đó, vì để giúp thằng nhóc kia giải quyết cửa ải của ông, mà ngay cả thứ bản thân dị ứng nghiêm trọng cũng dám động vào. Cũng không biết xú tiểu tử đó cho con ăn bùa mê thuốc lú gì rồi nữa.”

Kỷ Thần Hi cảm thấy ông ngoại của mình rất đáng yêu, à không, bây giờ phải gọi ông là ông nội mới đúng.

Chuyện phải kể về đêm hôm trước.

Sau khi vận dụng triệt để khả năng của bản thân để thu thập toàn bộ những món mà người nhà họ Tịch thích, để làm quà cho họ, Kỷ Thần Hi đã phải tốn rất nhiều công sức.

Sau đó cô đã cùng Evan đến thăm ông cụ Kỷ, bàn về chuyện phẫu thuật. Đương nhiên với tay nghề của Evan, Kỷ Thần Hi chẳng lấy làm lo lắng, nhưng dù sao cũng phải được sự đồng ý từ người lớn của nhà họ Kỷ.

Điều cuối cùng là, Kỷ Thần Hi chính thức nhận tổ quy tông, nhận vợ chồng Kỷ lão đại - Kỷ Nhất là cha mẹ nuôi. Dưới danh nghĩa cô sẽ là cháu nội của ông cụ Kỷ.

Nhưng ông cụ vẫn sẽ công bố với bên ngoài, cô là ruột thịt của ông, chẳng qua hai mươi năm qua lạc mất cô. Hiện tại cha mẹ đẻ đều không bên cạnh, nên mới để vợ chồng con trai lớn của mình nhận nuôi cô, đồng nghĩa để người ngoài biết được, vị trí của Kỷ Thần Hi ở Kỷ Gia không phải là nhỏ.
 
Song Trùng
Chương 455: Sinh mệnh



“Ông ơi, ông bảo cháu lừa anh ấy, cháu cũng đành lòng làm rồi, thứ ông hứa với cháu…thì sao đây?” Kỷ Thần Hi l**m l**m môi, cáu kỉnh làm nũng.

Ông cụ Kỷ thở dài đầy bất lực, cháu gái lớn vừa nhận về chưa bao lâu, lại sắp thành cháu gái nhà người ta mất rồi. Ông cụ khẽ gõ nhẹ lên trán cô bé trước mặt, gương mặt đượm buồn:“Con bé này, ông thật sự không ngờ đến cháu sẽ làm thế luôn đấy.”

Ông thừa biết tình cảm giữa Kỷ Thần Hi và Tịch Cảnh Dương không chỉ đơn giản là yêu đương thông thường, mà chính là không thể tách rời nhau.

Năm đó thằng nhóc nhà họ Tịch trở về từ nước ngoài, ngay lập tức tạo nên một trận cuồng phong trong giới thương nghiệp, khiến nên kinh tế khu vực bị lũng đoạn một khoảng thời gian dài, gián tiếp ảnh hưởng đến giới chính trị trong nước.

Tuy Tịch Cảnh Dương vẫn còn rất trẻ, nhưng thủ đoạn của anh lại quá tàn nhẫn và máu lạnh. Mấy lão già của bộ máy chính trị, thật sự đã không chịu nổi sức ép vô hình mà anh tạo ra, đành phải nhún nhường anh mấy phần.

Gây sóng gió là thế, nhưng chàng thiếu niên trẻ này lại sống khá kín tiếng, nên dù kẻ thù của anh có thể nói là nhiều vô số kể, lại chẳng một ai có thể trực tiếp ra tay với anh.

Ông cụ Kỷ thật sự cảm thán trước sự khôn khéo và thông mình của Tịch Cảnh Dương, đồng thời ông cũng cảm thấy lo lắng tính cách máu lạnh và độc đoán của anh.

Khi biết cháu gái bảo bối của ông đã phải lòng tên nhóc bụng dạ khó lường kia, ông thật sự rất muốn ngăn cản, ông không thể đảm bảo được một ngày nào đó, người không tim không phổi như Tịch Cảnh Dương, sẽ gây hại đến Kỷ Thần Hi đến mức nào.

Tuy nhiên, đến cuối cùng ông đã phải từ bỏ ý định phải đối đó.

Cứ ngỡ người như Tịch Cảnh Dương sẽ không biết yêu là gì, sẽ không biết cách trân trọng người bên cạnh, thế nhưng cách mà anh thể hiện ra và cách anh làm, đủ để ông nhận ra rằng, anh yêu Kỷ Thần Hi đến mức xem cô như một phần sinh mệnh của mình.

Đương nhiên những việc đó là kết quả của quá trình ông điều tra Tịch Cảnh Dương suốt thời gian qua.

Evan từng nói, cháu gái của ông đã đem lòng yêu thích tên tiểu tử thúi đó từ khi rất nhỏ. Hai đứa trẻ cũng đã có khoảng thời gian yêu đương khi còn ở Nước R, nhưng vì hiểu lầm mà tận năm năm sau mới có cơ hội tương phùng.

Gặp lại nhau, lại có thể yêu nhau một lần nữa, đủ để chứng minh hai người đều là thật lòng với nhau.

Dựa vào cách Kỷ Thần Hi hết lòng hết dạ vì Tịch Cảnh Dương, tốn bao công sức để chuẩn bị những món quà hết sức xa xỉ cho người nhà họ Tịch, phí hết tâm tư cho việc thuyết phục người nhà anh chấp nhận cô, ông cụ cảm thấy vô cùng đau lòng.

Chính vì thế, lợi dụng tình cảm xem nhau là sinh mệnh của hai người, ông đã yêu cầu Kỷ Thần Hi phải phối hợp để diễn cùng ông một vở kịch, chính là việc đả kích tinh thần Tịch Cảnh Dương vừa rồi. Nếu như cô thành công, ông sẽ tặng cô một món quà, để cô có thể hoàn thành tâm nguyện bấy lâu.

Cứ ngỡ Kỷ Thần Hi sẽ từ chối, dù sao ngay đến thân phận kia ở R Quốc con bé cũng không giấu thằng nhãi đó, thì làm sao con bé nỡ lòng lừa gạt hắn, đả kích tinh thần hắn?

Nhưng lần nữa ông cụ lại tính sai, Kỷ Thần Hi đã sảng khoái nhận lời.

Đến sau này thì ông mới biết, Kỷ Thần Hi có thể nhận lời nhanh như thế, không phải vì tình cảm giữa hai người có vấn đề, mà là niềm tin của cô dành cho Tịch Cảnh Dương đủ lớn, đủ để cô tự tin hoàn thành vai diễn của mình.

Vậy nên, đến cuối cùng thì ông là người thua cược và điều mà ông đã hứa với cô cũng phải thực hiện.

Nhận lấy món quà của ông, cầm nó trên tay, ông cụ Kỷ nhận ra cô cháu gái của mình đang vui vẻ đến nhường nào. Trên mặt cô chỉ thiếu điều biết lên một câu rằng, cô muốn đi tìm Tịch Cảnh Dương ngay lập tức.

Tuy nhiên, theo kế hoạch ban đầu nên cô không thể làm thế được.

Ông cụ Kỷ đứng dậy chỉnh lại quần áo gọn gàng rồi quay sang nói:“Vậy ông đi trước đây, lão Tịch đợi ông cũng lâu rồi, mà cháu cũng mau trở về hình dáng Kỷ Thần Hi đi tìm tên nhóc kia đi, nếu không vở kịch này sẽ không thể hạ màn một cách hoàn hảo được.”

Kỷ Thần Hi kéo bộ tóc giả xuống, sau đó là đôi lens màu xám.

Đúng là cái gì tự nhiên vẫn thoải mái nhất.

Than thở xong, ông cụ Kỷ cũng đã đi đến cửa phòng, Kỷ Thần Hi gọi ông lại nhắc nhở.

“Ban nãy cháu nhìn thấy có hai người đi theo cháu, ông cẩn thận chút nhé, cháu không cắt đuôi họ, e là vẫn còn đứng đâu đó chờ ở bên ngoài đấy.”

Ông cụ Kỷ:"…"

“Vậy còn cháu? Rởi khỏi đây bằng cách nào?”

Kỷ Thần Hi nhướn mày, chỉ tay ra lên trần nhà, khoé môi khẽ cong:“Từ bên trên.”

Ông cụ Kỷ lại thở dài:“Đây là tầng 32, cẩn thận chút.”
 
Song Trùng
Chương 456: Tiềm năng thê nô



“Trà Trà, con nói cái gì?” Vợ chồng nhà Nam Cung ngạc nhiên đồng thanh hỏi.

Nam Cung Lục Trà xiết chặt bàn tay, ánh mắt nhìn người đàn ông ở xa tràn đầy lửa hận:“Con nghi ngờ ả tiện nhân ban nãy chính là Kỷ Thần Hi.”

Nam Cung phu nhân đã từng đụng mặt Kỷ Thần Hi nên cảm thấy có chút nghi ngờ:“Mẹ lại cảm thấy không phải, dù ngoại hình đúng là có chút tương đồng, nhưng màu tóc và màu mắt…”

Nam Cung gia chủ quát vợ mình:“Mấy cái đó có thể thay đổi, Trà Trà đã có nghi vấn thì nhất định bên trong có nội tình, bà bớt suy diễn linh tinh đi!”

Nam Cung phu nhân lập tức nổi giận:“Ông bảo tôi suy diễn linh tinh? Ban nãy không phải ông cũng tận mắt trong thấy ả ta uống cạn một ly cocktail sao? Chính miệng thằng nhãi kia đã nói, bạn gái nó dị ứng nghiêm trọng với cồn, làm sao mà ả ta có thể là Kỷ Thần Hi, trong khi uống cạn một ly rượu?”

Nam Cung gia chủ hừ lạnh, gương mặt tràn đầy sự khinh thường:“Nó nói là bạn gái chứ đâu có nói là con tiện nhân Kỷ Thần Hi gì đó? Tôi đã nói với hai mẹ con bà từ lâu rồi. Người như Tịch Cảnh Dương, yêu đương gì đó cũng chỉ là chơi bời mà thôi, đến cùng thì người nó lấy vẫn phải là một người phụ nữ giúp ích cho sự nghiệp của nó. Mấy con tiện nhân kia dù xinh đẹp đến đâu cũng chỉ có thể làm bình hoa cho người ta ngắm, làm gì có đứa nào so được với Trà Trà nhà chúng ta?”

Những lời này thật sự đã xoa dịu tâm trạng phẫn uất của Nam Cung Lục Trà khi bị Tịch Cảnh Dương từ chối, cô ta nhếch môi cười đầy đắc ý hỏi:“Cha, ông cụ nhà họ Kỷ đó, khi nào mới đến?”

Nam Cung gia chủ nhìn đồng hồ trên tay cũng không khỏi sốt ruột:“Đáng lí phải đến từ lâu rồi, chắc là trên đường gặp trục trặc gì đó thôi, con đừng lo.”

Nam Cung Lục Trà gật đầu dạ một tiếng, sắc mặt càng lúc càng âm trầm.

Cô ta thật sự rất muốn trông thấy bộ dạng của người nhà họ Tịch, khi trông thấy ông cụ Kỷ, người đức cao vọng trọng nhất quốc gia, đến cả Tổng Thống cũng phải kiêng nể ông mấy phần, đứng ra bênh vực cô thì sẽ như thế nào.

Cô muốn lão già của nhà họ Tịch sẽ phải cầu xin cô tha thứ vì những hành động trước đó của ông. Và đặt biệt, cô muốn nhìn thấy người đàn ông mà bất cứ cô gái nào cũng muốn gả cho kia, phải quỳ gối dưới váy cô, cầu xin cô gả cho hắn.

Bộ dạng thảm hại đê hèn đó, cô chỉ cần nghĩ đến thôi thì đã vô cùng hưng phấn.

Cùng lúc đó bên phía của Tịch Cảnh Dương, tâm trạng của anh đang vô cùng tồi tệ. Xung quanh anh mười bước không một ai dáng đứng gần, vì chỉ sợ tiến vào phạm vi bán kính mười bước đó, họ sẽ bị khí lạnh từ người anh phát ra làm lạnh chết.

Tịch Cảnh Dương xiết chặt chiếc điện thoại, do dự không biết có nên gọi cho Kỷ Thần Hi hay không. Anh muốn xác nhận lại lần nữa, thật sự là anh đã nhận nhầm người, hay chỉ là trò đùa của cô.

Tuy nhiên anh lại không dám gọi. Vì lỡ như cô gái ban nãy thật sự không phải Kỷ Thần Hi, vậy thì chẳng khác nào anh đã làm chuyện có lỗi với cô? Anh còn mặt mũi nào mà đối diện với cô nữa đây.

Sau cùng người duy nhất có mặt ở hiện trường dám bước đến tiếp cận anh, e là chỉ có một mình Diệp Lạc Anh, cũng là mẹ ruột của anh.

Bà đi đến bên cạnh con trai mình, vỗ vai anh lo lắng hỏi:“Sắc mặt con kém thế? Có chuyện gì rồi sao?”

Tịch Cảnh Dương mím chặt môi không đáp, trong lòng anh vô cùng rối bời, anh không biết bản thân phải làm gì tiếp theo.

Diệp Lạc Anh khẽ mỉm cười. Hiểu con không ai bằng mẹ, làm sao bà không nhận ra con trai mình đang có tâm sự, mà tâm sự đó nhất định xuất phát từ người mà nó quan tâm nhất.

“Cô bé ban nãy không phải là Tiểu Hi sao?”

Tịch Cảnh Dương trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng cũng khàn giọng lên tiếng:“Con sẽ không nhận nhầm.”

“Nếu đã vậy, con đừng có suy nghĩ nhiều, phải vững tin với trực giác của bản thân mình. Mẹ tin, nếu Tiểu Hi cố ý không nhận con, thì con bé cũng phải có nỗi khổ tâm riêng, con đừng như vậy mà hiểu lầm con bé.”

Những lời an ủi của Diệp Lạc Anh khiến tâm trạng rối bời của Tịch Cảnh Dương như được đả thông, anh lắc đầu nói:“Sẽ không hiểu lầm.”

Diệp Lạc Anh thoáng sững người, ngay sau đó bật cười thành tiếng, bà vỗ vỗ nhẹ lên vai con trai mình, cười nói:“Con trai à, mẹ cảm thấy…con rất có tiềm năng trở thành *thê nô rồi đó.”

(*Thê nô: từ này dùng để chỉ những người đàn ông vừa yêu chiều vợ (hoặc bạn gái) lại vừa vui vẻ phục tùng vợ, không “ngại” để vợ bắt nạt.*)

Tịch Cảnh Dương mặt mày tỉnh bơ đáp:“Đó gọi là truyền thống tốt đẹp của nhà chúng ta.”

Tịch Cảnh Đăng, Tịch Hàng, Ông cụ Tịch cùng lúc hắt hơi mà không hiểu lý do vì sao.
 
Song Trùng
Chương 457: Không diễn nữa à?



Điện thoại của Nam Cung Lục Trà rung lên, cô ta nhân lúc không ai để ý đến mình, âm thầm đi vào nhà vệ sinh.

“Tra được gì rồi?” Vừa nhấc máy, Nam Cung Lục Trà đã vào thẳng vấn đề.

Ở đầu dây bên kia bắt đầu kể lại toàn bộ câu chuyện.

Nghe một lúc Nam Cung Lục Trà liền nhíu mày. Cô có thể tổng hợp được các thông tin sau.

Thứ nhất, ả tiện nhân đã nhảy cùng Tịch Cảnh Dương không rời đi ngay, mà lên phòng 3232 ở tầng trên và đến giờ vẫn chưa thấy đi ra.

Thứ hai, vẫn có người đi ra khỏi căn phòng đó nhưng lại là một ông già ăn mặc cổ phục, tay chống gậy batoong.

Thứ ba, Kỷ Thần Hi đã xuất hiện nhưng không phải đi ra từ căn phòng 3232 kia, mà là trên đó một tầng lầu, cô ta đi ra từ phòng 3332.

Từ những điều trên đủ để chứng minh một điều, người khiêu vũ cùng Tịch Cảnh Dương ban nãy không phải là Kỷ Thần Hi, chỉ là một ả phụ nữ có ngoại hình khá giống cô ta. Ngoài ra, ả phụ nữ đó có quan hệ bất chính với một lão già.

Nam Cung Lục Trà suy ngẫm một lúc, đến khi hay tin Kỷ Thần Hi đã xuống đến hội trường, cô ta đành gác những suy nghĩ của bản thân lại, yêu cầu người bên kia đầu dây tiếp tục theo dõi căn phòng 3232, nếu có động tĩnh gì phải báo lại cho cô ta ngay, sau đó cô ta cũng phải quay trở lại hội trường.

Tuy nhiên, vừa bước ra khỏi cửa nhà vệ sinh, Nam Cung Lục Trà liền đụng mặt một gương mặt mà cô ta cực kỳ căm ghét.

Chiếc váy dạ hội màu xanh đen hiện đại thêm thắt phần tay bồng voan và điểm thêm kim tuyến lấp lánh khiến bộ váy như biến thành một bầu trời đêm thơ mộng.

Nếu ban nãy cô gái đeo mặt nạ cùng bộ lễ phục dải ngân hà phúc chốc trở thành tâm điểm, thì hiện tại người đối diện Nam Cung Lục Trà, với mái tóc dài màu trắng bạch kim, cùng gương mặt đủ sức đè bẹp bất kỳ đại minh tinh nào trong giới giải trí, cô có thể biến toàn bộ những người xung quanh trở thành phông nền của mình, thậm chí là cô gái mặt nạ kia.

Kỷ Thần Hi cũng khá ngạc nhiên khi chạm mặt Nam Cung Lục Trà ở nhà vệ sinh. Nhưng cô cũng chẳng rảnh rỗi để nhiều lời cùng đối phương, cô vừa định lướt qua để bước vào trong, nào ngờ lại bị chặn lại.

“Ý gì đây?” Kỷ Thần Hi lên tiếng trước.

Nam Cung Lục Trà nheo mắt đánh giá người đối diện, nếu nhìn kỹ thì quả thật Kỷ Thần Hi và cô gái đeo mặt nạ không quá giống nhau, hai người họ tuyệt đối sẽ không là một người.

Nghĩ đến chuyện ban nãy Tịch Cảnh Dương khiêu vũ cùng cô gái đeo mặt nạ kia một cách đầy tình tứ, Nam Cung Lục Trà liền cười đầy khinh bỉ.

“Thứ đồ chơi như cô mà cũng có mặt mũi đến đây?”

Kỷ Thần Hi cũng bật cười trước câu nói của Nam Cung Lục Trà, cô hỏi lại:“Sao vậy? Không giả vờ làm em gái trà xanh đáng thương nữa sao? À mà, cô có diễn thì tôi cũng không có hứng xem, làm phiền tránh ra.”

Nam Cung Lục Trà vẫn không buông tay, vẻ mặt ẩn ý:“Cô vẫn chưa biết gì sao? Hắn ta đã tìm được đồ chơi mới rồi, sớm muộn gì cũng sẽ đá cô thôi. Tại sao lại không tự rời đi để giữ lấy tôn nghiêm của bản thân chứ?”

Kỷ Thần Hi khẽ l**m môi rồi đáp:“Đó là chuyện giữa tôi và anh ấy, chưa cần đến cô quản hộ đâu. Còn nữa…”

Kỷ Thần Hi dùng một tay áp chế ngược lại Nam Cung Lục Trà, ép chặt đối phương vào tường, khiến cô ta tức giận gào lên:“Cô làm gì vậy hả? Mau buông tôi ra!”

Tuy nhiên, Nam Cung Lục Trà càng gào lên, Kỷ Thần Hi càng xiết chặt lực tay. Cô nghiêng người khẽ nói bên tai của đối phương.

“Tôi không đối phó cô, không phải là tôi không thể mà là chưa muốn. Tốt nhất đừng có trước mặt tôi nhảy múa như một chú hề nữa. Nếu không thì…đừng trách vì sao lại chết lúc nào chẳng hay đó.”

Nói xong, Kỷ Thần Hi bất ngờ buông tay ra, khiến cho Nam Cung Lục Trà mất thăng bằng ngã sấp xuống đất một cách đau điếng.

Lời nói ban nãy của Kỷ Thần Hi cứ quanh quẩn quanh đầu của Nam Cung Lục Trà, khiến cô ta quên mất cả đau, chỉ còn cảm nhận được một cảm giác lạnh buốt chạy dọc sống lưng.

Đến khi Kỷ Thần Hi trở ra, vẫn còn nhìn thấy Nam Cung Lục Trà ngồi trên nền đất thẩn thờ, cô cũng chẳng để ý đến mà rời đi.

Mấy phút sau, một nhân viên phục vụ trông thấy mới đến gọi Nam Cung Lục Trà một tiếng, khiến cô ta giật bắn mình hoảng sợ chạy đi.

Về lại hội trường, cô ta liền nhìn thấy Kỷ Thần Hi đang đứng cạnh trò chuyện cùng Tịch Cảnh Dương, hai người cười nói vô cùng vui vẻ, trong lòng cô lại dâng lên một nỗi hận không thể nào tả được.

Thế nhưng, Kỷ Thần Hi đột nhiên quay sang nhìn cô ta, khiến Nam Cung Lục Trà lập tức nhũn cả hai chân, suýt chút nữa đứng không vững mà khuỵu gối xuống đất. Cũng may Nam Cung phu nhân nhận ra cô không ổn và nhanh chóng đỡ lấy con gái mình.
 
Song Trùng
Chương 458: Trà chanh và rượu



Khung cảnh cười nói vui vẻ, tình chàng ý thiếp mà Nam Cung Lục Trà nhìn thấy, khi đi lại gần mới biết được bầu không khí giữa hai người đáng sợ đến mức nào.

Kỷ Thần Hi lắc nhẹ ly trà chanh vừa lấy từ bàn nước uống được đặc biệt chuẩn bị riêng cho cô và Tịch Cảnh Dương, khoé môi luôn cong lên trông rất vui vẻ, nhưng những lời cô nói ra lại cứ như phóng dao găm phóng về người đối diện.

“Thật không ngờ Tịch tiên sinh nhảy tốt đến thế đấy, ắt hẳn đã nhảy cùng không ít cô gái rồi nhỉ?”

Với châm ngôn vợ luôn đúng và nếu vợ sai thì phải biến điều vợ nói sai thành đúng, Tịch Cảnh Dương vui vẻ đáp:“Nếu nói từ hai trở lên là số nhiều, vậy thì đúng thật là anh đã nhảy cùng nhiều cô gái rồi.”

Một người là em, người còn lại vẫn là em nhưng với bộ dạng khác.

Kỷ Thần Hi hiểu nhưng lại vờ như không hiểu, vẫn giữ nụ cười khiến người ta sởn tóc gáy mà nói tiếp:“Thường xuyên uống rượu rất có thể sẽ gây nghiện, nhưng đột nhiên cảm nhận được vị ngon mới mẻ của trà chanh, thì lại sẽ tạm thời không muốn động tới rượu nữa.”

Tịch Cảnh Dương cầm lấy ly chanh khác trên bàn lên uống một ngụm, khẽ mỉm cười đáp:“Bản chất trà chanh và rượu đều là thức uống, chỉ cần thay đổi chút thành phần thì vẫn có thể biến trà chanh thành rượu.”

Kỷ Thần Hi vốn còn muốn dùng chuyện ban nãy để chọc ghẹo Tịch Cảnh Dương một chút, nhưng cô cứ có cảm giác, dù cô đã liều mạng uống rượu rồi thì vẫn không qua mặt được anh vậy.

“Bảo Bảo, anh…haiz, không nói với anh nữa, anh lo giải quyết đám người cứ nhìn chằm chằm chúng ta rồi chụm đầu lại bàn tán ở đằng kia đi kìa!”

Tịch Cảnh Dương cũng sớm nhận ra những ánh mắt không mấy thiện cảm của mọi người hướng về phía anh và cô. Cứ tưởng cô vẫn như trước kia không để ý đến, nhưng lần này lại cảm thấy khó chịu.

Xem ra, tính cách ngông nghênh trước đây đang dần trở lại. Đây cũng là dấu hiệu tốt cho thấy không lâu nữa cô có thể nhớ lại toàn bộ những ký ức bị mất. Và quan trọng hơn hết, sẽ không ai có thể dễ dàng bắt nạt cô nữa.

“Ở yên đây, nếu có người đến tìm em gây phiền phức, cứ trực tiếp xuống tay, dù họ là ai đi nữa, có anh ở đây em không cần phải sợ gì hết, có biết chưa?”

Kỷ Thần Hi đưa tay lên làm động tác OK, cùng với đó là cái nháy mắt với ý tứ: Cứ tin ở em.

Nhìn vẻ đáng yêu của bạn gái, Tịch Cảnh Dương rất muốn đưa tay ra xoa đầu cô, nhưng lại sợ làm hỏng kiểu tóc xinh đẹp của cô nên đành ngậm ngùi thu tay về.

Trông thấy Tịch Cảnh Dương rời đi, Tịch Hàng nhanh chóng đi đến chỗ Kỷ Thần Hi với sắc mặt vô cùng khó coi.

Khi Kỷ Thần Hi vừa quay đầu lại vô tình chạm mặt ông, Tịch Hàng liền buông lời phỉ báng không thương tiế:“Ai cho loại phụ nữ ăn bám đàn ông như cô vào đây hả? Cô nghĩ bản thân là ai? Mau cút khỏi đây cho tôi!”

Kỷ Thần Hi không vì những lời doạ nạt của đối phương mà sợ hãi, ngược lại cô lấy vui vẻ để đối đáp với xấu tính.

“Ngài Tịch, cháu tôn trọng Ngài là cha của Cảnh Dương nên cháu sẽ không truy cứu trách nhiệm việc Ngài phỉ báng cháu. Tuy nhiên, có một số chuyện không phải cháu muốn bỏ qua thì có thể bỏ qua một cách dễ dàng. Vậy nên, vẫn mong ngài nên dùng phép lịch sử tối thiếu khi giao tiếp với người khác, đừng có nói điều vô nghĩa rồi nhận lấy quả đắng.”

Tôn trọng đến thế là cùng, nếu đối phương không phải cha chồng tương lai, e là ông sẽ không yên ổn đến tận bây giờ đâu.

Tịch Hàng lại hoàn toàn không nhận ra ý tốt của Kỷ Thần Hi, dù ông biết mọi thứ trên người cô lúc này đều là những món hàng xa xỉ không phải có tiền là sẽ mua được. Như vậy thì đã sao? Chắc chắn là dùng tiền của con trai ông mua lấy mà thôi! Loại người sĩ diện hảo như thế, hoàn toàn không xứng bước chân vào Tịch Gia!

Ánh mắt khình thường của Tịch Hàng, dù ít dù nhiều vẫn gây ra cảm giác cực kỳ khó chịu cho Kỷ Thần Hi. Cô nghiêm mặt nói:“Con trai bác cũng không bị mù, người phụ nữ anh ấy chọn giữa hàng tỷ tỷ người trên thế giới, sẽ là người bình thường sao?”

Không phải cô tự đánh giá cao bản thân, nhưng quả thật cô đâu phải loại a miêu a cẩu vô dụng, để người khác chà đạp.

Tịch Hàng bật cười đầy khinh thường:“Phải, kỹ thuật quyến rũ đàn ông có hôn ước của cô vô cùng cao siêu, đúng thật là không tầm thường.”

Kỷ Thần Hi không những không tức giận, ngược lại còn vui vẻ hơn mà nói tiếng cảm ơn. Dù sao người ta khen cô xinh đẹp, cô cũng không thể tức giận mà chửi người được.

Thái độ bất cần của cô gái khiến Tịch Hàng vốn đang không vui vẻ gì mấy lại càng thêm tức giận, ông không kìm được mà giơ tay lên, muốn cho kẻ ngông cuồng trước mặt một cái tát thật kêu.

Bỗng nhiên từ sau lưng vang lên một giọng nói đầy uy nghiêm:“Hoá ra đây là cách Tịch Gia ông, đối xử với khách nữ à?”
 
Song Trùng
Chương 459: Thử thách cho Tịch Gia



Tịch Hàng đang giáo huấn Kỷ Thần Hi, nhưng đột nhiên lại có người xen vào, ông chẳng buồn nhìn lại mà gắt gỏng đáp:“Đây đúng là đạo tiếp khách của Tịch Gia đấy thì sao? Chuyện của nhà chúng tôi chưa đến lượt một người ngoài phải bận tâm!”

Cứ nghĩ sẽ dễ dàng đuổi được kẻ nhiều lời đi, Tịch Hàng tiếp tục quay sang mỉa mai Kỷ Thần Hi. Tuy nhiên, ông bỗng nhận ra đối phương có biểu cảm kỳ lạ, không hề nhìn vào ông mà nhìn chằm chằm về sau lưng ông.

Tịch Hàng liền lấy làm lạ quay người lại. Ngay sau khi nhìn rõ hai người sau lưng, ông suýt chút chút nữa hoảng sợ ngã bệch xuống đất, miệng mấp máy không nên lời:“Ba…Chú Kỷ…”

Ông cụ Tịch thở dài, ngại ngùng nói lời xin lỗi với ông bạn già của mình:“Lãnh đạo, thằng con trời đánh này của tôi dù già đầu rồi nhưng lại là một đứa vô tri, ông đừng để ý đến mấy lời không não của nó.”

Ông cụ Kỷ nheo mắt nhìn Tịch Hàng, rồi nói:“Lão Tịch, tôi đã không còn là lãnh đạo của ông từ lâu rồi, không cần khách sáo vậy đâu. Còn về vị gia chủ tiền nhiệm này của nhà họ Tịch…quả thật khiến tôi mở rộng tầm mắt đấy.”

Ông cụ Tịch cảm thấy vô cùng xấu hổ trước việc làm mất mặt của Tịch Hàng, nhưng ở nơi đông người thế này, dù giận đến đâu ông cũng phải giữ thể diện cho thằng con ngu ngốc này của mình. Đột nhiên ông nhớ ra lời Kỷ Thần Hi nói lúc đến Tịch Trạch, vội đánh mắt sang cô cầu cứu.

Kỷ Thần Hi đã tiết lộ cho ông cụ Tịch từ trước về quan hệ giữa cô với ông cụ Kỷ, nên nhìn thấy ánh mắt đáng thương đó của ông nội chồng, làm sao cô đành lòng không giúp đỡ chứ.

“Tịch gia gia, đây là vị lãnh đạo cũ mà ông hay nhắc đến đúng không? Vậy chắc hẳn ngài đây là…Kỷ lão tướng quân rồi.”

Tịch Lão ngơ ngác:“Hả?”

Ông cụ Kỷ thì hờn dỗi khi cháu gáu mình gọi ông già khác là gia gia, còn bản thân lại bị gọi là lão tướng quân xa cách không thôi, bĩu môi nói:“Lão già này từ lâu đã không còn làm việc trong quân ngũ nữa, cháu gái không cần gọi ta như thế, cứ gọi giống…”

“Đúng vậy, cô gái tâm cơ như cô đừng có thấy sang bắt quàng làm họ, muốn đu bám lên người chú Kỷ, ở đó mà nằm mơ đi!” Tịch Hàng vẫn chưa nhận ra nguy cơ, ngang nhiên cắt lời ông cụ Kỷ.

Ông cụ Kỷ ngay lập tức đen mặt, vốn dĩ ông còn muốn nhân cơ hội này, khi chưa chính thức công khai thân phận của cô, sẽ bảo Kỷ Thần Hi gọi ông là gia gia giống với Tịch Lão, ít ra như thế ông vẫn cảm thấy êm tai và gần gũi hơn mấy cái danh xưng khách sáo kia. Đáng tiếc lại có kẻ đần độn nhảy ra phá hoại!

Kỷ Thần Hi thật sự bất lực mà đỡ trán, cô thật sự có chút thắc mắc, IQ của Tịch Cảnh Dương cao như thế, Tịch Cảnh Đăng thì cũng không phải là kẻ ngốc, vậy thì chẳng phải IQ của mẹ Tịch phải vô cùng cao mới có thể gánh nổi IQ âm vô cùng của cha Tịch chăng?

Ông cụ Tịch cứ nghĩ ông cụ Kỷ và Kỷ Thần Hi là hai ông cháu ruột, nhưng cách thức giao tiếp giữa hai người làm ông có chút khó hiểu.

Thế nhưng còn chưa kịp mở lời, gia đình Nam Cung đã đi đến. Trông đó Nam Cung Lục Trà e thẹn đi đến trước mặt hai ông cụ, lễ phép cúi chào:“Ông nội Tịch, Kỷ gia gia, cháu chào hai ông ạ.”

Hai ông cụ cùng lúc ghét bỏ ra mặt, nhất là ông cụ Kỷ. Ban đầu ông đối với cái gia đình có quan hệ với Kỷ Gia trong vòng 10 đời này chẳng mấy quan tâm, nhưng chẳng hiểu sao khi gặp họ ông lại cảm thấy có chút khó chịu trước sự giả tạo của họ.

Hơn nữa ai là Kỷ gia gia chứ? Cái danh xưng này là để một người ngoài gọi được sao? Cháu gái bảo bối của ông trước mặt người khác còn đang gọi là lão tướng quân kia kìa! Nam Cung gia nghĩ mình là ai mà tự tin gọi thân mật như thế?

Phía Tịch Hàng nhìn thấy Nam Cung Lục Trà đến thì vui mừng ra mặt, nhanh chóng tâng bốc cô lên:“Trà Trà cháu đến rồi, con bé này đúng là vừa đẹp người vừa đẹp nết, lại có gia giáo, đâu như một số kẻ tâm cơ, chỉ biết dựa dẫm vào đàn ông. Cũng không biết là người nhà kẻ đó có biết dạy con cháu mình không nữa.”

Người nhà của kẻ tâm cơ vừa được Tịch Hàng nhắc đến đứng ngay đó lúc này:"…"

Sự thay đổi biểu cảm dù vô cùng nhỏ của ông cụ Kỷ, Tịch Lão đã tinh ý nhận ra. Cuối cùng ông cũng hiểu, không phải là ông hiểu nhầm quan hệ giữa ông cụ Kỷ và Kỷ Thần Hi, mà là hai ông cháu nhà này vẫn chưa muốn công khai quan hệ ra mà thôi.

Ông cụ Tịch nghĩ đến đây thì không khỏi thở dài lần nữa.

Trước khi thay thế ông cụ Kỷ đảm nhận chức đại tướng của quân khu, thì ông cũng chỉ là cấp dưới của ông cụ Kỷ mà thôi. Hai người cùng làm việc, cùng vào sinh ra tử không ít lần, sao có thể không hiểu tính cách của nhau.

Lần này chuyện che giấu thân phận thật của Kỷ Thần Hi khẳng định là ý của ông cụ Kỷ, ông ta chắc chắn muốn xem thử, thái độ của Tịch Gia đối với cô bé không quyền không thế như Kỷ Thần Hi sẽ như thế nào. Xem ra cháu trai số khổ của ông lại có thêm một thử thách cực kỳ khó trong công cuộc lấy vợ rồi.
 
Song Trùng
Chương 460: Kẻ mà ta còn chẳng biết là ai



Ông cụ Kỷ hoàn toàn không ngờ cháu gái bảo bối mà cả nhà họ Kỷ muốn nâng niu bảo vệ, trong mắt người khác lại là kẻ tâm cơ chuyên dụ dỗ đàn ông, lại còn là loại người không có đàn ông sẽ không sống được.

Cố kiềm nén con giận trong lòng, Kỷ Lão quay sang nói với Tịch Lão bằng giọng điệu vô cùng trìu mến:“Lão Tịch à, trước đây ông từng hỏi ý tôi về chuyện hôn ước giữa hai nhà. Ông từng bảo cháu trai ông đã có người trong lòng rồi, nên ngỏ ý muốn hủy bỏ hôn ước được định sẵn trước đó. Lúc ấy tôi cũng không bận tâm lắm, nhưng giờ tôi cảm thấy ý của ông không tồi. Hôn ước đó, chúng ta hủy đi nhé.”

Tịch Lão và Kỷ Thần Hi đột nhiên đồng thanh đáp:“Không thể hủy!”

Người nhà Nam Cung và Tịch Hàng không hề nhận ra thái độ kì lạ giữa ba người. Nam Cung Lục Trà còn nghĩ rằng, ông cụ Kỷ đang ra mặt thay cô cảnh cáo ông cụ Tịch về mối hôn ước giữa hai nhà, trong lòng cô mừng thầm, liếc mắt nhìn Kỷ Thần Hi bằng ánh mắt khinh thường.

Tịch Hàng cũng lên tiếng:“Chú Kỷ, về chuyện mối quan hệ ngoài lề của Cảnh Dương, xin chú đừng bận tâm. Đàn ông trẻ tuổi chưa có gia đình không tránh khỏi thích chơi bời, Cảnh Dương cũng không ngoại lệ. Nhưng chú cứ yên tâm, sau khi Trà Trà được gả vào nhà họ Tịch, cháu có thể đảm bảo, con bé sẽ là nữ chủ nhân duy nhất của nhà họ Tịch, sẽ không có bất kỳ a miêu a cẩu nào thay thế được.”

Ông cụ Kỷ nghiến răng thành tiếng, nhướn mày tỏ vẻ thích thú hỏi lại:“Vậy à? Ai là a miêu a cẩu thế? Cô bé kia sao?” Ông cụ Kỷ chỉ tay về phía Kỷ Thần Hi.

Tịch Hàng khinh miệt nói:“Chỉ là một ả tâm cơ, chú Kỷ đừng để ý đến.”

Ông cụ Kỷ gật gật đầu, cứ như vô cùng hài lòng trước câu trả lời của Tịch Hàng. Nhưng chỉ Kỷ Thần Hi và ông cụ Tịch mới biết, người nào đó đang sắp phát hoả đến nơi rồi.

Kỷ Thần Hi mím môi nhìn quanh. Rốt cuộc Tịch Cảnh Dương đi giải quyết đám người thích nói xấu kia thôi, có cần đi lâu đến vậy không? Anh còn không mau trở lại giải quyết người ba chuyên đào bố con trai này, thì món quà mà cô tốn nhiều công sức mới nhận được từ ông ngoại Kỷ, e là khó có thể dùng đến rồi.

Về phía ông cụ Tịch, ông không thể cùng lúc đối phó ông bạn già, vừa ngăn cản thằng con đần độn của mình liên tục nói những lời không thể cứu vãn được.

Lúc này Nam Cung Lục Trà tự chủ trương đóng vai người tốt. Cô dè dặt đi đến gần ông cụ Kỷ, hai má hơi ửng đỏ tỏ vẻ ngại ngùng nói:“Kỷ gia gia, chuyện của anh Cảnh Dương cháu cũng biết, thật ra quan hệ giữa anh ấy và vị tiểu thư kia không như ông nghĩ đâu. Chuyện hôn ước…ông không cần phải hủy bỏ đâu ạ.”

Vợ chồng nhà Nam Cung cũng vội tiếp lời.

“Chú Kỷ, Trà Trà nói không sai, hôn ước này của hai nhà là do đời trước định ra, chúng ta không thể nói hủy là huỷ được.”

“Dạ phải, mặc dù khiến Trà Trà chịu thiệt khi gả cho Tịch Cảnh Dương, nhưng dù sao chúng ta cũng không thể làm trái ý nguyện của đời trước.”

Nam Cung Lục Trà bỗng mím môi đẩy nhẹ vai mẹ mình ngăn cản:“Mẹ à, Anh Cảnh Dương rất tốt, được gả cho anh ấy là may mắn, sao lại là con phải chịu thiệt thòi chứ? Mẹ đừng có nói như thế.”

Một nhà ba người, kẻ tung người hứng, điểm chung là cả ba đều không biết xấu hổ, khiến cho ông cụ Kỷ suýt chút nữa nhịn không được mà lật bài ngửa.

Dù vậy, món hận cả đám người hùa nhau bắt nạt cháu gái bảo bối của ông, làm sao mà ông có thể dễ dàng cho qua được.

Ông cụ Kỷ bắt đầu ra vẻ suy tư, ông cụ Tịch thấy lạ vô thức hỏi:“Ông…có vấn đề gì à?”

Ông cụ Kỷ hơi cau mày, chỉ về ba người nhà Nam Cung, biểu cảm đầy khó hiểu hỏi:“Bọn họ là ai thế?”

Cả nhà ba người Nam Cung gia như bị xịt keo tại chỗ, ngơ ngơ ngác ngác không biết ông cụ Kỷ có ý gì.

Ông cụ Tịch cố nén cười.

Xem kìa, đây là muốn thay mặt cháu gái dạy dỗ kẻ giả mạo đây sao?

Dù vậy ông cũng vô cùng phối hợp xem như chưa biết gì mà diễn theo. Bằng nét diễn ngạc nhiên, Tịch Lão lên tiếng hỏi:“Gì cơ? Gia đình Nam Cung không phải họ hàng nhà ông sao?”

Tịch Hàng lại thật sự kinh ngạc hỏi tiếp:“Dạ phải, cả Thủ Đô này ai mà không biết, Trà Trà chính là cháu gái duy nhất của nhà họ Kỷ. Có phải chú Kỷ đang nói đùa không?”

Ông cụ Kỷ nhăn mặt, vẻ nghiêm nghị từ một lão tướng về hưu vẫn đủ sức gây ra sức ép cho người xung quanh.

“Cháu gái duy nhất? Từ khi nào kẻ mà ta còn chẳng biết là ai, lại trở thành cháu gái duy nhất của Kỷ Duật Vân này rồi?”

Khi nói, ông cố ý lên giọng, vừa hay khiến cho tất cả mọi người đứng gần đó đều nghe thấy rõ từng chữ một. Ai nấy đều lấy làm ngạc nhiên và bắt đầu chỉ trỏ bàn tán về gia đình Nam Cung.
 
Back
Top Bottom