Dịch Song Trùng

Song Trùng
Chương 420: Tòng thử quân vương bất tảo triều



Tịch Cảnh Dương không trả lời thẳng câu hỏi của Kỷ Thần Hi, cố ý đánh sang chuyện khác:“Ở Thủ Đô em cũng không quen biết ai, anh lại không yên tâm để em ở khách sạn một mình, hay là đến biệt thự của anh ở tạm một đêm được không?”

Thành thật với nhau, nói ra hết bí mật, tâm trạng của Kỷ Thần Hi đã thoải mái hơn nhiều.

Có điều, chuyện cô là cháu gái duy nhất tính đến thời điểm hiện tại của nhà họ Kỷ, cũng là vị hôn thê của anh, tạm thời cô vẫn phải giấu tiếp.

Ai bảo cô đã hứa với ông ngoại là sẽ không nói cho anh biết. Tuy đã hứa giữa hai người phải thành thật với nhau, nhưng đây cũng không tính là cô đã lừa gạt anh, chẳng qua là cô chưa thể nói ra thôi, nếu nói cho anh biết sợ rằng ông ngoại Kỷ lại làm khó anh mà thôi.

“Cũng được, về biệt thự trước đi, em sẽ nhờ người chuẩn bị quà, sáng mai 8h nhớ đến đón em.”

“Sáng mai?”

“Nếu không thì sao?”

“Anh còn tưởng…”

Kỷ Thần Hi nheo mắt:“Chồng tương lai à, bao lâu rồi anh không về nhà rồi anh biết không? Hôm nay người nhà anh ai cũng biết anh đã trở lại Thủ Đô, anh cứ đi theo em như thế, bọn họ sẽ nghĩ em là loại người chuyên quyến rũ đàn ông khiến họ quên lối về đó!”

Nhìn thấy Tịch Cảnh Dương không trả lời chỉ hơi nhếch miệng cười thầm, Kỷ Thần Hi cảm thấy khó hiểu hỏi:“Ý gì đây?”

Người đàn ông với ánh mắt sâu xa quay sang nhìn cô, thanh trầm trầm thấp quen thuộc lại vang lên.

*“Xuân tiêu khổ đoản nhật cao khởi, Tòng thử quân vương bất tảo triều.”*

(*Tạm dịch: Đêm xuân tiếc rằng ngắn ngủi, mặt trời lên cao mới dậy/Từ đó nhà vua không ra ngự triều sớm nữa – Trích từ Trường Hận Ca của Bạch Cư Dị*)

Không biết lần thứ mấy trong ngày, Kỷ Thần Hi bị những lời này thả thính này của Tịch Cảnh Dương làm cho đỏ mặt tía tai.

Cô tự tin nói rằng bản thân có khả năng kiềm chế cảm xúc rất tốt, cộng thêm sinh ra miễn nhiễm với mấy lời nói mật ngọt này, nhưng khi nó từ miệng của Tịch Cảnh Dương phát ra, thì cô chỉ có thể giương cờ trắng xin hàng.

Kết quả cho việc này chính là, cô gái mặt mỏng của chúng ta bị người nào đó kéo vào lòng ôm hôn một lúc lâu rồi mới chịu thả người đi.

Đợi đến lúc không nhìn thấy bóng chiếc Porsche màu trắng đâu nữa, Kỷ Thần Hi mới thở phào nhẹ nhõm.

Càng ngày người nào đó càng chơi trò k*ch th*ch hơn chứ không có kém, khiến trái tim nhỏ bé của cô…thật sự chịu không nổi mà.

Lúc này Kỷ Thần Hi mới lấy điện thoại ra, mở máy lên, ban nãy Evan cứ liên tục gọi nên cô buộc lòng phải tắt máy luôn.

Không phải khen chứ điện thoại cô bị spam cuộc gọi đến mức nóng hết cả máy, Evan cũng thật sự quá cừ rồi.

Vừa mở máy lên thì vừa hay Evan cũng vừa gọi đến, Kỷ Thần Hi nhanh chóng mở máy nghe, phía đầu dây bên kia liền truyền đến một giận nói đầy giận dữ vì mất kiên nhẫn.

“Kỷ! Thần! Hi! Chị làm cái gì mà em gọi gì gần một ngàn cuộc điện thoại rồi mà chị không nghe thế? Lại còn tắt máy? Chị gặp chuyện gì hay bị thương rồi đúng không? Giờ chị ở đâu? Em lập tức qua đó ngay!”

Không phải lần đầu trông thấy Evan tức giận đến mức này, nhưng thân là người có lỗi trước, lại còn tắt máy, Kỷ Thần Hi nào có thể phản bác lại, đành lên tiếng xin lỗi trước, mong nhận được sự khoan hồng.

“Evan, xin lỗi mà…có gì từ từ nói, em hỏi nhiều câu như thế, chị phải trả lời câu nào trước đây?”

Dù đang tức giận vì lo lắng cho Kỷ Thần Hi xảy ra chuyện không hay, nhưng nghe được giọng điệu của đối phương rất bình thường, không giống như gặp chuyện, Evan cũng định tâm lại, giọng nói của không mang theo lửa giận.

“Chị đấy, cứ làm người khác lo lắng. Hiện tại chị đang ở đâu?”

Nhìn biệt thự rộng lớn nhưng không một bóng người, Kỷ Thần Hi thở dài nhìn ra bên ngoài cửa sổ, nói:“Còn đâu nữa, không đến nhà chính của Tịch Gia thì ở trong biệt thự riêng của Tịch Cảnh Dương.”

“Anh ta không ở đó?”

“Ừm, chị bảo anh ấy về trước rồi, chị muốn đi gặp ông ngoại Kỷ, trước khi về nhà chính gặp cha mẹ anh ấy.”

Evan có chút bất ngờ:“Có vẻ em nghĩ sai về chị rồi, thật xin lỗi.”

Evan cứ nghĩ chuyện liên quan đến Tịch Cảnh Dương luôn được Kỷ Thần Hi ưu tiên hàng đầu. Dù sao cô cũng quá thích tên họ Tịch đó, thích đến độ không còn quy tắc gì nữa.

Kỷ Thần Hi lại không hiểu vì sao Evan lại xin lỗi, nhưng cô cũng không hỏi chuyện đó mà hỏi chuyện khác:“Chiều đến giờ em gọi cho chị nhiều như thế, có việc gì gấp sao?”

Evan muốn cười nhưng cười không nổi oán trách:“Nếu thật sự có việc gấp, thì đợi đến giờ cũng xong rồi.”

“Hi hi, chị xin lỗi, trưa nay chị gặp Hàn Ca, ngoài ra còn có một số việc ngoài ý muốn nên không nghe máy được. Giờ em còn gọi cho chị, vậy xem ra vẫn chưa giải quyết được rồi đúng không? Em nói đi, nếu giúp được chị sẽ cố gắng hết sức.”
 
Song Trùng
Chương 421: Biệt viện Sơn Hành - Tịch Trạch



“Hắc xì!” Kỷ Thần Hi xoa xoa chiếc mũi đã đỏ lên từ lúc nào chẳng hay của mình.

Tịch Cảnh Dương một tay giữ lấy vô lăng, một tay tìm khăn giấy trong hộp xe đưa cho cô bạn gái nhỏ của mình, vẻ mặt cũng không tránh được sự lo lắng.

“Đêm qua em không ngủ sao? Sắc mặt kém đến như thế.”

Ánh mắt Kỷ Thần Hi tránh né không dám nhìn thẳng anh, làm như vô ý nhìn ra ngoài cửa sổ xe giải thích:“Hôm nay gặp người nhà anh mà…em có chút căng thẳng nên ngủ không ngon thôi.”

Tịch Cảnh Dương khẽ liếc nhìn hàng ghế sau, nhếch môi hỏi:“Vậy đóng đồ kia…trong một đêm em chuẩn bị được? Hửm?”

Kỷ Thần Hi cũng nhìn đống đồ chất cao như núi ở hàng ghế sau:"…"

Hình như cô ra tay mua hơi lố rồi.

“Là…là em nhờ bạn mua giúp, người bạn đó mua hơi quá tay…”

Tịch Cảnh Dương nhìn cô gái của mình bằng ánh mắt sâu xa, rõ ràng biết cô đang nói dối nhưng không vạch trần:“Ừm…ra là thế.”

Khung cảnh ven đường dần dần thay đổi.

Chiếc xe tiếp tục lăn bánh trên đường, rời xa khu đô thị sôi động để tiến vào một vùng đất hoang sơ và xa xôi. Kỷ Thần Hi kéo cửa sổ xuống hít thở không khí trong lành của núi rừng bao quanh. Cánh đồng xanh tươi và những cánh đồng hoa rực rỡ nở rộ trải dài hai bên đường, tạo nên một bức tranh thiên nhiên tuyệt đẹp.

Dọc theo con đường, thỉnh thoảng họ gặp một vài nhà dân trong vùng, những ngôi nhà nhỏ bé và bình yên, nhấp nhô giữa cánh đồng. Những người dân địa phương đi lại chậm rãi, mang theo nụ cười chân thành trên môi.

Dần dần, cảnh quan trở nên hoang sơ hơn. Đường biệt lập và núi non cao trước mắt bắt đầu hiện lên. Những cành cây rậm rạp và rừng thông bao quanh tạo nên một bức tường tự nhiên, nhưng đường đi vẫn rõ ràng và dẫn hướng.

Kỷ Thần Hi và Tịch Cảnh Dương cùng nhau ngước nhìn lên những ngọn núi trùng điệp bao phủ bởi một lớp mây trắng mịn. Cảm giác hồn nhiên và bình yên tràn ngập trong không gian này, tạo nên một cảm giác an lành trong lòng hai người.

Cuối cùng, khi ánh mặt trời đã chói lóa trên đỉnh núi, một tòa biệt viện hiện ra trước mắt. Tòa nhà hoành tráng với kiến trúc cổ điển và sự tinh xảo trong từng chi tiết, là biểu tượng của sự giàu có và quyền lực. Tòa biệt viện nằm yên bình giữa vùng núi rừng, tạo nên một sự tương phản đáng kinh ngạc.

Xe của Tịch Cảnh Dương dừng xe ở lối vào của biệt viện, rồi hai người cùng nhau bước xuống xe.

Kỷ Thần Hi nhìn căn biệt viện to lớn độc lập giữa núi rừng mà cảm thán:“Nhà tổ của anh… rộng bao nhiêu thế?”

Tịch Cảnh Dương ngẫm một lúc rồi trả lời:“Anh không rõ nữa, chắc cũng chỉ tầm một trăm năm mươi nghìn mét vuông.”

Kỷ Thần Hi:"…"

Diện tích cung điện chính của hoàng cung Nước R cũng chỉ tầm hai trăm năm mươi nghìn mét vuông, vậy mà căn nhà chính của một gia tộc ở Nước Z đã là một trăm năm mươi nghìn, thật sự quá kinh người rồi.

“Vào nhà thôi.”

“À…à…đi thôi.”

Hai người trở lại vào xe, Tịch Cảnh Dương lái xe chạy thẳng qua cổng biệt viện để vào bên trong. Hai người bảo vệ bên ngoài cổng nhìn thấy người trong xe là ai, vội mở cổng để anh vào.

Vốn dĩ nhìn từ bên ngoài đã có thể nhìn ra độ hoành tráng và to lớn của biệt viện, nhưng càng đi sâu vào trong càng khiến người ta bất ngờ.

Những khuôn viên rộng lớn và đầy màu xanh của biệt viện trải dài trước mắt, với những hàng cây cổ thụ và sân vườn đầy hoa lá tươi tắn. Các tòa nhà nhỏ bé và kiến trúc độc đáo nằm rải rác khắp nơi, tạo nên một không gian sống tự nhiên và thanh bình.

Đặc biệt phong cách mang đậm nét hoài cổ đủ để biết khu biệt viện này có lịch sử vô cùng lâu năm.

So với quang cảnh tráng lệ lộng lẫy của cung điện, Kỷ Thần Hi thật sự thích vẻ yên bình, cổ xưa và gần gũi với thiên nhiên như thế này hơn.

Sau hơn mười phút, chiếc xe Porsche màu trắng mới dừng trước căn nhà chính của biệt viện, đủ để biết con số một trăm năm mươi nghìn kia của Tịch Cảnh Dương là không hề nói đùa.

Kỷ Thần Hi nhìn đống đồ sau ghế bất lực lắc đầu. Biết thế đã không mua nhiều như vậy, giờ làm sao đem vào trong đây?

Tịch Cảnh Dương nhìn biểu cảm này của cô gái nhỏ, thật sự nhịn cười không nổi:“Để đó, sẽ có người đem vào.”

Kỷ Thần Hi làm bộ mặt như được giác ngộ. Sao cô lại quên mất nhỉ, nhà anh lớn như vậy có thể không có người giúp việc sau?

Cô cảm thấy càng lúc IQ của cô càng tụt giảm một cách đáng thương rồi.

“Vậy anh nhờ họ cẩn thận chút nhé, bên trong…nhiều món dễ vỡ lắm đấy.”

“Được, chúng ta vào trong thôi.”

Vừa đi Tịch Cảnh Dương vừa giới thiệu một số người nhà có mặt ở nhà chính hôm nay với cô.

Kỷ Thần Hi nghe đến hoa mắt chóng mặt.

Người nhà đông đúc không phải cô chưa từng thấy, nên cô mới chuẩn bị nhiều quà như thế. Nhưng mà bây giờ không phải tất niên, không phải tết đoàn viên, cũng chẳng phải lễ lộc gì, sao mọi người lại tụ họp cả nhà ở đây thế?
 
Song Trùng
Chương 422: Gặp lại Nam Cung Lục Trà



Còn chưa kịp nghe Tịch Cảnh Dương nói hết, Kỷ Thần Hi bỗng phát giác có người đang muốn chạm vào cô từ phía sau, nhanh chóng theo phản xạ tự nhiên của cơ thể mà tránh sang một bên.

Vì Kỷ Thần Hi phản ứng quá nhanh nên người kia không chạm được vào cô, mất đà mà ngã lăn quay ra đất.

Kỷ Thần Hi nhìn thấy người ngồi trên đất là một quý bà ăn mặc vô cùng sang trọng, nhưng trông có vẻ không phù hợp lắm với khí chất của bà.

Tuy nhiên, có thể nhìn ra, vị này nhất định là trưởng bối của Tịch Cảnh Dương!

Mới lần đầu gặp mặt, cô đã khiến người nhà anh vồ ếch một cách mất mặt như thế rồi, liệu cô có thuận lợi vượt ải người nhà của anh không đây?

Trái với phản ứng hoang mang của Kỷ Thần Hi, Tịch Cảnh Dương vô cảm nhìn người ngồi trên đất như một kẻ xa lạ. Thậm chí lúc Kỷ Thần Hi muốn đỡ bà ta dậy, anh còn ngăn cản cô lại bảo là bẩn tay, khiến Kỷ Thần Hi không khỏi khó hiểu.

Người đàn bà có cách ăn mặc xa hoa mặt mày cực kỳ khó coi mà đứng dậy.

Dù sao cũng là bậc trưởng bối, Kỷ Thần Hi còn định lên tiếng xin lỗi trước, dù sao cũng do cô nên bà mới phải vồ ếch, nào ngờ đã bị đối phương chặn họng trước.

“Tiểu Dương à, dì còn tưởng bạn gái cháu là tiểu thư đài cát nhà nào, không ngờ lại là một con ả… chẳng ra làm sao thế này.”

Giờ phút này Kỷ Thần Hi không giữ được sắc mặt tốt nữa, cô đã hiểu vì sao từ đầu Tịch Cảnh Dương lại bảo chạm vào bà ta sẽ bẩn tay rồi.

Tịch Cảnh Dương lại không phải người tốt tính, kẻ nào muốn gây sự với Kỷ Thần Hi, anh nhất định không dễ dàng bỏ qua.

Giọng nói trầm thấp vang lên, gương mặt lạnh như tảng băng âm độ khiến người đối diện không khỏi rét run.

“Ai cho bà tự tin, nói chuyện với nữ chủ nhân chỗ này như thế?”

Một câu nói của Tịch Cảnh Dương không chỉ khiến người đàn bà kia kinh ngạc, mà ngay cả Kỷ Thần Hi cũng phải bất ngờ.

Tịch Cảnh Dương lại nói tiếp với giọng điệu xa cách lạnh lùng:“Mà không đúng, tôi phải hỏi là…ai cho bà tư cách, đặt chân vào Sơn Hành vậy?”

Tuy hai câu hỏi của Tịch Cảnh Dương đều cố ý ra uy với người đàn bà ăn mặc xa hoa kia, nhưng anh lại nhấn mạnh địa vị của Kỷ Thần Hi trước khi hỏi về sự xuất hiện của người phụ nữ, đủ để người nghe biết được, vị trị của Kỷ Thần Hi trong lòng anh là không thể đo lường được.

Liên tục bị hai câu hỏi của Tịch Cảnh Dương làm cho mất hết mặt mũi, gương mặt vốn dĩ không phải là quá ưa nhìn của người đàn bà lại càng thêm khó coi.

“Tiểu…”

Bà ta vừa định nói gì đó, nào ngờ lại nhận thấy ánh mắt sắc bén như dao vô cùng đáng sợ của người nào đó, vội sửa lời:“Tịch Đại Thiếu, cháu sau có thể ăn nói với dì như thế được? Có phải là cháu bị ả hồ ly tinh này mê hoặc đến thần trí cũng không minh mẫn rồi không?”

Lần này Tịch Cảnh Dương không những không nổi giận mà còn cong khoé miệng cười.

Người khác nhìn thấy nụ cười này của anh, đều sẽ nghĩ anh đang rất vui vẻ, trông như đã hiểu những gì người đàn bà vừa nói. Nhưng chỉ duy nhất một mình Kỷ Thần Hi biết, sắp có kẻ gặp xui xẻo rồi.

Quả thật chỉ ba giây sau đó, Tịch Cảnh Dương đã gọi bốn bảo vệ của Biệt Viện Sơn Hành đến. Bốn người đàn ông lớn hình thể, mặc đồng phục đen và trang bị vũ khí nhọn, nhanh chóng tiến đến vị trí của Tịch Cảnh Dương và Kỷ Thần Hi.

“Nhận lệnh, Đại Thiếu Gia!” Các bảo vệ trả lời đồng thanh, sẵn sàng hành động theo chỉ dẫn.

Tịch Cảnh Dương nhìn chằm chằm vào người đàn bà, cong môi nói:“Mời vị phu nhân không mời này rời khỏi Sơn Hành. Tịch Gia không đón tiếp được vị quý phu nhân có gia giáo này.”

Bốn bảo vệ cùng nhau tiến lại gần người đàn bà và nhấc nàng lên khỏi đất. Bà ta cố gắng phản kháng, nhưng sức mạnh của bốn người đàn ông là quá lớn đối với nàng, vì thế mà không ngừng gào lên:“Tịch Cảnh Dương! Cậu làm vậy là có ý gì? Tôi là mẹ vợ tương lai của cậu đấy, cậu làm vậy thì cậu ăn nói sau với cha cậu, với Tiểu Trà đây!”

Kỷ Thần Hi hơi nhíu mày.

Tiểu Trà?

Động tĩnh ngoài hành lang quá lớn, những người trong nhà chính liền vội ra xem, thì chỉ trông thấy vị phu nhân tự cho mình là cao quý hơn người đang không ngừng giẫy giụa để thoát khỏi khống chế vô cùng khó coi. Còn Kỷ Thần Hi từ vẻ ngoài đến khí chất đều toát ra sự điềm tĩnh, thanh tao và cao quý, trái ngược hoàn toàn với người trước đó vài giây vừa phỉ báng cô là loại người không ra gì.

Trông số những người ra xem, một cô gái với gương mặt cũng không quá đỗi xa lạ chạy đến chỗ bốn bảo vệ quát lớn:“To gan! Ai cho phép các người động vào mẹ tôi! Mau thả bà ấy ra!”

Nhìn gương mặt đó, Kỷ Thần Hi thầm cười lạnh trong lòng.

Tiểu Trà…Nam Cung Lục Trà!
 
Song Trùng
Chương 423: Muốn trị trà xanh hãy trà xanh hơn đối phương



Gần như chỉ vài giây sau khi Nam Cung Lục Trà xuất hiện, một giọng nói đầy giận dữ khá quen thuộc vang lên ngay sau đó.

“Tịch Cảnh Dương! Mày điên rồi à, có ai đối xử với khách như mày không?”

“Còn đám bảo vệ các người, muốn bị đuổi hết cả đám hay gì? Sao còn không thả Nam Cung phu nhân ra!”

Từ lần đầu tiên gặp mặt, Kỷ Thần Hi biết vị kia cũng chính là ba ruột của Tịch Cảnh Dương rất không thích cô, nhưng vì anh nên cô luôn nhẫn nhịn hết mức có thể. Cô không muốn vì cô mà anh phải tranh cãi với cha mẹ của mình.

Tuy nhiên, thái độ của cha anh thật sự khiến cô lạnh lòng. Năm đó, khi biết được quan hệ giữa hai người, cha của cô cũng từng đối xử với anh như thế sao?

Bỗng bàn tay lạnh băng của cô được phủ lên một tầng hơi ấm vô cùng dễ chịu.

“Đừng lo lắng, ngày nào anh ở đây, vị trí đại thiếu phu nhân nhà họ Tịch, ai cũng đừng hòng tranh được với em.”

Đến cuối cùng, anh vẫn sẽ không để cô phải chịu thiệt dù chỉ là một chút. Dù có thể phản kháng lại những kẻ muốn bắt nạt cô, nhưng xem ra không cần đợi đến cô tự mình động thủ rồi.

Trấn an Kỷ Thần Hi xong, Tịch Cảnh Dương đưa mắt về phía bốn bảo vệ, giọng nói lạnh lẽo như gió mùa đông ra lệnh:“Còn không tiễn vị phu nhân này cút?”

Nam Cung Lục Trà ủy khuất đỏ mắt nhìn Tịch Hàng:“Bác trai, nếu mọi người ở Tịch Gia đã không hoan nghênh mẹ con cháu như thế, mong bác sau này đừng mời mẹ con cháu đến làm khách để rồi đuổi đi như ăn mày thế này nữa.”

Cô ta tiếp tục nói với bốn bảo vệ:“Mau thả mẹ tôi ra, cửa nhà họ Tịch cao như thế, Nam Cung Gia và Kỷ Gia lần sau không dám mạo phạm đến đây nữa.”

Nghe đến hai chữ Kỷ Gia, Tịch Hàng lập tức sốt ruột ngăn cản Nam Cung Lục Trà rời đi, quát mắng với bốn bảo vệ:“Các người mau buông bà ấy ra, còn không thì cả đám cùng cút khỏi nhà họ Tịch ngay cho ta!”

Bốn bảo vệ khó xử nhìn nhau không biết phải làm thế nào.

Kỷ Thần Hi nhìn ra, không muốn làm khó những người làm công ăn lương như họ, lên tiếng:“Thả bà ấy ra đi.”

Bất cứ ai có mặt ở hành lang lúc này đều biết Kỷ Thần Hi có mấy phần quan trọng với đại thiếu gia nhà họ Tịch. Vì thế, nghe được câu nói này của cô, họ cứ như bắt được vàng, lập tức bỏ tay ra khỏi người Nam Cung phu nhân rời trở về vị trí canh gác ngay lập tức.

Tịch Cảnh Dương nhíu mày:“Em không cần phải nhân nhượng, ở đây có anh là chỗ dựa cho em.”

Kỷ Thần Hi nhìn anh khẽ mỉm cười:“Bạn gái kim vị hôn thê của anh như em đây, không phải dạng mà ai cũng có thể bắt nạt được, yên tâm.”

Nói xong cô quay sang nhìn hai mẹ con nhà Nam Cung, bộ dạng ủy khuất đáng thương cứ như kiểu cả thế giới có lỗi với mình của họ, thật sự khiến cô buồn nôn.

Kỷ Thần Hi bỗng cảm thấy gia chủ nhà Nam Cung đặt tên cho cô con gái này của nhà họ vô cùng hay, Lục Trà chính là Lục Trà, quả là danh xứng với thực.

Giờ phút này chính là cơ hội tốt nhất để vận dụng những kinh nghiệm quý báu, học được từ phim truyền hình lúc năm giờ chiều.

Muốn trị trà xanh, hãy trà xanh hơn đối phương!

Ở hành lang lúc này, ngoại trừ Tịch Hàng cha của Tịch Cảnh Dương, mẹ con nhà Nam Cung, cô và Tịch Cảnh Dương thì vẫn còn một vị phu nhân từ đầu đến cuối vẫn chưa nói câu nào, chỉ đang âm thầm quan sát.

Vị phu nhân đó có vẻ ngoài xuất chúng và trông trẻ hơn tuổi thật rất nhiều. Đường nét gương mặt sắc sảo, nước da trắng mịn, khí chất bất phàm và ánh mắt sắc lạnh khiến ai nhìn thấy cũng không thể không chú ý.

Bà ấy mặc một bộ sườn xám sang trọng, tôn lên vẻ đẹp và dáng vóc hoàn hảo. Tóc dài mượt mà được buộc gọn phía sau đầu, tạo nên sự chỉn chu và tinh tế. Bà ta tỏa ra một sự tự tin và quyền lực không thể phủ nhận.

Dường như vị phu nhân này đã đánh giá và hiểu rõ tình hình, không muốn tham gia vào cuộc tranh cãi gia đình. Thay vào đó, bà ta chọn cách quan sát và lắng nghe mọi diễn biến. Bằng cách giữ im lặng, bà ta toát lên vẻ thông minh và khôn khéo.

Không cần nghĩ thì chỉ cần nhìn vẻ ngoài này, Kỷ Thần Hi cũng đủ biết vị phu nhân này là ai.

Là một người thuộc giới quý tộc thật sự, khí chất này sẽ không thể lầm lẫn đi đâu được, khác biệt hoàn toàn với cảm giác mà Nam Cung phu nhân kia đem lại cho cô.

Kỷ Thần Hi bước về phía của đối phương, lễ phép cúi chào:“Chào bác gái, cháu tên là Kỷ Thần Hi, lần đầu đến nhà lại gây ồn ào thế này, thật xin lỗi.”. Truyện Hot

Không đợi Diệp Lạc Anh kịp đáp lời, Tịch Cảnh Dương sắc mặt vô cùng khó chịu muốn đi lên bảo vệ cô, sợ rằng mẹ anh sẽ như ông cha ngốc nghếch của mình mà đuổi cô đi.

Kỷ Thần Hi sao có thể không hiểu tính cách của anh, không xoay người lấy một chút mà vẫn biết anh đang đi tới, cô như cười như không lên tiếng.

“Quà em chuẩn bị, có một món em mua từ Y Quốc, là hàng dễ vỡ, anh giúp em mang vào đây được không?”
 
Song Trùng
Chương 424: Cháu họ Kỷ



“Có thể không đi không?”

Tịch Cảnh Dương không bao giờ nói không với Kỷ Thần Hi, đương nhiên cô cũng sẽ như thế với anh, mỉm cười hiền hoà đáp:“Có thể.”

Chỉ cần anh không nổi giận là được.

Diệp Lạc Anh nhìn cách hai người giao tiếp với nhau mà thầm cảm thán, không ngờ ngày bà còn sống trên đời lại có thể nhìn thấy thằng con trai cầm tinh núi băng của mình, cưng chiều một cô gái như thế. Đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, chỉ có cô bé này mới trị được cái nết khó chiều của con trai bà.

Ngoài ra, cô bé người Nước R này, quả thật quá đỗi xinh đẹp. Lấy Nam Cung Lục Trà so với cô, cứ như một người ở tận trên trời cao, còn một người thì chỉ vĩnh viễn ở dưới hạ giới.

Vốn dĩ Nam Cung Lục Trà không xấu mà trông khá ưa nhìn, khí chất tiểu thư nhà quý tộc cũng không đến nỗi. Nhưng đến khi Kỷ Thần Hi xuất hiện, Nam Cung Lục Trà liền trở thành kẻ làm nền cho người ta.

Thậm chí là khí chất vương giả hiếm có trên người cô bé này, liền làm lộ nguyên hình cái vẻ ngoài cùng khí chất đầy giả tạo của tiểu thư nhà Nam Cung.

“Không cần quá khách sáo, đến chơi được rồi, quà cáp làm gì.”

Thái độ của Diệp Lạc Anh đối với Kỷ Thần Hi tuy không lạnh cũng không nóng, nhưng vô hình chung khiến người ta cảm thấy bà không xem Kỷ Thần Hi là người ngoài, mà coi cô như một người thân trong gia đình.

Cái cảm giác áp bức tràn ngập nguy cơ này, khiến Nam Cung Lục Trà vô cùng khó chịu. Đôi mắt cô ta ửng đỏ, vẻ mặt cực kỳ ủy khuất, đỡ lấy Nam Cung phu nhân, uất ức lên tiếng.

“Nếu bạn gái của anh Cảnh Dương đã đến, một người ngoài như cháu cũng không muốn ở đây làm phiền mọi người. Dù sao mọi người cũng không hoàn nghênh cháu và mẹ, nên cháu xin phép về trước.”

Bộ dáng nhỏ bé đáng thương như kiểu cả thế giới đang mắc nợ mình của Nam Cung Lục Trà, trong mắt người bình thường như Diệp Lạc Anh, Kỷ Thần Hi và Tịch Cảnh Dương thì chẳng khác nào là một kẻ hề đang nhảy nhót.

Nhưng với người có mắt nhìn người như Tịch Hàng, ông ta cảm thấy đau lòng thay cho Nam Cung Lục Trà và càng lúc càng căm ghét Kỷ Thần Hi hơn.

“Tiểu Trà, cháu không cần phải đi đâu hết, người nên đi là ả đàn bà không ra gì như cô ta!” Tịch Hàng chỉ tay vào Kỷ Thần Hi rồi lớn tiếng nói.

Nam Cung phu nhân đắc ý nhìn Kỷ Thần Hi sắp bị đuổi đi, liền tốt bụng nói giúp:“Anh Tịch bình tĩnh đi, con bé còn nhỏ nhưng lại không có ai giáo dục, không thể như Tiểu Trà hiểu biết lễ nghĩa được.”

Tịch Hàng nghe những lời này lại càng thêm tức giận. Con trai ông là ai chứ? Là kẻ có tiền có quyền nhất đất nước này, sao có thể chọn một kẻ đầu đường xó chợ không ra gì như thế làm bạn gái chứ!

“Bà thông gia, thật ngại quá, khiến bà chê cười rồi.”

“Chê cười sao? Chúng tôi không dám đâu, dù sao Kỷ tiểu thư đây là bạn gái mà Tiểu Dương công nhận, người làm mẹ như tôi sao có thể để con gái mình biến thành kẻ thứ ba được?”

Có cả Tịch Hàng và Diệp Lạc Anh ở đây, Nam Cung phu nhân không hề sợ hãi mà gọi Tịch Cảnh Dương là Tiểu Dương.

Kỷ Thần Hi cũng nhận ra chân mày của anh hơi nhíu lại, chắc chắn là sắp nổi giận tới nơi.

Cô lại nhìn mẹ con nhà Nam Cung giả bộ đáng thương thì cười lạnh. Chỉ bấy nhiêu thôi, ai không làm được.

“Bác gái, có phải là con đã gây phiền phức gì cho mọi người rồi không? Nếu đã có khách đến nhà, vậy hôm khác con đến sau cũng được…”

Giọng nói của Kỷ Thần Hi nhỏ dần, như sợ bản thân ảnh hưởng đến người khác dù bản thân cô chưa làm gì.

Tịch Cảnh Dương khẽ nhướn mày, có chút kinh ngạc. Bộ dạng giả vờ yếu đuối này của cô…dù sao cũng lần đầu tiên anh được nhìn thấy, thôi thì cứ để cô chơi tiếp vậy.

Mắt nhìn của Diệp Lạc Anh đương nhiên không thua kém gì con trai mình, bà cũng bắt đầu cảm thấy cô bé con trai đem về…khá đáng yêu.

“Không cần, con cũng sẽ là chủ nhà tương lai, đương nhiên phải ở lại Tịch Gia, cùng chúng ta đón khách rồi.”

Kỷ Thần Hi chỉ định dùng chiêu của người trả lại cho người, cô cũng tính đến chuyện gia đình của Tịch Cảnh Dương sẽ không ai thích cô giống như cha anh, nào ngờ lại được mẹ của anh bảo hộ, thật sự có chút thụ sủng nhược kinh. Ủng‎ hộ‎ chính‎ chủ‎ vào‎ nga𝔂‎ ⩵‎ TR‎ 𝓊MTR𝖴𝙔𝒆𝑵﹒𝑉n‎ ⩵

Tuy nhiên Tịch Hàng lại lớn tiếng quát:“Lạc Anh bà đang nói gì thế! Ai cho phép một đứa không ra gì như nó làm dâu nhà này? Đừng nói là gả cho Cảnh Dương, dù là gả cho Cảnh Đăng thì nó cũng đừng có mà mơ đến!”

“Phải, Cảnh Đăng không dám.” Tịch Cảnh Dương ngay lập tức cắt lời.

Tịch Hàng phẫn nộ lại thêm phẫn nộ chỉ tay về anh:“Mày…mày…tao nói cho mày biết, hôn ước của mày và Kỷ Gia đã định từ lâu, mày không muốn lấy cũng phải lấy, đại thiếu phu nhân duy nhất của nhà này cũng chỉ có thể là con cháu nhà Kỷ Gia!”

Kỷ Thần Hi ngơ ngác vô thức thốt lên:“Cháu…họ Kỷ.”
 
Song Trùng
Chương 425-426: Đợi xem kịch



425: Đợi xem kịch

Vì câu nói vui vơ của Kỷ Thần Hi mà bầu không khí bỗng trở nên im bặt, ai cũng hướng mắt về cô. Qua một vài phút sau, vang lên tiếng cười lớn đầy giễu cợt từ phía Tịch Hàng.

“Mấy ngày trước mày họ Mộ là tiểu thư Mộ Gia, hôm nay họ Kỷ liền nghĩ bản thân có quan hệ với đệ nhất gia tộc của Thủ Đô? Vậy ngày mai mày sẽ không biến thành họ Tịch em gái của Cảnh Dương luôn đấy chứ?”

Kỷ Thần Hi:"…"

Hoá ra cha chồng tương lai của cô không thích nghe lời thật đến như thế, cô sẽ rút kinh nghiệm vậy.

Nhắc đến khoảng thời gian giả làm Mộ Nhược Vi của Kỷ Thần Hi, Tịch Cảnh Dương không khỏi nổi giận:“Chuyện đó con đã giải thích rồi, mọi chuyện đều là chủ ý của con, đừng dùng nó để làm khó Tiểu Hi!”

“Được rồi, đều là người nhà, dĩ hoà vi quý. Vào trong nhà rồi nói sao, ông nội con vẫn đang chờ gặp mặt cháu dâu đó.” Diệp Lạc Anh đỡ lời, trước khi hai cha con lại cãi nhau.

Tịch Hàng vô cùng khó chịu với hai từ “cháu dâu” mà Diệp Lạc Anh nói ra, nhưng không thể phản bác lại vợ mình, ông đành xin lỗi mẹ con nhà Nam Cung rồi mời cả hai cùng vào nhà.

Đám người đứng ngoài hành lang từ từ di chuyển vào nhà chính, chỉ còn Tịch Cảnh Dương và Kỷ Thần Hi vẫn chưa đi.

Cô đi đến bên cạnh anh, khẽ vỗ vỗ lên vai anh an ủi:“Đừng giận, lát nữa vẫn còn có kịch để xem.”

Tịch Cảnh Dương hơi hơi nhướn mày:“Mặc Bắc Hàn gọi em là nhóc siêu quậy thật sự không sai.”

Kỷ Thần Hi bật cười kéo tay anh thúc giục:“Đi thôi.”

Hai người bước vào nhà chính của Tịch Gia, một ngôi nhà tráng lệ và trang nghiêm nhưng mang trong mình một vẻ đẹp cổ kính. Cửa chính mở ra để lộ ra một không gian rộng lớn với các trần nhà được trang trí tỉ mỉ bằng các hoa văn cầu kỳ. Ánh sáng từ những đèn lồng mờ ảo chiếu sáng lên những bức tranh tường cổ điển, tạo nên một không gian thần tiên.

Sàn nhà được lát bằng đá cẩm thạch đen bóng, tạo ra âm thanh nhẹ nhàng mỗi khi bước chân lên. Các cột trụ cổ kính trải dài theo hành lang, mang đến sự vững chắc và trang trọng cho căn nhà.

Những bức tượng và tranh ở khắp mọi nơi kể lại câu chuyện về gia tộc Tịch, từ những người tiền nhân đến những thành tựu và sự phát triển của gia đình này.

Những người làm tạo thành một hàng ngang đón chào Tịch Cảnh Dương và Kỷ Thần Hi. Những bộ trang phục truyền thống tinh xảo và lộng lẫy được mọi người mặc, tạo nên một không gian ngập tràn vẻ trang nghiêm và quý phái.

Tịch Cảnh Dương và Kỷ Thần Hi đi dọc qua hành lang, bước chân nhẹ nhàng trên sàn đá cẩm thạch.

Họ đi qua những bức tượng và tranh, nhìn thấy những hình ảnh của những người tiền nhân Tịch, những người đã góp phần xây dựng và định hình gia đình này. Cảm giác truyền thống và trách nhiệm lớn lao tràn đầy.

Hai người tiếp tục di chuyển vào phòng khách chính.

Phía trong nhà, ông cụ Tịch sốt ruột đứng ngồi không yên, không ngừng đi qua đi lại.

“Không được, Tiểu Quý, cậu mau ra ngoài xem thử, sao cháu dâu của ta vẫn chưa vào nữa?”

Tịch Hàng hừ lạnh:“Cha, con nhóc đó chính là một đứa không có phép tắc, sao có thể so được với Tiểu Trà chứ.”

Nam Cung Lục Trà thầm cười giễu trong lòng, con cóc ghẻ Kỷ Thần Hi đó làm sao có thể so sánh với thiên nga là cô chứ. Dù đang vô cùng đắc ý, Nam Cung Lục Trà vẫn tỏ vẻ khó xử nói:“Bác trai, bác đừng nói thế, cháu cảm thấy Kỷ tiểu thư không phải là người như thế.”

Ông cụ Tịch mỉm cười nói:“Đúng vậy, nếu không thì năm năm trước thằng nhóc Cảnh Dương đã không nhất kiến chung tình, một lòng với Tiểu Thần Hi rồi.”

Nam Cung Lục Trà có chút ngạc nhiên, cô ta vốn nghĩ Tịch Cảnh Dương quen với Kỷ Thần Hi cũng chỉ là quen qua đường, chơi chán rồi bỏ, dù sao đàn ông có tiền có quyền đều sẽ như thế, làm gì có chuyện yêu đương thật lòng? Cô ta muốn gả vào nhà họ Tịch cũng chỉ vì thế lực Tịch Gia đủ để khiến cô ta trở thành phu nhân cao quý nhất của Nước Z.

Không ngờ Kỷ Thần Hi lại quen biết Tịch Cảnh Dương từ lâu. Xem ra đối thủ này không phải loại dễ xơi như cô nghĩ.

Từ đầu Nam Cung phu nhân đã không thích Kỷ Thần Hi, bà ta quên cả giả vờ cười lạnh nói:“Năm nay cô ta mới bao tuổi? Năm năm trước đã biết quyến rũ đàn ông, thật sự không thể xem thường được.”

Nam Cung Lục Trà cau mày nhắc nhở:“Mẹ.”

Nam Cung phu nhân nhận ra bản thân lỡ lời khẽ cười xin lỗi.

Dù vậy sắc mặt Diệp Lạc Anh và ông cụ Tịch đều trầm xuống. Ai có thể không biết nhưng riêng hai người rất rõ, năm năm trước Tịch Cảnh Dương là loại người gì, có thể dễ dàng để nữ nhân quyến rũ hay sao?

Nam Cung Lục Trà lại không biết điều đó, cô ta cố ý nói giúp Kỷ Thần Hi:“Mẹ, Anh Cảnh Dương và Kỷ tiểu thư là quen biết từ lâu, khó tránh khỏi lửa gần rơm lâu ngày cũng cháy. Với lại Kỷ tiểu thư không giống loại người…chuyên quyến rũ đàn ông.”

426

Nội dung bị lặp, giống với c425.
 
Song Trùng
Chương 427: Quà của Nam Cung Lục Trà



“Tôi là loại người nào, vẫn chưa đến lượt Nam Cung tiểu thư đánh giá đâu.”

Lời của Nam Cung Lục Trà vừa dứt, thân ảnh một nam một nữ với ngoại hình chói mắt, tay trong tay bước vào nhà chính. Người vừa lên tiếng đáp lời cũng chính là Kỷ Thần Hi.

Nhìn thấy Kỷ Thần Hi, Nam Cung Lục Trà bất giác nghiến răng, móng tay cũng bấu chặt.

Cô ta không thể không công nhận, ngoại hình của Kỷ Thần Hi quá đỗi xinh đẹp, phải gọi là đặc biệt đẹp. Ngũ quan hài hoà, đường nét sắc sảo, vóc dáng cao ráo lại thon gọn. Đặc biệt mái tóc dài màu trắng bạch kim kia, càng làm tôn lên nước da trắng như tuyết của cô.

Dù rất tự tin vào bản thân đủ xuất sắc để đè bẹp, dẫm đạp đối phương dưới chân mình, nhưng so về ngoại hình Nam Cung Lục Trà lại vô cùng ghen tỵ với Kỷ Thần Hi.

Khi bị Kỷ Thần Hi nói vặn lại, Nam Cung Lục Trà chỉ đành cười gượng gạo, nâng tách trà của mình lên uống một ngụm.

Kỷ Thần Hi cũng không rảnh để dí trà xanh đến cùng, cô đi đến trước mặt ông cụ Tịch lễ phép cúi chào:“Tịch gia gia, lâu rồi không gặp.”

Ông cụ Tịch vuốt vuốt râu bạc dài, hài lòng gật đầu:“Cháu ngoan, đúng là trở về làm chính mình tính cách cũng cởi mở hơn trước rồi.”

Kỷ Thần Hi đã nghe Tịch Cảnh Dương nói trước đó, anh đã giải thích mọi chuyện cho người nhà nghe, nên cô cũng không quá bất ngờ trước việc ông cụ Tịch vẫn đối xử tốt với cô.

Có lẻ anh cũng đã tốn không ít công sức để thuyết phục người nhà anh chấp nhận cô. Dù đương nhiên vẫn có người không thích và thậm chí là ghét cô, thì Kỷ Thần Hi vẫn tự hứa với lòng không để công sức của anh đổ xong đổ bể được.

Ngoại trừ cha mẹ và ông nội của Tịch Cảnh Dương, bên trong nhà chính vẫn còn rất đông người. Có mấy vị phu nhân đang tụ tập chơi mạt chược ở một góc, góc đối diện thì là nơi những người đàn ông trung niên đang thảo luận về các bức bích họa. Điểm chung duy nhất của họ là khi cô và Tịch Cảnh Dương tay trong tay bước vào, tất cả đều dừng việc của mình lại, về phòng khách tụ tập.

“Đây là bạn gái mà A Dương nói sẽ không cưới ai ngoài con bé sao?”

“Chậc, xinh thật đấy, nếu có một cô con gái xinh đẹp thế này, có chết em cũng không gả đi.”

“Em dâu bốn, em nói lời này không sợ A Dương nghe được à?”

“Mấy chị em dâu các người nói nhỏ quá, đừng nói là A Dương, người trong phòng đều nghe thấy cả!”

Mấy chị em dâu:"…"

Kỷ Thần Hi chỉ biết nở một nụ cười cực kỳ hiền hoà, lén kéo tay áo người bên cạnh, nhỏ giọng hỏi:“Giới thiệu chút đi, em nên chào từ người nào?”

“Thật ra không chào cũng…”

Chưa kịp dứt lời, bàn chân của anh đã bị ai đó đạp mạnh lên, Tịch Cảnh Dương chỉ đành nuốt cơn đau xuống giới thiệu từng người với Kỷ Thần Hi.

Vào giờ phút này Kỷ Thần Hi đã có thể áp dụng trí nhớ kinh người của mình, vì chỉ cần Tịch Cảnh Dương giới thiệu sơ qua cô liền biết đâu là bác cả, bác ba, chú sáu, chú bảy và mợ cả, mợ năm, dì sáu, dì bảy.

Cô thầm thở phào trong lòng, cũng may sáng nay con cái của các vị bác mợ chú dì này, người đi làm người khai giảng, thì tất cả đều kéo đến để xem cô rồi.

Nhưng mà…người nhà của anh trông không giống người khó gần, vậy sao năm đó anh lại bị truy sát gắt gao đến thế chứ? Vậy mà cô cứ nghĩ quan hệ của anh và người nhà cực kỳ không tốt.

“Người nên giải quyết đều đã giải quyết xong.” Như nhìn ra suy nghĩ trong lòng Kỷ Thần Hi, Tịch Cảnh Dương nhỏ giọng nói một câu.

Kỷ Thần Hi gật gù, cô mỉm cười lễ phép chào hỏi từng người lớn trong nhà.

Lúc này không ai biết được tâm trạng mẹ con nhà Nam Cung phẫn uất cỡ nào, khi ai cũng xem hai mẹ con họ là người vô hình. Đến Tịch Hàng cũng im lặng không nói lời nào, để yên cho Kỷ Thần Hi đi chào hỏi từng người.

Nam Cung Lục Trà cảm nhận được nguy cơ, cố gắng tìm cảm giác tồn tại cho bản thân:“Phải rồi ông nội Tịch, hôm nay cháu có đem một món quà cháu đấu giá được bên Nước Y để biếu ông, mong là ông sẽ thích.”

Nói xong cô ta lấy một hộp quà màu đen đã được đặt sẵn trên bàn, đưa đến cho ông cụ Tịch.

Ông cụ Tịch dù rất không thích kiểu người giả tạo như Nam Cung Lục Trà, nhưng vì nể mặt người bạn già là Kỷ Lão, vẫn phải mỉm cười một cái nhận lấy quà từ tay cô.

Tịch Hàng biết thứ mà Nam Cung Lục Trà chuẩn bị không phải là thứ tầm thường, liền tự hào lên tiếng:“Ba, người mau mở ra xem đi, quà của Tiểu Trà đặc biệt chuẩn bị nhất định là đồ tốt.”

Ông cụ Tịch vô cùng đau đầu với thằng con trai ngốc của mình, cũng may là anh em Cảnh Dương và Cảnh Đăng đều không ai hưởng gen IQ của lão, nếu không hai đứa nó không biết thành ra dạng nào nữa.

Dù nghĩ thế thì ông cụ vẫn mở chiếc hộp đen tinh xảo kia ra, một bộ ấm trà được thiết kế vô cùng tinh xảo liền hiện ra trước mắt ông.

Là một người đam mê trà đạo, ông cụ liền nhận ra đây là ấm Egoist, một loại ấm trà đắt đỏ và khó tìm mua nhất thế giới.
 
Song Trùng
Chương 428: Quà của Kỷ Thần Hi lại chính là Tử Sa Tử Linh Long



Được làm từ chất liệu gốm sứ trắng tinh khôi, mỗi chi tiết trên bề mặt ấm trà đều được chạm khắc tỉ mỉ, tạo nên hình ảnh của những cánh hoa sen nở rộ, phản ánh sự tinh tế và uyển chuyển.

Với màu trắng tinh khôi, những đường nét mềm mại và chạm khắc tỉ mỉ, ấm trà tỏa lên vẻ đẹp tinh tế và sang trọng. Mỗi chi tiết được chăm chút kỹ lưỡng, từ nắp ấm nhẹ nhàng đến tay cầm êm ái, tạo nên sự hoàn hảo và ấn tượng cho người sử dụng.

Không đợi ông cụ Tịch kịp phản ứng, Nam Cung Lục Trà lên tiếng trước:“Vốn dĩ cháu định mua Ấm Tử Sa Tử Linh Long tặng ông, tiếc là sàn đấu giá hôm đó có người Nước R, họ ra giá thật sự quá cao, cháu không có cơ hội để tranh…À đúng rồi, nghe nói Kỷ tiểu thư cũng có chuẩn bị quà từ nước Y, không biết là kỳ trân dị bảo nào thế?”

Tịch Hàng liền lên tiếng mỉa mai:“Nó thì có thể chuẩn bị thứ gì tốt? Nếu có tốt cũng là lấy tiền của Cảnh Dương mua, sao mà so với con được.”

Hai má Nam Cung Lục Trà ửng hồng khách sáo nói:“Bác trai, bác đừng nói thế, dù sao Kỷ tiểu thư cũng đến từ R Quốc, ai lại không biết đất nước đó giàu có thế nào, Kỷ tiểu thư làm sao có thể không có tiền được.”

Tịch Hàng hừ một tiếng:“R Quốc thì sao, người R Quốc hoặc là giàu rất giàu, hoặc là loại đeo bám đàn ông để được bao nuôi như nó…”

Ông cụ Tịch tức giận vỗ mạnh lên bàn một cái, quát:“Tịch Hàng! Anh nói đủ chưa!”

Bị cha mình mắng, Tịch Hàng càng thêm căm ghét Kỷ Thần Hi. Từ sau khi cô xuất hiện, tần suất ông cãi nhau với cha và con trai mình ngày càng nhiều, cô đúng là đồ sao chổi mà.

Kỷ Thần Hi đưa mắt ra hiệu cho Tịch Cảnh Dương, anh liền hiểu ý đi ra ngoài, còn cô đi đến bên cạnh ông cụ Tịch nhẹ giọng nói:“Tịch gia gia, ông bớt giận, nếu không cháu sẽ khó xử lắm, còn nữa…”

Câu cuối cùng Kỷ Thần Hi cố ý hạ thấp giọng xuống, chỉ một mình ông cụ Tịch có thể nghe thấy:"…ông ngoại cháu muốn đến thăm nhà, để ông ấy thấy ông và bác Tịch cãi nhau vì cháu, ông ấy sẽ không đồng ý để cháu và Cảnh Dương quen nhau đâu."

Ông cụ Tịch hơi nhướn mày khó hiểu, ông ngoại mà Kỷ Thần Hi nói đến là ai? Dù quan hệ giữa cô bé và lão Mộ vẫn được duy trì, nhưng chẳng phải cô gọi lão Mộ là ông nội sao?

Khoé môi Kỷ Thần Hi khẽ cong lên, nói nốt câu cuối trước khi trở về chỗ ngồi của mình:“Ông ngoại cháu…họ Kỷ.”

Cô vừa dứt lời, Tịch Cảnh Dương cũng đã quay trở lại cùng với một vài người làm của Tịch Gia, trên tay của ai cũng có rất nhiều chiếc hộp với hoa văn trang nhã, vừa nhìn thì liền biết chính là quà tặng.

Ông cụ Tịch vẫn còn đang mơ hồ với lời cuối mà Kỷ Thần Hi vừa nói.

Họ Kỷ sao? Cách mà Kỷ Thần Hi nói, có vẻ như ông cũng quen biết với ông ngoại con bé, nhưng lão già họ Kỷ mà ông biết, ngoại trừ Kỷ Duật Vân ra thì còn có thể là ai nữa? Chẳng lẻ…

Ánh mắt ông cụ Tịch nhìn Kỷ Thần Hi càng thêm vài tia kinh ngạc.

Kỷ Thần Hi lúc này đã đi đến bên cạnh Tịch Cảnh Dương nháy mắt với anh một cái, rồi lấy chiếc hộp đen duy nhất cực kỳ bắt mắt trong những món quà mà cô chuẩn bị từ tay người làm, đưa đến cho ông cụ Tịch.

“Tịch gia gia, Cảnh Dương từng nói với cháu ông rất thích trà đạo, hy vọng món quà này sẽ hợp với ông.”

Ông cụ Tịch lúc này nào quan tâm đến món quà là gì, ông kích động đứng bật dậy nắm lấy hai tay Kỷ Thần Hi, giọng nói có chút run rẩy:“Tiểu Thần Hi…có phải…có phải cháu chính là…”

Kỷ Thần Hi vốn định sẽ nói với ông cụ Tịch trước, dù sao người mà ông ngoại cô muốn thử không bao gồm ông, nhưng hiện tại quá đông người có mặt, cô không tiện thừa nhận thân phận, khéo léo đổi đề tài.

“Tịch gia gia, nhận quà trước, có được không?”

Tuy Kỷ Thần Hi không thừa nhận cũng chẳng phủ nhận, nhưng trong lòng ông cụ Tịch đã có câu trả lời. Lúc này ông chỉ biết thốt lên hai từ “duyên phận”. Truyện Full

Ai cũng nghĩ Kỷ Duật Vân chỉ có con trai và cháu nội trai, mấy ai biết được rằng vị đại tướng lưu danh sử sách như ông, thật ra vẫn còn một cô con gái.

Tuy chuyện vì sao không ai biết đến cô con gái đó thì ông không biết, dù sao cũng là chuyện riêng của nhà họ Kỷ. Nhưng nếu Kỷ Thần Hi thật sự là con gái của người đó, vậy hôn ước ba đời với nhà họ Kỷ sẽ ứng lên người cô hay sao? Đây chẳng phải là duyên trời cũng muốn tác hợp cho hai người rồi.

Khoé môi ông cụ Tịch không thể khép lại, ông bật cười vô cùng hạnh phúc dù mọi người xung quanh đều không hiểu chuyện gì.

“Món quà của con ả hồ ly tính đó tốt lắm à, sao lão già đó cười khoái chí thế?” Nam Cung phu nhân nhỏ giọng nói với Nam Cung Lục Trà.

Cô ta cau mày nhắc nhở:“Mẹ, nói nhỏ thôi.”

Cũng may ai cũng nhìn ông cụ Tịch, không ai để ý đến hai mẹ con họ, nếu không lời đó đến tai người nhà họ Tịch, sợ là sẽ bị người ta đuổi cổ ra đường rồi.

Đến lúc ông cụ Tịch từ từ mở chiếc hộp đen ra, Kỷ Thần Hi bên cạnh cất giọng:“Tử Sa Tử Linh Long, duy nhất trên thế giới chỉ có một bộ, nay Thần Hi xin tặng cho ông xem như quà ra mắt chính thức, với thân phận…hôn thê của Tịch Cảnh Dương.”
 
Song Trùng
Chương 429: Khách không mời



Nam Cung Lục Trà trợn tròn mắt, cả người đều run lên, tuy nhiên vẫn cố kiềm chế giọng nói như bình thường:“Kỷ tiểu thư thật khéo đùa, dù ông nội Tịch không cần quà cáp, nhưng một khi đã tặng rồi thì cô cũng không nên…tặng đồ giả chứ.”

Phải, nhất định là hàng giả, bởi vì hôm đó chính mắt cô trông thấy người đấu giá thành công Tử Sa Tử Linh Long với giá hai mươi ba tỷ USD, là một thiếu niên đến từ R Quốc.

Một người tham gia chung buổi đấu giá đó đã tiết lộ cho cô biết, vị thiếu niên đó chính là một quản lý cấp cao của tập đoàn A&D vang danh thế giới. Vì vậy việc tranh đồ với người đó giống như lấy trứng chọi đá, không tự lượng sức mình.

Cũng vì lí do này, làm sao món hàng trong tay vị kia giờ lại trong tay Kỷ Thần Hi? Đã thế cô ta còn đem món hàng được đấu giá hai mươi ba tỷ đi làm quà tặng, thật sự quá nực cười.

Không chỉ Nam Cung Lục Trà, Tịch Hàng cũng dè bỉu cười khinh chế giễu:“Thứ hàng rách nát cũng chỉ có thể chuẩn bị mấy thứ hàng giả này mà thôi. Đến Tiểu Trà còn không mua được thì làm sao…”

“Là thật.”

“Ha ha, nghe thấy chưa, chính ông cụ cũng nói là thật kìa…khoan đã, ba, ba nói lại con nghe xem, cái gì thật cơ?”

Tịch Hàng kịp thời phản ứng lại lời nói của ông cụ Tịch, ngơ người quay sang hỏi ông.

Ông cụ Tịch khẽ nín thở, nhè nhẹ đặt chiếc hộp đen mà Kỷ Thần Hi tặng lên bàn. Từng cử chỉ của ông đều vô cùng cẩn thận, chỉ sợ làm ảnh hưởng đến món đồ được đặt trong hộp.

Mỗi chi tiết trên ấm trà đều được chăm chút tỉ mỉ và tỏa sáng. Hình ảnh của những cánh hoa, những cành lá uốn lượn và những họa tiết tinh xảo được thể hiện một cách tinh tế và tinh vi, tạo nên một tác phẩm nghệ thuật độc đáo.

Không chỉ vẻ đẹp bên ngoài, ấm trà còn có khả năng cải thiện hương vị của trà. Chất liệu đặc biệt của nó giúp duy trì nhiệt độ và độ ẩm, tạo điều kiện lý tưởng để trà phát triển hương vị tinh tế và thanh thoát.

Loại ấm có thể làm được như thế, trên thế giới chỉ có duy nhất Tử Sa Tử Linh Long mà thôi.

Đều khiến ông cụ Tịch chắc chắn nó là thật, bởi vì bên trong hộp vẫn còn một giấy chứng nhận đấu giá từ hiệp hội đấu giá Y Quốc, cùng giấy chứng nhận chống hàng giả.

Nhưng dù có những bằng chứng thép như thế, một số người vẫn không tin nó là thật. Nam Cung Lục Trà biết bản thân ban nãy có chút thất thố, nếu tiếp tục vạch trần Kỷ Thần Hi thì hình tượng của cô sẽ trở thành một cô gái lắm lời. Cô ta sao có thể để hình tượng bản thân sụp đổ được, liền đẩy chuyện này qua cho Tịch Hàng.

“Chú à, có thể đó thật sự là đồ thật đấy, dù sao thì…” Nam Cung Lục Trà không nói hết câu, tỏ ra khó xử đưa mắt nhìn về phía Tịch Cảnh Dương.

Dù cô ta không nói, nhưng với ánh mắt cùng biểu cảm đó ai cũng hiểu là cô ta đang ám chỉ, hoặc là Kỷ Thần Hi mua đồ giả đem tặng ông cụ Tịch, hoặc là nếu đó là đồ thật thì chính là do Tịch Cảnh Dương chuẩn bị thay.

Sắc mặt Tịch Hàng càng lúc càng kém:“Thật không ra thể thống gì!”

Từ đầu đến cuối Kỷ Thần Hi không phản bác lại những lời nghị luận của mọi người, cô vẫn mỉm cười hỏi ông cụ Tịch:“Tịch gia gia, ông thích chứ?”

Ông cụ Tịch vuốt vuốt râu, nhẹ nhàng đóng hộp lại, cười phá lên:“Cháu ngoan, ông rất thích, cảm ơn cháu.”

Đang cười nói vui vẻ với Kỷ Thần Hi, ông cụ Tịch liền làm mặt lạnh ngay sau đó:“Một số vị khách không mời, nếu vẫn còn ý định hạ bệ nhân phẩm cháu dâu của ta, thì các vị có thể về được rồi. Nhà họ Tịch có một tính xấu đó là rất bênh vực người nhà, lão già này tuyệt đối không cho phép bất kỳ ai ức h**p cháu dâu của ta!”

Vị khách không mời còn không phải đang nói đến mẹ con nhà Nam Cung hay sao, nếu giờ phút này hai mẹ con họ còn ở lại thì thật sự mặt quá dày rồi.

Đáng tiếc bọn họ thật sự là người như thế, thậm chí Nam Cung phu nhân còn không nhận ra ý đuổi khách của ông cụ Tịch mà tức giận nói với Tịch Hàng.

“Ông thông gia, à không Tịch gia chủ, chính là ông mời hai mẹ con tôi đến đây làm khách, cũng là ông muốn thực hiện hôn ước giữa hai nhà Kỷ Tịch, bây giờ chúng tôi lại biến thành những vị khách không mời, ông coi mẹ con chúng tôi là gì?”

Ông cụ Tịch âm thầm quan sát Kỷ Thần Hi, thái độ của cô vô cùng bình tình, khoé môi vẫn đang cong thành một nụ cười nhẹ.

Quả nhiên là phong thái của phượng hoàng chân chính.

Tịch Hàng lại cảm thấy có lỗi với hai mẹ con nhà Nam Cung, không ngừng xin lỗi hai người.

Trong lúc mẹ con nhà Nam Cung đang đắc ý vì gia chủ nhà họ Tịch đang khom lưng xin lỗi họ, thì Kỷ Thần Hi và Tịch Cảnh Dương thản nhiên đem quà tặng đi tặng cho những trưởng bối còn lại. Kỷ Thần Hi còn tặng luôn cho mấy anh chị em họ không đến được ngày hôm nay, khiến cho mấy vị chú bác cậu mợ không khỏi bất ngờ vì sự chu đáo và tinh tế của cô.
 
Song Trùng
Chương 430: Không dám trèo cao



“Bác trai…” Dù biết cha của anh rất không thích cô, nhưng sau khi tặng quà cho tất cả trưởng bối trong nhà, Kỷ Thần Hi vẫn dè dặt đi đến bên cạnh Tịch Hàng gọi một tiếng.

Lúc này Tịch Hàng vẫn đang xin lỗi mẹ con nhà Nam Cung, ngăn cản hai mẹ con rời đi vì tức giận, liền quay qua quát vào mặt Kỷ Thần Hi:“Ai là bác trai của cô đồ sao chổi!”

Tịch Cảnh Dương kéo tay Kỷ Thần Hi về bên cạnh, giọng nói trầm thấp đến đáng sợ nhưng cố kìm nén để không doạ đến cô gái của anh:“Đừng để ý đến ông ấy.”

Lòng Kỷ Thần Hi đã lạnh từ lâu, thế nhưng cô vẫn luôn nở một nụ cười vui vẻ và thái độ chân thành với mọi người trong nhà anh, với cả vị luôn dùng những lời lẽ không hay về cô.

“Ông ấy là cha của anh, nếu không thể thuyết phục được ông ấy, em làm sao xứng gả vào nhà anh? Tin ở em, em nhất định làm được.”

Cả tối đêm hôm trước cô không ngủ là vì lí do gì, còn chẳng phải là tốn hết tâm tư chuẩn bị quà ra mắt gia đình anh sao? Kể từ lúc cùng Evan đến gặp mặt ông ngoại rồi ra về, cô đã cấp tốc bắt tay vào việc điều tra sở thích cá nhân của người nhà họ Tịch.

Thứ mà cô chuẩn bị đều dựa trên sở thích của từng thành viên trong nhà anh, và từng món quà đều có giá trị tốt nhất tương ứng với sở thích từng người. Có một số món không có sẵn trong nước, cô lần nữa sử dụng quyền hạn của Thiếu Đế Drake, sử dụng chiến cơ bay qua bay lại nhiều quốc gia trong một thời gian ngắn.

Nếu sau này có thế chiến thứ ba, thì tội đồ chắc chắn là do cô, kẻ khơi màu trước tiên rồi.

Kỷ Thần Hi cũng tra ra được, tính cách của cha Tịch Cảnh Dương khá nóng nảy và hấp tấp, sở thích lớn nhất của ông chính là sưu tập rượu vang, còn những thứ khác khó làm lung lay được vị cha chồng tương lai này.

Vừa hay chai rượu chỉ tồn tại 1 chai duy nhất trên thế giới là “The Macallan 1926 Fine & Rare” lại nằm trong tay của Kỷ Hàn Phi.

Đây là một loại whisky single malt được sản xuất tại Scotland bởi nhà máy Macallan. Nó là một phiên bản đặc biệt và hiếm có của Macallan, chỉ có duy nhất một chai được sản xuất vào năm 1926.

Rượu Macallan 1926 Fine & Rare được chứng nhận là một trong những chai whisky tốt nhất và quý hiếm nhất trên thế giới. Chai này được ủ trong thùng gỗ sồi trong nhiều thập kỷ, tạo ra một hương vị phức tạp và độc đáo. Nó có một màu hổ phách đẹp và được đóng chai trong một hộp gỗ sang trọng.

Chai Macallan 1926 Fine & Rare đã được bán đấu giá với giá trị cao nhất từng được ghi nhận cho một chai rượu, với mức giá lên đến hàng triệu đô la. Do chỉ có duy nhất một chai tồn tại trên thế giới, nó trở thành hiện vật cực kỳ quý giá và độc nhất vô nhị trong ngành công nghiệp rượu.

Những nhà sưu tập không chỉ từng bỏ ra cái giá hàng triệu đô để sở hữu được nó. Tuy nhiên, muốn đấu tiền, sẽ không ai qua nổi Kỷ Hàn Phi.

Đêm qua, Kỷ Thần Hi cũng phải trầy trật một phen mới cướp được từ tay anh trai mình. Với điều kiện là tạm thời không được nhắc đến việc xoá bỏ tước vị trở về làm thường dân.

Cuối cùng, Giọt Lệ Đại Dương chưa đầy mươi hai giờ lại trở về trong tay cô.

“Chú Tịch, cháu biết chú không thích cháu, nhưng hy vọng…chú vẫn nhận món quà nhỏ này của cháu.”

Dù có căm ghét đến đâu, nhưng đường đường là danh gia vọng tộc, Tịch Hàng theo lẽ thường vẫn sẽ nhận quà của Kỷ Thần Hi.

Nào ngờ, khi cô còn chưa đưa hộp gỗ chứa chai rượu đến tay của Tịch Hàng, thì ông đã hất mạnh tay khiến hộp gỗ bay ra xa.

Cũng may, phản xạ của Tịch Cảnh Dương rất nhanh, anh nhanh chóng đổ người chụp lấy hộp gỗ trước khi nó rơi xuống đất. Nếu không, chai ruợu vang duy nhất trên thế giới mà mọi nhà sưu tập rượu vang đều ao ước có được sẽ hoàn toàn biến mất.

Mặc dù hộp gỗ không rơi xuống đất, nhưng tâm tình Kỷ Thần Hi đã thấp đến mức không thể nào thấp hơn được nữa.

“Xin lỗi, Thần Hi xuất thân không tốt không dám trèo cao đến nhà họ Tịch. Về sau sẽ không làm phiền nữa.”

Dứt lời, đôi mắt cô gái ứng đỏ dứt khoát xoay người chạy đi.

Tịch Cảnh Dương hốt hoảng đặt hộp gỗ xuống đuổi theo cô.

Bên trong nhà chính không chỉ riêng gì ông cụ Tịch nổi trận lôi đình, đến mẹ của Tịch Cảnh Dương và cô mợ chú bác của anh đều vô cùng phẫn nộ trước hành động của Tịch Hàng.

Ông cụ Tịch giận đến mức hai tay không thể ngừng run lên, đi đến bên cạnh Tịch Hàng thẳng tay tát một bạt tay thật mạnh mặt Tịch Hàng.

“Nghiệt súc! Nếu Cảnh Dương không đưa được Tiểu Thần Hi về đây, mày cũng cút khỏi nhà họ Tịch cho tao!”

Diệp Lạc Anh cũng không nhìn nổi ông chồng đần độn của mình, thoáng đưa mắt nhìn sang mẹ con nhà Nam Cung, rồi không nói lời nào mà bỏ đi.

Tịch Hàng với gương mặt đau rát vẫn không hiểu vì sao người nhà mình lại phản ứng dữ dội như thế? Ông ta đã là gì sai cơ chứ?

Kỷ Thần Hi đâu giống con gái mềm yếu như Nam Cung Lục Trà, cô ta chẳng phải loại đàn bà đanh đá không hiểu chuyện, chuyên quyến rũ đàn ông hay sao? Vậy mà lại tự hiểu chuyện mà bỏ đi, chẳng lẻ là ông đã hiểu lầm gì rồi ư?
 
Back
Top