Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Song Trùng

Song Trùng
Chương 140: 140: Chuẩn Bị Quà Đáp Lễ



Nhìn thấy Mộ Nguyệt Vũ bị “đẩy” ngã mạnh xuống đất, Lục Tư Minh vội tiến đến để đỡ cô dậy, cũng không quên quay sang mà mắng chửi Kỷ Thần Hi.
“Xinh đẹp lên thì sao? Không ngờ lòng dạ cô vẫn rắn rết như vậy!”
Còn Kỷ Thần Hi lại vô cùng khâm phục khả năng diễn xuất xuất thần của cô “chị gái” vẫn còn đang chật vật trên đất thì liền vỗ tay tán thưởng.
“Không tệ, nhưng nếu mà Mộ Ảnh Hậu đây, áp dụng kỹ năng diễn xuất này trong phim ảnh, thì fan của cô sẽ vui hơn đó.”
Mộ Nguyệt Vũ vẫn tỏ vẻ yếu đuối như thể không hiểu những lời mà cô vừa nói.

Sau đó dựa vào lòng của Lục Tư Minh tiếp tục nức nở.
“Vi Vi…cướp đi A Minh thật sự là chị không đúng, nhưng em đừng quá đáng như thế.

Chẳng phải em đã có bạn trai kia rồi sao, lại còn…còn mập mờ với tiền bối Vân Tiêu, nhờ anh ta chèn ép chị…”

Lục Tư Minh liền hừ lạnh rồi tiếp lời:“Đúng là tiện nhân vô liêm sĩ! Cô nghĩ tên ẻo lả đó có thể bắt nạt Tiểu Vũ sao? Haha! Tôi sẽ khiến cho hắn ta không còn chỗ đứng trong giới ZBiz này nữa!”
Kỷ Thần Hi liền nhếch mép:“Ồ! Vậy Lục Thiếu chính là muốn ỷ thế h**p người sao?”
Lục Tư Minh đứng chắn trước mặt Mộ Nguyệt Vũ rồi đầy kiêu ngạo mà lên tiếng:“Sao? Bản thân kém cỏi không so được với Tiểu Vũ nên muốn quyến rũ tôi? Hay hai tên ẻo lả mà cô dụ dỗ được không đáp ứng được nhu cầu của cô, liền muốn tìm con cá khác?”
Kỷ Thần Hi quay đầu nhìn “tên ẻo lả” sau lưng mình rồi mỉm cười lên tiếng:“Bảo Bảo~~Em trai chúng ta được tặng món quà lớn như thế, anh cũng nên chuẩn bị quà đáp lễ rồi!”
Nhìn dáng vẻ nghịch ngợm này của cô, Tịch Cảnh Dương không nhịn được mà cong khoé môi.

Vốn dĩ chuyện của Tịch Cảnh Đăng, tự cậu ta có thể giải quyết được, dù sao thằng nhóc đó không phải là người dễ bị người ta ức h**p.
Cùng lắm anh chỉ giúp gỡ mấy cái hotsearch có liên quan đến vợ anh thôi.

Nhưng nay vợ đã lên tiếng muốn bảo vệ em chồng, thì người làm anh như anh làm sao có thể không nhúng tay vào được.
Tịch Cảnh Dương liền nháy mắt với Kỷ Thần Hi một cái, ám chỉ mọi việc cứ để anh lo.

Anh nhất định sẽ cho cặp đôi nghĩa nặng tình thâm này biết, thế nào mới gọi là ỷ thế h**p người.
Không hiểu sao càng nhìn Kỷ Thần Hi thân mật cùng Tịch Cảnh Dương, trong lòng của Lục Tư Minh liền cảm thấy vô cùng khó chịu.

Khi anh ta vừa định lên tiếng để nói gì đó thì Mộ Nguyệt Vũ kéo tay anh ta lại.
“A Minh, cứ mặt kệ hai người họ đi, anh mau tìm viện trưởng để chuẩn bị phẫu thuật cho Ông Nội nữa.”
Thật ra Mộ Nguyệt Vũ cũng chẳng quan tâm đến sống chết của Mộ Lão, chẳng qua cha cô ta sắp quay lại rồi, cô ta cần Lục Tư Minh thể hiện được quyền thế của anh ta, vì thế sẽ khiến cho Mộ Vu xem trọng cô ta hơn.
Kỷ Thần Hi liền tặc lưỡi nói thầm với Tịch Cảnh Dương:“Đến bây giờ mà hai người bọn họ vẫn chưa biết bác sĩ Phó không ở Nước Z sao? Thế tên Lục Tư Minh đó lấy đâu ra tự tin ghê vậy?”

Tịch Cảnh Dương cũng nhỏ giọng đáp:“Buổi trưa em còn phải thi đấy.

Dù sao ba tiếng nữa Evan mới đến đây, nên có lẽ em vẫn sẽ kịp giờ.”
Nghe nói đến kì thi, Kỷ Thần Hi liền giật mình vì đã quên mất.

Vì chuyện của Mộ Lão xảy ra quá đột ngột nên nhất thời cô không để ý đến nó nữa.
Cô nhanh chóng kiểm tra đồng hồ trên tay và kinh dị hơn là chỉ còn chưa đầy mười phút nữa là bắt đầu môn thi thứ hai!
“Ôi mẹ ơi! Lại trễ giờ rồi!” Kỷ Thần Hi hốt hoảng la lên một tiếng.
Cô vội kéo tay Tịch Cảnh Dương còn đang ngơ ngác chạy đi như bay.

Nhưng khi mới đi được vài bước, cô bỗng thắng lại gấp, khiến cho hai người xuýt ngã.
“Cẩn thận chút.” Tịch Cảnh Dương đã nhanh tay kéo cô lại rồi lên tiếng nhắc nhở.
Sau đó anh khó hiểu nhìn cô đang đi ngược lại, tiến đến gần Mộ Nguyệt Vũ và Lục Tư Minh.

Hai người bọn họ cũng nhìn thấy hành động khó hiểu của cô mà đứng yên bất động.
Thế nhưng, chỉ vài giây sau đó, dưới ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, Kỷ Thần Hi đưa tay đẩy mạnh vai Mộ Nguyệt Vũ khiến cô ta ngã xuống đất rồi đau đến mức phải hét lên.
Lục Tư Minh không kịp phản ứng lại hành động của cô nên không thể đỡ được Mộ Nguyệt Vũ liền thẹn quá hoá giận mà quát lên.
“Mộ Nhược Vi! Cô bị điên à!”
Kỷ Thần Hi liền mỉm cười đáp trả:“Chẳng phải ban nãy chị gái nói tôi đẩy cô ấy sao? Nếu không làm thật thì sẽ khiến chị ấy thất vọng rồi!”
Nói xong cô liếc nhìn Mộ Nguyệt Vũ đang nghiến răng tức giận dưới đất rồi nhếch mép bỏ đi.

Dù trễ giờ rồi bị cấm thi thì sao?
Cô chị gái lục trà đã có tâm sắp xếp paparazzi chụp lại cảnh cô ta giả vờ té ban đầu rồi, cô cũng không thể có tiếng mà không có miếng được, đương nhiên phải làm thành thật rồi!.
 
Song Trùng
Chương 141: 141: Giao Bằng Lái Ra



Trên ghế lái phụ của chiếc xe Lamborghini màu đen, cô gái khẽ bỉu môi:“Anh đậu xe ở phương trời nào rồi?”
Tịch Cảnh Dương chú ý quan sát đường đi xung quanh, rồi đạp chân ga lên mức tối đa, khiến cho vận tốc của xe nhanh chóng đạt gần 300km/h.
“Chẳng phải em bảo anh đậu xe xa xa chút sao?”
Thế nên ban nãy anh chỉ có thể mua tạm chiếc xe của một người qua đường để kịp thời đưa cô đến trường thi.
Kỷ Thần Hi liền không vui đáp trả:“Vậy sao không để em lái?”
Tịch Cảnh Dương vẫn đang tập trung cao độ, dù sao chiếc xe của họ đang phi như bay trên đường và sẽ rất nguy hiểm cho người xung quanh, nhưng vẫn cười khổ mà trả lời cô.
“Bạn gái thân mến, nếu để em lái, em sẽ mất thêm một khoảng thời gian để đi bộ đến trường thi đấy.

Em không sợ trễ giờ nữa à?”
Kỷ Thần Hi:“Ờ thì…”
Đúng thật vậy, nếu để Tịch Cảnh Dương lái, anh có thể dừng xe ngay trước cổng trường và cô có thể đường hoàng bước xuống xe.

Tuy nhiên, bước xuống từ cái xe này…sao anh có thể tìm được một chiếc Lamborghini từ người đi đường vậy?
Bỗng một hồi tiếng còi quen thuộc vang lên từ phía sau chiếc xe của họ.

Kỷ Thần Hi liếc nhìn vào kính chiếu hậu rồi nhoẻn miệng cười.
“Xem ra không cần phải lo đám phóng viên trước cổng trường nữa rồi.”
Tịch Cảnh Dương cũng đưa mắt nhìn kính chiếu hậu rồi nhếch mép cười:“Tiểu Hi, buổi sáng anh đã bị ghi lỗi rồi, chiều nay thật sự có khả năng bị giam bằng đó! Em còn cười được sao?”
Kỷ Thần Hi hơi nheo mắt lại:“Anh bị tước bằng cũng có sao? Thư ký kiêm trợ lý thân cận của anh chẳng phải cũng đảm nhiệm luôn chức vụ tài xế à? Anh ta có bằng là được rồi.”
Vị thư ký kiêm trợ lý thân cận tiện thể đảm nhiệm luôn chức vụ tài xế bỗng hắc xì một cái.

Mọi người xung quanh anh ta liền lên tiếng hỏi thăm.
“Trợ ký Mục, anh không sao chứ?”
“Phải đó trợ lý Mục, dạo này anh tăng ca nhiều như thế vẫn ổn chứ?”
“Còn nữa, sao dạo gần đây không thấy Đại Boss đến công ty vậy?”
Mục Hành thầm khóc không ra nước mắt, vì công cuộc chinh phục vợ yêu của tổng tài đại nhân, anh phải hy sinh một mình làm đủ công việc thay cho Đại Boss.

Chỉ hy vọng cuối năm nay, tiền thưởng có thể thêm một vài số không nữa, mới bù đắp đủ cho sự vất vả này của anh chứ!
Chiếc xe Lamborghini màu đen nhanh chóng thắng gấp trước cổng trường thi.

Với sự nổi bật của chiếc xe, nhanh chóng thu hút ánh nhìn và sự chú ý của mọi người xung quanh.
Một tốp phóng viên vẫn luôn trực chờ trước cổng trường liền nhận ra chiếc xe này không hề rẻ, liền muốn tiến đến để xem người trong xe là ai.

Vì dù là ai đi nữa, đoán chắc thân phận cũng không tầm thường.
Nhưng chiếc xe vẫn áng binh bất động mà không hề có động tĩnh gì.

Tuy nhiên vài giây sau đó, một hàng dài xe cảnh sát giao thông lại ập đến bao quanh chiếc xe.
Tốp phóng viên nhanh chóng lùi lại và rời đi chỗ khác.

Dù sao buổi sáng nay họ cũng đã có kinh nghiệm rồi, không nên chọc vào mấy anh trai áo xanh này thì hơn.
Đợi đến khi phóng viên đi hết, từ bên ghế gái phụ, cô gái mới bình tĩnh mà đẩy cửa xe ra.

Sau đó thản nhiên đi vào trường thi trước ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người.
Thế nhưng, trên cổ cô có đeo thẻ dự thi, vì thế cảnh sát giao thông ở đó tạm thời không làm khó cô, mà dọn đường để cô có thể vào thi kịp giờ.
Cùng lúc đó, một viên cảnh sát tiến lên gõ mạnh vào cửa xe của ghế tài xế rồi quát lớn:“Mau! Xuống xe!”
Lúc này, cửa kính của chiếc xe được kéo xuống, lộ ra gương mặt đẹp trai của người đàn ông.

Anh ta quay sang cười với viên cảnh sát một cái rồi lên tiếng.

“Đội trưởng Du, thật trùng hợp, lại gặp nhau rồi.”
Viên cảnh sát họ Du khi nhìn thấy người ngồi trong xe:"…"
Ông ta thật sự đang rất muốn chửi thề rồi, vì sao lại là tên tổ tông này nữa rồi? Hắn ta dù sao cũng là ông chủ lớn, nhưng có sở thích phóng xe trên đường sao?
“Tịch…Ngài Tịch, sao lại là Ngài nữa rồi?”
Tịch Cảnh Dương đưa tay gãi gãi đầu:“Ờ, thật ngại quá, bạn gái tôi lại đi thi trễ nữa rồi.”
Những viên cảnh sát đứng gần đó nghe thấy:"…"
Còn vị họ Du kia vẫn cố gắng giữ bình tĩnh để không lao đến đánh người:“Thật ngại quá Ngài Tịch…nhưng chúng tôi vẫn phải làm theo đúng quy trình, vậy nên…”
Mau giao giấy tờ tùy thân, bằng lái xe ra! Hôm nay ông đây còn để anh chạy xe trên đường, thì từ nay về sau không cần gọi ông là đội trưởng Du nữa mà hãy gọi là đội trưởng Cẩu đi!
Tịch Cảnh Dương khẽ nhoẻn miệng, rồi cũng thành thật giao ra bằng lái và chứng minh thư của mình cho viên cảnh sát họ Du.
Ông ta cố kiềm chế cơn đắc ý rồi vui vẻ nói với anh:“Vậy phiền Ngài Tịch xuống xe, chúng tôi cũng cần thu hồi chiếc xe này.”
Anh khẽ đưa tay chống lên vô lăng rồi thản nhiên đáp:“Tất nhiên là được rồi, nhưng mà vẫn nên đợi vài phút nữa đã.”.
 
Song Trùng
Chương 142: 142: Thủ Trưởng Quân Khu Xích Diệm



Đội trưởng Du nhìn thấy thái độ bình thản này của Tịch Cảnh Dương, không hiểu sao trong lòng ông ta có chút bất an, khẽ ho nhẹ một tiếng.
“Khụ khụ, à…Ngài Tịch, Ngài cũng đừng làm khó chúng tôi.

Chuyện sáng nay chúng tôi đã cố gắng nương tay lắm rồi, nhưng Ngài cứ chạy nhanh vượt ẩu như thế trên đường…thật sự rất nguy hiểm…”
Lời còn chưa kịp dứt, thì một tiếng két kéo dài vang ngay sau lưng của đội trưởng Du.

Lúc này tất cả mọi người đều hướng mắt về phía chiếc xe BMW màu trắng vừa dừng lại một cách đột ngột kia.
Từ trên xe bước xuống là một người đàn ông với chiều cao gần mét chín, tuy thân hình đã bị bộ quân phục trắng che đi phần nào, nhưng vẫn có thể nhìn ra dáng người của anh ta rất đẹp.

Đã thế, cùng với gương mặt góc cạnh và làn da màu đồng, càng làm tôn lên sự nam tính cũng anh.
Các viên cảnh sát có mặt ở đó ngơ ngác nhìn về phía người đàn ông vừa xuất hiện.

Tuy bọn họ không nhận ra anh là ai, nhưng cái quân hàm một sao trên áo của anh ta lại khiến mọi người phải run sợ.
Duy nhất trong số họ chỉ có đội trưởng Du nhận ra người đàn ông vừa xuất hiện này là ai.

Ông ta vội quay người rồi làm động tác chào.
“Thiếu Tướng Mặc!”
Những người xung quanh không kiềm được kinh ngạc khi nghe cái tên phát ra từ miệng của đội trưởng Du.
Người đàn ông với quân hàm một sao trên vai kia ấy thế mà lại chính là Thiếu Tướng trẻ tuổi nhất trong lịch sử Nước Z, người của Quân đội Quân khu Xích Diệm - Mặc Bắc Hàn!
Người mà bọn họ chỉ có thể nghe danh rồi ngưỡng mộ, nay lại xuất hiện trước mắt của bọn họ! Nhanh chóng các viên cảnh sát còn lại cũng làm động tác chào với anh ta rồi cùng hô lớn.
“Thiếu Tướng Mặc!”
Sắc mặt của Mặc Bắc Hàn từ lúc bước xuống xe đã không vui vẻ gì mấy, giờ đây lại càng thêm đen.

Cũng may hiện tại ở đây có nhiều cảnh sát vay quanh, nên những người dân bên ngoài không dám hóng chuyện.

Nếu không anh cũng không biết mình sẽ trở thành cái gì trong chủ đề bàn tán của bọn họ nữa!
Anh ta gật đầu rồi chào lại những viên cảnh sát giao thông kia, rồi nhanh chóng tiến đến chỗ của đội trưởng Du, cụ thể là tiến đến bên chiếc Lamborghini màu đen.
“Tịch! Cảnh! Dương!” Mặc Bắc Hàn gằn giọng xuống và cố ý nhấn mạnh từng chữ một.
Lúc này Tịch Cảnh Dương cũng mỉm cười mà bước xuống xe sau đó quay sang nói với đội trưởng Du đang toát mồ hôi lạnh bên cạnh.
“Ây da, đội trưởng Du, bằng lái và giấy tờ tôi đều đưa anh rồi, còn nếu anh muốn lấy nó đi…thì nên hỏi ý cậu ta trước đã.” Vừa nói anh vừa chỉ tay về phía Mặc Bắc Hàn.
Hiện tại ở đây quá nhiều người, nếu không Mặc Bắc Hàn thật sự rất muốn kéo tên ngông nghênh kia ra đập một trận (dù có thể anh đánh không lại thật).

Nhưng con mịa nó, trong một ngày hắn gọi cho anh hai lần, cả hai đều là giúp hắn giải quyết lỗi vi phạm giao thông! Đường đường là người tiên phong chống kh ủng bố, giờ lại ở đây giúp tên chó má Tịch Cảnh Dương này giải quyết lỗi giao thông?
Nói thế, nhưng Mặc Bắc Hàn vẫn cố nén cơn giận mà nói chuyện với đội trưởng đội cảnh sát giao thông.
“Anh là đội trưởng Du đúng không? Tên khốn…à không, bạn tôi đã vi phạm lỗi gì vậy?”
Hai chữ “tên khốn” kia, khiến cho Tịch Cảnh Dương nhíu mày một cái, nhưng thôi hiện tại có việc nhờ người ta, anh ghim ở đó sau vậy.
Còn đội trưởng Du e dè nhìn về phía Tịch Cảnh Dương, rồi lại quay sang báo cáo với Mặc Bắc Hàn.
“Thiếu Tướng Mặc, Ngài Tịch đây…đã hai lần vi phạm lỗi vượt quá tốc độ cho phép dành cho xe ô tô.

Tôi cũng đã nể mặt Ngài, nên sáng nay chỉ ghi lỗi nhẹ, nhưng…dù sao cũng không thể mắt nhắm mắt mở cho qua lần hai được.

Hôm nay và ngày mai đều là kì thi quan trọng của học sinh cấp ba, Ngài Tịch cứ phóng nhanh như thế…thật sự rất nguy hiểm.”
Mặc Bắc Hàn liền gật đầu tán thành:“Anh làm đúng lắm! Nên phạt!”
“Khụ!” Tịch Cảnh Dương ho nhẹ một tiếng.
Mặc Bắc Hàn cố gắng nhịn cơn tức, cắn răng sửa lời:“Nhưng cũng phải xem lí do vì sao anh ta làm vậy chứ.

Biết đâu là có việc gì đó quan trọng bắt buộc phải vượt tốc độ thì sao.

Pháp luật cũng có tình người mà.”
Nhìn thấy vị Thiếu Tướng trước mặt rõ ràng đang muốn bênh vực cho tên nhà giàu chán sống kia, đội trưởng Du cũng cố gắng nhịn cơn tức mà quay sang hỏi anh.
“Ngài Tịch…vậy không biết Ngài có lí do gì quan trọng lắm sao?”
Tịch Cảnh Dương nhún vai:“Chẳng phải đã nói rồi sao, bạn gái tôi đi thi trễ, anh cũng nói thời điểm hiện tại là kì thi quan trọng của học sinh cấp ba cơ mà? Lỡ cô ấy đến trễ rồi bị đánh trượt, ai chịu trách nhiệm nổi đây?”
Mặc Bắc Hàn trố to mắt nhìn bạn mình.

Bạn gái? Tên họ Tịch này không có lí do nào để bịa ra nữa hay sao?
Từ lúc nhóc siêu quậy mất tích, hắn ta còn hơn cả thánh tăng trong chùa, nổi tiếng không gần nữ sắc, vậy mà giờ lại lồi ra cô bạn gái? Bạn gái trong mơ à?.
 
Song Trùng
Chương 143: 143: Huấn Luyện Đặc Biệt



"Chuyện này..." Đội trưởng Du thoáng do dự mà nhìn sang vị Thiếu Tướng nào đó, chờ xem thái độ của anh ta sẽ ra sao.

Dù gì thì nếu Thiếu Tướng Mặc đã muốn giúp cho tên họ Tịch kia thoát tội, thì ông ta cũng chẳng thể làm được gì.
Mặc Bắc Hàn thì lại đầy căm hận mà nhìn Tịch Cảnh Dương.

Rõ ràng hắn có rất nhiều cách để giải quyết những chuyện vớ vẩn này.
Đừng nói là vượt tốc độ, hay dù là thay đổi màu đèn giao thông trên đường đi chăng nữa, chỉ cần hắn muốn thì có gì là không thể đâu cơ chứ? Ấy thế mà lại chọn cách cồng kềnh nhất là gọi anh đến rồi đổ hết mọi việc lên đầu anh!
"Chuyện này quả thực không thể trách cậu ta, dù sao kỳ thi cao khảo quả thật rất quan trọng, nên lần này cứ ghi lỗi nhỏ rồi đóng phạt là được."
Tịch Cảnh Dương khẽ nhoẻn miệng cười:"Đội trưởng Du, vậy không biết anh có thể...trả lại chứng minh thư và bằng lái cho tôi chưa nhỉ?"
Khoé môi đội trưởng Du giật giật, sau đó ngoan ngoãn giao trả chứng minh thư và bằng lái lại cho Tịch Cảnh Dương.

Dù sao hai đại boss trước mặt, ai anh ta cũng không thể động vào được.

Ngay sau đó ông ta liền điều động người của mình để giải tán đám đông đang tụ tập gần đó, rồi rời đi.
Lúc này Mặc Bắc Hàn mới lạnh mặt quay sang nhìn bạn mình, gắt gỏng lên tiếng:"Tịch đại tổng tài như cậu, rảnh rỗi không việc gì làm lắm đúng không?".

Ngôn Tình Tổng Tài
Tịch Cảnh Dương vẫn duy trì nụ cười xã giao trên gương mặt:"Tìm chỗ nào nói chuyện đi, ở đây không thích hợp lắm."
Quả thật, với nhan sắc của hai người đã nhanh chóng thu hút không ít ánh nhìn từ người đi đường.

Chưa kể một trong hai còn đang mặc bộ quân phục ngầu lồi đầy nam tính.
Mặc Bắc Hàn khẽ liếc nhìn đồng hồ trong tay rồi cũng miễn cưỡng gật đầu đồng ý.

Anh ta trở lại xe của mình rồi chạy theo Tịch Cảnh Dương đến một quán coffee khá lớn gần đó.

Sau đó, Hai người tìm một phòng bao riêng để nói chuyện.
"Được rồi, có gì thì mau nói đi, hôm nay tôi rất bận!" Mặc Bắc Hàn khó chịu lên tiếng.

Người như anh bình thường sẽ không thường mặc quân phục kiểu này, nhưng hôm nay quả thực có một chuyện rất quan trọng nên anh cần mặc nó để đi đón một người.
Tịch Cảnh Dương từ từ đẩy một tách cafe không đường sang cạnh anh ta rồi bình thản lên tiếng:"Xin lỗi, biết cậu rất bận, nhưng tôi thật sự có việc rất quan trọng cần nhờ cậu."
Mặc Bắc Hàn liền hừ lạnh:"Việc quan trọng? Ha! Việc mà cậu xem là quan trọng nhất không phải là tìm nhóc siêu quậy sao? Nếu là việc đó thì mơ đi, phạm vi làm việc của tôi không bao gồm Nước R đâu!"
Tịch Cảnh Dương mỉm cười lắc đầu:"Không phải việc đó."
"Chứ là chuyện gì? Nói thẳng đi!"
"Cũng không phải chuyện gì lớn lắm.

Có phải khu vực cậu quản lý là toàn bộ vùng biên giới phía Tây đúng không?"
"Đúng thế thì sao?"
"Sắp tới Đại Học A sẽ có một đợt diễn tập quân sự cho sinh viên ưu tú.

Lần này, địa điểm được chọn chính là biên giới phía Tây."
Mặc Bắc Hàn vô cùng ngạc nhiên trước thông tin mà anh vừa nghe được:"Làm sao cậu biết?"
Đường đường là thủ trưởng của quân khu phía Tây, vậy mà thông tin này anh còn chưa hay biết gì, vậy mà tên hack game này đã biết rồi!
Tịch Cảnh Dương nhẹ nhàng nâng tách cafe trên bàn lên hóp một ngụm rồi nói tiếp:"Chuyện cho sinh viên đến mấy nơi nguy hiểm như biên giới quả thực là không hay lắm.

Vậy nên đợt huấn luyện đặc biệt này, chỉ những sinh viên đủ gan dạ mới có thể đăng ký tham gia."
"Ý cậu là chuyện này thậm chí còn chưa được bên trên duyệt?" Mặc Bắc Hàn nhíu mày hỏi lại.
Nhưng lời của anh vừa dứt, thì chuông điện thoại của anh lại reo lên.

Đến khi anh lấy điện thoại ra để kiểm tra thì như chết lặng trước thông tin vừa được chuyển đến.
"Cậu...cậu đã làm gì?"

Giờ đây cả người Tịch Cảnh Dương toát ra một luồng khí đầy lạnh lẽo.

Anh biết thứ mà Mặc Bắc Hàn vừa nhận được là gì, chính là thông báo về đợt tập huấn đặc biệt cho sinh viên của Đại Học A.
Đáng lẽ để nâng cao khả năng của thế hệ trẻ ngày nay, nên bên trên mới quyết định tạo ra một đợt huấn luyện đặc biệt này, nhằm rèn luyện cho những nhân tài ưu tú nhất của đất nước đang theo học tại Đại học A.
Vì thế, Tịch Cảnh Dương cũng chỉ tác động thêm một chút, để địa điểm huấn luyện là khu vực biên giới phía Tây - nơi mà chỉ cần sơ sẩy một chút liền trở thành nạn nhân dưới ngòi súng của những phần tử kh ủng bố nguy hiểm.
Tuy nhiên vì chỉ là huấn luyện, nên chắc chắn sẽ có một nhóm quân nhân được đào tạo chuyên nghiệp, sẵn sàng hỗ trợ cho người tham gia huấn luyện.
Đồng thời, phạm vi của đợt huấn luyện sẽ luôn nằm trong phạm vi an toàn và trong tầm kiểm soát của các giáo quan.

Đảm bảo không gây ra nguy hiểm nào đến tính mạng của sinh viên tham gia.

Nhưng độ khắc nghiệt và cực khổ thì lại cực kỳ cao..
 
Song Trùng
Chương 144: 144: Chọn Đúng Người



Cũng không hiểu vì sao, dù Tịch Cảnh Dương vẫn đang mỉm cười, nhưng cả người của Mặc Bắc Hàn bỗng rùng mình vì cảm thấy ớn lạnh, dường như sâu bên trong tên ác ma này, đang có suy tính gì đó rất đáng sợ.
"Cậu mau giải thích đi, vì sao chuyện huấn luyện này cậu lại biết rõ thế?"
Tịch Cảnh Dương nhẹ nhàng đáp:"Chuyện huấn luyện quả thực là tôi tình cờ biết được.

Còn chuyện địa điểm ở biên giới phía Tây, thì chính do tôi nhúng tay vào."
Mặc Bắc Hàn rất khó hiểu trước hành động kì lạ này của bạn mình, rõ ràng đợt huấn luyện này không liên quan gì đến hắn cả, vì sao lại nhúng tay vào chứ?
Như nhận ra sự nghi hoặc từ ánh mắt của Mặc Bắc Hàn, Tịch Cảnh Dương nhấp một ngụm cafe rồi bình tĩnh nói tiếp.
"Chuyện huấn luyện đúng là không liên quan đến tôi, nhưng lại liên quan đến một vài người."
Mặc Bắc Hàn lần nữa nhíu mày:"Cậu đừng vòng vo nữa, nói trọng tâm đi!"
"Cậu có nghe nói đến Kỷ Dược Phàm hay chưa?"
Mặc Bắc Hàn suy nghĩ một lát rồi gật đầu:"Tên thái tử gia của nhà họ Kỷ đó sao? Có nghe nói."
Tịch Cảnh Dương liền nở một nụ cười đầy yêu nghiệt, khiến cho người đối diện lần nữa rùng mình.

"Nếu để nơi huấn luyện là biên giới phía Tây, thì thời gian chuẩn bị sẽ mất tầm hai đến ba tháng nữa.

Trong thời gian đó, đủ để cậu ta nhập học ở Đại Học A và tham gia huấn luyện rồi."
Mặc Bắc Hàn nheo mắt:"Tên đó đắc tội gì cậu à?"
Tên xui xẻo đó động chạm gì tên ác ma này vậy? Khiến hắn phải tính toán xa như thế? Tịch Gia và Kỷ Gia có quan hệ khá tốt, chuyện này anh cũng từng nghe nói đến.

Ấy thế mà tên này lại dám tính kế cháu trai bảo bối của nhà họ Kỷ sao?
Tịch Cảnh Dương vẫn rất điềm nhiên mà trả lời:"Có sao? Chẳng qua thân thủ cậu ta không tệ, biết đâu sau đợt huấn luyện, quân khu Xích Diệm của cậu sẽ có thêm thành viên đầy tiềm năng thì sao?"
Mặc Bắc Hàn liền tỏ vẻ có ma mới tin mà đáp:"Ha! Cậu tưởng tôi bị ngu à? Rõ ràng cậu muốn tôi bán hành cho tên nhóc đó, còn nói hắn không đắc tội cậu?"
Tịch Cảnh Dương lắc đầu:"Không cần cậu phải ra tay, chỉ cần làm đúng theo quy tắc quân đội là được."
Mặc Bắc Hàn nghiêng người tựa lưng vào ghế rồi cười lạnh:"Cậu nghĩ thì hay đấy, nhưng đợt huấn luyện này chỉ có năm mươi suất, dành cho những sinh viên ưu tú nhất của Đại Học A.

Người mới nhập học như tên nhóc họ Kỷ đó, hoàn toàn không đáp ứng đủ tiêu chí đăng kí."
Tịch Cảnh Dương cũng cười nhạt mà đáp lại:"Cậu không cần lo chuyện đó, tôi sẽ có cách khiến cậu ta tham gia.

À đúng rồi, trừ Kỷ Dược Phàm, vẫn còn một người nữa."
Mặc Bắc Hàn:"Ai nữa?"
Nụ cười trên môi của Tịch Cảnh Dương chợt tắt, sát khí trên người dần toả ra:"Một kẻ không biết tốt xấu, lại dám ức h**p vợ tôi."
Mặc Bắc Hàn bỗng sửng sờ:"Tịch Cảnh Dương! Ban nãy cậu nói có bạn gái tôi đã thấy lạ lắm rồi, giờ nâng cấp lên vợ luôn sao? Chẳng lẻ không tìm được nhóc siêu quậy, nên cậu mắc bệnh hoang tưởng rồi à?"
Tịch Cảnh Dương liền lườm anh một cái, Mặc Bắc Hàn vội sửa lời:"Được! Được! Là Em Dâu! Nhưng dù là gì đi nữa, cô ấy mất tích lâu vậy rồi, cậu cũng nên buông bỏ đi."
Mặc Bắc Hàn lớn hơn Tịch Cảnh Dương hai tuổi.

Mà trước đây Tịch Cảnh Dương từng cứu anh ta một mạng, nên quan hệ của hai người tương đối tốt, vì thế anh luôn xem Tịch Cảnh Dương như em trai của mình.
Nhìn thái độ đầy cảm thông từ người đối diện, Tịch Cảnh Dương liền phụt cười ra tiếng.

Mặc Bắc Hàn thấy thế liền cau mày:"Cậu cười cái gì?"
"Bây giờ có nói anh cũng không hiểu, đợi vài ngày nữa Phó Tuần về đây, tôi mời mọi người một bữa ở Kim Đỉnh Lâu, đến lúc đó anh sẽ hiểu thôi."
"Thôi được, tùy cậu vậy.

Chuyện huấn luyện kia tạm gác lại sau đi, tôi hứa sẽ để ý đến hai người mà cậu nhắc đến.

Tạm thời tôi phải đến sân bay rồi, bữa khác gặp!"
Tịch Cảnh Dương nghe thế cũng không giữ anh ở lại nữa, liền đứng dậy rời đi.

Nhưng trước khi đi, anh hơi khó xử mà nhắn nhủ đôi lời.
"Lão Tịch, tuy cô ta rời bỏ cậu trước, nhưng tôi tin vào trực giác và mắt nhìn của mình...cô ta thật sự thích cậu đấy.

Vì thế...đừng tuy tiện tìm người thay thế cô ấy, biết đâu sau này hai người sẽ có duyên gặp lại thì sao...".

Nói rồi không đợi Tịch Cảnh Dương phản ứng, Mặc Bắc Hàn lắc đầu một cái rồi rời đi.

Dù sao tình cảm hai người trước kia tốt thế nào, anh đều chứng kiến cả rồi, hy vọng họ sớm gặp lại nhau
Còn Tịch Cảnh Dương ngơ ngác nhìn Mặc Bắc Hàn đã rời đi từ lúc nào, ngay sau đó anh liền bật cười thành tiếng.

Không ngờ trước đây quan hệ của Kỷ Thần Hi và đám anh em của anh vô cùng tệ, cứ hễ gặp mặt nhau là cãi nhau, nhưng hiện tại người nào cũng muốn nói giúp cho cô.

Anh thật sự cảm thấy bản thân đã chọn đúng người để làm bạn rồi.
...----------------....
 
Song Trùng
Chương 145: 145: Trèo Tường



Tranh thủ thời gian Kỷ Thần Hi vẫn còn trong phòng thi, Tịch Cảnh Dương liền gọi điện căn dặn Mục Hành một số chuyện, sẵn tiện giải quyết một số văn kiện quan trọng của công ty.
Đến gần chiều, cô gái nhỏ của anh lại lần nữa là người đầu tiên ra khỏi phòng thi.

Nhưng để tránh đám phóng viên đang chật kín cả cổng trước và cổng sau, cô liền làm một hành động khiến anh vô cùng bất ngờ, đó chính là trèo tường
Khi thi xong, cô đã mượn tạm điện thoại của một đồng chí cảnh sát đang đi tuần trong trường để gọi cho anh, hẹn anh ở một góc cạnh bức tường cao gần ba mét, cách cửa sau của trường một đoạn nhưng là nơi ít người qua lại.
Và trước sự ngỡ ngàng của anh, cô ném túi qua bên ngoài trước, rồi dễ nhàng nhảy qua bức tường cao gần ba mét đó, sau đó đáp đất một cách đầy nhẹ nhàng.
Nhìn thấy anh đang ngơ ngác đứng nhìn, Kỷ Thần Hi bỗng đỏ mặt, vội phủi phủi bụi và lá cây vô tình dính trên người mình xuống, rồi bĩu môi thầm oán trách.
"Sao anh lại đến sớm vậy chứ, bị anh nhìn thấy hết rồi..."
Tịch Cảnh Dương bỗng phụt cười, tiến đến dịu dàng lấy đi chiếc lá còn sót lại trên tóc cô rồi nói:"Cũng đâu phải lần đầu."
Dường như lời của Tịch Cảnh Dương giúp cho cô nhớ lại gì đó.

Đúng thật là anh từng kể, lần hai người gặp lại nhau lần đầu tiên sau mấy năm mất liên lạc, chính là cô đã trèo vào từ cửa sổ thư phòng của anh.

Nhớ đến điều mất mặt đó, mặt của Kỷ Thần Hi càng ửng đỏ cứ như quả cà chua chín.

Cô xoay người qua hướng khác vì không dám nhìn vào mắt của anh nữa.
Trước biểu cảm dễ thương của bạn gái mình, khoé môi Tịch Cảnh Dương khẽ cong lên, sau đó anh tìm một chủ khác để nói chuyện nhằm giúp cô đỡ cảm thấy ngượng ngùng hơn.
"Chúng ta mau ra sân bay thôi, giờ này Evan chắc cũng sắp đến rồi."
Lời nhắc nhở của Tịch Cảnh Dương khiến cho Kỷ Thần Hi nhớ ra có chuyện quan trọng.

Hiện tại Evan đang dùng chiến cơ bay sang Nước Z với lí do chữa bệnh cho Công Chúa của Nước R.
Chắc chắn sẽ có người của quân đội biên giới đến để đón cậu ta, vì thế nếu giờ cô cùng Tịch Cảnh Dương ra sân bay để đón người, rất có thể sẽ bị phát hiện thân phận Công Chúa R Quốc của cô.
Kỷ Thần Hi quay sang nói với Tịch Cảnh Dương:"Không cần ra sân bay đâu, chúng ta trở lại bệnh viện trước, tự cậu ấy sẽ biết phải nên làm gì."
Tịch Cảnh Dương cũng không hoài nghi gì về thái độ có chút khác thường của cô, sau đó lấy ra chiếc điện thoại mà cô nhờ anh giữ hộ trước khi vào trường thi để trả lại cho cô.
"Em cũng nên nhắn cho cậu ta một tiếng đi."
Kỷ Thần Hi ngoan ngoãn gật đầu rồi nhận lấy điện thoại.

Hai người trở vào trong xe rồi chạy đến bệnh viện.

Trong lúc đó, Kỷ Thần Hi cũng tranh thủ gửi một tin nhắn nhắc nhở cho Evan qua số mà Kỷ Hàn Phi đã gửi cho cô trước đó.
[Evan?"]
Rất nhanh bên kia liền phản hồi tin nhắn.

[Thần Tỷ?]
[Là tôi.

Cậu đến đâu rồi?]
[Vừa qua phần kiểm tra của không quân Nước Z, tầm mười phút nữa có thể đáp rồi.]
[Tốt.

Tôi không thể ra sân bay đón cậu được, rất dễ gặp trúng người của quân đội đến đón cậu.

Vì thế tìm cách đánh lạc hướng bọn bọ, hẹn cậu ở Bệnh Viện Phong Vân!]
[Được, Tỷ yên tâm.]
Sau khi đã giải quyết ổn thỏa chuyện của Evan, Kỷ Thần Hi cùng Tịch Cảnh Dương trở lại bệnh viện trước để xem tình hình của Mộ Lão.

Tuy tình hình hiện tại của ông không ổn định, nhưng vẫn nằm trong tầm kiểm soát của các y bác sĩ ở đây.
Còn bên phía của gia đình ba người kia, đang mong ngóng Lục Tư Minh gọi viện trưởng đến để phẫu thuật cho Mộ Lão.
Nhưng sau nhiều lần rồi điện, anh ta có chút khó xử mà tiến đến nói với Mộ Vu:"Bác trai, thật xin lỗi, vốn dĩ bạn của cháu có quen với viện trưởng Phó, thế nhưng hiện tại không thể liên lạc được với ông ta..."
Tay chân của Mộ Vu bắt đầu run lên:"A Minh, con nói gì cơ...Không liên lạc được là sao?".

Thời Thị thấy thế liền đỡ ông ngồi xuống ghế và khuyên nhủ ông ta bình tĩnh lại.
Mộ Nguyệt Vũ thì lại không tin anh ta không thể mời được viện trưởng của Bệnh Viện Phong Vân, cũng lên tiếng hỏi lại.
"A Minh...ngay cả anh cũng không liên hệ được với viện trưởng Phó sao?"
Lục Tư Minh sắc mặt có chút khó coi mà bất lực lắc đầu.

Cũng chính vì hành động này của anh khiến cho Mộ Vu phải ôm ngực mà bậc khóc.
"Làm sao đây...không có ông ta phẫu thuật cho ba tôi...ông ấy phải làm sao đây..."
Kỷ Thần Hi không nhịn được việc bọn bọ gây ồn làm ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của Mộ Lão, liền tức giận lên tiếng.
"Ông khóc tang à? Ông Nội của tôi vẫn còn rất khoẻ, ông khóc tàn thương như thế làm gì? Muốn trù ẻo ông tôi sao?!"
Mộ Vu lúc này giận đến mức không nói được câu nào, chỉ biết chỉ tay về phía cô rồi không ngừng lẩm bẩm:"Mày...mày...".
 
Song Trùng
Chương 146: 146: Là Sao Chổi



"Ba, bình tĩnh chút đi, đừng so đo với em ấy làm gì." Mộ Nguyệt Vũ thầm cười trong lòng, còn không biết phải giải quyết chuyện Lục Tư Minh không mời được người đến phẫu thuật thế nào, thì tự có người đến để chịu tội thay rồi.
Cô ta lần nữa giả vờ tốt bụng quay sang khuyên nhủ Kỷ Thần Hi:"Vi Vi, em mau rời đi thì hơn, đừng ở đây gây thêm phiền phức nữa!"
Lần này không đợi đến Kỷ Thần Hi phải lên tiếng đáp trả thì Tịch Cảnh Dương đã nhanh tay hơn một bước.

Anh tiến lên phía trước che chắn cô gái của mình sau lưng rồi vẫn mỉm cười như bình thường mà lên tiếng.
"Bé con nhà tôi đúng là gây phiền phức cho Mộ Gia rồi.

Vậy không biết...Lục Thiếu đã sắp xếp xong người để phẫu thuật cho Mộ Lão chưa?"
Lục Tư Minh thẹn quá đành giữ im lặng mà không trả lời.

Thế nhưng cô bạn gái quý hoá của anh ta liền nức nở lớn tiếng quát.
"Các người đủ chưa! Ông Nội tôi ra nông nỗi này còn không phải do các người sao? Tất cả đều tại cô, Mộ Nhược Vi cô chính là đồ sao chổi! Chỉ cần ai ở cạnh cô đều sẽ gặp tai ương!"
Vừa nói Mộ Nguyệt Vũ vừa chỉ tay về phía của Kỷ Thần Hi đang đứng sau lưng của Tịch Cảnh Dương.

Cô ta lấy toàn bộ nỗi căm hận đối với Mộ Nhược Vi, biến thành nỗi thống khổ và lo lắng cho Mộ Lão, sau đó rũ bỏ toàn bộ trách nhiệm lên đầu của cô gái tóc bạch kim trước mặt.
Nụ cười xã giao trên môi của Tịch Cảnh Dương cuối cùng cũng không thể duy trì nữa, anh bước một bước dài đến gần Mộ Nguyệt Vũ, rồi dùng ưu thế chiều cao cùng khí thế của mình để áp chế khả năng diễn xuất xuất thần của cô ta.
Thoáng chốc cả người Mộ Nguyệt Vũ run lên bần bật.

Cảm giác đau đớn nơi cổ và không thể thở được lần nữa bao trùm lấy cô.

Khiến cô ta sợ hãi mà gục xuống đất ngay tại chỗ, cô ta khó khăn ngước nhìn người đàn ông trước mặt, cảm thấy anh giống như một ác ma máu lạnh không có tình người, đang đến để đòi mạng cô.
Nhìn thấy Mộ Nguyệt Vũ ngã xuống đất và đang không ngừng run lên vì sợ hãi, Lục Tư Minh liền ngồi xuống để xoa dịu cô.

Và lúc mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía của Mộ Nguyệt Vũ và Tịch Cảnh Dương.

Thì một tiếng bước chân nhè nhẹ vang lên trong âm thầm.
Rồi ngay sau đó là một tiếng quát lên đầy giận dữ:"Tiện nhân! Sao mày không chết đi!"
Kỷ Thần Hi giật mình phản ứng lại thì đã nhìn thấy Mộ Vu đang đứng cạnh cô và giơ cao cánh tay, chuẩn bị giáng xuống một bạt tay thật mạnh vào mặt cô.
Khi Tịch Cảnh Dương ngạc nhiên quay lại, cũng không biết ông ta đến gần cô từ khi nào và anh không đủ thời gian để cản ông ta nữa mà chỉ có thể la lên một tiếng thật lớn để cảnh báo cho cô:"Cẩn thẩn!"

Nếu là bình thường, Kỷ Thần Hi hoàn toàn đủ khả năng phản xạ để né cái bạt tay này, nhưng bỗng hai bên tai cô cứ ong ong lên, sau đó là một cơn đau đầu kinh người truyền đến.

Kỷ Thần Hi không còn nhận thức được tình hình trước mắt nữa mà nhíu chặt mắt đưa tay ôm lấy đầu mình.

Khi tất cả mọi người đều nghĩ Mộ Vu sẽ đánh trúng cô, thì cánh tay của ông tay bỗng bị một lực cực mạnh giữ lại giữ không trung.
Mộ Vu kinh ngạc nhìn cánh tay của mình đang bị một bàn tay với những ngón tay thon dài trắng trẽo y hệt con gái nhưng với sức lực vô cùng mạnh mẽ giữ lấy.

Ngay sau đó bàn tay ấy dùng một lực lớn bóp mạnh vào cổ tay ông, khiến ông đau đớn mà hét lên.
Tịch Cảnh Dương cũng chạy đến rồi đạp mạnh một cú vào bụng khiến ông ta đau đơn mà ngã lăn quay ra đất.
Anh đưa bàn tay có chút run rẩy của mình phủ lên bàn tay nhỏ nhắn đang ôm chặt lấy đầu của Kỷ Thần Hi, đầy lo lắng mà lên tiếng.
"Tiểu Hi..."
Một giọng nói đầy lạnh lẽo cũng vang lên ngay sau đó:"Anh chăm sóc chị ấy vậy sao?"
Tịch Cảnh Dương im lặng không trả lời, anh biết là do anh sơ suất nên mới khiến cô suýt bị đánh, còn tái phát bệnh cũ, tất cả đều là lỗi tại anh, anh không có tư cách để phản bác lại.
Trong lúc đó, Thời Thị cũng tiến đến để đỡ Mộ Vu dậy.

Sau đó đầy tức giận mà chỉ tay về phía Tịch Cảnh Dương cùng với người lạ mặt vừa mới xuất hiện đang đứng cạnh Kỷ Thần Hi mà hét lên.
"Các người...các người dám ra tay đánh người, tôi...tôi nhất định sẽ báo cảnh sát để bắt hết lũ du côn các người!"
Không để ý đến lời cảnh cáo của bà ta, chân mày Tịch Cảnh Dương nhíu lại, nhìn về chàng thiếu niên sơ mi trắng vừa xuất hiện rồi lên tiếng:"Evan, mau kiểm tra cho cô ấy!"
Evan toàn thân mệt mỏi do chuyến bay đầy gấp rút sang Nước Z, còn phải đánh lạc hướng người của bên quân đội để có thể đến được đây.

Ấy thế mà vừa đến thì đã nhìn thấy tên đàn ông xấu xa kia muốn đánh chị gái của mình.

Cậu chỉ hận đây không phải Nước R, nếu không cậu đã phế luôn cánh tay của gã đó rồi!.
 
Song Trùng
Chương 147: 147: Trạng Thái Khác Thường



"Cảnh sát! Mau báo cảnh sát! Hôm nay phải tống hết mấy kẻ điên này vào tù cho tôi!" Mộ Vu vừa ôm lấy phần bụng đã bị Tịch Cảnh Dương đạp trúng và cổ tay đã bắt đầu sưng tấy, vừa khàn giọng hét lớn.
Mặc kệ tiếng gào thét của ông ta, Tịch Cảnh Dương và Evan đỡ Kỹ Thần Hi ngồi xuống hàng ghế gần đó để Evan thuận tiện kiểm tra cho cô.
Nhưng khi Evan chuẩn bị bắt đầu thì một giọng nói có chút khàn của cô gái khẽ vang lên:"Không cần, Tỷ không sao."
Cánh tay đang giơ ra giữa không trung của Evan bỗng khựng lại một nhịp.

Đôi mắt cậu đầy kinh ngạc nhìn về phía cô gái ngồi trên ghế.

Cô đã bình thường trở lại và có thể đứng dậy.
Tịch Cảnh Dương vẫn lo lắng mà hỏi cô:"Không sao chứ? Hay để Evan kiểm tra cho em trước?"
Kỷ Thần Hi đưa tay lên tỏ ý từ chối:"Không cần, em thật sự không sao.

Evan đã đến rồi thì mau gọi mấy vị bác sĩ ban nãy đến chuẩn bị phẫu thuật đi."
Nhìn thấy thái độ quá đỗi quen thuộc từ cô gái, Evan liền có chút sững sờ.

Nhưng anh biết nơi đây không phải là nơi thích hợp để đặt câu hỏi cho cô, nên đành miễn cưỡng giấu đi những lời muốn nói.
"Phẫu thuật gì cơ? Tỷ bị bệnh sao?"
Kỷ Thần Hi liếc nhìn gia đình ba người của Mộ Gia và Lục Tư Minh một cái rồi nhỏ giọng đáp:"Không phải Tỷ, là ông nội của Mộ Nhược Vi."
Giờ đây không chỉ Evan mà ngay cả Tịch Cảnh Dương cũng sửng người.

Thái độ của cô dường như đã có gì đó thay đổi, hay nói cách khác cô đã nhớ lại gì đó rồi?
"Tiểu Hi..."
"Đừng để ý, để nói sau đi, chuyện của Mộ Lão quan trọng hơn." Kỷ Thần Hi lên tiếng cắt lời anh.
Tịch Cảnh Dương rủ mắt xuống nhìn cô, nhưng rồi anh cũng quay người rời đi để chuẩn bị cho ca phẫu thuật của Mộ Lão.

Thế nhưng lúc anh vừa định rời đi, thì Lục Tư Minh đứng ra cản đường.
"Hành hung người khác xong muốn chạy sao?"
Tịch Cảnh Dương không có kiên nhẫn để tiếp tục diễn nữa.

Ban đầu anh đã hứa với Kỷ Thần Hi sẽ không để lộ thân phận của bản thân để tránh gây thêm rắc rối cho cô.

Nhưng xem ra hiện tại, cứ dây dưa với họ cũng chẳng có ý nghĩa gì.
"Cút!"

Bị ánh mắt sắc lạnh và khí thế áp bức của Tịch Cảnh Dương chèn ép, Lục Tư Minh cũng vô thức mà lùi về sau một bước, tuy nhiên anh ta nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
"Đe doạ tôi? Anh chưa đủ khả năng đó đâu! Đợi cảnh sát đến, tôi nhất định sẽ tống ba người vào tù!"
Lúc này bỗng nhiên một bàn tay lành lạnh nhẹ nhàng đặt lên vai của Tịch Cảnh Dương, khiến anh đơ người ra, rồi chưa kịp đợi anh phản ứng thì người sau lưng anh đã tung một cú đá móc khiến cho tên Lục Tư Minh ngã lăn quay xuống đất.

Trên hành lang của bệnh viện đột nhiên rơi vào im lặng, đến nỗi mỗi cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe rõ âm vang.
Mộ Nguyệt Vũ kinh ngạc nhìn Lục Tư Minh bị quật ngã xuống đất thì miệng không ngừng lắp bắp:"Không phải...nó không phải Mộ Nhược Vi...!tuyệt đối không thể nào..."
Cô ta tuyệt đối không tin một con ả yếu đuối thấp kém như Mộ Nhược Vi lại dám làm ra hành động như thế.

Đặc biệt hai người đàn ông bên cạnh ả trông vô cùng nguy hiểm, có thể xuống tay giết bọn họ bất cứ lúc nào!
"Còn không mau đi!" Kỷ Thần Hi có chút không kiên nhẫn mà nhắc nhở Tịch Cảnh Dương vẫn đang ngây người mà nhìn cô.
Sau đó anh không rời đi nữa mà xoay người gọi điện cho Mục Hành, giao lại mọi việc để anh ta xử lý.

Bởi vì anh cảm nhận được trạng thái của cô hiện tại vô cùng bất thường, anh không thể rời đi được.
Evan cũng nhận ra điều đó, nhưng mặc kệ những ánh mắt hoảng sợ tại đó mà kéo tay cô đi vào một phòng bệnh trống bênh cạnh.
Kỷ Thần Hi biết vẫn khoảng mất một lúc nữa mới có thể tiến hành ca mỗ và cô cần phải giải thích rõ để cho cậu nhóc này yên tâm điều trị cho Mộ Lão, nên cũng không kháng cứ mà đi theo cậu ta.

"Tỷ nhớ lại gì rồi?" Cánh cửa phòng vừa khép lại thì Evan đã không nhịn được mà hỏi ngay.
Kỷ Thần Hi dùng tay xoa xoa nguyệt thái dương của mình rồi đáp:"Ban nãy Tỷ có nói chuyện với Hàn Ca, hình như k1ch thích cái gì đó...mấy chuyện lúc nhỏ nhớ lại hết rồi."
Evan nghe vậy cũng có thể thở phào, cũng may chuyện là chuyện lúc nhỏ của bọn họ, cô vẫn chưa nhớ ra chuyện năm năm trước là được.
"Có lẽ lần Tỷ bị dị ứng trước đó, thật sự không phải vô nghĩa rồi."
Kỷ Thần Hi nhíu mày vì không hiểu thì Evan nói tiếp:"Có phải trước đó, một số hình ảnh kỳ lạ hay xuất hiện trong đầu Tỷ, chẳng hạn như nằm mơ, nhưng đến khi tỉnh lại thì không còn nhớ gì nữa?"
Kỷ Thần Hi ngẫm lại một chút rồi gật đầu:"Quả thực là vậy..."
Trước câu trả lời của cô, Evan cũng có thể xác nhận được suy đoán của mình, cậu vừa muốn lên tiếng nói tiếp thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Kỷ Thần Hi nhắm chặt mắt một lúc rồi mở ra, cô có thể chắc chắn rằng bản thân đang rất ổn nên quay sang nói với Evan.
"Chuyện này tạm gác lại đi.

Trước mắt giúp Tỷ cứu sống Ông Mộ trước, dù sao ông ấy cũng có ơn với Tỷ, được không...Tiểu Sư Muội?".
 
Song Trùng
Chương 148: 148: Tùy Ông Quyết Định



Evan đứng hình mất mấy giây, sắc mặt của cậu cũng có vẻ trầm xuống nhưng cậu cũng nhanh chóng lấy lại dáng vẻ bình thường của mình.
"Được."
Khoé môi Kỷ Thần Hi khẽ cong lên rồi tiến đến mở cửa.

Cánh cửa vừa mở ra, cô đã nhìn thấy Tịch Cảnh Dương đứng chắn ngay ở cửa, vẻ mặt đầy lo lắng mà nhìn cô.
Kỷ Thần Hi thoáng sửng người, sau đó liền mỉm cười với anh:"Em thật sự không sao, chẳng qua nhớ lại một số việc nên không kiềm chế được hành vi thôi."
Lời vừa dứt thì cánh tay của anh đã ôm trọn lấy người cô khiến cô có chút bất ngờ.

Dường như anh có chút phấn khích cũng có chút bất an, nhưng sau tất cả anh chỉ đơn giản muốn ôm chặt lấy cô như thế mà thôi.
Tuy sau khi khôi phục được đoạn ký ức lúc nhỏ, hay nói cách khác là ký ức lần đầu tiên gặp được anh, thích anh...nhưng có vẻ như bây giờ không phải lúc để nói những chuyện này.

Kỷ Thần Hi đẩy nhẹ Tịch Cảnh Dương ra rồi nhìn về phía phòng bệnh đã có mấy vị bác sĩ đứng chờ sẵn liền quay mặt vào trong phòng.
"Evan, đây đều là những vị bác sĩ đã tham gia hội chuẩn cho Ông Mộ, họ cũng có thể trợ giúp cho em trong quá trình phẫu thuật."
Các vị lão bác sĩ nhìn về phía chàng thiếu niên trẻ tuổi lạ mặt đứng sau Kỷ Thần Hi, thì liền nhìn nhau đầy hoài nghi.
Một cậu thiếu niên trẻ như thế, liệu có khả năng tiến hành ca phẫu thuật hay không? Bọn họ làm sao dám đặt niềm tin cho một cậu ta cơ chứ? Nếu có sai sót gì xảy ra, thì ai sẽ là người phải chịu trách nhiệm đây?
Trong lúc mấy lão bác sĩ đó còn đang nghi ngờ khả năng của Evan, thì Mộ Nguyệt Vũ đang đứng cạnh Lục Tư Minh và cha mẹ cô ta cũng tiến đến ngăn cản.
"Mộ Nhược Vi! Cô đừng gây thêm rắc rối nữa được không! Ông Nội đã ra nông nỗi này rồi mà cô chưa vừa lòng nữa sao?"
Kỷ Thần Hi liếc nhìn cô ta một bằng ánh mắt đầy sắc lạnh:"Không phẫu thuật? Cô muốn nhìn thấy Ông Nội chết sao? Hay đó cũng là ý muốn của cô?"
Mộ Nguyệt Vũ khẽ run lên, tuy nói Mộ Nhược Vi thay đổi, nhưng ánh mắt cô ta nhìn cô quả thực vô cùng đáng sợ.
Cùng lúc đó, Mộ Vu vẫn ôm bụng mình do cú đáp đau điếng của Tịch Cảnh Dương mà đứng dậy.

Ông ta chỉ một tay về phía của Kỷ Thần Hi mà quát lên.
"Thứ nghiệp chủng như mày, chuẩn bị vào ăn cơm tù đi! Chuyện của ba tao không cần mày xía vào! Một thằng nhãi miệng còn hôi sữa mà muốn nó phẫu thuật cho ba tao, mày nằm mơ à!"
Kỷ Thần Hi liền cười lạnh, muốn cô "ăn cơm tù"? Chỉ e là phải khiến ông ta thất vọng rồi, vì sẽ chẳng có một nhà tù nào dám để cô tiến vào đâu.
Tịch Cảnh Dương cũng quay sang nhìn mấy lão bác sĩ đang đứng gần đó mà không hề có hành động gì, lạnh giọng lên tiếng.
"Cứ hỗ trợ cho cậu ấy, nếu có vấn đề gì, tôi sẽ chịu trách nhiệm."
Chưa kịp để mấy lão già đó phản ứng thì Evan đã bước ra, cậu vừa đi vừa xoay xoay cổ tay của mình rồi bước đến trước mặt họ, mặt đầy khinh thường mà lên tiếng.
"Muốn làm trợ thủ cho tôi? Các người vẫn chưa đủ tư cách đó đâu!"
Lời nói đầy ngông cuồng đó của cậu đã khiến cho mấy lão già với kinh nghiệm trong ngành y học này hơn mấy chục năm đều tức đến đỏ mặt.

Kỷ Thần Hi thầm lắc đầu một cái, rồi cũng bước đến vỗ nhẹ lên vai cậu:"Tỷ sẽ gọi mấy người lần trước cùng em cấp cứu cho Tỷ, mọi người từng làm việc cùng nhau nên có lẽ sẽ thuận lợi hơn."
Tịch Cảnh Dương nghe thấy nhanh chóng tập họp nhóm bác sĩ y tá lần trước lại để hỗ trợ cho Evan.

Mặc dù cậu ta có vẻ khó chịu trước thái độ nghi ngờ của mấy lão già kia, nhưng chính miệng Kỷ Thần Hi lên tiếng nhờ vả, cậu sẽ cố gắng nén cơn giận xuống mà làm tốt công việc của mình.
"Được."
Giải quyết xong trợ thủ hỗ trợ phẫu thuật cho Evan thì vấn đề cần giải quyết tiếp theo chính là bốn người đầy phiền phức gần đó.
Kỷ Thần Hi mặt đầy lạnh lẽo bước đến trước mặt Mộ Vu rồi lên tiếng:"Ký tên vào giấy đồng ý phẫu thuật."
Mộ Vu liền cười lạnh:"Muốn tao ký tên? Mày mơ à!"
Evan cũng quay sang hướng họ rồi chen vào một câu:"Không cần ông ta ký tên, em là người Nước R, pháp luật Nước Z không có ý nghĩa pháp lý với em!"
"Không được!" Kỷ Thần Hi dứt khoát từ chối.

Đúng thật thì luật pháp giữa hai nước có khác biệt.

Nhưng nếu để Evan cố ý vi phạm, rất có thể sẽ trở thành nhược điểm để mấy kẻ ghen ghét với em ấy lợi dụng với mục đích xấu.

Cô tuyệt đối sẽ không để chuyện như thế xảy ra!
Ngay lúc đó, một người đàn ông chạy hì hục về phía bọn họ, anh ta tiến lại gần Tịch Cảnh Dương vừa th ở dốc vừa nói.
"Boss...tài liệu...anh cần..."
Tịch Cảnh Dương nhận lấy tập tài liệu từ tay của Mục Hành, khoé môi khẽ cong lên.

Ngay sau đó anh cũng bước chầm chậm về phía Mộ Vu, rất lịch sự mà đưa sấp tài liệu đó cho ông ta.
"Muốn ký hay không, đợi ông xem xong thứ này, tùy ông quyết định.".
 
Song Trùng
Chương 149: 149: Biến Cố Mới



Mộ Vu nghi ngờ nhìn về phía sấp tài liệu, vài giây sau ông ta liền giật nó từ tay của Tịch Cảnh Dương.

Kỷ Thần Hi nheo mắt nhìn anh đầy khó hiểu, nhưng anh chỉ khẽ nắm lấy tay cô mà không nói thêm bắt cứ điều gì nữa.
Một phút, hai phút rồi gần mười phút trôi qua, mọi thứ lại rơi vào im lặng.

Chỉ nghe thấy tiếng không ngừng lập xem tài của Mộ Vu.

Đặc biệt, sắc mặt ông ta cũng đã thay đổi, từ tức giận chuyển sang kinh ngạc và cuối cùng là hoảng sợ.
Mẹ con Mộ Nguyệt Vũ cùng với Lục Tư Minh cũng có chút tò mò nên muốn đến gần xem thử thì chỉ nghe Mộ Vu hét lên thật lớn.
"Đứng yên đó!"

Ba người họ giật mình mà dừng bước, còn Mộ Vu thì tay chân run rẩy, cố gắng nắm chặt sấp tài liệu trong tay, không tin nổi mà nhìn về phía của hai người đối diện.
"Cậu...cậu...rốt cuộc là ai?"
Tịch Cảnh Dương nhận lấy bản thoả thuận đồng ý phẫu thuật từ tay Mục Hành, rồi đưa về hướng của ông ta.
"Tôi là ai, ông không cần phải biết.

Hiện tại, có thể ký rồi chứ?"
Trên trán của Mộ Vu dần xuất hiện một tầng mồ hôi lạnh, rồi trước con mắt kinh ngạc của mẹ con Mộ Nguyệt Vũ và Lục Tư Minh, nhận lấy bản thoả thuận rồi ký tên.
Ngay sau đó, Mộ Nguyệt Vũ liền chạy đến kéo tay ngăn cản ông ta:"Cha! Cha làm gì vậy! Sao lại ký tên? Cha muốn để cô ta hại chết Ông Nội sao?"
Thời Thị cũng nhanh chóng tiến đến ngăn cản, tuy bà ta cũng mong ông già kia mau chết sớm, đặc biệt chết trong tay người của con tiện nhận kia.

Vì thế bà ta đương nhiên không thật lòng muốn cản, chẳng qua là thêm dầu vào lửa, đùn đẩy toàn bộ trách nhiệm lên đầu của Mộ Nhược Vi.
"Lão Mộ, ông phải suy nghĩ thật kỹ! Rõ ràng con bé Mộ Nhược Vi tìm về một thằng nhóc trông còn nhỏ tuổi hơn cả Tiểu Vũ, làm sao có thể làm phẫu thuật cho Ba được? Nó rõ ràng là muốn hại chết Ba mà!"
Nhưng đổi lại là thái độ đầy tức giận của Mộ Vu:"Hai người im miệng cho tôi! Các người có biết cậu thiếu niên đó là ai không? Cậu ta chính là bác sĩ riêng của thái tử gia Nước R, chính là thần y mệnh danh God Doctor của R Quốc đấy!"
Lởi nói của Mộ Vu vừa vang lên, thì không chỉ mẹ con Mộ Nguyệt Vũ mà tất cả mọi người ở đó trừ mấy người đã sớm biết từ trước như Kỷ Thần Hi, Tịch Cảnh Dương, Mục Hành và Evan, thì dường như tất cả đều chết lặng.
Các lão bác sĩ vài phút trước còn coi thường Evan, thì giờ đây bọn họ cảm thấy hối hận đến muốn chết đi cho rồi.
Trong giới có bọn họ, làm gì có ai chưa từng nghe đến danh "Bác Sĩ Tử Thần" của Phó Tuần và "God Doctor" với thân phận bí ẩn cơ chứ?
Chỉ cần có thể làm việc cùng một trong hai người, thì cũng đã nâng tầm giá trị của bọn họ lên cao ngất ngưởng rồi.
Chưa kể đến, biết đâu thông qua cậu ta, bọn họ còn có thể móc nối được với người của hoàng thất R Quốc, dòng tộc cao quý nhất thế giới!

Nhưng tất cả những điều đó sẽ không bao giờ xảy ra nữa, vì bọn họ đã dám nghi ngờ khả năng của vị bác sĩ có thể so với thần thánh kia!
Bên phía Mộ Nguyệt Vũ cũng không tin vào những gì mình nghe thấy, cô ta kinh hãi mà lên tiếng:"Không...làm sao có thể? Cô ta làm sao quen được với một người như vậy? Cha, nhất định là bọn họ gạt người..."
Lời cô ta chưa nói hết, thì một tiếng *chát* cực lớn vang vọng khắp hành lang.

Mộ Nguyệt Vũ ôm chặt lấy phần má phải vừa mới bị Mộ Vu đánh một cái thật mạnh, nước mắt lúc này không ngừng trào ra.
Cô ta không ngờ Mộ Vu lại có thể vì con tiện nhân Mộ Nhược Vi và tên giả mạo kia mà đánh cô ta.

Ngay đến Thời Thị và Lục Tư Minh cũng vô cùng kinh ngạc trước thái độ của Mộ Vu.
Thậm chí mẹ cô ta còn nước mắt trào ra tiến lên hét vào mặt của Mộ Vu:"Mộ Vu! Ông điên rồi sao! Ông lại vì mấy kẻ lừa đảo đó mà đánh con gái chúng ta!"
Lục Tư Minh cũng tiếp lời:"Bác trai, có phải bác đã hiểu lầm gì rồi không? Làm sao một người có quan hệ với hoàng thất R Quốc lại xuất hiện ở Nước Z chúng ta được.

Bác đừng để bọn họ lừa."

Mộ Vu liền quát lên đáp trả:"Tất cả im hết đi! Còn muốn gây thêm phiền phức cho tôi nữa đúng không! Cậu ta chính là người của hoàng gia đó, nếu không tin các người tự chống mắt lên mà xem!"
Nói xong ông ném toàn bộ tài liệu trong tay mình về phía của ba người.

Nhưng Kỷ Thần Hi không đủ kiên nhẫn hay Mộ Lão không có thời gian để chờ bọn họ xác nhận danh tính của Evan nữa, cô lạnh giọng lên tiếng.
"Tôi nghĩ ông vẫn nên ký giấy thoả thuận trước để Evan có thể tiến hành làm phẫu thuật càng nhanh càng tốt, chứ không phải ở đây dây dưa với bọn họ."
Nghe thấy lời nói của cô, Mộ Vu liền quay người lại ký tên vào giấy thoả thuận.

Nhưng ngay lúc đó, một biến cố mới lại xảy ra, rất nhiều quân nhân quân trang đầy đủ đột nhiên xuất hiện rồi bao vây lấy bọn họ.
...----------------....
 
Back
Top Bottom