Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Song Trùng

Song Trùng
Chương 30: 30: Cháu Dâu Ta Chọn Tư Cách Ta Cho



Một ông cụ vẻ ngoài đã hơn tám mươi, mái tóc bạc phơ, trong có vẻ là một ông lão phúc hậu và khoẻ mạnh.

Ông mặc một chiếc áo màu xanh nhạc là quốc phục truyền thống của Nước Z, tay thì chống chiếc gậy baton màu đen, nhưng sống lưng của ông vẫn rất thẳng tắp.

Ông đẩy cửa bước vào mà quát lên câu nói đó, khiến cho những người trong phòng đều rất sững sờ, riêng một người đàn ông nào đó sắc mặt vẫn không hề thay đổi từ nãy đến giờ.

Mà người ngạc nhiên nhất, có lẽ vẫn là Mộ Nhược Vi, bởi vì ngoại trừ cô ra thì ai trong căn phòng này cũng biết thân phận của ông lão kia.

Trước tiên là Cha của Tịch Cảnh Dương vội đứng dậy:"Ba, sao ba ở đây?"
Nam Cung Lục Trà cũng vội thể hiện bản thân nên cũng đứng dậy chào ông:"Ngài Tịch, sao ngài lại đến đây?"
Tịch Cảnh Đăng đang cứng cạnh cửa cũng lên tiếng chào ông:"Ông nội.

"

Anh thầm cười trong lòng, chuyện này mà cũng cần phải hỏi sao? Lí do ông nội xuất hiện ở đây à, còn không phải chuyện tốt do ông anh trai mặt không cảm xúc kia của anh gây ra à?
Tịch Lão không để ý đến thằng con trai của mình, ông quay qua xoa đầu Tịch Cảnh Đăng:"Ngoan, thường xuyên về nhà thăm ông biết chưa.

"
Tịch Cảnh Đăng ngoan ngoãn gật đầu:Vâng ạ!"
Tịch Cảnh Dương sau khi bình thản nhấp một ngụm trà, liền quay sang cô gái chưa hết bỡ ngỡ mà nhắc nhẹ:"Mau chào ông nội đi.

"
Mộ Nhược Vi vẫn chưa hết ngạc nhiên vì sự xuất hiện của Tịch Lão, vì dù sao đây cũng là lần đầu tiên cô gặp ông, nên khi nghe Tịch Cảnh Dương nhắc nhở, cô lúng túng đứng dậy:"Ông nội ạ!
Cả phòng:"! "
Bầu không khí thoáng im lặng, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía của cô, Mộ Nhược Vi liền cảm thấy hơi ngượng, không biết bản thân đã nói gì sai nữa?
"Cháu! cháu! nói sai gì sao? Cô quay sang cầu cứu Tịch Cảnh Dương.

Nhìn dáng vẻ lúng túng, ngại ngùng của cô gái nhỏ, Tịch Cảnh Dương lại cảm thấy vô cùng đáng yêu, anh thật sự rất muốn véo má cô ngay lúc này.

Tịch Lão thì sau mấy giây lại bật cười rất to trước độ đáng yêu của cô:"Không sai, không có gì sai cả, cứ gọi ông là ông nội đi, sớm muộn gì cũng phải gọi thôi, cứ gọi từ bây giờ cũng được.

"
Lời Tịch Lão vừa dút, người Nam Cung Lục Trà lại run lên, thậm chí đứng còn không vững, lần này cô ta thật sự cảm nhận được mối đe doạ rất lớn.

Cùng phản ứng với cô ta, Cha của Tịch Cảnh Dương cũng vội lên tiếng, nhưng do đối tượng là cha của ông, nên ông cũng đành hạ giọng như đang trưng cầu ý kiến.

"Ba, ý ba là sao? Rốt cuộc thì con bé này là ai?
Nam Cung Lục Trà vội phụ hoạ theo:"Đúng vậy Ngài Tịch, người không rõ lai lịch như cô ta, lấy tư cách gì gọi Ngài là ông nội!
Tịch Lão đập mạnh cây gậy baton trong tay xuống đất:"Cháu dâu ta chọn, tư cách ta cho! Đến lượt cô ý kiến sao!"

Tịch Cảnh Dương khẽ cười, Mộ Nhược Vi cạnh đó nhìn thấy anh cười lại càng không hiểu nổi:"Ông nội anh đang tức giận như thế, anh cười cái gì?"
Tịch Cảnh Dương cúi người ghé sát vào tai cô thì thầm:"Ông nội không giận, ông đang ra mặt giúp em.

"
Trước mặt người nhà, anh lại dám giở trò lưu manh với cô, ghé sát vậy tính làm gì cơ chứ? Gương mặt Mộ Nhược Vi thoáng ửng hồng, vội đẩy anh ra.

"Em thì lại muốn biết, em thành bạn gái anh, cháu dâu ông nội anh từ khi nào?" Mộ Nhược Vi lẩm bẩm.

Mặc dù thanh âm cô nói rất nhỏ, nhưng khoảng cách giữa hai người đang rất gần nên Tịch Cảnh Dương đều nghe rõ từng chữ.

Anh thoáng mỉm cười, nhưng cũng nhanh chóng trở về bộ dạng không cảm xúc, đứng dậy kéo chiếc ghế cạnh Mộ Nhược Vi ra.

"Đã đến rồi, thì cùng ăn cơm luôn đi, cháu dâu của ông muốn cùng ông ăn cơm từ lâu rồi mà chưa có dịp.

"
Tịch Lão cũng vui vẻ tiến đến chiếc ghế anh đã kéo ra mà ngồi xuống, còn Mộ Nhược Vi thì trố mắt trừng Tịch Cảnh Dương một cái.

Tịch Cảnh Đăng thấy tình hình đã ổn, cũng nhanh nhảu chạy đến kế bên chỗ anh trai mình mà ngồi xuống, anh cũng căn dặn phục vụ đem những món ăn ngon nhất của Kim Đỉnh Lâu mang lên.

Gương mặt của Nam Cung Lục Trà bắt đầu méo mó nhưng chẳng ai để ý đến cô ta, bọn họ đều chăm chú vào con tiện nhân kia.

Cô ta dốc sức lấy lòng, tìm hiểu thời gian bay của Tịch Hàng như thế chỉ vì muốn cùng ông về nước, bởi vì Tịch Cảnh Dương nhất định sẽ ra đón.

Nào ngờ công sức cô ta tính toán, hiện tại lại ở đây làm nền cho con hồ ly tinh kia.

Nam Cung Lục Trà cố gắng bình tĩnh lại, tỏ vẻ như bản thân không sao mà khuyên nhủ Cha của Tịch Cảnh Dương đừng vì một người ngoài mà nổi giận.

Tịch Hàng cũng vô cùng tức giận, so về gia thế làm gì còn ai xứng với Tịch Gia hơn Nam Cung Gia, nhưng lão gia tử có phải già đến mức hồ đồ rồi không?
Tịch Cảnh Đăng nghe lời của Nam Cung Lục Trà nói lập tức bật chế độ hộ tẩu cuồng ma lên, cười đầy mỉa mai:"Ở đây ai mới là người ngoài còn chưa biết đâu!"
! ----------------!.
 
Song Trùng
Chương 31: 31: Có Em Gái Nào Nuôi Mà Không Làm Thịt Không



Nam Cung Lục Trà sắc mặt tái nhợt nghiến chặt răng, cô ta chưa từng chịu sự nhục nhã như thế này bao giờ, giờ phút này cô ta còn ở lại đây thì thực sự quá mất mặt Nam Cung Gia rồi.
"Thật ngại quá, Ngài Tịch, chú Hàng, con bỗng có việc đột xuất nên con xin phép đi trước.

Để ngày khác con nhất định sẽ đến nhà tạ tội sau ạ."
Các món ăn dần được được bưng lên, Tịch Lão liền gắp món miếng thịt kho tàu lớn cho vào bát của Mộ Nhược Vi vừa bình thản đáp.
"Không cần đâu, dù sao thì Tịch Gia của chúng tôi cũng không tiếp nổi khách quý như Nam Cung tiểu thư đây!"
Tịch Hàng nhìn thấy sắc mặt của Nam Cung Lục Trà ngày càng kém vội lên tiếng bênh vực:"Ba, sao ba lại nói Trà Trà như vậy, dù sao con bé cũng là hôn thê của Tiểu Dương!"
Tịch Lão lại gắp một miếng gà Kung Pao Tứ Xuyên cho vào bát của Mộ Nhược Vi, cô cũng chỉ đành bất lực mà nhìn chứ không dám ngăn cản, vì ban nãy tên nào đó nói với cô cứ im lặng ngồi ăn là được, sức chiến đấu của ông nội rất mạnh.
Đến giờ cô mới hiểu, tin nhắn Tịch Cảnh Dương gửi đi trên xe là cho ai cùng với nụ cười nham hiểm lúc đó.

Thật không ngờ anh lại có thể tính được đến bước này, cho nên ban nãy anh vẫn im lặng không nói gì, vì vốn dĩ không cần anh phải đích thân ra trận.
"Ha! Hôn thê? Từ khi nào vậy? Tiểu Dương, cháu đính hôn với Nam Cung tiểu thư từ khi nào, mà đến ông già này cũng không hay biết gì thế?"
Mộ Nhược Vi thầm tặc lưỡi, cô thật sự không dám ngước nhìn gương mặt lúc này của vị Nam Cung tiểu thư kia và cha của Tịch Cảnh Dương nữa, nhưng mà dù sao người kia cũng là cha mình, Tịch Cảnh Dương lại có thể tính kế ông ấy như vậy, cũng ác quá mà.
Tịch Cảnh Dương cũng không nhanh không chậm gấp cho Mộ Nhược Vi một miếng Vịt Quay, thản nhiên trả lời:"Ông nội, Nam Cung tiểu thư...là ai?"
Mộ Nhược Vi:"..."
Tịch Hàng:"..."
Nam Cung Lục Trà:"..."
Tịch Lão:"..."
Tịch Cảnh Đăng vốn cắm đầu ăn mặc kệ sự đời nhưng sau khi nghe ông anh trai mình phát ngôn:"..."
Nói chuyện rồi cùng ăn cơm cả buổi, nhưng anh lại không hề biết người ta là ai, đây chẳng phải là tát thẳng vào mặt của Nam Cung Lục Trà hay sao? Cứ cảm giác cô ta hôm nay đến đây là để cho hai ông cháu này treo lên đánh vậy.
Tịch Hàng giận đến run người ông chỉ tay về hướng con trai mình:"Mày...mày..."
Nam Cung Lục Trà thật sự không nhịn được nữa cúi chào một cái liền chạy đi.

Tịch Hàng vẫn chạy theo muốn an ủi cô nhưng cô ta chạy đi rất nhanh, dường như không muốn ở lại đây thêm một giây phút nào nữa.
"Sao vậy Tiểu Vi, sao cháu không ăn đi, thức ăn không hợp khẩu vị sao?"
Mặc kệ thằng con trai mình và Nam Cung Lục Trà như thế nào, Tịch Lão nhìn bát cơm đầy ấp thức ăn do ông và Tịch Cảnh Dương thi nhau gắp, nhưng Mộ Nhược Vi chỉ nhìn nhưng lại không động đũa liền quan tâm hỏi.

Lúc này cô mới lúng túng lên tiếng:"Ngài Tịch, dù sao đó cũng là cha của anh Cảnh Dương, làm vậy...liệu có ổn không?".

Truyện Quan Trường
Tịch Lão khẽ nhíu mày:"Sao lại là Ngài Tịch, gọi ông nội!"
Mộ Nhược Vi:"..."
Hình như trọng tâm câu hỏi không phải là vấn đề này mà.

Ban nãy do căng thẳng quá nên cô gọi theo Tịch Cảnh Dương thôi, nếu bây giờ lại gọi ông là ông nội thì thật sự rất kì cục.
"Cháu có thể gọi ông là Gia Gia không? Dù sao thì cháu và anh Cảnh Dương...cũng không phải mối quan hệ đó..."
Lần này đến Tịch Cảnh Dương nhíu mày:"Không phải? Là không phải cái gì?"
Mộ Nhược Vi lần nữa cứng họng, không biết phải nói gì.
Tịch Cảnh Đăng nhìn thấy ông ba nhà mình chưa quay lại nên cũng không ngại mà trở thành thần trợ công cho anh trai.
"Chị dâu, đừng có ngại nữa, chị nghĩ anh trai em rảnh rỗi lắm hay sao mà là giúp người khác chăm sóc chị? Nếu anh ấy không thích, thì dù là mười ông nội cũng không làm được gì anh ấy!"

Tịch Lão cũng gật đầu tán thành:"Đúng đấy Tiểu Vi, cái thằng nhóc này trước đây ông còn nghĩ nó là Gay cơ? Hai mươi mấy tuổi đầu lại chưa từng có bạn gái? Vậy mà sau khi nhìn thấy ảnh của cháu liền lập tức đồng ý lời nhờ vả của ông nội cháu, rõ ràng là trúng tiếng sét ái tình với cháu mà!"
Mộ Nhược Vi:"..."
Sao cô không biết người nhà họ Tịch có khả năng đào hố bẫy người kinh dị như thế chứ? Câu nào câu nấy đều tỏ ý Tịch Cảnh Dương thích cô, nhưng anh có nói với cô bao giờ đâu, anh xem cô là em gái thì đúng hơn!
Lúc này người đàn ông nào đó khẽ chỉnh lại cổ áo, động tác nho nhã mà lại vô cùng thanh lịch khiến người ta bất giác ngước nhìn theo.
Anh nhẹ nhàng quay sang nhìn cô rồi nở một nụ cười đầy yêu nghiệt, rất thản nhiên mà lên tiếng:"Tiểu Vi, em thử nghĩ xem, có em gái nào nuôi mà không làm thịt không?"
Mộ Nhược Vi:"..."
Tịch Lão:"..."
Tịch Cảnh Đăng:"..."
...----------------....
 
Song Trùng
Chương 32: 32: Tránh Mặt



Reng reng reng!
Âm thanh chuông báo ra chơi vang lên, một số bạn học nam khoác vai nhau chạy ra ngoài, còn một số bạn nữ thì ngồi lại với nhau để bàn về những vấn đề như màu son, quần áo, mỹ phẩm.
Lăng Giao cũng nhanh chóng chạy xuống bàn cuối ngồi tán gẫu với cô gái tóc trắng đang nhìn đăm chiêu ra ngoài cửa sổ.
"Nè Tiểu Vi Bảo Bối, bên ngoài đó rốt cuộc có gì mà cậu nhìn suốt vậy?"
Bạn mập bàn trên cũng rất tò mò:"Đúng vậy Mộ Nữ Thần, tiết nào cậu cũng nhìn ra bên ngoài, bên đó có gì à?"
Thật ra chính Mộ Nhược Vi cũng không biết cô nhìn gì, dù sao những bài học kia quá vô vị, nên ngồi suy nghĩ về những cái khác chẳng phải sẽ tốt hơn sao?.

Đọc‎ thê????‎ các‎ chương‎ ????ới‎ tại‎ ﹍‎ TR‎ ????MTR????YỆN.????n‎ ﹍
"Không gì cả, thích thì nhìn thôi."

Lăng Giao bĩu môi:"Haiz cậu đó, thật là! Mà phải rồi tuần sau bắt đầu thi rồi, hay là chúng ta dành thời gian đi chơi một hôm đi, dù sao thì sau này cơ hội gặp mặt nhau cũng không nhiều."
Tuy Lăng Giao cũng được xem là một học bá đỉnh cấp, nhưng cô luôn khống chế điểm số của mình để không bị ép tham gia các cuộc thi lớn nhỏ ở trường, cô giành nhiều thời gian rảnh của mình để đi làm thêm kiếm tiền.
Lăng Giao cũng rất dư khả năng để đậu vào Đại Học A, nhưng chi phí ở Đại Học A lại rất đắc, mà sinh viên của Đại Học A cũng toàn học thần, cho nên việc tranh học bổng khá là khó khăn.

Vì thế cô đã đăng ký vào một trường khác.
Mộ Nhược Vi cũng biết điều đó, cô cũng khá tiếc nuối về điều này, dù sao Lăng Giao cũng thật sự có tài, thế nhưng cô ấy luôn từ chối sự giúp đỡ của cô.
"Giao Giao, thật ra cậu có từng nghĩ đến..."
Không đợi cô nói hết, Lăng Giao vội cướp lời:"Vi Vi, thật sự cảm ơn cậu, nhưng mình không muốn cậu nhìn mình với vẻ thương hại, công việc của mình rất tốt, ông chủ cũng rất tốt, cậu không cần phải lo."
Mộ Nhược Vi có chút đau lòng cho cô:"Vậy được rồi, cuối tuần này đi, chúng ta cùng đi chơi."
Bạn mập phía trên cũng nhanh nhảu xía vào:"Mộ Nữ Thần, bạn học Lăng, các cậu có phiền nếu tớ và Trì Tranh cùng tham gia không, dù sao tớ và cậu ta cũng khó có khả năng đậu vào Đại Học A, sau này sẽ không thể nhìn thấy Nữ Thần nữa."
Lăng Giao đá cho cậu ta một phát:"Lăn đi! Hai đứa con gái chúng tôi đi chơi rủ theo hai thằng đực rựa các cậu làm gì!"
Cậu bạn mập méo miệng:"Sao có thể nói vậy được, Nữ Thần là tài sản của lớp chúng ta đâu phải của riêng cậu!"
Mộ Nhược Vi thật không thể nhìn nổi nữa liền cản Lăng Giao lại:"Thôi được rồi, càng đông càng vui, dù sao cũng sắp thi rồi, đi để các cậu ấy sả stress nữa."
Lăng Giao liếc nhìn anh bạn mập:"Cậu may đấy, Vi Vi đã nói giúp tớ cũng không cản nữa!
Cậu bạn mập không để ý đến cô, quay sang Mộ Nhược Vi ríu rích cảm ơn.
Giờ tan học, khi ra đến cổng trường, nhìn thấy dáng vẻ quen thuộc đang khoanh tay nghiêng mình tựa vào cây, Mộ Nhược Vi lại quay đầu muốn tránh đi.

Nhưng đằng sau lại vang lên tiếng nói hơi tức giận:"Em muốn tránh anh đến bao giờ?"
Bước chân muốn bỏ chạy của cô bỗng chóc cứng đờ.

Đã một hơn hai tuần kể từ buổi ăn hôm đó, cô luôn tránh mặt anh.

Cô còn nhớ như in gương mặt đỏ lên như muốn bóc khói vô cùng xấu hổ của mình ngày hôm đó.
Cũng từ đó mà cô luôn tránh mặt anh, một phần vì xấu hổ, một phần vì không biết phải đối diện với anh như thế nào.

Hiện tại quan hệ giữa họ là gì? Cô cần anh cho cô một câu trả lời.
Trong khi dòng người đang lần lượt bước đi, riêng thân hình mảnh mai của cô gái nhỏ lại đứng yên bất động, khiến cho cô bỗng trở nên rất nhỏ bé yếu đuối.
Tiếng bước chân của anh ngày càng tiếng gần, Mộ Nhược Vi dứt khoát bỏ chạy về hướng toà nhà thí nghiệm cũ, vì nơi đó đã bỏ hoang từ lâu, nên rất vắng vẻ.
Tịch Cảnh Dương nhìn thấy cô gái chạy trối chết:"..."

Dường như anh đã quá hấp tấp, khiến cho cô sợ hãi rồi sao? Cũng chỉ vì anh không muốn cô có những hiểu lầm không đáng có về những mối quan hệ xung quanh anh mà thôi, nhưng có vẻ lại doạ cho cô một phe hú vía rồi.
Sau khi chạy đến toà thí nghiệm bỏ hoang, Mộ Nhược Vi khẽ sửng người, nơi đây thật sự rất vắng vẻ, lại còn rất âm u, có rất nhiều người đồn rằng ở đây có mấy thứ không sạch sẽ lắm.
Mộ Nhược Vi bắt đầu hối hận rồi, cô không sợ trời không sợ đất nhưng thật sự đối với mấy vật thể không xác định kia là không đội trời chung.

Chẳng hiểu sao lại ngu ngốc đến mức chạy về hướng này nữa.
Nhưng đằng sau lại vang lên thanh âm quen thuộc:"Mộ Nhược Vi, em chạy cái gì chứ, mau đứng lại cho anh!"
Sống lưng cô cứng đờ, bây giờ dù là kẻ thù không đội trời chung đi nữa, cũng không đáng sợ bằng việc giáp mặt nói chuyện với ai đó đâu! Cô dứt khoát chạy vào thẳng bên trong mà không suy nghĩ gì nữa.
...----------------....
 
Song Trùng
Chương 33: 33: Lạc Trong Rừng



Điên rồi, điên thật rồi, sao cô lại ngu ngốc đến mức này chứ! Chạy vào cái nơi thí nghiệm quái quỷ kia đã đành, thế bằng cách thần kỳ nào đó cô lại lạc trong rừng rồi?
Ban nãy do quá vội nên Mộ Nhược Vi đã nhảy thẳng qua hàng rào, ai ngờ phía bên kia của hàng rào lại là một khu rừng rất lớn.

Đã bước vào rừng, việc cơ bản nhất để tránh bị lạc là phải đánh dấu trên đường đi, nhưng lại sợ bị Tịch Cảnh Dương nhìn thấy nên cô cũng không đánh dấu nữa!
Hiện tại trời đã sụp tối rất khó để xác định hướng đi, điện thoại lại hết pin.

Hiện tại cô thật sự hối hận rồi, vì sao lại vì một chuyện nhỏ như thế mà đẩy mình vào tình cảnh thế này.
Đã vậy ban đêm trong rừng, nhiệt độ hạ xuống rất thấp, trên người cô lại mặc một bộ đồ đồng phục hết sức mỏng manh, cô cũng chỉ đành ngồi tựa tạm vào gốc cây nào đó xoa xoa lòng bàn tay, tạo ra ma sát để giảm độ lạnh.
Hiện tại có hai cách, một là tiếp tục ở đây đợi Tịch Cảnh Dương, nếu không nhìn thấy cô anh nhất định sẽ điều động người để tìm kiếm.

Cách còn lại chính là dựa vào cây cối xung quanh đây tìm lối đi ngược trở về.
Đối với những cây đứng lẻ loi một mình mà tươi tốt, um tùm thì mặt cây sẽ hướng về phía Nam.

Và ngược lại, nếu mặt cây hướng về phía Bắc thì cây sẽ thưa thớt hơn.

Ngoài ra, ở những khu vực rừng rậm, phía nào cây tương đối khô thì đó là phần quay ra phía Nam.
Dựa vào những hiểu biết của bản thân, hiện tại Mộ Nhược Vi cũng có khả năng xác định phương hướng, nhưng bây giờ cô lại không có một thiết bị nào trên người cô có thể chiếu sáng.

Nếu tiếp tục dò đường để đi rất có khả năng sẽ gặp phải rắn rết côn trùng.
Nguy hiểm nhất chính là gặp phải rắn, cũng may mắn vì đây không phải rừng rậm nhiệt đới nên việc gặp thú dữ là không có khả năng, nhưng rắn độc lại có rất nhiều.
Dựa vào điều kiện hiện tại, cô cũng chỉ có khả năng phòng vệ tại chỗ, nếu bị tấn công bất ngờ thì khó mà tránh được.
Chính vì vậy Mộ Nhược Vi đã chọn cách thứ nhất, chính là ở lại đây để chờ Tịch Cảnh Dương.

Nhưng nhiệt độ ngày càng xuống thấp, nếu cô không tìm được cách để sưởi ấm cho bản thân thì trước khi Tịch Cảnh Dương tìm thấy được cô, thì cô có thể đã chết cóng rồi.
Mộ Nhược Vi đi loanh quanh xung quanh để tìm một vài cành cây nhỏ rồi gôm chúng lại thành một đống.

Tiếp đến cô cầm chiếc điện thoại của mình lên đầy tiếc nuối mà đập xuống.

Đây là chiếc Zephone Era 2, phiên bản mới nhất của công ty đa quốc gia lớn nhất thế giới A&D.

Có gì ho????? Chọ???? ????hử ????????ang ⩵ ????????????m???? ????????????ện﹒Vn ⩵
Để mua được chiếc Zephone Era 2 này tặng cô, Tịch Cảnh Dương đã phải đặt hàng rất lâu từ chi nhánh của trụ sở trung tâm A&D lớn nhất ở Nước Z.
Nhưng trong tình cảnh này, cô chỉ đành ngậm ngùi đưa tiễn em nó.

Sau khi chiếc điện thoại bị tác động vật lý cực mạnh liền văng ra thành nhiều mảnh.
Mộ Nhược Vi cúi người xuống nhặt pin điện thoại lên, sau đó tìm trong balo một viên kẹo cao su còn nguyên.

Cô xé lớp bao kẹo bên ngoài ra, gấp vỏ kẹo thành hình chữ U rồi cho tiếp xúc cùng lúc với cực âm và cực dương của pin điện thoại.
Sau một lúc, vỏ kẹo bắt đầu bóc cháy, Mộ Nhược Vi nhanh chóng đặt nó vào giữa đống cành cây ban nãy, lửa nhanh chóng phựt lên, thắp sáng xung quanh, hơi nóng từ lửa cũng khiến cô cảm thấy ấm hơn một chút.

Hiện tại, chỉ cần ở gần đây thì hoàn toàn có thể thấy ánh lửa và khói bốc lên.

Cho nên đây cũng là một cách để cầu cứu rất hiệu quả.
Bên phía của Tịch Cảnh Dương, anh thật sự đang rất tức giận.

Khi Mộ Nhược Vi chạy đến bên hàng rào giữa phòng thí nghiệm và khu rừng rậm thì anh đã mất dấu của cô.
Anh đã tìm kiếm xung quanh toàn bộ khu vực của phòng thí nghiệm cũ nhưng hoàn toàn không phát hiện dấu tích có người từng đi qua.
Vậy khả năng duy nhất, chính là Mộ Nhược Vi đã nhảy qua hàng rào và chạy vào khu rừng bên kia.

Nghỉ đến đây anh thật sự rất tức giận vì sự liều lĩnh của cô.
Tịch Cảnh Dương nhanh chóng liên hệ với Mục Hành gọi người đến chi viện, còn anh chưa kịp đợi người đến thì cũng đã nhảy qua hàng rào tiến vào khu rừng để tìm kiếm.
Tuy trên đường đã làm dấu để cho đám người Mục Hành có thể dễ dàng tìm kiếm, hoặc để Mộ Nhược Vi có thể nhìn thấy và rời khỏi khu rừng.

Nhưng đáng tiếc đến tận khi trời tối, dù đã họp mặt với đám người Mục Hành nhưng vẫn chưa thấy Mộ Nhược Vi đâu.

Tất cả mọi người bắt đầu lo lắng.
Tịch Cảnh Dương ra lệnh cho mọi người chia nhau ra bắt đầu tìm kiếm.

Đi một lúc lâu thì anh phát hiện ra ánh lửa, anh vui mừng la lớn tên của Mộ Nhược Vi, rồi chạy về hướng ánh lửa.
Bên phía của Mộ Nhược Vi, sau khi đốt được lửa lên cô ngồi bên cạnh nó để sưởi ấm.

Khi nghe được âm thanh gọi tên mình, cô liền đứng dậy cố gắng lắng nghe hướng phát ra âm thanh.
Thanh âm quen thuộc của Tịch Cảnh Dương ngày càng đến gần, Mộ Nhược Vi cũng nhận định được phương hướng liền muốn chạy về phía anh.
Nhưng bỗng nhiên sống lưng cô cứng đờ, trán cũng dần toát ra từng tầng mồ hôi lạnh, cô lặng người nhìn xuống chân mình, một con rắn dài khoảng một mét rưỡi, với các khoang đen trắng kéo dài khắp cơ thể, đang quắn chặt lấy chân phải của cô.
...----------------....
 
Song Trùng
Chương 34: 34: Ước Định Một Đời



"Đừng động!"
Mộ Nhược Vi cố gắng bình tĩnh ra hiệu cho người đàn ông đang chạy lại phía mình.

Nhận ra phản ứng khác lạ cùng ánh mắt nhìn chằm chằm xuống chân, Tịch Cảnh Dương cũng di chuyển ánh đèn xuống phía dưới chân cô, bỗng chốc lặng người.
Các khoang màu đen xen kẻ khắp cơ thể, tiết diện ngang hình tam giác, từ đoạn hông đến đuôi khá phẳng và hẹp dần thành điểm nhọn ở đuôi.

Đối với những người từng trải qua huấn luyện nơi rừng rậm rồi đến hoang mạc như anh, làm sao lại không biết đây là đặc trưng của loại rắn nào cơ chứ.
Bungarus candidus, tỷ lệ tử vong sau khi bị nó cắn trúng cao hơn bảy mươi phần trăm!
"Vẫn chưa cắn trúng đúng không?"
Trong trường hợp Mộ Nhược Vi chưa bị nó cắn, thì chỉ cần không chọc giận nó, một lát sau nó sẽ tự bò đi.

Nhưng nếu rơi vào trường hợp xấu nhất là bị nó cắn trúng, nhất định phải bắt được nó, vì nếu muốn điều chế huyết thanh kháng độc, bắt buộc cần nọc của con rắn đó.
Tất nhiên Tịch Cảnh Dương không mong cô rơi vào trường hợp thứ hai kia, một người luôn bình tĩnh trong mọi hoàn cảnh như anh, nhưng giờ đây cũng cảm thấy sợ hãi.

Nếu lỡ như cô thật sự bị cắn, còn anh thì không thể bắt được con rắn ấy thì điều tồi tệ gì sẽ xảy ra?
Mộ Nhược Vi cũng nhận ra sự run rẩy trong lời nói của anh, cô mỉm cười thì thầm nhầm trấn an anh:"Không cần sợ, vẫn chưa bị cắn."
Cô không dám nói quá nhiều, lại càng không dám cử động.

Có thể nói mọi vật trên đời đều có thiên tính, chỉ cần cô không khiến nó tức giận thì tự động nó sẽ bỏ đi.
Thật vậy, sau gần năm phút bất động, cuối cùng con Bungarus candidus kia cũng bò đi.

Sau khoảng thời gian căng thẳng ấy, dường như đã không thể đứng vững được nữa, Mộ Nhược Vi liền ngã quỵ xuống đất.
Tịch Cảnh Dương nhanh chóng chạy đến để đỡ cô, điều đầu tiên anh làm chính là kiểm tra kỹ càng cơ thể cơ, nhất là dưới chân, xác định lại lần nữa là cô không hề bị thương tổn gì cả, thì liền ôm chặt cô vào trong lòng.
Bàn tay của anh khẽ siết chặt, kéo cả người Mộ Nhược Vi dán chặt vào người anh, như muốn khảm cô vào sâu bên trong da thịt của anh để cô không thể chạy trốn được nữa.
Động tác của Tịch Cảnh Dương khá mạnh bạo nên đã khiến cho Mộ Nhược Vi có một chút đau, nhưng cô lại không dám lên tiếng hay là đẩy anh ra.
Dù sao lần này đều do lỗi của cô, nếu cô không hành đồng thiếu suy nghĩ như vậy thì sẽ không làm anh phải lo lắng đến mức này.
"Anh Cảnh Dương...em xin lỗi!"
Lời vừa nói ra, tay anh càng xiết chặt hơn, mặt anh vùi vào hõm cổ của cô.

Giờ phút này, Mộ Nhược Vi có chút gượng gạo, mặt cũng thoáng ửng hồng.
"Hay là...anh buông em ra trước...được khô..."
Chưa kịp dứt lời, thì bất chợt trước mặt của Mộ Nhược Vi tối sầm, hơi thở của cô đột ngột bị anh chiếm giữ.

Tay của Tịch Cảnh Dương đè chặt sau gáy cô, còn anh nghiêng người hôn lên cánh môi còn vương chút gió lạnh của cô.

Giờ phút này đầu óc cô thật sự trống rỗng, cảm giác tim đập nhanh đến mức sắp nhảy ra ngoài rồi, cả người cô cũng dần nóng lên.
Không cho cô cơ hội để phản kháng Tịch Cảnh Dương đè chặt phía sau gáy cô, tay còn lại thì khống chế hai tay của cô.

Nhân lúc cô mở miệng muốn nói gì đó, anh nhanh chóng dùng lưỡi tách hàm răng cô ra rồi tiến vào trong khoang miệng của cô.
Âm thanh mập mờ giữa khu rừng tĩnh lặng khiến cho người nghe đều phải cảm thấy đỏ mặt.

Chính Mộ Nhược Vi cũng đã không còn sức để phản kháng, mặc sức để anh hôn.
Nhận ra cô không phản kháng nữa, động tác của Tịch Cảnh Dương cũng nhẹ nhàng hơn, nhưng anh lại nhất quyết không buông cô ra.
Nếu nụ hôn ban đầu có chút mạnh bạo mang theo chút tức giận, thì giờ đây lại là một nụ hôn day dứt lưu luyến không muốn rời.

Sau hơn một phút, cuối cùng anh cũng buông cô ra, cảm xúc của anh cũng dần ổn định trở lại.
Nhìn thấy Mộ Nhược Vi cúi gầm mặt xuống đất, thì anh biết lần này anh lại chọc giận cô rồi.

Quả thực là do anh không khống chế được cảm xúc của mình, cho nên đã làm ra hành động hơi quá mức như vậy.
"Vi Vi, anh xin lỗi..."
Giờ phút này giọng của Tịch Cảnh Dương trở nên khàn khàn, cùng với hơi ấm trên môi vẫn chưa vơi đi, Mộ Nhược Vi khẽ cắn chặt môi mình, cô như đang suy nghĩ điều gì đó, rồi ngước nhìn thẳng vào mắt anh.
Nhìn thấy đôi mắt đã đỏ lên như sắp khóc đến nơi của cô, Tịch Cảnh Dương càng cảm thấy đau lòng hơn:"Xin lỗi, là do anh không kiềm chế được, anh không nên ức h**p em như thế..."
"Tịch Cảnh Dương, em thích anh!"
"Anh..."
Cứ nghĩ là cô sẽ trách móc anh, lần nữa tránh né anh, rời xa anh, nhưng thứ anh vừa nghe được là gì cơ chứ?
"Em...em nói gì cơ?"
Mộ Nhược Vi lấy hết can đảm lần nữa nhìn thẳng vào mắt anh, lần này cô không muốn trốn tránh nữa mà thẳng thắn đối diện.
"Tịch Cảnh Dương, em thật sự rất thích anh, thích từ ngay khoảng khắc đầu tiên nhìn thấy anh tại bệnh viện, không phải là cảm xúc bồng bột nhất thời, mà là ước định một đời...em muốn dành cho anh!"
...----------------....
 
Song Trùng
Chương 35: 35: Không Phải Là Không Có Được



Giọng nói cô gái rất dứt khoát, cô không hề trốn tránh mà đối diện với anh để nói lên nỗi lòng của mình.

Tình cảnh ngày khiến cho Tịch Cảnh Dương nhớ về năm năm trước.
Cô gái tóc trắng xinh đẹp, đôi mắt long lanh, cô như một vị thiên sứ do ông trời phái xuống để cứu rỗi anh.

Gương mặt xinh đẹp, ngây thơ được ánh trăng tròn soi sáng, cô mỉm cười một cách hồn nhiên mà nói với anh.
"Tịch, em thích anh, rất thích...rất rất thích!"
Nhưng vì sao, ngày anh định cầu hôn cô, ngày anh đã chuẩn bị cho cô biết tên của mình cùng với thân phận thật sự của anh, thì cô dường như đã hoàn toàn biến mất, không một chút tin tức hay dấu vết nào còn xót lại.
Ngày anh tuyệt vọng đứng dưới trời tuyết lạnh âm mười mấy độ suốt ba ngày trời, nhưng cuối cùng chẳng thể đợi được vị thiên sứ của đời anh.
Suốt năm năm, anh chưa từng từ bỏ việc tìm kiếm cô, nhưng dường như sự xuất hiện của cô cạnh anh năm năm qua đều là hư vô.

Không còn một dấu vết nào chứng mình cô từng tồn tại trên cõi đời này.
Anh cũng đã từng phát điên lên chỉ vì tìm kiếm cô, nhưng sự thật lại vô cùng tàn khốc.

Cuối cùng anh đã từ bỏ tất cả sự nghiệp anh vất vả gầy dựng lên ở Nước R, từ bỏ những ký ức đẹp đẽ đã trải qua cùng cô, quay về trở lại Tịch Gia.
Nhưng khi càng muốn quên đi, thì nỗi nhớ của anh dành cho cô lại càng lớn.

Anh từ chối mọi cuộc liên hôn hay xem mắt mà gia đình sắp đặt, anh cũng rất ghét việc phải tiếp xúc với một người phụ nữ khác ngoài cô.
Anh sống như một cái xác không hồn suốt năm năm, tính cách cũng dần trở nên rất máu lạnh.

Nhưng đến khi ông nội đưa cho anh một tấm ảnh, dường như đã vực dậy anh từ cánh cổng địa ngục.
Gương mặt cô gái đó, gương mặt anh luôn khắc khoải suốt năm năm, làm sao anh có thể không nhận ra.
Lần nữa anh lại trở về với nơi đau thương kia, anh đã bay đến Nước R ngay trong đêm hôm đó và thật sự lần này anh đã tìm thấy cô.
Tuy vẫn còn rất nhiều việc bí ẩn xung quanh cô và cô gái trong ảnh, nhưng anh lại không muốn quan tâm tới, bởi vì không có bất cứ thứ gì quan trọng hơn cô cả.
Và thế là cô ấy lại lần nữa đặt chân mình vào thế giới của anh, lại lặp lại những câu nói ấy.

Nếu như dù đã mất đi ký ức của mình, cô ấy vẫn sẽ lại yêu anh lần nữa, vậy thì vì sao...vì sao năm năm trước lại rời bỏ anh?
Câu hỏi đó cũng chính là vết thương lòng lớn nhất của anh, khiến anh không dám tiến thêm bước nữa cùng cô.
Giọng nói của Tịch Cảnh Dương ngày càng khàn hơi, xen lẫn chút run rẫy.
"Vi Vi...em có biết, trên đời này thứ khiến người khác đau lòng nhất là gì không?"

Mộ Nhược Vi đã lấy hết dũng khí của mình để bày tỏ với anh, cô biết sau hôm nay chắc chắn quan hệ của hai người sẽ thay đổi, nhưng là thay đổi theo chiều hướng nào thì cô lại không hề dám nói trước
"Em không biết..." Không còn giọng điệu dứt khoát, thẳng thắn như ban nãy, giọng nói của cô gái dần nhỏ lại.
"Không phải là không có được, mà là có được rồi...!nhưng lại mất đi."
Từng giọt từng giọt nước mắt không thể kìm ném được nữa mà rơi xuống.

Ý anh là sao? Chính là không muốn bắt đầu mối quan hệ mới cùng cô sao? Vậy thì vì sao luôn nói cô là bạn gái anh trước người khác? Thậm chí vì sao...vì sao ban nãy lại hôn cô? Chẳng lẻ tất cả chỉ là ảo tưởng của riêng cô?
"Vì sao chứ?"
Giọng nói cô gái nghẹn lại, không hiểu sao chỉ một câu nói đơn giản của anh, lại khiến nơi ngực trái cô nhói lên từng hồi.
Tịch Cảnh Dương lại không biết rằng Mộ Nhược Vi đang nghĩ anh từ chối cô, cho nên mới khóc thương tâm như thế.
Còn anh thì lại nghĩ vì hành động nông nỗi ban nãy của mình nên cô mới nói ra những lời như vậy.

Anh đưa tay khẽ vuốt lấy những sợi tóc đã ước đẫm nước mắt của cô ra phía sau tai.
"Vi Vi, nếu đã không thích anh, vì sao phải cố ép bản thân nói ra những lời như vậy?"
Ánh mắt của Mộ Nhược Vi nhìn anh trở nên khó hiểu, nước mắt cũng không buồn mà rơi nữa.

Là do cô cách diễn đạt của cô chưa đủ rõ, hay là anh đã hiểu theo cái hướng gì rồi?
"Em..."
Lời còn chưa dứt thì rất nhiều ánh đèn pin đã chiếu về phía hai người, một trong số người cầm đèn vội vàng chạy lên trước.
"Trời ơi Boss Đại Nhân, Mộ Tiểu Thư, cuối cùng cũng tìm thấy hai người rồi! Mau chóng rời khỏi đây trước thôi, nhiệt độ quanh đây đã xuống thấp lắm rồi, còn có rất nhiều loài rắn độc nữa!"
Người vừa lên tiếng là Mục Hành, sau khi tìm kiếm nữa bên kia khu rừng, anh ta vòng về hướng mà Tịch Cảnh Dương đã đi và cũng đã nhìn thấy ánh lửa.

Và rồi Boss cùng với Mộ Tiểu Thư đều thật sự đang ở đây, cũng rất may là hai người họ đều bình an.
Sự xuất hiện của đám người áo đen và Mục Hành khiến cho Tịch Cảnh Dương và Mộ Nhược Vi bỗng chóc rơi vào im lặng.
...----------------....
 
Song Trùng
Chương 36: 36: Về Mộ Gia



Nhận lấy áo khoác từ tay Mục Hành, Tịch Cảnh Dương nhanh chóng choàng lên người Mộ Nhược Vi, nhưng cô lại né đi rồi giật lấy áo khoác từ tay anh tự mặc lên người.
Ánh mắt Tịch Cảnh Dương tối lại, tay đang đưa ra giữa không trung cũng bất giác buông xuôi, tới nỗi giọng nói cũng nhỏ lại.
"Về nhà thôi."
Mộ Nhược Vi rất bình tĩnh mà gật đầu:"Phải, nên về nhà thôi! Mục Hành phiền anh đưa tôi về Mộ Gia!"
Đám người vệ sĩ áo đen cùng Mục Hành chết lặng.

Cái bầu không khí căng thẳng cùng mùi thuốc súng nồng nặc này là sao đây? Bình thường thì chẳng phải Boss và Mộ Tiểu Thư phải phát cẩu lương cho họ sao? Hai người cãi nhau à?
Tuy phát hiện điểm bất thường giữa Tịch Cảnh Dương và Mộ Nhược Vi, nhưng suy cho cùng ông chủ của anh vẫn là Tịch Cảnh Dương, cho nên Mục Hành tiến lên hỏi ý kiến của ông chủ trước.
"Tịch Tổng, chuyện này..."
Tịch Cảnh Dương nhìn chằm chằm vào cô gái nhỏ, nhưng cô lại không thèm để ý đến anh, dù là một cái liếc nhìn cũng không.

Bỗng bầu không khí xung quanh đã lạnh giờ lại lạnh hơn mấy độ.
"Đưa cô ấy về Mộ Gia."
Mục Hành gật đầu:"Tôi hiểu rồi."
Nói xong anh đưa tay làm động tác mời:"Mộ Tiểu Thư, hướng này."
Khi đi ngang qua Tịch Cảnh Dương, Mộ Nhược Vi
hạ thấp giọng xuống chỉ đủ hai người nghe thấy:"Em không biết anh hiểu lời tỏ tình chân thành như thế của em thành dạng gì, nhưng nếu anh vẫn không hiểu nó như cách một con người bình thường vẫn hiểu, thì tuyệt đối đừng xuất hiện trước mặt em nữa, thời gian tới em sẽ ở lại Mộ Gia!"
Nói rồi cô đi theo Mục Hành ra khỏi khu rừng, lên xe trở về Mộ Gia, mặc kệ người nào đó vẫn đứng trơ ra giữa khu rừng rộng lớn.
Một vệ sĩ khẽ ho nhẹ lên tiếng nhắc nhở:"Boss, chúng ta cũng nên rời khỏi đây rồi."
Lời của Mộ Nhược Vi ban nãy tác động rất lớn đến suy nghĩ của Tịch Cảnh Dương.

Cô là thật sự thích anh sao? Tầm mắt anh di chuyển về phía chiếc điện thoại bị đập nát dưới đất, rồi quay sang nói với vệ sĩ.
"Zephone Era 2, ở Nước Z vẫn còn hàng chứ?"
Vệ sĩ nhìn nhau, mấy chuyện này bọn họ thật sự không rõ bằng Mục Hành, nhưng Mục Hành đang hộ tống Boss phu nhân tương lai về nhà rồi, lấy ai trả lời cho Boss đây?
Một anh chàng áo đen lấy hết can đảm của mình tiến lên:"Tịch Tổng...chiếc Zephone Era 2 là phiên bản đặc biệt của Zephone được đặt làm rất lâu, trong nước...e rằng không có chiếc thứ 2..."
Tịch Cảnh Dương không nhanh không chậm lấy điện thoại ra gửi một tin nhắn đi, rồi cùng vệ sĩ rời khỏi khu rừng.
Chiếc xe Rolls Royce màu đen nhanh chóng dừng trước cửa nhà họ Mộ.

"Chiếc Maserati kia đâu, Boss nhà mấy người lại đổi xe à?" Mộ Nhược Vi bâng quơ hỏi, vì hình như sau lần ở sân bay, cô không thấy chiếc xe kia đâu nữa.

Nghe cô hỏi, Mục Hành thật sự nước mắt lưng tròng nhớ lại.
"Boss, chiếc xe này...cũng đáng giá mấy chục triệu đô, nói đập là đập...có phải..."
Người đàn ông nào đó cũng rất đồng tình:"Cũng đúng, thật sự lãng phí, cứ đem bán đấu giá đi, toàn bộ tiền đấu giá được đem làm từ thiện."
"Vâng, tôi hiểu rồi."
Cũng may Boss không tức giận tới nỗi biến chiếc xe chục triệu thành phế liệu, nếu Mộ Tiểu Thư biết được chỉ vì có người phụ nữ khác ngồi lên ghế lái phụ, cho nên Boss thẳng tay quăng bỏ chiếc xe giá triệu đô kia, thì chắc chắn sẽ rất cảm động.

Tiếc là Boss đã dặn không được để cho cô biết.
Mục Hành khẽ ho khụ khụ một tiếng:"À, chiếc xe kia Tịch Tổng đã đem đi đấu giá rồi.
Mộ Nhược Vi:"Ồ! Đúng là người có tiền, thích đổi là đổi, giống như tính cách anh ta vậy, một kẻ hay thay đổi!"
Nói rồi cô bước xuống xe, đóng cánh cửa xe một cái rất mạnh, gây ra tiếng ầm rất lớn, khiến cho Mục Hành đang ngồi phía trước cũng phải giật mình.
Xem ra Boss phu nhân tương lai, giận dỗi thật rồi.

Nếu như Boss không dỗ được cô, xem ra cả Tịch Thị sắp tới sẽ như một cái núi băng rồi, liệu giờ xin nghỉ phép có muộn quá không?
Phía bên trong Mộ Gia, Mộ Nguyệt Vũ đang xoa bóp cho Mộ Vu, vừa nói:"Cha, lâu vậy rồi Tiểu Vi không về nhà, thân là một đứa con gái sống bên ngoài một mình nhất định rất vất vả, hay là gọi em ấy về đi, dù sao bên ngoài cũng nhiều cám dỗ như vậy..."

Ý cô ta rất đơn giản, Mộ Nhược Vi có thể sống bên ngoài mà không thèm trở về Mộ Gia, nhất định là không sống một mình, có thể là bị kẻ khác bao nuôi rồi, dù sao cô ta cũng có chút nhan sắc.
Mộ Vu hừ lạnh:"Cái con bé đó, sống chết không liên quan gì đến Mộ Gia ta cả, ta đã sớm từ mặt nó rồi, con cũng đừng nhắc đến nó nữa!"
Mộ Nguyệt Vũ cùng mẹ cô ta là Thời Thị nghe Mộ Vu nói xong quay sang nhìn nhau mà cười lạnh, con tiện nhân kia thật sự không thể trở về Mộ Gia nữa rồi.
Tuy nhiên, Mộ Nguyệt Vũ vẫn ra vẻ thương tâm, bắt đầu nước mắt cá sấu mà lên tiếng:"Cha, dù sao Tiểu Vi cũng trẻ người non dạ, có trách thì trách con không tốt, không chăm sóc em ấy tử tế, khiến em ấy ngày càng xa cách chúng ta hơn."
"Nếu...nếu như em ấy muốn...thì chức danh đại tiểu thư Mộ Gia này, hay thậm chí là A Minh...con đều sẽ trả cho em ấy..."
"Đó là ý kiến hay đó, nhưng tiếc là tôi không cần!" Mộ Nguyệt Vũ chưa kịp dứt lời thì ngoài cửa liền vang lên tiếng đáp trả vô cùng mạnh mẽ.

Xin hãy đọc tr????yện tại ( ????rUm???? r????y????n.????n )
...----------------....
 
Song Trùng
Chương 37: 37: Áo Của Đàn Ông



Ánh mắt của mọi người trong phòng lập tức hướng về phía bóng dáng cô gái nhỏ nhắn bên cạnh cửa, cùng mái tóc bạch kim nổi bật đang chậm rãi tiến vào.
Người đầu tiên phản ứng lại là Mộ Vu, ông ta tức giận quát lên:"Mày còn mặt mũi mà về đây sao!"
Mộ Nguyệt Vũ và mẹ cô ta cũng lập tức phản ứng lại, hai người nhìn nhau rồi bắt đầu trao đổi bằng ánh mắt.
Như đã hiểu ý đối phương, Thời Thị nhanh chóng tiến lên ngồi cạnh Mộ Vu khuyên nhủ ông ta không nên tức giận, còn Mộ Nguyệt Vũ tiếp tục đóng vai chị gái thâm tình.
"Tiểu Vi, cuối cùng em cũng về rồi, nãy giờ mọi người đang nói về em đấy."
Mộ Nhược Vi không buồn để ý đến cô "chị gái tốt bụng" đang không ngừng luyên thuyên kia, không nhanh không chậm cởi áo khoác trên người ra, rồi bình thản ngồi xuống chiếc ghế đối diện với một nhà ba người của Mộ Nguyệt Vũ.
"Ha! Chính là đang nói làm sao để công khai thân phận đại tiểu thư của tôi, cùng thân phận con của tiểu tam như cô à?"
Mộ Vu tức giận đập bàn:"Mày ăn nói với chị mày như thế à? Mau xin lỗi Tiểu Vũ ngay!

Mộ Nguyệt Vũ liếc nhìn áo khoác trên tay của Mộ Nhược Vi, như đoán ra gì đó thầm cười lạnh, rồi tiếp tục tỏ vẻ đáng thương:"Tiểu Vi...chị biết...chị biết là chị có lỗi với em...nhưng em cũng không cần phải đến mức...ra ngoài quyến rũ đàn ông, còn đem áo của người ta về đây chứ..."
Lởi Mộ Nguyệt Vũ vừa dứt, mọi sự chú ý để đồ dồn về chiếc áo trên tay của Mộ Nhược Vi.

Cơn phẫn nộ trong người của Mộ Vu không thể kìm nén được nữa ông ta một tay ôm ngực một tay thì chỉ về phía Mộ Nhược Vi quát lớn.
"Mày...mày...cái thứ không biết xấu hổ...mặt mũi Mộ Gia tao bị mày làm cho mất sạch rồi!"
Mẹ Mộ Nguyệt Vũ vội xoa xoa ngực của Mộ Vu:"Ông bình tĩnh chút đi, đừng trách Tiểu Vi nữa, dù sao con bé còn nhỏ, vẫn chưa trải sự đời cho nên mới bị người ta lừa gạt.

Có trách thì trách người mẹ như tôi không bảo vệ tốt cho con bé."
Mộ Nhược Vi liền cau mày, cô thật sự không hiểu, vì sao cái nơi gọi là nhà này, lại khiến cô cảm thấy vừa kinh tởm vừa buồn nôn như thế?
Tiếc là cô không thể trở về nhà cũ của Mộ Gia, vì làm như thế sẽ khiến cho ông nội thêm lo lắng, mà hiện tại cô cũng không thể trở về Đế Cung Sơn Trang, dù sao cũng mới bắt đầu chiến tranh lạnh với Tịch Cảnh Dương, nếu về Đế Cung khác nào cô giơ cờ trắng đầu hàng?
Nhưng bây giờ so với việc ra đường ngủ bờ ngủ bụi, thì việc ở đây nghe mẹ con Mộ Nguyệt Vũ kẻ sướng người hoạ, nghe người cha nhu nhược liên tục bị dắt mũi, xem ra còn tốt hơn nhiều.
Cô đứng dậy muốn rời đi, mẹ con Mộ Nguyệt Vũ nghĩ mình đã nói đúng liền đắc ý nhìn nhau, sau đó còn cố ý giữ cô lại.

"Tiểu Vi, dù sao Mộ Gia chúng ta cũng là thế gia có tiếng...em không nhất thiết phải làm mấy việc đáng xấu hổ này chứ?"

Mộ Nhược Vi quay người lại nhìn cô ta như nhìn một con ngốc:"Cô nên đi kiểm tra não lại đi!"
Nói rồi Mộ Nhược Vi đi thẳng ra cửa mặc kệ tiếng quát mắng không ngừng của Mộ Vu.

Mộ Nguyệt Vũ cũng không thèm tức giận, dù sao cô ta vẫn là kẻ chiến thắng.
Mộ Vu cho gọi tất cả mọi người trong nhà:"Từ nay về sau không cho con khốn kia bước chân vào Mộ Gia nữa bước, có nghe rõ chưa!"
Những người làm run rẫy vội gật đầu, dù sao trước đây quan hệ của Mộ Nhược Vi và ông chủ bọn họ đã không tốt, không ngờ đến mức cha con không nhìn mặt như bây giờ, phận làm người giúp việc như bọn họ cũng chỉ đành làm theo lệnh thôi.
Bước ra khỏi Tịch Gia, bước chân của Mộ Nhược Vi không rõ phương hướng mà cứ tiến về phía trước.

Không rõ đã đi trong bao lâu, cô cũng ra đến đường lớn.
Nhìn dòng xe tấp nập trên đường, nhìn gia đình người khác hạnh phúc đi dạo cùng nhau, bất giác cô lại cảm thấy có chút chạnh lòng.

Bỗng bụng cô phát ra âm thanh, theo bản năng cô đưa tay lên bụng mình, lúc này cô mới nhớ ra là từ trưa đến giờ cô vẫn chưa cho gì vào bụng cả.
Điện thoại cũng đập rồi, túi của cô hình như cũng quăng lại trong rừng luôn, đúng thật là khóc không ra nước mắt luôn mà!
Bây giờ đừng nói chi đến việc tìm chỗ ngủ đêm nay, chỉ riêng việc tìm cái gì đó để lót dạ thôi cũng là một vấn đề rồi!
Đột nhiên trước mặt cô xuất hiện một túi gà KFC còn nguyên, cùng một giọng nói ngỡ như rất quen thuộc vang lên:"Đói lắm sao? Tặng em nè."
Giây phút ngẩng đầu lên nhìn thấy gương mặt của người kia, đầu của Mộ Nhược Vi bỗng nhói lên, cô đưa hai tay ôm lấy đầu mình ngồi gục xuống đất.
Đầu cô không hiểu vì sao bỗng nhiên rất đau, rất rất đau, hàng loạt hình ảnh mơ hồ vụt ngang qua rồi nhanh chóng biến mất, trước mắt cô tối sầm lại rồi ngất đi.
...----------------....
 
Song Trùng
Chương 38: 38: Tiểu Nhược Điểm Khiến Người Ta Ái Mộ



Ánh sáng mặt trời buổi sớm dần xuyên qua khe cửa sổ, chiếu rọi khắp căn phòng.

Đôi mắt nặng trĩu của cô gái cũng dần dần hé mở.
Khung cảnh lạ lẫm trước mắt, bỗng khiến cho cô gái giật mình mà ngồi bật dậy.

Căn phòng với tông màu lạnh, được trang trí theo phong cách tối giản, đặc biệt là vô cùng sạch sẽ.
Mộ Nhược Vi nhanh chóng kiểm tra quần áo trên người mình, rất may là mọi thứ vẫn con nguyên vẹn như đêm qua.
Lúc này cánh cửa phòng được đẩy ra, bóng dáng một người đàn ông chậm rãi bước vào.
"Tỉnh rồi sao? Đêm qua em vẫn chưa ăn gì, có muốn ăn chút gì đó cùng anh không?"
Giọng nói trầm ấm quen thuộc vang lên khiến cho nơi nào đó trong đầu cô lại đau lên âm ỉ.

Rõ ràng dáng vẻ của người đàn ông kia rất bình thường, nhưng khí chất toả ra từ người anh ta rất bất thường.
Gương mặt có vẻ như rất đẹp nhưng cặp kính gọng bạc lại như muốn dìm vẻ đẹp ấy xuống.

Rõ ràng anh ấy rất cao, nhưng quần áo trên người lại rất luộm thuộm và lôi thôi, trái ngược với tính cách sạch sẽ của anh.
Bất giác Mộ Nhược Vi khẽ nhíu mày:"Anh là ai?"
Người đàn ông không tỏ thái độ gì, vẫn giữ nụ cười hiền hoà trên môi mà đáp:"Ồ, chuyện này anh phải hỏi em trước nhỉ?"
Tính cảnh giác trong người của Mộ Nhược Vi rất cao, cô đề phòng nhìn về phía anh:"Vì sao tôi lại ở đây?"
Nhận ra sự cảnh giác trong ánh mắt của cô gái, người đàn ông cũng tinh ý mà lùi về sau mấy bước, giơ hay tay lên nhầm trấn an cô.
"Đừng căng thẳng, nghe anh giải thích đã."
Nhìn thấy người đàn ông thật sự không có ý đồ gì xấu, Mộ Nhược Vi cũng thả lỏng được đôi chút, bình tĩnh ngồi xuống mà nghe anh nói.
"Được, anh nói đi!"
Bất chợt một âm thanh vô cùng ngượng ngùng vang lên, gương mặt của cô gái cũng đỏ lên vì xấu hổ, còn người đàn ông thì cố nhịn cười để cô không phải cảm thấy quá mất mặt.
"Khụ...khụ...hay là ăn gì đó trước, vừa ăn vừa nói được không?"
Người đàn ông lên tiếng trước phá vỡ bầu không khí gượng gạo.

Mộ Nhược Vi thì cảm thấy quá mất mặt rồi, không dám ngẩng mặt lên chỉ dám gật đầu một cái tỏ vẻ đồng ý.
Cô theo anh ra phòng khách, thức ăn trên bàn dường như vừa được nấu nên vẫn còn chút hơi nóng bóc lên.
Người đàn ông rất cũng rất ga lăng tiến lên kéo ghế ra mời cô ngồi xuống.
Mộ Nhược Vi cũng khá ngượng ngùng trước hoàn cảnh này, dù sao hai người cũng mới gặp mặt nhau lần đầu tiên, đã vậy còn ngủ trên giường người ta, ăn đồ người ta nấu.
Người đàn ông kia nhìn thấy vẻ lúng túng của cô, không nhìn nỗi mà bật cười, gắp cho cô một cái bánh bao:"Mau ăn đi!"
Hai người rất hoà bình mà ăn với nhau bữa cơm nhưng lại không ai lên tiếng nói chuyện, đến khi dọn dẹp, Mộ Nhược Vi liền giành lấy việc dọn và rửa chén, dù sao ăn của người ta cô cũng không thể ngồi không được.
Nhưng người đàn ông lại đẩy cô về phía ghế sofa mà ôn nhu nói:"Việc nặng nhọc như thế, làm sao có thể để con gái làm chứ, qua đó ngồi trước đi."
Mộ Nhược Vi:"..."
Rửa chén nặng nhọc lắm sao? Nhưng cũng không hiểu vì sao cô luôn có cảm giác rất quen thuộc với cách hành xử của anh ta, thậm chí việc anh ta phải làm như hiện tại, tất cả như là điều hiển nhiên vậy.

Anh ta bận trong phòng bếp rửa chén, còn cô đi loanh quanh trong phòng.

Căn phòng thật sự rất sạch sẽ, phải nói là sạch sẽ quá mức, cô thật sự hoài nghi người đàn ông này có phải mắc bệnh sạch sẽ hay không?
Căn nhà của anh ta không phải quá rộng, nhưng nếu sống một mình thì cũng khá là thoáng, một phòng ngủ, một phòng khách, một nhà bếp, một nhà vệ sinh, chắc chắn là anh ta cũng sống một mình rồi!
Bỗng từ đằng sau vang lên tiếng nói:"Xem xong chưa?"
Mộ Nhược Vi hơi ngượng ngùng khẽ vuốt vuốt tóc mái của mình, rồi sang ghế sofa ngồi xuống.
"Uống trà không?" Người đàn ông ân cần đẩy tách trà vừa pha về phía cô.
"Không cần đâu...trước hết có thể cho tôi biết anh là ai không?" Không còn cảm giác quá đề phòng như ban nãy, Mộ Nhược Vi cũng hạ giọng xuống mà hỏi.
"Hừm...Em bỏ nhà đi bụi đúng không?" Người đàn ông nheo mắt nhìn cô.
Mộ Nhược Vi:"..."
"Hahaha, chẳng phải ngày hôm qua em đói đến mức ngất ở ngoài đường sao? Nhìn dáng vẻ của em cũng không giống như người nghèo không có tiền ăn uống.

Vậy nên trừ mấy đứa nhóc phản nghịch tuổi dậy thì thích bỏ nhà ra đi, còn có thể là gì à?"
Mộ Nhược Vi tức giận:"Nè! Anh không biết thì đừng có nói, vậy vì sao tôi ở đây?"
"Anh không biết nhà em ở đâu, cũng không thể đem cô gái còn đang mặc đồng phục học sinh đến khách sạn được, nên anh chỉ có thể đưa em về nhà anh thôi!"
Phải, anh nói rất hợp lí, làm sao cô có thể cãi lại đây? Người ta còn là ân nhân của cô nữa mà.

Cô khẽ mím môi, cúi mặt, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn.

"Không biết xưng hô thế nào?"
Người đàn ông liền nở một nụ cười vô cùng gian manh:"Nhóc con, không ai dạy em là, trước khi hỏi tên một ai đó, thì em phải giới thiệu bản thân trước sao?"
Mộ Nhược Vi:"..."
Tại sao cái tên này, luôn khiến cô phải cứng họng như vậy.

Người có khả năng như thế trước đây chỉ có một mình Tịch Cảnh Dương, nay lại thêm một tên lưu manh này nữa!
"Mộ trong ái mộ, Nhược trong nhược điểm, Vi trong phạm vi nhỏ!"
"Tiểu nhược điểm khiến người ta ái mộ?"
Mộ Nhược Vi trừng anh ta một cái:"Anh muốn hiểu sao thì hiểu, vậy tên anh là gì?"
Người đàn ông khẽ mỉm cười, anh đưa tay chầm chậm tháo kính xuống.
"Kỷ trong kỷ nguyên, Hàn trong lạnh lẽo, Phi trong phi thường."
...----------------....
 
Song Trùng
Chương 39: 39: Thương Lượng



"Anh nói xem, có phải chúng ta từng gặp nhau rồi không?"
Nhìn gương mặt sau khi tháo kính của anh ta, Mộ Nhược Vi bỗng đơ người mất mấy giây, gương mặt người đàn ông này thật sự rất đẹp, đẹp đến mức chẳng hề thua kém gì so với Tịch Cảnh Dương.

Đặc biệt là, nó lại mang đến cho cô một cảm giác vô cùng thân quen.

Kỷ Hàn Phi thoáng nở một nụ cười quỷ dị, nhưng với góc nhìn của Mộ Nhược Vi thì lại không nhìn thấy, anh ta ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào cô như đang suy nghĩ điều gì đó rồi khẽ bắt chéo hai chân tựa lưng vào ghế.

"Trẻ con bây giờ! đều thích làm quen theo kiểu lạc hậu vậy sao?"
Mộ Nhược Vi:"! "
Cái tên này thật sự ngoại trừ cái gương mặt ra, còn lại đều rất gợi đòn à nha!
Cô đứng bật dậy:"Chuyện hôm qua xem như nợ anh, sau này có cơ hội gặp lại nhất định sẽ báo đáp!"
Nói rồi cô tính rời đi, nhưng phía sau lại vang lên tiếng mỉa mai của ai đó.

"Tiền phòng, tiền ăn, tiền trà, nếu tính theo phí dịch vụ ở khách sạn, thì là bao nhiêu nhỉ?"

Mộ Nhược Vi lập tức nhăn mặt mà quay lại nhìn về phía người đàn ông đang thong thả ngấp từng ngụm trà kia.

Kỷ Hàn Phi cũng không cho cô cơ hội để đáp trả mà nói tiếp:"Muốn thanh toán bằng tiền mặt hay Wechat?"
Mộ Nhược Vi cũng cười vô cùng thân thiện mà trả lời anh:"Xem ra Kỷ Tiên Sinh rất may mắn, gặp trúng một nhóc con bỏ nhà đi bụi không xu dính túi như tôi, đã thế điện thoại cũng vừa bị mất!"
Người đàn ông liền bật cười thành tiếng:"Xem ra, Mộ Tiểu Thư còn may mắn hơn tôi nhiều! Vậy nên, vị tiểu thư không xu dính túi đã thế không có điện thoại như cô đây, tính đi về bằng cách nào đây?"
"Không cần anh quản! Cô gái nhỏ bỗng xù lông lên, khiến cho chàng trai cũng đơ người theo.

"Thật sự rất quen thuộc! " Kỷ Hàn Phi nhỏ giọng thì thầm, gương mặt cũng có chút buồn bã nhưng lại không để người đối diện nhìn thấy.

"Quen cái gì cơ, chẳng phải anh bảo đây là cách bắt chuyện làm quen lạc hậu sao? Anh đừng tưởng tôi không biết anh đang nói gì! Tôi có thể đọc được khẩu hình đó!"
"Ồ vậy sao, không nhìn ra nha!"
Thật không hiểu vì sao, trước mặt người đàn ông mới quen này, Mộ Nhược Vi lại cảm thấy có chút gì đó rất kỳ lạ, kiểu như đấy mới thật sự là con người thật của cô.

Mà mặc kệ chuyện đó, bây giờ cô thật sự chẳng có xu nào dính túi, điện thoại thì vừa đập hôm qua, ở đây là chỗ nào cũng không biết.

Suy đi nghĩ lại, cô gái tóc bạch kim xinh đẹp khẽ cười hiền hoà ngồi xuống ghế lần nữa, vô cùng dịu dàng mà tâm sự cùng anh bạn mới quen.

"Hàn Ca, anh! "
Tiếng gọi vừa dứt, người nào đó liền phun sạch ngụm trà vừa uống mà bắt đầu ho khù khụ.

Mộ Nhược Vi cũng hơi lúng túng vội rút khăn giấy trên bàn đưa cho anh.

"Nè, anh sao vậy?"
Kỷ Hàn Phi đưa ánh mắt dò xét nhìn về phía cô:"Vì sao lại gọi tôi là Hàn Ca?"
Đúng thật vậy, một người bình thường đều sẽ gọi anh là Kỷ Ca hay là Phi Ca, chỉ riêng người đó luôn gọi anh là Hàn Ca.

Cô gái hơi ngơ ngác, khi cô trả lời anh, bỗng bóng dáng của người kia cũng xuất hiện:"Như vậy cảm giác thuận miệng hơn! sao vậy? Không được gọi thế à?"

Vẫn câu trả lời đó, vẫn từ gương mặt đó, nhưng lại không phải người đó nữa rồi.

Kỷ Hàn Phi vội lấy lại bình tĩnh, cố không để cho Mộ Nhược Vi phát hiện ra điều bất thường.

"Tùy cô, muốn gọi sao thì gọi.

"
Cô gái nhỏ vui vẻ cười lên một cái, trái tim sắt đá của ai kia thật sự sắp không chịu nỗi nữa, anh nhanh chóng tìm chủ đề nói chuyện khác.

"Vừa nãy muốn hỏi gì?"
"Hả? À, chỉ hơi tò mò chút! anh sống ở đây một mình sao?"
Kỷ Hàn Phi nheo mắt nhìn cô:"Sao? Tính xin ở ké à?"
Mộ Nhược Vi:"! "
Anh ta có thuật độc tâm à? Vì sao cô mới hỏi có một câu thì đã biết luôn âm mưu của cô rồi?
"Ha! Anh đây không có thuật độc tâm, nhưng cái vẻ mặt muốn xin ở lại để ăn chùa ở trực của nhóc! có quá lộ liễu không?"
Mộ Nhược Vi lần nữa:"! "
Cô chắc chắn, cô khẳng định anh ta biết đọc suy nghĩ mà!
"Vậy nên ý của Ca Ca là! ?"

Kỷ Hàn Phi cười lớn:"Nè nhóc, em thật sự không biết xấu hổ sao? Chúng ta chỉ là tình cờ gặp mặt trên đường, chưa kể em còn là một cô bé, em dám mở lời sống chung cùng một người đàn ông sao?"
Mộ Nhược Vi liền phản ứng lại:"Nè! Là ai muốn sống chung với anh, chẳng qua tôi muốn ở nhờ hết hôm nay thôi, dù sao bây giờ tôi cũng chẳng có chỗ nào để đi cả.

Tôi nhờ anh, chẳng phải tin anh là một người tốt hay sao?"
Người đàn ông bất giác cười một nụ cười vô cùng gian manh:"Vậy nếu tôi không phải người tốt thì sao?"
Mộ Nhược Vi nghiến răng đứng bật dậy, tên này đúng là khắc khẩu với cô mà:"Cho tôi ở nhờ một đêm, tôi trả anh một vạn!"
"Nếu nhóc có tiền như vậy thì đã không ở chỗ tôi rồi!"
"Năm vạn!"
"Nhóc nghĩ anh đây thiếu tiền lắm à?"
"Năm mươi vạn!"
Người đàn ông nào đó liền đứng dậy, vô cùng lịch sự mà kéo ghế ra:"Bà chủ, mời ngồi!"
Mộ Nhược Vi:"! "
Tiết tháo anh đâu rồi, sao không từ chối tiếp đi?
! ----------------!.
 
Back
Top Bottom