Tháng Mười Hai ở Giang Thành, gió rét bất ngờ tràn về.
Ngay trận đầu, tuyết lớn cũng đổ ập xuống, gió lạnh sắc như dao vừa ra cửa đã quất thẳng vào da thịt, lạnh đến tận xương tủy.Cửa phòng ký túc xá 302 bị ai đó từ bên ngoài đẩy mạnh vào.
Sở Quý Nam bước vào, nửa khuôn mặt giấu sau chiếc khăn quàng cổ, hai tay ôm chặt củ khoai nướng.
Ngón tay hắn bị lạnh đến đỏ bừng như cà rốt, vừa vào cửa đã dậm chân rầm rầm:"Trời đất ơi, cái thời tiết quỷ quái này muốn lấy mạng người thật đấy!"
Cũng may vừa vào đã chiếm được vị trí ngay đối diện luồng gió điều hòa.
Luồng gió ấm áp thổi thẳng vào mặt, cảm giác như được ánh hào quang Phật chiếu rọi, khiến linh hồn cũng muốn thăng thiên vì sung sướng."
Vào phòng thì đóng cửa lại giùm cái, gió lạnh thổi thẳng vào trán ông đây này."
Người lên tiếng là Tiêu Bắc.
Giường của hắn ở gần cửa ra vào, hễ ai mở cửa là lạnh tràn vào ngay.Sở Quý Nam vội đóng cửa, liếc sang giường hắn:"Cậu lại nửa ngày không rời khỏi phòng, suốt ngày chui rúc trong chăn làm gì thế hả?
Ấp trứng vàng à?"
"Sao cậu biết?"
Tiêu Bắc vén chăn lên, gương mặt cũng tạm gọi là ưa nhìn, nhưng cố ý làm mặt quỷ:"Tớ còn đặt tên cho quả trứng là Nam Nam.
Nếu ấp thành công, tớ bắt nó gọi tớ là ba!"
"Biến đi con bê, tớ mới là ba cậu!"
Sở Quý Nam mắng một câu, giơ ngón giữa về phía hắn.Sở Quý Nam bước đến bàn, tháo khăn quàng cổ trên cổ xuống, liếc sang người đang ngồi quay lưng lại ở bàn đối diện.
Vai rộng lưng thẳng, dù đang ngồi cũng toát ra khí chất cao ráo, chân dài.
Nhìn bóng lưng thôi cũng biết là một soái ca.Soái ca ấy khoác trên người một chiếc chăn lông màu vàng nhạt, trước mặt là chiếc Macbook, hình như đang xem phim.Sở Quý Nam lại liếc sang giường bên cạnh – trống trơn.
Mỹ nhân yếu ớt Chu Hạ của bọn họ không có trong phòng.Cậu thả ba lô khỏi vai, cúi đầu nhìn củ khoai nướng vẫn còn ôm trong tay – màu vàng ươm, tỏa ra mùi thơm ngọt ngào, vẫn còn bốc khói nghi ngút, khiến người ta chỉ ngửi thôi đã muốn cắn một miếng.Sở Quý Nam há miệng cắn một miếng khoai nướng.
Vị ngọt lan đến tận ngực, chỉ là hơi nóng quá, cậu ngậm trong miệng một lúc, đảo qua đảo lại, rồi đột nhiên nhớ ra chuyện vừa nãy lúc mua khoai ở phố Tây Môn, không nhịn được lên tiếng:"Ê, Tiêu Bắc, Phóng ca, đoán xem lúc tớ mua khoai lang về từ phố Tây Môn nhìn thấy gì nào?"
Không ai thèm đáp lại.
Sở Quý Nam nuốt miếng khoai xuống, tự mình hứng khởi kể tiếp:"Tớ thấy có hai thằng con trai đang...
đang trộm hôn nhau dưới cây tuyết tùng ở ngay cổng Tây đấy.
Trời đất ơi, cái cảnh đó, đúng kiểu cuồng nhiệt luôn á.
Bọn họ chắc tưởng trời rét thế này, lại tuyết rơi, còn sắp tối rồi, chắc chắn không ai đi ngang qua.
Ai ngờ đâu đụng trúng tớ chứ!"
Tiêu Bắc vừa chơi xong một ván game, hờ hững đáp lại:"Thật hay đùa đấy?
Hay là tình nhân bình thường thôi, cậu nhìn nhầm chứ gì."
"Không thể nào."
Sở Quý Nam quả quyết lắc đầu:"Cả hai đều là con trai.
Tóc ngắn, một người cao, một người thấp, còn ôm cổ, cúi đầu hôn gắt lắm.
Làm mặt tớ nóng ran luôn á!"
Vừa nói, cậu vừa bắt chước dáng của nam sinh cao hơn khi ôm người kia.
Diễn lại tư thế một cách sinh động, đến mức còn thấy như vương chút "vị đàn ông" trong không khí.Tiêu Bắc liếc xéo:"Nhìn hai người đàn ông hôn nhau mà mặt đỏ tới mang tai, cậu kích thích à?"
"Kích thích cái đầu cậu á!
Tớ là lần đầu tiên tận mắt thấy một cặp đồng giới hôn nhau đấy!
Coi như mở mang tầm mắt, mở ra cánh cửa thế giới mới!"
Sở Quý Nam lườm hắn một cái.
Nhưng lúc quay đầu nhìn sang Thịnh Phóng đối diện vẫn im lặng không phản ứng, đột nhiên cậu nhận ra có gì đó là lạ.Sở Bắc Nam ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt của Tiêu Bắc.
Cả hai nhìn nhau một cái, cùng nghĩ đến... một điều.Tiêu Bắc cười khẩy, ánh mắt như đang nói:"Xong phim rồi nha."
Sở Quý Nam lúng túng đến mức phát ngượng, đưa tay vuốt trán, cười gượng:"Ngại quá nha Phóng ca, tớ biết cậu không thích người khác nhắc mấy chuyện hai nam yêu nhau trước mặt cậu.
Vừa nãy tớ kích động quá không kìm được.
Coi như tớ... lỡ buột miệng đánh rắm đi, cậu đừng để bụng nha."
Xin lỗi một tràng dài như thế, nhưng người đang quay lưng ngồi ở bàn đối diện vẫn chẳng buồn nhúc nhích.
Ngay cả một cái quay đầu, hay một ánh mắt cũng không cho Sở Quý Nam.Sở Quý Nam thấy trong lòng thấp thỏm.
Ở chung ký túc xá gần hai năm, tính tình và cách sống của Thịnh Phóng cậu hiểu rất rõ — là người trượng nghĩa, hào phóng, đẹp trai khỏi bàn, dù có chút độc miệng nhưng thật ra rất dễ sống.Chỉ trừ một điều: đừng bao giờ chạm vào "khu cấm" của Thịnh Phóng.Mà một trong những điều cấm kỵ của Thịnh Phóng, chính là...
đồng tính luyến ái.Không rõ vì lý do gì, hắn luôn tỏ ra có phần thành kiến với chuyện đó.
Không đến mức ghê tởm hay thù ghét, nhưng kiểu như không muốn thấy, cũng chẳng muốn nghe ai nhắc tới ngay trước mặt mình.Trớ trêu là ngoại hình hắn lại quá xuất sắc.
Ngoài mấy cô nàng đàn chị đàn em mê mệt, thì ngay cả con trai cũng có không ít người để ý.Mỗi khi có nam sinh nào đó lấy hết can đảm tỏ tình với hắn, kết quả đều bị từ chối thẳng thừng không chút nể nang.Thời gian dài như thế, ai cũng ngầm hiểu — Thịnh Phóng không hề có hứng thú với chuyện yêu đương giữa đàn ông với nhau.Vì vậy Sở Quý Nam mới căng thẳng như giờ.
Dù chỉ là nói chuyện phiếm, mà hắn lại lạnh lùng như thế, khiến Sở Quý Nam sốt ruột đến mức vò đầu bứt tai.Giá mà Chu Hạ có ở đây thì tốt rồi.Ai cũng biết Chu Hạ là khắc tinh mềm mại duy nhất của Thịnh Phóng — giống như chim xỉa răng trong miệng cá sấu*.
Chỉ cần Chu Hạ có mặt, thì Thịnh Phóng chắc chắn sẽ không thật sự nổi giận.( *Chim xỉa răng trong miệng cá sấu (鳄鱼与牙签鸟 - è yú yǔ yá qiān niǎo)Câu này bắt nguồn từ một hiện tượng trong tự nhiên:Có một loài chim nhỏ (gọi là chim xỉa răng, tiếng Anh: Egyptian plover) thường đứng trong miệng cá sấu để làm sạch răng cho nó, ăn những mảnh thịt thừa mắc lại — cả hai cùng có lợi: • Chim thì được ăn. • Cá sấu thì được vệ sinh răng miệng.

Chỉ mối quan hệ cộng sinh, đôi bên có lợi, thường là giữa kẻ mạnh và kẻ yếu.)Nếu giờ Chu Hạ đang ở ký túc xá, không khí chắc đã dịu đi nhiều rồi.Sở Quý Nam đang phân vân có nên lén nhắn tin WeChat gọi Chu Hạ về "giải cứu", thì bên tai chợt vang lên một giọng nói quen thuộc:"Không nhìn."
Là giọng con trai trẻ, hơi lạnh nhưng dễ nghe, âm sắc mềm mại, kéo dài nhẹ nhàng như kem tan trong miệng, dư âm còn đọng lại trong tai khiến người ta muốn nghe thêm vài câu nữa."
Không nhìn?"
Một giọng khác vang lên, trầm hơn, mang theo cảm xúc rõ ràng, dứt khoát.
Không lớn tuổi, nhưng lại có khí thế của một người đàn ông thực thụ.Là Thịnh Phóng."
Không nhìn.
Cũng không muốn nhìn."
Lời vừa dứt, từ ngực áo của Thịnh Phóng chợt thò ra một cái đầu với mái tóc nâu nhạt.
Gáy nhỏ, đầy đặn, tóc màu hạt dẻ hơi xoăn nhẹ, xõa ra mềm mại, vừa nhìn đã muốn đưa tay xoa thử.Ngay sau đó, một bàn tay to nhẹ nhàng xoa đầu người đang dựa vào ngực mình:"Mới xem được một nửa mà đã đòi dừng.
Xem nốt với tớ đi, được không?"
"Không xem nữa.
Tớ không có hứng... với cả chân tê rần luôn rồi."
Cái đầu màu nâu hạt dẻ khẽ lắc hai cái, cậu ngáp một cái rõ dài rồi lười nhác đứng dậy.
Vừa quay đầu lại liền thấy Sở Quý Nam đang há hốc miệng, mặt ngây ra như tượng đá, Chu Hạ không nhịn được cười:"Há miệng to vậy làm gì, cậu định nuốt con gián à?"
Sở Quý Nam hoàn hồn, "phì" một tiếng:"Đừng ghê tởm tớ!
Tớ ghét nhất là gián đó!
Không phải, Chu Hạ, cậu có ở ký túc xá từ nãy đến giờ à?!"
Chu Hạ ngáp thêm cái nữa, gương mặt trắng trẻo mịn màng như ngọc vì thiếu ngủ mà hơi nhợt nhạt, đuôi mắt cũng ửng đỏ.
Hàng mi dày rũ xuống, che mất hơn nửa ánh mắt, trông cậu có chút mệt mỏi."
Tớ ở ký túc xá suốt mà."
Nói câu đó, cậu vẫn đang đứng... giữa hai chân của Thịnh Phóng.
Cậu cũng muốn bước ra, nhưng hai chân của Thịnh Phóng lại khép quá chặt, cơ đùi rắn chắc như đá, cậu hoàn toàn không thể nhúc nhích.Chu Hạ vốn cũng không có bao nhiêu sức, thế là dứt khoát dựa người vào bàn, lười biếng thả lỏng.Sở Quý Nam nhìn chằm chằm cái tư thế kỳ quặc kia một hồi lâu, cuối cùng không nhịn được mà vỡ giọng:"Chu Hạ... cậu... cậu vừa rồi ngồi ở đâu vậy hả?!"
Phải biết là dáng người của Phóng ca nhà bọn họ thực sự rất chuẩn — vai rộng, lưng dày.
Chu Hạ dù hơi gầy, nhưng cũng là nam sinh cao hơn 1m70, vậy mà vừa nãy lại có thể hoàn toàn rúc vào trong ngực Thịnh Phóng, đến một sợi tóc cũng không thò ra.Chu Hạ ngẩng đầu liếc cậu một cái, khóe môi khẽ cong, cười nhạt:"Cậu đoán xem?"
Sở Quý Nam cảm thấy như bị thôi miên.
Cậu đưa tay ôm ngực, từng chữ một như bị thôi miên:"Tớ... không dám đoán."
Lúc này Tiêu Bắc — người nãy giờ đứng xem kịch vui — cũng xen vào:"Sở Quý Nam, cậu đúng là ngốc thật sự.
Còn không biết tình cảm giữa Phóng ca với Hạ Hạ là thân thiết không rời à?
Cậu còn lo cậu ấy ngồi đâu làm gì?
Dù Chu Hạ có ngồi trên đầu Phóng ca cũng chẳng ai thấy lạ đâu!"
Câu đó nghe thì hơi quá, nhưng thật ra lại chẳng sai.
Sở Quý Nam vò cằm, nhớ lại những gì từng nghe nói: Thịnh Phóng và Chu Hạ là thanh mai trúc mã, lớn lên cùng nhau, quan hệ thân thiết không giống người thường.Tuy rằng Thịnh Phóng luôn tỏ ra không thích đồng tính, bình thường mà đụng tay chân với nam sinh là thấy khó chịu, nhưng Chu Hạ lại là một ngoại lệ hoàn toàn.Đừng nói là tiếp xúc tay chân, Thịnh Phóng như muốn dính Chu Hạ lên người 24/7, lúc nào cũng muốn giữ bên mình, có khi chỉ thiếu nước nhét cậu vào túi mang theo.Dù có hơi... kỳ lạ, nhưng vì xảy ra suốt ngày trước mắt nên mọi người cũng thành quen, nhìn mãi rồi thấy bình thường.Ba người đang trò chuyện rôm rả thì Thịnh Phóng — từ đầu vẫn im lặng — bỗng vươn vai một cái, một tay đặt sau cổ xoay xoay như thư giãn.
Ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, "rắc" một tiếng nghe rợn rợn.Sở Quý Nam lập tức cứng người lại như thể bước vào chiến trường, toàn thân cảnh giác.
Cậu vẫn chưa quên chuyện mình vừa lỡ giẫm vào "mìn" của Thịnh Phóng ban nãy."
Phóng...
Phóng ca..."
Nhưng Thịnh Phóng như thể chẳng nghe thấy.
Hắn đứng dậy, tiện tay véo nhẹ má Chu Hạ một cái, lại luồn tay lên xoa mái tóc nâu hạt dẻ mềm xoăn kia, giọng chậm rãi:"Không tập trung gì cả."
Chu Hạ gạt tay hắn ra, lườm một cái:"Tại cậu chọn phim dở chứ ai."
Thịnh Phóng cười hì hì:"Ơ, ban đầu không phải chính cậu đòi xem sao?"
Chu Hạ ngang ngược đáp:"Là cậu tự lục ra rồi bật lên."
"Rồi rồi rồi..."
Thịnh Phóng lắc đầu, trong bụng thầm nghĩ: cái tính dở hơi này là do mình chiều mà ra, bị cậu chửi cũng đáng.Hai người một lớn một nhỏ dính nhau như sam, không coi ai ra gì.
Vốn đang định bịt tai chịu trận, nhưng thấy Thịnh Phóng cũng chẳng nổi nóng, Sở Quý Nam bỗng dưng thấy bớt căng thẳng, quay đầu sang liếc Tiêu Bắc bên cạnh.Tiêu Bắc nhếch mép cười gian:"Tình nhân ve vãn, đánh yêu nhau đấy.
Đừng có xen vào."
"Đù má..."
Sở Quý Nam buột miệng chửi thề.Chứ nếu người bị lôi ra trêu không phải là Chu Hạ, mà là một nam sinh nào đó khác, dám đem người ta ghép cặp với Thịnh Phóng, thì thể nào Tiêu Bắc cũng bị hắn đá cho vỡ sọ như trái bóng.Quả nhiên, khi Thịnh Phóng quay đầu lại, Sở Quý Nam lập tức thẳng lưng, nhìn hắn bằng ánh mắt đầy khúm núm, còn nở nụ cười lấy lòng hết sức đáng nghi.Thịnh Phóng nhíu mày:"Lại định mượn máy chơi game của tớ hả?"
Sở Quý Nam khựng một nhịp, rồi vội đáp:"Không phải!
Phóng ca, cậu... không giận tớ chứ?
Mới nãy cậu không nghe thấy mấy lời tớ nói đâu nhỉ?"
"Lời lúc nãy?"
Thịnh Phóng chỉ vào tai nghe vẫn còn cắm một bên:"Tớ đeo tai nghe, không nghe gì hết.
Cậu nói gì cơ?"
Sở Quý Nam thở phào như được sống lại, vội vã xua tay lia lịa:"Không có gì!
Không có gì cả!
Nói nhảm thôi, không nghe được thì càng tốt!"
Thịnh Phóng không đáp.
Ngoài Chu Hạ ra, hắn vốn chẳng mấy khi để tâm tốn thời gian vào người khác.Vừa dứt lời, một làn hương đào nhè nhẹ thoảng qua trước mặt hắn.
Chu Hạ mặc áo ngủ rộng thùng thình, lười biếng đi lướt qua bên người hắn, còn chưa đi được hai bước đã bị Thịnh Phóng đưa tay túm lại cổ tay."
Đi đâu đấy?"
Chu Hạ ngẩng đầu, giọng đầy thiếu kiên nhẫn:"Tớ đi tiểu!
Nhịn nãy giờ rồi!"
Thịnh Phóng cúi đầu nhìn cậu — cậu thấp hơn hắn cả cái đầu, gương mặt tinh xảo nhưng tái nhợt, vừa nhìn đã khiến người ta muốn che chở.
Hắn nghiêm túc nói:"Tớ đi cùng cậu."
"Đù má."
Chu Hạ nhịn không nổi bật ra câu chửi thề:"Cậu không thể sống một ngày nào mà không để tớ phải chửi hả?
Tớ đi WC thôi mà, cậu cũng muốn theo?"
Thịnh Phóng chẳng cảm thấy có gì sai cả, nhún vai:"Thì anh em mà, đi vệ sinh cùng nhau có gì đâu.
Hồi nhỏ cậu sốt nằm liệt, không đi nổi, vẫn là tớ đỡ cậu đi tiểu, còn giúp cậu cầm 'đệ đệ' để tiểu nữa đấy."
"Còn có vụ này nữa á?"
Chu Hạ không tin.
Cậu thấy chuyện đó hoàn toàn không thể xảy ra được.
Từ nhỏ đến lớn, việc giữ gìn cơ thể và bí mật cá nhân luôn là điều cậu làm rất tốt.
Làm sao có chuyện như vậy xảy ra được?Cho nên cậu căn bản không buồn phản ứng lại với cái mặt tra nam kia.Chờ Chu Hạ bước vào nhà vệ sinh và đóng cửa lại, Thịnh Phóng mới cúi đầu bắt đầu dọn dẹp lại bàn.Sở Quý Nam ở đằng sau vẫn đang gặm khoai lang nướng, mùi thơm ngọt tỏa khắp phòng ký túc xá.
Thịnh Phóng quay đầu lại liếc nhìn cậu.Sở Quý Nam ngẩng mặt lên, miệng còn đầy khoai:"À... cái này nè Phóng ca, tớ để dành cho cậu một miếng nha?"
Thịnh Phóng lắc đầu:"Cậu mua ở đâu vậy?"
"Ngay phố Tây Môn ấy!
Tiệm khoai nướng nổi tiếng trên mạng đó, ngày thường xếp hàng đông lắm luôn.
Hôm nay tuyết rơi, ít người, nên tớ tranh thủ mua được."
Thịnh Phóng gật gù, không nói thêm gì nữa.⸻Chu Hạ đi WC xong, tiện tay mở nước ấm rửa qua người, sau đó hừng hực hơi nước mà bước ra.Sở Quý Nam đang học bù làm bài tập, vừa ngẩng đầu lên liền thấy Chu Hạ bước ra mặt đỏ ửng, da dẻ hồng hào, ánh mắt long lanh.
Sau mấy tiếng vật vờ vì bài vở, tự nhiên hắn cảm thấy mình sống lại rồi!Mặt Chu Hạ đúng là... tẩy sạch cả đôi mắt mỏi mệt luôn!Đáng tiếc chưa kịp ngắm thêm vài giây thì một cái bóng cao lớn liền chắn ngang trước mặt hắn.Thịnh Phóng chân dài một bước đã bước tới, đứng chắn trước Chu Hạ, che kín mít cái gương mặ trong trẻo kia.Trong tay hắn còn cầm sẵn một cái khăn tắm to sạch sẽ, không nói không rằng, dúi thẳng lên đầu Chu Hạ:"Mau lau khô đi.
Cảm lạnh nữa thì liệu hồn đấy!"
Chu Hạ bị hắn dùng khăn chà qua chà lại mấy phát, ngẩng đầu nhìn hắn.Tóc còn đang ướt, hai mắt cũng ánh nước long lanh.
Chóp mũi đỏ ửng như bị hơi nóng làm phồng lên, cứ thế ngước mắt nhìn Thịnh Phóng, giống hệt một con cún nhỏ mềm nhũn, đang tội nghiệp chờ chủ mắng.Cậu chu môi:"Liệu cái gì mà liệu chứ?"