Lãng Mạn [Song Tính/ Thô Tục/NP] Điều Giáo Dục Vọng

[Song Tính/ Thô Tục/Np] Điều Giáo Dục Vọng
tập 20: sex cực nặng. mỹ nhân bị địt tới xi xi


Cố Yêu quỳ ra đất, cặp mi dày hơi run lên.

Không khí trong phòng căng thẳng, tiếng hít thở dồn nén của Cố Thế, Mà nhìn thấy hình ảnh này, Cố Thịnh vẫn không chút dao động, ánh mắt lạnh lùng, nhấc mũi giày lên, quan sát gương mặt của Cố Yêu.

Hắn lạnh lùng nói:"Trốn đi mấy ngày, em ngoan hơn nhiều đấy, sợ bị phạt đến thế sao?"

Cố Yêu trầm mặc, Cố Thịnh lại ngồi xổm xuống đất, vuốt ve bờ môi của cậu, ngốn tay nhấn mạnh xuống, Cố Yêu nhíu mày, Cố Thịnh cười khẩy, hắn dùng một tay bóp lấy cằm Cố Yêu, một tay liền trường vào khoang miệng, bàn tay còn đeo găng tay cao su thọc vào.Cố Yêu không phản kháng, giữ tư thế quỳ như vậy để hắn thọc ra thọc vào miệng của mình.Ngón tay của Cố Thịnh kéo ra, liền như kéo một hàng chỉ dài.

Nước miếng chảy dài xuống ngực mỹ nhân, trườn qua rãnh vú đã nhô lên.

Uốn lượn xuống vòng eo thon xinh đẹp.Hô hấp trở nên nặng nề, máu huyết trong người cũng sôi trào, Cố Thịnh một tay nâng lấy mông của Cố Yêu.

Đem Cố Yêu ôm trong lồng ngực nặng nề hôn lấy.

Cố Thịnh bỗng nhiên bế bổng Cố Yêu, ở hắn bên tai khe khẽ:"Lâu ngày không gặp, tôi nhớ em nhiều lắm."

Hắn hôn vào lỗ tai, liếm láp vành tai giọng nói trầm ấm tràn đầy thâm tình, chỉ là trên tay lại kéo quần Cố Yêu xuống."

Không được...còn có Cố Thế..."

Cố thịnh môi mỏng cong lên, ánh mắt tựa như rắn rết nhìn cậu.

Cố Yêu cảm thấy bất an, cậu vùng vẫy trong lòng ngực của hắn, lại bị hắn ghì lấy giữ chặt lại.

Cố Thịnh sờ sờ vào lỗ lồn của Cố Yêu, lồn non được tưới tắm thường xuyên nay được nam nhân chạm vào liền co rụt liên hồi.Cố Thịnh ánh mắt tối lại, hắn dùng ngón tay thâm nhập vào bên trong, nhanh chóng thọc vào rút ra, liền nghe được âm thanh lồn nức nở kêu ọp ẹp, động tác của Cố Thịnh thật nhanh, ngón tay thon dài như mô phỏng động tác đụ địt mà địt lồn ra tàn ảnh.Cố Yêu cao trào, lồn phụt phụt bắn ra nước, cố Yêu cảm thấy quáng mắt nhưng chưa kịp thở dốc, cậu lại ngâm nga một tiếng.Cố Thịnh lại nắm lấy hai cái đùi của Cố Yêu, khiến nó banh ra, sau đó nhấc bổng cậu lên, liền thả cậu xuống dưới háng mình.Phộc một tiếng lỗ lồn vừa cao trào vô cùng nhạy cảm liền bị cắm sâu hoắm.

Cặc lớn không chừa đường sống, địt nát lồn.

Nó giã thẳng vào cổ tử cung, ép cửa tử cung mở ra cho mình đụ địt."

Ưm a... bị địt nát, lỏng lồn rồi."

"Đúng rồi, anh phải đụ lỏng cái lồn em, cái lồn suốt ngày đi quyến rũ đàn ông."

"Không có... không có mà..."

Cố Yêu càng phản bác, Cố Thịnh càng nắm lấy vú kéo dài ra, Cố Yêu bị địt tới tới trợn trắng mắt, nước lồ văng loạn xạ, cặc đụ bôm bốp lên lồn, lông cặc đụ mép lồn sưng đỏ, lồn múp bị đụ đến lòi cả ra ngoài.

N hưng Cố Thịnh như cũ sắc mặt bình đạm, trên mặt mang theo cười.

Hắn một bên địt như vũ bão, một tay nắm lấy chân của Cố Yêu khiến cậu giơ cao, một tay kéo xuống móc lỗ đít.Vừa bị địt lồn, móc lỗ đít Cố Yêu kêu lên dâm đãng hoàn toàn không để ý đến Cố Thế ở bên cạnh, cũng không biết Cố Thế đã tới gần mình.

Một ngón tay thô ráp chen chút với ngón tay Cố Thịnh móc vào lỗ đít.

Ở bên trong móc ngoáy lung tung, một tay sờ soạng hột le, sau đó liên tục nhấn vào điểm sướng khiến Cố Yêu giật nảy liên tục."

A a..."

Cố Yêu đột nhiên ôm chặt cổ của Cố Thịnh, hoảng loạn hét lên, cậu đã nhận ra Cố Thế ôm cậu từ đằng sau, cậu như biết bọn họ muốn làm gì, nước mắt nước mũi cầu xin.

"Không được... không được đâu...không vừa, sẽ nát mất huhu..."

Nhìn bộ dáng khóc lóc này của mỹ nhân càng làm Cố Thịnh nứng điên, đôi mắt đen kịt, tàn nhẫn đỉnh hông đem cặc lại đẩy sau vào, hung hăng đem cửa tử cung xem như bao thịt mà đụ, bụng nhỏ phồng rõ hình cặc, mị thịt bị căng ra hết cỡ sợ bị địt thủng, tức khắc cắn hắn càng chặt."

Ô ô đụ vào cửa tử cung rồi, bị đụ hỏng..."

"Đụ nát cưng, cho cưng ăn hai con cặc, đít lồn cùng lồn múp đều bị chơi hỏng."

"Không muốn huhu, đừng đụ lỗ đít em, em cho đụ lồn huhu..."

Càng nghe càng nứng, Cố Thịnh nhìn thoáng qua Cố Thế nắm cặc ở phía sau Cố Yêu sục cặc, hắn cười lạnh liền ôm cậu đứng lên.

Để đít cậu càng gần cặc Cố Thế.

Phía trước bị cắm lồn, lỗ đít lại đỉnh trên cặc lớn.

Cúc hoa cọ xát với cặc.

Cố Yêu khóc lóc càng thảm thiết.

Sợ đến mặt tái nhợt.

Vừa khóc, lỗ đít cũng sướt mướt phun nước dâm tưới tắm cặc.

"Em trốn đi nhiều ngày, phải bị phạt chứ..."

"Cầu anh... không cần..."

Nhưng cả hai người đều không nghe, cố Thế chậm mà ung dung, rút ngón tay cắm bướm ra, tay lại sờ đến chỗ lồn bị cắm, lồn bị cẵm đến không còn khe hở, bụng bị cắm đến phồng to, bên trong lỗ đít địt vào chắc chắn phi thường chật hẹp.

Cố Thế hô hấp càng nặng, hắn lúc này lí trí ít nhiều còn ở, vẫn chưa vội cắm lỗ đít sợ làm bị thương Cố Yêu.Cố Thịnh liếc hắn một cái, trong lòng khinh bỉ hắn giả dạng làm người tốt, Cố Thịnh cười lạnh đột nhiên đẩy hông đâm liên tục, khiến Cố Yêu la hét ầm ĩ, Cố Thế nhịn không được mà kéo hông của Cố Yêu xuống.Toàn bộ con cặc cứ như thế đẩy vào bị lỗ đít ôm trọn, hai lỗ lần đầu tiên bị căng đầy, nóng hầm hập, Cố Yêu đau tới trợn tròn mắt, cảm giác đau như bị xé rách khiến cậu la hét âm ỉ.

Người song tính lồn vốn nhỏ, lỗ lồn còn chưa phát dục đủ, lồn cùng lỗ đít lại cách nhau một cái vách rất mỏng.

Hiện tại bị cả hai cái đè ép lên, cả người liền như bị cắt xẻo.Cố Thế đau quá, theo bản năng mà siết rất chặt.

Liền bị hai ác ma thi nhau vỗ mông vỗ lồn bôm bốp.Cả hai người hơi thở nặng nề, bên trong siết bọn hắn thật chặt, còn chặt hơn cả trinh nữ.

Hai bên đều bị chen đầy, vách thịt mỏng manh khiến bọn hắn có thể cảm nhận được con cặc của đối phương, giống như đang thọc sang bên này.

Không gian chật hẹp khiến bọn hắn sướng điên.

Cố Thế đẩy mạnh vào trong, chọc loạn xạ tìm điểm G, Cố Thịnh cứ ma sát cổ tự cung.Cố Yêu đau đến sắp hôn mê, đau đớn cùng khoái cảm giày xéo, chợt một sóng khoái cảm ập đến, Cố Thịnh tay nắm lấy hột le vừa xoa xoa vừa giật mạnh.Cố Thế cũng không chịu thua, hắn ngậm lấy vành tai, đầu lưỡi còn cắm sâu vào bên trong lỗ tai mà liên tục thọc cắm.

Bàn tay chai sần lướt qua vú, liền nắm lấy hai cái vú bóp mạnh.Khắp người truyền đến khoái cảm, cảm giác đau hóa thành dục vọng, Cố Yêu dần dần thả lỏng xuống, Cố Thế cũng tìm được điểm G, hắn hướng Cố Thịnh gật đầu.Cả hai nam nhân dần dần cử động, tựa như đang thi đua mà cứ đỉnh liên tục vào điểm sướng.

Tần suất nam nhân thọc vào rút ra càng ngày càng nhanh, cảm giác tê dại cảm càng mở rộng, Cố Yêu bị chịch đến hỏng mất, cao trào hết lần này đến lần khác, nước dâm nhễ nhãi chảy thành bãi thủy xuống sàn.Cuối cùng bị đâm đến mất kiểm soát, cu nhỏ liền run rẩy phun ra từng dòng nước tiểu."

Đĩ quá, bị trai đụ mà cũng sướng đến bắn cho được."

"Em phải bắn bằng lồn."

Nói rồi lại thắt nút cho cu của Cố Yêu, khiến nó dựng đứng lại không bắn được gì, cả hai nam nhân lại bắt đầu đụt địt, cả hai tựa như đang cạnh tranh không một ai chịu xìu xuống trước, cũng không bắn ra, cặc dồn tinh lên càng phồng to.Mà cậu thì cao trào đến lần này đến lần khác, người cũng càng ngày càng nhạy cảm.

Cuối cùng bọn họ cảm nhận được lồn của Cố Yêu đột nhiên thít chặt lại."

Không được... muốn đi tiểu..."

"Tiểu ra, mau tiểu ra, đĩ dâm tiểu ra bằng lồn em màu..."

"Không... huhu..."

Bọn họ nhìn nhau, trong mắt ý cười đầy xảo quyệt, cả hai không từ mọi thủ đoạn khiến Cố Yêu càng sướng, le bị bóp đến ửng đó, đầu khất của chim nhỏ cũng bị bóp mạnh.

Lỗ đít bị đủ nát điểm Gcoor tử cung đều bị dập nát.Nước tiểu từ lỗ lồ ào ào bắn ra, Cố Yêu bị hỏng mất, cậu thếm à giống con gái tiểu bằng lỗ lồn."

A...a...bị đụ tới tiểu, huhu..."

"Ai chơi em sướng hơn?"

"Đều sướng..."

Cố Yêu ý loạn tình mê nói, gương mặt mê tình khiến hai người đều không nhịn nổi, đỉnh hông thật sâu mà bắn vào sâu bên trong.Cố Yêu cảm thấy mình bị tưới đầy, chỉ có thể khóc lóc ra tiếng, bụng đều bị trướng lên như mang thai, hai người nhìn nhau không có ý tứ mà cười.

Lại là một vòng lại một vòng lặp lại, Cố Yêu tỉnh lại cảm thấy xương cốt đều nát, eo đều đau nhức, bọn họ đều không biết xấu hổ hai người ở hai bên nằm cạnh cậu.Hai thứ của quý kia vẫn còn phình phình nằm trong bụng, Cố Yêu vừa nhúc nhích, thứ đó liền càng vào sâu.

Phía trước phía sau đều bị kẹp, Cố Yêu hơi mím môi, cuối cùng không phản kháng mà để hai người muốn làm gì thì làm.Cứ như thế hoang đường vài ngày, Cố Yêu cả ngày đều là ở trên giường nằm ngay cả bước xuống giường đều không có, không gian ngột ngạt, cơ thể mệt mỏi, Cố Yêu giống như con thuyền, cứ thế mà trôi.Cố Yêu tỉnh, lúc này trong phòng không có người, Cố Thịnh với Cố Thế có công việc, mà cậu đã trở lại biệt thự.

Cố Yêu ngồi trên giường, trong phòng không có tivi cũng không có điện thoại.

Cố Yêu chỉ có thể nhìn chăm chú vào tường.Bởi vì nơi này ngay cả cửa sổ cũng không có, từ khi cậu trốn đi, không chỉ Cố Thịnh mà Cố Ưu, Cố Nhã cũng rất tức giận, vì thế cậu lại lần nữa trở lại tầng hầm tiếp nhận điều giáo.Giam cầm, thiếu sự tự do, không có bất kì thứ gì dựa vào, ngoại trừ thanh âm của bản thân cậu cái gì cũng không nghe thấy.

Chỉ có thể dựa vào bọn họ, nghe những tiếng thở dốc, cảm nhận từng cú thúc sâu.

Cố Yêu thậm chí không nhìn rõ đó là ai, không biết từ khi nào những gương mặt đó mờ nhòe trong mắt cậu, mà bọn họ cũng không nhận ra.Mà giờ đây cậu mang theo nụ cười hiếm hoi, nhợt nhạt mà mặc lên áo sơ mi, không biết từ khi nào đã hơi rộng với cậu.

Cố Yêu mím môi, cậu không để ý tới điều đó, cậu càng để ý tới trên cơ thể mình có một số vết hôn và cắn còn chưa phai màu.Cố Yêu cắn môi, từ trong hộc tủ lại đẩy ra một bình thuốc, trên đó ghi thuốc tránh thai.Đối với cậu, nó chính là sự ôn nhu duy nhất mà bọn họ cho cậu.

Cố Yêu uống vào một viên, liền cảm thấy tinh thần bớt căng thẳng lại.

Cố Yêu trở lại trường học một lần nữa, chính là vừa bước vào lớp, mở cánh cửa ra, một thùng nước bẩn tạt lên người cậu.Cố Yêu cứng đờ, cậu nhìn xung quanh, từng ánh mắt ác ý đánh giá cơ thể cậu, từng tiếng cười khinh bỉ.Cố Yêu chật vật, lùi lại rồi ngã ra sàn.

Cậu cảm thấy không thở nổi, lúc này Cố Nhã bước vào, hắn nhìn qua cậu....

Cố Nhã. _ người dệt ác mộng.

2000 chữ.
 
[Song Tính/ Thô Tục/Np] Điều Giáo Dục Vọng
tập 21: không có thịt, có kim


Cố Nhã nhanh chóng thu hồi tầm mắt, giống như chưa từng nhìn cậu.

Cố yêu chú ý tới, cố nhã đang ngồi ở chỗ mà cậu từng ngồi.Ký ức thoáng qua, hình ảnh xưa cũ hiện lên, năm đó cậu vui vẻ học đường mà hắn ngồi ở bàn dưới bị bắt nạt.

Bọn họ ở cùng lớp học chỉ là tồn tại ở hai thế giới.Mà giờ đây vị trí hoán đổi, Cố Yêu nhìn những bạn học cùng lớp, ai nấy đều nhìn cậu như muốn lột trần trụi cậu, từng cặp mắt khinh thường, sỉ nhục, như muốn ăn tươi nuốt sống.tim cậu như chìm trong hầm băng, cả người lạnh đến thấu xương, trên cơ thể bốc lấy một mùi hôi, cậu muốn xoay đầu rời đi, nhưng cậu có thể đi đâu.Tiếng chuông vào học vang lên, mọi người nhanh chóng vào chỗ ngồi, Cố Yêu cũng tiến đến chỗ ngồi của bản thân, chỉ là ở đó không có cái bàn của cậu."

Bàn... bàn của tôi đâu?"

Cậu cắn răng hỏi, một nam sinh đeo cặp kính dày nhìn qua cầu, ngón tay chỉ xuống góc tường.

Cậu tiến đến, đứng chết trân trước cái bàn, cái bàn chằng chịt từng chữ.Chết đi, chết đi...Sách vở cũng đã ướt nhẹp, Cố Yêu nhìn đến những người kia, bọn họ như có như không nhìn cậu.Không thở nổi, thực sự không thở nổi.

Cậu muốn hỏi bọn họ vì sai làm vậy, cậu muốn hét lên là ai làm nhưng mọi thứ nghẹn ở cổ họng, không nói ra được.Trong tiếng tíc tắc của cái đồng hồ, thầy giáo ở trên bục giảng giảng bài, Cố Yêu cúi gầm mặt, cậu không nhịn được mà cắn móng tay.Đôi mắt đảo loạn nhìn xung quanh, cậu không muốn về nhà, cũng không muốn ở lại ngôi trường này.

Bịch, một cuộn giấy đập vào mặt cậu, Cố Yêu ngẩng đầu, rất nhiều cục giấy đập vào mặt cậu, cậu dần không thấy gương mặt của bọn họ, dường như mỗi người đều mọc ra thêm một cặp sừng, gương mặt đầy vệt đen, mắt mũi không có, chỉ có cái miệng cười đến mang tai.Không gian xung quanh tối đen lại, Cố Yêu đột nhiên gào lên, cậu nhào lên người đang cầm giấy ném, va vào mà điên cuồng cắn hắn.Cậu nghe tiếng hắn giãy dụa, mắng cậu là kẻ điên, một cú đá, đá cậu ra xa:"Đừn chạm vào tao!

Đừng đụng vào tao!

Tao không phải để tụi bây bắt nạt!

Cút đi!"

Cố Yêu cắn người, bị xô đẩy, cậu đạp mọi thứ ra bàn, cậu khiến mọi thứ trở nên hỗn độn, cậu như điên mà cười.

Cậu muốn rời khỏi nơi đây, trốn khỏi thế giới này, cậu muốn lao ra cửa sổ, cậu nhìn không gian rộng lớn, cậu sắp được đi rồi.

Ở đó sẽ có người đón cậu, ở đó có người luôn chờ cậu.Mà lúc này, một bàn tay kéo cậu lại, cậu gầm rú hét lên:"Để tôi đi!

Vì sao... vì sao lại giữ lấy tôi."

Một âm thanh nức nở, đau đớn và đầy thống khổ vang bên tai cậu:"Cầu em...

đừng vứt bỏ tôi..."

Qua tấm cửa kính, cậu thấy được một người mà đã lâu cậu không nhìn thấy, cậu bật cười chính là nước mắt trào ra."

Cố Lang... vì sao bây giờ anh mới tới."

Cố Lang ôm chặt lấy cậu, không nói một lời nào.

"Em muốn rời khỏi đây... dẫn em đi đi."

Cố Lang nắm lấy tay cậu, cả hai cùng rời đi khỏi lớp học, chỉ có người trong lớp kinh hoàng nhìn mọi thứ, mà ngồi ở bàn đầu Cố Nhã tay đấm vào tường, chảy máu.Bọn họ đi trên đường, rời khỏi lớp học nặng nề, rời khỏi căn nhà chỉ có bất hạnh đó.

Cố Yêu vui vẻ mà cười, cậu cảm thấy mệt mỏi, trọng sinh sau mọi thứ diễn ra ngày càng tệ hại, khiến cậu không biết nên làm thế nào.

Nhưng lúc này đây mọi thứ đều không sao cả, vẫn có người nguyện ở bên cậu, sẽ không tổn thương cậu.Bỗng cậu dừng lại, trong đầu cậu nhoáng lên một thứ gì đó, cậu làm sao có thể chắn chắn Cố Lang sẽ không tổn thương cậu.Là do hắn đã từng không ủng hộ cậu ở lại căn nhà đó sao, hắn biết tất cả sao, vậy vì sao hắn không ngăn cậu lại."

Anh sẽ không phản bội em đúng không?"

Cậu run rẩy hỏi.

Cố Lang đi ở đằng trước, cậu không thể thấy rõ biểu cảm của hắn, nhưng cậu có thể nghe được hắn khẳng định."

Vĩnh viễn sẽ không."

Bọn họ đi được một lúc, trên đường người qua kẻ lại, bầu trời tô bởi gam màu xám xịt nặng nề, những cái bóng trên đường kéo một đường thẳng dài."

Bây giờ chúng ta sẽ đi đâu."

Cố Lang trầm mặc, trong mắt hắn cũng có hoang mang, hắn bất lực, hắn so với bất kì ai đều vô dụng.

Hắn chỉ có thể làm chỗ dựa tinh thần cho em ấy lúc tuyệt vọng, chỉ có thể vĩnh viễn không phản bội em ấy.

Hắn bất lực, hận bản thân không thể chết đi.

Hắn suy nghĩ một hồi rồi nói ra:"Nếu không... chúng ta tìm một công việc đi."

Cố Yêu ngay lập tức đồng ý, cậu cảm thấy giải pháp này rất tốt, cậu sẽ tìm một công việc, sau đó thuê một căn phòng ở bên ngoài dọn ra ngôi nhà đó.Cậu bắt đầu tung tăng hơn, kéo Cố Lang đi trên đường.

Mà ở một góc tối, một chiếc xe hơi đỗ ở đó không biết bao lâu.Hai người đàn ông trong chiếc xe hơi đối thoại."

Kế hoạch này, thực sự sẽ tiến hành sao?"

Một âm thanh hỏi."

Đúng vậy."

Người nọ nhìn Cố Yêu vui vẻ đi trên đường mà cười khẽ."

Dù sao có người đó, em ấy sẽ không bao giờ muốn chết đâu.

Nhưng tôi muốn cho em ấy biết, khi em ấy tuyệt vọng nhất, người cứu em ấy là tôi."

"Tôi muốn cho em ấy biết, thế giới này đã vứt bỏ em ấy, em ấy không còn đường nào để đi, mà tôi sẽ là nơi cứu rỗi duy nhất của em ấy.

Như vậy... em ấy sẽ sà vào lòng tôi."

Giọng của hắn khàn khàn, đôi mắt sau cặp gọng kính hơi buồn bã, hắn thì thào có chút hèn mọn, đáng thương."

Rõ ràng, tôi cùng hắn... là giống nhau, vì cái gì em ấy chỉ yêu hắn, mà tôi ngay cả nhìn em ấy cũng sợ hãi khi nhìn thấy.. dựa vào đâu chứ."

Người đàn ông kia trầm mặc, cả hai nhìn Cố Yêu từ lạc quan sau đó trở nên buồn bã.

Cậu không hiểu vì sao không có ai nhận cậu, nói cậu không bằng cấp, chân yếu tay mềm, cậu nhận, nhưng còn nói cậu tinh thần cậu có vấn đề, quả là xúc phạm rồi.Cậu lải nhải bên cạnh Cố Lang, lại không biết Cố Lang lúc này cười rất miễn cưỡng."

Hay là em đừng nói chuyện với tôi nữa."...

Mấy đoạn sau là cốt truyện chính, khả năng 2 chương nữa đều không thịt.
 
[Song Tính/ Thô Tục/Np] Điều Giáo Dục Vọng
tập 22: Ký ức


[] có ký hiệu này là kí ức thật.

Để đoán cái kết câu chuyện.

Ko chú ý cũng được. ...

Cố Lang vừa thốt lên ngay lập tức hối hận, Cố Yêu đi về trước quay lại hỏi:"Hả, cậu vừa nói gì vậy?"

Cố Lang cười cười không đáp chỉ là bước đến càng gần Cố Yêu.

Không tiếp cận, cũng không ôm lấy, một khoảng cách vừa đủ để Cố Yêu cảm thấy an toàn.Không biết bằng cách nào, bọn họ đã đứng trước một căn nhà trọ cũ kỹ, nơi đây là nhà cũ của Cố Nhã, cũng chính là nhà ba ruột của Cố Yêu.

Hiện tại đây là nơi an toàn nhất mà bọn họ có thể nghĩ tới.Cố Yêu trông chờ vào một cuộc sống bình dị, cậu không cầu mong gì nhiều, không giàu sang cũng được, cậu chỉ cần một người để gọi là ba, một người sẽ cho cậu một ít tình thương, một người cho cậu cảm giác an toàn.Cậu muốn đi vào, lại đột nhiên quay đầu nhìn lại, Cố Lang đã đứng ở đó, lẳng lặng nhìn cậu, gương mặt dường như bị nắng che mất, chỉ ẩn hiện mờ mờ trong mắt của cậu."

Cố Yêu, tôi vĩnh viễn ở nơi này, dù em có không nhìn thấy đi nữa."

Không biết từ khi nào bọn họ đã đứng cách nhau rất xa, rõ ràng anh vừa mới ở đây, rõ ràng cánh tay và hơi ấm anh vẫn ở.Anh xoay người rời đi, mà Cố Yêu hai chân giống như bị dây xích lại, cậu đứng chết trân ở đó, mất hồn mất vía nhìn anh biến mất hẳn.Trong trí nhớ lại hiện ra kí ức mờ mờ.[Hai cậu bé chạy ở đằng trước, trong đó một cậu bé tóc vàng tựa như tỏa nắng, tiếng cười réo rắt như tiếng chuông, ánh mắt lại như ánh mặt trời.

Ở phía sau cậu vội vàng chạy theo, có một thanh âm non nớt đột nhiên gọi lại cậu, cậu quay đầu.

Chỉ có thể nghe được hai chữ:"Cẩn thận" sau đó trời đất bỗng nhiên tối đen lại.]Đừng nhớ thêm nữa, kí ức bị đóng chặt kháng cự bị mở ra.

Cố Yêu giật mình, không biết từ khi nào mà cả người đầy mồ hôi, trong ngực trái tim đập như sấm.Bầu trời nhuộm đỏ hoàng hôn, mọi thứ yên tĩnh, Cố Lang không còn đứng ở đó.

Cố Yêu đi vào trong nhà, cậu nhìn căn phòng số 114.Biển phòng tràn đầy bụi bặm, cậu chợt nghĩ chính mìn vì cái gì sẽ đến đây, vì cái gì sẽ biết địa chỉ nơi này.Giống như nơi này từng là nhà cậu.

Kí ức chồng lên nhau tràn đầy hỗn độn.Cậu bị gì thế, đầu óc hiện ra hình ảnh mảnh vỡ thủy tinh đổ đầy nhà, những tiếng thét ầm ĩ.

Một bàn tay to xô đẩy cậu.[Mày...

đồ con hoang!]Đó là cái gì thế?

Cậu vừa mới nhớ lại cái gì?

Đó là ký ức của cậu sao, nhưng cậu không phải là giả thiếu gia từ nhỏ ở chung nhà của Cố Thịnh sao?Đầu óc hỗn độn, cậu như chìm trong một vực sâu, nơi đó có một trái tim bị chằng chịt dây xích xích lại, một cây búa từng cái gõ vào.Không thở được.Đừng cố nhớ nữa.Một hình ảnh khác thay thế vào, một cái cớ hoàn hảo được thêm vào.Cậu biết được địa chỉ của ngôi nhà này là do Cố Nhã đã từng nói với cậu, khi đó còn ngồi cùng bàn, cậu ấy đã từng mời cậu về nhà chơi, ngôi nhà ấm cúng, người ba hiền từ.Đúng vậy.Sự thật là vậy.

Chỉ là không ngờ lần nữa quay trở lại, thân phận đã khác, tuy vậy vẫn mang theo một chút kì vọng, hi vọng chú ấy sẽ chấp nhận mình, có lẽ sẽ trách mắng mình vì sao bây giờ mới trở lại.[Em lại tự lừa dối mình như vậy.]

Cố Yêu nhíu mày, là ai nói, cái nắng trưa chiếu xung quanh, không gian vắng lặng.Từ trong căn phòng trọ cũ kỹ xộc ra một mùi hôi hôi hám.

Cửa không cần người mở, tự động đẩy vào.Ánh mặt trời gắt lại không chiếu vào nổi căn phòng này, đen và lặng.

Những cái lon lăn ra kêu leng keng rải đầy trong phòng, không thiếu xác chuột nằm đầy ra sàn.Cái hành lang tựa như sâu hun hút, truyền đến những thanh âm cọt kẹt, một hồi lại cùng cực yên lặng.Những con chuột đôi mắt đỏ lè nhìn cậu, Cố Yêu cảm thấy bất an, cậu muốn rời đi, nhưng đôi chân lại không chịu sự khống chế mà bước vào.

Cửa tự đóng, rầm.Lặng.Chỉ có tiếng bước chân, và hơi thở.

đột nhiên vang lên từng hồi chuông điện thoại.Có người ở.Không âm thanh, chỉ có tiếng chuông điện thoại trả lời điều đó.Réo rắt rồi tắt hẳn, rồi lại vang lên, từng hồi lại từng hồi.

Cố Yêu đi băng qua, cậu lao qua đám rác rưởi, mở ra một căn phòng nhỏ ở trên gác xép, ở đó trên một cái bàn nhỏ, tìm thấy một cái điện thoại đã hơi nát màn hình.Cũng không khóa, mà điện thoại reo lên, tên trên màn hình khiến tim cậu hẫng lại một nhịp:"Chủ nợ."

Cố Yêu không biết có nên nghe hay không, cậu cứ để điện thoại cứ reo như vậy, có lẽ vì quá hoang mang, cậu bắt đầu quan sát căn phòng.

Cậu nhận ra mình đang ở căn phòng chưa từng tới, một căn phòng nhỏ mà chật hẹp đến kì lạ, nhưng lại rất sạch sẽ, không có một chút bụi nào.

Ánh sáng nơi cửa sổ chiếu vào một cách rất nhẹ nhàng.[Một khoảng sáng.

Một nơi vốn không tồn tại]Cạch một tiếng.

Không biết từ lúc nào cánh cửa ra vào đột nhiên mở ra, một người đàn ông bước vào."

Mày về rồi à?

À, không phải mày."

Gã ta đứng ở phía cửa ra vào, tay cầm một chai rượu, nốc từng ngụm.

Cạch một tiếng, cửa khóa."

Mày biết vì sao tao không khóa cửa không?

Bởi vì tao luôn chờ thằng chó đó trở về."

"Nhưng nó đi rồi, nó bỏ tao đi rồi, tựa như người đàn bà đó."

Từng câu từng chữ đầy đau xót và thống khổ nhưng trong miệng người đàn ôg nói ra lại vô cùng lạnh lẽo.

Đôi mắt gã ta đục ngầu bước chân loạng chọang, vừa đi vừa cười khặc khặc, hơi rượu hà lên mặt cậu, giọng gã khàn đặc nói:"Có phải mày là thằng con trai ruột của tao phải không?"

Thời khắc đó cổ họng của Cố Yêu như bị ai đó bóp chặt cổ, cậu không nói ra được một lời nào, cậu thậm chí muốn chạy trốn.Thất vọng, khổ sợ, lo ngại.

Gã đàn ông đã từng rất hiền lành bây giờ lại có bộ dạng bê bết như ma quỷ vậy.

Cả người râu tóc xồm xoàm, ánh mắt điên cuồng nhìn cậu, từng tiếng cười ghê rợn vang vào tai cậu.

Giọng nói mang theo vẻ đê tiện và ghê tởm ồm ồm nói:"Mày là thằng con trai yêu quý của tao, vậy mày phải chịu trách nhiệm với tao chứ?"

"Ông muốn làm gì?"

"Mày không phải đã nhìn thấy cái điện thoại đó rồi sao, là con trai của ta mày phải giúp tao trả nợ chứ.

Mày là con của đại gia mấy năm nay mà, chút tiền này mày vẫn có chứ, phải không?"

Cố Yêu thấy ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống mìn của hắn, cậu muốn trốn tránh lại bị hắn vịnh lại, cậu đành nhìn thẳng vào hắn, nhìn thẳng vào hiện thực tối tăm mà cậu không muốn đối mặt này."

Tôi không có tiền, tôi không có tiền."

Hình ảnh trong ký ức tùng lặp với người đàn ông trước mắt.

Đôi mắt gã nhìn cậu điên cuồng, đỏ rực như muốn ăn tươi nuốt sống.

[Đồ vô dụng!

Đồ phản bội!]Cậu như bị đóng băng, chết đứng, không biết vì cái gì đôi mắt cậu nhòe đi, mọi thứ trong mắt cậu đột nhiên trở nên mờ ảo và gã đàn ông trước mắt trở thành một đống tối đen thùi lùi mà vung qua vung lại.Câm miệng đi.

Dừng lại đi!Tôi không muốn nghe!DỪNG LẠI![Nếu như có một người... có thể thay thế tôi...] "Buông tôi ra!"

Cậu đột nhiên gào lên, cắn phập vào tay hắn mà hắn càng so cậu thô bạo, hai tay vung lên cho cậu hai cái tát.

"Câm miệng!

Mày ăn ngon, mặc sướng, giờ mày mới trở về, mày nhìn tao như thế, coi thường tao đấy phỏng?

Mày chỉ là đứa bẩn thỉu đê tiện giống mẹ của mày thôi."

Cố Yêu bị gã đàn ông rượu say, ép chặt, cổ họng bị bóp đến không thở nổi.

Mắt cậu đỏ lừ lừ, mặt cậu phản chiếu trong mắt hắn.

Điên, cả hai đều điên."

Buông tôi ra."

"Mày cũng muốn bỏ tao mà đi sao, ả đàn bà đó bỏ tao mà đi, thằng nhãi đó cũng bỏ tao mà đi.

Nó nói nó sẽ trở về, nhưng nó đi luôn.

Mày cũng muốn đi sao, mày là con tao."

"Buông ra!"

Cố Yêu giãy dụa, nhưng gã đàn ông khi điên sức lực của gã khiến cậu không thể nào phản kháng.

Trong con ngươi đen lòm của gã, gã đã bị cả thế giới vứt bỏ.Cánh cửa mở ở căn phòng trọ cũ nát lúc nào cũng mở để chờ những người vứt bỏ gã trở về, nhưng không có một ai trở về.Cái điện thoại chỉ lưu một số con trai chờ nó gọi nó cũng không gọi về, chỉ còn chằng chịt số chủ nợ.Gã điên rồi, như mộ con quái vật đang há to miệng chờ con mồi, chỉ chờ nó bước vào gặm tan xương nát thịt nó.Từng cú đấm, cú đã như trút giận trút xuống, tiếng va chạm đổ vỡ của hai con người tuyệt vọng.Đau...

đau quá...

Vì cái gì, vì cái gì cậu phải chịu cảnh này.

Cậu không phải là người bỏ rơi ông ta, vì cái gì cậu phải thừa nhận sự đau đớn này.Cố Yêu ra sức gào khan nhưng lại không làm được gì, một chai bia ở bên cạnh lóe lên trong mắt cậu.Dưới ánh nắng nhạt màu, chai bia thủy tinh phản xạ trong mắt cậu như tia sáng cứu rỗi duy nhất.

Hơi thở dần phai đi, bàn tay run rẩy vô lực đột nhiên có một cổ sức lực kì lạ.Nắm chặt lấy chai bia, một tay vung thật mạnh.

Chỉ nghe choang một tiếng, máu từ trán người đàn ông rỉ ra, rơi tóc tóc lên mặt cậu.

Chảy nhễ nhãi xuống sàn.Đầu người đàn ông đầu đầy miểng chai, có mảnh thủy tinh ghim vào đầu, nhưng hắn vẫn không buông tay khỏi cổ cậu."

Cùng rời đi đi, chỉ có tao sẽ yêu quý mày, chỉ có tao không bỏ rơi mày, chỉ có tao là không lợi dụng mày.

Cố Yêu!

Là tao cứu mày!."

"Không...

ông chưa từng yêu quý tôi!

Vì cái gì tôi phải rời đi cùng với ông.

Ông chết đi!"

Cố Yêu một đập lại một đập thủy tinh đầy sàn nhà, bắn lên mặt cậu, máu ấm áp văng đầy mặt cậu, tầm mắt của cậu dần mờ đi.

Nhưng tay người đàn ông đó đã tay chân dần vô lực, tay cậu ngừng lại, cậu thấy qua đôi mắt của người đàn ông, trên người cậu đầy là máu, gương mặt điên cuồng, hoảng sợ.Người đàn ông chạm lên mặt cậu, hắn lúc này thế mà cười:"Mày rất giống tao, đáng thương như vậy."

Nói xong tay người đàn ông buông thỏ ra, rơi trên rất, mắt nhắm lại.

Người đàn ông đó nằm im lặng dưới sàn.

Căn phòng trở nên im lặng chỉ còn nghe tiếng thở của cậu, nỗi sợ hãi của cậu cũng dâng lên.Cậu đứng dậy nhìn cái xác, gương mặt trợn trắng tròng mắt nhìn cậu.Đây là cha cậu.Cậu giết người....

Amazing không?

Còn nhiều cái amazing hơn nữa.Cái giả thuyết lúc đầu chỉ là thịt sau đó nó... trở nên kì lạ vl.

Dự là lái mấy bà chóng mặt luôn.Kết thì có rồi yên tâm lọt.

2141 từ.
 
[Song Tính/ Thô Tục/Np] Điều Giáo Dục Vọng
tập 23: giết người


Phúc lợi cho bạn ước 10 chương.

10 chương là ko thể. ..

Không khí âm u máu xộc vào mũi.

Bất kì một âm thanh nào cũng khiến kẻ đang sợ hãi bóp chặt thần kinh lại.Máu chảy đầy tay, dính lên mặt, bàn kẻ đã chết trợn tròn mắt, hắn ta đã không còn hơi thở.[Hắn là ba ruột mình.

Mình đã giết hắn.]Suy nghĩ từng luồng thoáng qua, một lần nữa chìm trong không gian với những tiếng búa gõ.Bản thân như một con kiến trong không gian đó, bóp chặt lại, từng đường gân máu trên cái tim khổng lồ đang động đậy.

Một cái búa đập xuống, dây xích khổng lồ từng đường nứt vỡ ra.

Trong đầu lại hiện lên hình ảnh.[Hắn đã chết, hơi thở của hắn lạnh.

Bàn tay của hắn to, chân của hắn cũng to.

Thân hình hắn lớn như thế này.

Làm sao phanh xác hắn đây.

Tôi không muốn vào tù.][Tôi không có tội, là hắn muốn giết tôi.]Trong óc là một thiếu niên cầm con dao lên từng đao, từng đao chặt xuống.Dừng lại... tôi không muốn coi nữa.Nó không có thật, tôi là Cố Yêu, tôi sinh ra ở nhà họ Cố... tôi không có mối quan hệ với người đàn ô g này.Tôi không quen ông ta...

Tim như thắt chặt lại, mâu thuẫn, chối bỏ, cuồng loạn.Cậu như một kẻ sắp chết chìm tìm kiếm một sợi rơm bám lấy.

Đúng vậy.

Đây chỉ là mơ, mình là người nhà họ Cố.

Mình chưa từng quen ông ta, làm sao mình từng gặp mà giết ông ta được.Không lẽ đó là tiên tri... cậu sẽ phanh thây ông ta sao.

Không... cậu không muốn, cậu không thể.Ai đó cứu cậu đi, cậu chỉ là phòng vệ, cậu không có tội, tại sao những chuyện này xảy ra với cậu.Từng giây từng phút trôi qua, Máu trên người đàn ông không ngừng rỉ ra, rỉ ra chảy khắp sàn nhà.Cố Yêu hai tay ôm lấy đầu co mình trong sợ hãi, chốc chốc cậu lại cắn móng tay nhìn cái xác đang trợn mắt nhìn mình đó.Giờ khắc này, trong đầu cậu lại hi vọng những người đã tàn phá cậu sẽ cứu cậu, cậu sẽ nghe lời, cậu thực sự sẽ nghe lời.Thời gian từng giây từng phút trôi qua, mùi máu càng nồng, và cả hình ảnh cái xác dần dần phóng ra trong mắt cậu.Là ai có thể cứu cậu thoát khỏi cảnh này, ngón tay bị cắn đến bật máu.

Nhà dột còn gặp mưa rơi, bên ngoài truyền tới tiếng đập cửa.

"Có ai trong nhà không?

Mau mở cửa ra."

Truyền đến từng tiếng giục, Cố Yêu cúi đầu, nhìn dưới chân xác chết, cái xác nằm cạnh chân cậu, đôi mắt của nó dường như bất kì khi nào cũng có thể mở ra."

Để tôi giúp cậu đi."

Một giọng nói khàn khàn, âm u truyền đến bên tai.

Cố Yêu từ đầu tới chân đều cảm thấy lạnh lẽo.Là ai?Là ai!!!

Từ tận sâu trong linh hồn, cậu sợ hãi chủ nhân của giọng nói này, hơn bất kì ai.

Từng tiếng cười thấp từ khắp nơi truyền đến, một bàn tay lạnh lẽo vô hình như vuốt ve gò má của cậu.Rầm.Cậu lùi vội ra sau, ngã bịch xuống đất, gương mặt tràn đầy sợ hãi."

Cút đi!

Tôi không cần anh giúp."

Giọng nói trở nên u buồn, một bóng hình đen mờ mịt xuất hiện trước mắt cậu.

Nó cúi người ngồi thấp xuống mà nhìn cậu chăm chú, cậu không thấy rõ nó mặt, nhưng cậu cảm thấy nó...

đáng sợ.Nhưng nó đang khóc, cái bóng không mặt đó đang khóc.

Giọng cậu phát run lên đầy chống cự:"Tôi không cần anh giúp, cút đi..."

Tiếng rên rỉ đầy đau khổ, dường như phát ra từ khắp căn phòng, bên ngoài từng tiếng gõ cửa dồn dập, Cố Yêu cảm thấy mình sắp điên rồi, cầm lên điện thoại, cậu muốn gọi cho Cố Lang.Cậu muốn gặp Cố Lang, nhưng cậu tìm thật kỹ, trên chiếc điện thoại của cậu, thế mà không có số của Cố Lang.Không... không thể nào.Cậu như thế nào không có số điện thoại của Cố Lang.

"Em chỉ có tôi thôi, sẽ không ai cứu rỗi em."

Không, không thể nào, Cố Lang sẽ không phản bội cậu."

Hahaha, Cố Yêu em muốn biết chân tướng không, tôi sẽ nói cho em tất cả."

Cậu muốn biết sao, cậu muốn biết nhưng cảm giác bất an tràn lan này còn lớn hơn cảm giác sợ hãi của việc bị phát hiện giết người.Đầu đau quá, đừng cố để biết điều đó, Cố Yêu run tay, hoảng loạn mà bấm vào số điện thoại của một người.

Bàn tay đó ngăn lại cậu."

Em muốn gọi người đó ư? những đòn roi của anh ta còn in hằn lên lưng em, ánh mắt sắc lẹm nhắc đến hai từ kỷ cương còn khắc sâu vào đầu em.

Em còn hy vọng anh ta sẽ cứu em sao?Cố Yêu hốt hoảng, cậu cắn môi nhanh chóng hủy cuộc gọi lại vội bấm một số điện thoại khác."

Người đó ư?

Do Em nhớ đến người đã từng vô cùng cưng chiều em nhưng bé cưng à, sao em lại không nhớ đến người đó lại vứt bỏ em ngay khi biết em là con ngoài giá thú.

Người như vậy sẽ cứu lấy em sao?"

"Ba,..."

"Ha... rốt cuộc em tuyệt vọng đến cỡ nào mà lại nghĩ đến người đó, người mà em thậm chí còn không có số điện thoại, người thậm chí chỉ coi trọng máu mủ."

Từng lời từng lời rất dịu dàng lại khiến đôi mắt của Cố Yêu hoàn toàn mất đi ánh sáng.

Cậu cắn môi run rẩy nói ra hai chứ."

Cố Nhã..."

Tiếng cười khẩy rất nhẹ:"Em dám cho hắn thấy bộ dạng này của em sao?

Em đã giết cha của hắn, em còn muốn cầu cứu hắn."

"Đó là cha tôi..."

"Đúng vậy, Cố Yêu... em giết cha ruột mình, bộ dạng này em có thể cho ai thấy đây, bộ dạng này em có thể cầu cứu ai đây..."

"Cố Yêu... em chỉ có tôi..."

"Không... câm miệng đi, đừng nói nữa... aaaa."

"Dừng lại!

Dừng lại!"

Cố Yêu gào lên, khóc rống, tay nắm lấy đầu, đầu đau như nứt ra.

Lúc này điện thoại từng hồi reng reng, có người gọi tới.

Bóng đen trước mắt tan ra biến mất khỏi tầm mắt cậu.

Cố Yêu vội nhào tới tiếp điện thoại, nhưng cậu vẫn nghe được thanh âm của hắn văng vẳng bên tai."

Em đừng chối bỏ tôi... em không được quên tôi, chỉ có tôi mới có thể cứu rỗi em""Đôi tay tôi vì em mà tình nguyện nhuốm máu.

Em đừng chối bỏ tôi."

"Làm ơn đừng lãng quên tôi..."

Không...

Cố Yêu đôi mắt một lần nữa mở ra, đôi mắt chằng chịt tơ máu.

Cậu nhấn nút tiếp điện thoại, cậu không quan tâm người gọi tới cho cậu lúc này là ai, cậu chỉ cần biết có người quan tâm cậu.Có người quan tâm tôi, ngươi biến đi.Bóng đen đã hoàn toàn biến mất, lúc này trời đã tối đen, ánh đèn điện thoại mờ nhạt như sắp tắt đến nơi.Không biết có phải lúc này bởi vì chưa hoàn toàn thanh tỉnh, hai ngón tay run rẩy trước từ anh hai trong điện thoại.Điện thoại rơi xuống đất, mà từ đó phát ra thanh âm bình đạm lạnh lùng, ngắn gọn của người đàn ông:"Em làm sao vậy?"

"Em giết người."

Sự yên tĩnh đến đáng sợ, theo đó là một tiếng cười quen thuộc.

"Tôi giúp em."

...

Chính thất, bóng đen lên sàn.

Ngoài anh bóng đen này chỉ có duy nhất 1 công khác.Còn lại ra chuồng gà hết.

Hậu trường:Tác: có một nhân vật không được thụ nhắc đến, bị ra chuồng gà, mọi người nhớ là ai không?"

Thịnh [lạnh lùng công]: không phải ta là được.Ưu [yêu nghiệt công] hên quá, tui khốn nạn như vậy ẻm vẫn nhớ tui, iu ẻm.Nhã [trà xanh công]: dù sao tôi tốt hơn bọn họ, chắn chắn không phải tui.Thế: ... (là tui chứ gì) Lí giải: ra lò tra công vừa phản bội thụ, thụ nhớ dai.
 
[Song Tính/ Thô Tục/Np] Điều Giáo Dục Vọng
tập 24: tôi cũng yêu em


Một câu nói đơn giản lại khiến cậu cảm nhận sự cứu rỗi, cậu cầm khư khư cái điện thoại im đập bùm bụp.

Cửa sổ bị phá ra, bên ngoài truyền tới ánh sáng.

Là hai người bì đánh thành đầu heo, đã bất tỉnh xuất hiện trước mặt.

Cố Thịnh đeo găng tay, mặc theo sơ mi bước vào, bên cạnh còn dẫn theo Cố Thế.

Cố Thế thấy cậu thì trầm mặc không nói.Trái lại Cố Thịnh lại tiến lại gần cậu, bàn tay đeo găng chạm lên tóc cậu, khiến cậu giật mình, giọng nói trầm ấm truyền tới:"Em làm tôi bất ngờ thật đấy, thế mà dám giết người."

Trong tông giọng ấy, dường như chứa ý cười không thể kiềm được."

Em..."

Cố Yêu lắp bắp không biết nên nói cái gì, đôi mắt đẹp ngần ngận nước, Cố Thịnh hôn lên mi mắt cậu dịu dàng nói:"Đừng sợ, tôi sẽ xử lí mọi thứ cho em, em còn có tôi mà...

đừng sợ..."

Cố Yêu òa khóc lên, bao như sự tủi thân khiếp sợ dựa vào người trước mắt, cậu khóc ngất đi trong lòng ngực hắn.Mà Cố Thế trầm mặc ở bên cạnh, dùng vóc dáng lớn của mình che lấy cái xác, động tác nhanh gọn gọn gàng mà xử lí cái xác.

Tựa như im lặng nói:"Tôi sẽ vì em gánh vác mọi thứ."

Không gian yên tĩnh, mỹ nhân đã thiếp đi trong lòng ngực.

Cố Thịnh bị gọi ra ngoài, hắn nhìn người trong lòng, rồi hôn lên trán cậu, Cố Ưu không kiên nhẫn giực, Cố Thịnh chỉ đành rời khỏi.Mà đợi ở bên ngoài là Cố Ưu đang đánh Cố Nhã, gương mặt của Cố Nhã đã bầm một bên mắt.Vừa thấy Cố Thịnh đi ra, Cố Ưu đã nhào tới, muốn đấm cho Cố Thịnh một phát, Cố Thịnh ưu nhã né quá, một chân húc vào bụng Cố Ưu.

Hắn gục xuống đất.Cố Thịnh nhíu mày:"Tôn ti trên dưới đâu, phát điên cái gì vậy?"

"Không phải nói là sẽ không xảy ra sơ sót sao?

Này còn không tính là sơ xót, em ấy giết người!"

Cố Ưu gào lên"Vậy thì sao?"

Cố Thịnh cười lạnh ngồi bên cạnh.

"Anh điên rồi...Anh không sợ làm em ấy điên mất sao?

Sự kiện đó..."

Cố Ưu chất vấn, rầm, Cố Thịnh ném một cái gạt tàn về phía Cố Ưu, khiến đầu hắn chảy máu:"Câm miệng."

Ánh mắt như đêm đen, giọng nói tràn đầy sự khẳng định.

Không gian yên tĩnh.

Cố Ưu bụm mặt, đôi mắt nhìn Cố Thịnh đầy sự căm thù. ...

Cố Yêu không hề biết những chuyện xảy ra ở bên ngoài, cậu hôn mê rất lâu, trong cơn mơ cậu đứng trước một trái tim lớn đó, chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn cây búa một đập lại một đập phá vỡ xiềng xích của trái tim.Từng cú đập xuống lại khiến đầu cậu đau như muốn nổ ra, cậu muốn dừng nó lại, chỉ là không biết từ lúc nào dưới chân của cậu đã bị trói đầy bởi những dây xích.Ngừng lại đi... ngừng lại.Cố Yêu đau khổ như muốn nứt ra, khóe mắt dường như vỡ ra.

Cố Yêu cảm thấy dường như mình bị xé nát.Mắt giống như bị rách ra, tròng mắt rơi xuống đất.

Mọi thứ nhòe đi, Cố Yêu dường như có thể thấy được trái tim kia chỉ còn vài ba dây xích.Rốt cuộc những dây xích đó là thứ gì, mà cây búa lại chính là gì.Trong lòng của Cố Yêu đã có một đáp án mơ hồ. ...

Cố Yêu mở đôi mắt ra, Cố Ưu đã ngồi bên cạnh, đôi mắt đầy lo lắng nhìn cậu.

Cậu nhìn tới hắn, cảm thấy hơi bất ngờ.Cố Ưu cười cười, dường như có chút buồn bã và suy sụp, đôi mắt sau gọng kính vàng vẫn còn chằng chịt dấu đỏ, bàn tay nắm lấy tay cậu vẫn còn run:"Tôi tưởng em sẽ bỏ chúng tôi đi."

Giọng hắn rất khàn, Cố Yêu ngẩng đầu, đôi mắt vô cơ nhìn hắn, tim hắn giống như chững lại một nhịp.Nhưng chỉ trong chớp mắt, mọi thứ như là ảo giác của hắn.

Hắn nhìn thấy Cố Yêu trước mắt co rúm, lấy lòng, sợ hãi.

Cậu đối với hắn giận giữ hất tay hắn ra, một tiếng kêu:"Cút!"

Rõ ràng là bị phũ phàng như vậy, bị cậu ghê tởm khinh thường như vậy lại khiến hắn nhịn không được mà cong lên khóe môi."

Anh cười cái gì?"

"Tôi không cười."

"Anh cút đi!"

"Tôi cút liền đây."

Cố Ưu nhanh chóng đứng dậy rời đi, hoàn toàn không để ý đau đớn khi bị Cố Yêu ném đồ.Mà khi Cố Ưu vừa đi khỏi, Cố Yêu một lần nữa trở nên trầm mặc, hai tay bấu lấy da thịt, trong mắt của cậu mọi thứ đều trở thành màu đỏ, một màu đỏ bao phủ khắp cả căn phòng trở thành những bàn tay hướng về phía cậu, muốn kéo cậu xuống.Chúng nó bóp lấy cổ cậu, từng tiếng rên rỉ đau đớn không rõ nghĩa truyền vào tai.Cố Yêu nhìn cái dao gọt hoa quả trên bàn, cậu vươn tay ra.Đem dao đưa tới cổ tay, không một chút do dự nào cắt xuống.Một bàn tay dừng cậu lại, là Cố Lang."

Em đang làm gì thế?"

Thanh âm vô cùng tức giận, ánh mắt lại lo lắng nhìn cậu.

Không biết vì sao khi thấy được khuôn mặt Cố Lang, cậu lại rất hoảng hốt.Cố Lang cứ thế mà trách mắng cậu, lảm nhảm không ngừng, cậu chìm vào trong giấc mộng.

Tay vẫn không quên nắm vào vạt áo hắn.Chỉ là vạt áo của hắn dường như có gì đó không đúng cho lắm, đúng rồi... hắn vì cái gì lại mặc áo sơ mi.Vì sao gương mặt của hắn cùng với Cố Thịnh lại... giống nhau như đúc....

Cố Thịnh nhìn người trên giường nắm lấy vạt áo của mình, cho đến khi ngủ thiếp đi cũng không buông tay.

Cổ họng của hắn nổi lên từng cơn lợn cợn."

Tôi giống hắn ta như vậy, vĩnh viễn chỉ là thế thân, nhưng tôi tình nguyện... vậy vì sao em lại tưởng tượng ra hắn vậy."

Nước mắt của hắn rơi xuống, nhìn người trên giường, nhìn bóng mình ánh xạ trong gương.

Trong một khắc, trong đầu hắn tưởng tượng đến việc đập vỡ tấm gương, lấy mảnh kính rạch nát gương mặt này.Tôi không phải hắn... tôi cũng rất yêu em....

Mọi người có thích thịt trộn kim không hay kim không càng vui.

Kim không thì cốt truyện sẽ lao rất nhanh.

Thịt trộn kim kéo sẽ khá dài.
 
[Song Tính/ Thô Tục/Np] Điều Giáo Dục Vọng
tập 25: uống sữa


Hết bệnh xong, Cố Yêu có hai lựa chọn, một là ở nhà hai là tới trường học.Cố Yêu không muốn đi học, đối với cậu đi học là một việc rất đáng sợ.

Cậu muốn chuyển trường, không một ai đồng ý.Cậu có yêu cầu gì đòi chuyển trường?

Đó là ngôi trường tốt nhất, cho cậu học đã là một đặc ân.

Cậu lại không phải thật thiếu gia.

Nếu không muốn đi học thế thì ở nhà, bọn họ nuôi cậu.Nhưng mà Cố Yêu sợ hãi, cậu tự trấn an, mọi thứ sẽ tốt hơn thôi mà một lần nữa trở lại trường học, vẫn là cái bàn bẩn thỉu đó, vẫn là những ánh mắt khinh thường như có như không.

Cả người như bị đè bởi ngọn núi lớn, Cố Yêu ngồi xuống bàn học, dạ dày bắt đầu phát đau.Từng giây từng phút trôi qua như dài cả thế kỉ, tuy nhiên Cố Yêu lại không dám rời khỏi.Cậu sợ một cái gì đó... nó còn đáng sợ hơn thứ này.Tới giờ học thể dục, Cố Yêu mở tủ của mình ra, một mùi hôi thối xộc vào trong mũi, là xác chuột.Tiếng thét chói tai của các bạn nữ vang lên, tiếng cười đầy ác ý của nam sinh.

Cố Yêu đứng ở đó, cậu nhìn cửa tủ bị viết bằng máu tươi, cậu giống như nghe bên tai có một tiếng búa đập.Mọi âm thanh tan đi chỉ còn tiếng búa đập đó, đằng sau mọi người đều biến mất, trước mắt cậu chỉ còn lại những cái bóng đen.Một thiếu niên có gương mặt y chang cậu, trên tay ôm theo một con thú bông, nhìn chăm chú cậu.Nó không nói bất cứ thứ gì, trong đôi mắt không mang theo một chút cảm xúc nào.Nó xé rách cái đầu của con thú bông, sau đó đặt bên cạnh xác của con chuột.

Những cái bóng đen xung quanh bắt đầu bàn tán.Quái vật.Mở mắt ra cậu đã ngồi lại vào bàn, chỉ là thế giới trong mắt cậu đã khác biệt.Bóng đen ngày càng nhiều hơn trong lớp học, đứng xen kẻ những bạn học.

Không gian xám xịt xung quanh, bầu trời không biết từ lúc nào đầy mây không một tia sáng, cậu không thể nhìn thấy chữ trên bảng, không thể nhìn thấy gương mặt của bất cứ ai.Tất cả bọn họ gương mặt đều chỉ là những đường kẻ, những gương mặt bị tô đầy những vệt đen và đỏ.Cố Yêu bị bắt nạt, bọn họ thường lôi cậu ra đám đá, còn muốn lôi cậu vào toilet, muốn lột hết quần áo của cậu.

Cố Yêu vô cùng sợ hãi, cậu ôm lấy quần áo bản thân, giãy dụa, nhìn những gương mặt dâm dê đó nhìn chính mình, cánh tay bọn họ muốn xé rách quần áo, còn có người cầm máy ảnh."

Các người không được lại đây.

Tôi là đàn ông."

"Đàn ông vẫn chơi được, năm đó tao biết mày là đồng tính tao đã muốn chơi mày một lần rồi."

"Buông tôi ra!

Không!"

Cậu sợ quá, Cố Yêu bị đôn vào góc tường, cậu không còn chỗ nào để trốn.

Nếu như bí mật cậu bị phát hiện cậu sẽ thực sự xong rồi.Lúc này Cố Nhã đi vào, ánh mắt như có như không nhìn tới cậu.

Sau đó quay đi.

Cậu đột nhiên nhớ tới, dường như mình năm đó cũng vậy.Cố Nhã vì gánh tội cho mình đã chịu bắt nạt nhưng cậu vẫn luôn làm lơ không cứu.

Nhưng cậu thật sự sợ quá, bây giờ chỉ có Cố Nhã có thể cứu cậu."

Cố Nhã... cứu, cứu em... em cầu anh."

Nước mắt nước mũi vì sợ hãi mà tèm nhem, quả thực không có chút nào đẹp, tuy vậy không ai dám cười nhạo.Cố Nhã nhìn cậu, hắn không bỏ đi, đôi mắt xinh đẹp đảo qua bọn côn đồ, chúng đều co rúm lại."

Rời đi đi."

Bọn côn đồ lập tức vâng dạ, Cố Yêu mừng như điên, chỉ là ngay sau đó Cố Nhã cũng muốn rời đi.Không... không được để anh ấy đi.

Cậu lập tức lảo đảo đứng dậy, tay níu lấy vạt áo Cố Nhã."

Anh đi rồi, sau này em làm sao bây giờ?"

"Lúc trước cậu có từng giúp tôi sao?"

Ánh mắt của Cố Nhã không thay đổi nhưng lời nói của hắn lại khiến cả người cậu như chìm trong hầm băng, cổ họng nghẹn lại."

Buông ra."

Cố Nhã muốn bỏ tay cậu ra, cậu càng nắm chặt, ở trong lòng lặp đi lặp lại từng lời nói trong lòng, cố hết sức nói ra."

Cố Nhã...

Từ trước là tôi có lỗi với cậu, cậu tha thứ cho tôi được không?"

Cố Nhã nhìn Cố Yêu cười, nụ cười đó khiến cậu vô cùng căng thẳng sợ hãi, đó là một nụ cười khinh bỉ, Cố Yêu mím môi, nức nở nói:"Tôi... tôi thực sự xin lỗi, tôi chịu không nổi nữa, cầu cậu..."

Nước mắt lại rơi, mà lúc này không biết từ lúc nào, Cố Nhã lại gần cậu, cả hai chỉ còn cách một khoảng cách rất ngắn.Tim cậu đập thình thịch, chính là bọn họ đã đứng ở trong góc, cậu bị hắn ép vào tường.

Giọng nói của hắn vô cùng ôn nhu, vô cùng bình thản lại tràn đầy thâm tình."

Tôi từ trước giờ vẫn rất yêu em.

Vì thế nếu em làm người yêu của tôi, sau này tôi che chở cho em."

"Em nghĩ sao?"

Cố Yêu nghe xong, cậu do dự, Cố Nhã bình tĩnh chờ, thời gian từng phút trôi qua, Cố Yêu nghĩ đến so với việc bị bọn người đó ức hiếp, sỉ nhục.

Nhưng cậu yêu hắn sao?

Cố Yêu không biết, có lẽ đã từng yêu, nhưng sau đó sự hèn nhát của cậu đã đè chết thứ tình cảm đó.Hiện nay cậu lại phải lợi dụng nó để có sự che chở của anh, cậu cảm thấy mình ti tiện quá.

Nhưng cậu thực sự rất sợ.Cả người cậu đều run lên, cậu nhìn vào mắt hắn, đôi mắt hiền lành đang chờ đợi cậu, trong đó không hề có hận thù.Cậu nhắm mắt, chậm chạp nhón lấy chân, chạm vào bờ môi của hắn.Đôi môi mỏng áp lên môi, bàn tay thô to trượt xuống nơi đũng quần, kéo xuống cái quần sơ mi.Lộ ra cái lồn non đã ướt chèm nhẹp.

Ở trong tiếng chuống tan trường xen lẫn từng tiếng rên rỉ.Cố Nhã đè cậu lên vách tường toilet, vạch cái lồn ra, từng chút từng chút đâm vào.

Cố Yêu tay bấu chặt vào da thịt kiềm nén từng tiếng rên rỉ, cậu không biết chính mìn bị cắm vào bao lâu, bắn ra bao nhiêu lần.

Mọi thứ đều trở nên mơ hồ.Cố Yêu mang một bụng tinh trùng về tới nhà cậu không khỏi cảm thấy sợ hãi.

Cậu sợ hãi các anh cậu nhìn thấy bộ dạng này.

Cậu muốn nghỉ học.

Suy nghĩ đó trở nên rõ mồn một trong đầu cậu.

Nhưng cậu cũng không muốn ở nhà.Cậu không dám nói.

Cậu thấy Cố Thế, cố Thế như cũ sẽ chăm sóc cậu từng chút một.

Hắn một hồi cúi người cởi giày vớ cho cậu, bảo cậu nghỉ ngơi, sau đó bưng lên một li sữa, và một dĩa trái cây.

Cậu ngồi trên giường, ngẩn ngơ mà mở tivi lên.

Hắn không hỏi thứ gì sao?Hắn vẫn tốt như thế.

Cậu bỗng muốn kể hết mọi chuyện nhưng nghĩ đến ánh mắt kia của hắn.

Đột nhiên âm thanh hắn vang lên."

Em uống sữa đi."

Cố Yêu ngẩn ra, nhìn xuống li sữa còn nóng hôi hổi kia, dạ dày cậu như thắt lại, cả người co rúm.

Cậu nhìn vào nó, dường như biết thứ đó là gì.

Cả người như chìm vào trong hầm băng.Hắn nhét li sữa vào tay cậu, ánh mắt hông dung từ chối một lần nữa nhấn mạnh."

Uống đi, tôi sẽ dịu dàng với em."...

Chúa tể chiều fan.

Ai cmt trước thì có phúc lợi cho người đó.

Gởi bạn chọn thịt trong kim.

Chap sau sẽ toàn thịt.Này tráng miệng trước.
 
[Song Tính/ Thô Tục/Np] Điều Giáo Dục Vọng
tập 26: mỹ nhân bị địt tới có bầu


Thịt siêu mặn kim siêu nhọn, tui đã chuẩn bị tâm lí mấy bồ trốn khỏi hố....

Cố Yêu trong lòng đắng chát.

Lại rất tức giận.

Cậu muốn cầm cái li đập xuống đất, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của anh cậu lại rất run sợ."

Tại sao anh ép em như vậy?

Em biết mình sai rồi, em không phải cũng tha thứ anh đã phản bội em sao?

Em tưởng chúng ta hòa rồi."

Cậu vừa cười vừa khóc nấc trong lòng của Cố Thế, người cậu từng đặt rất nhiều hi vọng cuối cùng lại đẩy cho Cố Thịnh.Cố Thế nhìn cậu khóc, thì đau lòng lau nước mắt cho cậu.

Những lời nói nói ra lại rất đáng sợ."

Cố Yêu, đây là lệnh của Cố Thịnh.

Anh ta biết những gì em làm ở trên trường."

"Không... không thể nào... làm sao anh ấy biết được?"

Cố Yêu lắp bắp, cậu bỗng như hiểu ra gì nhìn Cố Thế.

Cậu cười.

"Là anh, nói cho anh ấy phải không?"

Cậu nghĩ hắn sẽ phản bác, nhưng hắn lại trầm mặc gật đầu.

Cậu bất lực ngồi xuống đất.

Hắn bế lấy cậu, đỡ cậu ngồi lên sopha.

Cố Yêu trong lòng hỗn loạn.

Đột nhiên cậu bật khóc."

Em chỉ hy vọng được yêu thương thôi mà, khát vọng tìn yêu từ người thân mình là sai sao?"

Hắn vỗ vỗ cậu, trầm giọng nói:"Chúng tôi sẽ luôn yêu thương em."

Cố Yêu nhìn hắn.

Đôi mắt không gợn sóng nhưng tràn đầy nghiêm túc, hắn nói là lời nói thật.Hắn lau đi nước mắt của cậu, cứ như thế chờ đợi câu trả lời cảu cậu.Cố Yêu lặng đi.Cậu còn gì?

Cậu đã không còn gì cả, cậu không có bất cứ thứ gì.

Nhưng bây giờ bọn hắn cho cậu một cơ hội, chỉ cần cậu ngoan ngoãn, bọn họ sẽ yêu thương cậu.

Đây không phải điều gì sai trái, cậu có nghĩa vụ này, bởi vì cậu là người song tính.Cậu muốn được yêu.

Trái tim đầy vết thương bị trói buộc bởi vô vàn xiềng xích.

Những xiềng xích ấy dường như đang bảo vệ thứ bí mật đáng sợ.Nếu như cậu bị bỏ rơi, chìm trong tuyệt vọng, thứ xiềng xích đó sẽ từ từ vỡ ra.

Cậu sợ hãi.

Như bây giờ rất tốt, chỉ cần cậu ngoan ngoãn, bọn họ sẽ yêu cậu.

Cậu vẫn sẽ là người nhà họ Cố, là em trai trong mắt họ, cậu vẫn sẽ hạnh phúc.

Vì thế cậu tự mình lừa mình dối người bởi vì nếu không làm vậy cậu có thể làm gì.Cậu đã thử bỏ trốn, thử tìm đến cái chết nhưng đều vô dụng."

Em vẫn sẽ mãi mãi là em trai anh đúng không?"

"Đúng vậy."

"Anh vẫn sẽ luôn yêu thương em?"

"Đúng vậy, chúng tôi sẽ luôn yêu thương em, chỉ cần em ngoan ngoãn."

Hắn kiên nhẫn lặp lại, Cố Yêu cười khổ, cậu buông thỏng tay xuống, thôi không giãy dụa nữa.

Cậu tiếp nhận li sữa từ tay hắn, từng ngụm từng ngụm nuốt vào.Sữa hẳn là ngọt, nhưng cậu lại cảm thấy nó chua lè cùng đắng ngắt, dạ dày cuộn lên, cậu muốn nôn ra.

Nhưng cậu không có, cậu nuốt xuống.Cậu ghét sữa, nhưng lúc này thứ sữa đắng nghét này lại khiến cậu cảm thấy có chút dịu dàng.

Sức nóng bừng bừng mà thứ sữa này mang lại, dần dần thiêu đốt lí trí của cậu, nhấm chìm đau khỏi của cậu.Nó khiến người cậu dần dần nóng lên, nơi nơi đều râm ran ngứa ngáy.

Thuốc kích dục.Thông qua tivi đối diện, một thiếu niên làn da trắng nõn, gương mặt hơi hồng hào, cùng với một con người quỳ dưới sopha, đang cẩn thận lột quần thiếu niên.Quần bị cởi xuống bên trong không những không mặc quần lót, cái quần lót còn bị nhét vào lồn.Mặt của Cố Thế tối sầm lại khi nhìn thấy thế, hắn tách lồn ra.

Dùng ngón tay từ từ kéo quần lót ra khỏi mép lồn, vừa kéo ra lồn liền kêu "phốc phốc" một tiếng, theo đó ngay lập tức ọc ọc ra một bãi tinh dịch.Hắn kiềm nén rửa giận, dùng ngón tay cào lồn, Cố Yêu thì banh chân, ánh mắt nhẫn nại, trán rỉ từng giọt mồ hôi hột.Hơi nóng từ trong cơ thể bốc lên, làm cả người dần dần thấm ướt bởi mồ hôi, đôi môi hồng hào phớt qua một lớp sữa trắng, nước mắt chen đầy hốc mắt.Đầu óc bắt đầu chìm trong tình dục, cậu tự trấn an bản thân, tự thôi miên đây là việc bình thường.Cậu như thấy được người trước mắt đầy dịu dàng, yêu thương cậu.Không khí chỉ còn có hai người, Cố Yêu ngẩng đầu, nhìn vào mắt hắn, bàn tay vươn ra, tựa như một đế vương và kỹ sĩ của hắn.Như một cách tự nhiên, một bản năng khắc sau từ linh hồn, kỵ sĩ nắm lấy đôi tay đó rồi hôn lên.

Một bàn tay ôm đế vương của mình vào lòng.Nắm lấy eo, từ từ vuốt xuống, hơi thở dồn dập, quần quýt vào nhau, liếm mút lên xương quai xanh từng chút một.Những âm thanh kêu nỉ non, ngón chân cong lên, một bàn tay tự đằng sau hôn lấy.Người đó níu lấy tóc hôn ở cần cổ sau lưng, kéo ra mép mông, sờ soạng, hơi thở nặng nề."

Là ai vậy?"

Giọng cậu run lên, cơ thể cứng lại, lại không có phản kháng.

Cậu đã hoàn toàn buông xuống lòng tự trọng của bản thân."

Là tôi."

Giọng nói khàn khàn, ẫn nhẫn, cùng với gọng kính vàng khiến Cố Yêu mở mắt, cậu cũng không phản kháng hắn.

Trái lại còn cười nhìn hắn, cả người hắn cứng đờ hèn mọn mà cậu xin cậu.Quả nhiên chỉ cần cậu ngoan ngoãn, bọn hắn quả thật sẽ yêu thương cậu.Cố Yêu ôm lấy vai hắn, ngẩng mặt lên, đôi mắt hắn mừng như điên cúi xuống mà nhấm mút đôi môi người đẹp.Một bàn tay to vươn tới lồn, nước lồn đã chảy lép nhép.

Cố Thế có chút ghen, vì thế động tác cào lồn có chút thô bạo.

Cố Yêu run lên, cậu sợ hãi bên trong có chút trầy, nhưng cậu vừa thất thần, cố Ưu ngay lập tức nắm lấy vú, vú to ra, mềm mại, bọc được cả bàn tay, vừa bị bóp mạnh liền kêu oai oái.Nghe tiếng kêu, cặc liền lập tức cứng như đá, thấy Cố Thế đã giành mất lồn, liền đưa tay móc lấy đít lồn.

Phía trước phía sau đều bị ngón tay chơi, nước lồn cùng nước đít thi nhau chảy ào ào.

Bị hai ngươi thi nhau thọc ra thọc vào, chảy thành một bãi thủy, ngón tay vừa rút ra hai con cặc không chịu nổi liền đẩy vào."

A... cùng lúc ăn hai con cặc, bị nhồi đầy..."

"Lồn cùng lỗ đít nuốt cặc giỏi quá."

Cố Ưu khen.

Cố Thế cũng vỗ bẹp bẹp lên lỗ đít tán thưởng.Lẹp xẹp lẹp xẹp, cố yêu bị chơi như món đồ chơi, Cố Thế ở đằng sau dập liên tục.

Cố Yêu ngồi trên ghế sopha, há hốc mồm rên rỉ.

Tiếng kêu khắp nhà, vú đằng trước bị nhéo, le cũng bị nhéo, mà miệng không biết từ lúc nào cũng bị người nhét vào con cặc mềm oặt, coi họng cậu như là cái bao ủ cặc cứ thế mà đẩy ra đẩy vào.Lông cặc bóng đái cứ đập vào miệng, mùi hôi tanh xộc lên não.Phía dưới cũng nhét đầy hai con cặc bự, một cái đụ lỗ đít, một cái đụ lồn.

Nơi nơi đều bị cắm thọc liên tục không một chút ngơi nghỉ.Người này vừa rút ra, thì người khác lại đâm thọc vào.

Cố Yêu không thể giãy dụa, cậu hôn mê rồi lại tỉnh dậy bị bắt ép thít chặt lồn.Cố Yêu cao trào liên tục, thậm chí đang cao trào vẫn bị địt liên tục khiến cậu nhạy cảm không thôi.Cậu thậm chí không rõ người đụ cậu là ai, chỉ nhớ bụng đói đều không cần ăn, miệng trên miệng dưới đều bị nhồi đều tinh trùng.Trong vô thức cậu đã bị điều giáo, vì ám ảnh trường học cậu không còn chủ động yêu cầu đến trường nữa.Như bọn hắn muốn, cậu lựa chọn ở nhà.

Bọn hắn quả thực yêu thương cậu, cậu muốn gì bọn hắn cũng cho phép, chỉ trừ những lúc bọn hắn nứng cặc.Nhưng đa phần bọn họ đều nứng cặc, không người này thì cũng là người khác, máu ghen lại rất cao.

Chỉ cần Cố Yêu không làm bọn hắn hài lòng là sẽ có đủ loại trừng phạt.Bây giờ Cố Yêu hàng ngày đều được ngâm bởi tinh trùng và những con cặc lớn.

Và những người nọ quả thật yêu thương cậu.Cậu thậm chí không cần xuống đất, bởi vì dù đi đâu bị họ đều xe bế cậu theo, cặc cắm ở trong lồn, đi một bước phộc phộc một bước.Cậu hầu như không cần phải làm gì, lời cậu nói là thánh chỉ trong nhà.

Mỗi ngày chỉ có việc banh lồn, đít chờ đụ.

Trở thành bao ủ cặc của đàn ông, mỗi ngày ép đủ bốn li nước lồn cho bọn họ uống.Ngày tháng trôi qua trong mơ mơ màng màng mỗi ngày đều bị bắn đầy bụng.

Bọn họ luôn thì thào muốn cậu dính thai.

Đẻ ra con sau đó vĩnh viễn không rời đi bọn hắn.Những lúc đó Cố Yêu ngoài miệng đồng ý, nhưng ngày ngày cậu đều sẽ trộm uống thuốc phá thai.

Chỉ là Cố Yêu quá ngây thơ rồi, trong căn nhà đầy biến thái như vậy làm sao không biết ý định của cậu.Từng cử động của cậu trong căn nhà gắn đầy camera, hoàn toàn không thể thoát khỏi mắt của bọn hắn.Bọn hắn đã sớm trộm đổi thuốc tránh thai thành vitamin C, hơn nữa mỗi lần thấy cậu miệng thì đồng ý mang thai con của bọn hắn cuối cùng lại uống thuốc sẽ không nhịn được đụ phình bụng cậu sau đó nhét nút chặn lại khiến cậu ủ tinh trùng cả một đêm.Vì thế, không lâu sau đó, Cố Yêu bắt đầu có dấu hiệu nôn, chóng mặt.

Cậu rờ lên bụng, hoàn toàn hỏng mất.

Trái lại những người kia lại vô cùng ôn nhu nhìn cậu, giọng mềm ra nước nói:"Đừng sợ.

Bọn anh sẽ tốt với nó."

Bởi vì bọn hắn biết nếu có nó, em sẽ không rời khỏi bọn anh, bọn anh không quan tâm nó là con của ai trong bọn hắn.

Bọn hắn chỉ cần cậu.Chỉ nghe bốp một cái, Cố Yêu tát một cái vào mặt của Cố Thịnh.

Cố Thịnh không tin được nhìn mặt mình, chỉ thấy gương mặt đầy phẫn hận điên cuồng của Cố Yêu."

Tôi không cần!"

"Nó là quái vật."

Trong căn phòng lập tức yên tĩnh lại, gương mặt đen kịt của những con thú.

Tiếng Cố Ưu cười khẩy, giọng nói khàn khàn đầy nguy hiểm."

Em không có lựa chọn, em sẽ sinh nó ra.

Tin tôi, em sẽ yêu nó thôi."

Hắn vuốt bụng của Cố Yêu, dịu dàng nói....

Hậu trườngCố thịnh : kết khi em ấy thuần phục chúng tôi là đẹp rồi, em ấy phản bội chúng tôi, chúng tôi ăn miếng trả miếng.

Sai sao?

Tác giả: mơ đi, mấy người tẩy não thụ còn được, đừng mong tẩy não tui.Cố ưu: tiếng người nghe không hiểu, xử lí bả đổi người khác đi.

Tác giả: cục đen thùi lùi ra dẹp bọn nó cho má.Cục đen thùi lùi [đen mặt]: xem ai dám động vào bả. (Nhắc cho nhớ cục đen thùi lui là cục sẽ xuất hiện ở chap cố yêu giết người.

Ẻm là chính thất)

Giành tặng cho mencute97 tui định diếm chương nhưng bạn tương tác nhanh quá tui vui.
 
[Song Tính/ Thô Tục/Np] Điều Giáo Dục Vọng
tập 27: Về lại trường học


Cố Yêu phun một ngụm mước miếng lên mặt Cố Ưu.

Giờ phút này cậu triệt để phẫn nộ rồi."

Anh ngăn được tôi?

Tôi không muốn đứa con này, không ai trong các anh có thể ngăn được tôi cả."

Cố Ưu bật cười:"Tôi dĩ nhiên không cản được em nhưng em phá một đứa tôi lại đọt em đến mang thai một đứa, người song tính vốn dĩ rất dễ mang thai."

"Anh..."

Cố Yêu tức tới lồng ngực phập phồng, cậu nhìn những người ở đây, ngoại trừ Cố Thế cúi đầu không nhìn cậu những người khác đều nhìn cậu bằng ánh mắt như sói đói.Cậu cảm thấy không thở được, cậu phải làm gì, giờ phút này cậu cảm thấy rất hoang mang."

Cố Lang đâu?

Tôi muốn gặp Cố Lang."

Cậu không nhìn thấy trong mắt Cố Thịnh lúc này có kịch liệt dao động."

Cố Lang.

Em yêu nó sao?

Thế cũng được, chỉ cần em ngoan ngoãn sinh đứa bé này ra, tôi cho em gặp nó."

Cố Yêu nghe hắn nói, trong lòng dâng lên một cảm giác bất an đến kì lạ, vì cái gì Cố Lang không ở đây, đúng rồi hình như những ngày này cậu không thấy Cố Lang.

Cố Lang bị bọn họ bắt làm gì sao?"

Các người đã làm gì Cố Lang?"

"Yên tâm chúng tôi không làm gì cậu ta cả, chỉ cần em ngoan ngoãn dưỡng thai, cậu ta sẽ xuất hiện trước mặt em."

"Không... tôi không muốn, tôi là đàn ông."

Một tiếng cười khinh bỉ rất nhẹ nhưng lại khiến toàn phòng chú ý.

Lời nói nhẹ nhàng ưu nhã nhưng mang tính công kích mãnh liệt.Cố Nhã âm ngoan, ôm lấy cậu từ đằng sau, khe khẽ nói:"Đàn ông nào lại có lồn vậy, Cố Yêu."

Cố Yêu đôi mắt mở to, trong đó giống như bị có cái gì vỡ ra, từng chút một rách nát.

Từng lời từng lời của hắn thì thào vào tai.Cố Yêu khô khốc mà gào lên, liên tục phủ định, trước mắt mọi thứ như tối sầm đi.Cậu ngất lịm nằm dưới đất, mà những người đó trầm mặc nhìn cậu.

Cố Thịnh không tán đồng nhìn Cố Nhã."

Đừng kích thích em ấy quá, lỡ sảy thai thì sao?"

"Yên tâm tôi có đúng mực."

Cố Nhã không có cảm giác đồng cảm, hắn là một quái vật không có cảm xúc, khó hiểu cảm xúc người khác.

Nhưng hắn không như Cố Yêu, bởi vì không có mà khát cầu đến bệnh.

Đối với hắn không có thì không có, có thể đoạt lấy liền đoạt lấy.Hắn đọc rất nhiều sách hiểu rõ nhân tâm, càng hiểu rõ giới hạn của Cố Yêu đến đâu.

Vì vậy đối với tình cảnh trước mắt, hắn biết mình nên làm thế nào nhưng trái tim như cũ đập lên loạn nhịp."

Yên tâm, mọi chuyện đều sẽ không ra ngoài dự đoán."

Hắn nói như đang trấn an những người kia, càng giống trấn an chính mình.

Những ngày đầu tinh thần của Cố Yêu rất bất thường, cái gì cũng không nói, ăn cái gì cũng không vô.

Nhưng Cố Nhã lại rất kiên trì cho Cố Yêu chụp siêu âm, nhìn đứa bé chưa thành hình trong bụng, Cố Yêu rất hoảng hốt.Cậu sợ hãi nó, kháng cự nhưng cậu lại bắt đầu nằm mơ.Nó là một bé trai, đứa bé đó đang khóc.

Nó chạy tới gần cậu ôm lấy chân cậu.Nói... mẹ ơi, con đói lắm, con đau lắm.Tôi là đàn ông, tôi không phải mẹ của cậu, cậu không nên đến nơi này.Mẹ ơi... mẹ ơi.Cậu không ngừng lùi lại, cậu đẩy đứa bé đó ra, rồi cậu thấy đứa bé đó giống như từ từ rụng rời ra.

Tròng mắt rớt xuống hỉ còn hốc mắt đen ngòm, nội tạng bị móc ra, đứa bé cố giữ tất cả lại.Mẹ... mẹ muốn giết con sao.Cố Yêu kinh hoảng mà tỉnh dậy, cậu sờ lấy bụng mình, cảm thấy như có ai bóp lấy cổ họng.

Cậu vừa khóc vừa cười, giọng nói re ré đến rùng rợn"Tôi sinh... tôi sinh."

Trong căn phòng không có ai, không ai biết thứ gì trong trái tim cậu đang vỡ nát.Một bàn tay kéo lấy đôi mắt cậu, nó lạnh băng lại cực độ ôn nhu.

Cậu cảm thấy mình đang được thứ gì đó bao lấy.

Thứ đó nuốt lấy những cảm xúc tuyệt vọng của cậu, vụng về mà an ủi cậu."

Đừng sợ... mọi thứ sắp kết thúc rồi..."

Giọng nói âm u như vực sâu lại khiến cậu cảm thấy an tâm muốn ngủ, màn sương đen bao lấy đôi mắt.

Cậu lần nữa thiếp đi lúc tỉnh lại cậu đã ngoan ngoãn ăn uống, bọn họ cũng thực hiện lời hứa cho cậu gặp Cố Lang.

Chỉ là Cố Lang luôn luôn trầm mặc.Không hiểu sao cậu lại không thấy được gương mặt của anh ấy, nó cứ mờ mờ.

Cậu lại bệnh nặng rồi sao?Cố Yêu muốn ra ngoài, cậu cảm thấy đáp án mình muốn dường như ở ngoài kia, nhưng cậu không rõ mình muốn đi đâu.

Cố Yêu nhìn bộ đồng phục treo trên giá sách, cậu đột nhiên muốn đến trường, trong đầu cậu hiện lên một hình ảnh cực kì kì lạ.

Đó là trên cái bàn cậu đang ngồi, hình như từng có một chậu hoa cúc.

Có một thiếu nữ với mái tóc dài, gương mặt đầy tàn nhang im lặng mà lau cái bàn đầy bụi bẩn đó."

Em muốn đến trường."

Cậu bật thốt lên, dường như mọi thứ đang chảy theo định mệnh.

Vì thế không một ai từ chối lời đề nghị của cậu.Cố Yêu chơt nhớ lại cái ngày đó.

Kiếp trước hiện ra như một đoạn phim ngắn trước mắt cậu.Ở nơi đó, khi cậu bị phát hiện là con hoang, không chấp nhận được sự thật,

Cậu đã bắt đầu bắt nạt Cố Nhã, tỏ vẻ mình là kẻ mạnh, để không một ai có thể xem thường mình.Cố Nhã bị bắt nạt ở trường học khiến hắn thừa nhận mọi đau khổ.

Mà hắn không hận cậu, hắn đóng vai là nam chính thật thiếu gia, ôn nhu, chân thành.Hắn cảm thấy cậu đáng thương vì vậy luôn khuyên nhủ cậu, cậu cảm thấy hắn rất phiền, rất giả tạo, vì vậy một tay đẩy hắn xuống.Nơi đó là cầu thang, hắn cứ như thế mà ngã xuống.Không!!!Trái tim cậu như ngừng đập, trong kí ức lại hiện lên một hình ảnh có một thiếu nữ tóc đen kéo lấy hắn.Cả hai không sao.

Nhưng hành vi Cố Yêu khó được chấp nhận vì vậy cậu bị đuổi học, mà Cố Nhã rốt cuộc từ bỏ cậu, bắt đầu yêu đương với thiếu nữ đó.Là như vậy sao?

Như vậy hình ảnh cái bàn chứa hoa cúc đó là của ai, thiếu nữ đang tưởng nhớ cho ai thế.Nhưng nếu như kiếp trước là một quyển sách, một quyển sách tràn đầy giả dối và mộng tưởng.Như vậy cuốn sách này là do ai viết?[Thanh niên mặc quần áo sạch sẽ, ngồi bên lan can, ánh mắt ôn nhu nhìn hướng mặt trời, nhìn về phía cậu mà cười, giọng hắn trầm ấm.

Nếu như chết đi mới khiến em tưởng nhớ, như vậy tôi muốn chết đi.] Cố Yêu bừng tỉnh lại, cậu đã trở lại trường học, ngồi trên cái bàn vẽ chằng chịt những từ ngữ xấu xa ấy.

Ánh mắt không khỏi nhìn sang Cố Nhã.Thanh niên mặt áo trắng, dáng dấp thẳng tắp, dường như cảm nhận được ánh mắt của cậu, hắn quay đầu hướng về cậu cười.Cố Nhã.[Tôi chết đi, khắc sâu vào linh hồn em.]...

Hậu trường.Tác giả run bần bật.Cục đen thui: lúc trước là ai bảo vệ bà, vì cái gì vừa chap sau bà liền dám cho thằng công khác đất diễn.

Thằng đó còn là tra công, bộ bà bị điên hả.

Tác giả: rộng lượng một chút, con là chính thất cũng là bạch nguyệt quang nha, với lại cốt truyện yêu cầu đây là văn np!Cố Nhã trà: được rồi đừng đánh tác giả ha, người ta sẽ luôn tôn trọng ngài mà chính thất ca.Cục đen thui: cút.

Tao không nhận!

Cố Lang sao mày im thin thít vậy, bả lấy suất diễn của mày cho Cố Nhã kìa.Cố Lang: chính thất ngài yên tâm, tui đang suy nghĩ xử đẹp bả đây....

Thật ra lúc đầu tui tính viết thuần thịt sau đó méo hiểu sao đống âm mưu làm tui tắt ý tưởng.

Giờ thông logic rồi.

Cảm ơn mấy bồ đã chờ.

Bạo chương.
 
[Song Tính/ Thô Tục/Np] Điều Giáo Dục Vọng
tập 28: nhân vật trong sách


Cố Yêu ngẩn ngơ một hồi lâu, cậu cảm thấy cổ họng nghèn nghẹn, hẳn là muốn nôn én.

Cậu cảm thấy chóng mặt, mọi thứ như xoay vòng cả lên.Một bạn nữ đỡ lấy cậu, tóc dài mái ngang, gương mặt hiền lành thuần hậu, là nữ chính."

Sắc mặt cậu không tốt lắm, cậu cần tớ đưa cậu vào phòng y tế không?"

Giọng nói ngọt ngào khiến người ta không khỏi buông lỏng cảnh giác.

Cậu cúi đầu, có gì đó không đúng.

Không biết có phải do mang thai hay không nhưng cậu cảm thấy đầu óc cậu đang trì trệ."

Cảm ơn nhưng không cần đâu."

Cậu nhẹ giọng đáp trả, nhưng không biết có phải ảo giác của cậu không, cậu như thấy được gương mặt của người trước mắt vặn vẹo lên, cái loại ngũ quan nhập thành một.

Khi cậu phục hồi tinh thần lại, cậu đã ngồi lại bàn học, những trò đùa ác ý vẫn tiếp tục tiếp diễn thậm chí có phần nặng nề hơn.Dưới học bàn được tặng những con chuột chết, bị lãnh bạo lực, chế giễu.

Cố Yêu giương mắt nhìn.

Trên cái bàn đột nhiên xuất hiện bình cúc hoa trắng."

Là ai đặt vậy?"

Không có bất kì ai trả lời.

Cậu nhìn bình bông cúc trắng ấy chằm chằm.[Nó... không phải giành cho cậu.]Cố Yêu ngồi xuống, Ngọc Huệ bước vào, cô đứng bên cạnh Cố Yêu.Không biết từ lúc nào lớp học đã không người, tựa như thế giới này chỉ có cậu,và cô vậy."

Cậu có tin vào vận mệnh không?"

Cậu không trả lời.

Huệ vuốt nhẹ mái tóc dài của mình thì thào nói."

Tôi thì tin đấy.

Tôi là người đã đặt bình hoa cúc trắng lên bàn của cậu.

Nhưng tôi không có ác ý."

Cậu vẫn nhìn cô, Huệ cũng không cần cậu trả lời."

Tôi thích thầm Cố Nhã, là rất thích, nhưng dường như anh ấy thích cậu, thích tới nỗi không màng bất cứ thứ gì.

Nhưng tôi cảm thấy vốn không nên như vậy, giống như tôi là nữ chính, anh ấy phải thích tôi."

Huệ cười, nụ cười như khóc."

Nghe có nực cười không chứ, nữ chính, nam chính cứ như thể tôi là nhân vật trong sách ra vậy.

Tôi không cam lòng, nhưng tôi lại không kiềm chế được cảm xúc này."

"Mọi thứ vốn dĩ phải rất yên ổn, kịch bản vốn dĩ không phải như thế... vì cái gì nó lại thay đổi?"

Đúng vậy... vì cái gì?Là do cậu thay đổi phần diễn của mình sao?

Nhưng cậu chỉ là khát cầu sự yêu thương, cậu có làm gì sai?

Cố Yêu không hiểu.

Cậu cảm thấy tội lỗi với người con gái trước mặt, cô so cậu còn vô tội, cô cái gì cũng không rõ.

Nỗi đau đớn không rõ mỗi ngày dằn văt lấy cô, cô lại có tội gì?Ai đã tạo ra quyển sách này?[Khi con người ta chết đi... thường dẫn đến các loại mong ước.]Đáp án đương như gần ngay trước mắt cuốn sách trên bàn đã trắng xóa chữ.Cô ấy rời đi, cũng khuyên cậu rời đi.[Cuốn sách này là bi kịch, bánh quay vận mệnh mang theo sự nghiền nát.]Lời cô ấy nói tựa như giống lời của một người mà cậu đã từng quen.[Vận mệnh là không thể xoay chuyển.]Phòng học chỉ có mình cậu, cậu bước trên đường trở về nhà, nhìn lên bầu trời đêm nay vẫn không mưa.Dường như trên bầu trời luôn bị mây đen che phủ như vậy.Cố Yêu về tới nhà, ngồi trên ghế Sopha là Cố Ưu.

Nhìn thấy cậu Cố Ưu liền lao ra đón, hắn thay đổi hoàn toàn từ khi cậu trở nên ngoan ngoãn, chăm sóc cậu từng chút một.Nhưng như vậy thì sao chứ, Cố Yêu rũ mi dày, nhắm mắt lại trong đầu lại hiện lên tiếng đứa bé khóc."

Kiếp trước cơ thể tôi không phải người song tính... thế giới này vốn không phải như vậy."

Vì cái gì lại trở nên như thế.

Cố Ưu ánh mắt tối tăm, hắn bất lực khi cảm giác cậu càng ngày càng xa, hắn phẫn nộ vì điều đó.

Hắn bật thốt ra một câu.[Điều đó như em mong muốn.]Như tôi mong muốn sao?Cố Yêu lại một lần nữa chìm vào mộng cảnh, nơi này hết sức quen thuộc.

Nơi có chiếc búa cùng trái tim đầy xiềng xích.

Cây búa vung một cái thật cao rồi đập mạnh xuống.Một tiếng coong đầy chói tai, hình ảnh một sợi dây xích đứt lìa.

Theo gió thoáng qua, một cuốn sách với một cái bìa thật cũ nát, với một cái tên thật tầm thường hiện ra trước mắt.[Ước mơ mọi người đều hạnh phúc]Ký tên _ quái vật....Tui có hứng viết dí cốt truyện rồi, khó xen thịt được lắm nhưng mà hẳn không khiến mọi người thất vọng đâu.
 
[Song Tính/ Thô Tục/Np] Điều Giáo Dục Vọng
tập 29: nút thắt


Cố Yêu lại lần nữa tới trường học, gần đây cậu gần gũi với nữ chính hơn, Huệ.Huệ rất ít nói, cô ấy là một con mọt sách, thường ngày đều chỉ gặp nhau ở thư viện.

Ở bên cạnh cô, cậu cảm thấy mình có thể nói ra bất cứ bí mật gì.Huệ dừng lại, cây bút đang ghi trên sách chợt khựng lại khi nghe cậu đặt câu hỏi."

Nếu như đàn ông có con thì sao?"

"Cậu có sao?"

Huệ hỏi lại.

Cậu cũng sững sờ không phải khi nghe câu hỏi này mọi người sẽ ngạc nhiên và cảm thấy vớ vẩn, cũng có người nghĩ tới tương lai.Nhưng Huệ lại hỏi, cậu có sao?Huệ đã biết điều gì ư?"

Tôi... có."

"Cậu muốn nó không?"

"Tôi không biết."

Sau đó Huệ trầm mặc thật lâu, đột nhiên nói ra một câu."

Dù cho có trở thành một kẻ ác, tôi sẽ không làm hại trẻ con."

"Ý cậu là sao?"

Huệ không nói, Cố Yêu không biết sau khi cậu rời đi, Huệ lật ra đằng sau cuốn sách, trong đó chi chít cách chết của cậu.

Huệ vuốt ve từng trang sách, rồi hôn lên.Cố Yêu cảm thấy chợt lạnh.

Cố Nhã nhìn cậu.

Lúc này không biết vì sao hắn đã không quan tâm bất cứ thứ gì, có vẻ gấp gáp.Hắn không để tâm đến bất cứ ai, bế cậu lên đầu gối của hắn, từ từ nâng niu tóc cậu, hôn phớt lên môi, ánh mắt thâm tình mà sâu thẳm."

Tôi không cho phép em rời xa tôi."

Hắn cảm nhận được gì sao?

Cố Yêu không biết, cậu cảm thấy xấu hổ khi phải ngồi ở tư thế này.

Mọi người đều đang nhìn, nhưng cậu cũng sợ hãi sự trừng phạt của hắn.Cứ thế tin đồn hai người yêu nhau lan khắp trường, việc này không đúng với cốt truyện.Theo cốt truyện nam nữ chính nên yêu nhau rồi mọi thứ sẽ trở về bình thường.

Nhưng việc bọn hắn có suy nghĩ biến thái với cậu sẽ có cách nào thay đổi sao?Cố Yêu cùng Huệ bưng sách cho lớp, khi đi ngang cầu thang cậu đột nhiên khựng lại, nơi đó từng có người ngã xuống.[ Trong mọi tình tiết của một bộ truyện.

Những tình tiết nhỏ có thể thay đổi còn những nút thắt thì không.

Vì thế nơi đó phải có người ngã xuống.]"Cậu hận tôi lắm đúng không?

Hận tôi vì đã đặt bình hoa cúc lên bàn học của cậu."

Huệ đột nhiên nói.

Cậu giật mình ngay lập tức phản bác."

Tôi không có!"

Huệ đột nhiên cười lớn, cười chảy nước mắt, giọng nói như điên như khùng."

Nhưng tôi hận cậu, đồ đồng tính biến thái, Cố Nhã phải là của tôi, đây là vận mệnh an bài.

Là cậu cướp lấy Cố Nhã của tôi."

"Huệ, cậu làm sao vậy?"

"Đừng gọi tên tôi!

Đồ quái vật, đồ đàn ông mắc chửa."

"Huệ!"

Cố Yêu đôi mắt đều đỏ lên, cảm xúc phập phùng, cậu cảm thấy đoa như đâm vào tim, cậu đã tin Huệ.Mà Huệ bây giờ lại ở trường học nói ra bí mật của cậu như vậy, cậu cảm thấy có rất nhiều người đang nhìn mình đang bàn tán mình.Mà lúc này Huệ ở bên cậu, ma xui quỷ khiến cậu vươn cánh tay ra, đầu óc cậu lại hiện lên hình ảnh cậu từng đẩy Cố Nhã.

Cậu hoàn hồn thu tay lại nhưng tiếng Huệ cười nhẹ.

Cô bước lùi một bước, cứ thế mà ngã xuống.

Không một ai kéo lấy cô, cô cứ thế lăn xuống từng bậc, từng bậc, từng bậc cầu thang một.Mọi âm thanh bàn tán tắt hẳn, sự im lặng đến nghẹt thở, mà chảy dài nhiễm đỏ bật cầu thang.[Cậu ta giết người rồi.]Cố Yêu nhìn tay của mình không thể tin nổi, mà hành động này vừa lúc bị Cố Nhã nhìn thấy.Tựa như vận mệnh an bài."

Em ấy không có làm thế.

Cố Yêu, em giải thích đi."

Âm thanh Cố Nhã vang lên, Cố Yêu nhìn Cố Nhã, ánh mắt của Cố Nhã mang theo nỗ lo lắng, Cố Yêu tựa như tìm ra một chỗ dựa cậu muốn giải thích."

Em không có..."

Nhưng đối diện với ánh mắt của mọi người thậm chí ngay cả với ánh mắt của Cố Nhã.

Cậu đều nhìn rõ được sự không tin trong đó.Rõ là không tin, vậy yêu cầu cậu giải thích làm gì?"

Mau mau, đưa Huệ vào bệnh viện, còn cậu ta thì tính sau."

"Đúng vậy..."

Âm thanh mọi người hối thúc nhau bỏ đi, đỡ Huệ.

Chỉ còn cậu và Cố Nhã đứng ở đó.

Cố Nhã nắm lấy tay cậu, như thể dù cả thế giới có vứt bỏ cậu, hắn vẫn sẽ luôn ở bên cậu.Trong mắt tràn đầy quan tâm dịu dàng và lo lắng.

Nhưng Cố Yêu lại bật cười."

Anh vui chứ?

Anh thành công rồi."

"Em nói gì vậy, Cố Nhã."

"Anh nhớ tới kí ức kiếp trước đúng không?

Tôi đã cảm thấy lạ khi anh mặc kệ tôi và Huệ quen nhau, như thể anh biết mọi thứ sẽ xảy ra."

Cố Yêu cười nói, nụ cười rất tự nhiên như đang nói hôm nay bữa ăn sáng rất ngon vậy."

Cố Yêu... tới tôi em còn không tin sao?"

Giọng nói run rẩy, tràn đầy đau khổ, ánh mắt buồn bã nhìn cậu đầy trách cứ.Cố Yêu nhìn đôi mắt ấy trong lòng đắng nghét.

Bởi vì cậu nhớ bình hoa cúc trắng đó là dành cho ai rồi.Hình ảnh máu chảy đầy đầu, cổ vặn qua một bên, mặt trợn to, vẫn cười cho đến trước lúc chết.Là anh...

Cố Nhã.Nơi đây là một quyển sách, kiếp trước cũng là một quyển sách.Mà hiện thực một người thanh niên đã vô cùng yêu cậu, vì cậu sợ hãi mang tiếng đồng tính đã trốn tránh trách nhiệm mà Cố Nhã là người lãnh hết hậu quả ấy.Bị bắt nạt nhưng vẫn không bỏ cuộc, vừa dũng cảm lại ôn nhu kiên trì theo đuổi cậu.

Thậm chí trở thành thế thân vì cậu.

Yêu đến hèn mọn.

Nhưng cậu như cũ không động lòng.Cuối cùng là một cái hất ra, hắn liền ngã xuống vực sâu vạn trượng.

Thanh niên mặt một chiếc áo sơ mi trắng, tới khoảng khắc cuối cùng vẫn ôn nhu nhìn cậu."

Rốt cuộc trong đôi mắt em cũng có tôi."...

Tác giả: Cố Nhã, mời lãnh cơm hộp.[cơm hộp tiếng lóng dùng để chỉ người đã hết vai hoặc là vai diễn đã chết]Cố Nhã: vứt đi, tôi vẫn còn suất diễn.

Tác giả: ... mi tự thêm à?

Cố Nhã: bà sẽ thêm cho tôi thôi.

Tác giả: ngón giữa chỉ thiên....

Nay ba chương, ngày hai chương nhe.
 
[Song Tính/ Thô Tục/Np] Điều Giáo Dục Vọng
Thông báo


Tui mới được nhận việc, nay đi phỏng vấn, mai đi làm.

Hồi hộp quá viết không ra, hứa bù sau.
 
[Song Tính/ Thô Tục/Np] Điều Giáo Dục Vọng
em chỉ cần nghe lời chúng tôi


Đem ánh sáng chiếu vào, đau đớn đến tột cùng, hơi thở tựa như bị băng vải quấn chặt, ngay cả thở đều không ra hơi.Khi biết thế giới này là giả tạo, bản thân mình thực sự chỉ là nhân vật trong tiểu thuyết, hơn nữa còn không thể nào thoát khỏi được vận mệnh.Như vậy người bình thường sẽ làm gì?Cố Yêu ở khoảng khắc kia, phát điên.

Ở trong đầu cậu, cậu từng lần đều sẽ nhớ ra, sau đó lấy một cách chết bi thảm mà rời đi.Không thể thay đổi.

Mà tất cả đều bắt đầy bởi vai chính.

Chỉ vì bọn họ là vai chính còn cậu là vai ác.Vì thế cậu phải chịu tình cảnh bi thảm này.

"Đừng chạm vào tôi!"

"Tôi biết tất cả đều là âm mưu của các anh, lừa gạt tôi như thế nhìn tôi như còn cừu trong tay các anh.

Anh vui lắm chứ gì?

Cút đi!"

"Em phát điên cái gì vậy?"

"Anh đừng lừa gạt tôi.

Tôi nhớ ra rồi!

Chúng ta đều đã chết!"

Cố Yêu muốn chạy đi, giờ phút này cậu cảm thấy thế giới này tràn đầy giả tạo, trời không bao giờ nắng, cũng không bao giờ mưa.

Vĩnh viễn là âm u cùng mây mù.Những con người không có mặt, những tiếng rầm rì bên tai không bao giờ dứt."

Cố Yêu!"

Một tiếng hét đến khàn cả giọng vang bên tai, gương mạt đến mờ mịt."

Cố...

Lang?"

Hắn ôm cậu vào lòng, giờ phút này cậu lại không cảm nhận được hắn hơi ấm.

Không thấy được hắn mặt.Nhưng cậu vẫn như cũ thiếp đi.

Vì sao ở cạnh hắn cậu lại cảm thấy được an toàn.Cậu bị đuổi học.Tội danh là đẩy bạn học xuống cầu thang.

Cậu được bọn họ lái xe chở về nhà, tinh thần của cậu quả thực rất thất thường.

Mặc dù bọn họ đều ra sức dỗ dành cậu.

Chính là trong đầu luôn có một cái gì đó kêu gào.

Bụng càng lúc càng to, Cố Yêu dù ho đã chuẩn bị tâm lí nhưng vẫn không khỏi khiếp sợ.Đứa trẻ này là sai lầm, hắn là đàn ông.Không... nó không phải...Cố Yêu bắt đầu nôn nghén, cả người kiệt quệ, điều này khiến cậu thực sự sợ hãi.Mà những người đó cũng không buông tha cho hắn.

Đến đêm một bàn tay thô to trườn vào lớp áo mỏng, xoa lấy vần vú, từng tiếng vang chụt chụt.Thiếu niên kiềm nén tiếng nức nở, thút thít cầu xin, đôi lại là từng cặp mắt đỏ bừng.Thiếu niên cổ họng ngậm lấy cự vật thô to, bên dưới cũng ngậm một cái.

Gương mặt đỏ bừng, thân thể dù mang thai càng thêm trắng nõn yêu kiều....

Cố Yêu hận chết bản thân, hắn không biết những ngày như thế này khi nào mới kết thúc, lúc này hắn gặp một người.

Bà ta là người hầu nhưng khi thấy hắn lại nhào lên nhận hắn là con.Cố Yêu trơ cả người ra, ở kiếp trước cậu chưa từng gặp qua người này, nhưng khi thấy bà cậu hoàn toàn không cảm thấy xa lạ.Người đàn bà với bàn tay thô to, làn da nhăn nheo.

Bà ta kể khổ.

Nói rằng từ khi còn nhỏ vì nhà quá khổ quá đói nên mới đem cậu tráo đổi với nhà giàu, mong cậu có cuộc sống hạnh phúc.Nhưng việc bà ta làm khiến chồng bà ta hoài nghi rằng bà ta ngoại tình vì thế li hôn bà.

Bà càng khổ, hiện tại bà muốn cậu giúp đỡ bà.Cố Yêu im lặng nghe, bàn tay bà ta nắm chặt cậu không buông, trong mắt lại chất chứa khinh thường.Quái vật...Trong đầu cậu một lần nữa xuất hiện từ này.

Giờ khắc này, trái tim của Cố Yêu dường như bị bóp nghẽn....

Cậu ở trong phòng của Cố Nhã đọc sách, nơi này chất chứa rất nhiều sách nhưng không biết vì sao một cuốn sách cổ tích kì lạ lại rơi vào trong tầm mắt của cậu.Triết lí cổ tích.Cổ tích luôn có những cái kết đẹp, mọi người luôn được hạnh phúc và chỉ có vai ác là đau khổ.Nhưng vở kịch nào cũng có sự kết thúc, sự kết thúc thường được kết thúc bằng đám cưới và tiếng bọn trẻ ra đời.Như vậy khi đó vai diễn vai ác sẽ kết thúc."

Em đang đọc gì thế, cổ tích à?"

Một người ôm lấy cậu từ sau lưng, giọng nói có chút nghịch ngợm, hắn đam mê mà hít sâu mùi hương từ bờ vai của cậu.

Cố ưu."

Em...đúng...

đúng vậy..."

Cố Yêu rũ mắt, cũng không biết từ lúc nào cậu trở nên nhút nhát sợ hãi.

Cố Ưu cười cười, bàn tay quen thuộc mà rờ xuống cái lồn múp còn kẹp dương vật giả của cậu.Một tiếng bóc một cái kéo ra, lập tức nhét cái của mình vào.

Bọn họ lại cứ như thế, dâm loạn trong một không gian sách cổ kính.Mà Cố Yêu nước mắt chảy dài, còn Cố Ưu thực sự ham mê hôn lên từng giọt nước mắt của cậu.Cũng không biết từ lúc nào càng nhiều bàn tay hơn....

Thời gian cứ thế trôi qua mà trong đầu của Cố Yêu nhiều hơn một tín niệm.Nếu tiếng đứa trẻ khóc chào đời, lại là sự kết thúc cho chính mình, thế cũng không tồi.Thời khắc bị đưa lên bàn mổ, đối mặt với từng cặp mắt đáng sợ.

Từng cơn đau thắt từng cơn truyền đến, đau như muốn chết đi sống lại, vụn vỡ từng đợt.Mồ hôi rỉ đầy đầu, không kiềm được mà la thét.

Nước mắt dường như đã cạn, sợ hãi chiếm lấy.Đau quá... thực sự đau quá...Lúc này hít thở cũng là một dạng tra tấn, đầu đứa bé lòi ra, như xé rách nửa người, trước mắt cả không gian như nhuộm đẫm màu đỏ.Tiếng khóc nho nhỏ vang lên.Là kết thúc rồi sao?Cố Yêu muốn nhắm mắt lại, chỉ là cổ họng truyền đến thứ tanh tanh ngọt ngọt.Vị thuốc ám ảnh này khiến cậu không thể nào quên được, thứ thuốc khiến cậu không thể ngất đi dù có đau đớn thế nào.Giờ đây nó lại duy trì sự sống của cậu.

Nhưng cậu muốn chết.Bàn tay muốn đẩy ra, nhưng đối mặt với ánh mắt chất cứ của bọn họ."

Còn con thì sao?

Em định bỏ nó đi à?"

Cậu không rõ là ai nói, người đó nắm lấy cằm cậu khiến cậu uống hết thứ thuốc đó.Dạ dày cuộn trào lên, nước mắt tưởng chừng như đã cạn thế mà lại chảy ra.Là cậu ích kỉ... cậu có lỗi với con...Nhưng cậu thực sự muốn chết... cậu quá mệt mỏi... loại mệt mỏi đến từ trong linh hồn....Cố Yêu bắt đầu trầm mặc, Cố Thịnh dẫn cậu đi khám nói rằng cậu bị trầm cảm sau sinh.

Hơn nữa còn là loại nặng.Cậu đứng trơ ra, hoảng loạn, cậu không muốn thừa nhận bản thân có bệnh.

Nhưng lúc này trong phòng chỉ có cậu và Cố Nhã hắn đột nhiên lên tiếng kể cho cậu một câu chuyện.Giọng hắn trầm ấm từ tốn"Có một cậu bé nghèo luôn khát cầu sự giàu sang, bởi thế cậu ta luôn mơ mộng sống trong một lâu đài vàng và có người yêu thương cậu ta.Bởi vì qua mức khát khao cậu ta bắt đầu huyễn hóa nó ra, khiến mọi thứ trong sự thật càng gần trong mộng.Cậu bé nằm mộng càng nhiều, trong mộng cậu ta có tất cả nhưng cậu ta lại cảm thấy trống rỗng.Cậu ta bỗng nhiên muốn về với hiện thực, nơi có căn nhà nhỏ nhưng lại ấm áp.Nhưng cậu ta lại không trở lại được, cậu ta bắt đầu phát điên hủy hoại căn nhà vàng, người cậu ta yêu, cậu ta xé rách tất cả.Đến cuối cùng cậu ta vẫn trống rỗng.

Đứa bé ấy là em."

Cố Yêu nghe mà run lên từng đợt.

Cậu muốn phản bác.

Nhưng lại không phản bác được.Bởi vì cậu cho rằng thế giới này là giả, là một cuốn sách, bởi vì trời luôn âm u, bởi vì không có mưa.

Lại bởi vì cậu kiếp trước là đàn ông nhưng bây giờ lại là song tính.Nhưng nếu thế giới này là giả, vì sao cậu lại có thể sinh con.

Là cậu bị điên sao?

Sự thật này như một cái tát vang trời khiến cậu không cử động nổi."

Không... tôi không có bệnh..."

Giọng nói của cậu thật sự yếu ớt, gần như là giọng hơi.

Cố Nhã lại gần vỗ về cậu.

Hắn không nói gì chỉ âm thầm như thế.Nhưng chính thái độ đó lại là thái độ bao dung với người bệnh.

Là cậu thực sự bệnh sao?"

Vậy vì sao các người đối xử với tôi như vậy?"

"Chúng tôi chỉ muốn chữa bệnh cho em.

Em chối bỏ thế giới, lúc nào cũng muốn rời đi, tự hại bản thân, vì thế chúng tôi chỉ có thể giam em lại một chỗ."

Cố Thịnh nói."... chúng tôi biết sinh ra là song tính quả thực là ác mộng với em nhưng em bệnh càng ngày càng nặng, chúng tôi nghĩ chỉ có đứa con chào đời từ trong bụng em mới khiến em nhận thức thế giới này."

"Là chúng tôi... xin lỗi em..."

Dối trá đều là odosi trá.

Cố Yêu hoảng loạng cậu muốn nhào ra ngoài nhưng mọi thứ đều là một khoảng rộng trắng.Cậu thực sự bị điên sao?

Có lẽ... như vậy liền có thể giải hích được những gì cậu đang thấy.Cậu thực sự bị điên... tôi bị điên...

Hahaha...Như vậy cái gì là đúng.Cái gì là sai?Là song tính luôn phải nghe lời, phục tùng, sinh đẻ.Vì thế cậu mới chán ghét sao?

Cậu sợ hãi là song tính, vì thế mới chối bỏ sao?

"Tôi... tôi bây giờ nên làm gì?"

Cậu mê mang nhìn bọn họ.Một bàn tay cầm lấy lồn non của cậu khẽ thì thào."

Em chỉ cần nghe lời chúng tôi."...Happy end.Xạo chóa đó đời nào tui để mấy ôg công sống yên như vậy.Lúc đầu tui định nghỉ viết bộ này.

Xóa acc rồi.Bởi vì tuo dc nhận vào một công việc BTV vô cùng quý giá.

Nó mà lòi ra quá khứ này tui chết đẹp.Nhưng mà lương tâm còn ít khiến tui lấp hố.

Lấp xong hố nay tui lập nick khác viết nghiêm túc.
 
[Song Tính/ Thô Tục/Np] Điều Giáo Dục Vọng
thịt mặn mòi


Thế giới này rốt cuộc như thế nào?

Là thật vẫn là trong mộng.

Từng cái bàn tay lại mang theo độ ấm, thế sao không trung như cũ mang theo màu đen.Thiếu niên sờ lấy đôi mắt mình, con ngươi mang theo sự mờ mịt, mê man cùng thống khổ.Từng ngày, từng ngày một...Không muốn tin thế giới này là thật, lại không có cách nào chứng minh nó là giả.Tựa như là một bài toán lại không có đáp án tiêu chuẩn.Là thật thì sao?

Mà giả thì như thế nào?Nếu nó là thật thì thế giới tàn nhẫn như vậy, liệu có đáng sống?Rồi những gì hắn đã làm, tựa như một tên hề, đóng vai một vai ác chỉ vì muốn rời đi thế giới này....

Mỗi ngày những âm thanh khác nhau lại truyền vào tai một nội dung, đùng suy nghĩ nhiều thêm, hay cứ lắng nghe anh, dựa vào anh.Tôi sẽ cho em tất cả.

Chúng tôi đều yêu em....

Nhưng như thế nào gọi là yêu?

Khi bàn chân không biết khi nào đã quỳ xuống, dựa vào bên hông đàn ông.Khi cổ họng lúc nào cũng phải khép mở.

Thần hồn, lí trí, hơi thở đều không thuộc về chính mình.Bụng lúc nào cũng bị chứa đầy và nhô lên.Luôn có bàn tay mò mẫm da thịt.Luôn có đôi môi hôn hít vào trong.Luôn có một cây gậy cắm vào.Bên trong luôn bị nhồi đầy...Đây là yêu sao?

Đây là hạnh phúc sao?...

Cố Yêu mờ mịt, từ khi sinh con, cậu chỉ có thể ở trong nhà, quần áo cũng không được mặc, nếu như chồng yêu thương cho phép, thưởng cho thì mới mặc những bộ đồ thiếu vải.Hơn nữa vì tinh thần thất thường nên cũng không được thấy con.

Cậu cũng không muốn thấy con nhìn thấy bộ dạng này của cậu.Mặc dù song tính là như thế, ở thế giới này địa vị của song tính rất thấp, các chồng của cậu rất yêu thương cậu mới kết hôn với cậu.Chứ bình thường song tính chỉ có chủ nhân không có chồng.

Thường là cái bồn cầu chứa tinh, máy đẻ.Còn cậu không những cưới được mấy ông chồng đẹp trai khoai to, lắm tiền còn đặc biệt yêu chiều cậu.Mặc cho cậu nghèo, thậm chí còn bị điên.Cậu là song tính được tất cả song tính khác ngưỡng mộ.

Nhưng cậu không vui...Cậu không muốn cuộc sống giam cầm này....

"Em rốt cuộc muốn thế nào?

Vì sao em lại luôn tìm cái chết..."

Cậu không dám nhìn vào mắt của Cố Ưu, hắn đang rất phẫn nộ."

Em không có..em chỉ muốn ngủ..m" cố yêu lí nhí nói.

Một tiếng choang xuống, lọ thuốc rơi xuống đất kèm theo tiếng hừ lạnh của Cố Ưu."

Muốn ngủ?

Yên giấc ngàn thu thì có!

Có ai một lần muốn ngủ liền uống 10 viên thuốc như em không?

Nếu không phải tôi phát hiện kịp..."

Giọng hắn run lên vì sợ hãi, hắn không ngờ cậu luôn tỏ ra ngoan ngoãn là vì tê mỏi bọn hắn."

Xem ra chúng tôi không nên để em một mình, dù sao em cũng có nhiều chồng, mỗi người chia ra một ngày để giám sát em."

"Không..."

"Em nói cái gì?"

Cố Ưu ánh mắt hình viên đạn liếc qua, Cố Nhã thì có thể cắn môi chịu đựng.Kể từ đó cậu ngay cả khoảng không gian cho riêng mình cũng không có.

Bọn hắn có vẻ cũng rất giận vì thế mà trừng phạt cậu.Cậu trở nên giống các song tính khác, mất đi quyền làm người, chỉ có thể quỳ bò ở dưới đất chờ chủ nhân bắn tinh vào cơm mới được ăn.Sinh hoạt vốn thấm đãm tình dục nay càng trở nên càn quấy.Dương vật giả nhét lồn non mỗi giờ mỗi khắc đều đổi thành dương vật thật.Mỗi ngày tỉnh dậy là một con cặc được ngâm trong lồn non.

Mỗi buổi sáng đều cương cứng sau đó bị đè ra hiếp một lần bắn đầy bụng coi như bữa sáng.Sau đó chồng sẽ bế vợ bị bắn sình bụng đi toilet, dùng nút chặn để bịt lỗ lồn cho tinh dịch khỏi chảy ra, sau đó liền đút cặc vào lỗ sau đái ào ào vào.Coi như là đít lẫn lồn đều được ăn no.

Sau đó sẽ bế vợ đi làm nghĩa vụ của mình.

Vợ không cần đi chỉ cần banh háng ra, chống sẽ vừa bế vừa địt vợ.Nước dâm vợ rải đầy sàn coi như lau nhà, mấy ông chồng đều thích mùi vợ dâm.

Sau đó sẽ đặt vợ lên bệ bếp, một tay nắm lấy eo địt vợ, một tay bóp vú vợ để vợ xịt sữa cho uống.Uống xong mấy ông chồng trước khi đi làm sẽ đè vợ ra làm tình tập thể.

Khiến vợ bị đụ như mang thai, bữa trưa cũng không cần ăn.

Ông chồng ở nhà sẽ tiếp tục địt vợ.Nếu có công việc thì để vợ trên đùi, vừa làm việc vừa ngâm cặc.Các ông chồng rất yêu thương vợ mình, địt vợ cả ngày như vậy khiến vợ điên không có sức lực nghĩ quẩn làm quẩn....

Miếng thịt cuối cùng đó.

Sau tui tạt máu chó vào đầu rồi end truyện.Tui quay xe mấy người ko đoán được đâu hahaha.

Xách cái quần lập acc mới, vứt bỏ quá khứ đầy ô óe này đây.

Hahahaah.
 
[Song Tính/ Thô Tục/Np] Điều Giáo Dục Vọng
Sóng gió


Cố Yêu vô thức.

Ở đa số thời gian cậu bị tình dục khiến cho không nghĩ được gì nhưng cao trào nối tiếp cao trào.

Cơ thể gày càng nhạy cảm lại là một loại thống khổ.Chân tay cậu lúc nào cũng bủn rủn, thần kinh cậu lúc nào cũng căng chặt.

Nhưng cậu lại không thể chết đi.Cậu cầm lấy con dao, tựa như muốn đâm xuống lại không cách nào hak thỉ được.Trong bụng lại có một đứa con khác.

Cuậ lục tủ đồ.

Nơi đó có một viên thuốc.Cậu run tay cầm nó lên.Quả nhiên bị hất xuống.

Một cái tát đau điếng vào mặt cậu.Cậu ngã sõng soài xuống đất.Bật cười.

Co ro.

Ôm lấy đầu.Đây là yêu... sao?...Cậu không thể khống chế sinh mệnh mình, chỉ cần có dấu hiệu phản kháng, bọn họ sẽ đem đứa trẻ uy hiếp cậu.Nó là sợi dây trói buột cậu, cậu muốn tổn thương nó.

Lại không dám.Cậu từ bỏ, cậu hoàn toàn phục tùng.

Từ trong linh hồn thôi miên bản thân.

Mọi thứ đều là bình thường.Cậu dần tin rằng đó là yêu, mặc cho cậu vô cùng đau đớn cậu vẫn nhoẻn miệng cười.Cậu lừa được chính mình, cũng lừa được bọn hắn.Bọn hắn cũng bắt đầu cười, càng đối cậu dịu dàng.Bọn họ thực hiện lời hứa.

Chỉ cần cậu ngoan ngoãn.

Ngay cả ánh sao trên trời bọn họ sẽ tìm cách hái xuống cho cậu.Nhưng cậu cần những thứ này sao?Đột nhiên, một bóng người xuất hiện trước mắt cậu.

Người này đã rất lâu, rất lâu rồi mới xuất hiện."

Cố Lang... làm sao bây giờ anh mới tới... em nhớ anh nhiều lắm..."

Cậu gào khóc trog lòng người nọ, van xin người nọ mang cậu rời đi.Người nọ kéo lấy tay cậu, cậu dường như rời đi cách nơi này càng ngày càng xa.

Rời đi tiếng khóc của trẻ con.Con đang khóc.

Cậu muốn quay đầu lại.

Người nọ nắm chặt tay cậu, giọng nói khàn khàn.

"Đừng nhìn lại."

Cố Yêu chân đất mà chạy đi, đôi giày đều không mang đi trên đường, bọn họ lướt đi rất nhanh qua con đường.

Đột nhiên cậu thấy ngồi ở đó là một bà lão.Bà lão nhìn cậu mà cười."

Số mệnh... số mệnh..."

Cậu ngẩn người ra, một tiếng còi xe kêu inh ỏi, hình ảnh gương mặt của Cố Lag hiện ra, thế mà lại là một gương mặt giống Cố Thịnh như đúc.Ánh đèn lao đi trên đường, chỉ chút nữa thôi...Két... một bàn tay kéo lấy cậu về sau ôm cậu vào lòng.Nước mắt hắn chảy xuống, giọng nói kiềm không được sợ hãi."

Hóa ra... em vẫn lừa tôi,... em lại nhìn thấy hắn sao?"

"Tôi... thật sự... rất hận hắn..."

Cố Yêu ngẩn ra, câu vô thức nhìn vào mặt kính đối diện, nơi đó không có người nào.

Chỉ là trong mắt cậu lại có một người nằm đó.Hắn mặc một bộ áo sơ mi rộng thùng thình, mái tóc hơi ngã màu vàng, lúc nào cũng mang theo nụ cười nghịch ngợm ngã vào trong vũng máu.Hắn nhìn cậu bằng cặp mắt đầy xin lỗi."

Tôi vẫn là... không thể...

đưa em đi..."

Là ảo mộng sao?

Ngay cả hắn cũng là ảo mộng sao?Nhưng cậu đã có ký ức với hắn từ lúc còn rất nhỏ, rất nhỏ."

Anh ấy là thật phải không?

Khi em nhắc đến anh ấy các anh cũng..."

Cậu nói rồi im bặt, từng hình ảnh hiện lên trong đầu óc, Cố Lang khác thường, nghịch ngợm, dễ giận, hoàn toàn không giống người nhà họ Cố.Không một ai chủ động nhắc đến Cố Lang, chỉ khi cậu nhắc đến.

Cậu không muốn nghĩ nữa nhưng Cố Thịnh đã không muốn tiếp tục giấu bí mật này.Giọng của hắn ồn ồn vang bên tai, réo rắt ôn tồn nhưng lại tựa như cây búa đập vào đầu cậu."

Là chúng tôi diễn cho em xem... chúng tôi sợ em thừa nhận không nổi."

"Không... anh ấy là thật... là thật..."

Cố Yêu liên tục lẩm bẩm, trong mắt cậu Cố Lang là sự cứu rỗi, hắn luôn xuất hiện những lúc cậu đau khổ nhất, hỏng mất.

Xoa dịu cậu.Nhưng bây giờ ngay cả hắn cũng không còn.Hắn muốn mang cậu rời đi nơi này.

Dù cho bản thân mình phải biến mất đi chăng nữa."

Anh ấy là thật mà..."

"Chúng tôi mới là thật, chúng tôi yêu em."

Cố Thịnh nói.Nhưng mà Cố Yêu lại bỗng bật cười, đôi mắt trong suốt như nhìn rõ hết thảy.

Lúc này cậu yêu mị như một con hồ yêu.

Giọng gió vang bên tai, khe khẽ lại tựa như từng mũi đao ghim vào trong lòng Cố Thịnh."

Đúng vậy, nhưng tôi không cần tình yêu chó má của các anh."

Cố Yêu rõ ràng đang cười, lúc này cậu triệt để điên rồi.Cũng giải thoát con quái vật từ sâu trái tim của cậu.Một âm thanh từ sâu thẳm trái tim mang lại, một bóng đen xuất hiện mờ ảo từ đằng xa.[Em vốn là một quái vật, cần gì từ chối, cần gì giả làm người.]Đúng vậy, cần gì giả làm người.

Vốn không có thất tình lục dục, ngay cả sự đáng thương khấn hèn của những con người này khi khát cầu yêu, cậu cũng không cần nhìn tới.Biết không?

Quái vật kì thực giống thần minh nhất.Bởi vì đều không có tình.

Cũng không cần tình."

Tôi sẽ không để em rời khỏi tôi..."

"Vậy sao?

Thử đi."

Cố Yêu liếm liếm môi, đôi mắt híp lại nhìn kẻ trước mắt....

Thụ thức tỉnh, kì thực đã có dự báo trước rồi.

Tui viết chap đầu nghĩ chap cuối mà.

Yên tâm có đầu có đuôi.

Đuôi to nữa là khác chỉ là to quá nên hơi rối.
 
[Song Tính/ Thô Tục/Np] Điều Giáo Dục Vọng
Kết của thụ


Cố Yêu phát điên, xiềng xích nơi trái tim đã vỡ, khiến cậu hoàn toàn nhớ về trước kia.Cậu là một con quái vật, điều này có nghĩa cậu trời sinh thiếu hụt cảm xúc, không hiểu buồn vui, không biết giận đau.Đối mọi thứ tương đối trì trệ, lại đối với máu tươi cùng cái chết tương đối nhạy cảm.Vì thế rất tự nhiên cậu bị mẹ ruột vứt bỏ.

Cậu trở thành người hầu nhà họ Cố từ khi còn rất nhỏ.

Mà nhà họ Cố chỉ có ba anh em, một người gọi Cố Lạc, Cố Ưu cùng với Cố Lang.Cố Thế là con riêng thân phận cũng không khác người hầu.

Trầm mặc, yên tĩnh.Cố Ưu thì như một ma đầu, tinh nghịch láu cá.

Cố Lang thì vui vẻ lạc quan.Biến cố phát sinh, ngày đó Cố Ưu rủ cậu và Cố Thịnh đi vào núi.

Chỉ là không ngờ lại bị bắt cóc.

Cố Thịnh đánh lạc hướng bọn họ giúp cậu và Cố Ưu, Cố Thế chạy đi.Chỉ là không ngờ bên trong có gián điệp.

Cố Thế bán đứng bọn hắn, chỉ có Cố Ưu là chạy thoát.Trong lúc cậu chờ người tới cứu cậu, thì không ngờ việc thả Cố Ưu trốn thoát lại là một âm mưu khác.Hóa ra Cố Thế cùng người phụ nữ là mẹ ruột của cậu đã chuẩn bị một người thay thế.Người đó chính là Cố Thịnh, Cố Thịnh có gương mặt giống y như đúc với Cố Lang, tính cách âm u lại rụt rè.Mà lúc này những người kia cho cậu một lựa chọn.Giết Cố Lang, che giấu cho thân thế Cố Thịnh.Cố Yêu không đồng ý, liền chịu từng hồi từng hồi tra tấn, mà ở phút cuối cùng, Cố Lang thế mà tự mình nguyện ý."

Ít nhất... em phải sống."

Thiếu niên nắm lấy tay cậu, để con dao cứa vào cổ.

Mà ở khoảng khắc ấy, quái vật sinh ra tình cảm.Máu chảy đầy tay, ánh mắt ấy, hơi thở đang vơi đi ấy, khắc sâu vào linh hồn, kèm theo đó là cảm giác hối hận.Khi cảm giác ấy còn mịt mờ, Cố Yêu nhìn Cố Thịnh sợ tới mức khóc nức nở, run lẩy bẩy.Mà Cố Ưu lúc này cũng chạy trở về, nhìn thấy cảnh này kích động đến ngất đi, thường xuyên có bệnh mà mất đi kí ức.Mà từ lúc này một lời nói dối được dệt ra, Cố Thịnh là thật thiếu gia, Cố Yêu là người che dấu cho điều đó.

Không biết có phải để che giấu cho cảm giác tội lỗi này mà Cố Yêu thường xuyên coi Cố Thịnh thành Cố Lang làm hắn dường như chết chìm trong sự ôn nhu của cậu.Tựa ảo mộng.Mỗi lần thức tỉnh chỉ là cặp mắt lạnh băng không chút cảm xúc nào của cậu khiến hắn không thể nào chịu nổi.Hắn bắt đầu chống đối, trở thành người thừa kế của tập đoàn, muốn cậu không thể rời đi hắn.Mà Cố Yêu thì sao, nếu như hắn không chịu phối hợp liền tìm một người khác đi.Người này chính là Cố Nhã.

Cố Nhã là một học sinh bình thường, học hành không giỏi, nhưng cực kì thích Cố Yêu.

Trở thành vật thế thân của cậu.Thay áo sơ mi trắng, cười hồn nhiên, thẹn thùng đi theo sau.

Nhưng vẫn là bị vứt bỏ.Trong một lần níu kéo, ở trước mắt cậu tự sát.

Thiếu niên liền nhuộm đẫm màu đỏ, tựa như người đó.Cố Yêu đột nhiên cảm thấy sợ hãi, cậu dần dần sinh ra càng nhiều cảm xúc, càng trở nên giống người, không tự không chế.Cũng có thể nói, quái vật muốn trở thành người.Từ ngày đó trở đi, sinh hoạt của cậu trong đời thật lại trở nên bình đạm, cậu một bên trở thành tiểu thuyết gia, khắc họa từng câu chuyện mà ai cũng hạnh phúc.Một bên trở thành tên sát nhân giết người, cậu nhận ra chỉ cần giết người bản thân liền có thể nếm được càng nhiều cảm xúc.

Đầu tiên là người cha ruột đã từng tham gia vụ án bắt cóc ấy nay lại tới để tống tiền cậu.

Thứ hai liền là Cố Thế gương mặt bình đạm nhưng thật ra đã luôn yêu thầm cậu.

Hắn dùng dao tự sát tạ tội xin cậu tha thứ.Tuy nhiên ở khoảng khắc cậu chưa tìm được mục tiêu tiếp theo, thì một bàn tay từ sau lưng nhẹ đẩy cậu.Bóng dáng đó không ai khác chính là Cố Thịnh."

Như này... em sẽ luôn nhớ đến tôi."

Tiếng còi xe inh ỏi, cậu bị xe đâm chết.Quái vật đã chết, lần nữa sống lại lại ở trong cuốn sách của nó.Lần này hoàn toàn có được những gì bản thân muốn, hoàn toàn trở thành người, ghen tỵ, tức giận, xấu hổ, tủi nhục.

Khát cầu đến vặn vẹo yêu thương đều được thỏa mãn.Những linh hồn bị tàn hại cũng xuyên theo.Cuốn tiểu thuyết thật giả thiếu gia đáp ứng mong muốn của mỗi người lại tựa hồ ám chỉ mọi thứ.Cố Thịnh, Cố Thế, tựa hồ trừng phạt việc năm đó khiến bọn hắn nếm trải cảm giác đau khổ làm thế thân.Cố Nhã, luôn trách móc cậu tựa như ban thưởng cho hắn việc không cảm xúc, không có cảm xúc sẽ không yêu, sẽ không bị cậu tổn thương.Chỉ có một người luôn mịt mờ tồn tại.

Cố Lang.

Hắn như một ý niệm mơ mơ hồ hồ, được tạo ra bởi cậu, không có thật.Một thế giới chỉ có thể kết thúc khi mọi người hạnh phúc ngày càng trở nên vặn vẹo vì lòng tham vô đáy của các linh hồn.Muốn chiếm đoạt cậu, muốn ăn tươi nuốt sống cậu.Muốn cậu quỳ dưới chân.Thế giới bị vỡ nát lại tái lập, ngày càng trở nên chân thật.Các linh hồn không hài lòng mà cứ tái lập cái kết.Thế giới xuất hiện song tính nhân, quái vật biến song tính....

Cố Yêu nhìn thế giới này đã hoàn chỉnh, dù cậu có là chúa sáng thế đối với thế giới này đã không thể can thiệp.Mà một lần nhớ lại tất cả, cậu là chúa, nhưng cũng là quái vật.

Đều không có tình cảm.Bởi thế đối với bọn họ dù đê hèn vẫn là tàn nhẫn cậu vẫn hoàn toàn không quan tâm.Thời gian cứ thế trôi qua, Quái vật quen thuộc mà lộ ra nhu mềm.

Ở bọn họ bảo vệ mà một lần nữa bước ra ánh sáng.Ở lúc này con đường trở nên vắng lặng.

Cậu ngồi trên xe lăn đã khóa bánh nhìn dòng người qua lại.

Mà ở con đường đối diện, liền có một cái bóng đen.Hướng cậu mà cười.[Vận mệnh đến nơi này, ngài nên ngừng chân nghỉ ngơi][Nơi vận mệnh bắt đầu, cũng sẽ là nơi nó kết thúc.]Bánh xe lăn lúc này đột nhiên tự lăn, lăn trên đường, bóng xe vụt qua.Cố Thịnh cầm lấy cây kem, nó rơi xuống đất.

Đôi mắt đã có nếp nhăn mở to, cả người ngã quỵ xuống đất....EndPhiên ngoạiCố Yêu mở mắt ra, lại lần nữa trở về trong không gian, một người khoác áo choàng lên vai hắn.Là cục đen thui.

Cậu cười cười:"Cố Lang, cực khổ anh."

Cố Lang, cục đen thui hừ lạnh, bên cạnh còn có một Cố Lang ngốc nghếch, sờ sờ đầu.Cục đen thui là linh hồn đã chết của Cố Lang ở thế giới trước, vốn rất thanh thuần nhưng bởi vì luôn bất lực nhìn cậu trở thành vai ác từng lần từng lần chết đi mà hắc hóa, cuối cùng bất chấp mọi thứ khiến cậu thức tỉnh bản năng quái vật.Mà cục bột trắng lại là khát vọng làm người của cậu, hắn vốn không phải Cố Lang.

Không mang theo linh hồn.

Hắn là tưởng niệm cậu đối với Cố Lang mà hình thành, ngăn cản cậu hóa điên.

Nhưng theo thế giới trở nên hoàn chỉnh hắn có cảm xúc của bản thân cũng bắt đầu yêu cậu.Ở khoảng khắc cuối cùng hắn chống lại sứ mệnh của bản thân, quyết định đánh thức cậu.Giờ bọn họ đã rời đi, những gì cậu nợ những người kia ở từng lần chết đi tra tấn cũng trả sạch hết.Cậu bây giờ liền phủi sạch mông mà bỏ đi, để bọn người kia ở từng hồi, từng hồi luân hồi mà thống khổ."

Lát nữa liền có một buổi gặp mặt với Lâm thần, ngài có muốn đi không?"

"Lâm Dư ý hả, dù sao cũng rảnh, đi."

Cậu một bên dắt cục lông đen, một bên dắt cục bông trắng.

Sảng khoái mà rời đi....

Mỗi công 1 phiên ngoạiVốn muốn viết dài hơn nhưng lười rồi.

Lúc đầu lập thế giới cho hoành tráng vào.Nói đơn giản dễ hiểu, thụ là tác giả, thế giới thật là người ko cảm xúc, chết đi xuyên sách thành vai ác do bản thân viết.

Vì cảm thấy có lỗi nên viết thành điều kiện kết thúc truyện là mỗi người đều hạnh phúc.Kết ban đầu tức là thế giới mà thụ viết là nam chính hạnh phúc cùng nữ chính.

Mà thụ là vai ác nên bị ngược lên bờ xuống ruộng.Nhưng mấy anh công thằng nào chịu cái kết này, nên thế giới một lần nữa lặp lại, và đi theo hướng mấy thằng công muốn.Ai dè ép thụ quá, thụ thức tỉnh.

Tui đào hố sự thật từ mấy chương đầu với ngoặc vuông á nên cũng không máu chó quá đâu ha.
 
Back
Top Bottom