[BOT] Wattpad
Ban Quản Trị
- 25/9/25
- 83,240
- 0
- 0
[Song Tính/H] Cãi Lỗ
Q2-3: Jaeyoung hẹn gặp Seol nói chuyện
Q2-3: Jaeyoung hẹn gặp Seol nói chuyện
Mấy ngày qua thời tiết bỗng nóng lên dữ dội.
Jinseong càu nhàu, than rằng liệu Hàn Quốc có còn mùa xuân và mùa thu nữa không khi thời tiết thay đổi đột ngột thế này.
Mệt mỏi vì cái nóng, Jinseong lục lọi góc phòng khoa lôi ra cái quạt máy phủ đầy bụi và cắm điện.
Nhấn nút cấp hai, cánh quạt chưa lau chùi xoay tít, bụi bay mù mịt.
Gã ho sặc sụa rồi vội vàng tắt quạt."
Không, mẹ nó.
Lau quạt cái coi."
Yeonwoo liếc nhìn Jinseong, bật cười khẽ.
Cậu quay lại cuốn sách đang đọc lật trang, nhưng Jinseong vẫn lầm bầm, bắt chuyện."
Này, thằng khốn Yeonwoo."
"?"
"Tháng Năm mà bật điều hòa thì có quá không?"
"Nóng thì bật thôi có gì đâu."
"Đúng không?"
Jinseong bắt đầu tìm kiếm điều khiển máy điều hòa, thậm chí còn ngân nga một giai điệu.
Mò mãi mới thấy nó nằm chỏng chơ trong góc ngăn kéo bàn, gã hớn hở nhấn nút nguồn.
Nhưng chẳng hiểu sao, điều hòa chẳng có phẳn ứng gì.
Gã đập đập điều khiển, nhấn nút mạnh bạo nhưng vẫn vô dụng.
Chắc hết pin rồi."
Đệt mẹ!"
Quạt hỏng, giờ điều hòa cũng thế, Jinseong bực mình phát cáu.
Trời nóng đã đành, sao mấy cái máy móc đều tệ thế này."
Thật là.
Hết pin điều khiển thì phải mua sẵn chứ!"
Phì phì, Jinseong thở hồng hộc bốc hỏa.
Yeonwoo nhìn cảnh đó, cuối cùng khép sách lại.
Cậu đứng dậy, cầm điều khiển tivi bình tĩnh tháo pin ra lắp vào điều khiển điều hòa.
Nhấn nút nguồn, điều hòa đang ngủ đông rên lên, khởi động.
Nhưng do lâu không vệ sinh, mùi mốc lan khắp phòng."
Ồ.
Ha Yeonwoo."
Trong khi Yeonwoo trở lại chỗ ngồi và cầm sách lên, Jinseong di chuyển tới trước điều hòa, tận hưởng luồng gió mát, vẻ mặt mãn nguyện."
Này.
Sao dạo này không thấy Park Jaeyoung đâu?
Mày biết gì không?"
Khi Jinseong nhắc đến Jaeyoung, Yeonwoo khựng lại một chút nhưng rồi lật sách, đáp hờ hững."
Không rõ."
"Không, hôm qua tao nhắn mà nó đọc không rep.
Thằng khốn."
"Vậy à?"
"Trường cũng không thấy mặt.
Liên lạc cũng bơ.
Có chuyện gì à?"
"Rồi cũng sẽ liên lạc thôi."
"Này.
Mày đúng là thằng khốn.
Bạn biến mất mà không lo à.
Nói chuyện kiểu gì thế."
"Nó là con nít đâu.
Tự lo được."
Yeonwoo đứng dậy.
Nhìn cách cậu ta lục lọi túi sau, có vẻ như cậu đang ra ngoài mua thuốc lá.."
Ơ?
Đợi tao."
Jinseong chạy theo.
Bước chân nặng nề, cả hai đến khu hút thuốc, châm lửa dưới cái nắng chói chang."
Này.
Ha Yeonwoo."
Không hiểu sao, Jinseong nhìn Yeonwoo đang rít thuốc rồi thở khói, giọng nghiêm túc bất thường.
Giọng gã lần này nghiêm túc khác hẳn thường ngày.
Yeonwoo nghiêng đầu ra hiệu."
Tao từ lâu đã thắc mắc một chuyện."
"Chuyện gì?"
"Sao mày ở ký túc xá?"
"Nói gì thế?"
"Không ý là.
Thật lòng nhìn cách mày tiêu tiền hay những thứ mày dùng, cứ như con nhà siêu giàu.
Ở ký túc xá thấy kỳ kỳ."
Yeonwoo cười khẩy trước câu hỏi vớ vẩn.
Không thấy lý do để trả lời, cậu đưa thuốc lên miệng, nhưng Jinseong không buông tha, tiếp tục gặng hỏi."
Này.
Khai thật đi.
Nhà mày chắc cũng giàu ngang nhà Park Jaeyoung đúng không?
Kiểu nhà quyền lực, sợ lộ danh tính nên không nói ở trường."
"Hôm nay mày nói chuyện nhảm mà công phu phết nhỉ."
"Đệt.
Đừng có đùa."
Yeonwoo không đáp, dụi điếu thuốc vào gạt tàn.
Tay kia vò đầu Jinseong rồi quay lưng bước đi."
Này!
Không định nói thật à?"
Jinseong còn cầm điếu thuốc chưa hút xong, hét lên.
Yeonwoo không buồn ngoái lại, chỉ đáp."
Hút nhanh rồi vào.
Nóng."
Cứ thế, Yeonwoo bước tiếp.
Jinseong ở lại một mình, ngậm điếu thuốc còn cháy lẩm bẩm."
Đúng là thằng khốn.
Đúng là làm màu."***Cùng thời điểm đó, Seol ngồi đối diện một nữ sinh mặc đồng phục cách nhau bởi chiếc bàn.
Anh đang làm công việc gia sư bán thời gian mỗi tuần một lần.Nữ sinh đang giải bài tập Seol giao thì đột nhiên đặt bút xuống bàn đánh cạch.
Seol đang giám sát ngạc nhiên nhìn cô bé, và cô lên tiếng càu nhàu."
Ai ôi, nóng quá.
Thầy.
Thầy không nóng à?
Như lò hấp ấy."
"Nóng à?
Nóng thì bật điều hòa đi."
"Vậy ạ?
Chờ em chút, thầy."
Trong lúc cô bé đứng dậy tìm điều khiển điều hòa thì Seol thản nhiên cầm tập bài kiểm tra trước mặt.
Anh đang kiểm tra xem có làm đúng không thì nữ sinh đã bật điều hòa xong và quay lại chỗ ngồi ngay.
Nhìn Seol đang đặt lại tập bài trước mặt cô, cô nói bằng giọng pha chút nũng nịu:"Thầy.
Hôm nay nóng quá, em không có hứng.
Nghỉ một hôm thôi được không?"
"Tuần có một buổi mà đòi nghỉ."
"Nhưng mà.
Nóng thế này..."
"Đã bật điều hòa rồi.
Lát nữa sẽ mát."
"Không, thầy.
Sao thầy cứng nhắc thế.
Thầy lúc nào cũng vậy hả?"
"Im nào."
"Cái gì cũng bảo im.
À, thầy.
Tính thầy thế này nên không có bạn gái chứ gì?
Đúng không?"
"Chẳng biết."
"Nói nhanh đi mà.
Thầy có bạn gái không?"
"Giải xong hết đống bài này thầy sẽ nói."
"A, thật là.
Thầy nói gì thế."
Miệng bĩu dài ra, cô bé cầm bút lên.
Trắng là giấy, đen là chữ.
Nhìn tập bài tập khó hiểu, cô lại vò đầu bứt tai.
Đúng lúc, một âm thanh quen thuộc vang lên từ phía Seol.Ting.
Tiếng thông báo từ ứng dụng nhắn tin khiến Seol liếc nhìn điện thoại trên bàn.
Tên người gửi chỉ là một dãy số, chắc không phải bạn bè.「Đàn anh, có rảnh chút không?」Seol định bấm vào thông báo đang hiện trên màn hình khóa thì nữ sinh đã nhanh tay giật lấy điện thoại và đọc to tin nhắn."
Đàn anh, có rảnh chút không...?
Oa.
Cái này chắc là con gái.
Là hậu bối nữ đúng không thầy?
Phải không?"
"Em đừng có quậy."
Seol vươn tay giật lại điện thoại từ tay cô bé.
Còn chưa kịp nghĩ xem ai lại gửi tin như vậy, cô bé đã vớ được chuyện thú vị nên cứ thao thao bất tuyệt."
Ô oa. em tưởng thầy khô khan nên không có duyên với con gái.
Hóa ra hot phết ha?
Đúng là đẹp trai có khác.
Đẹp trai làm hết mọi việc.
Đúng không thầy?"
"Giải bài xong chưa?"
"Thì... trước khi hết giờ gia sư hôm nay... chắc..."
"Hôm nay không giải xong thì không hết giờ đâu."
"A, gì vậy.
Thầy.
Làm gì có chuyện thế!"
"Thay vì nói nhảm thì giải thêm một bài đi.
Thế nào?"
Càu nhàu.
Cô bé vừa lầm bầm vừa cúi vào tập bài, còn Seol kéo thanh thông báo trên điện thoại xuống.
Thì đã thấy thêm một tin nhắn nữa đến trong lúc anh vừa thao tác.「Là em Jaeyoung đây」Lúc này Seol mới nhớ mình chưa lưu số Jaeyoung.
Dù sao chuyện lưu số là phụ, nhưng tại sao cậu ta lại đột ngột liên lạc, Seol đang định nhắn gọn lại thì ngay lập tức một tin nữa bay tới.「Giờ anh đang ở đâu?
Em đến đón, mình gặp chút nhé」Dù thắc mắc sao Jaeyoung muốn gặp nhưng Seol không có kế hoạch gì sau giờ gia sư nên không từ chối.
Anh nhắn giờ về và địa điểm dạy, hắn trả lời đã hiểu."
Thầy.
Thật không phải con gái ạ?"
Cô bé vẫn chưa chịu thua, hỏi tiếp.
Seol thở dài."
Xin lỗi nhé.
Là hậu bối nam."
"Ôi trời.
Gì thế!
Sao hậu bối nam lại nhắn kiểu đó?
'Đàn anh, có rảnh chút không?' Cứ như hẹn hò ấy."
"Chắc có chuyện muốn nói."
"Xì."
"Thôi.
Giải tiếp đi.
Không thì phải thức khuya đấy."
"Vầngg..."
Tiếng bút sột soạt vang lên.
Sự tĩnh lặng phủ xuống căn phòng đến mức nghe rõ cả tiếng điều hòa chạy.Khi trời sẩm tối, Seol rời nhà học sinh thì thấy một chiếc xe đỗ bên kia ngõ.
Dù chưa thấy xe Jaeyoung bao giờ anh đã đoán ngay đó là xe hắn.
Bởi ngay cả ở khu nhà giàu thế này cũng hiếm khi thấy một chiếc siêu xe như vậy.
Anh đã nghe nhiều về chiếc xe xịn của Jaeyoung."
Đàn anh."
Seol bước tới, cửa xe mở, Jaeyoung bước ra."
Gì thế.
Cậu đến sớm à?"
"Không ạ.
Em vừa tới."
"Vậy à?"
"Lên xe đi.
Mình đi chỗ khác."
Có lẽ do thói quen lịch sự, Jaeyoung tự tay mở cửa ghế phụ cho Seol.
Seol nhíu mày thấy không cần thiết, nhưng Jaeyoung thản nhiên vòng về ghế lái và ngồi xuống như không có gì xảy ra."
Em sẽ đi xa chút, được không?"
"Gì?
Định đi đâu?"
"Muốn nói chuyện ở chỗ yên tĩnh một chút."
Chuyện gì mà phải đi xa để nói trong yên tĩnh.
Seol còn chưa kịp thắc mắc rằng mình với hắn thân đến mức ấy từ bao giờ thì chiếc xe đã nổ máy ầm ầm.
Chiếc xe với động cơ hạng đầu gầm lên, bắt đầu lăn bánh.
Chẳng mấy chốc đã rời khu nhà sang trọng, băng ra đường lớn.Chiếc xe chở hai người rời ngoại ô Seoul, đi khá xa.
Ban đầu Seol còn bực bội, không biết đi đâu, nhưng rồi ngủ thiếp đi vì cơ thể mệt mỏi từ những lần quan hệ liên tục.
Đến khi tới nơi, vì Seol vẫn chưa tỉnh nên Jaeyoung phải ngồi chờ một lúc.Phải một lúc sau Seol mới mở mắt.
Anh lồm cồm ngồi dậy, ngó ra ngoài cửa kính thì thấy toàn một khung cảnh tối tăm, heo hút.
Không biết đây là đâu, anh hoảng hốt thì Jaeyoung bên cạnh lên tiếng."
Anh dậy rồi à?"
Seol trả lời bằng một giọng khá khó chịu."
Gì thế?
Đây là đâu?"
"Không cách Seoul bao xa đâu ạ."
"Không phải.
Sao lại đến đây?"
Đang nói, Seol chợt lờ mờ nhận ra có điều gì đó không ổn.
Không bình thường chút nào.
Ai lại đưa người ta đến một bãi đất trống hoang vắng không bóng người để nói chuyện chứ?"
Rốt cuộc là có chuyện gì muốn nói?"
Giọng Seol sắc lạnh."
Đàn anh."
"Nói đi, nhanh lên.
Rồi quay về Seoul ngay."
"..."
"Nói nhanh đi cơ mà?"
Do dự, Jaeyoung mở miệng.
Giọng hắn nghiêm túc hơn bao giờ hết."
Anh với Ha Yeonwoo... từ bao giờ thế?"
Trong thoáng chốc, mặt Seol méo xệch.
Anh định buông một câu "thằng điên này nói vớ vẩn gì", nhưng một ý nghĩ lướt qua khiến anh im bặt.
Bị phát hiện rồi.
Bị phát hiện mất rồi.
Hẳn là cái đêm Jaeyoung ngủ ở ký túc, lúc đó hắn đã nghe thấy anh và Ha Yeonwoo quan hệ với nhau.Ngày hôm sau.
Và hôm sau nữa.
Jaeyoung không lộ vẻ gì nên anh tưởng không bị phát hiện, hóa ra không phải.
Jaeyoung chỉ là đang tránh mặt.
Đang tránh né anh, một tiền bối đáng ghê tởm dâng thân cho đàn ông."
Đàn anh."
"Park Jaeyoung..."
"Nói thật đi.
Em muốn biết."
"..."
Đầu óc Seol rối bời.
Có nên chối rằng không phải như thế không?
Giờ còn gì để chối?
Cậu ta nghe hết rồi.
Nên thừa nhận đến đâu?
Mà ngay từ đầu cậu ta đã nghe được đến đâu?
Biết mình có âm đạo không?
Nếu nghe hết lúc mình quan hệ, chắc chắn biết.Jaeyoung nhìn Seol đang run rẩy, mặt cắt không còn giọt máu, đến mức không nói nổi một lời, ánh mắt hắn có một dư vị khó tả.
Cho thấy lý do hắn mở lời không phải để nắm thóp mà uy hiếp, cũng không phải để dồn ép Seol.
Hắn muốn thuyết phục Seol.
Bởi không muốn anh bị bọn khốn đó lợi dụng.
Và hắn muốn... giữ Seol cho riêng mình."
Nếu đàn anh không nói, để em nói tiếp.
Đàn anh, ra khỏi ký túc xá đi.
Em sẽ tìm chỗ cho anh."
"..."
"Đàn anh cũng đâu có muốn mối quan hệ đó.
Bị ép buộc thôi.
Đúng không?
Vậy nên ra khỏi đó đi.
Em sẽ giúp..."
"Thằng điên."
Seol cắt lời, giọng sắc như dao."
Đàn anh..."
"Cậu là gì mà đòi giúp tôi?"
"Em không có ý đó..."
"Đừng tỏ ra cao thượng.
Chuyện này không đến lượt cậu xen vào."
"Đàn anh."
Cậu biết gì chứ.
Seol nuốt nghẹn những lời muốn thốt ra."
Đàn anh..."
Seol thấy lòng tự trọng bị chà đạp, khó chịu đến muốn phát điên.
Không chỉ vì bị phát hiện quan hệ với đàn em.
Mà còn vì ánh mắt thương hại rẻ tiền của Jaeyoung lúc này khiến anh ghê tởm."
Đàn anh.
Đừng như vậy, nghe em nói chút."
"Không.
Tôi chẳng có gì để nói với cậu cả."
Anh vội tháo dây an toàn đang vắt ngang ngực, mở cửa xe rồi bước ra ngoài.
Dù không biết đây là đâu, anh chỉ muốn thoát khỏi tên điên này, nhưng Jaeyoung lao ra khỏi xe từ phía sau túm lấy tay anh."
Đàn anh.
Anh đi đâu?"
"Tôi bảo không có gì nói với cậu."
"Không.
Đừng giận, nghe em nói.
Đàn anh, em thật ra."
"Buông ra!
Thằng khốn!"