[BOT] Wattpad
Quản Trị Viên
- Tham gia
- 25/9/25
- Bài viết
- 121,938
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
[ Song Tính, Cao H, Np] Ngoan Thì Bị Thịt
XVI: Tìm thấy
XVI: Tìm thấy
Thế rồi Khương Hoài biến mất giữa biển người sau cuộc gọi cuối cùng của Tôn Trạch.
Mười sáu tuổi cậu đến nhà họ Tôn, hai mươi hai tuổi cậu xách va li rời đi với nỗi sợ tương lai sẽ phải chung sống với cả ba người đàn ông trẻ có, già cũng có.
Tây Bảng, Kinh Trạch hay là cha dượng nói không thích thì không phải nhưng ngày ngày tháng tháng phải ăn một lúc ba cây cặc bự thì không được.
Giữa lúc sợ hãi nhất, cậu không suy nghĩ gì mà chạy đi.Thời gian trước Khương Hoài làm bảo bối của ba người đàn ông kia, cậu dư dả không ít vì Tôn Trạch hay Tây Bảng chi tiền không tiếc tay.
Cậu cầm thẻ ngân hàng của mình trong tay, nhìn ngôi nhà bản thân đã sống suốt sáu năm rồi đi mất dạng.Tôn Trạch, chú nhỏ và Tây Bảng không một ai tìm thấy cậu.
Có người nói chủ tịch Tôn lúc nào cũng trong trạng thái u ám, lại có người nói hắn lục tung cả thành phố cũng không tìm thấy người đâu.
Chú nhỏ và Tây Bảng cũng chung số phận, tìm một lần tìm suốt 4 năm trời nhưng cái bóng của Khương Hoài cũng không thấy.Khương Hoài rời đi không lâu sau đó, Tôn Trạch cùng mẹ Khương đường ai nấy đi, hắn không phải người bạc bẽo chia cho cô ta không ít tiền bạc làm vốn.
Mẹ Khương không có gì là không thoả mãn, ngược lại còn có ý ngỏ làm bạn, Tôn Trạch không từ chối vẫn giữ liên lạc để tìm cậu.Chính Khương Hoài cũng không rõ sao ngày đó lại đi vô tình như vậy, khi đi xa rồi cậu mới trải qua cảm giác đêm nhớ Tôn Trạch, ngày nhớ Tôn Trạch.
Cậu nhớ đến ngứa ngáy khó chịu nhưng không muốn lại giống như trước kia nên cắn răng ở lại, cậu mở một trang web thiết kế riêng nhờ số tiền đó, mọi thứ khó khăn nhưng không lâu sau đó dần đi vào ổn định.Bốn năm sau, Khương Hoài không nhịn được nhớ nhà nữa nên mới quay lại Đại Lục.
Lẽo đẽo dưới chân cậu là một cục bột nhỏ đáng yêu, ba tuổi vài tháng.
Thằng bé kéo tay cậu.- Ba nhỏ, ba nhỏ đi nhanh lên.Khương Hoài đặt tên ở nhà cho nó là Đậu Đậu, thằng bé rất kháu khỉnh đáng yêu, cả ngày được bọc trong chiếc áo khủng long xanh sương mềm mại, cái mặt ló ra trong áo cực kì đáng yêu.
Chẳng cần ai nói cũng biết thằng bé là con của ai, cậu cảm thấy thật khó nói, nếu gặp mặt thì Tôn Trạch là ông nội hay là bố của Đậu Đậu?
Cậu lắc đầu không nghĩ nữa dù sao thì cũng không gặp lại.- Ba đâyy rồi, chúng ta đi thôi.Đậu Đậu rất hào hứng được về nhà bà nội, cậu cũng như vậy cho đến kia nghe thấy tiếng nói chuyện của mọi người tại bữa tiệc, cậu không thích nơi đông người thì mẹ Khương đã gọi lại.- Hoài Hoài đi đâu thế kia, con xem ai cũng đến này.Tôn Trạch ngẩng đầu trên tay vẫn còn miết dao lên miệng thịt bò áp tái chín, hắn giấu đi vẻ kích động nắm lấy dao, nở nụ cười với cậu.- Lâu lắm rồi mới thấy con, con trai.Khương Hoài bị một câu con trai nhấn mạnh doạ sợ, hắn muốn che đi Đậu Đậu nhưng rất nhanh đã bị phát hiện.- Em có con rồi?
Đã lập gia đình?Khương Hoài lắc không xong gật cũng không xong, cậu có con rồi nhưng không phải với người khác, đứa trẻ giống hệt Tôn Trạch cậu làm sao mà chối.
Khương Hoài cắn môi gật đầu cho qua ấy thế mà chọc cho Tôn Trạch ghen tuông phát điên.
Vì trời mưa và hắn cũng bị giữ lại nên đêm đó Tôn Trạch đã đè áp Khương Hoài vào trong máy giặt khi cậu đang cúi người tìm đồ cho Đậu Đậu.- Sao em dám có con với người khác?Tôn Trạch kéo quần ngủ của cậu ra đút nhón tay vào sờ lồn non, cậu cố chống khép chân rồi nhưng vẫn bị hắm cởi quần lót ra ụp mặt vào giữa hai khe huyệt.
Ngứa quá, cậu đã rất lâu rồi không được chạm vào đàn ông.- Ưm.. ha...