Tô Dục Giác ngủ hồi lâu, khi tỉnh lại đã không nhìn thấy Sở Minh Kỳ, không khỏi luống cuống vội vàng bò xuống giường.Trong viện có một vòng phù văn màu đỏ đậm, là trận pháp, một khi tới gần liền phát ra ánh sáng, tạo thành một lá chắn màu đỏ nhạt không cho người bên trong đi ra ngoài.Phù văn này được viết thô sơ chưa đủ tròn, còn không cho người ta ra ngoài, hẳn là bút tích của Sở Minh Kỳ.Nhìn xuyên qua lá chắn có thể thấy dây đằng đang ngo nghoe rục rịch bên ngoài, tới gần trận pháp sau đó trong nháy mắt lùi lại.Tô Dục Giác an tâm không ít, hắn có chút sợ đây đằng này, không phải sợ chết, chỉ là cảm giác dây đằng này quá mức dâm đãng, lại thích ăn tinh dịch của hắn.Chưa bao giờ thấy một yêu vật như vậy trong cổ sách, cũng không biết là thứ gì.Có thể kết luận chính là dây đằng này không có suy nghĩ của người, nếu muốn tu luyện thành hình người hẳn cần mấy trăm năm."
Dây đằng chết tiệt!"
Tô Dục Giác mắng vài câu, lúc đầu không muốn liên quan đến Sở Minh Kỳ, hiện giờ khen ngược, sợ là xả(?) không sạch sẽ.Người bị mắng Sở Minh Kỳ nghênh diện đi tới, trong lòng ngực hắn còn ôm trái cây, tay cầm theo thỏ và gà, "Ngươi hết bệnh rồi?"
Tô Dục Giác nhìn thấy thỏ và gà kia, oán trách nói, "Tốt hơn chút.
Ngươi không tìm mắt trận, bắt thỏ hái quả làm cái gì?"
"Ngươi không thể tích cốc*, tất nhiên là cho ngươi ăn, miễn cho ngươi chết đói trên giường còn ăn vạ ta."
Sở Minh Kỳ ở đất trống nhóm lửa, "Lại đây phụ một chút, đem da rửa sạch."*Chỉ việc người đi tu không ăn uống để chuyên chú tu hành - theo wiki"Ai nói ta không thể tích cốc, ta mới không đói chết, ngươi toàn nói bậy!"
Tô Dục Giác mới vừa nói xong liền đói bụng, ở trên giường hao phí thể lực so với tu hành còn mệt hơn, vẫn là ngoan ngoãn ngồi xổm xuống dùng nước rửa sạch thỏ và gà.Trên trấn không có người, Sở Minh Kỳ tìm một vòng vẫn không tìm được mắt trận, phát hiện trong viện có vật sống cùng cây ăn quả, dứt khoát mang về cho Tô Dục Giác.Hai người hợp tác đem thịt làm sạch, đặt trên lửa nướng, rắc muối lên.Tô Dục Giác không hiếm lạ loại đồ ăn này, nhưng hắn quá đói bụng, trong nhẫn trữ đồ đều là một ít đan dược ăn vặt không đủ để chắc bụng, xé xuống một cái đùi gà bắt đầu gặm.Thịt bị nướng vàng lên, da hơi mang chút màu tiêu, phát ra tiếng vang lách tách, mùi hương tản ra xung quanh, thịt chảy ra từng giọt dầu rơi xuống lửa làm khói đen bốc lên, lửa lại lớn hơn một chút.Sở Minh Kỳ dùng linh khí duy trì ngọn lửa, tay không ngừng quay thịt, "Ngươi đừng chỉ ăn, nghĩ xem mắt trận là cái gì?"
Tô Dục Giác ăn đến tay đầy mỡ, hắn phun xương ra, "Sao ta biết được, ngươi luôn nói ngươi lợi hại, tại sao không tìm được mắt trận?"
Sở Minh Kỳ muốn đem thịt trong tay ném người đang mắng, nhưng nghĩ đến vẫn không nên hành hung người bệnh, đành phải nói, "Ai biết phải dùng tới trận pháp, ta đi học mấy trò lợi hại, còn lại không biết, nào biết tìm mắt trận."
Hắn giống Tô Dục Giác, đều lười tu hành, nhưng do hắn có thiên phú hơn, học rất nhanh, chỉ học một chút bản thân thích.
Sau khi vào Thương Dương tông cũng có người dạy trận pháp với bùa chú, nhưng hắn ghét buồn tẻ nhạt nhẽo, chỉ học được một chút sao tìm được mắt trận.Nói tới trận pháp Tô Dục Giác cũng không hiểu gì, hắn cho dù có chuyên tâm cũng không học được, đành phải từ bỏ.
Nhưng mà hắn nhớ mang máng đây giống như mê trận, hẳn phải tìm mắt trận.
Tìm mắt trận có 50 cách, khi đó hắn ngủ nên một loại cũng không nghe được.Nếu có Lâm Ý Thu ở đây thì tốt rồi, tiểu tử kia học trận pháp rất được, nhất định có thể tìm mắt trận.Cũng không biết hiện tại Lâm Ý Thu thế nào, có phải lại không chịu nghỉ ngơi đàng hoàng.Kỳ quái, hắn vì cái gì lại nghĩ tới Lâm Ý Thu, lúc này phải nhớ lại cách tìm mắt trận!Tô Dục Giác thất vọng nói, "Ta cho rằng ngươi học rất giỏi, ai biết ngươi không cần học.
Hiện tại tốt rồi, chúng ta không biết tìm trận pháp ở đâu, làm sao ra ngoài đây."
Sở Minh Kỳ "Thiết" một tiếng, "Không phải phá một cái mê trận thôi sao, làm ngươi sợ tới mức này, qua chút thời gian nữa là ra ngoài được, gấp cái gì."
Tô Dục Giác bị cười nhạo, trong lòng không dễ chịu, "Tốt rồi, ngươi lợi hại như vậy, hiện tại đi tìm mắt trận đi!"
"Sách!"
Sở Minh Kỳ bỗng nhiên cảm thấy Tô Dục Giác lắm mồm, việc gì cũng không dễ chịu, vì thế muốn lấy lại đùi gà, "Ngươi không được ăn!"
"Ta liền ăn!"
Tô Dục Giác vội vàng đem đùi gà bảo vệ tốt, xoay người tránh sang chổ khác, cắn vài miếng, "Ngươi thật là xấu, khi dễ ta một đêm còn không cho ta ăn."
Nhìn tiểu ngu xuẩn này nói, Sở Minh Kỳ hắn giống như tội ác tày trời, rõ ràng hắn làm rất nhiều chuyện tốt.Sở Minh Kỳ đem một chân nướng xong ném cho Tô Dục Giác, "Nếu ngươi nói như vậy thì ăn xong liền trở về phòng cho ta tiếp tục khi dễ."
"Không muốn!"
Tô Dục Giác cầm đùi gà trốn xa, tức giận bất bình, "Phía dưới đều sưng lên, ngươi còn muốn xằng bậy!
Lát nữa ta muốn thoa thuốc, ngươi ở bên ngoài chờ đi, không được đi vào."
Từ lần bị Tạ Diễn đụ sưng âm hộ, hắn luôn đem thuốc mỡ bỏ vào trong nhẫn trữ đồ.
Hiện giờ vẫn còn bên trong, lúc này có thể dùng để giảm sưng.
Nếu không thoa, âm hộ sẽ bị quần lót chà đau."
Thoa thuốc, thoa thuốc gì?"
Sở Minh Kỳ ngu ngốc, hắn chưa từng nghe qua việc này."
Thì là... chính là..."
Tô Dục Giác lúc này có chút không nhiệt tình, nào nói ra miệng được, dứt khoát im lặng.Sở Minh Kỳ suy nghĩ trong chốc lát bỗng giác ngộ, giữ chặt tay Tô Dục Giác, "Tự ngươi làm rất phiền, hiện tại ta có ý tốt muốn giúp ngươi, chờ lát nữa ta thoa cho ngươi."
Tô Dục Giác muốn từ chối nhưng không di chuyển được, dứt khoát có lệ với hắn hai câu, đem việc này để sau, tạm thời không nhắc tới.Sau khi hắn vào nhà, Sở Minh Kỳ theo kịp, lại hung lại hống mà ép hắn cởi quần lót, lấy thuốc mỡ ra.Trên chiếc đùi trắng tuyết toàn là dấu răng, nơi này cất giấu hai mép âm hộ, ngày thường mềm mại khép kín, hiện tại sưng lên như như bánh bao, hồng đến diễm người, hơi hơi tách ra lộ một cái âm hộ sưng lớn, miệng âm hộ đều sưng đỏ, đáng thương co rúm, không khép lại được, chậm rãi ứa nước ra bên ngoài, mơ hồ có thể nhìn thấy quang cảnh bên trong.Không chỉ như thế, vú cũng bị nhéo sưng, hơi hơi phồng lên, bộ ngực trông như bồ câu non.
Quầng vú phiếm hồng, núm vú đã toàn toàn sưng lớn, hai bên eo sườn toàn là dấu tay xanh tím, bên cạnh rốn còn có dấu răng.Chỉ xem thôi cũng biết hắn bị ức hiếp quá thảm.Nhưng Sở Minh Kỳ lại nuốt nước miếng, vẫn cảm thấy bên dưới nóng, nhịn không được sờ soạng qua lại âm hộ nhỏ."
Ưm..."
Tô Dục Giác thở dốc một tiếng, muốn đem hai chân kẹp lại nhưng bị tách ra, đành phải run giọng, "Đau quá, đừng chạm vào nó."
Thật đáng thương, càng đáng thương càng muốn bắt nạt hắn.Sở Minh Kỳ nhẫn nhịn, "Ngươi ngoan một chút, ta sẽ không địt ngươi."
Tô Dục Giác sợ đau, chủ động ôm cổ Sở Minh Kỳ, vươn lên tặng hắn một nụ hôn dài nóng bỏng, nhỏ giọng xin tha, "Ta ngoan, ngươi đừng làm ta, được không?"
Sở Minh Kỳ nắm cằm hắn, hung hăng mà cắn môi dưới, "Ngoan bao nhiêu, hửm?"
Tô Dục Giác tiến vào lòng ngực hắn, giống như mèo nhỏ muốn sờ đầu, mềm mại cầu xin, "Rất ngoan, chỉ nghe ngươi."
Sở Minh Kỳ thật muốn đem hắn đè dưới thân chịch khóc, nhưng mà nhìn cái âm hộ này sưng đến đáng thương, vẫn là không nghĩ nữa.
Hắn cảm thấy bản thân rất rộng lượng, cũng không đem người chơi hỏng, vì thế ngồi xổm xuống dùng ngón tay giúp Tô Dục Giác thoa thuốc.Sau khi thoa thuốc có chút mát lên, cuối cùng thoải mái hơn chút.
Tô Dục Giác ngoài miệng cảm ơn Sở Minh Kỳ, trong lòng đã sớm đem hắn chửi mấy trăm hiệp, hận không thể đẩy ngã hắn, dùng đồ thọc nát đít hắn, cho hắn biết mình khổ bao nhiêu.Sở Minh Kỳ đáng chết, chờ khi ra khỏi bí cảnh nhất định sẽ nghĩ cách đối phó hắn!Sở Minh Kỳ ôm Tô Dục Giác vào ngực, nhịn không được cúi đầu hôn mấy cái, bỗng nhớ tới cái gì, "Ngươi ở trước mặt Tạ Diễn cũng dâm như vậy, dụ người địt?"
Tô Dục Giác kêu lên một tiếng, thầm mắng hắn vô sỉ, ngoài mặt vẫn nói, "Không có, ta mới không như vậy đối với Tạ Diễn."
Không hiểu sao Sở Minh Kỳ nghe vậy cảm thấy trong lòng thoải mái không ít.
Hắn cảm thấy Tạ Diễn cùng Tô Dục Giác chia tay thật tốt, nếu không hắn cùng Tô Dục Giác triền miên trên giường, sợ là Tạ Diễn muốn cùng hắn liều mạng.Âm hộ Tô Dục Giác tu dưỡng bốn ngày mới tốt hơn, mấy ngày nay hắn chỉ nghỉ ngơi rồi ăn uống, cũng không cần gác đêm, đều là Sở Minh Kỳ làm.Đến nỗi cách phá trận pháp cũng không cần hắn nghĩ, này đó đều là việc của Sở Minh Kỳ.Trận pháp bình thường tìm đã không dễ, huống chi đại pháp có thể chứa Hòe Ngọc trấn, chỉ có người thi pháp từ Nguyên Anh Kỳ trờ lên mới có cơ hội, đệ tử Trúc Cơ Kỳ càng đừng nghĩ tìm được.Hai người cũng không hiểu trận pháp như thế nào, không tìm mắt trận nữa, nghĩ biện pháp khác.Sở Minh Kỳ phỏng đoán ra ý tưởng, nhớ lại lúc trước, hẳn là đoàn hắn khí kia làm ra.Hắc khí thích nhắm vào Tô Dục Giác, đã qua vài ngày, hắc khí vẫn không có động tỉnh, dây đằng cũng tập trung ngoài pháp trận, không dám liều xông vào.Dây đằng không có thức người, hẳn là bị hắc khí bám vào mới có thể tác loạn, hiện giờ ở ngoài trận pháp không rời đi, nghĩ đến trên người Tô Dục Giác có thứ gì hấp dẫn chúng nó.
Giống như nơi có nhiều linh khí, có thể hấp dẫn hết đám người đi lập tông môn.Nhưng đoàn hắc khí này vẫn luôn không hiện thân, hắn nếu muốn Tô Dục Giác, hẳn là đã sớm hiện ra, lúc này không tới chắc đã gặp phải chuyện gì.Bên ngoài Hòe Ngọc trấn có rất nhiều đệ tử, có lẽ các đệ tử bị cuốn lấy mới không tiến vào được mê trận, những đệ tử này không chết hết, xem như chuyện tốt.Sở Minh Kỳ nghĩ tới nghĩ lui, vẫn muốn điều tra lại Hòe Ngọc trấn, tìm nơi yếu nhất của pháp trận, mỗi đêm ôm Tô Dục Giác đi ngủ hắn đều nghe mãi chuyện phá trận, phiền muốn chết.Bất tri bất giác, hắn đã có thói quen nghe lời Tô Dục Giác, chỉ là bản thân không phát hiện.
Thí dụ thời điểm điều tra thị trấn, hắn sẽ để ý xem có gì ăn ngon bởi vì luôn nghe Tô Dục Giác nói muốn ăn thỏ và gà.Tô Dục Giác không thể rời khỏi trận pháp, ngủ no rồi không có chuyện gì làm, hắn chỉ có thể đem truyện chữ trên kệ sách xem, ngẫu nhiên nhìn thấy nhân vật dùng thương liền nghĩ đến Sở Minh Kỳ, đem tên này mắng cho máu chó phun đầy đầu.Hắn chính là không để bụng tên Sở Minh Kỳ đáng chết này, tìm cái mắt trận lâu như vậy, cả ngày chỉ biết ôm hắn lải nhải, phiền muốn chết!Nếu đổi thành người khác, thí dụ như Lâm Ý Thu hay là Tạ Diễn đã sớm dẫn hắn đi ra ngoài, nào vô dụng như vậy.Tô Dục Giác cũng không biết vì sao chính mình phải lấy Sở Minh Kỳ cùng Lâm Ý Thu và Tạ Diễn để so sánh, chỉ là so với Tạ Diễn hiện giờ hắn càng để ý Lâm Ý Thu hơn.Hắn trước giờ cảm thấy Lâm Ý Thu chướng mắt, đi một chuyến mới biết được Lâm Ý Thu đối với hắn thật tốt, nếu hắn nói đông Lâm Ý Thu không dám nói tây, hơn nữa biết rõ rất nhiều trận pháp đan dược hay công pháp hắn không hiểu.Không giống Lưu Dật, ngày thường hắn nói gì nghe nấy gặp nguy hiểm liền lặp tức ném hắn xuống chạy.
Càng không giống Sở Minh Kỳ, cả ngày chỉ biết bắt nạt hắn, làm tâm hắn khó chịu."
Lâm Ý Thu..."
Tô Dục Giác lật vài tờ, suy nghĩ, "Ta đây trở về đối tốt với hắn chút đi, hắn cũng không xấu lắm."
Trang sách dừng lại ở một đoạn văn tự, bên trong miêu tả hồ ly tinh và một thư sinh.
Hồ ly tinh kia thi pháp làm thư sinh cùng một đám nam tử ở nơi đất hoang địt nhau, sau này bụng ngày càng lớn, thế nhưng lại có thai.Thư sinh nuốt không trôi, ngửi thấy đồ ăn thậm chí muốn ói, còn thích ăn quả chua ngày thường ghét bỏ, dễ mệt mỏi, luôn lười biếng nằm trên giường không muốn động, thậm chí không thể chuyên tâm đọc sách.Nuốt không trôi?Ngửi thấy đồ ăn muốn ói, thích ăn chua?Tô Dục Giác xem nhiều sách như vậy biết tinh dịch đàn ông sẽ làm mang thai, vội vàng cầm lấy đùi gà dư lại buổi sáng gặm, đùi gà này lại lạnh ngắt khó ăn, hắn ăn không vô, đành phải cầm quả chua ăn, so với ngày thường chua hơn chút nhưng vẫn có thể nuốt xuống bụng.Nuốt không trôi, thích ăn chua.Mấy ngày này hắn làm việc uể oải ỉu xìu, toàn nằm trên giường ngủ, tu hành lại càng không muốn.Chẳng lẽ hắn có thai, mang thai con của Sở Minh Kỳ?Tô Dục Giác chỉ nghĩ thôi đã sợ hãi, vội vàng lật trang tiếp theo xem, càng xem càng thấy mình giống với thư sinh, vội vàng ném sách đi, mở nhẫn trữ đồ tìm thuốc phá thai.Nhưng làm gì có loại đồ này, khi nào ra bí cảnh mới có thể mua được.Xong rồi, hắn mang thai con của Sở Minh Kỳ.Sở Minh Kỳ dữ như vậy, sinh con ra cũng dữ, cha với con cùng nhau bắt nạt hắn, hu hu hu hu!Tô Dục Giác sợ đến phát run, tính toán muốn sớm ngày ra ngoài đi phá thai, bất tri bất giác liền mệt rã rời lùi về chăn ngủ.Trong mơ, bụng hắn to ra, hai cái vú trước ngực căng bự như dưa lớn, Sở Minh Kỳ bẻ chân hắn ra một chút cắm vào, cắn vú, kêu con gọi hắn là cha.Khi tỉnh lại âm hộ giữa hai chân đã tràn ra dâm thủy, làm quần lót ướt dính dán vào đùi, dương vật dựng lên tạo ra một cái lều nhỏ, đầu vú cọ áo trong ngứa đến khó chịu, núm vú chảy ra sữa làm ướt một mảng nhỏ.Ngứa quá, cơn phát tình lại tới nữa... giống như lần bị dây đằng đùa bỡn, hắn luôn không thể hiểu được mà chảy nước.Tô Dục Giác lấy toàn bộ quần áo Sở Minh Kỳ đặt lên giường vây quanh mình, cởi hết đồ hơi hơi mở cẳng chân ra, đem tay trái đưa vào âm hộ đâm thọc, tay phải lại cầm vú nhẹ nhàng xoa nắn.Chỉ có ngón tay không thể thõa mãn được được lối đi bên trong, vách thịt mềm mại co rút liên rục, ngứa cực kì, vú lại cương lên, đầu vú cứng như đá chỉ chạm vào một chút cũng đau, so với tự nhéo càng muốn bị liếm mút hơn, đem sữa bên trong hút ra mới có thể thoải mái.Rất muốn Sở Minh Kỳ.....Tô Dục Giác ngửi hơi thở còn vương trên quần áo, tưởng tượng ngón tay thô ráp của Sở Minh Kỳ cắm vào miệng âm hộ, môi thì đang ngậm lấy đầu vú liếm mút, phát ra tiếng thở dốc nhẹ nhàng.Cửa bỗng nhiên bị đẩy ra, Sở Minh Kỳ bắt được cá đang muốn kêu Tô Dục Giác đi ra ăn lại thấy hắn nằm ở trên giường hai chân mở rộng hướng ra cửa, ngón tay ở miệng âm hộ hồng mềm ra ra vào vào, chảy ra một đống nước dâm, cái miệng nhỏ của hắn đang tự cắn áo trong, ánh mắt bị một tầng hơi nước phủ kín, nhỏ giọng gọi "Sở Minh Kỳ...."
Sở Minh Kỳ gần như cương tại chỗ, máu nóng nhắm thẳng dưới quần, hắn cũng không biết Tô Dục Giác có thể dâm như vậy, vội vàng đóng cửa lại đi đến một bên giường, xốc quần áo lên để lộ một thân thể trắng như ngọc, hai núm vú hoàn toàn cương cứng, chậm rãi chảy ra sữa."
Ưm a...."
Tô Dục Giác nóng đầu, nhận ra Sở Minh Kỳ đã vào, đang muốn giục hắn đâm vào lại cảm giác được đầu vú của mình bị hút lấy, sữa chảy ra không ngừng, cảm giác trướng sữa biến mất, lập tức phát ra âm thanh rên rỉ thoải mái."
Lúc này sao lại chảy nhiều như vậy?"
Sở Minh Kỳ bú xong một bên, chỉ ngửi được mùi sữa bốn phía, đổi qua một bên khác, đưa ngón tay đâm vào âm hộ, "Ngọt quá."
"Hư ưm....." hút sữa xong, Tô Dục Giác hết trướng lại bắt đầu ngứa, rất muốn bị chịch mạnh, khát vọng mùi tanh tinh dịch, vì thế ngồi dậy tiến tới cởi quần lót Sở Minh Kỳ ra, đem dương vật thô dài móc ra liếm láp.Sở Minh Kỳ giữa mày nhảy dựng, cố gắng không xuất tinh, duỗi tay sờ soạng đầu Tô Dục Giác cổ vũ hắn tiến sâu sơn một chút.Nhìn lại từ trên xuống dưới, khuôn mặt mượt mà của Tô Dục Giác cố nuốt đầu khấc phồng ra hai má, đôi mắt sáng như sao, hai bên ngực kia giờ phút này một bàn tay gần như không thể nắm được, hơi hơi rũ xuống phía dưới, vú chảy sữa như muốn phun ra.Dương vật vừa nóng lại thô dài, ngậm một lát trong miệng liền mỏi, Tô Dục Giác trước ngực vẫn ngứa rất muốn cọ thứ gì nóng để giảm bớt một chút, vì thế dùng núm vú cọ lên gân xanh trên thân dương vật, lập tức sướng đến bắn tinh dịch ra."
Tô Dục Giác ngươi!"
Sở Minh Kỳ kinh ngạc, hắn chưa bao giờ nghĩ đến Tô Dục Giác sẽ dùng núm vú của mình cọ lên dương vật, có thể nhìn thấy hai mảnh thịt trắng tuyết đung đưa, núm vú đỏ như đậu hơi hơi co rúm lại.Đầu vú đáng thương như nụ hoa nhỏ, bị dương vật cọ lên đè ép làm quầng vú lún vào bên trong, giống như ngượng ngùng giấu đầu đi không cho nguời khác nhìn, câu người đến phát ngứa trong cổ họng."
Ha a......"
Tô Dục Giác bị tình dục làm hỏng đầu óc, không ngừng khép chân lại cọ sát bên dưới, nâng hai bên vú kẹp dương vật vào giữa nhẹ nhàng di chuyển lên xuống.Đôi vú này mềm như mỡ, khe hở giữa ngực càng mịn màng tinh tế, dương vật thô ráp xấu xí chỉ cọ một chút liền ửng đỏ lên, tuyến dịch chảy ra làm dơ bộ ngực nhưng càng giúp dương vật dễ dàng đưa đẩy hơn, đem vú mềm đè ép thành nhiều hình dạng, thân dương vật cực nóng giống như muốn thiêu cháy bộ ngực.Đưa phần đầu dương vật tiến tới môi Tô Dục Giác, hắn vươn cái lưỡi liếm láp một phen, lúc này nếm được vị mặn lại không ghét bỏ ngược lại mê luyến hương vị nam tính này, há mồm liếm láp lỗ tiểu tràn ra một chút dịch, không ngừng ăn nuốt quy đầu.Mềm quá, không thua gì âm hộ mềm mại, dương vật bị thịt trong miệng bao lấy, đầu lưỡi đỏ tươi liếm qua mã mắt.
Nhìn chăm chú cặp mắt hoàn toàn vô tội, Sở Minh Kỳ sướng đến da đầu tê dại không nhịn được phát ra tiếng than nhẹ."
Ha a......nóng quá....."
Tô Dục Giác buông vú ra, lại cảm nhận được bàn tay to của Sở Minh Kỳ dán lên hai bên ngực đè chặt lại thúc dương vật, tay hắn quá lớn khiến vú giống như cục bột bị nhào nặn thành nhiều hình dạng.Sở Minh Kỳ tự di chuyển đâm thọc rất mau liền bắn ra lượng lớn tinh dịch đặc sệt, toàn bộ đều phun lên mặt Tô Dục Giác, trong nháy mắt âm hộ bên dưới lên đỉnh phun ra nước, dương vật cũng run rẩy bắn ra tinh dịch."
Dính quá...." khuôn mặt nhỏ của Tô Dục Giác vẫn còn nét trẻ con, ánh mắt ngập tràn tình dục, giờ phút này lại bị tinh dịch làm bẩn.Hắn liếm đi tinh dịch bên miệng, trên mắt thì liếm không tới, bất lực mà bật khóc lên, "Mắt khó chịu quá.... hu hu hu hu....."
Sở Minh Kỳ bị mê hoặc mà thất thần một lát sau mới phản ứng lại, vội vàng lấy quần áo lau sạch phần mắt, cúi đầu hôn lên khoé mắt đầy nuớc dỗ hắn, "Đừng khóc, chỉ bị dơ thôi sẽ không đau, ngốc muốn chết!"
Cả người Tô Dục Giác chổ nào cũng nóng, đầu óc không thanh tỉnh, lúc này phản ứng chậm chỉ nghe ra được hắn mắng mình ngu, "Ta không ngu ngốc, không ngu ngốc, hu hu hu......"
"Ngươi không ngốc đi."
Sở Minh Kỳ đem hắn bế lên, tay theo sống lưng sờ xuống đặt lên môi âm hộ nhéo hạt le xoa nắn, miệng âm hộ đã không còn sưng như lên vì thế cắm ngón tay vào, ngậm lấy môi liếm mút.Tô Dục Giác cảm nhận được độ nóng dương vật, theo bản năng hạ eo làm môi âm hộ cọ trúng gân xanh trên dương vật giảm bớt cơn nứng tình, di chuyển chậm rãi mở môi âm hộ ra cọ rồi tới hột le, bị sự sảng khoái xâm chiếm tức khắc cong eo thở dốc.Cảm nhận được động tác của hắn, Sở Minh Kỳ cắn cổ chậm rãi mút ra dấu hôn, dùng sức xoa nắn mông thịt, "Dâm như vậy?"
"Hừ ưm.... muốn đi vào, ngứa quá, Sở Minh Kỳ......"
Tô Dục Giác dựa vào đầu vai thở dốc, giọng nói nhão nhão dính dính, như là đang xin hắn nhẹ nhàng.Nghe được tên của mình, Sở Minh Kỳ không chịu đựng nữa tìm đúng vị trí cắm vào, nâng nâng mông không ngừng thao lộng.Xuyên tay qua dưới nách, bàn tay to bắt lấy hai núm vú xoa nắn, chổ này lớn hơn một chút so với bốn ngày trước, cũng càng mềm mại.
Hiện tại đầu vú hằn vào bên trong quầng vú, hắn dùng ngón tay đưa vào kéo ra một tí, chậm rãi thưởng thức.Bên dưới hai người dính liền, âm mao đều bị dâm dịch làm ướt, Tô Dục Giác một đợt lại một đợt sung sướng bao phủ, không chịu nổi đành phải treo trên người Sở Minh Kỳ, "Chậm, chậm một chút...."
Sở Minh Kỳ hơi chậm lại, hôn nhẹ xuống cổ một cái, nơi này là chổ dễ thấy nhất, hắn rất thích hôn nơi này, giống như dã thú trong tiềm thức đánh dấu.Ngứa quá, Tô Dục Giác không được tự nhiên nghiêng đầu tránh khỏi hôn môi, lại bị bắt lấy gặm cắn, không thể phát ra tiếng, chỉ có thể nghẹn ngào mà khóc.Sở Minh Kỳ phát hiện ra vành tai hắn mượt mà lại tiểu xảo như một khối ngọc, bên trái còn có một nốt ruồi, vì thế nhịn không được đưa vào miệng mút lấy, liếm láp cái nốt ruồi nhỏ.Cùng lúc đầu khai trai không giống nhau, so với đâm mạnh chổ sâu bên trong đem người chịch ngất, hắn hiện tại càng thích cùng Tô Dục Giác thân mật, đây là một loại cảm giác thỏa mãn chưa từng có bao giờ, giống như người trong lòng ngực này hoàn toàn thuộc về một người là hắn."
Ưm....."
Tô Dục Giác chỉ cảm thấy lỗ sau ngứa, bên dưới tê ngứa cực kì, thịt mềm bên trong không ngừng co chặt, sắp muốn triều phun, hắn thẳng người lên muốn tránh lại bị ấn ngồi xuống, trong nháy mắt từng chút bắn ra tinh dịch, lối đi trào ra lượng lớn dâm dịch.Sở Minh Kỳ bị cắn chặt đến khó chịu nhanh chóng đâm mạnh mấy chục cái liền bắn tinh vào trong, làm bụng nhỏ phồng lên một khối, vừa lòng sờ vào chỗ nhô lên kia, ấn tiếp ở chổ sống lưng lại hôn một vòng.Một lát sau Tô Dục Giác bừng tỉnh, hắn phát hiện Sở Minh Kỳ bắn vào vì thế dùng sức nhéo thịt hắn, mắng, "Đồ ngu Sở Minh Kỳ, ngươi lại bắn vào trong!
Đều, đều tại ngươi như vậy mới hại ta có thai...... hu hu hu hu...."
Có cái gì, có thai!?Sở Minh Kỳ ngây ngẩn cả người.
-------Trời ơi tui nhớ trước khi mất acc không vào được có làm sẵn vài chương mà giờ mất hết rồi


ngồi edit lại xĩu ẻ thiệt chớ