Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Sống Sót Trong Tận Thế - A Giang

Sống Sót Trong Tận Thế - A Giang
Chương 10: Chương 10



Sự cố mạng lưới khiến mọi người mất liên lạc, sự giám sát ngầm giữa các nhà cũng hoàn toàn biến mất.

Và thế là, cái ác nguyên thủy của mạt thế bắt đầu trỗi dậy.

Tối đó, tôi vừa quan sát bên ngoài, vừa nhâm nhi khoai tây chiên sau bữa tối. Bỗng dưng tôi nghe thấy tiếng hét thất thanh.

Nhưng tiếng hét quá xa, cộng thêm cửa nẻo đóng kín, tôi không nghe rõ.

Chỉ thấy lũ xác sống dưới lầu như ngửi thấy mùi máu, chúng ào ạt lao về một hướng.

Tiếng hét chỉ vang lên trong giây lát rồi im bặt.

Lũ xác sống không tìm thấy mục tiêu lại tiếp tục lang thang.

Tuy không phải ở tòa nhà của Lưu Kim Kim, nhưng tôi biết đã 5 ngày rồi, chắc nhà họ sắp cầm cự không nổi nữa.

Quả nhiên, sáng hôm sau, mẹ bảo tôi thấy cửa sổ một căn hộ trên lầu của Lưu Kim Kim vương máu.

Rõ ràng là không có xác sống nào vào được tòa nhà đó.

Họ phải một tháng sau mới tìm đến chỗ chúng tôi, nghĩa là trong một tháng đó, hàng xóm của họ sẽ bị họ sát hại hết.

Tiếc là cái thông báo kia chẳng có tác dụng gì.

Hy vọng những người khác có thể sống sót.

Lưu Kim Kim và Trần Hà mang chiến lợi phẩm về nhà, nhưng cả hai đều bị thương.

Tuy nhà trên lầu chỉ có đôi vợ chồng trẻ gầy yếu, nhưng họ có d.a.o và gậy gộc để tự vệ.

Cánh tay trái của Trần Hà bị c.h.é.m một nhát, may mà không sâu, cầm m.á.u ngay sau đó.

Trần Hà miệng vẫn không ngừng chửi rủa,

Lưu Kim Kim cũng bực bội không kém.

Ai mà ngờ được họ lại có đồ tự vệ trong tay.

Đánh nhau nửa ngày trời mà đồ cướp được cũng chỉ đủ ăn vài ngày.

Động tĩnh lớn, Trần Hà lại bị thương, thậm chí còn dụ cả xác sống dưới lầu đến đập cửa.

"Thế này không đủ, chúng ta phải đi kiếm thêm." Lưu Kim Kim nói.

"Cô không thấy mấy người trong nhóm chat nói gì à? Tòa nhà này còn ít nhất 20 hộ, chúng nó chạy đằng trời."

Trần Hà xé gói xúc xích hun khói, ngấu nghiến.

Lưu Kim Kim không hài lòng, nhưng cô ta không nói ra.

Dù sao Trần Hà cũng là người đóng góp nhiều nhất trong những cuộc cướp bóc.

"Nghỉ ba ngày, rồi đi kiếm thêm đồ." Lưu Kim Kim nói.

...

Đêm đó có một trận mưa lớn. Sau cơn mưa, xác sống không còn sợ ánh sáng mặt trời nữa.

Chúng tiến hóa quá nhanh. Sau đó, quá trình phân hủy cơ thể của chúng cũng chậm lại đáng kể.

Thật phiền phức.

Mạt thế đã kéo dài một tuần.

Điện, nước và mạng đã bị cắt hoàn toàn, nhưng chúng tôi đã tích trữ đủ nước, nên không lo lắng lắm.

Khoảng ngày thứ tư, một chuyện không hay xảy ra.

Kiếp trước nhà tôi không trực đêm 24/24 nên không biết, Hạ Dương trực ca nửa đêm sau kể lại cho tôi nghe.

Có vẻ như là một nhà ở tầng ba. Không hiểu sao, chắc là bị xác sống đánh hơi thấy.

Ngoài việc đập cửa, mấy con xác sống còn trèo được lên cửa sổ nhà họ.

May là loại xác sống leo trèo nhanh nhẹn thế này vẫn còn ít. Nếu không, dù là tầng cao cũng chưa chắc an toàn.

Radio thỉnh thoảng phát tin tức về khu an toàn mà chính phủ đang xây dựng.

Mấy ngày nay có người chọn mang theo chút đồ ăn còn sót lại rời đi.

Nhưng con đường sống của họ cũng chẳng dễ dàng gì.

So với việc mạo hiểm, nhà tôi chọn ở lại.

Chúng tôi tin rằng chính phủ sẽ dẫn dắt chúng tôi chiến thắng mạt thế kinh hoàng này.

Nhưng nhà tôi không có khả năng tự vệ. Ra ngoài lúc này chỉ là cho xác sống thêm bữa mà thôi.

Một tuần trôi qua, những nhà không nhận được đồ tiếp tế ban đầu cũng sắp hết sạch đồ ăn dự trữ rồi.

Tiếp theo có chuyện gì xảy ra tôi cũng không ngạc nhiên.

Trưa nay tôi vừa mới tỉnh ngủ. Bữa trưa nay có món bò xào khoai tây.

Thịt bò và khoai tây đều cắt nhỏ xào cùng nhau, vừa nhanh chín vừa thấm gia vị. Thịt bò mềm ngọt, khoai tây bở tơi, ăn rất ngon.

Ăn xong tôi đang uống chai nước khoáng thì nghe thấy bên ngoài có tiếng động.

Ra cửa sổ nhìn thì thấy dưới lầu một tòa nhà hướng tây nam có xác sống đang điên cuồng đập cửa, bên trong cũng ồn ào náo loạn.

Ngày càng có nhiều người hết lương thực, bắt đầu đi càn quét các nhà.

Nhưng tình hình ở tòa nhà đó giống hệt như trong trí nhớ của tôi.

Có người không cam tâm chịu mất đồ tiếp tế, không chỉ mở toang cửa sổ mà còn mang cả loa nhỏ ra, mở nhạc inh ỏi.

Hắn ta muốn cùng đám người cướp bóc trong tòa nhà đồng quy vu tận.

Nhưng làm vậy, chắc chắn những người sống sót khác cũng gặp nguy hiểm.

Xác sống nhanh chóng tràn vào các tầng, tiếng kêu la, tiếng gầm rú vang lên không ngớt.

Mẹ tôi sợ hãi trước cảnh tượng đó, hỏi liệu tòa nhà chúng tôi có xảy ra chuyện tương tự không.

Hạ Dương cũng lo lắng nhìn tôi.

"Yên tâm đi, kiếp trước chúng ta sống được một tháng, đến lúc đó tòa nhà mình không có chuyện này đâu."

Lời nói của tôi như một liều thuốc an thần, giúp họ bớt lo lắng.

Đến chiều, rèm cửa sổ trắng tinh ở tầng tám tòa nhà đối diện đã nhuốm màu đỏ tươi.

Đây là nhà thứ hai rồi, tôi âm thầm ghi nhớ.
 
Sống Sót Trong Tận Thế - A Giang
Chương 11: Chương 11



Lưu Kim Kim và Trần Hà lần này còn thảm hại hơn.

Vận xui ập đến, mục tiêu của họ là một người đàn ông độc thân, lại còn là dân tập gym.

Đánh nhau nửa ngày trời, họ chỉ cướp được chút đồ, trong đó còn có nhiều đồ ăn dành cho người tập thể hình.

Vẻ mặt Trần Hà rất khó coi.

Vừa rồi là do Lưu Kim Kim né tránh nên gã mới bị thương thêm.

Lưu Kim Kim cố gắng tỏ ra dịu dàng, vì cô ta cảm thấy dạo này Trần Hà có vẻ không được bình thường.

Cô ta lấy một miếng ức gà ăn liền từ đống đồ cướp được, cười tươi rói đưa cho hắn, tỏ vẻ quan tâm, chu đáo.

Sắc mặt Trần Hà dịu đi một chút, nhưng chỉ chút xíu thôi.

"Nhưng giờ chúng ta cướp thêm nhà nữa có hơi..."

"Cướp? Chẳng phải chúng ta có thịt rồi sao?"

Trần Hà lộ vẻ tàn độc, liếc nhìn sang một bên.

Lưu Kim Kim theo phản xạ nhìn theo.

Họ chưa kịp chuyển đồ cướp được về, trong góc phòng là xác c.h.ế.t bê bết m.á.u của chủ nhà.

Cô ta trợn tròn mắt, dạ dày sôi sục, nhưng vẫn cố gượng cười trước ánh mắt của Trần Hà.

"Anh nói phải!" ...

Ngày tháng trôi qua, chúng tôi đã quen với việc ngủ cùng tiếng gầm rú của xác sống mỗi đêm.

Có lẽ tên xui xẻo hôm qua kéo người tầng một cùng c.h.ế.t đã truyền cảm hứng cho người khác.

Hôm sau, một đôi nam nữ gầy yếu xuất hiện ở tầng cao một tòa nhà khác, gào thét rằng nếu không ai cho họ đồ ăn, họ sẽ la hét không ngừng, để cả tòa nhà cùng chết.

"Chị, chị nghĩ họ sẽ được cho đồ ăn hay bị xác sống giết trước?" Hạ Dương hỏi tôi.

"Bị người g.i.ế.c trước." Tôi trả lời chắc chắn. Sau chuyện hôm qua, tôi không ngạc nhiên khi có người làm theo.

Dù gì thì bị xác sống bắt cũng chết, mà không có đồ ăn cũng chết.

Đằng nào cũng chết, thà đánh cược một phen.

Biết đâu uy h.i.ế.p được hàng xóm cho đồ ăn thì sao.

Tôi và em trai dán mắt theo dõi tình hình nhà đó, chờ xem diễn biến tiếp theo.

Lát sau, nhà đó im bặt, chắc là có người mang "đồ tiếp tế" đến rồi.

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Tiếp đó, mấy tiếng kêu thảm thiết vang lên.

Người phụ nữ gầy yếu kia nằm bò ra cửa sổ kêu cứu, nhưng bị một gã đàn ông cao lớn lạ mặt kéo vào trong. Rèm cửa sổ văng đầy máu.

Cuối cùng, t.h.i t.h.ể không đầu của hai vợ chồng bị ném xuống đất.

Còn kẻ g.i.ế.c người thì biến mất trong tòa nhà.

Chứng kiến cảnh tượng đó, cả nhà tôi im lặng kiểm tra lại nhà một lượt.

Chúng tôi sống sót qua được ba tháng. Thời điểm tôi c.h.ế.t ở kiếp trước đã trôi qua từ lâu.

Lưu Kim Kim không xuất hiện, nhưng tòa nhà của họ cũng không bị xác sống chiếm.

Khu dân cư này có đầy người thông minh, tự nhiên họ sẽ tìm ra quy luật săn mồi của đám xác sống.

Hơn nữa, những kẻ không thông minh đều đã c.h.ế.t cả rồi.

Có một ắt có hai, trong ba tháng qua, các tòa nhà khác liên tục ném xác người xuống.

Ít ai dám ra ngoài, nhưng trong những tòa nhà chưa bị xác sống chiếm, họ trở nên táo tợn hơn nhiều.

Ban đầu chỉ là xác c.h.ế.t mất đầu, sau đó, t.h.i t.h.ể ngày càng tan nát, những chỗ nhiều thịt trên người đều bị cắt xẻo.

Rõ ràng là, không chỉ xác sống ăn thịt người, con người cũng bắt đầu ăn thịt lẫn nhau.

Những cảnh tượng đó ghê tởm đến mức cả nhà tôi ba ngày không đụng đến thịt.

May mắn là rau chúng tôi trồng đã có thể ăn được, đồ dự trữ cũng chỉ vơi đi chút ít, còn nhiều rau củ quả để được lâu.

So với cảnh địa ngục bên ngoài, cuộc sống nhà tôi gần như không khác gì trước khi tai họa ập đến.

Con người dường như đã dần hồi phục sau cú sốc từ lũ xác sống.

Radio liên tục phát thông tin về các khu an toàn mới được xây dựng.

Đến một buổi trưa, một chiếc trực thăng bay lượn trên đầu chúng tôi, loa trên máy bay thông báo chính phủ đang tích cực tiêu diệt xác sống, sẽ thả đồ ăn cho mọi người, mong mọi người yên tâm chờ cứu viện.

Ai có khả năng có thể đến khu an toàn phía tây, nơi gần chúng tôi nhất.

Một nhà nào đó quá phấn khích, mở toang cửa sổ vẫy tay điên cuồng.

Người trên trực thăng đã thả một ít đồ tiếp tế xuống dưới lầu nhà họ.

Thế là nhiều người khác cũng đưa tay cầu cứu.

Nhà tôi đồ đạc vẫn đầy đủ, không muốn tranh giành phần tiếp tế đó, cũng không muốn lộ diện sớm, nên cả nhà trốn sau cửa sổ quan sát.

Đồ tiếp tế trên trực thăng không nhiều, nhưng họ vẫn cố gắng giúp đỡ những nhà vẫy tay.

Chiếc trực thăng màu xanh rêu mang đến hy vọng sống sót lớn lao cho chúng tôi.

Vừa mừng, tôi vừa tranh thủ thống kê số người dám đứng ra xin tiếp tế.

Vì bị khuất tầm nhìn, tôi chỉ đếm được mười một hộ, rải rác ở các tòa nhà khác nhau.

Dưới lầu nhà tôi cũng có người vẫy tay, nhưng chỉ có một nhà.

Những người khác hoặc đã c.h.ế.t đói, hoặc là...

Tôi đang ước tính số người đã c.h.ế.t trong ba tháng qua, Hạ Dương đột nhiên kéo tay áo tôi: "Chị ơi, em thấy bất an lắm."

Tôi khó hiểu nhìn nó.

Lúc này ai cũng đang tìm cách lấy đồ tiếp tế dưới lầu, nhưng hướng nó chỉ lại là một con xác sống cao gầy, đứng ở rất xa.

Tóc nó rất dài, nhưng vì thối rữa nên nhiều chỗ trọc lóc, lộ ra từng mảng da đầu.

Nó chỉ đứng ngây ra đó, tôi vẫn chưa hiểu chuyện gì.

"Chị nhìn đầu con xác sống kia kìa, mắt nó! Nó đang nhìn người sống sót!" Giọng Hạ Dương run rẩy.

Tôi giật mình, lập tức cầm ống nhòm lên quan sát kỹ.

Quả nhiên, đôi mắt đục ngầu của nó đang nhìn chằm chằm vào chỗ mấy người vừa vẫy tay.

Quan sát kỹ hơn, tôi còn phát hiện ra hai con xác sống khác cũng có tình trạng tương tự.

Đây là tin tức cực kỳ xấu. Tôi nghi ngờ chúng đã có trí khôn nhất định.
 
Sống Sót Trong Tận Thế - A Giang
Chương 12: Chương 12



Tôi vội vàng bảo mẹ, hai ngày tới phải thật cẩn trọng, ăn đồ ăn nhanh, càng ít gây tiếng động càng tốt.

Lòng tôi dấy lên một nỗi bất an tột độ, linh cảm có một cuộc thảm sát kinh hoàng sắp diễn ra.

Đêm đó, Hạ Dương vừa ăn mì tôm vừa theo dõi xác sống.

Phát hiện chúng đột nhiên phá cửa một căn hộ, xông vào tòa nhà.

Ban ngày, những người xuống lấy đồ tiếp tế của chính phủ, tòa nhà này có nhiều người ra nhất.

Đây là tòa nhà thứ hai bị xác sống tàn sát kể từ khi mạt thế bắt đầu.

Tòa nhà thứ nhất bị người túng quẫn kéo cả tòa nhà c.h.ế.t chung.

Tiếp theo là tòa nhà thứ hai này, đáng sợ hơn là lần này hoàn toàn do xác sống tự ý hành động.

"Hình như tòa nhà mình cũng có người giơ tay xin tiếp tế thì phải?" Mẹ tôi hoảng sợ.

Không biết lũ xác sống khôn ngoan này giao tiếp với xác sống thường kiểu gì, nhưng một khi chúng đã xông vào thì sẽ phá cửa từng nhà.

Nếu tối nay chúng tấn công tòa nhà c*̉a chúng tôi, e là khó mà thoát chết.

Chúng tôi không có nhiều cách đối phó, chỉ vội vàng kê mấy đồ vật nặng ra trước cửa, ít nhất cũng cản được phần nào.

Thầm cầu nguyện cánh cửa trụ vững được.

Lũ xác sống vừa tàn sát xong một tòa nhà thì rú lên đầy phấn khích.

Nhưng chưa kịp bắt đầu cuộc tàn sát thứ hai, tiếng s.ú.n.g đã vọng đến từ xa.

Năm sáu chiếc xe tải lớn được cải tiến lao vun vút vào khu dân cư.

Vừa chạy vừa xả súng. Vào đến nơi, nhiều người nhảy xuống xe, bắt đầu tiêu diệt xác sống.

Mẹ tôi mừng rỡ, tưởng quân đội đến.

Hạ Dương nhanh chóng ngăn mẹ tôi lại: "Không đúng! Nhìn kỹ cách b.ắ.n của chúng kìa, quân đội mà b.ắ.n kém thế sao?"

Nghe nó nói, tôi mới để ý. Đa số bọn họ xả s.ú.n.g vào đám xác sống một cách vô tội vạ.

Rất ít người nhắm b.ắ.n vào điểm yếu của xác sống.

Dù có hỏa lực yểm trợ, những người phía sau cũng khó mà b.ắ.n trúng đầu xác sống.

"Em nói đúng, giờ nhiều nơi thất thủ rồi, mấy kẻ liều mạng kiếm được s.ú.n.g cũng không lạ." Tôi đồng tình.

"Chúng ta cứ im lặng đã, bọn này có khi nguy hiểm lắm, cứ quan sát tình hình đã."

Mẹ tôi rất nghe lời hai chị em, cả nhà trốn kỹ hơn.

Trưa đó, chúng tôi chỉ dám ăn lẩu tự sôi, ba người cẩn thận nép sau cửa sổ quan sát nhóm người xâm nhập.

Bọn chúng đánh nhau với xác sống một lúc, nhưng ở vị trí cao, tôi nhìn được rộng và rõ hơn.

Đến cuối cuộc chiến, tôi nhận ra lũ xác sống không hẳn là bị đánh tan, mà giống như rút lui có chủ đích hơn.

Tôi nhớ đến ba con xác sống nghi là có trí khôn, trong đống xác xác sống la liệt dưới lầu không có chúng.

Lưng tôi lạnh toát.

"Chúng sẽ còn quay lại!"

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Mặt Hạ Dương và mẹ tôi cũng tái mét.

Đoàn xe cải tiến có khoảng hai ba chục người.

Sau khi quét sạch xác sống trong khu dân cư, một người phụ nữ cầm loa đứng ra thông báo, bọn họ là tổ chức cứu trợ hợp tác với quân đội, trong đội hình có cả quân nhân.

Họ nói sẽ đóng quân ở đây vài ngày để tiêu diệt xác sống.

Ai cần đồ tiếp tế thì xuống lấy, hoặc có thể gia nhập cùng họ.

Họ sẽ hộ tống mọi người đến khu an toàn gần nhất.

Nhìn kỹ hơn, đúng là có một người mặc đồ xanh lá cây trong đám người.

Chiếc trực thăng mang hy vọng đến vài ngày trước đã khiến những người sống sót ở đây mù quáng tin vào đoàn xe trước mắt.

Từng nhà lần lượt bước ra, mang theo cả đồ đạc.

Họ thực sự tin rằng sẽ được hộ tống đến khu an toàn.

Và đúng như tôi dự đoán, đám người này không phải là người tốt lành gì.

Không ai bước ra mà có thể quay về. Đồ đạc bị cướp sạch, đàn ông bị giết, phụ nữ trẻ bị kéo lên xe phía sau.

Ai cũng biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.

Có người khai thông tin về kho lương thực của ban quản lý để mong được sống sót, nhưng đám người kia sau khi vơ vét xong kho liền g.i.ế.c luôn người chỉ điểm và cả những người béo phì đang trốn trong đó.

Tuy nhiên, tôi bất ngờ phát hiện có một người đàn ông sống sót.

Nhìn qua ống nhòm, hóa ra là "người quen".

Chính là bạn trai của Lưu Kim Kim.

Tôi chỉ thấy mỗi anh ta, còn Lưu Kim Kim thì không thấy đâu.

Cũng đoán được kết cục của cô ta rồi. Chắc chắn là đã chết.

Thực ra, Lưu Kim Kim đã sống sót được ba tháng sau khi mạt thế ập đến.

Nhờ có Trần Hà, họ có thể đi cướp bóc dù không có thức ăn.

Nhưng đúng là vì một nguyên nhân c.h.ế.t tiệt.

Vì một thông báo của ban quản lý trước khi mạt thế xảy ra, nhiều gia đình đã chuẩn bị sẵn đồ phòng thân ở nhà.

Họ bị thương, buộc phải ăn thịt người để sống sót.

Vốn dĩ họ vẫn có thể sống tiếp, nhưng đúng ngày cuối cùng khi đi cướp đồ, mặt cô ta bị chém.

Cô ta nhìn rõ vẻ ghê tởm trong mắt Trần Hà, lòng biết mình đã xong đời.

Cô ta quá hiểu Trần Hà.

Hắn ta nuôi cô ta chỉ vì thấy cô ta xinh đẹp, coi như thú vui. Trong mạt thế, chút lương tâm ít ỏi còn sót lại của Trần Hà đã biến mất từ lâu.

Lưu Kim Kim không dám mong hắn ta thương xót mình, chỉ cố gắng chứng tỏ mình "còn có ích".

Nhờ vậy, Trần Hà mới không coi cô ta là đồ ăn.

Nhưng mối quan hệ của họ trở nên rất mong manh.
 
Sống Sót Trong Tận Thế - A Giang
Chương 13: Chương 13



Hôm nay, một nhóm người tự xưng là tổ chức cứu trợ xuất hiện.

Lưu Kim Kim cảm thấy có gì đó không ổn, không muốn đi.

Nhưng Trần Hà quyết t@m đến khu an toàn, còn muốn mang theo đồ đạc.

Lưu Kim Kim lén giấu một ít đồ đạc, nghĩ rằng dù hắn ta đi rồi mình vẫn sống được.

Nhưng đúng lúc đó, Trần Hà vốn dĩ ngốc nghếch bỗng dưng khôn ra, thấy cô ta không khóc lóc, không đòi đồ đạc thì biết ngay có vấn đề.

Quả nhiên, hắn ta tìm thấy chỗ Lưu Kim Kim giấu đồ.

Biết mình cầm chắc cái chết, Lưu Kim Kim cầm d.a.o lao vào đánh nhau với Trần Hà.

Nhưng cô ta không thể nào chống lại sức mạnh vũ phu của hắn.

Một cơn đau buốt nhói từ bụng dưới truyền đến, con d.a.o đã đ.â.m sâu vào bụng Lưu Kim Kim.

Máu tươi trào ra, sinh lực nhanh chóng tuột khỏi cơ thể cô ta.

Giống như những nạn nhân bị chúng sát hại, cô ta đang tiến gần đến cái chết.

Trong đôi mắt mờ dần, bóng lưng Trần Hà vội vã rời đi với đống đồ đạc phản chiếu lại.

Lưu Kim Kim bất lực nhếch môi cười khẩy.

Bọn chúng, tuyệt đối không phải người tốt!

Đi c.h.ế.t đi! Trần Hà!

Nhà tôi đang theo dõi sát sao mọi động tĩnh dưới lầu.

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Rõ ràng Trần Hà giữ được mạng là nhờ tờ giấy hắn ta đưa ra.

Kẻ cầm đầu đoàn xe là một gã đàn ông vạm vỡ, tay cầm s.ú.n.g chỉ huy đàn em chuyển nốt số đồ còn lại trong kho.

Hắn ta quay sang hỏi Trần Hà: "Ý anh là, danh sách này ghi lại vị trí những người sống sót trong khu dân cư?"

"Đúng vậy!" Trần Hà gật đầu chắc nịch: "Tôi thống kê từ lúc xác sống mới xuất hiện! Chắc chắn không sai!"

"Anh thống kê?" Gã kia cười khẩy. Chữ viết trong danh sách thanh tú như vậy, sao có thể là của gã đàn ông cao to lực lưỡng này được.

Trần Hà run rẩy: "Là... là bạn gái tôi. Nhưng cô ấy c.h.ế.t rồi."

Kẻ cầm đầu rút s.ú.n.g chĩa vào Trần Hà, hỏi hắn ta sống ở đâu. Hắn ta lắp bắp khai báo.

Kẻ cầm đầu liếc mắt, đàn em hiểu ý, lập tức chạy ra ngoài, lát sau quay lại.

"Đúng là có một người phụ nữ chết. Nhưng mấy nhà trong tòa nhà đó cũng c.h.ế.t rồi, bị người giết... thịt trên người cũng không còn."

Người chết, thịt bị ăn mất, cộng thêm tờ danh sách.

Kẻ cầm đầu còn lạ gì nữa.

"Ghê tởm thật. Đến tao còn không ăn thịt người."

Dứt lời, một tiếng s.ú.n.g vang lên.

Trần Hà c.h.ế.t rồi, tôi thấy hả hê phần nào, nhất là khi chứng kiến hắn ta c.h.ế.t ngay trước mắt.

Nhưng nguy cơ vẫn còn đó, tôi không thể lơ là.

Sau khi Trần Hà bị giết, tên cầm đầu bắt đầu lục soát từng nhà, rất nhanh đã lôi ra một người đang trốn.

Rõ ràng là họ hành động có chủ đích.

Có lẽ Trần Hà đã giao cho họ danh sách người sống sót.

Nhưng bọn họ cũng không hoàn toàn suôn sẻ.

Gia đình tích trữ nhiều đồ lúc đầu đã biến mất không dấu vết.

Họ tìm kỹ cả hai dãy nhà trong tòa nhà đó mà không thấy ai.

Tên cầm đầu tức giận, nhưng đành bất lực, b.ắ.n mấy phát s.ú.n.g lên trời rồi dẫn người đi lục soát tòa khác.

May mà nhà tôi ở sâu bên trong, họ chưa thể đến nhanh được.

Nhưng có danh sách rồi, chắc họ cũng không tìm đến nhà tôi đâu.

"Nhưng nếu chúng thấy cửa các tầng bị khóa, chắc sẽ đoán ra trên này có người." Mặt Hạ Dương trắng bệch. Không ngờ những biện pháp phòng bị của chúng tôi lại trở thành tín hiệu nguy hiểm, vạch trần chúng tôi.

Hạ Dương định xuống mở khóa cửa, nhưng người sống sót duy nhất trong tòa nhà lại không ra ngoài.

Nếu giờ chúng tôi ra ngoài, sợ rằng sẽ bị những người còn lại dưới lầu phát hiện.

Mẹ thì định xuống vào tạm một nhà nào đó, thử đánh lừa bọn kia rằng trên này không có ai.

Nhưng tôi không đồng ý với ý kiến nào cả.

“Nhất định có cách, nhất định có cách!"

Tôi tự nhủ phải bình tĩnh, chắc chắn có cách.

Lúc này, tiếng s.ú.n.g lại vang lên từ dưới lầu.

Tiếng s.ú.n.g lớn như vậy đã thu hút hai con xác sống từ xa.

Nhưng chúng chưa kịp đến gần thì đã bị đám cướp kia b.ắ.n hạ.

Tôi nhớ đến mấy con xác sống có vẻ có trí khôn, một kế hoạch táo bạo nảy ra trong đầu.

Phải dụ chúng quay lại sớm!

Đám người kia không tiếp tục lục soát, chỉ bận rộn buổi sáng rồi nghỉ ngơi.

Đằng nào ưu thế cũng thuộc về họ, họ thích làm gì thì làm.

Thế là cả buổi chiều họ chìm trong hoan lạc.

Thỉnh thoảng lại có hai xác phụ nữ tr@n truồng bị vứt ra ngoài.

Buổi tối, họ nướng thịt xiên, vừa nướng thịt vừa nấu canh.

Cả nhà tôi chỉ dám ngồi túm tụm nhai mì tôm sống.

Đèn ngủ cũng không dám bật, mọi hành động phải nhẹ nhàng hết sức, sợ bị phát hiện.

Tôi và Hạ Dương tụm lại, rạch tay lấy m.á.u bôi lên mấy miếng thịt lợn.

Bôi xong, mẹ liền vội vàng băng bó cho chúng tôi, vô c*̀ng xót xa.

Gắn miếng thịt dính m.á.u lên máy bay không người lái, em trai xung phong lái máy bay đi dụ xác sống.

Tôi thì tìm chai nước hoa bốc mùi mốc meo đã mua từ lâu, xịt để át mùi m.á.u tanh trong nhà.

Chúng tôi thả máy bay ở hướng sau nhà, tránh mặt bọn kia.

Hạ Dương lái máy bay bay thấp men theo đường, rời khỏi khu dân cư.
 
Sống Sót Trong Tận Thế - A Giang
Chương 14: Chương 14



Khu dân cư nhà tôi nằm cạnh núi non, hồ nước và khu đại học bỏ hoang.

Lũ xác sống ở đây chỉ là những con bị dụ đến từ lúc đầu mạt thế.

Lần này, Hạ Dương nói muốn lái máy bay không người lái đến gần khu trung tâm thành phố, dụ được càng nhiều xác sống càng tốt.

Máy bay vừa ra khỏi khu dân cư, chúng tôi thấy một chiếc máy bay khác bay ra từ bên trong.

Hai bên khựng lại một chút, nhưng đều ngầm hiểu ý nhau, coi như không thấy gì.

Máy bay của bên kia treo một chiếc băng vệ sinh thấm đẫm máu, rõ ràng là có cùng mục đích với chúng tôi.

Quả nhiên, càng vào gần trung tâm thành phố thì càng nhiều xác sống.

Máy bay của chúng tôi lượn một vòng, lập tức có một đám xác sống háo hức đuổi theo.

Hai máy bay dụ hai nhóm xác sống tiến về phía khu dân cư.

Đến khi gần đến nơi, Hạ Dương kinh hãi kêu lên: "Ba con xác sống kia chưa đi!"

Hình ảnh truyền về cho thấy ba con xác sống đó đã tập hợp một đám đông xác sống ở gần đó!

Cộng thêm hai nhóm xác sống chúng tôi dẫn về, ba con xác sống có trí khôn kia dẫn đầu gào thét.

Thế là, tiếng rú của xác sống vang lên không ngớt, một đám đông đen kịt kéo về phía khu dân cư của chúng tôi.

Tôi vội vàng bảo Hạ Dương cho máy bay quay về, nhưng không dám bay thẳng về nhà, mà đỗ ở bên ngoài cửa sổ một căn hộ trong tòa nhà đối diện, nơi từng xảy ra vụ thảm sát.

Mặt Hạ Dương tái mét.

“Nếu ba con kia quay lại, chúng ta cũng không an toàn." Nó nói.

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Đúng là tiến thoái lưỡng nan. Nhưng tôi nghĩ trí khôn của xác sống không thể phát triển nhanh đến vậy, tôi quyết định đánh cược.

Lấy hết khăn mặt ra, thấm nước rồi nhét vào khe cửa, không để mùi nào lọt ra ngoài.

Lúc này, đám người trong đoàn xe dưới lầu đã phát hiện ra xác sống đang tiến đến.

Họ phản ứng rất nhanh, g.i.ế.c hết những người phụ nữ cướp được trong đoàn để tránh rắc rối, sau đó xả s.ú.n.g vào đám xác sống.

Bên ngoài vang lên tiếng s.ú.n.g chát chúa và tiếng gầm rú của xác sống.

Nhưng đối diện là đám xác sống đông gấp mười mấy lần họ, họ có thể cầm cự một lúc, nhưng gần như không có cơ hội thắng.

Cả nhà tôi tụm lại với nhau, thầm cầu nguyện bình an vô sự vượt qua cơn nguy kịch này.

Nhưng chưa giao chiến được mười phút, đám xác sống đã phá tan hàng phòng thủ của họ.

Đám người này là dân liều mạng trong mạt thế, không thể trông mong họ đồng lòng chống lại lũ quái vật.

Có thể nói, khi xác sống xông đến gần thì họ đã tan rã rồi.

Những chiếc xe được gia cố bằng thép, nhiều người chui ngay vào xe để trốn.

Những người không kịp thì vừa b.ắ.n vừa lui, chạy vào hành lang.

Tòa nhà của chúng tôi nằm ở góc khu dân cư. Bị đám xác sống từ cổng chính đuổi theo, một nhóm người vừa đánh vừa lui, chạy đến tòa nhà của chúng tôi.

Thậm chí có người dùng s.ú.n.g phá cửa đơn nguyên của chúng tôi.

Khi họ xông vào tòa nhà, mẹ tôi hoảng hốt: "Phải làm sao đây! Lỡ chúng phát hiện ra mình! Chúng dẫn xác sống lên thì..."

“Mẹ đừng lo, hành lang nhà mình khóa trái rồi. Với lại bọn họ chắc chắn không chạy nhanh hơn xác sống đâu. Mình ở tận tầng 20 mấy, chờ bọn họ leo mệt thì xác sống sẽ xử lý hết thôi." Hạ Dương khẽ an ủi mẹ.

Tôi không dám đánh cược, lấy nước hoa và bình xịt phòng ra chuẩn bị sẵn: "Nếu lũ xác sống thật sự lên đến đây, chúng ta phải tìm mọi cách che giấu mùi của mình."

Hạ Dương im lặng rút dao: "Chị, nếu xác sống lên, em sẽ ra dụ chúng đi, g.i.ế.c được con nào hay con đó."

Mẹ tôi lập tức rơi nước mắt: "Con ngốc, có đi thì mẹ đi, không đúng, không ai được đi cả! Cả nhà mình nhất định phải bình an vô sự! Chúng ta đã sống sót được đến bây giờ thì sẽ sống sót lâu hơn nữa, sống đến ngày lũ xác sống này bị tiêu diệt hoàn toàn!"

Cả nhà ôm nhau, nước mắt lăn dài.

Tiếng gầm rú của xác sống, tiếng s.ú.n.g và tiếng bước chân dồn dập vang vọng khắp hành lang.

Tiếng chuông leng keng báo hiệu cửa thoát hiểm bị phá tung từng cái một.

Trong mớ âm thanh hỗn tạp ấy, tiếng chửi rủa và tiếng kêu thảm thiết của con người càng trở nên rõ ràng.

Tiếng động ngày càng gần.

Tay tôi run rẩy vẽ số 23 xuống sàn nhà. Tiếng động đã ở ngay dưới tầng nhà tôi rồi.

Chắc chắn là họ đã c.h.ế.t bớt rồi. Tôi cố gắng ép mình giữ bình tĩnh.

Nhìn mẹ và em trai trước mặt, lần đầu tiên trong đời tôi cầu mong thần phật thực sự tồn tại, phù hộ gia đình tôi sống sót.

Cuối cùng, cửa thoát hiểm của hành lang bị đập mạnh, sau đó một tiếng s.ú.n.g vang lên.

Nhưng cánh cửa không mở. Họ chỉ b.ắ.n rơi được một ổ khóa, vẫn còn ba ổ khóa treo trên đó.

Rồi tôi nghe thấy hai tiếng chửi rủa, và tiếng thay đạn run rẩy.

Một giọng đàn ông gầm lên đe dọa, bảo người trên lầu mau mở cửa, nếu không sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t người bên trong.

Nhưng người bên ngoài không còn thời gian nữa.

Cửa bị xô mạnh, rung chuyển dữ dội, kèm theo tiếng la hét và chửi rủa, tiếng chuông đồng kêu leng keng.

Máu từ bên ngoài tràn vào, nhuộm đỏ một mảng sàn.

Cả nhà tôi cố gắng xịt nước hoa và bình xịt phòng về phía cửa.

Chúng tôi không dám xịt mạnh, cả nhà bịt chặt miệng, không dám phát ra tiếng động nào.

May mắn thay, những con xác sống đuổi vào tòa nhà này chỉ là lũ bình thường, không có trí khôn.

Sau khi ăn thịt trước mắt, chúng mất mục tiêu.

Chuông đồng trên cửa thoát hiểm sẽ kêu lên khi chúng đập cửa.

Nhưng so với tiếng s.ú.n.g bên ngoài, âm thanh của nó quá nhỏ.

Cửa thoát hiểm chỉ bị rung lắc nhẹ, trong khi dưới lầu ngày càng nhiều xác sống chạy ra ngoài, tiến về phía tiếng súng.

Cả nhà tôi vẫn không dám phát ra tiếng động.

Đến thở mạnh cũng không dám.
 
Sống Sót Trong Tận Thế - A Giang
Chương 15: Chương 15



Ngay sau đó, chúng tôi nghe thấy một tiếng nổ kinh hoàng từ bên ngoài vọng lại.

Một chiếc xe độ bị lũ xác sống lật nhào, rồi phát nổ tung.

Những người còn lại trong xe, lúc này chẳng còn màng đến điều gì, điên cuồng lao xe, đ.â.m bổ tứ phía, chỉ mong thoát thân khỏi nơi này.

Thế là một đám xác sống khác lại bị thu hút, rượt theo những chiếc xe đang chạy trốn.

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Lũ xác sống trong hành lang gần như đã bị tiêu diệt sạch.

Tên cướp nguy hiểm nhất bên ngoài cũng đã chạy mất dạng.

Ba chúng tôi nhìn nhau, mắt ai cũng ngấn lệ.

Nhưng đây chưa phải lúc để nghỉ ngơi.

Dưới lầu vẫn còn một con xác sống thông minh đang lảng vảng ở khoảng đất trống ngoài khu chung cư.

Tôi khẽ vén góc rèm cửa, cẩn thận quan sát tình hình.

Vẫn là con xác sống nữ lúc đầu, nhưng có vẻ như khả năng điều khiển bầy đàn của nó cũng không còn được bao nhiêu.

Lúc này, khi có người sống xuất hiện, phần lớn xác sống chỉ tập trung đuổi theo người sống mà thôi.

Bỗng nhiên, tôi thót tim khi phát hiện con xác sống nữ đang nhìn chằm chằm vào chiếc flycam mà tôi đã cho đỗ trên nóc tòa nhà đối diện.

Hạ Dương lặng lẽ đưa cho tôi một mẩu giấy.

"Mọi chuyện sẽ ổn thôi."

Tôi khẽ gật đầu, trong lòng tự nhủ, nhất định, mọi chuyện sẽ ổn thôi!

Lũ xác sống đã lượn lờ dưới tòa nhà suốt ba ngày trời.

Ba ngày cũng đã trôi qua kể từ sau cuộc náo loạn kinh hoàng ấy.

Chiếc flycam mà chúng tôi gửi tạm trên nóc tòa nhà đối diện đã bị lũ xác sống trèo lên phá tan tành.

Nhưng thật may mắn, con xác sống đầu đàn kia tuy có chút trí khôn, nhưng nó không có khả năng tư duy như con người.

Sau vài ngày luẩn quẩn dưới lầu mà không ngửi thấy "mùi người", con xác sống có trí khôn đó dẫn đầu, từng nhóm hai ba con xác sống bắt đầu rời khỏi khu chung cư.

Từ hàng trăm con xác sống, cuối cùng chỉ còn sót lại mười mấy hai chục con.

Đội xe cướp cũng chịu tổn thất nặng nề, bốn chiếc xe tải độ lao vào, chỉ có hai chiếc chạy thoát thân.

Một chiếc phát nổ, một chiếc khác nằm im bất động tại quảng trường khu dân cư.

Cả gia đình chúng tôi thận trọng không dám lơ là, mãi đến khi phần lớn xác sống đã rời đi được hai ngày, chúng tôi mới dám ôm nhau khóc òa.

Chúng tôi đã sống sót qua cơn khủng hoảng này!

Mẹ tôi xuống bếp nấu món canh sườn hầm bí đao rong biển quen thuộc, rồi gói một nồi sủi cảo nhân thịt heo hẹ.

Rau hẹ là do chúng tôi tự trồng vất vả từ những ngày đầu mạt thế, mẹ còn hái thêm ít nấm xào thành món ăn kèm.

Bữa cơm tuy đạm bạc, nhưng so với những chiếc bánh quy khô khốc, những món ăn nóng hổi này khiến chúng tôi cảm nhận rõ ràng hơn bao giờ hết cảm giác được sống sót sau cơn hoạn nạn.

Sau biến cố lần này, số người còn sống trong khu dân cư đã giảm đi đáng kể.

Nhưng điều đó không có nghĩa là không còn ai.

Chiếc flycam thu hút lũ xác sống hôm đó cũng bay lên từ khu dân cư của chúng tôi, vậy chắc chắn vẫn còn người sống sót.

Có thể là gia đình đã cướp được nhiều lương thực nhất từ những ngày đầu và vẫn lẩn trốn cho đến giờ, hoặc cũng có thể trong khu dân cư còn những người sống sót mà chúng tôi chưa biết.

Vì vậy, sau khi ăn mừng chớp nhoáng, gia đình tôi lại tiếp tục lối sống ẩn dật, kín đáo.

Sau đó trực thăng của phe J quay lại, khu dân cư trở nên tĩnh lặng đến kỳ lạ.

Chắc hẳn những người trên trực thăng cũng đã nhìn thấy khung cảnh tan hoang, đổ nát nơi đây.

Chiếc trực thăng bay lượn vài vòng, loa phóng thanh liên tục phát đi thông báo, kêu gọi những người sống sót lên tiếng.

Nhưng đáp lại chỉ là sự im lặng đến rợn người.

Tuy vậy, họ vẫn thả hàng tiếp tế xuống, thậm chí còn nhiều hơn lần trước.

Nhận thấy tiếng ồn từ máy bay đang thu hút ngày càng nhiều xác sống, chiếc trực thăng đành phải rời đi.

"Nếu còn người sống sót nào ở đây, xin hãy bảo trọng! Xin hãy cố gắng sống sót!"

Chiếc trực thăng bay khuất dạng, tiếng động cơ lại một lần nữa thu hút một đám xác sống lớn.

Quảng trường khu dân cư giờ chỉ còn lác đác ba bốn con xác sống.

Từ đó về sau, chúng tôi không còn gặp phải nguy hiểm nào nữa.

Có vẻ như những người sống sót còn lại trong khu dân cư đều không muốn lộ diện.

Thế nhưng, cái gia đình đã nhanh tay vơ vét hết ngay từ những ngày đầu mạt thế rồi biệt tăm kia, cuối cùng cũng để lộ chút dấu vết trên sân thượng.

Có lẽ họ đã bày ra mánh khóe gì đó, để lần sau trực thăng đến sẽ thả đồ tiếp tế ngay xuống sân thượng nhà họ.

Điều bất ngờ tiếp theo là, trên tòa nhà của Lưu Kim Kim đối diện cũng xuất hiện một người sống sót, một cậu con trai gầy gò với mái tóc nhuộm màu sắc sặc sỡ.

Cậu ta cũng đã đánh dấu trên nóc nhà để nhận đồ tiếp tế.

Có vẻ như chỉ còn lại hai hộ gia đình sống sót đó.

Sau khi bàn bạc với Hạ Dương, chúng tôi quyết định tạm thời không yêu cầu trợ giúp.

Ngoài việc muốn giữ kín sự tồn tại của mình, chúng tôi cũng đã có đủ lương thực dự trữ.

Chúng tôi thường xuyên nghe radio, vì sống gần căn cứ an toàn ngoại ô nên biết được khá nhiều thông tin.

Ví dụ như, sau giai đoạn đầu tự vệ, chính phủ đã bắt đầu lên kế hoạch cho cuộc phản công.

Chúng tôi tin rằng ngày chiến thắng cuối cùng sẽ không còn xa.
 
Sống Sót Trong Tận Thế - A Giang
Chương 16: Chương 16



Và cứ thế, hai tháng nữa lại trôi qua.

Tết Nguyên Đán đang đến gần.

Mùa đông năm nay đặc biệt lạnh giá, may mắn là chúng tôi đã sớm chuẩn bị quần áo ấm và túi ngủ giữ nhiệt.

Mỗi sáng thức dậy với một bát súp nóng, khoác thêm chiếc áo khoác quân đội dày cộm là đủ ấm áp suốt cả ngày.

Sức khỏe của mẹ tôi không được tốt, ngoài việc duy trì điện cho tủ lạnh, chúng tôi ưu tiên sử dụng đèn sưởi nhỏ và túi chườm nóng bằng điện cho mẹ.

Có lẽ nhờ sự chăm sóc cẩn thận đó mà mẹ không bị ốm, nhưng tôi e rằng những gia đình khác sẽ phải trải qua một mùa đông khó khăn hơn nhiều.

Vào sáng sớm ngày 30 Tết, một chiếc flycam bất ngờ xuất hiện, màu sắc loang lổ quen thuộc, chính là chiếc flycam đã cùng chúng tôi thu hút lũ xác sống hôm đó.

Sáng sớm ngày 30 Tết, một chiếc flycam bay ra, màu sắc loang lổ quen thuộc, chính là chiếc flycam đã cùng chúng tôi thu hút lũ xác sống hôm đó.

Nhìn qua ống nhòm, tôi thấy bên dưới flycam có một tờ giấy, trên đó viết lời đề nghị trao đổi thuốc men.

Có vẻ như người bên kia không biết đến sự tồn tại của chúng tôi, chiếc flycam chỉ hướng đến chỗ gia đình đã vơ vét rồi ẩn náu.

Flycam lượn lờ một hồi lâu, cuối cùng gia đình kia cũng hé cửa sổ, nhưng họ chỉ đưa cho một hộp thuốc, bất lực vẫy tay với chiếc flycam rồi đóng sầm cửa lại.

Tôi dõi theo đường bay của chiếc flycam và xác định được chủ nhân của nó là cậu bạn gầy gò tóc màu mè ở căn hộ phía đông tầng 23 tòa nhà đối diện.

Dù sao cũng là "chiến hữu" đã cùng nhau dùng flycam để thu hút xác sống, tự cứu mình, chúng tôi tạm coi như là người một nhà.

Hơn nữa, gia đình tôi cũng còn một chiếc flycam dự phòng, chúng tôi liền tìm thuốc cảm, thuốc kháng viêm thường dùng, đóng gói cẩn thận và chuẩn bị gửi sang cho họ.

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Mẹ tôi gọi tôi lại, lấy một ít sủi cảo đã chuẩn bị cho bữa ăn của gia đình, cùng treo lên flycam: "Sống sót được đến giờ này đâu có dễ dàng gì, thôi thì chúc họ một cái Tết ấm áp."

Hạ Dương viết vội dòng chữ "Chúc mừng năm mới", rồi điều khiển flycam lặng lẽ bay ra, lượn nửa vòng khu dân cư rồi mới tiếp cận tòa nhà từ hướng ngược lại.

Chỉ lát sau, cửa sổ căn hộ kia mở ra, khi flycam đến gần, tôi mới nhận ra "cậu ấy" thực ra là "cô ấy", một cô bé có phong cách ăn mặc khá trung tính.

Gương mặt cô bé ửng hồng, rõ ràng là đang bị ốm.

Cô bé có vẻ rất ngạc nhiên, lấy thuốc và những chiếc sủi cảo còn ấm xuống, rồi ra hiệu với flycam đợi một chút.

Sau đó, cô bé treo trở lại một túi đồ ăn vặt và một tờ giấy.

Chúng tôi vẫn cẩn thận bay vòng một đường lớn mới thu hồi flycam, thậm chí còn cố tình mở cửa sổ từ phía sau tòa nhà, nơi khuất tầm nhìn của khu dân cư.

Tờ giấy nhắn lại lời cảm ơn, lời chúc mừng năm mới, và cả lời đề nghị hợp tác, cùng nhau theo dõi lũ xác sống.

Cô bé ấy có bộ đàm, có thể liên lạc với gia đình kia, cùng nhau hợp tác để tự bảo vệ.

Đáp lại, họ gửi sang một ít bánh quy và đồ ăn vặt cay.

Sau khi nhận đồ ăn, gia đình tôi đã có một cuộc thảo luận sôi nổi về lời đề nghị này.

Mẹ tôi cho rằng nên hợp tác, người đông thì sức mạnh cũng tăng lên.

Nhưng Hạ Dương lại e ngại lòng người khó đoán, không nên dễ dàng tin tưởng người khác.

Ý kiến hai bên ngang bằng, quyết định cuối cùng thuộc về tôi.

Dù rất muốn đồng ý, nhưng sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, tôi vẫn quyết định không nên hợp tác.

Hiện tại, trong khu dân cư chỉ còn ba hộ gia đình chúng tôi sống sót, nhưng tình thế đang nghiêng về phía họ, họ đang ở "ngoài sáng", còn chúng tôi thì ẩn mình "trong bóng tối".

Hơn nữa, gia đình đã từng chuyển đồ tiếp tế kia đã trụ vững qua rất nhiều đợt càn quét mà không bị phát hiện, chắc chắn họ có cách tự bảo vệ đặc biệt.

Vậy nên, người thực sự lộ diện chỉ có cô bé tóc màu sắc ở tòa nhà đối diện.

Có lẽ chúng tôi có thể giúp đỡ họ trong một vài tình huống nào đó, nhưng dù sao chúng tôi cũng chỉ là những người xa lạ, hợp tác vội vàng có thể dẫn đến nguy hiểm.

Không nhận được phản hồi từ chúng tôi, cô bé ở tòa nhà đối diện cũng hiểu ý, sau đó cô ấy đã dùng flycam gửi tin nhắn đến gia đình kia.

Nhưng rồi tất cả lại chìm vào im lặng.

Mối quan hệ giữa mọi người giờ đây trở nên vô cùng mong manh, vừa đề phòng lẫn nhau, vừa giúp đỡ lẫn nhau.

Đêm giao thừa, mẹ tôi gói sủi cảo nhân thịt, nấu thêm món gà hầm nấm.

Trứng gà, trứng vịt tươi ngon, mẹ trân trọng làm món trứng gà hấp và trứng vịt chiên cho chúng tôi.

Tiếc là không có cá tươi, chỉ còn cá muối, mẹ bèn xào thêm đ ĩa rau xanh, coi như là "năm nào cũng có dư".

Tay nghề nấu nướng của tôi chỉ ở mức trung bình, nên phụ mẹ làm thêm ba chiếc bánh bí ngô nhỏ.

Mỗi món ăn đều không nhiều, gộp lại vừa đủ cho cả nhà no bụng, nhưng bày ra cũng đủ tạo nên một mâm cơm tất niên ấm cúng.

Nước canh gà ngọt ngào đậm đà, trứng gà hấp mềm mịn thơm ngon, cộng thêm rau xanh nhà trồng, những món ăn như vậy trước thời kỳ mạt thế chẳng có gì đáng nói, nhưng giờ đây đã trở thành một điều xa xỉ.
 
Sống Sót Trong Tận Thế - A Giang
Chương 17: Chương 17



Đêm đến, dưới ánh sáng mờ ảo của chiếc đèn ngủ, chúng tôi cùng nhau xem lại chương trình Gala mừng xuân những năm trước trên điện thoại, nâng lon nước ngọt chúc mừng, kỷ niệm một năm sinh tồn đầy gian khổ.

"Năm sau, nhất định cũng phải sống tiếp!" Tôi thì thầm.

"Cho đến khi lũ xác sống bị tiêu diệt hoàn toàn!" Mẹ tôi nói thêm.

Hạ Dương cũng nâng ly cùng mọi người, uống một hơi cạn sạch.

Sáng mùng một Tết, chúng tôi vẫn không hề lơ là cảnh giác.

Tôi thức dậy từ rất sớm, mẹ vẫn còn đang ngủ.

Tôi lấy lẩu tự sôi cho Hạ Dương đã thức canh cả đêm, đồng thời pha cho mình một gói mì ăn liền, ăn kèm với xúc xích để lót dạ.

“Tình hình sao rồi?" Tôi hỏi Hạ Dương.

Hạ Dương lắc đầu: "Không có gì nghiêm trọng, chỉ là trước khi chị tỉnh dậy, em thấy có một chiếc xe chạy qua, có vẻ như đang hướng đến siêu thị hoặc hiệu thuốc."

"Giờ này còn có người ra ngoài tìm kiếm đồ tiếp tế sao?" Tôi nhíu mày lo lắng.

Rồi tôi chợt nhận ra, có lẽ vì khu dân cư của chúng tôi vẫn còn người sống sót và thi thoảng nhận được đồ tiếp tế từ chính phủ, nên tôi đã quên mất sự tàn khốc ở bên ngoài.

Chắc chắn vẫn còn những người sống sót khác, họ đang ẩn náu ở những nơi an toàn nhưng chưa được chính phủ phát hiện, vì vậy không nhận được sự trợ giúp nào.

Đến giờ ăn trưa, chúng tôi nghe thấy tiếng ồn ào mơ hồ từ bên ngoài.

Một chiếc xe thực hiện cú drift đẹp mắt, nhanh chóng bỏ xa lũ xác sống và biến mất khỏi tầm mắt.

"Đó chính là chiếc xe buổi sáng." Hạ Dương vừa nhai dở gói bánh quy sắp hết hạn vừa nói.

Khu vực của chúng tôi có quá ít người, mà tất cả đều ở trên các tầng cao, không có mùi người sống nên lũ xác sống hầu như không bén mảng tới.

Nhân lúc rảnh rỗi, tôi gọi Hạ Dương cùng nhau sắp xếp lại đồ tiếp tế trong nhà, chủ yếu là tìm những món đồ sắp hết hạn để ăn cho nhanh, tránh lãng phí.

Sau lần này, có lẽ vài ngày tới chúng tôi sẽ phải ăn bánh quy và đồ ăn nhanh để sống qua ngày.

Nhưng dù sao vẫn còn hơn là sau này không có gì để ăn.

Vài ngày sau, radio lại hoạt động tích cực hơn, không chỉ kêu gọi mọi người tự bảo vệ hoặc đến nương nhờ các căn cứ an toàn, mà còn cung cấp thêm thông tin mới: căn cứ an toàn gần chúng tôi nhất đã bắt đầu liên kết với các căn cứ khác, lấy căn cứ làm trung tâm để từng bước tiêu diệt lũ xác sống.

Trên radio thường xuyên phát thông báo về tiến độ, khiến chúng tôi cảm thấy tràn đầy hy vọng.

Mọi thứ ban đầu còn khá ổn, nhưng sau Tết, khi nhiệt độ dần ấm lên, đài phát thanh liên tục phát cảnh báo về các đợt triều cường xác sống.

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Khi thời tiết ấm dần, lũ xác sống bắt đầu di chuyển về phía bắc.

Chúng tôi buộc phải lắng nghe đài phát thanh thường xuyên hơn, để không bỏ lỡ bất kỳ thông tin quan trọng nào.

Sự xuất hiện của các đợt triều cường xác sống cũng khiến công tác dọn dẹp phải tạm ngưng.

Đài phát thanh thông báo các căn cứ đã được đặt trong tình trạng báo động.

Chúng tôi cũng cảm thấy vô cùng lo lắng.

Đợt triều cường xác sống gần nhất di chuyển trên đường cao tốc bên ngoài khu dân cư của chúng tôi.

Sức mạnh kinh hoàng của chúng đã tàn phá mọi thứ trên đường đi, tường đổ, nhà sập.

Một khu dân cư ở xa hơn nằm ngay trên đường di chuyển của lũ xác sống.

Tiếng các tòa nhà cao tầng đổ sập vang vọng khiến cả gia đình chúng tôi mất ngủ.

Những tòa nhà cao tầng mang đến cho chúng tôi nơi ẩn nấp, nhưng cũng đồng nghĩa với việc chúng tôi không có đường thoát thân.

Chỉ đến khi tận mắt chứng kiến sự kinh hoàng của các đợt triều cường xác sống, tôi mới cảm thấy sợ hãi.

May mắn thay, khu dân cư của chúng tôi không có mật độ dân cư quá cao, và nhiều người sống sót đã thiệt mạng trong giai đoạn đầu của mạt thế.

Nếu không, khu dân cư của chúng tôi có lẽ đã trở thành một địa điểm săn mồi trên đường di chuyển của lũ xác sống.

Có lẽ do áp lực của các đợt triều cường xác sống, chính phủ đã tạm ngừng việc thả đồ tiếp tế.

Cũng đúng thôi, với tiếng động lớn của trực thăng, e là họ sẽ vô tình dẫn lũ xác sống đến chỗ những người sống sót.

Tháng Tư đã đến, vài đợt triều cường xác sống di chuyển không liên tục, kéo dài gần hai tháng rưỡi.

Trong khoảng thời gian này, căn cứ an toàn gần chúng tôi nhất đã nhiều lần bị xác sống tấn công, thậm chí có vài lần phát tín hiệu cầu cứu ra bên ngoài.

Nhưng may mắn thay, căn cứ đã trụ vững.

Tuy nhiên, căn cứ cũng bị thiệt hại nặng nề.

Đài phát thanh thông báo họ đang tập trung tái thiết căn cứ, ổn định hậu phương, sau đó mới tiếp tục tiêu diệt xác sống và tìm kiếm cứu nạn.

Tôi tính nhẩm, đến nay đã 9 tháng kể từ ngày tận thế.
 
Sống Sót Trong Tận Thế - A Giang
Chương 18: Chương 18



Ngay cả khi triều cường xác sống đã qua, khu dân cư vẫn chìm trong tĩnh lặng.

Khi không phải ca trực theo dõi tình hình bên ngoài, tôi mở một hộp đồ ăn vặt sắp hết hạn, xem đi xem lại bộ phim "Flipped" không biết bao nhiêu lần.

Nhìn cảnh Julie Baker ngồi trên cây ngắm nhìn khung cảnh rộng lớn, tôi bỗng cảm thấy ghen tị.

Không biết đến bao giờ tai họa này mới chấm dứt, để chúng tôi có thể bước ra ngoài ngắm nhìn hoàng hôn và ráng chiều.

Nhưng có lẽ Hạ Dương không bận tâm lắm, nó vẫn ăn uống, sinh hoạt bình thường, không hề tỏ ra khó chịu khi bị mắc kẹt trong nhà.

Khoảng nửa tháng sau, đài phát thanh bắt đầu thông báo về chiến dịch tiêu diệt xác sống trong thành phố, chính thức khởi động.

Cuộc chiến diễn ra từ ngoại ô tiến vào trung tâm thành phố.

Ban đầu, chúng tôi thấy quân lính mang s.ú.n.g đi qua khu vực này, họ cũng cử các đội nhỏ đến tiêu diệt xác sống trong khu dân cư của chúng tôi.

Chỉ còn lác đác vài con xác sống trong khu, nhanh chóng bị tiêu diệt gọn gàng.

Tuy nhiên, các binh sĩ dưới lầu dùng loa phóng thanh thông báo cho những người sống sót tiếp tục ẩn náu, không được lơ là cảnh giác, vì trong quá trình tiêu diệt, xác sống có thể quay lại bất cứ lúc nào.

Sau khi thông báo, những người lính nhanh chóng rời đi.

Tuy nhiên, lần này chúng tôi thực sự nhìn thấy tia hy vọng.

Nhưng quá trình này không hề đơn giản như chúng tôi tưởng tượng.

Chiến dịch tiêu diệt xác sống trên diện rộng diễn ra được khoảng một tháng thì đài phát thanh phát đi thông báo khẩn cấp, cho biết đã xuất hiện một số lượng đáng kể xác sống có trí tuệ, và chúng đã hình thành các đội cơ động.

Ngay lập tức, chiến dịch tiêu diệt xác sống trên toàn quốc lâm vào tình thế khó khăn.

Lũ xác sống có thể không có chiến thuật cao siêu, nhưng với số lượng áp đảo, chúng hoàn toàn có thể tấn công các căn cứ an toàn bất cứ lúc nào.

Để chống lại các cuộc tấn công gián đoạn của xác sống, các căn cứ an toàn buộc phải tăng cường nhân lực bảo vệ, điều này đã hạn chế nghiêm trọng các hoạt động truy quét xác sống bên ngoài.

Thêm vào đó, do ảnh hưởng của một số xác sống có trí tuệ, nhiều xác sống đã ẩn náu dưới sự chỉ huy, gây khó khăn cho công tác tiêu diệt.

Vào ban đêm, tôi tận mắt chứng kiến nhiều nhóm xác sống lẻn vào khu dân cư của chúng tôi và các tòa nhà lân cận để ẩn náu, trong số đó, tôi lờ mờ nhìn thấy một vài con mặc quân phục...

May mắn thay, chúng tôi không lơ là cảnh giác khi thấy tia hy vọng, vẫn duy trì việc phân phối và sử dụng đồ tiếp tế như trước.

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Nhờ vậy, chúng tôi không rơi vào tình thế nguy hiểm khi chiến dịch truy quét lâm vào bế tắc.

Chiến dịch tiêu diệt xác sống của chính phủ cứ thế diễn ra trong tình trạng giằng co.

Do thiếu hàng rào ngăn chặn giữa các khu vực, xác sống từ những nơi khác vẫn vô tình lang thang đến gần thành phố.

Bất giác, trời lại dần chuyển lạnh.

Triều cường xác sống quay trở lại.

Theo đài phát thanh, môi trường quá lạnh hoặc quá nóng có thể khiến virus xác sống tạm thời ngưng hoạt động, đó là lý do chúng di chuyển theo chu kỳ.

Sự trở lại của triều cường xác sống cho thấy chiến dịch tiêu diệt trong thành phố có thể sẽ gặp nhiều khó khăn hơn.

Đầu tháng 11, chúng tôi cùng nhau thưởng thức nồi thịt xông khói hầm củ cải miến nóng hổi.

Tay tôi lật giở cuốn tiểu thuyết đã nhàu nát.

Mẹ tôi theo thói quen bật radio để nghe tin tức.

Nhưng lần này, những gì phát ra từ radio là thứ tôi đã mơ thấy suốt bao nhiêu lần!

"Vaccine đã được phát triển thành công! Cuộc đại họa của nhân loại sắp kết thúc!"

Đài radio liên tục phát lại đoạn thông báo này, tôi và mẹ cùng Hạ Dương nhìn nhau, rồi không biết ai là người đầu tiên rơi nước mắt, và rồi không biết là ai, lấy tay che miệng cười trong im lặng.

Cả khóc lẫn cười, mẹ tôi dường như muốn giải tỏa hết nỗi sợ hãi và ấm ức trong suốt một năm qua, mặc dù không dám phát ra tiếng, nhưng đôi mắt đã sưng húp lên.

Tôi cũng rơi vào tình trạng tương tự, mắt sưng lên, nhưng miệng vẫn cười đến đau.

Ngay sau đó, chỉ một thời gian ngắn, những chiếc trực thăng lần lượt bay đến, rải thuốc từ trên xuống.

Suốt ba ngày liên tiếp, cả thành phố được phun thuốc với cường độ cao.

Tôi lặng lẽ quan sát tình hình của những xác sống.

Ban đầu chúng hành động càng ngày càng chậm chạp, đến khi có một số ngã xuống đất và không bao giờ đứng dậy, thậm chí theo thời gian, chúng bắt đầu phân hủy.

Lần này, mọi chuyện thật sự sắp kết thúc rồi.

Sau 7 ngày, chỉ còn sót lại một vài con xác sống lác đác, chúng còn miễn cưỡng đi lại được, nhưng tốc độ chậm hơn cả một đứa trẻ tập tễnh.
 
Sống Sót Trong Tận Thế - A Giang
Chương 19: Chương 19



Chiến dịch tiêu diệt xác sống lần thứ hai bắt đầu.

Cuối cùng, một đội quân lính cũng đã đến khu dân cư của chúng tôi.

Họ lái xe, mặc đồ bảo hộ và mang s.ú.n.g trên vai.

Chỉ một hai con xác sống còn sót lại trên bãi đất trống bị tiêu diệt nhanh chóng, họ bắt đầu lục soát kỹ càng các hành lang, vài tiếng s.ú.n.g vang lên.

Sau đó, họ lần lượt kéo những xác c.h.ế.t về quảng trường trung tâm, nơi đã đặt sẵn vài thùng xăng để đốt xác.

Tôi nhìn sang Hạ Dương, mẹ tôi đã chuẩn bị sẵn bữa ăn từ lâu.

Sủi cảo thịt xông khói, rau xanh nhà trồng xào thịt và trứng luộc.

Thức ăn được đóng gói cẩn thận trong túi nhựa, chúng tôi quyết định dùng flycam để gửi đến cho những người lính.

Không chỉ riêng gia đình chúng tôi có ý tưởng đó.

Sau khi tiêu diệt hết xác sống, họ nhìn thấy hai chiếc flycam lơ lửng trước mặt.

Gia đình đã lấy được nhiều trợ cấp vào những ngày đầu tiên của mạt thế còn trực tiếp dùng dây thừng buộc thức ăn và thả xuống từ cửa sổ.

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Các binh sĩ ngẩn người, dù họ hết mực từ chối, nhưng cả ba gia đình chúng tôi đều quyết tâm gửi tặng, cứ thế chuyển đồ ra ngoài.

Cuối cùng, họ cũng nhận lấy những món quà đó, rồi nghiêm trang chào chúng tôi, sau đó lên xe tiếp tục hành quân đến địa điểm tiếp theo.

Mạt thế đã kết thúc.

Ngày hôm ấy, khi bước chân ra khỏi nhà, một buổi sáng tươi đẹp hiện ra trước mắt.

Khu dân cư giờ chỉ còn lại ba gia đình chúng tôi.

Cô gái tóc màu sắc cười rạng rỡ, gia đình kia cũng không hề hung dữ như chúng tôi tưởng tượng.

Họ dìu ông bà, dắt theo đứa con nhỏ tầm ba bốn tuổi, thân thiện chào hỏi chúng tôi.

Chúng tôi cùng nhau trò chuyện, chúc mừng sự sống sót của bản thân và của mọi người.

Tất cả chúng tôi đều tham gia vào đội tình nguyện tái thiết sau thảm họa.

Những ngày tháng ác mộng đã qua, cuộc sống mới sẽ bắt đầu lại nhờ sự nỗ lực của chúng ta!

Ngoại truyện

Khương Nhã là một người vừa may mắn, vừa bất hạnh.

Vì bị bắt nạt từ nhỏ, cô ghét mọi sự giao tiếp.

Sau khi trưởng thành, cô ở lì trong nhà làm công việc trực tuyến.

Sau khi mẹ mất, người ba đã tái hôn không muốn quan t@m đến cô, cho rằng cô đã trưởng thành, không thể c.h.ế.t đói được. Thế là cô tự mình bươn chải.

Vì sống trong căn hộ chung cư cao tầng, cộng với việc ghét giao tiếp, cô thích mua sắm trực tuyến và tích trữ đủ loại đồ ăn trong nhà.

Ngoại trừ việc đổ rác, cô gần như không bao giờ bước chân ra khỏi cửa.

Căn hộ của cô được bày biện như một siêu thị mini, với đủ loại thực phẩm phong phú.

Đôi khi, sàn nhà chật kín đến mức không có chỗ đặt chân, nhưng điều đó lại khiến cô cảm thấy an tâm.

Mạt thế ập đến quá bất ngờ.

Hôm đó, Khương Nhã đang mải mê làm nhiệm vụ cày game thuê.

Công việc gấp gáp khiến cô đầu bù tóc rối.

Vì đeo tai nghe và quá tập trung, cô hoàn toàn không hay biết gì về sự hỗn loạn đang diễn ra những ngày đầu mạt thế.

Mãi đến chiều, cơn đói ập đến, cô mới giật mình nhận ra có chuyện chẳng lành.

Khương Nhã lập tức lấy bể bơi phao mua trên mạng để trữ nước, cùng với tất cả các dụng cụ chứa nước khác trong nhà.

May mắn thay, vì khu chung cư thường xuyên bị cúp điện, Khương Nhã đã mua sẵn bình ắc quy cỡ lớn và tấm pin năng lượng mặt trời để đảm bảo công việc cày game online không bị gián đoạn.

Tấm pin năng lượng mặt trời được lắp đặt trên tầng thượng, nên sau khi mất điện, cô chỉ cần bật công tắc là có thể sử dụng điện.

Vì chỉ là người thuê nhà, chủ nhà cũ cũng không bắt buộc cô phải tham gia nhóm cư dân, nên cô đã không bị lộ diện trước đám đông ngay từ đầu.

Tuy nhiên, sau khi mạt thế ập đến, tòa nhà cô ở xuất hiện những kẻ sống sót g.i.ế.c người, ăn thịt người!

Nhìn thấy cảnh người thuê nhà đối diện bị sát hại qua mắt mèo, Khương Nhã sợ hãi tột độ, cô bịt miệng, nín thở.

May mắn thay, những kẻ đó không hề biết đến sự tồn tại của cô.

Có lẽ vì bị thương nên chúng không muốn tốn sức lục soát từng nhà, chỉ nhắm vào những người sống sót đã bị lộ để cướp bóc.

Sau khi hai tên ác quỷ đáng sợ kia c.h.ế.t đi, Khương Nhã mới thực sự thở phào nhẹ nhõm.

Mãi lâu sau khi mạt thế kết thúc, mỗi khi nhớ lại, Khương Nhã vẫn còn rùng mình kinh sợ.

Xác sống chỉ là thứ yếu, hai tên ăn thịt người kia mới thực sự là nỗi ám ảnh, xuất hiện trong giấc mơ của cô không biết bao nhiêu lần.

Vì vậy, cô đã phải trải qua một thời gian dài điều trị tâm lý để dần dần lấy lại cuộc sống bình thường.
 
Back
Top Bottom