Chương 6 Thoại lúc này đứng đã không nỗi vì đã bị dính những đòn hiểm của Thư trước đó, Thoại lắp bắp nói trong run rẩy."
T-tụi m-mày muốn g-gì...?"
Thư mỉm cười cô từ từ bước đến, mặc dù miệng thì cười nhưng Thoại vẫn cảm nhận được nguồn sát khí trong nụ cười của cô, Thư vừa bước từng bước lại trước sự can ngăn của Nam và Phước, Phước kéo cánh tay của Thư lại mà cố trấn tĩnh."
D-dừng lại được rồi Thư ơi, đừng đánh nữa hắn chết thật đấy!?"
Nam cũng tiếp."
Đúng đó chúng ta cần tra khảo hắn trước mà?
Đợi tôi hỏi anh ấy một số chuyện đã nhé?"
Thư giật tay Phước ra cô thở dài gật đầu đoạn nói."
Ừ biết rồi biết rồi, đàn ông con trai gì yếu như sên, mới ăn có nhiêu đó đòn mà chịu không nỗi rồi, đúng là thằng nghiện mà!"
Thoại nghe cô châm chọc mình như thế thì tức lắm nhưng hắn cũng không dám ho he một câu nào nữa, Thoại rút cơ thể đã bầm dập của mình vào một góc tường, tay chân run cầm cập, mồm không giữ được bình tĩnh, có vẻ Nam đã nhận ra gì đó trong hành động của hắn, cậu chạy ngay đến chiếc bàn gần giường của hắn lấy cho hắn một chai xịt hen xuyễn, khi đưa cho Thoại, hắn liền chụp lấy mà tham lam hít lấy hít để từ chai xuyễn, Nam thở dài cậu cúi xuống ngồi đối diện Thoại cậu nói."
Anh bình tĩnh chưa?
Chúng tôi thật ra không muốn đánh anh hay làm khó anh gì cả!
Mà chỉ hỏi một số chuyện thôi, anh giúp chúng tôi nhé?"
Phước và Thư khá ngạc nhiên khi không hiểu sao Nam lại biết mà chạy lại lấy chai hen xuyễn cho Thoại, Thoại nghe Nam nói thì hắn hét lớn."
T-tao không biết gì cả...t-tránh xa tao ra...cút khỏi nhà tao!"
Thư đang bắt cái ghế ngồi ở gần đó khi nghe thì cô liền nghiến răng định đứng dậy thì gã Thoại đã sợ hãi hắn đưa cánh tay lên run rẩy nói."
D-được được.
L-làm ơn cô đừng lại đây...t-tôi nói tôi nói!"
Phước đứng kế chứng kiến hết thì cậu cũng chỉ nở một nụ cười hài lòng, đúng là dùng nắm đấm thì vẫn là cái gì đấy rất nguy hiểm, về phía Nam cậu bắt đầu hỏi."
Anh là người ở Lào cai đúng không?"
Thoại gật đầu lia lịa hắn đáp."
Đúng đúng tôi là người gốc Lào Cai, lớn lên tại đó, năm tôi 20 tuổi thì ra Thành Phố lập nghiệp và tham gia vào ngành bất động sản, cậu muốn hỏi gì?"
Hắn trả lời trong sự gấp gáp, Nam gật đầu ra chiều đã hiểu đoạn nói tiếp."
Ừm, vậy anh có người nào vô cùng giàu có, và có tên là Vọng không?"
Thoại khi nghe đến cái tên Vọng thì hắn có chút sửng sốt, nhưng ngay lập tức hắn đã lấy lại khuôn mặt bình tĩnh của mình hắn nói."
Không, tôi không biết ai tên Vọng cả, cậu tìm nhầm người rồi!"
Mặc dù miệng thì nói thế nhưng ánh mắt Thoại thì lại né tránh sang hướng khác, nhưng điều này làm sao có thể qua mắt được Nam, cậu quay đầu về phía Thư nói."
Thư à, tới lượt cậu rồi!"
Thư khẽ nhíu mày, Thoại khi thấy thì hắn sợ hãi mà ngay lập tức bò lại mà bám lấy chân của Nam van xin."
X-xin cậu...hãy tha cho tôi đi mà!
Tôi thực sự không biết mà!"
Nam chỉ lạnh nhạt lắc đầu, cậu nói."
Nếu giờ anh không nói thì tôi sẽ không bảo vệ anh nữa đâu, thì lúc đó cô gái ngồi đằng kia làm gì anh tôi cũng không đảm bảo đâu!
Chỉ cần anh nói những gì anh biết về gã Vọng đó thôi, tôi biết anh biết mà!"
Thoại nghe thì có chút ấp úng, lúc này hắn mới từ từ ngẩn đầu lên nhìn Nam mà nói."
T-tôi nói cũng được, n-nhưng các cậu phải cho tôi biết lý do các cậu tìm ông Vọng là gì!?"
Nam mỉm cười cậu nói."
Chỉ là muốn tìm để hỏi thăm và giải quyết chút chuyện thôi, thật ra là tôi có một chuyện quan trọng muốn giải quyết riêng với ông Vọng nên muốn tìm thôi, anh nói được chứ?"
Thoại khẽ gật đầu đoạn nói."
Ông ta là một người rất có quyền lực tại đất Lào Cai, và quen biết rất rộng, phải nói ông ta quen biết với rất nhiều xã hội đen khét tiếng, nếu có thù hằn gì thì từ bỏ việc trả thù đi, không có đường nào đối đầu được với ông ta đâu!"
Nam nhíu mày khi nghe những lời đó của Thoại, cậu đứng bật dậy nói."
Tôi đang hỏi anh ông ta ở đâu mà anh lại đi nói cái gì thế?
Ai mà quan tâm đến mấy việc đó tôi chỉ gặp để nói chuyện trực tiếp thôi mà?
Hay anh có địa chỉ cụ thể của ông ta không?
Viết ra cho tôi đi!"
Thoại bắp mấy môi khẽ nói."
Nếu cậu muốn tìm ông ta theo kiểu hỏi thăm thì không được đâu, vì tất cả những người dân lân cận ở Lào Cai hoặc Sa Pa, là nơi gần chỗ ở của lão nhất khi cậu hỏi họ thì họ cũng không nói đâu, vì tất cả đã bị ông Vọng mua chuột và bị ông ta thống trị gần như toàn bộ, mọi quyền quyết định đều nằm trong tay của ông ta, phải nói công an ở nơi đó chỉ giống như bù nhìn để che mắt người ngoài!"
Nghe Thoại nói thế cả Phước và Thư đều há hốc mồm kinh ngạc, cả hai không thể tin là quyền lực của hắn lại lớn đến thế, trái ngược với 2 người bạn đang còn ngơ ngác thì Nam lại bình thản đến kì lạ, cậu khuôn mặt không biến sắc mà hỏi tiếp."
Vậy cách để tìm hắn là làm sao?"
Thoại nói."
Đó là cậu phải vào được một ngôi làng, ngôi làng đó là nơi ông ta chuyên di chuyển hàng hoá đi qua nơi đó để thông qua những kẻ buông hàng, nói cách khác nơi đó chính là điểm duy nhất để cậu tìm và gặp ông ta, tôi chỉ biết như thế thôi còn lại thì chịu, vì tôi cũng không rành về nơi đó!"
Nam gật đầu, cậu hỏi tiếp."
Vậy ngôi làng đó tên gì?"
Thoại trả lời."
Làng Cổ Mộ!"
"L-làng cổ mộ?"
Giọng Thư vang lên phá tan nguồn không khí đang bức bối này, quay sang Phước cậu nhìn Thoại hỏi."
Vì sao lại có tên là Làng Cổ Mộ thế?"
Thoại mặt hắn dần dần biến sắc vì sợ hãi, hai bờ môi cắn chặt vào nhau khiến bật cả máu, hắn nói trong sự run rẩy."
V-vì...nơi đó...là tử địa của những kẻ tò mò và muốn đến đó!"
Cả ba Thư Nam Phước nghe thì liền sửng sốt, Nam gấp rút hỏi."
Gì?
Tử địa của người lạ sao?
Tại sao lại như thế?"
Thoại nói tiếp, giọng nói lúc này đã âm trầm hơn và bình tĩnh hơn lúc nãy rất nhiều."
Vì nơi đó chính là nơi ngoài vòng pháp luật, cho dù cậu có giết người ở nơi đó thì cũng không phải ngồi tù, chính vì thế nơi đó là nơi chuyên phi tan xác người và những cuộc chém giết nhau liên tục xảy ra, có rất nhiều thành phần khó đoán ở trong ngôi làng đó, các cậu nếu muốn đi tới đó thì từ bỏ đi, nguy hiểm lắm!"
Có vẻ như đã hỏi đủ thông tin, Nam không đáp lời Thoại mà chỉ móc trong túi ra cái bóp tiền, cậu đưa cho Thoại 2 triệu đoạn nói."
Xin lỗi đã làm phiền anh, đây là số tiền công của anh và là tiền bồi thường mà bạn em đã đánh anh!"
Thoại khi thấy tiền thì mắt hắn liền sáng rực, gã nhanh tay chụp lấy 2 triệu trên tay Nam mà cảm ơn rối rít."
Cảm ơn cậu, cảm ơn cậu đội ơn cậu rất nhiều!"
Thư khi thấy thì cô liền huýt vào vai của Nam cô khó chịu nói."
Tại sao lại cho nó tiền?
Việc gì phải cho thằng nghiện này?"
Nam khẽ lắc đầu cậu nói."
Anh ấy cũng là con người, anh ấy cũng biết đói cũng biết khát và tôi biết anh ấy không muốn bị dính vào con đường này, tôi chỉ muốn giúp một phần nào đó thôi!"
Thư khi nghe thì cô chỉ im lặng mà hừ lạnh một tiếng, cô quay lưng mà rảo bước rời đi, Phước đứng kế nãy giờ cũng chứng kiến toàn bộ thì cậu liền vỗ vai Nam mà tán thành."
Tuyệt vời lắm, cậu xử lí khéo quá đấy tôi ngưỡng mộ cậu ghê ha ha ha!"
Nam chỉ cười, quay ra sau thì cậu thấy Thoại đang nhìn mình mà khóc, anh ta vừa khóc vừa cười mà gật đầu như cảm kích tấm lòng của Nam, điều này cũng khiến cậu vui lay, cả 2 cùng nhau bước đi ra ngoài cửa theo hình bóng của Thư.
Khi cả ba đã rời đi thì ở phía bên ngoài cách đó không xa có một bóng người khả nghi đang nhìn về phía bóng lưng của cả ba bạn trẻ vừa đi ra, người đó chỉ khẽ nhếch mép cười, vừa cười hắn vừa chửi."
Mẹ nó, mày đã nói những gì rồi thằng chó đẻ!"
Sau lưng hắn là có hơn 4 người khác đi nối đuôi nhau, ai nấy trông vô cùng cao to, cả 5 người lạ mặt khi thấy nhóm của Nam rời đi thì bọn chúng liền tiến về phía căn nhà xập xệ của Thoại, mặt ai nấy đều đằng đằng sát khí như muốn ăn tươi nuốt sống Thoại!Bọn chúng đã vào được căn nhà của Thoại, đứng trước cửa tên cầm đầu nhìn Thoại đang lau nước mắt, Thoại lúc này mới chú ý anh ngẩn đầu lên nhìn thì sắc mặt anh liền thay đổi, Thoại Trợn tròn mắt khuôn miệng co giật vì sợ hãi mà không nói thành lời, tên cầm đầu lúc này mới ngoác miệng cười nói."
Mày đã nói gì với chúng nó?"
Thoại tái xanh mặt lắp bắp trả lời."t-tôi...x-xin lỗi...n-nhưng tôi không còn cách nào khác là nói ra toàn bộ sự thật của ông Vọng rồi ạ..."
Nghe Thoại nói thế tên đó tức giận nghiếng chặt hàm răng tạo ra tiếng kêu kót két, hắn không nói lời nào liền móc từ bên hông ra con dao sắc lẹm, một đường đâm thẳng vào cổ mà không một chút do dự, Thoại chỉ biết há hốc khuôn miệng trước khi chết, khi gã đó rút con dao ra thì máu trên vết đâm mới phun ra như thác, dính thẳng vào khuôn mặt lạnh như băng của gã, gã quay lại nói với đám thuộc hạ phía sau."
Dọn dẹp đi, cuộc chơi bây giờ mới bắt đầu!
Săn mồi thôi!"
Về phía Nam cả ba cũng đã bắt được chiếc xe taxi và đang trên đường về nhà, ngồi trên xe Nam để ý thấy Thư có chút kì lạ, cô cứ liên tục nhăn nhó khuôn mặt làm cậu thắc mắc, Nam quay sang hỏi."
Nè, cậu có sao không thế?
Khó chịu ở đâu à mà thấy cậu cứ nhăn mặt!?"
Thư lắc đầu cô đáp."
Không có gì!"
Phước cũng nói tiếp Nam."
Bị gì thì nói để biết đường xử lý im im thì biết đường đâu mà lần!"
Thư khuôn mặt cau có cô quay sang quát."
Đã bảo là không có gì rồi, 2 cậu lo việc của 2 cậu đi!"
Nam tiếp."
Rõ ràng là có bị gì mà, cậu cứ nhăn mặt suốt, nói đi!"
Trước sự dồn ép của cả 2 thằng bạn Thư lúc này không giữ được bình tĩnh cô hét lớn."
MẸ KIẾP, TÔI ĐAU BỤNG MUỐN ĐI VỆ SINH ĐƯỢC CHƯA?"câu nói này khiến Nam và Phước sửng sờ một lúc lâu, cả hai đưa khuôn mặt đơ của mình ra nhìn Thư như một sinh vật lạ, anh tài xế khi nghe thấy thế thì anh ta cũng mỉm cười cất lời giải sự ngượng ngùng này."
Con bé đã bảo không muốn nói rồi mà 2 cậu cứ ép, ha ha ha thôi để anh tranh thủ về thật nhanh nhé?"
Không khí lúc này đã dịu đi bớt thay vào đó là những tiếng cười của những người ngồi trên xe, được một lúc thì chiếc xe cũng dừng ở nơi cũ, vẫn là quán nước đó, Thư bước xuống trước cô không nói hai lời nhanh như cắt cô phóng ngay vào trong căn chung cư, Nam và Phước thấy thì cũng chỉ biết lắc đầu cười trừ, cả hai cũng không ngờ Thư cũng có đôi lúc giải trí như vậy, Nam tiến vào trong hầm cùng Phước để lấy chiếc xe rời đi về, cả hai vừa đi vừa trò chuyện, Phước nói."
Giờ chúng ta đã có thông tin ở nơi đó rồi, Làng Cổ Mộ cậu nhớ nhé!"
Nam gật đầu cậu đáp."
Đúng là thế, nhưng như lời anh Thoại nói rồi đấy, nơi đó cực kì nguy hiểm chúng ta phải suy nghĩ và chuẩn bị cho thật kỹ trước khi đến đó thôi!"
Phước đồng tình với ý của Nam, cả hai vừa đi vừa nói thì cuối cùng cũng đến được chiếc xe, Nam lấy xe để chở Phước về nhà, đưa Phước đến nhà thì Nam cũng phóng xe mà trở về nhà của mình, vừa đi Nam vừa suy nghĩ.*Rốt cuộc tên Vọng đó nguy hiểm và giàu có đến chừng nào mà khiến cho anh Thoại phải run rẩy khi nhắc đến như thế chứ?*Vừa suy nghĩ cậu vừa phóng trên con đường quanh co.
Chạy được lúc thì cũng đến căn trọ của mình, Nam từ ngoài cổng chạy vào thì cậu liền thấy một hình bóng vô cùng quen thuộc, không phải nói đúng hơn là cực kì quen, đó là Lan cô đang đứng trước cửa nhà Nam, tay đang cầm chiếc điện thoại bấm bấm gì đó, Nam khi thấy thì hình ảnh lúc cậu chứng kiến khi thấy Lan đang chỉ quấn chiếc khăn cùng tên sếp cấp trên của cậu đang ở cùng một phòng.
Nam nghĩ thế thì cậu liền nghiến răng giận dữ, Nam chạy chiếc xe dừng trước cửa nhà cũng là dừng ngay sau lưng Lan, cô khi nghe được tiếng xe quen thuộc thì liền quay mặt lại nhìn, không bất ngờ khi đó là Nam, Lan nhanh chóng nắm chặt bàn tay của Nam còn đang để trên đầu xe mà nói."
Anh, anh anh nghe em nói đã!
Chuyện đó chuyện đó thật sự không phải như anh nghĩ đâu!"
Nam khuôn mặt lạnh băng cậu cúi gằm mặt xuống khiến mái tóc che phủ cả vùng mắt, Nam nghe Lan nói thế thì cậu chỉ biết im lặng mà không có phản ứng gì, Lan thấy thế thì cô càng kích động hơn Lan nắm chặt hơn vào tay Nam, cô cố giải thích trong nước mắt."
Em...em xin lỗi, thật ra chuyện là thế này, sếp Sang hứa sẽ cho em một chức vụ cao hơn, sẽ khoẻ và nhẹ nhàng hơn, chỉ cần ngủ với anh ấy và đồng ý làm bạn gái anh ấy thôi, em cũng đã nói là em đã có anh rồi nhưng sếp Sang không quan tâm, anh ấy bảo chỉ cần giấu là được, em không nghĩ nhiều vì em không muốn phải làm quần quật như một con culi nữa, em muốn thay đổi!...anh hiểu cho em nhé?
Em hứa sẽ không tái hiện lại nữa đâu chỉ lần này thôi!"
Nam lúc này mới ngẩn đầu lên nhìn cô, 2 cặp mắt khẽ nhìn nhau, nhưng ánh mắt của Nam chứa đựng sự thất vọng và buồn bã, Nam chỉ thở dài cậu từ từ cất chiếc giọng lên nói."
Vậy là em đã quen và ngủ với anh ấy bao nhiêu lần rồi?"
Lan khi thấy Nam cuối cùng cũng chịu nói chuyện với mình thì cô có chút vui mừng, Lan khai."
Em với anh ấy chỉ mới quen nhau hơn nửa năm nay thôi, và ngủ thì em...em không đếm được..."
Nam nghe thì cậu cười chua chát, không ngờ hình tượng người con gái ngây thơ trong sáng trong mắt cậu đã tan biến chỉ trong một lời nói, Nam mỉm cười cậu nói."
Không sao, anh hiểu mà!
Tại vì anh quá bất tài vô dụng không lo cho em được gì nên em phải tìm đường sống thôi, anh hiểu không sao cả, từ nay em có thể đừng gặp anh có được không?"
Nghe Nam vừa cười vừa nói như thế thì Lan cũng biết cậu đã đau khổ và thất vọng đến nhường nào, chỉ là cậu cố nở nụ cười để tự trấn an bản thân, Lan nước mắt đã chảy xuống gò má cô bật khóc nức nở năn nỉ Nam."
Anh...anh đừng bỏ em mà...em...em xin lỗi mà anh ơi!"
Vừa nói cô vừa núm chặt lấy tay của Nam, cậu cũng không nói gì mà chỉ khẽ xuống xe, bất ngờ cậu ôm Lan một cái, điều này khiến Lan vô cùng bất ngờ, nhưng cô cũng vòng tay qua eo anh mà đáp lại tựa như không buông, Nam khuôn mặt buồn bã, để ý kĩ sẽ thấy khoé mắt cậu đã ướt đẫm cậu nói."
Đây là món quà cuối cùng anh dành cho em, đừng tìm anh nữa và cũng đừng cho anh thêm lòng tin nào nữa, đến với anh Sang đi anh ấy sẽ lo được cho em hơn là anh!"
Lan nghe thì cô lại càng khóc to thêm, cô cố gắng siết chặt lấy 2 cánh tay mình đang vòng qua eo Nam không buông, cô vừa khóc vừa năn nỉ cậu."
Em xin lỗi em xin lỗi em xin lỗi, là do em đừng bỏ em, em biết em sai rồi đừng bỏ em mà..."
Nam lúc này liền gở hai cánh tay của Lan đang ôm eo mình ra, cậu nắm vai Lan mà nói."
Em không có lỗi, lỗi không phải do em mà là anh, anh đã không tốt và không đủ khả năng để lo cho em, đừng tự trách em đi về đi!"
Lan lắc đầu cô nói trong tiếng khóc nghẹn ngào."
Nhưng làm ơn, anh đừng bỏ em đừng xa em em không muốn mất anh và em cũng rất yêu anh đừng bỏ em làm ơn...!"
Nam thở dài cậu không nói gì, cậu liền leo lên xe định phóng đi, Lan vẫn cố giữ tay Nam lại mà năn nỉ van xin liên tục trong nước mắt, mặc kệ cho Lan có la khàn cả cổ nhưng Nam mặt vẫn không thay đổi, cậu đã khóc đủ nhiều cho mối tình này rồi, Nam cắn răng mà phóng xe đi trước sự bất lực của Lan, cô vô lực mà ngồi khập xuống đất, nước mắt nước mũi chảy thành dòng tựa như thác, trong lúc Lan còn đang khóc đến tuyệt vọng thì từ xa có một bà chị khoản lớn hơn Nam một vài tuổi nãy giờ đã chứng kiến vụ việc, chị ta khẽ tiến lại mà nói."
Cảm giác phản bội người mình thực sự yêu chỉ vì những đồng tiền rẻ rách mà em lại không thấy xấu hổ à?
Nãy giờ chị cũng đã nghe toàn bộ rồi mặc dù là người ngoài cuộc và chả có quyền gì để xỉa xói vào câu chuyện của hai người nhưng chị thấy cách em làm như thế là rất không đúng!"
Lan cô vừa khóc vừa nhìn theo hình bóng chiếc xe Nam đã đi mất hút từ lâu, cô vừa nhìn trong khoản không vô định mà chẳnh thèm ngoái lại nhìn phía sau, Lan đáp."
Em cũng biết việc em làm là vô cùng khốn nạn và rất đáng trách, nhưng vì mưu sinh và em cần tiền nên bắt buộc em phải làm thế, nhưng em yêu Nam là yêu thật lòng mà chị..."
Chị ta nghe thì chỉ mỉm cười mà lắc đầu, chị ấy tiến lại trước mặt Lan đang ngồi mà nói."
Vậy là chỉ cần em cần tiền là em nguyện bán đi sự trong trắng là thứ quý giá nhất của người con gái cho một gã đàn ông à?
Nam chị ở đây cũng rất lâu rồi cũng tiếp xúc nói chuyện với nó không ít lần, phải nói nó vô cùng tốt và lịch sự đúng chuẩn như gu con gái thời nay, haiz...
Em thật đáng trách!"
Lan không thèm để ý những lời nói phía sau từ miệng của chị ấy mà cô chỉ quan tâm từ chị ta vừa nói, Lan đáp."
Không!
Anh Sang đã hứa cho em một danh phận và địa vị trong mắt anh ấy riêng và anh ấy cũng chấp nhận việc em hẹn hò và ngủ cùng anh ấy lén lút Nam..."
Chị gái đó khi nghe từ chỉ biết nhếch mép cười, chị ta đáp."
Em nghĩ là em sẽ có địa vị trong mắt những kẻ có tiền à?
Hắn chỉ muốn coi em như một món đồ chơi thôi, khi đã chinh phục và chơi em chán thì hắn sẽ đá đít em và tìm những con khác xinh đẹp và lập đi lập lại, nếu em nghĩ em sẽ có một danh phận trong mắt hắn thì em sai rồi, đàn ông giàu có họ không ngu gì mà lại đi quen lén lút bắt cá như em đâu chẳng qua là viện cớ cho việc ngủ cùng em thôi em gái à, ngây thơ thật!"
Nói xong chị gái đó chỉ biết cười, Lan khi nghe thì khuôn mặt cô bần thần mà không thốt lên được lời nào, vì có lẽ lời nói của chị gái ngồi đối diện mình là hoàn toàn đúng và có cơ sở, vì Lan thấy gã Sang cũng hay tán tỉnh những chị thư ký cùng công ty và hay buông lời thả thính, như ngộ ra điều gì Lan đứng bật dậy cô cúi đầu cảm ơn chị gái đã nói cho mình mà đáp."
Cảm ơn chị, em cảm ơn giờ em biết em nên làm gì rồi!"
Lan lau vội hai hàng nước mắt cô bước đi qua người của cô gái lạ kia, khi Lan đã đi xa thì cô gái đó chỉ nở một nụ cười đầy bí ẩn, có lẽ cô ta đã có dự tính từ trước.
Quay sang Phước cậu đang ngồi trên chiếc ghế sofa mà nghĩ về một số thứ, Phước tự nhẫm.*Mình còn nhiều thắc mắc muốn hỏi gã Thoại đó quá mà vẫn chưa định hỏi nữa, toàn hai người kia giành nói!"
Lúc cậu còn đang chìm trong mớ suy nghĩ thì tiếng chuông điện thoại khẽ vang lên, Phước cầm máy lên nghe thì đó là một số lạ, cậu thắc mắc mà nhấc máy, bên đầu dây bên kia liền cất lời."
Xin chào, cậu có phải là Phước không?"
Phước đáp."
Đúng ạ, ai đấy ạ!?"
Bên kia khẽ cười mà nói tiếp."
Tôi là bạn của Thoại, tôi nghe Thoại kể về các cậu lúc sáng nay, tôi biết nhiều thứ hơn Thoại về gã Vọng đó đấy!"
Phước nghe thì cậu khẽ vui mừng, cậu đứng dậy nói trong phấn khích."
A-anh ở đâu thế ạ?
Anh biết nhiều về ông Vọng sao?
Có thể nói cho em biết được không!?"
Bên kia chỉ chép miệng đáp."
Nói chuyện trên điện thoại không tiện đâu, để tôi nhắn cậu địa chỉ chúng ta gặp nhau nói sẽ tiện hơn, chuyện dài lắm!"
Phước có chút nghi ngờ sau khi nghe người bên đầu dây bên kia nói như thế, có vẻ người bên kia cũng biết nên cất lời trấn an."
Cậu không phải lo, cậu có thể rủ bạn cậu đi cùng thì sẽ dễ nói chuyện và tạo niềm tin cho nhau hơn, nhé?"
Phước nghe thì cậu liền vâng dạ, bên kia tiếp."
Địa chỉ tôi sẽ nhắn ngay cho cậu, giờ cúp máy đi, khoản chiều nay gặp, giờ giấc thì tôi cũng sẽ nhắn sau nhé?"
Phước mỉm cười chỉ gật đầu vâng dạ rồi cũng cúp máy, thật không ngờ manh mối lại tự tìm đến mình, nhưng Phước cũng có chút nghi ngờ với người bí ẩn kia, cậu suy ngẫm một lúc thì cũng quyết định đi một mình mà không gọi cho Nam và Thư, vì nếu đó là bẫy thì cùng lắm chỉ một mình cậu chịu còn nếu không phải thì cậu sẽ thu thập nhiều thông tin nhất có thể để nói với Nam.
Chuyển sang đầu dây bên kia, thì đó không ai lạ mà chính là tên đã giết Thoại, hắn ta lúc này đang ngồi trong một căn nhà kho bị bỏ hoang trông khá to, xung quanh bao quát bởi rừng cây u minh như không một bóng người, tên Thuộc hạ thấy hắn cúp máy thì liền cất lời hỏi."
Đại ca, anh bảo hắn gọi thêm người lỡ hắn gọi nhiều quá thì chúng ta có xử lý hết một lượt được không anh?"
Tên đó khi nghe thì hắn quay sang nhìn đàn em mình với ánh mắt đầy sát khí, hắn nhếch mép cười đáp."
Mày nghĩ Ricky này mà sợ một lũ nhóc miệng còn hôi sữa à?"
Mấy tên đàn em khi nghe thì cũng phá lên cười, một tên tiếp."
Mày nghĩ sao đồ tể bọn mình mà lại sợ chúng nít ranh đó?
Một mình tao cũng đã đủ rồi cần gì đến anh Ricky ra tay ha ha ha!"
Tên đó nghe xong thì cũng chỉ gãi đầu cười trừ, Ricky lúc này khuôn mặt hắn đằng đằng sát khí hắn đưa con dao sắc lẹm lên tầm mắt mà ngắm nhìn nó, hắn cất tiếng nói."
Hơ, hôm nay tao sẽ giết chết bọn nhóc này, dám động vào lão đại à, muốn đối đầu với lão đại à?
Nằm mơ ha ha ha!"
Sau một lúc thì Phước cũng nhận được thông báo, cậu liền mở chiếc điện thoại lên xem thì đó là địa chỉ và thời gian mà bên kia đã gửi, 21 giờ tối và địa chỉ cũng khá gần với nơi cậu đang ở, đó là trên một ngọn đồi, Phước có chút nghi hoặc.*Tại sao lại không hẹn ở nơi nào đó ở trong thành phố mà lại hẹn đến ngọn đồi hoang làm gì thế ta?*Suy nghĩ là vậy nhưng cậu vẫn quyết định đi đến đó, cậu vào trong toilet để thay bộ đồ khác,Vào trong toilet được một lúc thì cậu cũng đi ra với chiếc hoodie đen cùng một con quần jogge xám, Phước cũng không quên cầm theo một số món đồ thiết yếu.
Quay sang Nam cậu đang ngồi bần thần tại một quán cafe, cậu đã lang thang suốt từ trưa cho đến tối muộn, bây giờ đã là 20 giờ tối, Nam ngồi nhìn vào khoản không như không có điểm dừng, cậu vừa nhìn vừa suy nghĩ về những chuyện đã qua và khoảng thời gian hạnh phúc với Lan, Nam chỉ khẽ nhếch mép cười mà thì thầm."
Mình đang nghĩ cái quái gì vậy chứ?"
Trong lúc cậu còn đang tự trách bản thân thì có một bóng người đã ở ngay sau cậu từ khi nào, người ấy đi như không có một tiếng động, người đó bất ngờ đưa bàn tay đặt lên bả vai của Nam khiến cậu giật thót tim."
ỐI!
AI TH..."cậu chưa nói hết thì Nam đã khựng lại, khuôn mặt cậu thả lỏng vì đó là Thư, Nam ngạc nhiên hỏi."
Ủa?
Sao cậu ở đây?"
Thư thấy Nam thì mặt cô cũng có chút bất ngờ nhưng ngay lập tức cô đã lấy lại được bình tĩnh mà đáp."
Thì nhà tôi gần đây mà?
Tôi đang đi tập thể dục buổi tối, Câu đó tôi hỏi cậu mới phải cậu làm gì ngồi đây vào giờ này?
Nhà cậu đâu phải ở đây đâu!?"
Nam nghe thì cậu chỉ khẽ thở dài, cậu quay sang nhìn hướng khác mà nói."
Cậu ngồi xuống đi, tôi sẽ hỏi cậu một câu thôi!"
Thư tuy nhăn mặt cau có nhưng rồi cũng ngồi xuống, cô chống tay lên bàn hỏi."
Rồi sao?
Chuyện gì?"
Nam thở dài rồi cậu định nói gì đó nhưng rồi lại lắc đầu chối."
À không gì, không có gì!"
Thư nhíu đôi lông mày cô đứng bật dậy định rời đi thì đã bị Nam nắm tay níu ở lại, Nam mắt nhìn xuống cậu lắp bắp nói."
C-cậu...đã bao giờ bị một ai đó phản bội chưa?"
Thư khi nghe thì cô có chút bất ngờ, vì tại sao Nam lại hỏi mình những câu không liên quan như thế, Thư nhún vai cô lắc đầu nói."
Từ trước giờ tôi làm gì có người yêu mà phản với chả bội?"
Nam khuôn mặt buồn bã cậu tiếp."
Tôi thì có rồi..."
Thư nghe thì cô liền ngồi xuống lại ghế, vừa ngồi Thư vừa thúc dục Nam."
Sao sao?
Ai lại có?
Bị sao vậy Lan đã làm gì cậu à?"
Nam chỉ khẽ gật đầu, cậu ngước mặt lên nhìn Thư hỏi."
Còn cậu?
Cậu đã bao giờ cảm thấy tuyệt vọng như không muốn sống nữa chưa?
Tôi trước giờ thấy cậu rất năng lượng ít khi buồn mà...?!"
Thư trầm mặt cô im lặng một lúc rồi mới đáp."
Vì tôi đã hứa với một người rằng tôi sẽ không yếu đuối nữa, sai lầm trong quá khứ khiến tôi phải mạnh mẽ hơn bao giờ hết!"
Nam tròn mắt ngạc nhiên cậu hỏi."
Là chuyện gì mà khiến cậu thay đổi như thế vậy?"
Thư cúi gằm mặt ánh mắt có phần buồn bã, cô tiếp."
Cách đây 2 năm trước, trong võ đường chúng ta có một người tên Linh, người đó và tôi rất thân với nhau phải nói như một cặp bài trùng, và rồi mọi thứ thay đổi khi thằng khốn đó đến!"
Nam hỏi."
Ai đến?"
Thư vung nắm đấm cô đấm thật mạnh xuống mặt bàn, khiến Nam cũng phải giật bắn mình, Thư nghiếng răng ken két cô tức giận đáp."
Thằng chó đó tên Tài, nó là một cao thủ Judo trong một lần nó chuyển đến võ đường nơi tôi đang học để rèn luyện thêm kĩ năng thì hắn đã ngắm trúng Linh, hắn luôn ra sức tán tỉnh Linh thậm chí còn lái xe đậu trước cửa nhà chỉ chờ đưa đón cô bạn tôi đi học!"
Nam nhíu mày ra chiều không hiểu cậu hỏi."
Vậy thì tốt quá rồi cậu còn muốn gì nữa, bạn cậu có người theo đuổi thì cậu phải vui lên chứ?"
Thư lắc đầu cô tiếp."
Lúc đầu tôi rất vui vì cuối cùng cô bạn mình cũng có người để ý, nhưng không tên Tài đó sau một khoản thời gian theo đuổi Linh nhưng bất thành vì Linh chưa muốn yêu sớm, thằng chó đó đã nhân cơ hội lúc Linh đi vắng một mình nó đã chụp thuốc mê rồi kéo Linh đi vào một con ngõ tối để cưỡng hiếp Linh, THẰNG KHỐN ĐÓ!"
Nam mở tròn mắt như không tin vào mắt mình cậu thắc mắc hỏi."
Vậy tại sao cậu lại biết?
Linh kể cậu nghe à?"
Thư lắc đầu hai đôi lông mày nhíu lại vì ân hận cô đáp."
Không, vì tên Tài đó khi đã làm xong còn chụp hình để uy hiếp Linh buộc cho Linh phải giữ im lặng suốt 4 tháng, trong khoản thời gian 4 tháng đó tôi không hề biết bất cứ chuyện gì vì Linh không hề kể cho tôi nghe, đến sau này vì có lẽ Linh không chịu nỗi áp lực vì gã Tài đó khi buồn chán hay muốn giải toả đều tìm đến Linh, hắn uy hiếp Linh bằng hình ảnh và video hắn đã chụp trước đó buộc Linh phải nghe theo nó, và rồi...Linh đã chọn cách treo cổ tự tử..."
Nói xong Thư cúi mặt khóc như một đứa trẻ, cô cố gắng kìm nén cảm xúc của mình, nhưng làm sao có thể che giấu được khi những hàng nước mắt cứ thi nhau chảy xuống, Nam cậu bối rối khi thấy Thư như vậy, vì đây là lần đầu tiên cậu thấy cô bạn lúc nào cũng mạnh mẽ kiên cường như Thư mà lại có lúc khóc uất ức như thế, Nam định nói gì đó thì đã bị Thư chen ngang cô sụt sôi nước mắt nói."
C-cậu biết không...Linh đó cậu ấy trước lúc chết đã viết một tờ ghi chú đặt cạnh giường, trong tờ ghi chú đó chứa đựng toàn bộ sự thật và tội ác của tên khốn Tài đó, bố mẹ Linh khi đọc xong cũng rất hoảng loạn nhất là mẹ của Linh, bà ấy đã hoá điên sau khi Linh chết, vì một cô gái đang ở độ tuổi đẹp nhất mà lại chết tức tưởi như vậy..."
Thư vừa kể trong nước mắt vừa oà khóc, nhưng rồi bỗng có một bàn tay khẽ đặt nhẹ lên phần đầu của Thư, cô ngưng lại một nhịp vì bất ngờ, đó là Nam cậu khẽ cười mà nói."
Đừng khóc nữa, chuyện đã qua rồi giờ cậu phải sống cho hiện tại đi, khi nào gặp lại tên đó tớ hứa sẽ cho cậu giết chết hắn ngay lập tức, nhưng mà cho tớ hỏi là sau khi cậu và bố mẹ Linh đọc được tờ ghi chú đó thì tên Tài có bị bắt không?"
Thư lúc này mới từ từ ngẩn mặt lên, cô nói."
Không, vì không có đủ bằng chứng với lại thằng đó cũng đã chuyển đi trước khi Linh tự tử rồi, nếu nó ở lại thì tôi đã xé xác nó ra từ lâu rồi!"
Nghe giọng điệu của Thư khiến Nam cũng rùn mình vì sợ, không ngờ đây là lần đầu tiên Nam thấy cô như vậy, cũng có lúc Thư nóng giận nhưng có lẽ đây là lần mà cảm xúc được bộc lộ mãnh liệt nhất.
Thư bỗng nhếp mép cười mặc cho nước mắt vẫn đang không ngừng tuông như thác, cô vừa cười vừa rít lên."
NẾU GẶP LẠI, BÀ MÀY SẼ XÉ XÁC MÀY RA!
THẰNG CẶN BÃ!"
Nam mặc dù chỉ nghe nhưng cậu cũng toát hết mồ hôi hột, trán cậu ướt đẫm vì sợ, trong lúc tình hình còn đang căng thẳng thì bỗng điện thoại của cậu vang lên cậu đưa chiếc điện thoại lên để nhìn, là Phước, Nam thắc mắc tại sao Phước lại gọi cậu vào giờ này?
Nam nhấc máy thì giọng của Phước liền vang lên."
Alo, tớ tìm được người có thể giúp chúng ta rồi, nhưng không phải Thoại nhé!"
Nam bất ngờ cậu liền đáp."
C-cái gì?
Sao cậu tìm được, mà ai thế?"
Phước tiếp."
À, hiện tại tớ đang ở sau ngọn đồi gần khu nhà tớ này, có anh này thân thiện lắm anh ấy đang ở đây và muốn giúp chúng ta tìm gã Vọng đây!"
Nam có chút hoài nghi vì tại sao lại có người lạ lại tự động biết mà tìm đến đây để giúp nhóm của Nam?
Nam gạc bỏ mấy cái suy nghĩ đó đi mà hỏi."
Vậy anh ấy tên gì thế?
Mà tại sao lại biết mà giúp chúng ta?"
Giọng của Phước khẽ cười, cậu nói."
À thì anh ta tự nhận mình là bạn của Thoại, mà đúng thật trong điện thoại anh ta có số của Thoại chỉ là gọi Thoại thì anh ấy không bắt máy thôi, anh này tên là Ricky!"
"Ricky...?"
Giọng của Thư vang lên, khuôn mặt Thư bỗng biến sắc khi nghe thấy cái tên Ricky, Nam nhìn thấy thì có chút bối rối vì nãy giờ cậu vẫn đang bật loa ngoài, Thư cũng đã nghe toàn bộ cuộc chuyện, Thư bỗng cướp máy của Nam mà nói với Phước."
Ê!
Cậu có đang bật loa ngoài không thế?"
Phước bên kia hờ hững đáp."
Không?
Sao thế?"
Thư run rẩy cô tiếp."
B-bây giờ...cậu lập tức tìm cách chạy khỏi nơi đó đi, ngay lập tức không thì cậu sẽ chết đấy!"
Phước và Nam khẽ giật mình, Phước có chút hoài nghi cậu nói."
Tại sao?
Anh ấy có gì đâu?"
Ricky ngồi trên chiếc ghế sofa đã cũ mèn khi hắn thấy cách nói chuyện của Phước đã thay đổi có lẽ hắn cũng đã có chút nghi ngờ, ánh mắt của hắn lúc này khác hẵn với lúc mới gặp Phước, hắn đưa đôi mắt sắc như dao cạo của mình về phía Phước, mấy tên thuộc hạ đứng gần đó cũng toả ra toàn mùi thù địch, Phước cũng đã cảm nhận được chuyện bất thường, cậu nói với Thư."
Ừ biết rồi, tôi hiểu rồi!"
Nói xong Phước liền cúp máy, cậu nhanh tay gửi định vị nơi mình đang ở cho Nam xem, Thư đang cầm chiếc điện thoại khi đã thấy được định vị cô liền quay sang nói với Nam trong sự gấp gáp."
NHANH, ĐI CỨU CẬU ẤY THÔI!"
Nam nãy giờ vẫn chưa hiểu chuyện gì cậu hỏi."
Có chuyện gì mà cậu căng thẳng thế?"
Thư giải thích trong tích tắc."
Tên khốn Ricky đó hắn là tay sát thủ, một tay đồ tể máu lạnh đấy, chắc chắn hắn có mục đích gì với cậu ta rồi, nhanh lên!"
Thư không nói thêm mà phóng đi như bay, Nam cũng ngay lập tức chạy bám sát theo sau.Hết chương 6