Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Song Quy Xuân - Ngã Giai Phong Nguyệt

Song Quy Xuân - Ngã Giai Phong Nguyệt
Chương 10



Nhưng giờ lại bị Khương Ngôn Hà đòi lấy mất. Nhưng rất nhanh Bùi Tiện lại nghĩ thông. Hắn nghĩ dù sao Khương Hòa cũng không thường dùng trâm. Đến lúc đó hắn lại tùy tiện tìm một lý do tặng thứ khác là được.

Dù sao Khương Hòa cái gì cũng nghe lời hắn. Bùi Tiện vốn là tính toán như vậy. Kết quả lại là nhìn cây trâm hoa sen kia, học làm cây trâm khắc bông lúa.

Việc này so với khắc hoa sen khó hơn nhiều, còn không có ai dạy. Hắn làm hỏng mất mấy cây. Nhưng khi kịp phản ứng, Bùi Tiện lại nhịn không được mà tức giận xấu hổ.

Hắn làm gì còn phải đặc biệt làm trâm gỗ cho Khương Hòa? Chẳng phải hắn đã sớm quyết định, chờ mọi thứ khôi phục bình thường sẽ cho chút thưởng rồi đuổi người ta đi sao?

Dù sao hắn vốn là coi Khương Hòa như con d.a.o trong tay mình mà sai khiến.

Bùi Tiện vừa tức vừa giận. Cho nên khi Khương Ngôn Hà chỉ ra hắn thích Khương Hòa thì...

Bùi Tiện theo bản năng liền phản bác. Thậm chí còn tự tìm cho mình rất nhiều lý do đường hoàng. Nhưng cũng chỉ có mình hắn biết. Khi nói những lời đó hắn đã chột dạ biết bao.

Nhưng Bùi Tiện không thừa nhận. Hắn cảm thấy Khương Ngôn Hà vì hắn mà hy sinh rất nhiều, chỗ nào cũng tốt hơn Khương Hòa.

Hắn là đầu óc ngấm nước mới có thể thích Khương Hòa. Vậy tại sao vẫn còn bất an? Bùi Tiện nhíu mày, vô thức x** n*n hoa văn ẩn trên hộp gỗ. Đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ.

Đúng rồi.

Chính là vì cây trâm Khương Ngôn Hà đưa tới này. Lúc đó hắn nhìn thấy Khương Hòa phát hiện hộp gỗ thì hoảng sợ vô cùng.

Hắn lo lắng khi nhìn thấy chiếc trâm gỗ xinh đẹp này, nàng sẽ chê chiếc trâm xấu xí do hắn làm. Hắn càng lo lắng hơn, nàng sẽ phát hiện ra mối quan hệ giữa hắn và Khương Ngôn Hòa. Hắn biết nàng luôn cực lực phản đối việc hồi kinh. May mà nàng không mở ra.

Bùi Tiệnthở phào nhẹ nhõm. Nhưng sự bất an trong lòng vẫn chưa từng biến mất, thậm chí ngày càng nghiêm trọng hơn. Nỗi phiền muộn khiến Bùi Tiện không thể nào tĩnh tâm được.

Thôi vậy. Hắn dứt khoát ném chiếc hộp gỗ đi rồi đứng dậy. Hắn định quay về xem nàng thế nào. Mới không phải vì nhớ nàng ta đâu. Chỉ là sinh thần hắn cũng sắp đến rồi, hắn muốn hỏi xem tên đồ tể kia đã chuẩn bị quà sinh thần cho hắn chưa. Bùi Tiện tự an ủi mình. Hắn thậm chí đã nghĩ kỹ, lát nữa sẽ kể cho nàng nghe về sự ngu ngốc không thể chịu nổi của những người đó.

Sau đó, chờ khi nàng vụng về chọc cười hắn, hắn sẽ nhân cơ hội đưa ra một số yêu cầu. Tốt nhất là có thể dỗ nàng nói ra những lời mà ngày thường nàng không chịu nói. Tên đồ tể kia tuy ngốc nghếch nhưng lại cực kỳ nghiêm túc. Ngày xưa, mỗi lần nói câu "thích" là y như rằng mặt đỏ ửng, ấp a ấp úng. Hắn phải năn nỉ mãi mới thỉnh thoảng được nghe một hai câu. Lần này hắn nhất định phải nghe cho đã!

Bùi Tiện hưng phấn trở về, nhưng lại không tìm thấy ai. Hắn tưởng rằng nàng ra ngoài mua bánh ngọt cho mình. Trước kia cũng vẫn vậy. Thời gian trước hắn bận rộn, có mấy lần quên báo cho nàng biết khi nào mình trở về.

Nhưng mỗi lần đến đây, hắn đều được ăn bánh ngọt của tiệm lầu kia. Lần nào cũng vừa vặn ở nhiệt độ có thể ăn ngay. Bùi Tiện không biết nàng đã làm thế nào. Nhưng có lần lúc thân mật, hắn phát hiện một vết bỏng trên n.g.ự.c nàng. Lúc này hắn mới biết kẻ ngốc này mỗi lần đều nhét bánh ngọt mới ra lò trực tiếp vào trong lòng.
 
Song Quy Xuân - Ngã Giai Phong Nguyệt
Chương 11



ức giận, Bùi Tiện ngay lập tức chọc vào đầu nàng mà mắng. Nhưng trên thực tế, đợi nàng ngủ rồi, hắn lại lén lút đứng dậy, vừa lẩm bẩm vừa dùng loại cao thuốc tốt nhất bôi lên vết thương của nàng, trên mặt còn mang theo nụ cười ngốc nghếch. Chỉ là vị trí vết thương đó thật sự không đúng lắm.

Bôi tới bôi lui... cuối cùng cao thuốc vẫn cứ bôi vô ích. Nhưng nàng chưa bao giờ giận hắn. Bùi Tiện nghĩ, có lẽ mình đã bị chiều hư như thế này rồi. Nhưng trong lòng lại ngọt ngào như uống mật. Vì vậy, Bùi Tiện với tâm trạng ngọt ngào như uống mật, liền ở trong sân chờ đợi. Chờ đến khi quản gia dẫn theo mấy tên hộ vệ bị đánh cho mũi tím mặt mày đi vào, rồi nói với hắn, nàng đã rời đi.

Rời đi?

Phản ứng đầu tiên của Bùi Tiện chính là không thể nào. Khương Hòa thích hắn như vậy, làm sao có thể không từ mà biệt được chứ? Huống hồ rời khỏi hắn, Khương Hòa còn có thể đi nơi nào nữa?

Nàng ở Tiểu Điền thôn, căn nhà kia đều bị thiêu hủy rồi! Bùi Tiện không tin. Hắn sai người lăn đi tìm Khương Hòa, không tìm được thì đừng quay về.

Kết quả người không tìm được, ngược lại dẫn về một tên học đồ. Tên học đồ kia nói hắn từng thấy Khương Hòa cùng người tiến vào tửu lâu lớn nhất kinh thành.

"Ra, ra ngoài sau, vị cô nương kia liền một bộ dạng tâm sự nặng nề, ngay cả túi tiền rớt cũng không hề chú ý tới."

Ngay cả túi tiền cũng có thể đánh rơi, xem ra là tâm sự lớn lắm rồi. Bùi Tiện kéo kéo khóe môi muốn cười nhạo, lại phát hiện căn bản cười không nổi. Trong lòng ẩn ẩn có một đạo thanh âm đang nói cho hắn biết: Khương Hòa nghe được rồi, nàng nghe được những lời hắn nói kia rồi, nàng biết quan hệ của hắn và Khương Ngôn Hà rồi.

"Tiếp tục tìm." Một lúc lâu sau, Bùi Tiện nghe thấy thanh âm vô cùng khàn khàn của mình vang lên. Hắn nói một cách tàn nhẫn: "Lật tung cả kinh thành cũng phải đem người cho ta tìm ra!"

Bùi Tiện không hề phát giác lúc nói câu này, cả người hắn đều run rẩy lợi hại. Thế nhưng Khương Hòa lại giống như chưa từng tới kinh thành, dù sống c.h.ế.t cũng không tìm thấy. Bùi Tiện phiền não cực kỳ, nhưng hắn căn bản không hề nghĩ tới chỗ Khương Ngôn Hà.

Suy cho cùng Khương Ngôn Hà từ trước đến nay không nhiều lời hỏi chuyện Khương Hòa, vừa nhìn chính là không có hứng thú gì. Hắn chỉ cảm thấy có lẽ lại là những vị hảo hoàng huynh kia của hắn trước khi c.h.ế.t làm ra sự giãy dụa vô dụng.

Có lẽ là hắn tìm người động tĩnh quá lớn, ngay cả Khương Ngôn Hà cũng đến hỏi hắn làm sao vậy.

"Không có việc gì."

Bùi Tiện theo bản năng không muốn nói cho Khương Ngôn Hà biết chuyện liên quan đến Khương Hòa, chỉ nói: "Chỉ là có một tên thuộc hạ không nghe lời, thật sự là khiến người ta phiền lòng."

Đúng vậy. Hắn đối với Khương Hòa định vị chính là một thanh đao cực kỳ dễ dùng. Thỉnh thoảng hắn cũng sẽ đến chỗ nàng tìm chút an tâm, nhưng chỉ có thế mà thôi. Hắn những ngày này phiền não và bất an, chỉ là bởi vì, chỉ bởi vì một khi Khương Hòa rơi vào tay người khác, có lẽ sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch sắp xếp tiếp theo của hắn.
 
Song Quy Xuân - Ngã Giai Phong Nguyệt
Chương 12



Bản nên là như vậy. Ngược lại Khương Ngôn Hà cười cười, chủ động hỏi chuyện liên quan đến Khương Hòa: "Đúng rồi, ta vẫn chưa từng hỏi biểu ca lúc trước là làm thế nào khuyên nhủ tỷ tỷ của ta hồi kinh?"

Khuyên nhủ như thế nào? Hắn căn bản chưa từng khuyên nhủ. Hắn chẳng qua là —— nghĩ đến những chuyện hoang đường kia, Bùi Tiện không khỏi vành tai nóng lên. Hắn theo bản năng cúi đầu uống trà, ấp úng: “Cũng không có gì. Bất quá là phát sinh một ít ngoài ý muốn, Khương Hoac nàng... đối với ta tâm có áy náy."

Hắn chẳng phải là dựa vào sự áy náy lúc ban đầu của Khương Hòa cho nên mới càng thêm không kiêng nể gì sao? Thế nhưng hiện tại hắn dường như lại có chút hối hận rồi. Bùi Tiện suy nghĩ lung tung. Hắn vừa định nói chút chuyện khác để phân tán sự chú ý, ngẩng mắt lên lại vừa đúng lúc nhìn thấy đáy mắt Khương Ngôn Hà lóe lên một tia cừu hận và đố kỵ.

Bùi Tiện nhíu mày. Hắn vừa định xem xét kỹ lưỡng, thế nhưng người đối diện sớm đã khôi phục nụ cười nhạt.

"Thì ra là thế."

Ánh mắt nàng rơi vào túi thơm bên hông Bùi Tiện, ra vẻ như vô tình nhắc một câu: "Đúng rồi, không biết túi thơm của biểu ca là do tú nương nào thêu? Ta thấy kỹ thuật thêu tinh xảo, có thể mượn ta xem kỹ một chút không?"

Bùi Tiện đang tâm phiền ý loạn, liền xem cũng không xem liền tùy ý cởi xuống. Thế nhưng đợi hắn lên xe ngựa trở về lúc, thuộc hạ đột nhiên nhiều lời hỏi một câu: "Điện hạ, túi thơm Khương cô nương tặng ngài đâu rồi?"

Bùi Tiện đột nhiên ngẩn ra. Đột nhiên phản ứng lại đó là túi thơm Khương Hòa tặng hắn. Hắn theo bản năng muốn lấy lại, thế nhưng xoay người vừa đi được vài bước, sắc mặt lại trầm xuống.

Người kia cái gì cũng không hỏi liền một tiếng cũng không nói mà đi rồi. Hắn còn giữ lại đồ của nàng làm cái gì? Thật đúng là giỏi. Có bản lĩnh thì vĩnh viễn đừng quay về nữa. Bùi Tiện nghiến răng nghiến lợi nghĩ, nhưng hốc mắt lại không hiểu sao đỏ lên. Dọa đến thuộc hạ một tiếng cũng không dám nói.

Ta bị nhốt ở Hàm Đạm viện. Ngày tháng cũng không nói là quá khó khăn. Dù sao y phục đến thì đưa tay, cơm đến thì há miệng. Thật sự phải nói so với ngày tháng trước kia của ta thì tốt hơn nhiều lắm rồi.

Duy nhất phải nói đau đầu, đại khái chính là Khương Ngôn Hà ngày ngày chạy đến chỗ ta. Mỗi lần đến đều phải nói Bùi Tiện lại tặng nàng ấy thứ tốt gì.

Lúc đầu ta còn phụ họa vài câu, thế nhưng nghe nhiều rồi ta liền ngậm miệng không nói. Kết quả Khương Ngôn Hà lại bắt đầu lạnh mặt. Nàng ấy vừa lạnh mặt, liền muốn lưu lại dấu vết trên người ta, nói là trừng phạt. Lại hận ý nói: "Đau đến cùng cực, tỷ mới có thể nhớ."

Nhưng ta luôn cảm thấy có chỗ nào đó kỳ kỳ, lại nói không ra chỗ nào kỳ lạ. Cho đến ngày nọ Khương Ngôn Hà đi vào liền ném một thứ lên người ta. Ta cẩn thận nhìn một cái, phát hiện là túi thơm trước kia ta tặng Bùi Tiện.

"Hắn ngay cả đồ vật tỷ tặng cũng có thể tùy ý vứt bỏ như vậy."

Nàng ấy lại bắt đầu lời nói lạnh lùng châm chọc, giọng nói nhẫn nhịn lửa giận: "Tỷ liền thích kẻ bạc tình bạc nghĩa kia như vậy sao?"

Ta cầm túi thơm, nhìn Khương Ngôn Hà muốn nói lại thôi. Trong lòng nghĩ Bùi Tiện đối với ta quả thật bạc tình, nhưng đối với ngươi lại si tình đã lâu. Nhưng nghĩ lại vẫn là nuốt câu nói này xuống, nói ra ngược lại giống như ta đang ghen tuông. Vì vậy ta im lặng.
 
Song Quy Xuân - Ngã Giai Phong Nguyệt
Chương 13



Thế nhưng Khương Ngôn Hà lại đột nhiên ủy khuất, hốc mắt đỏ hoe: "Hắn cũng phạm sai lầm giống như ta năm đó —— thế nhưng vì sao tỷ lại thiên vị như vậy, đối với hắn chính là chuyện cũ bỏ qua niệm niệm không quên, đến chỗ ta liền là cừu hận như vậy?"

Lời này, lời này càng không đúng rồi. Ta kinh hãi ngẩng đầu, nhìn biểu tình trên mặt Khương Ngôn Hà sống động giống như đang nhìn tên bạc tình nào đó. Mà rất rõ ràng, ta chính là tên bạc tình kia. Nhưng điều này càng không đúng.

Ta buột miệng nói: "Thế nhưng hắn dù sao cũng không có ý định lấy mạng ta."

Lời này vừa nói ra, ta liền thấy Khương Ngôn Hà chớp mắt một cái, vậy mà lại rơi lệ. Mỹ nhân rơi lệ tự nhiên cũng là đẹp mắt, thế nhưng mỹ nhân này một bên rơi lệ một bên còn phải nắm lấy cánh tay ta hung hăng cắn xuống.

Những ngày qua ta đều bị cắn đến tê dại rồi, thậm chí đau đồng thời còn có thể phân tâm đi nghĩ Khương Ngôn Hà hôm nay cơn bệnh này lại phát tác cái gì. Cho đến khi Khương Ngôn Hà buông miệng ra, nước mắt từng giọt lớn rơi trên tay ta.

Nàng cúi đầu, giọng nói nghẹn ngào: "Ta không có ý định lấy mạng tỷ... Nếu ta muốn mạng tỷi, ngày đó ta cũng sẽ không để người ta báo trước cho Mạc sư phụ rồi. Ta sao có thể nhẫn tâm để tỷ chết?"

Câu nói cuối cùng nói cực kỳ nhỏ. Khó trách năm đó sư phụ ta tới kịp thời như vậy. Ta nghĩ thầm, lại không hề mở miệng. Thế nhưng Khương Ngôn Hà lại không tiếp tục nói nữa.

Nàng ấy ngẩng đầu nhìn ta, cười thảm một tiếng. Nhẹ giọng: "Tỷ không tin ta, đúng không?"

Ta mím môi. Kỳ thật ta là tin. Khương Ngôn Hà không cần thiết phải lừa ta. Nàng ấy sớm đã vượt qua sinh tử kiếp mà vị đạo sĩ vân du kia nói rồi. Hiện giờ ta ngoài bản thân ra, trên người cũng không có gì nàng ấy có thể mưu đồ —— chờ đã.

Ta nhìn dấu vết Khương Ngôn Hà lưu lại trên cánh tay. Một suy đoán gần như hoang đường đột nhiên nhảy ra. Người này rõ ràng là không thích người khác chạm vào, từ nhỏ bên cạnh cũng không có nha hoàn hầu hạ.

Ta nhớ trước kia có một nha hoàn chỉ là vô tình chạm vào tay áo của nàng ấy, liền bị Khương Ngôn Hà tức giận đến cực điểm sai người lôi xuống đánh chết. Mặc dù lúc đó bị ta ngăn lại. Mà Khương Ngôn Hà lại cực kỳ thích sạch sẽ, một ngày hận không thể tắm rửa ngàn vạn lần.

Thế nhưng khoảng thời gian này tới nay, người này đều là không để ý gì trực tiếp nhào lên cắn ta, hoàn toàn quên mất những tật xấu kiêu ngạo trên người mình. Không nhịn được nhíu mày.

Ta đột nhiên lại nhớ tới năm đó ở Tướng phủ lúc ta cực kỳ thích đi khắp nơi, nghe ngóng hạ nhân trong phủ nói chuyện phiếm. Có một lần vừa đúng lúc nghe được một ma ma từ trong cung tới nói chuyện trong cung.

Nàng ấy nói trong cung cũng có phi tần và cung nữ yêu thích lẫn nhau. Đó là có tật xấu "mài gương". Nữ tử và nữ tử cũng có thể —— Ta ngây người nhìn Khương Ngôn Hà, hít sâu một hơi. Theo bản năng nói: "Ta không thích nữ tử!"

Sắc mặt Khương Ngôn Hà trong nháy mắt trở nên trắng bệch. Ngay lúc ta chấn kinh chính mình vậy mà lại đoán đúng, một mạt đỏ ửng lan tràn ra, nhuộm đến tận đuôi mắt đang nhếch lên. Ta thấy đôi mắt Khương Ngôn Hà trong nháy mắt sáng lên, mang theo một loại kinh hỉ bí ẩn. Nàng ấy ấp úng: "Nếu không phải nữ tử, vậy tỷ tỷ có thể thích ta sao?"

Ta: "?"
 
Song Quy Xuân - Ngã Giai Phong Nguyệt
Chương 14



Khương Ngôn Hà lời còn chưa nói hết liền bị nha hoàn phu nhân phái tới vội vàng gọi đi. Trước khi đi còn không quên mang túi thơm đi ta cũng không để ý lắm. Chỉ coi như người này điên rồi nói bậy. Một nữ tử làm sao có thể không phải nữ tử?

Trừ phi ban ngày ban mặt gặp quỷ. Nhưng Khương Ngôn Hà hiện giờ bộ dạng như vậy cũng thật khiến người ta đau đầu. Nhất là đến tối, cảm giác suy yếu quen thuộc kia lại ập tới. Ta mở to mắt nhìn trần nhà, một trận thở dài bất đắc dĩ. Từ khi ta chuyển vào Hàm Đạm viện này.

Khương Ngôn Hà là đêm đêm đều thừa dịp ta ngủ say lúc đến trên giường ta. Sau đó cẩn thận từng li từng tí rúc vào trong góc, mặt hướng về phía ta ngủ. Chỉ có thỉnh thoảng có một lần sấm sét ầm ầm lúc, nàng ấy sợ tới mức ôm chặt lấy ta, cả người đều đang run rẩy, thậm chí đều không hề phát giác ta tỉnh lại.

"Ngươi..."

Ta muốn đẩy ra, lại tại giây tiếp theo lại lâm vào giấc ngủ. Cũng không biết Khương Ngôn Hà là khi nào học được loại thủ đoạn này, hạ độc đều hạ đến lặng yên không một tiếng động. Bất quá từ đó về sau, Khương Ngôn Hà dứt khoát liền quang minh chính đại.

Quả nhiên, không bao lâu sau một thân thể liền nhanh nhẹn chui vào trong chăn của ta. Bàn tay còn mang theo hàn ý thành thạo vòng lên eo ta, đầu ngón tay câu lấy dây buộc ở thắt lưng.

Nàng ấy cúi đầu cọ cọ vào cổ ta, thỏa mãn phát ra một tiếng thở dài khe khẽ: "Tỷ tỷ còn chưa ngủ... là đang đợi ta sao?"

Nếu như trước kia ta còn có thể nhịn xuống những động tác này, dù sao lúc nhỏ cũng không phải là chưa từng cùng Khương Ngôn Hà ngủ chung, thế nhưng trải qua hôm nay chuyện này, ta là chỗ nào cũng cảm thấy kỳ quái cực kỳ.

"Ngươi buông ta ra." Ta mặt không cảm xúc quát.

Lại tại giây tiếp theo cảm nhận được chỗ eo bị va chạm lúc đột nhiên cứng đờ. Ta cũng không phải cô nương chưa trải sự đời. Cái này rõ ràng chính là ——

"Hình như bị tỷ tỷ phát hiện rồi."

Trong bóng tối ta không nhìn thấy biểu tình trên mặt Khương Ngôn Hà, chỉ nghe thanh âm kia cùng với nhiệt độ và động tác của vật kia ở thắt lưng. Người này hẳn là cực kỳ vui vẻ. Nàng ấy, hoặc là nói hắn cong cong môi, đáy mắt lóe ra một loại quang trạch: "Tỷ tỷ phát hiện ra bí mật lớn nhất của ta rồi. Lần này, ta liền càng không thể để tỷ tỷ rời đi."

Càng ngày càng nóng, nóng đến mức ta thiếu chút nữa muốn nhảy dựng lên. Trong đầu mơ hồ cũng chỉ còn lại một ý niệm —— trời ơi. Ban ngày ban mặt này vậy mà thật sự có thể gặp quỷ.

Khương Ngôn Hà là nam nhi thân, tin tức này chấn động đến ta hồi lâu đều chưa hoàn hồn. Hắn nói hắn vốn nên gọi là Khương Yến Hạc.

"Tên đạo sĩ mũi trâu kia nói ta mệnh trung có một kiếp nạn khó qua, nhất định phải giả dạng nữ tử để lừa gạt thiên cơ, cho đến khi thành niên mới có thể khôi phục nam nhi thân.

Khương Yến Hạc cười lạnh. Ta im lặng lắng nghe, không biết vì sao đột nhiên liền nhớ tới Bùi Tiện, đột nhiên liền cảm thấy hắn hình như cũng rất đáng thương. Cô nương thích nhiều năm một sớm phát hiện là nam nhi thân ——
 
Song Quy Xuân - Ngã Giai Phong Nguyệt
Chương 15



Ta rùng mình một cái, có chút không dám nghĩ tiếp nữa.

"Ta lúc đó... không phải cố ý đối xử với tỷ tỷ như vậy."

Khương Yến Hạc thấp giọng nói. Hắn nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, lại giống như lúc nhỏ chen chúc tới bên cạnh ta: "Mấy năm đó thân thể ta yếu đến lợi hại, rất nhiều lần đều thiếu chút nữa không qua khỏi. Vì vậy mẫu thân liền cố chấp cho rằng chỉ có tỷ chết, mới coi như là thật sự thay ta chắn tai họa. Ta ngăn cản không được bà ấy, chỉ có thể để tỷ rời đi. Thế nhưng tỷ người này xưa nay không để tâm để phổi quen rồi."

Khương Yến Hạc lại cười, ngữ khí lại mang theo tàn nhẫn: "Chờ tỷ rời đi vài năm, không —— có lẽ chỉ cần một hai năm, nói không chừng tỷ ngay cả ta là ai cũng không nhớ rõ. Vậy không bằng để tỷ hận ta."

Nói đến phía sau, giọng nói của người này đều đang run rẩy: "Hận ta, tổng so với quên ta thì tốt hơn."

"Nhưng mà hận một người cũng rất mệt."

Ta nghĩ nghĩ, thành thật đáp: "Cho nên ta sớm đã không hận nữa."

Ta đến Tướng phủ lúc Khương Yến Hạc còn nhỏ, có lẽ ngay cả hắn cũng không nhớ. Hôm đó ta đầu tóc rối bù, mặt mũi lấm lem bùn đất đi theo phu nhân vào phủ, ngay cả những người thấp nhất trong phủ cũng không muốn lại gần ta, sợ ta trên người có bệnh gì lây sang.

Khương Yến Hạc nhỏ bé được ma ma dắt tay, một đường hiếu kỳ đi theo sau ta.

"Tỷ tỷ, vì sao tỷ lại bẩn như vậy?"

"Tỷ tỷ, tỷ chảy nhiều m.á.u như vậy, có đau không?"

"Mẫu thân, chúng ta mời vị đại phu lợi hại kia tới xem bệnh cho tỷ tỷ được không?"

Hắn líu ríu nói không ngừng, nghe đến phu nhân đều không nhịn được phất tay sai người dẫn hắn xuống. Nhưng không bao lâu, Khương Yến Hạc lại len lén chuồn vào, còn mang theo đồ ăn ngọt. Hắn cố gắng nhón chân đút tới bên miệng ta, đôi mắt tròn xoe cong thành hình trăng khuyết: "Tỷ tỷ ăn."

Hắn nói hắn muốn nói chuyện với ta nhiều hơn.

"Tỷ tỷ ngươi nghe ta nói là được rồi, nghe lời nói sẽ không quá đau, trước kia mẫu thân đều là dỗ dành ta như vậy."

Trước khi gặp Khương Yến Hạc, cuộc đời ngắn ngủi của ta chỉ có lưu vong và đói khát, khép kín lại tê liệt.

Thế nhưng hiện tại, ta nhìn tiểu cô nương trước mắt ăn mặc khí độ rõ ràng cao quý, không tự chủ được rụt người về phía sau, sợ làm bẩn. Ta bồi thường không nổi.

Khương Yến Hạc còn đang giơ tay ngơ ngác nhìn ta. Hắn dường như không hiểu lắm vì sao có người có thể từ chối đồ ăn ngon. Ta không ngừng rụt về sau, hắn liền không ngừng giơ tay cố sức nhích lại gần ta.

Một lúc lại giằng co, cho đến khi phu nhân không biết lúc nào đã đi vào nói một câu với giọng điệu bình thản "Ăn đi".

Vì vậy ta cẩn thận từng li từng tí đưa tay nhận lấy. Ta nghĩ bọn họ có lẽ là muốn vỗ béo ta, giống như trước kia trong thôn có người nuôi béo heo rồi mới ăn. "Hai chân dê"... cũng là đạo lý như vậy?

Mặc dù ta không hiểu lắm nhà giàu sang như vậy vì sao cũng muốn mua "hai chân dê". Có lẽ là để cho hạ nhân ăn? Ta suy nghĩ lung tung, vậy mà không phát hiện mình không biết từ lúc nào đã ăn hết miếng bánh này đến miếng bánh khác, đều là Khương Yến Hạc đưa tới. Hắn cười tủm tỉm nhìn, vui vẻ không biết mệt.

Chờ ta phản ứng lại thì sợ đến mức cả người run rẩy. Khương Yến Hạc nghi hoặc quay đầu nhìn phu nhân: "Mẫu thân?"
 
Song Quy Xuân - Ngã Giai Phong Nguyệt
Chương 16



"Từ nay về sau ngươi liền ở lại Tướng phủ."

Phu nhân liếc ta một cái, nắm tay Khương Yến Hạc đi ra ngoài, chỉ nói một câu: "Nhưng ngươi phải bảo vệ tốt tiểu thư. Dùng tính mạng bảo vệ nàng ấy."

Ta ghi nhớ kỹ. Cho nên thật sự muốn nói hận, ta cũng không nên hận. Nếu không có ân cứu mạng năm đó của phu nhân, ta sống không được đến bây giờ. Trên đời này chưa từng có lòng tốt miễn phí. Từ khi ta bị coi như "hai chân dê" bị mua về, mạng của ta sớm đã định sẵn giá cả.

Ta vẫn luôn rõ ràng, chỉ là về sau nhìn tiểu cô nương tốt bụng năm đó trở nên cô đơn lại không vui vẻ, ta lại nhịn không được sinh ra vài phần tham niệm, tham lam muốn sống thêm vài ngày, tham lam muốn nhìn nàng ấy cười nhiều hơn.

Chỉ là còn chưa đợi ta nói những lời này ra, phản ứng của Khương Yến Hạc lại lớn hơn. Hắn theo bản năng cúi đầu, thế nhưng cảm giác đau quen thuộc không truyền đến. Người này chỉ là cẩn thận từng li từng tí dùng môi cọ cọ vào vai ta, thế nhưng từng chữ từng chữ giống như bị xé rách cổ họng, nhuốm m.á.u và nước mắt: "Cho nên tỷ tỷ không hận ta, cũng không muốn nhớ ta?"

Lời này khiến ta không tiếp được. Theo lý mà nói, hắn không nên dây dưa với ta, ta cũng sẽ không ở lại kinh thành. Vì vậy ta chỉ có thể cực kỳ cứng nhắc chuyển chủ đề: "Sư phụ hắn... là làm thế nào rời đi?"

"Mạc sư phụ không có chết."

Một lúc lâu sau, Khương Yến Hạc thở dài. Hắn vẫn trả lời câu hỏi của ta: "Từ sau chuyện của tỷ, hắn đối với mẫu thân hoàn toàn thất vọng, không bao lâu liền để lại một phong thư rồi rời đi."

Ta trước kia từng nghe nói sư phụ và phu nhân là người quen cũ, hắn ở lại Tướng phủ dạy ta võ công cũng là nhận lời ủy thác của phu nhân. Sau khi nghe sư phụ không chết, ta thở phào nhẹ nhõm, lại ấp úng: "Vậy di vật ——"

Ta nhớ lúc nhỏ Giang Yến Hạc không sợ. Một trận im lặng. Bàn tay trên eo đột nhiên siết chặt. Ta nhỏ giọng nhắc nhở: "Ta tối nay ăn không ít."

Khương Yến Hạc bị ta chọc cười. "Tỷ tỷ, ta buồn ngủ rồi."

Hắn cúi người cọ cọ vào cổ ta, làm nũng: "Chúng ta đi ngủ được không?"

Hắn đang né tránh lời nói của ta. Ta dừng một chút, cuối cùng vẫn nhẹ nhàng "ừm" một tiếng. "Ngủ đi."

Câu hỏi chưa từng được Khương Yến Hạc trả lời cuối cùng vẫn là ở chỗ phu nhân có được đáp án. Đây vẫn là ta từ khi trở về Tướng phủ lần đầu tiên nhìn thấy phu nhân.

Bà ấy ở phía sau sân xây một Phật đường nhỏ. Khói hương lượn lờ. Bà ấy nhắm mắt lễ Phật. Mà ta đứng ở nơi đó, cũng thành tâm đi theo bái lạy.

"Ta năm đó chuyện hối hận nhất chính là mang ngươi về." Qua hồi lâu, phu nhân mở miệng,

Giọng nói khàn khàn. Ánh mắt bà ấy nhìn ta chất chứa bao nhiêu cảm xúc phức tạp: "Ta biết ngươi không chết. Nó tưởng mình làm rất tốt, thậm chí còn cùng lão già Mạc Minh kia liên thủ lừa ta."

Khi nhắc đến Khương Yến Hạc, ánh mắt lạnh lùng của phu nhân trong nháy mắt trở nên dịu dàng hơn rất nhiều. Bà ấy nhếch mép: "Thế nhưng nó cũng không nghĩ lại xem, nó là từ trong bụng ai chui ra."

Lời này ta tin. Người ngoài đều nói phu nhân vì hài tử của mình mà chuyên tâm lễ Phật, thậm chí bởi vậy mà xa cách với Tướng gia. Ngược lại là cho nữ nhân bên ngoài cơ hội. Thế nhưng Tướng phủ rộng lớn như vậy, ngoại trừ bà ấy ra thì không còn nữ nhân nào khác.
 
Song Quy Xuân - Ngã Giai Phong Nguyệt
Chương 17



"Chỉ cần không mang vào phủ, phu nhân liền mặc kệ Tướng gia muốn làm gì thì làm. Bọn họ nói phu nhân nhân hậu rộng lượng, thế nhưng ta lại cảm thấy, phu nhân mới là người có thủ đoạn nhất."

Ta từng nghe hạ nhân trong phủ nói như vậy, mặc dù không hiểu lắm, nhưng cũng vô cùng tán đồng.

"Là phu nhân rộng lượng."

Phu nhân nghe vậy cười lạnh: "Ngươi còn thật sự như lời Hạc nhi nói không hận chúng ta. Thế nhưng ta chán ghét nhất chính là bộ dạng thành thật của ngươi, trên thực tế lại vô cùng gian xảo giảo hoạt, nếu không thì sao có thể hại ta bị nhi tử ta oán trách, bị bằng hữu trách cứ!"

Ta bất đắc dĩ nhìn bà ấy, chỉ cảm thấy đôi mẫu tử này quả nhiên là một mạch tương thừa khiến ta không tiếp lời được.

"Thế nhưng ta còn có thể làm sao?"

Khí thế của phu nhân đột nhiên yếu đi. Người xưa nay cao cao tại thượng khó có khi tỏ ra yếu đuối: "Ta chỉ là muốn nhi tử ta sống sót. Ta vốn tưởng rằng ngươi c.h.ế.t rồi, liền có thể thay nó chắn tai họa kia, lại không ngờ ngươi ngược lại trở thành kiếp nạn mới của nó."

Đại khái là ngày thường im lặng đã lâu, phu nhân lần này nói rất nhiều lời. Vì vậy ta mới biết trước kia ta đi theo sư phụ ra ngoài học võ lúc, Khương Yến Hạc ở trong Tướng phủ bị áp bức đến tính tình ra vấn đề. Hắn vốn là nam nhi thân, lại bị ép phải giả dạng nữ tử. Nhất cử nhất động đều phải học theo nữ tử, lại còn phải luôn lo lắng bí mật này bị phát hiện.

Lúc nhỏ còn chưa nhìn ra được, chờ lớn hơn một chút hiểu chuyện hơn một chút sau, những áp lực này liền càng rõ ràng. Chờ phu nhân phản ứng lại, tính tình của Khương Yến Hạc đã cổ quái đến mức không thể vãn hồi. Bà ấy đau lòng hài tử, liền chỉ có thể mặc kệ hắn.

"Cũng chỉ có lúc ở cùng ngươi, nhi tử ta mới có thể giống như một đứa trẻ bình thường."

Phu nhân thở dài: "Nhưng đây không phải chuyện tốt."

Ta hiểu tâm tình của phu nhân. Vốn là định nuôi để c.h.ế.t thay, một khi tình cảm sâu đậm, liền luyến tiếc. Vì vậy chỉ có thể ấp úng nói: "Ta chỉ là muốn hắn có thể vui vẻ một chút."

"Ta tự nhiên biết." Phu nhân hừ lạnh: "Nếu không ta sớm đã ra tay với ngươi rồi."

Kỳ thật còn không bằng sớm ra tay. Lời không nói ra không cần nói cũng biết. Im lặng một lúc lâu sau, phu nhân lại nói: "Cũng là làm khó nó rồi. Vì muốn để ta cảm thấy nó đối với ngươi chỉ có ý lợi dụng đơn thuần, nó còn cố ý diễn trước mặt ta một màn kịch, thậm chí không tiếc thiêu hủy căn nhà của ngươi. Thế nhưng thiêu hủy thì đã sao? Nó có thể ép buộc chính mình nhịn xuống, thế nhưng bộ dạng kia nhìn đến ta người làm mẫu thân này thật sự là đau lòng. Cho nên ta sai người xây lại Hàm Đạm viện. Hôm đó nó vui vẻ đến mức ngay cả lời nói cũng nói với ta nhiều hơn vài câu. Hàm Đạm viện này từng ngọn cỏ, từng cái cây, thậm chí ngay cả một cây kim sợi chỉ, đều là nó tự mình từng chút từng chút làm nên. Nó nói ngươi không có nhà, nó phải giữ lại cho ngươi một nơi nương thân. Tính tình của Hạc nhi giống ta, lại so với ta lúc trẻ còn tàn nhẫn hơn. Nó là thật sự tàn nhẫn, một chút niệm tưởng cũng không giữ lại cho mình, một mồi lửa thiêu hủy tất cả. Thật sự không chịu đựng nổi, liền một mình chạy đến Hàm Đạm viện ở. Cuối cùng vẫn là Mạc Minh nhìn không được nữa, ném cho nó một quyển thoại bản mà ngươi trước kia thích xem nhất."
 
Song Quy Xuân - Ngã Giai Phong Nguyệt
Chương 18



Ta đột nhiên ngẩng đầu, im lặng lắng nghe. Trong lòng nghĩ khó trách hôm đó phu nhân nghe Khương Yến Hạc để ta ở Hàm Đạm viện lại tức giận như vậy. Lại đột nhiên nhớ tới quyển sách mà hắn luôn mang theo bên người, thì ra đó không phải di vật của sư phụ, mà là của ta. Hốc mắt đột nhiên cay xè.

Thế nhưng ta không biết nên nói gì, chỉ có thể liên tục nhỏ giọng "Xin lỗi".

"Bất quá cũng may không phải hoàn toàn đều là chuyện xấu. Ít nhất nó đã hiểu rõ chính mình muốn cái gì, liền nên đi tranh đi đoạt."

Khóe miệng phu nhân nở nụ cười kỳ quái: "Nó trưởng thành rất nhanh, ta rất vui mừng. Nhưng ta vẫn không thích ngươi, Khương Hoà."

Bà ấy đi tới bên cạnh ta, nhìn xuống: "Ngươi không xứng với nhi tử ta. Nếu chỉ là làm đồ chơi ở bên cạnh nó, cũng tạm được."

"Ta đã trả hết ân tình của Tướng phủ rồi."

Ta bình tĩnh nhìn phu nhân. Ta sẽ không ở lại làm một món đồ chơi. Ở Tướng phủ mấy năm đó, ta đã thay Khương Yến Hạc đỡ rất nhiều lần ám sát, mà hắn cũng vĩnh viễn sẽ không biết.

Lần giả ám sát hắn sắp xếp kia lại lẫn vào người thật. Là ta liều c.h.ế.t ngăn cản những người đó, thậm chí bị cắt đứt gân tay. Ta cũng biết trong đó có sự nhúng tay của phu nhân. Bà ấy xưa nay ở những chuyện lớn này đều cực kỳ tàn nhẫn.

"Ta liền biết ngươi không giống như vẻ ngoài thành thật như vậy!"

Bà ấy cười lạnh: "Thật nên để bọn họ cũng đến xem thử bộ mặt thật của ngươi."

Ta cụp mắt không nói. Người đều là kẻ tham sống sợ chết, ta cũng không ngoại lệ. Những lời nên nói đều đã nói xong, chỉ là lúc sắp đi, ta vẫn nhịn không được: "Vì sao hắn lại sợ tiếng sấm?"

Phu nhân không để ý. Bà ấy lại quỳ lên bồ đoàn, trên tay lần tràng hạt. Ngay lúc ta tưởng rằng bà ấy sẽ không trả lời, giọng nói cực kỳ lạnh nhạt truyền đến: "Tối hôm ngươi chết, sấm sét rất lớn."

Khương Yến Hạc không biết chuyện ta bị phu nhân tìm đến. Cho đến khi ta tự nhiên rút quyển sách kia ra, tùy ý lật vài cái sau đó dứt khoát khép lại, không nhịn được đỏ mặt: "Sư phụ sao, sao lại đưa ngươi quyển này!"

Tuy rằng cũng là thoại bản kể về thư sinh và hồ ly, nhưng mà quyển này lại lớn mật hơn một chút. Ánh mắt Khương Yến Hạc theo động tác của ta mà tối đi,ại cười: "Có lẽ Mạc sư phụ cũng chỉ là thuận tay lấy một quyển."

Hắn lại tự nhiên nói đến cách trang điểm và son phấn gần đây đang thịnh hành trong kinh thành.

"Ta đã sai người mua một ít về," hắn khẽ móc ngón tay ta, lông mày cong cong: "Tối nay ta sẽ trang điểm cho tỷ tỷ."

"Được ——"

"Các ngươi đang làm gì!"

Còn chưa đợi ta nói hết lời, một tiếng quát phẫn nộ liền mạnh mẽ cắt ngang. Ta sững sờ, quay đầu lại chạm vào một đôi mắt quen thuộc. Ta theo bản năng chớp mắt. Sao lại là... Bùi Tiện?

Cả đầu óc Bùi Tiện đều rối bời. Hắn không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Hắn thậm chí hoài nghi mình bị thương, hoặc là phát sốt đến mức đầu óc cũng mơ hồ. Nếu không thì sao có người nói cho hắn biết, biểu muội mà hắn ái mộ bấy lâu nay kỳ thật là biểu đệ, và người đó thậm chí còn yêu thích Khương Hòa đã lâu!
 
Song Quy Xuân - Ngã Giai Phong Nguyệt
Chương 19



Nếu không phải hắn nhận ra người này là ma ma thân cận bên cạnh mẫu thân ruột của Khương Ngôn Hà, cũng chính là di mẫu của hắn, Bùi Tiện đã sớm sai người đánh người này ra ngoài rồi. "Nghe nói điện hạ đang tìm Khương Hòa cô nương."

Ma ma hướng hắn hành lễ: "Nếu điện hạ không tin, có thể đi theo nô tỳ về Tướng phủ xem thử."

Bùi Tiện như bị ma xui quỷ khiến mà đáp ứng. Thậm chí trước khi xuất phát, hắn còn cố ý đeo mũ ngọc đỏ và ngọc bội. Khương Hòa từng nói hắn như vậy rất đẹp. Lại không quên đánh phấn. Mấy ngày nay hắn nghỉ ngơi không tốt, đêm nào cũng mơ thấy Khương Hòa. Mơ thấy Khương Hòa khóc hỏi vì sao không đến tìm nàng, lại mơ thấy Khương Hòa ở nơi khác bị người ta bắt nạt.

Mặc dù biết người kia không phải loại người như vậy, thế nhưng Bùi Tiện vẫn nhịn không được đi tìm. Nhỡ đâu nàng thật sự bị bắt nạt đến khóc thì sao? Hắn đúng là nuôi một đám vô dụng, ngay cả tìm một người cũng không tìm thấy! Còn về những lời hắn nói trước kia? Hắn trước kia đã nói gì? Lời nói hôm qua với hắn hôm nay thì có liên quan gì?

Hiện giờ nghe nói có tin tức của Khương Hòa, Bùi Tiện lại nhịn không được nghĩ khoảng thời gian này hắn có phải dung mạo bị tổn hại hay không. Bùi Tiện có thể không quên, tên đồ tể kia xưa nay thích dung mạo xinh đẹp, huống chi bên kia còn có một người dung mạo không tệ đang nhìn chằm chằm!

Vốn định mang cả túi thơm theo, thế nhưng hắn đột nhiên nhớ tới túi thơm kia đã bị Khương Ngôn Hà.

Không, không đúng. Hẳn là bị tên Khương Yến Hạc kia lừa gạt rồi! Nếu thật sự như lời ma ma kia nói... Đầu óc Bùi Tiện vốn đang mơ màng bỗng chốc tỉnh táo lại. Hắn nghiến răng nghiến lợi nghĩ: Vậy chính là mối thù cướp thê tử, không đội trời chung.

Ta một chút không để ý, hai người này liền đánh nhau. Ban đầu còn giữ kẽ, nhưng sau đó liền có chút không để ý gì nữa. Cũng may hạ nhân xung quanh sớm đã bị đuổi ra ngoài. Bất quá hai người này đều không phải người biết đánh nhau, chỉ là mấy chiêu thức hoa hòe hoa sói, cùng lắm thì bị thương ngoài da.

Nhưng nghĩ lại cũng có chút buồn cười. Ta ngồi xổm xuống nhìn Bùi Tiện đang nằm trên mặt đất, thở dài: "Sao lại ra tay tàn nhẫn như vậy? Dù sao người ta cũng là người trong lòng ngươi ——"

"Người trong lòng cái gì!"

Bùi Tiện đột nhiên có sức lực ngồi dậy. Hắn trừng mắt nhìn Khương Yến Hạc, tức giận đến mức hốc mắt đỏ hoe. Nhất là lúc nhìn thấy Khương Yến Hạc cố ý kêu đau trốn vào lòng ta, hắn càng bị chọc cười: "Hắn còn thật sự là biểu muội tốt của ta!"

Cố ý nhấn mạnh hai chữ kia. Khương Yến Hạc không để ý tới hắn, nhíu mày cứ nói mình bị hủy dung. "Hắn cố ý đánh vào mặt ta."

Hắn tỏ vẻ ủy khuất, rồi nghiêng đầu ra hiệu cho ta xem: "Tỷ xem, có phải đã đỏ hết lên rồi không?"

Ta bất đắc dĩ phải dỗ dành Khương Yến Hạc: "Không đỏ, không đỏ, vẫn đẹp như xưa."

Khương Yến Hạc nghe vậy liền hài lòng. Thế nhưng Bùi Tiện ở bên kia lại tức giận đến phát điên.

"Nàng chỉ lo quan tâm hắn, còn ta thì sao?" Hắn đỏ hoe đôi mắt, hướng ta mà trách móc: "Hắn thật là tâm địa độc ác, toàn đánh vào những chỗ bị y phục che khuất. Nếu nàng không tin, cứ cùng ta trở về, ta cho nàng xem kỹ!"

Vừa dứt lời, sắc mặt Khương Yến Hạc liền biến đổi. Hắn theo bản năng nắm lấy tay ta, cảnh giác nhìn chằm chằm Bùi Tiện: "Tỷ tỷ mới không trở về cùng kẻ bạc tình bạc nghĩa như ngươi!"
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back