Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Sóng Lúa - Hựu Diêm

Sóng Lúa - Hựu Diêm
Chương 20


Từ con đường nhỏ đi đến bên cạnh Lâm Hoài, chỉ cách nhau mười mấy mét. Mắt Lâm Hoài sưng húp, đợi người đi đến gần mới chú ý đến vẻ mặt của Vu Hàng. Một tiếng "Anh" còn chưa kịp gọi ra, cậu đã bị Vu Hàng đưa tay ra ôm chặt vào lòng. Vu Hàng ôm cậu thật chặt, như muốn nghiền nát cậu trong vòng tay. Và khi Vu Hàng ôm chặt cậu, đôi mắt vốn đã chua xót của cậu lại như bị ong chích một cái, k*ch th*ch đến mức muốn rơi lệ.

Mùi thuốc lá trên người Vu Hàng không còn thoang thoảng như trước, ngược lại bây giờ rất nồng. Lâm Hoài không cảm thấy khó chịu, cậu ngửi thấy mùi này liền bất giác tưởng tượng ra cảnh Vu Hàng một mình ngồi trên xe máy hút thuốc, lòng chợt chua xót, cất tiếng: "Anh..."

"Anh, xin lỗi anh."

Bên tai Lâm Hoài là giọng nói run rẩy của Vu Hàng. Anh lập tức mềm lòng đến mức không thể tả, liên tục nói: "Không có, em đừng như vậy."

Cậu vụng về vỗ lưng Vu Hàng, nghe Vu Hàng nói vậy, cậu luống cuống tay chân, "Anh như vậy em khó chịu lắm."

Khó chịu như bị cây kim nhỏ của bà Vương Tú Nga đâm vào lồng ngực.

Vu Hàng hít một hơi, dùng sức xoa đầu cậu, xoa đến rối tung, rồi đặt tay lên trán cậu, ấn người ngửa ra sau, mắt đỏ ngầu, đổi sắc mặt, hỏi ngược lại: "Em khó chịu?"

Lâm Hoài níu lấy eo anh không buông, hốc mắt lại ướt: "Anh, em khó chịu."

Vu Hàng không cho cậu níu, lạnh mặt nhìn cậu: "Em có gì mà khó chịu, lúc nói những lời đó không phải rất dứt khoát sao?"

Lâm Hoài muốn cúi đầu, nhưng Vu Hàng ấn cậu lại không động đậy được, chỉ có thể ngửa mặt như vậy, mọi phản ứng đều nằm dưới mí mắt của Vu Hàng.

Lông mi Lâm Hoài run rẩy: "Em, em không có ý đó," cậu nhanh chóng liếc nhìn Vu Hàng, "Em không muốn chia tay với anh."

Vành mắt Vu Hàng đỏ lên, nhíu mày: "Không muốn chia tay mà em nói những lời đó để chọc tức anh? Cố ý làm anh khó chịu?"

Lâm Hoài sốt ruột, người vốn đã đau lòng đến nghẹt thở lúc này vội vàng giải thích cho mình: "Em không cố ý, em không hề muốn làm anh khó chịu chút nào, anh, em sai rồi, em không nên nói như vậy."

Người ta một khi đã sốt ruột thì chẳng còn để ý đến chuyện gì nữa. Lâm Hoài thấy Vu Hàng như vậy, tim đau như cắt, nghẹn ngào: "Anh, em không bao giờ nói nữa đâu."

Vu Hàng không nói gì, khóe miệng mím chặt, nghe thấy tiếng khóc nấc nhỏ như tiếng kiến của Lâm Hoài, ngón tay luồn vào tóc trên trán cậu, hỏi: "Cũng không nghĩ như vậy nữa?"

Lâm Hoài gật đầu, lại níu lấy eo anh: "Không nghĩ nữa."

Vu Hàng buông tay ra, ổn định hơi thở, rồi ôm người vào lòng, đầu đặt lên vai Lâm Hoài, không nói một lời.

Lâm Hoài nào dám nói thêm gì nữa, cũng vùi đầu vào cổ Vu Hàng, hai người cứ thế ôm nhau. Mặt trời không biết đã lặn từ lúc nào, chỉ còn lại chút ánh hoàng hôn mờ ảo pha chút sắc xanh của đêm.

Vu Hàng trong lòng có tức giận, chưa nguôi ngoai hết. Ôm người xong cũng không nói nhiều, sau khi bình tĩnh lại, mặt trầm xuống, nói với Lâm Hoài: "Đi."

Lâm Hoài đi theo, ngón tay quấn lấy vạt áo người ta, kéo xong vạt áo lại đi kéo thắt lưng của người ta. Vu Hàng nhíu mày quay đầu lại nhìn cậu, may mà không nói cậu buông ra.

Lâm Hoài trong lòng cũng có tủi thân, lúc nãy là không muốn Vu Hàng buồn, bây giờ xem ra mọi chuyện đã qua, cái tủi thân này lại trỗi dậy, mặt mày rầu rĩ, mắt vẫn còn đỏ.

Chiếc xe máy dựng ở đầu con đường nhỏ, Vu Hàng bước lên lùi lại hai bước, không nói gì, đợi Lâm Hoài tự mình lên xe. Lâm Hoài đứng bên cạnh ghế sau, không lên, mà cứ thế níu lấy người hỏi: "Anh còn giận không?"

Thắt lưng của Vu Hàng lại bị cậu kéo ra một đoạn, thắt lưng dùng đã lâu, da không còn cứng nữa, hơi mềm một chút. Lâm Hoài nắm trong tay cảm thấy trong lòng cũng theo đó mà vững chãi hơn.

Mí mắt Vu Hàng chùng xuống, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đáng thương của cậu, rồi quay đầu đi, âm thầm thở dài, đưa tay ra sau, đó là một cử chỉ lòng bàn tay ngửa lên.

Lâm Hoài lúc này mới buông đoạn thắt lưng ra, sụt sịt mũi, nắm lấy tay Vu Hàng.

Họ giống như những đứa trẻ mấy tuổi, nắm tay nhau là coi như đã làm hòa.

Đi qua con đường nhỏ, hai bên là những cánh đồng trơ trụi, trong không khí vẫn còn thoang thoảng mùi rơm rạ vừa gặt xong. Gió đêm thổi vào mặt, Lâm Hoài ngồi sau xe máy, ngửi thấy mùi gió đêm, mùi rơm rạ và mùi của Vu Hàng. Vu Hàng một tay lái xe, tay kia vẫn nắm lấy tay Lâm Hoài, đặt trên đùi mình. Lâm Hoài rướn người về phía trước, cẩn thận, từ từ dùng tay kia ôm lấy eo Vu Hàng.

Tai của Lâm Hoài áp vào lưng Vu Hàng, nghe thấy tiếng tim đập mạnh mẽ của anh.

Là tiếng gió chăng.

Không ai biết.

Xe máy còn chưa đi đến đầu làng, Vu Hàng đã dừng xe. Lâm Hoài tưởng anh chỉ đưa mình đến đây, định xuống xe, không ngờ Vu Hàng níu cậu lại không cho xuống.

Vu Hàng đá chân một cái, dựng vững chiếc xe máy, còn mình thì xuống xe, một tay nắm lấy tay Lâm Hoài, một tay đặt lên tay lái xe máy, nửa ôm lấy Lâm Hoài. Lâm Hoài không biết anh định làm gì, nhưng ngoan ngoãn ngồi yên không động đậy.

Mắt của Vu Hàng trong đêm tối càng có vẻ sáng hơn, nhưng khuôn mặt lại là một hình bóng mờ ảo.

"Anh nói chuyện với em, nắm tay em, không có nghĩa là anh không giận," Vu Hàng bình tĩnh nói, điều này làm Lâm Hoài nhớ lại lần đầu tiên gặp Vu Hàng, cũng là như vậy, dường như có thể trấn áp được mọi thứ, "Nhưng giận em không phải là không thương em nữa."

Anh lại nói tiếp.

Lâm Hoài dùng sức nắm chặt tay anh, lập tức nói: "Anh giận thì giận, nhưng đừng, đừng để trong lòng."

Vu Hàng bị lời này của cậu làm cho tức cười, miệng khẽ mím lại, véo vào hổ khẩu của cậu hỏi: "Lâm Hoài, anh hỏi em, nếu anh nói với em, sau này hai chúng ta chia tay cũng coi anh là anh em, em nghĩ sao?"

Lâm Hoài quả thực thuận theo lời này nghĩ một lát, còn chưa nghĩ ra kết quả thì Vu Hàng đã buông tay cậu ra: "Em còn phải nghĩ à?"

Lâm Hoài vội vàng nắm lại, Vu Hàng gạt ra, giọng không vui: "Hóa ra chúng ta nói chuyện lâu như vậy, em vẫn nghĩ như thế?"

Thực ra chuyện này cũng không có gì to tát, hai người giận dỗi nhau, chưa hiểu rõ nhau.

Lâm Hoài níu lấy tay người ta: "Em không nghĩ vậy, em nghĩ liệu anh có nói với em không, anh," cậu ngẩng đầu nhìn Vu Hàng, rất sốt ruột, "Lòng em hoang mang lắm, không phải nghi ngờ tấm lòng của anh, em nói thế nào cũng không nói rõ được."

Giọng cậu chán nản, thực sự phiền não.

Vu Hàng không gạt ra, ngược lại sờ tai cậu, bá đạo và mạnh mẽ: "Em hoang mang cái gì, dù sao cũng là như vậy mà sống, hôm đó anh quỳ gối đã cầu phúc cho em rồi, anh đã thề trước tượng thần rồi."

"Em không tin lời anh, em nên tin thần chứ," Vu Hàng bảo cậu ngẩng đầu, "Không phải em rất mê tín sao?"

Lâm Hoài kinh ngạc, định phủ nhận, nhưng vừa nghĩ đến tượng thần mà bà Vương Tú Nga thờ cúng ở nhà, liền im bặt, nói: "Em tin lời anh."

Vu Hàng ngang mặt: "Tin thì đừng hoang mang, có gì mà hoang mang, anh đứng trước mặt em mà em còn hoang mang, làm anh cảm thấy mình thật vô dụng, đến một chút cảm giác an toàn cũng không cho em được."

Lâm Hoài: "Không phải hoang mang cái đó..."

Vu Hàng nói tiếp: "Cũng không cần hoang mang cái gì, anh kín đáo một chút, người khác cũng không nghĩ đến mối quan hệ này của chúng ta," anh dừng lại một lát, tiếp tục, "Chuyện sau này không ai có thể đảm bảo được, nhưng lời hứa anh đã hứa với em không phải là trò đùa."

Thực ra bà Vương Tú Nga mới là nút thắt lớn nhất trong lòng Lâm Hoài, Vu Hàng không phải không biết. Lúc nãy anh chỉ là bị lời Lâm Hoài nói làm cho tức điên, lái xe máy vù vù về phía trước, rồi phanh gấp dừng lại, hút một điếu thuốc rồi lại mặt mày hằm hằm quay lại. Nhìn thấy bóng lưng Lâm Hoài cuộn tròn trên đống cát, lòng không khỏi xót xa, tim như bị bóp nghẹt. Nhưng chuyện này không thể cứ thế mà qua đi, Lâm Hoài nghĩ không đúng, anh cũng phải giải quyết chuyện này, không để Lâm Hoài sau này còn suy nghĩ lung tung như vậy nữa.

Giọng Vu Hàng dịu đi: "Anh biết em có lo lắng, chuyện của chúng ta, không cần nói cho mẹ em biết, anh nghĩ em cũng sẽ không nói."

Lâm Hoài nghe xong không trả lời ngay, đưa tay ra lại sờ vào thắt lưng của người ta.

Vu Hàng: "..., bà không chịu được đâu, không cần nhắc đến, chúng ta chỉ là không thể đăng ký kết hôn thôi, em không có cảm giác an toàn anh biết, năm nay anh còn mấy việc chưa làm xong, em đợi anh làm xong anh sẽ về nhà làm, không đi nữa."

Lâm Hoài đột ngột ngẩng đầu, không đồng ý: "Như vậy không được, anh cứ đi đi, về làm gì?"

Cậu thật sự sốt ruột, tốc độ nói cũng nhanh hơn: "Anh ở bên ngoài quen rồi, mọi thứ đều ở bên ngoài, anh về rồi thì những người anh em cùng làm việc với anh phải làm sao? Không thể cũng học theo anh mà về hết được."

Vu Hàng lắc đầu: "Anh không ở đó họ vẫn có thể làm việc, đều là những người có thể tự mình đảm đương, không ở cùng nhau tình nghĩa cũng không đứt."

Lâm Hoài thái độ kiên quyết: "Anh cứ làm việc của anh đi, anh về rồi em, em sẽ cứ nghĩ mãi về chuyện này."

Thực ra, Lâm Hoài làm sao có thể không muốn Vu Hàng ở bên cạnh mình, cậu chỉ mong mỗi ngày đều có thể nhìn thấy Vu Hàng. Nhưng chuyện không thể làm như vậy được, Vu Hàng không giống cậu, cậu chỉ biết trồng trọt thôi.

Vu Hàng biết lúc này nói với cậu không thông, không định tiếp tục nói về chuyện này, tiếp tục nói câu lúc nãy: "Chuyện này để sau này có thời gian nói sau," Vu Hàng xoa xoa d** tai cậu, "Hôm nay anh coi như là hứa một lần cuối, đừng hoang mang cũng đừng sợ hãi, mọi chuyện không phải chỉ có mình em đối mặt, không phải còn có anh sao, anh đã là người đàn ông của em rồi, em còn không nghĩ đến việc dựa vào anh thì định dựa vào ai?"

Mấy câu đầu Lâm Hoài nghe không có phản ứng gì, nghe đến câu sau mặt bắt đầu nóng lên, chỉ là trời tối người ta không nhìn thấy, cậu ấp úng: "Không hoang mang, không sợ."

Tiếng cười khàn khàn của Vu Hàng vang lên: "Tai đã nóng bừng rồi, miệng còn cứng."

Ngón tay cái thô ráp của Vu Hàng sờ vào miếng thịt mềm trên d** tai cậu, như có dòng điện chạy qua tim. Ánh mắt Vu Hàng trở nên sâu thẳm, biết sự hoang mang trong lòng Lâm Hoài không phải là một hai câu nói của anh có thể nói tốt được. Anh không có cha mẹ sống thoải mái, Lâm Hoài áp lực lớn hơn anh. Nghĩ đến đây, lòng bàn tay anh áp vào cổ Lâm Hoài, thấp giọng hỏi: "Hôm nay về nhà với anh nhé, lát nữa nói với dì một tiếng."

Lâm Hoài xấu hổ đến mức muốn tìm một cái lỗ để chui xuống: "Lúc nãy anh còn nói phải kín đáo."

Vu Hàng dửng dưng: "Đêm hôm khuya khoắt mà không kín đáo à? Ban ngày mới dễ bị chú ý."

Lâm Hoài cúi đầu, ý trong lời nói bị hiểu sai cũng không đi giải thích. Cậu liếc mắt nhìn, không dám nói là lúc từ đống cát trở về cậu đã muốn nói hôm nay không muốn về nhà rồi, nhưng mặt vẫn còn mỏng, làm thế nào cũng không mở miệng được.

Vu Hàng vẫy vẫy cái đuôi sói, kẹp người vào nách: "Có muốn đi không, hử?"

Lâm Hoài bị anh kẹp như vậy, cảm giác an toàn trong lòng dâng trào. Nói trắng ra là phải tiếp xúc thân mật gần gũi như vậy, sờ vào có cảm giác thật, trong lòng mới vững chãi. Người ở ngay trước mắt cậu, đưa tay ra là có thể chạm tới, còn có thể nhìn thấy tình cảm nồng nàn trong mắt đối phương, như thể trong mắt chỉ có mình cậu.

Tình yêu mà Vu Hàng dành cho cậu, cậu có thể nhìn thấy, cũng có thể sờ thấy.
 
Sóng Lúa - Hựu Diêm
Chương 21


Sáng sớm hôm sau, Vu Hàng còn chưa ngủ dậy đã bị tiếng động sột soạt của Lâm Hoài làm cho tỉnh giấc. Anh vươn cánh tay dài kéo người về lại giường, mắt còn chưa mở: “Em dậy sớm thế…”

Lâm Hoài đã mặc được nửa chiếc quần, liền bò dậy mặc tiếp, đầu không ngoảnh lại: “Trời sắp sáng rồi, em phải nhân lúc mọi người chưa dậy mà về nhà.”

Vu Hàng lại kéo người: “Ngủ thêm chút nữa đi, anh đưa em về, đi đường tắt.”

Lâm Hoài nhát gan: “Không được, em phải về ngay bây giờ.”

Vu Hàng dụi mắt, ngồi dậy, ch*m r** v**t v* lưng của cậu: “Bây giờ thế nào rồi?”

Cảm giác như chưa ngủ được bao lâu, bầu trời ngoài cửa sổ vẫn còn mờ tối.

Lâm Hoài mặc áo chui đầu vào, mím môi không vui: “Tốt lắm.”

Vu Hàng cười một tiếng, giọng nói khàn khàn như làn gió mát buổi sớm mai trên núi, “Anh đưa em về, đừng chạy vội.”

Tóc của cả hai đều bù xù, dựng đứng cả lên. Lâm Hoài ra sân trước đánh nước rửa mặt, vừa rửa vừa nhỏ giọng chửi Vu Hàng. Vu Hàng qua một lớp kính nghe thấy cậu lẩm bẩm gì đó, hiểu ý cười cười, đi giày xong liền ra ngoài.

Không khí buổi sáng sớm khác với không khí ban đêm, mùi cũng khác. Gió đêm mang theo cái oi bức, còn gió buổi sớm mai lại mang theo cái se lạnh.

Sáng sớm lúc này tuy chưa có mấy ai dậy, nhưng không thể tránh khỏi việc gặp người trên đường. Nếu gặp người quen thì khó tránh khỏi phải chào hỏi. Vu Hàng đi đường vòng, vẫn một tay vịn tay lái, một tay nắm lấy tay Lâm Hoài.

Lòng bàn tay Lâm Hoài đẫm mồ hôi, mặt bị gió lạnh thổi, nhưng lòng bàn tay lại toát mồ hôi nóng.

Chưa đến đầu làng, Lâm Hoài đã bảo Vu Hàng dừng xe, cậu sẽ đi bộ về. Vu Hàng không nghe, rẽ vào một ngã rẽ, nói: “Đi đường vòng qua, không đi qua làng của em, đi qua làng khác.”

Trời tờ mờ sáng, gà gáy vài tiếng. Lâm Hoài nhìn xung quanh, luôn chú ý xem có ai không. Vu Hàng từ trong gương chiếu hậu nhìn thấy cậu như vậy, nói một câu: “Nhát gan.”

Lâm Hoài không có thời gian để ý đến anh, đợi đến khi chân chạm đất hoàn toàn mới yên tâm, vừa đặt chân xuống đất là đi ngay. Vu Hàng ở phía sau gọi liên tục mấy tiếng, xuống xe đuổi theo hỏi: “Mấy hôm nay còn việc gì không?”

Lâm Hoài vẫy tay về phía sau: “Hết rồi, hết rồi.”

Vu Hàng: “Đợi điện thoại của anh, hoặc gọi cho anh!”

Lâm Hoài đã đi xa, quay đầu lại nhìn một cái cũng không biết có nghe rõ hay không. Vu Hàng thấy người đã vào cửa mới quay người, lái xe về nhà.

Lúc này trời cũng không còn sớm lắm, trước đây khi phải ra đồng còn dậy sớm hơn thế này. Lâm Hoài không đóng cửa nữa, để cửa mở. Đàn ngỗng, vịt bên cạnh tỉnh dậy kêu mấy tiếng, thấy người thì thân thiết, vỗ cánh đợi Lâm Hoài thả chúng ra ngoài.

Mấy hôm nay không phải ra đồng, Lâm Hoài sẽ thả chúng vào rừng cây nhỏ. Đám này cũng thông minh, không chạy quá xa, Lâm Hoài hoặc bà Vương Tú Nga chỉ cần gọi một tiếng là chúng nó chạy bán sống bán chết về nhà.

Lâm Hoài kéo lưới ra, chúng nó ào một tiếng chạy ra ngoài, thẳng hướng về phía rừng cây nhỏ đối diện. Lâm Hoài đứng bên đường xem một lúc rồi mới về.

Về nhà lại chui vào vườn rau xem rau, thấy dưa chuột trên giàn lại chín thêm mấy quả. Cậu hái xuống rồi cho vào thùng nước cho mát. Xem xong một vòng, bà Vương Tú Nga cũng đã tỉnh, dậy thấy người còn ngạc nhiên một lúc, hỏi: “Về sớm thế à?”

Lâm Hoài “Dạ” một tiếng, gật đầu, rửa tay định nấu cơm. Lúc rửa tay cậu nghĩ đến Vu Hàng, quên mất không hỏi anh ăn cơm thế nào, nhưng lại nghĩ, trước đây ăn thế nào bây giờ vẫn ăn như vậy.

“Mẹ, nấu chút cháo bí ngô kê nhé?”

Lâm Hoài hỏi bà Vương Tú Nga.

Bà Vương Tú Nga đang chải tóc, búi tóc xong, đáp: “Ăn gì cũng được.”

Lâm Hoài hái hai quả bí ngô nhỏ, cho vào chậu rửa.

“Hoài ơi, nói thế nào rồi,” bà Vương Tú Nga lại gần cười hỏi cậu, “Công việc của nó, mày có làm được không?”

Tối qua Lâm Hoài thực sự không biết tìm lý do gì để đến nhà Vu Hàng, nhất thời vội vàng liền nói là tối cùng nhau ăn cơm, nói chuyện về công việc của Vu Hàng. Bà Vương Tú Nga nghe xong đương nhiên là vui vẻ, còn hưng phấn bảo cậu ở lại nhà ăn cơm nói chuyện, không cần phải chạy về nữa.

Lâm Hoài từ từ thái bí ngô, mắt cụp xuống không nhìn ai, nói: “Không được lắm, anh ấy trước đây đã theo thầy học hai năm, bây giờ con học thì muộn rồi.”

Bà Vương Tú Nga không hiểu: “Sao lại muộn, công việc đó không dễ học à?”

Lâm Hoài gật đầu: “Việc kỹ thuật, con không làm được.”

Bà Vương Tú Nga thở dài một tiếng, nhìn một sân rau xanh mơn mởn, “Mày nghĩ thế nào?”

Nếu muốn ra ngoài thì đã sớm ra ngoài rồi, không đến nỗi ở nhà lâu như vậy, đến cửa xa cũng chưa từng bước ra.

Lâm Hoài thái bí ngô thành từng miếng nhỏ cho vào rổ tre rồi lại rửa qua nước, nói: “Vẫn nghĩ như vậy.”

Bà Vương Tú Nga: “Mày với thằng bé đó tuy đều chưa kết hôn, nhưng người ta có công việc đàng hoàng, người cũng đẹp trai tính tình cũng phóng khoáng, sớm muộn gì cũng lấy được vợ. Không phải mẹ nói mày đâu, mày học hỏi người ta đi, không thể cả đời cứ như vậy được, mày nói có phải không?”

Bí ngô qua nước, những giọt nước tí tách chảy ra từ khe hở rơi xuống chậu bên dưới. Lâm Hoài như bị ma nhập, một lúc lâu không nói gì.

Bà Vương Tú Nga lại nói: “Mẹ lại nhờ người tìm cho mày một cô gái rồi, mấy hôm nữa chắc là có thể gặp mặt.”

Chiếc rổ tre trong tay Lâm Hoài “loảng xoảng” một tiếng rơi xuống nước. Cậu há hốc mồm nhìn bà Vương Tú Nga, chớp mắt mấy cái rồi nhặt chiếc rổ lên, đáp lại bà: “Mẹ, con không đi xem mắt nữa đâu.”

Bà Vương Tú Nga không vui: “Tại sao không gặp, nếu không nhờ xem mắt, cả đời này mày có thể nói được mấy câu với con gái chứ?”

“Không muốn kết hôn nữa à?”

Bà Vương Tú Nga hỏi.

Lâm Hoài tiếp tục rửa bí ngô, vòi nước ào ào chảy ra. Cậu nhìn chằm chằm vào bí ngô, không có tiêu điểm, “Không kết hôn nữa.”

“Trời ơi! Mày thật là!” Bà Vương Tú Nga ném chiếc lược xuống đất, tức đến hồ đồ, “Sao mày có thể không kết hôn được chứ, không kết hôn không có vợ không có con, sau này mẹ có chết chôn xuống mồ rồi, một mình mày sống thế nào?”

Nước từ giếng sâu lên lạnh, buổi sớm mai lại càng trông lạnh hơn. Lâm Hoài quay đầu nhìn bà: “Mẹ, con, con…”

Cậu không nói được, không có cách nào nói ra được là cậu không thể kết hôn.

“Tùy duyên đi mẹ, chuyện này vội, vội không được đâu.”

Cuối cùng cậu nói.

Bà Vương Tú Nga lại gần tắt vòi nước, “Sao lại vội không được, sức khỏe của mẹ, còn có thể đợi được không?”

Bất kể lúc nào, bà nói câu này lòng Lâm Hoài đều phải nhói lên một cái.

Chiếc rổ tre đang ráo nước, Lâm Hoài thầm thở dài, quay người đi lấy kê.

“Đã nói với người ta rồi, gặp mặt rồi hãy nói chuyện kết hôn, biết đâu hai đứa hợp nhãn duyên phận không phải là đến rồi sao?”

Bà Vương Tú Nga giúp cậu nhặt củi, tiếp tục khuyên.

Lâm Hoài trước đây không tranh cãi với bà, nhưng chuyện này cậu không thể giả điếc làm ngơ được. Cậu đặt kê lên bếp lò, nói: “Mẹ, dạo này bận rộn chưa nghỉ ngơi được, đợi bận xong xuôi rồi hãy nói.”

Bà Vương Tú Nga sa sầm mặt: “Thật sự không gặp hở?”

Lâm Hoài sợ bà lại tái phát bệnh, không trả lời, chuyển chủ đề: “Mai con lại ra chợ mua thêm mấy con vịt con về.”

Bà Vương Tú Nga không nói gì, tức giận nhìn người, biết là nói không thông liền đứng dậy về phòng. Củi cháy được một nửa, Lâm Hoài ngồi xuống lại nhóm lửa.

Bà Vương Tú Nga tức không chịu nổi lại từ trên giường dậy, đứng ở cửa nhà chính, nói với Lâm Hoài: “Mày hỏi Vu Hàng xem, xem nó có muốn kết hôn không, đừng thấy nó bây giờ một mình, nó cũng nghĩ đến chuyện kết hôn đấy, mày bây giờ gọi điện thoại hỏi nó xem, nghe xem nó nói thế nào.”

Lâm Hoài vốn còn đang kéo ống bễ, nghe xong liền buông tay xuống, củi bên trong cháy đượm, Lâm Hoài giữa buổi sáng sớm đã toát đầy mồ hôi.

Bà Vương Tú Nga tức giận cũng chỉ là tức giận một lúc, dù sao cũng là do mình sinh ra, tính tình Lâm Hoài thế nào bà đều biết. Bà vào phòng nằm một lúc rồi lại ra bếp, gọi một tiếng: “Lửa sắp cháy ra ngoài rồi, mày bị ma nhập cái gì thế?”

Lâm Hoài lúc này mới nhìn thấy củi đang cháy, vội vàng lấy que cời lửa san phẳng, nước trong nồi đã sớm sùng sục bốc hơi nóng rồi.

Thấy cậu như vậy, bà Vương Tú Nga nuốt mấy câu nói đó xuống, không nói vào lúc ăn cơm, tự tìm bực vào người.

Ăn sáng xong bà Vương Tú Nga vốn muốn kéo Lâm Hoài nói chuyện, khuyên cậu thêm, nhưng cậu ăn còn nhanh hơn ngủ, nhanh chóng rửa bát đũa rồi ra ngoài. Bà Vương Tú Nga hỏi cậu đi đâu, cậu đạp xe ra ngoài, nói là đi mua thêm mấy con vịt nữa.

Lâm Hoài sợ bà Vương Tú Nga lại cằn nhằn không dứt, nhưng chuyện kết hôn này không có cách nào thương lượng được, thương lượng cũng không ra kết quả gì, nên Lâm Hoài chọn cách tạm thời trốn tránh.

Vịt cũng không hoàn toàn là cái cớ, Lâm Hoài đã sớm muốn mua thêm mấy con nữa. Kéo lưới ra là thấy chỗ rộng, đám gà vịt ngỗng tụ thành một đống, trông trống trải, nghĩ đến việc thêm chút gia cầm vào.

Còn phải kéo thêm lưới, ngỗng với gà không hợp nhau. Mấy con gà đó bị đám ngỗng trắng mới lớn bắt nạt chạy toán loạn. Ngỗng thì không sợ ai, sáng sớm Lâm Hoài ra ngoài còn thấy ngỗng xòe cánh đuổi theo con chó vàng nhà bên cạnh, làm con chó vàng sợ đến mức cụp đuôi chạy về nhà.

Như vậy không được, lại làm gà sợ không đẻ trứng nữa.

Đang trên phố nghĩ đến những chuyện này, Lâm Hoài liền nhìn thấy Đông Tử tay xách sườn và rau xanh, đang mặc cả với người khác. Lâm Hoài đẩy xe đạp, phanh lại, chào hỏi Đông Tử.

Đông Tử người không tệ, Lâm Hoài thấy rồi không chào hỏi thì không phải phép.

Đông Tử thấy cậu rất vui, cười ha hả hỏi: “Thế nào, ngô gieo xuống chưa?”

Lâm Hoài: “Gieo rồi, mấy hôm nữa mưa xong rồi bón phân.”

Đông Tử đưa tiền cho ông chủ, nhận lấy cá: “Ngô mọc nhanh lắm, hai ba hôm nữa chắc đã mọc mầm rồi.”

Lâm Hoài giúp cậu ta buộc túi lại, gật đầu cười: “Đến lúc đó mang cho cậu ít ngô, nếm thử.”

Đông Tử cũng không khách sáo: “Được chứ, thứ này phải tự trồng mới ngon, anh Hàng thích ăn ngô lắm, có thể ăn thay cơm.”

Nhắc đến Vu Hàng, Lâm Hoài liền không nói gì, chỉ cười cười. Đông Tử không biết chuyện của hai người họ, đi cùng Lâm Hoài, nói xong chuyện đồng áng lại bắt đầu nói chuyện kinh doanh trong cửa hàng, cuối cùng vòng vo một hồi lại quay về Vu Hàng, người mà cả hai đều quen biết cũng chỉ có Vu Hàng.

Đông Tử vui mừng hớn hở, mặt mày rạng rỡ, nói với Lâm Hoài: “Tôi nói cho anh biết, anh Hàng gần đây chắc chắn có chuyện, mấy hôm nay anh ấy nói chuyện với tôi đều vui vẻ hòa nhã, không cau có nổi giận, ôi chao tôi tò mò chết đi được, lần này anh ấy cặp với cô gái đẹp nào rồi.”

Lâm Hoài nghe mà không nghe nổi nữa, đẩy xe mặt không biết giấu vào đâu. Đông Tử không để ý, vẫn luôn nói về anh Hàng của cậu ta, dù sao cậu ta cũng lớn lên cùng Vu Hàng từ nhỏ, là bạn thân thiết, Vu Hàng trong lòng cậu ta chính là hình tượng oai phong lẫm liệt.

“Lâm Hoài anh nói xem, anh Hàng trông không tệ phải không?”

Đông Tử đột nhiên hỏi cậu.

Lâm Hoài không nói dối lòng mình, gật đầu.

“Tuy không phải là giàu có gì, nhưng ở mấy thị trấn này cũng là người có tiếng tăm, đẹp trai kiếm nhiều tiền, anh ấy mà muốn kết hôn thì dễ như trở bàn tay, nhưng anh ấy lại quá kén chọn, yêu cầu cao, tôi đoán lần này chắc cũng không kéo dài được lâu, anh ấy không giống người có thể ổn định, anh nói có phải không?”

Đông Tử nói vô tình, cậu ta không biết quan hệ của Lâm Hoài và Vu Hàng, chỉ coi Lâm Hoài cũng giống như mình, là bạn có thể chơi cùng Vu Hàng, trong mắt cậu ta hai người chỉ đơn thuần là nói xấu Vu Hàng.

Lâm Hoài trong ánh mắt tha thiết tìm kiếm sự đồng tình của cậu ta lại từ từ gật đầu, có chút lơ đãng: “Ừm, nói không sai.”

“Này, không còn sớm nữa,” Đông Tử nhìn đồng hồ, kéo Lâm Hoài về nhà, “Lại đây, lại đây ăn cơm nhà tôi, tôi trổ tài cho anh xem.”

Lâm Hoài vội vẫy tay: “Hôm khác tụ tập, tôi phải nhanh chóng mua chút đồ về nhà, lát nữa còn phải về nấu cơm cho mẹ tôi.”

Đông Tử biết nhà cậu có người mẹ già bị bệnh, không ép, nói: “Vậy được, đợi mấy hôm nữa anh Hàng đi, chúng ta cùng nhau ăn một bữa nhá.”

Lâm Hoài đột nhiên cảm thấy khó chịu, trước tiên cười vẫy tay chào tạm biệt Đông Tử, đợi hai người tách ra Lâm Hoài mới vỗ ngực mình.

Chiếc mặt dây chuyền ngọc đó vẫn còn treo trên cổ cậu, cậu có thể sờ thấy được, cứ nghĩ nhiều là cậu lại sờ vào chiếc mặt dây chuyền ngọc này.

Lâm Hoài đẩy xe đi về phía trước, càng nghĩ càng thấy khó chịu, tính thời gian, Vu Hàng đi cũng chỉ trong mấy ngày nữa thôi.

Sáng sớm bà Vương Tú Nga nói với cậu một tràng về chuyện kết hôn, trên phố gặp Đông Tử lại nghe Đông Tử nói những lời đó, cậu không trách Đông Tử, nói cũng đều là sự thật, Đông Tử coi cậu là người nhà mới nói những chuyện này, nếu không thì ai lại đi nói xấu chuyện của bạn mình với người ngoài.

Nhưng Lâm Hoài nghe mà trong lòng chua xót, khó chịu lắm.

Những chuyện làm cậu khó chịu nhiều quá, từng chuyện một cộng lại cảm giác như có thể đè bẹp người ta.

Trên phố có người bán thỏ, nhốt trong lồng, lông trắng muốt và tai hồng hồng. Lâm Hoài liếc thấy liền nhớ đến cỏ đuôi chó mà Vu Hàng đã đan cho cậu trước đây, không nghĩ nhiều, hỏi giá xong liền mua một đôi về, định mua vịt thì lại quên mất, về đến nhà mới nhận ra.

Bà Vương Tú Nga ngồi dưới bóng cây, ăn một miếng dưa gang, thấy cậu về liền chỉ vào giếng nước nói: “Đang ngâm trong đó đấy, mày ăn một miếng đi, giải khát.”

Lâm Hoài đáp một tiếng, đặt đôi thỏ con mới mua vào chỗ mát, mua đột ngột quá, còn chưa nghĩ ra chỗ nào để làm chuồng cho thỏ.

Bà Vương Tú Nga nhìn thấy, còn thấy mới lạ: “Thỏ à, không phải đi mua vịt sao?”

Lâm Hoài rửa mặt: “Quên mua rồi.”

Bà Vương Tú Nga: “Thỏ không dễ nuôi đâu.”

Lâm Hoài cụp mắt nhìn hai con thỏ đang ăn cỏ, nói: “Nuôi được.”

Cũng phải, trong tay cậu không có gì là không dễ nuôi.

Cậu vừa mới lau tay xong, điện thoại bên kia liền reo lên. Bà Vương Tú Nga nhìn cậu một cái, ném vỏ dưa vào túi ni lông bên cạnh, không ngạc nhiên: “Của Vu Hàng phải không, nhanh đi nghe đi.”

Lâm Hoài đối với phản ứng thuần thục này của bà có một cảm giác hỗn loạn, lúc này cũng không nghĩ nhiều được nữa, liền đi vào nhà. Bà Vương Tú Nga xách chiếc ghế đẩu lại ngồi đây, Lâm Hoài che ống nghe điện thoại, từ từ nghe máy, nói một tiếng: “Alô?”

Vu Hàng bên kia đầu tiên hỏi: “Lúc này nói chuyện có tiện không?”

Lâm Hoài nhìn ra sau thấy bà Vương Tú Nga đang ngồi ở cửa, kéo sợi dây điện thoại cong queo, đáp lại anh: “Không tiện lắm.”

Vu Hàng “ồ” một tiếng, rồi hỏi cậu: “Sao nghe giọng có vẻ không vui vậy?”

“Có chuyện gì à?”

Lâm Hoài giật dây điện thoại, những chuyện xảy ra từ sáng đến giờ đều lướt qua trong đầu cậu, không tiện nói với Vu Hàng.

Vu Hàng nghe xong là biết trong lòng cậu có chuyện, muốn nói gì đó lại nhịn xuống, anh biết bên cạnh Lâm Hoài có người, lúc này không tiện nói gì, nên cũng không hỏi nữa.

Hai người ở hai đầu điện thoại im lặng một lúc, Lâm Hoài mấy lần đều muốn nói với Vu Hàng những phiền não của mình, chỉ là ngại bà Vương Tú Nga, đành thôi.

Sau đó hai người lại nói vài chuyện khác, cúp điện thoại xong Lâm Hoài còn ngẩn ngơ, trong lòng trống rỗng.

Bà Vương Tú Nga thấy cậu không gọi điện thoại nữa, lúc này mới mở miệng hỏi: “Không có chuyện gì chứ?”

Lâm Hoài như người mất hồn lắc đầu, từ trong nhà đi ra rồi đến bên giếng vớt dưa chuột ngâm từ sáng, vớt lên rửa sạch, ngồi dưới mái hiên, cắn miếng dưa chuột giòn tan, bên tai dường như còn văng vẳng giọng nói của Vu Hàng.

Hai quả dưa chuột còn chưa ăn hết, cổng lớn đã vang lên tiếng xe máy ầm ầm, còn kèm theo tiếng sủa của Đại Hoàng.

Tiếng của Đại Hoàng Lâm Hoài quen thuộc, tiếng xe máy này cậu cũng không xa lạ. Bà Vương Tú Nga lại nhìn cậu một cái, lần này không còn chắc chắn như vậy nữa, nhìn Lâm Hoài hỏi: “Giữa trưa thế này, ai đến thế?”

Lâm Hoài tay cầm quả dưa chuột, còn mang theo mùi dưa chuột thanh mát, lập tức ném quả dưa chuột ăn dở vào giỏ nhỏ, chạy nhanh đến giá rửa mặt, rửa lại mặt một lần nữa.
 
Sóng Lúa - Hựu Diêm
Chương 22: Hết


Vu Hàng đến đây cũng là do một phút bốc đồng. Sau khi nghe giọng Lâm Hoài qua điện thoại, anh cứ đứng ngồi không yên. Lâm Hoài giấu chuyện giỏi đến mức nào, anh chẳng lẽ không biết sao? Vừa cúp điện thoại, anh liền phóng xe máy vù vù đến. Lúc vào cửa, thấy mặt Lâm Hoài đầy những giọt nước, còn tưởng là mồ hôi do nóng, ai ngờ đưa tay lên sờ, lạnh ngắt, hóa ra người này rửa mặt xong còn chưa kịp lau đã chạy ra mở cửa.

Bà Vương Tú Nga cũng theo ra, Vu Hàng liền buông tay ra. Lâm Hoài đứng bên cạnh vội vàng nói: “Mẹ, anh Hàng đến.”

Bà Vương Tú Nga lập tức cười, mời người vào trong: “Nhanh, nhanh, vào nhà uống trà nghỉ ngơi một lát.”

“Dì, có nóng không ạ?”

“Nóng chứ sao không, đã vào những ngày nóng nhất rồi.”

Bà kéo người vào trong, Lâm Hoài đi theo sau, nhìn gót chân của Vu Hàng.

Vu Hàng vẫn đi dép lê đến.

Ba người vào trong nhà, Lâm Hoài rót nước cho khách, lúc đưa, ngón tay hai người chạm vào nhau. Mắt Vu Hàng nhìn chằm chằm vào cậu, miệng vẫn trả lời câu hỏi của bà Vương Tú Nga.

Lòng Lâm Hoài lập tức trở nên yên ổn.

Quạt điện lắc đầu thổi gió, Lâm Hoài rót nước xong liền thuận thế ngồi bên cạnh Vu Hàng, nghe họ nói chuyện.

Bà Vương Tú Nga nói vài câu rồi bắt đầu vào chuyện chính, liếc nhìn Lâm Hoài, cười hỏi Vu Hàng: “Dì hỏi cháu nhé, cũng không còn trẻ nữa, có định kết hôn không?”

Lâm Hoài cả người sững sờ, Vu Hàng để ý thấy liền lén sờ lưng cậu, cậu liền đỡ lời: “Mẹ, mẹ hỏi cái này làm gì.”

Bà Vương Tú Nga: “Có gì mà không hỏi được, mẹ quan tâm một chút thôi mà,” bà lại nhìn Vu Hàng, kéo ghế lại gần hơn, nói: “Cháu với Lâm Hoài cũng trạc tuổi nhau, lại có thể chơi chung, giúp dì khuyên nó nhiều vào, nó bây giờ không vội lấy vợ, cháu nói xem như vậy có được không?”

Vu Hàng không để lộ cảm xúc, nhìn Lâm Hoài, tay phía sau nhẹ nhàng vỗ vỗ, rồi cười nói: “Chuyện này thật sự không vội được, em ấy còn mấy chục năm nữa cơ mà, nếu cứ vội vàng kết hôn rồi sau này hối hận thì làm sao, chi bằng cứ để em ấy từ từ.”

Có những bà mẹ là như vậy, cùng một lời nói từ miệng người khác nói ra lại rất dễ tin. Bà Vương Tú Nga quả thực đã nghe lọt tai, nhưng không đồng ý, cười khoát tay: “Mấy đứa vẫn chưa kết hôn, không hiểu đâu, đàn ông càng lớn tuổi càng khó lấy vợ, không chỉ Lâm Hoài đâu, cháu cũng phải vội vàng đi thôi.”

Những lời này Lâm Hoài nghe nhiều cũng không có cảm giác gì, nhưng cậu sợ Vu Hàng nghe rồi trong lòng không thoải mái, liền đỡ lời: “Mẹ, nhà người ta còn không vội, mình đừng có lo hộ.”

Bà Vương Tú Nga bĩu môi, không vui: “Sao lại gọi là lo hộ được, lòng cha mẹ đều như nhau, có ai mà không vội.”

Vu Hàng ngón tay mân mê chén trà, cuối cùng cũng hiểu ra chuyện gì rồi, hóa ra vẫn là chuyện không chịu kết hôn lấy vợ.

“Dì nói cũng có lý, đúng là nên tìm một người để sống một cuộc đời ổn định.”

Vu Hàng nói.

Bà Vương Tú Nga nghe có người tán thành mình, lập tức mặt mày hớn hở: “Đúng không, cháu cũng nên nghĩ vậy chứ,” bà lại quay sang nói Lâm Hoài, “Xem đi, ai cũng muốn có người bầu bạn, cô đơn một mình không được đâu.”

Lâm Hoài không đáp lời nữa, cậu nói gì cũng đều không đúng, im miệng là tốt nhất.

Vu Hàng uống một ngụm nước, tiếp tục trò chuyện với bà Vương Tú Nga. Bà Vương Tú Nga như tìm được người hiểu được tấm lòng của mình, giọng nói cũng trở nên sang sảng hơn.

Vu Hàng: “Đúng vậy, không thể cô đơn được, có chuyện gì cũng có thể bàn bạc với nhau, hai người làm việc cũng mạnh hơn một người.”

Bà Vương Tú Nga: “Đúng đúng đúng, chính là lý lẽ đó, Lâm Hoài không hiểu được, nó cứ nói chờ duyên chờ duyên, duyên phận nào phải là chờ mà có, không phải đều là do vun đắp mà thành sao.”

Bà Vương Tú Nga cũng không hiểu rõ cái gọi là duyên phận trong miệng của giới trẻ là cái gì, cứ thế mà tán gẫu với Vu Hàng. Vu Hàng là người gặp người nói tiếng người, gặp ma nói tiếng ma, một bên phụ họa với bà Vương Tú Nga, một bên lại nhìn Lâm Hoài. Trước mặt bà Vương Tú Nga, Lâm Hoài không dám quá lộ liễu, Vu Hàng nhìn qua, cậu chỉ liếc một cái rồi dời đi, quay sang nhìn bà Vương Tú Nga, tỏ vẻ mình đang nghe.

Vu Hàng ngồi thẳng: “Đúng vậy, biết đâu một ngày nào đó nhìn thấy ai đó, trong lòng không thể quên được, cứ mãi nghĩ đến.”

Bà Vương Tú Nga không hiểu câu này, còn tưởng là anh thấy mình nói có lý, liền nói tiếp: “Vương Bát nhìn đậu xanh mà, chuyện không thể nói trước được.”

Vu Hàng bị coi là Vương Bát vui vẻ nhận lấy danh hiệu này, gật đầu: “Dì nói quá chuẩn, cho nên kết hôn không cần vội, biết đâu một ngày nào đó ở đầu bờ ruộng, ngoài đồng nhìn thấy ai đó, duyên phận không phải là đến rồi sao.”

Lâm Hoài càng nghe càng thấy câu chuyện này quen thuộc, nhưng không nghĩ nhiều, còn tưởng là Vu Hàng bịa ra để dỗ mẹ mình, Vu Hàng còn cố ý vô ý liếc nhìn cậu mấy cái, tiếp tục cười nói với bà Vương Tú Nga.

Bà Vương Tú Nga rõ ràng không bị sập bẫy, vẻ mặt của một người từng trải: “Kết hôn nên vội vẫn phải vội.”

Bà già không dễ lừa.

Vu Hàng đưa trà: “Uống chút nước đi dì, trời nóng.”

Lâm Hoài không nhịn được mím môi cười một tiếng, Vu Hàng nhận ra liền quay đầu trừng mắt nhìn cậu: Còn cười!

Phiền não chắc chắn là có, và theo tư tưởng và quan niệm của bà Vương Tú Nga, loại phiền não này sẽ tồn tại trong một thời gian dài. Chỉ dựa vào Lâm Hoài và Vu Hàng không thể nào thay đổi được quan niệm của bà, tất nhiên hai người cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc thay đổi.

Bà Vương Tú Nga cười tươi, tâm trạng rất tốt, đứng dậy nói: “Ôi chao, cháu cũng đừng nói với dì nhiều lý lẽ nữa, dì hiểu rồi, hóa ra hai đứa đều không vội, chỉ có một mình dì là vội vàng, dì già rồi, cuối cùng cũng không hiểu mấy đứa đang nghĩ gì, nhưng nghe dì khuyên một câu, sớm lập gia đình là tốt, thành gia lập nghiệp chẳng phải cũng đặt thành gia lên trước sao.”

Nói xong không đợi người khác nói, trực tiếp khoát tay: “Đến giờ nấu cơm rồi, Vu Hàng hôm nay đừng đi nhé, hôm qua Lâm Hoài ăn ở nhà cháu rồi, hôm nay ăn ở nhà dì, một sân rau toàn là đồ tươi thôi.”

Chuyện này tạm thời được gác lại, không ai thuyết phục được ai, sau này còn phải kéo dài thời gian, đến cả chuyện thúc giục kết hôn cũng không giải quyết được, sau này cũng đừng nói đến chuyện cả đời không kết hôn.

Lòng Lâm Hoài không thể nào nhẹ nhõm được. Trong lòng bà Vương Tú Nga, chuyện của cậu mãi mãi là một cái gai không thể nhổ được, trừ khi cậu có thể yên ổn lấy vợ sinh con như những người khác.

Nhưng chuyện này Lâm Hoài mãi mãi không thể nào đáp ứng được bà.

Lúc ăn cơm, không khí lại rất hòa hợp. Trong lúc đó, bà Vương Tú Nga lại nhắc đến mấy lần bảo Vu Hàng khuyên Lâm Hoài, nhưng cuối cùng đều bị Lâm Hoài giả ngốc hoặc Vu Hàng ba câu hai lời lừa qua.

Sau bữa cơm, mấy người lại ngồi một lúc, Vu Hàng liền lấy cớ đi về. Bà Vương Tú Nga không giữ lại được, bảo Lâm Hoài đi tiễn. Ra khỏi cổng lớn, Lâm Hoài nói với bà Vương Tú Nga là tiện thể qua bên kia mua ít muối về, thuận tiện đi nhờ xe của Vu Hàng.

Trên đường hai người cũng không nói gì, chuyện đều giấu trong lòng. Vu Hàng lái xe máy một mạch ra khỏi làng, đến rừng cây ở khu đất trống bên ngoài.

Lúc này đa số mọi người vẫn đang ăn cơm trưa, không có mấy ai ra ngoài hóng mát. Vu Hàng lái xe đưa người vào trong, đi thẳng đến cuối rừng cây.

Lâm Hoài níu lấy thắt lưng người ta, nói: “Anh, mẹ em nói những lời đó, anh đừng nghĩ nhiều.”

Vu Hàng thấy cậu buồn bã suốt cả đường, còn tưởng là có chuyện gì, xoa đầu cậu: “Nghĩ gì chứ, anh sao lại nghĩ nhiều, anh chỉ cảm thấy đều không dễ dàng gì, nếu là người khác, anh chắc chắn sẽ thuận theo ý mẹ em mà khuyên em, anh thấy bà nói có lý, nhưng đặt lên người em thì anh lại cứ muốn ích kỷ một lần, anh không thể khuyên cũng không có cách nào khuyên được.”

Vu Hàng xoa rối rồi lại vuốt thẳng tóc cậu, cười: “Đôi khi cũng cảm thấy rất có lỗi với hai mẹ con.”

Lâm Hoài lắc đầu: “Không có gì có lỗi cả, là do em tự chọn, không liên quan đến anh.”

Vu Hàng không đồng ý: “Sao lại không liên quan, ngay từ đầu đã là anh dụ dỗ em vào, bây giờ nói như vậy, làm ra vẻ anh là người tốt lắm í.”

Hai người ngồi trong bóng mát, nhặt lá cây trên đất quạt gió. Lâm Hoài nghe mà thấy tò mò, hỏi: “Lúc đầu anh, anh làm sao mà để ý đến em? Em đều không nghĩ đến.”

Vu Hàng cười lớn, không giữ hình tượng, làm bộ xấu xa: “Em xem em đi, em đều không nhớ anh, còn lừa anh nói muốn tốt với anh.”

Lâm Hoài cũng không phục: “Năm nay em mới quen anh, lấy đâu ra chuyện không nhớ anh?”

Vu Hàng giúp cậu nhớ lại: “Em học cấp hai ở đâu?”

Lâm Hoài: “Trường cấp hai Ngũ Ký.”

Vu Hàng: “Lớp nào?”

Lâm Hoài ngơ ngác: “Một khối không phải chỉ có một lớp sao?”

Vu Hàng gật đầu, đưa tay lên nghịch áo cậu: “Đúng vậy, anh học cấp hai cùng lớp với em.”

Lâm Hoài kinh ngạc, nhíu mày cố gắng nhớ lại, thực sự không nhớ ra có người này: “Sao em không có ấn tượng gì nhờ?”

Vu Hàng cười cậu: “Cho nên mới nói em không nhớ anh đấy.”

Lâm Hoài không tin lời anh, nếu học cùng lớp, mình chắc chắn sẽ có chút ấn tượng: “Anh đừng có mà lừa em.”

Vu Hàng lau mồ hôi trên trán, không lừa nữa: “Anh lớn hơn em, sao có thể cùng lớp với em được, cũng không nghĩ xem.”

Đúng vậy, Vu Hàng lớn hơn cậu ba tuổi.

Vu Hàng: “Em học cấp hai chỉ một năm đúng không, năm đó anh học xong cấp hai là đi rồi, lúc quay về sau này không còn thấy em nữa.”

Lâm Hoài học đến lớp bảy, học xong một năm thì bỏ học, lúc đó bố cậu vừa mất không lâu. Chỉ là cậu không ngờ lại cùng trường với Vu Hàng, ngôi trường đó không lớn, ra cửa là một cái sân, có hơn một trăm người, muốn gặp mặt không khó.

Lâm Hoài nghĩ một lúc lâu, có chút không thể tin được, còn có chút vui mừng khó tả, nặn ra một câu: “Sớm vậy à…”

Thực ra Vu Hàng không phải từ lúc đó đã để ý đến Lâm Hoài, Lâm Hoài không nổi bật, cả ngày co ro trong lớp cũng không mấy khi ra ngoài, trừ khi lao động trực nhật. Nhưng trường học chỉ có một nơi lớn như vậy, nhìn một cái gần như biết là có phải là học sinh trường mình hay không. Ấn tượng ban đầu của Vu Hàng về Lâm Hoài chỉ dừng lại ở mức độ này, biết cậu có thể cùng trường với mình, nhưng không nhận ra là ai.

Vu Hàng có thể nhận ra mặt cậu là sau một buổi tối, Lâm Hoài bị người bên ngoài nhắm đến đánh một trận. Vu Hàng trốn học về nhà, trèo tường vào trường lấy cặp sách, chìa khóa còn ở trong cặp.

Vốn dĩ cũng không định quan tâm, nhưng lúc đạp xe đi qua thấy Lâm Hoài nằm trên đất, bóng dáng gầy gò trông thật đáng thương. Vu Hàng đã ra tay giúp một lần, cũng không giúp nhiều, dọa người ta đi rồi anh cũng đi. Sau này đi học lại gặp Lâm Hoài, Vu Hàng liền lượn lờ sau lưng cậu, luôn cảm thấy đánh nhau với người khác, Lâm Hoài có thể bị một đấm đánh ngã. Anh nhìn Lâm Hoài đi hai bước nghỉ hai bước, ngồi xổm xuống xem kiến trên đất, rồi lững thững về nhà.

Nhưng cũng chỉ có thế, đến ngã tư đường Vu Hàng không theo nữa, anh đi đường của anh.

Sau này Vu Hàng tốt nghiệp cấp hai không đi học nữa, theo người ta ra ngoài, chút quan hệ còn sót lại với Lâm Hoài tự nhiên cũng đứt. Hai năm đầu anh về nhà, cố ý vô ý vẫn qua bên trường, xem có thể gặp lại Lâm Hoài không, nhưng một lần cũng không gặp được, cũng không biết Lâm Hoài đi đâu, sau đó anh cũng không đến nữa.

Một thời gian dài anh không thể giải thích được, nhớ lại bóng lưng Lâm Hoài ngồi xổm xem kiến, vẫn là dáng vẻ của tuổi mười mấy. Cho đến năm ngoái anh về giúp người thân, trên đường nhìn thấy Lâm Hoài ngồi trên ruộng.

Lâm Hoài không thay đổi nhiều, ngoài việc cao hơn một chút, mặt không còn non nớt nữa, Vu Hàng nhận ra ngay. Lúc đó anh còn chưa biết tên Lâm Hoài, sau này cũng là hỏi thăm mới biết.

Nhưng những chuyện này, Vu Hàng không cần phải nói với Lâm Hoài, chỉ thêm chuyện buồn.

Vu Hàng cố ý cù lét Lâm Hoài: “Trước đây không nhớ không sao, sau này đừng có quên anh, nghe chưa!”

Lâm Hoài vừa né vừa cười: “Biết, biết rồi, anh, anh tha cho em!”

Vu Hàng hừ hừ cười, nhướng mày: “Không tha.”

Trong rừng cây vang lên tiếng cười đứt quãng, con chim sẻ đậu trên cành cây nghiêng đầu rồi bay đi. Lâm Hoài cười đến mặt đỏ bừng, cậu nằm trên đùi Vu Hàng, từ từ ổn định hơi thở, từ dưới nhìn lên thấy yết hầu và cằm của Vu Hàng, nhẹ giọng hỏi: “Anh, anh có phiền não không?”

Cậu vừa nói xong, Vu Hàng liền hiểu ngay ý của cậu, bàn tay lớn vung lên, che mắt cậu, lông mi của Lâm Hoài quét vào lòng bàn tay Vu Hàng.

Vu Hàng nói: “Anh có gì mà phiền não, em còn vất vả hơn anh.”

Tuy nói vậy, nhưng trước cùng một sự việc, cũng không cần so sánh xem ai nhẹ nhàng hơn. Nếu Vu Hàng thật sự nhẹ nhàng không có áp lực, trước đây cũng sẽ không giả vờ làm người yêu của Dương Mỹ Lệ để che mắt thiên hạ.

Vu Hàng không có bố mẹ, nhưng vẫn còn họ hàng, còn có anh trai và chị dâu. Dù mình có phóng khoáng không quan tâm đến đâu, cũng không thể thực sự tùy ý làm theo ý mình được. Lâm Hoài không có họ hàng, nhưng có một người mẹ già dễ bị kích động.

Không còn là trẻ con nữa, phải gánh vác trách nhiệm, gánh vác công việc.

Vu Hàng nhẹ nhàng v**t v* mắt cậu, nói: “Không sao, có anh đây rồi.”

Lâm Hoài tự mình có thể gánh vác được, nhưng nghe Vu Hàng nói vậy, cậu vẫn cọ vào lòng bàn tay người ta, coi như là đáp lại.

Buổi trưa nóng nực, chiều hai người đều không có việc gì, ở trong rừng cây một lúc rồi chạy đi tắm. Vẫn là con sông đó, mặt nước ấm áp, bên dưới là lạnh. Người nhảy vào lập tức mát mẻ.

Lâm Hoài đặc biệt trân trọng mấy ngày ở cùng Vu Hàng, ánh mắt hận không thể dán chặt vào người anh. Vu Hàng nghĩ đến việc trêu cậu, nhưng nhìn thấy ánh mắt này của cậu, lòng lại mềm nhũn.

Không ai có thể từ chối được người mình thích ở trước mặt mình, dùng ánh mắt này nhìn mình.

Vu Hàng mạnh mẽ kéo người xuống, hai người đứt quãng từ mặt sông đi ra, dưới ánh nắng mặt trời, mặt nước lấp lánh, phát sáng những màu sắc đẹp mắt.

Khi ngô vừa mới mọc mầm, Vu Hàng mang hành lý đi.

Vu Hàng nói với Lâm Hoài, đợi ngô mọc ra, lá xanh chuyển sang vàng, anh sẽ về nhà, bảo Lâm Hoài ở nhà đợi, không có việc gì thì gọi điện cho mình nhiều vào, đừng có bướng, có tâm sự thì cứ nói ra…

Lâm Hoài lần đầu tiên đến ga tàu, là để tiễn Vu Hàng.

Cậu níu lấy tay người ta không buông, cúi đầu cũng không nói gì. Vu Hàng nhìn trái nhìn phải, kéo người vào nhà vệ sinh ôm một lúc lâu, hôn một cái, vuốt tóc cậu, vuốt d** tai cậu, yêu thương, sao vuốt cũng không đủ, dặn dò một hồi, cho đến khi tiếng loa phát thanh vang lên, nhắc nhở hành khách soát vé.

Hốc mắt Lâm Hoài lập tức đỏ lên, Vu Hàng cũng khó chịu. Lúc đeo ba lô soát vé, anh quay đầu lại nhìn, nghiến răng, dưới con mắt của mọi người, anh rút thắt lưng của mình ra, chạy lại, nhét vào tay Lâm Hoài, nói: “Để lại cho em một kỷ vật, bình thường em rất thích níu lấy nó.”

Chiếc thắt lưng đó đã dùng nhiều năm, Vu Hàng ngày thường làm việc không câu nệ vẫn dùng cái này, trên đó có vài chỗ bị bong da. Lâm Hoài nắm chặt, mắt lại chăm chú nhìn Vu Hàng.

Vu Hàng cuối cùng nắm tay cậu, nói: “Anh đi đây.”

Lâm Hoài theo đám đông đi về phía trước hai bước, ngẩng đầu nhìn người, lớn tiếng gọi: “Gọi điện về nhà nhiều vào!”

Vu Hàng vẫy tay với cậu, ra hiệu mình đã nghe thấy.

Lâm Hoài liên tục nhìn, cho đến khi bóng lưng Vu Hàng biến mất. Cậu tay cầm chiếc thắt lưng của Vu Hàng, ngẩn ngơ, một lúc sau ở nơi không ai nhìn thấy, mặt đỏ bừng.

Ngô mọc nhanh, hơn ba tháng là có thể từ hạt mọc thành những thân ngô cao. Có lẽ vì trong lòng có người thương, Lâm Hoài cảm thấy mùa ngô năm nay đặc biệt dài.

Hôm đó Lâm Hoài đeo thùng thuốc đi phun thuốc cho ngô. Phun xong một mẫu ruộng, cậu kéo khăn lau mồ hôi ngồi ở đầu bờ ruộng, nhìn những cây ngô đã cao đến ngang hông mình, luôn chê chúng mọc chậm.

Cậu người đầy mồ hôi, mặt hướng về phía đất vàng, trên đầu là trời xanh mây trắng, xa xa không phải là núi xanh nước biếc, xa xa là Vu Hàng, cậu là đường bờ biển của Vu Hàng.

Vu Hàng sớm muộn gì cũng sẽ trở về, giống như con tàu một ngày nào đó sẽ cập bến.

Kết thúc
 
Back
Top Bottom