Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Sống Lại, Tôi Gắp Lửa Bỏ Tận Tay Bà Hàng Xóm

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
405,059
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczMzzdmTWh84hEyJRJswNSilbZ_6KFqOoSF8GOaJ7Ey-xIt7hUozqWAkn5IhNiRcjqlZ9BGd0_H_ERG6p-9hdNUt1Hf7GjywZi5qweCW0Zutb5BgkWZbG5bVbeD0JXq32mTg5dFQTqWEODRxHurcsl0o=w215-h322-s-no-gm

Sống Lại, Tôi Gắp Lửa Bỏ Tận Tay Bà Hàng Xóm
Tác giả: Khuyết Danh
Thể loại: Đô Thị, Trọng Sinh, Khác
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Trọng Sinh, Hiện Đại, Trả Thù, Gia Đình

Team dịch: Cá Mặn Rất Mặn

Giới thiệu

Kiếp trước, vợ chồng tôi và con gái đã chec trong một đám cháy do trò đùa ác ý của đứa trẻ nhà hàng xóm.

Sau khi sự việc xảy ra, vợ chồng họ dẫn theo con trai trốn ra nước ngoài ngay trong đêm.

Ba mẹ tôi và ba mẹ chồng không có cách nào để đòi lại công lý, bốn người già người thì hoá điên, người thì từ giã cõi đời.

Linh hồn tôi lơ lửng trên không trung, giương mắt nhìn cái địa ngục trần gian này.

May mắn thay, tôi đã đi ngược với luân hồi, sống lại vào nửa tháng trước khi trận hỏa hoạn đó xảy ra.

Lần này, tôi muốn cả nhà họ phải trả giá bằng máu thịt.​
 
Sống Lại, Tôi Gắp Lửa Bỏ Tận Tay Bà Hàng Xóm
Chương 1



Kiếp trước, vợ chồng tôi và con gái đã chec trong một đám cháy do trò đùa ác ý của đứa trẻ nhà hàng xóm.

Sau khi sự việc xảy ra, vợ chồng họ dẫn theo con trai trốn ra nước ngoài ngay trong đêm.

Ba mẹ tôi và ba mẹ chồng không có cách nào để đòi lại công lý, bốn người già người thì hoá điên, người thì từ giã cõi đời.

Linh hồn tôi lơ lửng trên không trung, giương mắt nhìn cái địa ngục trần gian này.

May mắn thay, tôi đã đi ngược với luân hồi, sống lại vào nửa tháng trước khi trận hỏa hoạn đó xảy ra.

Lần này, tôi muốn cả nhà họ phải trả giá bằng m.á.u thịt.

1.

Tôi sống lại vào nửa tháng trước khi bị thiêu chec.

Thủ phạm gây nên đám cháy này, chính là đứa trẻ bảy tuổi ở nhà đối diện.

Nó đặt pháo Gatling vào cửa sổ nhà tôi. Hôm đó, tôi lại vừa hay mở cửa phòng ngủ để thông gió. Pháo cháy lan sang rèm cửa, mùa đông hanh khô, lửa lan ra rất nhanh.

Hôm đó là kỉ niệm ngày cưới của vợ chồng tôi, chúng tôi có uống đôi chút nên ngủ rất sớm, cả con gái chúng tôi cũng thế.

Trong phòng toàn là khói khiến cho tôi bừng tỉnh giấc, đợi đến khi tôi đánh thức chồng và con thì bên ngoài đã cháy đến nỗi biến dạng rồi. Chúng tôi không thể ra ngoài được, chỉ có thể chùm chăn ướt chờ người đến cứu.

Cô con gái năm tuổi của tôi khóc lóc: "Mẹ ơi, con đau quá, mẹ ơi…”

Tôi không thể làm gì cả, chỉ đành cố gắng hết sức dùng cơ thể chặn lấy ngọn lửa đang dần nuốt chửng con gái mình.

Chồng tôi cố gắng để tự cứu, lao vào bếp lấy nước dập lửa. Tiếc thay, lửa quá dữ dội, nước chỉ khiến cho ngọn lửa bùng lên, chồng tôi ngã xuống đất và không bao giờ tỉnh lại được nữa.

Ngọn lửa đã cháy rất lâu.

Khoảng cách giữa các ngôi nhà trong khu dân cư cũ rất hẹp, thêm vào đó là những đống đồ linh tinh chất ngổn ngang khiến xe cứu hoả không thể đến ngay được.

Đã vậy hành lang còn chất đầy bàn, ghế, hộp carton cũ kĩ khiến việc giải cứu càng trở nên khó khăn hơn.

Một nhà ba người chúng tôi cứ vậy mà bị thiêu chec, đến cả xác cũng chẳng còn.

Sau khi chúng tôi qua đời, ba mẹ tôi và ba mẹ chồng vội đến lo liệu hậu sự.

Bà Trần nhà đối diện hả hê nói: “Tôi đã bảo vợ chồng nhà Tiểu Mục dọn dẹp đống đồ linh tinh này từ lâu rồi nhưng chúng nó không nghe, thậm chí còn cãi nhau với tôi.”

“Giờ ba người nhà chúng nó chec hết rồi, hại nhà tôi không ai dám thuê nữa, đúng là xui xẻo mà.”

Bà lão bên cạnh tiếp lời: “Hai vợ chồng Tiểu Mục còn trẻ như vậy, sao lại không biết chú ý an toàn chứ. Chỉ thương cho đứa con mới năm tuổi của chúng nó…”

Bà Trần bĩu môi: “Theo tôi thì đây là báo ứng. Tôi với vợ chồng chúng nó làm hàng xóm mấy năm nay rồi. Nói thật, chúng nó chẳng tốt đẹp gì đâu, đặc biệt là vợ A Mục, vài ba bữa lại cãi nhau với tôi một lần, còn mắng cả Thần Huy nhà tôi nữa chứ.”

Họ tám chuyện khắp nơi, không hề kiêng kị gì gia đình tôi.

Mẹ tôi khóc đến nỗi không thở được, vội vàng thanh minh: “Bà đúng là cái đồ nói dối không chớp mắt, rõ ràng là bà chất đồ đạc bừa bãi bên ngoài hành lang khiến lính cứu hoả không thể kịp thời cứu hộ. Còn cả đứa cháu đích tôn táng tận lương tâm của bà, bình chữa cháy đang yên đang lành lại tháo ra xịt cho vui, đến lúc cần thì chẳng còn gì cả.”

“Giờ bà lại đổ oan cho con gái và con rể tôi, bà có biết nhục không thế? Tôi nói cho bà biết, bà mới chính là kẻ hại chec con tôi, bà nên bị…”

Mẹ tôi còn chưa kịp nói hết câu thì Lưu Thần Huy đang đứng sau bà Trần đột nhiên lao ra, húc thật mạnh vào bụng mẹ tôi.

Trước khi chúng tôi gặp nạn vài ngày, mẹ tôi mới bị bong gân ở chân. Cú va chạm này khiến bà ngã ngửa ra sau.

May thay ba tôi tinh mắt đưa tay ra đỡ lấy, nếu không thì mẹ tôi đã bị thương nặng.

Thấy mẹ tôi bị đụng phải, bà Trần không những không xin lỗi mà còn nhổ nước bọt: “Bà muốn tống tiền tôi đấy à? Một đứa trẻ thì khỏe đến cỡ nào được? Bà lảo đảo như thế là sao? Tôi đã nói rồi, nhà mấy người không ai tốt đẹp cả.”

Một vài người trong khu dân cư nhìn thấy Lưu Thần Huy đặt pháo vào nhà tôi đã lén nói cho ba mẹ tôi sự thật, họ đề nghị ba mẹ tôi nên báo cảnh sát, lập đơn kiện.

Tiếc rằng trong khu dân cư không có camera, pháo hoa cũng đã bị tiêu hủy, thằng bé kia cũng chỉ mới bảy tuổi, cho dù báo cảnh sát thì cũng đành để vậy vì không có đủ chứng cứ.

Ba tôi đột nhiên mất đi đứa con gái duy nhất, con rể và cả cháu gái. Ông cầm d.a.o xông vào nhà hàng xóm định liều mạng, không ngờ họ nhốt ba tôi lại đánh đập khiến ông bị thương ở đầu dẫn đến mất trí nhớ.
 
Sống Lại, Tôi Gắp Lửa Bỏ Tận Tay Bà Hàng Xóm
Chương 2



Mẹ tôi và ba mẹ chồng giăng biểu ngữ khắp nơi nhằm tố cáo tội ác của họ nhưng chẳng có kết quả gì.

Nửa năm sau, mẹ chồng tôi nhảy lầu t.ự t.ử, còn mẹ tôi thì tr.eo c.ổ trước cửa nhà mới của hàng xóm.

Sau khi nhìn thấy t.h.i t.h.ể của mẹ tôi, ba mẹ Lưu Thần Huy đã đưa thằng bé ra nước ngoài ngay trong đêm, từ đó không còn tin tức gì.

Sau đó, ba chồng tôi bỏ thuốc vào thức ăn, dẫn theo ba tôi cùng nhau tìm đến cái chec.

Linh hồn tôi lơ lửng trong không trung, đau lòng như thể trái tim bị ai đó bóp nghẹt.

May thay, tôi sống lại rồi.

Lúc này, đứa con gái năm tuổi vẫn đang nằm trong vòng tay tôi, gương mặt hồng hồng hiện rõ nụ cười.

Tôi không kìm được mà ôm con bé thật chặt. Kiếp này, tôi thề sẽ không để bi kịch của kiếp trước xảy ra lần nữa.

Không, tôi không chỉ muốn ngăn cản bi kịch này mà còn phải khiến cho gia đình họ gánh chịu hậu quả.

2.

Hôm nay là ngày thứ ba sau khi tôi sống lại.

Buổi sáng trời hơi lạnh, tuyết rơi lất phất.

Tôi tết cho con gái hai b.í.m tóc nhỏ, chuẩn bị đưa con bé xuống lầu để lấy hàng.

Ra khỏi cửa vừa hay đụng phải bà Trần nhà đối diện đang sắp xếp đống đồ linh tinh nhặt được ở ngoài hành lang. Phía sau là cháu trai bà ta - Lưu Thần Huy.

Thấy tôi và con gái, bà ta khịt mũi hừ lạnh, hai tay không ngừng mở đống thùng giấy ra.

Lưu Thần Huy lấy bật lửa ra dí sát vào như đang đùa giỡn.

Sau khi nhìn thấy vẻ mặt sợ sệt của con gái tôi, nó nhặt một mảnh giấy lên rồi đốt. Khi tờ giấy sắp cháy hết, nó ném xuống đất rồi lấy chân dập tắt.

Tôi thiện ý nhắc nhở: “Tốt nhất là đừng chất đống bìa carton này ở ngoài hành lang. Cháu trai của bà rất thích nghịch lửa, cẩn thận kẻo cháy bìa carton dẫn đến hoả hoạn.”

Bà Trần hừ lạnh: “Chị trách tôi lấn chiếm hành lang thì cứ việc nói thẳng, đừng lôi lửa ra hù doạ người ta. Đống bìa carton này tôi làm ướt hết rồi, không dễ bắt lửa. Hơn nữa cháu trai tôi rất thông minh, chơi với lửa thì biết dập lửa. Chị rảnh rỗi lo xa như vậy chẳng thà sinh một đứa con trai cho chồng chị.”

“Gì mà chẳng thà sinh một đứa con trai? Nếu con trai tôi mà như cháu trai bà thì cả đời này của tôi coi như chấm hết rồi.”

Bà Trần tức giận nói: “Con khốn này! Mày nói cái gì vậy hả? Cháu trai của tao sao nào? Thằng bé vừa thông minh vừa lanh lợi, tốt hơn nhiều so với cái đứa tốn tiền tốn của nhà mày. Thằng Mục đúng là xui xẻo, sao lại lấy một đứa đanh đá, lại còn sinh ra một thứ tốn của, chẳng khác nào tuyệt hậu.”

“Ai nói sinh con gái chỉ tốn của? Bà là phụ nữ, con gái, con dâu bà cũng là nữ, bà chính là cái loại tốn của, cả nhà bà đều là thứ tốn của.”

……

Tôi cãi nhau với bà ta vài câu, miệng lưỡi bà già không nhanh nhảu như tôi, bà ta bắt đầu đập tay, nhảy dựng hét lên: “Cút! Cút! cút”

Chúng tôi sống trong một khu dân cư cũ, vài năm nay các trường học trong khu vực đều đã được di dời, nhiều hộ gia đình sống dở đây cũng đã chuyển đi nơi khác.

Hiện giờ ngoại trừ tầng sáu có nhà tôi và nhà đối diện thì chỉ còn một nhà ở tầng hai và một cặp vợ chồng già ở tầng một, cùng với vài hộ nhỏ chưa xã giao lần nào.

Trong hành lang im lặng, cuộc cãi vã trở nên rất rõ ràng. Chẳng bao lâu, bà Trương ở tầng một nghe thấy tiếng vội vàng lên xem xét tình hình.

Tôi đúng lúc đổi chủ đề, nhượng bộ: “Rồi rồi, nếu cô muốn thì cứ để đồ ở hành lang, con nói nhiều cô lại nghĩ là con nhằm vào cô. Vừa hay con dọn dẹp xong nhà mới rồi, hai ngày nữa con sẽ chuyển đi, đến lúc đó cô có thể để bất cứ thứ gì cô muốn trên hành lang này.”

Bà Trương vừa hay lên đến nơi, nghe thấy những gì tôi nói liền hỏi: “Tiểu Nhã đấy à, nhà con mới xây được ba bốn tháng nhỉ, giờ đến ở có an toàn không?”

“Không an toàn cũng đành chịu ạ. Cô Trần chất nhiều đồ ngoài hành lang như thế này, cửa nhà con sắp không mở nổi rồi.”

Tôi tủi thân giải thích một câu.

Tôi trầm tính, không thích giao lưu nên kiếp trước sau trận hỏa hoạn, dù bà ta có bôi nhọ tôi như thế nào cũng không có ai đứng ra bênh vực tôi. Lần này, tôi nhất định phải kéo mọi người về phe mình.

Dựa vào tài buôn chuyện của bà Trương, đoán chừng không lâu nữa tất cả mọi người trong khu dân cư đều sẽ biết tin gia đình tôi sắp chuyển nhà, cũng biết tôi và cô Trần cãi nhau, việc chuyển nhà đột ngột cũng đã có lời giải thích hợp lí.
 
Sống Lại, Tôi Gắp Lửa Bỏ Tận Tay Bà Hàng Xóm
Chương 3



Đợi đến khi chúng tôi chuyển đi, theo bản tính dơ bẩn của bà ta, nhất định sẽ còn vứt rác bừa bãi hơn thế nữa.

Kiếp trước tôi đã tranh cãi gay gắt, không cho phép bà ta đặt bất cứ thứ gì trước cửa nhà tôi trong bán kính một mét nên trận hỏa hoạn đó không gây thiệt hại gì nhiều cho nhà bà ta.

Kiếp này, tôi không những không muốn ngăn chặn vụ cháy đó mà ngược lại, tôi còn muốn đám cháy đó dữ dội nhất có thể. Như vậy mới có thể báo thù cho gia đình tôi.

Để mặc cho ngoài cửa đầy phế liệu là một phần trong kế hoạch của tôi.

3.

Bà Trương hiểu cho hoàn cảnh của tôi, nhưng cũng biết rõ bà già này không dễ chọc nên chỉ an ủi vài câu rồi rời đi.

Lúc này, con gái tôi chợt kêu lên đau đớn.

Tôi nhìn ra phía sau, chẳng biết Lưu Thần Huy đã túm lấy b.í.m tóc của con gái tôi từ khi nào.

Thằng nhóc đó giật mạnh rồi cười lớn: “Tao muốn phóng xe, Manh Manh là xe máy của tao, haha, rẽ trái nào…”

Tay thằng nhóc kia kéo rất mạnh, đầu con gái tôi bị nghiêng sang bên trái.

“Mẹ ơi con đau quá…”

Tiếng kêu la của con gái lúc này hệt như đám cháy ở kiếp trước, tôi như thể trở lại đám cháy ấy một lần nữa. Tiếng cầu cứu của con gái, tiếng lách tách của đồ vật đang cháy và tiếng xe cứu thương xa xôi…

Đầu tôi đau như sắp nổ tung, tầm nhìn trở nên mơ hồ, tinh thần suy sụp.

Đợi đến khi bị bà già kia ôm ngang eo, tôi mới giật mình phát hiện ra tay mình hơi nặng.

Lúc này, hai tay tôi ôm lấy Lưu Thần Huy đặt lên cửa sổ giữa tầng năm và tầng sáu.

Chỉ cần tôi thả lỏng tay, hoặc nếu bà ta không ngăn cản có lẽ lúc này Lưu Thần Huy đã ngã xuống lầu, trở thành một đống thịt bầy nhầy.

Suýt nữa thì tôi đã giec người.

Nhận ra điều này, lưng tôi ướt đẫm mồ hôi.

“Mày…mày điên rồi! Mày định làm gì hả? Mau thả cháu trai của tao xuống.” Lão già sợ đến mức mặt mày tái nhợt.

Thằng chó đó cũng rất sợ hãi, mặt mày đờ đẫn, nhìn chằm chằm vào tôi không chớp mắt, hai hàm răng va vào nhau lập cập.

Tôi đưa Lưu Thần Huy cho bà ta rồi nhanh chóng ôm con gái đi xuống tầng.

Sau khi bình tĩnh lại, tôi lấy hàng rồi về nhà.

Bà Trương ở tầng một đang nói chuyện với vài ông bà khác trong phòng bảo vệ.

Nhìn thấy tôi, sắc mặt bà Trương trở nên tối tăm khó hiểu.

Tôi thầm trách mình quá bốc đồng, để cho bà Trương nhìn thấy vẻ độc ác của mình nhưng tôi vẫn nở nụ cười bước vào phòng bảo vệ dưới ánh mặt của các ông các bà.

“Manh Manh nhà cháu luôn nói rằng ông Lưu đối xử với con bé rất tốt, thường xuyên cho con bé bánh kẹo, còn cả bà Hàn cũng hay cho con bé bánh bao. Cháu vẫn luôn muốn tìm cơ hội để cảm ơn mọi người, hôm nay vừa hay gặp mọi người ở đây.”

Vừa nói, tôi vừa dắt con gái đi chào hỏi ông bà, tiện tay chia mấy quả cam mới mua cho mọi người.

Con gái tôi dễ thương, miệng lưỡi ngọt sớt, chỉ cần nói vài câu đã khiến cho các ông các bà vui vẻ.

Cộng với việc tôi luôn mỉm cười, rất nhanh sau đó các ông bà đã không còn cảnh giác với tôi như lúc mới bước vào nữa.

Bà Trương v**t v* b.í.m tóc của con gái tôi, đau lòng nói: “Sao thằng nhóc Lưu kia có thể đối xử như vậy với một cô bé đáng yêu như Manh Manh chứ? Cứ nghĩ đến việc b.í.m tóc của con bé bị giật là bà lại đau lòng.”

Nụ cười tôi chợt tắt, nước mắt rưng rưng.

“Người ngoài còn thấy đau lòng, huống chi là một người mẹ như cháu. Thằng bé Thần Huy kia bị cô Trần chiều quá sinh hư, lần nào nhìn thấy Manh Manh cũng kéo b.í.m tóc của con bé. Cháu đã nói rất nhiều lần nhưng mà nó không nghe. Mục Ninh nhà cháu lại thường ở cơ quan làm việc, hôm nay không còn cách nào khác đành phải hù doạ Thần Huy…”

Người đẹp rơi nước mắt luôn dễ dàng chiếm được thiện cảm của hầu hết mọi người.

Quả nhiên, đám đông bắt đầu đứng về phía tôi.

“Tôi đã nói rồi mà, Tiểu Nhã không phải người độc ác, bà Trương nói gì mà Tiểu Nhã định ném thằng Huy xuống lầu, theo tôi đây là do hoảng hốt quá thôi.”

Có người mở màn, rất nhanh sau đó mọi người bắt đầu bàn tán rôm rả.

“Thằng nhóc nhà họ Lưu kia vốn chẳng tốt đẹp gì, còn bé mà đã học thói trộm cắp. Tháng trước tôi còn thấy nó lén lút vào phòng bảo vệ của tôi, lấy trộm 50 tệ tôi để trong ngăn kéo! Tôi đã thấy nó lén lút đi vào rồi mà bà Trần vẫn không chịu thừa nhận, đúng là lòng dạ dơ bẩn.”
 
Sống Lại, Tôi Gắp Lửa Bỏ Tận Tay Bà Hàng Xóm
Chương 4



“Thằng nhóc đó không chỉ trộm đồ mà còn suốt ngày chửi tục. Hôm qua bà Trần không mua kẹo cho nó, nó còn chửi bà Trần là đồ khốn.”

“Nhắc đến chuyện b.í.m tóc của Manh Manh, tôi đột nhiên nhớ ra, trước kia cháu gái Nhượng Nhượng của tôi cũng đòi cắt tóc, bảo là có người luôn kéo b.í.m tóc của con bé. Khi ấy tôi không quan tâm lắm, hôm nay về nhà tôi nhất định sẽ hỏi cho rõ có phải là thằng nhóc Lưu kéo b.í.m tóc của nó không. Nếu đúng thì lần sau tôi nhất định sẽ không tha cho nó.”

Thấy thời cơ đã đến, tôi nói thêm một câu: “Mấy chuyện ông bà vừa nói chưa tính là gì đâu. Năm ngoái, Thần Huy ném chiếc máy bay giấy đang cháy xuống dưới lầu khiến cho chiếc chăn bông của bà Trương cháy rụi. May thay là khi ấy không có người, nếu không thì hậu quả thật khó mà tưởng tượng. Sau đó bà Trương lên tầng nói chuyện, cô Trần suýt nữa lao vào đánh nhau với bà Trương.”

“Haizz, cháu đúng là xui xẻo khi có một người hàng xóm như vậy. Gần đây cháu định chuyển ra bên ngoài sống để tránh cho Manh Manh nhà cháu lại bị bắt nạt.”

Tôi phóng đại sự thiệt thòi của gia đình mình, tiện đây công khai việc thần Huy thích chơi với lửa và bà Trần không những không dạy dỗ mà còn dung túng cho các hành động của nó.

Có các ông bà lão này làm nhân chứng, cho dù tôi có khiến cho đám cháy trở nên mãnh liệt hơn thì cảnh sát cũng sẽ không nghi ngờ một nhà vốn đã chuyển đi từ trước như chúng tôi, mà ngược lại sẽ chỉ cho rằng nhà họ Lưu thiếu ý thức an toàn nên phải gánh chịu hậu quả.

Sau khi nói lời tạm biệt với các ông các bà, tôi đưa con gái về nhà.

Lưu Thần Huy đang chơi đùa ngoài hành lang, nghe thấy tiếng chúng tôi lên lầu thì vội vàng trốn vào nhà.

Khi mở cửa, tôi liếc nhìn cánh cửa nhà đối diện. Cửa ra vào nhà họ có hai lớp, bên ngoài làm bằng sắt, bên trong làm bằng gỗ.

Từ trước đến nay bà ta không có thói quen đóng cửa sắt, điều này có lợi cho tôi.

Chỉ cần trước cửa có đủ vật liệu dễ cháy, khả năng cửa gỗ bắt lửa là rất cao. Cửa gỗ bị cháy, hành lang cũng có hoả hoạn, chắc chắn người trong nhà không thể thoát ra được.

Giống như chồng và con gái tôi kiếp trước.

Chỉ có thể ở trong nhà chờ chec.

Tôi lắc đầu gạt đi những đau buồn của kiếp trước, mở cửa bước vào nhà.

Không lâu sau ngoài cửa vang lên tiếng trẻ con đá vào tường.

“Mẹ ơi, anh Thần Huy lại tập thể dục ạ?” Con gái tôi hỏi.

Tôi gật đầu: “Đúng vậy.”

Từ nhỏ Lưu Thần Huy đã như vậy, mỗi lần không vui sẽ đá vào tường, bức tường ngoài hành lang in đầy dấu chân của nó.

Trước đây, tôi sợ con gái sẽ sợ hãi nên vẫn luôn nói với con bé là Lưu Thần Huy đang tập thể dục.

Nhưng hôm nay hành động của thằng nhóc đó rõ ràng hơi khác.

Bởi vì khi tôi ra bên ngoài kiểm tra có thể nhìn thấy một vũng nước rất rõ ràng.

Lưu Thần Huy tè trước cửa nhà tôi!

Xem ra thằng nhóc này muốn trả thù chuyện sáng nay tôi dọa nó. Không ngờ tuổi còn nhỏ mà đã tàn nhẫn như vậy.

Tôi quay người vào bếp lấy đồ ăn thừa tối qua, mở cửa đi vòng qua vũng nước rồi đưa tay gõ cửa nhà đối diện.

Gõ cửa hồi lâu, bà lão mặt mày xám xịt mở cửa ra lẩm bẩm: “Gõ cái gì mà gõ, không thấy phiền à?”

Thấy mặt mày tôi có vẻ không vui, giọng điệu của bà ta càng trở nên khó chịu: “Có việc gì mà tự nhiên lại gõ cửa?”

“Cháu trai bà tè trước ở nhà tôi, bà có dạy dỗ nó được không?” Tôi chỉ vào vũng nước tiểu.

Sắc mặt bà ta âm trầm, nhướng mày thách thức: “Mày lo trời lo đất còn muốn lo chuyện cháu trai tao đái ỉa ở đâu à? Đúng là dở hơi! Nếu chịu không nổi thì hôm nay chuyển đi luôn đi.”

Chuyện đã đến nước này mà tôi còn nhịn nổi thì chắc tôi thành thần luôn quá!

“Vâng, tôi không lo được chuyện cháu trai bà ỉa đái, bà cũng đừng lo chuyện tôi nhổ nước bọt lên đầu bà nhé.”

Nói rồi, tôi ụp cả hộp đồ ăn thừa lên đầu bà ta.

Bà ta hét lên, nước canh chảy dọc theo má rồi tràn vào miệng.

Tôi nhanh chóng quanh người chạy về nhà.

Trong thời gian ngắn không thể làm gì bọn họ, chọc cho bọn họ tức điên lên cũng là một lựa chọn không tồi.

Tâm trạng vui vẻ, tôi mặc kệ bà ta gõ cửa bên ngoài, về phòng mở điện thoại lên mạng đặt mua rất nhiều thùng carton.

Sắp chuyển nhà nên mua một ít thùng giấy là chuyện rất bình thường.

Chẳng qua là thùng carton tôi mua khá là mỏng, không đựng được đồ nặng.
 
Sống Lại, Tôi Gắp Lửa Bỏ Tận Tay Bà Hàng Xóm
Chương 5



Nhưng thùng càng mỏng thì càng dễ cháy. Vậy nên tôi muốn tận dụng khoảng thời gian này để đóng gói quần áo vào hộp rồi đặt ở phòng khách. Những thùng giấy còn lại chưa dùng thì tạm thời đặt sang một bên, đảm bảo là vật liệu cháy có đủ để lửa có thể lan từ phòng ngủ ra đến cửa nhanh nhất có thể.

Kế hoạch của tôi có vẻ hoàn hảo nhưng tôi vẫn không chắc chắn lắm.

Theo trí nhớ của tôi, kiếp trước ngọn lửa chỉ lan đến trước cửa nhà họ Lưu thì đã bị dập tắt. Vậy nên cho dù trong nhà có rất nhiều đồ dễ cháy nhưng cũng không có gì đảm bảo rằng đám cháy sẽ lan đến nhà họ Lưu. Cho dù thực sự cháy đến đó thì họ cũng có đủ thời gian để chạy thoát.

Tôi liên tục nghĩ ra những ý tưởng mới nhưng hết lần này đến lần khác đều bị bác bỏ.

Chỉ còn lại bảy ngày, tôi lo đến nỗi ăn không ngon ngủ không yên.

Đếm ngược năm ngày, chồng tôi cuối cùng cũng trở về.

Ngay khi nhìn thấy anh ấy, những lo lắng và đau buồn tích tụ trong lòng tôi bỗng nhiên bùng nổ, tôi lâm bệnh nặng.

5.

Chồng tôi thương tôi mãi không hạ sốt, xin nghỉ phép ở nhà để chăm sóc tôi và con gái.

Tôi vừa bực mình vì cơ thể yếu đuối, vừa cố gắng tiếp tục làm việc.

Những thùng giấy tôi mua lúc trước đã được giao đến nơi.

Tôi mua tổng cộng năm mươi cái, sau khi lắp ghép xong, chúng có thể lấp đầy toàn bộ phòng khách.

Tôi gấp quần áo, bỏ từng cái vào trong thùng giấy, chiếc áo lông vũ dễ cháy tôi đặt ở gần ghế sofa.

Con gái chạy vòng quanh tôi, những chiếc thùng giấy rỗng trở thành đồ chơi mới của con bé.

Con bé trốn trong đó, kêu tôi đi tìm nó.

Tâm trạng tôi rối bời, không kìm nổi mà trách móc con gái: “Manh Manh, con đừng nghịch nữa được không? Mẹ có chuyện quan trọng phải làm, thực sự không có thời gian chơi với con.”

Con gái tôi sợ hãi và khóc lớn.

Tôi ôm lấy con bé, nhẹ nhàng an ủi.

Một cảm giác bất lực không thể miêu tả được bỗng nhiên nuốt chửng tôi.

Nếu quỹ đạo của kiếp trước và kiếp này giống nhau thì năm ngày nữa, Lưu Thần Huy sẽ đặt Gatling vào cửa sổ nhà tôi.

Tôi đã đóng gói mọi thứ vào trong thùng giấy, cũng đã cố hết sức đặt những món đồ dễ cháy vào những nơi dễ bắt lửa.

Phòng khách đã chất đầy thùng giấy, chỉ chừa lại một lối đi.

Về phần bên ngoài cửa, sau khi tôi cố tình chọc tức bà già kia, bà ta đã đặt rất nhiều bìa carton trước cửa để trả thù tôi.

Nhưng vẫn chưa đủ!

Kiếp trước một nhà ba người chúng tôi chec thảm, ba mẹ tôi và ba mẹ chồng cũng bị nhà họ Lưu gián tiếp hại chec. Nếu như không thể khiến bọn họ nếm trải cảm giác tuyệt vọng của cái c.h.ế.t thì tôi sống lại còn có ý nghĩa gì nữa?

Trong suy nghĩ hỗn loạn, tôi nghĩ đến dầu.

Nếu đổ dầu lên đống phế liệu và thùng giấy trong nhà, ngọn lửa rất nhanh sẽ lan đến nhà họ Lưu.

Không!

Tôi vội lắc đầu, xua tan ý nghĩ này ra khỏi não.

Nếu tôi thực sự làm vậy, một khi cảnh sát tìm ra manh mối thì không những tôi không thể trốn thoát mà còn liên lụy đến cả chồng và con gái.

Rốt cuộc tôi nên làm thế nào đây?

Đúng lúc tôi gần như kiệt sức thì có một đôi bàn tay vươn ra ôm lấy tôi và con gái từ phía sau lưng.

Là chồng tôi, Mục Ninh.

Tôi cố gắng biểu hiện tự nhiên nhất có thể, mỉm cười với Mục Ninh: “Chẳng phải anh đi đưa đồ ăn cho ba mẹ à? Sao về nhanh thế? Đã vậy còn không thèm gọi em một tiếng, em chẳng nghe thấy tiếng động gì cả.”

Mục Ninh nhìn tôi với ánh mắt chứa đầy sự đau lòng.

“Tiểu Nhã, chỉ trách anh quá bận, không có thời gian ở bên cạnh em và Manh Manh. Nếu em không vui khi ở lại đây thì tối nay chúng ta chuyển đến nhà ba mẹ anh, đợi nhà mới bớt mùi sát khuẩn thì mình hẵng chuyển đến đó.”

Tôi lắc đầu: “Tối nay đừng đi, đợi đến mai đi.”

Trong lúc nói chuyện, tôi để ý đến chiếc túi bóng đặt ở ngoài cửa.

6.

Chiếc túi phồng lên, tôi nhận ra bên trong là một chiếc hộp đựng đồ ăn dùng một lần.

Chồng tôi nhìn thấy ánh mắt của tôi, giải thích: “Công ty của mẹ đã vứt bỏ một lô hộp đựng thức ăn không thể hâm nóng bằng lò vi sóng, ba nghĩ nếu như cứ đốt đi thì tiếc quá nên mang một ít về nhà, em xem thử xem có dùng được không?”

Nói xong anh bước đến mở túi bóng, lấy ra vài hộp đựng thức ăn cho tôi xem rồi nói thêm: “Anh đã nói là nhà mình không cần đến cái này nhưng ba cứ bắt anh phải cầm lấy, còn bảo dùng để đựng thức ăn rất tiện, ăn xong vứt đi luôn là được. Tất cả đều là hàng đựng thực phẩm, công ty của ba mẹ ai cũng dùng, rất an toàn.”

Nhìn thấy hộp giữ nhiệt thức ăn trên tay, tim tôi nhảy tưng bừng.
 
Sống Lại, Tôi Gắp Lửa Bỏ Tận Tay Bà Hàng Xóm
Chương 6



Đến cả ông trời cũng giúp tôi!

Loại hộp cơm này rất hiếm thấy, trước đây, hộp cơm ở các công trường đều được làm bằng nhựa, rất dày, có thể giữ nhiệt.

Tuy nhiên không thể hâm nóng bằng lò vi sóng và rất dễ cháy khi tiếp xúc với lửa.

Hơi thở của tôi trở nên gấp gáp, tôi vội vàng nắm lấy tay chồng tôi rồi hỏi anh ấy: “Chỗ của ba còn cái này không? Còn bao nhiêu mang hết đến đây cho em!”

“Cần nhiều thế làm gì, chúng ta cũng không dùng hết.”

“Em bảo dùng được thì ắt có chỗ dùng được, anh cứ mang đến đây đi.”

Sau khi sống lại, trả thù đã trở thành nỗi ám ảnh của tôi.

Nỗi ám ảnh này hành hạ tôi từng giây từng phút, khiến cho tính tình của tôi gần đây cũng trở nên khó chịu hơn.

Chồng tôi thở dài, nghe lời tôi về nhà một chuyến.

Lần này anh ấy mang về hai túi đầy ắp, gần như chặn hết lối vào nhà tôi.

Tôi không quan tâm mình đang bị ốm, gọi chồng tôi cùng nhau tách những chiếc hộp này ra rồi lại sắp xếp một cách lộn xộn. Đốt cả một chồng chắc chắn không nhanh bằng đốt từng cái. Có mấy chục chiếc hộp cơm này trong lòng tôi cuối cùng cũng có một chút tự tin.

Đêm đến tôi và con gái nằm ngủ trong vòng tay của chồng, ngửi thấy mùi hương quen thuộc của hai ba con, tôi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Lại là cơn ác mộng đó, cơn ác mộng đã cuốn lấy tôi mỗi đêm kể từ sau khi sống lại.

Lửa, ngọn lửa cháy dữ dội khiến toàn thân thôi đau nhức, khó thở.

Chiếc giường đang bốc cháy, làn khói mờ mịt khiến tôi không thể nhìn rõ cảnh tượng trước mắt.

Cứu tôi với! Cứu con gái tôi với! Cứu chồng tôi với!

Giọng tôi khàn đặc, gần như không thể phát ra một chút âm thanh nào nữa.

Nhịp tim của tôi chưa bao giờ nhanh đến thế, như thể sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.

Cuối cùng tôi cũng nghe thấy tiếng xe cứu thương.

Tuy nhiên đội cứu hỏa không thể tiếp cận tòa nhà này, lực lượng cứu hộ cũng không thể giải cứu chúng tôi.

Tôi ôm con gái vào lòng, tuyệt vọng chịu đựng ngọn lửa thiêu đốt bản thân.

Cách đó không xa, chồng tôi nằm trên mặt đất, không rõ sống chec.

Phật Tổ, Bồ Tát!

Ai có thể đến cứu chúng tôi?

7.

Cuối cùng, một đôi tay vòng qua người, ôm lấy tôi.

Ngọn lửa biến mất, tôi đã có thể hít thở bình thường.

“Tiểu Nhã, vợ ơi!”

Tôi chợt ngồi dậy, dùng hai tay nắm lấy cánh tay chồng để anh véo mạnh vào người tôi.

Cơn đau khiến tôi tỉnh táo hẳn lên.

Tôi thở hổn hển, mồ hôi chảy từ trán xuống cằm rồi rơi xuống chăn như thể nở hoa.

Chồng ôm tôi vào lòng, im lặng hồi lâu mới nói: “Tiểu Nhã, nếu như có chuyện gì xảy ra em có thể nói với anh. Trong hôn lễ đã nói vợ chồng như một, anh sẽ bảo vệ em thật tốt.”

Thật ra ban đầu tôi không muốn chồng tôi biết về chuyện kiếp trước.

Nhưng bây giờ, sự hoảng loạn và tuyệt vọng trong lòng tôi cần được giải tỏa.

Tôi kể lại toàn bộ sự việc kiếp trước cho chồng tôi dưới hình thức một giấc mơ.

Chồng tôi dường như không tin: “Tiểu Nhã, chỉ là một giấc mơ thôi, gần đây em chịu nhiều áp lực quá, đám cháy sẽ không xảy ra, chúng ta cũng sẽ không chec.”

Tôi lắc đầu.

“Mục Ninh, đây không phải là một cơn ác mộng, làm gì có giấc mơ nào lại chân thực đến thế, cảm giác bị đuổi theo rất đau, nếu là mơ sao lại thấy đau được? Anh cũng biết thằng nhóc nhà đối diện thích chơi pháo Gatling, có lẽ…có lẽ nó thực sự sẽ làm vậy.”

Tôi thấy mình ám chỉ đã đủ rõ ràng nhưng chồng tôi vẫn không tin.

“Tiểu Nhã, nếu như em sợ cháy, ngày mai anh sẽ gọi điện cho dịch vụ chuyển nhà, chúng ta…”

Tôi nổi điên lên, kéo chồng sang phòng ngủ khác.

“Mục Ninh, sao anh không chịu tin em? Những gì em nói đều là sự thật, chúng ta chỉ còn bốn ngày, à không, bây giờ chỉ còn ba ngày nữa thôi.”

“Chỉ còn ba ngày nữa nhà chúng ta sẽ bị cháy, Lưu Thần Huy sẽ đặt Gatling vào phòng ngủ phụ. Đầu tiên ngọn lửa sẽ đốt cháy rèm cửa, sau đó cháy đến giường, tiếp đến là tủ quần áo, cửa, rồi đến ghế sofa, cuối cùng ngọn lửa sẽ nhấn chìm toàn bộ ngôi nhà, tất cả chúng ta đều sẽ chec! Còn cả ba mẹ anh và ba mẹ em rồi cũng chec!”

Tôi chỉ vào phòng khách: “Em và Manh Manh sẽ chec ở đây, trên đầu còn có chiếc chăn bông vừa mới đắp lên.”

“Còn anh, anh nằm ở đằng kia!”

Tôi lại chỉ vào cửa nhà bếp.

“Mặt của anh quay về phía cửa sổ nhà bếp, còn lưng thì quay về phía em và con gái...”

Nói đến đây, tôi không thể tiếp tục cất lời.
 
Sống Lại, Tôi Gắp Lửa Bỏ Tận Tay Bà Hàng Xóm
Chương 7



“Mục Ninh, em biết anh khó có thể chấp nhận những gì em vừa nói, nhưng đó thực sự không phải là một cơn ác mộng, tất cả đều do em đích thân trải qua! Em đã sống lại, hoặc cũng có thể là thời gian đảo ngược. Ông trời cho em cơ hội này là để em trả thù! Em phải thiêu chec toàn bộ người nhà họ Lưu, cho dù không thể thiếu chec thì em cũng sẽ giet chec họ…”

Mục Ninh ôm lấy người đang điên cuồng là tôi, nhẹ nhàng vỗ về.

Đợi đến khi tôi bình tĩnh lại, anh mới hôn lên môi tôi và nói: “Tại sao người được sống lại không phải là anh? Em rất sợ đau em không nên nhớ những ký ức đau thương ấy.”

Anh đang khóc, nước mắt chảy dài trên cổ tôi.

Suốt đêm nay, tôi nói chuyện với anh ấy về đám cháy ở kiếp trước và kế hoạch của tôi ở kiếp này.

Trời sáng, tôi lấy điện thoại ra xem giờ.

“Bây giờ là 8 giờ sáng, khoảng 8 giờ 20 phút, điện thoại của em sẽ đổ chuông, mẹ em bị ngã bong gân ở chân và muốn em đưa bà đến bệnh viện.”

8 giờ 23 phút, quả nhiên đúng như những gì tôi nói, mẹ tôi bị bong gân chân, bà gọi điện hỏi tôi có thời gian đưa bà đến bệnh viện không.

Lúc này, chồng hoàn toàn đã tin những gì tôi nói.

Có anh ấy giúp đỡ, áp lực đè nặng trong tôi đã vơi đi rất nhiều.

Chồng tôi kiểm tra kế hoạch của tôi, phát hiện ra một lỗ hổng.

8.

“Những thùng giấy và hộp đựng thức ăn này là cố tình! Sau vụ cháy, nếu cảnh sát đến điều tra, rất có khả năng sẽ tra ra chúng ta.”

Tôi phản bác: “Chiều nay chúng ta sẽ chuyển đi, chuyển nhà nên đồ đạc bừa bộn là chuyện rất bình thường.”

Chồng tôi lắc đầu: “Theo như lời em nói lúc trước, em suýt nữa đã ném Lưu Thần Huy xuống lầu. Việc này có rất nhiều người biết, nếu cảnh sát đến hỏi, đây sẽ là động cơ giec người. Đã có động cơ giec người, em lại mua nhiều thùng giấy, trong nhà còn có rất nhiều hộp đồ ăn, những thứ này sẽ trở thành bằng chứng chúng ta cố ý phóng hỏa.”

Tôi không phục: “Em đã giải thích với các ông các bà rồi, em chỉ định doạ Lưu Thần Huy chứ không thật sự muốn giec nó, hẳn là mọi người sẽ không nói năng bừa bãi. Hơn nữa hôm nay chúng ta sẽ dọn ra ngoài, khi xảy ra trận hỏa hoạn chúng ta không ở hiện trường, cảnh sát sẽ không nghi ngờ chúng ta.”

Nói xong, tôi bổ sung thêm: “Huống chi, người phóng hỏa là Lưu Thần Huy, không chỉ nhà họ Lưu mà nhà chúng ta cũng bị cháy. Em cũng không thể vì giec một đứa trẻ mà đốt cả nhà mình đúng chứ?”

Rất rõ ràng, những gì tôi nói không làm thay đổi được suy nghĩ của chồng tôi.

Anh ấy xếp gọn những chiếc thùng giấy mà tôi đã bày ra khắp nơi, dùng dây thừng buộc lại rồi đặt ở trước cửa ra vào. Anh cũng đặt những chiếc thùng chứa đầy quần áo đến gần lối đi.

Sau đó, anh xách những xấp thùng giấy vừa mới buộc lại và hai túi hộp đồ ăn lên, ra hiệu cho tôi mở cửa.

“Anh đi đâu vậy?” Tôi thắc mắc.

“Trước tiên em cứ dọn dẹp những món đồ quý giá trong nhà đi, đợi con gái tỉnh dậy, chúng ta sẽ chuyển nhà. Anh mang mấy hộp đựng thức ăn này tặng cho nhà đối diện, cái này dùng khá tiện, người già hẳn sẽ không từ chối. Còn cả thùng giấy nữa, thừa nhiều như vậy để không cũng lãng phí, anh mang qua nhà đối diện để họ bán đồng nát kiếm ít tiền lẻ.”

Vợ chồng tâm linh tương thông, tôi hiểu ý của chồng mình ngay lập tức.

Anh ấy muốn truyền những vật liệu dễ cháy này sang nhà đối diện, như vậy sẽ hiệu quả hơn và chúng tôi cũng không bị nghi ngờ.

Chỉ là hôm nay đưa thùng giấy cho bà ta, liệu rằng bà ta sẽ bán chúng ngay trong tối hôm nay không?

Tôi dập tắt suy nghĩ này, bởi vì bà ta sẽ không bao giờ bán bìa carton còn mới.

Mỗi khi nhặt được bìa carton, giấy báo, bà ta thường hay dùng chai nước đã chọc thủng vài lỗ, vẩy nước lên trên đống giấy đó, rồi đặt trong bóng râm năm sáu ngày mới mang đi bán. Như thế thì giấy sẽ hút ẩm, nặng hơn giấy khô.

Rõ ràng là chồng tôi cũng biết suy nghĩ nhỏ nhen của bà ta nên mới chọn cách đưa bìa cứng cho bà.

Chồng tôi rời đi không lâu đã quay lại, bà Trần cũng đi cùng anh.

9.

“Vợ à, chẳng phải em nói là mấy hộp đựng thức ăn kia không cần đến sao, mang ra đây đi, anh đưa cho cô Trần.”

Chồng tôi rất nhiệt tình, khiến cho bà Trần cười khúc khích.

Tôi đưa vài chiếc túi cho chồng tôi, bà ta liên tục cảm ơn anh ấy.
 
Sống Lại, Tôi Gắp Lửa Bỏ Tận Tay Bà Hàng Xóm
Chương 8



Khi chồng tôi tiễn bà ta rời đi, tôi nghe thấy bà ta nhỏ giọng lẩm bẩm: “Tiểu Mục à, một đứa con trai tốt như cháu, sao lại cưới con bé đanh đá kia chứ? Bao nhiêu năm rồi, đến cả một đứa con trai cũng không sinh được.”

“Hay là như này, cháu ly hôn với nó đi, cô giới thiệu cháu gái của cô cho cháu. Cháu gái của cô hơn cháu ba tuổi, nhưng không sao, nữ hơn ba, nhà có phúc. Đã thế con bé còn có một đứa con trai, đến khi hai đứa bên nhau vừa hay nếp tẻ đều có.”

Tôi kéo chồng vào nhà rồi đóng sầm cửa lại.

Bà Trần tức giận: “Hừ, đồ đanh đá. Tiểu Mục cưới phải cô đúng là xui xẻo tám đời, đồ sao chổi, đồ tốn của…”

Chồng tôi nghiến răng nghiến lợi, hận không thể ra ngoài đánh bà ta một trận.

“Anh không ở nhà, em và Manh Manh chịu khổ rồi.”

Nói xong, anh hừ lạnh một tiếng: “Cứ để cho bà già kia kiêu ngạo một lúc, nhanh thôi bà ta sẽ phải nhận quả báo. Trước đây em còn lo là đám cháy liệu sẽ lan đến nhà bà ta không. Thật ra nỗi lo này là không cần thiết.”

“Hả? Tại sao?” Tôi không hiểu lắm.

“Anh vừa đến đưa đồ, phòng khách nhà bà ta chất đầy chai nhựa, ngoài chai nhựa còn có cả túi giấy, túi ni lông, gần như không có chỗ cho người đi lại.”

“Anh hỏi bà ta thu gom mấy thứ này làm gì, bà ta nói rằng thị trường chai nhựa dạo này đang khó khăn, đợi đến khi tăng giá thì bán ra. Còn túi giấy và túi ni lông thì giữ lại để đựng đồ.”

“Anh thấy bà ta tiện tay đặt hai túi hộp đựng đồ ăn lên đống chai nhựa trước cửa. Nếu bìa cứng ngoài hành lang bốc cháy, thì nhà bà ta chắc chắn sẽ bị thiêu rụi hoàn toàn.”

Khi còn sống tôi chưa từng đến nhà họ Lưu, sau khi chec, trở thành linh hồn, mặc dù đã đến nhưng khi ấy bọn họ đã dọn hết đống chai nhựa linh tinh, thay vào đó chất đầy mấy đống đồ chưa từng thấy.

Nếu biết sớm thì tôi đã không cần phải lo lắng chuyện vật cháy có đủ hay không rồi.

Tôi bước đến ôm lấy vòng eo của chồng, tựa đầu vào lồng n.g.ự.c anh: “Chuyện này sẽ sớm kết thúc thôi.”

Chồng tôi sờ tóc tôi, hỏi: “Anh vẫn chưa được nghe em nhắc đến tình trạng nhà họ Lưu khi xảy ra hỏa hoạn, bây giờ có thể nói cho anh biết được không?”

Tôi hồi tưởng lại cuộc trò chuyện giữa bà Trần và những người khác mà linh hồn tôi nghe được, thử suy đoán: “Khi pháo hoa đốt cháy rèm cửa, bà Trần có lẽ vẫn chưa ý thức được sẽ xảy ra chuyện, bà ta và Lưu Thần Huy lên tầng xem tivi. Đến khi ngọn lửa lan ra ngoài hành lang, bà ta mới nhận ra tình hình không ổn nên vội chạy xuống lầu.”

“Sau khi ngọn lửa được dập tắt, cảnh sát đến hỏi chuyện bà ta, bà ta nói rằng do nhà bà ta có cửa chống cháy, cộng thêm việc bà ta đã dọn sạch đống đồ lộn xộn trước cửa nhà nên nhà bà ta chỉ bị ảnh hưởng một chút, không hề có tổn thất gì lớn.”

“Thế những người khác đâu? Chẳng phải con trai và con dâu bà ta mỗi tuần đều đến thăm Lưu Thần Huy à? Hôm đó họ không đến?” Chồng tôi lại hỏi.

“Đám cháy xảy ra vào tối chủ nhật, vợ chồng Lưu Húc đã rời đi cho nên bây giờ chúng ta cần phải tìm cách giữ chân họ lại, cố gắng để cho bọn họ ở lại thêm một hôm.”

10.

Mối quan hệ giữa vợ chồng tôi và Lưu Húc không tốt lắm, nhưng cũng không tệ như bà Trần.

Mấy năm trở lại đây, Lưu Húc ăn ra làm nên. Trước kia anh ta là một kẻ nghèo rớt mồng tơi, mở một quầy bán thịt kho ở lối vào của khu chung cư.

Thỉnh thoảng, chồng tôi và anh ta cùng nhau đi uống rượu.

Về sau, anh ta hợp tác với một người bán hải sản, kiếm được rất nhiều tiền.

Anh ta đến thành phố, mở một chợ bán hải sản, từ đấy chồng tôi và anh ta cũng ít giao du.

Kiếp trước tôi từng nghĩ Lưu Húc biết điều hơn mẹ anh ta, nhưng sau này tôi tận mắt chứng kiến cảnh anh ta lôi ba tôi vào nhà, cùng với vợ hắn đánh ba tôi nửa sống nửa chec.

Ba tôi bị đánh đến mức m.á.u chảy đầy đầu nhưng vẫn liên tục hét lên phải đòi lại công lý cho tôi.

Khi đó, mắt Lưu Húc đỏ ngầu, nhìn ba tôi như thể nhìn một con ch.ó sắp chec.

Anh ta nói: “Lão già, tính đấu với tôi à, nhìn xem mình có cái bản lĩnh đấy không. Ông muốn trả thù cho con gái và con rể à, được… trả thù này! Trả thù này!”

Mặt ba tôi sưng đến nỗi không nhìn ra hình người, m.á.u chảy ra từ trong miệng.

Ông vẫn túm chặt lấy quần Lưu Húc không buông, ngón tay run rẩy.
 
Sống Lại, Tôi Gắp Lửa Bỏ Tận Tay Bà Hàng Xóm
Chương 9



“Con gái và con rể tao c.h.ế.t oan uổng, cháu gái tao chỉ mới năm tuổi! Lưu Húc, cho dù tao không giec được mày, tao cũng sẽ khiến mày rớt một miếng thịt!”

Vừa dứt lời, ba tôi đã mở miệng cắn vào bắp chân Lưu Húc.

Lưu Húc đau đớn, chân run rẩy không ngừng.

Ba tôi như một miếng vải trên người anh ta. Anh ta di chuyển, ba tôi cũng di chuyển.

Vợ Lưu Húc thấy vậy liền cầm chiếc bình hoa trên bàn đập vào đầu ba tôi.

Sau đó ba tôi không động đậy nữa, chỉ còn hai chân co giật.

Tôi lơ lửng trên không trung vô cùng lo lắng, nhưng tôi chỉ là một hồn ma, không thể làm gì được.

Nửa đêm, vợ chồng Lưu Húc lôi ba tôi ra, vứt trước cửa nhà ba mẹ chồng tôi.

Mô não của ba tôi bị tổn thương dẫn đến liệt nửa người.

Thật ra sau khi một nhà ba người chúng tôi chec đi, ba mẹ tôi và ba mẹ chồng rất đau buồn nhưng vẫn chưa đến mức tìm đến cái chec.

Nhưng giờ đây ba tôi bị đánh như vậy, mẹ tôi mất đi chỗ dựa tinh thần, ba mẹ chồng tôi cũng chẳng còn động lực sống.

Có thể nói việc ba tôi bị đánh trực tiếp gây nên bi kịch sau này của mẹ ruột và ba mẹ chồng tôi.

Vậy nên làm sao tôi có thể không hận Lưu Húc, không hận vợ anh ta được.

Nghĩ đến đây, giọng nói của tôi trở nên tàn nhẫn: “Chúng ta nhất định phải giữ chân vợ chồng Lưu Húc, tốt nhất là để toàn bộ nhà bọn họ, bao gồm cả Lưu Thần Huy mắc kẹt trong biển lửa.”

Chồng tôi gật đầu, ôm tôi chặt hơn một chút: “Anh và Lưu Húc nhiều năm rồi không uống rượu cùng nhau, vừa hay gần đây nhà mình và nhà cậu ta xảy ra mâu thuẫn, tối chủ nhật anh sẽ mời hai người họ ăn cơm.”

Chúng tôi bàn bạc nghiêm túc đến mức không để ý thấy con gái đang đứng sau cánh cửa nhìn tôi và chồng.

11.

“Manh Manh!”

Tôi chạy đến bế con gái lên, hai chân con bé lạnh ngắt, hẳn đã đứng đó rất lâu rồi.

Chồng tôi cũng bước vào phòng cùng tôi, lấy quần áo cho con gái.

“Mẹ ơi, ba mẹ vừa mới nói đến cháy nhà ạ? Con có bị đốt không? Con ngoan lắm, không nghịch bật lửa.”

Con gái ngây thơ đáng yêu, tôi không kìm được mà ôm con bé thật chặt: “Manh Mạnh, ba mẹ sẽ bảo vệ con, đám cháy này chắc chắn sẽ không đốt đến con.”

Đợi đến khi tôi mặc đồ cho con gái xong, chồng tôi đã sắp xếp đầy đủ những thứ cần mang đi.

Trước khi ba người chúng tôi rời đi, tôi nhìn ngôi nhà đã gắn bó nhiều năm lần cuối.

Kiếp trước, cả nhà tôi c.h.ế.t ở đây, kiếp này, hi vọng nó có thể trả thù cho chúng tôi.

Chỉ còn hai ngày nữa!

Chúng tôi tạm thời ở nhà ba mẹ chồng, chiều thứ bảy chồng tôi đón ba mẹ tôi qua đây.

Một nhà bảy người chúng tôi cùng nhau ăn lẩu.

Ăn xong, ba tôi và ba chồng đánh cờ ở ban công, ba chồng tôi thích đi lại nước cờ, ba tôi mắng ông ấy chơi dơ.

Mẹ tôi than thở với mẹ chồng rằng ba tôi rất lười, không chịu giặt tất.

Mẹ chồng tôi cười, không bỏ qua cho ba chồng: “Đàn ông mà, như nhau cả, có mấy ai là chăm chỉ đâu. Tôi đoán nếu chúng ta chec rồi, hai lão già này chỉ có thể nằm chờ chec.”

Mẹ chồng nhầm rồi, kiếp trước sau khi mẹ tôi và mẹ chồng mất, ba chồng không chỉ học cách nấu ăn, còn chăm sóc ba tôi rất tốt.

Bữa ăn cuối cùng, ông ấy làm món tôm hùm đất mà ba tôi thích nhất, chỉ tiếc là mới ăn được mấy miếng đã nôn ra m.á.u đen.

Tôi nhìn những người thân thiết nhất của mình đang sống ngay trước mắt, không kìm được cay cay sống mũi. Những ngày tháng bình yên tốt đẹp, tôi cứ nghĩ sẽ mãi bình yên tốt đẹp.

Ngày cuối cùng…

Tôi và chồng đều có tâm sự, dậy từ rất sớm.

Mặc dù tôi đã hạ sốt rồi nhưng đầu vẫn còn đau, cả người cứ mơ mơ màng màng.

Chồng tôi đưa tôi đi bệnh viện truyền trước, trong lúc chờ vẫn luôn nói chuyện qua wechat với Lưu Húc.

“Sao rồi? Anh ta đồng ý ăn bữa cơm không?”

Chồng tôi gật đầu: “Anh hẹn chiều nay lúc năm giờ rưỡi, em nói là chín giờ bắt đầu cháy, bọn anh ăn một bữa, đến khi về nhà là vừa hay.”

Thù sắp được báo, tôi kích động đến nỗi run lên.

12.

Kế hoạch rất thành công, sáu rưỡi tối, vợ chồng tôi và vợ chồng Lưu Húc gặp nhau ở một nhà hàng.

Lưu Húc thay đổi rồi, cả người phát tướng, nhìn thấy vợ chồng tôi, anh ta ngẩng đầu chào hỏi.

Vợ anh ta cười niềm nở, vừa gặp mặt đã khoác tay tôi.

“Chị dâu, chúng ta lâu lắm không gặp, chị càng ngày càng đẹp ra.”

Mùi nước hoa trên người cô ta nồng đến nỗi khiến tôi buồn nôn.
 
Back
Top Bottom