Dịch Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân

Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân
Chương 50



Lâm Hàn khó hiểu, nàng có làm gì đâu. Theo tầm mắt của hắn nhìn thấy vải thiều: “Bệ hạ, vải thiều tươi chính là như vậy. Trước đây ngài ăn nếu là màu trắng, vậy thì nó không được tươi.”

“Thứ trẫm ăn cũng là hái từ trên cây xuống.”

Lâm Hàn: “Thiếp thân từng nghe nói là phải chở nguyên cây vải thiều tới đây. Ngài ngẫm lại xem, rễ cây vải thiều bị động, còn cả một đường xóc này đi tới Trường An, quả vải kia còn có thể ngon được nữa không?”

Thương Diệu ngẫm lại, phát hiện không thể phản bác: “Cắt dưa của ngươi đi.”

“Đưa đao cho ta.” Sở Tu Viễn vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Hoàng đế vì ăn mà thẹn quá hóa giận, rất sợ Lâm Hàn lại lỡ lời, hắn đem toàn bộ giỏ vải thiều che trán Lâm Hàn.

Thương Diệu trừng mắt nhìn Sở Tu Viễn, ngươi làm gì thế hả.

Trong lòng Sở Tu Viễn tự nhủ, còn không phải là ngài dạy ta dỗ dành tiểu thê tử sao.

“Phu nhân, bệ hạ hôm nay là vì dưa này mà tới, nàng mang giấu đi như vậy có phải là muốn chờ Bệ hạ đi rồi mới lấy ra không?” Sở Tu Viễn cố ý hỏi.

Lâm Hàn bật thốt lên: “Không phải!”

“Tại sao lại lừa trẫm?” Hoàng đế cũng không ăn vải thiều nữa, nhìn chằm chằm Lâm Hàn: “Nghĩ cho kỹ đã rồi nói, Sở phu nhân!”

Lâm Hàn hiếm khi nói thật: “Định cắt ở trong phòng bếp đã rồi mới bưng tới.”

Sở Tu Viễn, Thương Diệu cùng Sở Mộc đều ngẩn người, không nghĩ tới còn có thể như vậy. Cẩn thận ngẫm lại lại thấy như vậy rất bình thường, bọn họ trước kia ăn dưa đều là nô bộc cắt xong trình lên.

“Trái lại ngươi cũng suy xét chu toàn đấy.” Thương Diệu nói giọng không âm không dương.

Rắc!

Hoàng đế giật mình, theo âm thanh nhìn lại thấy quả dưa to đùng kia đã nứt ra, bốn hài tử cùng hét lên một tiếng.

Sở Mộc không khỏi chạy qua đó: “Để ta để ta.”

“Ngươi làm cái gì?” Sở Tu Viễn trừng mắt.

Sở Mộc cứng đờ, nhìn thúc phụ hắn một cái thật sâu rồi đứng dậy đi ra ngoài.

“Cha, Mộc ca tức giận rồi.” Tiểu Sở Dương có chút lo lắng.

Thương Diệu xì một tiếng: “Giận cái quỷ ấy. Không phải lúc nãy nương ngươi nói là bên trong đó còn một quả nữa à, nhất định là tiểu tử kia đi lấy quả đó.”

Giống như để phối hợp với lời nói của Thương Diệu, khi Sở Tu Viễn dưới sự chỉ đạo của Lâm Hàn cắt ra nửa quả dưa thì Sở Mộc cũng ôm một quả dưa hấu thật to quay về.

Thương Diệu quét mắt nhìn lướt qua mấy người, trẫm không nói sai chứ.

Hoàn toàn không sai.

Lâm Hàn cũng phát hiện Hoàng đế rất hiểu thúc chất Sở gia, xem ra là thật sự coi trọng bọn họ, coi bọn họ là người của mình. Nếu như vậy thì về sau sẽ không có chuyện được chim bẻ ná được cá quên nơm nữa.

Lâm Hàn nhìn Hoàng đế lại thuận mắt hơn hẳn bình thường: “Sở Mộc, quả dưa kia không thể đụng vào.”

“Thúc phụ có thể cắt, tại sao ta lại không thể?” Tiểu Hầu gia nổi giận.

Lâm Hàn chỉ vào quả dưa mà Sở Tu Viễn mới cắt xong: “Nếu ăn hết quả này thì chẳng những ta cho ngươi cắt dưa mà trưa nay muốn ăn cái gì ta đều lệnh cho đầu bếp làm cái nấy.”

“Tính một mình ta hay sao?” Sở Mộc chỉ vào chính hắn.

Lâm Hàn mỉm cười nói: “Toàn bộ chúng ta ở đây.”

“Thẩm thẩm ngài chắc chứ?” Sở Mộc không tin.

Lâm Hàn gật đầu.

Sở Mộc mặt mày hớn hở, giống như nhặt được món hời lớn cầm lấy một miếng dưa bắt đầu gặm.

Thương Diệu nhìn thấy động tác của hắn, không khỏi lắc đầu một cái, bóc vải thiều xong nhét vào miệng tiểu thái tử rồi đưa tay về phía Sở Tu Viễn. Sở Tu Viễn đưa đao qua, Hoàng đế cắt một miếng dưa hấu thành hai nửa, tiểu thái tử một nửa, Đại Bảo Bảo một nửa.

Lâm Hàn đưa cho Sở Dương và Sở Ngọc một miếng, hai huynh đệ ăn xong lại lấy thêm, Lâm Hàn ngăn lại, lại cắt một miếng dưa hấu ra thành hai nửa, hai huynh đệ mỗi người một nửa.

Sở Mộc không khỏi nói: “Ngài sợ hai đứa chúng nó ăn hết à?”

“Hai đứa chỉ có thể ăn nhiều chừng đó thôi.” Lâm Hàn liếc hắn một cái: “Không tin thì chờ xem.”

Sở Mộc không biết là xem cái gì, nhưng Sở Tu Viễn ở bên cạnh Lâm Hàn, tiểu Hầu gia hắn có hơi sợ, không dám mạnh miệng với thẩm thẩm của hắn nữa.

Chỉ trong giây lát, miếng dưa hấu trong tay hai huynh đệ còn chưa gặm hết mà cả hai đã lần lượt ợ một cái.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-50.html.]

Bàn tay Sở Mộc khẽ run lên, miếng dưa hấu suýt nữa rơi xuống sàn nhà, không dám tin: “Chỉ một miếng nhỏ như thế mà các ngươi đã ăn no rồi sao?”

“Thẩm thẩm ngươi nói trong dưa này đều là nước.” Tính cách Sở Mộc …, bởi vì cô mẫu là Hoàng hậu, thúc phụ là Đại tướng quân, mấy năm nay cũng bị nuôi dưỡng một chút thói quen xấu của con cháu thế gia. Thương Diệu vì thế mà quở trách hắn, Sở Mộc không nghe, Thương Diệu lại không nỡ đánh bại nhuệ khí của hắn, chỉ có thể tùy hắn. Hiện giờ bị Lâm Hàn thu thập, Thương Diệu cực kỳ vui mừng: “Chúng ta có nhiều người như vậy, vì sao thẩm thẩm ngươi chỉ để thúc phụ ngươi cắt có một trái?”

Sở Mộc nhìn dưa hấu trong tay, lập tức cảm thấy không còn ngọt nữa.

“Ngươi cũng ăn no rồi à?” Lâm Hàn cố ý hỏi.

Sở Mộc: “…Chưa.”

“Vậy thì ăn đi. Dưa này để qua đêm sẽ dở lắm.” Lâm Hàn chỉ vào quả dưa hấu lớn bên cạnh hắn: “Quả này để Bệ hạ mang về. Mấy trái ở hậu viện ta thấy chưa chín lắm, sợ ruột bên trong vẫn còn trắng.”

Thương Diệu chú ý tới hạt dưa hấu hắn nhổ ra là màu đen: “Cất mấy hạt này lại, sang năm là có thể trồng được phải không?”

“Quả dưa hấu này chín rồi nên hạt của nó có thể trồng được.” Lâm Hàn suy nghĩ một chút: “Nhưng mà trước tiên phải ươm mầm đã, sau đó mới chuyển vào trồng trong đất.”

Chuyện này Thương Diệu không hiểu, nhưng trong vườn Phù Dung của hắn có không ít quan viên hiểu chuyện làm nông, liền nháy mắt với người hầu cất hạt dưa hấu đi.

Lâm Hàn không cho đám người nội thị, lang quan động thủ, liền lệnh cho Hồng Lăng cùng Hồng Ngẫu thu nhặt một chút, cuối cùng không quên nói: “Cất vỏ dưa lại, giữ lại cho heo ăn.”

“Cho cái gì ăn?” Thương Diệu cho rằng mình nghe lầm.

Đại Bảo Bảo ăn no rồi muốn chen vào trong n.g.ự.c Lâm Hàn đột nhiên mở miệng: “Heo đó.”

“Heo ở đâu ra?” Thương Diệu vô thức hỏi.

Trong lòng Lâm Hàn run lên, ôm lấy Bảo Bảo: “Sao ăn xong cả người bẩn thế hả, để nương dẫn con đi tắm.”

“Đứng lại.” Thương Diệu lớn tiếng nói.

Lâm Hàn dừng chân lại, nhưng nghĩ hắn cũng không nói là bảo ai đứng lại nên tiếp tục đi ra ngoài.

“Lâm thị!” Thương Diệu lại mở miệng.

Sở Tu Viễn không khỏi bật cười: “Bệ hạ, việc này thần biết, vi thần nói cho ngài nghe.”

Thương Diệu trừng mắt nhìn bóng lưng Lâm Hàn, quay sang Sở Tu Viễn: “Ngươi không ở nhà, ngươi biết cái gì mà nói.”

Trước đó Sở Tu Viễn vừa nghe Hồng Lăng nói trong nhà hắn không chỉ có gà mà còn có heo, suýt nữa bị doạ thành đồ ngốc, cho rằng mình đi nhầm cửa. Đến lúc biết được trong phủ lúc đó không có tiền, Lâm Hàn nuôi heo nuôi gà là muốn sau này làm thịt ăn, không cần ra ngoài mua nữa, Sở Tu Viễn mặc dù cho rằng không cần thiết nhưng cũng có thể hiểu được một hai. Trước kia nàng ở huyện Phượng Tường, thức ăn không chừng cũng chẳng tốt như trong phủ, liền mặc kệ Lâm Hàn.

Chuyện này Sở Tu Viễn không nói, chỉ là nhắc nhở Thương Diệu: “Bệ hạ ngài đã quên, nàng trước kia ở Lâm gia sống qua ngày như thế nào rồi à?”

“Như thế nào ạ?” Tiểu Sở Dương không nhịn được hỏi.

Sở Tu Viễn quay về phía nhi tử, thấy Tiểu Sở Ngọc cũng mang vẻ mặt tò mò, vội vàng nháy mắt với Sở Mộc, dẫn hai đứa bọn chúng đi ra ngoài.

Hai hài tử lập tức ôm lấy trường kỷ.

Sở Mộc thấy hai đường đệ vô lại như vậy, buồn cười để cho Sở Tu Viễn tự mình ra tay.

Thương Diệu giơ tay lên, để cho bọn chúng nghe.

“Bệ hạ...” Sở Tu Viễn không đồng ý.

Đặt ở trước kia Thương Diệu không cho phép hài tử nghe những thứ này, nhưng qua lời Sở Tu Viễn vừa nói, Thương Diệu nhớ tới tình huống hắn phái người tra được —— Lâm Hàn sống một mình ở huyện Phượng Tường, không thân nhân không bằng hữu nhà chỉ có bốn vách tường, không có bất kỳ cái gì để dựa vào cả, liền cảm thấy hài tử cũng nên biết chuyện này.

Mấy hài tử đồng tình, thậm chí cảm thấy Lâm Hàn đáng thương thì sẽ đối xử tốt hơn nữa với Lâm Hàn, một ngày nào đó Sở Tu Viễn không biết ăn nói chọc tới Lâm Hàn, Lâm Hàn cũng sẽ nể mặt mấy hài tử mà cũng không bỏ hắn mà đi.

Nhưng mà, Thương Diệu vẫn chưa nói những lời này: “Nàng ở Lâm gia không được ăn cơm, cũng không được nuôi ở trong phủ…”

“Nương ở nhà không được ăn cơm sao?” Tiểu Sở Dương hét lên: “Tại sao cha của nương lại tệ như vậy chứ?”

“Quá tệ luôn!” Sở Ngọc nói theo: “Cha, ngài…”

Sở Tu Viễn nhíu mày: “Để bệ hạ nói xong cái đã.”

“Nương đã không có cơm mà ăn, bệ hạ lại còn quở trách nương nữa à?” Sở Dương quay sang Hoàng đế.

Thương Diệu cố ý nói: “Cha ngươi là Đại tướng quân, để cho người ngoài biết phủ tướng quân có nuôi heo còn thành ra thể thống gì nữa!”

“Ta, ta…” Hài tử cứ “ta” mãi mà không thể nói ra lời.

Sở Tu Viễn nói tiếp: “Không ai biết đâu, chỉ nằm một góc ở hướng đông bắc, bên cạnh là chuồng ngựa, người ngoài sẽ không đi về phía bên kia.”

Thương Diệu hừ một tiếng, biểu đạt bất mãn trong lòng hắn.

“Bệ hạ, nương ta nuôi heo đều là heo ngon cả.” Tiểu Sở Dương lại nhịn không được vì Lâm Hàn biện giải.
 
Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân
Chương 51



Thương Diệu nhướng mày: “Heo ngon?”

“Vâng.” Hài tử dùng sức gật đầu một cái chứng minh những gì hắn nói đều là sự thật: “Heo nương ta nuôi không có mùi, còn ngon nữa.”

Hoàng đế nghe không hiểu, ý bảo Sở Tu Viễn giải thích.

Sở Tu Viễn cũng không biết, nhìn bốn phía, thấy nha hoàn Lan Thảo của Sở Dương ở phía sau hắn: “Đại Bảo nói vậy là có ý gì?”

“Bẩm tướng quân, phu nhân nói khi heo đực còn rất nhỏ thì mình thiến heo, mùi tanh của thịt heo sẽ giảm đi rất nhiều. Lão Hà cũng nói heo lớn nhanh hơn heo không bị thiến.” Lan Thảo nói xong nhìn Sở Dương một chút.

Tiểu hài tử lại gật đầu: “Đúng, nương nói như vậy.”

Hoàng đế Thương Diệu ngạc nhiên, không khỏi nhìn về phía Sở Tu Viễn: “Còn có cái gì mà nàng không biết nữa không?”

“Bệ hạ muốn nghe lời thật ạ?” Sở Tu Viễn thăm dò nói.

Thương Diệu liếc mắt trừng hắn một cái.

Sở Mộc nói: “Thúc phụ, ngài biết cái gì thì cứ nói thẳng ra đi.”

“Về phương diện phong thủy, phu nhân chỉ biết một chút da lông thôi, am hiểu nhất là trồng hoa màu và rau dưa củ quả.” Sở Tu Viễn theo bản năng nhìn ra ngoài, phát hiện bên cửa thoáng loé lên một mảng màu vàng nhạt, hắn nhớ ra hôm nay Lâm Hàn mặc xiêm y màu vàng, liền biết nàng đang ở ngoài cửa: “Trong phủ nhiều cây ăn quả như vậy phu nhân đều hiểu hết.”

Thương Diệu không tin, nhưng hắn cẩn thận ngẫm lại thấy cũng chỉ có khả năng này.

Nếu như Lâm Hàn biết làm ăn thì nhà nàng ở huyện Phượng Tường không thể nghèo đến mức ngay cả một cái tủ quần áo cho đàng hoàng cũng không có. Nếu như nàng biết đoán chữ đoán mệnh, giống như nàng đã nói lúc trước, bày một quầy hàng ở huyện Phượng Tường cũng có thể kiếm được không ít tiền.

Mặc dù Lâm Hàn có võ công tốt nhưng lại là nữ tử, không có ai thuê nàng g.i.ế.c người phóng hoả, mà nha môn cũng sẽ không mời chào nàng, chỉ có thể dùng để tự vệ. Cho nên rõ ràng nàng có một thân bản lĩnh nhưng lại không thể không nghe theo sắp xếp của Lâm Trường Quân gả đến phủ Đại tướng quân. Chính vì vậy khi biết tiền tài trong phủ đều bị nô bộc tham ô hết, mới có thể nổi trận lôi đình như thế.

Nuôi heo nuôi gà cũng khó, nếu không phải là người chịu thương chịu khó thì cho dù là nuôi cho bọn họ xem cũng rất khó mà nuôi lâu được như vậy. Hơn nữa, tinh lực mỗi người có hạn, cho dù là người chỉ cần nhìn qua là không quên như hắn, học võ công, tinh thông trồng trọt rồi cũng rất khó phân tâm để học thêm cái khác.

Thương Diệu tin tưởng Sở Tu Viễn không dám lừa gạt hắn, nhưng có một điểm hắn vẫn rất tò mò, Lâm Hàn là học trồng trọt và võ công với ai?

Nhưng mà, thấy thái độ Lâm Hàn đến tận bây giờ, hắn nghĩ cho dù có hỏi cũng bằng thừa.

Giữa cây trồng sản lượng cao và bức bách Lâm Hàn, Hoàng đế giỏi cân nhắc ưu và nhược điểm sẽ chọn phương án trước: “Ngươi nói nàng hiểu là nàng sẽ hiểu à? Trẫm muốn nghe nàng tự nói.”

Trong lòng Sở Tu Viễn vui vẻ, vội vàng gọi: “Phu nhân, phu nhân, tắm rửa cho Bảo Bảo xong chưa?”

“Đại Bảo Bảo…”

Giọng của hài tử từ bên ngoài vọng vào, Sở Tu Viễn lại suýt nữa bị sặc nước miếng của chính mình: “Nương con đâu rồi?”

“Nương…”

Một lát sau, Lâm Hàn ôm Đại Bảo Bảo tiến vào.

Sở Tu Viễn biết rõ nàng nghe được, còn ra vẻ không biết, lại nhắc lại lời nói của Hoàng đế thêm một lần.

Lâm Hàn cũng không ngờ Hoàng đế buông tha truy tận gốc, nhất thời không biết nên khen hắn rộng lượng hay là nên lo lắng đây chỉ là kế tạm thời của Hoàng đế. Nhưng nàng vừa nghĩ ngay cả mối quan hệ phu thê cũng không vững chắc, vậy thì chẳng cần phải suy nghĩ quá nhiều như vậy. Không chừng Hoàng đế còn chưa chưa nghĩ đến chuyện tá ma g.i.ế.c lừa, Sở Tu Viễn đã cho nàng thêm ba năm nữ nhân nữa, làm nàng buồn nôn c.h.ế.t rồi.

“Bệ hạ, kỳ thật thiếp thân không có sư phụ.”

Sắc mặt Sở Tu Viễn đột nhiên thay đổi: “Phu nhân…”

“Tướng quân, thiếp thân đã lừa gạt ngài. Mấy năm trước thiếp thân có một đoạn kỳ ngộ, vốn tưởng rằng là giả, sau khi thanh tỉnh mới biết đó là thật.” Lâm Hàn nửa thật nửa giả nói: “Cây vải thiều và cây dương mai trồng ở Trường An mà có thể kết trái được là học từ khi đó.”

“Cây nho là do thiếp thân trồng đi trồng lại nhiều lần từ cây mọc hoang trên núi. Hạt dưa hấu là thiếp giấu đi khi ăn dưa hấu. Còn có rất nhiều loại khác nữa, nhưng đều chưa từng trồng.”

Thương Diệu vẫn cảm thấy Lâm Hàn có kỳ ngộ, nhưng nàng chưa bao giờ rời khỏi huyện Phượng Tường, điểm này hàng xóm trái phải của nàng đều có thể làm chứng, cho nên chỉ có thể lấy chuyện bái cao nhân làm sư phụ để giải thích tất cả những điều mà nàng biết.

Lại tuyệt đối không nghĩ tới là nàng tự chủ động tìm tòi.

Trên khuôn mặt lạnh như băng của Thương Diệu có thêm một chút thâm ý: “Cho nên?”

“Thiếp thân biết không ít, nhưng bởi vì vẫn luôn ở tại huyện Phượng Tường nên đối với chuyện làm nông cũng biết rất ít, mấy chuyện kia có thể cũng có ở một vài địa phương, cho nên nếu thiếp thân có nói sai cái gì cũng mong Bệ hạ chớ trách.” Lâm Hàn nói.

Thương Diệu nhìn nàng chăm chú. Lâm Hàn ngồi bên cạnh Sở Tu Viễn người không nhúc nhích mặc cho hắn đánh giá. Thương Diệu thấy thế, liền biết mình nhìn không ra cái gì, trầm ngâm một lát: “Nói một thứ mà ngươi cho rằng ở nơi khác có thể xuất hiện xem.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-51.html.]

“Ươm giống.”

Mọi người kinh ngạc, bao gồm cả huynh đệ Sở Dương và Sở Ngọc, nàng chưa từng nói qua cái này à.

“Cái mà thiếp thân đang nói đến chính là gieo mạ, sau đó là cấy lúa.” Lâm Hàn nói.

Thương Diệu nhíu mày: “Lúa nước sao?” Hắn quay sang phía Sở Tu Viễn: “Không phải cứ rắc trong nước là được rồi à?”

“Bên chỗ quê của thần chỉ trồng lúa mì, lúa mì là rắc trực tiếp vào trong đất, còn lúa nước thì thần không rõ ràng lắm, thần cũng chưa từng tới phương nam bao giờ.” Sở Tu Viễn thành thành thật thật đáp.

Thương Diệu nhìn thái giám, lang quan bên cạnh: “Có ai trong số các ngươi đã từng đến hay nhà ở phương nam không?”

Mấy người đều lắc đầu, đều nói rằng chưa.

Thương Diệu không khỏi nhăn mày nhíu mi.

Tử Diệp quỳ gối sau lưng Sở Ngọc chờ nghe sai phái ngẩng đầu, yếu ớt hỏi: “Dân nữ có được phép nói không ạ?”

Thương Diệu theo tiếng nhìn lại, thấy là tiểu nha đầu khoảng chừng mười ba mười bốn tuổi: “Ngươi đã từng đến phương nam à?”

Tử Diệp: “Quê nhà của dân nữ ở cuối sông Trường Giang, năm sáu tuổi quê nhà xảy ra lũ lớn, dân nữ phải theo cha nương trốn đến tận Trung Nguyên, sau đó lưu lạc đến Trường An thì bị lão phu nhân mua vào đây. Dân nữ vẫn còn nhớ mơ hồ khi nhà trồng lúa, cũng giống như phu nhân nói, gieo mạ cấy lúa.”

“Trồng theo cách như vậy có tác dụng gì?” Thương Diệu hỏi Lâm Hàn.

Lâm Hàn hối hận mấy ngày nay trời tối liền ngủ đến sáng mới dậy, so với heo còn lười biếng hơn, suy nghĩ một lúc rồi chọn ra đáp án ổn thỏa nhất: “Đề cao sản lượng lúa nước.” Nếu không phải như vậy thì các tiền bối cần gì phải tốn công tốn sức như vậy chứ, nghe nói khom lưng cấy lúa một lúc thôi mà đã mệt đến mức không thể đứng thẳng lưng rồi.

“Sản lượng một mẫu cũng là một hai ngàn cân sao?” Thương Diệu hỏi.

Hô hấp Lâm Hàn cứng lại, lập tức muốn khóc cho hắn xem: “Bệ hạ, đó là thần, không phải là người.”

Hai ba trăm cân biến thành một hai ngàn cân, Thương Diệu cũng cảm thấy ý nghĩ của mình có chút viễn vông: “Tăng gấp đôi à?”

“Thiếp thân chưa từng trồng, với lại cũng lâu quá rồi nên thiếp thân cũng quên gần hết, hay là ngài cho thiếp thân trồng thử xem nhé.” Lâm Hàn suy nghĩ một chút: “Sang năm thử xem sao?”

Thương Diệu nhìn về phía Sở Tu Viễn, muốn nghe ý kiến của hắn.

Sở Tu Viễn tin tưởng Lâm Hàn không phải là thần nhân gì, bởi vì nàng cũng giống như mình, một ngày ba bữa, không ăn một bữa là đói bụng: “Bệ hạ, qua mấy tháng nữa là mấy thứ trong vườn Phù Dung của ngài cũng chín rồi.”

Thương Diệu muốn hỏi vườn Phù Dung của hắn có cái gì, bỗng nhiên nhớ tới cái thứ giống như khoai kia: “Vậy trẫm sẽ chờ thêm mấy tháng nữa. Sở phu nhân, chớ để trẫm thất…”

“Bệ hạ!”

Thương Diệu ngẩng đầu nhìn lại, Thẩm Xích Tiêu đứng ở ngoài cửa: “Chuyện gì?” Sắc mặt không thay đổi.

“Bệ hạ, người trong cung nói có việc quan trọng cầu kiến bệ hạ.” Thẩm Xích Tiêu vội vàng nói.

Thương Diệu nhướng mày, thờ ơ hỏi: “Người trong cung sao?”

Trong lòng Sở Tu Viễn lộp bộp, không phải là Tiêu Phòng điện đấy chứ?

“Vâng, đúng vậy.” Thẩm Xích Tiêu cũng nghĩ đến nếu phủ Đại tướng quân ở chợ phía đông hoặc phía tây, hoặc là ở thành nam, ngự giá rêu rao khắp nơi bị người ta biết được cũng là chuyện bình thường. Nhưng Hoàng đế vừa ra khỏi cung liền đi thẳng vào phủ tướng quân, cách không tới một nén nhang thì người bên ngoài làm sao mà biết được.

Hoàng đế từ trước đến nay là người nghĩ gì làm nấy, đến cả Hoàng thái hậu cũng không dám hỏi hắn đi đâu, huống chi người nọ.

Lâm Hàn phát hiện thần sắc Sở Tu Viễn và Thẩm Xích Tiêu không đúng, cười mở miệng: “Có phải thiếp thân nên dọn dẹp chỗ này một chút không?” Nàng thoáng nhìn xuống bàn, không đợi Thương Diệu mở miệng: “Tử Diệp, vỏ dưa này giao cho lão Hà, nói cho hắn dùng cái này cho heo ăn.”

Thương Diệu vừa nghe mấy chữ “Cho heo ăn” liền không nhịn được nhíu mày, đường đường là một đại tướng quân mà lại nuôi heo, chuyện này truyền ra ngoài rồi mặt hắn biết đặt ở chỗ nào chứ: “Heo của ngươi lớn chừng nào rồi?”

“Vẫn còn là heo con.” Lâm Hàn thấy hắn không còn là bộ dáng cười mà như không cười nữa liền thở phào nhẹ nhõm, cố ý hỏi: “Bệ hạ cũng muốn nuôi ạ?”

Thương Diệu: “Trẫm nuôi thứ kia làm gì? Ngươi coi trẫm là ngươi, nghèo đến mức không có gì ăn à?”

Lâm Hàn nhanh chóng cúi đầu, trốn phía sau Sở Tu Viễn, giả vờ sợ hãi.

Sở Tu Viễn cuống quít nói: “Bệ hạ bớt giận. Bệ hạ, người trong cung vẫn đang chờ bên ngoài.”

Thương Diệu suýt nữa bị Lâm Hàn làm cho tức giận đến quên mất: “Tuyên hắn tiến vào!”
 
Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân
Chương 52



Sở Tu Viễn thở phào: “Bệ hạ, ở đây không ổn.”

Thương Diệu định nói có chỗ nào không ổn. Trông thấy Lâm Hàn bên cạnh hắn thì chợt nhớ ra Sở Tu Viễn không còn là kẻ góa vợ nữa, hắn cũng là người có vợ rồi.

“Không thể để hắn không thấy những quả dưa này.” Hoàng đế không thú nhận là y đã quên mất Lâm Hàn là nữ nhân, lại còn là thê tử của đại tướng quân, bèn tự tìm bậc thang cho mình: “Tới thư phòng của ngươi.” rồi đứng dậy đi ra ngoài.

“Tướng quân.” Lâm Hàn khẽ giọng gọi.

Sở Tu Viễn đè giọng nói: “Không giống người của Hoàng hậu. Trông coi chúng nó.” Lia mắt nhìn mấy đứa trẻ rồi vội bước đi theo.

“Nương, xảy ra chuyện gì thế?” khuôn mặt của Sở Dương đầy vẻ lo lắng.

Lâm Hàn giả vờ thoải mái: “Không liên quan tới chúng ta.”

Thằng bé không tin, nhìn bóng lưng của cha và đường huynh của nó rồi bảo: “Vậy thì có liên quan tới ai?”

“Cái này phải hỏi cha con.” Lâm Hàn không chờ thằng bé mở miệng đã nói tiếp: “Đừng hỏi nương, nương còn có việc.” Thấy dưa hấu mới ăn một phần tư, bèn chỉ vào nửa còn lại chưa bổ bảo: “Hồng Lăng, tìm một cái chụp đậy lại. Những phần tướng quân đã bổ các ngươi chia nhau. Mỗi người đều ăn một ít, mang vào nhà bếp mà bổ.”

Hồng Lăng vui mừng, rồi bình tĩnh lại: “Bệ hạ và tướng quân không ăn ạ?’

“Một nửa này là đủ rồi.” Lâm Hàn quay người về phía mấy đứa trẻ: “Các con còn ăn không?”

Cả bốn đứa cùng lắc đầu, đã ăn no rồi.

“Hồng Ngẫu, trông chừng chúng nó.” Lâm Hàn nói rồi đi ra ngoài.

Sở Ngọc vươn tay ra ôm nàng.

Lâm Hàn dừng bước, cúi đầu xuống nhìn, trong mắt thằng bé đầy vẻ lo lắng.

“Còn không tin nương à?” Lâm Hàn xoa xoa cái đầu của tiểu Sơ Ngọc: “Hơn nữa, nương cũng không đi. Chắc chắn bệ hạ phải quay về, ta đi tìm một cái giỏ sạch sẽ để đựng dưa chuột và dưa lưới, rồi hái quả dương mai và vải thiều cho Dịch Nhi. Nàng nhìn về phía tiểu Thái tử: “Dịch Nhi, vải thiều có ngon không?”

Hoàng đế nghe thấy “người trong cung tới” thì thật sự không vui, nhưng y không biểu hiện luôn ra ngoài. Sau đó bị Lâm Hàn bắt chẹt, cũng không hề thật sự tức giận, thế nên tiểu Thái tử chưa đầy năm tuổi không hề phát hiện ra tâm trạng của cha nó không tốt.

Sau khi mấy người Sở Tu Viễn, Sở Mộc ra ngoài, tiểu Thái tử vẫn tưởng bọn họ đi xử lý chính vụ.

Đối mặt với câu hỏi của Lâm Hàn, tiểu Thái tử nghiêm túc ngẫm nghĩ một lúc rồi chỉ vào quả vải, chỉ vào quả dương mai, ánh mắt dừng lại trên quả dưa hấu, đáp: “Đều ngon.”

“Cữu mẫu bọc lại cho con.” Lâm Hàn cười nói.

Sở Ngọc lại kéo tay áo Lâm Hàn một cái.

“Vẫn còn lo lắng à?” Lâm Hàn khẽ cau mày, sao lá gan của thằng bé này nhỏ vậy.

Tiểu Sở Ngọc vẫy tay.

Lâm Hàn khom lưng xuống.

Thằng bé kiễng chân lên, nhỏ giọng nói bên tai Lâm Hàn rằng: “Nương để lại một ít cho bọn con.”

Xém nữa là Lâm Hàn đụng đầu xuống đất, may mà nàng đã bắt đầu cân nhắc về việc luyện sự gan dạ cho nó.

“Trên cây còn nhiều lắm, đủ cho các con ăn.” Lâm Hàn hơi bất lực: “Ở đây chơi với đệ đệ, chốc nữa nương về. Coi chừng Đại Bảo Bảo, đừng để nó chạy linh tinh.”

Sở Dương thấy nương nó chỉ nghĩ đến ăn, như thể đã quên béng mất cha nó, nên không còn lo lắng nữa: “Nương đi đi, con trông Đại Bảo Bảo và Thái tử.”

Lâm Hàn dẫn nha hoàn của Sở Dương và Sở Ngọc ra ngoài, dặn dò bọn họ đóng bọc dưa lại, rồi lại kêu gia đinh đi tìm bốn cái chậu mới.

Nàng đi qua sương phòng phía Tây đến sân viện nhỏ chỗ Sở Dương và Sở Ngọc học hành tự mình hái quả dương mai, thật ra ở bên ngoài hái một quả rồi từ trong không gian của nàng trộm một quả ra.

May mà tôi tớ trong phủ bị Lâm Hàn dạy bảo nên sợ nàng từ tận đáy lòng, bình thường không dám ngó lên trên cây ăn quả, lúc Lâm Hàn hái quả dương mai và vải thiều cũng không dám liếc nhìn lung tung, nếu không thì hoa quả trong không gian sẽ thối rữa như bùn, nàng cũng không dám vận chuyển ra ngoài.

Vải thiều và quả dương mai để qua đêm thì sẽ không còn tươi ngon nữa, nên Lâm Hàn không dám hái quá nhiều, mỗi loại trái hai chậu, hái xong thì để trong cái giỏ sạch sẽ, đích thân đưa lên xe của Hoàng đế Thương Diệu, kẻo giữa chừng xảy ra sự cố.

Dựa theo lẽ thường mà nói, trong phủ được Lâm Hàn sắp xếp đâu ra đấy nên sẽ không có kẻ lòng dạ khó lường, nhưng cho đến giờ nàng chưa làm rõ được tại sao bên ngoài lại truyền rằng đại tướng quân mặt xanh nanh vàng nên không dám cược. Ngộ nhỡ là do người trong phủ truyền ra ngoài, nhỡ đâu kẻ đó còn ở trong phủ, cả nhà bọn họ sẽ trở thành một phần vạn đó.

Lâm Hàn thấy cấm vệ quân là người đánh xe đặt đồ vào trong xe rồi mới quay về hậu viện. Mà nàng vừa đến nhà chính thì trông thấy Sở Tu Viễn và Sở Mộc sầm mặt lần lượt đi về phía này.

Lâm Hàn không thấy Hoàng đế đâu, bèn nói với tiểu Thái tử: “Dịch Nhi, về thôi.”

Huynh đệ tranh nhau 2

“Phụ hoàng về rồi sao?” Tiểu Thái Tử cầm đồ chơi, không ngẩng đầu lên.

Trong cung không có người cùng tuổi nên thấy tiểu Thái tử như thế này Lâm Hàn cũng không ngạc nhiên, nàng ngồi xổm xuống nói: “Phụ hoàng con đang ở trong xe đợi con. Phải về cung ăn bữa trưa rồi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-52.html.]

“Con không đói.” Tiểu Thái tử nói ra trong vô thức.

Sở Tu Viễn đi vào thì nghe thấy câu này: “Không nhớ mẫu hậu ngươi sao? Ngươi ăn dưa no rồi nhưng mẫu hậu ngươi vẫn chưa ăn, không muốn mang về cho mẫu hậu ngươi thử sao?”

Trên mặt tiểu Thái tử lộ ra vẻ do dự.

Sở Tu Viễn cúi người bế nó lên, rồi truyền tay giao cho Sở Mộc.

“Qua mấy hôm nữa Đại Bảo và Nhị Bảo nghỉ hè, ngươi muốn tới lúc nào thì tới lúc ấy.” Sở Mộc nói.

Trong mắt tiểu Thái tử tỏ niềm vui: “Mộc ca ca tới đón ta nhé?”

“Ừ, ta đến đón ngươi.” Tiểu Thái tử còn quá nhỏ, Hoàng đế Thương Diệu mong con cái nên người cũng không dám dục tốc bất đạt – bắt nó học văn học võ. Bế thằng bé ra không phải chuyện khó khăn gì đối với Sở Mộc, đánh tiếng chào hỏi với cô mẫu hắn là được.

Tiểu Thái tử ở trong lòng đại biểu ca của nó quay người lại, vẫy bàn tay nhỏ với ba đứa trẻ: “Đại Dương, Tiểu Ngọc, Bạch Bạch, qua mấy ngày nữa ta lại tới chơi với các ngươi.”

“Không được gọi ta là Đại Dương.”

“Không được gọi ta là Tiểu Ngọc.”

“Ta là Đại Bảo Bảo.”

Ba đứa trẻ cất lời cùng lúc.

Sở Tu Viễn đau đầu, ra hiệu với Sở Mộc rồi đi ra ngoài.

Sở Mộc bế tiểu Thái tử đi theo.

Lâm Hàn do dự thoáng chốc, rồi bế Đại Bảo Bảo, dẫn Sở Dương và Sở Ngọc đi theo bọn họ đi tiễn phụ tử Thiên gia.

Thương Diệu vừa rời đi, Lâm Hàn bèn để Sở Mộc dẫn ba đứa trẻ quay về nhà ăn dưa: “Xảy ra chuyện gì thế?”

“Giấy đã làm ra rồi, có thể viết, nhưng không tốt cho lắm.” Sở Tu Viễn chần chừ đáp: “Ý của Trung lang tướng tới bẩm báo là còn phải cải tiến.”

Lâm Hàn: “Thật ư?!”

Sở Tu Viễn ngoảnh đầu lại thì nhìn thấy vẻ kinh hỉ vạn phần của nàng, không hiểu sao hắn lại buồn cười: “Lừa nàng làm gì?’

Vậy thì sao bệ hạ lại không vui?” Mặt dài ra như kiểu có ai muốn mưu triều soán ngôi: “Tướng quân cũng không thấy vui sao?”

Sở Tu Viễn thở dài.

Lâm Hàn bị tiếng thở dài của hắn làm cho kinh hồn bạt vía, vội vàng sai đám gia đinh nha hoàn đi xa: “Tướng quân, chàng đừng thế này.”

Gan nàng nhỏ, nên không khỏi thấy sợ.

“Giaays làm ở vườn phù dung.”

Lâm Hàn gật đầu, đùng rồi, Khương Thuần Quân từng nhắc đến.

“Trung lang tướng của vườn Phù Dung sau khi có được giấy bèn vào cung bẩm báo bệ hạ, đúng lúc ấy bệ hạ lại đến chỗ này của chúng ta. Nên vị Trung lang tướng ấy bèn đi tìm Thái hậu, Thái hậu nói bệ hạ đang ở đây.”

Sở Tu Viễn dừng lại một thoáng: “Phu nhân đã nghe hiểu chưa?”

Lâm Hàn như hiểu rồi, nhưng lại như chưa hiểu.

“Tướng quân hỏi ta trong đất nào trồng dưa gì, thì ta còn có thể nói với chàng một hai. Chàng hỏi ta ấp gà con mất bao lâu, ta cũng không phải không biết. Chàng bảo ta đoán chuyện này, ta nào đoán ra được.”

Lâm Hàn cười khổ: “Người ngoài không biết, chàng còn không rõ hay sao, ngày trước ta luôn ở huyện Phụng Tường, quan to nhất ta từng gặp là cha ta, huyện thừa của huyện Phụng Tuyền, khi ta sáu tuổi thì năm ấy tới kinh sư.”

Đại sự trong triều Lâm Hàn chưa nghe được mấy chuyện, bảo nàng đoán chuyện của Hoàng gia thật là làm khó cho con người ta.

Sở Tu Viễn: “Hôm nay bệ hạ tới đây không hề kể cho ai, đến cả Dịch Nhi cũng ra ngoài mới biết là đến chỗ chúng ta.”

“Vậy sao Thái hậu biết được?” Lâm Hàn vừa hỏi ra thì lập tức hiểu ngay, vội đè giọng lại: “Thái hậu theo dõi bệ hạ?”

Sở Tu Viễn: “Bệ hạ nghi ngờ có người của Thái Hậu ở Tuyên Thất.”

“Hả?” Lâm Hàn không hỏi kêu lên một tiếng kinh ngạc.

Sở Tu Viễn bịt miệng nàng lại theo vô thức, phản ứng lại thì vội vàng rụt về, mặt đỏ bừng theo.

Ở trước mặt có thêm một cái tay, Lâm Hàn theo thói quen định phản kích lại, vừa trông thấy từ trán tới cổ hắn đều đỏ thì không những thả lỏng mà còn buồn cười, Sở Tu Viễn này cũng thú vị đấy: “Chưa từng nghe nói Thái hậu và bệ hạ mẫu tử không hòa hợp bao giờ.”

Sở Tu Viễn khẽ ho một tiếng, lấp l.i.ế.m sự không thoải mái của mình: “Đã từng nghe nói đến Hàn vương chưa?”

“Đệ đệ cùng cha cùng nương với bệ hạ, hình như nhỏ hơn bệ hạ ba bốn tuổi.” Lâm Hàn định hỏi Hàn vương thì sao, chợt trong lòng rúng động: “Không phải chứ? Đại nhi tử, tiểu nhi tử không phải đều là con trai của Thái hậu sao, ai làm Hoàng đế chả giống nhau.”
 
Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân
Chương 53



Sở Tu Viễn thấy nàng đã hiểu nên cũng không tiếp tục giải thích nữa, mà nói: “Tính khí bệ hạ không tốt cho lắm, tính tình hiếu thắng, nghe Thái phó nói mới lớn như Dịch Nhi đã cãi lại Thái hậu, khiến Thái hậu nói với người bên cạnh không chỉ một lần rằng bệ hạ mắt nhìn bốn phương chẳng trông thấy người, quỷ thấy bệ hạ mà sầu. Hàn vương và bệ hạ vừa hay tương phản nhau, còn biết làm nũng hơn Dịch Nhi, nên Thái hậu cảm thấy Hàn vương thân thiết.”

“Sau khi bệ hạ đăng cơ, Thái hậu định để bệ hạ cưới cháu gái của bà ta, chính là con gái út của Ngô Thái úy, bệ hạ thầm kêu ca với ta rằng nhìn thấy nàng ta thì sẽ gặp ác mộng, bảo y cưới con gái Ngô gia thì y nguyện cả đời không lập hậu.”

“Sao này thì sao? Sau này thì sao?” lần đầu tiên Lâm Hàn gần với phim cung đấu như thế, nên trong lòng vô cùng tò mò.

Sở Tu Viễn: “Tướng mạo của bệ hạ là sự kết hợp ưu điểm giữa Tiên hoàng và Thái hậu, Hàn vương thì một nửa ưu điểm một nửa khuyết điểm, trông không bằng bệ hạ, chiều cao cũng không cao bằng bệ hạ, cũng không giống bệ hạ chỉ thích mỹ nhân, biết được chuyện này bèn ám thị với Thái hậu rằng hắn ta ưng con gái Ngô gia. Thái hậu càng cảm thấy Hàn vương thân mật hơn.”

“Không phải chứ?” Lâm Hàn kinh ngạc đến độ miệng toét đến tận mang tai.

Sở Tu Viễn hiếm khi trông thấy nàng thất thố như thế, nên không khỏi bật cười bảo: “Luận tài luận tướng, Hàn vương không bằng bệ hạ, bệ hạ lại là đích trưởng tử, ban đầu Hàn vương cũng không có cái ý kia. Nhưng mãi đến khi ba mươi tuổi mà bệ hạ vẫn chưa có Thái tử, Hàn vương bèn nảy lên ý nghĩ không nên có.”

“Dịch Nhi ra đời vào khi nào?” Lâm Hàn vội hỏi.

Sở Tu Viễn tính ngày: “Vào mùa đông năm bệ hạ ba mươi mốt tuổi.”

“Vậy là vào cái năm bệ hạ ba mươi mốt tuổi, năm ấy thái y mới chẩn được Hoàng hậu có thai ư?” Lâm Hàn hỏi.

Sở Tu Viễn gật đầu: “Đúng vậy. Khi đó bệ hạ đã có bốn nữ nhi, mà bốn nữ nhi khác là do tỷ muội Triệu Nghinh Nga và Lý Dung Hoa của Hoàng hậu sinh ra, nên bọn họ bèn tưởng rằng Hoàng Hậu vẫn mang thai công chúa. Hàn vương không vì thế mà c.h.ế.t tâm, còn reo rắc tin đồn bệ hạ vô năng, cho đến khi Dịch Nhi ra đời.”

“Tin đồn tướng quân hung tợn mặt xanh nanh vàng, g.i.ế.c người như ngóe, không phải cũng từ vị vương gia kia đấy chứ?”

Sở Tu Viễn ngẩn người nhìn Lâm Hàn.

Lâm Hàn mở miệng, không dám tin nói: “Ta, ta đoán đúng rồi à? Dịch Nhi đã năm tuổi rồi mà hắn ta vẫn chưa c.h.ế.t tâm ư?”

“Nàng cũng nói mới có năm tuổi.” Sở Tu Viễn không khỏi nhìn về hướng của cung Vị Ương.

Sắc mặt Lâm Hàn bỗng dưng tái nhợt, há mồm cứng lưỡi đáp: “Bệ… bệ hạ cũng biết?”

“Dịch Nhi chưa từng tới cung Trường Lạc một mình.”

Lâm Hàn biết cung Trường Lạc, ấy là cung điện của Thái hậu: “Thái hậu không sợ bệ hạ không nhận nương ruột ư?”

“Sao bệ hạ có thể không nhận được.” Sở Tu Viễn nói rồi khe khẽ thở dài.

Lâm Hàn muốn hỏi sao lại không thể được. Nhưng lại nhớ ra đây là cổ đại, thiên tử bất hiếu, thiên hạ cười chê, Hàn vương càng có lý do “Thanh quân trắc” (*).

(*) “Thanh quân trắc” ý chỉ diệt trừ, gian thần, thân tín bên cạnh vua.

(*) “Thanh quân trắc” ý chỉ diệt trừ, gian thần, thân tín bên cạnh vua.

Trong lòng Lâm Hàn đập thình thịch, người bên vua chẳng phải là Sở Tu Viễn ư. Chả trách Sở Tu Viễn lại quay về, Hoàng đế cũng không rút quân lính trong phủ đi.

“Đừng nói với ta trong phủ cũng có gián điệp của Hàn vương.” Lâm Hàn dè dặt nói.

Sở Tu Viễn thấy thế lại không nén được ý buồn cười: “Không có đâu. Ở trong phủ hắn ta không động vào ta được, người ở trong phủ cũng không thể truyền tin ra bên ngoài.”

“Trên chiến trường?” Lâm Hàn buột miệng hỏi.”

Sở Tu Viễn khe khẽ gật đầu.

Lâm Hàn thấy sợ hãi trong lòng, Sở Tu Viễn đâu phải đi thảo phạt Hàn vương đâu mà là đánh Hung nô. Giết c.h.ế.t Sở Tu Viễn, hắn ta không sợ kỵ binh Hung nô vượt qua Trường Thành đột kích Trung Nguyên sao.

“Đầu Hàn vương có lỗ à?” Lâm Hàn hỏi.

Sở Tu Viễn khó hiểu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-53.html.]

“Đầu có lỗ, hỏng rồi.”

Sở Tu Viễn bật cười thành tiếng: “Là có lỗ, hoặc là Thái hậu chiều hư.”

“Thế bệ hạ không nghĩ ra cách gì ư?” Ví dụ như để Thái hậu hoặc Hàn vương c.h.ế.t trong vui vẻ.

Sở Tu Viễn thở dài: “Bệ hạ là người còn sống có m.á.u có thịt đấy.”

“Thúc phụ, thẩm thậm, đang nói chuyện gì thế? Ra ăn dưa nào. Còn không ăn là bị Đại Bảo Bảo làm hỏng mất đấy.” Giọng Sở Mộc từ trong sân truyền tới.

“Vừa nãy tướng quân mới ăn hai miếng, đi ăn thêm ít nữa đi.” Lâm Hàn thấy chỉ còn có cách là khiến Hoàng Thái hậu chết, bèn không tiếp tục quản chuyện trong cung nữa: “Những quả to trong ruộng dưa còn phải mất dăm ba hôm nữa.” Bỗng nàng nhớ đến một chuyện: “Dưa chúng ta cho bệ hạ, bệ hạ sẽ không tặng cho Thái hậu đấy chứ?”

Sở Tu Viễn gật đầu.

“Gì cơ?” Lâm Hàn kêu lên kinh ngạc.

Sở Tu Viễn thấy dáng vẻ đòi mạng của nàng thì lại buồn cười: “Không nhiều lắm đâu.” Rồi giơ hai ngón tay ra: “To bằng một cái răng như thế, dưa của nàng có hơn mười cân, chút đỉnh như vậy chỉ hơn ba lạng.”

“Một lạng cũng không được!” Lâm Hàn giận dữ đáp.

Sở Tu Viễn: “Bệ hạ cũng nghĩ như thế, nhưng không được.” Ngừng lại một lát rồi hắn thấp giọng nói: “Tạm coi như là cho heo ăn vậy.”

Lâm Hàn thoải mái rồi, cũng khá ngạc nhiên vì một đại tướng quân như Sở Tu Viễn lại có thể nói ra khỏi miệng như thế. Rồi lại nghĩ đến lời đồn về Sở Tu Viễn, nói không chừng phong thủy trong phủ loạn cào cào cũng là tác phẩm của Hàn vương, nàng lại cảm thấy Sở Tu Viễn thật tốt tính, đổi lại là nàng thì nàng đã g.i.ế.c c.h.ế.t Hàn vương và lão yêu bà của cung Trường Lạc rồi.

Thế nhưng, Lâm Hàn lại không biết vào buổi sáng ngày hôm sau lúc Hoàng đế Thương Diệu bổ dưa, lại chia một phần mà Sở Tu Viễn nói làm đôi, phần gần với đ.í.t dưa thì đưa cho Thái hậu.

Gián điệp trong Tuyên Thất bị Thương Diệu xử lý nên Thái hậu không hề hay biết Thương Diệu có quả dưa to hơn mười mấy cân, Hoàng hậu và Tô mỹ nhân được chia một phần tư, nhận được dưa còn vui mừng sung sướng chỉ hận không thể gặm cả vỏ dưa. Nếu không thì Lâm Hàn đã có thể vui vẻ làm một quả dưa to đùng từ trong không gian của mình tặng cho Hoàng đế rồi.

Dưa trong không gian không thể chở ra bên ngoài, vì Sở Mộc thích nên có thời gian rảnh hắn sẽ chạy đến ruộng dưa kiểm tra. Nhiều thêm một nụ hoa hắn cũng có thể nhớ được. Giấu được hắn một quả dưa, trừ phi đập vỡ đầu hắn. Nhưng chuyện này là không thể, thế nên Sở Mộc bèn bỏ suy nghĩ vận chuyển dưa, lúc rảnh thì sẽ đích thân hái quả dương mai và vải thiều.

Quả dương mai trên cây dương mai rất nhiều, mỗi lần Lâm Hàn lại lén hái một ít, nên đến khi trở trời, dương mai vẫn chưa ăn hết.

Dương mai đã chín không thể dính mưa được, nếu không sẽ úng nước không ăn được. Ngay một khắc trước khi trời đổ mưa, Lâm Hàn hái hết quả dương mai xuống, để lại một nửa cho bọn họ, đưa vào trong cung một nửa.

Hoàng đế Thương Diệu ở trong Tuyên Thất ăn dương mai nghe tiếng mưa, còn Lâm Hàn trốn ở trong phòng ngủ lật xem “Kỹ thuật chăm sóc lúa nước”.

Sau cơn mưa trời lại sáng, Lâm Hàn cũng thuộc lòng kỹ thuật chăm sóc. Thế nên khi mặt đường vừa khô, Lâm Hàn sai gia đinh đi mua hai cái máng bằng đá.

Thời này vẫn chưa có xi măng, máng đá hoàn toàn là do người ta đục ra từng chút một, có thể dùng để trồng hoa trồng rau thậm chí là nuôi cá, cá sẽ sống như trong khe suối. Lâm Hàn bèn định dùng máng đá để trồng lúa nước.

Sở Tu Viễn từ trong cung về, phát hiện tôi tớ đang ngồi dưới mái hiên lựa lúa giống, không kìm lòng được hỏi Lâm Hàn: “Bây giờ ươm giống à?”

Lâm Hàn: “Đúng vậy.”

“Trời nóng thế này nàng gieo lúa giống vào trong máng đá liệu có bị mặt trời nướng chín không?” Sở Tu Viễn chưa từng trồng lúa nước bao giờ, cũng biết Tam Phục Thiên (1) không phải là lúc để trồng hoa màu. Nhưng vì hắn chưa trồng bao giờ, nên không dám nói chắc nịch quá.

(1) Thời kỳ nóng nhất của mùa hè.

(1) Thời kỳ nóng nhất của mùa hè.

Lâm Hàn nhớ lại “Kỹ thuật chăm sóc lúa nước” một phen, hình như phải ở giữa ba mươi lăm độ đến ba độ. Ngẩng đầu nhìn mặt trời, hôm nay phải ba mươi mốt ba mươi hai độ, nhiệt độ mặt đất phải ba sáu ba bảy độ: “Vậy qua đợt Tam Phục Thiên rồi trồng?”

“Ta không biết.” Sở Tu Viễn trả lời thành thực: “Nhưng ta cho rằng cuối tháng sáu sẽ mát mẻ hơn bây giờ một chút.”

Lâm Hàn: “Thế thì nghe chàng vậy, cuối tháng sáu ươm mạ tiếp.” không đợi Sở Tu Viễn cất lời, nàng bèn nói với tôi tớ rằng: “Lựa lúa giống xong thì cất đi, cuối tháng sáu nhớ nhắc ta. Hồng Lăng, đi bổ quả dưa.”

Chắc là do “uống” quá nhiều nước suối nên hôm nay lúc Lâm Hàn tới hậu viện gõ quả dưa nào cũng đều như chín cả. Lâm Hàn do dự một lúc lâu, rồi quyết định hái ba quả, một quả đưa vào trong cung, để lại cho bọn họ một quả, thưởng cho tôi tớ một quả.

Dưa chuột và dưa lưới còn hái được cả một sọt có mười quả, còn chưa kể đến dưa chuột. Đến Sở Mộc thích ăn mà ăn năm sáu ngày cũng chán.
 
Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân
Chương 54



Ngày hai mươi tư tháng năm, là ngày nghỉ, không cần lên triều, nên tối qua Sở Mộc không về cạnh hầu phủ. Sáng sớm tỉnh dậy phát hiện Lâm Hàn lại sai gia đinh đi hái dưa, chả hiểu sao hắn bỗng cảm thấy bụng kêu ọc ọc… nước trong bụng nhiều quá.

Tiểu hầu gia không nói hai lời, vào trong cung đón tiểu Thái tử.

Giờ Thân hai khắc buổi chiều, lúc tiểu Thái tử đi, Sở Mộc nhân lúc Lâm Hàn không chú ý, chuyển hết các loại dưa trong sương phòng lên xe của tiểu Thái tử.

Tiểu Thái tử lên xe thì trông thấy bên trên toàn là dưa, bèn kinh ngạc há hốc miệng: “Nhiều như thế này cơ à! Mộc ca ca, cho Dịch Nhi hết thì huynh ăn gì?”

“Trong viện của bọn ta hãy còn.” Sở Mộc muốn đưa nó về, ngồi lên trên xe bèn nói: “Đâu phải cho mỗi mình ngươi. Ngươi còn có phụ hoàng và mẫu hậu, cho bọn họ một ít, thừa lại chẳng nhiều đâu.”

Tiểu Thái tử thấy chỉ có hai quả dưa hấu to, phụ hoàng và mẫu hậu mỗi người một quả thì nó chẳng còn mất, nên không khỏi gật đầu: “Phải ha, Dịch Nhi quên mất.”

“Tướng quân, tướng quân Sở Tu Viễn!”

“Xảy ra chuyện gì?” Sở Tu Viễn vội vàng chạy từ thư phòng ra.

“Ta gọi chàng là tướng quân thì ngó lơ, gọi tên chàng thì mới ló mặt, làm gì thế?”

Sở Tu Viễn thấy nàng vội vã tới độ nhợt nhạt mặt mày thì không khỏi buồn cười: “Bệ hạ muốn duyệt binh, nên giao cả cho ta làm, bận bịu liền quên mất.”

“Duyệt… duyệt binh? Ở đâu?” Lâm Hàn vội hỏi.

Sở Tu Viễn: “Đang chọn.” thấy Lâm Hàn tò mò hắn bèn hỏi: “Phu nhân muốn đi à?”

“Được không?”

Sở Tu Viễn lắc đầu: “Không được.” thấy nàng xụ mặt xuống, Sở Tu Viễn lại buồn cười: “Chuyện gì mà gấp gáp thế?”

“Dưa hấu của ta đâu?” hắn không nhắc thì suýt nữa Lâm Hàn đã quên béng mất: “Chàng sẽ không ở sau lưng ta…”

Sở Tu Viễn: “Có lúc nào ta ở sau lưng nàng…”

“Dưa chuột. Không phải ta đúng lúc bắt gặp, thì chàng sẽ nói cho ta à?” Lâm Hàn nhìn hắn chằm chằm.

Không đâu!

Sở Tu Viễn độc thân đã lâu, quên mất rằng chuyện trong nhà phải nói với thê tử của hắn một tiếng.

Lâm Hàn thấy hắn không đáp trả được bèn hừ một tiếng: “Dưa hấu của ta đâu?”

“Không biết” Sở đại tướng quân khá lo lắng chuyện khiến thê tử hắn nổi giận, thê tử hắn lại cho hắn một dao: “ Sau khi ăn cơm ta luôn ở thư phòng cho đến tận bây giờ.”

Ngày nào trong phủ cũng đều có bốn người đi lại khắp nơi, thực chất là lính canh tuần tra. Lâm Hàn thấy hôm nay có Hàn Mặc Dương làm nhiệm vụ, nàng bèn hỏi: “Mặc Dương, tướng quân…”

“Tướng quân chưa ra.” Hàn Mặc Dương không đợi nàng nói hết đã vội vàng báo cáo.

Lâm Hàn chau mày: “Vậy thì là ai? Một quả dưa nặng khoảng mười cân, Đại Bảo cũng không ôm được.” Bỗng dưng nàng phát hiện điều không ổn, trong sân yên tĩnh lạ thường, còn thiếu thứ gì đó: “Dịch Nhi quay về rồi?”

Sở Tu Viễn nhìn ngó xung quanh, không thấy xe ngựa đâu: “Sở Mộc?!”

“Hắn?” Lâm Hàn ra sức lắc đầu: “Không thể nào, tên tiểu tử ấy chỉ hận không thể lớn lên ở ruộng dưa ấy chứ.”

“Nương, chính là Mộc ca.” Lâm Hàn quay người lại, ba đứa trẻ mỗi đứa cầm hai quả cà chua vừa to vừa đỏ đi về phía bên này.

“Các con cầm cái đó làm gì? Cái đó để lại nấu ăn.” Lâm Hàn nói.

Sở Dương không khỏi khựng lại: “Không ăn được ạ?”

“Nương nói có thể ăn mà.” Sở Ngọc vừa nói vừa nhìn chằm chằm Lâm Hàn, con nhớ kỹ lắm, người chớ định lừa người.

Lâm Hàn buồn cười: “Thế cũng không thể lấy nhiều như vậy được.” rồi đi đến giật lại quả từ trong tay Đại Bảo Bảo đưa cho nha hoàn đằng sau nó: “Chọn ba quả nhỏ rửa sạch.” Quay ngay sang nói với Sở Dương: “Không rửa mà ăn sẽ đau bụng.”

Sở Dương và Sở Ngọc lập tức đưa quả cà chua của chúng cho nha hoàn.

“Nói coi sao cao con biết.” Lâm Hàn nhìn ba đứa trẻ: “Nói đúng thì nương sẽ đi hái đồ ngon cho các con, có thể còn ngon hơn quả cà chua tự lấy này.”

Tiểu Sở Dương lập tức bán phứt Sở Mộc đi: “Mộc ca nói huynh ấy trông thấy dưa là buồn nôn, bèn nhân lúc nương hái cà chua, chuyển dưa vào trong xe của Thái tử, bị bọn con phát hiện ra, còn nói bệ hạ muốn ăn nữa. Nương, thật ra là Mộc ca không muốn ăn.”

“Hắn không muốn ăn, chúng ta cũng không muốn ăn à?” Sở Tu Viễn tròn mắt: “Đi lúc nào? Có nói bao giờ về không?”

Lâm Hàn không ngờ sẽ như thế này, nàng cứ tưởng trong phủ lại xuất hiện nô tài gan to bằng trời, tức khắc vừa tò mò vừa buồn cười: “Nói rồi, hôm nay hắn cũng không có khả năng quay về đâu.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-54.html.]

Sở Tu Viễn nghe không hiểu.

“Ta với chàng liên thủ xử lý hắn.” Lâm Hàn nói, “Hắn rảnh rỗi là chạy đến ruộng dưa, tự ăn đến phát ngán, còn chúng ta thì không có gì. Hắn chẳng rằng chẳng quở gì mà đưa dưa đi, ta không tính toán với hắn là tướng quân không muốn quở trách hắn mấy câu à?”

Sở Tu Viễn chỉ ước treo hắn lên quất một trận. Vừa nghĩ như thế, sắc mặt Sở Tu Viễn liền thay đổi: “Trốn được hôn nay không trốn được ngày mai.”

“Là không trốn được ngày mai.” Ngày mai phải lên triều, trừ khi Sở Mộc cáo bệnh không đi thôi. Lâm Hàn nói rồi bỗng cười: “Tướng quân, ta có cách khiến ngay cả hôm nay hắn cũng không trốn thoát được.”

Sở Tu Viễn đã muốn xử Sở Mộc từ lâu, nhưng một mình hắn đọ sức với Sở Mộc thì ấy là g.i.ế.c địch một nghìn tổn thất tám trăm. Thế nhưng, Lâm Hàn gia nhập lại khác, Sở Mộc chỉ có thể bó tay chịu trói: “Mau nói!”

“Dăm câu ba lời không nói rõ được.” Lâm Hàn cười đáp: “Chàng cứ đi làm việc trước đi, ta đi chuẩn bị.”

Sở Tu Viễn không kìm lòng được hỏi: “Có cần ta giúp không?”

“Không cần” tôi tớ đầy đàn, bản thân nàng không cần động thủ, nào cần dùng đến Sở Tu Viễn.

Lâm Hàn vẫy tay với hắn rồi dẫn ba đứa trẻ đi về bức tường phía Tây.

Đến chân bức tường đằng Tây, Lâm Hàn bảo nha hoàn hái thứ quả gọi là khổ qua còn có tên khác là mướp đắng, tên chữ của quả là Kim Linh Tử.

“Hái hết ạ?” nha hoàn của Đại Bảo Bảo, Lục Hà hỏi.

Lâm Hàn: “Chọn quả vàng mà hái.” Lục Hà ngồi xổm xuống, vạch lá ra rồi không kìm được bật kêu một tiếng kinh ngạc.

“Sao thế?” Lâm Hàn vội hỏi.

Lục Hà nghiêng người: “Nhiều lắm, phu nhân.”

Lâm Hàn trông sang thì không khỏi lùi lại một bước, chi chít dày đặc quả treo quả chen chúc nhau, nỗi ám ảnh đông đúc chen chúc đã trị khỏi vào lúc mạt thế bỗng chốc tái phát lại, nàng vội vàng quay mặt đi: “Người đâu, mau đi lấy hai cái kéo và hai cái chậu.”

“Hai chậu?” Tiểu Sở Ngọc lách đến: “Nhiều như thế sao? Oa! Nhiều ghê!”

“Của ta, của ta.” Sở Đại Bảo Bảo chen qua hai ca ca của nó luồn vào trong.

Lục Hà vội vàng đỡ lấy nó: “’Cẩn thận, tam công tử.”

“Vội cái gì? Đâu có chạy mất đâu.” Lâm Hàn bế thằng bé lên, rồi lại quay mặt đi, nàng sợ chậm một tí thôi là cả người nổi da gà.

“Nhiều lắm sao?”

Sở Tu Viễn nghe thấy giọng của Lâm Hàn bèn từ trong phòng ra.

Lâm Hàn chỉ ra sau lưng, tỏ ý hắn tự nhìn.

Sở Tu Viễn thấy nàng như vậy không khỏi tò mò, thò đầu ra nhìn rồi hít một hơi khí lạnh: “Nàng trồng bao nhiêu vậy?”

“Cách mỗi một thước trồng hai hạt. Vốn dĩ ta định trồng một hạt, nhưng lo c.h.ế.t rồi thì lại không có cách nào trồng bù… không ngờ là sống cả.”

Sở Tu Viễn tò mò: “Ra quả nhiều như vậy mà nàng không hay biết gì ư?”

“Lúc mới trồng có thăm mấy lần, lớn lên thì quên mất.” kiếp trước Lâm Hàn có nghe người già ở địa phương từng nhắc rằng, quả này một khi lớn lên sẽ đơm rất nhiều trái, nhưng nàng cũng không ngờ một cây ra tận mấy chục quả. Trong số đó phải có chục quả màu vàng đã chín. Nàng còn trồng loại dài chừng sáu trượng, Lâm Hàn không dám tưởng tượng tổng cộng phải có bao nhiêu.

Sở Tu Viễn cũng không dám tưởng tượng, do đó không khỏi hơi lo lắng: “Đây là thứ gì, sao ra trái nhiều như thế? Có thể ăn được không?”

“Chắc là có thể.” Bị hắn hỏi một câu như thế, Lâm Hàn không chắc chắn cho lắm: “Hay là hái một quả trước, rồi để gà ở hậu viện giúp chúng ta thử xem?”

Sở Tu Viễn trâm ngâm một lát rồi đi đến cầm lấy một quả: “Dùng tay bẻ?” thấy Lâm Hàn gật đầu, tay Sở Tu Viễn dùng sức, “khổ qua” màu vàng tách làm đôi, để lộ ra phần thịt màu đỏ, Đại Bảo Bảo vươn tay ra chộp.

Sở Tu Viễn tránh khỏi nó, rồi đưa cho Hàn Mặc Dương nghe tiếng chạy đến.

Hàn Mặc Dương phóng như bay đưa trái “khổ qua” đầu tiên của Sở gia cho con gà.

Chốc sau, Hàn Mặc Dương quay về: “Bẩm đại tướng quân, gà không sao.”

Vừa thấy cả một chậu đầy trên mặt đất, mấy nha hoàn hái “khổ qua” vẫn đang đứng tại chỗ thì không khỏi cất lời: “Mấy cây như này mà chỉ hái được một chậu?”

Sở Tu Viễn vốn cứ tưởng hai dây leo hái được nửa chậu, thế nhưng còn nhiều hơn so với những gì bọn họ trông thấy, vì ngoài dưới đất ra thì bên trên hãy còn, hái hết xuống thì thật sự đầy hai bao tải.

Sở Tu Viễn cúi đầu xuống nhìn Lâm Hàn, bảo nàng nói mấy câu.

Hai mươi năm trời lần đầu tiên đau đầu vì có quá nhiều đồ ngon, Lâm Hàn cũng không biết thế nào mới ổn: “Hái hết xuống nhé?” Rồi hỏi dò: “Tạm thời chưa xử tên tiểu tử Sở Mộc kia, để hắn lại đưa ít đồ vào trong cung?”
 
Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân
Chương 55



Sở Tu Viễn nhìn mặt trời trên đầu, sắp đến giờ Dậu rồi, cổng cung sắp đóng rồi: “Hái xuống thì có thể để được mấy ngày?”

“Để ba ngày cũng ăn không hết.” Hàn Mặc Dương nhắc nhở Sở Tu Viễn: “Tướng quân, cả phủ mỗi người ăn hai trái cũng phải ăn mất ba ngày.”

Lâm Hàn: “Trời nóng thế này không để được ba ngày đâu.” Khựng lại một lát rồi nói: “Để quan một đêm thì không còn tươi nữa.”

“Thế là phải ăn hết trong hôm nay?” Hàn Mặc Dương vội hỏi.

“Ăn hết?” Sở Dương kinh ngạc kêu lên một tiếng rồi vội bảo: “Nương, con còn muốn ăn trứng bác cà chua mà nương nói cơ.”

Lâm Hàn không khỏi nuốt nước bọt, thầm nói con muốn ăn ai chả muốn ăn. Nương con là ta đây đã không ăn trứng bác cà chua hai mươi năm rồi.

“Mặc Dương, đi sang cách vách xem xem Sở Mộc về chưa.”

Lâm Hàn chỉ cái chậu trên mặt đất bảo: “Chậu Kim Linh Tử này cũng mang sang, bảo hắn mau chóng đưa vào cung.”

Rồi quay sang Lục Hà: “Hái hết những quả chín xuống, chọn mấy quả to giữ lại cho bọn ta, phần còn lại các ngươi chia đều. Nếu có nhiều quá thì cho đám người Xích Tiêu.” Nói xong bèn quay sang Sở Tu Viễn, sắp xếp thế này được chứ?

Sở Tu Viễn cũng chẳng có cách nào tốt hơn, nếu hắn nói ăn không hết thì vứt đi, thì người yêu lương thực, rau củ như Lâm Hàn có lẽ sẽ ngay lập tức cầm d.a.o bổ hắn mất.

“Cứ làm như thế đi.” Sở Tu Viễn nói với Hàn Mặc Dương: “bảo Sở Mộc chóng đi chóng về.”

“Vâng!” Hàn Mặc Dương bưng cái chậu lên rồi chạy sang cách vách.

Lâm Hàn trông bóng lưng của Hàn Mặc Dương, trong lòng nảy lên chút không cam: “Cứ tha cho Sở Mộc như thế sao?”

Hắn cũng may mắn quá đấy.”

Sở Tu Viễn buồn cười: “Cách nàng nói là cái này?” rồi chỉ vào Kim Linh Tử trong tay nha hoàn vừa mới hái xuống.

“Không phải.”

Lâm Hàn định hái mấy trái Kim Linh Tử vỗ về mấy đứa trẻ đòi ăn cà chua xong thì lại xử Sở Mộc tiếp.

Sở Tu Viễn: “Muốn dùng gươm, kiếm, kích, rìu, lưỡi câu, xiên?”

Lâm Hàn lắc đầu: “Không cần.”

“Vậy nàng muốn làm thế nào thì làm thế ấy.” Sở Tu Viễn cười nói: “Ta sẽ toàn lực phối hợp.”

Lâm Hàn dẫn mấy đứa trẻ ra đằng sau, kêu lão Hà gọi đầu bếp ra lấy cà chua, đậu que, dưa chuột đã hái xuống, rồi lại sai bọn họ g.i.ế.c con cá mua từ sáng giờ đang nuôi trong máng đá… làm cá nướng.

Đầu bếp trong phủ giỏi hấp, luộc, nướng, còn vừa hay trong phủ không thiếu đĩa đồng, Lâm Hàn bèn bảo đầu bếp làm cá nướng đĩa đồng, đương nhiên cách làm theo hướng dẫn nấu nướng tới từ không gian của Lâm Hàn.

Sở Mộc nghe Hàn Mặc Dương nói “chóng đi chóng về”, còn tưởng thúc thúc, thẩm thẩm của hắn cũng ăn ngán các thể loại dưa rồi, cho rằng hắn làm rất được. Kim Lăng Tử vừa đưa đến xong thì vội vàng quay về phủ đại tướng quân.

Vừa bước vào cửa phủ, tiểu hầu gia đã ngửi thấy một mùi thơm nồng chưa từng ngửi thấy bao giờ.

“Thẩm thẩm, tối ăn gì thế? Sở Mộc đẩy cửa nhà chính ra hỏi.

Dù có băng thì Lâm Hàn cũng chê trong phòng ngột ngạt.

Mặt trời xuống núi, Lâm Hàn bèn sai người chuyển bàn con và ghế con ra ngoài, rồi ngồi dưới mái hiên đợi Sở Mộc.

Sở dĩ không phải vừa ăn Kim Lăng Tử vừa đợi là vì nàng vừa trông thấy thứ ấy là lại nghĩ đến cả vùng chi chít dày đặc ở bên vách tường đằng Tây, nàng sẽ lập tức thấy kinh khủng khó chịu, buồn nôn, đến nỗi mà thứ mấy đứa trẻ ăn đều là nha hoàn l*t s*ch ở nhà bếp rồi bê đến.

“Ăn dưa hấu.” Lâm Hàn cười đáp.

Sắc mặt Sở Mộc thoắt cái thay đổi, không dám tin: “Hãy, hãy còn?”

Không phải hắn đã đem đi hết rồi sao?

“Đúng vậy. Người đâu, mang dưa hấu lên.” Lâm Hàn nói.

Sở Mộc kinh hoàng, khó chịu, muốn ói: “À gì nhỉ, thẩm thẩm, tự dưng ta nhớ ra có một việc bệ hạ dặn dò, suýt chút nữa ta quên béng mất, dưa thì để chốc nữa rồi ăn.”

Không đợi Lâm Hàn cất lời, hắn đã co giò chạy.

“Khụ!” Tiểu Sở Dương bị nghẹn “khổ qua”.

Lâm Hàn hơi thất vọng, nàng cứ tưởng Sở Mộc ngửi thấy mùi cá nướng có thể nhịn được đôi chút, không ngờ một chiêu đã chạy, nàng lập tức cảm thấy cuộc sống rất vô vị, cho đến bây giờ vẫn chưa gặp được người nào có thể qua được ba chiêu của nàng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-55.html.]

“Nương, Mộc ca sợ chạy rồi ạ?” Tiểu Sở Ngọc mãi muộn mới nhận ra.

Lâm Hàn sờ đầu thằng con trai thứ hai: “Đúng vậy. Con nói xem đến cả Hung nô hắn còn chẳng sợ, sao mà… vốn dĩ ta còn giận hắn không nói tiếng nào đã mang dưa đi, nhưng trông thấy hắn thế này lại không nỡ trách hắn.”

“Có thể là hắn biết nàng không nỡ trách hắn nên mới dám lén mang dưa đi.” Trời quá nóng, Sở Tu Viễn xử lý chính vụ xong bèn đi tắm. Trên người khoác chiếc áo the mỏng màu trắng đi ra thì nghe thấy câu này của Lâm Hàn.

Thực ra Lâm Hàn cũng có hơi ngán, nhưng nàng vừa nghĩ đến ngày xưa đến cả vỏ dưa hấu cũng giữ lại cho đầu xếp xào, không nỡ lãng phí đồ ăn. Nhưng khi nàng vội tìm dưa hấu định làm sốt dưa hấu thì dưa đều bị Sở Mộc đem đi cả rồi, cũng không thể đòi về được. Hơn nữa, hậu viện vẫn còn, ngày mai đi hái, ngày kia lại có thể hái tiếp, ngập ngừng một chốc, nàng nhìn Sở Tu Viễn: “Thôi bỏ đi nhé?”

“Nàng vốn định làm gì?” Sở Tu Viễn hỏi.

Lâm Hàn đáp: “Tìm hắn đòi dưa hấu của ta, hắn không lấy ra được thì phạt hắn nhìn chúng ta ăn mì trộn trứng bác cà chua với cá nướng.”

“Bây giờ thì sao ạ? Nương.” Sở Dương tò mò.

Lâm Hàn đáp: “Giữa việc bảo hắn ăn dưa hấu với việc nhìn chúng ta ăn, Mộc ca của con sẽ chẳng do dự chọn cái đằng sau. Nói không chừng hắn còn rất đỗi vui sướng vì ta không phạt hắn ăn dưa.”

“Hả? Vậy thì chẳng phải giống với không phạt gì ư?” Sở Ngọc không kìm được hỏi.

Lâm Hàn thở dài đáp: “Đúng vậy.”

“Qúa lợi cho Mộc ca rồi. Huynh ấy ăn đủ, ta còn chưa ăn đủ đâu.” Sở nhị công tử không khỏi chau mày.

Sở Tu Viễn: “Nếu không phải nương con ngày nào cũng chỉ cho phép các con ăn một miếng thì các con đã ăn đủ rồi.”

“Nghe ý này của tướng quân, chàng cũng ăn ngán rồi à?” Lâm Hàn hỏi.

Sở Tu Viễn đáp rất thành thực: “Không. Ta không phải Sở Mộc.” Từ sáng đến tối ăn không ngừng nghỉ.

“Vậy thì gọi hắn sang, hoặc là chúng ta ăn, mặc kệ hắn.” Lâm Hàn liếc mắt nhìn sang phía Tây.

Sở Tu Viễn: “Mặc kệ hắn. Ngày mai biết chúng ta ăn cá nướng thì lần sau hắn không dám nữa.”

Lâm Hàn thấy hắn nói vậy bèn sai nha hoàn bưng thức ăn.

Ăn xong, ld dặn dò đầy tớ tắm cho mấy đứa trẻ, đến khi ba đứa lên giường thì sắc trời cũng đã tối.

Sáng sớm ngày hôm sau, Sở Mộc tới dùng cơm, Sở Dương thấy hắn bèn khoe hôm qua không chỉ ăn trứng bác cà chua, gà hầm đậu, mà còn ăn cá nướng.

Tối qua Sở Mộc đã có dự cảm, nhưng hắn vừa nghĩ tới sau bữa cơm thường phải ăn dưa thì ngơ ngẩn không dám tới. Kẻo để hôm nay vẫn phải ăn dưa, sau bữa cơm, tiểu hầu gia không lên triều nữa mà chạy về đằng sau.

Sở Tu Viễn thấy vậy không khỏi cau mày: “Đi làm gì đấy?”

“Hôm qua bệ hạ nói dạo gần đây y nóng trong, nên ta hái cho bệ hạ mấy quả dưa mang đi.” Sở Mộc đáp ngay tắp lự.

Sở Tu Viễn lại muốn đập hắn: “Thẩm thẩm ngươi cố ý dọa ngươi, dưa đằng sau phải dăm ba hôm nữa mới có thể hái.”

“Gì cơ?” Sở Mộc nghe không hiểu.

Tiểu Sở Ngọc vui vẻ cười khanh khách: “Hôm qua không ăn dưa. Nương giận chuyện huynh tặng dưa cho người ta sau lưng người, biết huynh không muốn ăn nên cố ý nói bổ dưa để dọa huynh.”

Sở Mộc quay sang Lâm Hàn, trong mắt Lâm Hàn toàn là ý cười: “Thẩm thẩm?! Sao thẩm có thể như thế. Tối qua ta… ta đói cả nửa đêm chẳng ngủ được.”

“Đầu bếp trong phủ ngươi đâu?” Sở Tu Viễn hỏi.

Sở Mộc há miệng: “Ta, đầu bếp trong phủ ta có thể sánh được với đầu bếp của phủ người sao? Người trong phủ đều được thẩm thẩm đích thân truyền lại. Thẩm Thẩm, ta là cháu ruột của thẩm đó, thẩm sao thẩm có thể đối xử với ta như thế.”

“Ta và tướng quân còn chưa bái đường.” Lâm Hàn ung dung đáp.

Sở Mộc nghẹn bứ.

Sở Tu Viễn cười: “Phải đấy, bọn ta còn chưa bái đường.”

Tiểu hầu gia mở miệng định nói Lâm Hàn mấy câu, nhưng nghĩ đến việc nàng biết trồng dưa, biết nấu nướng, biết võ công, hiểu binh pháp, không dây vào được, bèn chĩa mũi nhọn vào thúc phụ của hắn: “Người còn nói không biết ngượng, thẩm thẩm đã gả về gần được nửa năm rồi, mà còn chưa bái đường với thẩm thẩm, trong lòng người còn có thẩm thẩm hay không?” Không đợi Sở Tu Viễn cất lời: “Đừng có giải thích, thẩm thẩm sẽ không tin đâu, trong lòng người không có thẩm ấy.” Nói xong bèn quay người bỏ chạy.

Sở Tu Viễn vô thức đuổi theo, Lâm Hàn đưa tay ra giữ hắn lại.

“Phu nhân, nàng nghe ta nói, không phải ta cố ý trì hoãn, Trương Hoài nói…”

Lâm Hàn cắt ngang lời hắn: “Chàng từng kể rồi, mười tám tháng sáu là ngày tốt thích hợp cưới gả, ta cảm thấy cũng khá được.”

Cuộc sống chứ không phải chuyện cổ tích thần tiên, bình thường ăn cơm còn có thể cắn phải môi, thì sao sống có thể không xô chạm được. Hiểu rõ thêm nhiều, ngày sau gặp phải những chuyện phiền lòng mới không oán trách hối hận.

“Phu nhân thật sự nghĩ thế ư?” Sở Tu Viễn vội hỏi.
 
Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân
Chương 56



Lâm Hàn trịnh trọng gật đầu: “Đúng vậy. Chỉ là cách hôm ấy chẳng đến mấy ngày nữa, tướng quân có muốn mời ai hay không?”

“Mời bạn bè dự lễ ư?” Sở Tu Viễn cau mày: “Hôm đó bệ hạ và tỷ muội của Hoàng hậu tới, ta đoán chẳng có ai dám ở lại trong phủ đâu.”

Lâm Hàn tưởng tượng một phen, trước nhà sau nhà toàn là cấm quân, chớ nói đến người có chức quan thấp hơn so với Sở Tu Viễn, đến người cha thừa tướng giêts ngàn đao của nàng mà không có sự cho phép của Hoàng đế cũng không dám đến gần phủ đại tướng quân nửa bước.

Hôn lễ đối với Lâm Hàn mà nói cũng chỉ là một nghi thức, kiếp trước nàng thấy rất nhiều người đến cả lễ phục sạch sẽ cũng không có, cử hành hôn lễ trong đống xác c.h.ế.t chất chồng, giờ đây nàng không chỉ có mũ phượng khăn quàng từ Thiếu Phủ, chủ trì hôn lễ còn là hai người Đế Hậu, nào có để ý có ai tới chúc mừng hay không.

Hơn nữa, người của cả thành Trường An đều kéo đến, Lâm Hàn cũng không vui nổi… những người ấy nàng không quen biết, lại thêm đa số mọi người cho rằng Sở Tu Viễn lại chính là “thiên sát cô tinh”, nàng bái đường với Sở Tu Viễn cũng càng gần quan tài một bước.

“Bạn bè của tướng quân không đến thì hôm đó không cho đầu bếp chuẩn bị cơm nước sao?” Lâm Hàn vội hỏi.

Sở Tu Viễn nhìn đôi mắt sáng long lanh của Lâm Hàn, hắn luôn cảm thấy nàng rất vui… không cần đãi khách, bớt việc lại còn tiết kiệm tiền.

“Sau khi ta và nàng thành hôn, bọn họ sẽ tới thăm hỏi.” Thật ra có mấy người bạn của Sở Tu Viễn đều muốn tới tìm hắn, nhưng ngại chuyện hắn còn chưa bái đường với Lâm Hàn, khó mà gặp gỡ Lâm Hàn nên mãi không tới.

Lâm Hàn cười đáp: “Được chứ. Không phải đến vào lúc ngày đông giá rét thì ta đều hoan nghênh.”

“Phu nhân, tướng quân.” Giọng của Hồng Ngẫu vang lên sau lưng hai người.

Lâm Hàn quay người lại: “Ngươi có ý kiến gì khác sao?”

“Không dám ạ.” Hồng Ngẫu vội đáp: “Là tiểu công tử tới, tới hậu viện rồi ạ.” Rồi chỉ về phía Bắc.

Lâm Hàn: “Đại Bảo và Nhị Bảo đâu?”

“Hai vị công tử tới phòng bếp xem đào rồi ạ.”

Sở Tu Viễn thấy lạ: “Đào thì có gì hay mà xem.” Rồi hắn xoay người chỉ vào cây đào cách không xa: “Ở đây có mà.”

“Đào của đầu bếp là màu vàng.” Hồng Ngẫu đáp.

Stx: “Đào vàng?”

“Tướng quân từng ăn chưa?” Lâm Hàn thấy hắn không hỏi đào vàng là thứ gì bèn nói: “Vườn phù dung của bệ hạ?”

Sở Tu Viễn không kiềm lòng được bật cười: “Chẳng gì giấu được phu nhân.”

Bịch!

Cả hai người giật nảy mình, thuận theo tiếng động nhìn sang, trên dưới đất có thêm một quả đào. Hai người nhìn nhau, rồi cùng đi về phía cây đào.

Sở Tu Viễn cầm lên nhìn quả đào rụng xuống: “Đã chín chưa?”

“Không phải chứ.” Lâm Hàn ngẩng đầu nhìn cây đào cách tầm một thước bên cạnh: “Hôm trước ta hái một quả vẫn còn cứng.”

Sở Tu Viễn: “Đào này là đào mềm à?”

Trong không gian của Lâm Hàn có rất nhiều cây đào, đào xuân, bàn đào gì cũng đều có đủ, nhưng bản thân nàng thích nhất là loại đào mật ngọt như mật ong hơi tách vỏ là bóc ra, thế nên nàng bèn trồng đào mật ở nơi mà nàng có thể trông thấy được hằng ngày.

“Đào này này sờ không mềm. Nhưng ăn vào mềm ngọt như mật ong, còn có tên là đào mật.” Lâm Hàn nhận lấy rồi hơi dùng chút sức, nửa vỏ quả đào tuột ra, không có tí thịt đào nào.

Sở Tu Viễn nhìn thịt đào hiện ánh nước: “Ta thử xem.”

“Cái này sao? Rữa cả rồi.”

Lâm Hàn nhìn quả đào trong tay, rất lấy làm buồn cười: “Nếu đã chín rồi thì tướng quân cứ hái ở trên cây đi.”

Sở Tu Viễn ngẩng đầu nhìn thấy rất nhiều trái đào, nhưng hắn không biết quả nào chín rồi, quả vừa rơi xuống đất bóp không hề mềm, nhớ tới quả đợt trước Lâm Hàn bảo Sở Mộc hái vừa trắng vừa đỏ, nên hắn bèn chọn kiểu ấy, rồi bắt chước Lâm Hàn khẽ tách vỏ đào ra, cứ thế bóc hết toàn bộ.

Đại tướng quân khó bề tin nổi: “Cái này…”

“Oa… nương… nương… nương…”

Sở Tu Viễn đau tim: “Nó lại làm sao thế?”

“Sở Mộc không có ở đây, Đại Bảo với Nhị Bảo không thể leo lên cây ăn đào nên bèn để nó ở dưới gốc cây giận dỗi khóc lóc.” Lâm Hàn vừa nói vừa đi về phía Đông.

Đại tướng quân vừa ăn vừa đi theo, như thể thằng bé gào khóc ấy không phải là con trai của hắn.

Đi qua sương phòng phía Đông, Lâm Hàn dừng bước, Sở đại tướng quân không ăn tiếp nữa, vì tiếng khóc không phải tới từ phòng bếp mà là ở đằng sau.

Lâm Hàn và Sở Tu Viễn không hẹn mà cùng quay người về phía Bắc, thằng bé có tí xíu dựa vào lòng nha hoàn gào khóc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-56.html.]

Lâm Hàn bước ba bước thành hai, đón lấy thằng bé: “Sao thế?”

“Không biết ạ.” Nha hoàn bị thằng bé khóc lóc làm cho đờ đẫn: “Tiểu công tử đòi cái này, ta bèn hái cho nó một trái, vì nghe phu nhân nói đây là rau nên có nói với tiểu công tử là không ăn được. Tiểu công tử đồng ý không ăn nên ta mới cho tiểu công tử. Nhưng tiểu công tử vừa cầm đến tay đã bỏ vào trong miệng, ta trông thấy vì vội vàng lấy ra, kết quả tiểu công tử lại òa khóc. Ta đưa lại cho tiểu công tử, tiểu công tử còn ném xuống đất. Phu nhân, không phải ta cố ý giành thứ này, mà là lo tiểu công tử ăn rồi sẽ đau bụng.”

Sở Tu Viễn liếc nhìn thằng bé vẫn đang quệt nước mắt: “Chiều thành quen.”

“Không hiểu chớ nói linh tinh.” Lâm Hàn trừng mắt nhìn hắn, để ý trái ớt chỉ thiên màu đỏ trong tay nha hoàn đã nát, nàng lau nước mắt cho thằng bé rồi nói với nha hoàn: “Không trách ngươi. Mau đi rót hai bát nước sôi đã nguội. Đại Bảo Bảo, há miệng ra, nương thổi cho con thì sẽ không cay nữa.”

Sở Tu Viễn hoảng hồn: “Cay?”

“Đại Bảo Bảo thích khóc cũng sẽ không khóc lóc vô cớ đâu.” Lâm Hàn thổi đầu lưỡi cho nó: “Còn đau không?”

Thằng bé đáng thương đáp: “Đau…”

“Cho nó cái này.” Sở Tu Viễn đưa quả đào mật đã gặm một nửa tới.

Lâm Hàn muốn giơ cẳng đá bay hắn.

“Nó đang khóc, chàng cho nó ăn cái này mà sặc thì phải làm sao?”

Cả cái thành Trường An đến một cái viện y ra hình ra dạng cũng chẳng có, đại phu chẩn bệnh đều ở trong tiệm thuốc.

Sở Tu Viễn nhìn quả đào rồi lại nhìn con trai: “Nó to xác thế này rồi còn có thể sặc được à?”

“Chàng to xác thế này rồi mà ăn cá cũng có thể hóc, thì sao nó không thể sặc?” Lâm Hàn hỏi.

Sở Tu Viễn cực kỳ ngượng ngùng: “… Tối qua ta ăn cá bị hóc là vì khi ấy mải nói chuyện với nàng.”

“Còn trách ta à?” Lâm Hàn trừng mắt lườm hắn.

Sở Tu Viễn vội vàng đáp: “Không trách, không trách.” Vì sợ rằng chậm một tí thôi, Lâm Hàn sẽ xách đao bổ hắn.

“Thế chàng còn ở đây làm gì?” Lâm Hàn hỏi.

Sở Tu Viễn ngờ nghệch: “Ta, ta không ở đây thì đi đâu?”

“Cha không cần lên triều sao?” Sở Dương nghe thấy tiếng khóc của Đại Bảo Bảo, bèn kéo Sở Ngọc đi ra thì trông thấy cha nó chẳng giúp ích được gì: “Sắp đến giờ Tỵ rồi, cha.”

Sở Tu Viễn nhìn mặt trời, sắc mặt đại biến: “Xong rồi!” Rồi sải bước chạy đến tiền viện.

Tiểu Sở Dương không khỏi thở dài.

“Con lại làm sao thế?” Lâm Hàn vội hỏi, dỗ đứa nhỏ chưa xong, đứa lớn cũng bị cay luôn rồi.

Tiểu Sở Dương ra vẻ như ông cụ non nhìn bóng lưng của cha nó bảo: “Còn chẳng phải là cha toàn biết gây rắc rối cho nương à. Thật chẳng rõ cha như thế thì dẫn binh kiểu gì.”

“Khụ!” Lâm Hàn hối hận vì lắm mồm, suýt chút nữa bị điệu bộ này của thằng bé làm cho sặc: “Cha con lơ mơ chuyện nhỏ thôi, chuyện lớn không hồ đồ đâu.” Dừng lại một thoáng: “Thật ra cũng không thể trách cha con, từ khi con ra đời đến giờ đã bảy năm, thì có năm năm hắn ở bên ngoài, nếu còn biết chăm sóc con cái thì các con nên lo lắng rồi.”

Tiểu Sở Ngọc tò mò hỏi: “Lo lắng điều gì ạ?”

Lâm Hàn nhận nước sôi để nguội rồi cho Đại Bảo Bảo uống mấy hớp: “Còn cay không?”

Đại Bảo Bảo tự ôm bát mặc sức uống.

Lâm Hàn: “Lo rằng bỗng dưng ngày nào đó chui ra mấy đệ đệ muội muội.”

Sở Dương và Sở Ngọc mù mờ.

“Cha con không đi đánh trận mà lập gia đình ở bên ngoài. Hiểu chưa?” Lâm Hàn hỏi.

“Phu nhân, chớ nói vớ vẩn!” Lâm Hàn giật nảy mình, quay đầu lại nhìn thì thấy hắn mặc áo quan màu đen: “Còn chưa đi à?”

“Sở Mộc đi rồi, thấy ta mãi không đi nên chắc sẽ xin nghỉ với bệ hạ giúp ta.” Sở Tu Viễn đáp.

Lâm Hàn: “Thế chàng còn thay y phục?”

“Không thay y phục bệ hạ sẽ tưởng ta bệnh, rồi thái y tới thấy ta không bệnh thì ấy chính là tội dối vua.” Sở Tu Viễn nói rồi ngừng lại một chốc: “Cho ta vài trái đào mật kia của nàng.”

Lâm Hàn gật đầu: “Chàng muốn ăn thì đi mà hái.”

“Nương nghe không hiểu rồi, cha muốn nói là hái mấy quả cho bệ hạ.” Tiểu Sơ Dương nhìn cha nó: “Con nói không sai chứ? Cha.”

Sở Tu Viễn bước đến vỗ lên trán nó một cái: “Chả trách Sở Mộc thấy con phiền.”
 
Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân
Chương 57



Trẻ con lớn hơn chút là hiểu được rất nhiều thứ.

“Nương!” Tiểu Sở Dương ôm trán kêu: “Cha đánh con.”

Lâm Hàn đau đầu nhức óc, phẩy tay với Sở Tu Viễn: “Chàng mau đi đi. Đợi đã, sau này những chuyện như này không cần hỏi ta.”

“Vậy nàng không trách ta ở sau lưng nàng…”

Lâm Hàn vội đáp: “Không trách.”

Trông thấy Đại Bảo Bảo uống hết sạch bát nước, tức khắc không cãi nhau với hắn nữa, nàng đưa chiếc bát cho nha hoàn bảo nàng ấy rót thêm một bát nữa: “Đại Bảo Bảo, lè lưỡi ra đề nương xem nào.”

Thằng bé há to miệng.

Lâm Hàn thấy không còn đỏ như trước nữa thì thở phào một hơi dài: “ Sau này muốn ăn cái gì thì phải tới hỏi nương trước, nương không cho ăn tức là không được ăn. Ăn rồi sẽ giống như hôm nay đấy, đã nhớ chưa?”

“Nhớ rồi ạ.” Thằng bé nói với tiếng khóc nấc.

Lâm Hàn thấy mắt nó đã khóc đỏ cả lên thì rất đau lòng: “Có buồn ngủ không? Ngủ một lát đi, nương đi nấu đồ ăn ngon cho con.”

Thằng bé ôm lấy cổ Lâm Hàn, tựa lên vai nàng, không nói buồn ngủ cũng không nói không buồn ngủ.

Lâm Hàn hỏi khẽ Sở Dương: “Đã ngủ chưa?”

Sở Dương lắc đầu.

Lâm Hàn bĩu môi đi về đằng Tây, chúng ta về phòng.

Hai thằng bé đi theo Lâm Hàn đến chính viện, nha hoàn bày ghế con ra, Lâm Hàn và mấy đứa trẻ ngồi dưới gốc cây đào, nha hoàn của Đại Bảo Bảo lại bưng một bát nước để nguội ra.

Miệng của thằng bé không còn quá cay nữa nên lần này chỉ uống một nửa. Lâm Hàn cũng không ép nó, đưa bát cho nha hoàn rồi sai Hồng Lăng lấy một chậu nước.

Lâm Hàn đích thân rửa mặt cho thằng bé, thằng bé thoải mái rồi bèn xuống khỏi lòng nương nó, đi về phía hai ca ca.

Bình thường Sở Dương và Sở Ngọc rất không thích dẫn nó chơi cùng, nhưng thấy mí mắt của Đại Bảo Bảo đỏ au thì hai ca ca đều đưa một tay ra, kéo Đại Bảo Bảo về sương phòng đằng Tây.

Lâm Hàn lại không dám về phòng, vì sợ Sở Bạch Bạch lại khóc, bèn chỉ vào chiếc ghế con bên cạnh ra hiệu Hồng Lăng ngồi xuống.

Hồng Lăng nghe lệnh ngồi xuống rồi hỏi: “Phu nhân có gì dặn dò ạ?”

Lâm Hàn: “Đi hái hết trái cây đã chín xuống, rồi bảo nhà bếp đem phơi khô ớt đỏ đã hái, chính là cái loại mà vừa nãy Bạch Bạch ăn, hái xong thì chuyển tới đây.”

“Kim Linh Tử kia cũng hái ạ?”

Lâm Hàn gật đầu.

“Dưa hấu thì sao ạ? Chúng ta đâu có biết quả nào chín quả nào chưa chín đâu.”

Lâm Hàn: “Dưa hấu thì không cần.”

Hồng Lăng vâng lệnh đi xuống sắp xếp.

Tầm khoảng hai nén hương, Hồng Lăng mới quay lại, cả đồng người theo đằng sau, cứ hai người xách một cái sọt.

Lâm Hàn đứng dậy đi tới, trông thấy một sọt đậu que, dưa chuột, quả cà, cà chua các loại. Ngay sát rau xanh là một sọt dưa chuột và dưa lưới. Trong sọt thứ ba toàn là bí đỏ.

“Đừng hái bí đỏ tiếp nữa.” Lâm Hàn nhìn bí đỏ rồi bảo.

Hồng Lăng lấy làm khó hiểu: “Tại sao ạ?”

“Bí đỏ già để lại mùa đông nấu cháo bí đỏ.” Lâm Hàn phát hiện bên cạnh bí đỏ là bí đao, chỉ có hai quả, nhưng mỗi quả đều dài như cánh tay của Lâm Hàn: “Đưa quả này tới nhà bếp.”

Gia đinh vác bí đao đi.

Lâm Hàn nhìn thấy nửa sọt đào, cực kỳ giống đào mật nhưng nàng biết không phải là đào mật, là loại đào lông trồng trong viện cho khách: “Cái này các ngươi chia nhau.” Nàng nói với Hồng Lăng.

Mọi người vội vàng cảm ơn.

Lâm Hàn mỉm cười, nàng nhìn thấy một sọt mướp và bầu nậm: “Bầu già để làm gáo, mướp già giữ lại làm đồ rửa bát, bầu và mướp non để xào ăn.”

Lão Hà và thê tử Trâu thị rất đỗi kinh ngạc: “Phu nhân cũng biết xơ mướp có thể rửa nồi sao?”

“Cái gì phu nhân cũng biết.” Hồng Lăng tiếp lời: “Sau này các ngươi thu cái tâm tư cỏn con lại, chớ có tưởng ai có thể giấu nổi phu nhân, chẳng qua phu nhân chả buồn so đo với các ngươi mà thôi.”

Trâu thị vội nói: “Lão nô không dám.”

Lần này Lâm Hàn bảo bọn họ tới không phải để quở mắng bọn họ, nàng chỉ vào nửa sọt Kim Linh Tử cuối cùng: “Đi hái những quả vàng non, không quá xanh, xem bên trong nếu chín rồi thì hái cả xuống.”

“Phu nhân, tối qua ta ăn bốn quả, cơm tối còn chưa ăn.” Hồng Lăng không kìm lòng nổi cất lời.

Lâm Hàn cười đáp: “Lần này không để các ngươi ăn đâu.”

Hồng Lăng nghe vậy thì lập tức dẫn người đi hái, chỉ lo chậm một tí nàng sẽ thay đổi ý định.

Lâm Hàn lắc đầu cười, phát hiện Hà An cũng ở đây: “Lấy một nửa dưa chuột và dưa lưới và rau đưa đến phòng bếp. Nửa còn lại để chung với Kim Linh Tử, ngươi đưa người kéo tới phố Đông bán.”

“Hả?” Hà An kinh ngạc kêu lên.

Lâm Hàn: “Ngươi không nghe nhầm đâu.”

“Phu nhân, đại tướng quân đã về rồi.” ẩn ý của Hà An là trong phủ không thiếu tiền.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-57.html.]

Lâm Hàn lại buồn cười, nàng có yêu tiền như thế sao: “Ngươi tưởng ta thiếu tiền sao?”

Hà An: “… Xin phu nhân chỉ rõ.”

“Những thứ như Kim Linh Tử dễ sống, dưa chuột và dưa lưới chín có nhiều hạt, người nhà nông đi mua dưa ăn xong thì sẽ giữ hạt lại, sang năm trồng hai hạt ở trong sân, một mùa hè có thể tiết kiệm cho gia đình một thạch lương thực.”

Lâm Hàn nói: “Đã hiểu chưa?”

Hà An gật đầu liên tục: “Nhưng mà…”

“Sao hôm nay con lắm lời thế?” Trâu thị không kìm lòng được trừng mắt với con trai.

Lâm Hàn giơ tay ra hiệu Trâu thị để hắn nói hết.

“Bán thế nào thì thích hợp ạ?” Hà An lo lắng: “Đắt thì dân chúng không mua nổi, rẻ rúng thì dân chúng không tranh được với quý nhân.”

Đây lại là một vấn đề.

Lâm Hàn suy nghĩ một phen: “Ra ngoài cổng thành mà bán, một văn tiền năm cân.”

“Năm cân?!” Mọi người kinh ngạc thốt lên.

Lâm Hàn giật b.ắ.n mình: “Nhiều hay là ít?”

“Phu nhân, năm cân còn chẳng đủ tiền khấu hao.” Hà An đáp.

Lâm Hàn ngẫm nghĩ: “Vậy thì hai cân.”

Nàng chỉ vào dưa chuột và dưa lưới: “Có thể bổ ra để bán. Nhất định phải nói cho bọn họ biết trồng thế nào.”

Tất cả mọi người đều không hiểu tại sao nàng lại làm như vậy.

Lâm Hàn thấy đầy sự khó hiểu trong mắt của từng người: “Tại sao ta lại phải bổ khoai môn ra cho các ngươi, giữ lại cho lợn không được hay sao?”

Mọi người lập tức hiểu ra, nhưng lại không dám tin, bởi vì bọn họ chưa từng thấy quý nhân nào thật tâm suy nghĩ cho người nghèo giống Lâm Hàn.

Lâm Hàn thấy cảnh này thì rất buồn cười, nàng còn chưa có cái giác ngộ “nghèo lo cho thân mình, giàu lo cho thiên hạ” mà, chẳng qua chỉ là mấy chuyện dễ như trở bàn tay thôi, một là có thể tẩy trắng cho Sở Tu Viễn, hai là sau này ba thằng con nhà bọn họ cũng dễ tìm vợ hơn.

“Bữa trước ta bảo các ngươi cất hạt dưa đi, đã cất đi chưa?” Lâm Hàn hỏi.

Mấy người Hồng Lăng gật đầu thưa.

“Phàm ai mua dưa đều tặng một hai hạt dưa.” Lâm Hàn nói.

Hồng Ngẫu ngập ngừng muốn nói gì đó.

Lâm Hàn chú ý đến: “Muốn nói gì?”

“Ta có thể giữ lại một ít cho người nhà ta không?” Hồng Ngẫu hỏi dò.

Lâm Hàn cau mày, sao nha đầu này vẫn còn nhớ nhung người nhà đã bán nàng ấy đi vậy.

Hồng Ngẫu vội vàng nói: “Phu nhân tha tội, ta…”

“Có tội gì chứ?” Lâm Hàn cắt ngang lời nàng ấy: “Hà An có nói với ta, lúc ngươi nhờ mua hộ khoai môn, có tìm hắn ứng ba tháng nguyệt ngân, cộng thêm tiền tích góp mấy năm nay gom lại đưa cho người nhà ngươi. Nhà ngươi cách Trường An ba mươi dặm, nói xa thì là xa, mà nói gần thì một ngày cũng có thể đi được một chuyến cả đi lẫn về, nhiều ngày trôi qua như vậy nhưng người nhà ngươi có từng tới thăm ngươi chưa?”

Miệng Hồng Ngẫu mấp máy, không biết nên nói gì.

“Ta và tướng quân không cho các ngươi qua lại với người ngoài, nhưng ngươi ở trong phủ đã ba bốn năm rồi, cha nương ngươi đường xá xa xôi tìm tới, ta và tướng quân còn có thể không cho ngươi gặp mặt một lần sao?” Lâm Hàn nhìn nàng ấy hỏi: “Cung nữ trong cung cứ nửa năm còn có thể gặp người nhà một lần, dù cho quy định trong phủ nghiêm ngặt đi chăng nữa thì chẳng lẽ còn có thể nghiêm hơn trong cung sao?”

Mọi người nghe lời này không khỏi nhìn Hồng Ngẫu.

“Còn giữ lại không?” Lâm Hàn hỏi.

Hồng Ngẫu do dự không quyết.

Lâm Hàn cau mày, không đợi nàng ấy cất lời: “Muốn giữ lại thì cứ giữ đi.”

Rồi nàng nhìn mọi người: “Các ngươi cũng thế, những chuyện còn lại giao cho Hà An. Hà An, chuyển những thứ này lên xe đi.” Nàng nhìn trái cây, dưa quả đủ màu bảo.

Hà An chuyển đồ đi, mọi người tản ra đi làm việc của từng người.

Bên cạnh Lâm Hàn chỉ còn lại một mình Hồng Lăng vừa mới quay về.

Hồng Lăng nhỏ giọng hỏi: “Phu nhân, có phải người biết điều gì không?”

“Điều gì?” Lâm Hàn không hiểu.

Hồng Lăng: “Người nhà của Hồng Ngẫu không trông mong được gì.”

“Tên của các ngươi là lão phu nhân đặt ư?” Lâm Hàn không đáp lời mà hỏi ngược lại.

Hồng Lăng không biết tại sao nàng lại hỏi như thế, nhưng vẫn trả lời thành thật: “Người có điều không biết, con gái trong làng đều không có cái tên hẳn hoi. Có mấy gia đình đặt cho con gái cái tên hay, hàng xóm xung quanh vừa nghe đã cười cợt, tên ngươi thật là hay, sau này phải như thế này như thế kia, nếu không thì sẽ có lỗi với cái tên của ngươi.”

“Ta, Hồng Ngẫu với Lục Hà và mấy người từ thôn quê tới đều không có cái tên đàng hoàng. Lúc mới đến phủ, lão phu nhân gọi Nhị Nha, chưa đến mười người thì cũng phải tám người cùng trả lời. Lão phu nhân bèn đổi tên cho bọn ta.”

“Mới nãy ngươi nói có cực kỳ ít gia đình đặt tên cho con gái có phải không?” Lâm Hàn nói.

Hồng Lăng: “Dạ đúng.”

“Các ngươi ở cạnh phụ mẫu, bọn họ đều có thể tùy tiện đặt tên cho các ngươi là Đại Nha, Nhị Nha, chia cách nhiều năm, ngươi cảm thấy bọn họ còn có mấy phần tình cảm thật lòng đối với các ngươi?” Lâm Hàn lại hỏi.

Hồng Lăng định nói, cha nương nàng ấy thì khác. Không ngờ lời đến bên miệng lại chẳng thốt ra được chữ nào, vì bỗng nhiên nàng ấy nhớ ra, kể từ ghi nàng ấy biết nhớ thì chưa từng được mặt y phục mới.
 
Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân
Chương 58



Bộ y phục mới đầu tiên là khi đến phủ tướng quân, là Sở lão phu nhân cho may, giống với bộ màu xanh sẫm nâu nhạt nàng ấy mặc trên người hôm nay.

“Có phải cảm thấy phu nhân như ta đang chia rẽ tình cảm giữa ngươi và người nhà không?” Lâm Hàn lại hỏi.

Hồng Lăng liên tục lắc đầu, mới đầu có lẽ không thể hiểu được, nhưng giờ đây nàng ấy đã thấu tỏ rồi, lời nói mới nãy của vị đương gia chủ mẫu này của bọn họ là đang ám chỉ những nha hoàn như bọn họ đừng cái gì cũng đưa cho mấy bậc cha nương không đáng tin, mà nên giữ lại ít tiền bên mình.

Thế nhưng rõ ràng nàng gai mắt những gia đình bán con trai con gái mà vẫn chia khoai môn cho bọn họ, cho phép bọn họ gửi về, có lẽ là vì không muốn lại nhìn thấy những nha đầu, tiểu tử như bọn họ bị bán đi.

Hồng Lăng nghĩ thông suốt những điều này, vành mắt nàng ấy đỏ lên: “Phu nhân, ta sẽ hầu hạ người cả đời.”

“Toàn là mấy lời linh tinh thôi. Hầu hạ ta cả đời, thế ngươi không lấy chồng sao?” Lâm Hàn cười hỏi.

Hồng Lăng ra sức gật đầu: “Gả cho người ta cũng chỉ là đổi chỗ hầu hạ người khác. Ở trong phủ hầu hạ người và tướng quân, còn gả đi tức là hầu hạ cả gia đình từ lớn đến bé”

“Ngươi không muốn có gia đình nhỏ của riêng mình, sinh một đôi hài tử đáng yêu sao?” Lâm Hàn thấy đến cả lời “đổi chỗ hầu hạ người khác” nàng ấy cũng thốt ra, bèn biết nàng ấy rất nghiêm túc.

Hồng Lắng: “Ta cũng là do nương sinh cha dưỡng, nhưng sau cùng chẳng phải vẫn bị bán vào phủ đó ư. May mà lão phu nhân, người và đại tướng quân đều là người có lòng lương thiện. Nếu như gặp phải kiểu người nhẫn tâm như cha người, hách dịch ngạo mạn như muội muội người, thì ta đã biến thành một vốc đất vàng từ lâu rồi.”

Lâm Hàn lắc đầu cười, thấy nàng ấy lại vội mở lời, bèn giơ tay lên: “Cả cuộc đời của con người dài như thế, hôm nay nghĩ thế này, ngày mai nghĩ thế kia. Chưa nói đến ngươi nhỏ hơn ta năm tuổi, dù lớn hơn ta năm tuổi thì cũng chưa trải qua nhiều chuyện như ta. Khế ước ngươi đã ký với phủ còn sáu năm nữa, sáu năm sau ngẫm lại những điều này cũng chưa muộn.”

Hồng Lăng suy nghĩ cẩn thận lại, đúng vậy. Ngày sau hãy còn dài như thế, hà tất phải nói nhiều như thế, dùng hành động thực tế chứng minh chẳng phải tốt hơn sao.

“Phu nhân, có chuyện ta vẫn luôn rất tò mò.” Ngày xưa Hồng Lăng không dám hỏi, bây giờ phát hiện phu nhân là một người cực kỳ tốt nên cũng to gan lớn mật hỏi ra: “Hình như kể từ khi người tới phủ vẫn chưa từng tới nguyệt sự, ta không nhớ nhầm chứ?”

Lâm Hàn vốn cứ tưởng hai tháng trước bọn họ sẽ hỏi, thật không ngờ nàng ấy có thể nhịn đến bây giờ.

“Ngày trước từng có, nhưng từ khi ta luyện công thì càng ngày càng ít, mấy năm gần đây thì ngừng luôn.” Kỳ thực dị năng lôi hệ một khi hồi phục là không còn nữa.

Hồng Lăng nghe thấy hai chữ “ngừng luôn” thì không hề ngạc nhiên, điều khiến nàng ấy ngạc nhiên là vì võ công: “Vậy sau này người phải làm sao?”

Nàng ấy nhìn ngó xung quanh, thấy không có ai bèn đè giọng nói: “Hà thẩm nói nữ nhân không có cái kia thì không cách nào sinh con được.”

“Không thể sinh thì không sinh.” Lâm Hàn khá thích trẻ con, đối với chuyện có sinh hay không nàng thấy sao cũng được: “Chẳng phải có ba đứa rồi đó ư.” Nàng dẩu môi về phía sương phòng đằng Tây.

Hồng Lăng: “Chung quy vẫn không phải do người sinh ra.”

“Ngươi là một tiểu nha đầu đó.” Lâm Hàn thấy vẻ mặt không tán đồng của nàng ấy bèn bảo: “Ngươi là do cha nương ngươi thân sinh ra, thế muội muội ruột của ca ca ngươi thì như nào?”

“Phu quân của ta là đại tướng quân, tôi tớ trong phủ tướng quân thành đàn, đừng nói có ba đứa con, kể cả không có đứa nào thì khi bọn ta già rồi, các ngươi cũng phải bưng cơm đến miệng bọn ta thôi.” Lâm Hàn lại nhìn về phía sương phòng đằng Tây: “Ba đứa nó đều không nhớ nương ruột, hơn nữa nương ruột đều c.h.ế.t cả rồi, lớn lên theo ta nên ngày sau không hiếu thuận cũng chả trách được người khác, mà phải trách ta không dạy dỗ cẩn thận.” Ngừng lại rồi nàng nói: “Dạy không tốt ba đứa nó thì đứa ta tự sinh có thể dạy tốt ư?”

Hồng Lăng lại không thể đáp trả lần nữa.

“Biết tại sao ta biết rõ thê tử của đại tướng quân c.h.ế.t rồi còn gả đến không?”

Hồng Lăng thành thật lắc đầu.

“Gả cho hắn không cần phải hầu hạ cha nương chồng, không cần lấy lòng tỷ muội bên chồng, không lo ăn uống. Gả cho người chưa từng lấy vợ chưa từng nạp thiếp, cũng không thể bảo đảm rằng cả đời phu quân sẽ không nạp thiếp. Hơn nữa, gia đình giàu có không có quý thiếp thì cũng có thông phòng. Nếu đến cả thông phòng cũng không có thì gia đình đó phải nghèo đến mức không thuê nổi một người giặt giũ nấu cơm. Ta dốc sức cùng với người đàn ông như thế, kiếm được tiền rồi giàu có cũng không thể bảo đảm rằng hắn không vứt bỏ người vợ tào khang là ta đây.” Từ rất lâu trước đây Lâm Hàn cho rằng con người không thể thực dụng như vậy được, nhưng khi trải qua mạt thế rồi, những năm ở huyện Phụng Tường suýt chút nữa nàng bị ép thành điên dại, nên nàng thôi không còn cái suy nghĩ tự mình phấn đấu nữa.

Nếu như không gả đến phủ tướng quân thì nàng cũng tìm một nơi sống qua những tháng ngày “hái cúc dưới rào Đông, thư thái ngắm núi Nam.”. Bảo nàng phấn đầu cố gắng thì nàng thà quay về thời mạt thế.

Hồng Lăng: “… Suy nghĩ của phu nhân thật đặc biệt.”

“Thế nên ta là ta, không phải ngươi.” Lâm Hàn cười đáp.

“Trải nghiệm của mỗi người khác nhau, lời này mà để đại tướng quân nghe được thì hẳn hắn sẽ đi tìm thái y tới khám cho ta xem có phải ta bị sốt tới lẩm cẩm rồi không.” Khựng lại một lát nàng bảo: “Ngươi yên tâm, ta sẽ không yêu cầu ngươi phải giống ta.”

Hồng Lăng không khỏi cười đáp: “Ta biết phu nhân không thích quản những chuyện này. Thật ra ta khá ngưỡng mộ phu nhân.”

“Gả cho đại tướng quân à?” Lâm Hàn tiếp lời.

Hồng Lăng sợ tới độ lắc đầu, xua tay: “Không phải, không phải, là ngưỡng mộ người không cần phải chịu khổ.” Nàng ấy nhìn ngó xung quanh, thấy không có ai bèn nhỏ tiếng nói: “Nguyệt sự đó. Mỗi lần cái thứ này đến, ta đều muốn đi c.h.ế.t luôn, hoặc là biến thành nam nhân.”

“Đối với nữ nhân mà nói thì chút đỉnh này còn đáng ngưỡng mộ hơn gả cho đại tướng quân.” Lâm Hàn cười nói.

Hồng Lăng thấy lại quanh đi quẩn lại trên người Sở Tu Viễn thì bất an vô cùng: “Người nghỉ ngơi đi, ta tới Sương phòng phía Tây trông nom mấy vị tiểu công tử.” Không đợi Lâm Hàn mở miệng đã chạy về phía Tây.

Lâm Hàn thấy nàng ấy bị dọa thành như thế thì lắc đầu cười nói: “Lục Hà.”

Lục Hà từ trong sương phòng phía Tây chạy ra: “Phu nhân có gì dặn dò ạ?”

“Đi nói với nhà bếp rằng trưa làm bánh bí đỏ, gà nướng với cà, mướp xào trứng, nộm dưa chuột, những món khác thì cứ nấu tùy ý.” Lâm Hàn nói, “Phải rồi, đừng quên chưng bát trứng hấp.”

“Nương, con không muốn ăn trứng hấp.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-58.html.]

Giọng Sở Dương từ trong sương phòng phía Tây truyền ra.

Lâm Hàn khó hiểu: “Ăn ngán rồi à? Mấ ngày nay không ăn mà.”

“Con muốn ăn quẩy.”

“Nương, con cũng muốn ăn quẩy.”

Lục Hà không khỏi nhìn về phía Lâm Hàn, làm sao đây? Phu nhân, hai vị công tử đều không muốn ăn.

Lâm Hàn xoa ấn đường, nàng rất hối hận vì mấy ngày trước trời mưa nên rảnh rỗi bèn bảo đầu bếp thử làm quẩy, mà thật sự được bọn họ làm thành.

“Muốn ăn quẩy thì phải nhồi bột trước nửa ngày, không kịp nữa rồi.” Lâm Hàn cao giọng đáp: “Không ăn trứng hấp thì sau này sẽ không cao được như cha con đâu, chớ có trách người làm nương như ta khắt khe với con.”

Tiểu Sở Dương chạy từ trong phòng ra: “Ăn trứng gà hấp có thể cao to ư?”

“Không cao thì cũng có thể trở nên rất khỏe mạnh, sẽ không giống đụng cái là héo úa như đóa hoa.” Lâm Hàn đáp.

Tiểu Sở Ngọc đi ra theo: “Con muốn ăn trứng gà hấp.”

Lâm Hàn nháy mắt ra hiệu với Lục Hà, Lục Hà tức khắc chạy về phía nhà bếp.

“Trong phòng có nóng không? Ta sai người tới nhà cũ lấy ít đá đến.” Lâm Hàn nói.

Hai thằng bé cùng lắc đầu: “Có đá vẫn không mát như trong sân.”

Sản nghiệp nhà Sở Tu Viễn lớn, bất kể là đằng trước hay đằng sau đều giống như một công viên nhỏ, bốn bề ngoài hoàng cung ra thì không có vật cản nào, một khi nổi gió thì quả thực trong sân còn mát hơn trong nhà.

“Đại Bảo Bảo nhà chúng ta đâu?” Lâm Hàn hỏi.

Sở Dương chỉ vào bên trong: “Đang chơi đồ chơi của con. Đại Bảo Bảo, nương gọi đệ này.”

“Nương, con đang chơi.” Đáp một cách rất đường hoàng.

Lâm Hàn bị con trẻ làm cho tức cười: “Có ăn dưa không? Nương bổ dưa cho con.”

“Không ăn ạ.”

Lâm Hàn sai Tử Diệp rửa mấy quả dưa bỏ vào trong giếng, để lại cho Sở Tu Viễn về ăn.

Thằng bé chạy từ trong phòng ra: “Không ăn thì ra làm gì?”

“Nương, con muốn đi tiểu.” thằng bé chạy thẳng về phía Lâm Hàn.

Lâm Hàn vội đứng dậy đón, rồi mau chóng c** q**n của thằng bé xuống đưa cho Hồng Lăng đi ra cùng nó.

Ngày trước mấy thằng bé đều mặc quần thủng đáy, Lâm Hàn sợ có côn trùng chui vào trong quần của chúng nó, lại sợ bị cảm lạnh nên trời vừa ấm là nàng sai nha hoàn khâu quần thủng đáy của chúng nó lại.

Mới đầu, ngày nào Đại Bảo Bảo cũng tè ra quần, mấy hôm nay thì đỡ hơn, nhưng cũng phải c** q**n ra kịp thời cho nó, nếu không thì thằng bé vừa ngồi xổm xuống lại tè ra.

“Thật phiền phức! Sở Dương không kìm lòng được thốt lên.

Lâm Hàn định hỏi phiền phức gì, xuôi theo ánh mắt của thằng bé thì nhìn thấy Đại Bảo Bảo: “Lúc con còn nhỏ cũng giống như nó thôi.”

“Lúc con còn nhỏ còn lâu mới yếu đuối như nó, cả ngày chỉ hận không khóc tám trăm lần.” Sở Dương nói xong còn dẩu môi chê bai: “Thật chẳng giống đệ đệ ta gì.”

Không hiểu sao Lâm Hàn cảm thấy lời này hơi quen, nghĩ kỹ lại thì đây chẳng phải là lời bên miệng Sở Mộc hay nói, dùng để chê trách Sở Dương đấy sao?

“Đệ đệ…”

“Phu nhân, phu nhân, không hay rồi!”

Lâm Hàn nuốt lại lời nói, nhìn theo âm thanh, là người gác cổng rảo bước chạy đến, điệu bộ như gặp phải đại địch: “Lần này lại là ai?”

“Người trong cung đến ạ!”

Lâm Hàn: “Trong cung?” ngay lập tức thở phào: “Còn tưởng ngươi bảo nương ta lại ngồi khóc ở cổng. Người trong cung đến thì hấp tấp cái gì, bệ hạ đâu có ở đây. Ta còn chưa bái đường với tướng quân, Thái hậu và Hoàng hậu cứ nóng lòng muốn gặp ta cũng không dám vượt qua bệ hạ mà gọi ta vào cung.”

Nàng ngừng lại một thoáng, khựng lại một hơi hỏi: “Ai?”

“Không quen biết ạ.”

Lâm Hàn ngẫm nghĩ: “Ta tới thư phòng, bảo hắn vào.”
 
Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân
Chương 59



Sở Dương và Sở Ngọc vội vàng đi theo, kẻo kẻ khác bắt nạt nương chúng nó.

Lâm Hàn nghe thấy tiếng bước chân bèn quay đầu lại nhìn, biểu cảm của hai thằng bé đứa nào đứa nấy nghiêm trang, vừa buồn cười vừa có hơi cảm động: “Đừng lo, các con quên rồi sao, đến cha các con còn không đánh lại ta.”

Hai huynh đệ chợt dừng lại.

“Nhớ ra rồi hả?”

Sở Dương quay người chạy.

“Đi làm gì đấy?” Lâm Hàn vội hỏi.

Thằng bé chỉ vào thư phòng bên Tây: “Trong ấy có một thanh kiếm, con đi lấy cho nương.”

“Hôm nay là Xích Tiêu, Thuần Quân đang làm nhiệm vụ rồi.” Lâm Hàn nói.

Tiểu Sở Dương lại quay người chạy lại.

Lâm Hàn thấy nó đổ mồ hôi đầu trán, bèn cúi người xuống lau cho nó: “Ở nhà chúng ta không cần lo. Đừng nói người trong cung, ngay cả bản thân Thái hậu cũng không làm hại được ta.” Rồi nàng đứng dậy, mối tay dắt một đứa: “Đi thôi.”

“Nương, nương!” một lớn hai nhỏ dừng lại cùng chau mày, cùng cất lời: “Lại làm sao nữa?”

Thẳng bé vươn tay ra đòi bế. Sở Dương ôm cánh tay của Lâm Hàn: “Không bế đệ đấy.”

“Nương đâu phải chỉ của mình đệ.” Sở Ngọc ôm nốt cánh tay còn lại của Lâm Hàn: “Đừng có mà bám nương cả ngày.”

Đại Bảo Bảo bĩu môi.

Hai đứa Sở Dương và Sở Ngọc cùng thở dài, không hẹn mà cùng buông Lâm Hàn ra.

Lâm Hàn đón lấy thằng bé rồi nhìn hai đứa kia: “Các con cũng khóc đi.”

“Bọn con cũng muốn thế, nhưng không khóc được.” vẻ mặt Sở Dương cay đắng nói: “Nào có giống nước như nó được.” rồi chỉ vào thằng nhóc đang được lợi nói: “Nương, chúng ta tặng nó cho người ta đi.”

Thằng bé vội vàng bám chặt cổ Lâm Hàn: “Đừng!”

“Tặng cho ai?” Lâm Hàn ôm thằng bé vừa đi về phía trước vừa hỏi.

Sở nhị công tử nghiêm túc suy nghĩ: “Thái tử nói không có ai chơi cùng với nó, chúng ta tặng nó cho bệ hạ đi.”

“Đừng!” Thằng bé to giọng kêu lên.

Lâm Hàn vội vỗ lưng nó: “Không tặng, không tặng, ca ca cố tình dọa con thôi.” Rồi nháy mắt ra hiệu với hai thằng bé, đừng nói nữa, nói nữa nó lại khóc thì ta cũng không dỗ được.

Hai thằng bé cũng biết đệ đệ của chúng nó mà khóc thì chỉ hận trời không sập xuống, nên thấy vậy cũng không dám lắm mồm nữa.

Nhưng tiểu Sở Dương vẫn không kìm lòng được, thở dài một tiếng: “Qủa đúng là kiếp trước ta nợ nó rồi.”

Lâm Hàn loạng choạng một phen, suýt chút nữa đã quẳng đứa bé trong lòng đi: “Chớ có học điệu nói chuyện của cha con.”

“Người cha nói chính là Đại Bảo Bảo.” Sở Dương nhắc nàng.

Lâm Hàn còn đang định nói gì đó nhưng thấy người trong cung cùng vào với người gác cổng, bèn vội vàng rảo bước tới đón: “Đại tướng quân còn chưa về.”

“Ti chức biết, đại tướng quân vẫn còn đang ở trong cung.”

Lâm Hàn nghe giọng gã the thé, tuy ăn vận phục sức của Lang quan, nhưng nàng cũng biết gã là thái giám: “Không biết bệ hạ có gì dặn dò?”

“Là thế này, bên vườn Phù Dung đã làm được rất nhiều giấy, có thể viết chữ, nhưng tán mực cực kỳ ghê gớm, không cách nào dùng để viết văn chương được, lại chẳng có tác dụng nào khác, nên bệ hạ hỏi khi trước ngài xử lý như thế nào. Đại tướng quân nói làm giấy vệ sinh, bệ hạ bèn sai ty chức đưa cho ngài một ít.”

Lâm Hàn cười đáp: “Làm phiền Trung lang rồi. Ta nghe đại tướng quân nói bên vườn Phù Dung phải làm lại lần nữa, còn chưa làm xong ư?”

“Còn phải mất hơn nửa tháng nữa.”

Lâm Hàn gật đầu tỏ ý đã biết, nháy mắt ra hiệu với Hồng Lăng, Hồng Lăng nhanh chóng chạy vào phòng bếp lấy hai quả dưa chuột mỏng dài, rồi vội đuổi theo trước khi đối phương lên xe, dọa cho Lang quan kia suýt chút nữa ngã từ trên xe xuống: “Không được, không được.”

“Phu nhân cho ngươi, cứ cầm lấy đi.” Hồng Lăng cười nói: “Nếu ngươi lo lắng thì có thể hỏi bệ hạ.”

Lang quan đến Tuyên Thất thì trình hai quả dưa chuột nhận được lên.

Sở Mộc chở nửa xe đến, nên Hoàng đế Thương Diệu không thiếu thứ này nhất, vừa liếc một cái đã xua tay cho gã lui, đợi gã rời đi, Thương Diệu mới hỏi Sở Tu Viễn: “Rốt cuộc Lâm thị trồng bao nhiêu? Nửa tháng rồi mà vẫn chưa ăn hết.”

“Nàng nói mùa dưa dài một tháng.” Sở Tu Viễn nhớ lại lời nghe được từ chỗ Lâm Hàn một phen: “Lúc nở hoa thì sai tôi tớ trong nhà rắc ít phân…”

Thương Diệu: “Gì cơ?”

“Chỉ là phân lợn phơi khô thôi, Lâm thị nói thứ ấy bón đất.” Sở Tu Viễn nói: “Lúc thần ở quê cũ cũng từng nghe người ta nói như thế, nhưng cực kỳ ít dùng, thế nên cũng không biết là thật hay giả.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-59.html.]

Thương Diệu như có điều lăn tăn: “Lâm thị nói như thế nào?”

“Nàng ấy nói đó là loại phân bón cực kỳ tốt. Mấy ngày trước còn phải dùng nước tiểu của mấy đứa trẻ thay nước để tưới rau, thần lo sau ấy sẽ có mùi hôi thối nồng nặc nên ngăn cản không cho tưới.” Sở Tu Viễn nghĩ đến điểm này thì đau đầu, thật chẳng biết một tiểu thư khuê các như nàng sao lại biết nhiều phương pháp như thế.

Thương Diệu nhìn biểu cảm của hắn liền biết chuyện hắn nói là thật: “Lâm thị kia coi phủ tướng quân là hậu hoa viên của nhà nàng ấy à?”

“Cái này, này thì không đâu.”

Thương Diệu: “Không phải thì ngươi nói lắp cái gì?” rồi liếc nhìn hắn: “Ngươi nói nàng ấy gây giống nhưng ở đây trời lạnh sớm, chưa đợi được đến khi lúa nước lớn thì đã bị c.h.ế.t cóng rồi.”

Sở Tu Viễn ngẫm nghĩ, lúa nước có thể mọc lên nhưng khó mà trổ bông: “Đầu xuân năm sau?”

“Không, để Lâm thị viết kế hoạch ra, trẫm sẽ sai người đưa tới Giang Nam.” Thương Diệu nhìn Sở Tu Viễn rồi nói: “Nói với nàng ấy rằng, lần này mà thành thì trẫm sẽ có thưởng lớn.”

Sở Tu Viễn vội vàng cảm ơn thay Lâm Hàn, Bỗng dưng hắn nhớ đến một chuyện: “Bệ hạ, thần nghe Khương Thuần Quân nói, người đồng ý với Lâm thị rằng một khi làm ra giấy…”

Thương Diệu giơ tay lên: “Còn thứ trồng đằng sau nhà ngươi.”

Sở Tu Viễn thấy y không quên thì yên tâm: “Thần quay về sẽ hỏi Lâm thị xem mấy tháng có thể thu hoạch.” Sau đó cầm công văn cáo lui.

Thế nhưng Sở Tu Viễn quay về không hề nhắc gì đến chuyện này, mà đợi khi Thiếu phủ đưa giá y đến, lúc Lâm Hàn đang rất vui mới vờ vịt vô ý nhắc đến một câu.

Lâm Hàn nghe Hồng Lăng nói hoa văn màu vàng trên hỉ bào đều là chỉ vàng, cả hai kiếp, kiếp trước lẫn kiếp này nàng chưa từng mặc y phục hoa lệ như thế bao giờ, nàng phất tay bảo: “Chiều ta sẽ viết.”

Xế chiều, Lâm Hàn trốn ở trong thư phòng, lật “kỹ thuật chăm sóc lúa nước” ra, chọn ra những ý chính rồi dùng giọng điệu của nàng chép lại.

Sáng ngày hôm sau, Sở Tu Viễn trình thẻ tre lên cho Thương Diệu, Hoàng đế thấy có đôi chỗ rất mơ hồ, nhưng cũng không nghi ngờ lời nói trước đó của Lâm Hàn… đã qua quá lâu nên có đôi chỗ đã quên mất. Nhưng cuộn thẻ tre này lại nhắc nhở Hoàng đế một chuyện, Lâm Hàn từng nghe nói ươm giống gieo mầm, vậy thì liệu đã từng nghe đến nâng cao sản lượng lúa mì như thế nào hay chưa.

Sở Tu Viễn cảm thấy Hoàng đế làm khó người ta, nhưng Thương Diệu lại nói thẳng rằng Lâm Hàn không biết cũng sẽ không trách nàng, Sở Tu Viễn đành phải đồng ý chuyện này, về đến phủ thì hỏi Lâm Hàn.

Lâm Hàn chẳng nghĩ ngợi gì đã đáp: “Còn có thể làm sao được nữa, cày sâu cuốc bẫm thôi.”

Sở Tu Viễn thấy nàng nói dứt khoát như thế thì tức khắc hối hận chuyện trước đó ở Tuyên Thất lưỡng lự vì nàng… trên đời này không có nàng thì không ai biết.

“Phu nhân, dẫn binh đánh trận ta còn có thể, chứ xuống đất làm nông ta đã gần hai mươi năm chưa làm rồi.” Sở Tu Viễn hạ thấp thái độ xuống, thậm chí giọng điệu còn có hơi xu nịnh: “Phu nhân có thể nói cặn kẽ lại một lần không?”

Trước mạt thế ở kiếp trước Lâm Hàn từng đọc sách, sau mạt thế nàng sống ở gần nông trang, thế nên dù nàng chưa từng xuống ruộng cũng biết trồng hoa màu xuống thế nào.

“Cày, bừa, gieo mầm.” Lâm Hàn đáp ngay không cần suy nghĩ.

Sở Tu Viễn há mồm cứng lưỡng: “Đơn giản như, như thế?”

“Đúng vậy. Không đúng, không đúng, trước khi cày phải rắc phân bón. Đúng, phải bón phân.”

Sở Tu Viễn: “Cái này với hiện giờ có, có gì khác nhau?”

“Tướng quân, vẫn có sự khác biệt đó.” Hồng Lăng nói một cách yếu ớt.

Sở Tu Viễn quay ra nhìn nàng ấy: “Ngươi biết?”

“Không biết ạ. Nhưng cái phu nhân đang nói là gieo mầm.” Hồng Lăng nhắc nhở hắn.

Lâm Hàn gật đầu, cái nàng nói là gieo mầm chứ không phải nói gieo mầm như thế nào.

Sở Tu Viễn bỗng nhiên tỉnh ngộ, nhà hắn khi trước trồng hạt xuống đất, mấy hôm trước chính hắn còn từng nói: “Gieo mầm dùng xe gieo trồng?”

Lâm Hàn nhớ lại xem xe gieo trồng là cái thứ đồ gì, rồi đáp: “Đúng rồi. Tướng quân nói ngày xưa nhà chàng trồng hạt, là không có tiền mua xe gieo trồng à?”

“Không phải, là không có tiền mua trâu.” Sở Tu Viễn nói, Hồng Lăng cũng gật đầu theo.

Lâm Hàn lập tức nghĩ đến hiện giờ trâu ngang với người, g.i.ế.c c.h.ế.t trâu cày là tội chết. Có thể tưởng tượng ra được là trâu cày quan trọng nhiều thế nào.

“Ta không biết nuôi trâu.” Lâm Hàn ăn ngay nói thực.

Sở Tu Viễn: “Nuôi trâu?”

“Chàng hỏi ta nâng cao sản lượng lúa mì như thế nào, ta nói cày sâu quốc bẫm, nhưng ở trên phương diện này không thể thiếu trâu được. Không có trâu thì mọi thứ đều là nói suông thôi.” Lâm Hàn đáp.

Sở Tu Viễn ngẫm nghĩ, lời nàng nói rất có lý: “Ta sẽ trả lời bệ hạ như thế.”

“Bệ hạ sẽ không bắt ta nuôi trâu đấy chứ?” hình như trong không gian của nàng không có kỹ thuật chăn trâu.

Sở Tu Viễn cười đáp: “Không đâu.”

Sáng ngày hôm sau, Sở Tu Viễn đến Tuyên Thất thuật lại đại khái lời Lâm Hàn nói qua một lần.

Hoàng đế Thương Diệu cũng nhận thức ra “phải có bột mới gột nên hồ”, không khỏi thở dài một hơi: “Là do trẫm không nghĩ đến.”

“Bệ hạ, vi thần có câu không biết có nên nói ra hay không.” Qua vụ mùa hạ, lương thực vào kho, Đại Ty Nông tới trước bẩm báo sự vụ vẫn còn chưa đi, nói xong thì cẩn thận nhìn đế vương, lo lắng sẽ khiến đế vương với tâm trạng không tốt không vui.
 
Back
Top