Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Sống Lại Một Đời Thay Đổi Vận Mệnh

Sống Lại Một Đời Thay Đổi Vận Mệnh
Chương 70: Chương 70



Ba ngày sau đến Linh Châu, Linh Châu là vùng đất dựa núi gần sông, địa linh nhân kiệt, Cù Cẩm mở cửa sổ xe ra, bên đường liễu rủ xanh xanh, cầu vòm uốn cong, cảnh đẹp ý vui khiến người ta tâm thanh khí sảng.

"Nàng có thích nơi này không?" Tiêu Trình hỏi.

"Ừm, thích, nơi này đẹp quá! Huynh thường xuyên đến sao?" "Đến vài lần rồi." Tiêu Trình thản nhiên nói.

Không bao lâu, xe ngựa dừng trước một tòa phủ đệ, chỉ nhìn từ bên ngoài, đã biết gia đình này không thể dùng hai chữ giàu có đơn giản để hình dung.

Xa hoa, khí phái, hoa lệ, có thể so với hoàng cung, thậm chí hoàng cung đều có chỗ không bằng, Cù Cẩm có chút kinh ngạc liếc nhìn Tiêu Trình.

Ánh mắt Tiêu Trình nhàn nhạt, nắm lấy bàn tay nhỏ mềm mại của nàng, nói: "Vào đi!"

"Đây là nhà ngoại tổ phụ huynh sao?" Cù Cẩm hỏi.

Tiêu Trình đang định lên tiếng, một lão giả từ trong cửa lớn bằng đồng chạy ra, lão giả kia nhìn qua khoảng sáu mươi tuổi, tóc mai hai bên bạc trắng, mặt mũi nhăn nheo, mọi người đều gọi là Tường thúc, giọng nói của ông ta trầm ổn: "Công tử, ngài đã trở về."

Tiêu Trình nhàn nhạt gật đầu.

Ánh mắt Tường thúc nhìn về phía hai người nắm tay nhau, sau đó lại nhìn về phía Cù Cẩm.

Nữ tử mặc một chiếc áo choàng hoa văn màu đỏ thắm, lộ ra chiếc váy trắng ngà bên trong.

Là một nữ tử có khung xương cực kỳ nhỏ nhắn, dung mạo xinh đẹp, tinh xảo không tưởng, ngược lại còn xinh đẹp hơn công tử nhà ông ta ba phần.

"Vị này nhất định là phu nhân."

Cù Cẩm mỉm cười chào hỏi, đoàn người đi vào trong.

Cù Cẩm nhìn thấy nơi nào cũng kinh ngạc, bởi vì nơi nào cũng toát ra sự giàu có và xa hoa, nhà ngoại tổ phụ huynh ấy thì ra giàu có như vậy.

Tiêu Trình nhìn dáng vẻ mới lạ trên mặt nàng, nói: "Ngoại tổ phụ ta từ nhỏ đã buôn bán, đến năm ba mươi tuổi, đã trở thành người giàu nhất thiên hạ, sản nghiệp trải rộng khắp nơi, nhưng ngoại tổ phụ là người Linh Châu, nên đã xây một tòa phủ đệ ở Linh Châu này."

"Ngoại tổ phụ của huynh không phải chính là vị kỳ tài kinh thương Kỳ Bạch của Kỳ gia sao?" Cù Cẩm kinh ngạc nói.

Tiêu Trình gật đầu, lại nói: "Ngoại tổ phụ là người chung tình, chỉ cưới một mình ngoại tổ mẫu, không nạp thiếp, lại bởi vì ngoại tổ mẫu thân thể yếu, sinh hạ mẫu hậu, ngoại tổ phụ liền không cho ngoại tổ mẫu sinh con nữa."

Cù Cẩm trợn tròn mắt, ý là nói gia sản to lớn như vậy về sau đều sẽ là của huynh ấy, vậy huynh ấy thật đúng là hoàng đế có tiền. Khó trách huynh ấy có thể nuôi dưỡng hai mươi vạn đại quân ở Linh Châu này, nơi này không có mỏ vàng cung phụng sao? Cũng khó trách huynh ấy không sợ hãi như vậy, có tiền có thể làm việc tốt, huống chi huynh ấy còn là người có quyền thế nhất.

"Sao vậy?" Tiêu Trình hỏi. "Ta chỉ là không nghĩ tới."

Tiêu Trình khẽ mỉm cười, qua vài rường cột chạm trổ, rất nhanh liền đi tới một gian phòng, trong phòng không biết hun loại hương gì, đặc biệt dễ ngửi.

Tường thúc đi vào gian trong, bẩm báo lão phu nhân, lão thái thái được nha hoàn dìu từ gian trong đi ra, toàn thân toát ra khí chất giàu sang, nhưng giữa hai đầu lông mày lại lộ ra vẻ xa cách nhàn nhạt.

Tiêu Trình nói: "Tổ mẫu, tổ phụ có khỏe không?"

"Lần này ông ấy bệnh nặng, khỏi chậm, hiện tại tạm thời nghỉ ngơi rồi." Lão thái thái thấp giọng nói.

Lập tức lại nói: "Ngươi đã trở về, thì ở thêm vài ngày nữa."

Mặc dù Kỳ lão gia ngoài miệng không nói, nhưng thường xuyên đến phòng Tiêu Trình ở cả buổi chiều, loại xa cách muốn thân cận này, lão thái thái cũng hiểu rất rõ.

Dù sao cũng là con gái ruột sinh ra, dù sao bọn họ cũng chỉ có một đứa con như vậy.

Tiêu Trình gật đầu, trong phòng nhất thời im lặng, lúc này lão thái thái mới nhìn về phía Cù Cẩm, đánh giá nàng từ trên xuống dưới một lượt, trong mắt ngược lại hòa ái hơn không ít.

Cù Cẩm đứng dậy khom người hành lễ, theo Tiêu Trình gọi một tiếng tổ mẫu.

Lão thái thái gật đầu, phân phó nha hoàn bên cạnh. Nha hoàn đi ra khỏi phòng, sau đó bưng một chiếc hộp được chạm khắc tinh xảo đi vào.

Kỳ lão thái thái mở hộp ra, một mùi thơm thanh nhã từ trong hộp bay ra, bà lấy từ trong hộp ra một chiếc vòng tay.

Chiếc vòng tay kia toàn thân màu xanh biếc, bên trong vòng tay lại có một con Huyết Phượng Hoàng đỏ tươi như máu, bao quanh hơn nửa vòng tay.

"Chiếc vòng tay này là lão gia năm đó mang về từ Tây Vực, vẫn để đó, chưa lấy ra lần nào, hiện tại cho con, ngược lại là vừa vặn." Nói xong, lão thái thái vẫy tay với Cù Cẩm.

Cù Cẩm đi tới, lão thái thái đeo vòng tay cho Cù Cẩm.

Cù Cẩm chỉ cảm thấy toàn thân có một luồng hơi ấm lưu động, nàng kinh ngạc nhìn về phía lão thái thái, thứ này còn ấm hơn cả Ô Ngọc Thạch.

Kỳ lão thái thái nói: "Đều là vật nhỏ, cứ đeo chơi thôi."

Thì ra những vật giữ ấm cổ quái này lại trở thành đồ chơi nhỏ, trong lòng Cù Cẩm lại vô cùng cảm kích, đối với nàng mà nói, đây không thể nghi ngờ là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, có nó hộ thể, sẽ không dễ dàng nhiễm phong hàn, như vậy hài tử trong bụng nàng sẽ phát triển tốt hơn.

Nàng chân thành nói: "Cảm ơn tổ mẫu."

Kỳ lão thái thái xua tay, dường như quả thật không để ý thứ này.

Lúc này, một nữ tử đi tới từ cửa, nữ tử kia dáng người thướt tha, xinh đẹp dịu dàng, quả là một mỹ nhân hiếm có.

Cù Cẩm nhìn, chỉ cảm thấy nữ tử này có vài phần giống Kỳ lão thái thái, nhưng vừa rồi Tiêu Trình rõ ràng nói Kỳ lão thái thái chỉ sinh một con gái, vậy người này là ai?

Nàng nhìn về phía Tiêu Trình, lại phát hiện Tiêu Trình nhìn chằm chằm vào nữ tử đến gần, trong mắt ý vị khó hiểu, khiến người ta nhìn không ra là có ý gì.

Lúc này Cù Cẩm càng thêm tò mò thân phận của vị nữ tử trước mắt này.

Nữ tử lễ phép hành lễ với mọi người, sau đó nàng mới nói với Kỳ lão thái thái bằng giọng Ngô Nông nhỏ nhẹ: "Lão phu nhân, hôm qua con chép kinh văn, nghĩ lão gia và lão phu nhân là người tốt như vậy, bệnh tình của lão gia nhất định sẽ nhanh chóng khỏi."

Kỳ lão thái thái mỉm cười nói: "Vi Liễu có lòng rồi."
 
Sống Lại Một Đời Thay Đổi Vận Mệnh
Chương 71: Chương 71



Nữ tử tên Vi Liễu mỉm cười, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng cúi xuống.

Lão thái thái nhìn bộ dạng của Tiêu Trình, không hề kinh ngạc, giống hệt bộ dạng của bà lúc trước, bà nói: "Mấy ngày trước, ta đi chùa cầu phúc, không ngờ trên đường gặp phải một người cha muốn bán con gái vào thanh lâu, lúc đó ta liền nói người cha này không có lương tâm. Người qua đường bên cạnh nói, là vì con trai ông ta bị bệnh muốn điều trị. Bán con gái cứu con trai, ta vẫn là không đồng ý cách làm này, lại còn bán vào thanh lâu, là bởi vì thanh lâu trả giá cao, nữ nhi thời buổi này lại rẻ mạt như vậy, người cha này cũng đáng buồn lại đáng tiếc.

Lão thái thái thở dài một tiếng, nói: "Ta thấy cô nương này đáng thương, liền mang về." Lão thái thái nhìn về phía Vi Liễu bên cạnh: "Không ngờ cô nương này thật sự là một đứa trẻ hiểu chuyện lại chu đáo."

Tiêu Trình nhìn lão thái thái thật sâu, lại nhìn về phía nữ tử trước mặt, nữ tử này và mẫu hậu giống nhau như đúc, giống như người trong bức tranh, khó trách tổ mẫu lại mang người về, e là đem phần nhớ nhung mẫu hậu đều đặt hết lên người nữ tử trước mặt.

Vi Liễu nhận ra ánh mắt Tiêu Trình nhìn mình, liền không tự chủ được nhìn lại, nhưng không ngờ chỉ một cái liếc mắt lại khiến nàng có chút dời mắt không được. Nam tử mày kiếm như lưỡi mác, sống mũi cao thẳng, giữa hai hàng lông mày toát ra khí phách anh hùng không giấu được, nghe người trong phủ nói, vị công tử này có danh xưng đệ nhất mỹ nam thiên hạ, quả nhiên danh bất hư truyền.

Lần đầu tiên đối mặt với nam tử xa lạ, nàng ngượng ngùng đỏ mặt, nhất là nam tử này còn tuấn mỹ như vậy, nên càng cúi đầu xuống.

Cù Cẩm nhìn hai người đối mặt, không hiểu sao, trong lòng dâng lên một cảm giác khó chịu. Lại nhìn nữ tử này xác thực rất xinh đẹp, mày thanh mục tú, da trắng như ngọc.

Cù Cẩm cúi đầu xuống, thì ra huynh ấy cũng nhìn nữ tử khác say đắm, huynh ấy thậm chí còn chưa từng nhìn nàng như vậy, trong lòng bỗng nhiên thắt lại, cảm giác chua xót lan tràn.

Lão thái thái lên tiếng: "Đã trưa rồi, chắc hẳn hai đứa đi đường mệt mỏi rồi, chúng ta cùng đến phòng ăn thôi, hôm nay ta bảo phòng bếp làm rất nhiều món ngon, Trình nhi lát nữa ăn nhiều một chút, ta thấy con gầy đi không ít."

Tiêu Trình có chút kinh ngạc nhìn lão thái thái, từ khi nào tổ mẫu lại nói chuyện với hắn như vậy, rõ ràng tâm trạng tốt như vậy, tựa hồ đều có liên quan đến nữ tử trước mặt này. Thì ra cái c.h.ế.t của mẫu hậu thật sự khiến bọn họ thương tâm như thế, chẳng qua chỉ là một nữ tử có tướng mạo giống nhau, lại khiến bọn họ như biến thành người khác.

Tiêu Trình lại nhìn nữ tử kia thật sâu, quả thật giống, lúc mẫu hậu còn trẻ cũng có bộ dạng như vậy sao?

Vi Liễu dìu Kỳ lão thái thái từ trên nệm dậy, dìu bà đi về phía chính sảnh.

Tâm trạng Cù Cẩm không tốt, nhìn Tiêu Trình chăm chú nhìn nữ tử kia, nàng đi về phía trước một mình.

Tiêu Trình lúc này mới hoàn hồn, vội vàng sải bước đuổi theo, cảm nhận được cảm xúc của Cù Cẩm sa sút, hắn nắm tay nàng, nói: "Có phải nàng không quen không?"

Cù Cẩm bĩu môi, im lặng lắc đầu.

Tiêu Trình nhìn đôi môi đỏ hồng kia, bỗng nhiên hôn lên môi nàng một cái, sau đó thì thầm bên tai nàng: "Sao vậy?"

Cù Cẩm dùng mu bàn tay che miệng, trừng mắt liếc hắn, hất tay hắn ra, đi về phía trước.

Nhìn bóng lưng hờn dỗi kia, Tiêu Trình bỗng nhiên hiểu ra, nàng ghen rồi! Khóe miệng hắn nhịn không được nhếch lên.

Tường thúc đi tới từ phía sau, nhìn Tiêu Trình khẽ mỉm cười, rất giật mình, ông chưa bao giờ thấy công tử nhà mình như vậy, ông nhìn theo ánh mắt của Tiêu Trình, thì ra là vì phu nhân.

Tiêu Trình liếc nhìn thấy Tường thúc, liền kìm nén nụ cười, cũng đi về phía trước.

.

Trên vách tường phòng ăn treo một ít bức họa nổi tiếng, trong phòng có mấy cây cột lớn được chạm khắc, một chiếc bàn tròn lớn làm bằng gỗ lim, tám chiếc ghế được đặt ngay ngắn xung quanh bàn tròn lớn.

Nha hoàn hầu hạ thấy mọi người đã đến đông đủ, liền mở nắp chén ra, sau đó lui xuống.

Lão thái thái có nha hoàn chuyên gắp thức ăn cho, nhưng từ sau khi Vi Liễu đến, việc gắp thức ăn đều do nàng làm thay, thật ra là vì muốn dỗ dành Kỳ lão thái thái vui vẻ, lão thái thái cho phép nàng thân cận, thì cái gì cũng để nàng làm.

Ba người ngồi xuống, Cù Cẩm ngồi ở phía bên phải, Tiêu Trình ngồi ở giữa, còn Kỳ lão thái thái ngồi ở bên trái, Vi Liễu thì đứng ở giữa lão thái thái và Tiêu Trình.

Vi Liễu rất biết sở thích của Kỳ lão thái thái, hai người thỉnh thoảng lại nói chuyện, chọc cho lão thái thái cười không ngậm miệng được.

Trong ký ức của Tiêu Trình, chưa bao giờ thấy qua tổ mẫu cười vui vẻ như vậy, chưa bao giờ.

Hắn lại nhịn không được nhìn về phía nữ tử kia, mẫu hậu và tổ mẫu ở chung cũng như nàng sao? Những thứ này là hắn không có cách nào cho bọn họ, thậm chí cảm thấy nợ bọn họ một đứa con gái.

Bây giờ có thể có người ở bên cạnh bọn họ, cười cười nói nói, hắn lại có chút cảm kích.

Vi Liễu lại nhận ra ánh mắt Tiêu Trình, trong lòng hơi hồi hộp, chẳng lẽ vị công tử này có ý với mình? Nghĩ đến đây, mặt nàng không tự chủ được đỏ ửng.

Nếu như vị công tử này thật sự có ý với nàng, nàng không ngại làm thiếp, phu nhân của huynh ấy thoạt nhìn cũng không phải người hung dữ.
 
Sống Lại Một Đời Thay Đổi Vận Mệnh
Chương 72: Chương 72



Nghĩ đến xuất thần, nàng gắp lên viên thịt bỗng dưng rơi xuống bàn, nàng cả kinh, viên thịt lại từ trên bàn lăn đến trên áo bào của Tiêu Trình, áo bào trắng muốt của Tiêu Trình bị viên thịt dính dầu mỡ, viên thịt lại lăn xuống đất.

Vi Liễu lập tức bối rối không thôi, vội quỳ xuống, nói: "Nô tỳ đáng chết, xin công tử trách phạt."

Tiêu Trình nhìn sang, nữ tử run rẩy quỳ gối, giống như cực kỳ sợ hãi, vết dầu mỡ trên áo bào càng dễ thấy, hắn nhíu mày, thản nhiên nói: "Đứng dậy đi."

Vi Liễu đứng lên, theo bản năng liếc nhìn Tiêu Trình, thấy hắn không có tức giận, yên lòng, đồng thời lại càng thêm phần chắc chắn, vị công tử này nhất định là có ý với nàng.

Cù Cẩm nhìn thấy tất cả, thức ăn bỗng trở nên khó nuốt, cố gắng lắm mới ăn xong một bữa cơm, hai người trở về viện của Tiêu Trình.

Trong viện trồng rất nhiều trúc, cảnh đẹp ý vui, Cù Cẩm nào còn tâm tình thưởng thức.

Nàng vừa vào phòng, liền nằm xuống giường mỹ nhân cạnh cửa sổ, nghiêng người, đắp chăn lông thật dày.

Tiêu Trình đi tới, hỏi: "Có phải nàng mệt rồi không?" "Không phải." Cù Cẩm bĩu môi, nàng đang không vui. "Vậy là sao? Không thoải mái chỗ nào sao?"

Cù Cẩm gật đầu, đôi mắt to tròn nhìn Tiêu Trình, có chút ủy khuất.

Tiêu Trình ngồi xổm bên cạnh giường, lo lắng hỏi: "Không thoải mái chỗ nào?" Cù Cẩm đưa tay lên ngực, thốt ra một chữ: "Nơi này, khó chịu!"

Tiêu Trình đưa tay lên n.g.ự.c nàng: "Là chỗ này sao?" Cù Cẩm đẩy tay hắn: "Không cần huynh quản."

Tiêu Trình bật cười, Cù Cẩm nhìn lại, bắt gặp trong mắt hắn ý cười nồng đậm. "A Cẩm, nàng ghen rồi." Tiêu Trình chắc chắn nói.

Cù Cẩm càng thêm khó chịu, nếu đã biết nàng để ý, sao còn không chú ý một chút nào? Chẳng lẽ hắn không để ý đến nàng sao?

"Chàng thích nàng ta?" Cù Cẩm hỏi, trong lòng có chút bất an. "Nàng thấy sao?" Tiêu Trình nhìn nàng, cố ý trêu chọc.

Cù Cẩm nhìn sâu vào mắt hắn, một lát sau liền quay đầu đi, không để ý tới hắn nữa.

Tiêu Trình kéo nàng lại, hôn nhẹ lên trán nàng: "Ngốc ạ, sao ta có thể thích người khác."

Rõ ràng huynh nhìn chằm chằm vào nàng ta, Cù Cẩm nghĩ vậy nhưng không nói ra.

Tiêu Trình đứng dậy, lấy từ ống cuộn ra một bức tranh, hắn mở tranh ra, Cù Cẩm nhìn sang, khi nhìn thấy người trong tranh, kinh ngạc hỏi: "Đây là?"

"Đây là mẫu thân ta." Tiêu Trình thản nhiên nói.

"Sao, sao có thể giống nhau đến vậy." Trên đời này sao có thể có hai người giống nhau như vậy?

"Ta chưa từng gặp mẫu thân, nhưng mẫu thân có để lại chân dung, thỉnh thoảng ta lại lấy ra xem. Vừa rồi nhìn thấy nàng ta, ta cũng rất kinh ngạc." Tiêu Trình nói.

Lúc này, Cù Cẩm bỗng hiểu cho Tiêu Trình, gặp người giống mẫu thân mình như vậy, ai mà không nhìn thêm vài lần.

Tiêu Trình cất bức tranh vào ống cuộn, trêu chọc: "Còn ghen nữa không?" Cù Cẩm cúi đầu, không để ý tới hắn, trong lòng lại dâng lên một tia vui vẻ.

Tiêu Trình đến gần nàng, hỏi: "Nếu ta thật sự thích người khác, nàng sẽ làm sao?"

Cù Cẩm suy nghĩ một chút: "Vậy ta cũng đi thích người khác."

"Nàng dám." Tiêu Trình nhìn nàng, khí thế bá đạo trên người tự nhiên tỏa ra.

Nàng nhìn lại hắn, đôi mắt to tròn long lanh, đuôi mắt hơi cong lên: "Chàng dám thì ta cũng dám."

"Nhìn xem, nàng được chiều hư rồi, không biết trời cao đất dày là gì, lá gan to ra rồi đấy." Tiêu Trình mỉm cười đầy cưng chiều.

Cù Cẩm im lặng, nói thì như vậy, nhưng nếu hắn thật sự thích người khác, nàng có thể làm gì đây?

Tiêu Trình nhìn vẻ mặt ủ rũ của nàng, nhỏ giọng nói bên tai nàng: "Ta thích nàng lá gan to một chút, có ta ở đây, không ai dám làm gì nàng đâu."

Cù Cẩm bật cười, hắn nhéo nhéo cái mũi nhỏ xinh của nàng, hôn nhẹ một cái, sau đó hôn xuống.

Môi lưỡi quấn quýt, Tiêu Trình bế nàng lên, vừa hôn vừa đi về phía giường. Cả người nàng mềm nhũn, hắn đặt nàng xuống giường.

Cù Cẩm tranh thủ lúc thở d.ốc, đẩy hắn ra, nàng thở hổn hển nói: "Đừng náo loạn nữa, Nghiêm đại phu nói, ba tháng này không được..." Nói đến đây, nàng đưa tay chống lên n.g.ự.c hắn.

Trong mắt Tiêu Trình hiện lên d.ục v.ọng, hắn cũng muốn kiềm chế, nhưng vừa chạm vào nàng hắn liền không khống chế được bản thân, hắn khàn giọng nói: "Được, ta không náo loạn nữa." Nói rồi hắn nắm lấy tay nàng đặt lên đ.ỉnh đầu, lại hôn xuống.

Cù Cẩm bất lực, nàng không thể nói rõ với hắn, trong lòng lo lắng, nhưng cả người nàng đang bị hắn đè nén, nàng căn bản không thể động đậy.

Nàng muốn lên tiếng ngăn cản, nhưng tất cả âm thanh đều bị hắn nuốt trọn.

Lúc này, cửa phòng đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, Tiêu Trình buông nàng ra, nhíu chặt mày.

Cù Cẩm thở phào nhẹ nhõm.
 
Sống Lại Một Đời Thay Đổi Vận Mệnh
Chương 73: Chương 73



"Ai?" Giọng Tiêu Trình không tốt lắm.

Tường thúc đứng ngoài cửa nghe vậy, biết lúc này không nên quấy rầy chủ tử, nhưng lão vẫn nói: "Công tử, phu nhân cho mời, nói là có chuyện muốn bàn."

"Chuyện gì?" Tiêu Trình hỏi. "Lão nô không biết."

"Được, ngươi đi trước đi, ta đến ngay." Nói rồi, hắn lại ôm Cù Cẩm vào lòng. "Chàng, chàng làm gì vậy? Tổ mẫu đang gọi chàng kìa." Cù Cẩm lo lắng nói. "Không vội, cứ để lão nhân gia đợi."

"Nhưng mà, lát nữa tổ mẫu trách tội ta thì sao? Ta không muốn tổ mẫu có ấn tượng xấu với ta, chàng cứ đi trước đi, được không?" Giọng nói mềm mại của Cù Cẩm vô cùng kiều mị, khiến người ta muốn bắt nạt.

Tiêu Trình quả nhiên lại làm vậy, hắn nắm lấy tay nàng, đặt lên một chỗ, đôi mắt đen láy nhìn nàng chằm chằm.

Cù Cẩm sững người, vật trong tay nóng bỏng, dù cách lớp vải mỏng, nàng vẫn cảm nhận được sự mạnh mẽ của nó.

Nàng rút tay về, Tiêu Trình siết c.h.ặ.t t.a.y nàng hơn, khàn giọng nói: "Cảm nhận được chưa?"

Hả?

"Đừng từ chối ta, được không?" Nói rồi hắn lại hôn xuống.

Cù Cẩm chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, ngây ngốc nhìn hàng mi dài của hắn. "Công tử, có thể đi được chưa ạ?"

Giọng nói không đúng lúc lại vang lên.

Bị quấy rầy liên tục, Tiêu Trình thật sự muốn g.i.ế.c người, nếu không phải Tường thúc từ nhỏ đã chăm sóc hắn, hắn... Hắn đè nén lửa giận, nói với Cù Cẩm: "Nàng ngủ một lát đi, ta đi một lát rồi về."

Cù Cẩm nhìn hắn rời đi, thở phào nhẹ nhõm, người này thật sự có chút yêu nghiệt, suýt chút nữa thì nàng không kiềm chế được.

Nàng lắc đầu, ba tháng này biết làm sao bây giờ?

.

Tường thúc đi theo sau Tiêu Trình, vừa nhìn thấy hắn, Tường thúc biết ngay vì sao hắn lại sa sầm mặt mày, môi hắn lúc này còn đỏ hơn cả son của nữ nhân.

Cộng thêm vẻ mặt chưa hết ý xuân, cho dù là người chưa trải sự đời, cũng biết vừa rồi trong phòng đã xảy ra chuyện gì.

Trong một ngày mà Tường thúc được chứng kiến nhiều bộ mặt của chủ tử như vậy, thật sự là hiếm thấy, nhưng nhìn hắn không vui, chắc là giận lão, thôi thì lát nữa bảo lão bà làm mấy món hắn thích, chắc là hắn sẽ nguôi ngoai.

Nghĩ vậy, hai người đã đến viện của lão phu nhân, Tiêu Trình đi thẳng vào phòng, Kỳ Bạch đã tỉnh, ông ngồi trên xe lăn, để cho người đẩy ra.

Nhìn thấy đứa cháu trai đã hơn một năm không gặp, Kỳ Bạch rất nhớ hắn, nhưng trên mặt ông vẫn lạnh nhạt, chỉ liếc nhìn hắn một cái rồi lại dời mắt đi chỗ khác.

Tiêu Trình bước tới, gọi: "Tổ phụ, người thấy đỡ hơn chưa ạ?" Vì Kỳ gia chỉ có một đứa cháu trai là hắn, nên từ nhỏ Tiêu Trình đã gọi Kỳ Bạch là tổ phụ.

Kỳ Bạch khẽ "ừ" một tiếng, nói: "Ngồi đi, lát nữa tổ mẫu con sẽ đến."

Tiêu Trình ngồi xuống, nha hoàn rót trà cho hắn, hắn nhấp một ngụm, lửa giận cũng nguôi ngoai phần nào.

Kỳ Bạch phẩy tay, đám người hầu lui xuống hết, người trong phủ trừ Tường thúc ra, không ai biết thân phận thật sự của Tiêu Trình.

"Ta vốn định để con nối nghiệp ta, hoàng đế con cũng không cần làm." Giọng Kỳ Bạch yếu ớt, trông ông rất mệt mỏi.

"Ta già rồi, lực bất tòng tâm, Kỳ gia này cũng cần người lo liệu." Giọng Kỳ Bạch có chút bất lực.

"Tổ phụ, người cũng biết, nếu con không ngồi lên ngôi vị kia, thì bây giờ con đã không còn ngồi đây uống trà với người nữa rồi."

Kỳ Bạch thở dài, cũng phải.

"Tổ phụ nên giữ gìn sức khỏe, nếu thật sự không thể, con sẽ tiếp quản."

"Ta cũng muốn sống thêm vài năm nữa, nhưng hai năm nay bệnh tình ngày càng nặng, chỉ sợ một ngày nào đó ta sẽ ngã xuống, không dậy nổi nữa. Giờ con đã về, nhân lúc con còn ở đây, ta muốn giao lại mọi chuyện cho con, nhưng như vậy thì con vất vả quá." Kỳ Bạch nói xong, ho khan một trận, tiếng ho yếu ớt.

Tiêu Trình rót trà đưa cho Kỳ Bạch, vươn tay xoa lưng cho ông.

"Tổ phụ, không có gì vất vả cả, người đã vất vả cả đời rồi, giờ là lúc nên nghỉ ngơi." Nghe Kỳ Bạch nói, Tiêu Trình bỗng thấy chua xót.

Lúc này hắn mới nhận ra, có lẽ bọn họ rất quan tâm hắn, chỉ là chưa bao giờ thể hiện ra mà thôi.

Kỳ Bạch quay đầu lại, trong mắt ông hiện lên tia yêu thương, nhưng rất nhanh đã biến mất. Ông cảm thấy Tiêu Trình hôm nay khác hẳn mọi khi, không còn lạnh lùng như trước, mà có phần ấm áp hơn.

Cũng chính lúc này đây, Kỳ Bạch mới nhận ra tình yêu thương của mình dành cho đứa cháu trai này lớn đến nhường nào, có lẽ là vì cảm thấy mình sắp phải chết, nên ông mới buông bỏ được mọi thứ. Đứa cháu trai mà ông luôn cố tình xa cách, thật ra đã phải sống rất khổ sở, mà tất cả những chuyện này đều không phải lỗi của nó.

Lỗi là do ông, là ông đã để con gái mình gả vào hoàng cung, từ đó không ngày nào được sống yên ổn. Thôi, chuyện cũ cũng qua rồi, ông cũng đã buông bỏ rồi, giờ ông chỉ muốn được ở bên cạnh đứa cháu trai này thêm vài ngày nữa.

Kỳ Bạch ôm lấy Tiêu Trình, cả người run lên, nghẹn ngào nói: "Là tổ phụ có lỗi với con, là tổ phụ có lỗi với con."
 
Sống Lại Một Đời Thay Đổi Vận Mệnh
Chương 74: Chương 74



Tình cảm muộn màng này khiến Tiêu Trình sững người, cảm nhận được vai mình ướt đẫm nước mắt của Kỳ Bạch, trái tim hắn dần ấm áp, hốc mắt cay xè.

Lão phu nhân vừa bước vào đã thấy cảnh tượng này, bà cũng xúc động, bước tới ôm lấy hai ông cháu.

Có đôi khi, buông bỏ cũng dễ dàng như vậy.

Một lúc sau, Kỳ Bạch uống thuốc xong, lại nằm xuống giường, lão phu nhân ngồi bên cạnh, nhìn Tiêu Trình, nói: "Trình nhi, tổ mẫu có chuyện muốn bàn với con, không biết ý con thế nào."

"Tổ mẫu cứ nói."

"Con bé mà tổ mẫu mang về tên là Vi Liễu, lai lịch của nó thì vừa rồi tổ mẫu cũng đã nói qua, tổ mẫu vẫn luôn muốn nhận nó làm cháu gái, nhưng nghĩ đến thân phận của con, nên vẫn chưa quyết định, giờ tổ mẫu muốn hỏi ý kiến của con." Lão phu nhân nhìn Tiêu Trình.

Tiêu Trình cúi đầu, nghĩ đến việc mình thường xuyên không có ở đây, nếu có người thay hắn chăm sóc hai lão nhân gia, thì quả là tốt, nếu hai người đã thích Vi Liễu, sau này gả nàng cho một người tốt, cũng là chuyện nên làm.

"Chuyện này tổ mẫu cứ quyết định là được." Tiêu Trình đáp. Lão phu nhân nghe vậy, vui mừng nói: "Tốt lắm."

Vi Liễu lúc này đang đứng ngoài cửa, nghe thấy cuộc trò chuyện bên trong, nàng vừa mừng vừa tủi. Nàng bước đi trong vườn, thật ra nàng rất may mắn, khi sắp bị cha ruột bán vào thanh lâu, nàng đã gặp được quý nhân.

Mãi đến bây giờ nàng vẫn không dám tin đây là sự thật, ở phủ này, nàng được đối xử như tiểu thư, điều mà trước kia nàng không dám mơ. Nàng được sống một cuộc sống còn xa hoa hơn cả công chúa, Kỳ gia này thật sự rất giàu có.

Nàng đi dạo trong vườn, mọi thứ ở đây vừa quen thuộc vừa xa lạ, quen thuộc là vì ngày nào nàng cũng nhìn thấy, xa lạ là vì nàng chưa từng thấy một khu vườn nào đẹp như vậy.

Cũng giống như tâm trạng của nàng lúc này, nàng vui vì được lão phu nhân yêu quý, muốn nhận làm cháu gái, đây là phúc phận mà nàng tu luyện mấy đời mới có được, nhưng nàng cũng có chút hụt hẫng, có lẽ con người khi đã có được thứ này, thì lại muốn có được nhiều hơn. Nàng rất mong chờ, tuy chỉ mới gặp vị công tử kia một lần, nhưng khí chất bất phàm, phong độ ngời ngời của hắn, đã khiến nàng vừa gặp đã thầm thương.

Nhất là nàng cảm giác vị công tử này tựa hồ cũng có ý với mình, bằng không sao lại nhìn chằm chằm nàng như vậy. Vừa rồi, chẳng lẽ hắn cân nhắc đến ý nguyện của lão phu nhân nên mới...

Công tử một thân huyền y cẩm bào cách đó không xa chậm rãi đi tới bên này, công tử dung mạo như ngọc, thân hình như ngọc thụ, chỉ đứng đó thôi đã thành một phong cảnh độc hữu.

Vi Liễu nhìn đến ngây người, cho đến khi vị công tử ở xa xa kia đi thẳng về phía này, cách nàng chỉ ba bước chân, tim nàng bỗng đập nhanh hơn, có lẽ đây là một cơ hội.

"Công tử." Vi Liễu khom người hành lễ.

Tiêu Trình dừng bước, nhìn về phía nàng, từ khoảng cách gần, hắn nhìn nàng thật kỹ, phảng phất như xuyên thấu qua nàng mà nhìn thấy một người khác.

Vi Liễu lại cảm nhận được ánh mắt như vậy, liền lớn mật nhìn lại Tiêu Trình, dưới ánh mắt chạm nhau, tim nàng không tự chủ được mà đập nhanh hơn, phảng phất như nghẹt thở.

"Có chuyện gì?" Tiêu Trình thản nhiên hỏi.

Tim Vi Liễu như nhảy lên tận cổ họng, một lúc lâu sau mới tìm lại được giọng nói của mình, nàng cố nén trái tim đang đập loạn, nói: "Nô tỳ..."

Nàng ấp úng nửa ngày mà không biết nên nói gì.

Tiêu Trình liếc mắt nhìn nàng một cái, nói: "Ngươi nói."

Vi Liễu bị hai chữ "ngươi nói" này làm cho bừng tỉnh, nàng khẽ mở môi, lấy hết can đảm nói: "Công tử lớn lên... rất tuấn tú." Vi Liễu cố hết sức mới nói ra được câu này, vừa dứt lời, gương mặt xinh đẹp đã đỏ bừng, cúi gằm xuống.

Lời này đã đủ rõ ràng, Vi Liễu nghĩ nếu vị công tử trước mặt này thật sự có ý với mình, vậy thì trước khi lão phu nhân nhận nàng làm cháu gái, vẫn còn kịp.

Tiêu Trình không ngờ, hắn chỉ là nhìn nữ tử trước mặt nhiều hơn vài lần, hai nữ tử đã hiểu lầm rồi, là hắn l.ỗ mãng.

"Cô nương hiểu lầm rồi, ta chỉ là thấy cô nương rất giống một vị cố nhân của ta, chưa từng nghĩ trên đời này lại có người giống nhau đến thế, cho nên mới thấy kinh ngạc."

Trái tim Vi Liễu trong nháy mắt như chìm xuống, thì ra là vậy, ngược lại là nàng đa tình.

"Nô tỳ muốn nói, công tử lớn lên tuấn tú, có chút giống lão phu nhân, đều là người tốt." Vi Liễu vội vàng đổi giọng, để bản thân khỏi xấu hổ.

Tiêu Trình nói: "Về sau, cô nương cứ chăm sóc lão phu nhân cho tốt là được."

Hắn dừng một chút rồi lại nói: "Cả đời này ta chỉ cưới một người vợ." Vừa dứt lời, trong đầu hắn hiện lên hình bóng Cù Cẩm, khóe miệng không tự chủ được mà cong lên.

Sau đó, hắn không nói gì nữa, sải bước đi về phía sân của mình.

Vi Liễu đứng nhìn theo bóng lưng hắn, trong lòng đột nhiên không còn cảm thấy mất mát nữa, có lẽ hắn cự tuyệt nàng là đúng, nam tử như vậy mới khiến người ta ngưỡng mộ, chính bởi vì sự ngưỡng mộ này, càng khiến nàng khao khát có được tình yêu.

Hy vọng sau này nàng cũng có thể tìm được một nam tử giống như hắn, để cho mầm non tình cảm còn chưa kịp nảy nở này lặng lẽ lụi tàn!
 
Sống Lại Một Đời Thay Đổi Vận Mệnh
Chương 75: Chương 75



Mấy ngày sau đó, Tiêu Trình rất bận rộn, Kỳ Bạch đang dưỡng bệnh, Tiêu Trình tranh thủ thời gian làm quen với mọi việc, lúc này hắn mới biết lá gan của lão tổ tông lớn đến cỡ nào, chính là vì có lão tổ tông âm thầm ủng hộ phía sau, hắn mới có thể yên tâm ngồi lên ngôi vị này.

Hắn quyết định dời toàn bộ trọng tâm về kinh thành, hai vị lão nhân gia cũng bằng lòng theo hắn hồi kinh, Nhất Thác đã bắt đầu thu xếp mọi việc.

Mười ngày sau, bên ngoài Kỳ Bằng phủ, Hành lý đã được sắp xếp đâu vào đấy, đoàn người trùng trùng điệp điệp lên đường trở về kinh thành.

Sau khi hồi kinh, hai vị lão nhân gia được giao cho Nhất Thác chăm sóc, Tiêu Trình đưa Cù Cẩm về hoàng cung. Vừa về đến hoàng cung, số tấu chương chất cao như núi khiến hắn bận rộn suốt cả tháng trời.

Mỗi lần gặp Tiêu Trình, Cù Cẩm đều mơ màng dụi dụi mắt, rồi lại ngủ thiếp đi lúc nào không hay, đợi nàng tỉnh lại, Tiêu Trình đã đi lâm triều hoặc đang phê duyệt tấu chương.

Cù Cẩm cứ thế mà nhàn nhã sống qua hơn một tháng, mỗi ngày chỉ ăn với ngủ, lúc này, nàng đang nằm trên chiếc giường quý phi đặt cạnh cửa sổ, trên người đắp một lớp chăn dày, dạo gần đây nàng rất hay buồn ngủ, chỉ cần nằm xuống là có thể ngủ.

Trúc Thanh bưng một bát chè tổ yến hạt sen đi vào, cũng không biết dạo gần đây nương nương nhà nàng bị làm sao nữa, mười lần nàng vào đây thì hết chín lần thấy nương nương đang ngủ, hay là nàng nên đến Thái y viện, mời Ninh thái y đến xem cho nương nương một chút.

Trúc Thanh đặt bát chè lên bàn, nhỏ giọng gọi: "Nương nương, người dậy dùng một chút gì đi ạ, sáng nay người gần như không dùng gì, cứ tiếp tục như vậy, người sẽ gầy mất."

Cù Cẩm mở mắt ra, nàng chẳng muốn động đậy, cũng chẳng muốn nói chuyện.

"Nương nương, người thấy trong người có chỗ nào không khỏe không ạ? Hay là nô tỳ đi mời Ninh thái y đến xem cho người?" Trúc Thanh lo lắng hỏi.

Cù Cẩm ngẩn ngơ một lúc lâu mới hoàn hồn, nàng cũng không biết tại sao dạo gần đây người lại mệt mỏi, lại còn hay buồn ngủ như vậy, chẳng lẽ là do mang thai? Nàng đưa tay sờ bụng, trong lòng không khỏi dâng lên một nỗi lo lắng, không biết đây có phải là hiện tượng bình thường hay không.

Lúc này, Tiêu Trình từ bên ngoài bước vào, Cù Cẩm không khỏi kinh ngạc, đã lâu lắm rồi nàng chưa từng thấy hắn vào lúc này.

"Hôm nay không bận sao?" Cù Cẩm hỏi.

"Nghỉ nửa ngày, chuyện cũng giải quyết gần xong rồi." Tiêu Trình vừa nói vừa bưng bát chè tổ yến hạt sen trên bàn lên, múc một muỗng, đưa đến bên miệng nàng: "Nàng không ăn uống gì sao, nhìn gầy đi nhiều rồi."

Cù Cẩm uống một ngụm nhỏ, lắc đầu: "Ta không muốn ăn."

Nàng cũng không biết tại sao mình lại gầy đi trông thấy, chưa từng nghe nói mang thai mà cũng có thể gầy như vậy.

"Muốn ăn sườn xào chua ngọt mẫu thân làm quá." Cù Cẩm nghĩ gì nói nấy, thật ra cũng chỉ là ý nghĩ thoáng qua trong đầu.

"Ngoan nào, ăn hết bát chè này đã, lát nữa ta bảo thiện phòng làm cho nàng." Tiêu Trình nói.

Trúc Thanh thấy vậy, lặng lẽ lui ra ngoài, nhường không gian lại cho hai người. Cù Cẩm nhận lấy chiếc thìa từ tay Tiêu Trình,

Nàng ăn được vài miếng thì bỗng nhiên cảm thấy buồn nôn, nàng cố gắng nín nhịn, nhưng cảm giác buồn nôn càng dữ dội hơn.

"Ọe!" Cù Cẩm không nhịn được nữa, nôn khan một trận. Tiêu Trình vội vàng vỗ lưng cho nàng: "Nàng sao vậy?"

Cù Cẩm lấy khăn che miệng, một lúc sau mới nói: "Ta không sao, chỉ là dạ dày hơi khó chịu."

"An Minh!" Tiêu Trình lên tiếng gọi.

"Hoàng thượng, có gì phân phó?" An Minh ở bên ngoài lên tiếng đáp. "Truyền Ninh thái y đến đây."

"Nô tài tuân chỉ."

"Không cần đâu, ta nghỉ ngơi một lát là khỏi." Cù Cẩm vội vàng lên tiếng, nàng biết đây là phản ứng bình thường khi mang thai, nếu để Ninh thái y đến đây, chuyện nàng mang thai sẽ bị bại lộ mất.

"Thật sự không sao chứ?" Tiêu Trình nhìn nàng, ánh mắt mang theo vài phần nghi hoặc.

Cù Cẩm vội vàng gật đầu, nàng nắm lấy tay Tiêu Trình, nói: "Ta thật sự không sao, đều nhờ có chiếc vòng tay tổ mẫu ban tặng, chàng xem, hơn một tháng nay ta chẳng phải vẫn khỏe mạnh sao?" Nàng quay sang nói với An Minh: "An công công, không cần phiền phức vậy đâu, bản cung không sao."

An Minh nhìn Tiêu Trình, Tiêu Trình trầm mặc một lát, đúng là hơn một tháng nay, hắn chưa từng thấy nàng có gì bất ổn, cũng chưa từng đòi triệu kiến thái y, hắn phất tay, ra hiệu cho An Minh lui ra.

An Minh lui xuống, sau đó lại dẫn theo một đám thái giám đi vào, mỗi người cầm trong tay một bức tranh, tổng cộng có tám bức.

Cù Cẩm khó hiểu nhìn Tiêu Trình.

Tiêu Trình nói: "Nàng xem thử, huynh trưởng thích nữ tử như thế nào, chọn được rồi, ta sẽ hạ chỉ ban hôn."

Cù Cẩm: "..."

"Nương nương, đây là đích nữ Tô gia, dung mạo xinh đẹp, cầm kỳ thi họa đều tinh thông." An Minh chỉ vào bức tranh đầu tiên giới thiệu.

Cù Cẩm nhìn thoáng qua, đúng là một nữ tử đoan trang, nhưng nàng ta là đích nữ Tô gia, Cù Cẩm thấy vẫn nên tìm một người con gái nhà bình thường một chút thì hơn, nàng lắc đầu.

An Minh chỉ vào bức tranh thứ hai, giới thiệu: "Vị này là đích nữ Lâm gia, thích nhất là ngâm thơ soạn nhạc, trong kinh thành hiếm có nữ tử nào sánh bằng."

Ngâm thơ soạn nhạc? Với tính cách thô lỗ của huynh trưởng, e là không hiểu phong hoa tuyết nguyệt là gì.
 
Sống Lại Một Đời Thay Đổi Vận Mệnh
Chương 76: Chương 76



Cù Cẩm nhìn, người này eo quá nhỏ, người kia lại quá gầy, vòng eo nhỏ như vậy, liệu có chịu nổi huynh trưởng hay không? Nàng lại lắc đầu.

An Minh chỉ vào bức tranh cuối cùng, nói: "Nương nương, vị này là Triệu cô nương, thích cưỡi ngựa b.ắ.n cung."

An Minh không giới thiệu nhiều, hoàng thượng phân phó hắn tìm các tiểu thư khuê các đoan trang trong kinh thành, vị cô nương này đúng là vạn người mới chọn được một, chỉ là tính tình có chút hoang dã.

Cù Cẩm nhìn kỹ bức tranh hơn một chút, tuy chỉ là tranh vẽ, nhưng vị cô nương này mặc trên người bộ hồng y cưỡi ngựa, toát lên vẻ anh khí, đôi mắt sáng ngời, linh động như muốn bay ra khỏi bức tranh.

Huynh trưởng sẽ thích nữ tử như vậy sao? Nghĩ đến kiếp trước, huynh trưởng mãi không tìm được người tâm đầu ý hợp, nàng không khỏi thở dài.

An Minh thấy Cù Cẩm nhìn bức tranh cuối cùng lâu như vậy, có lẽ là vừa ý vị cô nương này rồi, thật ra lúc đầu hắn cũng không ôm hy vọng gì, nhưng nghĩ kỹ lại, hắn hiểu vì sao nương nương lại chọn vị cô nương này.

Huynh trưởng của nương nương là người thô lỗ, có lẽ vị cô nương này mới là người thích hợp nhất.

"Nương nương, người thấy vị cô nương này thế nào ạ?" An Minh hỏi. Cù Cẩm gật đầu, nàng suy nghĩ một chút rồi nói: "Chọn nàng ấy đi." "Được ạ!" An Minh cười đáp, sau đó dẫn đám người lui xuống.

Cù Cẩm quay đầu nhìn Tiêu Trình, nói: "Đa tạ chàng."

Tiêu Trình ôm nàng vào lòng: "Nàng nói gì vậy, lo chuyện hôn sự cho huynh trưởng là chuyện nên làm."

.

Nửa tháng sau, tại Từ Ninh cung, Thái hoàng thái hậu ngồi ở vị trí chủ vị, bà nhìn Tiêu Trình, chậm rãi nói: "Lần này hoàng thượng tự ý mang hoàng hậu xuất cung là không ổn, hoàng hậu là chủ mẫu của hậu cung, càng phải tuân thủ quy củ, nàng ta không những không tuân thủ, mà còn không khuyên can hoàng thượng, thật không ra dáng hoàng hậu chút nào."

"Hoàng tổ mẫu, lần này tôn nhi xuất cung là có chuyện quan trọng, thuận tiện đưa hoàng hậu đi cùng, mong hoàng tổ mẫu đừng hiểu lầm hoàng hậu." Tiêu Trình nói.

"Hoàng thượng có chuyện gì quan trọng mà nhất định phải mang theo hoàng hậu bên cạnh?" Giọng điệu Thái hoàng thái hậu mang theo vài phần tức giận.

Tiêu Trình im lặng, không muốn giải thích thêm.

Thái hoàng thái hậu nhìn cháu trai, thở dài một tiếng, nói: "Hoàng thượng, làm tổ mẫu, ta vốn không muốn nói, nhưng không thể không nói, bất hiếu có ba, vô hậu vi đại, hoàng thượng nên lấy việc truyền thừa tông đường làm trọng, lấy giang sơn xã tắc làm trọng, chứ không phải ngày ngày chỉ lo dẫn hoàng hậu ra ngoài vui chơi, làm vậy còn ra thể thống gì nữa. Hoàng hậu cũng quá hồ đồ."

"Hoàng tổ mẫu, là tôn nhi muốn dẫn hoàng hậu xuất cung, cũng là vì tôn nhi muốn nàng ấy đi cùng, mong hoàng tổ mẫu thông cảm."

Thái hoàng thái hậu biết nói nhiều cũng vô ích, bà chuyển chủ đề: "Hoàng hậu vào cung cũng gần một năm rồi, nhưng bụng vẫn chưa có động tĩnh gì, ta đã hỏi qua Ninh thái y, thể hàn, cả đời này rất khó mang thai. Chỉ cần hoàng thượng chịu nạp phi, sinh cho ta một đứa chắt, ta sẽ không xen vào chuyện của hoàng thượng nữa."

Tiêu Trình im lặng một lúc lâu mới nói: "Hoàng tổ mẫu, chuyện này tôn nhi tự có sắp xếp, mong hoàng tổ mẫu đừng nhúng tay vào chuyện của tôn nhi." Giọng nói của hắn mang theo uy nghiêm của bậc đế vương.

"Nếu hoàng tổ mẫu không còn chuyện gì nữa, tôn nhi xin cáo lui, tôn nhi còn một số tấu chương cần phải phê duyệt." Nói xong, Tiêu Trình đứng dậy.

"Khoan đã!" Thái hoàng thái hậu lên tiếng.

"Hoàng thượng, những lời tổ mẫu nói đều là vì muốn tốt cho con, nếu hôm nay con nhất quyết không nghe lời ta, vậy ta không còn mặt mũi nào nhìn liệt tổ liệt tông nữa, ta sẽ đập đầu c.h.ế.t ở đây, để các vị tổ tiên chứng giám, cũng không làm hoàng thượng mất mặt nữa." Thái hoàng thái hậu lấy uy nghiêm của trưởng bối ra để uy h.i.ế.p Tiêu Trình.

Tiêu Trình ngồi xuống, bưng chén trà lên nhấp một ngụm, chỉ cảm thấy chén trà ngon ngọt ngày thường, hôm nay lại đắng ngắt.

Hoàng tổ mẫu là người có cá tính mạnh mẽ, nghe nói lúc trẻ bà rất thích cưỡi ngựa, bà giống như một con tuấn mã vậy, người thường không ai thuần phục được. Cho nên, bà luôn luôn nói một là một, hai là hai, chỉ cần bà nói ra, nhất định sẽ làm.

Tiêu Trình uống cạn chén trà, nuốt xuống cổ họng, bất kể là kiếp trước hay kiếp này, hắn cũng chỉ muốn có một mình nàng, hắn nhíu mày, hai người im lặng giằng co.

Một lát sau, hắn bỗng nhiên cảm thấy đầu choáng váng, hắn lắc đầu, cảm giác choáng váng càng lúc càng rõ ràng, chẳng lẽ là trà có vấn đề?

Hắn nhìn Thái hoàng thái hậu, nhưng trước mắt lại mờ mịt, không nhìn rõ, không ngờ hoàng tổ mẫu lại dám tính kế hắn.

.

Sáng sớm hôm sau, Cù Cẩm mặc một bộ váy màu hồng phấn, ngồi trước bàn trang điểm, Trúc Thanh cầm mấy cây trâm cài, lựa tới lựa lui, cuối cùng chọn một cây trâm hoa mai màu hồng phấn cài lên tóc cho nàng.

Trúc Thanh nhìn nàng qua gương đồng, nói: "Hay là trang điểm cho nương nương một chút, dạo gần đây sắc mặt người nhợt nhạt quá."

Cù Cẩm nghĩ, có lẽ là do nàng ăn ít, thai nhi trong bụng cần hấp thụ dinh dưỡng, cho nên sắc mặt nàng mới nhợt nhạt như vậy, nàng đưa tay vỗ nhẹ lên mặt, cười nói: "Không sao, hôm nay ra ngoài đi dạo, phơi nắng một chút là được rồi, trang điểm phiền phức lắm, dạo này ta cũng hơi mệt, thôi khỏi trang điểm vậy."

"Được rồi! Chỉ là dung mạo của nương nương thế này vẫn quá đỗi giản dị, ngay cả tiểu thư nhà thường dân cũng chẳng ai thanh nhã đến vậy." Tuy rằng nương nương cho dù không chưng diện cũng đã hơn hẳn các tiểu thư khuê các khác, nhưng nàng vẫn thích nhìn nương nương ăn diện lộng lẫy hơn.

Cù Cẩm khẽ đưa tay chạm lên bụng, hiện giờ trong bụng đang mang thai nhi, nàng làm sao có thể trang điểm được.
 
Sống Lại Một Đời Thay Đổi Vận Mệnh
Chương 77: Chương 77



Cù Cẩm nghĩ, có lẽ nàng nên xuất cung một chuyến, mời đại phu về xem mạch, xem mạch tượng đã vững vàng hay chưa, hài tử có khỏe mạnh hay không, rồi hỏi thêm một số điều cần kiêng kị, có như vậy nàng mới yên tâm phần nào.

Có lẽ nàng nên nói cho hắn biết, dù sao hài tử trong bụng cũng đã lớn rồi, hắn cũng không thể nào bắt nàng bỏ nó được.

Nhưng mang thai thật sự là quá vất vả, nàng ăn không ngon, ăn xong lại muốn nôn, còn phải giấu giếm mọi người, thật sự là mệt mỏi vô cùng.

Nhất là mỗi sáng sớm thức dậy, cả người nàng đều rất choáng váng, chỉ muốn ngủ thêm một chút, nhưng nàng không thể, mỗi ngày thỉnh an Thái Hoàng Thái Hậu là quy củ bất thành văn rồi.

Chỉ là nàng cảm thấy sắp không chịu đựng nổi nữa rồi, hay là nói ra hết đi, mặc kệ mọi chuyện, nàng cần được nghỉ ngơi nhiều hơn, nếu cứ tiếp tục mệt mỏi thế này, sợ là sẽ ảnh hưởng đến hài tử, nàng nhịn không được mà ngáp liên tục mấy cái.

Trúc Thanh đứng bên cạnh thấy vậy liền lên tiếng: "Nương nương, nô tỳ thấy gần đây người có vẻ ốm yếu hơn trước, người có chỗ nào không khỏe thì cứ nói với nô tỳ, đừng giấu trong lòng."

Cù Cẩm đưa tay vu.ốt ve mái tóc đen nhánh của Trúc Thanh: "Ngốc ạ, ta không sao, đi thôi, đến Từ Ninh điện."

.

Cù Cẩm còn chưa bước vào cửa Từ Ninh điện đã bị hai cung nữ chặn lại, đây chính là hai cung nữ bên cạnh Dư Thao.

"Làm càn, lũ nô tài các ngươi thật to gan, người nào cũng dám chặn đường Hoàng hậu, nếu kinh động đến Hoàng hậu nương nương, các ngươi có mười cái đầu cũng không giữ nổi." Lần trước Trúc Thanh đã không vừa mắt hai cung nữ này rồi, dám cướp bức tranh thêu của nương nương nàng, bây giờ bắt được cơ hội, nàng ta nhất định phải dạy dỗ bọn chúng một bài học.

Trúc Thanh quay sang hai thái giám đi sau lưng: "Hai người các ngươi còn đứng đó làm gì, lôi hai ả nô tài dám cả gan chắn đường Hoàng hậu nương nương ra ngoài xử lý cho ta, đừng để bọn chúng làm bẩn mắt Hoàng hậu."

"Vâng." Hai thái giám cung kính đáp.

Hai cung nữ kia vội vàng quỳ xuống đất, đồng thanh nói: "Hoàng hậu nương nương tha mạng, chúng nô tỳ chỉ là phụng mệnh Hoàng thượng, mời nương nương đến thiên điện, Hoàng thượng đang đợi người ở đó."

Trúc Thanh liếc xéo một cái, lời này nghe sao mà chói tai thế, Hoàng thượng sao có thể phái hai cung nữ không ra gì đến mời Hoàng hậu nương nương chứ, hơn nữa bọn họ lại là người của Dư tiểu thư, cả ngày chỉ biết tác oai tác quái ở Từ Ninh điện này, còn dám lấy danh nghĩa Hoàng thượng ra hù dọa người khác, chuyện này thật sự là rất kỳ lạ.

Trúc Thanh ghé sát tai Cù Cẩm, nhỏ giọng nói: "Nương nương, người đừng nghe bọn chúng nói linh tinh, nói không chừng là chủ tử nhà bọn chúng lại giở trò gì đó, cứ đánh c.h.ế.t bọn chúng là xong chuyện, đỡ cho ả ta cứ tưởng nương nương hiền lành mà ngày ngày đến trước mặt người làm loạn. Nương nương cứ đi thỉnh an Thái Hoàng Thái Hậu đi, chuyện ở đây cứ giao cho nô tỳ."

Nghe vậy, Cù Cẩm giật mình, hai cung nữ này tuyệt đối không dám lấy danh nghĩa Hoàng thượng để triệu nàng đến đây, đây chính là tử tội. Nàng nhìn biểu cảm của hai cung nữ, tuy rằng đang quỳ trên mặt đất nhưng lại có vẻ đắc ý.

Cù Cẩm thầm cảm thấy bất an, con người ta không thể nào sống mà không có chút hiếu kỳ, xem ra hôm nay nàng phải đi xem thử, xem thử rốt cuộc là có chuyện gì.

Cù Cẩm thản nhiên nói: "Đứng lên đi, dẫn đường cho ta, nếu các ngươi dám lừa gạt ta, ta sẽ lấy đầu các ngươi."

"Hoàng hậu nương nương, cho chúng nô tỳ mười lá gan chúng nô tỳ cũng không dám lừa gạt người, nương nương cứ đi theo chúng nô tỳ là được."

Dứt lời, hai cung nữ liền đi trước dẫn đường, không bao lâu đã đến một thiên điện bên cạnh Từ Ninh điện.

Cù Cẩm mang theo Trúc Thanh bước vào trong, những người còn lại đều ở bên ngoài chờ.

Không biết vì sao, vừa bước vào cung điện xa lạ này, mí mắt Cù Cẩm liền giật giật liên hồi, trong lòng nàng dâng lên một cảm giác bất an khó tả, hơn nữa còn có một loại cảm giác ngột ngạt khó chịu.

Đi đến trước cửa phòng, hai cung nữ kia liền lên tiếng: "Hoàng hậu nương nương, Hoàng thượng đang ở bên trong chờ người, chúng nô tỳ xin phép lui xuống trước." Dứt lời, hai cung nữ liền lui xuống.

Cù Cẩm nhìn cánh cửa phòng đóng chặt trước mặt, trong lòng không khỏi có chút sợ hãi, nàng quay sang nói với Trúc Thanh: "Muội ở ngoài này đợi ta, ta vào trong một lát là ra ngay."

"Nương nương, hay là để nô tỳ đi theo người, nô tỳ không yên tâm." Trúc Thanh lắc đầu, nàng không đồng ý.

"Ngốc ạ, trong này chẳng lẽ còn có yêu quái, có thể ăn thịt ta hay sao, ta vào xem thử xem hai người kia có lừa ta hay không." Cù Cẩm nói xong liền đẩy cửa bước vào.

Vừa bước vào phòng, một mùi hương nồng nặc xộc thẳng vào mũi, Cù Cẩm nhíu mày, gian ngoài không có một bóng người, đồ đạc cũng rất đơn giản, chỉ liếc mắt một cái là có thể nhìn hết, ánh mắt nàng dừng lại trên tấm bình phong đặt giữa phòng.

Tấm bình phong rất lớn, dài khoảng năm mét, gần như ngăn cách hoàn toàn gian trong và gian ngoài.

Trên bình phong không có hoa văn gì cả, chỉ là một màu trắng tinh khiết, xuyên qua lớp vải mỏng, mơ hồ có thể nhìn thấy cảnh tượng bên trong, có lẽ đó mới chính là bức tranh được vẽ trên bình phong.

Cù Cẩm đứng bên ngoài bình phong, xuyên qua lớp vải mỏng, nàng nhìn thấy một bóng người quen thuộc, người nằm trên giường không ai khác chính là Tiêu Trình, chỉ cần nhìn thoáng qua nàng cũng có thể nhận ra.
 
Sống Lại Một Đời Thay Đổi Vận Mệnh
Chương 78: Chương 78



Nhưng người nằm bên cạnh hắn lại là Dư Thao, tim Cù Cẩm như thắt lại, nàng cảm thấy khó thở, đầu óc trống rỗng, trong lòng dâng lên một nỗi đau nhói không sao tả xiết.

Không, không thể nào, nàng nhắm chặt mắt, sau đó lại mở mắt ra, cảnh tượng trước mắt vẫn không thay đổi!

Lúc này, người bên trong bình phong bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nhìn nàng cười đắc ý, sau đó lại nằm xuống.

Cù Cẩm cảm thấy choáng váng, nàng vô thức đưa tay vịn vào bình phong, ai ngờ cả người nàng ngã về phía trước, kéo theo cả tấm bình phong đổ xuống.

"Rầm" một tiếng vang lớn.

Tấm bình phong đổ xuống đất, phá vỡ sự im lặng trong phòng. "A..." Dư Thao kêu lên một tiếng sợ hãi.

Tiêu Trình bị đánh thức, hắn ôm đầu, cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra, hắn nhìn sang Dư Thao đang ngồi bên cạnh, trong nháy mắt nhớ lại chuyện xảy ra tối qua.

Ánh mắt Tiêu Trình lạnh lùng đáng sợ, hắn siết chặt tay, cố gắng đè nén lửa giận trong lòng.

Nhịn, nhịn, hắn phải nhịn, nhưng hắn không nhịn được nữa rồi, Tiêu Trình bật dậy khỏi giường.

Dư Thao nhìn thấy dáng vẻ của Tiêu Trình liền sợ hãi co rúm người lại, rúc vào một góc giường.

Tiêu Trình bước đến, túm lấy tay Dư Thao, nhấc bổng nàng ta lên rồi hung hăng ném xuống đất, ả ta dám tính kế hắn, thật sự là chán sống rồi.

Dư Thao đau đến mức không nói nên lời, m.á.u tươi trong miệng không ngừng chảy ra, nhuộm đỏ cả một mảng sàn, nàng ta còn chưa kịp định thần.

Tiêu Trình lại túm lấy Dư Thao, hung hăng ném nàng ta xuống đất lần nữa.

Cả người Dư Thao đau đớn, hai mắt như tối sầm lại, nàng ta chỉ muốn được ở bên cạnh hắn, có gì sai chứ, tại sao hắn lại đối xử với nàng ta như vậy, nàng ta yêu hắn như vậy, nhưng đổi lại là sự chán ghét của hắn, nàng ta thật sự không cam tâm.

"Hoàng thượng, xin người hãy tha cho nàng ấy."

Lúc này, Thái Hoàng Thái Hậu từ bên ngoài bước vào, bà ta đã tính toán thời gian từ trước, hôm nay bà ta cố ý đến đây, cho dù Hoàng thượng có thật sự sủng hạnh Dư Thao hay không thì hắn cũng phải chịu trách nhiệm với nàng ta, phải nghe theo sự sắp xếp của bà ta. Dư gia cũng không phải là dòng họ tầm thường, xét về thân phận hay huyết thống đều không thua kém gì nhà võ tướng kia.

Thế nhưng, khi Thái Hoàng Thái Hậu bước vào trong điện, nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, bà ta suýt chút nữa thì ngất xỉu. Dư Thao là đứa con gái duy nhất của Dư gia, lại là con gái được sinh ra khi đã lớn tuổi nên được cưng chiều từ nhỏ, nhìn thấy nàng ta thoi thóp, sắp c.h.ế.t đến nơi.

Thái Hoàng Thái Hậu như nghẹn thở, bà ta chưa từng thấy Tiêu Trình đáng sợ như vậy, điên cuồng như vậy, như biến thành một con người khác.

Tiêu Trình lại bước về phía Dư Thao, nàng ta sợ hãi đến run người, nhìn thấy Thái Hoàng Thái Hậu, nàng ta liền bật khóc nức nở.

Thái Hoàng Thái Hậu vội vàng chạy đến che chắn trước mặt Dư Thao, nói: "Nếu hoàng thượng muốn g.i.ế.c nó thì hãy bước qua xác lão thân trước."

Nghe vậy, Tiêu Trình bỗng nhiên tỉnh táo lại, hắn lạnh lùng nhìn Thái Hoàng Thái Hậu, nói: "Lời trẫm nói, chẳng lẽ Thái Hoàng Thái Hậu không hiểu sao?"

Nghe lời nói lạnh nhạt của Tiêu Trình, Thái Hoàng Thái Hậu giật mình, từ trước đến giờ hắn chưa từng dùng giọng điệu này để nói chuyện với bà.

Chẳng lẽ bà đã sai rồi, đứa cháu trai này trời sinh đã m.á.u lạnh vô tình, g.i.ế.c người không chớp mắt, bà ta đây là dẫn sói vào nhà, người mang điềm gở này quả nhiên sẽ không mang đến điều gì tốt đẹp.

"Là lão thân sai rồi, nhưng nó là người của Dư gia, nếu Hoàng thượng không tha cho nó một con đường sống, vậy lão thân xin được c.h.ế.t ở đây."

Dư Thao vẫn không cam lòng, rất không cam lòng, tối qua nàng ta vì quá vui mừng mà không ngủ được, cứ nhìn ngắm khuôn mặt tuấn tú của hắn, tuy rằng chỉ có thể nhìn như vậy, nhưng trong lòng nàng ta lại ngọt ngào như mật, từ nhỏ đến lớn nàng ta chưa từng trải qua cảm giác nào hạnh phúc như vậy.

Nhưng tại sao hắn lại không nhìn nàng ta dù chỉ một cái, tại sao nàng ta yêu hắn như vậy, nhưng thứ nàng ta nhận lại chỉ là sự chán ghét của hắn, nàng ta thật sự không cam tâm!

"Cô tổ mẫu, người đừng cầu xin hắn ta nữa, cứ để hắn g.i.ế.c con đi, tối qua con đã bị hắn ức h**p, hôm nay c.h.ế.t trong tay hắn, con cũng cam lòng." Dư Thao vừa nói vừa khóc, m.á.u tươi theo đó chảy ra khỏi khóe miệng.

Thái Hoàng Thái Hậu đau lòng v.uốt ve khuôn mặt Dư Thao: "Con ngốc này, sao con lại phải chịu khổ như vậy."

Nghe câu nói của Dư Thao, Cù Cẩm cảm thấy như rơi xuống vực sâu, đúng vậy, gả vào Hoàng gia, làm sao có thể mọi chuyện đều như ý muốn của nàng được chứ, Hoàng thượng cũng đâu phải chỉ của riêng mình nàng.

Nhưng tim nàng đau quá, đau đến mức không thở nổi, giống như bị ai đó ném vào trong hầm băng lạnh giá.

Đừng nghĩ nữa, đừng bận tâm nữa, có lẽ sẽ tốt hơn.

Cổ họng Cù Cẩm dâng lên một vị tanh ngọt, nàng cố gắng nuốt xuống, nhưng lại không sao kìm nén được.

"Phụt" một tiếng, Cù Cẩm phun ra một ngụm máu, m.á.u b.ắ.n lên tấm bình phong trắng tinh, trông giống như những đóa mai đỏ thắm.

Lúc này, Tiêu Trình mới chú ý đến Cù Cẩm, nàng nằm bên cạnh tấm bình phong, sắc mặt tái nhợt, hắn siết chặt tay.

Tiêu Trình bước đến, bế nàng lên, hắn muốn đưa nàng rời khỏi nơi dơ bẩn này.
 
Sống Lại Một Đời Thay Đổi Vận Mệnh
Chương 79: Chương 79



Cù Cẩm nhắm chặt mắt, Tiêu Trình chỉ mặc độc một chiếc áo trong, mùi hương trên người hắn thoang thoảng bay vào mũi nàng, không hiểu sao nàng lại cảm thấy mùi hương quen thuộc này có gì đó khác lạ, nàng quay mặt đi, muốn tránh xa khỏi mùi hương khiến nàng say đắm.

Nhìn thấy Cù Cẩm như vậy, Tiêu Trình đau lòng, tối qua sau khi uống trà xong, hắn không còn chút ấn tượng nào, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, hắn tự hỏi bản thân, lời hứa hẹn năm đó, chẳng lẽ hắn thật sự không thể thực hiện được sao, hắn muốn nói gì đó, nhưng lại cảm thấy bất lực.

Cù Cẩm bỗng nhiên cảm thấy bụng hơi đau, nàng đưa tay xoa nhẹ, chẳng lẽ là do lúc nãy bị ngã nên động thai khí, hay là do tâm trạng nàng không tốt.

Bất kể là vì nguyên nhân gì, nàng cũng cảm thấy lo lắng, Cù Cẩm mở mắt ra, lạnh nhạt nói: "Hoàng thượng, ta cảm thấy không khỏe, người cho phép ta về Tây Bình hầu phủ ở một thời gian được không?"

"Nàng thấy chỗ nào không khỏe?" Nhìn thấy Cù Cẩm lạnh nhạt với mình như vậy, Tiêu Trình nhíu mày, hắn không thích nàng như vậy, cảm giác nàng cách hắn rất xa.

Tiêu Trình siết chặt tay, ôm nàng vào lòng, muốn hòa tan nàng vào trong cơ thể mình, hắn nhẹ giọng hỏi: "Hay là để ta cho người truyền Thái y đến khám cho nàng."

"Không cần, ta chỉ muốn được yên tĩnh một chút." Cù Cẩm nhịn không được nữa rồi.

"Không được, nàng muốn yên tĩnh thì ở bên cạnh ta là được rồi."

Tiêu Trình dừng lại một chút rồi nói tiếp: "A Cẩm, xin lỗi, là ta sai rồi."

Cù Cẩm nhắm chặt mắt, nàng cố gắng kìm nén cảm xúc, kìm nén sự tức giận khi nghe hắn nói như vậy, đến lúc này nàng mới nhận ra, thì ra khi đã để tâm đến một người, nàng không muốn người đó chạm vào bất kỳ ai khác.

Cù Cẩm cố gắng nở nụ cười, nói: "Hoàng thượng không có lỗi gì với ta, người là Hoàng thượng, sao có thể là Hoàng thượng của riêng mình ta."

"Nàng đang trách ta sao?" Tiêu Trình nhìn nàng, tự giễu nói.

“Ta không sao, Hoàng thượng cứ thả ta xuống, ta tự đi được.” Cù Cẩm vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt, liếc mắt nhìn hắn. Sống mũi hắn cao thẳng, mang theo vài phần lạnh lùng, khiến cả người toát ra vẻ âm trầm. Nàng cụp mắt xuống, trong lòng dâng lên ngũ vị tạp trần.

“A Cẩm muốn chia ly với ta sao? Muốn rời khỏi ta sao?” Nàng có biết, nụ cười của nàng còn khó coi hơn cả khóc không.

Hai người đang nói chuyện, An công công dẫn theo mấy tên thái giám đi tới, vội vàng nói: “Hoàng thượng, tối qua người ngủ ngon giấc chứ?”

Tiêu Trình nhìn An công công, ánh mắt sắc bén như muốn xuyên thủng hắn: “An công công, ngươi thật tắc trách! Từ hôm nay trở đi, tất cả các ngươi đều đến Vĩnh Tường quét dọn cho ta, đừng để ta nhìn thấy các ngươi nữa. Mỗi người tự nhận năm mươi trượng, lui xuống!”

An công công cùng đám thái giám phía sau đều “bịch” một tiếng quỳ xuống. An công công vội vàng dập đầu xin tha: “Hoàng thượng tha mạng! Nô tài không biết mình đã phạm lỗi gì. Hoàng thượng muốn đánh muốn mắng thế nào cũng được, xin đừng đuổi nô tài đi!”

“Tự mình đi!” Tiêu Trình lạnh lùng nói.

“Hoàng thượng, tối qua Thái hoàng thái hậu sai người đến nói với nô tài, người muốn tâm sự với Hoàng thượng. Nếu nói chuyện khuya, người sẽ nghỉ ngơi tại thiên điện một đêm. Từ Ninh cung có rất nhiều người hầu hạ, bảo nô tài không cần phải ở đó, có chuyện gì sẽ cho người đến thông báo. Nô tài nghĩ, Thái hoàng thái hậu đã lên tiếng, nên… nên đã dẫn người lui xuống trước.” Nói đến đây, An công công mới cảm thấy có gì đó không đúng.

Hắn vội vàng nói tiếp: “Hoàng thượng, là nô tài sơ suất, nô tài nên thời thời khắc khắc ở bên cạnh Hoàng thượng, xin Hoàng thượng hãy cho nô tài một cơ hội!”

Tiêu Trình hừ lạnh một tiếng, không nói gì nữa, sải bước đi ra khỏi điện.

Trúc Thanh đi theo phía sau, trong lòng vô cùng lo lắng, đặc biệt là khi nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch không chút huyết sắc của Cù Cẩm. Tiêu Trình đột nhiên quay đầu lại, phân phó Trúc Thanh: “Gọi thái y!”

Trúc Thanh nghe vậy, vội vàng chạy đi.

“Khoan đã, ta không sao, không cần gọi thái y.” Cù Cẩm gọi Trúc Thanh lại.

“Nàng vừa mới nôn ra máu, bây giờ còn nói không sao? Cho dù muốn giận dỗi ta, cũng không cần lấy thân thể mình ra làm trò đùa!” Tiêu Trình trực tiếp ra lệnh: “Đi!”

Trúc Thanh không do dự nữa, vội vàng chạy đi.

.

Tiêu Lan điện.

Tiêu Trình đặt Cù Cẩm lên giường, vén những sợi tóc mai vương trên má nàng ra sau tai, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng v.uốt ve gò má nàng.

Cù Cẩm nghiêng đầu sang một bên, đưa tay xoa xoa bụng. Hiện tại nàng đã thấy dễ chịu hơn nhiều, nhưng nàng thật sự không muốn đối mặt với hắn. Nàng không thể nào bình tĩnh được, trong lòng cứ rối bời như tơ vò. Nàng xoay người, đưa lưng về phía hắn.

Tiêu Trình đi đến, từ phía sau ôm chặt lấy nàng. Hắn thật sự rất sợ, sợ nàng cứ lạnh nhạt với hắn như vậy.

“A Cẩm!” Hắn khẽ gọi tên nàng, hết lần này đến lần khác.

Cù Cẩm cắn ngón tay, trong đầu không khỏi nghĩ đến, có phải hắn cũng từng ôm nữ nhân khác trong lòng như vậy? Không, không thể nghĩ như vậy, không được nghĩ như vậy!

Nhưng trong lòng nàng vẫn không kiềm chế được mà cảm thấy khó chịu. Nàng bỗng nhiên nói: “Ta cũng không muốn để ý, cũng không muốn khó chịu, nhưng mà ta thật sự không nhịn được. Ta rất để ý, ta rất khó chịu, hay là… hay là chàng để ta yên tĩnh một lát được không?”

“Ta không cho phép nàng ở đây suy nghĩ lung tung một mình!” Giọng điệu của Tiêu Trình có chút cường thế.

Cù Cẩm hít sâu một hơi, cố gắng bình ổn lại cảm xúc. Hiện tại nàng không nên kích động.
 
Back
Top Bottom