Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Sống Lại Một Đời Thay Đổi Vận Mệnh

Sống Lại Một Đời Thay Đổi Vận Mệnh
Chương 10: Chương 10



Hiện tại nói ra lời như vậy, Cù Cẩm một chút cũng không cảm thấy kỳ quái, nàng đáp: "Nghe cô nương nói gì đấy, bởi vì cái gọi là ba phần trời chú định, bảy phần dựa vào người làm, vả lại cô nương chẳng lẽ không biết họa này từ miệng mà ra sao? Các vị nương nương trong cung, ai mà không có khuynh thành chi tư, lời này nếu truyền vào tai các vị nương nương, cô nương có biết sẽ có hậu quả như thế nào không?"

"Ngươi, vậy ngươi có biết Thái hậu là cô tổ mẫu của ta không?" Dư Thao vênh váo tự đắc nhìn nàng.

Cù Cẩm nhìn bộ dạng của nàng ta, chợt nhớ tới mình trước kia, được trưởng bối và thân nhân yêu thương liền vô pháp vô thiên, giống như trên đời này mọi người đều phải xoay quanh mình mới tốt, nàng bỗng bật cười. Dư Thao có chút tức giận, hỏi: "Ngươi cười cái gì?"

"Không có gì, chỉ là hi vọng cô nương về sau ăn nói cẩn thận, giữ chút khẩu đức." Dứt lời, Cù Cẩm liền đi về phía trước.

Dư Thao bước một bước lớn chắn đường Cù Cẩm, nàng ta trợn mắt nói: "Ngươi còn chưa qua cửa đâu? Dám cho ta sắc mặt, ta nói cho ngươi biết, các vị công chúa trong cung này cũng phải nể mặt ta vài phần đấy. Hiện tại mau xin lỗi ta ngay, nếu không ta sẽ nói với cô tổ mẫu Thái hậu, ngươi khi dễ ta."

Cù Cẩm bất lực: "Vì sao ta phải xin lỗi cô nương? Là cô nương đang cố tình gây sự."

Dư Thao nghĩ nghĩ, quả thật nghĩ không ra lý do, liền miễn cưỡng nói: "Ngươi chọc ta không vui, vậy thì phải xin lỗi."

Cù Cẩm cũng mất hết kiên nhẫn, Dư Thao này quá ương bướng, thân phận lại đặc thù, không thể đắc tội nàng ta, nhưng cũng không thể để bản thân chịu thiệt thòi này, nếu truyền ra ngoài, nàng còn mặt mũi nào ở trong cung nữa. Nàng lạnh mặt xuống, trầm giọng nói: "Xin cô nương tự trọng."

Dứt lời, nàng nói với Trúc Thanh cùng cung nữ bên cạnh: "Cùng ta đi."

Nhưng Dư Thao nào chịu buông tha nàng, nàng ta đưa tay cản lại, nói: "Ngươi không phải muốn đi chúc thọ cô tổ mẫu ta sao? Không phải muốn lấy lòng người sao? Để ta xem ngươi tặng lễ gì cho cô tổ mẫu đây."

Dứt lời, Dư Thao nháy mắt với hai nha hoàn phía sau, hai nha hoàn lập tức định cướp đồ trong hộp của Trúc Thanh. Trúc Thanh nắm chặt hộp, nhưng hai nắm đ.ấ.m khó địch lại bốn bàn tay, hộp bị hai nha hoàn cướp mất, một nha hoàn lấy từ trong hộp ra bức tranh thêu đưa cho Dư Thao.

Cù Cẩm hít sâu một hơi, thầm nghĩ khó trách kiếp trước Dư Thao có thể làm ra chuyện như vậy, quả thực kiêu ngạo vô pháp vô thiên, nàng lạnh lùng nói: "Trả nó lại cho ta."

Dư Thao nhìn dáng vẻ bình tĩnh của Cù Cẩm, cùng khuôn mặt xinh đẹp cao ngạo kia, lại nghĩ đến thân phận cao quý của Cù Cẩm sau này, bỗng nhiên sinh lòng ghen ghét. Bức tranh thêu trong tay nàng ta lại càng xuất sắc, từng đóa mẫu đơn đều sống động như thật, giống hệt những đóa mẫu đơn nở rộ trong vườn của cô tổ mẫu. Nàng ta nhìn thấy hồ nước nhỏ cách đó không xa, trong lòng nảy ra một kế.

Cù Cẩm nhìn ánh mắt của nàng ta, liền hiểu ra, không chút do dự xông lên cướp tranh thêu.

Nhưng Dư Thao nhanh hơn một bước, ôm bức tranh thêu vào trong ngực, chạy về phía hồ nước nhỏ, sau đó dùng sức ném, bức tranh thêu rơi xuống hồ.

Dư Thao xoay đầu lại, nhìn Cù Cẩm, trong mắt ẩn giấu một tia độc ác. Nàng ta muốn xem Cù Cẩm không có lễ vật thì làm sao đi chúc mừng cô tổ mẫu, vị Thái tử phi tương lai này đối với trưởng bối không có chút hiếu tâm nào, không hiểu lễ nghĩa như thế, làm sao khiến cô tổ mẫu thích cho được, cũng sẽ khiến Thái tử ca ca mất mặt. Nói không chừng cô tổ mẫu sẽ nổi giận, phế bỏ hôn ước của Thái tử ca ca cũng nên. Nghĩ đến đây, khóe môi Dư Thao cong lên.

Cù Cẩm trơ mắt nhìn bức tranh thêu rơi xuống hồ, nàng nhìn về phía kẻ gây tội, vừa vặn bắt gặp nụ cười khinh miệt nơi khóe môi Dư Thao. Là nàng sơ suất rồi, nàng cố đè nén lửa giận dưới đáy lòng, thật muốn xông đến cho nàng ta hai cái bạt tai, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.

Trúc Thanh chạy tới bên hồ, không biết tìm đâu ra một cây gậy dài, cố gắng khều bức tranh thêu.

Cù Cẩm không để ý đến kẻ gây chuyện kia nữa, nàng quay người đi về phía Trúc Thanh. Trúc Thanh vừa vặn nhặt được bức tranh thêu, nhưng bức tranh đã ướt sũng, nước nhỏ tong tong. Trúc Thanh lo lắng nói: "Làm sao bây giờ tiểu thư, tranh ướt hết rồi."

Lúc này Cù Cẩm cũng không biết nên làm thế nào, ánh mắt nàng dần ảm đạm. Tại sao người khác gây ra lỗi lầm, nhưng người chịu thiệt thòi lại luôn là nàng? Tại sao sống lại một đời rồi, nàng vẫn bất cẩn như vậy?

Nhìn từng đường kim mũi chỉ trên bức tranh thêu, Cù Cẩm nhớ đến những đêm thức trắng thêu tranh, nàng cúi đầu thở dài. Trong lúc nhất thời, nàng suy nghĩ miên man, không có bức tranh này, nàng lấy gì dâng lên Thái hậu đây? Nếu quay về Hầu phủ thì không kịp nữa rồi. Nàng bỗng nhiên nghĩ đến Tiêu Trình, trong cung này, người duy nhất nàng quen biết cũng chỉ có mình hắn, nàng nhìn về phía cung nữ đứng một bên.

Cung nữ vẫn luôn đứng đó, cung kính, dường như mọi chuyện vừa rồi đều không liên quan đến nàng ta. Thì ra cung nữ bên cạnh hắn đều lãnh đạm như vậy sao? Nhưng mà, chẳng phải chính nàng vừa mới từ chối hắn hay sao?

Nàng ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm vô tận, lòng nàng cũng dần bình tĩnh lại. Chẳng lẽ hắn thật sự thích nàng sao? Chỉ vì chút quà tặng của nàng? Nhưng cho dù hắn có thích hay không, nàng cũng nên nói rõ với hắn. Hơn nữa, sống lại một đời, nàng không thể để bản thân gây bất lợi cho gia đình thêm một lần nào nữa.

Nghĩ đến đây, trong lòng nàng dễ chịu hơn một chút, đầu óc cũng trở nên minh mẫn hơn. Bỗng nhiên nàng sờ sờ túi thơm, trong lòng dâng lên một tia vui sướng.

Trúc Thanh lo lắng nói: "Tiểu thư, hay là..."

Cù Cẩm biết nàng ấy muốn nói gì, bèn cắt ngang: "Đừng lo, ta có cách rồi." "Cách gì ạ?" Trúc Thanh vô thức hỏi.

Cù Cẩm cười nói: "Đến lúc đó ngươi sẽ biết, trước tiên cứ cất nó đi, về phủ rồi hong khô, ta đã thêu rất lâu đấy."

Trúc Thanh nghe vậy, trong lòng lo lắng nhưng vẫn gật đầu, cất bức tranh thêu ướt sũng vào hộp. Ba người đi về phía Từ Ninh cung.
 
Sống Lại Một Đời Thay Đổi Vận Mệnh
Chương 11: Chương 11



Cù Cẩm ngẩng đầu nhìn lên, dưới mái hiên gỗ lim chạm khắc tinh xảo, trên tấm biển dát vàng, ba chữ “Từ Ninh cung” uy nghiêm, lộng lẫy.

Cù Cẩm bước qua bậc cửa cao, tiến vào trong điện. Cung nữ dẫn đường đi phía trước, một đường dẫn nàng đến chính điện Từ Ninh cung. Vừa bước vào, Cù Cẩm nhìn thấy ở giữa chính điện đặt một chiếc bàn ăn hình chữ nhật lớn, bên phải là một chiếc bàn nhỏ hơn, hai bên là những chiếc bàn ăn được sắp xếp ngay ngắn.

Lúc này, trong điện đã có rất nhiều người, mọi người nhìn thấy Cù Cẩm, liền bắt đầu bàn tán: "Vị tiểu thư này là ai vậy? Sao ta chưa từng gặp bao giờ?"

"Tỷ tỷ, ngươi xem cung nữ đi phía trước kìa, chẳng phải là Mặc Trúc bên cạnh Thái tử điện hạ sao?"

"A, thì ra là nàng ta! Phụ thân của nàng ta là Cù đại tướng quân, trấn thủ biên quan nhiều năm, hai năm trước mới trở về kinh thành, hiện tại lại được Hoàng thượng phái đi dẹp loạn, rất được Hoàng thượng coi trọng. Nàng ta cũng rất xinh đẹp, khó trách được Thái tử điện hạ để ý."

"Đúng vậy! Chỉ là Cù gia rất khiêm tốn, nên tỷ tỷ chưa từng gặp nàng ta cũng là chuyện bình thường."

Mặc Trúc dẫn Cù Cẩm đến vị trí phía trước ngồi xuống, trên mặt Cù Cẩm luôn mang theo nụ cười khiêm nhường, lễ phép. Sau khi ngồi xuống, nàng nhìn những ánh mắt đổ dồn về phía mình, khẽ gật đầu mỉm cười.

Dư Thao nghe mọi người bàn tán, trong lòng không khỏi ghen ghét, nhưng nhớ đến chuyện lúc nãy, trong lòng nàng ta lại dâng lên một tia chờ mong.

Lúc này, Tiêu Trình từ ngoài điện bước vào, bên cạnh hắn là Ngũ hoàng tử Tiêu Vĩ. Đương kim Thánh thượng chỉ có hai vị hoàng tử, còn lại đều là công chúa.

Hai vị hoàng tử đều có dung mạo tuấn tú, vừa bước vào, rất nhiều tiểu thư khuê các đều nhìn đến ngây người. Mặc dù Tiêu Trình đã có hôn ước, nhưng vẫn có không ít người thầm thương trộm nhớ, cho dù là làm trắc phi cũng được! Chờ sau này Thái tử đăng cơ, chẳng phải là sẽ trở thành quý phi sao?

Tiêu Trình ngồi xuống bên trái Cù Cẩm, có vài ánh mắt vẫn nhìn theo hắn, đặc biệt là Dư Thao ngồi đối diện.

Cù Cẩm không để ý đến những ánh mắt kia, nàng cầm lấy bình rượu bạch ngọc trên bàn, rót đầy một ly, sau đó bưng ly rượu đến trước mặt Tiêu Trình.

Tiêu Trình nhìn nàng, ánh mắt chợt lóe lên, hắn nhận lấy ly rượu, uống cạn một hơi.

Cù Cẩm nhận lại ly rượu, rót đầy một ly nữa đưa cho Tiêu Trình, hắn nhìn nàng, ánh mắt sâu thẳm, sau đó lại tiếp tục nhận lấy ly rượu, uống cạn. Hắn trầm giọng hỏi: "Tại sao lại rót rượu cho ta?"

Cù Cẩm thấp giọng nói: "Cho ta chút thời gian được không?"

Tiêu Trình nhìn nàng, ánh mắt sâu thẳm khó lường, sau đó hắn cúi đầu, che giấu cảm xúc. Trong lòng bàn tay, hắn nắm chặt ly rượu, dường như vẫn còn lưu lại chút hơi ấm của người nào đó.

Hắn cũng không rõ, tại sao kiếp trước hắn có thể giữ nàng trong lòng lâu như vậy, nhưng lúc này, nghe thấy giọng nói dịu dàng của nàng, trái tim hắn lại không tự chủ được mà rung động. Có lẽ, ngay từ lần đầu tiên gặp gỡ, nàng đã in sâu vào trong lòng hắn. Là hắn nóng vội, đối với nàng mà nói, hắn cũng chỉ là một người xa lạ mà thôi.

Tiêu Trình khẽ nhếch môi nhìn Cù Cẩm, nàng hiểu ý hắn, đặt hai tay lên đầu gối, ngồi nghiêm chỉnh.

Lúc này, một giọng nói vang lên: "Hoàng huynh thật là có phúc, Thái tử phi không chỉ xinh đẹp động lòng người, mà còn rất hiền dịu, thật khiến người khác hâm mộ."

Cù Cẩm ngẩng đầu, lúc này mới phát hiện ánh mắt mọi người đều đang đổ dồn về phía nàng, có hâm mộ, có ghen ghét, đặc biệt là Dư Thao, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống nàng.

Tiêu Trình thản nhiên nói: "Trong điện có rất nhiều tiểu thư tài mạo song toàn, nếu Ngũ đệ có vừa ý ai, cứ việc xin phụ hoàng tứ hôn, cần gì phải hâm mộ ta."

Hắn vừa dứt lời, Cù Cẩm nhìn thấy có vài tiểu thư bạo dạn nhìn Tiêu Vĩ với ánh mắt đầy ẩn ý.

Cù Cẩm thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay sau đó, bàn tay nàng bị một bàn tay ấm áp nắm lấy, lòng bàn tay thô ráp, có vết chai mỏng. Trái tim Cù Cẩm đập loạn nhịp, nàng lén nhìn Tiêu Trình, lại thấy hắn vẫn thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra, tay áo rộng che đi bàn tay đang nắm lấy tay nàng.

Cù Cẩm bỗng nhiên cảm thấy hai má nóng ran, nàng khẽ rút tay, nhưng lại bị nắm chặt hơn. Lúc này nàng bỗng nhiên hối hận, hối hận vì đã rót rượu cho hắn, hối hận vì đã nói với hắn những lời kia.

Nàng vô thức cầm lấy bình rượu, rót đầy một ly, uống cạn. Vị rượu cay nồng khiến nàng ho sặc sụa, nước mắt trào ra.

Tiêu Trình thấy vậy, vội vàng buông tay nàng ra, rót một ly sữa dê nóng đặt trước mặt nàng: "Uống cái này sẽ dễ chịu hơn."

Cù Cẩm liếc hắn một cái, phát hiện trong mắt hắn ẩn chứa ý cười, nàng bĩu môi, bưng ly sữa dê lên, uống một hơi cạn sạch.

Lúc này, ngoài điện vang lên tiếng bước chân, một đoàn người nối đuôi nhau tiến vào. Người đi đầu tiên là đương kim Thánh thượng, mặc long bào màu vàng, bên cạnh là Thái hậu, tuy rằng tóc đã bạc trắng nhưng tinh thần vẫn rất minh mẫn. Theo sau là các vị phi tần, hoàng tử, công chúa và các vị đại thần trong triều.
 
Sống Lại Một Đời Thay Đổi Vận Mệnh
Chương 12: Chương 12



Mọi người đứng dậy hành lễ, đợi Hoàng thượng và Thái hậu ngồi vào chỗ của mình, mọi người mới đồng thanh hô to: "Chúc Hoàng thượng (Thái hậu) vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!"

"Hôm nay là ngày vui của ai gia, mọi người không cần câu nệ, cứ tự nhiên." Thái hậu cười nói, giọng nói sang sảng, không hề giống người đã hơn sáu mươi tuổi.

"Tạ ơn Thái hậu." Mọi người tạ ơn, sau đó mới dám ngồi xuống.

Tiếp theo là nghi thức dâng lễ vật, đầu tiên là lễ vật của Hoàng thượng, là một quyển sách do chính tay người viết. Thái giám bên cạnh Hoàng thượng cầm quyển sách, đọc to danh sách lễ vật, sau đó cung kính dâng lên cho Thái hậu.

Lễ vật của các vị phi tần đều là những thứ quý hiếm, được chuẩn bị rất công phu.

Đến lượt Tiêu Trình, bốn gã thái giám khiêng một vật được che kín bằng vải đỏ đến giữa điện, mọi người đều tò mò, không biết bên trong là vật gì.

Tiêu Trình bước lên phía trước, vung tay kéo tấm vải đỏ xuống. Sau đó, hắn cung kính quỳ xuống trước mặt Thái hậu: "Chúc Hoàng tổ mẫu phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn."

Thì ra là một chiếc kính bát giác khảm ngọc, khung kính được chạm khắc hình rồng phượng rất tinh xảo, cao bằng nửa người.

Thái hậu nhìn chiếc kính, trên mặt lộ rõ vẻ vui mừng, gật đầu tỏ ý hài lòng. Tiếp theo là các vị hoàng tử, công chúa, sau đó là các vị đại thần dâng lên lễ vật. Các vị tiểu thư khuê các cũng chuẩn bị lễ vật, chỉ mong có thể lọt vào mắt xanh của Thái hậu, được người ban thưởng.

Một lát sau, Cù Cẩm đứng dậy, tay cầm túi thơm, bước ra giữa điện, nàng khẽ khom người, giọng nói trong trẻo: "Chúc Thái hậu phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn."

Mọi người nhìn thấy Thái tử phi tương lai chỉ cầm một túi thơm, đều ngạc nhiên không thôi. Ai ai cũng muốn dâng lên những thứ quý giá để lấy lòng Thái hậu, vậy mà nàng lại chỉ dâng lên một túi thơm, chẳng lẽ túi thơm này có gì đặc biệt? Hay là nàng ta cố tình xem thường Thái hậu, không coi Hoàng gia ra gì?

Sắc mặt Thái hậu hơi trầm xuống, lạnh giọng hỏi: "Ngươi là nữ nhi nhà nào?" "Bẩm Hoàng tổ mẫu, thần nữ là Cù Cẩm, nữ nhi của Tây Bình Hầu phủ, Cù Bách Hàn." Cù Cẩm cung kính đáp.

Lần này, Thái hậu khẽ nhíu mày. Người vẫn luôn giận Cù Cẩm và Hoàng đế vì chuyện này, bởi vốn định gả cháu gái của mình cho Thái tử, nào ngờ lại bị Cù Cẩm của Tây Bình Hầu phủ chui chỗ trống.

Vì vậy, Thái hậu trầm giọng hỏi: "Trên tay ngươi là vật gì?" "Bẩm Thái hậu, trên tay thần nữ là một hòn đá ạ."

Dư Thao bỗng xen vào: "Sao tỷ lại tặng một hòn đá cho Thái hậu? Chẳng lẽ ý tỷ là tấm lòng của Thái hậu còn cứng hơn cả đá sao?"

Mọi người kinh hô, thì ra trong túi thơm kia còn chứa một hòn đá nhỏ. Vị cô nương này thật kỳ quái, khiến người ta không nhịn được toát mồ hôi thay nàng.

Cù Cẩm vẫn điềm nhiên thong dong nói: "Người đời thường nói, thời đến vận chuyển. Hòn đá này đến, vận may của Thái hậu sau này cũng sẽ theo đó mà đến ạ."

Dư Thao nghe vậy, nhíu chặt mày. Thái hậu nghe xong lại không nhịn được vui vẻ. Lời hay ý đẹp ai mà chẳng thích nghe! Thái hậu dịu giọng, nói với cung nữ hầu hạ bên cạnh: "Ngươi hãy mang hòn đá kia lại cho ta xem."

Cung nữ nhận lấy túi thơm từ tay Cù Cẩm, đưa cho lão ma ma bên cạnh Thái hậu. Lão ma ma lấy hòn đá từ trong túi thơm ra, đặt vào lòng bàn tay để Thái hậu quan sát.

Thái hậu nhìn trái nhìn phải cũng không thấy gì đặc biệt, trong lòng không khỏi có chút thất vọng. Lão ma ma bên cạnh lại cảm nhận được sự thần kỳ của hòn đá, bèn nháy mắt ra hiệu với Thái hậu.

Thái hậu hiểu ý, liền cầm lấy hòn đá, nháy mắt, một luồng ấm áp thấm vào lòng bàn tay, lan ra khắp toàn thân. Thái hậu chỉ cảm thấy toàn thân ấm áp dễ chịu, cả người thoải mái khoan khoái.

Thái hậu hài lòng nhìn xuống Cù Cẩm, nói: "Ta hỏi ngươi, đây là đá gì?" "Bẩm Thái hậu, đây là một khối Ô Ngọc thạch, trên đời chỉ có duy nhất một khối này. Thái hậu hẳn là đã cảm nhận được, nó có thể xua tan lạnh lẽo, giữ ấm cơ thể."

"Hòn đá của ngươi rất tốt, rất tốt, ta thích." Tuy Thái hậu thân thể khỏe mạnh, nhưng người già nào mà chẳng sợ lạnh chứ?

"Hôm nay ta muốn trọng thưởng cho ngươi. Ngươi muốn gì, cứ nói."

Cù Cẩm chắp tay nói: "Thần nữ không cần Thái hậu ban thưởng, chỉ cần Thái hậu vui vẻ, thần nữ liền vui vẻ rồi ạ."

Thái hậu chăm chú nhìn Cù Cẩm, chỉ thấy nàng đứng đó đoan trang, thái độ không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh, ngữ khí chân thành. Thái hậu bỗng nhiên hiểu vì sao hoàng tôn của mình lại thỉnh chỉ cầu hôn nàng. Thái hậu cất cao giọng nói: "Tốt, Trình nhi, con chọn thê tử rất tốt, ta rất thích."

Tiêu Trình đứng dậy chắp tay: "Chỉ cần Hoàng tổ mẫu vui, tôn nhi cũng vui ạ."

Thái hậu hài lòng gật đầu. Đợi Cù Cẩm ngồi xuống, Tiêu Trình liền nhỏ giọng hỏi: "Nàng không thêu sao?"

Cù Cẩm lắc đầu, suy nghĩ một chút rồi nói: "Ta có thêu, chỉ là vừa rồi bị tiểu thư Dư gia ném vào trong ao nhỏ."

Tiêu Trình lập tức trầm mặt xuống, đôi mắt nhìn về phía Dư Thao đối diện, ánh mắt sắc bén như đao.

Bị ánh mắt ấy nhìn, Dư Thao chột dạ cúi đầu, trong lòng sợ hãi. Lần đầu tiên nàng cảm thấy ánh mắt của Tiêu Trình đáng sợ như vậy. Nàng lại nghĩ nhất định là Cù Cẩm đã nói gì đó trước mặt Tiêu Trình, Tiêu Trình mới dùng ánh mắt như vậy nhìn nàng. Nghĩ vậy, trong lòng nàng càng thêm căm hận Cù Cẩm.
 
Sống Lại Một Đời Thay Đổi Vận Mệnh
Chương 13: Chương 13



Dư Thao tuy dung mạo bình thường, nhưng giọng nói lại rất êm tai, trời sinh đã mang theo chút ngọt ngào quyến rũ. Nếu chỉ nghe giọng nói, người ta sẽ nghĩ ngay đến một nữ tử xinh đẹp động lòng người. Lúc này, Dư Thao liền dùng giọng nói ngọt ngào ấy nói: "Thái hậu, Thao nhi thấy người thật là thiên vị."

Thái hậu đang vui vẻ, bèn dịu dàng nói: "Sao lại nói vậy?"

Dư Thao bĩu môi, chu môi nói: "Vừa rồi Thái hậu cũng nói lễ vật của Thao nhi rất hợp ý người, vậy sao người không thưởng cho Thao nhi? Thao nhi đã rất dụng tâm mà."

Thái hậu nghe vậy, cười ha ha nói: "Ngươi nha đầu tinh ranh, vẫn giống như hồi bé. Được rồi, ngươi muốn gì ta cũng đồng ý."

"Thái hậu nói thật chứ?" Hai mắt Dư Thao sáng rực nhìn Thái hậu. "Thật, thật, ta còn có thể lừa ngươi sao?"

Dư thừa tướng đứng dậy, trước tiên liếc Dư Thao một cái, sau đó mới nói: "Thái hậu đừng chiều nàng ấy nữa. Nàng ấy quen được Thái hậu cưng chiều, nên mới tùy ý làm bậy như vậy."

"Được rồi, Dư gia chúng ta cũng chỉ có một nữ nhi là Thao nhi, từ nhỏ nó đã là do ta nhìn lớn lên, ta không cưng chiều nó thì cưng chiều ai? Ngươi đừng quản nữa."

"Thao nhi, con nói đi, Thái hậu nhất định sẽ đáp ứng yêu cầu của con."

"Cảm ơn Thái hậu." Dư Thao nói xong, liếc nhìn Tiêu Trình đối diện, sau đó e thẹn cúi đầu.

Cù Cẩm nhìn là hiểu, Dư Thao muốn cầu xin Thái hậu ban hôn. Nàng len lén liếc nhìn Tiêu Trình, quả nhiên nam tử tuấn mỹ ai mà chẳng yêu thích. Nhớ kiếp trước, hắn đã từ chối Dư Thao, kiếp này Thái hậu lại đồng ý với Dư Thao, vậy kết quả có giống như kiếp trước không?

"Thái hậu, Thao nhi tâm niệm Thái tử ca ca, nguyện làm trắc phi của Thái tử ca ca." Dư Thao nói xong, trên mặt hiện lên hai rặng mây đỏ, e thẹn không thôi.

Thái hậu ngẩn người, không ngờ Dư Thao lại đưa ra yêu cầu này. Người nhất thời nghẹn lời, không biết nên nói gì. Vừa rồi mới nhận lòng tốt của người ta, bây giờ lại muốn ngáng chân người ta. Hơn nữa, Thái hậu cũng không định để Dư Thao làm thiếp, trong lòng vốn đã có dự tính khác, giờ lại khó xử.

Dư thừa tướng trừng mắt nhìn Dư Thao, Dư Thao lại không hề sợ hãi. Thấy Thái hậu không nói gì, trong lòng nàng ta càng thêm sốt ruột, bèn lên tiếng gọi: "Thái hậu."

Thái hậu gõ tay xuống bàn, nhìn Tiêu Trình thản nhiên ngồi đó, chậm rãi nói: "Thái tử, con thấy thế nào?"

Thái hậu ném quả bóng khó xử này cho Tiêu Trình. Nếu Tiêu Trình đồng ý, vậy thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn nhiều. Hơn nữa, Thái hậu đã nói ra miệng rồi, nếu Thái tử biết điều, không những có thể lấy lòng Thái hậu, mà còn có thể lôi kéo được phe cánh của thừa tướng. Đối với việc kế vị sau này, đây là chuyện chỉ có lợi mà không có hại. Cùng lắm là phủ Thái tử có thêm một vị trắc phi, hoàng đế nào mà chẳng tam cung lục viện, Thái tử phi cũng không thể nói gì.

Tiêu Trình đứng dậy, cả người toát ra khí chất cao ngạo. Hắn vốn có dung mạo tuấn mỹ, khiến nữ tử phải ngoái nhìn. Hắn nói: "Hoàng tổ mẫu, tôn nhi đã có Thái tử phi, cho dù chưa có Thái tử phi, muốn cưới thê tử cũng phải cưới người hiền lương thục đức, chứ không phải loại người kiêu ngạo tùy hứng như vậy."

Thái hậu, Dư thừa tướng, Dư Thao đều biến sắc. Những người khác thì khó hiểu, không biết tại sao Thái tử lại nói ra những lời như vậy. Cho dù không muốn đồng ý hôn sự này, cũng không cần phải đắc tội với người ta như vậy chứ!

Chỉ có Cù Cẩm là kinh ngạc nhìn Tiêu Trình, nàng không ngờ hắn lại nói ra những lời như vậy.

Thái hậu trầm giọng nói: "Thái tử, con từ nhỏ học rộng tài cao, lẽ nào không biết nữ tử coi trọng danh dự nhất? Sao con lại nói vậy?"

Tiêu Trình cười lạnh: "Điều này phải hỏi Dư tiểu thư."

Mọi người đều nhìn về phía Dư Thao. Sắc mặt Dư Thao lúc xanh lúc trắng, cuối cùng liếc nhìn Cù Cẩm, trong mắt lóe lên tia hung ác. Chỉ cần nàng ta không thừa nhận, ai có thể làm gì được nàng ta? Giọng nói của nàng ta yếu ớt, mang theo chút tủi thân: "Thái tử nói vậy là có ý gì? Tuy Thao nhi có chút tùy hứng, nhưng cũng chưa từng đắc tội với Thái tử."

"Ngươi chắc chắn chứ?" Tiêu Trình nhìn thẳng vào Dư Thao.

Dư Thao chột dạ cúi đầu, trong lòng run lên, nhưng ngoài miệng vẫn nói: "Nếu Thái tử có chuyện gì, cứ nói thẳng."

Tiêu Trình nói: "Ngươi đã ném bức tranh thêu mà Cù cô nương phải mất một tháng mới hoàn thành vào trong ao, ngươi còn dám nói không có?"

Dư Thao chớp chớp mắt, nói: "Vừa rồi ta đúng là có gặp Cù cô nương, nhưng ta khen tranh của nàng đẹp, còn khen Thái tử có mắt nhìn, chúng ta không hề tranh cãi gì cả."

"Mặc Trúc, ngươi nói đi." Tiêu Trình gọi Mặc Trúc.

Nghe thấy cái tên này, Dư Thao hoảng hốt, nàng ta theo bản năng nhìn về phía Thái hậu.

Hoàng đế lên tiếng: "Được rồi, hôm nay là sinh nhật của mẫu hậu, chuyện này để sau hắng nói."

"Phụ hoàng, nhi thần vốn không muốn nhắc đến chuyện này vào lúc này, nhưng hôm nay không thể không nói. Phụ hoàng từ nhỏ đã dạy nhi thần, phạm tội thì phải chịu phạt như nhau. Dư tiểu thư ném bức tranh thêu của thê tử chưa cưới của nhi thần xuống ao, chẳng lẽ không nên cho nàng ấy một lời giải thích sao?"

"Ta, ta không có, là Cù cô nương nhỏ nhen, ta muốn xem nàng ấy không cho, chúng ta mới tranh chấp, sau đó, sau đó không cẩn thận làm rơi xuống nước, nhưng ta…"

Dư Thao còn muốn cãi, Dư thừa tướng đã quát lớn: "Nha đầu ngỗ nghịch, còn không mau xin lỗi Cù cô nương."
 
Sống Lại Một Đời Thay Đổi Vận Mệnh
Chương 14: Chương 14



Dư Thao bĩu môi, nhìn vẻ mặt nghiêm khắc của phụ thân, lại nhìn Thái hậu. Thái hậu đang trầm mặt ngồi đó, Dư Thao không biết Thái hậu đang tức giận nàng ta hay là vì chuyện gì khác, cuối cùng đành nhỏ giọng nói với Cù Cẩm một câu xin lỗi.

.

Trong xe ngựa, Cù Cẩm ngẩn người nhìn chằm chằm mũi giày của mình, nhìn tấm thảm nhung trắng dưới chân.

Tiêu Trình nhìn nàng, thấy vầng trán nàng trắng nõn, hàng mi dài thi thoảng lại rung lên, cả người ngồi co ro, như thể đã hoàn toàn chìm vào dòng suy nghĩ của riêng mình. Hắn lấy một miếng điểm tâm từ trong đĩa đưa cho nàng. Cù Cẩm ngẩng đôi mắt to, long lanh như phủ một tầng sương mù nhìn hắn.

"Bánh ngon lắm, nàng muốn ăn thử một miếng không?" Tiêu Trình hỏi.

Cù Cẩm đưa tay định lấy bánh, vừa chạm vào, nàng lại vô thức rụt tay lại. Miếng bánh rơi xuống tấm thảm nhung trắng.

Hai người cùng cúi xuống nhặt, tay vô tình chạm vào nhau. Tiêu Trình nắm lấy tay nàng, ngồi xuống bên cạnh: "Đừng nhặt nữa, nàng đang nghĩ gì vậy?"

Cù Cẩm nhìn hai bàn tay siết chặt của hai người, lẩm bẩm: "Ta đang nghĩ, tại sao huynh không nạp Dư tiểu thư vào phủ?"

"Nàng nghĩ sao?" Giọng Tiêu Trình nhàn nhạt, ánh mắt nhìn nàng không chớp.

"Ta, ta thấy huynh làm vậy không những phật ý Thái hậu, mà còn đắc tội với thừa tướng, đối với huynh không có lợi ích gì."

Giọng Cù Cẩm nhỏ như muỗi kêu, nhưng những lời này lại khiến Tiêu Trình tức giận. Hắn lạnh lùng nhìn nàng, nói: "Nàng còn chưa vào phủ đã nghĩ cho ta như vậy, chẳng phải là lo chuyện bao đồng sao?"

Cù Cẩm lập tức nghe ra sự bất mãn trong giọng nói của hắn. Nàng chỉ chợt nhớ tới kiếp trước, Dương Hạo đã từng nói, nam nhân làm quan có ai mà không tam thê tứ thiếp, huống chi người trước mặt còn là Thái tử.

Tiêu Trình bất giác siết chặt tay, hắn biết trong lòng nàng không có hắn, nên mới có thể dễ dàng nói ra những lời này. Hắn cũng là người, sinh ra đã cao quý thì đã sao? Từ nhỏ bên cạnh hắn đã không có ai nói thật lòng với hắn. Thật vất vả mới có một người nói thật lòng, lại khiến hắn tức giận đến mức đau lòng.

Cù Cẩm nhịn không được kêu lên một tiếng đau đớn. Tiêu Trình vội vàng buông tay nàng ra, lạnh lùng nói: "Bất kể trong lòng nàng nghĩ gì, đời này nàng cũng là thê tử của ta, không thay đổi được. Chuyện của ta, ta tự có chủ trương." Dứt lời, sắc mặt hắn trầm xuống.

"Ta chỉ là..." Nói đến đây, nước mắt Cù Cẩm bỗng nhiên rơi xuống, như chuỗi ngọc đứt dây.

Trong lòng Tiêu Trình cũng không dễ chịu. Hắn bỗng nhiên nhớ tới kiếp trước, nàng có thể vì nam nhân kia mà từ bỏ tất cả. Nghĩ vậy, trong lòng hắn dâng lên một nỗi chua xót khó tả. Hắn kém cỏi hơn nam nhân kia sao? Tại sao nàng có thể dễ dàng đẩy hắn ra như vậy? Tại sao nàng không muốn nhìn hắn thêm một chút?

Cù Cẩm lại nói: "Ta chỉ là không hiểu, tại sao chúng ta mới gặp nhau vài lần, huynh đã vì ta... ta..." Giọng nói mềm mại mang theo tiếng nức nở.

Lâu sau, Tiêu Trình thở dài, nhìn nàng. Trên gương mặt trắng nõn của nàng vẫn còn vương những giọt nước mắt chưa khô. Tim hắn mềm nhũn. "A Cẩm, ta biết ý nàng, nhưng ta đã suy nghĩ kỹ rồi." Hắn sẽ không để một nữ nhân không có tình cảm với mình ở bên cạnh.

Cù Cẩm ngước đôi mắt m.ô.n.g lung nhìn hắn, chớp chớp hai cái. Nàng bỗng nhiên nhớ tới, kiếp trước hắn cũng đã từ chối Dư Thao, chẳng phải vẫn bình an vô sự sao? Hắn đúng là người có chủ kiến, những chuyện này không cần nàng phải lo lắng.

Tiêu Trình lại nói: "Sau này, nàng không cần phải nghĩ nhiều như vậy. Ở bên cạnh ta, nàng không cần phải nhẫn nhịn bất cứ điều gì, cũng không cần phải kiêng dè bất cứ ai. Nếu có ai khiến nàng không vui, nàng cứ việc trả đũa, biết chưa?"

Cù Cẩm gật đầu, trong lòng khẽ rung động. Nàng ngồi thẳng người, suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Vậy còn huynh?"

Tiêu Trình nhìn thẳng vào mắt nàng: "Nàng còn không hiểu sao?" Tiêu Trình biết, Cù Cẩm căn bản không tin tưởng hắn, không coi hắn là người có thể dựa vào. Nếu không thì, khi tranh thêu bị rơi xuống nước, nàng đã không cần phải mạo hiểm lấy hòn đá ra thay thế. Hắn bất đắc dĩ thở dài.

Trong vườn Từ Ninh điện, Dư Thao bị Thái hậu khiển trách một trận, buồn bực nắm lấy mấy chiếc lá xanh, dùng sức vò nát trong tay. Nàng vừa nghĩ tới hôm nay không chỉ mất mặt, còn bị Thái hậu răn dạy một trận, trong lòng liền tràn ngập lửa giận, Cù Cẩm, ta nhất định phải tìm cơ hội cho ngươi đẹp mặt.

"Ôi chao, Dư cô nương, bị ủy khuất nên trút giận lên lá cây sao?" Tiêu Vĩ mỉm cười nhìn Dư Thao.

Dư Thao nghe hai chữ "ủy khuất", liền ném lá cây trong tay xuống, quay sang nhìn Tiêu Vĩ, nói: "Nhị hoàng tử, huynh tin ta không làm chuyện như vậy?"

Tiêu Vĩ cầm quạt xếp gõ nhẹ hai cái vào lòng bàn tay, không chút do dự nói: "Nhìn Dư cô nương, ta thấy muội không giống người làm ra chuyện như vậy, nhất định là vị Thái tử phi kia của hoàng huynh chưa qua cửa đã nói xấu muội trước mặt hoàng huynh."

Dư Thao cắn răng, nói: "Nhị hoàng tử, vậy tại sao Thái tử ca ca không tin ta chứ? Còn không tiếc đắc tội hoàng tổ mẫu và phụ hoàng để bênh vực nàng ta."

"Là do hoàng huynh bị sắc đẹp làm cho mê muội, người sáng suốt đều nhìn ra được, muội nhất định không phải loại người đó."

Dư Thao nhìn sang, nghĩ thầm, nếu Tiêu Trình cũng giống như hắn thì tốt biết bao, mặc dù bọn họ là huynh đệ, nhưng Tiêu Vĩ lại không có được một phần mười vẻ ngoài của Tiêu Trình, tướng mạo nhiều nhất chỉ xem như đoan chính, hơn nữa cũng không có loại khí chất hấp dẫn nàng như Tiêu Trình, nàng thở dài: "Đa tạ Nhị hoàng tử tin tưởng."

Tiêu Vĩ nói: "Đó là điều đương nhiên, thật ra ta luôn cảm thấy Dư cô nương mới thật sự là thiên sinh lệ chất, ta, ta ngưỡng mộ muội đã lâu."

Dư Thao không thể tin nhìn sang, giọng điệu Tiêu Vĩ chân thành, trong mắt cũng tràn đầy ái mộ, nàng ta đột nhiên cảm thấy những điều không vui hôm nay đều tan biến, thì ra Dư Thao nàng ta cũng có người ái mộ.
 
Sống Lại Một Đời Thay Đổi Vận Mệnh
Chương 15: Chương 15



Lúc hai người đến Hầu phủ, đã cuối giờ Thân, Tiêu Trình dùng cơm chiều xong, liền cùng Cù Cẩm đi tới Nguyệt Mai Uyển, Nguyệt Mai Uyển vốn là một vườn mai, vì Cù Cẩm thích hoa mai, Lưu thị bèn cho người xây một căn nhà trên mảnh đất trống phía đông Nguyệt Mai Uyển.

Lúc này, hai người ngồi trong lương đình giữa vườn mai, bởi vì chưa tới mùa hoa mai nở, trong vườn chỉ thấy những cây mai khô khốc, tạo nên cảm giác tiêu điều, ảm đạm.

Trong đình, mấy ngọn đèn được thắp sáng, sắc trời dần tối, ngẩng đầu nhìn lên, ánh trăng le lói ẩn hiện, ánh đèn trong đình càng thêm sáng rõ. Đã gần giữa tháng tám, gió đêm mang theo vài phần se lạnh, Cù Cẩm khoác một chiếc áo choàng trắng ngồi đối diện Tiêu Trình, nàng bưng chén trà hoa trên bàn lên nhấp một ngụm, nói: "Đây là trà hoa năm ngoái ta tự làm, bên trong có thêm rất nhiều mật ong, vị ngọt thanh nhẹ, huynh uống thử xem."

Tiêu Trình gật đầu: "Hương vị rất đặc biệt, uống vào ngọt thanh, dư vị thoang thoảng hương hoa mai. Làm cách nào vậy?"

"Ừm, rất đơn giản, chỉ cần rửa sạch cánh hoa mai, ngâm chung với mật ong, đợi hoa mai tan hết, lọc mật ong một lần nữa, cho vào bình là được." Cù Cẩm hứng thú nói.

Tiêu Trình nhìn nàng hớn hở, liền hỏi: "Hoa mai còn có thể làm gì khác không?"

Cù Cẩm lập tức hứng thú: "Đương nhiên là có thể!", rồi thao thao bất tuyệt.

Tiêu Trình nhìn mi mắt nàng, sống mũi nàng, rồi đến đôi môi nàng, bỗng cảm thấy lòng ấm áp lạ thường.

Cù Cẩm nói xong mới nhận ra, sao bọn họ cứ xoay quanh chuyện hoa mai thế này? Hơn nữa nàng phát hiện Tiêu Trình hình như chẳng nghe nàng nói gì cả, ánh mắt có chút ngây dại, dừng lại trên mặt nàng.

Cù Cẩm nghi hoặc sờ lên mặt: "Có gì bẩn trên mặt ta sao?"

Tiêu Trình khẽ ho một tiếng: "Không, ta chỉ đang nghĩ, hay là cho người trồng thêm chút hoa mai."

Cù Cẩm cũng khẽ ho một tiếng, có chút mất tự nhiên: "Huynh thường trú trong cung sao?"

"Ta thường trú ở phủ Thái tử, bên ngoài hoàng cung."

"Ồ!" Hai người im lặng một lúc, Cù Cẩm ngập ngừng hỏi: "Một mình huynh ở ngoài cung, không cảm thấy cô quạnh sao?"

"Với ta mà nói, cũng như nhau thôi." Tiêu Trình im lặng một lát: "Ta thà sống trong một gia đình bình thường còn hơn."

"Nhưng người bình thường cũng có phiền não của người thường, phải không?" Cù Cẩm nói.

Giọng Tiêu Trình có chút trầm mặc: "Mẫu hậu sinh ta ra rồi qua đời, ta chưa từng được gặp mặt người."

Cù Cẩm nhìn hắn, nhìn gần, chỉ thấy đôi mắt hắn thật sâu, lúc im lặng cụp mắt xuống thế này toát ra vẻ u buồn khó tả.

Cù Cẩm muốn nói gì đó nhưng lại thôi, nàng vốn không giỏi an ủi người khác.

Giọng Tiêu Trình vang lên trong đêm khuya tĩnh mịch, có chút thê lương, hắn khẽ nói: "Hoàng tổ mẫu từ nhỏ đã xem ta là đứa trẻ mang đến điềm gở, không muốn gần gũi ta."

Cù Cẩm suy nghĩ một chút: "Có lẽ người già thường mê tín, như tổ mẫu của ta, lúc nào cũng lo chuyện cúng bái, cũng có thể Thái hậu chỉ là không biết cách thể hiện tình cảm."

Tiêu Trình cười tự giễu: "Ta từng nhìn thấy hoàng tổ mẫu ôm Tiêu Vĩ trên đùi, giống như tổ mẫu của mọi người, hát cho hắn nghe những bài đồng dao."

Thì ra không chỉ phụ thân không thương, mà ngay cả tổ mẫu cũng ghét bỏ, Cù Cẩm bất giác có chút thương cảm cho hắn, nàng khẽ thở dài: "Vậy ngoại tổ phụ, ngoại tổ mẫu của huynh thì sao?" Chắc bọn họ sẽ không cho rằng huynh là người mang đến điềm gở chứ!

Phụ hoàng, ngoại tổ phụ, ngoại tổ mẫu tuy ngoài miệng không nói, nhưng Tiêu Trình biết, bọn họ đều trách hắn, hắn cười khổ, có lẽ hắn thật sự là người mang đến điềm gở, nên kiếp trước mới không vội vàng đến gần nàng, để nàng phải c.h.ế.t một cách thảm thương như vậy.

Nhìn hắn im lặng, Cù Cẩm đoán được phần nào: "Thật ra không nên trách huynh, khi đó huynh chỉ là một đứa trẻ sơ sinh, bọn họ không thể nào vì thế mà thay đổi tình cảm được."

Không nên trách hắn sao? Nhũ mẫu của hắn từng là thị nữ thân cận bên cạnh mẫu hậu, trước một ngày nhũ mẫu qua đời, bà đã nói với hắn, bà nghi ngờ mẫu hậu bị người ta hạ thuốc, khiến người sinh non nửa tháng, cuối cùng khó sinh mà chết.

Nhưng tất cả cũng chỉ là nghi ngờ, chứng cứ đã bị tiêu hủy, nhũ mẫu cũng chỉ có thể nói ra bí mật này trước khi nhắm mắt xuôi tay, thân ở hoàng gia, chuyện như vậy nhiều vô kể, đây chính là nơi ăn thịt người không nhả xương.

Nàng thì khác, ca ca duy nhất trong nhà cũng là cùng mẹ sinh ra, cả nhà đều yêu thương, chiều chuộng nàng, hắn rất hâm mộ nàng, thật lòng không muốn nàng phải sống trong cung, nhưng nhớ tới kiếp trước, kiếp này hắn nhất định phải bảo vệ nàng, sẽ không do dự thêm nữa.

"Vậy muội có nghĩ như vậy không?" Tiêu Trình nhìn nàng, ánh mắt trong veo.
 
Sống Lại Một Đời Thay Đổi Vận Mệnh
Chương 16: Chương 16



Hắn quan tâm suy nghĩ của nàng sao? Cù Cẩm khẽ động lòng, lắc đầu: "Sai lầm không phải chỉ do một người, có thể tránh được thì nên tránh, còn không thể tránh thì cũng đành chấp nhận." Cù Cẩm lúc này cũng cảm thấy nhẹ lòng, mỗi người một suy nghĩ, chỉ cần không thẹn với lòng là được.

Tiêu Trình khẽ cười, chuyển chủ đề: "Muội thấy phủ Thái tử nên trồng bạch mai hay hồng mai?"

Cù Cẩm ngẩn người, nhìn những cây mai khô khốc, chìm vào dòng hồi ức: "Lần đầu tiên ta đến đây là một ngày tuyết rơi, cả vườn mai trắng muốt, đỏ rực, chỉ cần một cái liếc mắt đã yêu thích nơi này rồi."

"Ừm, ta hiểu." Tiêu Trình gật đầu đồng ý.

Cù Cẩm hỏi: "Huynh cũng thích hồng mai sao?" "Người đẹp hơn hoa." Hắn khẽ đáp.

Cù Cẩm lập tức hiểu ý hắn, nhìn hắn, chỉ thấy đôi môi mỏng khẽ mím lại, ánh mắt sâu hun hút, khiến người ta chìm đắm trong đó. Nàng đỏ mặt, cúi đầu xuống, giả vờ như không hiểu.

"Lúc hoa mai nở, muội làm bánh hoa mai cho ta nhé!" Tiêu Trình bỗng nói.

Cù Cẩm khẽ gật đầu, không ngờ hắn lại thích những thứ ngọt ngào như vậy, không ngờ vị Thái tử tôn quý này cũng có những nỗi niềm như thế, chẳng phải hắn nên được nâng niu, chiều chuộng sao? Vậy mà ngay cả tình thương yêu của người thân cũng không có được.

Trời đã tối hẳn, bốn phía yên tĩnh, trong vườn chỉ còn lại tiếng nói chuyện của hai người, im lặng hồi lâu, Cù Cẩm lên tiếng: "A Trình, huynh có muốn về phủ không?"

"Muội muốn đuổi ta về sao?"

Cù Cẩm liếc nhìn hắn, rõ ràng là đang trêu chọc, nàng bèn nói: "Vậy để ta bảo Trúc Thanh mang thêm trà hoa tới."

Tiêu Trình lắc đầu: "Thôi, ta phải về thật rồi, muội tiễn ta."

Cù Cẩm "dạ" một tiếng, hai người bước ra khỏi lương đình, đi dọc theo con đường lát đá quanh co trong vườn mai, hai bên đường là hai hàng đèn đá, vừa đi, Tiêu Trình bỗng nắm lấy tay nàng, bàn tay mềm mại lạnh lẽo, hắn hỏi: "Muội lạnh sao?"

Cù Cẩm khẽ "ừm" một tiếng: "Nghe nói lúc mẫu thân mang thai ta, người thường xuyên bị lạnh, phải uống rất nhiều thuốc, nên ta cũng sợ lạnh, bình thường lúc này phải khoác thêm áo choàng, nếu không sẽ ho." Nói đến đây, Cù Cẩm bỗng nhớ tới kiếp trước, cũng bởi vì nàng bị lạnh nên mãi không có con, sau này có con rồi, còn bị... Nghĩ đến đó, nàng nắm chặt tay, bất giác rùng mình một cái.

Cảm nhận được nàng run rẩy, Tiêu Trình vội vàng ôm nàng vào lòng, cơ thể nhỏ bé hoàn toàn bị bao bọc trong lòng hắn, hắn ngửi thấy mùi hương thoang thoảng trên tóc nàng, trong lòng dâng lên một cảm giác thỏa mãn khó tả, hắn khẽ hỏi: "Còn lạnh nữa không?"

Cù Cẩm ngơ ngác để hắn ôm, chỉ cảm thấy lồng ng.ực ấm áp của hắn như có thể sưởi ấm trái tim băng giá của nàng, nàng khẽ nhắm mắt, dường như không còn thấy khung cảnh tuyết rơi năm đó nữa, dường như nó đã cách nàng rất xa, rất xa rồi.

Lát sau, Tiêu Trình mới buông nàng ra, nhìn vào đôi mắt long lanh của nàng, Cù Cẩm cũng nhìn hắn, thấy hắn dần dần đến gần, sau đó nàng cảm nhận được hơi thở ấm áp phả vào trán.

Cù Cẩm khẽ run, định lên tiếng thì cảm nhận được một cảm giác ẩm ướt trên trán, nàng lập tức cứng đờ người, không thể động đậy.

Tiêu Trình mím môi, nhìn gương mặt đỏ bừng của Cù Cẩm, khàn giọng nói: "Vẫn là ta đưa muội về vậy."

.

Lúc Cù Cẩm trở về phòng, cả người vẫn chưa hoàn hồn, nhìn vào gương đồng, gương mặt nàng ửng đỏ, ánh mắt long lanh, trái tim như ngừng đập.

Trúc Thanh bưng một bát chè tổ yến hạt sen vào, thấy Cù Cẩm đứng ngây người, hai má ửng đỏ, vội vàng chạy đến, sờ lên trán nàng: "Tiểu thư, người ở trong đình lâu quá nên bị cảm lạnh sao?"

Cù Cẩm sờ lên mặt, ánh mắt lấp lánh: "Chắc không phải, hôm nay thời tiết không lạnh lắm, ta lại mặc áo choàng nên có chút nóng, chắc vì vậy nên mặt mới đỏ."

Trúc Thanh ồ một tiếng: "Vậy tiểu thư mau cởi áo choàng ra đi, nếu không đổ mồ hôi sẽ dễ bị cảm lạnh." Nói xong liền cởi áo choàng ra cho Cù Cẩm.

Cù Cẩm ngồi trên ghế mây, cầm bát chè tổ yến hạt sen, múc từng muỗng nhỏ, trong đầu vẫn không ngừng hiện lên cảnh tượng lúc nãy, không thể nào xua đi được.

Nàng cảm thấy kiếp này rất nhiều chuyện đã khác so với kiếp trước, nàng cứ như vậy mà bị động bước tiếp, có lẽ như vậy cũng tốt, xem ra hắn đã có tình cảm với nàng rồi! Kiếp trước hắn thuận lợi lên ngôi hoàng đế, cũng sẽ không vì quyền lực mà đến với nàng, nghĩ vậy, Cù Cẩm bỗng thấy nhẹ lòng.

Bát chè tổ yến hạt sen cũng theo đó mà trở nên thơm ngon hơn, lúc này Cù Cẩm mới nhận ra mình đã ăn hết cả bát từ lúc nào.

Trúc Thanh thấy vậy thì vui mừng, trêu chọc: "Tiểu thư, hôm nay người ăn ngon miệng như vậy, có phải vì Thái tử không?"

Chưa đợi Cù Cẩm lên tiếng, Trúc Thanh đã tự nói tiếp: "Cũng phải, Thái tử vừa đẹp trai, hôm nay trong cung lại ra mặt bảo vệ người như vậy, biết đi đâu tìm được lang quân tốt như vậy chứ? Nếu có, ta cũng muốn gả."

Cù Cẩm phì cười, liếc nàng: "Rảnh rỗi thì ra vườn vun đất cho cây mai đi."
 
Sống Lại Một Đời Thay Đổi Vận Mệnh
Chương 17: Chương 17



Cù Cẩm nằm trên ghế mây trong phòng, cầm quyển sách mới mua, đọc say sưa, Trúc Thanh vội vã chạy vào, thở hổn hển: "Tiểu thư, Thế tử muốn tỷ thí võ nghệ với Thái tử, ngay tại sân phía sau nhà chúng ta, nha hoàn bên cạnh phu nhân cho người đến báo, nói tiểu thư mau đến khuyên nhủ Thế tử, lỡ như Thế tử lỡ tay làm Thái tử bị thương thì phải làm sao?"

Cù Cẩm đang đọc đến đoạn hay, thật sự không muốn rời mắt khỏi trang sách, hơn nữa nhớ đến những vết chai trên tay Tiêu Trình, nàng thầm nghĩ ai chịu thiệt còn chưa biết chừng.

Trúc Thanh biết tính Cù Cẩm, nếu đã mê mẩn quyển sách nào thì chắc chắn sẽ không buông, cho dù trời có sập xuống cũng mặc kệ. Trúc Thanh bất chấp nguy cơ bị Cù Cẩm trách phạt, rút quyển sách trong tay nàng: "Tiểu thư, người không nghe thấy gì sao? Thế tử muốn tỷ thí võ nghệ với Thái tử đấy."

Cù Cẩm nghiêng mắt liếc qua, hờn dỗi nói: “Sao muội không thể chờ ta xem xong trang này rồi nói sau? Bọn họ luận bàn luận bàn chẳng phải rất tốt sao?"

“Nhưng tiểu thư không sợ Thế tử đánh hỏng Thái tử sao? Thái tử trông nho nhã lịch sự như vậy, làm sao có thể so với Thế tử thô lỗ nhà chúng ta chứ!"

Cù Cẩm bật cười, quả nhiên, vẻ ngoài là để lừa người, cũng phải, sự tàn bạo của Tiêu Trình là sau khi đăng cơ mới bộc lộ, hiện tại trong mắt thế nhân, hắn nhiều nhất là tính tình có chút lạnh lùng, khó gần gũi mà thôi.

Nàng chậm rãi đứng dậy khỏi ghế mây, Trúc Thanh vội vàng chỉnh lại tóc mai cho nàng, hai người liền đi về phía sân khấu kịch ở hậu viện.

Lúc hai người đến nơi, trên sân khấu đã bắt đầu, mà phía dưới cũng có rất nhiều người đứng xem, lúc này mọi người đều đã làm xong việc, cho nên, từ phu nhân cho đến nha hoàn, người hầu đều có mặt, đúng là náo nhiệt hơn so với mọi khi.

Cù Cẩm và Trúc Thanh vừa đi qua, Lưu thị liền lo lắng nhìn nàng: "Cẩm nhi, sao con giờ mới đến, ca ca con đúng là một kẻ cuồng võ giống hệt cha con, nghe người ta nói có hai hạ nhân liền muốn so tài, hắn cũng không thèm nhìn xem, đây là ai, đây chính là Thái tử, là trữ quân tương lai, nếu lỡ như bị thương thì phải làm sao."

Cù Cẩm mỉm cười trấn an Lưu thị: "Mẫu thân, người không cần lo lắng, mặc dù ca ca rất thích luận võ, nhưng cũng không phải kẻ l* m*ng, huynh ấy rất biết chừng mực, hơn nữa người xem, Thái tử hình như cũng rất khá, ca ca cũng không chiếm được bao nhiêu ưu thế."

Lưu thị thấy quả thật là như vậy, trong lòng cũng an tâm hơn chút, lại nhìn lên sân khấu.

Cù Cẩm lúc này lại cảm thấy ca ca và Tiêu Trình luận võ cũng không có gì xấu, nghĩ đến kiếp trước sau khi Dương Hạo được Tiêu Trình thưởng thức, có bao nhiêu kẻ cung kính với hắn, nhưng suy cho cùng, phần kính trọng này đều là do Tiêu Trình ban cho. Nếu ca ca có thể được hắn ưu ái, hoặc là hai người trở thành bằng hữu, cũng là một chuyện tốt.

Tiêu Trình hôm nay mặc trường bào màu trắng ngọc, cổ áo thêu ám văn, trên tóc búi một cây trâm bạch ngọc, tay áo phất phơ, tay cầm trường kiếm, anh tuấn phi phàm. Còn Cù Minh mặc trường bào màu lam xám, góc áo được sơ vin gọn gàng, vốn là một công tử tuấn tú, giờ lại toát lên vẻ phóng khoáng, mạnh mẽ.

Cù Minh vốn tưởng Thái tử chỉ biết chút võ công màu mè, hắn đã chuẩn bị nhường nhịn, nhưng không ngờ sau vài chiêu, hắn căn bản không chạm được vào góc áo của đối phương, điều này khiến hắn lập tức cảnh giác, đồng thời cũng nể phục hắn hơn vài phần.

Cù Minh lên tiếng: “Thái tử từng nghiêm túc luyện võ sao?” Nghĩ đến bản thân quanh năm bị phụ thân ép luyện võ trong quân doanh, vậy mà lại không nhìn ra được đường đi nước bước của hắn.

Tiêu Trình khẽ nhếch môi: “Bình thường ta chỉ tùy ý luyện tập với thủ hạ một chút.”

Chỉ là luyện tập qua loa mà đã lợi hại như vậy, Cù Minh nhìn vị hôn phu của muội muội, càng xem càng vừa lòng, không chỉ tuấn tú lịch sự, mà còn rất hợp ý hắn: “Được, vậy chúng ta chơi thật vui nhé.”

Dứt lời, trường kiếm trong tay Cù Minh đ.â.m thẳng về phía Tiêu Trình, hắn dùng thân kiếm đỡ lấy mũi kiếm của Cù Minh, cả người lùi về phía sau mấy bước, sau đó dùng lực đẩy về phía trước, mũi kiếm bật ra, hai người giương cung bạt kiếm, đao quang kiếm ảnh loang loáng.

Lưu thị nhìn mà tim như muốn nhảy ra khỏi lồng n.gực, còn Cù Cẩm lại chăm chú theo dõi từng động tác của hai người, sân khấu rất rộng, hai người từ mái hiên đánh ra đến ngoài sân.

Sau một nén nhang, trường kiếm trong tay Tiêu Trình chĩa thẳng vào n.g.ự.c Cù Minh, hắn chỉ còn mũi chân chạm đất, cả người loạng choạng sắp ngã. Sân khấu cao khoảng bảy thước, Cù Minh không đứng vững, cả người ngã ra sau.

Mọi người kinh hô, không thể tin nổi một người oai phong lẫm liệt như Thế tử lại bị Thái tử đánh bại.

Nhưng một màn khó tin hơn nữa lại ập đến, Tiêu Trình nắm lấy tay Cù Minh, sau đó xoay người một cái, vững vàng đỡ lấy hắn, một tay cầm kiếm, một tay đặt sau lưng Cù Minh, dung mạo tuấn tú, y phục trắng tinh khôi, trông như một vị công tử nho nhã, khiến người ta phải nhìn đến ngây người.

Cù Cẩm ngây ngốc nhìn một màn này, cảnh tượng trước mắt thật khó diễn tả.

Cù Minh vội vàng đứng thẳng dậy, trên mặt có chút ngượng ngùng, không nói đến việc hắn bị Thái tử yếu đuối hơn mình đánh bại trước mặt mọi người, còn bị hắn ôm như vậy, hình tượng của hắn hôm nay xem như hoàn toàn sụp đổ. Hắn mất một lúc mới khôi phục lại bình tĩnh, nói với Tiêu Trình: “Thất lễ thất lễ, đa tạ Thái tử đã ra tay cứu giúp, nếu không chắc eo ta đã bị gãy rồi.”

Tiêu Trình khẽ cười: “Không sao.”
 
Sống Lại Một Đời Thay Đổi Vận Mệnh
Chương 18: Chương 18



Nói xong, hai người đi về phía này, đám nha hoàn, người hầu đều lui xuống, nha hoàn bưng trà đã rót hai chén trà nóng, Cù Minh vừa ngồi xuống, liền bưng chén trà lên, không thèm nhìn Lưu thị và Cù Cẩm.

Lưu thị lại lên tiếng: “Đã bảo con đừng có mà ra oai, giờ thì hay rồi!”

“Mẫu thân, con khó khăn lắm mới gặp được một đối thủ, nói với người, người cũng không hiểu.” Cù Minh thấy mẫu thân trách móc, liền thản nhiên uống trà.

Cù Cẩm vừa nhớ đến cảnh tượng vừa rồi, liền không nhịn được mỉm cười, đúng lúc bị Tiêu Trình đi tới nhìn thấy, nàng vội mím môi, cúi đầu, bưng chén trà lên nhấp một ngụm.

Tiêu Trình ngồi xuống bên cạnh Cù Cẩm, Lưu thị nhìn vị hôn phu tương lai của con gái, trong lòng rất hài lòng, tuy rằng hắn ít nói, nhưng nhìn hành động vừa rồi thì thấy hắn không hề lạnh lùng như vẻ bề ngoài, bà dịu dàng nói: “Thái tử, Cù Minh nhà chúng ta tính tình có chút trẻ con, mong Thái tử đừng chấp nhặt.”

“Bá mẫu, người gọi con là Tiêu Trình là được rồi, Cù Minh không hề hồ đồ, hắn đúng là một vị tướng tài hiếm có.” Giọng điệu của Tiêu Trình rất chân thành, thái độ khiêm tốn.

Lưu thị vốn là người cẩn trọng, nghe Tiêu Trình nói vậy, liền thoải mái hơn, vui vẻ nói: “Con đúng là một đứa trẻ ngoan.”

Tiêu Trình mỉm cười, bưng chén trà lên nhấp một ngụm, cảm thấy ấm áp lan tỏa khắp người.

Lưu thị nhìn Tiêu Trình rồi lại nhìn sang Cù Cẩm, cảm thấy hai đứa thật xứng đôi, cũng may là có Tiêu Trình xuất hiện, nếu không con gái bà vẫn còn ôm hy vọng với tên tiến sĩ kia, nghĩ đến đây, bà lại càng vui vẻ, thấy chén trà của Tiêu Trình đã gần cạn, liền nháy mắt với Cù Cẩm, nàng hiểu ý, nhưng lại không có động tĩnh gì.

Lưu thị trừng mắt nhìn Cù Cẩm một cái, sau đó tự mình cầm ấm trà rót thêm cho Tiêu Trình, rồi mới nói: “Thái… Tiêu Trình, tuy trà này không phải là trà thượng hạng, nhưng hương vị cũng rất ngon, con uống thêm chút nữa đi.”

“Đa tạ bá mẫu, để con tự rót là được.”

Lưu thị cười nói: “Tối nay là tết Trung thu, con có phải hồi cung không?” Tiêu Trình lắc đầu.

Lưu thị nói: “Vậy con ở lại dùng bữa tối với nhà ta nhé?” “Vậy thì làm phiền bá mẫu rồi.” Tiêu Trình ôn hòa nói.

“Không phiền, không phiền, tối nay ta sẽ tự tay làm vài món, để con nếm thử…”

“Mẫu thân, con muốn ăn thịt kho tàu, vịt kho tàu, cá kho tàu, còn có, còn có móng giò kho tàu nữa.” Cù Minh chen ngang.

“Con đúng là đồ tham ăn.” Lưu thị điểm nhẹ lên trán Cù Minh, sau đó nói: “Được rồi, vậy ta đi chuẩn bị đây, hai đứa ở đây trò chuyện đi.” Nói xong, bà liền dẫn đám nha hoàn rời đi.

Cù Minh thấy mẫu thân đã đi, hắn cũng không muốn ở lại làm kỳ đà cản mũi, sau khi khách sáo vài câu, hắn cũng rời đi.

Tiêu Trình bưng chén trà, quay sang nhìn Cù Cẩm, sống mũi nàng cao thẳng, đôi mắt chớp chớp, hàng mi dài cong vút, đôi môi đỏ mọng hé mở, chiếc cằm nhỏ nhắn xinh xắn, toát lên vẻ đẹp thanh tao, thoát tục. Hắn lại nhấp một ngụm trà, yết hầu chuyển động, sau đó đặt chén trà xuống.

Cù Cẩm cầm một miếng bánh ngọt trên bàn, cắn một miếng, cảm thấy rất ngon, nàng ngẩng đầu nhìn Tiêu Trình: “Bánh này rất ngon, huynh ăn thử xem?”

Tiêu Trình vô thức gật đầu, sau đó lại lắc đầu.

Cù Cẩm khó hiểu nhìn hắn, Tiêu Trình nói: “Ta không ăn.”

Cù Cẩm không để ý đến hắn nữa, tiếp tục thưởng thức bánh ngọt, đến khi ăn hết miếng cuối cùng, nàng mới thản nhiên hỏi: “Huynh không có công việc gì phải làm sao?”

Tiêu Trình không trả lời, mà nhìn thấy vụn bánh trên khóe môi nàng, liền đưa tay lên lau đi.

Cù Cẩm nhìn vụn bánh trên ngón tay hắn, im lặng không nói.

Tiêu Trình đưa ngón tay lên miệng, l.i.ế.m nhẹ, bộ dạng như đang thưởng thức món ngon, đôi mắt hẹp dài nhìn nàng: “Đúng là rất ngon.”

Cù Cẩm bỗng nhớ đến đêm hôm đó hắn hôn lên trán nàng, mặt nàng bỗng chốc nóng bừng.

Tiêu Trình nhớ đến đống tấu chương chất như núi trên bàn, liền nghiêm túc nói: “Cũng may, ta có thể xử lý hết.”

Cù Cẩm không hiểu vì sao hắn có thể thản nhiên như vậy, nàng bèn chuyển chủ đề: “Đa tạ huynh vừa rồi đã ra tay cứu giúp ca ca.”

Tiêu Trình cúi đầu, khẽ cười: “Đó là chuyện nên làm mà.”

Cù Cẩm nói: “Huynh không thấy…” Hai đại nam nhân ôm nhau, nàng suy nghĩ một chút rồi thôi không nói nữa.

Tiêu Trình nhìn nàng, khẽ nói: “Nếu Cù Minh bị thương, muội sẽ giận ta sao?” Cù Cẩm nghiêm túc suy nghĩ, nếu ca ca bị thương, nàng nhất định sẽ giận hắn.

Tiêu Trình nhìn thấy sự thay đổi trong mắt nàng, khẽ cười: “Hay là A Cẩm ghen tỵ vì ta ôm người khác?”

Cù Cẩm: “Hả…”
 
Sống Lại Một Đời Thay Đổi Vận Mệnh
Chương 19: Chương 19



Đêm rằm tháng Tám, trăng sáng vằng vặc, hai người chậm rãi tản bộ trong vườn, hương hoa thơm ngát theo gió thoang thoảng.

Tiêu Trình quay đầu lại nói: “Hôm nay phố Trường An chắc hẳn rất náo nhiệt, A Cẩm có muốn ra ngoài dạo chơi không?”

Nghe vậy, đôi mắt Cù Cẩm sáng lên, ánh mắt tràn đầy mong đợi, nàng quay sang nói với Trúc Thanh: “Ngươi đi báo với mẫu thân một tiếng, nói ta đến phố Trường An ngắm đèn, bảo người đừng lo lắng.”

Trúc Thanh gật đầu rồi lui xuống, Cù Cẩm ngước mắt lên, đôi mắt long lanh, hai má lúm đồng tiền như ẩn như hiện: “Cùng ta đi thôi!”

Tiêu Trình bất giác mỉm cười, nàng đúng là dễ thỏa mãn.

Phố Trường An phồn hoa náo nhiệt, khắp nơi đều treo đèn lồng đủ màu sắc, hai bên đường là các cửa hàng, quán ăn, quán rượu, cửa hàng bán hương, cửa hàng bán quần áo san sát nhau, đều mở rộng cửa đón khách, trên đường người người qua lại, chen chúc nhau.

Tiêu Trình nắm c.h.ặ.t t.a.y Cù Cẩm, sau đó bước vào một cửa hàng bán quần áo, chủ tiệm thấy khách đến, hai mắt sáng lên, quả là một đôi kim đồng ngọc nữ, bà ta vội vàng tiến lên chào hỏi: “Hai vị khách quan muốn mua gì ạ?”

Cù Cẩm mỉm cười với chủ tiệm, nàng không biết tại sao Tiêu Trình lại dẫn nàng vào đây, chỉ thấy hắn nhìn chằm chằm vào một bộ váy màu hồng phấn trên giá.

Cù tiệm là người từng trải, nhìn là biết ngay ý khách, liền vội vàng lấy bộ váy áo màu hồng phấn xuống, cười nói: “Vị công tử này thật tinh mắt, liếc mắt một cái đã chọn được bộ y phục phù hợp với tiểu thư nhà mình rồi, tiểu thư có muốn vào trong thử không?”

Cù Cẩm có chút không quen với cách gọi này, Tiêu Trình đã nhận lấy bộ váy áo từ tay chủ tiệm đưa cho nàng.

Cù Cẩm nhìn hắn, thấy trong mắt hắn tràn đầy chờ mong, nàng cũng không tiện từ chối, bèn nhận lấy.

Một lúc sau, Cù Cẩm lên tiếng gọi: “Phu nhân, người có thể vào đây giúp ta thắt dây lưng được không?”

Cù tiệm định bước vào thì bị Tiêu Trình đưa tay ngăn lại.

Nghe thấy tiếng bước chân, Cù Cẩm lại lên tiếng: “Phu nhân, người có thể vào giúp ta thắt dây lưng không?”, Cù Cẩm từ nhỏ được nuông chiều, chưa từng làm những việc như vậy.

Nàng đang cúi đầu loay hoay thì thấy người bước vào không nói gì, bèn ngẩng đầu lên nhìn, lại bắt gặp đôi mắt sâu thẳm của Tiêu Trình, nàng dừng động tác, ấp úng nói: “Sao… Sao huynh lại vào đây? Cù tiệm đâu?”

Tiêu Trình ho nhẹ một tiếng: “Cù tiệm đang tiếp khách, ta vào xem thử.”

Cù Cẩm ồ một tiếng, cúi đầu tiếp tục loay hoay với dải lụa, Tiêu Trình bước tới, lấy dải lụa từ tay nàng, đôi tay thon dài chậm rãi thắt lại.

Cù Cẩm kinh ngạc nhìn hắn, trong lòng nghi hoặc, chẳng lẽ hắn biết thắt? Nhưng nhìn dáng vẻ thuần thục của hắn thì không giống giả vờ, trong không gian nhỏ hẹp, hai người đứng rất gần nhau, Cù Cẩm ngửi thấy mùi hương thoang thoảng trên người hắn, hơi thở ấm áp phả vào má nàng, nàng bỗng cảm thấy khó thở, bất giác ưỡn người ra sau.

Tiêu Trình thắt xong dải lụa, dải lụa dài từ eo rủ xuống tận mắt cá chân, Cù Cẩm bỗng mất thăng bằng, ngã về phía sau.

Tiêu Trình vươn tay, một tay đã ôm trọn lấy vòng eo thon nhỏ của nàng vào lòng. Hương thơm thoang thoảng bay vào cánh mũi, con ngươi Tiêu Trình như nhuốm một tầng ý cười, thanh âm trầm thấp: "A Cẩm, ngay cả đai lưng cũng không biết thắt, về sau làm sao giúp ta sửa sang y phục?"

Cù Cẩm chỉ cảm thấy bên hông nóng như Lạc Thiết, nàng khẽ động đậy, bàn tay bên hông mạnh mẽ giữ chặt, nàng lại không thể động đậy. Nhìn Tiêu Trình gần trong gang tấc, tim nàng đập liên hồi, loại cảm giác này khiến nàng có chút bối rối: "Huynh, huynh mau buông ta ra."

Tiêu Trình buông nàng ra, sau đó từ trên giá bên cạnh lấy kiện sa y màu xanh nhạt đưa cho nàng.

Lúc hai người bước ra, mặt Cù Cẩm ửng đỏ. Mãi đến khi ra khỏi cửa hàng, Cù Cẩm mới thở phào nhẹ nhõm.

Nàng mặc một thân áo lụa mỏng màu phấn hồng nhạt, dải lụa dài từ thắt lưng bay bay trong gió, dáng người thon thả mảnh mai càng thêm yêu kiều, gương mặt thanh tú, toát lên vẻ thanh tao thoát tục.

Rất nhiều người xung quanh đều nhìn nàng với ánh mắt đánh giá, không biết đây là tiểu thư nhà ai, dung mạo khuynh thành, phong thái khuynh quốc.

Có vài công tử to gan, đưa hoa đăng trong tay về phía nàng, cho dù nàng không nhận, nhưng chỉ cần nàng nhìn một cái cũng đủ thỏa mãn.

Tiêu Trình lại đột nhiên nắm lấy tay Cù Cẩm, sắc mặt trầm xuống, khí lạnh tỏa ra, khiến cho các vị công tử kia ngậm ngùi tiếc nuối. Nhưng ánh mắt vẫn không nỡ rời khỏi người nàng.

Cù Cẩm kéo kéo tay Tiêu Trình, Tiêu Trình quay đầu lại, lạnh lùng trong mắt tan đi, hỏi: "Sao vậy?"
 
Back
Top Bottom