Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [ Song Huyền ] Mệnh Cách Ta Và Ngươi

[ Song Huyền ] Mệnh Cách Ta Và Ngươi
Chương 10: Mệnh cách


Đình Uyển tụ lại quỷ khí thành một chiếc kim nhỏ phóng về phía Hạ Huyền.

Hạ Huyền chủ quan không ngờ đến hắn lại dồn hết tất cả pháp lực vào lần này.

Hắn đưa tay muốn chặn lại nhưng chưa kịp dùng sức cây kim đã đâm xuyên qua mu bàn tay.

Sư Thanh Huyền trong chớp mắt đã thấy lớp kết giới vỡ ra, cây kim xuyên thẳng vào ngực y, đưa tay lên muốn rút ra nhưng tất cả tứ chi y bây giờ như bị cắt đứt không thể cử động.

Hạ Huyền đồng tử co rút chạy lại đỡ lấy người đang gục xuống.

Sư Thanh Huyền bắt đầu nôn ra máu, tóc mai dần xuất hiện vài lọn tóc bạc.

Hắn căm phẫn nhìn về phía Đình Uyển quát."

Ngươi làm gì y!"

Đình Uyển nằm tựa dưới gốc cây, một bên tay ôm tay còn lại chỉ mỉm cười đáp."

Ta chỉ làm cho tuổi thọ y nhanh đi một chút."

Hạ Huyền như sét đánh bên tai, tất cả mọi thứ xung quanh như không còn nhìn rõ, tròng mắt bắt đầu xuất hiện tơ máu.

Hắn miệng niệm pháp chú sau đó liền hiện ra hàng ngàn mũi tên nước trên trời nhắm thẳng Đình Uyển, Sư Thanh Huyền nhanh tay túm chặt vạt áo hắn.

"Đừn..đừng Hạ huynh, đừng giết..hắn."

Y quay đầu qua nhìn hắn miệng cố gắng nói lớn."

Đình Uyển...trước khi hắn..rời xa hồng trần, hắn nói..ta nếu gặp ngươi..thì nhờ ta chuy..chuyển lời.."

Ngừng một chút y cố nói tiếp."

Hẹn kiế..kiếp sau gặp lại A Uyển."

Dứt lời hàng ngàn mũi tên nước đâm lao về phía hắn.

Trước vài giây khi mũi tên lao xuống Đình Uyển nở nụ cười miệng thầm nói gì đó, giọng nói thì thào chỉ như cho một mình hắn nghe.Hạ Huyền quay lại nhìn người trong lòng.

Bạch y Sư Thanh Huyền sớm đã nhuộm đỏ, khoé miệng vẫn còn máu vương lại.

Giờ phút này mái tóc y chỉ còn một màu trắng.

Hạ Huyền run rẩy càng ôm chặt người trong lòng.

Hắn luôn lặp lại."

Ngươi đợi ta, ngươi đợi ta.

Ta đi tìm Y Lạc giúp ngươi, ngươi đợi ta."

Y chỉ mỉm cười nhìn hắn nước mắt không ngừng rơi xuống trên khuôn mặt không còn huyết sắc của y."

Không đư..được Hạ huynh, ta phải đi rồi..."

"Hạ công tử... huynh phải sống cho tốt..."

Hai mắt Sư Thanh Huyền nhắm chợt, khuôn mặt vẫn giữ nguyên nụ cười của vị phong sư khi xưa đã từng cười với hắn.

Hạ Huyền ôm chặt thân xác đã không còn hơi ấm nào từ y.

Nước mắt hắn rơi, hắn khóc, hắn hận tất cả mọi thứ vì sao vận mệnh xui xẻo luôn đến với hắn.

Có lẽ giờ phút này Hạ Huyền đã có thể hiểu được đứa bé kia nói gì."

Tìm thấy rồi quỷ vươngQuỷ vương huyền y đang khócKhóc than cho ái nhânHận mệnh cách bi thảmHận mệnh cách trời ban Đau lòng ái nhân rời xa thế gianBuồn cười quỷ vương lại khóc."

Hắn từng nghĩ khi làm quỷ vương tất thảy mọi thứ hắn đều làm được, không việc gì có thể ngăn cản hắn.

Nhưng bây giờ dù hắn có là quỷ vương nhưng lại không thể cứu lấy mạng sống của người mình thương."

Không có gì đáng giá hơn mạng sống của y."

Bế lên thân thể lạnh ngắt vào người.

Hạ Huyền dùng rút đất ngàn dặm về Hoàng Thành.Khung cảnh thay đổi, Hạ Huyền đang ở trong một gian phòng quen thuộc.

Là nơi Y Lạc sống.

Nghe được động tĩnh của người kia Y Lạc mỉm cười quay đầu nhìn hắn."

Ngươi đến rồi Hắc Thuỷ Huyền Quỷ, hay ta nên gọi Hạ Huyền""Ngươi là ai?"

Y Lạc vẫn cười, tiến lại gần Sư Thanh Huyền từ trong ngực y lấy ra chiếc hộp gỗ cùng mảnh thuỷ tinh nàng đã đưa cho y trước đó."

Ta là người quản mệnh cách."

Hắn trong phút chốc cứng đờ song lại một vẻ không biểu cảm nói."

Ngươi biết trước y sẽ ra nông nỗi này?"

"Chính xác, ta biết trước y sẽ ra nông nỗi này.

Ta là người sắp xếp việc y đến nơi đó.

Tất cả đều là dự tính của ta."

"Ngươi ý kiến?"

Hạ Huyền chỉ đáp."

Không."

Y Lạc như bị chọc cười mà cười lớn."

Hahaha Hạ Huyền ngươi và y thật giống nhau đều thú vị hahaha."

Hắn không quan tâm đến Y Lạc đang cười về cái gì chỉ hỏi một câu."

Y sống lại được không?"

"Không."

Y Lạc ngừng cười thắng thắn đáp.Hắn đôi mày nhíu chặt.

Y Lạc thu hết biểu tình này vào mắt cố thu liễm nụ cười nghiêm túc nói tiếp."

Ta không được phép nhúng tay vào mệnh cách con người nhưng chỉ khi trực tiếp."

"Trực tiếp?"

"Đúng, ta không trực tiếp làm y sống dậy nhưng ta có cách làm y tỉnh dậy."

Hạ Huyền tiếp tục lắng nghe Y Lạc nói.

Nàng từ từ mở ra hộp gỗ bên trong, lấy ra một viên màu đỏ chu sa nho nhỏ đưa cho hắn."

Ngươi đem thứ này truyền linh lực ngươi vào rồi cho y nuốt."

Hạ Huyền cầm lấy viên ngọc trong tay hỏi nàng."

Chừng nào y tỉnh?"

"Khi y vượt qua được quá khứ trong mộng cảnh.

Mộng cảnh trong mơ trôi qua nhanh nhưng với thời gian bên ngoài trôi chậm gấp hàng vạn lần.

Ngươi chờ được?"

"Dù cho có ngàn năm trôi qua ta vẫn chờ."

"Từ giờ ngươi nên để thân xác y vào một chỗ nào đó ấm áp."

Hắn gật đầu quay người đi, trước khi đi Hạ Huyền nói với nàng một câu."

Cảm ơn."

Rồi quay bước về nơi U Minh Thuỷ Phủ.

Y Lạc sau khi chờ được hắn đi tự nói với bản thân mình."

Thanh Huyền từ giờ có người bảo vệ ngươi rồi.

Quay về đi Thanh Huyền hắn và ta chờ ngươi."

Đặt thân xác y trên giường ấm.

Thời khắc này tại nơi nào đó trên Hắc Thuỷ quỷ vực lại có một nơi cực kỳ ấm áp, nơi mà vị quỷ vương chờ đợi ái nhân của mình tỉnh dậy.———————Sư Thanh Huyền một lần nữa mở mắt, phát hiện nơi đây là U Minh Thuỷ Phủ nhưng hai tay y đang bị trói, ngẩng đầu lên nhìn y như thấy lại bi kịch ngày đó, khắp người truyền đến cảm giác tê rần, thân thể lạnh buốt.

Tại sao khung cảnh trước mắt lại là ngày hôm đó.

Sư Vô Độ vẫn còn sống, hắn đang điên cuồng gào thét chọc tức Hạ Huyền.

Sư Thanh Huyền cố gắng gào thét gọi tên Minh Nghi cầu xin hắn đừng giết ca ca y nhưng chỉ nhận lại được câu nói lạnh lẽo của hắn."

Ngươi gọi nhầm người rồi."

Dứt lời hắn nhấc mạnh tay vặn đầu Sư Vô Độ."

Aaaaaaaaa--!!"

Sư Thanh Huyền gào khóc nước mắt không ngừng rơi, tâm trí y bây giờ gần như hoảng loạn không nghe được một lời nào của hắn về sau.

Khung cảnh lại thay đổi.

Sư Thanh Huyền đang ở một nơi nào đó tối tăm, ánh trăng lờ mờ chiếu gọi lên xung quanh.

Y đang ở trong một tù giam.

Hạ Huyền cũng đang ở đó, hắn đưa cho y một vật gì kì lạ, Sư Thanh Huyền nhìn lại thứ đang nằm trong tay mình.

Là đầu của Sư Vô Độ, máu không ngừng chảy xuống làm thanh sam bẩn của y nhuộm một mảng máu.

Sư Thanh Huyền lần này lại không khóc, đôi mắt vô hồn sâu không thấy đáy nhìn chằm chằm đầu của ca ca y.

Sư Thanh Huyền y không thể khóc có lẽ là do đã khóc quá nhiều, nước mắt cũng không còn để rơi.

Y như phải chịu dày xé trong mộng cảnh.

Tâm y đau như hàng ngạn cây kim đâm vào, có thể cảm thấy nơi đó đang chảy máu.

Không được khởi đầu tốt, không được sống tử tế.

Tại sao...tại sao lại vậy.

Hắn không sai là ta sai, tất cả đều tại ta, ca ca vì ta mà chết ngươi cũng vì ta mà chết.

Người đáng lẽ nên chết ngay từ đầu phải là ta.

Xin lỗi thật xin lỗi Hạ công tử...."

Sư Thanh Huyền ngươi tỉnh lại đi ta chờ ngươi."

"Thanh Huyền, hôm nay ta trả hết nợ cho Hoa Thành rồi, tỉnh lại đi Thanh Huyền."

"Ta xin được hạt giống cây Hoa Đào trên Tiên Kinh rồi, đợi ngươi tỉnh ta cùng ngươi đi ngắm hoa đào nở."

"Sư Thanh Huyền mùa xuân, hoa đào nở rồi, tỉnh lại đi ta cùng ngươi đi ngắm hoa đào."

"Ta đi ủ ruợu đào hoa bạch cho ngươi, tỉnh lại ta cùng ngươi uống..".........."

Thanh Huyền ta chờ ngươi...."

"Ta chờ ngươi ngàn năm..

Tỉnh lại đi Sư Thanh Huyền.."

Thanh Huyền trong mộng mơ hồ nghe được lời nói của hắn.

Sư Thanh Huyền cố dìm nén nỗi đau bỏ mặc quá khứ tiến về nơi ánh sáng phía trước.Mở mắt ra, đập vào mắt y là trần nhà khắc đầy hoa tiết mây nước bằng đồng, màu vàng nổi bật nền trần đen của phòng.

Sư Thanh Huyền từ từ ngồi dậy, ánh sáng chiếu vào mắt làm y theo bản năng mà nheo mắt lại.

Nơi đây là đâu?

U Minh Thuỷ Phủ?

Không thể nào U Minh Thuỷ Phủ không ánh sáng chiếu tới sao lại như vậy.

Hàng vạn câu hỏi xuất hiện trong đầu y.

Tiếng mở cửa kéo Sư Thanh Huyền về thực tại, người kia bước vào phòng, một thân sam y tay cầm cành hoa đào.

Hai người ngước mặt lên nhìn nhau.Hạ Huyền không khỏi mở to mắt, vội vàng bước lại gần y ôm chặt người vào lòng, hắn có hơi ấm nhưng lại không có hơi thở.

Y Lạc từng nói y tỉnh lại nhưng không thể sống lại được.

Viên ngọc chu sa nàng đưa là viên ngọc sinh mạng, truyền linh lực vào, viên ngọc sẽ hấp thụ.

Người nào nuốt vào sẽ có thể từ quỷ môn quan tỉnh dậy lần nữa, người đó sẽ có thể "sống dậy" bằng linh lực của người truyền vào.

Chỉ khi người truyền linh lực không còn trên hồng trần này hay pháp lực mất đi thì người nuốt ngọc cũng sẽ chết theo.

Hắn "sống" y sẽ "sống".

Hắn hồn phi phách tán y cũng sẽ hồn phi phách tán.Sư Thanh Huyền bất ngờ bị người kia ôm trong lòng dâng lên một cỗ ấm áp.

Choàng tay ôm lấy hắn cằm tựa vào hõm vai Hạ Huyền.

Nhỏ giọng bên tai hắn."

Hạ huynh ta về rồi."

"Ừm."

"Hạ huynh, huynh vui không?"

"Ừm."

"Huynh chờ ta lâu không?"

"Ừm."

Hắn chỉ đáp vỏn vẹn một chữ nhưng y biết ngay lúc này đây hắn đang có bao nhiêu hạnh phúc."

Hạ huynh, ta yêu huynh."

"Ta cũng yêu ngươi Thanh Huyền."

Lần này hắn không đáp một chữ "ừm" với y nữa.

Sư Thanh Huyền có một chút buồn cười hai tay đưa hai bên má hắn, kéo lại gần mình.

Vươn người đến môi Hạ Huyền nhẹ nhàng đặt một nụ hôn xuống.

Hạ Huyền không phản kháng đôi tay ôm càng chặt vòng eo y.

Người hắn đợi về rồi.———————"Hạ huynh, Hạ huynh mua cái này cho ta."

"Ừm."

Sư Thanh Huyền cùng Hạ Huyền tay trong tay đi dạo chơi trong chợ trấn Hoàng Thành.

Y quay đầu nhìn dưới nơi gốc cây Tử Đằng hoa cách đó một xích. (1,66m)Dưới nơi gốc cây hoa Tử Đằng có hai người nam nhân một xanh một đen tông trúng nhau.

Người kia chỉ bị lùi ra sau vài bước, người còn lại thì ngã xuống đất.

Người không bị ngã chạy lại đưa tay giúp người kia.

Nhưng người ngã lại như không để ý đến hành động giúp đỡ của hắn chỉ nhìn chằm chằm khuôn mặt hắn.

Hắn ra vẻ trêu chọc."

Đẹp phải không."

Người kia như lấy lại ý thức nói."

Đẹp, nhìn gần thật đẹp."

Hắn bật cười đưa tay lên đỡ người kia dậy."

Ngươi tên gì?"

"Ta tên Trịnh Dương còn ngươi ?"

Người kia nở nụ cười sáng láng đáp."

Ta tên Đình Uyển có thể gọi ta A Uyển.." • Hoàn chính văn •———————-----
Vẫn mong mn dành 1s để bình chọn😭🤲Vậy là chính văn đã end rồi, cảm on mn đã đọc đến tận chương này.

2 chương sau sẽ là phiên ngoại H, mong mn có thể đọc👉👈

 
[ Song Huyền ] Mệnh Cách Ta Và Ngươi
Phiên ngoại 1 (H)


"Minh huynh xin lỗi xin lỗi ngàn vạn lần đều là lỗi của chúng ta là lỗi của ta.

Huynh ấy điên rồi ta ....ta.... huynh..... huynh.."

Thấy hắn dừng động tác Sư Thanh Huyền thầm thở phào nhẹ nhõm, nước mắt chưa kịp rơi xuống chợt giọng nói lạnh lẽo kia cất lên."

Ngươi gọi nhầm người rồi."

Dứt lời hắn nhấc mạnh tay, cứ thế vặn đầu Sư Vô Độ khỏi cổ!"

Aaaaaaaaaa --!!!"
(nguyên văn: Thiên quan tứ phúc chương 124 quyển 3)Sư Thanh Huyền tỉnh dậy khỏi ác mộng, lồng ngực không ngừng đập mạnh, trái tim y như muốn nổ tung.

Cả thân thể bây giờ đều mồ hôi thấm y phục, nước mắt trên khuôn mặt không ngừng chảy dài.

"Lại là giấc mơ đó."

Sư Thanh Huyền lẩm bẩm nói chuyện như thể chỉ cho chính bản thân mình nghe.

Từ khi Hạ Huyền giết ca ca y, hắn lại vì lí do nào đó vẫn giữ y lại nơi U Minh Thuỷ Phủ không một ánh sáng chiếu tớđâyđa.

Từ đó đến giờ đã qua một tháng, trước khi Sư Thanh Huyền ngất đi Hạ Huyền đem y đặt lên giường rồi biến đi đâu mất, tỉnh dậy đã không thấy người đâu.

Cả thân người ướt đẫm mồ hôi Sư Thanh Huyền định sẽ đi tắm nhưng lại không biết nơi đây có ôn tuyền hay không thì ngoài cửa đã truyền tới tiếng."

Công tử, Hạ chủ dặn ta khi công tử tỉnh dậy sẽ hầu hạ người tắm rửa."

Sư Thanh Huyền đứng dậy chỉnh trang lại y phục tiến gần cửa mở ra.

Bên ngoài là một tiểu quỷ nữ."

Nơi đây có ôn tuyền?"

Tiểu quỷ kia gật đầu đáp lời."

Vâng ạ."

Sư Thanh Huyền hỏi tiểu quỷ về nơi ôn tuyền kia ở đâu xong cũng kêu quỷ lui về tự bản thân tắm rửa không cần người hầu hạ.

Quỷ hầu kia chỉ có thể vâng lời lui xuống chỉ cho y nơi ôn tuyền sâu trong phủ.Đến nơi Sư Thanh Huyền không khỏi mở to mắt nơi đây xung quanh toàn cây cối, giữa nơi đây là ôn tuyền với dòng nước ấm.

Cởi hết trung y đặt sang một bên, y từ từ bước chậm xuống nước.

Mực nước khi đứng chỉ tới phần eo y nên khi Sư Thanh Huyền ngồi xuống cả thân người chìm vào trong dòng nước ấm.

Đã lâu rồi y không cảm nhận được cảm giác thoải mái như hiện tại, tâm trí như hoà mình vào dòng nước.

Lúc này đây mọi suy nghĩ trong đầu Sư Thanh Huyền trống rỗng cảm giác mờ mịt nghĩ về ca ca y.

Tất cả mọi chuyện xảy ra đều do bản thân mình gây ra.

Nếu ta không sinh ra ca ca bây giờ vẫn là thần quan trên trời, Hạ Huyền sẽ phi thăng thành Phong Sư đại nhân trên thượng thiên đình, gia đình hắn và vị hôn thê hắn yêu vẫn còn sống.

Không như thực tại, Sư Vô Độ chiếm mệnh cách Hạ Huyền cho đệ đệ mình, Hạ Huyền căm thù nuốt chửng Bạch Thoại Chân Tiên từ đó một con quỷ vì oán hận mà ra đời.

Trước đêm Hàn Lộ một kẻ phi thăng thành thần quan, một kẻ hoá thành quỷ bị đày xuống vực sâu vạn trượng sống không bằng chết..."

Ta muốn chết..."

Sư Thanh Huyền muốn chết nhưng lại không thể, y phải sống để trả nợ cho hắn.

Ca ca Sư Thanh Huyền đã phải trả giá bằng mạng sống của mình để y được sống, không thể chết, không thể sống được tử tế.."

Ca ca ta nhớ huynh...ta sẽ cố gắng thay huynh trả hết món nợ này cho hắn."

Hạ Huyền từ nãy đến giờ đã vào đây không một tiếng động, y không để ý đến có người khác trong đây, hắn vẫn đứng sau vách đá từ lúc vào đây đến những lời y nói đều lọt vào tai hắn không sót một chữ, bản thân không kìm được đi ra.

Khuôn mặt mang vài phần khinh bỉ cùng cười nhạt tiến đến nắm chặt tay Thanh Huyền giọng điệu mang phần giận dữ nói."

Hắn làm hại ta, ngươi lại nói sẽ trả nợ cho hắn?"

Sư Thanh Huyền trên cổ tay ẩn ẩn mảng đỏ vì bị hắn bóp chặt không khỏi nhíu mày, nhưng y lại không thể phản kháng lời nói của Hạ Huyền."

Ngươi lấy gì trả nợ cho ta?

Bằng cái mạng của ngươi.

Ngay từ đầu mạng của ngươi đã là của ta, muốn chết cũng đừng hòng nghĩ."

"Ca ca ngươi không nghĩ đến mạng nhà năm người ta và gia đình ta.

Ngươi không biết ta không trách ngươi, nhưng khi ngươi biết thì sao?

Ngươi vẫn bảo vệ hắn.

Hah ta nhìn nhằm ngươi suốt mấy trăm năm qua rồi Sư Thanh Huyền."

Những lời hắn nói đều như lưỡi dao đâm thẳng vào trái tim y.

Hắn nói đúng ta và ca ca ta sai, là ta hại nhà năm mạng người của ngươi Hạ Huyền.

Ta bảo vệ huynh ấy...vì huynh ấy là người thân duy nhất của ta.

Ta thật là cảm thấy có lỗi với huynh.

Thật xin lỗi, ta xin lỗi ngàn vạn lần xin lỗi Hạ huynh...Hắn càng nói đầu y càng cúi thấp không đáp lời lại.

Hạ Huyền tức giận bóp thẳng hai bên má Sư Thanh Huyền ép y nhìn mình.

Thanh Huyền bộ dáng bây giờ nhìn thật uỷ khuất, trong đôi mắt hạnh ngập tràn thuỷ quang như không thể trào ra, y cắn mạnh đôi môi mình để không bật ra tiếng kêu đau.

Đầu của Hạ Huyền ong lên một tiếng thật lớn.

Bây giờ hắn mới để ý đến dáng vẻ bây giờ, Sư Thanh Huyền đang ở trước mắt hắn không một miếng vải trên người, khuôn mặt bày ra vẻ uỷ khuất như thể hắn đang bắt nạt y, như thể hắn mới là người sai trong chuyện này.

Mùi hương trên người y hoà cùng cây cỏ thiên nhiên xung quanh ôn tuyền như đánh thẳng vào tâm trí hắn.

Trong lòng hắn dâng lên cảm giác rạo rực thôi thúc hắn phải chà đạp người này.

Một tay kéo y lại gần mình tay kia luồng sau gáy y.

Sư Thanh Huyền cảm giác trên môi truyền đến ấm áp cùng lẫn cảm giác đau đớn, hai mắt y không khỏi mở to ra nhìn người trước mắt, Hạ Huyền đang hôn mình.

Cố gắng vùng vẫy muốn thoát khỏi hắn nhưng lực tay Hạ Huyền quá lớn y bây giờ lại không có pháp lực căn bản là không thể thoát được.

Trước khi rời đi còn để lại vết cắn trên môi y.

Núi Đồng Lô đã mở vạn quỷ xao động Hạ Huyền là quỷ vương nên chịu ảnh hưởng mạnh.

Nếu là khi núi Đồng Lô mở hắn sẽ yên ngủ để điều tức quỷ khí trong người, nhưng bây giờ trước mặt hắn là đệ đệ của kẻ thù, y thế nhưng chạm vào vảy ngược của hắn làm Hạ Huyền không thể kìm chế được bản thân hận không thể đem xương cốt người này vào bụng hoà làm một với mình.

Muốn trút hết tất cả tức giận, nuốt chửng lấy người trước mắt.Đạo bào hắn từ lúc nào đã cởi gần hết chỉ để lại một kiện trung y mỏng.

Sư Thanh Huyền bị dồn vào vách đá, sau lưng y tựa vào vách đá lạnh cùng cảm giác biết trước được chuyện sẽ xảy ra tiếp theo làm thân thể y không ngừng run rẩy.

Hắn một lần nữa áp đôi môi mình lên môi y, lần này không như lần trước nụ hôn này mang theo vài phần thô bạo như muốn ngấu nghiến lấy người trước mặt, Sư Thanh Huyền không chịu mở miệng làm hắn hôn càng thêm cuồng bạo.

Nhân lúc y mở miệng lấy khí hắn luồn lưỡi vào thăm dò từng ngóc ngách trong khoang miệng, răng va chạm mạnh làm y ẩn lên cảm giác đau.

Cuốn lấy đầu lưỡi người kia càng thêm mạnh bạo mà mút.

Sư Thanh Huyền cảm giác hít thở không thông hai tay đập mạnh vào lồng ngực hắn đẩy ra nhưng lại không thành.

Sư Thanh Huyền mở to mắt nhìn người kia phát hiện đôi đồng tử vàng hổ đang nhìn lại mình, đôi mắt đầy dục vọng của con thú muốn ăn tươi nuốt sạch con mồi trước mắt, y bất giác mà run rẩy mà nhắm chặt mắt lại.

Sắp thấy Sư Thanh Huyền thở không thông hắn mới luyến tiếc rời đi kéo theo một sợi chỉ bạc.

Sư Thanh Huyền được buông tha lồng ngực cố gắng hít lấy khí cho bản thân.

Hạ Huyền cúi xuống cần cổ trắng nõn củ Sư Thanh Huyền bắt đầu gặm lấy, từ từ mà di chuyển xuống bả vai rồi cơ ngực y, từng nơi đi qua hắn đều để lại vết ái muội như để đánh dấu người này.

Sư Thanh Huyền là của hắn, chỉ hắn mới được để lại dấu vết trên người Sư Thanh Huyền.

Chỉ hắn mới được chạm vào y, kẻ nào dám đụng vào đồ của hắn đều giết không tha.Hạ Huyền cúi xuống ngậm lấy một bên ngực y, đầu lưỡi đảo quanh một vòng quanh.

Hắn như có như không mà dùng răng cạ vào làm y bật ra tiếng rên rỉ.

Một bên kia tay Hạ Huyền ra sức cấu véo, một bên bị hắn ngậm đã sớm sưng đỏ.Chân tay Sư Thanh Huyền sau trận hôn sam đã mềm nhũn, cả người y dựa vào lồng ngực hắn.

Chưa hít đủ khí được bao lâu phía dưới đã cảm nhận được một vật gì đó đưa vào.

Một ngón tay Hạ Huyền được đưa vào bên trong hậu huyệt y khuếch trương."

A--"Sư Thanh Huyền không kìm được giọng mà bật ra tiếng rên rỉ.

Thấy y mở miệng hắn như hài lòng mà đưa thêm một ngón vào, từ từ ngón thứ ba rồi thứ tư.

Y cảm giác được nơi đó trướng vô cùng cố gắng né tránh hắn miệng mở giọng cầu xin."

Đừng...hạ công tử đừng mà.."

Hắn ra sức đưa ra đưa vào bốn căn ngón tay, y vẫn cắn môi kìm lại tiếng rên rỉ của mình.

Hạ Huyền rút ra bốn căn ngón tay nơi đó lập tức cảm giác trống rỗng miệng huyệt co rút mạnh mẽ.

Hạ Huyền thay đổi tư thế lưng hắn dựa vào vách đá kéo y ngồi trong lòng hắn.

Sư Thanh Huyền mờ mịt mắt muốn nhắm lại vì mệt liền bị đôi tay hắn nâng lên hông.

Đại nhục bổng cứ thế mà đi vào hết một lượt."

AAAAAAAA!!!!"

Y bấu chặt ôm lấy cổ hắn mặt vùi vào hõm vai, nước mắt sinh lý cứ thế chảy ra.

Không đợi Sư Thanh Huyền thích ứng được với tính khí của mình, hắn bắt đầu bóp lấy mông y luận động lên xuống."

Thả ta ra...Hạ công tử..làm..ơn... a."

Y miệng không ngừng cầu xin hắn chậm lại nhưng Hạ Huyền bỏ mặc ngoài tai lời y nói phía dưới cứ liên tục ra vào miệng huyệt.

Vách thịt bên trong hậu huyệt năm lần bảy lượt tiếp nhận đại côn thịt không ngừng chảy ra dâm thuỷ làm hắn càng ra vào dễ dàng hơn.

Nếp uốn tường thịt bị đâm đến thắng tắp, hắn cứ tốc độ từ từ nhanh hơn mà bắt nạt người trước mặt."

Đừng mà....hỏng mất huynh dừng...lại.....

ĐỪNG ĐIỂM CHỖ ĐÓ!!"

Hạ Huyền đỉnh mạnh điểm mẫn cảm bên trong người y không ngừng.

Liên tục thúc mạnh vào nơi đó khiến người kia bật ra tiếng nức nở van xin hắn.

Hai tay còn lại không an phận mà cấu véo cặp mông đầy đặn của y đệ lại vết xanh tím trên cánh mông, lâu lâu lại đánh mạnh vào cánh mông làm tăng kích thích Sư Thanh Huyền hơn chứ không kém.Phía dưới liên tục trào ra dâm thuỷ khiến hắn không khỏi lại cười nhạt ghé vào tai y nói."

Ngươi miệng trên xin tha nhưng miệng dưới lại không ngừng hút chặt lấy của ta."

Nói đoạn hắn dường như thúc mạnh hơn ban nãy."

Không ...huynh dừng dừng...ta không chịu ..được..."

Sư Thanh Huyền bị hắn thao đến mềm nhũn chân tay, đại não tiếp nhận từng đợt khoái cảm truyền đến.-----
Vẫn mong mn dành 1s để bình chọn😭🤲
 
[ Song Huyền ] Mệnh Cách Ta Và Ngươi
Phiên ngoại 2 (H)


OOC❌❌Miệng y không ngừng cầu xin hắn chậm lại nhưng nhận lại được chỉ là từng cú thúc mạnh của hắn."

Đừng mà...nóng quá.."

Đã trôi qua nửa canh giờ, thân thể Sư Thanh Huyền đã ẩn lên vài mảng đỏ vì ngâm nước lâu.

Hắn bế y lên ôm vào lòng đi về phòng.

Từ suốt đoạn đường đi về, Hạ Huyền không rút ra côn thịt mà vẫn chôn vào sâu bên trong huyệt khẩu.

Sư Thanh Huyền chỉ biết nếu không ôm chặt người này sẽ rơi xuống.

Người kia cứ thế ôm chặt y im lặng về phòng.Được hắn đưa lên giường, y như bắt lấy được cọng rơm cứu mạng, liều mạng chốn thoát khỏi đại nhục bổng kia.

Nhưng chân vừa được chạm đất lại bị một bàn tay kéo lại, Hạ Huyền tức giận ném y lên giường.

Ánh mắt hắn biến thâm giận dữ nói."

Ngươi nghĩ ca ca ngươi sẽ sống lại để cứu ngươi?"

Nói đoạn Hạ Huyền lấy từ đâu ra vải dây dài màu trắng cột hai tay y lại, áp hai tay Sư Thanh Huyền lên đỉnh đầu.

Hắn cúi xuống hôn lên đôi môi đã sớm sưng đỏ lên vì trận hoan ái ban nãy, ma bạocạy mở môi y luồn lưỡi vào bên trong thô bạo mà liếm mút.

Hôn đến khi y cắn vào lưỡi hắn mùi màu tanh xộc lên trong miệng Hạ Huyền mới chịu buông tha rời đi."

Ngươi dám?"

Bàn tay hắn không an phận đưa lên ngực y đùa bỡn.

Hai ngón tay không ngừng cấu véo một bên nhũ hoa y, bên còn lại hắn cúi xuống ngậm vào, lưỡi đảo quanh bắt đầu liếm mút, răng Hạ Huyền như cố tình mà chạm nhẹ vào làm Sư Thanh Huyền không khỏi rên lên tiếng."

A ..đừng mà..đừng cắn."

Phía dưới tiếp tục luận động mạnh hơn.

Khoái cảm như nước vỡ bờ truyền đến y cảm giác bản thân sẽ chết trên giường.

Sư Thanh Huyền lắc đầu nguầy nguậy xin tha nhưng hắn vẫn chỉ im lặng thúc mạnh vào.

Tiểu Huyền bị hắn nắm lấy vuốt lộng, thi thoảng lại ấn nhẹ lên đầu khấc.

Ngón tay hắn đùa bỡn túi tinh y.

Thanh Huyền cảm giác mình sắp lần nữa bị thao đến bắn lại van xin hắn thả tay ra."

Đừng mà...cho ta bắn..

Hạ công tử ."

Hắn mắt lại biến thâm vỗ mạnh lên cánh mông y vang lên tiếng "bốp" khắp phòng."

Gọi Hạ huynh."

Hắn bỏ mặc ngoài tai lời y nói, nắm chặt lấy eo người kia tần suất ra vào càng nhanh hơn.

Sư Thanh Huyền bất ngờ bị tần suất nhanh làm cho hoảng sợ, nước mắt càng lợi hại mà chảy.

Y trong cơn mơ màng liền nghe theo lời hắn."

Ngô...Hạ huynh cho...ta bắn...cầu huynh..."

Hắn hài lòng buông tay ra, Sư Thanh Huyền được người kia buông tha lập tức bắn ra dòng tinh dịch dính đầy khắp bụng Hạ Huyền.

Đã trôi qua hai canh giờ, đôi tay đã được Hạ Huyền cởi trói nhưng hắn vẫn không có ý định dừng lại, nơi đó đã sớm sưng đỏ, dịch ruột càng chảy ra nhiều hơn phối hợp theo từng lần đâm vào rút raLục phủ nội tạng đều như bị đâm xuyên, cả thân thể bị người chà đạp.

Cổ họng khan khốc không thể phát ra tiếng, ý thức Sư Thanh Huyền dần mất đi.

Linh hồn y như bị dày vò tan thành từng mảnh.

Trước khi ngất đi Sư Thanh Huyền vẫn chỉ nói với hắn một câu."

Đa..đau quá.

Thật x..xin lỗi.."

Đồng Lô mở vạn quỷ xao động, Hạ Huyền từ khi đưa y về phòng đã lấy lại ý thức nhưng hắn lại không có ý muốn ngừng làm việc này.

Có lẽ lấy lí do Đồng Lô mở thì hắn mới có thể ôm ấp làm những chuyện tồi tệ với y.

Dù cho khi y tỉnh dậy sẽ ghét bỏ nhưng ngay từ đầu đó là điều Sư Thanh Huyền nên làm với Hạ Huyền.Bế người đi tắm rửa lại một lần rồi nhẹ nhàng đưa y lên giường đắp chăn cho Sư Thanh Huyền.

Cứ tưởng mọi chuyện đã xong nhưng y khi ngủ gặp giấc mơ nào đó miệng luôn gọi tên "Minh huynh" không ngừng.

Lại nhìn dáng vẻ ban nãy khi y gọi hắn "Hạ công tử".

Ý nghĩ như khiến lửa trong Hạ Huyền càng lớn hơn, hắn tức giận gọi người kia tỉnh lại.

Sư Thanh Huyền khó khăn mở mắt ra vẫn còn lớ ngớ gọi."

Minh huynh..."

Sợi dây lí trí như đứt phựt, Hạ Huyền một lần nữa xé rách y phục Sư Thanh Huyền, đưa tay banh rộng đôi chân y ra , trên đôi chân trắng nõn lưu lại vài dấu vết ái muội của trận làm tình ban nãy, hắn không một lời liền đưa đại nhục bổng đến miệng huyệt đâm vào hết một lượt.

Cơn đau từ phía dưới làm Sư Thanh Huyền bừng tỉnh, đôi mắt mở to ra, vì hít thở không thông mà lưỡi trườn ra ngoài để lấy khí.

Hắn lật người y lại, tay Hạ Huyền giữ chặt eo y đưa lên phía trên thành tư thế quỳ ngồi, mông cong vểnh lên cao bắt đầu luận động."

Đừng...a..Hạ công tử...đừng hỏng mất...ngô..."

Khắp phòng vang lên tiếng "bạch bạch" từ hai thân thể trên giường phát ra.

Y bị hắn thao đến thiếp đi rồi lại bị bức đến tỉnh lại.

Côn thịt của hắn lại không có dấu hiệu dừng lại mà lại như lớn thêm vài vòng.

Người kia cho đến khi trời gần sáng mới dừng lại.----------------Sư Thanh Huyền vài ngày sau đó lên cơn sốt cao, Hạ Huyền phải mời đại phu khám cho y.

Đại phu bắt mạch rồi lại kiểm tra thân thể Sư Thanh Huyền đành thở dài lắc đầu."

Thân thể y không tốt nên hạn chế chuyện phòng the."

Hạ Huyền im lặng như đang nghĩ gì một lúc sau hắn mới gật đầu, đai phu kê đơn thuốc cho Sư Thanh Huyền dặn hắn phải sắc thuốc cho y uống đúng giờ, dặn dò xong chuyện mới ra về.Hạ Huyền suốt một đêm tự trách bản thân nhất thời không kìm được bản thân lại làm y ra nông nổi này.

Thân thể Sư Thanh Huyền từ khi còn nhỏ đã yếu, khi làm thần quan y không bao giờ bệnh tật lại không bao giờ sốt, bây giờ có lẽ vì thân thể của phàm nhân nên yếu hơn hẳn.

Liệu y sẽ chán ghét ta?

Y sẽ chấp nhận chuyện này.

Điều đó là không thể, hắn hận ca ca y nhưng lại không thể hận Sư Thanh Huyền.

Gặp y làm bạn với y trăm năm là sai lầm lớn nhất của hắn.

Nếu ngay từ đầu ta không làm bạn với ngươi có lẽ ta sẽ không "Ha, nực cười tại sao ta lại nghĩ về chuyện khi xưa.."

"Phong Sư đại nhân kỳ tài trời sinh."

"Phong sư đại nhân anh tuấn tiêu soái."

"Phong sư đại nhân thiện lương chính trực."

"Phong sư đại nhân vừa tròn mười sáu."

Hắc Thuỷ Trầm Chu tuyệt cảnh quỷ vương lại đi yêu Phong sư Sư Thanh Huyền.

Có lẽ y bây giờ y không còn là vị Phong sư đại nhân phong quang vô tận khi xưa nhưng với hắn y vẫn mãi là Phong sư vừa tròn mười sáu năm xưa đã từng cười với hắn.

Hạ Huyền ngắm nhìn thật lâu người đang ngủ say, hàng mi dài của y cụp xuống.

Khuôn mặt từng đường nét đều như khắc hoạ lên vẻ đẹp của Sư Thanh Huyền thì thầm nói người đang ngủ say."

Ta không có trái tim nhưng nơi đó lại rung động vì ngươi."

Y sẽ không thể nghe cũng sẽ mãi mãi không thể nghe được.

--------------Sư Thanh Huyền từ từ mở mắt, cảm giác tình trạng bản thân đã tốt hơn hẳn nhưng nơi đó lại vẫn chưa thể khép lại hoàn toàn.

Hạ Huyền từ cửa tiến vào, trên tay còn mang theo khay đựng thức ăn.

Sư Thanh Huyền thấy hắn hai mắt không khỏi có phần sợ hãi nhưng trong ánh mặt lại như ẩn hiện tia vui mừng.

Y không sợ hắn, chỉ sợ rằng Hạ Huyền sẽ chán ghét y.

Cổ họng vẫn còn rát khó khăn muốn mở lời thì người kia đã lên tiếng trước."

Ngươi không còn nợ gì nữa, từ nay ta và ngươi coi như không quan hệ."

Sư Thanh Huyền ánh mắt như vỡ vụn, y không tin vào mắt mình lời hắn vừa nói.

Nước mắt cứ theo lời nói mà rơi xuống."

Ngươi..."

Y nức nở nói."

Ta không...hức..đừng đuổi ta đi..huynh đừng đuổi ta đi.

Ta xin lỗi là ta sa...Hạ công tử đừng bỏ ta."

Y đưa tay lên lau vội nước mắt mình.

Hạ Huyền thời khắc này như n"Ta xin lỗi, huynh đừng đuổi ta đi...chỉ còn huynh là người thân duy nhất của ta.."

Hạ Huyền chợt cứng người, tại sao y lại không thể hận hắn."

Đừng khóc, ngươi không sai."

Hạ Huyền giang rông đôi ta ôm chặt lấy người kia vào lòng.

Khoé môi như có như không mà giương lên"Sư Thanh Huyền ta.."

"Ừm."

Sư Thanh Huyền như biết trước lời hắn nói không một vẻ chần chừ trả lời.

Có lẽ y đã nhận ra từ trước.

Hắn vẫn luôn đối xử tốt với y từ lúc Sư Thanh Huyền được giữ lại, từng cử chỉ từng hành động của hắn làm y nghĩ liệu Hạ Huyền có yêu mình.

Từ từ cảm giác này cũng được y khẳng định chỉ bằng lời nói vừa rồi của hắn.Sư Thanh Huyền từng là Phong sư đại nhân anh tuấn tiêu soái, bây giờ là người phàm cùng Hắc Thuỷ Huyền Quỷ tuyệt cảnh quỷ vương lưỡng tình tương duyệt nhau....Mệnh cách ta và ngươi - END
-----------Vậy là truyện sau 12 chương cũng đã xong cảm ơn mn đã đọc đến tận chương cuối này.

Cảm ơn cô V.O vì đã góp phần sửa lỗi truyện giúp tôi cũng cho tôi nội dung của phiên ngoại H để tôi có ý tưởng viết 👉👈💖-----
Vẫn mong mn dành 1s để bình chọn😭🤲
 
Back
Top Bottom