Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [ Song Huyền ] Mệnh Cách Ta Và Ngươi

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
442,990
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
290033324-256-k628380.jpg

[ Song Huyền ] Mệnh Cách Ta Và Ngươi
Tác giả: YLac1312
Thể loại: Huyền ảo
Trạng thái: Hoàn thành


Giới thiệu truyện:

Thể loại: đam mỹ, huyền huyễn HE, hoàn thành
Truyện gồm 10 chương chính văn + 2 phiên ngoại H💖.

Couple: Song Huyền

Tác giả: Y Lạc
Người góp phần phụ trách sửa lỗi truyện: Yi
Nguyên tác: Thiên quan tứ phúc.
•Truyện mình viết không liên quan đến tiểu thuyết gốc❌‼️và OOC.

Đôi lời tác giả: Đây là lần đầu mình viết truyện dài nên tình tiết hơi nhanh văn phong không hay mọi người thông cảm.

 
[ Song Huyền ] Mệnh Cách Ta Và Ngươi
Chương 1: Hạ Huynh


Đôi lời tác giả: Đây là lần đầu mình viết truyện dài nên tình tiết hơi nhanh văn phong có thể không hay cho lắm vẫn mong mọi người thông cảm
Mn đọc truyện vui vẻ💖-------"Ngươi có gì muốn nói không."

"Ta muốn chết."

"Ngươi mơ thật đẹp."

Sư Thanh Huyền bừng tỉnh sau cơn ác mộng vừa trải qua, thân thể y không ngừng run rẩy.

Cố gắng tự trấn an mình mọi chuyện đều đã qua không nên nhớ lại.

Đến khi định hình lại thực tại y vẫn nằm trong một góc nhỏ của ngôi nhà bỏ hoang đám hành khất ở.

Trong tâm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Ít ra nơi đây vẫn tốt hơn khung cảnh nơi U Minh Thuỷ Phủ.Trời vào đêm không khí dần lạnh hơn ban ngày, chúng hành khất tụ vào nhau để sưởi ấm cho qua đêm nay.

Sư Thanh Huyền một thân ôm đầu gối để sưởi ấm cho chính bản thân mình, y biết sẽ không còn một ai có thể che chở bản thân, từ đây tất thảy mọi thứ đều phải tự mình bước tiếp, mạnh mẽ hơn để sống trên cái hồng trần này.Một lần nữa mở mắt trời đã sáng, Sư Thanh Huyền mơ màng dụi đôi con ngươi từ từ mà đứng dậyXoạtMột tiếng động vang lên làm Sư Thanh hoàn toàn thanh tỉnh.

Y quay đầu nhìn xuống đất một ngoại bào đen với những chi tiết gợn sóng vàng óng nằm đó.

Ngớ ngẩn nhìn hồi lâu, một tiếng gọi của người gần đó kéo Sư Thanh Huyền khỏi dòng suy nghĩ."

Này lão Phong đi thôi."

Sư Thanh Huyền quay đầu nhìn người đang gọi mình.

Người thanh niên cực khổ, vật vã kiếm sống nơi trần gian cùng với khuôn mặt lem luốc và áo quần đầy những vết rách, nhưng dáng vẻ ấy vẫn không thể che được phần anh tuấn của hắn.

Là A Niên một trong những người bạn hành khất của y.

Sư Thanh Huyền cười tươi cất tiếng nói."

Đuợc được, ta tới đây."

Nhanh chóng gấp lại ngoại bào đen cất vào một góc mà chạy lại tới chỗ người thanh niên kia.Vẫn như mọi ngày xin ăn của Sư Thanh Huyền nhưng hôm nay A Niên đưa y đi làm một công việc kiếm đuợc tiền nhanh chóng.

Đơn giản chỉ là người đưa đồ, người thuê sẽ ra yêu cầu y chỉ cần nghe theo và làm, tiền đồng dựa vào độ khó công việc mà ít nhiều.

A Niên cùng đám bạn dẫn Sư Thanh Huyền đến một khu nhà gần đó.

Đến nơi, y và A Niên tạm biệt nhau.

Hắn làm bên chuyển thư còn y sẽ vận chuyển đồ, khu nhà cũng tách làm hai khu vực khác nhau.

Sau khi nghe xong hướng dẫn từ A Niên, Sư Thanh Huyền tạm chia tay người bạn mình mà làm theo chỉ dẫn.Bước lên lầu đi về phía cuối hành lang sẽ thấy gian phòng số 297 với bảng hiệu "vận chuyển".

Sư Thanh Huyền thả chậm bước chân mở cửa tiến vào, bước vào phòng là một không gian nhỏ nhưng đầy đủ tiện nghi, gần đó có một cô nương độ hai mươi xuân đang ngồi đọc sách, nghe thấy tiếng động phát ra nàng ngước mắt nhìn Sư Thanh Huyền chậm rãi giương lên nụ cười."

Xin chào ta có thể giúp gì đuợc cho vị công tử đây."

Dù biết là nàng chỉ đang đùa với mình đoạn Sư Thanh Huyền cũng hướng người kia khẽ cười."

Ta đến để nhận công việc."

Cô nương thả nhẹ quyển sách lên bàn, chỉ nhìn về phía y cười nói."

Công tử cứ gọi ta là Y Lạc, đến đây ta sẽ đưa công tử nhiệm vụ."

Nói đoạn Y Lạc vươn tay cầm lấy xấp giấy gần đó lục tìm nhiệm vụ cho y.Sư Thanh Huyền không nghĩ ngợi nhiều nhanh chóng lại gần ngồi xuống chờ đợi Y Lạc."

Công tử đây muốn nhận nhiệm vụ cấp độ khó bao nhiêu?"

"Khoảng 5 lượng bạc"( mình chỉ ước giá đại nên tầm này chắc đủ mua 10 cái màn thầu )Y Lạc chỉ đưa cho Sư Thanh Huyền một tờ giấy đã ố vàng nói."

Vậy nguơi có thể làm việc này."

Sư Thanh Huyền nhìn vào nội dung đuợc viết bên trên.

Nhiệm vụ đơn giản chỉ là qua trấn cách đó không xa Hoàng Thành sáu dặm bước chân, đưa một món đồ cho một nhà trấn kế bên. ( 6 dặm= 3km)Sư Thanh Huyền nhận món đồ đuợc gói trong vải thêu hoa văn mà đi ra khỏi cửa.Y Lạc định sẽ hỏi tên vị công tử kia, quay qua thì người đã đi mất lúc nào.

Lí do gọi y là công tử vì khuôn mặt Sư Thanh Huyền dù trong dáng vẻ khất cái vẫn hiện lên vài đường nét đẹp đến mỹ lệ, đẹp đến rung động lòng người.

Có lẽ y từng là một vị công tử được bao bọc, yêu thương.

------------( ta là dải phân cách~)Sư Thanh Huyền bước đi trên con đường đá trong rừng, trời hôm nay không nắng làm tâm trạng y một phần nào thoải mái.

Gió mát nhẹ thổi qua làm lá cây xào xạc phát ra âm thanh của thiên nhiên.

Mái tóc rối bù tung bay giữa trời như một dòng nước treo lơ lửng giữa không trung, thổi lên khuôn mặt người thiếu niên vẻ đẹp mi mục như hoạ.

Đi được nửa nén hương Sư Thanh Huyền bắt gặp một con suối nhỏ, y quyết định sẽ dừng chân nơi đây nghỉ ngơi.

Có lẽ xung quanh nơi này không có ai, nghĩ ngợi một lúc lâu Sư Thanh Huyền sẽ tắm suối vì những ngày qua y không có nơi để tắm, dù biết là ăn mày không cần sạch sẽ nhưng Sư Thanh Huyền là một người ưa sạch, y không ngại sẽ tắm giữa chốn thanh thiên bạch nhật không có người qua lại.

Từ từ lột bỏ từng kiện quần áo, y xếp lại để một bên, bước xuống con suối nhỏ ngâm mình rửa sạch.

Tâm Sư Thanh Huyền như thả trôi theo dòng nước chảy, thoải mái chưa được bao lâu thì bỗng từ đằng sau phát ra tiếng động.

Sư Thanh Huyền cảnh giác quay phắt người lại lớn tiếng về phía bụi cây."

Ai ở đó?"

Từ đằng xa xuất hiện một bóng người thanh niên với y phục đen.

Dáng vẻ của một vị công tử gần bằng tuổi y.

Sư Thanh Huyền nhíu chặt đôi mày thầm nghĩ "người này thật giống." suy nghĩ này của y làm cho bản thân sợ hãi nhưng cũng cố tự trấn an bản thân "không, không phải tuyệt cảnh quỷ vương sẽ không rảnh rỗi đến mức phải đi theo một kẻ ăn mày như ta."

Sư Thanh Huyền lúng túng với tình trạng hiện giờ của mình chỉ biết hướng người kia cười gượng."

A...xin chào, ta đang tắm, ngại quá..Huynh cần tìm gì nơi đây á?"

"Không sao."

Thấy hắn đáp lời tỏ vẻ không sao.

Sư Thanh Huyền cũng quên luôn mình đang ở trong trạng thái " trần trụi" mà đứng trước mắt người kia cười nói đến vui vẻ.Ánh mắt vị công tử kia nhìn thoáng qua có thể thấy đuợc trong đôi mắt tối thêm vài phần.

Song cũng lên tiếng nhắc nhở."

Suối này bẩn ngươi không nên tắm."

Nói đoạn hắn lấy từ đâu ra một kiện trung y đưa cho Sư Thanh Huyền."

Ta chỉ có một kiện áo trong vẫn tốt hơn thứ đồ rách kia của ngươi.

"Sư Thanh Huyền nhận kiện trung y trắng mặc vào xong lại tiến đến gần đống đồ ban nãy lấy một ngoại bào đen từ dưới đống đồ rách nát của mình mặc vào, đó là ngoại bào hồi sáng y được ai đó khoác lên người mình lúc đang ngủ, trước khi lên đường Sư Thanh Huyền không quên mang theo nó.

Dù kiện trung y trắng với đạo bào ngoài đen thật không hợp nhau Sư Thanh Huyền cũng không để ý cứ như vậy mà mặc vào.Thấy vị công tử trước mặt mình đứng thất thần nhìn mình Sư Thanh Huyền chợt lên tiếng kêu."

Vị công tử đây.. trên mặt ta có gì sao mà ngươi nhìn thế?"

Tiếp đến là Sư Thanh Huyền đứng ngẩn ra, vị công tử kia chậm rãi nở nụ cười.

Dáng vẻ bình thường không biểu cảm lúc cười lên thật đẹp, người kia nở nụ cười làm tôn lên khuôn mặt tuấn tú vài phần lãnh đạm giờ phút này trở nên thật ôn nhu.

Lúc y nhìn lại lần nữa thì người kia đã biến đi đâu mất, y còn chưa kịp hỏi bí danh hắn để cảm ơn.Sư Thanh Huyền cũng không nghĩ ngợi nhiều mà bắt đầu đi tiếp làm nhiệm vụ của mình.Đến nơi đã là gần chiều, sắc trời chuyển sang hoàng hôn mang màu đỏ lá phong, trước mắt hiện những toà thành cao.

Sư Thanh Huyền không khỏi cảm thán nơi đây thật đẹp, xa hoa và lộng lẫy.

Bước vào cổng thành nơi đường xá đông đúc người qua lại, hai bên đường bày những gian hàng chợ bán buôn, những toà cao hơn là khách điếm và tửu lâu, nơi đây hoàn toàn nhộn nhịp hơn chốn Hoàng Thành kia.

Sư Thanh Huyền một thân y phục sạch sẽ tiến vào nơi đây, từng bước trên con đường tấp nập.Đi dạo quanh trấn được một lúc thì trời đã sập tối y quyết định sẽ thuê một gian khách điếm cho mình qua đêm nay, sáng ngày mai sẽ làm tiếp công việc được giao.

Tìm kiếm một hồi Sư Thanh Huyền cũng tìm được một khách điếm gần đó.

Sải chân bước vào khách điếm y lại gần nơi tiếp khách để thuê phòng.

"Cho ta một gian phòng."

Người chủ khách điếm nhìn Sư Thanh Huyền đánh giá một lượt dáng vẻ y cùng khuôn mặt tiên tư ngọc sắc* toả đầy hào quang như thần tiên trên trời, hắn liền kết luận người trước mắt mình là dạng công tử bột được nuông chiều, khuôn mặt liền thay đổi biểu cảm nịnh nọt hai tay xoa xoa nở nụ cuời.*Dung mạo như tiên, khí chất như ngọc"A xin lỗi vị công tử đây bây giờ chỉ còn gian phòng cuối nhưng là vị công tử kế bên đã thuê rồi ạ"Sư Thanh Huyền bây giờ mới để ý bên cạnh có người khẽ liếc mắt qua nhìn người kia.

Thấy được diện mạo của hắn hai mắt y như sáng lên."

A huynh là người ban nãy ta gặp ở bên sông."

Người kia chỉ quay sang nhìn y đáp."

Ừm."

Sư Thanh Huyền như thấy đuợc cứu tinh hai mắt sáng ngời hớn hở nói."

Hay là huynh ở chung đi ta sẽ.... trả tiền phòng."

Sư Thanh Huyền có thể trả được tiền phòng đều do một tay Y Lạc trước khi đi đưa y vài đồng bỏ túi để cho Sư Thanh Huyền có thể ở một nơi nào đó trong khi làm nhiệm vụ.Người kia nghe y nói thoáng cứng người xong cũng bình tĩnh nói."

Tuỳ ngươi."

Nói xong hắn quay phắt đi lên phòng để lại y một mình đứng đó.

Sư Thanh Huyền đặt vài đồng xu trên bàn rồi chào chủ khách điếm cùng theo hắn đi lên.Nơi gian phòng của y là ở lầu hai cuối dãy hành lang.

Buớc đi trên cầu thang Sư Thanh Huyền loáng thoáng nghe qua hai giọng nói đang cãi vã phát ra từ kế bên gian phòng y, có vẻ là một đôi tình nhân đang cãi nhau.

Y cũng không đứng lại nghe mà trực tiếp đi về phòng.

Mở cửa bước vào Sư Thanh Huyền thấy vị công tử kia đang ngồi bên bệ cửa sổ ngắm nhìn thứ gì đó, trên bàn còn có một vò rượu trắng.

Y nhẹ thả bước chân tiến lại gần hắn.

Người kia vẫn cảm nhận đuợc Sư Thanh Huyền mà quay đầu lại.

Hắn nói."

Ngươi biết uống rượu không?"

Sư Thanh Huyền bất chợt cứng đờ mở miệng đáp."

Ta biết uống nhưng bỏ rồi."

Hắn chỉ đáp "ừm" tiếp tục quay đầu ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài.Y vội tiến lại ngồi đối diện hắn đáp."

Ta không uống nhưng để ta bồi huynh uống."

Người kia quay sang nhìn thẳng Sư Thanh Huyền nói."

Ta tên Hạ Thanh ngươi tên gì?"

Y nhìn hắn khẽ cười."

Ta tên Sư Thanh Huyền rất vui đuợc làm quen Hạ....huynh."

Người đối diện thầm cười đáp."

Ừm."

Trời đã về đêm ngoài đường không một người qua lại, dưới một gian khách điếm có hai kẻ đang ngồi nhìn ngắm một thứ gì đó mãi không thể có được.

-----
Vẫn mong mn dành 1s để bình chọn😭🤲
 
[ Song Huyền ] Mệnh Cách Ta Và Ngươi
Chương 2: Trấn Thành Yên ( Hồi I )


"Ngươi còn gì muốn nói không."

"Ta muốn chết."

"Ngươi mơ thật đẹp."

Tại sao y lại muốn chết, ngươi hận ta, ta cho phép, ngươi muốn chết, đừng hòng nghĩ đến điều đó.

Mệnh cách ngươi là của ta, chừng nào ta cho phép ngươi mới được chết.

Chỉ ta mới có quyền lấy mạng ngươi.

Nghĩ cũng đừng hòng.Hạ Huyền bừng tỉnh sau giấc ngủ sâu.

Kể từ khi sự việc Sư Vô Độ xảy ra đã được hai tháng, hắn cũng bắt đầu ngủ từ lúc đó.Choàng tỉnh khỏi giấc mộng cũ Hạ Huyền không khỏi nhíu mày.

Tại sao lại mơ về y, tại sao nơi đáng lẽ có trái tim lại đau như thể bị ai đó đâm vào.

Suy nghĩ một hồi lâu Hạ Huyền bước xuống giường đi ra khỏi U Minh Thuỷ Phủ, hắn quyết định đi xem Sư Thanh Huyền sống như nào.Việc tìm được y đang ở nơi đâu là một chuyện đơn giản với hắn.

Trước khi thả y xuống Hoàng Thành hắn đã để lại phía sau gáy Sư Thanh Huyền một dấu ấn bằng máu do chính tay Hạ Huyền hạ xuống, ấn chú sẽ cho biết vị trí y đang ở đâu, thông qua khí tức của Sư Thanh Huyền phát ra.Hắn nhanh chóng tìm đuợc y trong một khu nhà bỏ hoang của đám hành khất.

Đã về đêm chúng hành khất tụ vào nhau sưởi ấm qua gió trời đêm lạnh lẽo.

Hắn dễ dàng tìm thấy bóng lưng y một mình trong nơi góc nhà.

Một bên tay chân của Sư Thanh Huyền đã gãy, hắn nhìn thân thể y bây giờ ánh mắt lại càng tối thêm vài phần.

Tại sao y chỉ mặc một kiện trung y mỏng đầy vết may lại, Hạ Huyền đứng đó ngắm nhìn thật lâu khuôn mặt người đang ngủ say.

Khuôn mặt Sư Thanh Huyền lúc nhắm mắt thật bình thản y có vẻ sống tốt dù là trong hoàn cảnh như bây giờ.

Thân thể Sư Thanh Huyền không ngừng run rẩy không biết vì lạnh hay vì y gặp ác mộng.

Hạ Huyền cởi ngoại bào ra khoác lên người y.Tối đó hắn cứ như thế ngắm nhìn y thật lâu khi trời gần sáng mới rời đi.

Tự hỏi bản thân tại sao lại quan tâm đến y, tại sao lại không thể buông bỏ được Sư Thanh Huyền.----------------Sáng hôm sau Hạ Huyền biến thân thành một dáng vẻ khác đi theo Sư Thanh Huyền.

Hắn biết được đại khái y đang làm gì, từ từ đi theo phía sau vào rừng không gây ra tiếng động.

Đi được một khoảng y dừng lại tại một con sông nhỏ.

Hạ Huyền cứ nghĩ rằng y sẽ nghỉ chân nhưng nào ngờ y vậy mà lại tắm ở nơi thanh thiên bạch nhật.

Sư Thanh Huyền ấy vậy mà đã trôi qua một khắc y vẫn còn ngâm mình nơi suối lạnh, mắt thấy đã không thể giữ bình tĩnh Hạ Huyền bước ra từ sau bụi cây.( 1 khắc =15p)Sư Thanh Huyền hỏi hắn, hắn trả lời.

Y có thể không để tâm đến dáng vẻ hiện tại của mình mà đứng trước mặt hắn không mặc một kiện y phục nói chuyện đến vui vẻ.

Nếu không phải là ta ngươi cũng sẽ như này đối với người khác, nghĩ đến đây mắt hắn lại ẩn hiện vài tia thâm trầm.Đưa cho y một kiện y phục trắng.

Sư Thanh Huyền bước lại gần phía đống đồ ban nãy mặc lên ngoại bào đen của hắn đã khoác cho y lúc đó.

"Y còn giữ" suy nghĩ này làm Hạ Huyền bất giác cười lúc nào khiến cho y ngẩn ngơ đứng nhìn mình thật lâu.

Hồi phục lại tâm trí Hạ Huyền nhanh chóng biến mất khỏi đó.Biết đuợc địa điểm nơi y sắp tới hắn đi trước mà tìm chỗ nghỉ ngơi.

Đến nơi sắc trời đã gần tối, dự định sẽ kiếm một khách điếm trọ qua đêm nào ngờ lại xảy ra chuyện gặp Sư Thanh Huyền ở nơi đó, xảy ra tình cảnh chung gian phòng như hiện tạiSư Thanh Huyền đang nằm ngủ say kế bên hắn.

Quỷ không ngủ nhưng riêng Hạ Huyền cần ngủ để hồi phục pháp lực, nhưng tại thời khắc này hắn không tài nào nhắm mắt được một giây Hai người nam nhân nằm chen chúc nhau trên cùng một chiếc giường.

Vì dưới sàn nhà lạnh hắn không muốn nằm Sư Thanh Huyền thân thể yếu lại càng không nên sinh ra tình cảnh như lúc này.

Y và hắn nằm chung không quá chật chội vì thân hình Sư Thanh Huyền thon gọn, thấp hơn hắn nửa cái đầu.

Sư Thanh Huyền đang không một chút phòng bị nằm yên giấc bên cạnh hắn.

Người kế bên dáng người nhỏ nhắn thấp hơn hắn một chút giờ phút này như đang nằm gọn trong lòng bản thân mình.

Hạ Huyền không cảm thấy khó chịu mà đẩy ra ngược lại hắn lại sinh ra một cảm giác thích, nhiệt độ thân thể y ấm áp trái ngược với thân thể lạnh của quỷ vương làm cho hắn một phần được sưởi ấm thoải mái ôm gọn người trong lòng chìm sâu vào giấc ngủ.

Hôm sau người tỉnh dậy đầu tiên là Sư Thanh Huyền, mở mắt ra đập ngay vào mắt là khuôn mặt nam nhân với đường nét lạnh băng đang ngủ say, Sư Thanh Huyền bừng tỉnh hét lên làm người kia từ từ mở mắt.

Hạ Thanh bị đánh thức bởi tiếng hét của y không khỏi nhíu mày khó chịu."

Ngươi hét cái gì?"

Sư Thanh Huyền lắp ba lắp bắp mở miệng nói."

Huynh huynh ôm ta ngủ.

Ngủ chung thì không sao đừng đừng ôm ta ngủ, à không hai thằng con trai ôm nhau cũng đuợc hahaha nhưng nhưng đừng để mặt huynh sát gần ta quá."

Y không ngừng hoảng loạn bày ra những câu nói nhảm nhưng tai Sư Thanh Huyền đã đỏ lên từ lúc nào.

Dáng vẻ này làm Hạ Thanh không khỏi thầm cuời trong lòng, hắn cũng không thể hiện ra chỉ nhàn nhạt đáp."

Ngươi chỉnh lại y phục rồi đi."

Nói xong hắn đứng dậy chỉnh lại đạo bào rồi xoay người đi ra khỏi phòng để lại y một mình.Sư Thanh Huyền đợi khi người đi mất mới hoàn hồn lại chỉnh trang y phục không quên đem theo đồ được giao rời phòng.

Bước xuống lầu y thấy Hạ Huyền đang đứng trước cửa khách điếm xung quanh có một vài cô nương đang bắt chuyện với hắn.

Sư Thanh Huyền nhanh chóng tiến lại gần giải vây cho hắn."

Xin lỗi các cô nương, ta và người này có chút chuyện cần làm nên mạn phép đi trước."

Vừa nói y vừa kéo lấy tay áo Hạ Thanh mà đi.

Mắt thấy đã đi xa nơi đó Sư Thanh Huyền mới buông tay áo hắn.

Đoạn xoay người sang cười với Hạ Thanh."

Bây giờ ta có việc phải làm nếu huynh không có việc gì có muốn đi chung với ta không?"

Hắn vẫn kiệm lời đáp "ừm" rồi đi theo sau y.Sư Thanh Huyền loay hoay hỏi đường nửa canh giờ cũng tìm đuợc đến nơi.

Nơi đây là một kỹ viện.

Nhưng kỹ viện này lại không giống với bất kì kỹ viện nào y từng thấy qua, nơi đây đặc biệt một chỗ có cả kỹ nam và kỹ nữ như để phục vụ cho nhu cầu từng khách.

Bả vai y như có như không mà run lên một chút.

Sư Thanh Huyền nuốt một ngụm nước bọt cùng Hạ Thanh tiến vào.

Vào bên trong y không khỏi trố mắt trước không gian rộng lớn.Một kỹ nam gần đó thấy hai vị công tử một đen một trắng đen liền vui vẻ lại gần đón tiếp."

Xin chào hai công tử, đến đây là muốn tìm ai chơi a ~"Tình cảnh Sư Thanh Huyền lo sợ nhất đã đến.

Y liếc mắt qua nhìn người đang ôm tay mình.

Thầm cảm thán dung mạo người trước mắt thật đẹp, nhưng mùi son phấn vẫn làm y không khỏi rùng mình vì người kỹ nam này trang điểm thật đậm a.Hạ Thanh kế bên cũng gặp tình trạng giống y, hắn vẫn là bộ dạng chán ghét không quan tâm vì Hạ Thanh rất ghét mùi nước hoa lẫn mùi son phấn nồng đậm này.

Mắt thấy hắn sắp đẩy người kia ra Sư Thanh Huyền nhanh chóng ôm lấy tay còn lại của hắn vừa đi vừa quay đầu nói với hai người kia."

Xin lỗi xin lỗi chúng ta còn có việc."

Đi một mạch thẳng lên lầu, lúc này Sư Thanh Huyền mới chịu buông tay.

Y buông tay hắn liền bật cười thành tiếng."

Hahahaha huynh phải thấy đuợc biểu cảm của huynh lúc đó.

Thật làm ta chết cuời hahaha."

Hạ Thanh đối với việc y cuời lớn đã quen cũng không phàn nàn nói gì.

Sư Thanh Huyền ho khan vội nói."

Xin lỗi, ta trước đây chưa từng tới nơi đây nên không biết bọn họ lại nhiệt tình như vậy"Hạ Thanh thắc mắc hỏi."

Chưa từng?"

Nhìn dáng vẻ thắc mắc của hắn Sư Thanh Huyền giải thích."

Haha..Phải, trước đây ta đi chơi luôn đi cùng...một vị bằng hữu, huynh ấy không thích mùi son phấn nên ta không bao giờ dẫn huynh ấy đến đây."

Nói đến đây Sư Thanh Huyền không nhịn được nở nụ cười tiếc nuối.Hạ Thanh giờ phút này cảm giác được nơi đáng lẽ có trái tim thời khắc bây giờ vì y mà đập mạnh.

Sư Thanh Huyền cũng không nhìn tới biểu cảm hắn mà nắm lấy tay hắn kéo đi."

Đi thôi đi thôi, không thì muộn mất."

Hắn mặc kệ Sư Thanh Huyền nắm lấy tay mình mà cùng thả bước chân đi theo y.Gần cuối dãy lầu là một gian phòng lớn.

Y dừng lại ngước nhìn lên số phòng đưa tay lên định mở cửa thì thì bên trong phát ra tiếng cãi vã."

Ông tại sao lại làm phu quân ta ra nông nỗi này."

Một giọng đàn ông khác cất lên."

Do ngươi và hắn muốn trao đổi ta đã lấy cái giá xứng với việc trao đổi mà làm, ngươi cũng đã kí khế ước giấy nên đừng phàn nàn với ta."

Hạ Thanh bước lên trước mở cánh cửa ra, diễn cảnh bên trong hiện ra ngay trước mắt.

Một lão ông ngồi trên chiếc ghế gỗ tay cầm tẩu thuốc, dáng vẻ thanh lịch của một quý ông.

Cạnh là một cô gái đang ôm lấy người đàn ông bất tỉnh.

Lão ông kia thấy Hạ Thanh chợt lên tiếng hỏi."

Ngươi là ai, cả gan dám xông vào phòng ta khi không có sự cho phép!"

Sư Thanh Huyền sắp thấy trận gay gổ thứ hai vội tiến lên trước che chắn Hạ Thanh nói."

Ta đến đây để đưa đồ của Y Lạc."

Nghe đến hai từ Y Lạc lão ông kia thay đổi sắc mặt từ bình tĩnh thành tức giận quát thẳng vào mặt y."

Ta không quen ả ta."

Sư Thanh Huyền nếu không hoàn thành sẽ không có tiền công, lại phí công sức trước đó y lặn lội từ Hoàng Thành đến nơi đây mất.

Sư Thanh Huyền một mực kiên định nói."

Thực xin lỗi mong ông nhận cho, ta phải hoàn thành xong nhiệm vụ này, không thì sẽ không có tiền công mất."

Nghe y lải nhải bên tai làm trán lão sớm đã nổi thêm gân xanh.

Lão đứng dậy định dùng vũ lực mà đuổi người đi.

Tay đưa lên cao làm động tác đánh người.

Sư Thanh Huyền nhắm chặt hai mắt chờ đợi cảnh sắp xảy ra.

Nhưng đợi hồi lâu không thấy việc gì diễn ra, mắt y từ từ mở lên.

Lão già ban nãy đang nằm dưới đất trợn tròn hai mắt nhìn người phía sau y.

Sư Thanh Huyền thắc mắc quay đầu liền muốn hỏi Hạ Thanh chuyện gì đã xảy ra liền bị người kia kéo tay đi vừa nói."

Đi thôi, lần sau lại đến."

Sư Thanh Huyền liếc mắt quay sang nhìn lão già kia rồi đi mất.Trong đầu y có hàng ngàn câu hỏi Hạ Thanh đã làm gì khiến lão sợ đến nỗi như người hồn phi phách tán.

-----
Vẫn mong mn dành 1s để bình chọn😭🤲
 
[ Song Huyền ] Mệnh Cách Ta Và Ngươi
Chương 3: Trấn Thành Yên ( Hồi II )


Kéo người rời khỏi kỹ viện.

Hạ Thanh cũng buông tay Sư Thanh Huyền từ lúc nào.

Hắn chỉ im lặng đi về phía trước mặc cho y đuổi theo phía sau.

“Hạ huynh, huynh chậm đã ta đuổi theo huynh tốn sức quá.

Có chuyện gì từ từ nói.”

Dừng một chút y lại nói tiếp.

“Nãy huynh làm gì lão mà lão hoảng sợ vậy?”

Hạ Thanh chỉ im lặng không đáp nhìn y.

Sư Thanh Huyền bất ngờ bị người kia nhìn chằm chằm làm cho y nhất thời đỏ mặt.

Y cố gắng che đi vẻ xấu hổ gãi mặt nói.

“Huynh huynh không nói cũng được hahaha đừng nhìn ta nữa.”

Nói đoạn y xoay người kéo Hạ Thanh đi theo.

“Từ sáng đến giờ ta chưa có gì bỏ bụng hay ta với huynh đi kiếm nơi nào dừng chân đi."

Hạ Thanh vẫn dáng vẻ im lặng không nói mặc cho người kia kéo đi.

Tự hỏi hắn đang suy nghĩ điều gì trong đầu.Đi quanh trấn nhưng mãi lại không thấy nơi nào dừng chân.

Xảy ra tình cảnh Hạ Thanh dẫn y vào một tửu lâu lớn nơi cuối trấn.

Tìm chỗ ngồi cho cả hai cạnh cửa sổ, y khẽ liếc qua hắn thì thầm nói."

Huynh không nghĩ nơi này có hơi...đắt tiền à?"

"Ta trả."

Một câu đơn giản khiến Sư Thanh Huyền bật cười ngã về sau chốc lát."

Được được vậy ta không khách sáo."

“Ta muốn canh hầm củ sen, đào hoa tô."

Sư Thanh Huyền chỉ gọi vài món sau đó lại chờ Hạ Thanh.Hắn bắt đầu chỉ ra vân vân và mây mây trong thực đơn liệt kê ra sau đó."

Được rồi cứ gọi những món đó lên trước.”

Sư Thanh Huyền bất ngờ khi hắn gọi những món mà “Minh Nghi” khi xưa đi cùng y thích.

“Huynh ăn hết không mà gọi nhiều như vậy?"

Hắn chỉ đáp “Ta ăn hết được.”

Đồ ăn đã được dọn hết lên bàn, Hạ Thanh ngồi ăn không để tâm đến những thứ khác chỉ riêng Sư Thanh Huyền ăn được một chút lại theo thói quen lâu lâu lại liếc nhìn người trước mặt.

Đôi khi y sẽ hỏi một vài câu về món ăn hắn sẽ chỉ đáp “ừm” hoặc có lúc sẽ không trả lời.Sư Thanh Huyền vẫn đang ngồi ăn thì bỗng phía sau nghe người bàn tán.

“Này ngươi nghe gì chưa, dạo gần đây trấn này thường xuất hiện người vài người đi lại như người mất hồn.

Có người không có lí trí có người còn điên điên dại dại thật làm ta không dám ra đường.”

Y lắng nghe người bàn bên bàn tán xong quay sang Hạ Thanh nhìn hắn nói.

“Hạ huynh Hạ huynh, huynh nói xem sao lại có những chuyện như vậy tại cái trấn này.

Có phải quỷ ma gì không?”

Hắn khẽ liếc mắt lên nhìn Sư Thanh Huyền rồi gật đầu xong lại cắm mặt xuống bàn ăn tiếp.

Y đành bỏ tay với vị bạn hữu mê ăn uống này.

Sư Thanh Huyền nhìn Hạ Thanh không khỏi nghĩ “Thật giống hắn”.

“Huynh có thể đừng ăn nữa được không bàn chuyện với ta một chút đi.”

Sư Thanh Huyền chỉ đơn giản là nói đùa không ngờ hắn lại buông đũa xuống nhìn y đáp.

“Nói đi.”

Sư Thanh Huyền cười hì hì hành động nghiêm túc của hắn.“Huynh lúc nãy nói sẽ quay lại nhưng khi nào mới trở lại?”

“Chiều” Sư Thanh Huyền thắc mắc tại sao lại chiều không phải bây giờ, song y cũng không hỏi hắn vì y biết Hạ Thanh có lí do mới làm vậy.

Như nhớ lại điều gì đó Sư Thanh Huyền đứng dậy nói với hắn.

“Huynh chờ ta một chút ta đi hỏi chủ tửu lâu chuyện này” Nói đoạn y quay người rời đi.

Vừa bước xuống khỏi lầu Sư Thanh Huyền đụng trúng người, theo bản năng mà lùi về sau vài bước, y miệng đã tính chửi người thì ngước mắt lên lại thấy một nam nhân dáng vẻ sang trọng của một công tử.

Chưa kịp mở miệng thì người kia đã lên tiếng trước.

“Khốn khiếp tiện nhân nào cả gan dám đụng vào ta!”

Sư Thanh Huyền bực tức vì kẻ kia chưa nhìn thấy người mồm đã kêu tiện nhân nhưng y vẫn giữ bình tĩnh nhẹ giọng nói.

“Xin lỗi công tử, nếu tại hạ có mạo phạm gì xin công tử đây bỏ qua cho.”

Kẻ kia lúc này mới ngước nhìn Sư Thanh Huyền hồi lâu miệng nở nụ cười gian.

“A là một mỹ nhân a.

Ngươi tông chúng ta phải bồi thường.

Ta thấy ngươi cũng không tiền vì lòng tốt nên ta chỉ lấy giá là cái thân thể ngươi thôi.

Người đâu đưa hắn đi!”

Từ đằng sau xuất hiện vài ba tên nam nhân tiến lại gần Sư Thanh Huyền kéo y đi.

Cố gắng dãy dụa miệng không ngừng la hét."

Ngươi buông ta ra, buông tay ra.

Hạ huynh cứu ta!"

Dứt lời Hạ Thanh đã từ lúc nào đứng chắn trước mặt y.Hắn tay đưa lên không trung tạo ra một cơn gió đánh về phía đám người kia.

Cơn gió cuồn cuộn như lưỡi dao sắc bén mà khứa vào đám người tiện nhân làm da thịt bọn chúng chảy máu.

Sắp thấy cảnh còn người mất Sư Thanh Huyền vội ôm tay người kia nói."

Hạ huynh, huynh bình tĩnh có chuyện gì từ từ nói."

Hạ Thanh chỉ đưa mắt qua nhìn y tay không ngừng nổi lên cơn gió.Tại sao ta phải tha cho bọn chúng.

Chúng dám đụng đến đồ của ta, ban nãy bọn chúng cũng đâu bình tĩnh nói chuyện với ngươi, Sư Thanh Huyền ngươi cũng rộng lượng quá rồi.

Hàng ngàn ý nghĩ trong đầu nhưng lời ra miệng lại thành đơn giản vài chữ."

Không thể"Y cố ôm chặt tay hắn bằng một tay lành lặn của mình.

Nhìn y cố gắng ngăn mình Hạ Thanh đành dừng lại.

Cơn gió vừa dừng đám người thịt sống kia vội vàng bỏ chạy giữ mạng mình.———————Đã gần chiều Sư Thanh Huyền nhớ lại lời ban nãy hắn nói liền quay qua hỏi Hạ Huyền."

Nãy huynh nói là chiều?"

Hạ Thanh im lặng gật đầu đi về phía truớc, Sư Thanh Huyền lẳng lặng đi theo hắn.

Tới nơi y không khỏi mở to mắt.

Chỉ tay về nơi đó nói với y bằng khuôn mặt gượng cười."

Đây không phải là khách điếm mà chúng ta ở sao!"

Hạ Thanh vẫn dáng vẻ trầm mặc không nói gì mà tiến vào trong.

Chủ khách điếm nhìn thấy hai người liền cười tiến lại chào hỏi."

A hai vị công tử chào mừng trở về.

Phía sau có ôn tuyền nên hai vị muốn tắm lúc nào cũng được."

Nghe thấy hai chữ ôn tuyền mắt y không khỏi sáng lên ríu rít cảm ơn rồi đi theo sau Hạ Thanh quay về gian phòng.Hạ Thanh cùng y bước lên lầu hai nơi gian phòng y và hắn ở.

Gần tới cuối gian phòng của dãy, Hạ Thanh đứng ngay tại gian phòng kế bên phòng của mình.

Hắn không lời nào liền mở cửa làm cho Sư Thanh Huyền phát ngốc.Tiếng đập phá bên trong làm y nhìn vào phía sau cánh cửa, trước mặt liền hiện lên cảnh tượng trong phòng làm cho y còn ngây ngốc hơn ban nãy.

Một người đàn ông đang điên cuồng đập phá đồ đạc, kế bên là cô nương đang không ngừng ngăn cản.Hạ Thanh mặt không đổi sắc bước vào phòng đưa tay điểm sau gáy người nam nhân làm hắn ngay lập tức bất tỉnh.

Lúc này Sư Thanh Huyền mới từ từ bước vào đỡ cô nương kia ngồi xuống.

Bây giờ nhìn kĩ lại y mới phát hiện đây là cặp phu thê hồi sáng y gặp khi vừa đến kỹ viện.

Thì ra là ở chung khách điếm với mình.Sau khi đỡ nàng ngồi xuống Sư Thanh Huyền mới bắt đầu hỏi chuyện."

Cô nương đây có thể cho ta hỏi chuyện ban sáng được không?

Cô và ông lão kia đã xảy ra chuyện gì?"

Nói chuyện được nửa canh giờ y đã hiểu được đại khái chuyện đã xảy ra.Cô nương này tên Lâm An phu quân nàng tên Dương Thành, cô và phu quân là thanh mai trúc mã từ nhỏ.

Khi xưa y và hắn và một người bạn khác tên A Như là bạn, đồng thời là bằng hữu tốt của nhau, Lâm An từ khi lên mười sáu đã thầm thương Dương Thành, nhưng hắn lại thương người bạn tốt của nàng A Như.

Cả ba cùng nhau lớn lên hắn và A Như có hôn ước với nhau, Lâm An gạt bỏ tình cảm đơn phương chúc phúc cho cả hai được hạnh phúc.

Nhưng tai nạn kia đã xảy ra, A Như trong một lần đi leo núi hái thảo dược vì nàng là lang y, không may trượt chân té ngã xuống vách núi rồi vong mạng.

Dương Thành nghe người trong thôn nói vị hôn thê của mình trượt chân té xuống chân núi vong mạng, hắn một thân đến đó ôm xác A Như về tự mình chôn cất.

Từ đó Dương Thành thay đổi tính tình hơn hẳn, trầm mặc không nói chuyện với ai, vì quá đau buồn cho cái chết của hôn thê hắn tự nhốt mình trong phòng.

Lâm An không nỡ nhìn hắn đau khổ liền tìm mọi cách để giúp, nàng không ngại đi khắp trấn tìm người có thể giúp cho tình trạng Dương Thành khá hơn.

Đi được đến nơi đây, nghe được người dân nói có một vị lão ông có thể kết duyên rất linh.

Lâm An vội tìm đến ông lão trong tin đồn.

Y và lão có một cuộc trao đổi.

Hắn đưa cho y một lá bùa nói rằng gắn bùa lên nơi trái tim người kia sẽ có được tình cảm từ đối phương.

Nhưng phải trả một cái giá, Lâm An sẽ mất đi cảm xúc yêu, Lâm An không quan tâm đến mình đây là cách cuối cùng để cứu người kia.

Nàng không ngại liền kí vào giấy khế ước giữa nàng và lão.

Đem lá bùa về làm theo những lời được dặn.

Hắn bắt đầu có tình cảm với cô, còn cô không thể yêu được hắn.

Dương Thành và nàng về sau cùng nhau kết tóc phu thê.Thời gian trôi qua được một năm Dương Thành dần có dáng vẻ của người mất hồn, Lâm An thấy làm lạ liền đến trấn cũ khi xưa gặp lão kết duyên tìm gặp hắn.

Không ngờ người đến tìm lại bị đuổi đi, chẳng những vậy phu quân cô từ khi bị lão làm cho ngất đi khi tỉnh dậy lại thành dáng vẻ như này.Lâm An kể xong liền bật khóc.

Sư Thanh Huyền nghĩ rằng nàng thật đáng thương.

Làm tất cả vì người mình yêu cuối cùng nhận lại việc không thể yêu hắn.

Y thở dài quay qua nhìn Hạ Thanh nói."

Vậy tin đồn gần đây đều là lão làm?"

Y vẫn chỉ nhận được "ừm" đáp lại từ hắn.

Sư Thanh Huyền quay sang Lâm An nhẹ giọng an ủi."

Đợi ngày mai ta và y sẽ giải quyết chuyện này mong cô nương nén đau thương."

Hạ Thanh tiến lại gần Lâm An đưa ngón trỏ và ngón giữa khép lại như khi thông linh nhẹ nhàng đặt lên trán y làm Lâm An chìm sâu vào giấc ngủ."

Ngươi nên để nàng quên đi chuyện này.

Dính dáng đến ma quỷ sẽ không tốt.

Ta và ngươi ngày mai hãy giải quyết, bây giờ trời đã tối về phòng nghỉ ngơi thôi."

Sư Thanh Huyền lại mở to mắt lần nữa.

Hạ Thanh lúc này nói nhiều hơn từ lúc y gặp hắn đến giờ liền bật cười ôm bụng nói."

Được được nghỉ ngơi nghỉ ngơi, về phòng thôi ta mệt rồi."

Sư Thanh Huyền quên mất việc tắm cứ như vậy mà về phòng nghỉ ngơi.

-----
Vẫn mong mn dành 1s để bình chọn😭🤲
 
[ Song Huyền ] Mệnh Cách Ta Và Ngươi
Chương 4: Trấn Thành Yên ( Hồi cuối )


"A bây giờ nghỉ ngơi thôi, ta mệt quá rồi."

Sư Thanh Huyền không hỏi gì về việc hắn có pháp lực, có lẽ đã biết từ lúc đầu gặp hắn.

Lúc này Hạ Thanh lên tiếng.

"Ngươi đi ngủ, mai dậy sớm ta đưa ngươi đi xử lí chuyện."

Sư Thanh Huyền không đáp, hắn tiến lại gần phát hiện y đã thiếp đi vì mệt.

Lặng lẽ truyền linh lực vào thân thể của y.

"Giải quyết hết chuyện lần này ta sẽ rời đi".

Đêm nay lại một đêm không ngủ.

Sáng hôm sau Hạ Thanh đánh thức y dậy vào giờ Mão theo như lời đã dặn (5 -7h sáng) Y tỉnh dậy, lờ mờ cảm thấy cơ thể hôm nay tốt hơn hẳn.

Có lẽ tối qua Hạ Thanh đã truyền linh lực cho Sư Thanh Huyền.

Y như biết được điều hắn làm mà mỉm cười."

Hạ huynh, cảm ơn huynh."

Hắn im lặng không đáp, bước ra khỏi cửa để lại cho y một câu.

"Ta đợi ngươi."

Nói xong liền quay người rời đi.

Y nhanh chóng chỉnh trang y phục bước ra khỏi gian phòng đi xuống lầu.

Hạ Thanh ở trước khách điếm chờ y, thấy y đã xuống hắn cùng Sư Thanh Huyền đi đến chỗ kỹ viện hôm qua.

Sư Thanh Huyền rút kinh nghiệm từ lần trước không đứng lại nhìn ngắm kỹ viện mà đi một mạch lên lầu của lão ông kết duyên.

Mở cửa bước vào chỉ thấy một nam nhân độ hai mươi tuổi.

Sư Thanh Huyền lên tiếng định hỏi thì người kia đã lên tiếng trước.

"Ta chờ ngươi đã lâu."

Hạ Huyền từ lúc đến đây vẫn luôn im lặng chợt lên tiếng.

"Ta đến để làm gì ngươi biết?"

Ngươi kia như được chọc cười quay người về phía bọn họ nói.

"Đương nhiên ta biết, ngươi đến đây không làm chuyện đó thì đến để kết duyên à?"

Sư Thanh Huyền ngắm nhìn thật lâu nam nhân đứng trước mắt, hắn tựa như thần tiên giáng trần.

Khuôn mặt khi cười làm tôn lên dáng vẻ thập phần ôn nhu của người này, mang trên mình bộ hỷ phục đỏ cùng làn da trắng như ngọc.

Có vẻ hắn sắp lên kiệu hoa cùng bái thiên địa với đạo lữ của mình.

Hồi phục lại hiện tại y đã thấy Hạ Thanh chắn trước mặt mình.

Thắc mắc mở miệng hỏi hắn.

"Huynh làm gì vậy?

Để ta xem người kia là ai đã."

"không được xem."

Y không hiểu sao Hạ Thanh lại nổi giận.

Miệng luôn hỏi.

"Hạ huynh, huynh giận ta à.

Ta làm gì huynh giận à, ta sai rồi mặc dù ta không biết đã làm gì huynh giận nhưng huynh đừng giận ta."

Sư Thanh Huyền cứ mãi xin lỗi bên tai làm trán hắn đã nổi gân xanh."

Ngươi câm miệng!"

Y bị hắn quát không khỏi giựt bắn mình, đôi mắt đầy vẻ uỷ khuất nhìn hắn không nói.Người nam nhân đứng trước mặt từ nãy đến giờ đều thu hết hành động cả hai người này vào mắt.

Làm trò như cặp phu phu mới cuới làm hắn bật cười cả lên."

Haha không ngờ hai ngươi lại có mối quan hệ giống ta và hắn."

Lúc này Sư Thanh Huyền mới quay qua nhìn kĩ người kia.

"Ngươi tại sao lại làm ra những chuyện này.

Sao lại làm bọn họ ra nông nỗi này?"

Người kia nghe xong chỉ mỉm cười nhìn y đáp."

Ta ăn một phách của bọn họ để duy trì linh hồn tồn tại trên hồng trần này để gặp hắn.

Nhưng tiếc là vận mệnh lại không để hai bọn ta gặp lại nhau."

Con người có ba hồn bảy phách, mỗi phách sẽ giống như thể hiện cảm xúc vui buồn giận dữ của con người.

Tất cả hồn và phách tụ lại thành một linh hồn hoàn chỉnh nếu mất đi một phách sẽ làm tâm trí hỗn loạn trở nên điên cuồng.

Người đó sẽ không thể quay trở lại dáng vẻ lúc đầu. (Cái này mình xạo chứ không phải thật nha)Nam nhân vận hỷ phục lúc này quay sang nhìn Thanh."

Thật không nghĩ ngươi lại đi theo một kẻ ăn mày.

Ngươi và hắn căn bản là không thể, duyên kiếp giữa ngươi và hắn dù đẹp đến mấy rồi cũng tàn."

Hạ Thanh không hiểu câu nói của người kia, không muốn dây dưa lâu với hắn.

Đưa tay lên tạo ra một cơn gió, người kia chỉ lẳng lặng nhìn hắn nói."

Nếu ngươi gặp được hắn chuyển lời đến giúp ta " Hẹn kiếp sau gặp lại Đình Uyển."

Hắn đã gây ra nhiều tội ác bây giờ phải chuộc tội.

Bản thân đã nhận ra được tất cả những việc đã làm là sai trái.

Lấy quỷ khí kết duyên là điều không thể tránh khỏi quả báo.

Có lẽ đến cuối cùng ta và em không thể ở bên nhau...Nếu được hẹn em kiếp sau gặp lại.Thân thể người nam nhân kia bắt đầu mờ dần.

Chỉ vọn vẻn để lại câu "Hẹn em kiếp sau gặp lại" mà biến mất khỏi hồng trần.

Hắn không thể hấp thụ được hồn phách của con người.

Có lẽ sau sự việc làm lỡ đi mối duyên của Lâm An, tâm của hắn đã tự sinh ra ý niệm không thể phá hoại của một mối tình phu thê không thể bên nhau.

Đã từng trải qua, không muốn nhìn người khác như bi kịch của bản thân trong quá khứ.

Chấp niệm của ngươi thật khó hiểu.

Sẽ không ai biết được chuyện người nam nhân với mối tình không trọn vẹn....Y đứng nhìn nơi hồn phách kia biến mất thật lâu mới xoay người rời đi.

Có lẽ y cũng hiểu được cảm giác không thể ở bên người mình yêu.

Cũng giống y và hắn, lỡ làm bạn trăm năm cớ sao vì mối thù mà trở thành người xa lạ.

Ngỡ ở bên nhau thật lâu cớ sao vì một mối thù mà đánh mất.

Ngỡ huynh đã từng yêu ta thật sự chỉ là bốn chữ "tự mình đa tình".Sẽ tốt hơn nếu ta chưa từng gặp huynh.Hạ Thanh kéo y khỏi dòng suy nghĩ bằng một cái nắm tay.

Đi về phía truớc kéo theo bàn tay Sư Thanh Huyền.Y và hắn tạm biệt nhau tại cổng trấn Thành Yên.

Mỗi người đi hai đuờng.

Y quay về chốn Hoàng Thành, Hạ Thanh đi về nơi Hắc Thuỷ quỷ vực mà hắn thuộc về.Ta và ngươi không nên ở bên nhau.

Ta đi về nơi ta ở ngươi quay về nơi ngươi thuộc về.-------------------Đã một tháng trôi qua kể từ sự việc kết duyên trấn Thành Yên.

Ngày hôm sau khi quay về Sư Thanh Huyền mang dáng vẻ mệt mỏi đi gặp Y Lạc.

Sẵn đến nơi trả lại gói đồ cho cô, thắc mắc hỏi bên trong có gì chỉ nhận được từ nàng một nụ cười."

À đúng rồi lần này ngươi đi về lâu chắc sự việc phải rắc rối lắm."

Sư Thanh Huyền dành một canh giờ ra kể lại tất tần tật chuyện đã xảy ra tại Thành Yên.

Nghe xong Y Lạc chỉ nói."

Làm phiền ngươi rồi."

Rồi đưa một túi càn khôn bằng vải đưa cho Sư Thanh Huyền.

Mở túi ra y không khỏi trố mắt, tất cả đều là vàng.

Sư Thanh Huyền vội vàng trả lại cho Y Lạc chỉ nhận về năm lượng bạc như ban đầu đã nói.

Y Lạc kiên quyết không nhận còn đe doạ y nếu không nhận sẽ đem vứt."

À quên nữa linh hồn hắn rời xa hồng trần rồi à?"

"Ừm đúng ủa mà khoan ta chưa kể cho cô nghe chuyện đó mà!"

"Hì hì Thanh Huyền ơi Thanh Huyền ngươi ngây thơ quá rồi, ngươi nghĩ chỗ này là nơi " đưa đồ" à"Một bên chân mày y nhếch lên lộ vẻ thắc mắc."

Khô..không phải à?"

Y Lạc lúc này bật cười lớn."

Haha ngươi ngây thơ quá rồi, nếu là nơi đưa đồ bình thường ta sao lại đưa ngươi đến nơi có quỷ."

"Có lẽ trùng hợp chăng?

Mà tại sao cô lại chọn ta, nơi đây không có người làm à""Không có ngươi là người đầu tiên "đưa đồ" còn về việc vì sao ta chọn ngươi là bí mật hì hì."

Quay trở về thật tại, Sư Thanh Huyền thỉnh thoảng vẫn nhận nhiệm vụ đưa đồ nhưng lại chỉ là đưa đồ bình thường như sai vặt mà có tiền lương.

Y Lạc không còn giao những nhiệm vụ đó nữa chỉ đơn giản là đưa đồ đến cho người nhận.Vẫn như thường ngày, hôm nay Sư Thanh Huyền lại đi làm việc.

Sáng sớm y đi dạo một vòng quanh Hoàng Thành, đi trên đường lại ghé qua một tửu lâu nhỏ bán đồ ăn.Bước vào nơi đông đúc tấp nập Sư Thanh Huyền chỉ vỏn vẹn mua hai cái màn thầu.(Sao lại đông thế này nên đi thôi kẻo ta lại trễ mất.

Y Lạc lại mắng ta)Sư Thanh Huyền đi về phía cửa, nhưng đi được vài bước chân từ xa xa nơi bàn ăn y thấy một thân ảnh quen thuộc.

Là Hạ huynh.Sư Thanh Huyền tách ra khỏi dòng người xếp hàng tiến lại nơi bàn ăn của hắn.

Hạ Thanh vẫn cắm mặt vào bàn mà ăn không để ý tới người đã tới từ lúc nào.Đến khi y ngồi xuống mở lời."

Hạ huynh đã lâu không gặp."

Người kia chợt cứng người song lại một vẻ không quan tâm cứ cắm mặt tiếp tục ăn.

Sư Thanh Huyền như quen thuộc mà nhìn người kia ăn đến thật lâu.Khoảng một lúc sau một bàn đầy đồ ăn đã hết sạch từ lúc nào."

Hạ huynh nếu huynh rảnh đi làm nhiệm vụ cùng ta đi hì hì."

Hạ Thanh muốn từ chối nhưng lời ra lại thành."

Ừm"Thôi thì đây là lần cuối ta đi với ngươi.Chờ đợi người ăn xong đã đến giữa trưa.

Y và hắn đi đến nơi "đưa đồ" của Y Lạc.

Mở cửa bước vào lại thấy Y Lạc nằm sắp xuống đất như bất tỉnh.

Vội vàng chạy lại đỡ người ngồi lên.

Y Lạc từ từ mở mắt ra, đập ngay vào mắt là khuôn mặt xinh đẹp của Sư Thanh Huyền, đưa tay đẩy khuôn mặt người kia qua.

Lên tiếng nói."

Hôm nay có việc giao cho ngươi."

Lúc này Y Lạc mới nhìn qua Hạ Huyền, biểu cảm như thấy một thứ gì thú vị, môi nhếch lên cười với Sư Thanh Huyền."

Người kia là ai vậy Thanh Huyền?"

Hạ Thanh như nghe được cách xưng hô thân mật mà nhíu mày."

A kia là Hạ Thanh, huynh ấy lần truớc tại Thành Yến giúp đỡ ta mới giải quyết xong chuyện."

Nói xong Sư Thanh Huyền theo thói quen mà ôm một bên tay hắn.

Người kia chỉ liếc nhìn qua không nói gì."

Ồ, vậy lần này ngươi đi với hắn đi.

Lần này có một chuyện cần giải quyết gấp."

Đoạn Y Lạc đưa cho y một tờ giấy, Sư Thanh Huyền đọc nội dung bên trong"Đây là..."

-----
Vẫn mong mn dành 1s để bình chọn😭🤲
 
[ Song Huyền ] Mệnh Cách Ta Và Ngươi
Chương 5: Quỷ vương


"Đây là..."

Y Lạc đưa một hộp gỗ nhỏ, dặn dò."

Nhiệm vụ lần này ngươi đi " đưa đồ" đến trấn bên kia cách thành hai mươi dặm.

Nơi đó là trấn Đình Uyển, ngươi chỉ cần đưa đồ đến địa điểm trong tờ giấy.

Nhất định không được mở ra xem đồ bên trong." (20 dặm= 10 km)Lúc này Y Lạc tiến đến gần Sư Thanh Huyền đưa cho y một mảnh thuỷ tinh nhỏ nói."

Ngươi đem thứ này đi theo, luôn luôn phải đem theo bên người."

Sư Thanh Huyền một lần lại nhìn tờ giấy, lại nhìn Y Lạc, khuôn mặt trưng ra biểu cảm khó hiểu nhìn nàng.Hạ Thanh liếc qua nhìn tờ giấy mặt không đổi sắc im lặng không nói.Y Lạc nhìn biểu cảm của hắn thầm cười.Thở dài bất mãn chỉ đành im lặng xoay người rời đi.

Sư Thanh Huyền quay lưng bước ra khỏi phòng.

Hạ Thanh bước theo sau, lúc này Y Lạc lên tiếng nói."

Chúc may mắn quỷ vương."

Hạ Thanh như đã biết Y Lạc sẽ nhận ra được thân phận ngay từ đầu vẫn một dáng vẻ không quan tâm, không thắc mắc nàng là ai.

Đơn giản chỉ vì mọi thứ trên đời này hắn chỉ để Sư Thanh Huyền vào mắt tất cả còn lại đều không quan trọng.Bỏ mặc lời nàng nói, hắn quay lưng bước đi theo Sư Thanh Huyền.Bàn việc xong đã gần chiều.

Sư Thanh Huyền rải buớc trên dòng người qua lại thưa thớt.

Theo sau là Hạ Thanh tay đang cầm tờ giấy nhiệm vụ.

Y vừa đi vừa nhìn hắn."

Hạ huynh bây giờ ta phải về rồi tạm biệt huynh."

Hắn lúc này mới nhìn y nói."

Ta về với ngươi."

Sư Thanh Huyền trợn mắt trước lời nói của hắn."

Huynh đừng đừng đùa ta ta không có nhà, nơi ta ở là chung với đám khất cái.

Huynh như vậy không ở được đâu hahaha...."

Tiếng cười của y nhỏ dần rồi im bặt.

Trán Sư Thanh Huyền đã lấm tấm mồ hôi, hắn là công tử không thể ở chung với đám hành khất như y được.

"Ta ở được."

Thấy hắn cứ kiên quyết đi về chung Sư Thanh Huyền đành bỏ cuộc mà mang theo Hạ Thanh về khu miếu y ở cùng đám ăn mày.---------------"Này này ta thấy lão Phong từ lúc được A Niên giới thiệu công việc mới đi ra ngoài nhiều hơn."

"Phải phải vậy cũng tốt lão Phong truớc đó toàn ở nơi này giúp chúng ta đủ việc.

Bây giờ đi làm việc cho bản thân mình, ta thấy thật tốt a."

"Đúng đó thật tốt thật tốt."

Đám hành khất vui vẻ trò truyện về Sư Thanh Huyền giúp được bao nhiêu người ở đây.

Mãi say sưa nói chuyện, lúc này từ phía sau cửa truyền đến tiếng."

Ta về rồi đây."

Đám hành khất cùng nhau nở nụ cười quay về phía cửa.

Đằng sau cửa xuất hiện thân ảnh đen trắng là Sư Thanh Huyền, kế bên y còn có thêm một nam nhân từ trên xuống dưới đều đen, chỉ có đôi mắt là vàng hổ phách.Tiếng cười đùa trong khu nhà liền im bặt.

Một người từ đám hành khất chợt lên tiếng."

Lão phong này... vị công tử đây là ai vậy."

"A đây là Hạ huynh ta từng kể với các ngươi."

Nghe xong cơ mặt của bọn họ cũng từ từ giãn ra.

Nở nụ cười chào mừng Hạ Thanh.Hạ Thanh hướng đám hành khất gật nhẹ đầu đáp lại lời chào.

Tất cả mọi người coi chuyện hắn trầm lặng quá đỗi quen thuộc vì y luôn kể rằng hắn là người lời ít ý nhiều mà đáp.Hạ Thanh tìm một chỗ trong góc nhà nghỉ ngơi, Sư Thanh Huyền vẫn tiếp tục giúp đỡ những kẻ ăn mày.

Vì từ hôm qua đến giờ không được ngủ, hắn từ từ mà thiếp đi vào trong mộng.Hạ Thanh mở mắt, khung cảnh thay đổi, phía trước lạ lẫm nhưng cũng thật quen thuộc.(Đây là nơi nào)Cảm giác được trong bàn tay đang ôm ai đó, Hạ Thanh từ từ nhìn xuống phía duới, đôi đồng tử chợt co rút.

Sư Thanh Huyền đang nằm trong vòng tay hắn toàn thân y đầy máu, trên khoé miếng vẫn còn vương vết máu đọng lại."

Hạ công tử... huynh phải sống cho tốt..."

Một lần nữa mở mắt, khung cảnh vẫn còn nơi khu miếu cũ, đưa mắt vội tìm kiếm thân ảnh quen thuộc.

Lúc này truyền đến bên tai tiếng nói."

Umm.. huynh không ngủ được à?"

Sư Thanh Huyền đang nằm ngủ bên vai hắn cũng chợt tỉnh giấc.

Hạ Thanh cảm nhận được hơi ấm từ người bên cạnh mới dần thả lỏng.(Thật nực cười tại sao ta lại phải để tâm y có chết hay không?)"Huynh gặp ác mộng à, ngủ thôi ngủ thôi có ta ở đây ta sẽ bảo vệ huynh đừng lo."

Hạ Thanh khi nghe câu nói trên khuôn mặt hắn tựa hồ biến sắc.

Ý cười lạnh bên trong hắn càng nhiều."

Ngươi bảo vệ ta?"(Ngươi chỉ là một phàm nhân không có pháp lực lại bảo vệ ta?

Nực cười cái mạng của ngươi căn bản không thể tự bảo vệ bản thân lại cả gan dám nói điều đó.)Sư Thanh Huyền kéo tấm vải cũ làm như tấm chăn mà đắp cho hắn.

Đã một ngày mệt mỏi trôi qua bây giờ y chỉ muốn nhắm mắt ngủ cho qua đêm nay.

Đôi mắt vì mệt mỏi đã cụp xuống từ lúc nào không hay.

Sư Thanh Huyền an toạ dựa vào vai hắn chìm vào giấc ngủ.Bản thân Sư Thanh Huyền không khỏi run rẩy vì tiết trời lạnh giá, Hạ Thanh đưa tay kéo tấm vải về phía Sư Thanh Huyền.

Đêm đó y lờ mờ cảm nhận có ai đó ôm mình, thân thể tựa hồ lạnh nhưng khi ôm lại toả ra hơi ấm làm cho giấc ngủ y theo đó cũng tốt đẹp.Ngày hôm sau người thức dậy đầu tiên là Hạ Thanh, đem người gói gọn trong tấm vải, hắn rời đi khỏi khu miếu cũ.

Sư Thanh Huyền mở mắt nhận ra người kia đã đi rồi.

Trong lòng mang theo cảm giác mang mác buồn nhưng sau đó liền bị một tiếng gọi làm cho thanh tỉnh."

Ngươi ăn đi."

Ngước mặt lên nhìn thấy là Hạ Thanh y không khỏi vui vẻ cười rộ lên."

Hạ huynh ta tưởng huynh đã đi rồi."

Nụ cười của vị Phong Sư năm xưa giờ đây đang ở ngay trước mắt hắn làm tâm trí Hạ Thanh như nhìn thấy lại kỷ niệm khi xưa y và hắn còn là thần quan trên Thượng Thiên Đình.

Đã bao lâu rồi ta không còn thấy dáng vẻ này của ngươi, bao lâu rồi ngươi đã không còn cười với ta bằng nụ cười đó.

Nụ cười của vị Phong Sư vừa tròn mười sáu thật đẹp, là thứ ta có nằm mơ cũng không thể mơ thấy được.Quay trở về thực tại hắn đưa cho y một cái màn thầu."

Hạ huynh Hạ huynh, huynh không ăn à?"

"Ăn rồi."

"Ừm."

Song y cũng mặc kệ hắn cầm lấy màn thầu tự mình ăn.

Sư Thanh Huyền há miệng cắn nhẹ vào chiếc bánh một luồng khói thoát ra, màn thầu còn nóng hổi nghi ngút đã thế lại còn nhân thịt y thích nhất.

Khiến y vui vẻ lên.

Sư Thanh Huyền bắt đầu ngày mới bằng tâm trạng tốt.

Sau khi tạm biệt đám hành khất Sư Thanh Huyền và Hạ Thanh cùng nhau lên đường đi làm nhiệm vụ.

"A ta quên mất, còn phải đi gặp A Niên để cảm ơn hắn đã."

Nói đoạn lại kéo tay Hạ Thanh đi về phía truớc.

Bước qua nơi tửu lâu trấn Hoàng Thành liền nghe bên trong phát ra tiếng cãi vã ồn ào."

Bạn ta không làm điều đó."

Sư Thanh Huyền nghe giọng nói quen thuộc của người kia không nói lời nào mà kéo theo hắn đi vào trong.Chen lấn vào đám đông rốt cuộc đã thấy được khung cảnh hỗn loạn đang diễn ra.

Một tên quan lớn thân hình mập mạp kế bên là vài ba tên người hầu theo sau.

A Niên đang đứng che cho một cô bé dáng vẻ ăn mày đứng sau lưng hắn.

Sư Thanh Huyền tiến lại gần nơi gây gổ."

A Niên ngươi làm gì vậy?"

"Thanh Huyền ngươi sao lại ở đây?Khoan đã đợi khi về ta nói chuyện, bây giờ không tiện nói."

Hạ Thanh không biết vì sao bản thân lại bị kéo vô đám hỗn loạn này, hắn cũng không từ chối việc Sư Thanh Huyền nắm tay mình mặc cho người kia kéo.

Sư Thanh Huyền lúc này hướng tên quan kia mở lời."

Cho hỏi vị huynh đệ của ta đã mạo phạm gì đến các hạ?"

Trong mắt tên quan kia y dù có dáng vẻ phong tư xước uớc* nhưng lại nói một tên ăn mày là bạn thì đối với hắn y và A Niên đều chung một loại người.*Phong thái thanh nhã"Con ả phía sau lưng hắn làm bẩn vạt áo ta.

Ta bắt nó đền nó kiên quyết không chịu."

Nghe xong lời này trán Sư Thanh Huyền đã xuất hiện vài đuờng gân xanh.

Chỉ là làm bẩn vạt áo ngươi lại đi kêu cô bé chỉ tầm mười tuổi đền ngươi.

Y thầm nghĩ " ta mà có pháp lực ta thề ta đã quạt bay ngươi đi rồi."

Lòng thầm nói nhưng lời ra lại thành."

Xin lỗi tiểu cô nương nhà ta lỡ làm bẩn vạt áo của các hạ, mong các hạ lượng thứ bỏ qua."

Sư Thanh Huyền cùng lúc cúi đầu.Từ khi bị Hạ Huyền vứt y tại chốn Hoàng Thành.

Sư Thanh Huyền tự mưu sinh đã để lòng tự tôn từ lâu của mình xuống thấp để sống nơi hồng trần này.

Hạ Huyền trong lòng dâng lên cảm giác khó chịu, y từ khi nào vì một chuyện đơn giản phải cúi đầu xin lỗi?Tên quan kia lại không biết thân phận mà có ý đồ chạm vào Sư Thanh Huyền.

Hạ Thanh như nhìn được hành động của hắn phát giác toả ra quỷ khí nhìn tên quan kia bằng đôi con ngươi vàng hổ phách.

Cảm giác ớn lạnh làm cho tên quan lại trán đầy mồ hôi, cả thân thể như bị hàng ngàn tảng đá đè nặng trên lưng.

Sợ hãi nhìn tới Hạ Thanh, bị ánh mắt sắc lạnh của hắn nhìn mình toàn thân bất giác run rẩy, ánh mắt nhìn lão như cảnh cáo nếu ngươi đụng đến người này mạng ngươi khó toàn.Lúc này lão như người mất hồn mà ngã xuống đất.

Sư Thanh Huyền cùng lúc ngẩng đầu lên nhìn hắn, Hạ Thanh vẫn là khuôn mặt điềm tĩnh không gợn sóng đứng dửng dưng ở đó.Tên quan cùng đám người hầu kia bị cái liếc mắ của Hạ Thanh hù chạy đi mất.

Y lại một lần nữa thắc mắc hắn đã làm gì khiến tên quan kia chạy mất."

Huynh làm gì vậy?"

"Không có gì."

Sư Thanh Huyền đành thở dài, y đã như quen thuộc với vẻ trầm lặng ít nói của Hạ Thanh.

Sực nhớ ra A Niên còn đang bên cạnh mà quay sang hỏi thăm."

A Niên A Niên ngươi có sao không?"

A Niên như nhìn thấy cái liếc mắt ban nãy của Hạ Thanh đến giờ đều là một vẻ người mất hồn.

Nghe tiếng gọi từ y mà lấy lại ý thức."

À ta không sao, Thanh Huyền sao ngươi lại ở đây?"

"Ta đi ngang qua thì nghe tiếng ngươi nên vào đây.

Ngươi không sao là tốt rồi."

Đứa trẻ kia từ đằng sau A Niên ngó đầu nhìn Hạ Thanh.

-----
Vẫn mong mn dành 1s để bình chọn😭🤲
 
[ Song Huyền ] Mệnh Cách Ta Và Ngươi
Chương 6: Mối lương duyên vĩnh hằng ( Hồi I )


"Quỷ vương."

Nói xong liền ngoảnh mặt chạy mất.

Quỷ vương?"

Hửm?

Cô bé đó nói gì vậy nhỉ Hạ huynh?"

Hạ Thanh đôi mày liễu thoáng nhíu song phần biến sắc này cũng không ai thấy.

Tự hỏi đứa bé kia là người hay quỷ.

Nếu đã biết được thân phận của hắn chắc chắn đứa bé kia không phải người thường."

Không có gì."

Vẫn là câu đáp ngắn gọn của hắn, Sư Thanh Huyền không để tâm vấn đề đứa bé kia đã nói."

Cảm ơn ngươi và vị công tử đây.

Ta có việc phải đi trước hẹn lần sau."

"A Niên ta phải đi làm nhiệm vụ cách Hoàng Thành nơi đây khá xa khi nào về ta đãi ngươi một chầu."

Tâm trạng y hôm nay rất tốt, vui vẻ mà chào tạm biệt A Niên rồi lên đường cùng Hạ Thanh.

Trước khi đi còn không quên mua một ít lương thực đem theo.Rời khỏi Hoàng Thành đã là gần chiều, hắn cùng y bước đi trên con đường vắng vẻ không người qua lại, dần dần về sau những căn nhà thưa thớt đi.

Sắc trời đã về đêm, không khí cũng dần trở lạnh.

Ban nãy Sư Thanh Huyền không cẩn thận mà ngã vào con sông nhỏ, cả thân người đều ướt từ trên xuống .

Sư Thanh Huyền cố gắng tự sưởi ấm bản thân, hai tay y chà xát nhau để tạo hơi ấm.

Càng đi càng lạnh, cảm giác chân tay mình đã tê cứng, thân thể như muốn đông cứng lại không ngừng run rẩy.

Hạ Thanh thấy Sư Thanh Huyền như vậy không nói câu nào liền cởi ngoại bào của mình cho y."

Kiếm nơi nào dừng chân."

Sư Thanh Huyền liền gật đầu.

Y chỉ cầm ngoại bào hắn đưa mà không mặc vào, đi tiếp tìm nơi dừng chân.

Đi được một nửa canh giờ cuối cùng cũng tìm thấy được một ngôi nhà có ánh đèn bên trong, mắt y không khỏi sáng lên như thấy được cọng rơm cứu mạng.

Nhanh chân bước đến, Sư Thanh Huyền đứng trước ngôi nhà gõ nhẹ lên cánh cửa.

Một lát sau cửa được mở ra, bên trong xuất hiện một cô bé với khuôn mặt ngây thơ trông thật khả ái.

Tiếp sau đó là một giọng nói."

Liên Liên lại đây."

Tiếng nói phát ra từ một người đàn ông bên trong, đứng kế bên là một cô nương có vẻ như là nương tử của hắn.

Một cặp phu thê cùng hài nhi của mình.Sư Thanh Huyền lúc này chợt lên tiếng hỏi."

Cho hỏi có thể cho chúng ta ở tạm nơi này một vài đêm được không?

Nếu không phiền ta có đem theo một vài lượng bạc."

Cô nương kia bước ra cửa ngó đầu nhìn y.

Sư Thanh Huyền bất ngờ với vẻ ngoài của nàng, còn rất trẻ thế mà đã xuất giá có hài nhi a.

Liếc mắt qua người y cùng hắn xong nở nụ cười dịu dàng đáp."

Không phiền, hai công tử có thể ở tạm nơi này."

Nói đoạn nàng mở cửa ý chỉ mời vào.

Sư Thanh Huyền và hắn không khách sáo mà bước vào.

Gật nhẹ đầu chào người đàn ông kia, người kia cũng gật đầu đáp lại lời chào.

Đứa bé kia lại gần Sư Thanh Huyền đưa đôi tay ra đang cầm thứ gì đó."

Hửm cô nương muốn cho ta gì à?"

Sư Thanh Huyền ngồi xuống nhìn vào tay của cô bé từ từ hé mở.

Lúc hai bàn tay được mở ra đồng tử của y chợt co rút.

Cảnh tượng trước mắt làm Sư Thanh Huyền lùi về sau như thấy được điều gì đó đáng sợ, một lần nữa nhìn lại chỉ thấy trong đôi tay cô bé là một viên kẹo."

Kẹo cho ca ca hì hì."

Y đưa tay nhận lấy viên kẹo, cô bé nhìn Sư Thanh Huyền nở nụ cười cũng quay đi chạy về phía mẫu thân mình.

Nàng lúc này mới giới thiệu tên mình là Ái Nguyệt, phu quân nàng là A Kiệt.

Vì nơi đây ít người sinh sống nên không thường có khách, Ái Nguyệt sắp xếp cho bọn họ một gian phòng dành cho khách ở, y từ túi lấy ra vài lượng bạc nhưng nàng một mực từ chối không nhận, có thể ở bao lâu tuỳ thích.

Sư Thanh Huyền cảm tạ cùng Hạ Thanh vào phòng.Bước vào gian phòng nhìn thoáng qua chỉ đơn giản nhưng đầy đủ tiện nghi nhìn đến chiếc giường vẫn chỉ có một, Sư Thanh Huyền một lần nữa thở dài liếc mắt qua nhìn hắn.

Hạ Thanh như đang suy nghĩ điều gì, y không khỏi buồn cười lấy tay chọc chọc vào má hắn kéo Hạ Thanh từ dòng suy nghĩ về thực tại.

Hắn chỉ đơn giản đưa mắt nhìn y nói."

Ấu trĩ."

"Huynh cứ như mấy lão già, cứ như vậy không ai thích huynh mất thôi chậc chậc."

Hạ Thanh không đáp lời tiến lại đầu giường ngồi xuống, y cũng lại gần ngồi kế bên hắn.

Vừa ngồi xuống người kia đã hỏi."

Ban nãy ngươi thấy gì?"

Sư Thanh Huyền như nhớ ra điều gì đó mà nụ cười trên môi cũng tắt."

Ta...thấy một con mắt đang chảy máu."

"Nơi đây cách trấn Đình Uyển kia bao dặm?"

"Ta nghĩ còn muời dặm nữa sẽ đến." (5km)"Ừm, ngươi đi thay y phục."

Sư Thanh Huyền mới nhớ ra ban nãy y phục đã ướt đến mức nào, bây giờ hắn nhắc lại thân thể y bất giác mà run lên vì lạnh."

Ta đi hỏi mượn y phục huynh đợi ta."

Nói xong y đứng dậy bước ra khỏi phòng.

Hạ Thanh vẫn ngồi trên giường chờ y trở lại, khoảng tầm một nén hương sau cánh cửa mở ra.

Sư Thanh Huyền bộ dạng một thân y phục đen bước vào, chỉ đơn đơn giản giản mặc ngoại bào đen ban nãy hắn đưa cho y.

Hạ Huyền thấy dáng vẻ này miệng lưỡi khô khốc vài phần, ánh mắt biến thâm nhìn thẳng người kia"Ngươi tại sao chỉ mặc một kiện ngoại bào?"

"À..ban nãy ta có hỏi mượn y phục A Kiệt nhưng hắn chỉ có hai bộ, một bộ đang mặc bộ còn lại bẩn..."

Hạ Thanh đứng dậy bước về phía y ngày càng gần, mắt thấy hai người chỉ cách nhau ba bước, Sư Thanh Huyền nhắm mắt như chờ đợi một điều gì đó xảy ra, đợi một lát không thấy điều gì y từ từ mở mắt liền thấy Hạ Thanh tay cầm bộ bạch y đưa cho mình nói."

Ngươi mặc vào rồi nghỉ ngơi, ta đi một lát liền về."

Sư Thanh Huyền không hỏi hắn đi đâu vì y biết Hạ Thanh luôn suy mới làm.

Nghe lời hắn, y thay xong y phục chậm rãi lên giường nằm nghỉ ngơi.

Hạ Thanh lúc này mới an tâm mà rời đi.

Vì mệt mỏi nên y đã thiếp đi lúc nào.Không biết qua bao lâu Hạ Thanh đã quay về, nhìn người trước mắt ngủ yên trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả.

Đưa tay lên chạm nhẹ vào mặt y, tay từ từ lướt qua đôi mắt rồi đến cánh mũi y cuối cùng là chạm đến đôi môi của Sư Thanh Huyền, hắn cẩn thận cuối đầu hôn nhẹ lên môi y.

Thật mềm nhưng cũng thật ngọt.Ta đáng lẽ không nên đối với ngươi loại cảm xúc này.

Hạ Thanh đã nhận ra cảm xúc bấy lâu nay của mình dành cho Sư Thanh Huyền.

Đã ở bên nhau hơn một trăm năm đến bây giờ mới chấp nhận được.

Không còn sự căm ghét, không còn hận thù giờ đây chỉ là một tình cảm yêu thương muốn bảo vệ người này, quan tâm chăm sóc cho y, muốn cùng ngươi sống bên nhau trọn đời....

Nhưng có lẽ ngươi sẽ không bao giờ yêu ta.

Cảm xúc yêu thương từ lâu đã bị hắn đóng chặt khoá lại trong lòng một lần lại một lần được người trước mắt mở ra, từng hành động cử chỉ của y làm hắn rung động.

Một quỷ vương đáng lẽ không nên có tình cảm lại vì một phàm nhân làm cho rung động.

Phải chăng sẽ thật tốt nếu ta không gặp ngươi từ ban đầu.Trong khung cảnh yên tĩnh lạ thường ở một căn nhà đơn sơ, một vị quỷ vương đang ngồi nhìn ngắm người mình thương ngủ say.

"Minh huynh!

Minh huynh!

Xin lỗi, xin lỗi xin lỗi xin lỗi xin lỗi xin lỗi xin lỗi!

Ngàn sai vạn sai đều là lỗi của chúng ta, là lỗi của ta!

Anh ta cũng vì ta nên mới như thế, anh của ta điên rồi, huynh ấy điên rồi huynh thấy không!

Ta... ta... huynh... huynh..."......"

Ngươi gọi nhầm người rồi" (trích trong Thiên quan tứ phúc Quyển 3 chương 124)Sư Thanh Huyền bừng tỉnh khỏi giấc mộng, nước mắt không ngừng rơi, tại sao lại mơ thấy giấc mơ đó, nơi trái tim thật đau.

Y vội đưa tay áo lên lau đi nước mắt đang chảy.Đau quá, ta đau quá có ai không.. ta đau quá, Minh Huynh cứu ta.

Minh huynh Minh Hu.....

Không phải, hắn không phải Minh huynh.

Hạ công tử..ta thật lòng muốn hỏi huynh một câu.

Từ trước đến nay dáng vẻ "Minh Nghi" kia tất cả hành động huynh đối với ta đều là thật hay chỉ đơn giản là đóng kịch..Huynh đã bao giờ rung động vì ta dù chỉ một lần...Dù biết kẻ đó không phải "Minh Nghi", y không ngừng nghĩ đến đó thân ảnh huyền y kia.

Ngơ ngác nhìn thật lâu ngoại bào đen của Hạ Thanh.

Không cảm nhận được bên y vẫn còn một người đang nhìn mình.

Hạ Thanh quay lưng rời đi không một tiếng động, hắn bây giờ không đủ tư cách để an ủi Sư Thanh Huyền.

Vì hắn y mất đi người thân vì y hắn cũng mất đi tất cả.

Ta và ngươi ngay từ đầu không nên gặp nhau.

Mệnh tàn duyên lỡ ngươi ngay từ đầu đáng lẽ đã chết.

Vận mệnh trêu đùa chúng ta để bây giờ sinh ra kết cục này.------------Sư Thanh Huyền sau khi bình ổn lại cảm xúc đứng dậy chỉnh lại y phục của mình, rời khỏi phòng đi đến trước nhà.

Hạ Thanh đang đứng đó nhìn về bầu trời sắc đỏ.

Y tiến lại gần nở nụ cười."

Hạ huynh, huynh đang ngắm hoàng hôn à?"

Hắn nhìn lại nụ cười của y tự hỏi "Ngươi vì lí do nào lại cười?"

"Đừng cười nữa."

Sư Thanh Huyền trưng vẻ mặt giận dỗi nhìn Hạ Thanh.

Hắn không để tâm đến biểu cảm của y mà tiếp tục ngắm nhìn trời.Ngươi cười thật đẹp, nhưng ngươi không nên cười với ta.Đằng sau lúc này truyền đến tiếng gọi của Ái Nguyệt."

Này hai vị công tử, ăn cơm thôi."

Sư Thanh Huyền quay đầu đáp."

Ta tới liền."

Y kéo tay hắn cùng bước vào nhà."

Đi thôi Hạ huynh."

-----
Vẫn mong mn dành 1s để bình chọn😭🤲
 
[ Song Huyền ] Mệnh Cách Ta Và Ngươi
Chương 7: Mối lương duyên vĩnh hằng ( Hồi II )


Dùng xong bữa trời cũng đã tối.

Sư Thanh Huyền và Hạ Thanh đi về phòng nghỉ ngơi, lúc trưa vì mệt mà thiếp đi y bây giờ không thể chợp mắt được dù chỉ một chút.

Ngồi trên giường bắt đầu nói chuyện phiếm với hắn."

Hạ huynh ta không ngủ được hay huynh nói chuyện với ta đi."

Dừng một chút y như đang suy nghĩ điều gì."

Hay huynh uống rượu cùng ta nhé."

Hắn từ lúc vào phòng đến giờ đều im lặng lúc này chợt lên tiếng."

Không hứng."

Sư Thanh Huyền như bỏ lời hắn ngoài tai, một mực đi ra khỏi phòng đi tìm rượu.

Lúc sau tay y mang hai vò rượu bước vào phòng với tâm trạng vui vẻ."

Hạ huynh Hạ huynh ta không ngờ Ái Nguyệt còn có rượu lê hoa bạch này."

Tiến lại gần bệ cửa sổ hắn đang ngồi, để một vò trước mặt cho Hạ Thanh, vò còn lại nằm trong tay mình.

Sư Thanh Huyền bỏ tấm giấy được đậy trên vò rượu một hơi nốc uống.

Vừa uống vừa nói chuyện với người kia nhưng hắn chỉ im lặng không nói gì mặc cho y lảm nhảm bên tai.

Khuôn mặt y dần xuất hiện vài mảng đỏ hồng, mí mắt như muốn cụp xuống.

Trong ánh mắt Sư Thanh Huyền hắn vẫn thấy đôi đồng tử đầu sương mờ, như một chút nước mắt đọng lại."

Ta nói điều này chắc huynh không tin, khi xưa ta là thần quan trên trời xong bây giờ vì chuyện đó xảy ra ta thành người phàm làm kẻ ăn mày.."

"Ta còn có vị bằng hữu tốt nhất.

Huynh ấy tên Minh Nghi, huynh ấy luôn đối tốt với ta.

Ta lúc đó thật thích hắn cứ tưởng rằng huynh ấy cũng thích ta, hức .. nhưng không ngờ sau tất cả mọi chuyện chỉ là ta tự mình đa tình."

Hạ Thanh như nghe được điều gì đó không thể tin được, y vậy mà lại có tình cảm với hắn.

Nhưng bất giác suy nghĩ lại người y thích là "Minh Nghi" không phải Hạ Huyền hắn.

Là Địa Sư thần quan trên trời không phải quỷ vương Hắc Thuỷ Huyền Quỷ .

Sư Thanh Huyền tửu lượng kém lại thích uống rượu, y khi uống rượu tâm tình như một đứa trẻ.

Nói đúng hơn khi say là lúc Sư Thanh Huyền nói ra những lời thật lòng.Y tiến lại gần, đôi mắt hạnh nhìn hắn bất chợt nước mắt trào ra, Sư Thanh Huyền ôm chặt hắn miệng luôn lặp lại."

Minh huynh Minh huynh ta xin lỗi hức.. là ta sai, đừng giết huynh ấy.

Hạ công tử là ta sai ta xin lỗi... hức ta xin lỗi.."

Hạ Thanh như không muốn nghe y nói tiếp mà niệm pháp chú khiến y ngất đi.

Sư Thanh Huyền ngất đi đôi mắt đã nhắm nghiền nhưng nước mắt vẫn chảy dài.

Hắn đưa tay lên lau đi nước mắt, đoạn lại bế Sư Thanh Huyền lên giường đắp kín chăn cho y chìm sâu vào giấc ngủ."

Ngươi không nên xin lỗi ta."

Lời nói nhỏ như đang thì thầm cho chính bản thân Hạ Thanh nghe.

Đêm đó hắn lại không ngủ.———————
Sư Thanh Huyền mở mắt, trời đã sáng.

Y vội liếc mắt tìm kiếm hình bóng Hạ Thanh nhưng lại không thấy hắn đâu, từ từ ngồi dậy, cơn đau đầu xông thẳng vào đại não y.

Đầu đau như bổ búa.

Tối qua vì uống say nên không nhớ mình đã làm gì, cũng không biết tại sao mình lại nằm trên giường.

Lúc này Ái Nguyệt mở cửa bước vào tay bưng chén canh vừa được nấu xong."

A công tử tỉnh rồi.

Bạn của công tử ban nãy nhờ ta nhắn lại với công tử là hắn đi một lát sẽ về."

Sư Thanh Huyền chỉ gật đầu cảm ơn."

A cô không cần gọi ta là công tử đâu, ta tên Sư Thanh Huyền có thể gọi ta Thanh Huyền."

Ái Nguyệt đưa chén canh cho y miệng nở nụ cười."

Được Thanh Huyền ngươi ăn đi."

Y cầm lấy chén canh bắt đầu ăn.

Ái Nguyệt vẫn ngồi đó chờ đợi y ăn xong liền hỏi."

Tí nữa ta sẽ đi xuống thôn mua một ít đồ, Thanh Huyền ngươi đi không?"

Sư Thanh Huyền nghĩ rằng Hạ Thanh đi đến chiều mới về y ở lại nơi đây một mình không có việc gì làm sẽ chán nên liền đồng ý với Ái Nguyệt.Một lát sau Sư Thanh Huyền và nàng đã đến dưới thôn.

Dưới thôn là một khu chợ nhưng không quá đông đúc.

Ái Nguyệt đi trước, y theo sau nhìn quanh như đang tìm kiếm một thứ gì đó.

Nàng mua một ít thức ăn rau củ mang về nấu.

Đang đi giữa chừng từ phía xa dân thôn đang tụ tập như xem thứ gì.

Sư Thanh Huyền và Ái Nguyệt chen vào đám đông, bên kia đám đông là cảnh tượng xác người đang nằm.

Điều kì lạ là hai cái xác không có máu, xác như hút khô lại, da nhăn nheo khuôn mặt đều biến dạng như hình thù quỷ dị y thấy làm lạ thì Ái Nguyệt đã lên tiếng hỏi một trong những người chứng kiến.

Người kia kể lại xong khuôn mặt Ái Nguyệt biến sắc nặng hơn.

Sư Thanh Huyền vội lại hỏi nàng, nàng kể lại tất cả mọi chuyện cho y nghe."

Cái chết của hai cái xác người kia ta nghe xong không khỏi rùng mình.

Dân kia kể ta rằng cái xác này là một cặp đôi còn trẻ.

Họ là cặp phu thê sắp cưới trong thôn này không hiểu vì sao hôm nay lại thành như vậy.

Mà ngươi xem hai cái xác là dáng vẻ của người già.

Ta thắc mắc hỏi dân làng kia tại sao lại khẳng định đây là xác của đôi vợ chồng trẻ thì hắn ta lại nói là bởi vì chiếc vòng trên tay nạn nhân.

Cái vòng đó trong thôn chỉ có họ là có, vòng định ước cho đôi phu thê sắp cưới."

Sư Thanh Huyền mày nhíu chặt lấy làm lạ, chuyện này không lẽ lại dính đến ma quỷ.

Y chỉ cười nói với Ái Nguyệt."

Về thôi, ta nghĩ chuyện này không nên đụng vào."

Vừa đi vừa nói chuyện với nhau về hai cái xác chết kì lạ thì cũng đã về đến nơi, đến nhà thì trong sân bỗng truyền đến tiếng giục người."

Mau lên, mau lên lấy khăn giúp ta."

Ái Nguyệt nghe ra là giọng nói của phu quân nàng vội vã chạy lại thì thấy A Kiệt đang bế Liên Liên ngất xỉu trên tay.

Nàng như thấy được điều gì mà sợ hãi không thôi, Hạ Thanh từ trong nhà bước ra cầm một chiếc khăn nhỏ trong tay.

Sư Thanh Huyền thấy hắn liền chạy lại hỏi."

Hạ huynh chuyện gì xảy ra vậy?"

"Xong việc nói ngươi."

Hắn không nói gì thêm mà xoay người đi về phía A Kiệt, cầm lấy chiếc khăn nhẹ nhàng truyền linh lực vào đặt lên trán Liên Liên.

Hơi thở từ từ nhẹ lại chìm sâu vào giấc ngủ.

Ái Nguyệt cùng A Kiệt đồng thời thở hắt ra vội cảm ơn hắn.Y và hắn đã về phòng nghỉ ngơi.

Lúc này Sư Thanh Huyền lên tiếng."

Huynh kể ta nghe xong ta sẽ kể cho huynh chuyện ban nãy ta thấy khi xuống thôn cùng Ái Nguyệt."

Hạ Thanh kể tất cả chuyện ban nãy cho Sư Thanh Huyền.

Khi nãy hắn về đến nơi, Liên Liên từ nhà chạy ra trong tay đang túm chặt nhau như đang giấu một thứ gì đó.

Cô bé bất ngờ tông trúng hắn, Hạ Thanh quỳ xuống đỡ lấy Liên Liên từ từ đứng dậy.

Hắn hỏi cô bé đang cầm thứ gì thì Liên Liên nhìn hắn cười đôi tay bất chợt mở ra, đôi mày Hạ Huyền nhíu chặt lại, bên trong là hai tròng mắt đang chảy máu, Liên Liên thấy biểu cảm hắn không tự giác mà cười đến vui vẻ.

Tiếp đến một giọng nói kì dị phát ra từ Liên Liên."

Tìm thấy rồi quỷ vươngQuỷ vương huyền y đang khócKhóc than cho ái nhânHận mệnh cách bi thảmHận mệnh cách trời ban Đau lòng ái nhân rời xa thế gianBuồn cười quỷ vương lại khóc."

Hạ Thanh mày lại càng nhíu chặt, Liên Liên đang nói về gì.

Hắn không hiểu ý nghĩa trong lời nói là gì.

Lúc câu vừa dứt cũng là lúc một bóng đen từ người Liên Liên phát ra, bay nhanh biến mất về hướng trấn Đình Uyển.

Liên Liên ngã xuống liền ngất đi.Hạ Thanh không kể về đoạn câu nói của Liên Liên, Sư Thanh Huyền nghe xong y như ngờ ngợ ra điều gì đó song phần biểu cảm này cũng nhanh chóng biến mất bằng một nụ cười.

Như ban nãy đã nói Sư Thanh Huyền đem toàn bộ chuyện khi y xuống thôn cùng Ái Nguyệt, Hạ Thanh cũng có biểu cảm như y đang suy tư điều gì đó.

"Ngày mai nên lên đường thôi."

"Ừm."

Trò chuyện một hồi lâu thì trời cũng đã tối, Sư Thanh Huyền và hắn cùng lên giường nghỉ ngơi.

Lần này Hạ Thanh không như mọi khi mà ngủ trước y.Một lần nữa mở mắt trời đã sáng, chuẩn bị đồ đạc bắt đầu đi về hướng trấn, nói là thu dọn đồ đạc nhưng y chỉ đem túi càn khôn và mảnh thuỷ tinh Y Lạc đưa cho mình, còn hắn thì không mang theo gì.

Tạm biệt đôi phu thê lên đường đi về hướng trấn Đình Uyển.

Trước khi đi y không quên để lại vài lượng bạc trong phòng cảm ơn Ái Nguyệt cùng phu quân nàng đã cho y và hắn ở tạm vài ngày.

Đi dọc theo con đường xuống thôn chợ hôm qua.

Sư Thanh Huyền như nhớ ra điều gì đó mà ánh mắt bắt đầu tìm kiếm.

Bây giờ không vội nên hắn chỉ lẳng lặng đi theo sau.

Tìm kiếm một lát lại không tìm được thứ mình cần tìm Sư Thanh Huyền vẻ mặt ủ rũ, tưởng chừng nơi đây không có thứ đồ y cần thì từ phía xa Sư Thanh Huyền như thấy được điều gì đó ánh mắt cũng chợt sáng lên, nắm lấy tay hắn kéo đi về hướng kia.

Đến nơi là một hàng bán đồ trang sức cho nữ nhân.

Y đưa mắt nhìn quanh rồi cầm lấy một cây trâm cài tóc màu bạc.

Hạ Thanh như nhìn thấy lại hồi ức khi xưa y và hắn còn là thần quan.

Sư Thanh Huyền vẫn luôn lôi kéo hắn hoá nữ tướng xuống trần gian đi vòng quanh những khu bán đồ cho nữ nhân.

Hạ Thanh ánh mắt nghi ngờ nhìn y hỏi."

Ngươi mua thứ này làm gì?"

"Ta mua cho Y Lạc, thấy nàng có vẻ thích trâm cài."

Hắn không nói gì im lặng nhìn y mua đồ cho nữ nhân kia.

Tìm được thứ đồ muốn mua Sư Thanh Huyền vui vẻ tiếp tục lên đường.Đi được đến một đoạn trong khu rừng.

Sư Thanh Huyền và Hạ Thanh bắt gặp một căn nhà gỗ.

Y lấy làm lạ quay sang hỏi Hạ Thanh."

Tại sao giữa khu rừng lại xuất hiện căn nhà này?"

"Ta nghĩ trời đã sập tối rồi hay chúng ta tạm nghĩ nơi này đi, đi đêm trong rừng không tốt đâu."

Hắn gật đầu bước đi về phía căn nhà gỗ.

Sư Thanh Huyền nhanh chóng theo sau.

Cả hai kiếm tạm một nơi nào đó sạch sẽ ngồi xuống.

Bỗng cánh cửa bị đóng sập lại.

Sư Thanh Huyền vội chạy lại cố gắng mở ra nhưng không được."

Để ta."

Hạ Thanh tiến lên phía trước trong tay vận pháp lực.

Y như biết được hắn tính làm gì vội cản lại."

Huyn...huynh bình tĩnh, dùng pháp lực lúc này thì căn nhà không chịu nổi mất."

Hắn nghe lời y bỏ tay xuống đi về phía góc nhà.

Sư Thanh Huyền đành thở dài cũng đi lại ngồi xuống theo.Trời về đêm cũng dần chuyển lạnh, Sư Thanh Huyền cả người có chút phát run, hai tay không ngừng chà vào nhau tạo hơi ấm.

Hạ Thanh thấy thế cởi ngoại bào của mình ra khoác lên cho y.

Sư Thanh Huyền tính sẽ từ chối nhưng lại thấy ánh mắt kiên định của hắn lời sắp nói ra nuốt lại hết vào trong.

Sư Thanh Huyền lúc này nảy ra sáng kiến, y ngồi lại gần Hạ Thanh đưa tay choàng ngoại bào đen qua vai của hắn.

Hạ Thanh khựng người lại quay mặt nhìn y, Sư Thanh Huyền nở nụ cười tươi."

Như vậy sẽ ấm hơn."

Hạ Thanh yên lặng không đáp.

Chờ đợi một hồi sau vẫn không nghe tiếng của Sư Thanh Huyền.

Hạ Thanh quay sang lại phát hiện y đã ngủ trên vai hắn từ lúc nào.

Nhìn y đang ngủ trong lòng Hạ Thanh không khỏi dâng lên cảm xúc ấm áp.

Mùi hương cỏ phảng phất từ người Sư Thanh Huyền làm hắn tham lam mà hít lấy.

Hạ Thanh nhẹ nhàng lấy tay nâng cầm y lên nhìn xuống mi mắt của y, nơi đáng lẽ có trái tim lại một lần nữa rung động vì Sư Thanh Huyền.

Khuôn mặt y khi ngủ tựa như khi xưa Sư Thanh Huyền vẫn luôn mang biểu cảm bình yên, nhẹ nhàng đến rung động lòng người Hắn cẩn thận cúi đầu xuống hôn nhẹ lên trán y, dần dần lướt xuống mũi rồi cuối cùng hôn thoáng qua cánh môi y.

Ngắm nhìn thật lâu khuôn mặt đang ngủ của người bên cạnh.

Hạ Thanh vòng tay qua ôm trọn ép sát Sư Thanh Huyền vào lòng.

Có lẽ vì có y bên cạnh mà Hạ Thanh một phần nào yên tâm nhắm mắt lại rơi vào giấc ngủ.Sư Thanh Huyền mở mắt phát hiện người kế bên đã đi đâu, mơ màng nhìn về nơi phía cửa liền thấy bóng lưng người kia.

Y đứng dậy cầm lấy ngoại bào đen, tiến lại gần phía thân ảnh kia.

"Hạ huynh sao huynh mở được cửa vậy?"

"Nó tự mở."

Sư Thanh Huyền ngơ ngác nhìn hắn, đầu y như đang tiếp nhận thông tin."

H..hả?"

Sư Thanh Huyền như nhớ lại chuyện gì đêm qua mà bất giác đỏ mặt.

"Ngươi làm sao vậy?"

Nói đoạn Hạ Thanh đưa tay lên trán y.

Sư Thanh Huyền cả khuôn mặt lúc này đều đỏ.

Y tay thành nắm đấm đưa lên miệng ho nhẹ."

À không có có gì.

Chúng ta ta lên đường thôi."

Sư Thanh Huyền nhanh chóng đi trước bỏ lại Hạ Thanh khuôn mặt ngơ ngác phía sau.Trong đầu Sư Thanh Huyền có hàng ngàn câu hỏi tại sao đêm qua Hạ Thanh lại..lại hôn y.

Sư Thanh Huyền chỉ coi Hạ Thanh như bằng hữu, trong tâm y vẫn mãi có bóng hình của người kia.

Sư Thanh Huyền vẫn hành động như bình thường bỏ qua chuyện Hạ Thanh đêm qua.

Bắt đầu đi tiếp đến trấn Đình Uyển.-----
Vẫn mong mn dành 1s để bình chọn😭🤲
 
[ Song Huyền ] Mệnh Cách Ta Và Ngươi
Chương 8: Mối lương duyên vĩnh hằng ( Hồi III )


Đến nơi đã là giờ Ngọ ( 11h - 13h trưa).

Sư Thanh Huyền cùng hắn đi hỏi thăm địa điểm trong tờ giấy nhưng không một ai biết nơi đó là đâu.

Đi hỏi từng người giữa trời oi bức làm Sư Thanh Huyền mồ hôi càng nhễ nhại hơn, tự hỏi liệu Y Lạc có lừa mình.

Một hồi sau cũng không tìm được địa điểm cần tìm, y và Hạ Thanh cùng nhau đi kiếm một khách điếm nghỉ ngơi, xui thay nơi đây lại không có khách điếm nào.

Y lại quên mất ngôi làng không nhiều người sinh sống thì kiếm đâu ra khách điếm đây.

Than thở mệt mỏi với Hạ Thanh.

Hắn vẫn không nói gì mặc y nói bên tai."

Aaaaa ta mệt quá, Y Lạc có lừa ta không vậy.

Hạ huynh, huynh không mệt à?"

"Không."

Thầm than sức lực hắn thật tốt không như thân thể phàm nhân yếu đuối bệnh tật của mình.

Sư Thanh Huyền bỗng dưng hét lên."

Ta mệt quá tại sao nơi đây lại không có khách điếm !!!"

Đúng lúc này thì một lão nương đi ngang nghe thấy lời này của y liền tiến lại gần hỏi.

"Hai vị công tử đây ta thấy có vẻ là người ngoài trấn.

Không bằng ta thấy hai vị đang tìm nơi dừng chân, nếu không chê có thể đến nhà ta"Sư Thanh Huyền ánh mắt sáng lên liên tục lắc đầu."

Không chê không chê ạ.

Cháu cảm ơn."

Y và hắn đi theo bà lão về nhà, đoạn đường đi cũng không quá xa xôi chỉ cách trấn một dặm.

Ngôi nhà đơn sơ có vẻ lão bà chỉ sống một mình nơi đây.

Cô đơn không ai sống cùng.Sư Thanh Huyền đi trước bước vào Hạ Thanh cùng y theo sau.

Dù ngôi nhà nhìn qua đơn sơ nhưng lại đầy đủ tiện nghi.

"A hai vị công tử cứ ra bàn ghế sau sân ngồi, ta đi châm trà."

Hai người theo chỉ dẫn của lão bà đi ra phía sau.

Vừa mở cửa bước ra một luồng gió mạnh thổi bay tóc che đi tầm mắt Sư Thanh Huyền.

Y đưa tay lên vén đi lọn tóc, từ từ chậm rãi mở mắt ra.

Khung cảnh làm Sư Thanh Huyền không khỏi trố mắt, một vườn Tử Đằng muôn màu hồng tím bao phủ cả sân.

Cảnh sắc đẹp như trong những câu truyện tưởng tượng.

Bước lại những chiếc ghế làm bằng gỗ xưa đã được giữ kĩ không một vết tích bị mục nát.

Lão nương bưng trà đặt lên chiếc bàn gỗ.

Sư Thanh Huyền nhớ ra tờ giấy địa điểm mà hắn và y lúc trưa đi hỏi thăm dân làng, lấy từ trong tay áo đưa cho lão nương xem.

Sư Thanh Huyền chờ đợi người này xem thật lâu thật lâu sau không thấy được câu trả lời thất vọng thở dài, chắc cũng như những người khác không biết nơi đó là nơi đâu.

Tưởng chừng sẽ phải tự đi tìm kiếm tiếp thì lão nương lúc này nở nụ cười nhìn y."

Công tử đang đi tìm Đình Uyển à?"

Sư Thanh Huyền thắc mắc không biết lão nương đang nhắc đến điều gì.

Đây không phải trấn Đình Uyển à?"

Hai vị công tử đây đã nghe qua câu chuyện xưa của trấn này chưa?"

Y nhìn hắn rồi lại nhìn lão nương lắc đầu."

Để ta kể cho hai vị nghe"Sư Thanh Huyền cùng hắn lắng nghe câu chuyện khi xưa tại trấn Đình Uyển nơi đây.

Kể xong câu chuyện trời đã về chiều, sắc trời đỏ lá phong hoà cùng cảnh tượng hoa Tử Đằng nơi đây làm cho bầu không khí như mộng cảnh huyền ảo.

"Nếu được ta dẫn hai vị đến nơi trong tờ giấy."

Tìm kiếm từ trưa đến giờ rốt cuộc cũng đã tìm thấy người biết được nơi trong tờ giấy.

Hai người cùng theo bà lão đến một đồi nhỏ đằng sau căn nhà.

Trên đỉnh đồi xuất hiện cây cổ thụ Tử Đằng hoa cao lớn, phía dưới gốc cây có thể thấy một ngôi mộ nhỏ ở đó, trên bia đá khắc hai chữ "Đình Uyển"."

Đây là người ta đã kể cho hai vị nghe, là huynh trưởng nhà ta.

Huynh ấy khi còn sống một mực yêu thương ta thế mà.. bi kịch ấy lại xảy ra."

Sau khi tìm được địa điểm cần giao đồ nhưng Sư Thanh Huyền như đang suy nghĩ điều gì đó, đằng sau chuyện này còn một điều gì đó đang ẩn giấu.

Hạ Thanh cùng y đi về căn nhà của lão nương.

Y sắp xếp cho cả hai cùng một gian phòng nghỉ ngơi.Sư Thanh Huyền ngồi trên chiếc giường gỗ cùng nệm và chăn ấm.

Lúc này nhìn ngoài trời đã tối, nhìn thật lâu thật lâu bên ngoài."

Ta biết được ẩn giấu đằng sau chuyện này rồi Hạ huynh."

"Ừm."

Hắn như đoán trước lời y nói mà đáp không suy nghĩ.

"Đêm nay ra lại nơi đó gặp hắn."

"Huynh biết thuật gọi hồn?"

"Ừm."

Giờ hợi ( 21h - 23h tối) Sư Thanh Huyền cùng hắn đi tới ngọn đồi ban chiều lão nương đưa hai người đến.

Đứng trước ngôi mộ Hạ Thanh tay chắp lại vào nhau trong miệng niệm ra pháp chú gọi hồn.

Từ trong không gian yên tĩnh phát ra tiếng cười quỷ dị."

Không ngờ cuối cùng ngươi cũng phải gọi hồn ta."

"Ngươi là Đình Uyển?"

"Phải là ta, ngươi và vị kia đến gặp ta làm gì?"

"Ngươi là người gây ra cái chết kì lạ dạo gần đây?"

Hắn bỗng nhiên cười phá lên."

Hahahaha là ta thì làm sao, ngươi giết ta à?"

Sư Thanh Huyền không ngạc nhiên trước phản ứng cười của hắn chỉ nhàn nhạt đáp."

Ngươi có biết người tên Trịnh Dương?"

Nụ cười trên khuôn mặt Đình Uyển chợt tắt, giọng mang theo bảy phần lạnh lẽo nhìn y nói."

Ngươi gặp hắn?"

"Phải ta gặp y."

"Hắn đâu rồi?"

"Linh hồn y rời xa trần thế rồi, xin lỗi."

Đình Uyển như sét đánh bên tai, khuôn mặt đen lại.

Tay vung ra một luồng quỷ khí đánh thẳng vào Sư Thanh Huyền, Hạ Thanh nhanh hơn hắn một bước chắn trước người y đồng thời tạo ra một lớp kết giới gió che chở cho Sư Thanh Huyền.

Còn hắn một thân một mình bước ra khỏi lớp kết giới đánh với Đình Uyển.

Đình Uyển bất ngờ từ trong tay tạo ra một lư hương tà ám quỷ dị.

Luồng khí bên trong phát ra khói tím mờ ảo, trong nháy mắt khung cảnh chìm vào trong sương mù.

Sư Thanh Huyền đứng bên trong lớp kết giới không bị ảnh hưởng từ lư hương kia, khói cũng không bay vào bên trong.

Trong sương mù chỉ thấy hai luồng pháp lực đang giao chiến ác liệt.

Đình Uyển là vong hồn ăn quỷ khí mà trở nên mạnh hơn đấu với Hạ Thanh trong bộ dạng thư sinh lúc này chiếm lợi thế hơn hẳn.

Tiếng vang vọng từ trong sương mù phát ra."

Haha sao ngươi lại không đánh với ta bằng pháp lực thật của ngươi."

Đình Uyển một bên giao chiến một bên nói chuyện nhằm mục đích nhằm khiến hắn phân tâm nhưng nói mãi Hạ Thanh không đáp lấy một lời của hắn.

Đình Uyển tưởng rằng hắn khi dễ mình càng dùng sức đánh về phía Hạ Thanh.

Sư Thanh Huyền không hiểu từ nãy đến giờ Đình Uyển đang nói gì, pháp lực thật?

Đây không phải pháp lực thật của Hạ huynh?

Tất cả câu hỏi về những điều Đình Uyển nói đều nằm trong đầu y.

"Có vẻ y chưa biết chuyện của ngươi."

"Hay để ta nói?"

Hạ Thanh từ lúc giao chiến đến giờ đều im lặng nghe xong lời này của Đình Uyển như chọc phải vảy ngược của hắn."

Câm miệng!"

Đình Uyển đắc ý cười càng lúc càng tiến tới."

Ta có thể đọc được kí ức và tuổi thọ của người trước mắt qua một cái nhìn."

Hắn lúc này hướng Sư Thanh Huyền chỉ tay về y."

Ngươi tên Sư Thanh Huyền, để ta hỏi ngươi một câu."

"Thanh Huyền, có bao giờ ngươi thắc mắc hắn là ai?"

Sư Thanh Huyền chỉ bình tĩnh đáp."

Huynh ấy không nói ta không cần hỏi."

"Haha ngươi tin người thật đấy Thanh Huyền, vậy không lẽ tên hắn ngươi còn không biết?"

Y nghiêng đầu lộ vẻ khó hiểu nói."

Huynh ấy tên Hạ Thanh, ta sao lại không biết?"

Đình Uyển dừng động tác tiến lại gần đứng trước kết giới.

Hắn từ từ tiến lại gần, khuôn mặt cũng càng ngày rõ hơn.

Khi chỉ còn cách kết giới năm xích (1,66m) y từ vị trí này có thể nhìn rõ khuôn mặt người kia.

Nhìn gần Đình Uyển có một khuôn mặt thư sinh khá hiền từ nhưng tính cách lại ngược lại với khuôn mặt hắn, ngỗ nghịch mà tàn độc.

Nếu hắn còn sống chắc chắn sẽ là nam nhân được nhiều người theo đuổi.Đình Uyển như hiểu được y nghĩ gì liền hỏi."

Đẹp không?"

Sư Thanh Huyền cũng bất giác mà thốt lên."

Đẹp, ngươi nhìn gần thật đẹp."

Sư Thanh Huyền không tin vào mắt lời vừa thốt ra.

Còn hắn chỉ bật cười."

Haha ngươi thật giống hắn."

Sư Thanh Huyền hiểu lời Đình Uyển ở đây nói "hắn" là ám chỉ ai, hắn ở đây là nói về người tên Trịnh Dương kia."

À ta quên mất chuyện ban nãy nói."

"Câu cuối cùng, ngươi muốn ta nói cho ngươi nghe vị công tử kia là ai không ?"

Hạ Thanh bình tĩnh nãy giờ đúng lúc này mà đánh về phía hắn một cơn gió mạnh.

Đình Uyển liếc nhẹ về hướng người kia nhẹ nhàng tránh đi.

Miệng vẫn luôn treo một nụ cười tay lại vung ra một lực quỷ khí mạnh đánh úp về phía hắn.

Hạ Thanh trong sương mù khẽ rên đau một tiếng.

Hai tay hai chân đều bị Đình Uyển khoá lại bằng còng sắt đầy ám khí.

Đình Uyển vẫn tiếp tục câu chuyện với y."

Để ta kể ngươi nghe, người thật sự luôn đi với ngươi từ trước đến giờ thật ra là H.."

Chưa nói hết câu thì bỗng dưng một luồng nước đen đánh thẳng về Đình Uyển, lần này hắn không tránh kịp mà chịu đau.

Kết giới vì luồng nước mạnh đánh trúng cũng vỡ mất.

Sương mù từ từ tản đi, dưới đêm tối một thân ảnh huyền y quen thuộc đến sợ hãi hiện ra.

Đôi con ngươi Sư Thanh Huyền chợt co rút, toàn thân như chấn động mà kịch liệt run rẩy.

Đình Uyển nhìn màn này trong mắt không khỏi đắc ý cười lớn."

Hahaha Thanh Huyền ngươi lại chỉ đơn giản nghĩ rằng hắn chỉ là Hạ Thanh ngươi biết, không lường trước kết quả này phải không hahahaha."

Hạ Huyền một thân vận huyền y đứng dưới trời đêm, đôi đồng tử màu vàng hổ phách sáng trong hiện lên trên khuôn mặt thập phần lạnh lẽo của hắn.

Gương mặt góc cạnh không tì vết, làn da trắng tôn lên huyền y hắn vận, mái tóc xoã dài tung bay trong gió.

Khuôn mặt lạnh lẽo của Hạ Huyền làm cho Sư Thanh Huyền như nhớ lại cảnh tưởng ngày đó trong U Minh Thuỷ Phủ.

Hắn dùng khuôn mặt không chút cảm xúc đứng từ trên cao nhìn y, trong tay cầm đầu của Sư Vô Độ đang chảy máu, máu của ca ca y từng giọt từng giọt rơi xuống đất.

Sư Thanh Huyền không ngước mặt lên nhìn hắn, bây giờ từng cảm xúc đều đang được thể hiện trên khuôn mặt Sư Thanh Huyền, một hồi lâu sau Hạ Huyền chậm rãi bước chân đến chỗ y, Sư Thanh Huyền nhìn thấy hắn đã đến trước mặt miệng run rẩy nói."

Hạ...

Hạ công tử."

-----
Vẫn mong mn dành 1s để bình chọn😭🤲
 
[ Song Huyền ] Mệnh Cách Ta Và Ngươi
Chương 9: Mối lương duyên vĩnh hằng ( Hồi cuối )


Ba tiếng "Hạ công tử" thật xa lạ.

Sư Thanh Huyền khuôn mặt bây giờ hiện lên vẻ sợ hãi, kịch liệt run rẩy không dám ngước nhìn hắn.

Không dám nghĩ đến trước đây bản thân đã đi cùng, bày ra bao nhiêu cảm xúc cho hắn thấy.

Dáng vẻ của y bây giờ khác hẳn với dáng vẻ lúc Hạ Huyền giả dạng thành Hạ Thanh.

Câu hỏi vì sao hắn lại đi theo mình Sư Thanh Huyền lại không nghĩ đến điều đó, chỉ biết rằng mình bây giờ sẽ mất mạng nếu làm gì không vừa ý Hạ Huyền.

Hạ Huyền cởi ngoại bào ra khoác lên người Sư Thanh Huyền.

Mở miệng nói."

Đêm ngươi say lời ta nói đều là thật."

Lời nói của hắn kéo Sư Thanh Huyền trở về thực tại, lúc này y ngước nhìn Hạ Huyền mắt không khỏi mở to ra như thấy một điều gì đó không thể tin được.

Vào đêm hắn say Sư Thanh Huyền được hắn bế lên giường nằm trong chăn ấm nhưng y lúc đó vẫn chưa hoàn toàn ngủ.

Đầu đã thanh tỉnh đi vài phần.

Sư Thanh Huyền dễ say nhưng cũng dễ tỉnh, nhắm mắt cố gắng nhịn cười nghe người kế bên nói chuyện."

Ngươi không nên xin lỗi ta."

Y không hiểu lúc đó hắn đang nói về gì, có lẽ bây giờ đã có thể hiểu được điều hắn nói.

Nhưng sau đó lời nói kia là thứ khiến y nhớ đến tận bây giờ.

Hắn nói."

Tâm ta duyệt ngươi Thanh Huyền."

Mặt Sư Thanh Huyền trong phút chốc đỏ bừng, nhưng y không thể đáp lại tình cảm của hắn vì trong tâm y chỉ có một mình Hạ Huyền.

Y không thể đáp lại tình cảm của Hạ Thanh.

Lại không ngờ người đó lại là Hạ Huyền.

Trong đầu Sư Thanh Huyền có bao nhiêu cảm xúc hỗn tạp, y không biết nên nhận thức tình hình hiện tại như nào.

Hắn thật đã biết lúc đó Sư Thanh Huyền đã tỉnh rượu đang còn thức nhưng lại thấy y vào ngày hôm sau như không có gì xảy ra, không nhắc đến chuyện đêm qua nên hắn cũng không nói lại.Sư Thanh Huyền như lấy lại bình tĩnh mặt đỏ bừng miệng lắp bắp."

Huynh...huynh ta ta..ta huynh, sao huynh lại."

Không để Sư Thanh Huyền nói hết lời thì Đình Uyển đã cắt ngang lời y nói."

Nãy giờ hai ngươi quên ta còn ở đây à?"

Sư Thanh Huyền mày nhíu chặt nhìn hắn.

Bị cái ánh mắt "mặc kệ ngươi" của y nhìn hắn, Đình Uyển một lần nữa bật cười."

Haha biểu cảm ngươi thú vị quá Thanh Huyền haha."

Sư Thanh Huyền để chuyện của Hạ Huyền ra đằng sau nhìn Đình Uyển hỏi."

Ngươi và Trịnh Dương có giống trong những chuyện của lão nương kia kể?"

Đình Uyển vẫn còn cười nói."

À ngươi nói Ý Lan, nàng nói đúng rồi ngươi muốn hỏi chuyện gì?"

"Ngươi tại sao lại giết người?"

Hắn lúc này mới nín cười khuôn mặt như cũ một bộ dáng không cảm xúc nhìn y nói."

Ta không được đừng hòng bọn họ lại được."

Câu chuyện của Ý Lan kể cho y và hắn nghe về huynh trưởng của nàng.

Đình Uyển khi còn sống từng là thư sinh đỗ trạng nguyên, được biết bao thiếu nữ theo đuổi, cuộc đời hắn có lẽ đã rất hạnh phúc nếu như bi kịch đó không xảy ra...."

Đình Uyển ca ca, huynh đâu rồi."

Ý Lan trong dáng vẻ mười tuổi gọi tên sư huynh nàng.Một nam nhân độ hai mươi tuổi quay đầu cười nhìn nàng nói."

Ý Lan đừng nháo ta đây, có việc gì muội chạy nhanh vậy."

Ý Lan chạy lại ôm chặt cổ hắn kéo khuôn mặt hắn sát gần với mình nói."

Tí nữa về huynh mua cho ta hồ lô nha."

Đình Uyển buồn cười vị muội muội này gõ lên đầu nàng một cái nhẹ, mở miệng trêu chọc."

Muội ham ăn quá, ăn nhiều rồi ai thương muội."

Ý Lan bĩu môi nhìn hắn, hai má phồng ra trông thật khả ái đáp."

Ta mập thì huynh thương ta thế thôi hứ."

Đình Uyển bật cười hôn lên má muội muội mình đứng thẳng dậy nói."

Đúng muội nói rất đúng trên đời này ta là người thương muội nhất."

Đình Uyển và Ý Lan từ khi còn nhỏ đã mất cha mất mẹ.

Đình Uyển một tay làm từng công việc từ nhẹ đến nặng để nuôi bản thân và muội muội nhà mình.

Trên đời này chỉ có Ý Lan là người thân duy nhất của hắn nên hắn một mực dành tình cảm cho nàng.

Mãi đến sau nay một phần tình cảm của hắn được san sẻ cho người khác.

Đình Uyển như mọi hôm đi lên trấn nhỏ gần nhà mình khoảng sáu dặm, ( 3km ) để đi mua thức ăn trong ngày.

Đang đi hắn lại đụng trúng một người, bất ngờ va trúng làm cho cả hai ngã về sau nhưng chỉ có người kia ngã còn hắn thì chỉ lui về sau vài bước.

Đình Uyển vội chạy lại đưa tay đỡ người, chỉ thấy người kia nhìn mình thật lâu, hắn nãy sinh ý trêu chọc nói."

Đẹp phải không."

Người kia như lấy lại ý thức nói."

Đẹp, nhìn gần thật đẹp."

Đình Uyển bất ngờ mở to mắt buồn cười đỡ y dậy."

Haha vị công tử đây thật biết đùa."

Người kia chỉnh trang lại y phục đáp."

Không ta không đùa ngươi thật đẹp."

Dáng vẻ người kia có vẻ là một vị công tử nhà quan.

Biểu cảm khi cười thập phần ôn nhu, cao hơn y nửa cái đầu, một thân vận y phục trắng như thần quan toả ra khí chất ngời ngời.

Đình Uyển bhồn cười cảm thấy vị công tử này thú vị hắn quyết định hỏi.

"Ngươi tên gì?"

"Ta tên Trịnh Dương còn ngươi?"

Đình Uyển nở nụ cười sáng lạng đáp."

Ta tên Đình Uyển có thể gọi ta A Uyển."

Ngày hôm đó một mối tình được chớm nở.Kể ra hắn và y yêu nhau đã lâu, bốn năm nay y và hắn trải qua những chuyện vui buồn lẫn lộn nhưng hai người luôn ở bên nhau.

Y là một con người hoà nhã thích văn thơ, đặc biệt rất thích Tử Đằng hoa, hắn là một trạng nguyên ngỗ nghịch năng động luôn vui vẻ, tâm tình như một đứa con nít hay dỗi.

Trước mắt ái nhân Đình Uyển luôn tỏ ra làm nũng khiến y cười hằng ngày.

Trừ khi trước mặt Ý Lan hắn mới tỏ ra vẻ trưởng thành bảo vệ muội muội mình.Trịnh Dương quyết định dẫn y về nhà ra mắt phụ mẫu bàn chuyện hỏi cưới hắn, nhưng lại không ngờ phụ mẫu hắn kiên quyết phản đối còn đuổi người về, bắt ép y và hắn không được ở bên nhau.

Trịnh Dương trong thời gian đó cãi vã với cha mẹ về chuyện cưới hỏi Đình Uyển.

Phụ mẫu khinh bỉ hắn không có tiền đồ, hoàng cảnh nghèo nàn rách nát lấy bùa mê hoặc con trai nhà họ.

Vào một ngày cãi vã, cha mẹ y vẫn một mực không đồng ý chuyện y cưới hắn, Trịnh Dương không còn lời nào để nói liền hôm đó bỏ nhà đi để lại cha mẹ buồn khổ.

Sau khi ra ngoài giải toả cơn giận của y cũng nguôi đi phần nào, quyết định tiếp tục về nhà cố gắng thuyết phục phụ mẫu của mình.

Nhưng khi về đến nơi lại thấy phụ mẫu đang ngồi trên ghế nói."

Ta đồng ý chuyện của con."

Trịnh Dương vui mừng chạy đi báo tin vui cho Đình Uyển mà không hay biết chuyện cha mẹ y mưu tính sau lưng.Ngày đại hỷ đã đến.

Nhà Trịnh Dương chỉ trang trí lấy lệ vì phụ mẫu y chấp nhận hai người lấy nhau với một điều kiện không được tổ chức long trọng, không mời ai đến dự lễ.

Y một mực từ chối nhưng Đình Uyển lại quỳ xuống dập đầu cảm ơn vì cả hai đã cho y và hắn đến với nhau, chấp nhận với lời đề nghị của hai người.Đình Uyển một thân hỷ phục cùng Trịnh Dương tay trong tay bước vào lễ đường, đằng trước ghế phụ mẫu của Trịnh Dương ngồi.

Phụ thân y đứng dậy hô to."

Nhất bái thiên địa."

"Nhị bái cao đường."

"Phu phu giao bái."

Từng bái cùng y thực hiện, hắn không kìm được mà rơi nước mắt hạnh phúc.

Đến lúc uống rượu giao bôi, tay y nâng chén rượu đưa đến môi hắn, hắn đưa tay nâng lên chén rượu đưa đến miệng y.

Giọt rượu cuối cùng rót vào miệng cũng là lúc Đình Uyển ngã xuống.

Trịnh Dương hốt hoảng quỳ xuống kiểm tra lại phát hiện hắn đã không còn hơi thở, thần sắc nghiêm trọng nước mắt trên khuôn mặt anh tuấn rơi xuống.

Trịnh Dương như biết được người làm cho hắn ra nông nỗi này là ai, quay mặt nhìn phụ mẫu mình với ánh mắt căm hận, trong đôi mắt chằn chịt những tơ máu.

Mẫu thân hắn mặc kệ hài tử đang nhìn mình với con mắt gì không nhiều lời liền ra lệnh đám người hầu kéo y nhốt về phòng.

Một bên căn dặn người hầu xử lí đem xác Đình Uyển vứt đi vào rừng.

Cứ ngỡ ngày đại hôn là ngày y và hắn đã thành người nhà cớ sao lại không bao giờ có thể gặp lại nhau...Trịnh Dương đêm đó vì không chịu được việc hắn đã chết, tự vẫn treo dây thừng thắt cổ mình trong phòng."

Xin lỗi là ta sai A Uyển, em chờ ta..."

Vì chấp niệm quá nhiều oán hận mà hắn hoá thành quỷ.

Đi sát hại cả nhà y vì trả thù cho Trịnh Dương cũng vì trả thù cho chính bản thân mình.

Dân làng vì sự kiện đó xảy ra mà đặt tên trấn là Đình Uyển, khi người đời nhắc lại tên này họ sẽ nhớ mãi về mối tình không trọn vẹn của đôi phu phu không thể bên nhau.

Hắn luôn đi tìm linh hồn của Trịnh Dương trong suốt bảy mươi năm qua mong một ngày có thể gặp lại.

Vì ghen ghét mà chia cắt những đôi phu thê sắp cưới.

Trớ trêu thay vận mệnh không cho cả hai gặp nhau, khi biết được hắn ở đâu lại hay tin linh hồn hắn siêu thoát rồi.

Thật tốt thật tốt, y đầu thai rồi có thể bắt đầu một cuộc sống tốt đẹp.

Thật tốt mong kiếp sau ngươi đừng nên gặp ta Trịnh Dương.Khép lại hồi ức của Đình Uyển, Sư Thanh Huyền hỏi hắn."

Ngươi tại sao lại tức giận lúc ta nói ngươi y đi rồi?"

"Không vì gì cả, ta chỉ tức giận vì ngươi và hắn."

Sư Thanh Huyền nghiêng đầu nhìn hắn hỏi."

Ta và hắn?"

Nói đoạn Sư Thanh Huyền chỉ tay về phía Hạ Huyền."

Ngươi và hắn lưỡng tình tương duyệt ta không thích."

"Hả!!!!!!"

"Ngươi ngươi đừng..đừng nói bậy ta không.."

Sư Thanh Huyền chưa nói xong hắn đã bất ngờ đánh về phía y, Hạ Huyền nhanh chóng kéo Sư Thanh Huyền về phía mình một tay tạo ra một dòng nước lớn đánh về phía Đình Uyển.

Sư Thanh Huyền được kéo lại gần như chưa kịp nhận thức được chuyện gì thì hắn đã cho y vào trong kết giới hắn tạo ra.Trong dáng vẻ này cùng sức mạnh của tuyệt cảnh quỷ vương.

Hạ Huyền trong chớp mắt đã đánh Đình Uyển tiêu hao quỷ khí gục lăn ra đất.

Từ từ tiến lại gần xách đầu hắn lên lúc này Sư Thanh Huyền từ trong kết giới hét."

Đừng Hạ công tử đừng đánh tan hồn phách hắn."

Hạ Huyền ngừng tay thả hắn xuống còn cảnh cáo."

Ngươi không được đụng đến y."

Nói xong Hạ Huyền quay lưng về phía Sư Thanh Huyền đi lại.

Đình Uyển trong cơn giận nói với hắn."

Y sẽ phải trả giá."

-----
Vẫn mong mn dành 1s để bình chọn😭🤲
 
Back
Top Bottom