Ngôn Tình Sống Cùng

Sống Cùng
Chương 20: Chương 20: Nơi Đó Đừng Tiếp Tụcnữa


Lần thứ hai c*̉a Văn Tẫn kéo dài lâu hơn nhiều so với lần đầu tiên.

Tưởng Uyển cho rằng anh chỉ cần thêm một phút nữa thì sẽ xong, nhưng lại bị đè xuống cắm rút gần nửa giờ.

Anh vừa đâm thật sâu vừa dùng lực thật mạnh, dương vật thô to tách mở âm đạo, hung ác nghiền nát vách thịt mềm mại bên trong, khoái cảm mãnh liệt làm cô phát điên hét lớn, vừa khóc vừa kêu khàn cả giọng.

Khăn trải giường đã ướt đẫm.

Người đàn ông đang đè lên người cô, liên tục thọc vào rút ra, sức lực cả người giống như dùng không hết, hai tay chống trên tường, cơ ngực và bụng rắn chắc, phía dưới vùng rậm rạp có một c*̛̣ vật đang hung ác tiến vào tiểu huyệt, trong tiếng rên rỉ c*̉a cô, vừa nhanh vừa mạnh khuấy động bên trong.

Tưởng Uyển bị cắm rút đạt cao trào ba lần, khóc đến giọng nói c*̃ng thay đổi.

Bàn tay to c*̉a người đàn ông đang xoa nắn vú thịt, sau một c*́ đẩy mạnh, anh c*́i người ngậm lấy núm vú c*̉a cô rồi mút, một cái tay khác ôm lấy eo cô.

Làn da c*̉a cô gái rất trắng, anh chỉ cần hơi dùng lực một chút sẽ để lại năm cái dấu tay.

Lúc này, trên cơ thể cô đều là dấu hôn và dấu tay, Văn Tẫn nhìn thấy những dấu vết này, ánh mặt tối sầm lại, c*́i đầu hôn lên cổ cô, liếm cắn dọc theo xương quai xanh đi xuống, hơi thở nóng rực, đầu lưỡi lại càng nóng bỏng dọa người.

Tưởng Uyển bị liếm đến run rẩy.

Người đàn ông ngậm lấy một bên vú, đầu lưỡi vòng quanh n*m v* liếm từng vòng.

Tưởng Uyển cắn môi nức nở: "Văn Tẫn! "Bàn tay to c*̉a Văn Tẫn nắm lấy một bên còn lại, tốc độ đâm thọc dưới thân càng lúc càng nhanh.

Ván giường giống như đang rung lắc.

Tưởng Uyển bị anh cắm đến rên rỉ đứt quãng, hơi thở dồn dập cho đến khi anh rút ra, bắn luồng tinh dịch ấm nóng lên bụng cô.

Bụng nhỏ co rút run rẩy, dâm thủy chậm rãi tràn ra bên ngoài.

Hai bên đùi bủn rủn không còn cảm giác, cô nghiêng người, mặt chôn ở trên gối, há miệng thở dốc.

Văn Tẫn lại đè lên lần nữa, đặt một nụ hôn lên gáy cô, một đường không ngừng hôn tới eo.

Tưởng Uyển run rẩy, những nơi được anh hôn như có như không ngứa ngáy.

Bàn tay nóng bỏng c*̉a người đàn ông nâng vòng eo mềm mại, kéo mông cô lên, đỡ lấy dương vật rồi đi vào từ phía sau.

Tưởng Uyển ghé vào trên khăn trải giường, dị vật đột nhiên đi vào làm cô không chịu nổi mà ngẩng cao đầu, thở dốc, ngón tay nắm chặt lấy khăn trải giường, bụng dưới bị xâm nhập vừa xót lại vừa trướng, khoái cảm làm cô bật khóc, giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở: "Văn Tẫn! nơi đó! đừng! tiếp tục! nữa! ""Nơi đó là nơi nào?" Văn Tẫn không rõ, chỉ có thể vừa đâm vào sâu bên trong vừa hỏi: "Là nơi này? Hay là nơi này?"Tưởng Uyển bị cắm đến bụng nhỏ run rẩy, dâm thủy lại chảy ra lần nữa.

"A, là nơi này.

" Văn Tẫn tìm được nơi mẫn cảm kia thì giữ chặt eo cô, mãnh liệt đâm chọc.

Tưởng Uyển vừa mới đạt cao trào, không chịu nổi kích thích như vậy, anh chỉ vừa động vài cái, cô đã run rẩy, khóc lóc túm lấy cánh tay Văn Tẫn.

Móng tay cô lập tức cào ra vài vết trên cổ tay anh.

Văn Tẫn giữ lấy hai tay nhỏ c*̉a cô, kéo cả người cô lên giữa không trung, một bàn tay duỗi đến phía trước nắm lấy bầu vú, mạnh mẽ xoa nắn, một tay khác đang chơi đùa mới núm vú bên kia.

Anh ôm lấy thân thể cô, hơi thở nóng rực phun lên cổ làm Tưởng Uyển liên tục run rẩy.

Khoái cảm mãnh liệt làm cho từng tế bào trên người Tưởng Uyển cũng run lên, cổ họng phát ra tiếng nức nở, phía sau anh liên tục va chạm, khiến cho da đầu cô tê dại.

Tưởng Uyển bị anh làm cho đạt cao trào thêm hai lần, lúc này Văn Tẫn mới thở hổn hển bắn ra phía sau lưng cô.

Cô ghé vào bên giường thở gấp, dư vị cao trào vẫn còn đọng lại, cơ thể vô thức rùng mình.

Văn Tẫn bế cô lên.

Cả người cô bủn rủn vô lực, nằm ở trong ngực anh, mềm giọng hỏi: "Anh! muốn đi đâu?""Khăn trải giường ướt đẫm rồi.

" Văn Tẫn ôm cô vào phòng mình: "Chúng ta đổi chỗ khác tiếp tục làm.

""! ".
 
Sống Cùng
Chương 21: Chương 21: Đừng Màđau Quá


Phòng Văn Tẫn rất lớn, giường cũng lớn.Tưởng Uyển chưa bao giờ nghĩ tới, một ngày nào đó mình có thể nằm lên chiếc giường của anh.Trong cơ thể chứa d**ng v*t anh.Văn Tẫn đặt hai chân cô trên vai, chống lấy mông cô mạnh mẽ đâm chọc.Tư thế này rất kỳ lạ, nhưng kh*** c*m mãnh liệt, Tưởng Uyển cắn ngón tay nức nở, mỗi một lần thọc vào rút ra luôn khiến da đầu cô tê dại, dòng điện chạy dọc xương sống làm cô rùng mình."Văn Tẫn..." Bụng nhỏ rất đau, cô muốn giữ lấy anh, lại bắt không được, chỉ có thể bất lực vung tay loạn trong không khí, âm thanh mang theo tiếng nức nở, "Đừng mà...đau quá..."Văn Tẫn ôm lấy chân cô cắm rút vài cái, không biết phần đâm tới chỗ nào, Tưởng Uyển bỗng thất thanh kêu lên, hai chân duỗi ra đến thẳng tắp, bụng nhỏ run rẩy, d*m th** từ từ chảy dọc theo khe mông xuống đến eo.Người đàn ông vẫn đang mạnh mẽ cắm rút.Tưởng Uyển chịu không nổi cầu xin, "Dừng lại...!Văn Tẫn...!Dừng..

lại..."Cô thật sự không chịu được nữa."Tôi đã xem qua mười ba bộ phim." Văn Tẫn thở hổn hển tách hai chân cô ra, đẩy chân cô lên thành chữ M ép ở hai sườn, "Mười một nữ diễn viên trong phim luôn kêu dừng lại, ý là muốn nữa.""..." Tưởng Uyển bị đâm đến trên mặt toàn là nước mắt, mang theo tiếng khóc nức nở trả lời, "Tôi không phải là diễn viên.""Hai người khác không phải diễn viên." Văn Tẫn nói."..."Tưởng Uyển cắn ngón tay, cả người cô giống như thiếu oxy, đầu óc choáng váng.kh*** c*m đổ ập xuống đầu cô, tê cả da đầu và sống lưng, cả người như bị điện giật đến phát run, cô bị anh mãnh liệt đâm chọc đến không chịu nổi mà nhỏ giọng kêu khóc, vừa nghe thấy âm thanh d*m đ*ng do chính mình phát ra cô liền cảm thấy xấu hổ."Thoải mái không?" Văn Tẫn tới gần đặt lên môi cô một nụ hôn.Thoải mái muốn chết.Nhưng Tưởng Uyển cảm thấy xấu hổ nên không muốn trả lời."Không thoải mái?" Dường như Văn Tẫn cố chấp muốn biết đáp án.Tưởng Uyển bị anh hôn, tiếng r*n r* từ tràn ra từ cổ họng, cô bị cắm đến mặt mũi toàn là nước mắt, âm thanh mang theo tiếng khóc nức nở, "Thoái...!mái."Văn Tẫn vừa lòng, đè lên người cô càng thêm mãnh liệt đâm sâu hơn.Tưởng Uyển bị anh đâm đến run rẩy đ*t c** tr** hai lần, khăn trải giường cũng bị cô cắn nát.kh*** c*m từng đợt đánh úp lại, cô ngoại trừ thét chói tai thì không thể khống chế bất kỳ phản ứng nào của cơ thể, thân thể duỗi thẳng, ngón chân cuộn tròn, bụng nhỏ co rút làm cô rùng mình.Trên mặt cô toàn bộ đều là nước mắt.Nhưng kh*** c*m lại quá nặng nề, cô gần như bị làm đến chết đi sống lại.Gần ba giờ sáng, Văn Tẫn mới thở hổn hển b*n r*.Đây là lần thứ bảy.Tưởng Uyển cảm thấy chính mình thiếu chút nữa đã chết dưới thân anh, khi được ôm đến phòng tắm, hai chân cô đã run rẩy.Hai người ở dưới vòi hoa sen không tránh khỏi sẽ có va chạm thân thể, Tưởng Uyển không nghĩ tới, trong lúc thoa sữa tắm cho cô, Văn Tẫn cúi đầu xem g*** h** ch*n.Anh lại cứng.Tưởng Uyển nuốt nuốt nước miếng, không dấu vết mà lui lại, phía sau lưng là vách tường, cô không có chỗ trốn, chỉ có thể dùng lời nói thuyết phục anh, vừa mở miệng lại phát ra âm thanh khàn khàn, "Văn Tẫn...!Anh nghe tôi nói, bình tĩnh một chút.""Cô nói đi." Văn Tẫn nhìn cô, ánh mắt lại từ dao động từ môi đến đầu vú, lướt qua vòng eo thon gọn và hai chân dài trắng nõn."..." Tưởng Uyển một tay che lại ngực, giọng nói khàn khàn, "Tôi nói, trước tiên anh bình tĩnh một chút, trời sắp sáng rồi, đi ngủ thôi, tôi rất mệt, anh cũng nên...!Nghỉ ngơi."Bắn bảy lần, anh vì sao vẫn còn sung sức như vậy."Ừ." Văn Tẫn lưu loát vuốt tóc, vuốt toàn bộ tóc mái ướt đẫm ra sau đầu, để lộ cái trán trơn bóng, "Còn bốn tiếng nữa, cô nghỉ ngơi đi, 7 giờ cùng tôi ra công viên chạy bộ, như vậy lần sau sẽ không còn mệt mỏi.".
 
Sống Cùng
Chương 22: Chương 22: Ừm Chúng Tôi Đang Sống Chung


Tưởng Uyển tắm xong, hai chân mềm đến nỗi không đi nổi bị Văn Tẫn ôm về phòng.Giường của hai người đã ướt hết, cô vội vàng đổi khăn trải giường mới cho cả hai, rồi kéo lê thân thể mỏi mệt nằm liệt trên giường mình.Vừa nằm xuống, cửa phòng lại mở ra, Văn Tẫn cầm gối đi vào.Anh chỉ mặc q**n l*t, nằm xuống bên cạnh cô.Tưởng Uyển không còn sức lực để mở miệng nói chuyện, nhắm mắt ngủ thiếp đi.Trước khi ý thức hỗn loạn, cánh tay dài của người đàn ông duỗi qua ôm cô vào trong ngực.7 giờ sáng, Tưởng Uyển bị người đàn ông đánh thức, anh chỉ đồng hồ trên cổ tay, nhắc nhở Tưởng Uyển nên rời giường đi rèn luyện thân thể.Tưởng Uyển vùi mặt trên gối, mơ màng nói với anh, "Ngủ tiếp một lúc đi..."Văn Tẫn không gọi cô nữa, chỉ có thể xuống lầu chạy bộ một mình.Chạy nửa giờ, anh tới quán cà phê ăn bữa sáng, lúc trở về, Tưởng Uyển vẫn đang ngủ say.Anh tắm xong, thay một bộ quần áo sạch sẽ, sau đó trở về phòng bắt đầu phát sóng trực tiếp chơi game.Thời gian chơi game của anh không cố định, nhưng mỗi ngày sẽ chơi đủ tám giờ -- đúng bằng thời gian làm việc của một người bình thường.Lúc anh chơi game rất ít nói, ngẫu nhiên sẽ mở miệng nói một hai chữ, thế nhưng hôm nay thái độ hoàn toàn khác thường, nói không ít lời.Bởi vì ngày thường tất cả bình luận luôn nói đến nhan sắc của anh, mấy kiểu như khen anh lớn lên đẹp trai.Hôm nay mới phát sóng chưa đến mười phút, một đống bình luận bàn tán hiện lên:【Anh Tẫn!!! Tay của anh sao thế!!!!】【Con trai!!! Nhìn vẻ mặt xuân sắc của con! Nói vậy nhất định tối qua đã hoàn thành đại sự trong đời! Là chuyện trẻ con không nên làm!】【Chồng...!Anh có người phụ nữ khác rồi phải không? Người phụ nữ tối qua là ai...!Trong khoảng thời gian anh biến mất, có phải các người đã...!Huhu...!Khóc!】【Tay cũng bị cào như vậy, tối qua chắc chắn là một đêm cực kỳ hung tàn...!A Tẫn, em tò mò cả đêm anh làm mấy lần...!Đừng cho em ra chuồng gà! 】【Anh Tẫn!! Rốt cuộc là người phụ nữ nào!!! Khóc! Sao cô ấy có thể cào tay anh như vậy! Là người phụ nữ đã tắm tối qua đúng không?! Cô ấy có gì đẹp! Anh nhìn em xem! Em đẹp hơn cô ấy!】【Lầu trên tốt nhất đừng đi một mình! Thêm tôi nữa...】【Có xấu hổ hay không! Anh Tẫn vất vả lắm mới có bạn gái, các người không được quấy rối! Tôi tò mò rốt cuộc là dạng mỹ nhân tuyệt sắc nào mà có thể bắt được anh Tẫn của tôi...!Huhu...!Nhất định là tiên nữ !】【Tôi tò mò là A Tẫn sống chung với bạn gái sao? Tại sao tối qua muộn thế mà cô ấy vẫn ở nhà anh?】Văn Tẫn nhìn bình luận, một bên di chuột điều khiển nhân vật anh hùng, một bên dùng giọng nói khàn khàn từ tính mở miệng trả lời:"Tay? Cô ấy cào.""Tối hôm qua là lần đầu tiên của bọn tôi.""Làm bảy lần, sau đó cô ấy mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi.""Cô ấy không phải mỹ nhân tuyệt sắc, cũng không phải tiên tử, là người phụ nữ khiến tôi rối loạn kiểm soát xung động.""Ừ, chúng tôi sống chung."Dường như giọng nói của anh vừa kết thúc, bình luận đã nổ tung:【A a a a a a tôi đã chết! A Tẫn đang nói gì vậy!!! A a a! Tại sao lại dùng gương mặt đẹp trai và vẻ mặt đứng đắn nói về chuyện này a a a a! Mẹ ơi con ô uế rồi!】【Bảy lần?!!!! Anh Tẫn, em có đứa bạn mắc bệnh nan y, cô ấy nói cô ấy không tin, muốn tận mắt nhìn thấy!】【Tôi chính là người bạn mắc bệnh nan y của lầu trên!】【Sống chung!!!! A a a a a! A Tẫn sống chung với người khác!!!】【Rối loạn kiểm soát xung động!!! A Tẫn không lãnh đạm!!】【Hóa ra là A Tẫn yêu phụ nữ! Em vẫn tưởng rằng anh thích đàn ông!】【Anh ấy nói làm bảy lần, nghĩa là anh ấy còn muốn làm, nhưng bạn gái mệt mỏi, chị em, đừng cảm ơn tôi, phần đọc hiểu của tôi trước nay đều max điểm.】【Khóc, cái khả năng t*nh d*c tuyệt vời này, aiz tình yêu...】.
 
Sống Cùng
Chương 23: Chương 23: Tôi Cũng Thẹn Thùng


Gần 12 giờ trưa Tưởng Uyển mới tỉnh lại.

Vừa khát vừa đói.

Cô dùng tốc độ bò sát đi tới nhà vệ sinh, lúc rửa mặt, cô gần như không dám nhìn bản thân trong gương.

Văn Tẫn để lại rất nhiều dấu vết trên cổ cô, lực c*n m*t của anh rất mạnh, quanh cổ và ngực đều là dấu hôn đỏ tím.

Cô rửa mặt xong, đỡ eo đi ra ngoài, hai đùi vẫn còn run rẩy.

Tay run run uống xong cốc nước, cô mở tủ lạnh ăn bánh mì, lúc này mới bắt đầu chuẩn bị nấu cơm.

Buổi sáng cô không mua đồ ăn, tủ lạnh chỉ còn ít thịt và mấy thứ đồ ăn khác, cô ngồi nghỉ ngơi trên sô pha một lúc rồi mới cầm chìa khóa ra ngoài mua thịt, trời rất nóng còn phải quàng một chiếc khăn thật dày quanh cổ.

Văn Tẫn phát sóng trực tiếp xong đi ra ngoài, cửa nhà bị gõ vang, anh đi mở cửa, mấy đội viên trong chiến đội như tổ ong vọt vào.

"Đâu rồi?! Cậu có bạn gái khi nào?!""Mẹ nó! Giấu kỹ thế?!""Nếu không phải tôi xem phát sóng trực tiếp của cậu, bọn tôi vốn dĩ không biết cậu vậy mà có bạn gái, còn sống chung nữa!""Là ai? Mau để bọn tôi nhìn xem!"Tám người lục tung toàn bộ phòng một lần, cũng không thấy người thứ hai trừ Văn Tẫn.

"Mẹ nó? Người đâu? Không phải cậu nói sống chung hả? Sao không thấy?""Đúng vậy, còn giấu làm gì, mau đưa ra đây cho bọn tôi xem!" Đồng La Thiêu trợn to mắt hưng phấn nhìn Văn Tẫn, "Tôi quá tò mò cậu sẽ tìm dạng phụ nữ gì!"Văn Tẫn nói không ít lời trên phát sóng trực tiếp, giọng nói trầm thấp hơi khàn, "Mọi người từng gặp qua, không cần gặp lại.

""Bọn tôi đã từng gặp?" Đám người kia trừng mắt, hai mặt hoài nghi nhìn nhau, đồng thời quay về phía Văn Tẫn, "Bọn tôi gặp khi nào?"Tưởng Uyển vừa mới mua đồ ăn về, vừa vào cửa đã thấy tám chín người đàn ông cùng một động tác quay về phía này, cô hơi sửng sốt, sau đó không được tự nhiên chào hỏi, "! Chào mọi người.

"Văn Tẫn nhìn Tưởng Uyển nói, "À, là cô ấy.

"Tưởng Uyển: "! "Tám đồng đội: "! ""Chết tiệt!" Đồng La Thiêu điên rồi, "Ngày đó tôi hỏi cậu cô ấy còn độc thân không, cậu nói cậu không biết, tôi nói nếu độc thân tôi sẽ theo đuổi, kết quả tôi còn chưa kịp ra tay, cậu đã thần không biết quỷ không hay xuống tay với cô ấy, cậu --"Văn Tẫn nhìn Đồng La Thiêu, giọng nói khàn khàn gợi cảm lạnh nhạt vô tình nói, "Cô ấy sẽ không thích cậu, cô ấy không có rối loạn kiểm soát xung động với cậu.

"Đồng La Thiêu: "! ???"Cậu ta quay đầu nhìn về phía Tưởng Uyển, ánh mắt tràn ngập không thể tin tưởng, "Cô ấy cô ấy cô ấy có có có có! "Tưởng Uyển đổi giày, đồ ăn cũng không cầm, dùng khăn quàng cổ che mặt lại! Chạy vào nhà vệ sinh.

Không khí như đông cứng một lúc.

Văn Tẫn khó hiểu hỏi, "Cô ấy là thẹn thùng hay đang tức giận?"Đồng La Thiêu đỡ trán, "A Tẫn, cậu nói cô ấy có rối loạn kiểm soát xung động với cậu trước mặt mọi người, cậu nói xem cô ấy thẹn thùng hay là tức giận?""Tức giận?" Văn Tẫn không xác định hỏi.

Đồng La Thiêu: "! ""Thẹn thùng!!! Đương nhiên là thẹn thùng!" Cậu ta rít gào.

"Ồ.

" Văn Tẫn gật đầu, quay đầu đi về phía nhà vệ sinh, đứng trên cửa nói, "Tưởng Uyển, buổi sáng ở phòng phát sóng trực tiếp tôi nói với fans, tôi bị rối loạn kiểm soát xung động với cô.

""Cái gì --?!" Tưởng Uyển đột nhiên mở cửa, đôi mắt trừng lớn hết mức.

"Cô thẹn thùng.

" Văn Tẫn tổng kết, "Tôi cũng thẹn thùng.

""! " Tưởng Uyển còn đang khiếp sợ lời nói của anh trong phòng phát sóng trực tiếp, giờ phút này nghe được lời này, càng khó tin, "Anh có chỗ nào giống đang thẹn thùng đâu?"Hoàn toàn là dáng vẻ hận không thể chiếu cáo cho toàn bộ thiên hạ!"Tôi không biết thẹn thùng là như thế nào, nhưng cô muốn tôi thẹn thùng, thì tôi sẽ thẹn thùng.

" Văn Tẫn nói.

"! ".
 
Sống Cùng
Chương 24: Chương 24: Muốn Ăn Cái Khác


Anh vốn dĩ không phải kỳ quái mà là có bệnh!Tưởng Uyển đóng cửa lại, ở trong nhà vệ sinh rửa mặt, chỉnh lại khăn quàng, xong xuôi cô hít sâu một hơi, lúc này mới mở cửa đi ra.

Tám đội viên kia đã đi rồi.

Đại khái là sợ cô quá xấu hổ.

Phòng khách chỉ còn một mình Văn Tẫn.

Tưởng Uyển lấy đồ ăn ở cửa, bắt đầu vào bếp nấu cơm.

Văn Tẫn không lên tiếng, từ phía sau ôm cô.

Sau sống lưng Tưởng Uyển tê rần, bên tai nóng bừng, giọng nói không tự chủ run nhẹ, "Anh làm gì vậy?""Còn thẹn thùng sao?" Anh hỏi.

Tưởng Uyển: "! "Cô vẫn không thể tin được, "Anh thật sự nói vậy ở phòng phát sóng trực tiếp?""Có rối loạn kiểm soát xung động với cô?" Văn Tẫn gật đầu, "Nói.

""! " Tưởng Uyển hít sâu một hơi, hỏi, "Vì sao?""Bọn họ hỏi.

" Văn Tẫn nói.

"Bọn họ hỏi thì anh nói?" Không biết Tưởng Uyển nghĩ đến cái gì, mặt đỏ lên, nói lắp, "Chẳng may, chẳng may, một ngày nào đó bọn họ, hỏi càng! Càng kỹ càng tỉ mỉ, anh, anh cũng nói?""Một đêm mấy lần?" Văn Tẫn tiếp tục gật đầu, "Nói.

"Tưởng Uyển: "! "Không biết cô tức giận hay xấu hổ, cả khuôn mặt ửng hồng, cô xoay người, mặt đỏ tai hồng trừng mắt nhìn Văn Tẫn, "Sao anh có thể nói chuyện này cho người khác!""Cô cũng có thể nói cho fans của cô.

" Anh biết cô cũng làm phát sóng trực tiếp.

"Tôi không nói!" Tưởng Uyển càng tức giận.

Văn Tẫn khó hiểu nhìn cô, "Nhưng cô tức giận.

""Chẳng lẽ tôi không nên tức giận sao?!" Tưởng Uyển trừ tức giận thì càng thẹn hơn, "Loại chuyện này sao có thể nói cho người khác!""Loại chuyện này không thể nói cho người khác sao?" Vẻ mặt Văn Tẫn nghiêm túc, "Vậy sau này tôi sẽ không nói.

""! "Tưởng Uyển hít sâu một hơi, nỗ lực nói với mình, không nên so đo với anh, tính tình anh kỳ quái, cô phải đoán được từ sớm.

Văn Tẫn nhìn cô, "Cô làm một chuyện khiến tôi tức giận đi.

"Tưởng Uyển trừng mắt nhìn anh một lát, Văn Tẫn rất cao, chắc gần 1m9, lúc đứng trước mặt cô nói chuyện, ánh mắt luôn cụp xuống nhìn cô.

Lông mày đen nhánh, con ngươi cũng đen, con tằm nằm trước mắt rất đậm, ngũ quan lớn lên cực kỳ đẹp, cố tình trên mặt không có cảm xúc, cặp mắt kia càng nhàn nhạt, xuất hiện cảm xúc cực nhỏ.

Hình như Tưởng Uyển chưa từng thấy mặt anh có cảm xúc khác, cái này khiến cô có chút hoài nghi, rốt cuộc anh có tức giận hay không.

"Tôi làm gì thì anh sẽ tức giận?" Cô hỏi.

Không biết Văn Tẫn đang nghĩ gì, mày ngắn nhăn lại, "Nấu canh cho thêm rau vào.

"Tưởng Uyển hỏi, "Lúc trước có người làm vậy?""Ừ.

"Cô suy đoán nói, "Sau đó, anh đuổi việc cô ấy?"Văn Tẫn gật đầu, "Ừ.

""! "Xem ra anh thật sự ghét ăn rau.

"Còn có?" Tưởng Uyển tiếp tục hỏi.

Văn Tẫn nhìn cô, ánh mắt trắng ra, thẳng thắn thành khẩn nói, "Không ngừng nói chuyện, hỏi tôi.

"Tưởng Uyển: "! "Không khí lặng im trong chốc lát.

Tưởng Uyển bỗng nhiên nhón chân tiến đến bên tai Văn Tẫn, nói nhanh, "Là như thế này sao? Là như thế này sao? Là như thế này! A --"Văn Tẫn nghiêng đầu hôn môi cô.

Tưởng Uyển đỏ mặt, tay cô để trên ngực anh, đầu ngón tay nhẹ nhàng phát run.

Văn Tẫn cạy hàm răng rồi quấn lấy đầu lưỡi của cô c*n m*t, cánh tay dài bao lại, ôm cả người cô vào trong ngực.

Hơi thở của hai người nóng hổi, quấn quýt đến cùng, đến nỗi dưỡng khí chung quanh cũng bị loãng đi.

Tưởng Uyển bị hôn không thở được, v*t c*ng dưới bụng chọc vào làm cô run lên, đôi tay cô dùng sức đẩy đẩy anh, hơi thở không ổn định, "Chờ một chút! Tôi, tôi phải nấu cơm.

"Văn Tẫn ngậm lấy môi cô nhẹ nhàng hôn cắn, giọng nói trầm thấp gợi cảm mê người, "Hiện tại tôi không đói bụng, muốn ăn cái khác.

"Tưởng Uyển: "! ".
 
Sống Cùng
Chương 25: Chương 25: Tôi Bôi Giúp Cô


Beta: Đậu Xanh"Không được! " Tưởng Uyển duỗi tay dùng sức đẩy anh ra, ánh mắt không dám nhìn đ*ng q**n đã căng thành cái lều trại của anh, "Tối hôm qua đã! làm rất nhiều lần.

"Nơi đó của cô sưng rồi.

"Đó là tối hôm qua, hôm nay còn chưa làm.

" Văn Tẫn nghiêm trang.

Tưởng Uyển: "! "Cô nhớ không lầm, tối qua làm đến tận ba giờ sáng!Văn Tẫn đã mò xuống giữa chân cô, lòng bàn tay cách q**n l*t nhẹ nhàng x** n*n, giọng nói khàn khàn hỏi, "Cô không muốn làm sao?"Tưởng Uyển dùng toàn bộ ý chí chống cự, cô lấy tay che lại, lui ra sau, "Không được, nơi đó của tôi sưng lên! rất đau! không thể làm.

""Đau?" Văn Tẫn nhíu mày, "Để tôi nhìn xem.

""! "Tưởng Uyển cảm thấy xấu hổ nhìn anh, "Anh đâu phải bác sĩ, nhìn thế nào được! ""c** q**n, nằm xuống để tôi nhìn xem.

" Văn Tẫn kéo cô vào phòng ngủ.

Tưởng Uyển cắn môi nhìn anh một lúc, sau đó đỏ mặt c** q**n và q**n l*t, lúc này cô mới nằm trên giường, nhẹ nhàng tách hai chân ra.

Cô ngượng ngùng nhìn mặt Văn Tẫn, sau lại dùng mu bàn tay che hai mắt của mình lại.

Văn Tẫn cúi đầu nghiêm túc cẩn thận kiểm tra t*** h***t của cô, đốt ngón tay thon dài tách hai mảnh môi *m h* phấn nộn, xúc tua thấm ướt d*m th**.

触手(Xúc tua): tiếp xúc bằng tayTưởng Uyển không được tự nhiên khép chân, vừa rồi cô bị Văn Tẫn hôn, phía dưới không ngừng phân bố d*m th**, sau khi bị anh kéo vào, đầu óc choáng váng nên quên luôn việc lấy khăn giấy lau khô.

Cô rụt rụt ra sau, "Văn Tẫn! "Giây tiếp theo, đốt ngón tay của người đàn ông đã tìm được miệng huyệt, hô hấp Tưởng Uyển căng thẳng, toàn bộ phần bụng dưới không tự chủ được căng ra.

d*m th** dính đầy tay Văn Tẫn.

Miệng huyệt đúng là có hơi sưng, đoạn đường phấn nộn cũng đỏ hồng.

Ánh mắt Văn Tẫn sâu thẳm, giọng nói khàn khàn, "Cô ra rất nhiều nước.

""Tôi biết! a! " Tưởng Uyển còn chưa nói dứt lời, thở nhẹ một tiếng.

Đốt ngón tay Văn Tẫn nhẹ nhàng trượt xuống hai lần, đầu ngón tay lơ đãng lướt qua thịt viên gắng gượng, bụng nhỏ của Tưởng Uyển run lên, hô hấp không thuận thở phì phò, kẹp chân không cho Văn Tẫn chạm vào.

"Để tôi gọi điện thoại hỏi bác sĩ.

" Văn Tẫn đứng dậy, đ*ng q**n vẫn còn nhô lên, anh cứ như vậy đi ra ngoài.

Tưởng Uyển chạy nhanh lấy khăn giấy xoa xoa giữa chân, sau đó mặc quần.

Trước khi đi ra ngoài, cô nhớ tới một chuyện khác, cầm di động tìm phát sóng trực tiếp của Văn Tẫn.

Lúc nhìn đến chữ bảy lần tràn khắp màn hình, toàn bộ thân thể cô nóng như có lửa.

Cô nhìn số người xem phát sóng trực tiếp, cả người càng choáng váng.

Một ngàn vạn?Một ngàn vạn người xem?!Nói cách khác, có hơn một ngàn vạn người biết chuyện tối qua! A a a a a a a a a a!Cô sắp điên rồi!Cô đi ra ngoài, Văn Tẫn không ở trong phòng, hình như đã đi ra ngoài.

Cô không quan tâm, vội vàng đi vào bếp nấu cơm xào rau, cũng không chờ Văn Tẫn, ăn xong chạy nhanh về phòng mình, khóa trái cửa.

Cô tạm thời không muốn nhìn thấy Văn Tẫn.

Văn Tẫn trở về đã là 1 rưỡi chiều.

Phòng Tưởng Uyển khóa trái.

"Tưởng Uyển, mở cửa.

" Văn Tẫn gõ cửa, "Tôi mua thuốc.

"Cả khuôn mặt Tưởng Uyển áp trên gối đầu, nhớ tới lời anh nói trong phòng phát sóng trực tiếp, bên tai lại nóng lên, "Tôi không ăn!""Không phải ăn.

" Văn Tẫn nói, "Là bôi.

""Bôi cái gì?" Tưởng Uyển không rõ.

" *m đ**.

""! "Tưởng Uyển thật lâu không đáp, Văn Tẫn lại bắt đầu gõ cửa.

Cuối cùng cô đỏ mặt xuống giường mở cửa, chỉ vươn một tay ra, "Đưa thuốc cho tôi.

""Cô không bôi được.

" Văn Tẫn tránh cô, chen chân đi vào, "Tôi giúp cô bôi.

"Tưởng Uyển không lấy được thuốc, chỉ có thể mặt đỏ tai hồng ngồi trên giường, nghe theo chỉ thị của Văn Tẫn, c** q**n lót nằm xuống.

Anh tách chân cô ra, lấy thuốc bôi vào miệng huyệt.

Thuốc mát lạnh, rất thoải mái.

Đốt ngón tay của Văn Tẫn di chuyển bôi tất cả thuốc vào trong, Tưởng Uyển chỉ cảm thấy những nơi bị anh đụng vào đều ứa ra nước, thậm chí cô còn nghe thấy âm thanh d*m th** quấy vào nhau dính nhớp.

Cô cảm thấy thẹn mà kẹp chân, giọng nói khàn khàn của Văn Tẫn vang lên, "Bác sĩ nói mỗi lần làm xong bôi một lần, ngày hôm sau có thể tiếp tục làm.

""! ".
 
Sống Cùng
Chương 26: Chương 26: Cô Ấy Không Cho Tôi Nói


Tưởng Uyển bù lại, nhân lúc Văn Tẫn phát sóng trực tiếp chơi game, đi ra ngoài quét dọn nhà cửa.

Quần áo và khăn trải giường chưa kịp giặt, cô bỏ vào máy giặt, sau đó đi thu dọn phòng bếp.

Bận rộn hết một giờ, cô mới có thể trở lại phòng.

Ngồi trên giường một lát, cô mở di động ra, nhẹ nhàng cắn môi, ngón tay ấn tên Văn Tẫn, bấm nút theo dõi, rồi vào phòng phát sóng trực tiếp của Văn Tẫn.

Lúc Văn Tẫn chơi game không thích nói chuyện, Tưởng Uyển nhìn chằm chằm năm phút, tổng cộng anh chỉ nói một chữ.

"Ừ.

"Tưởng Uyển: "! "Cô không chơi game, xem cũng không hiểu, chỉ biết nhìn anh rất lợi hại, một đống bình luận đều khen anh Tẫn đẹp trai quá, cô nghĩ nghĩ, do dự gõ một hàng chữ, gửi đi.

【Anh muốn uống nước không? 】Cô cho rằng bình luận của mình sẽ bị bao phủ trong đống bình luận, ai ngờ Văn Tẫn lại thấy.

Ánh mắt của anh dừng trên ID một lúc, sau đó nhìn về phía ống kính nói:"Muốn.

"Toàn bộ bình luận bị oanh tạc:【A Tẫn đang êm đẹp nhìn em nói muốn cái gì? Muốn cái gì? A a a! Em còn chưa chuẩn bị tốt!】【Lầu trên nhìn lại đi! A Tẫn rõ ràng nói với tôi! Chồng ơi! Em tới ngay lập tức!】【Chồng ơi em đã tắm rửa sạch sẽ! Nằm xuống rồi! Đến đây đi! Không cần thương tiếc đóa hoa kiều diễm này đâu!】【Chuồng gà cảnh cáo!】【Các người điên rồi đúng không, A Tẫn rõ ràng đang trả lời -- câu hỏi của fan Uyển Uyển kia, cô ấy hỏi anh muốn uống nước không? A Tẫn nói muốn! Chờ đã, hình như tôi vừa phát hiện ra một chuyện rất khủng khiếp!!】【Đm! Cái ID Uyển Uyển kia không phải là bạn gái của anh chứ?!!!!!】【Không thể nào không thể nào?!!?!】Văn Tẫn một bên chơi game, một bên nhìn bình luận trên màn hình, suy tư một lát nói, "Cô ấy không cho nói.

"【! ! ! ! ! ! ! ! ! ! 】【!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!】【Mẹ nó! Vậy mà đúng kìa!! Các anh em! Chị em! Mau! Đi xem cô ấy là ai!】【Đã thấy, là một chủ kênh ASMR! Là một chủ kênh không lộ mặt!】【Bắt đầu phát sóng trực tiếp từ nửa năm trước, fans chỉ có hai vạn.

】【Vậy cô ấy xong rồi, mấy ngàn vạn đại quân của chúng ta phải lập tức vây lấy cô ấy.

】Tưởng Uyển đang ở trong phòng bếp rót nước cho Văn Tẫn.

Cô rót một ly nước chanh, sau đó mở cửa phòng Văn Tẫn ra, nhẹ nhàng đi vào, tránh cameras, đặt đồ trong tầm tay anh.

Văn Tẫn ngẩng đầu nhìn cô.

Duỗi tay cầm lấy đồ uống uống một ngụm.

Fans thấy một màn như vậy lại oanh tạc:【A Tẫn! Người phụ nữ kia có phải ở cạnh anh đúng không! Bọn em muốn xem!!!!】【Đồ uống cũng đưa đến trước mặt, người phụ nữ kia quả nhiên sống chung với A Tẫn!】【Tôi ghen tị!!!!!】【Rốt cuộc là dạng phụ nữ nào! Chồng ơi! Anh cho em nhìn một cái, để em hết hy vọng!】Tưởng Uyển đang định đi ra ngoài, đã nghe thấy Văn Tẫn mở miệng, giọng nói trầm thấp gợi cảm dị thường.

"Không được.

""Cô ấy sẽ tức giận.

"Fans điên rồi.

【A a a a a! Rốt cuộc là ai! Vì sao lại ăn A Tẫn của bọn tôi gắt gao như vậy!!】【Tôi ghen tị đến mức nứt ra rồi!】【Đàn ông đẹp trai sủng bạn gái như vậy! Bây giờ tôi phải đi đánh bạn trai tôi!】【Lầu trên từ từ đã, tôi cũng muốn đánh vỡ cái đầu chó người đàn ông của tôi! Anh Tẫn quá hoàn mỹ, huhu, tôi ghen tị với bạn gái anh ấy quá!】Tưởng Uyển cực kỳ hoang mang, cô về phòng mở di động ra, muốn xem Văn Tẫn đang nói gì.

Kết quả thấy trên bình luận là ID của cô, đằng sau có hai chữ viết hoa in đỏ đậm -- ghen tị.

Di động của cô rung lên, nhắc nhở cô có fans mới theo dõi.

Cô khó hiểu mở trang chủ của mình, phát hiện chỉ trong thời gian cô đi lấy một ly nước, cô đã tăng! Mười vạn fans.

Di động vẫn còn rung.

Con số đang không ngừng tăng lên.

Cô kinh ngạc cầm di động vọt vào phòng Văn Tẫn, mở cửa, chỉ chỉ di động mình cho Văn Tẫn xem, trong miệng không phát ra tiếng nói, "Fans, rất nhiều fans của anh theo dõi tôi.

"Văn Tẫn nhìn cô một cái, sau đó nhìn về phía màn hình, giọng nói khàn khàn, "Không được hỏi cô ấy về rối loạn kiểm soát xung động và một đêm mấy lần.

"Vẻ mặt anh vô cùng nghiêm túc, "Cô ấy sẽ tức giận.

"Tưởng Uyển: "! "Tất cả bình luận:【Cứu mạng, tôi rớt nước mắt vì cười!】【Ha ha ha ha ha ha ha ha!】【Cười điên mất ha ha ha ha ha!】.
 
Sống Cùng
Chương 27: Chương 27: Vậy Chờ Cô Phát Sóng Trực Tiếp Xong Chúng Ta Lại Tiếp Tục


Buổi tối lúc Tưởng Uyển phát sóng trực tiếp, số fans đã đạt tới một trăm vạn.

Cô hơi khẩn trương.

Cô dùng nửa năm mới giữ được 2 vạn fans, không nghĩ tới, chỉ trong một buổi trưa, đã tăng lên một trăm vạn.

Cũng chỉ vì cô nói một câu trong phòng phát sóng trực tiếp của Văn Tẫn.

Cô thấp thỏm chuẩn bị làm phát sóng trực tiếp, vì tối qua uống rượu nên không phát sóng trực tiếp, hôm nay cô phát sóng trước hai tiếng.

Trước đây cô sẽ nhìn bình luận để xem kế tiếp nên làm gì, nhưng hôm nay quá nhiều bình luận, đặc biệt luôn có hai chữ Văn Tẫn.

Tai cô phiếm hồng, để sát vào microphone, lấy bút viết chữ lên vở, phát ra tiếng vang sàn sạt.

Cách vài phút, cô sẽ để sát vào microphone, từ trong miệng phát ra âm thanh như bong bóng.

Bình luận điên cuồng nhảy lên:【Đây là âm thanh hôn hả? Là đang hôn môi với A Tẫn sao?!!!】Tưởng Uyển: "! "Cô mặt đỏ tai hồng gõ bàn phím trả lời:【Không có, không phải đâu.

】Đám fans mới này chưa từng xem phát sóng trực tiếp làm ASMR, bởi vậy không quá hiểu biết những âm thanh này phát ra từ đâu, chỉ hưng phấn chắc chắn cho rằng đây là âm thanh hôn môi của Tưởng Uyển và Văn Tẫn.

Tưởng Uyển bên này còn mặt đỏ tai hồng đánh chữ giải thích, cửa phòng lại bị mở ra.

Văn Tẫn đi đến.

Tưởng Uyển chỉ chỉ microphone, ý bảo cô đang phát sóng trực tiếp.

Lại thấy anh vẫn tiếp tục đi đến trước mặt, hơi đè thấp sống lưng, kề sát vào cô, nâng cằm cô, hôn lên môi.

Tiếng l**m m*t vang vọng khắp căn phòng.

Anh c*n m*t môi cô ước chừng một phút, lúc này mới thả ra, nói vào microphone, "Đây mới là âm thanh hôn môi.

"Tưởng Uyển: "! "Làn đạn oanh tạc nổ tung:【A a a a a a sinh thời tôi nghe được cái gì vậy?!!! A a a tôi cười chết mất!】【A Tẫn!!! Trong đầu tôi hiện lên một hình ảnh! Là cái loại phim cấm 18+!? Mẹ nó! Tôi điên rồi!】【Tôi cũng muốn huhuhu tôi khóc! Chân tay tôi gần như c**ng c*ng! 】【A a a tôi vừa không cẩn thận mở loa ngoài, một phòng toàn thân thích tới nhà tôi làm khách, a a a a a! Cả hiện trường chết lặng!】【Cứu mạng, trong đầu tôi chỉ toàn là hình ảnh Văn Tẫn và người phụ nữ kia hôn môi, chết tiệt!】【Mẹ ơi, con ô uế rồi, con không thể nghe cái này! 】Toàn bộ khuôn mặt của Tưởng Uyển đỏ ửng, cô xấu hổ giận dữ trừng mắt nhìn Văn Tẫn, đột nhiên đứng lên, đẩy anh ra ngoài cửa.

Văn Tẫn nhẹ giọng hỏi, "Cô tức giận?"Tưởng Uyển không muốn nói nữa, đành phải nói, "Anh đi ra ngoài, tôi đang phát sóng trực tiếp.

""Nếu tức giận.

" Ngón trỏ của Văn Tẫn ấn nhẹ lên môi, "Đến phòng phát sóng của tôi, hôn lại.

"Tưởng Uyển xấu hổ, cực kỳ buồn bực, "Tôi không làm!"Cô biết nếu mình tiếp tục tức giận, nói không chừng Văn Tẫn sẽ cố chấp kéo cô tới phòng anh, muốn cô hôn lại.

Cô chỉ có thể cảm thấy thẹn nói một câu, "Không tức giận.

"Văn Tẫn lại ôm cô hôn xuống.

Tưởng Uyển mặt đỏ tai hồng, giãy giụa đẩy anh ra.

Văn Tẫn khó hiểu, "Không phải không tức giận sao?""! " Tưởng Uyển cảm thấy xấu hổ đến mức cả người run nhẹ, cô đè thấp giọng nói, "Tôi đang phát sóng trực tiếp!""Tôi biết.

" Văn Tẫn gật đầu.

"! " Cả khuôn mặt Tưởng Uyển nóng bỏng, cô lại đè giọng giải thích với Văn Tẫn, "Không có ai hôn môi trong lúc phát sóng trực tiếp cả.

"Văn Tẫn gật đầu, "Vậy chờ cô phát sóng trực tiếp xong, chúng ta lại tiếp tục.

"Tưởng Uyển: "! "Tất cả bình luận đều đang trạng thái cười:【Ha ha ha ha ha ha ha ha! Tôi cười chết mất!】【Ha ha ha ha ha tôi cười núi sụp đất lở, cười đến phạm vi mười dặm, sinh hoạt nửa người dưới phải dựa vào máy trợ thính!】【Sao A Tẫn có thể đáng yêu như vậy!!!! Muốn beep!】【Nếu muốn đừng đi vội, thêm tôi nữa!】【Lầu trên là cầm thú, tôi không muốn một ngày, tôi chỉ muốn hằng ngày!】【Chuồng gà cảnh cáo!!!】【Tôi tò mò chị gái nhỏ làm sao quen được anh Tẫn! Ha ha ha đối thoại của hai người thật thú vị!!! 】【Tôi lạy luôn, toàn bộ quá trình buồn cười quá ha ha ha ha! 】.
 
Sống Cùng
Chương 28: Chương 28: Anh Kiểm Tra Một Chút


Đêm nay là đêm phát sóng trực tiếp thất bại nhất của Tưởng Uyển.

Nhưng ngày hôm nay cô lại thu được số lượng lễ vật kim ngạch nhiều nhất.

Cô ngồi từ 8 giờ cho tới 12 giờ, chỉ 4 tiếng đồng hồ ngắn ngủi trôi qua, nhưng đã thu được gần 100 nghìn phần thưởng, nhất là giai đoạn vài phút khi Văn Tẫn bất ngờ xuất hiện, khiến lễ vật dường như tăng liên tục.

Tổng hết toàn bộ nửa năm qua của cô cũng không được nhiều như vậy.

Đóng máy tính lại, Tưởng Uyển đi ra ban công lấy quần áo, chuẩn bị tắm rửa rồi đi ngủ.

Văn Tẫn đang ngồi dưới sàn nhà chơi cờ, phòng khách không bật đèn, chỉ có cánh cửa tủ lạnh bị mở, phát ra ánh sáng lành lạnh.

Anh ngồi ở trước tủ lạnh, mái tóc hơi dài được buộc gọn sau đầu, đôi chân dài ngồi vắt lên, mặt mày hết sức chăm chú nhìn chằm chằm mấy quân cờ trên sàn nhà.

Tưởng Uyển không quấy rầy anh, chỉ rót một ly nước đặt trong tầm tay anh, sau đó cô đi ra ban công, lấy quần áo rồi đi vào nhà tắm.

Sau khi cô đã tắm rửa và sấy khô tóc xong, thì Văn Tẫn đã không còn ở đó nữa, lúc này phòng khách một mảnh tối om.

Cô mở cửa phòng mình, đang định xoay người đóng cửa lại thì thấy Văn Tẫn nằm trên giường.

"! "Người đàn ông đang nằm trong ổ chăn kia, lại không mặc q**n l*t.

Cô còn thấy được c*n th*t g*** h** ch*n anh đang đứng thẳng lên đầy phấn khích.

Tưởng Uyển mặt đỏ tai hồng nhìn anh, giọng nói của cô vì cái th* g*** h** ch*n của anh làm cho lắp ba lắp bắp: "Anh! anh định ngủ ở trên giường của tôi sao?""Tôi muốn l*m t*nh với cô.

" Văn Tẫn nhìn thẳng vào mắt của cô, đôi mắt đen láy chứa đầy d*c v*ng, "Nơi đó của cô còn sưng không?""Còn sưng.

" Tưởng Uyển xấu hổ, không dám nhìn thẳng vào mắt anh, cô cúi đầu lấy mỹ phẩm dưỡng da ở trên bàn bôi lên mặt, đầu ngón tay run lẩy bẩy.

"Cô lên đây.

" Văn Tẫn thấp giọng nói, "Để tôi kiểm tra một chút.

""! "Tưởng Uyển vì xấu hổ mà cả khuôn mặt đỏ lựng, cô quay qua nhìn Văn Tẫn một cái, khẽ cắn nhẹ cánh môi, từ từ c** q**n rồi trèo lên giường.

Văn Tẫn xoay người, đè ở trên người cô, ngón tay thon dài, mảnh khảnh nắm một góc q**n l*t của cô, nhẹ nhàng kéo xuống.

Mới vừa tắm rửa xong nên cả người cô tản ra mùi thơm của sữa tắm hết sức dễ chịu.

Văn Tẫn cúi đầu, ép sát vào h** h***t, nơi đó vừa mới được tắm rửa sạch sẽ, còn dính bọt nước.

Anh lấy đốt ngón tay của mình, tách hai môi *m h* hồng hồng, để lộ v*ch th*t đỏ bừng bên trong.

Đã bớt sưng.

Phía dưới của cô thật xinh đẹp, không có lông mao, hai cánh môi *m h* màu hồng nhạt bao bọc lấy t*** h***t đỏ bừng.

Ngón tay của Văn Tẫn nhẹ nhàng thăm dò, từ từ tiến vào, thịt non ướt mềm xoắn chặt lấy từng đốt ngón tay của anh.

Tưởng Uyển cắn môi, cả người cô căng cứng.

Cô dùng mu bàn tay che mắt, xấu hổ đến nỗi cả người như dát một tầng ửng đỏ.

Văn Tẫn rút đốt ngón tay ướt đẫm ra, c*́i đầu nhẹ nhàng hôn lên hai cánh môi âm hộ, sau đó dùng lưỡi áp lên cửa huyệt non mềm, rồi ngậm lấy thịt viên mẫn cảm m*t cắn.

"A! " Bụng dưới của Tưởng Uyển căng lên, cô cắn môi, phát ra tiếng nức nở run rẩy, hai tay nắm chặt khăn trải giường ở dưới thân, thở dốc r*n r*, "Văn Tẫn! "Văn Tẫn há miệng, hút sạch dâm thuỷ của cô, lại dùng đầu lưỡi quét qua *m đ*, môi của anh thì khẽ ngậm lấy hai cánh môi thịt, mà m*t, mà hôn, mà cắn.

"A! " Tưởng Uyển phát tiếng r*n r* như muốn khóc, cô muốn khép hai chân, lại bị Văn Tẫn dùng hai tay mạnh mẽ ngăn chặn, cô bị liếm đến nỗi cả chân như muốn run lên, cổ họng phát ra hai tiếng nức nở tinh tế, "Đừng liếm! "Văn Tẫn lại một lần nữa dùng môi bao lấy môi *m h* của cô mà c*n m*t, Tưởng Uyển run rẩy kịch liệt, một đợt dâm thuỷ ào ào chảy ra.

Thân thể cô run run vài cái, ánh mắt thất thần nhìn lên trần nhà, hô hấp dồn dập.

Giây tiếp theo, c*n th*t của anh đã cắm vào trong cơ thể cô, cô hét toáng lên, chống tay lên cơ thể săn chắc của anh, da đầu dường như tê dại đi trước sự mạnh mẽ đó, còn anh thì tấn công dồn dập, khiến cô th* d*c không ngừng.

"Văn Tẫn! "Văn Tẫn rốt cuộc cũng đỡ lấy c*n th*t cắm xuống, miệng phát ra tiếng th* d*c đầy thoả mãn, rồi cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô, nuốt hết tiếng r*n r* đầy kh*** c*m vào bụng.

.
 
Sống Cùng
Chương 29: Chương 29: Đổi Lại Cô Nếm Thử Tôi


Năm ngón tay anh nắm chặt một b** v* của cô, dùng sức xoa bóp, lòng bàn tay nhẹ nhàng v**t v* đầu vú, lực đạo thọc vào rút ra dưới bụng vừa sâu vừa mạnh.kh*** c*m giống như dùng roi quất vào sống lưng, khắp người tê tê dại dại, Tưởng Uyển bị đâm chọc phải cắn môi ngăn chặn tiếng r*n r*, cô không chịu nổi ôm lấy cổ anh, bị anh cắm rút đến nỗi cả người gần như muốn bay ra ngoài."Văn Tẫn...!nhẹ một chút..." Cô nức nở cầu xin anh.Văn Tẫn há miệng ngậm lấy bên vú của cô, sau đó vừa m*t cắn, l**m láp đầu vú, rồi làm tương tự với vú thịt còn lại.c*n th*t phía dưới tốc độ vừa nhanh vừa đâm sâu.Tưởng Uyển ôm chặt lấy anh, hô hấp dường như đứt quãng, "Văn Tẫn...!chậm một chút...huhu...chậm một chút..."Thân thể liên tục run rẩy, cô không kiềm được hét lên một tiếng, một đợt d*m th** tiếp tục chảy ra.Văn Tẫn bóp eo nhỏ của cô rồi dùng lực đưa đẩy ra mấy chục lần, cắm rút cho đến khi Tưởng Uyển khóc lóc kêu không ngừng, run run lại một lần nữa đ*t c** tr**.Cô khóc đến nước mắt đầy mặt.Văn Tẫn thở hổn hển hôn lên khuôn mặt cô, l**m nước mắt của cô đưa hết vào trong miệng.Anh đè chân Tưởng Uyển ở hai bên sườn, sau đó bóp chặt eo cô đâm vào sâu, ngón tay Tưởng Uyển nắm cổ tay anh, bị làm đến mức chỉ có thể r*n r*.kh*** c*m ngập đầu khiến cô phát điên, cô cắn môi khóc lóc, "Văn Tẫn...!nơi đó rất căng...!Sắp ra...!sắp...!đừng đâm nữa..."Đầu lưỡi Vẵn Tẫn nhẹ nhàng quét qua đầu vú cô, anh cố định toàn bộ lưng cô rồi kéo cô vào trong ngực, sau đó đẩy mạnh phần dưới bụng điên cuồng thọc vào rút ra, tốc độ rất nhanh, lực đạo cũng rất mạnh.Tưởng Uyển bị cắm đến hét lên, cô ôm chặt cổ anh, toàn bộ nước mắt trên mặt rơi xuống cổ anh.t*** h***t co rút lại kẹp chặt khiến Văn Tẫn đầu hàng, anh lấy bao cao su trên bàn bên cạnh mép giường ra nhanh chóng đeo vào, sau đó giữ chặt mông cô cắm rút mười mấy cái, rồi bắn trong cơ thể cô.Lúc này, Tưởng Uyển mới chú ý đến thứ bên cạnh giường, cô nâng cặp mắt mông lung liếc mắt nhìn, thấy trên bàn cạnh mép giường có hơn chục cái hộp và hơn 20 cái bao bày trên bàn."..."Văn Tẫn cúi người hôn lên môi cô.Tưởng Uyển không kiềm nén được bật ra tiếng r*n r*, Văn Tẫn hôn từ cổ cô đi, đ** l*** n*ng b*ng l**m xương quai xanh, dọc theo b** v* đây đặn một đường hôn xuống phía dưới."Văn Tẫn..." Tưởng Uyển như có dòng điện chạy qua sống lưng, cô run rẩy.Văn Tẫn mơ hồ "ừ" một tiếng, sau đó lại đến hôn môi cô, "Cô mỗi lần kêu tên của tôi."Anh cọ cọ c*n th*t vào bụng dưới cô, "Nơi này sẽ trở nên càng cứng rắn."Mặt Tưởng Uyển đỏ bừng, cô cắn môi không nói nữa.Lòng bàn tay của Văn Tẫn vòng quanh đầu vú của cô, đôi môi mỏng nhẹ nhàng m*t môi cô, lại một lần cắm c*n th*t vào trong cơ thể cô, anh thọc vào rút ra mấy chục lần, lại đột nhiên ôm Tưởng Uyển xoay người, làm cô cưỡi ngồi ở trên người anh, sau đó cô định eo cô rồi đẩy mạnh lên phía trên.Tưởng Uyển bị cắm dường như muốn bay ra ngoài, vú thịt xóc nảy, cô tựa vào trong ngực anh, th* d*c r*n r*, khóc kêu không ngừng.Văn Tẫn cúi đầu ngậm lấy đầu vú của cô, há miệng m*t cắn, nhưng phía dưới lại liên tục ra vào vừa mạnh vừa tàn nhẫn.Tưởng Uyển bị cắm đến bụng dưới kịch liệt run lên, cô ôm cổ anh, vùi vào trong ngực anh khóc nấc lên.kh*** c*m quá nặng nề, cô thoải mái đến muốn giây tiếp theo mình có thể chết.Trong đầu cô như có vô số pháo hoa nổ tung, từng chùm ánh sáng trắng nhanh chóng hiện lên, cô run rẩy mà rùng mình, Văn Tẫn buông cô ra, rút c*n th*t ướt đẫm ra dán lên môi cô, giọng nói khàn khàn."Tôi đã nếm qua cô." Đổi lại cô nếm thử tôi.
 
Sống Cùng
Chương 30: Chương 30: Cô Cũng Ăn Của Tôi


Tưởng Uyển mặt đỏ tai hồng ngậm côn thịt của anh.

Côn thịt này đã đi vào tiểu huyệt c*̉a cô vài lần, lúc này lại đang ở trong miệng c*̉a cô.

Cô cảm thấy cực kỳ xấu hổ, cả thân thể cũng đang nhẹ nhàng run rẩy.

Văn Tẫn nằm ở trên giường, còn Tưởng Uyển nằm sấp trên người anh, một tay chống ở bụng, một tay chống ở trên đùi, mở miệng bọc lấy côn thịt anh.

Đây là lần đầu cô làm chuyện này nên không có kinh nghiệm, chỉ có thể học theo anh lần trước khẩu giao cho cô, nhẹ nhàng mà vươn đầu lưỡi liếm liếm.

Liếm được một lúc, cô há miệng ngậm lấy nguyên cây.

Văn Tẫn giữ gáy cô, eo đưa đẩy côn thịt về phía trước, cắm sâu vào họng cô.

Tưởng Uyển bị anh cắm sâu như vậy thì không chịu được, cô gấp gáp vỗ cánh tay anh, anh lập tức rút ra.

Chờ cô hô hấp bình thường, anh lại lần nữa cắm vào.

Tưởng Uyển biết, anh hiện tại cần phải bắn ở trong miệng cô, nếu không! miệng cô vẫn sẽ phải ngậm cây côn thịt này.

Văn Tẫn tiếp tục giữ đầu cô, cắm côn thịt vào bên trong.

Anh rút ra cắm vào, động tác giống như đang cắm tiểu huyệt vậy, thọc vào rút ra tốc độ càng lúc càng nhanh.

Tưởng Uyển cảm thấy thân thể càng ngày càng kỳ quái, nghe tiếng anh thở dốc, phía dưới c*̉a cô không ngừng ướt, chảy ra một lượng lớn dâm thuỷ.

Đột nhiên, cây côn thịt trong miệng cô giật giật kịch liệt, ngay sau đó tinh dịch nóng bỏng phun ra, mùi vị tanh nồng lan ra khắp khoang miệng, cô nghiêng đầu định nhổ ra, lại bị Văn Tẫn nâng cằm lên.

"Tôi đã ăn c*̉a cô.

" Anh lộ ra biểu tình c*̛̣c kỳ nghiêm túc :"Vậy cô c*̃ng nên ăn c*̉a tôi.

""! "Cô không còn biện pháp nào khác, đành phải nuốt toàn bộ tinh dịch c*̉a anh xuống, vì quá nhiều nên rơi ra vài giọt, chảy theo khóe môi xuống tới cổ, lại theo cổ chảy đến ngực.

Hình ảnh này vừa dâm mĩ lại sắc tình.

Văn Tẫn còn muốn làm tiếp nhưng đã thấy Tưởng Uyển cầm quần áo chạy vội vào trong toilet, cô súc miệng đánh răng xong mới tắm rửa.

Dòng nước ấm áp như có như không chảy qua đầu vú, giống như Văn Tẫn đang dùng môi cọ xát vậy.

Cô giật mình, nhanh chóng rửa sạch thân thể rồi đi ra ngoài, vừa mở c*̛̉a ra, thấy anh đang đi đến, thân thể trần truồng, côn thịt mềm oặt gục đầu xuống, theo bước chân c*̉a anh lắc qua lắc lại.

"! "Tưởng Uyển vội quay đầu đi không dám nhìn nữa, chân cô bây giờ vẫn còn mềm, chịu không nổi anh lại đến một lần.

Văn Tẫn nắm cổ tay cô:"Nơi đó! đã rửa sạch sẽ chưa? Đợi lát nữa tôi bôi thuốc cho cô.

""! " Tưởng Uyển đỏ mặt, ấp úng nói:"Tôi, tôi tự bôi được.

"Anh im lặng nhìn cô một lát, chưa nói gì.

Tưởng Uyển thấy anh giống như đang c*̛ời, nhưng không xác định, bởi vì môi anh vẫn luôn để giống như một đường thẳng.

Trở về phòng, cô cầm thuốc ở trên giường, tách chân ra, nhẹ nhàng dùng ngón tay bôi thuốc vào trong.

Đúng lúc này, khoé mắt cô thấy Văn Tẫn đã tắm rửa xong, eo quấn khăn tắm đứng đó từ bao giờ.

Anh vừa cầm khăn lông lau tóc, vừa nghiêng đầu nhìn cô.

Tưởng Uyển bỗng nhiên hiểu tại sao lúc nãy anh lại như c*̛ời như không ở toilet.

Trông tư thế này giống như cô đang tự an ủi mình vậy.

Cô đỏ mặt nhìn anh, một lúc sau lại c*́i đầu, nhanh chóng bôi thuốc vào tiểu huyệt, bôi xong đang định đi cất thuốc, lại nghe thấy anh nói:Bên trong chưa bôi.

""!.

.

""Tôi biết.

"Cô duỗi tay dùng ngón trỏ lấy một ít thuốc, sau đó nhẹ nhàng cắm vào tiểu huyệt.

Cảm giác tê ngứa lan tràn khắp thân thể, cả người cô cũng nóng lên.

Văn Tẫn kéo khăn tắm bên hông ra, côn thịt thô to đã đứng thẳng từ bao giờ.

Anh bước lại gần, nói :"Tay cô quá ngắn, để cái này c*̉a tôi bôi giúp cho.

"Tưởng Uyển: "! ".
 
Sống Cùng
Chương 31: Chương 31: Quá Nhanh


Tưởng Uyển bị đè ở trên giường l*m t*nh thêm mấy lần nữa, sau khi đã thay ga trải giường rồi tắm rửa xong thì ngoài trời đã gần sáng.Cô mệt mỏi nhắm mắt lại.Văn Tẫn ở phía sau vươn cánh tay dài ôm lấy cô.Hơi thở phả lên cổ cô, có hơi nóng, còn có chút ngứa.Cô mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, nhưng lại bị làm đến mức mơ mơ màng màng tỉnh lại.Sau khi mở mắt ra, trong phòng là một mảng tối đen, cô nằm nghiêm một bên, Văn Tẫn ở sau đang bóp lấy eo cô, vừa mạnh mẽ đâm vào rút ra phía dưới cô, vừa dùng tay nắn ngực cô, năm ngón tay dùng sức xoa bóp.kh*** c*m mãnh liệt như thủy triều khiến cô lập tức tỉnh lại, lúc trước còn đè nén không dám phát ra tiếng động gì, lần này trực tiếp bị làm nên mất khống chế hét lên một tiếng chói tai.Mãi cho đến khi cao trào, cả người cô đều run rẩy.Văn Tẫn đặt cô ở trên người, ưỡn thắt lưng đâm thọc vào cửa t*** h***t, một tay thì x** n*n ngực, tay còn lại thì khảy *m đ* mẫn cảm của cô.Tưởng Uyển bị cắm đến mức đầu trống rỗng, ngoài tiếng th* d*c bên tai, cũng chỉ còn tiếng bạch bạch phát ra khi da thịt va chạm vào nhau.Vừa d*m đ*ng lại s*c t*nh.Cô khóc nức nở thành tiếng, ngón tay bấu chặt lấy cánh tay Văn Tẫn."Văn Tẫn...!nhanh quá ...!a...!anh...!chậm lại chút..."Văn Tẫn ngậm lấy d** tai cô, nhẹ nhàng dùng răng g*m c*n, tất cả hơi thở nóng bỏng phả vào vành tai cô, "Không chậm được."Tưởng Uyển bị cắm đến mức bụng nhỏ tê dại, một dòng dâm thuỷ từ mông chảy xuống đùi Văn Tẫn.Văn Tẫn xoay người, đè cô ở dưới thân, n*ng m*ng cô cao lên, còn cắn vào bả vai cô một cái, sau đó bóp chặt eo cô rồi lại tiếp tục chinh chiến.Tưởng Uyển bị đâm đến độ khóc lóc không ngừng th* d*c, "Chậm một chút...a..."Tư thế này đi vào còn sâu hơn, cô bị cắm đến mức cả người như bị luồng điện chạy qua mà run lên, bụng nhỏ thỉnh thoảng cũng run lên mấy cái, cô cắn chặt gối, chôn hết tiếng r*n r* xuống gối.Bị làm đến khi chịu không nổi nữa thì khóc nấc lên, quay đầu lại nắm lấy cổ tay của Văn Tẫn.Văn Tẫn cúi đầu m*t cắn bả vai cô, đ** l*** n*ng b*ng tỉ mỉ l**m dọc theo sống lưng của cô, Tưởng Uyển khóc mà như r*n r*, bị l**m đến nỗi cả đầu choáng váng, thân thể run rẩy không còn nhìn ra hình dạng."Văn Tẫn..." Cô nức nở gọi tên anh, âm thanh nghẹn ngào, "Dừng lại đi...!huhu...!Dừng lại..."Cô thoải mái muốn chết mất.Văn Tẫn mạnh mẽ cắm rút thêm mười mấy lần nữa, rồi đột ngột rút ra bắn trên lưng cô, anh thở hổn hển rồi hôn lên xương sống của cô, nhẹ nhàng hôn từng khớp xương nhỏ nhắn yếu ớt.Thân thể Tưởng Uyên run lên, huyệt nhỏ không nhịn nổi mà phun nước ra bên ngoài.Ga trải giường lại bị ướt.Văn Tẫn bế cô vào phòng tắm, tắm sạch một lần nữa, đến khi bế cô ra ngoài thì Tưởng Uyển đã mệt đến mức ngủ quên luôn rồi.Anh bế người về phòng mình, lấy thuốc bôi lên cơ thể cô.Tưởng Uyển bị ngón tay của anh làm cho k*ch th*ch đến mức kẹp hai chân thật chặt, mắt nhắm nghiền mà r*n r*, "Đừng mà..."Văn Tẫn bôi thuốc xong thì đi rửa sạch tay.Sau đó mới về lại giường nằm, duỗi tay ôm chặt cô vào trong lòng.Anh cúi đầu chôn mặt ngay hõm cổ của cô, từ từ nhắm mắt lại.Xưa nay chưa từng có ai thỏa mãn thân thể cùng cảm xúc của anh hoàn hảo đến như vậy, đây là một loại trải nghiệm hoàn toàn mới lạ mà anh chưa từng nếm thử suốt 26 năm cuộc đời.Dư vị mới lạ như thế, càng làm anh thấy nghiện.Anh hít sâu một hơi, lại khẽ khàng thở ra.Trong không gian toàn là mùi hương sữa tắm trên người Tưởng Uyên.Đôi môi mỏng của anh ghé sát lại cổ cô, nhẹ nhàng hôn lên..
 
Sống Cùng
Chương 32: Chương 32: Dậy Chạy Bộ


7 giờ sáng, Tưởng Uyển đang mê man ngủ thì bị Văn Tẫn đánh thức.

Anh chỉ vào đồng hồ nói với Tưởng Uyển, "Bảy giờ rồi, dậy chạy bộ.

"Tưởng Uyển: "! "Cô còn đang ngây ngốc, thân thể đã bị Văn Tẫn kéo lên, nửa ôm đi tới nhà vệ sinh.

"Văn Tẫn, em rất mệt! " Giọng cô nhỏ nhẹ như đang nói mớ, ngón tay không có sức lực đặt trên cánh tay anh.

"Chạy xong sẽ không mệt nữa.

" Văn Tẫn nghiêm túc nói.

Tưởng Uyển: "! "Ở trong nhà vệ sinh rửa mặt đánh răng, cô như người mộng du cử động cổ tay run rẩy, sau khi thay quần áo xong thì đi ra ngoài, đầu óc cô bị gió lạnh thổi vào, lúc này cuối cùng cũng thanh tỉnh hơn.

Trong tiểu khu có không ít người đang chạy bộ, họ đều chạy từ chỗ này đến công viên bên ngoài, chạy đi chạy lại vừa vặn nửa giờ.

Tưởng Uyển chạy theo sau Văn Tẫn, cố gắng kéo lê đôi chân run rẩy đuổi kịp bước chân của anh.

Văn Tẫn mặc một bộ đồ thể thao màu trắng, trên đầu đội mũ, lỗ tai đeo tai nghe, giày dưới chân mới tinh như thể vừa lấy từ cửa hàng về.

Tưởng Uyển cúi đầu nhìn giày của anh, lo lắng anh sẽ dẫm vào đồ vật dơ bẩn.

Đã rất lâu rồi cô chưa chạy bộ, trong trí nhớ dừng lại ở những năm học cấp ba, ngày ngày phải chạy bộ rèn luyện buổi sáng, hô khẩu hiệu, bước đều theo một nhịp độ nhất định.

Khi đó mỗi ngày cô đều tràn đầy nhiệt huyết, luôn nghĩ rằng chỉ cần đỗ đại học nhất định sẽ có một tương lai tươi sáng.

Sau này ảo tưởng tan biến, cô cứ ngỡ mình đang nằm mơ.

Đúng vậy, không phải mơ, sao cô có thể vào một nơi kh*ng b* như vậy.

Bước chân đang chạy không ngừng, đầu óc thiếu oxy thoáng hiện lên tất cả những hình ảnh ở trường học.

Tuổi trẻ đầy ý chí của cô, khát khao được vào đại học.

Giống như dây đàn bị đứt, đột nhiên im bặt.

Vừa chạy đến công viên, Tưởng Uyển mệt mỏi chậm rãi quỳ chân xuống đất, cô há miệng thở phì phò, trên mặt chảy đầy mồ hôi, hốc mắt ươn ướt.

Thật ra cô vẫn luôn muốn hỏi ba mẹ, tại sao lại nhẫn tâm như vậy.

Tại sao lại dễ dàng hủy hoại cô như vậy.

Cô che mặt, hốc mắt chua xót nóng bỏng, nước mắt theo khe hở ngón tay tràn ra bên ngoài.

Cô muốn trở về.

Tìm một chỗ trốn đi, từ từ bình phục.

Nhưng chân mềm không còn sức lực, trước mắt có tiếng hít thở rơi xuống, lỗ tai bị người ta nhét tai nghe vào, không phải bài hát đang lưu hành, là một khúc dương cầm.

Hình như cô chưa từng nghe qua khúc đàn này, trong nhất thời có chút ngơ ngẩn.

Cánh tay bị người đàn ông kéo lên, chờ Tưởng Uyển phản ứng lại, cô đã nằm trên lưng Văn Tẫn.

Anh cõng cô tiếp tục chạy về phía trước, chạy vào công viên.

Trên người anh đổ ít mồ hôi, nhưng lại không có mùi mồ hôi.

Tưởng Uyển cúi đầu hít lấy hương gỗ tùng mê người, mang theo hơi thở an thần, khiến nội tâm cô bình tĩnh trở lại.

Văn Tẫn chạy không nhanh, nhưng Tưởng Uyển vẫn bị xóc đau ngực, cô lau nước mắt, nhẹ nhàng ôm cổ Văn Tẫn, ngẩng đầu nhìn.

Cô thoáng giật mình.

Dưới mái dài, tốp năm tốp ba người đang tụ tập nói chuyện phiếm, trên cây cầu nhỏ người già dắt cháu tới tản bộ, trong sân nở đầy những bông hoa màu xanh dương, có một người phụ nữ trung niên ở bên cạnh chụp ảnh, tiếng cười vang lên không ngừng.

Tán cây màu xanh lục trên đỉnh đầu, xuyên qua khe hở, có thể nhìn thấy nắng sớm lập lòe.

Ngọn gió thổi lướt qua mặt, mềm nhẹ, giống như nụ hôn áp lên mặt, mang đến một trận tê dại.

Trong không khí có hương hoa và mùi bùn đất.

Tiếng dương cầm vẫn du dương bên tai.

Lúc này nội tâm Tưởng Uyển được an ủi, trong lòng có chút cảm động.

Cô nhẹ giọng gọi, "Văn Tẫn.

"Người đàn ông dừng lại, hơi thở dồn dập, quay đầu nhìn về phía cô.

Đường cong góc cạnh mượt mà, mồ hôi mỏng từ trên trán chảy xuống, rơi xuống chiếc cằm kiên nghị.

Yết hầu của anh lăn lên lộn xuống, hormone nam tính tỏa ra, gợi cảm mê người.

Tưởng Uyển duỗi tay lau mồ hôi trên mặt anh, đỏ mặt cúi đầu muốn hôn mặt anh, ai ngờ không với tới, hôn nhầm vào lỗ tai anh.

Văn Tẫn cúi đầu, lại nghiêng đầu nhìn qua, đáy mắt đen nhánh, giọng nói cực kỳ khàn.

"Tưởng Uyển.

""Anh cứng rồi.

"Tưởng Uyển: "! ".
 
Sống Cùng
Chương 33: Chương 33: Đây Là Chồng Cháu


Có lẽ kiểu vừa cõng vừa chạy bộ của hai người tương đối đặc biệt, dọc đường đưa tới không ít người vây xem.

Hơn nữa diện mạo và thân hình cao lớn hơn người của Văn Tẫn khiến không ít phụ nữ đi ngang qua trộm đánh giá anh.

Lần đầu tiên Tưởng Uyển lấy góc độ của Văn Tẫn nhìn hết thảy bên ngoài, tự nhiên cũng chú ý tới ánh mắt của những người phụ nữ đó, cô nhìn Văn Tẫn, người đàn ông cõng cô vẫn thản nhiên chạy về phía trước, hồn nhiên không chú ý tới thế giới bên ngoài, ánh mắt nhìn chằm chằm phía trước, hô hấp có chút thô nặng.

Cực kỳ giống! Một vài thời khắc tối qua.

Bên tai cô đỏ lên, vỗ vỗ bả vai Văn Tẫn, "Đặt em xuống dưới, em tự chạy.

"Văn Tẫn hơi khom lưng thả cô xuống, xoay người nhìn mặt cô nói, "Vậy đợi lát nữa không thể chạy thì nói cho anh, đừng khóc một mình.

"Tưởng Uyển: "! "Cô đâu có khóc vì không chạy được!Cô cắn môi, khẽ trừng mắt nhìn anh, rút tai nghe ra ném vào lồng ngực anh, cũng không quay đầu mà chạy thẳng về phía trước.

Lần đầu tiên cô cảm thấy ngọn gió ban mai lại dịu dàng như vậy.

Thổi đến ngực cô nổi lên gợn sóng mềm mại.

Hai người từ công viên chạy về, Tưởng Uyển thuận tiện đi siêu thị mua đồ ăn.

Văn Tẫn vốn phải đi về, thấy cô không thèm quay đầu lại mà đi về hướng siêu thị, anh đứng tại chỗ một lúc lâu, sau đó đi theo.

Tưởng Uyển đẩy xe mua sắm.

Ngày hôm qua cô thu được rất nhiều phiếu thưởng, chiết khấu sau khi thu vào còn cao hơn cô làm phát sóng trực tiếp nửa năm, tất cả là fans của Văn Tẫn thưởng.

Cô nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể làm một bữa ăn ngon để cảm ơn anh.

Đang chọn thịt, bên cạnh đột nhiên có người, một thân trắng tinh, cô phản xạ có điều kiện nhìn sang, mới phát hiện Văn Tẫn không biết tới đây từ khi nào.

"Anh không về tắm sao?" Cô có chút kinh ngạc, đáy mắt mang theo ý cười mà chính cô cũng không phát hiện.

Văn Tẫn thẳng thắn nhìn cô, "Đợi lát nữa về tắm cùng em.

"Tưởng Uyển: "! "Khách hàng mua thịt bên cạnh: "! "Bác gái bán xương thịt trước mặt: "! "Tưởng Uyển đỏ mặt đi sang bên cạnh, Văn Tẫn kéo cánh tay cô, "Không mua thịt hả?""! Đợi lát nữa lại mua.

" Tưởng Uyển xấu hổ bên tai nóng bừng.

Văn Tẫn khó hiểu, "Tại sao?""! "Còn không phải tại anh sao!Tưởng Uyển cảm thấy xấu hổ nhìn anh, nhẫn nhịn không được, đỏ mặt quay đầu lại, chỉ vào hàng thịt bò, rồi mua một ít thịt ba chỉ, cô còn định làm một đĩa cơm tấm gà thái hạt lựu.

Mấy ngày nay bác gái bán thịt thường xuyên thấy cô tới mua thịt, đã sớm quen biết Tưởng Uyển, lần đầu tiên thấy một người đàn ông đẹp trai đi bên cạnh cô.

Lại nghe thấy Văn Tẫn nói ra một câu ái muội như vậy, mở miệng hỏi, "Đây là chồng cháu?"Tưởng Uyển mặt đỏ tai hồng, "! Không phải.

""Không kết hôn nhanh đi.

" Bác gái vui cười hớn hở, "Người trẻ tuổi lớn lên đẹp đấy, về sau con của hai người nhất định vô cùng xinh đẹp!"Tưởng Uyển: "! "Văn Tẫn ở bên cạnh từ từ nói một câu, "Cháu không thích trẻ con.

"Bác gái dùng ngữ khí của người từng trải nói, "Hiện tại người trẻ tuổi sẽ muốn hưởng thụ thế giới hai người, nhưng con vẫn phải sinh, bằng không sau này quá cô đơn, hiện tại hai người không nhân cơ hội, về sau! ""Đi thôi.

" Văn Tẫn kéo Tưởng Uyển xoay người rời đi.

Bác gái: "! "Tưởng Uyển có chút xấu hổ vẫy vẫy tay chào bác gái, sau đó đi tới khu vực trái cây chọn lựa, chọn một quả dưa hấu nhỏ, một túi cam, chuẩn bị để về ép nước cam tươi.

Văn Tẫn nhìn cô nói, "Anh không thích trẻ con.

""! " Tưởng Uyển đỏ mặt nhìn sang bên cạnh, không thấy người khác, cô nhỏ giọng trả lời, "Em biết rồi, anh vừa mới nói xong.

""Còn em?" Văn Tẫn hỏi, "Em muốn sinh con với anh hả?"Tưởng Uyển: "! "Cô đỏ mặt trừng anh, đè thấp giọng nói, "Anh không nên nói loại chuyện này ở bên ngoài!"Văn Tẫn chỉ bác gái bán thịt heo phía sau, lộ vẻ mặt khó hiểu, "Tại sao bác gái đó được nói chuyện này ở bên ngoài, còn anh thì không?"Tưởng Uyển: "! "——————-.
 
Sống Cùng
Chương 34: Chương 34: Không Phải Là Do Anh Sao


Tưởng Uyển đỏ mặt không để ý đến anh nữa, vội vã xem giá cả của trái cây, rồi đẩy xe mua sắm tới khu vực thu ngân.

Văn Tẫn đi theo phía sau, "Tưởng Uyển, trả lời anh.

"Tưởng Uyển xấu hổ, giận dữ trừng mắt nhìn anh một cái, "Trở về rồi nói!""Ừ.

" Văn Tẫn im lặng.

Hai người xếp hàng, trong đám người Văn Tẫn vô cùng cao ráo rất dễ gây chú ý, anh đội mũ, toàn thân là bộ đồ thể thao màu trắng, thân hình cao lớn đứng thẳng, đặc biệt là gương mặt kia, hơi nhướng mi lên, con ngươi đen láy, con tằm nằm trước mắt rất sâu, mũi cao thẳng, môi mỏng khẽ mấp máy.

Trên gương mặt lộ ra vài phần lạnh nhạt, nhưng giá trị nhan sắc cao đến mức thái quá.

Không ít ánh mắt đổ dồn về phía này nhìn anh vài lần, có người còn cố tình nói với người phía sau, chỉ cho người phía sau cùng nhìn về phía Văn Tẫn.

Tưởng Uyển đứng trước Văn Tẫn, ánh mắt bốn phương tám hướng lướt qua cô nhìn về phía sau.

Đến phiên cô tính tiền, cô giống như lơ đãng quay đầu lại nhìn.

Đã thấy Văn Tẫn đang cúi đầu xem áo mưa.

"! "Đột nhiên sắc mặt của Tưởng Uyển đỏ lên, âm điệu không tự chủ được cất cao, "Văn Tẫn!"Người ở bốn phương tám hướng đều nhìn lại đây.

Tưởng Uyển: "! "Văn Tẫn đã đi tới, trong tay cầm hai mươi mấy hộp áo mưa.

Toàn bộ quá trình nhân viên thu ngân luôn trợn mắt há mồm nhìn Văn Tẫn.

Tưởng Uyển thật muốn đào cái hố chui đầu vào.

Cô duỗi tay ngăn anh, nhỏ giọng nói, "Để lại đi, ngày hôm qua anh đã mua rất nhiều, để lại đi nhanh lên.

""Ngày hôm qua mua size nhỏ, đeo vào không thoải mái.

" Văn Tẫn đưa đồ trong tay cho cô xem, "Đây là size lớn.

"Tưởng Uyển: "! "Cô che mặt, từ kẽ răng nặn ra một câu, "Lần sau anh tự tới mua.

""Sao phải chờ lần sau? Đợi lát nữa tắm rửa xong sẽ phải dùng! " Văn Tẫn còn chưa dứt lời đã bị Tưởng Uyển che miệng lại.

Tưởng Uyển bên tai đỏ hồng ra máu, cô cố gắng nói với nhân viên thu ngân, "Tính tiền.

"Giọng cô run run.

Không biết là do tức giận hay xấu hổ, cả người cô vẫn còn run khẽ.

Nhân viên thu ngân quét từng hộp.

Ánh mắt lần lượt xẹt qua Tưởng Uyển, rồi lại lướt qua Văn Tẫn.

Mặt Văn Tẫn không cảm xúc, còn mặt Tưởng Uyển đã đỏ như máu.

Người bên cạnh vừa thanh toán xong thấy từng hộp từng hộp áo mưa xếp ra, cũng không nhịn được nhìn về phía Tưởng Uyển.

Trong nội tâm Tưởng Uyển đã có tiểu nhân thét chói tai chạy vội đi, trên mặt cô đang cố gắng duy trì sự bình tĩnh.

Thanh toán xong, cô xách theo túi, cũng không đợi Văn Tẫn phía sau, vừa bước ra đã vội vàng đi về phía trước.

Văn Tẫn đi vài bước đã đuổi kịp.

Tiến vào thang máy, Tưởng Uyển che mặt lại, xoay người dán lên cửa kim loại, "Em xong rồi! Em xong rồi! Bọn họ đã thấy! ""Em làm sao vậy?" Văn Tẫn hỏi.

Tưởng Uyển xoay người xấu hổ, giận dữ trừng mắt nhìn anh, "Anh còn hỏi làm sao á! Không phải do anh sao!"Thang máy dừng lại, một ông cụ đi đến.

Tưởng Uyển bỗng dưng ngừng câu chuyện, thu hồi tất cả biểu tình trên mặt.

Văn Tẫn lại hỏi, "Sao lại do anh?"Tưởng Uyển nhẹ nhàng trừng mắt nhìn anh một cái, nghiêng đầu không nhìn anh nữa.

Văn Tẫn lại hỏi, "Vì anh mua áo mưa? Hay vì anh nói về nhà sẽ làm?"Tưởng Uyển: "! "Ông cụ: "! "Tưởng Uyển cúi đầu, mặt đỏ bừng, cô đưa tay nhẹ nhàng véo cánh tay Văn Tẫn, "Chúng ta về nhà nói.

"Văn Tẫn nhìn ông cụ, không nói chuyện nữa, gật gật đầu.

Thang máy tới rồi.

Tưởng Uyển một tay xách thịt, một tay xách trái cây đi ra.

Văn Tẫn ở bên kia mở cửa, bên cạnh có bảy tám đội viên đứng đó, từng người chào hỏi cô, thấy cô xách đồ trong tay, tất cả đều chạy tới tranh xách đồ.

"Chị, để em cầm cho!""Đưa cho em cho em! Em xách cho!""Đưa cho em!"Dưới sự tranh đoạt của mọi người, túi ni lông bị kéo rách, ngoài vài quả cam rơi xuống, còn có hai mươi mấy hộp áo mưa.

Không khí lập tức ngưng đọng.

Tưởng Uyển: "! ".
 
Sống Cùng
Chương 35: Chương 35: Chưa Thấy Gì Hết


Tưởng Uyển trốn trong phòng ngây người hồi lâu.

Suy nghĩ về cuộc đời.

Văn Tẫn gõ cửa, "Tưởng Uyển.

"Tưởng Uyển thoát khỏi suy nghĩ kia, cô che gương mặt đang nóng lên, nói với anh, "Anh cút đi!""Anh đói bụng.

"Tưởng Uyển nhìn đồng hồ, đã gần 8 giờ 20 phút, Văn Tẫn vẫn chưa ăn sáng.

Đợi lát nữa anh còn phải phát sóng trực tiếp.

Cô hít sâu một hơi, mở cửa đi ra ngoài.

Văn Tẫn đứng ở cửa, cúi đầu ghé sát vào cô, "Tức giận?"Anh dựa rất gần, giống như giây tiếp theo sẽ hôn tới đây.

"Không tức giận! " Tưởng Uyển nghiêng đầu né tránh, lo lắng bị mấy đồng đội kia của anh nhìn thấy, nhẹ nhàng đẩy anh ra, "Em đi nấu cơm.

"Tám người ngồi thẳng lưng trên ghế sô pha trong phòng khách.

Tưởng Uyển cúi đầu đi vào bếp, lấy trứng gà trong tủ lạnh ra, rồi cầm miếng thịt lưng mới mua trong túi, rửa sạch sẽ xong, bắt đầu làm cơm sáng cho Văn Tẫn.

Còn Văn Tẫn thì tới nhà vệ sinh tắm rửa.

Toàn bộ phòng khách chỉ còn Tưởng Uyển đang nấu cơm và tám đội viên! ngồi trên sô pha.

Đồng La Thiêu không kiềm nén được, chạy bước nhỏ đến phòng bếp, nói với Tưởng Uyển, "Chị, bọn em chưa nhìn thấy gì hết.

"Tưởng Uyển: "! "Cô không nói một tiếng nào, cúi đầu chiên trứng.

Mấy người khác cũng chạy nhanh qua đây, "Chị, đúng đó, bọn em chưa nhìn thấy gì hết.

"Mặt Tưởng Uyển đỏ bừng, "Không có việc gì, mấy cậu! Ăn sáng chưa? Có muốn ăn gì không?""Muốn!! Đương nhiên muốn!!" Đám người sôi động lên, "Bọn em tới để ăn bữa sáng.

"Bầu không khí xấu hổ cuối cùng cũng bị đánh tan.

Tưởng Uyển thở phào một hơi, xoay người lấy tám quả trứng gà từ trong tủ lạnh ra.

"Mọi người có thể ăn rau không?" Cô nhìn về phía Đồng La Thiêu hỏi.

"Có.

" Đồng La Thiêu đi tới tủ lạnh, thấy bên trong để không ít rau dưa, nói một câu, "A Tẫn không thể ăn rau.

""Tôi biết.

" Tưởng Uyển nhẹ giọng giải thích, "Cái này mua lúc trước.

""Vâng, đừng để cậu ấy đụng tới món này, một chút cũng không được.

" Vẻ mặt Đồng La Thiêu hiếm khi nghiêm túc, "Cậu ấy ăn một tí lá cải thôi sẽ nôn đến chết đi sống lại.

"Tưởng Uyển vẫn cho rằng Văn Tẫn chỉ là không thích ăn rau, không ngờ là anh không thể ăn.

"Tại sao lại như vậy?""Không biết.

" Đồng La Thiêu nhún vai, "Từ ngày bọn em bắt đầu quen biết, chưa từng thấy cậu ấy ăn nó, cho đến khi một lần ăn cơm, cậu ấy không cẩn thận ăn phải lá cải, nôn rất lâu, cả khuôn mặt trắng bệch.

"Tưởng Uyển nghe vậy sững sờ, cửa nhà vệ sinh mở ra, Văn Tẫn lau tóc đi ra.

Anh mặc áo thun trắng tinh, phía dưới mặc quần lửng, lộ ra cẳng chân rắn chắc.

Tưởng Uyển cúi đầu gắp trứng chiên, làm mấy phần sandwich, đặt trên đĩa đưa cho Đồng La Thiêu.

Đồng La Thiêu đi tới bàn ăn thét to với mọi người, "Mau tới đây, ai muốn ăn sandwich?"Văn Tẫn vắt khăn lông sau cổ, đi vào phòng bếp, Tưởng Uyển đang chuyên tâm cầm xẻng múc trứng chiên lên đĩa thì bất ngờ bị anh ôm eo.

Tưởng Uyển bị dọa nhảy dựng, khẽ né tránh, nhỏ giọng nói, "Văn Tẫn, bọn họ đang ở đây.

""Anh biết.

" Văn Tẫn cúi đầu hôn sau cổ cô, "Vừa rồi lúc tắm rửa, anh vẫn luôn nghĩ đến em.

""! "Mặt Tưởng Uyển đỏ lên, lại nghe Văn Tẫn nói, "Nếu không phải bọn họ tới, hiện tại chúng ta đang làm trong nhà vệ sinh.

""! ""Hai người thì thầm cái gì vậy?" Đồng La Thiêu bịt mắt, dáng vẻ ngượng ngùng muốn nhìn nhưng không dám, "Có thể thương cảm cho lũ cẩu độc thân bọn tôi không?"Văn Tẫn đang muốn mở miệng nói chuyện, lại bị Tưởng Uyển che miệng, "Anh ấy hỏi tôi khi nào làm xong bữa sáng.

""Ồ.

" Không biết Đồng La Thiêu có tin hay không, cậu ta đặt đĩa trong bồn rửa chén, xoay người đi tới bàn ăn.

"Không được nói với người khác loại chuyện này.

" Người vừa đi, Tưởng Uyển đã trừng mắt cảnh cáo nhìn Văn Tẫn.

"Được.

" Văn Tẫn đi tới bàn ăn ngoan ngoãn ngồi xuống.

Mấy người bên cạnh cười hề hề nghiêng người qua, "Khó lường nha, A Tẫn, mua nhiều bao như thế, hoàn toàn không ngờ cậu lại lợi hại như vậy! Bảy lần là thật hay giả?? Không có bằng chứng, tôi không tin đâu, trừ khi! ""Cậu muốn thử?" Văn Tẫn ngẩng đầu, khuôn mặt bình thản, hỏi.

Mọi người: "! ".
 
Sống Cùng
Chương 36: Chương 36: Em Đang Xem Cái Gì


Lần này đồng đội của Văn Tẫn tới đây, là để tìm Văn Tẫn thương lượng chuyện cuối tuần sẽ đi thi đấu ở Thượng Hải.

"Ý của huấn luyện viên là tất cả chúng ta cùng đi, coi như đi chơi, dù sao mọi người cũng đã nghỉ hưu rồi.

"Văn Tẫn cúi đầu ăn sandwich không có rau xà lách, uống một ly cà phê, sau đó nói với mấy người kia, "Không đi.

"Mấy người đồng thời đứng lên, cực lực khuyên bảo:"A Tẫn, lâu rồi chúng ta chưa chơi game cùng nhau, mấy anh em luôn muốn đánh một trận.

""Đúng vậy, chúng ta đi cùng đi, dù là một ngày, fans của cậu cũng mong chờ thấy cậu trên sân khấu!""Thật ra huấn luyện viên hy vọng nhìn thấy cậu nhất, dù sao danh khí của cậu cũng lớn hơn bọn tôi.

""Nói trắng ra là, ông ấy muốn mời chúng ta đi, chính là muốn nhờ đám fans của cậu cho ông ấy chút thanh thế hoành tráng.

""Gần một năm rồi, cậu không muốn thi đấu cùng bọn tôi sao?"Văn Tẫn mặt không cảm xúc nói, "Không muốn.

"Mọi người: "! "Đồng La Thiêu tiến đến trước mặt anh, "A Tẫn, Tưởng Uyển chưa từng thấy dáng vẻ thi đấu của cậu, cậu không muốn để cô ấy nhìn sao?"Văn Tẫn nhìn Tưởng Uyển đang bận rộn trong phòng bếp, nghiêng đầu nhìn về phía Đồng La Thiêu, "Ngày nào xuất phát nhắn tin cho tôi.

"Đồng La Thiêu đứng lên vỗ tay với những người khác, "Thật sao --"Văn Tẫn đi rửa tay, khi ra ngoài thì quay về phòng luôn.

Cửa vừa đóng lại, những người khác đang đứng ở trong phòng khách hoan hô, cuối cùng thống nhất nhìn về phía Tưởng Uyển trong phòng bếp.

Tưởng Uyển: "! ""Cảm ơn chị!""Chị, lần sau gặp lại bọn em sẽ mời chị uống rượu! A không, mời chị ăn một bữa tiệc lớn!""Chị, đại ân đại đức! Đời này không có gì báo đáp, kiếp sau em nguyện làm trâu làm ngựa cho chị!"Tưởng Uyển: "???"Đám người vẫy vẫy tay chào cô, hưng phấn mở cửa đi ra ngoài.

Tưởng Uyển bật cười đi tới trước cửa dọn dẹp dép lê rồi vào nhà vệ sinh nhét quần áo vào máy giặt, sau đó lấy cây lau nhà ra quét tước sạch sẽ.

Bận rộn đến 10 giờ, cô mới mang một thân mồ hôi đi tắm rửa.

Tắm rửa xong, cô đi lấy quần áo trong máy giặt ra, thay quần áo dơ bỏ vào, lại đi phòng bếp chuẩn bị cơm, bỏ vào nồi áp suất chưng, cuối cùng đi về phòng.

Cô lên mạng tra nguyên nhân tại sao ăn rau lại buồn nôn.

Trên trang web nêu rất nhiều nguyên nhân, do sinh lý hoặc do tâm lý, còn có số điện thoại bác sĩ tâm lý cố vấn giải đáp.

Tưởng Uyển đang muốn hỏi cố vấn một ít vấn đề, cửa phòng bỗng nhiên bị gõ vang, cô sợ tới mức lập tức khép máy tính lại tắt đi, có lẽ do lực đạo quá lớn, tự làm bản thân giật nảy.

Văn Tẫn mở cửa, đứng ở cửa hỏi, "Em đang xem gì đó?""Không, không có gì.

" Tưởng Uyển khẩn trương xua tay.

Văn Tẫn nhìn chằm chằm vẻ mặt của cômột lúc, đi vào hỏi, "Em đang xem AV?""! " Tưởng Uyển mặt đỏ tai hồng cãi lại, "Không có!""Lần sau," Giọng nói Văn Tẫn khàn khàn, "Có thể gọi anh xem cùng.

""! " Tưởng Uyển khóc không ra nước mắt, "Em thật sự không xem!"Cô ấn khởi động máy tính, muốn mở giao diện nói cho anh, bản thân chỉ đang tra nguyên nhân không thể ăn rau, lại phát hiện màn hình máy tính đen ngòm.

Hoàn toàn không mở được.

"! "Văn Tẫn nhìn cô nói, "Lần sau dùng máy tính của anh mà xem.

""Em thật sự không xem!" Tưởng Uyển xấu hổ và giận dữ muốn chết, "Máy tính này là do vừa rồi em ra sức quá lớn, tắt máy quá mạnh, cho nên màn hình mới đen, chứ không phải! Không phải do xem cái kia mới bị đen!""Ồ.

""! Thật sự không phải!" Sắc mặt Tưởng Uyển căng thẳng đỏ bừng.

Văn Tẫn đi tới kiểm tra máy tính của cô, "Đừng nóng giận, anh sửa cho em, em có thể tiếp tục xem.

""! ".
 
Sống Cùng
Chương 37: Chương 37: Không Muốn


Tưởng Uyển tức giận đi vào phòng bếp nấu cơm.

Xào xong vài món thức ăn, cô về phòng gọi Văn Tẫn ra ăn cơm, thấy Văn Tẫn đã tạo ra hai cái folder trên máy tính của cô.

Một thư mục tên là: Con hát.

Một thư mục tên là: Không phải con hát.

Tưởng Uyển: "! ""Ăn cơm!" Cô xấu hổ buồn bực nói xong, xoay người đi ra ngoài.

Văn Tẫn đi theo ra ngoài, rửa sạch tay ngồi vào bàn ăn, khó hiểu hỏi cô, "Sao lại tức giận?"Tưởng Uyển khẽ trừng mắt nhìn anh một cái.

Văn Tẫn cầm lấy chiếc đũa, trước khi ăn cơm, nhìn cô nói, "Vấn đề ở siêu thị, em còn chưa trả lời anh, em muốn sinh con với anh hả?""Không muốn!" Tưởng Uyển xấu hổ buồn bực mà nói.

"Rất tốt, anh cũng không muốn.

" Văn Tẫn vừa lòng, cúi đầu an tâm ăn cơm.

"! "Tưởng Uyển cơm nước xong thì trở lại phòng, không nhịn được ngồi trước máy tính, click mở folder, muốn xem rốt cuộc Văn Tẫn cài cái gì bên trong, sẽ không phải là AV chứ.

Kết quả, vừa click mở, Văn Tẫn đã mở cửa ra.

"! "Tưởng Uyển nhìn tên AV trên màn hình, lại nhìn Văn Tẫn đứng ở cửa.

"Cùng nhau xem?" Văn Tẫn xoay người muốn đi lấy ghế dựa.

"Chờ một chút!" Tưởng Uyển hít sâu một hơi, hỏi anh, "Anh muốn nói gì?""Cuối tuần thi đấu, em đi cùng anh.

" Văn Tẫn nói xong, chỉ vào máy tính của cô nói, "Cái thứ ba tương đối đẹp.

"Tưởng Uyển: "! "Cô đẩy Văn Tẫn ra, "Được, em đã biết.

"Văn Tẫn nhìn cô, "Em không muốn xem cùng anh?""Em không xem!" Cô đỏ mặt, "Em chỉ muốn mở ra xem bên trong có cái gì!""Ồ.

""! "Tưởng Uyển đóng cửa lại, xóa sạch sẽ mấy cái folder, tự nhiên mới nhớ tới Văn Tẫn vừa mới nói gì đó.

Thi đấu?Cuối tuần thi đấu muốn cô đi cùng?Cô đi cùng??????Tưởng Uyển chạy nhanh đứng dậy tới phòng Văn Tẫn, lo lắng anh đang phát sóng trực tiếp, cô nhẹ tay nhẹ chân mở cửa phòng ra, đang muốn mở miệng, thấy Văn Tẫn nói chuyện với fans trong phòng phát sóng trực tiếp:"Uyển Uyển? Cô ấy đang! "Máu cả người Tưởng Uyển vọt tới đỉnh đầu, cô vọt vào đi hô to một tiếng, "Em không xem! Em xóa hai cái folder kia rồi! Chưa xem cái nào hết!"Văn Tẫn gỡ tai nghe xuống, nghiêng đầu nhìn về phía cô, "Tại sao? Không thích?""! " Sắc mặt Tưởng Uyển đỏ lên, "Em không xem loại này!""Vậy em muốn xem loại nào? Chỗ của anh vẫn còn loại khác.

" Văn Tẫn đang muốn click mở, đột nhiên nhớ tới cái gì đó, nhìn về phía Tưởng Uyển, "A, lúc phát sóng trực tiếp không thể nói những cái này?""! "Làn đạn tiếp tục oanh tạc:【Xem cái gì?】【Đoán bừa liệu có phải là! Phim hành đ*ng t*nh cảm?】【Cái gì?! Rất nhiều loại là cái gì? Là cái loại mà tôi đang nghĩ sao?】【Lầu trên, cầu tài nguyên!】【Cùng cầu một cái tài nguyên khụ khụ!】【Các người cầu cái gì thế, không nghe A Tẫn nói sao? Chỗ của anh ấy còn nhiều loại khác! A Tẫn! Em muốn! Cho em!】【Chuồng gà cảnh cáo!】【Ha ha ha ha cười chết tôi mất! Cuối cùng h*m m**n t*nh d*c thật mạnh! Anh Tẫn!】【Liệu Uyển Uyển có tức giận không?】Văn Tẫn cũng nhìn thấy cái bình luận này, quay đầu lại nhìn Tưởng Uyển, "Em tức giận?"Tưởng Uyển hít sâu một hơi, cố gắng duy trì biểu cảm trên mặt, "Không tức giận.

"Văn Tẫn gật đầu, "Vậy chờ anh phát sóng trực tiếp xong sẽ gửi cho em.

""! "Tưởng Uyển đơ mặt trở về phòng, bổ nhào trên giường, che mặt, "A a a! "Cô xong rồi.

Quả nhiên buổi tối vừa mở phát sóng trực tiếp, trên màn hình đều là:【Ngồi xổm cầu tài nguyên ~】Tưởng Uyển: "! "Buông tha cho cô đi.

.
 
Sống Cùng
Chương 38: Chương 38: Lại Đây Cùng Nhau Xem


Buổi phát sóng trực tiếp tối hôm nay, không có gì ngạc nhiên khi -- tất cả câu hỏi đều liên quan đến Văn Tẫn.

Thậm chí ngay cả tạo âm thanh phun bọt nước, Tưởng Uyển cũng không dám làm, lo lắng lại bị Văn Tẫn ấn đầu hôn.

Cô phát sóng trực tiếp trong hai giờ ngắn ngủn, đã thu được tiền thưởng gần mười vạn, trước kia cho dù cô có nằm mơ cũng không dám nghĩ tới con số này.

Cả đêm cô đánh không ít chữ cảm ơn, nhiều fans yêu cầu cô nói mấy câu, còn nhờ cô gọi A Tẫn tới nói hai câu.

Văn Tẫn đang ngồi chơi cờ trên sàn nhà.

Tưởng Uyển không mở miệng nói chuyện, sau khi cảm ơn, bắt đầu khẽ cắn vỏ chuối.

Âm thanh giòn giòn, khiến màng nhĩ có cảm giác cực kỳ thoải mái.

Cô đặt bốn cái vỏ chuối trên bàn.

Bình luận vẫn không hề dừng lại, nhưng có không ít fans thật sự tĩnh tâm lắng nghe, bọn họ đều là fans của Văn Tẫn, chưa từng tiếp xúc với loại hình này nên rất tò mò.

Tưởng Uyển không có nhiều thời gian để trả lời, cô đánh chữ không nhanh lắm, ngẫu nhiên sẽ bỏ lỡ vài bình luận, bình luận mới gửi còn chưa kịp xem đã bị đẩy lên.

Cô không có lựa chọn nào khác đành phải mở miệng, lấy hết dũng khí nói: "Cảm ơn.

"Ai biết, nghe thấy cô mở miệng, các fans vô cùng bất ngờ, không ngừng hỏi:【A Tẫn đâu? A Tẫn ở bên cạnh cô sao?】【Anh Tẫn! Anh Tẫn! Anh Tẫn! Anh Tẫn có ở đó không?】【Chị gái nhỏ, em rất tò mò chị quen biết anh Tẫn như thế nào? Cầu tiết lộ!】【Hai người thật sự sống chung hả?】Tưởng Uyển không chống đỡ nổi, lúc kết thúc phát sóng trực tiếp, phía sau lưng cô toát đầy mồ môi.

Tới khi ra ngoài, Văn Tẫn vẫn đang chơi cờ trên sàn nhà, tia sáng lạnh lẽo từ tủ lạnh hắt trên người anh, lộ ra khuôn mặt không cảm xúc.

Tưởng Uyển an tĩnh nhìn anh một lát, lúc này mới đi tới ban công thu quần áo.

Lúc đi ngang qua anh, vẫn rót một cốc nước đặt trong tầm tay anh, lúc này mới đi tắm rửa.

Cô không biết, sau khi cô rời đi, ánh mắt vốn đang chuyên chú đặt trên bàn cờ của Văn Tẫn hơi sai sai, anh ngẩng đầu nhìn thoáng qua bóng dáng của cô.

Tưởng Uyển tắm rửa xong lau khô tóc, lúc soi gương, phát hiện tóc mình đã dài hơn một chút, xõa trên vai.

Cô bỗng nhiên nhớ tới đoạn thời gian ở trong ngục giam.

Lúc ấy mới vào tù, bởi vì cô lớn lên quá đẹp, bị một người phụ nữ cực kỳ xấu xí lấy canh hắt lên mặt, may mắn canh kia không quá nóng nên không bị thương, nhưng cả người toàn nước canh dính nhớp, vô cùng chật vật.

Sau khi cô trở về, được nhóm chị gái cùng phòng nhắc nhở, quá xinh đẹp ở chỗ này sẽ gây chú ý rồi bị người ta nhắm vào.

Không phải là chuyện tốt.

Sau này, cô cạo đầu, chỉ có thể than trời, thậm chí không dám rửa mặt.

Sau đó yên tĩnh để mình không còn cảm giác tồn tại, ngày thường cũng trôi qua tốt hơn, nhưng gương mặt xấu dần đi, làn da bởi vì mệt nhọc quá độ, thiếu dinh dưỡng mà biến thành màu vàng nến.

Cho đến sau khi ra tù, cô mới dám rửa mặt, dùng đồ mỹ phẩm dưỡng da, ước chừng nửa năm mới dưỡng được làn da tốt lên.

Cô cũng không cảm thấy bản thân xinh đẹp.

Trước kia ở trường học, hoa khôi trong lớp nhận được thư tình và túi sách, chỉ có cô, toàn bộ học kỳ, mới thu được một bức thư tình.

Vẫn là do một bạn học kém trong lớp đưa.

Hiện tại cô vẫn còn nhớ như in cảm giác thấp thỏm và bất an khi nhận được thư tình, giờ phút này ngẫm lại, so sánh với những gì cô trải qua, những mập mờ và rung động của tuổi dậy thì quá mức đơn thuần.

Cô dùng tay lau sạch hơi nước trên gương.

Giống như đang lau sạch ký ức của quá khứ, để lại một vùng gương sạch sẽ vô cùng rõ ràng.

Sau khi trở lại phòng, quả nhiên thấy Văn Tẫn đang nằm trên giường.

Anh chỉ mặc một chiếc q**n l*t, cầm di động trên tay, trên lỗ tai đeo tai nghe.

Thấy cô tiến vào, anh gỡ một bên tai nghe xuống, nói với cô, "Lại đây xem cùng nhau.

"Tưởng Uyển nghi ngờ đi qua, "Xem gì vậy?"Văn Tẫn lật điện thoại sang.

Trên màn hình, c*n th*t màu đen c*m v** miệng huyệt đỏ bừng, một người da đen đang động eo thúc về phía người phụ nữ trắng nõn đằng trước.

Văn Tẫn hỏi, "Em thích loại này không?"Tưởng Uyển: "! ".
 
Sống Cùng
Chương 39: Chương 39: Ưm Đừng Mà


Đến cuối cùng, Tưởng Uyển cũng không rõ, mình sao lại bị đè trên giường rồi.

Văn Tẫn ở đằng sau giữ chặt eo cô, d**ng v*t thô to nhiều lần xâm nhập vào trong.

Cô bị cắm đến mức cắn môi khóc nức nở, trước mặt đặt một chiếc di động, trên màn hình có một người da đen đang ôm eo người phụ nữ trắng nõn nà liên tục đâm rút, tiếng r*n r* cao vút của người phụ nữ vang lên bên tai.

Hình ảnh vừa d*m m* còn s*c t*nh.

Tưởng Uyển chịu không nổi nên duỗi tay định tắt di động, lại bị Văn Tẫn dùng sức đỉnh mạnh một cái, cả người run rẩy kịch liệt túm lấy ga trải giường, cổ họng phát ra từng tiếng r*n r* nỉ non.

Tiếng rên từ điện thoại trên đầu giường cũng phát ra hết đợt này đến đợt khác, cả phòng toàn là những âm thanh hỗn loạn tiếp nối nhau.

Sau lưng truyền đến cảm giác lạ, đ** l*** n*ng b*ng của đối phương chậm rãi l**m từ dưới dọc theo eo lên đến sau cổ cô, thân thể trở nên tê ngứa làm cho cô có hơi rùng mình.

Tưởng Uyển đưa mắt nhìn màn hình, phát hiện người da đen cũng đang l**m cổ người phụ nữ.

d**ng v*t thô to lại tiến vào thêm lần nữa, lực đạo vừa mạnh mẽ vừa dứt khoát, cô bị cắm đến mức đ*t c** tr**, cổ họng toàn tiếng r*n r*, cô lấy ga trải giường nhét vào trong miệng, lại bị đâm chọc đến mức giật mình th* d*c khóc lóc kêu than.

Văn Tẫn dựa theo tình tiết trong chiếc di động, hôn l**m vai rồi lưng cô, mạnh mẽ va chạm sát nhập, còn học theo động tác của người da đen, giữ chặt tay cô ở sau lưng, vừa c*m v** lại vừa đưa tay đánh vào mông cô.

Tưởng Uyển bị đánh vừa xấu hổ lại vừa thoải mái, nhịp thở đứt đoạn, "Văn Tẫn! "Văn Tẫn ưỡn hông, nặng nề th* d*c, "Ừm?""Đừng đánh nữa! Chỗ đó! " Cả người Tưởng Uyển đỏ hồng, cô bị đâm đến mức giọng nói cũng thay đổi, khó khăn lắm mới nói hết được một câu, b** ng*c lại bị Văn Tẫn bóp lấy.

Năm ngón tay của anh x** n*n, rồi lại dùng tay ép chặt hai b** ng*c với nhau, lòng bàn tay v**t v* hai đầu vú.

Tưởng Uyển khóc mà như r*n r*.

Lực đạo cắm rút ở đằng sau mạnh như vậy, kh*** c*m đánh thẳng vào đại não, cả người cô không kìm được mà rùng mình, một dòng d*m th** phun ra.

Bên trong điện thoại, người phụ nữ trắng nõn kia cũng bị đâm đạt đến cao trào, người da đen rút ra, dùng tay kéo dài giai đoạn c*c kh*** này.

Văn Tẫn cũng học theo, nhanh chóng rút ra, dùng ngón tay thon dài tiến vào thăm dò bên trong huyệt nhỏ ướt át ấm nóng, ngoáy lộng một hồi thì sờ được một khối thịt mềm mịn, chưa được bao lâu, đã đùa nghịch chỗ đó đến nỗi Tưởng Uyên hét lên một tiếng chói tai rồi khóc ra tiếng, dâm thuỷ cũng ào ạt chảy ra.

Đầu ngón tay Văn Tẫn vẫn không ngừng đùa nghịch khối thịt mềm mịn kia.

Tưởng Uyển chịu không nổi khóc òa lên, "Văn Tẫn! Đừng! "Văn Tẫn cúi đầu cắn vào b* m*ng mềm mại của cô, đầu ngón tay hơi dùng sức, lại khuấy đảo bên trong lần nữa.

Tưởng Uyển chôn mặt trên tấm ga trải giường, cả mặt toàn là nước mắt còn thân thể thì run rẩy.

Lúc đạt đến c*c kh*** một lần nữa, Văn Tẫn xoay người cô lại, cúi đầu ngậm m*t cửa huyệt ướt đẫm nước dâm của cô, môi lưỡi hết cắn lại m*t hai môi thịt, đầu lưỡi càng quét hết bên trong *m h* của cô.

Tưởng Uyển cắn ngón tay, hai đùi run bần bật, "Ưm! Đừng mà! "kh*** c*m mãnh liệt như vậy, ngón tay bị cô cắn đến mức muốn chảy máu.

Cao trào qua đi, đầu óc cô chỉ còn là một mớ hỗn độn trống rỗng, trong miệng không ngừng thở phì phò.

Văn Tẫn lại tiếp tục đâm vào, cúi đầu hôn lấy môi cô, rồi hôn dọc từ cổ xuống xương quai xanh của cô, đầu lưỡi linh hoạt, bắt đầu hôn lên ngực cô, môi lưỡi phủ lên đầu vú, anh nhẹ nhàng dùng răng cắn.

Móng tay Tưởng Uyên bấu vào lưng anh, trong miệng toàn tiếng nức nở.

Văn Tẫn chế trụ eo cô, lại ưỡn hông tiếp tục ra vào, còn vươn tay chỉnh lại chiếc điện thoại không biết đã bị úp xuống từ khi nàoTưởng Uyển nghiêng đầu nhìn.

Trên màn hình di động, người da đen cũng cũng đang làm tư thế này.

Cô nhìn thời gian.

Mới được có nửa tiếng, vẫn còn một tiếng nữa.

Cô bị đâm đến độ da đầu tê dại không thôi, đưa tay căn chỉnh, để trôi qua thêm nửa tiếng nữa.

Cô hy vọng Văn Tẫn mau mau làm xong, cô thật sự chịu hết nổi rồi.

Sau khi kết thúc, trên màn hình di động hiện cảnh hai tay người phụ nữ nắm lấy d**ng v*t của đối phương, l**m m*t như được thử món ngon.

Văn Tẫn dừng lại, nhìn Tưởng Uyển, hơi thở nặng nề, "Em muốn l**m cho anh không?"Tưởng Uyển: "! ""Còn lâu!" Giọng cô khản đặc đáp trả.

Nhưng anh chàng đã rút d**ng v*t ướt đẫm ra, đặt trên môi cô.

Giọng nói trầm thấp lại cực kỳ gợi cảm.

"Tưởng Uyển.

""l**m giống cô đó đi mà.

"Sắc mặt Tưởng Uyên đỏ như lá tía tô liếc nhìn di động, người phụ nữ trên màn hình vừa câu lưỡi đầy mị hoặc l**m láp d**ng v*t, vừa dùng tay x** n*n b** ng*c của chính mình.

Hình ảnh d*m đ*ng đến cực điểm.

.
 
Back
Top Bottom