Tâm Linh Số Trời Cay Nghiệt

Số Trời Cay Nghiệt
Phần 2 - Chương 10: Luật Đời Vay Trả


Rạng sáng, bầu trời vẫn cứ âm u như mọi ngày, chẳng có lấy một tia nắng ấm áp nào trong suốt mấy ngày qua, khung cảnh bình minh ở bệnh viện lúc nào cũng yên ắng và nồng nặc mùi tan thương khó tả.

Tôi và thầy Lâm ngồi vật vờ trước một quán ăn bên kia đường, nằm đối diện với bệnh viện Kim Hồng vài chục mét.Ngồi vừa ăn tô bún riêu thầy Lâm vừa nói:- Cậu Trung!

Sao cậu không ăn đi?

để lâu nguội thì đâu có ngon.- Thầy nghĩ làm sao mà tôi còn tâm trí ăn vào giờ này nữa, tôi còn không biết những người trong cái bệnh viện đó có sống sót nổi hay không?Thầy Lâm liền xua tay:- Thôi không sao đâu! ma cũng biết lý lẽ lắm đấy, họ chỉ trả thù những ai đã từng hại họ hoặc có ân oán từ kiếp trước thôi.Tôi ngạc nhiên đáp lời:- Làm sao mà thầy biết chắc được?

Trong khi đó, người đầu tiên chết trong bệnh viện của tôi một cách bí ẩn lại chính là bà lao công trong bệnh viện, người mà chẳng liên quan gì đến cô gái tên Hương kia.- Hầy!...

Ở đời, có vay ắt có trả, chuyện mình làm có trời biết, đất biết, bà ta làm gì sai đến tán tận lương tâm thì làm sao cậu biết được, hoặc chắc là do nợ từ kiếp trước chưa trả dứt.Ăn xong tô bún, hớp một ngụm trà đá, thầy Lầm lại kể tiếp:- Có lẽ cậu vẫn chưa biết!

Ma quỷ luôn có một thời gian nhất định, thường là vào những giờ khắc họ chết, hoặc là giờ chí âm, người ta còn hay gọi là giờ linh.

Tuy bệnh viện là nơi tập trung nhiều âm khí của vong linh vất vưởng, nhưng nó vẫn phải là nơi mà ma quỷ dễ dàng hại ai đó được, bởi vì tất cả đều có sự quản thúc của người ở cõi đó.Nghe đến đây tôi mới hiểu ra được nhiều điều, từ xưa nay chuyện về ma quỷ luôn là những chủ đề vô cùng bí ẩn đối với tôi, nhưng tôi cũng không biết tại sao duyên số lại đẩy đưa tôi lấn sâu vào cái thế giới tối tăm mù mịt đó?

Nước mắt, đau khổ và cả nỗi tuyệt vọng trong sợ hãi, tất cả hầu như tôi đều đã nếm trải gần hết, nếu nói rằng tôi khiếp sợ cái thế giới ấy thì có lẽ là không, nhưng thay vào đó tôi lại có một chút gì đó gọi là thương cảm cho những số phận nghiệt ngã, những con người phải chết trong uất ức rồi sau đó là ôm trong lòng nỗi oán hận mà trở thành oan hồn, quỷ dữ để trả thù.Quay trở về với thực tại, thầy Lâm tiếp tục bàn về chuyện phải bắt cho được vong của cô Hương.- Bây giờ tôi tính như thế này!

Tối nay đúng mười hai giờ, chúng ta cùng nhau lên sân thượng của bệnh viện để làm lễ trục vong, tôi sẽ tẩy uế cả cái bệnh viện Kim Hồng, cậu thấy sao?- Liệu giờ đó thì đi có ổn không, thưa thầy?

Như thầy đã bảo là cô ta có ân oán tiền kiếp với tôi, nếu tôi cùng thầy đi vào bệnh viện vào giờ đó thì chẳng khác gì giúp cho oan hồn của cô ta dễ dàng hại tôi sao?Thầy Lâm thở dài:- Hầy...!

Người đời có câu, không vào hang cọp thì làm sao bắt được cọp con?

Cậu và tôi phải đi vào giờ đó thì mới mong tìm được nơi mà linh hồn của cô ta lưu lại mà bắt chứ, vả lại bắt ma thì ai mà đi vào ban ngày, có hiểu chưa cậu Trung?- À!

Thì ra là vậy.Nói rồi cả hai người, tôi và thầy Lâm bắt đầu chuẩn bị tất cả mọi thứ, cảm giác của tôi khi đó quả thực rất hồi hộp, nhưng cũng không kém phần tò mò vì đó cũng là lần đầu tiên tôi được trải nghiệm cùng với một thầy pháp thứ thiệt.Loay hoay mãi cũng đến tối, tôi và thầy đợi bệnh viện vắng người vào thăm bệnh, lúc đó tôi và thầy mới bắt đầu tiến vào bên trong bệnh viện.

Bước những bước chân đầu tiên trước hành lang tầng trệt của bệnh viện Kim Hồng, tôi đắn đo suy nghĩ."

Đúng là như thầy Lâm đã nói, bệnh viện vẫn bình thường, các nhân viên vẫn trực đêm như mọi khi, trừ việc không có mặt của y tá Liên trực đêm cùng nữa, vì cô ta đã nhảy lầu chết cách đó vài ngày"Rảo bước dọc hành lang, thầy Lâm vừa khấn lẩm bẩm trong miệng vừa rải một ít muối xuống đất.- Chật chật!

Nơi này cực kỳ ô uế.- Thầy đùa à!

Bệnh viện của tôi rất sạch đó, có thầy rải muối làm dơ thôi.- Cậu có bị điên không?

Ô uế ở đây là âm khí đó, chứ ai nói đến chuyện cái bệnh viện của cậu dơ bẩn.- À...!

Dạ, dạ xin lỗi thầy.Mon men hết cả dãy hành lang thì cũng đến được căn phòng bệnh số 6, nơi mà tôi đã nằm nghỉ ngơi vào cái đêm gặp nạn.

Đứng trước cửa phòng số 6 nhìn vào trong, tôi chẳng thể nào nghĩ được đây lại từng là một phòng bệnh cho các bệnh nhân nằm.

Căn phòng tối om như mực, tuyệt nhiên cũng chẳng có một bệnh nhân nào nằm trong phòng đó cả, rón rén mở cánh cửa phòng ra, vừa định bước vào thì thầy Lâm vội ngăn tôi lại.- Khoan đã!

Để tôi vào trước.Tôi gật đầu rồi nhường cho thầy Lâm đi vào trong, tôi thì bước sát theo sau.

Ngay khi bước chân đầu tiên của tôi chạm vào nền gạch bên trong căn phòng bệnh, từ đâu đó chiếc đèn trần bỗng dưng bật lên, nó không sáng như thường lệ mà chỉ lờ mờ như những ngọn đèn ngủ, thứ ánh sáng yếu ớt cố len lỏi vào trong những góc tối bật nhất của căn phòng nhưng vẫn chẳng thể soi chiếu tới, không gian tĩnh mịch không một tiếng động nào phát ra, đứng giữa gian phòng thầy Lâm quay lưng lại về phía tôi nói nhỏ.- Bây giờ cậu khép cửa lại đi!Tôi ngạc nhiên trả lời:- Để làm gì vậy thầy Lâm?- Khép lại để bắt đầu nghi thức gọi hồn!
 
Số Trời Cay Nghiệt
Phần 2 - Chương 11: Quỷ Nhập Lệnh


Lúc bấy giờ, người tôi vẫn cứ run run không thể nào kiểm soát được, cái cảm giác hồi hộp xen lẫn sự sợ hãi cũng bao trùm tâm trí tôi lúc nào không hay.

Đứng giữa căn phòng bệnh số 6, thầy Lâm dùng phấn vẽ một vòng tròn phân chia nó ra thành hai mặt âm và dương, sau đó cẩn thận đặt xuống nền gạch một bát hương bằng đồng nho nhỏ, để trước nó thầy Lâm bày ra đủ một chén gạo, một cốc rượu, một chén máu chó mực và một cái chuông.Thầy Lâm lúc này mới quỳ xuống, vừa khấn lầm bầm trong miệng vừa cắn tay trích máu, rồi sau đó nhỏ vào ly rượu để trước mặt, căn phòng im bặt chẳng một tiếng động nào phát ra, ngay cả tôi đứng ở một góc trong căn phòng quan sát cũng không dám thở mạnh.Giữa chừng thầy Lâm cất lời:- Em vào được rồi đó!- Dạ!Nghe đến đây thì cánh cửa phòng cũng mở ra, hiện diện trước mặt tôi là một cô gái với thân hình thon thả, mái tóc đen dài xõa ngang vai, lúc này tôi mới tò mò.- Cô... cô là...?Thầy Lâm chen ngang:- Đây là Bối Bối, cô ấy đi theo làm phụ tá cho tôi.- Thì ra là vậy!

Chào cô Bối.Cô gái nhẹ nhàng trả lời:- Chào anh!- Thôi thôi, bây giờ không phải là lúc để chào hỏi đâu, chúng ta bắt đầu ngay thôi, Bối!Cô gái kia vừa nghe xong liền gật đầu quay người lại, đóng kín cửa phòng rồi đi đến chỗ thầy Lâm bày sẵn mà ngồi xếp bằng xuống nhắm mắt lại.

Lúc này thầy Lâm mới dùng máu chó mực khi nãy mà vẽ thêm một vòng tròn bao quanh chỗ của cô gái kia, mùi hôi tanh của máu cũng bắt đầu bốc lên nồng nặc, đến nỗi làm tôi phải lấy tay che mũi lại.

Thầy Lâm lại tiếp tục khấn lẩm bẩm trong miệng liền mấy chập, đưa tay cắm nhang vào bát hương, khói bốc lên nghi ngút cả một khoảng không trên đầu của cô Bối kia.Cuối cùng thầy Lâm mới đổ ly rượu xuống trước mặt cô Bối.Tiếng kêu khi những giọt rượu chạm phải nền gạch không còn đơn thuần chỉ là tiếng nước đổ nữa, mà thay vào đó là những âm thanh như phản ứng hóa học vậy, những giọt rượu như bị bốc hơi lên bởi mặt đất.Lúc bấy giờ, người của cô gái kia run cầm cập như bị cảm lạnh, rồi bất thình lình cô ta ưỡn người ra phía trước gục mặt xuống đất mà quằn quại như bệnh dại, tiếng thét của cô ta bắt đầu cất lên xóa tan cái không gian yên ắng trong căn phòng.

Khi cơn điên loạn của cô gái kia dần lên cao, thầy Lâm lúc này vẫn bình thản quỳ gối trước mặt cô ta mà ngồi kiên trì niệm kinh siêu độ.- Không ổn rồi!

Là quỷ, nó mạnh lắm.Tiếng thầy Lâm nói với vẻ mặt nghiêm trọng làm tôi cũng đứng ngồi không yên, đưa đôi mắt nhìn sang phía cô Bối, tôi không khỏi hoảng hồn khi đôi mắt của cô ta đã trợn ngược lên trắng dã, khắp người đều nổi hết cả gân xanh, trông rất kỳ dị.

Tiếng thét muốn xé cả không gian âm u trong căn phòng cứ ngày càng dày vò trong tâm trí tôi.- Thầy Lâm!

Thầy mau làm gì đi chứ, nếu để cô ấy như vậy lâu hơn… tôi không nghĩ rằng cô ta chịu được.- Tôi biết rồi!

Cậu cứ ở yên đó đi, đừng làm gì cả, nếu không muốn con quỷ trong người của Bối Bối nhập vào người cậu.Vừa dứt lời, cô Bối liền cố vùng dậy khỏi bàn cúng, nhưng cô ta không thể nào đứng lên được, cứ như thể đang có một vật gì đó đè lên vậy.

Tôi đứng nép mặt vào trong chẳng dám nhìn thêm phút giây nào nữa.

Đang lúc hỗn loạn, thầy Lâm vội nói lớn về phía tôi:- Trung!

Cậu mau phụ tôi trói cô ấy lại mau đi, tôi không giữ cô ta lâu hơn trong kết giới này được nữa.- Vậy bây giờ trói cô ta bằng cách nào đây?- Chỗ cậu có cái giường kìa!Nghe đến đây, như hiểu được ý của thầy Lâm, tôi liền kéo cái giường bệnh gần đó qua chỗ của cô Bối, nhân lúc cô ta không thể cử động được gì đang bị thầy Lâm phong ấn bằng những sợi chỉ màu đỏ rất chắc chắn.Phải vất vả lắm mới trói được cô gái ấy lên chiếc giường, dù là con gái nhưng tôi không thể nào tin được sức chống cự của cô ấy lại mạnh đến như vậy, đôi mắt vẫn còn trợn ngược lên trông rất gớm ghiếc, thét gào bằng một cái giọng nói khô khan.- Thả tao ra thằng đạo sĩ thúi!

Mày không nhốt tao được lâu trong này đâu.- Con quỷ kia, khôn hồn thì mau xuất khỏi người cô gái này, nếu không thì đừng trách ta.Giọng nói hùng hồn của thầy Lâm quả thật làm tôi phần nào thán phục, nhưng rồi con quỷ trong người của cô Bối lại nói tiếp.- Hahaha!

Mày đùa tao à?

Mày gọi tao lên đã rồi giờ kêu tao đi đơn giản vậy sao?

Con ả này trông cũng ngon đấy!Bất thình lình giọng nói lúc này bỗng yếu lại và khóc lóc:- Anh Lâm, phong ấn nó lại đi…

đừng để nó thoát,... nó… nó chính là…!- Con ả kia, mày nên yên phận trong giấc mơ của mày đi, thân xác của mày giờ phải là của tao.Tình hình cấp bách, thầy Lâm đưa cho tôi một lá bùa rồi nói nhỏ:- Cậu cầm lá bùa này đợi tôi, khi nào tôi hô thì cậu hãy quăng nó về phía trước nhé!

Nhớ… không được sơ xuất, nếu không thì tính mạng của cả ba người chúng ta sẽ khó mà bước ra khỏi căn phòng này, rõ chưa.Tôi gật đầu lia lịa, lúc này thầy Lâm mới đơn thân vừa giữ kết ấn vừa tiến gần đến cô Bối, khoảnh khắc một tay giữ kết ấn còn tay kia cầm chiếc chuông gõ vào đầu của cô ấy đúng ba lần.“Quỷ Nhập Lệnh - Khắc Xuất - Cấp cấp như luật lệnh”Sau ba hồi gõ, liền có một bóng đen bay vụt từ trong người cô Bối Bối ra, thầy Lâm lúc bấy giờ mới hét to về hướng tôi.- Nó tới rồi đó, mau bắt nó cậu Trung!Tôi không dám nhìn thẳng về phía trước mà chỉ biết quay mặt sang hướng khác rồi quẳng lá bùa mà khi nãy thầy Lâm đưa cho tôi giữ, chỉ sau một tiếng nổ lớn, tất cả dần trở về với không gian yên tỉnh.Được chừng vài giây sau tôi mới dám quay đầu nhìn lại, trước mặt tôi khi đó là thầy Lâm đang ngồi bệt dưới nền gạch thở hổn hển, còn cô Bối thì nằm ngất lịm trên chiếc giường bệnh.

Sau chuyện kinh hãi vừa rồi, tôi cũng không còn tí sức lực nào nữa, tôi nằm lăn ra đất tay chân như rã rời, thầy Lâm đưa tay chỉ về cánh cửa.- Nó chạy mất rồi!Tôi nhìn theo cánh tay của thầy Lâm, lúc đó mới nhận ra lá bùa đã bị xé ra tan tành thành từng mảnh nhỏ vẫn còn bay tứ tán giữa không trung.
 
Số Trời Cay Nghiệt
Phần 2 - Chương 12: Bước Vào Nhà Xác


Sau một hồi lâu nghỉ ngơi trong căn phòng bệnh số 6, cả ba người tiếp tục ra khỏi đó, men theo hành lang bệnh viện, lúc này tôi mới thấy lẻ bóng một vài bệnh nhân đang ngồi trên ghế đá, tôi có đến hỏi họ rằng có nghe thấy âm thanh hay nhìn thấy điều gì bất thường không?

Hầu như tất cả đều trả lời rất bình thường, tưởng chừng như họ chẳng hề nghe được âm thanh hỗn loạn nào mà khi nãy tôi, thầy Lâm và cô Bối phải chật vật trong căn phòng bệnh số 6 kia.Quay trở lại với hiện trường, thầy Lâm dẫn tôi đi lên tầng trên của bệnh viện, đứng trước một cánh cửa màu trắng bạc, thầy Lâm lúc này mới cất lời:- Cậu Trung, đây là…!- Thưa thầy!

Đây là nhà xác của bệnh viện ạ.- Hừm!

Thảo nào mùi âm khí ở đây là cao ngất ngưỡng đến vậy.Tôi ngạc nhiên:- Nó có điều gì bất thường sao thầy?Cô Bối Bối cũng chen ngang lời:- Nơi nào người âm họ ở nhiều, nơi đó sẽ có âm khí tụ lại, nhưng vấn đề ở đây không phải là ở cái nhà xác này, mà là em thấy các vong linh ở đây có điều gì đó hơi bất thường, từ nãy giờ em đã gặp được ba vong, nhưng tất cả vừa nhìn thấy là đều lẫn trốn hết cả.- Làm sao cô Bối biết được?Lúc này thầy Lâm mới giãi bày:- Thực ra thì em Bối của tôi có xuất thân trong một gia đình chuyên hành nghề thầy pháp bắt ma và xem phong thủy, anh của cô ấy cũng là bạn thân của tôi ngày trước, gia đình hầu như ai cũng có chút tài lực, nên chuyện em Bối có thể nhìn và giao tiếp được với vong cũng là điều dễ hiểu.

À mà nếu cậu sớm nhận ra mối quan hệ giữa tôi và Bối Bối, thì chắc cũng biết được rằng tôi cũng là môn đồ ngoại tộc đầu tiên mà gia đình của Bối Bối thu nhận cho đến giờ!- Thật vậy ư!

Không ngờ một cô gái xinh đẹp như cô ấy lại có tài năng thiên bẩm đến như vậy.Cô Bối ngại ngùng đáp:- Anh Trung quá lời rồi!- Thôi không tám chuyện nữa, vào việc chính đi!Thầy Lâm xua tay ra dấu cho tôi mở cửa nhà xác, không gian tối tăm chỉ có ánh đèn pin trên tay tôi soi sáng khung cảnh phía trước, sau khi cửa nhà xác hé mở ra, tôi có cố tìm công tắc đèn để bật lên nhưng dường như không có điện.Thầy Lâm lúc này mới lên tiếng:- Cậu đừng tốn công nữa!

Họ tắt hết cả rồi.Tôi ngạc nhiên:- Là ai?- Thì chính những vong hồn ở đây chứ còn ai!- Nhưng rõ ràng là vẫn có điện mà!

Kỳ lạ thật.Lúc này tôi lại càng bất ngờ hơn khi chợt nhận ra bệnh viện đêm nay chẳng có lấy một nhân viên nào, tôi cũng chẳng có được một cuộc gọi nào từ những người trực đêm trong bệnh viện báo cáo về những bệnh nhân được chuyển vào ban đêm.“Chẳng lẽ họ nghỉ hết rồi hay sao?”

Chắc chắn là không bao giờ có chuyện đó, bản thân tôi lại càng lo sợ hơn về khả năng họ bị một thế lực vô hình nào đó che mắt hoặc giấu ở một nơi nào đó trong bệnh viện.

Tiếp tục bước vào trong nhà xác của bệnh viện Kim Hồng, những bước chân đầu tiên khi chạm ngưỡng cửa của nhà xác, tôi bỗng rùng mình khi cảm giác được cái không gian lạnh lẽo ở trong đó, nó không hẳn chỉ là lạnh ngoài da mà nó còn lạnh cả trong tâm trí, cùng với cái cảm giác rợn người bủa vây khối óc của một người phàm trần.

Nếu có ai sức khỏe không tốt, tôi tin chắc khi bước vào đây thì họ sẽ sớm ngất xỉu vì cái không khí ngột ngạt của nó.Khi cả ba người vừa bước vào thì cánh cửa nhà xác của khiếp sầm lại cùng với một tiếng đóng cửa khiến tôi giật thót người, thầy Lâm lúc này vội trấn an.- Không sao đâu!

Cậu bước qua bên này đứng đi, cứ ở góc đó mà quan sát, đừng chạm vào bất cứ thứ gì trong này, còn lại cứ để tôi và Bối Bối lo.Nghe đến đây, tôi gật đầu lia lịa không dám hé nửa lời, khung cảnh tối om mịt mờ chỉ có mỗi chiếc đèn pin trên tay tôi là để chiếu sáng cho cô Bối đi, riêng thầy Lâm vẫn không hề than vãn gì, ông ta vẫn làm việc một mình trong bóng tối.

Có lẽ thầy Lâm đã quen như vậy rồi nên tôi không quá bất ngờ khi ở trong một không gian tối mịt như thế này mà thầy vẫn đi đứng bình thường mà không sợ vấp phải thứ gì cả.Quay trở lại với thời điểm hiện tại, nhờ ánh sáng của chiếc đèn pin mà tôi thấy rõ thầy Lâm mỗi khi bước đến gần với một cái xác thì ông ta lại đưa tay lên vẽ những ký tự gì đó trên không trung ở ngay đầu của cái xác, rồi cẩn thận điểm lên trán của cái xác đó, quay sang cô Bối thì cứ mỗi lần đi ngang qua từng cái xác một, cô ấy luôn cảm thấy mệt mỏi vô cùng, có cái xác khi cô Bối vừa bước đến thì cô ấy đã suýt ngã vì choáng, tôi đã định chạy đến đỡ nhưng thầy Lâm lúc đó lại ra dấu cho tôi ở yên tại chỗ, tôi thực sự không biết tại sao lại như vậy nhưng tóm lại mọi thứ ở thời điểm đó rất mơ hồ đối với tôi.
 
Số Trời Cay Nghiệt
Phần 2 - Chương 13: Ảo Giác! Mặt Tối Của Thế Giới Thực Tại


- Bối à!

Qua bên này xem giúp anh cái này có được không?- Dạ được!

Để em qua xem.Tiếng thầy Lâm gọi cô Bối ở gần đó làm tôi tò mò cất lời:- Có gì lạ sao thưa thầy?Thầy Lâm lúc này mới đáp:- Cậu có muốn qua đây xem không?

Chắc cậu sẽ ngạc nhiên lắm đấy cậu Trung!Thầy Lâm vừa dứt lời là tôi cũng nhanh chóng bước đến chỗ của thầy để nhìn cho rõ.

Cả ba người cùng mở to mắt lên khi nhìn thấy cái xác của một cô gái trẻ, vô tình khi vừa thấy được thứ quen thuộc, tôi không khỏi tái xanh mặt khi nhận ra nó.

Trên tay của cái xác đó có đeo một chiếc nhẫn bạc, nó hệt như chiếc nhẫn trong chiếc hộp gỗ kia, nhưng mà tôi đã để nó lại trên mộ của Hương rồi, vậy thì làm sao mà nó lại hiện diện được ở đây?

Cố vén tấm màn che xác, tôi mới bàng hoàng khi biết đó chính là xác của Liên, thường thì xác được lưu lại trong bệnh viện tầm một hai ngày là được người thân đến nhận về an táng, nhưng mà cũng đã tuần lễ trôi qua mà tôi không ngờ xác của Liên vẫn còn ở đây.

Khoảnh khắc khi tay tôi sắp chạm vào thi thể của Liên thì bất thình lình cô Bối vội ngăn tôi lại.- Khoan đã!

Anh đừng động vào cái tử thi này.Tôi ngạc nhiên:- Tại sao vậy cô Bối?Lúc này thầy Lâm ra vẻ nghiêm trọng mà cất lời chen ngang:- Cái tử thi này,... nó… nó có vẻ hơi bất thường, những người vừa chết thường phần hồn sẽ quanh quẩn gần xác của họ chứ không đi đâu xa nhưng lần này tôi và Bối Bối lại chẳng thấy vong hồn của cô gái này đâu cả!Vừa dứt lời, tôi vô thức nhìn qua bên chỗ cô Bối, đôi mắt tôi liền trợn lên khi thấy phía sau cô ấy chính là Liên, cố gắng tự trấn an bản thân mình lại mà dụi mắt vài cái, tôi nhìn xuống trở lại cái xác còn đang nằm rồi đưa mắt nhìn lên cô gái đang đứng phía sau Bối Bối.

Khi con dao trên tay Liên đang gần kề sát vào cổ của Bối Bối, thì cũng là lúc tôi hét lớn và chạy đến giành lấy con dao ấy.- Dừng lại!

Tôi thấy cô ấy đây rồi,...

Bối, mau tránh ra,... cô ta ở ngay sau lưng cô kia kìa.- Anh Trung!

Bình tĩnh lại đi.Tôi vật Liên xuống giằng co để lấy lại con dao, thầy Lâm lúc đó đứng nhìn trong bất ngờ, riêng cô Bối thì cứ luôn miệng bảo tôi “dừng lại”.- Anh Lâm!

Cậu ấy lại bị nó che mắt nữa rồi, anh làm gì đi chứ, sao còn đứng đó?Tiếng của Bối Bối giục thầy Lâm, được chừng một hồi lâu sau đó ông ta mới giật mình tỉnh ra, vội vẽ quanh chỗ tôi một vòng tròn, chia đều vòng tròn ra làm năm góc, tiếp đó thầy lấy trong túi ra một lá bùa.

Đốt nó trên tay, thầy Lâm khấn lẩm bẩm trong miệng rồi huơ huơ trước mặt tôi.Đầu óc của tôi lúc bấy giờ tự khắc dần mụ mị, cái hình ảnh của Liên trước mặt tôi cũng từ từ tan biến mất.

Ngồi bệt dưới nền gạch lạnh như băng, tôi hoang mang.- Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì vậy?

Tôi… tôi vừa thấy Liên ở đây mà!Thầy Lâm khụy gối xuống, đặt tay lên vai tôi rồi nói:- Không sao nữa rồi!

Vừa rồi cậu chỉ bị ảo giác thôi.- Th… thật chứ?

Tôi… tôi thấy nó rất thật!Lúc này cô Bối mới lên tiếng:- Anh Lâm!

Mau đưa cho cậu ấy một viên đi, nếu kéo dài từ đây cho đến khi tìm được nơi mà cái bệnh viện này bị ám nặng nhất, em sợ định lực của cậu ta sẽ khó chống lại được nó.- Ừ!

Anh quên mất, đây này cậu Trung cầm lấy rồi nuốt nó đi.Vừa nói thầy Lâm vừa lấy trong túi ra một lọ thuốc, thầy trút lọ xuống một viên thuốc màu nâu đen kỳ lạ rồi đưa nó cho tôi.- Đây là…!- Nó là thuốc định thần của nhà họ Phạm tự chế đó!

Nó sẽ giúp cậu tỉnh táo hơn, uống đi… không có chết đâu mà sợ, hay là cậu đợi tôi mớm cho hay gì?- À không!Tôi lắc đầu rồi bỏ viên thuốc vào trong miệng, nuốt một phát thẳng vào bụng.Tiếp tục trở lại với hiện trường, cả ba người đều nhìn chăm chú vào cánh tay đang đeo chiếc nhẫn bạc, tôi quay mặt sang hỏi thầy Lâm.- Giờ làm gì với chiếc nhẫn đó đây thưa thầy?

Tôi đã thấy nó tự dịch chuyển từ chỗ này sang chỗ khác mà không rõ nguyên nhân đúng ba lần rồi, hay là nó không phải là chiếc nhẫn duy nhất nhỉ?- Không đâu!

Chiếc nhẫn này bị ám và đặt một lời nguyền rất nặng, nó cướp đi khá nhiều linh hồn rồi, dù không chạm vào nó nhưng tôi đã nghe được những tiếng oán than, những tiếng thét từ tận sâu trong một thế giới tăm tối nào đó.Cô Bối lại chen lời:- Ý của anh là chiếc nhẫn này còn có một không gian khác để bắt giữ linh hồn người chết sao?- Anh cũng không rõ!

Nghe có vẻ hơi “vô lý trí” một chút nhưng nếu em nhận ra được điểm này thì sẽ thấy nó hoàn toàn hợp con mợ nó lý liền.Tôi cũng tò mò hỏi thêm:- Thầy nói rõ hơn được không?

Cái gì mà bắt giữ linh hồn, rồi nào là không gian khác là sao?

Chẳng phải thế giới này tồn tại trên phương diện giữa thực tại và một thế giới khác đó là cõi tâm linh như thầy từng nói hay sao?Cô Bối gật đầu:- Đúng vậy!

Nhưng ngoài thế giới tâm linh và thế giới thực ra, còn có rất nhiều chiều không gian khác mà con người đang dần khám phá, nó thậm chí còn đáng sợ hơn rất nhiều nếu không may bị kẹt lại ở đó.

Từ xa xưa, đã có rất nhiều nghi thức để có thể mở cánh cửa của một thế giới khác, nhưng đa số những người khi bước qua những thế giới đó đều mãi mãi không bao giờ trở về lại thực tại được, họ vĩnh viễn bị mắc kẹt lại cả phần xác và phần hồn.Nghe đến đây, tôi lại hiểu ra được nhiều điều, dù không thực sự hiểu hết cái thế giới này là gì, nhưng càng hiểu tôi lại càng cảm thấy sợ hãi trước những mặt tối của cái thế giới thực tại mà bấy lâu nay tôi chưa bao giờ biết tới.
 
Số Trời Cay Nghiệt
Phần 2 - Chương 14: Quỷ Ám


Từ khi bước vào bệnh viện Kim Hồng cho đến giờ cũng đã quá mấy tiếng đồng hồ, giờ này trong nhà xác cực kì lạnh, phần vì trời đêm và một phần nữa là trong nhà xác thường xuyên bật máy lạnh ở mức cao hơn bình thường một chút để giữ xác được lâu hơn, chờ người thân đến nhận xác về.

Sau khi đã xem xét và thấy như mọi thứ đều ổn, cả ba người lại tiếp tục rời khỏi nhà xác mà men theo hành lang tìm đến phòng làm việc của bác sĩ Trương ở lầu 2, thường thì phòng làm việc của các bác sĩ ở bệnh viện Kim Hồng rất ít khi bệnh nhân lui tới, nhưng khi vừa đến nơi tôi đã thấy một vài bệnh nhân đứng lập lờ ngoài cửa phòng làm việc của bác sĩ Trương.

Điều lạ lùng hơn là giờ đó cũng đã quá khuya, cũng chẳng có lý do gì mà họ lại hiện diện ở quanh đó cả, vì dù sao thì căn phòng đó cũng đã được niêm phong bằng dây băng của cảnh sát.Vừa định đuổi những con người quanh cửa phòng, thầy Lâm liền đưa tay ngăn tôi lại:- Khoan đã!

Cậu tính làm gì vậy?- Thì kêu bọn họ trở về phòng bệnh chứ làm gì!

Có điều gì lạ sao thưa thầy?Cô Bối xua tay rồi đưa miệng về phía tôi nói nhỏ:- Họ không phải là người đâu!- Cái gì?Câu nói của cô Bối làm tôi vô cùng ngạc nhiên, cô ấy cất lời tiếp:- Từ khi bước vào bệnh viện này, em chưa từng nhìn thấy bóng dáng của một người bình thường nào cả!- Cô… cô nói thật chứ!

Làm sao mà bệnh viện lại không có người được cơ chứ.- Chuyện này em cũng không rõ!Đang bàn tán thì điện thoại của tôi bỗng dưng reo lên:- A lô!

Bác sĩ Trung nghe đây.- Tôi đã cho đóng cửa bệnh viện từ sáng nay rồi, đến giờ vẫn chưa báo cho cậu biết, tôi định đợi cho chuyện của bác sĩ Trương lắng xuống một thời gian rồi mới mở cửa lại.Giọng nói bên kia đầu dây làm tôi nhận ra ngay đó chính là người đứng đầu và cũng là người lập ra bệnh viện Kim Hồng.- Thì ra là ông Lý, cảm ơn ông đã báo cho tôi biết!

Ông đã biết hết mọi chuyện rồi ư.- Đúng vậy!

Cậu đừng lo, tôi vẫn tin tưởng giao cho cậu bệnh viện, tôi cũng đã trực tiếp tìm lại tất cả những gì mà thời gian qua bệnh viện mình gặp phải.Nghe đến đây ông Lý cũng vội cúp máy ngang, tôi lại bùi ngùi vì biết được ông Lý đã rất khó xử như thế nào khi nói với tôi về những sự việc trong thời gian qua, tôi cũng không quá ngạc nhiên khi ông ấy lại tắt máy đường đột đến như vậy.Trở lại với hiện trường, lúc này thầy Lâm lại tiếp tục bước về phía trước cửa của căn phòng làm việc, đôi tay ông ta chỉ định đưa lên nắm lấy khóa cửa vài giây thì vội thụt lại, vẻ mặt của thầy Lâm trong chốc lát cũng lộ rõ vẻ mặt nghiêm trọng, phía cô Bối cũng nhìn chăm chăm cánh cửa không rời.- Oan nghiệt, đúng là oan nghiệt!

Tiếng thầy Lâm than vãn nghe đến não nề, tôi vội cất lời hỏi:- Sao lại oan nghiệt vậy thầy?Tay thầy Lâm vẫn còn run run không ngừng, ông ta lúc này mới đáp:- Oán khí nặng lắm, không siêu thoát được cậu Trung à!

Vừa dứt câu, cả tôi và thầy Lâm đều giật mình khi thoáng nhìn thấy một bóng trắng lướt qua rất nhanh từ sau lưng cô Bối, thầy Lâm vội nắm lấy tay tôi và cô Bối, lúc bấy giờ tôi cảm nhận rất rõ tay của cả thầy Lâm và cô Bối Bối rất lạnh và run cầm cập.

Thầy Lâm cố trấn an:Nó sắp đến rồi!

Hai người cứ bình tĩnh, nó mạnh lắm, đừng buông tay ra, dưới đất có trận pháp bày sẵn, niệm theo tôi.“Thiên địa huyền tôn, vạn khí bổn căn. quảng tu ức kiếp, chứng ngã thần thông.

Tam giới nội ngoại, duy đạo độc tôn. thể hữu kim quang, phúc ánh ngô thân.

Thị chi bất kiến, thính chi bất văn. bao la thiên địa, dưỡng dục quần sanh.

Thụ trì vạn biến, thân hữu quang minh. tam giới thị vệ, ngũ đế tư nghênh.

Vạn thần triều lễ, dịch sử lôi đình . quỷ yêu táng đảm, tinh quái vong hình.

Nội hữu tích lịch, lôi thần ẩn danh.

động tuệ giao triệt, ngũ khí đằng đằng.

Kim quang tốc hiện, phúc hộ chân nhân.

Cấp cấp như luật lệnh.”

Cả ba người cùng nhau nắm tay và đứng thành hình vòng tròn, liên tục niệm chú theo thầy Lâm không ngừng, ánh đèn lúc bấy giờ chớp nháy liên tục, không gian trở nên xáo trộn hơn khi tự bên trong cánh cửa phòng làm việc của bác sĩ Trương máu tràn ra lênh láng, tôi nghe được tiếng cười khanh khách ngày càng to dần sau cánh cửa ấy, những tiếng đập cửa từ bên trong, những tiếng đồ vật rơi cứ vang lên vang vọng cả không gian trước cửa phòng.- Lạ thật!

Sao nó không có tác dụng gì hết vậy?- Giờ tính sao đây anh Lâm?

Tiếng của cô Bối nói trong sợ hãi làm tôi đứng kế bên cũng sợ lây theo, thầy Lâm lúc này vẫn còn khó khăn trong việc phân định giữa không gian thực tại, máu vẫn tràn ra đỏ cả mặt sàn bằng gạch trắng ngang trước cửa phòng, dãy hành lang tối om khiến tôi chẳng còn nhìn thấy được đâu là lối thoát.

Thầy Lâm cất tiếng:- Vừa rồi là Kim Quang chú, nhưng cả ba người cùng kiên trì đọc thế mà vẫn không linh nghiệm!Ngay sau khi dứt lời thì dãy hành lang bỗng phát ra những tiếng dậm chân rất lớn, bất thình lình cô Bối như bị ai đó xô ngã, cô ấy bị một thứ vô hình nào đó đẩy ngã ngửa lên nền gạch với vũng máu rồi kéo đi cả một quãng dài trên hành lang bệnh viện, vệt máu cũng chạy dài khắp nơi khiến cho không gian càng thêm khủng khiếp, thoạt nhìn cứ tôi tưởng chừng như cả hành lang lúc đó là một cảnh trong bộ phim kinh dị nào đó mà chính tôi lại là nhân vật chính vậy.Cô Bối bị kéo đi lê lết cố cất tiếng gọi trong hoảng loạn:- Không… không, anh Lâm cứu em với!- Không!

Thả cô ấy ra.Tiếng thầy Lâm hét lớn vang dội cả dãy hành lang, nhưng điều đó vẫn chưa thể làm cho cái thứ vô hình kia dừng lại, nó kéo cô Bối Bối ngược trở về lại chỗ tôi rồi đột ngột cánh cửa phòng mở toang ra, cô ấy bị đẩy vào trong đó rồi đóng cửa lại, sự việc xảy ra quá nhanh, đến nỗi tôi còn chẳng kịp nắm lấy được đôi tay của cô Bối.
 
Số Trời Cay Nghiệt
Phần 2 - Chương 15: Nghiệt Oan


"rầm rầm rầm"Bên ngoài, tôi đập cửa hối hả và liên tục gọi tên cô Bối nhưng bên trong chẳng còn nghe được âm thanh nào cả, tất cả như biến mất hoàn toàn.

Lúc này thầy Lâm mới vội chạy đến chỗ tôi, dù rằng trong lòng thầy lo cho Bối Bối nhưng tôi vẫn thấy ông ấy luôn giữ vững cái khuôn mặt nghiêm túc và lúc nào cũng bình tĩnh để giải quyết từng rắc rối một.

Đảo mắt xung quanh để nhìn rõ hiện trường, thầy Lâm lúc bấy giờ mới khụy gối trước cửa căn phòng làm việc, ông ta rút trong túi ra một viên bi bằng thủy tinh khá nhỏ, để ý kỹ tôi mới thấy lẫn bên trong viên bi đó là một loại ký tự bùa chú màu vàng nhạt.

Thầy Lâm đặt nó vào giữa lòng bàn tay, tay còn lại dùng hai ngón giữa vào ngón trỏ chỉ vào viên bi rồi làm dấu như thể đang vẽ bùa lên đó vậy, xong rồi sau đó ông ta mới thả cho viên bi lăn qua gầm cửa bên dưới.

Tiếng viên bi lăn trên nền gạch chạy dài bên kia căn phòng, cùng lúc thầy Lâm một tay che mắt phải lại, rồi đôi mắt trái lúc đó cứ đảo qua đảo lại lia lịa, được chừng chưa đầy năm giây sau thì tôi nghe một tiếng "rầm" rất to.

- Aaa...!

Tiếng la đau đớn của thầy Lâm khiến tôi vô cùng lo lắng, chỉ ngay sau khi âm thanh quái ác đó phát ra thầy Lâm đã ứa nước mắt, khuôn mặt dù đau đớn tột cùng nhưng tôi lại cảm giác được chuyện chẳng lành đến với cô Bối.

Tôi do dự cất lời hỏi thầy:

- Vừa... vừa rồi đã xảy ra chuyện gì vậy?

Thầy có sao không thầy Lâm?

Tôi cố gắng đỡ ông ta đứng dậy cho vững nhưng có vẻ như chuyện vừa rồi đã làm ông ấy kiệt sức, cả người run lẩy bẩy, đôi tay thầy Lâm cố gượng lau nhanh những giọt mồ hôi trên trán, ra dấu cho tôi dìu ông ta ngồi xuống điều tức lại khí huyết, vừa ngồi tịnh tâm thầy Lâm vừa nói.

- Nó đang cố chiếm lấy thân xác của Bối Bối!

Tôi chỉ nhìn được một chút thôi, Liên Châu Nhãn của tôi đã bị nó đập vỡ rồi.

Nghe đến đây, tức thì trên dãy hành lang tối tăm ở lầu 2 của bệnh viện Kim Hồng, từ đâu có tiếng quạ kêu lên những tiếng kêu như ai oán, đột nhiên từ phía sau cánh cửa phòng tiếng của cô Bối la thất thanh, lúc này tôi và thầy Lâm mới cố phá cửa xông vào.

- Bối Bối!

Em có sao không?

Tiếng thầy Lâm cất lên gọi cô gái đi cùng thầy ngay sau khi cánh cửa mở ra, cái không gian yên ắng lạ thường bỗng bao trùm lên mọi thứ, tôi cẩn thận bước vào trong còn riêng thầy Lâm thì ông ta vẫn đứng ngay ngưỡng cửa quan sát mọi thứ.

Bất thình lình từ bên trái có một bóng người nhảy xổ vào rồi bóp cổ tôi đến nghẹt thở, tôi cảm thấy đôi tay đó rất nhỏ nhưng lực của nó thì không khác gì hai người thanh niên nhập lại, tôi bị vật xuống nền gạch bóp cổ mà không thể nào chống cự vì cả hai tay đều bị bóng người đó khóa lại chỉ với bằng một tay, tôi cô kêu gào lên nhưng không tài nào làm được.

Thầm nghĩ trong đầu:

"Chẳng lẽ mình lại chết ở đây sao?"

Khi tôi dần trở nên kiệt sức, thì lúc bấy giờ thầy Lâm mới kịp chạy đến vung kiếm về phía bóng người bí ẩn đó.

- Sao giờ...

ông mới chịu ra tay chứ?

Tôi nói trong khó khăn vì vừa rồi bị thứ đó bóp cổ, thầy Lâm nhăn nhó nhưng đan xen vào đó là một cảm giác gì đó hơi đượm buồn, ông ta trả lời tôi bằng một cái giọng buồn buồn khó tả.

- Vậy cậu nghĩ tôi có thể ra tay được với thứ đã đè lên cậu vừa rồi thật sao?

- Ý thầy là...!

Đưa đôi mắt nhìn theo thầy Lâm, lúc này tôi mới tái xanh mặt khi nhận ra thứ kinh hãi vừa rồi chính là cô Bối.

Lúc này nhìn cô ấy rất khác, mái tóc đen dài khi nãy giờ rối mù, gương mặt hiền xinh xắn lúc trước giờ cũng nổi đầy gân xanh, cùng với đó là đôi mắt đỏ ngầu như máu, cô ta đứng trên chiếc bàn làm việc của bác sĩ Trương đưa mắt nhìn tôi và thầy Lâm một cách đầy căm phẫn.

Khoảnh khắc của sự giao thoa giữa cảm giác sợ hãi và hoang mang, nó làm tôi trở nên chùn bước, cánh cửa của căn phòng giờ cũng đã khép chặt, thầy Lâm đứng thẳng người hướng mắt về phía cô Bối mà nhìn chăm chăm không rời, tôi chợt thấy ông ta giấu sau lưng một lá bùa nhưng không hiểu tại sao ông ấy lại do dự không thu phục con ma đang nhập trong thân xác của cô Bối.

- Đừng mà!

Tiếng thét phát ra rõ mồn một, tôi nhận ra ngay đó chính là giọng của Bối Bối, nhưng nó sớm bị giọng nói khô khan chen ngang lời.

- Mộc Lâm, mày định giết cả đứa em của mày sao?

- Anh Lâm, đừng nghe lời nó nói, nó chính là...!

Tôi đứng đó tận mắt chứng kiến được cảnh dị thường mà trong lòng mang nhiều cảm xúc khó tả, một cô gái đang tự nói chuyện một mình như thể có hai nhân cách đang ngự trị trong người của cô ấy vậy.

Trong lúc cô Bối phải đấu tranh với vong hồn đang cố chiếm lấy thể xác của mình thì thầy Lâm lúc này mới nhanh chóng căng ra một tấm lưới rất chắc chắn, thầy đưa cho tôi cầm một tay rồi cả hai cùng túm lấy cô ấy, cố dồn vào sát vách tường, con quỷ nhập xác cố chống cự dữ dội, nó la hét rất lớn.

Thầy Lâm cất lời gọi:

- Bối Bối!

Em có còn ở đó không?

Mau trả lời anh đi!
 
Số Trời Cay Nghiệt
Phần 2 - Chương 16: Giấu Nghề


Cố gắng ghì chặt tấm lưới xuống, tôi và thầy Lâm quấn quanh người cô Bối rồi tiếp tục trói cô ấy trên một chiếc ghế, tiếng la hét ầm ĩ cả căn phòng, cô ta vẫn cố vùng vẫy không ngừng để thoát ra khỏi đó, lúc bấy giờ khi mà phải trực tiếp đối diện với cô Bối ở khoảng cách gần như thế, tôi mới cảm nhận được mùi tanh tưởi khó hiểu phát ra từ trong người của cô ta, nó nồng nặc đến lạ kỳ.

- Trung!

Cậu mau giữ chặt cô ta lại giúp tôi nhanh lên!Tiếng của thầy Lâm quát làm tôi vẫn còn đang ngơ ngác cũng phải giật mình quay đầu lại đáp lời:- Vâng, tôi biết rồi!Nghe đến đây, thầy Lâm mới rút trong túi ra một lá bùa dán lên cái lưới đang trùm kín người của cô Bối, sau đó ông ta lại tiếp tục đọc lầm bầm trong miệng câu chú rồi cắn tay trích máu vẩy lên chiếc lưới đó, thoáng chốc nó như siết chặt lại, lúc này cô ấy mới thực sự ngừng cơn điên loạn lại ngay sau khi thầy Lâm điểm lên trán của cô ấy bằng máu của mình.

Đôi mắt lờ đờ đỏ ngầu như máu nhìn mọi thứ một cách vô hồn, cả người cô ấy ướt đẫm mồ hôi, gương mặt nhợt nhạt trắng bệch như người chết, loáng thoáng nhìn quanh mọi thứ để định vị lại phương hướng, tôi tựa lưng vào một góc tường gần đó mà thở phì phò cạnh chỗ thầy Lâm đang đứng."

Rốt cuộc thì cô Bối đã xảy ra chuyện gì? cô ấy bị quỷ nhập thật sao?"

Ngồi suy nghĩ mông lung một hồi lâu, tựa lưng chống tay xuống đất, vô tình tôi cảm giác như tay mình hơi ươn ướt."

Kỳ lạ thật!

Mùi máu ở đâu ra vậy chứ?"

Đưa tay lên nhìn cho kỹ thì tôi mới hoảng hồn khi thấy cả bàn tay mình đều dính toàn là máu, chỗ mà tôi vừa chống tay khi nãy là một vũng máu nhỏ, tôi không biết nó từ đâu ra cho đến khi nhìn thấy nét mặt của thầy Lâm đang nhăn nhó đau đớn thì tôi mới nhận ra mọi chuyện.- Thầy... thầy không sao chứ?Ông ta đáp bằng một cái giọng hơi run:- Không... không sao,...!

- Nhưng... nhưng mà vai ông đang chảy máu kia kìa?- Tôi đã bảo là không sao cơ mà!Thầy Lâm lại quát lớn rồi quay mặt sang chỗ khác, ông ta cố rút cái gì đó từ trong cánh tay ra rồi vứt xuống nền gạch, bước đến gần thì tôi mới biết được ông ấy bị thương do một con dao nhỏ ghim vào vai, may mắn thay vết thương không quá sâu, là một bác sĩ nên tôi đã nhanh chóng sơ cứu cho ông ta ngay lúc đó, nhưng rồi tôi lại băn khoăn không biết ông ta bị thương từ lúc nào.Cầm máu xong, thầy Lâm lại trầm ngâm vừa nhìn cô Bối vừa nói:- Mọi chuyện ngày càng phức tạp hơn rồi!Tôi ngước nhìn thầy Lâm, tự hỏi:"Liệu chuyện quái quỷ này bao giờ mới kết thúc đây?"

Căn phòng tối om ngoài một cô gái trẻ đang bị trói trên chiếc ghế ra thì chỉ còn lại hai người đàn ông đang ngồi cạnh đó để quan sát.

"Lộp bộp, lộp bộp"Bên ngoài cửa phòng làm việc ở tận lầu 2 của bệnh viện lúc bấy giờ bỗng dưng có tiếng bước chân của ai đó, thầy Lâm đột ngột đứng phắt dậy rồi nhìn về phía cánh cửa phòng đang khép kín, đưa tay bấm độn một hồi lâu ông ta thở dài ngao ngán.- Haizz...

Không được rồi!

Cô ta đang đứng ở ngoài cửa, nếu cứ kéo dài thì Bối Bối cũng khó giữ được tính mạng.- Không phải cô ta đang nhập vào Bối Bối sao?Thầy Lâm đáp lời:- Không!

Ý tôi là vong của cô gái tên Hương thì vẫn đang nhập trong người Bối, còn ở ngoài là một vong nữ tên Liên.- Làm sao ông biết được?

- Cậu bớt hỏi những câu dư thừa đi!

Bây giờ không phải là lúc để hỏi.Nói rồi thầy Lâm cởi trói ra cho cô Bối, ông ta dùng hai tên mở mắt của cô ấy ra nhìn chăm chú một lúc rồi lại lấy trong túi ra một lá bùa màu vàng, niệm chú lên lá linh phù rồi huơ huơ trên đầu của cô ấy."

Tam Thanh Thiên Sư Phù - Nhập Ấn - Cấp Cấp Như Luật Lệnh"Cô Bối run người vài cái rồi ngất đi, lúc này thầy Lâm mới ra dấu cho tôi cõng cô ấy, còn riêng ông ta thủ sẵn trên tay một thanh pháp bảo sáng choang, thoạt nhìn tôi đã choáng ngợp trước ánh hào quang trên đó phát ra, nó tựa như bảy sắc cầu vồng, thầy Lâm cầm nó trên tay liền toát ra một khí thái của một thầy trừ ma đúng nghĩa.

Lúc này nhìn sang chỗ tôi đang cõng cô Bối, thầy Lâm nói:- Lâu rồi không dùng đến pháp bảo của dòng họ Phạm, cũng đồng nghĩa với chuyện lâu rồi tôi không phải mệt nhọc đến vậy, lần này tôi đã quá chủ quan nên mới để em gái tôi bị nó hành xác, giờ cầm trên tay thứ này thì đừng hòng nó siêu thoát.

Hãy gọi nó là "Liệt Dương Kiếm".Nghe đến đây, tôi vô cùng bất ngờ vì cứ nghĩ rằng thầy Lâm trước giờ chỉ là một thầy phong thủy bình thường và chẳng có điểm gì để tôi nhận ra ông ta là một thầy pháp cao tay ấn kể từ lúc cùng tôi vào bệnh viện này cả, việc ông ta đi theo tôi cũng là bất đắc dĩ, đến bây giờ tôi mới hiểu ra vì sao lần này ông ta lại đích thân từ Quảng Bình đến thăm cái bệnh viện ma ám này của tôi đột ngột đến như vậy.- Thầy giấu nghề ư?
 
Số Trời Cay Nghiệt
Phần 2 - Chương 17: Cái Xác Không Đầu


"Cót két"

Cánh cửa phòng từ từ mở ra, hé lộ ra khỏi cửa là thanh pháp bảo mà thầy Lâm đang cầm trên tay, ông ta đảo mắt nhìn quanh khắp cả dãy hành lang bệnh viện tối mịt, tôi cõng cô Bối Bối theo sau chẳng dám rời nửa bước.

Cả một đoạn đường dài vắng tanh, thường ngày tôi vẫn đi trên dãy hành lang đó để ngắm nghía từng nhân viên trong bệnh viện, vậy mà giờ tôi lại thấy lo sợ trước mỗi bước chân của tôi trên những nền gạch trắng ngà đó.

Vừa cõng cô gái trẻ tôi vừa ngước mặt nhìn về phía trước để lần theo dấu của thầy Lâm, tiếng bước chân vẫn vang lên từng hồi một, ánh đèn yếu ớt soi rọi khắp mọi ngóc ngách trên dãy hành lang chẳng mấy chốc lại tắt ngóm giữa chừng làm tôi bất ngờ, tôi cố lắc chiếc đèn pin bằng một tay nhưng có vẻ như nó đã hỏng ở đâu đó.- Nó bị gì thế này?Thầy Lâm đi phía trước cũng dừng lại:- Đưa nó đây cho tôi!Tôi liền quăng nó qua chỗ thầy Lâm để ông ta xem thử, được một hồi sau thì thầy mới trả lời:- Nó bị đứt bóng rồi!- Chiếc pin còn khá mới, lại chưa dùng được bao lâu, giờ lại hư sao?

- Cậu đi mà hỏi ông trời ấy!Nghe thầy Lâm nói thế nên tôi cũng chẳng màng đến nữa, nhưng dù là đèn hư tôi vẫn thấy lạ là ông ta không vứt nó đi mà lại cất nó vào túi đồ nghề.

Đi được một đoạn trên dãy hành lang, tôi tò mò hỏi:- Nãy giờ thầy có thấy gì lạ không?Thầy Lâm nghe đến đây cũng khựng lại:- Ý cậu là sao?- Lúc nãy thầy có nhìn thấy y tá Liên bên ngoài cửa, giờ cô ta ở đâu?- Làm sao tôi biết được, vừa mở cửa ra là cô ta đã lượn mất rồi, vả lại thanh pháp bảo này linh khí rất mạnh, ma quỷ không dám đến gần cũng là chuyện dễ hiểu mà.Câu nói đó lại làm tôi thấy nghi ngờ:- Chỉ là một thanh kiếm cổ thôi mà mạnh đến vậy sao?- Hahaha!

Dù bề ngoài nó có giống như một món đồ cũ kĩ nhưng không có nghĩa là nó sẽ yếu.

Chẳng phải bề ngoài trông cậu thư sinh và non choẹt thế mà đã là phó viện trưởng của cả một cái bệnh viện to đùng này đó hay sao?Vừa nói dứt lời, đột nhiên thầy Lâm nhìn ra sau lưng tôi rồi trợn mắt.- Trung!

Coi chừng.Theo quán tính tôi cũng quay đầu nhìn lại, trước mắt tôi khi đó là một cái đầu đang lơ lửng giữa không trung, máu rơi vãi xuống cả một đoạn dài trên hành lang khi đó, tiếng thét kinh hãi của ai đó cũng xé tan cái không gian tĩnh lặng, bất thình lình tôi cảm thấy mình nghẹn ở cổ đến sắp ngợp thở, nó xảy ra nhanh đến nỗi tôi phải buông bỏ cô Bối rơi ngã xuống đất, hai tay tôi cố gỡ lấy đôi bàn tay lạnh buốt đang siết chặt cổ nhưng sức người thường chẳng thể nào làm được, nước mắt tôi ứa ra từng nhịp, quan cảnh trước mắt là một khoảng không u tối cùng với một cái xác không đầu đứng ngay trước mặt, hình ảnh cứ mờ dần cho đến khi thanh kiếm trên tay thầy Lâm phát ra một luồng hào quang cắt phăng đi đôi tay trắng toát và lạnh như băng ấy, lúc đó tôi mới ngã bệt xuống đất mà thở hổn hển như sắp chết.Cái đầu bay lơ lửng lúc này mới chớp mắt đã bay thẳng đến chỗ tôi, nó luồn qua thanh kiếm của thầy Lâm một cách dễ dàng, trong chốc lát cái đầu ấy bám được vào chân tôi rồi cắn.- Khônggg!Tôi thét gào trong đau đớn, thầy Lâm lúc bấy giờ mới chạy đến dùng thanh pháp bảo gạt cái đầu ấy ra khỏi chân tôi, máu bắt đầu chảy ra đầm đìa, thầy Lâm vứt qua chỗ tôi túi đồ nghề của ông ta cho tôi giữ rồi cầm chặt thanh kiếm bổ cái đầu đang lơ lửng giữa không trung ra làm đôi, nhưng kỳ lạ là nó không hề hấn gì.Nó bắt đầu thừa thế mà bay thẳng tới, nhe hàm răng thấm đẫm đầy máu mà cười một cách man rợ.

Mỗi một tiếng va chạm giữa pháp khí của thầy Lâm và cái đầu người đang bay lơ lửng đó cũng là mỗi một tiếng "ken két" phát ra.

Được chừng vài phút sau, lúc ông ta đỡ lấy cái đầu đang cố lao vào người, thầy Lâm đánh nó bật ra rồi thu kiếm lại, lấy bên hông ra một đồng tiền, ông ta đặt nó vào giữa lòng bàn tay rồi nắm chặt lại, lật úp bàn tay vẽ lên đó một ký hiệu gì đó rồi dùng ngón giữa và ngón trỏ giữ cho đồng tiền hướng về phía cái đầu người kia.- Chết đi con quỷ cái!Thầy Lâm vừa hét lớn vừa bắn đồng tiền bay thẳng vào miệng của nó, trong chốc lát khói bốc ra từ miệng của cái đầu người đó đen kịt, rồi nó bay mất dạng.

Lúc này thầy Lâm mới quay trở lại chỗ tôi và cô Bối, ông ta khụy một gối xuống trước mặt rồi nhìn vết thương ở chân tôi một cách chăm chú, nó vẫn không ngừng chảy máu một cách khó hiểu.- Không được rồi!

Cậu lấy trong túi đồ nghề một ít gạo ra đây cho tôi.Tôi ngạc nhiên nhưng không nói gì mà nhanh chóng lụt tìm trong đống đồ nghề của ông ta ra một túi gạo nhỏ rồi đưa nó cho thầy Lâm.

Vừa cầm trên tay túi gạo, ông ta bốc trong túi ra một nắm gạo, nhắm mắt lầm bầm trong miệng nó cái gì đó rồi mới đắp lên chân tôi.

Cái thứ âm thanh khó chịu phát ra làm tôi nhăn nhó, nó rát đến mức tôi cảm giác như đang bị cắt lìa cả cái chân ra vậy, nước mắt tôi lại được dịp ứa ra không ngừng, thầy Lâm thấy vậy cũng đưa cho tôi cánh tay của ông ta để tôi cắn đỡ đau, nhưng tôi lắc đầu từ chối.- Hừm!

Cậu cứng rắn lắm.
 
Số Trời Cay Nghiệt
Phần 2 - Chương 18: Lạc Vào Bóng Tối


Càng ở đây lâu tôi càng không thể nào phân định được đâu là thực và đâu là ảo giác nữa, bởi chuyện cái xác cùng với cái đầu người đầy máu me bay lơ lửng vừa rồi đã làm tôi hoang mang tột cùng, nó khiến tôi phải suy nghĩ lại một số điều ở thế giới tâm linh mà tôi từng biết.“Lẽ nào ma cũng có hai dạng là vật chất hữu hình và vô hình hay sao?”

Vừa suy nghĩ đến đây, cơn đau chân lại làm tôi xao lãng, thầy Lâm cất giọng:- Này!

Cậu đi tiếp được chứ?Tôi ấp úng trả lời:- Tôi… tôi đi được mà, thầy đừng lo!- Hừm!

Thôi để ta cõng Bối Bối cho, cậu tự lo thân cậu đi.- Nhưng mà... tay ông đang bị thương thì làm sao cõng được?Lúc này ông ta lại quát tôi:- Tôi bảo là tôi cõng được mà! sao cậu lì thế?Nghe đến đây, tôi cũng không dám cãi lời ông ta, nhưng rồi nhìn quanh mọi thứ tôi bất giác nhận ra dường như cả không gian u tối trên dãy hành lang lầu 2 giờ đây đã phủ một màn sương trắng xóa, tôi chẳng còn nhìn thấy được lối đi phía trước nữa, cố chống tay vào tường tôi men theo đó để tiếp tục bước đi, vết thương đau nhức khiến tôi không đi nhanh như bình thường được nữa.Đi được một lúc thì tôi và thầy Lâm mới tìm ra cầu thang dẫn lên tầng trên, nhưng rồi sau khi đi lên được nửa bậc thang tôi như chết lặng khi nhìn thấy bóng dáng của Liên đứng ngay trên đầu cầu thang nhìn mình với khuôn mặt buồn bã, tôi không biết rằng liệu thầy Lâm có thấy những gì mà tối thấy hay không nhưng trực giác mách bảo rằng đó chính là y tá Liên.

Tôi khựng lại vài giây nhìn lên đầu cầu thang một lần nữa, Liên vẫn đứng đó nhìn tôi, đôi mắt u buồn chợt nhìn sang hướng khác, nó thôi thúc tôi nhìn theo hướng của cô ấy.Lúc này tôi mới chợt nhận ra bên cạnh tôi là một cánh cửa kỳ lạ nằm ngay trên gờ tường của cầu thang, trông nó rất khác so với những cánh cửa có trong bệnh viện, khi quay ngược trở lại nhìn Liên thì tôi đã không còn thấy cô ta đâu nữa, thầy Lâm vẫn đang cõng cô Bối tiếp tục bước lên từng nấc thang một, riêng tôi đứng đó mà do dự.“Hình như trước giờ mình chưa từng nhìn thấy nó, nó được xây ở đây từ bao giờ vậy nhỉ?”

Tôi đưa tay lên nắm lấy chốt cửa, cái cảm giác mụ mị bỗng dưng lại bủa vây tâm trí tôi một cách lạ kỳ, tôi như một người mê sảng chẳng còn giữ vững được tinh thần, dường như có lẽ những viên thuốc mà thầy Lâm lúc nãy cho tôi uống vẫn chưa có tác dụng gì.

Tôi bắt đầu thấy chóng mặt, hình ảnh trong mắt lúc mờ lúc rõ chẳng còn phân biệt được đâu là đâu nữa.

Chợt rùng mình một cái, tôi cảm nhận được một bàn tay lạnh ngắt đang đặt lên tay tôi, lúc bấy giờ cánh tay tôi cũng vô thức mở cánh cửa trên gờ tường đó ra, không gian bên kia là một căn phòng tối, không có lấy một thứ ánh sáng nào đọng lại bên kia ngưỡng cửa cả.Khoảnh khắc tôi vẫn còn đang mơ màng nửa tỉnh nửa mê, tiếng thầy Lâm lúc này lại la lên thất thanh.- Trunggg…!

Đừng.Tôi như bị ai đó xô từ phía sau, tôi ngã nhào tới trước rồi nằm sấp trên nền gạch trong căn phòng tối đó, tiếng la của ông ta thì vẫn còn vang vọng ngoài kia, lúc bấy giờ tôi quay đầu ngước lên mới nhìn thấy Hương đang đứng ngay cửa.

Cô ta nhoẻn miệng cười ngoác đến mang tai, làm lộ ra cả hàm răng dính đầy máu, đôi mắt mở to nhìn tôi không chớp, khi cánh tay của cô ta đưa lên thì cánh cửa của căn phòng cũng đột nhiên đóng sầm lại, chỉ còn lại mỗi mình tôi trong bóng tối vô vọng.Tôi ngồi dậy tựa lưng vào sát cửa, cố gắng cất tiếng kêu cứu nhưng không có một ai trả lời, cảm giác sợ hãi bắt đầu bao trùm lấy tôi, khoảnh khắc một mình trong một nơi tối tăm, tôi thấy mình nhạy cảm trước mọi thứ, hễ có một tiếng động lạ nào dù là rất nhỏ thì nó cũng đủ làm tim tôi loạn nhịp.“À phải rồi!

Điện thoại”Tôi chợt nhớ ra mình có đem theo điện thoại bên người, mò mẫm trong túi quần và lấy nó ra, tôi cố tìm số điện thoại của thầy Lâm và gọi cho ông ta.“Tút tút tút…”

Tiếng tút ngân vang kéo dài, chẳng có một tính hiệu nào, nơi đó không có sóng, cố lấy bình tĩnh tôi soi đèn trong chiếc điện thoại để quan sát mọi thứ xung quanh căn phòng, nơi đó thực chất là một căn phòng làm việc, nhưng trông nó thật là quen, tôi gượng người đứng dậy, một tay cầm điện thoại soi, tay còn lại vịnh vào đùi xoa xoa rồi bước từng bước đến cái bàn làm việc duy nhất trong căn phòng đó.

Khoảnh khắc tôi nhặt cây viết trên bàn lên nhìn, trong lòng bất giác nhận ra điều gì đó.“Đây…

đây là cây viết mà bác sĩ Trương hay dùng để viết mà, sao nó lại ở đây kia chứ?”

Tôi bắt đầu nhận ra cái không gian nơi đó, nó chính xác là căn phòng làm việc của bác sĩ Trương, nhưng dường như nó đã bị bỏ hoang nhiều năm vậy, bụi bám đầy khắp mọi nơi.
 
Số Trời Cay Nghiệt
Phần 2 - Chương 19: Thế Giới Ngược


Đứng suy nghĩ một hồi lâu, tôi mới bất ngờ khi nghe thấy bên ngoài cửa có tiếng động, những tiếng bước chân gõ từng bước một trên nền gạch làm tim tôi đập thình thịch không ngừng, tôi cứng đờ ra chẳng thể nào nhấc chân lên được thì liền ngay sau đó tôi thấy Trương đứng cạnh tôi.Trông anh ta nhợt nhạt và xanh xao y như một xác chết, giữa chừng tôi thấy Trương đưa tay lên chỉ về hướng cái tủ bên góc tường, thì lúc đó tôi mới biết rằng anh ta đang chỉ chỗ cho tôi trốn.- Anh cũng vào đây với tôi đi, Trương!Vừa nói tôi vừa định kéo tay anh ta theo, nhưng rồi bất ngờ tay tôi như chạm vào không khí vậy, tôi chẳng thể chạm được vào người Trương, trong giây lát anh ta đột ngột biến mất, tôi cô tắt cái điện thoại đi rồi chui vào trong chiếc tủ mà khi nãy Trương đã chỉ.Tiếng bước chân bên ngoài cửa ngày một lớn dần hơn, cho đến khi cánh cửa của căn phòng từ từ mở ra.“Cót két”Thứ âm thanh rờn rợn ấy làm tôi giật thót tim, tôi chẳng dám nhút nhít dù chỉ là một cử động nhỏ, trên cửa tủ có một cái khe hở nhỏ để nhìn ra nhưng thực chất tôi cũng chẳng thể nhìn thấy gì ngoài một màu đen kịt trong căn phòng cũ.

Tiếng “lộp cộp” vẫn cứ vang đều đặn trong căn phòng, pha tạp vào đó là những tiếng xê dịch bàn ghế một cách bất thường, trong bất giác cơn đau chân lại bộc phát, tôi nghiến chặt răng chịu đau và cố không tạo ra âm thanh nào, nước mắt bắt đầu ứa ra trên khóe mắt.Cho đến khi tiếng bước chân chấm dứt, lúc đó tôi mới thở phào nhẹ nhõm bước ra khỏi căn phòng đó thật nhanh.

Lang thang dọc hành lang bệnh viện, tôi có cố trở lại bậc thang kia để tìm thầy Lâm và cô Bối, nhưng khi rảo bước được một đoạn dài tôi mới nhận ra rằng nơi đây dù giống với bệnh viện Kim Hồng nhưng thực ra nó là một thế giới khác, tất cả mọi thứ đều bị đảo ngược thứ tự.“Có lẽ đây chính là nơi mà ông ta nhắc đến! một thế giới khác”Tôi cũng không thể hình dung được thực sự nó là ở đâu nữa, tất cả như được nhái lại ở thái giới thực, không những thế mà ngay cả chiếc đồng hồ trên tay tôi quay ngược về đúng 3 giờ rồi chết máy, còn cái điện thoại thì hoàn toàn không có một cột sóng nào, cả không gian vắng tanh và lạnh lẽo, nó như thể chưa từng có con người sống ở đây, tôi nghe được tiếng gió thổi mỗi khi bước đi trên những nền gạch đã hoen ố, mùi ẩm mốc cứ xông thẳng vào mũi tôi đến khó chịu.

Lạc bước đến lầu 5, tôi cố hít một hơi dài ngồi tựa lưng vào vách tường vì mệt, tôi đói và khát cực kì, cổ họng tôi khô khốc vì không được uống một giọt nước nào.

Khi tâm trí tôi đang dần mụ mị thêm lần nữa, tôi lại chợt nghe tiếng nước chảy phát ra từ trong một căn phòng gần đó, tiếng nước nhỏ từng giọt làm tôi cảm thấy dễ chịu hơn bao giờ hết.Cố gắng lần mò vào trong căn phòng đó, tôi mới thấy được bồn rửa mặt trong nhà vệ sinh nằm bên góc của căn phòng, mau chóng xả vòi nước ra, tôi đưa tay hứng lấy rồi rửa mặt mình.

Tôi cố hứng lấy nước và uống trong cơn mệt mỏi, từng ngụm nước như tiếp thêm sức lực để tôi tiếp tục chống chọi với nơi quái quỷ này.- Từ từ thôi!Bỗng dưng có một giọng nói cất lên từ ngay sau lưng tôi, tôi bắt đầu bừng tỉnh hẳn, cố lấy hết can đảm tôi từ từ ngước mặt lên nhìn qua chiếc gương treo tường đặt trên bồn, tiếng nước vẫn cứ chảy ròng rã trong bồn, mọi thứ vẫn bình thường.

Tôi tiếp tục đưa tay hứng lấy dòng nước rồi hất lên mặt cho tỉnh thì giọng nói đó lại cất lên thêm lần nữa.- Nước tràn rồi!- Tôi biết rồi, là ai đó?Trong thâm tâm tôi có đôi khi hoang mang lo nghĩ nhiều điều tồi tệ có thể sẽ xảy ra nhưng lại khiến tôi quên đi những nỗi sợ nào khác.“Xoảng” Cái gương bất ngờ nứt vỡ, những mảnh gương rơi lả tả xuống nền gạch làm tôi giật mình, chưa kịp định thần lại ở đó thì tôi lại hoảng hốt khi thấy tay tôi đều dính toàn là máu, không… không phải! cả bồn rửa tay đều là máu, nó tràn ra lênh láng dưới mặt đất, lúc này nhìn qua mảnh gương vỡ còn vướng lại trên tường tôi mới thấy một cô gái mặc một bộ váy màu trắng, trên tay còn bế một đứa trẻ sơ sinh, tiếng ru con đan xen cùng những tràng cười khanh khách giữa căn phòng tối mịt, chân tôi bắt đầu run lẩy bẩy, tôi cố lê từng bước một và giật lùi ra khỏi ngưỡng cửa nhưng dường như có ai đó ghìm tôi lại, đôi chân vẫn đứng yên một chỗ mà chẳng thể nào nhúc nhích được, rồi từ sau lưng một bàn tay dính đầy máu chụp lấy đầu tôi rồi nhấn xuống bồn.

- Mày uống nữa đi!

Tôi cố gắng dùng hết sức mình để thoát ra khỏi bồn máu đó nhưng mỗi lần ngoi lên được vài giây thì bàn tay đó lại nhấn xuống trở lại rồi nó nhấn ngày càng mạnh hơn, tiếng cười khoái trá văng vẳng gần đó, tôi sực nhớ đến lá bùa của thầy Lâm lúc nãy còn để trong túi, một tay tôi vịn vào bồn, tay còn lại lụt tìm lá bùa trong túi, cho đến khi tôi tìm ra nó thì cũng là lúc tôi nhận ra đầu tôi không còn bị ghì xuống bồn nữa, dù lá bùa ấy vẫn chưa rút ra khỏi túi quần.Tôi chống tay lên bồn rửa mặt mà thở hì hục, cả người tôi run run như thể vừa trở về từ cõi chết, bồn nước lúc này đã trở lại như cũ, chiếc gương trên tường vẫn lành lặng, tôi vội nhặt lại chiếc điện thoại đã làm rơi khi lụt tìm lá bùa trong túi quần khi nãy.
 
Số Trời Cay Nghiệt
Phần 2 - Chương 20: Một Xác Hai Mạng


“Chạy”Trong đầu tôi giờ chỉ biết mỗi một điều thôi, cứ chạy thật nhanh ra khỏi căn phòng, chạy thoát ra khỏi cái bệnh viện khốn kiếp đó, nhưng thật lạ là bản thân tôi lại không biết được mình nên chạy đi đâu, nơi đó chẳng phải là thế giới thực tại, cũng chẳng phải là một chốn địa ngục giống như trong những cuốn tiểu thuyết tâm linh mà tôi từng đọc.Một mình tôi sải bước trên dãy hành lang giữa màn đêm bao trùm, những thứ ánh sáng yếu ớt len lỏi từ bên ngoài chiếu qua những ô cửa kính, nó hệt như những bối cảnh trong các bộ phim kinh dị đầy ám ảnh, những âm thanh kỳ lạ phát ra từ khắp nơi trong khoảng không gian ngột ngạt đó, tiếng cười đan xen vào đó là những tiếng khóc kéo dài da diết, tôi hớt hãi vừa chạy vừa nhìn quanh, cứ mỗi khi chạy qua một căn phòng là mỗi lần tôi điếng người khi nhìn thấy linh hồn của những con người xa lạ đang gào thét trong đó, nó giống như một cái nhà tù không có lối thoát.Khi chạy được đến gần ngưỡng cửa cầu thang nơi để dẫn lên tầng tiếp theo của bệnh viện, tôi chợt thấy thấp thoáng phía sau bức tường là bóng dáng của một người phụ nữ bí ẩn, bà ta trông thật già nua với bộ pi-ja-ma màu trắng ngà, đầu tóc rối bù xù với đôi mắt vô hồn chảy đầy máu.- Không được rồi, không… không phải lối này!Tôi tiếp tục quay đầu lại chạy thẳng qua một con đường khác, nó dẫn tới một cái thang máy duy nhất trong bệnh viện, tôi nghe rõ mồn một tiếng bước chân dậm một cách dứt khoát, nó như báo hiệu rằng người đàn bà đó đang tiến gần đến chỗ tôi, khoảng cách không còn xa nữa, trong đầu tôi lúc đó chỉ còn biết cầu xin một phép lạ xảy ra để cứu rỗi tôi khỏi những nghịch cảnh ác nghiệt này.“Làm ơn đi!

Mày hoạt động đi chứ, cái thang máy chết tiệt”“Ting tong”- Được rồi!Tôi vui mừng khôn xiết khi cái thang máy sáng đèn và từ từ mở cửa, nhưng lại một lần nữa tôi bất ngờ nhìn thấy y tá Liên đang đứng trong đó.- Sao… sao cô lại ở đây?

À không… cô không phải là người!Liên vẫn đứng đó không nói gì mà chỉ nhìn thứ gì đó ở ngay phía sau lưng tôi, không còn cách nào khác tôi đành phải bước vào cái thang máy đó cạnh Liên, viễn cảnh đó hệt như cái đêm mà tôi hay tin Liên đã nhảy lầu tự sát cách đó một ngày, khi cánh cửa thang máy từ từ khép lại thì bất thình lình một con dao chen ngang cửa, mũi dao lúc đó đã suýt đâm thẳng vào mắt tôi, nhưng may mắn là cánh cửa khép chặt và kẹp con dao lại, nó tự động đi lên tầng cuối cùng của bệnh viện mà chẳng đợi tôi chạm vào bảng số.Trong khi chiếc thang máy đang từ từ đưa tôi lên tầng trên, tôi đứng khép nép ở một góc nhìn Liên không rời, dù có hơi lo sợ nhưng tôi vẫn cố đưa mắt lén nhìn xuống đôi tay của cô ấy.“Chiếc nhẫn bạc đó, cô ấy vẫn đeo!”

Liên đột nhiên nhìn sang chỗ tôi với một nét mặt vô hồn, đôi mắt buồn như muốn nói lên điều gì đó chua sót, vòm bắt đầu mở ra như để nói gì đó, tôi cố đến gần và ghé tai mình lên để nghe nhưng rồi rốt cuộc tôi vẫn không thể nào nghe được gì từ cô ấy, cho đến khi Liên xòe tay ra đưa cho tôi một chiếc chìa khóa, tôi nhận ra ngay nó là chìa khóa dẫn lên sân thượng của bệnh viện, tôi đã ngạc nhiên khi cô ấy đưa nó cho tôi giữ.Giọng nói của Liên lúc này mới văng vẳng trong đầu tôi:- Oan nghiệt,... em dẫn anh lên nơi đó, anh sẽ hiểu ra mọi chuyện…!Vừa nghe được đến đây thì Liên nhăn nhó tỏ ra khó khăn khi tiếp tục dùng “tâm khẩu” để nói chuyện với tôi.- Cô ta sẽ không tha cho anh nếu anh ở đây lâu hơn!- Nhưng mà…!Tôi chưa kịp nói gì thì Liên đã biến mất khỏi thang máy.“Ting tong”Đúng lúc cửa thang máy mở, con dao bị cửa thang máy kẹp cũng bất ngờ rơi xuống, tôi không còn thấy cán dao đâu nữa, chắc nó đã bị gầm cửa thang máy kẹp nát.

Không nghĩ đến nó nữa, tôi đưa mắt nhìn mọi thứ xung quanh dãy lầu đó, nó vẫn là dãy hành lang vắng ngắt, chẳng có một cơn gió nào thổi qua, chẳng có bóng người nào, mọi thứ trước mắt tôi chỉ là loe hoe vài bóng đèn trần lúc sáng lúc tắt, tôi độc bước trên dãy hành lang cũ kĩ đã bám đầy bụi, ngọn đèn mờ trong chiếc điện thoại soi phía trước dù là yếu nhưng tôi thực sự đã thay mình may mắn khi vẫn có thứ gì đó để soi lối đi.

Tự thân tôi mở từng cánh cửa của từng căn phòng một, hầu như những căn phòng đó đều hao hao giống nhau vì hầu hết đều là những phòng bệnh đặc biệt của bệnh viện mà chỉ có những người giàu có mới đặt chỗ trên tầng lầu này. mọi thứ vẫn nguyên vẹn y như mới, chẳng giống một chút nào so với những bề bộn bên ngoài hành lang.Cuối đường tôi bắt đầu hít một hơi thật sâu rồi thở ra thật nhẹ, đứng trước cánh cửa dẫn lên sân thượng, tôi nhớ lại những khoảng thời gian trước đây, tôi thường hay xin anh bảo vệ chìa khóa để mở cửa lên đó hóng mát mỗi khi thấy tâm trạng mình căng thẳng.“Lạch cạch”Tôi mở khóa cửa rồi bước từng bước một qua khỏi cánh cửa đó, tôi bắt đầu cảm thấy mình như vừa bước qua được một không gian khác vậy, tôi thấy Hương ôm bụng ngồi dưới đất khóc nức nở, bên cạnh đó là bác sĩ Trương.- Làm ơn anh! cứu lấy con tôi đi có được không? tôi không thể mất đi đứa con này.Hương bò lê bò lết dưới đất cố gắng nắm lấy chân của Trương van xin anh ta một cách vô vọng nhưng Trương đã vội thẳng thừng xô cô ta ra rồi đáp.- Cô buông tôi ra đi! cô làm gì vậy, tôi cũng muốn giúp cô lắm nhưng mà cô chỉ có thể chọn một trong hai thôi, một là mạng sống của cô, hai là đứa bé, cô chọn đi.Khi chứng kiến được cảnh tượng này, tôi mới thầm nhận ra phần nào cái chết của Hương thật chất không phải là do tai nạn, nhưng còn đứa con trong bụng của cô ấy thì lại càng làm tôi thấy nghi ngờ hơn khi trước đó trong hồ sơ bệnh án tôi chưa hề thấy chi tiết nào nói rằng cô ta có thai cả.
 
Số Trời Cay Nghiệt
Phần 2 - Chương 21: Sự Thật


Tôi đã sốc khi biết được cái sự thật khủng khiếp đó, Hương đã có thai, nhưng mà sự thật về cái chết của Hương và cả đứa con trong bụng như thế nào?

Tôi vẫn còn mơ hồ về những suy nghĩ đó.Tiếp tục theo dõi cảnh tượng trước mắt, những viễn cảnh bắt đầu nhòe đi và xoay vòng tạo thành một bối cảnh khác, tôi chỉ có thể đứng trước cửa dẫn lên sân thượng nhìn từ xa mà không thể nào bước đến gần hơn được, vì phía trước là một khoảng không gian khác nữa, tôi không chắc rằng khi bước qua cái ranh giới đó sẽ có chuyện gì xảy ra tiếp theo.

Mọi thứ dần trở nên điên rồ trong mắt tôi, nó nửa hư nửa thực, đứng đó quan sát tôi không còn phân biệt được đâu mới là chân tướng của sự việc.

Lúc bấy giờ, ở một bối cảnh khác trong “thế giới ngược”, bác sĩ Trương đang đứng bên giường bệnh của Hương, cô gái nhắm nghiền mắt không nhúc nhích, lúc này tôi mới thấy y tá Liên bước đến và đưa hồ sơ bệnh án cho Trương, tôi đã bắt đầu nghi ngờ và thấy điều gì đó kỳ lạ.

Anh ta kéo tay y tá Liên ra một góc khuất rồi nói nhỏ:- Chuyện này chỉ có tôi và cô mới được biết, kể cả phó viện trưởng Trung cũng tuyệt đối không được biết vụ này, nếu cô mà để cho ai đó biết chuyện này thì cô đừng trách tôi, nghe rõ chưa?- Nhưng mà… tại sao anh lại làm như vậy?Bác sĩ Trung đứng quay mặt sang chỗ khác rồi đáp:- Hừ!

Tên đáng ghét đó chỉ trong vòng một thời gian ngắn mà hắn đã leo lên được đến chức phó viện trưởng của cái bệnh viện này và làm việc ở đây suốt những năm tháng qua, tôi chịu sự quản thúc của hắn bao nhiêu đó là đủ lắm rồi.

Thời gian qua tôi đã tìm kiếm khắp nơi trong bệnh viện, mong tìm được người thích hợp, giờ thì ngay cả ông trời cũng giúp tôi.Nói rồi Trương quay mặt trở lại nhìn Y tá Liên mà phá lên cười một cách nham hiểm.

Nghe đến đây, tôi đã sốc khi biết người mà anh ta nhắc đến trong câu chuyện đó chính là tôi, nhưng mà tại sao Trương lại ghét tôi đến như vậy chứ?

Thời gian làm việc ở bệnh viện Kim Hồng, tôi luôn dành hết tâm huyết và tài đức của mình để đối xử tốt với mọi người, chưa bao giờ tôi có suy nghĩ rằng sẽ cậy quyền chức mà áp bức người khác trong bệnh viện.

Tiếp tục quan sát một bối cảnh khác, bác sĩ Trương đang trực tiếp phẫu thuật cho Hương, lúc này tôi mới không màn đến ranh giới của hư và thực nữa, tôi từ từ bước qua cái không gian đó một cách thản nhiên rồi ghé đôi mắt trực tiếp nhìn vào chỗ của Trương.

Đôi tay được bọc bởi cái bao tay bằng cao su màu trắng, khi con dao phẫu thuật rạch một đường dọc chạy dài giữa bụng, Hương đã thét gào lên vì đau đớn, nước mắt của cô ấy nhòe hết cả hai mi, khuôn mặt nhăn nhó lại rồi bắt đầu thở thoi thóp trên bàn mổ.

Không dừng lại ở đó, tôi đã ngỡ ngàng khi thấy Trương bắt đầu len lỏi đôi tay ấy đưa thẳng vào bụng của Hương.“Khoan đã!

Anh ta không tiêm thuốc mê cho cô ấy sao?”

Tôi che miệng mình lại trước sự tàn nhẫn mà Trương đã làm với cô gái tội nghiệp đó.

Sau một hồi lâu mò mẫm, tiếng khóc của đứa trẻ cũng bắt đầu vang lên khắp cả căn phòng, Trương đưa mắt nhìn đứa bé trên tay mình rồi thỏ thẻ nói.- Ngoan nào, thằng bé kháu khỉnh lắm, nhưng…!“Nhưng?...

Cái gì!

Tại sao anh ta lại nói nhưng…?”

Tiếp tục quan sát Trương nói tiếp:- Nhưng con không thể nào sống thêm phút giây được, con phải giúp chú, giúp chú phá hủy cái sự nghiệp của thằng khốn kia.Vừa dứt lời, Trương vô tư gói gọn đứa bé sơ sinh ấy bỏ vào trong một cái bọc nilon màu đen, sau đó quay trở lại dùng kim khâu xác để khâu lại đường rạch ở bụng của Hương, ngay cả miệng và mắt cũng bị khâu lại một cách đầy man rợ, tôi nhìn thấy rõ được ánh mắt yếu ớt của Hương khi cố gượng nhìn Trương đang khâu miệng mình lại, một ánh mắt căm phẫn tột cùng, nó như nói lên rằng sự hận thù của cô ấy đã quá lớn.Sau khi mọi thứ đều đã được Trương dàn xếp ổn thỏa, cậu ta mới lấy trong túi ra một lá bùa phong ấn rồi dán lên trán của cái xác, điều mà tôi thấy kỳ lạ đó là khoảng thời gian tôi biết Hương đã chết do không được phẫu thuật kịp thời, lúc đó tôi có xuống tận phòng bệnh để xem cái xác của cô ấy, nhưng tuyệt nhiên nó rất bình thường, tôi nhớ rất rõ ràng lúc đó tôi chẳng thấy cái xác của Hương có dấu hiệu nào bị khâu lại như hình ảnh tôi thấy bây giờ cả, nó thực sự rất vô lý.

Điều đó đã khiến tôi có suy nghĩ rằng anh ta đã khâu cái xác đó lại và đánh tráo nó với một cái xác khác trong nhà xác của bệnh viện, tất cả mọi thứ về Hương đều bị giấu kín ngay trong cái đêm định mệnh đó.Túi nilon chứa đứa bé sơ sinh cuối cùng cũng được Trương lén lút đem vào nhà vệ sinh trên lầu 5, tầng lầu nơi làm việc của tôi.

Tôi đã không mấy ngạc nhiên khi nhận ra bà lau công cũng có dính dáng đến câu chuyện khủng khiếp này, đứng ở một góc của nhà vệ sinh nam, Trương cất giọng.- Dì Hai, bà đã làm việc ở đây khá lâu rồi đúng không nhỉ?- Dạ…!

Tôi già rồi, được nhận vào đây làm tạp vụ cũng là điều may mắn, tuy hơi vất vả một chút mà kiếm được ít cơm cháo sống qua ngày.Trương xả nước trong bồn rửa tay rồi nói tiếp:- Bà có thể giúp tôi một việc được không?- Việc gì thưa bác sĩ?Vừa nói Trương vừa lấy từ sau lưng ra một cái túi nilon màu đen quen thuộc.- Đem cái này tìm một nơi kín đáo trong phòng làm việc của bác sĩ Trung rồi giấu nó lại!Dì Hai ngạc nhiên:- Trong đó có gì vậy thưa bác sĩ?- Bà không cần biết nó là gì cả, chỉ cần làm theo thì số tiền này sẽ là của bà!Nói đến đây, Trương mới quăng xuống nền gạch một xấp tiền to đùng, dì Hai chỉ vừa mới nhìn thấy bao nhiêu đó đã vội chụp lấy rồi gật đầu lia lịa.
 
Số Trời Cay Nghiệt
Phần 2 - Chương 22: Tái Hiện Cái Chết


Sau khi đã biết được chân tướng của toàn bộ sự việc, tôi vẫn không thể nào tin được vào mắt mình, làn khói mờ ảo một lần nữa lại xóa nhòa đi những hình ảnh trước mắt tôi, nó trở lại là một cái sân thượng của bệnh viện, bầu trời gió thổi lòng lọng, những đám mây đây cứ xoay thành vòng tròn bao quanh trên đỉnh đầu, nhìn lại chiếc đồng hồ đeo tay, tôi vẫn thấy nó đi ngược, nền gạch cũ kĩ đã đóng rêu lưa thưa vài chỗ, nó khiến cho mặt đất càng trơn trượt khó đi.Mới chớp mắt một cái, tôi đã chợt thấy bóng hình của cô y tá Liên từ phía sau cánh cửa sân thượng, đôi mắt buồn rũ rượi của cô ấy làm tôi nhớ lại khoảnh khắc của cái đêm kinh hoàng đó, một mình bước đi vô hồn lên lan can, đứng giữa trời Liên hét lớn rồi ngã người từ trên lan can xuống bên dưới mặt đất.Tôi đã cố chạy theo để mong kịp cứu lấy Liên nhưng không được, xác cô ấy đã nằm bẹp dí trên một vũng máu to đùng, cái cổ quẹo ngược như sắp đứt lìa khỏi thân làm tôi suýt chút nữa phải thét lên vì cảnh tượng khủng khiếp quá đỗi.

Ít phút sau, viễn cảnh đó lại tiếp tục tái hiện, nó như một vòng luẩn quẩn không hồi kết, nước mắt tôi lại được dịp trào ra như thể vừa mới mất đi một điều gì đó quan trọng, cổ họng nghẹn lại, tôi cảm nhận được sự xót xa từ trong tận đáy lòng mình.

- Vậy ra cái chết của cô ấy là như vậy!

Đáng ra tôi nên quan tâm đến cô nhiều hơn.Vừa khóc tôi vừa tự dằn vặt bản thân mình, nhưng ngay sau đó liền có một giọng nói quen thuộc đáp lại, nó phát ra từ trong đầu tôi, âm thanh vang vọng như từ một cõi vô hình nào đó.“Đó là quả báo mà em đáng phải nhận, bác sĩ đừng nên đau lòng!”

- Liên!

Có phải là em đó không?

Liên.Tôi gọi tên Liên trong uất nghẹn, đôi chân tê dại giờ đây cũng chẳng còn đủ sức để đứng vững, tôi khụy gối xuống nền gạch vật vờ trong mớ suy nghĩ hỗn tạp.

Chẳng còn nghe được giọng nói nào từ Liên nữa, chẳng còn thấy được bóng hình cô y tá khoác trên người bộ đồng phục thường trực và hay gọi tôi bằng cái tên rất lễ phép.“Bác sĩ Trung”Khi tâm trí tôi vẫn còn đang kẹt trong những nỗi buồn của mình, đột nhiên Hương bỗng xuất hiện từ phía sau rồi cố siết cổ tôi bằng một sợi dây thừng.

Tôi ú ớ không thể nào thốt được nên lời vì sợi dây thừng siết quá chặt, nó chắc chắn và cứng như một sợi thép, hai tay tôi cố gồng lên kéo sợi dây đến bật máu.

Cho đến khi tôi cố gượng người đứng dậy ngã người ra sau để thoát khỏi sợi dây đang ngày một căng ngang, rồi đứng bật dậy thật nhanh mà cắm đầu chạy xuống dưới lầu.- Cứu tôi với… có ai không?

Cứu…!Vừa chạy, tôi vừa thét gào giữa khoảng không gian tối tăm mịt mờ trong bệnh viện, tôi chạy nhanh xuống từng nấc thang một, cứ thế mà chạy không ngừng trên dãy hành lang sâu hun hút, cô gái trẻ bế trên tay đứa trẻ nhỏ vừa chạy vừa khóc, cô ta cứ chạy ngay phía sau lưng tôi, nền gạch dưới đất bỗng dưng máu tràn ra lênh láng, mùi hôi tanh nồng nặc khắp cả đoạn đường dài trên dãy hàng lang bệnh viện.Cứ chạy qua mỗi căn phòng là có một viễn cảnh tái hiện tại cái chết của một người làm trong bệnh viện Kim Hồng mà tôi quen biết, nước mắt tôi vẫn ướt át suốt dọc đường, đến lúc đôi chân tôi chẳng còn sức để bước tiếp, tôi trốn vào một căn phòng làm việc trong bệnh viện, đóng chặt cửa lại, tôi thở phì phò như vừa trải qua một ca phẫu thuật khó nhằn, quần áo tôi giờ đã cũ mèm, máu loang lổ vài nơi, vết thương ở chân lúc này mới khiến cho tôi tệ dại thêm lần nữa, nó bắt đầu co giật không tự chủ, máu vẫn chảy mà không có cách nào ngừng được, tôi dần dần đổ gục xuống mặt đất cùng với vũng máu ở chân mình.“Trung,... mau tỉnh dậy đi…

Trung ơi”Tôi chợt nghe loáng thoáng thứ âm thanh ở đâu đó như xa như gần, giọt mồ hôi thấm thoát nhòe lên mắt, lúc này tôi mới cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay của ai đó đang cố gắng dìu tôi đứng dậy.- Ráng lên đi!

Tôi tới cứu cậu đây Trung.Tiếng của thầy Lâm trấn an tôi bằng cái giọng nghiêm túc không giống như thường ngày, đôi mắt yếu ớt của tôi cố mở to hơn để nhìn cho rõ khuôn mặt của người đàn ông trung niên đó.- Là thầy à!

Làm sao…

ông vào…

được đây?Thầy Lâm kéo một tay tôi khoác lên vai mình rồi sốc tôi đứng dậy mà không thèm nói lời nào, ông ta dẫn tôi ngồi tựa lưng vào một góc tường gần đó, sau đó lại vẽ một vòng trong giữa gian phòng, ở giữa vòng là một hình Bát Giác, thắp lên mỗi góc là một ngọn nến màu trắng, thứ mà ông ta hay gọi là Linh Thiểm Đăng, giữa vòng được đặt một cái lư hương, vừa cắm ba cây nhang vào thầy Lâm vừa khấn.“Thiên linh linh địa linh linh - Thất Thiên Thập Giới Đới Tự Kình - Ám Binh Tại Tự Giác Dự Minh - Ta khắc Phong, Hào, Tinh, Khổng - Chư vị thần gia Nơi Linh Thiểm Sơn - Cấp cấp như luật lệnh”Vừa đọc dứt câu, thầy Lâm lấy cây nhang ở giữa cắm ngược xuống nền gạch, nhưng lạ thay là nó chẳng hề ngã mà thẳng đứng như tre, hai tay ông ta bắt ấn rồi cắn tay chích máu nhỏ vào vòng bát giác, khi máu đã ngấm vào nền gạch thì cánh cửa trong căn phòng lúc bấy giờ cũng rung lên bần bật, nó lóe sáng.

Thầy Lâm thét lớn:- Cậu Trung!

Cậu thoát ra khỏi đây trước đi, tôi sẽ ra sau.Giông gió nổi nên như vũ bão, tôi chẳng thể nào hình dung được cái không gian hỗn tạp đó bằng lời, những đồ vật ngổn ngang bị những luồng khí tức của cánh cửa phát ra làm cho động đậy như sắp bay mất.

Tôi cố đáp lại lời ông ta:- Làm sao… tôi bỏ ông…

ở lại đây được!- Cậu cứ yên tâm mà đi trước đi, tôi đã hứa giúp cậu diệt nó thì tôi sẽ làm tới cùng.
 
Số Trời Cay Nghiệt
Phần 2 - Chương 23: Tẩy Uế


Đứng do dự một hồi lâu, tôi bắt đầu thấy cả thân người mình tê dại, lần cuối tôi quay mặt lại nhìn thầy Lâm, ông ta vẫn giữ nguyên tư thế mà thủ ấn chú.

Đưa đôi mắt đắc chí, thầy Lâm nhìn tôi rồi gật đầu, lúc này tôi mới lên tiếng:- Tôi…

đi trước đây, ông bảo trọng!Ngay sau khi nói xong, tôi vội mở cánh cửa đó ra, những tia sáng lóe lên đẹp như ánh bình minh đang chiếu rọi.

Khoảnh khắc bước qua cánh cửa, tôi như được giải thoát, thấy lòng thanh thản và dễ chịu vô cùng.Cảm giác đó không tồn tại lâu, tôi đặt chân bước ra từ một cánh cửa trong nhà vệ sinh của lầu 5 bệnh viện Kim Hồng.

Cố gắng định hình lại mọi thứ, tôi mới thấy những tia nắng chiều len lỏi qua những ô cửa kính nhỏ gần sát trên trần nhà.

Tôi thở phào nhẹ nhõm:- Cái đồng hồ hoạt động trở lại rồi!

May thật… thôi chết, giờ này đã gần ba giờ chiều rồi.Tôi chạy ra khỏi nhà vệ sinh, ở xa xa tôi mới thấy cô Bối đang ngồi tựa lưng bên cánh cửa phòng làm việc của tôi.- Cô Bối Bối!Nghe tiếng của tôi gọi, cô ta quay mặt nhìn qua với một khuôn mặt tái xanh, trông như sắp chết, đến cả tay cũng không đủ sức nhấc lên được.

Cô Bối nói bằng một cái giọng yếu ớt:- Anh Trung… chỗ này… chỗ này…!Tôi ra dấu cho cô ấy ngừng nói, cố gượng ép đôi chân mỏi lừ chạy đến thật nhanh rồi đáp:- Tôi biết rồi!

Cô không cần nói ra đâu, hãy giữ sức.

Tôi ngồi xuống tựa lưng vào tường cạnh Bối Bối, lúc này tôi mới phát hiện ra cô ấy đang giấu thứ gì đó ở sau lưng.

Nó trông như một cái lồng đèn hoa sen nhỏ xíu, bên trong đã thắp lên một ngọn lửa, nhưng chẳng hiểu sao nó thật yếu ớt, tưởng chừng như chỉ cần một hơi thở mạnh cũng đủ làm tắt ngọn lửa bên trong cái lồng đèn đó.

Tôi tò mò hỏi:- Đây là…Cô Bối nhìn tôi một hồi lâu rồi mới đáp:- Đây là… sinh mệnh đăng!- Nghĩa là gì?Cô ấy ho vài tiếng rồi lại tiếp tục nói:- Tức là… là một chiếc đèn sanh mạng của anh Lâm… nếu nó tắt đi thì coi như anh ấy cũng sẽ chết!

Nghe đến đây, tôi mới bất ngờ, cảm giác xúc động không sao kìm lại được.- Nhưng mà… tại sao cô lại thắp nó lên?- Nếu không dùng đến nó… thì làm sao anh ấy mở được “ Âm La Giới” mà cứu anh ra được!“ Âm La Giới”Tôi lại mụ mị trong những câu từ đầy vẻ huyền bí của cô Bối.

Thấy tôi ngồi thừ ra đó, cô ấy lại cố gượng nói để giải thích:- Đó là một không gian do oán khí của cô hồn dã quỷ tạo ra, nó không thực cũng không ảo… trời đất này sinh ra vốn dĩ đã có nhiều chuyện ly kỳ, em cũng chẳng thể nào biết hết được... những thứ siêu nhiên kia…Nói rồi cô Bối ho sặc sụa, trong giây lát cô ấy gục đầu lên vai tôi, nhìn ngọn đèn đu đưa, nhớ lại lời nói khi nãy, tôi vội kéo ngọn đèn sinh mệnh qua chỗ tôi, cố gắng dùng hai tay để che chắn cho ngọn đèn.

Ngồi đó càng lâu tôi lại càng thấy lo cho thầy Lâm, nếu tính sơ qua thì từ lúc tôi lạc vào không gian khác, cho đến khi gặp thầy rồi thoát ra được thì cũng đã mất cả một ngày trời, tôi quyết chấm dứt mọi chuyện lại ở đây, nhìn qua chỗ cô Bối, tôi khẽ đặt cô ấy xuống nền gạch, ngọn đèn cũng được tôi để cạnh đó.

Không nói gì, liền mở cửa bước vào văn phòng làm việc, lục tung mọi thứ lên để tìm cho được cái thứ kia.

Bởi tôi biết, đó mới chính là nguyên nhân dẫn đến tất cả mọi rắc rối này.

Đứa bé đó phải được trả lại cho cô gái đó.Trong khi đang tìm kiếm, từ ngoài cửa phòng, một giọng nói phát ra:- Cậu định tìm thứ gì đó, cậu Trung?Tôi quay mặt lại nhìn thì mới biết đó chính là thầy Lâm, tôi ngạc nhiên nói:- Ông…

ông thoát ra được rồi à?- Hãy bình tĩnh, xin lỗi vì phải nói rằng tôi đã đánh và đốt đi uẩn linh trên cái xác của cô gái tên là Hương đó rồi, giờ chỉ còn xác của đứa bé.- Làm sao mà ông biết được vậy, thầy Lâm?

Ông ta không trả lời câu nói đó của tôi, mà ngược lại, ông ta giục:- Cái xác của đứa bé đang nằm dưới chân cậu đó!

Nghe đến đây, tôi mới nhìn xuống nền gạch, thầy Lâm lúc này mới bước nhanh đến chỗ tôi rồi nhẹ nhàng đưa tay vẽ lên nền gạch một loạt ký hiệu, sau đó lại tiếp tục thủ pháp ấn mà đẩy ô gạch ngay tại chỗ đó, đứa bé được nhét gọn gàng trong một ô vuông gạch rộng chừng một gang tay, cái xác đã sớm khô khốc lại và bị quấn lại bằng những lá bùa màu vàng, chỉ chừa lại mỗi phần đầu.

Khi tôi định lấy nó ra thì thầy Lâm lại xua tay:- Khoan đã!

Nó đã bị phong ấn bằng pháp môn của lão thầy nào đó rồi, chạm vào là sanh mệnh của cậu sẽ bị nó hút sạch, chuyện này cậu cứ để tôi.
 
Số Trời Cay Nghiệt
Phần 2 - Chương 24: Giải Nghiệp Chướng (End)


Nói rồi, ông ta liền lấy trong túi đồ nghề ra một cái hình nhân bằng rơm, dán lên đó một lá bùa nhìn cũng hao hao giống với những thứ đang quấn quanh cái xác đứa bé.

Cái cái xác ra giữa gian phòng, nó được nằm cạnh cái hình nhân của lão thầy Lâm và quay đầu về hướng Bắc, nét mặt ông ta chẳng một chút đắn đo suy nghĩ, liền lấy ra một cái lư hương bằng đồng nguyên chất rồi đặt trước cái xác và hình nhân sao cho nó thân cân xứng, lần này vừa khấn vái lầm bầm trong miệng vừa cắm vội hai cây nhang vào bát hương.Thầy Lâm lại bắt đầu niệm:“Khu tà xá quỷ - giải chướng khí âm binh - bách biến sinh quỷ thần - hôm nay ngày thân, tự khắc tam sinh quỷ chúng bốn phương, kính cầu thỉnh chư vị thần gia, cung đáo hiển linh cho đệ tử pháp hiệu Mộc Lâm - mượn uy danh các ngài để tẩy uế xác thịt của đứa bé này - mong được tái sanh vào miền cực lạc - Khai”Nói đoạn, Thầy Lâm điểm chỉ vào đầu hình nhân, ngay lập tức nó rung lên bần bật.

Chưa được bao lâu, tự dưng một cơn gió lạnh thổi tạt vào căn phòng, thầy Lâm nhìn lại bát hương, rồi từ từ rút hai cây nhang vừa cắm vào khi nãy.Một trong hai cây đã bị gãy ngang, tôi không biết liệu chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo nhưng nhìn nét mặt của thầy Lâm, tôi lại thấy lo sợ vô cùng.

- Chuyện này là sao thưa thầy?Ông ta nói một cách chậm rãi:- Thắp nhang kị nhất là một dài một ngắn như vầy, điềm này không lành đâu?

Tôi lại nói tiếp:- Sao vừa rồi ông không cắm luôn ba cây nhang mà chỉ cắm có hai thôi vậy?

Lão thầy nhăn mặt nhìn về phía tôi quát:- Người như cậu thì biết cái nồi gì, thằng bé này nó đã là người của cõi âm rồi, nên tôi mới thắp cho nó hai nén nhang để giải bày đó, nhưng kiểu này chắc là nó không chịu đàm phán rồi!Từ ngoài cửa, cô Bối thét lớn:- Không… không…!

Thầy Lâm vội đốt nhanh lá bùa trên con hình nhân, rồi chạy ra ngoài cửa trước, còn tôi ở lại trong phòng quan sát, lúc lá bùa trên con hình nhân bằng rơm kia cháy rụi thì cũng là lúc những lá bùa quấn quanh xác đứa bé cháy hết hoàn toàn.Tôi tiếp tục chạy ra cửa nhìn qua bên cạnh mới thấy ông thầy Lâm đang khụy gối đặt tay lên vai của cô Bối Bối mà lay người.

Cô gái trẻ ngồi vật vờ, luôn miệng nói từ “Không”, âm thanh đó bị nén lại như thể cô ấy phải chịu sức ép của thứ gì đó ở lòng ngực, cứ thoi thóp mãi không ngừng, tôi thấy rõ ngón cái chìa ra giữa hai ngón áp út và ngón giữa rồi nắm chặt lại, nó như là một cách thủ ấn để ngăn cản thứ gì đó từ bên kia thế giới vượt qua khỏi giới hạn ở trên trần gian này.Thầy Lâm lại nói to về phía tôi:- Không được rồi!

Nó đang cố nhập vào xác của em ấy, cậu Trung… cậu mau qua đây giữ chân con bé lại giùm tôi... nhanh đi…- Ờ ờ… tôi tới ngay đây!Tôi vẫn còn đang ngơ ngác chưa biết chuyện gì xảy ra, thì lúc này thầy Lâm đã lấy ra một con dao nhỏ, cắt vào đầu ngón tay của cô Bối, rồi dùng nó vẽ lên bức tường một hình thù mà tôi nghĩ đó lại là một loại bùa chú đó nữa của ông ta.

Tiếp sau đó, đưa thi thể của cô gái trẻ đứng áp sát vào bức tường, thầy Lâm lấy một cái chuông vẫy đúng ba cái vào giữa trán, bất thình lình như có ai đó vừa chạy tông mạnh vào người, tôi bị bật người ra sau, ngã nhào xuống đất, còn riêng cô Bối thì lúc này mới bừng tỉnh.- Em sao rồi Bối Bối?Cô gái trẻ đầu tóc rối bù, gương mặt nhễ nhại mồ hôi trả lời:- Nó chạy mất rồi, anh Lâm!- Không sao anh tóm được đó rồi!Quay trở lại vào phòng, thầy gói cái xác của đứa bé vào trong một cái khăn mà trên đó đã có vẽ rất nhiều ký tự lạ mà tôi không thể nào hiểu được.

Thầy ung dung đưa cho tôi một cái túi vải to bằng nắm tay.- Cầm lấy và giữ nó bên người!

Xong việc rồi.

Nhớ… mồng hai tháng bảy, ra nghĩa địa Tân Lộc mà thắp nhang cho cô ta, nhớ mà thành tâm khấn vái, cô ta sẽ phù hộ cho cậu.

Tôi bối rối cất lời:- Nhưng mà thưa thầy… chẳng lẽ mọi chuyện lại kết thúc như vậy sao, còn cái xác đứa bé thì sao?- Hừm!

Cái xác này tôi sẽ đem về kiên trì siêu độ cho nó, oán nghiệp còn nặng lắm, e hèm… nó chưa tan dễ vậy đâu, cái bệnh viện này đã bị nó phá tướng rồi, có mở lại cũng không thể hoạt động được lâu, hai tháng sau lên Quảng Bình tìm tôi, tôi sẽ trở lại đây lập bàn cúng, thỉnh thánh thần về mà giữ cổng.Nói đến đây, ông ta bỗng nhiên buồn hiu, mắt rưng rưng nhìn cô Bối:- Anh hứa với em là từ nay về sau, anh sẽ không để em mạo hiểm áp vong thêm lần nào nữa đâu!

Anh không muốn thằng Dương phải lo cho em gái nó mỗi khi nó hay tin là đi với anh.Cô gái trẻ dù mệt nhưng vẫn nở một nụ cười tươi tắn nhìn về phía thầy Lâm:- Anh thôi đi!

Cứ như con nít vậy,... mọi chuyện xong rồi thì thôi… chào anh Trung, tụi em về trước đây!Tôi ngơ ngác nhìn hai người họ dìu dắt nhau bước đi trên dãy hành lang, trong lòng thầm nghĩ:“Nó kết thúc thật rồi ư!”

Tôi vẫn còn hoang mang trước những gì mà ông ta vừa nói lúc nãy, nó kết thúc quá bất ngờ.

Mặc dù vậy, nhưng tôi vẫn thấy mình như vừa trở về từ cõi chết.Thầy Lâm từ xa xa, gọi tôi:- Cậu còn đứng đó làm gì mà không về đi!

Muốn từa lưa với nó hay gì?Nghe thầy nói thế, tôi chợt giật mình rồi chạy theo thầy không rời nửa bước.

Trải qua khoảng thời gian dài như địa ngục cùng lão thầy Lâm, tôi mới thấy được nhiều điều bí ẩn về cái thế giới này, đặc biệt là tâm linh, nó bao la và huyền bí hơn tất cả những gì mà tôi từng được trải nghiệm.Khoảng thời gian sau đó, tôi xin nghỉ việc ở bệnh viện Kim Hồng, dù nó đã được người thầy phù thủy ở Quảng Bình giải quyết, nhưng tự trong thâm tâm tôi lại thấy, có lẽ số phần của mình không nên tiếp tục làm việc ở đó nữa, vì tôi nghĩ rằng bấy nhiêu chuyện khủng khiếp xảy ra, đối với tôi khi đó đã là một nỗi ám ảnh lớn nhất đời tôi rồi.Dù là oan hồn hay là ai đi chăng nữa thì qua những chuyện vừa rồi, tôi thấy mình cần tĩnh tâm hơn, cái chết của Hương nếu nhìn kĩ lại, thì đúng là nó không hề liên quan đến tôi nhưng nếu nhìn ở một góc độ khác, bác sĩ Trương vì tôi mới hại đời Hương thành ra như vậy.

Một mình trải qua những chuyện khủng khiếp này, tôi thấy sợ nhưng cũng vừa thấy thương cho Hương.

Còn một chuyện nữa, đó chính là chiếc nhẫn bạc, hầu như tôi cũng không còn thấy lại được tung tích của chiếc nhẫn đó ở đâu nữa, tôi có quay trở lại thăm mộ của Hương, nhưng chiếc hộp ấy đã biến mất, có lẽ ai đó là lấy đi chiếc hộp có chứa chiếc nhẫn bạc.Con người sống trên đời này, thời nay luôn chà đạp lên nhau mà sống, chính vì thế mà có không biết bao nhiêu người vì sự ganh ghét hơn thua, vì những toan tính ích kỷ mà làm hại đến người khác.

Liệu số trời có đủ cay nghiệt đối với những con người sống lương thiện?

Liệu các bạn đã bao giờ thấy những oan nghiệt của thế giới này dành cho mình là sai?Hãy nhớ rằng, nhân quả báo ứng, nó luôn luôn ẩn hiện trong cái xã hội hiện thực này, sống sao cho tốt để không phải lo sợ hằng đêm có ai đó gõ cửa gọi tên mình trong những tiếng nấc oán than dai dẳng giữa đêm khuya bên khung cửa sổ.-Hết-
 
Back
Top Bottom