Tâm Linh Số Trời Cay Nghiệt

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
25/9/25
169,564
0
36
121786962-256-k276433.jpg

Số Trời Cay Nghiệt
Tác giả: tieuhoalong88
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Hoàn thành


Giới thiệu truyện:

Tác giả: Tiểu Hỏa Long
thể loại: Truyện Ma, Tản Mạn, Dị Truyện
tóm tắt nội dung: Kể về những biến cố đã từng xảy ra trong đời của nhân vật tên Trung, những mất mát đau thương, những sự tàn ác mà con người gây ra đối với nhau vì sự tham lam, ích kĩ,... tất cả đã mở ra cho Trung một con đường đi tìm về cái chết oan ức của mẹ mình đó là cô Liễu.​
 
Số Trời Cay Nghiệt
Chương 1: Ngày Cuối Cùng Của Mẹ


Số Trời Cay Nghiệt

Tác giả: Tiểu Hỏa Long Chương 1: Ngày Cuối Cùng Của Mẹ

Chuyện đã xảy ra cũng khá lâu rồi cho nên thực trong tâm tôi cũng không còn nhớ rõ cho lắm vì bản thân tôi cũng không muốn nhớ lại cái kí ức đau buồn đó.Tôi tên là Trung, một cậu học sinh lớp 12, tôi sống cùng mẹ và bà nội ở Kiên Giang.

Chuyện này bắt đầu khi mẹ tôi còn đang là một nhân viên kế toán cho một văn phòng công ty tầm trung của thời đó.

Nếu nói dư giả thì cũng không hẳn vì cả gia đình chỉ trông chờ vào mỗi đồng lương từ mẹ nên đôi khi tôi lại cảm nhận được mẹ lúc nào cũng hay lo lắng cho cuộc sống ấy.

Tôi còn nhớ năm đó mẹ tôi có bất ngờ trúng đặc biệt một tờ vé số, thế nhưng mà đến khi chuẩn bị đi đổi thì không may mẹ tôi bị tai nạn và rồi mất ngay sau đó.

Hay được tin dữ!

Tôi đã bỏ học ngang và về lo hậu sự cho mẹ, đêm đầu tiên sau ngày mẹ mất... hai bà cháu ôm nhau khóc sướt mướt, cũng may là còn có hàng xóm và một vài người họ hàng đến phụ tôi lo đám tang cho mẹ.

Mọi chuyện sẽ chẳng có gì lạ khi cả tôi và nội đều nghĩ rằng mẹ tôi chết là do đã tận mạng rồi nhưng không!Đúng một tuần sau ngày mẹ mất, tôi bắt đầu có những giấc mơ kì lạ, thoạt đầu khi ngủ trưa gần bên bàn thờ của mẹ thì tôi cứ hay bị ai đó đánh thức.

Đến khuya đến thì tôi vẫn thức để tụng kinh cho mẹ suốt đêm, đến tầm 2 giờ sáng mới ngồi dựa lưng vào tường của một góc nhà chợp mắt một chút... tôi mau chóng chìm vào giấc ngủ vì cơ thể tôi vốn dĩ đã không khỏe mạnh như những cậu bạn cùng tuổi khác,...

đang lúc mơ màng thì ngay sau đó tôi lại bị ai đó gọi."

Dậy... dậy... dậy đi connn..."

Tôi giật mình mở mắt nhìn xung quanh nhưng chẳng có ai cả, sau đó tôi lại bắt đầu tiếp tục ngủ thiếp đi lần nữa vì nếu nói đúng hơn thì tôi đã thức đêm tụng kinh cho mẹ suốt một tuần lễ rồi nên giờ có cố gượng ép cơ thể làm việc cũng không được.Lúc này tôi lại bắt đầu mơ thấy mẹ, mẹ vẫn mặc bộ đồ của cái ngày ám ảnh đó mà nhìn tôi không rời."

Mẹ... mẹ làm gì ở đây vậy?"

Đó chính là câu hỏi mà tôi đã hỏi mẹ trong giấc mơ đó, nhưng mẹ tôi không trả lời mà mẹ chỉ bắt đầu ngồi xuống và vẽ những con số kỳ lạ, tôi tò mò bước đến gần và nhìn thật kĩ."

8...4...5...6...6...6"Khi mẹ tôi viết xong những con số ấy ra dưới đất rồi thì mẹ mới nắm tay tôi thật chặt, nó chặt đến nổi tay tôi đau buốt, khi rút tay lại thì một lần nữa tôi hoảng hốt khi thấy tay dính toàn là máu, tôi hét thành tiếng rồi giật mình tỉnh giấc."aaaaaa...."

Giờ đó mới hơn 3 giờ sáng thôi, chỉ còn mỗi sư thầy là vẫn còn ngồi trì tụng cho mẹ tôi lúc đó cùng với ông anh họ của tôi, ổng vẫn ngồi canh cả gian nhà.

Nội tôi thì tuổi già sức yếu, vả lại người già cũng không nên làm gì nhiều trong đám ma vì đó là kiêng kị cho nên cả cái đám ma lúc ấy dường như chỉ có mỗi mình tôi là đội tang mẹ.Sau giấc mơ kì lạ đó!

Tôi đã có hỏi nội về những con số cùng với những khoảnh khắc lạ lùng trong giấc mơ khi thấy vong của mẹ.- Rốt cuộc thì những con số đó có liên quan gì đến những con số của trong tờ vé số độc đắc của mẹ hay không vậy Nội?Nội tôi ho vài tiếng rồi đáp:- Khụ khụ khụ... giờ con lớn rồi nên... nội cũng sẽ giải thích cho con hiểu.

Thực ra thì...

đó quả đúng là những con số trong tờ vé số đã trúng thưởng của mẹ con đó nhưng bà không nghĩ rằng mẹ con chỉ nói về chuyện đó.Nghe đến đây tôi bỗng cảm thấy nghi ngờ."

Chẳng lẽ lại còn có chuyện gì nữa hay sao?"

Nội lại nói tiếp:- Đêm qua bà cũng có mơ thấy con Liễu nó về báo mộng, nó cứ nói rằng nó chết oan, nó không thể siêu thoát được nếu nhà mình không giải oan cho nó.- Trời đất!

Có chuyện này nữa sao Nội?Bà tôi không nói gì thêm nữa mà lại quay mặt đi về phòng mắt cứ rưng rưng giọt lệ mà làm tôi thêm đau lòng.
 
Số Trời Cay Nghiệt
Chương 2: Nghi Ngờ


Sau những ngày mơ thấy mẹ!

Lắm lúc tôi tự hỏi... rốt cuộc thì mẹ tôi thực sự chết như thế nào, trong khi cái ngày mà mẹ tôi mất lúc đó tôi cũng có mặt ở đó.

Mẹ tôi bị một chiếc xe tông trúng và chết ngay tại chỗ, cho nên có thể nói chuyện đó hoàn toàn là bình thường bởi cái chết này quá bất ngờ và chắc chắn là không ai biết trước được.Những ngày sau đó, tần suất tôi mơ thấy mẹ lại càng nhiều hơn,...

đến nổi trong đầu tôi lúc nào cũng ám ảnh gương mặt của mẹ tôi nhợt nhạt, xanh xao cứ ủ rũ nhìn tôi và không quên chỉ vào một bên đường, nơi mà vụ tai nạn đã xảy ra.Nó làm tôi khó hiểu vô cùng, không thể nào tự nhiên lại mơ cùng một giấc mơ mà lập đi lập lại nhiều lần như thế được, cho nên đến một ngày cuối tuần tôi mới quyết định một mình trở lại nơi đó với mong muốn tìm ra sự thật về những điềm báo trong mơ của tôi.Khi đã đến nơi, bầu trời hôm đó bỗng âm u và hơi tối sầm lại mặc dù giờ đó vẫn còn sớm.

Một mình tôi lục tìm trong đám cỏ bên lề đường chỗ mẹ tôi đã chỉ, phải mất đến nữa tiếng sau thì tôi mới bất ngờ nhặt được một cái đồng hồ quen thuộc.Cầm trên tay lật qua lật lại, nó làm tôi nhớ đến một người đó là chú Phương.

Chú Phương là bạn thân của mẹ tôi, mà ngay hôm tai nạn ở hiện trường lúc đó tôi còn chẳng thấy bóng dáng của chú đâu cho đến khi đám tang mẹ được ba ngày rồi mới thấy chú đến.

Vậy là từ đây tôi lại càng nghi ngờ hơn về việc chú Phương có dính dáng tới vụ tai nạn xe của mẹ, nhưng chỉ là phỏng đoán thôi vì tôi biết rằng mình không có đủ bằng chứng để kết luận bất cứ điều gì.Đúng lúc ngay sáng ngày hôm sau chú Phương đến nhà thăm hai bà cháu, sẵn dịp tôi cũng giả vờ hỏi dò la ổng luôn.- Chú Phương đến nhà con chơi ạ?- À...

ừ!

Chú đến thắp nhang cho mẹ con.Ngay lúc tôi thừa cơ hỏi luôn:- Ủa... mà bình thường con thấy chú hay đeo đồng hồ ở bên tay trái lắm mà sao hôm nay lại không thấy đâu vậy chú?Chú Phương ấp úng trả lời tôi:- À...

ờ... thì...

đồng hồ hư rồi nên chú đã đem cất nó đi rồi.Sau khi nghe đến đó thì tôi lại càng nghi ngờ hơn khi biết rằng chú ấy đang nói dối mình."

Nhưng mà tại sao chú ấy lại nói dối mình cơ chứ"Tối đêm đó tôi lại mơ thấy mẹ, lần này mẹ đứng bên cửa sổ nhìn tôi, mẹ chỉ nhìn thôi không có bất cứ biểu hiện gì thêm cả rồi biến mất.

Khi vẫn còn đang mơ ngủ thì tôi bỗng nghe thấy tiếng ồn từ đâu đó, nó khiến tôi bừng tỉnh hẳn và giật mình thức dậy.Nhìn qua nhìn lại rồi đi ra phòng khách kiểm tra nhưng không thấy gì cả, ngoài việc là thấy Nội đang ngồi một chỗ ngay giữa gian nhà.

Nội tôi cũng đã hơn 60 rồi nhưng đáng lý ra giờ này đã hơn 2h sáng mà vẫn ngồi ngoài phòng khách một mình được, tôi vội dìu Nội đứng dậy để đưa Nội về phòng nhưng Nội không chịu mà còn vùng vằng rồi gằn giọng nói:

- Buôn má ra!

Má còn tờ vé số bị thằng khốn nạn đó nó lấy,... chính nó... chính nó đã giết má...- M... má...!

S... sao... má lại về đây?Miệng tôi vừa run vừa nói trong ấp úng, cái cảm giác rờn rợn lại bắt đầu lan tỏa dọc cả sống lưng tôi.- Má... má muốn con biết là... bọn chúng muốn cướp tờ vé số của má... nên đã hại má chết thê thảm, tờ vé số đã bị thằng khốn đó lấy mất rồi... nó ... nó mất rồi!...Càng nói Nội tôi càng cựa quậy dữ dội hơn, tôi đã cố kìm chặt nhưng vẫn không nổi, may mắn thay có chú hàng xóm kế bên đi làm sớm nghe tiếng ồn ào bên nhà tôi nên đã chạy qua xem thử rồi mới phụ tôi giữ chặt Nội.Hai người bọn tôi phải mất cả 15 phút sau thì Nội mới bình tỉnh lại và nói tiếp:

- Tao... tao phải trả thù... tao phải trả thù!Ông chú hàng xóm nghe Nội tôi nói một cách dữ tợn nên mặt chú ấy cũng tái xanh hết bởi chú ấy cũng rất là sợ ma.Sau khi nói đến đây thì Nội tôi cũng ngất xỉu ngang, khoảnh khắc đó làm tôi thấy bất ngờ và vô cùng hoảng sợ khi Nội nói chuyện y như mẹ tôi hồi còn sống vậy.
 
Số Trời Cay Nghiệt
Chương 3: Ám Ảnh


Sau những chuyện kỳ lạ xảy ra trong mấy ngày đội tang mẹ, tôi bắt đầu cảm thấy sợ hãi nhiều hơn, lúc Nội tôi tỉnh lại thì Nội cũng không nhớ ra bản thân đã làm gì hay nói gì trong lúc mê nữa.

Đó là những tháng ngày có thể nói là ám ảnh đối với tôi, riêng chú Phương thì lúc này ông ta đang ung dung với số tiền lớn từ tờ vé số của mẹ tôi bởi chỉ vài hôm sau ngày mẹ mất thì cũng có người báo rằng ông ta trúng vé số, mọi người đều hí hửng lắm còn đối với tôi thì tôi thừa đoán biết rằng ông ta đã cướp đi tờ vé số đó từ mẹ tôi.

Cũng như mọi ngày!

Ông Phương làm chung một công ty với mẹ tôi cho nên chỉ ông ta mới được gọi là người thân thiết với bà ấy.

Chiều đó ông ta đi làm về, như thường lệ hắn thường lao nhanh vào nhà tắm để rửa mặt.

Chú Phương lúc đó còn chẳng hề để ý rằng trên chiếc gương phòng tắm đã thấp thoáng bóng ai đó, cho đến khi ông từ từ ngước mặt lên nhìn vào gương ngay sau khi rửa mặt xong thì ông ấy mới giật mình hét lớn.

"Maaaa....."

- Cô Liễu... cô chết rồi mà?

Hình bóng của người phụ nữ tên Liễu vẫn cứ lúc ẩn lúc hiện trên chiếc gương màu xanh ngọc bích, ánh mắt giận dữ đầy gân máu nổi cộm lên khắp mặt, những vệt máu loang lổ chảy dài từ trán xuống cổ của hình dáng cô Liễu trong gương càng làm cho ông Phương ấy thêm lạnh gáy.

Ông cố gắng lấy can đảm để bước ra khỏi đó nhưng không sao nhấc chân lên được,...

Rồi đột ngột từ bên dưới chân chú ấy!

Máu tràn ra khắp cả sàn nhà tắm, những tiếng động của bước chân cứ dập đùng đùng làm cho ông ta như chết đứng khi biết mình đang gặp lại người hay nói đúng hơn chính là bạn thân, một đồng nghiệp của mà ông đã cố tình giết chết vào mấy hôm trước.

Những cảnh tượng ông cố gắng lái chiếc xe tải đâm vào cô Liễu ngày một hiện rõ ràng hơn trong đầu ông ta... khoảnh khắc khi có một bàn tay dính toàn là máu trườn từ sau gáy trườn ra đến mặt và che miệng của ông ta lại, bàn tay ấy ngày càng bóp thật chặt hơn khiến cho cơ thể người đàn ông như mềm nhũn ra vì sợ, tâm trí của chú bắt đầu hoảng loạn tột độ thì tiếng gõ cửa từ bên ngoài vang lên, bởi thông thường khi vào nhà tắm thì chú đều đóng cửa nên mọi diễn biến từ nãy giờ cũng chỉ có mình chú Phương biết.

"Cộc cộc cộc"

- Ông xã!

Anh làm gì mà ở trong đó lâu thế, lại còn la hét om sòm thế???

Thôi mau ra dọn cơm ăn luôn nè... mấy đứa nhỏ nó đói rồi.

Giọng nói của bà vợ chú Phương vọng vào làm cho chú bừng tĩnh hẳn ra, lúc bấy giờ chú ấy mới thở gấp và trả lời:

- À...

à...

ờ....

Anh ra liền...!

Giọng của ông ta không giấu được nỗi sợ hãi nên vẫn cứ run run, rồi ông lại dụi dụi mắt nhìn lại mình trong gương và nhìn lại xuống dưới sàn nhà.

Mọi thứ đều vẫn bình thường, nhưng cái viễn cảnh lúc đó lại tạo cho ông một cảm giác thật đến bất ngờ.

Không suy nghĩ lung tung nữa ông vội rửa mặt lại rồi xoa xoa vùng cổ, vì có tận cả năm dấu tay in đậm trên cổ ông ấy mà không hiểu nó xuất phát từ đâu.

Nó bầm tím cả một vùng da thịt ấy nhưng có lúc lại làm cho ông ta đau âm ỉ một chút.

Bước ra ngoài cửa nhà tắm rồi nhưng chú Phương vẫn cứ ngơ ngơ như người vừa trở về từ địa ngục, tay chân chú ấy lạnh ngắt vì sợ.

Đến tận tối đêm đó chú ấy vẫn không thể nào ngủ được vì cứ mãi bị ám ảnh bởi hình bóng của cô Liễu.

Thấm thoát cũng đến tờ mờ một giờ sáng, ngoài cửa sổ nhà chú Phương... tiếng chim heo kêu quan quát mà nghe não lòng, vì người đời thường quan niệm rằng thấy chim heo là có điềm xui xẻo, chính vì điều đó mà nó lại càng làm cho chú không tài nào nhắm mắt ngủ được, ông thức trắng nguyên đêm đến tận 5 giờ sáng hôm sau.

Mặc cho chuyện gì đến nó đến vì ông ta đã quá kiệt sức với những thứ khiếp đảm của đêm qua.
 
Số Trời Cay Nghiệt
Chương 4: Điềm Báo Oan Nghiệt


"Không, không... khôngggg..."

Tiếng la hét thất thanh của tôi phát ra lúc nữa đêm khiến Nội tôi đang ngủ ở phòng bên cạnh cũng phải giật mình chạy sang.

- Trung...

Trung,...

Nội nè con, Trung,... !!!

Nội lay người tôi dậy, luôn miệng cất tiếng gọi tôi, phải cật lực lắm tôi mới thoát khỏi cơn mơ khủng khiếp ấy,...

Lơ mơ tôi bừng tỉnh hẳn, mồ hôi mồ kê chảy nhễ nhại trên mặt tôi làm Nội thấy lo vô cùng, Nội hỏi:

- Con vừa mơ thấy ác mộng hả Trung?

Tôi vội quẹt nhanh những giọt mồ hôi thấm đẫm trên khuôn mặt rồi vờ như chẳng có chuyện gì xảy ra.

- Dạ không!... vì dạo này con bỏ bê học hành để đội tang mẹ nên con luôn thấy lo lắng vậy thôi ạ, Nội mau về phòng ngủ đi, con không sao đâu Nội.

Nghe tôi nói thế nên Nội cũng gật đầu xoa xoa vai tôi vài cái rồi trở về phòng của mình.

Quay trở lại thực tế, tôi ngồi co ro một mình trên chiếc giường cùng với cái chăn quấn kín người và đắn đo suy nghĩ.

"Kỳ lạ thật!

Vừa rồi là mơ sao?

Tại sao mình lại thấy được viễn cảnh nhà của ông chú Phương bị mẹ mình dọa ma chứ?"

Đang mãi lo nghĩ về giấc mơ ban nãy thì đột ngột ngoài trời đổ mưa, cơn mưa rất to và da diết, giường tôi được đặt gần với cửa sổ nên không khó để tôi có thể nhìn ra bầu trời ấy, những cơn gió đôi khi lại thổi ào ạt vào cửa sổ làm cho nó phát ra những tiếng động như có ai đó đang gõ cửa vậy, căn nhà đã cũ kĩ và cũng vừa có người mất nên tôi cứ cảm giác được không khí quanh nhà luôn có một cái gì đó lạnh lẽo đến khó tả.

Thoáng qua!

Tôi bỗng nghe thấy tiếng bước chân ai đó ngoài phòng khách cứ đều đặn vang lên, tôi lại bắt đầu sực nhớ ra một chuyện gì đó nên tôi vội lao nhanh phòng khách.

Giờ đó ngoài phòng khách chỉ còn lại mỗi ánh đèn Neon to bằng quả cà chua bi màu đỏ chiếu sáng, cho nên khung cảnh lúc nửa đêm ở phòng khách trong ngôi nhà tôi nhìn không khác gì những hậu trường phim ma kinh dị.

Ra đến nơi, tôi từ từ ghé đôi mắt của mình nhìn xung quanh.

"Cộp cộp..."

Tôi tiếp tục nhìn xuống dưới chân tủ bàn thờ thì mới biết đó là Nội, bà vẫn nhắm nghiền đôi mắt mà gõ đầu vào tủ như thế suốt đêm.

Thực ra thì ngay từ ngày đầu mẹ tôi mất thì Nội đã bắt đầu bị mộng du cho đến nay rồi, tôi cũng hiểu sao nhưng hễ đêm nào Nội bị như thế là đêm đó tôi cứ thức nguyên đêm canh chừng Nội.

Tôi lấy tay mình chắn cho Bà ấy để đỡ những lần đầu va vào tủ.

Được tầm 15 phút sau thì Nội ngừng lại và nằm ngủ thiếp đi ngay trên sàn nhà, đêm đó trời vẫn mưa rất to, tôi từ từ dìu bà về phòng ngủ rồi bản thân thì lại trở ra phòng khách ngồi.

Tôi ngồi đó nhìn trời mưa cho đến tận 3 giờ sáng thì tôi mới bắt đầu ngủ, mưa vẫn cứ thể mà kéo dài cho đến tận sáng ngày hôm sau.

"Cọc cọc cọc... có ai ở nhà không?... cọc cọc cọc"

Tiếng gõ cửa dồn dập trong buổi sáng tinh mơ, tôi cứ dật dựa trên ghế salon ngoài phòng khách mãi mới chạy ra mở cửa và nhận ra rằng đó là chú Phương, Tôi vội hỏi:

- Ơ... mới sáng sớm chú Phương qua nhà có việc gì không thưa chú?

- À...

ờ... cho chú vô nhà thắp nhang cho mẹ con tí rồi về có được không?

Nghe đến đây nên tôi cũng gật đầu rồi mở cửa cho chú Phương vào trong, tôi cũng không quên nhận ra rằng mặt của ông ta trông có vẻ đang rất sợ hãi, nhưng không biết được ông ấy vừa gặp phải chuyện gì.

Khi vào tận chỗ bàn thờ mẹ tôi, chú ấy cẩn thận đốt nhang và đứng khấn lâm râm, tôi đứng gần đó nên cũng có nghe đâu loáng thoáng...

- Cô chết linh thiêng thì mong cô đừng về tìm tôi nữa... cô cần gì thì tôi cũng sẽ cúng cho cô mà!

Tôi nghi nghi trong bụng cũng đoán biết được lão này chắc đã bị mẹ tôi về báo oán y như giấc mơ mà tôi thấy đêm hôm qua, trong lúc ổng vừa khấn xong tôi lịa đôi mắt nhìn lên cổ mới phát hiện ra có hẳn một vết bầm đen có hình dấu tay của ai đó in trên cổ.

Điều đó càng làm tôi khẳng định hơn với việc ông ta đã bị mẹ tôi theo ám.

Nhưng mà suy đi tính lại thì ngay cả bản thân tôi cũng thấy khó hiểu và không biết tại sao tôi lại mơ thấy trước những sự việc như thế?

Tôi cứ hoài nghi suốt khoảng thời gian ông ấy ở nhà tôi ngồi uống nước sau khi đã thắp nhang xong.

Cũng thừa cơ hội nên tôi nói thẳng:

- Có phải chăng...chú vừa mới gặp mẹ con?

Như đoán trúng tim đen nên ổng cũng nhẹ lời đáp:

- À...

ừm... !

Đêm qua chú vừa bị cô ta ám, chú cứ tưởng chừng như cô ta đã sắp giết chú rồi... haizz... mà thực ra thì chú là bạn thân thì có làm gì có lỗi với cô Liễu mẹ con đâu cơ chứ!.

Nghe lão nói đến đây tôi không giấu nổi sự tức giận của mình nhưng vẫn phải cố gắng chịu đựng.

- Chú... chú nói sao chứ?

Mẹ con do bị tai nạn chết mà, làm gì có oán khí với chú mà đi theo ám?

- Haizz... thì bởi vậy chú mới suy nghĩ hoài đây... hề hề!

Nói rồi ông ấy cười xuề xòa trước mặt tôi như thể ông ta là người vô tội vậy.

Kể từ hôm đó trở đi, hầu hết cứ vài hôm là ổng lại qua thắp nhang cho mẹ tôi nhưng cứ mỗi lần qua nhà là tôi lại thấy ông ấy biểu hiện rất lạ, khuôn mặt lúc nào cũng sợ sệt, nhìn ngó nhìn nghiêng đề phòng mọi thứ xung quanh, riết rồi thấy đôi mắt của ổng còn thâm quầng đen hơn cả tôi.

Ba tuần sau ngày mẹ mất, tôi không còn thấy ông ấy lãng vãng quanh nhà tôi nữa.

Cũng trong buổi sáng ngày hôm đó!

Trong lúc lau dọn bàn thờ thì bức di ảnh tự nhiên lật úp xuống.

Nó làm tôi giật cả mình vì bất ngờ, thế nhưng khi vừa đặt trở lại thì một lát sau nó lại tự động úp xuống lần nữa, tôi nghĩ rằng chắc chắn là có điềm xấu rồi nhưng vẫn không biết đó là gì.
 
Số Trời Cay Nghiệt
Chương 5: Điềm Báo Oan Nghiệt (P2)


Sau cái điềm báo đó!

Tôi như được bừng tỉnh hẳn ra và không còn thấy mẹ nữa, mặc dù có cố gắng nghĩ thế nào đi nữa thì tôi vẫn thấy lo.

Rồi Ngày thứ 49 cũng đến, tôi vẫn còn nhớ rõ một ngày âm u... kỳ lạ là cả ngày hôm đó tôi không thể thấy được ánh nắng nào cả, mây cứ u u vây kín cả bầu trời nên nó lại càng khiến cái khung cảnh của hôm đó thêm ảm đạm.

Bâng khuâng vừa cúng kiếng cho xong vừa nhớ lại điềm báo của lần trước, nó lại làm tôi thấy bất an vô cùng, mặc dù mọi thứ như đang dần lắng xuống sau mười mấy ngày từ khi gặp điềm báo của mẹ... nhưng không!

Đêm hôm đó tôi lại một lần nữa lạc vào cơn mơ, lần này không như những lần trước.

Nơi mà tôi đứng nói đúng hơn đó chính là con đường chỗ xảy ra vụ tai nạn của mẹ.

Lấy lại thăng bằng được một lúc trong cái khung cảnh đó thì bất ngờ từ phía sau tôi có tiếng xe bóp kèn inh ỏi.

"Ting ting... ting ting..."

Đó là tiếng xe của mẹ tôi, bà ấy vừa chạy vừa kêu gào chiếc xe đang chạy đối diện ở phía trước, nhưng có vẻ chiếc xe ấy không nghe gì cả và rồi trong bất giác tôi nghe rõ âm thanh va chạm vào nhau rất lớn...

"Rầm..."

Chỉ phát ra một tiếng rầm duy nhất thôi và sau giây phút đó mọi thứ lại trở nên im lặng đến đáng sợ, tim tôi bắt đầu se thắt lại vì quá bất ngờ.

Xác mẹ tôi nằm bẹp dí cùng với một vũng máu to đùng dưới nền đường nhựa.

Tôi không kìm được nước mắt khi phải thấy lại cảnh tượng khủng khiếp đó, tôi cố nắm lấy bàn tay đang thoi thóp ngoi lên mong chờ chiếc xe kia dừng lại của mẹ nhưng cơ thể tôi cứ như một linh hồn vậy, chẳng thể nào cầm hay nắm lấy được.

Trong khoảnh khắc đó ánh đèn pha từ chiếc xe lúc nãy lại một lần nữa chiếu trở lại xác mẹ tôi và tiếp lao về phía mẹ một lần nữa, tôi đứng trân người ra nhìn chiếc xe ấy cán qua người mẹ tôi.

Tiếng thét in ỉ cùng tiếng động cơ của chiếc xe khi nãy cùng vang lên tạo ra một thứ hỗn hợp âm thanh nghe đến nhức tai.

"Á..aaaaa..."

Cái cảm giác lúc đó thực sự nó quá khủng khiếp, nó khiến tôi đến tận bây giờ vẫn còn ám ảnh.

Sau giấc mơ đó tôi mới giật mình tỉnh giấc, nhìn lại đồng hồ thì cũng đã hơn 3 giờ sáng rồi, vậy là đã qua 49 ngày kể từ khi mẹ mất.

Nằm vật vờ trên giường, mồ hôi chảy ướt đẫm cả mặt tôi vì giấc mơ lúc nãy.

Trong bất giác tôi nghe ở phòng bên cạnh tức chính là phòng Nội tôi đang ngủ có tiếng động lạ, cho nên tôi đã vội chạy qua mở cửa phòng Nội ngay tức khắc và kiểm tra, lúc đấy tôi mới hoảng hốt khi thấy Nội đang nằm co ro trên giường.

Sợ Nội lại tái phát chứng mộng du nên cả đêm đó tại chỉ còn cách ngồi canh cho Nội ngủ.

Đêm đó tuy là vẫn nằm ngủ nhưng cứ cái nữa tiếng Nội tôi lại thét lên trong đêm vắng, làm tôi ngồi ngay bên cạnh cũng phải giật mình khi nghe thấy.

"Buông tao ra... tao không đi đâu..."

Rồi khi thì Nội lại bắt đầu nói mớ mấy câu rất là kì lạ nhưng đối với tôi thì nó lại là những kí ức khủng khiếp nhất đời mình.

-Thôi cho má ở lại được không Tư, má có thằng Trung lo rồi...

(Tư ở đây chính là cô Tư của tôi, cũng là con ruột của Nội và là anh chị em ruột với ba tôi nhưng cô Tư đã chết lâu rồi)

Sau đêm đó!

Nội tôi bỗng hóa điên dại luôn, khoảng thời gian đó tôi đã khóc rất nhiều bởi áp lực cuộc sống của lúc bấy giờ đều đổ dồn về tôi, tôi đã phải nghỉ học kể từ đó để đi phụ bán quán cà phê và làm chở đồ thuê để kiếm thêm tiền sinh hoạt cho hai bà cháu.

Cứ mỗi khi đi làm là tôi lại nhờ bà chị hàng xóm kế bên nhà qua trông chừng Nội giúp tôi.

Mọi chuyện bắt đầu đi xa hơn khi tôi quyết định lén Nội đi tìm mấy ông thầy pháp có tiếng để hỏi cho rõ những chuyện kì lạ mà bản thân tôi cũng như cả ngôi nhà gặp phải từ sau khi mẹ mất.

Sau khi hỏi thăm thì thầy bảo rằng nhà tôi đang bị người ta ếm bùa nên Nội mới trở nên điên dại, thầy còn bảo rằng người bị ếm chính là mẹ tôi, cho nên đó cũng chính là lý do vì sao khoảng thời gian gần đây tôi đã không còn mơ thấy mẹ nữa.

Nói đoạn ông thầy pháp còn nói rõ là nên mau chóng tìm cách giải bùa nếu không chính nó sẽ ảnh hưởng đến cả nhà tôi.

Riêng hồn cô Liễu tức là mẹ tôi cũng sẽ không thể nào siêu thoát được bởi những linh hồn khi bị thư, ếm hay lời nguyền nào đó thì những linh hồn ấy sẽ không thể đi đầu thai được mà phải chờ người giải cho thì mới có thể chuyển kiếp.

Trước khi rời khỏi nhà thầy, thầy còn nhắc với tôi là nên đi ra đến mộ phần của mẹ tôi để kiểm tra.
 
Số Trời Cay Nghiệt
Chương 6: Yểm Mộ Người Chết


Lập tức ngày hôm đó trở về nhà, tôi liền ra đến mộ phần của mẹ để xem xét.

Thành thực mà nói thì mẹ tôi được chôn trên mảnh đất hoang phía sau nhà nên dù cho có trộm đi chẳng nữa thì tôi và Nội cũng không hề hay biết.

Sau khi ra đến nơi rồi tôi mới chết trân người ra khi thấy phần mộ của mẹ đã bị ai đó đào lên rồi lấp lại, tôi vội chạy đến vừa chắp tay vái lạy vừa khấn.

- Nam mô a di đà phật, nay ra đây con mới biết là có người động chạm tới nơi mẹ đang nằm, hichic...

Vừa nói tôi không thể nào giấu nổi được sự xúc động, kèm theo đó là cơn tức giận đang sục sôi trong người.

"Mẹ tôi từ trước đến nay không có hiềm khích với ai cả, lúc nào cũng đối xử tối với mọi người xung quanh, ai ai cũng mến thì cớ gì lại có người ghét đến độ mẹ tôi chết rồi mà vẫn còn phải bốc mộ lên kia chứ?"

Không còn cách nào khác!

Cũng trong ngày hôm đó tôi cùng mấy ông anh hàng xóm bàn kỹ với nhau rồi mới bắt đầu vung xẻng đào mộ mẹ tôi lên lần nữa.

Bầu trời của ngày hôm đó cũng âm u lạ thường, cho đến khi chúng tôi đào tới tận cái quan tài của mẹ rồi từ từ mở ra mới bất ngờ khi thấy xác mẹ tôi đã bị ai đó cắt đi cái đầu, giờ chỉ còn lại phần thân mà thôi.

Sấm chớp bắt đầu kéo đến ì đùng, một cơn mưa lớn đột ngột rơi ngay sau khi nắp quan tài của mẹ tôi được mở.

Tất thảy có cả 5 người, trong đó có tôi và đều đứng đó chứng kiến, ai nấy cũng không khỏi giật mình hoảng sợ khi nhìn thấy cái xác không đầu của mẹ tôi nằm gọn trong chiếc quan tài gỗ cùng với một lá bùa dán bên trong.

- Nam mô a di đà phật, cô Liễu chết có linh thiêng thì mong cô ở dưới đó nguôi ngoay, chúng tôi sẽ cố gắng tìm lại phần đầu cho cô... nam mô .. nam mô...

Những người có mặt ở đó ai cũng chắp tay khấn như thể cầu xin sự cứu rỗi cho mẹ tôi vậy, nhưng riêng tôi thì cứ đứng đó khóc không thành tiếng.

Chuyện đào mộ mẹ vẫn may là tôi đã giấu Nội để đi làm một mình nên không sao, vì nếu Nội mà biết thì chắc Nội sẽ lại lo lắng và không để tôi làm như vậy.

Tức tốc anh Hưng, người hàng xóm đã cùng tôi phụ đào mộ lên trong số 4 người khi nãy mới chạy đi mời ông T ở xóm trên qua coi tình hình vì chuyện này rất là nghiêm trọng.

Ông T là một thầy phong thủy bình thường sống ở trong một ngôi nhà nhỏ cách chỗ tôi 15 phút đi bộ, dù không phải là thầy pháp nhưng nếu nói về bùa ngải thì ông cũng biết không ít, chính vì thế mà anh Hưng mới nghĩ ngay đến lão T mà đi mời về.

Cho đến khi ông T đến được tận hiện trường, nơi mảnh đất hoang sau nhà tôi và rồi nhìn cái xác của cô Liễu thì lúc ấy ông mới thất kinh hồn vía.

- Trời đất!... cái xác này... nó... nó.

Ông T ấp úng không nói được câu nào, lão hít một hơi thật sâu và bắt đầu kiểm tra tử thi thật kỹ.

Lão cẩn thận nâng cánh tay của cái xác lên rồi nhìn qua nhìn lại, đến khi kiểm tra ở dưới chân thì cả tôi và những người có mặt của ngày hôm đó mới bất ngờ thêm lần nữa khi thấy ngay bên dưới chân của cái xác còn có thêm một ký hiệu bùa chú lạ, lật đật ông T mới nói với tôi rằng:

- Hừm... mẹ của cậu không may bị người ta ếm bùa rồi, tôi không biết mục đích của họ là gì, những cách yểm bùa tàn độc này sẽ làm cho vong linh của mẹ cậu không thể nào siêu thoát được, với lại việc động mồ động mả như thế này là điều rất đại kỵ đối với người chết, nếu cứ đơn phương phá bùa thì tôi lại lo sợ rằng vong hồn của cô Liễu mẹ của cậu sẽ lại tích tụ thêm oán khí mà đi trả thù,...

Haizz... thật là độc ác, đây là lần đầu tiên tôi chứng kiến một cảnh hy hữu này.

Nghe ông T nói vậy nên tôi cũng thấy lo nhưng mà kẻ ác vẫn còn đang ngoài vòng pháp luật như thế thì tôi không thể nào ngủ yên được.

Cả ngày hôm đó tôi quyết định tạm lấp mộ mẹ trở lại y như cũ và nhắc nhở các ông anh và lão T giữ kín chuyện đào mộ mẹ tôi không để cho Nội tôi biết.

Đêm đó tôi không tài nào chợp mắt được vì cứ mỗi khi nhắm mắt lại là thấy hình ảnh mẹ tôi hiền với một cái thân hình không có đầu, khắp người mẹ tôi thì bị dây xích quấn rất chặt, những vết máu loang lổ in đỏ thẫm khắp cái xác trơ xương ấy, ... cứ thế mà làm tôi giật mình thức giấc trong đêm, nhìn ra ngoài cửa sổ thì trời vẫn mưa ào ạt như hồi chiều.

Giữa đang đêm mưa lạnh nhưng người tôi thì lại ướt sũng mồ hôi, khoảnh khắc đó thực sự khiến tôi như muốn nổ tung vậy.

Những kí ức, những nỗi ám ảnh ấy đối với một cậu thanh niên chưa đầy 18 tuổi như tôi có thể nói là quá sức tưởng tượng nhiều lắm.

Sáng hôm sau, tôi lại giấu Nội để đi gặp lại ông thầy pháp lần trước tôi xem.

Lần này như đoán được ý định nên ông ta đã nói thẳng vào vấn đề.

- À ừm... cậu đến đây để xin giải thư ếm trên người mẹ cậu có đúng vậy không?
 
Số Trời Cay Nghiệt
Chương 7: Tiếng Kêu Ngoài Cửa Sổ


Sau khi kể lại sự tình cho ông thầy pháp ấy nghe tường tận về cái mộ của mẹ tôi thì ông ta mới bắt đầu ngập ngừng nói:

- Haizz... chuyện này,... chuyện này quả thật là hơi vượt giới hạn sự giúp đỡ của ta rồi... cậu về đi, tôi không giúp được.

Tôi bắt đầu nấc thành tiếng, nó như có thứ gì đó nghẹn ngào trong cổ họng tôi, nó khiến tôi cảm giác như bất lực trước sự hà khắc của cái thế giới này, ngày mẹ tôi mất... tôi đã khóc hết nước mắt khâm liệm bà ấy, cho đến tận bây giờ khi có chuyện đau lòng hơn là bà ấy bị kẻ ác hại khi đã mồ yên mả đẹp như thế.

Cố kìm nén thương đau, tôi quỳ gối trước mặt lão thầy phù thủy ấy mà dập đầu năn nỉ.

- Con van xin thầy, xin thầy hãy giúp giải oan nghiệp kiếp cho mẹ con, đời người ngắn ngủi nay chết rồi lại thành ra như thế, phận làm con bất hiếu chỉ có thể cầu xin ơn thầy giúp cho gia đình con.

Nghe lời cầu xin của tôi, lão thầy pháp cũng mềm lòng và đáp:

- Haizz... thú thật với cậu là tui cũng bó tay với bậc thầy đã ếm bùa lên cô Liễu, nhưng... vẫn còn một cách.

- Cách nào thưa thầy?

Tôi vội ngước lên nhìn lão rồi vội lau nhanh dòng nước mắt khi nãy.

- Cậu hãy đến chùa Kim Thiền để nhờ Hiền Lâm đại sư cứu giúp, vì ông ấy từng là một vị thầy pháp cao tay ở Hà Nội, sau bao sóng gió ông ta mới quyết định xuống tóc đi tu và ngày ngày tụng kinh trong ngôi chùa cổ kính nằm trong lòng thành phố HCM.

Nhưng mà tôi nói trước là chưa chắc ông ta chịu giúp cậu giải bùa trên quan tài của mẹ cậu đâu.

Sau lần đối thoại đó, tôi trở về nhà với rất nhiều hoang mang, lúc đi ngang qua chỗ mấy bà hàng xóm cạnh nhà tôi thì tôi mới chợt nghe họ bàn tán xôn xao, tôi vừa bước chậm lại vừa ghé lỗ tai lên để nghe họ nói.

- Ê bà Tư!

Tui nói cho bà nghe vụ này nè!

- Vụ gì vậy nói lẹ đi.

- Ờ thì cái chuyện nhà của con Liễu đó.

- Cô ta thì làm sao?

- Nghe đâu con Liễu nó chết oan đó bà.

- Thiệt hôn!

Nghe sao mà giống liêu trai vậy?

- Thiệt chớ sao không!

Dạo còn đám ma nó tui và mấy người kế bên nhà đêm nào cũng thấy nó loanh quanh trong nhà và cả ngoài sân nữa kìa, con chó nhà tôi cứ vậy mà chu mỏ qua bên nhà nó sủa inh ỏi, có hôm chính mắt tui còn phải ớn lạnh khi nhìn thấy nó đứng trước cổng nhà hồi 11 giờ đêm lúc tui vừa đi tiệc về nữa đó, ấy nhưng mà dạo gần đây thì lại không còn thấy nó đâu nữa ..."

Nghe tới đây thì cũng là lúc đám bà tám kia nhận ra sự hiện diện của tôi, họ không nói thêm câu nào và vờ như không có chuyện gì rồi giải tán.

Riêng bản thân tôi thì lại ngày càng uất ức, khóe mắt lại rơm rớm giọt ngắn giọt dài, tôi lủi thủi đi về nhà trong sự bàn tán của đám người đó.

Tôi nghĩ rằng!

Chắc hẳn ai cũng đã đoán ra được điều gì đó từ cái chết đột ngột của mẹ tôi trong cái ngày định mệnh đó.

Đêm đến!

Trở về với căn phòng lạnh lẽo, tôi nằm trên giường cứ trằn trọc mãi không ngủ được, đã gần 12 giờ đêm rồi nên giờ đó Nội cũng đã ngủ say từ lâu, chỉ còn lại mỗi mình tôi thức một mình trong đêm vắng.

Bất giác cánh cửa sổ bị gió thổi mạnh bật tung ra, tôi vội chạy ra đóng cửa lại thì cũng vừa kịp nhìn thấy một con Quất rất to đang đậu trên nhánh cây xoài chìa gần cửa sổ phòng tôi.

Vừa thấy tôi, nó cất lên những tiếng kêu "quác quác" nghe rất khó chịu rồi bay đi mất.

Không gian yên ắng lại bao trùm cả ngôi nhà, tôi nhanh chóng đóng nhanh lại cái cửa sổ đang mở từ nãy giờ rồi tiếp tục leo trở lại lên chiếc giường, kéo chăn lên trước ngực và nằm không một chút cử động.

Lần lượt một, những tiếng động lạ bên ngoài phòng khách lại bắt đầu vang lên.

"Rầm rầm" tiếng đập cửa bên ngoài phòng khách cứ thế mà vỗ đều đặn, rồi lại đến tiếng con mèo nó kêu trên mái hiên,... cho đến khi tôi nghe được tiếng la thất thanh của Nội ở phòng bên thì tôi mới hốt hoảng chạy qua.

- Liễu ơi Liễu...!

Con về với mẹ đi con,...

Liễu ơi.

- Nội, Nội...

Con là Trung đây, Nội tỉnh dậy đi Nội.

Tôi vừa lay người vừa gọi Nội tỉnh dậy trên sàn nhà, mình mẩy của Nội ướt nhem toàn là mồ hôi, tay chân Nội lạnh như băng vì nằm lâu dưới nền gạch ban đêm.

Đến lúc Nội chợt mở mắt tỉnh giấc mộng thì tôi mới nhẹ nhàng dìu Nội trở lại giường và hỏi:

- Nội lại mơ thấy mẹ có phải không?

Vừa nói tôi cũng không quên chấm mồ hôi trên khuôn mặt già nua của Nội.

- Nó... nó...vừa về tìm hai bà cháu mình nhưng... rồi nó lại bị ai đó bắt nó đi mất, ... nó đứng ngay trước mặt và bị thiêu sống trên những đám lửa đỏ Trung à... con mau cứu mẹ con về đi con.

Lúc đó tôi chỉ biết ôm thật chặt Nội trong lòng và cố trấn an Nội, không mất bình tỉnh, tôi đưa tay lên trán mới biết rằng Nội đang bị sốt,...

Tôi đã phải thức thâu đêm trực bên cạnh giường Nội, chườm khăn cho Nội suốt cả đêm mà không thể nào chợp mắt được.

Kể từ đêm đó trở đi, hầu như ngày nào đến đúng 12 giờ đêm thì tôi cũng thấy con Quất đậu bên cành cây xoài kêu lên những âm thanh quen thuộc của nó rồi lại đột ngột bay đi mất.

Như mọi hôm cánh cửa sổ trong phòng tôi y như rằng đều bị gió thổi mở toang, đôi khi tôi cũng để ý đến nhưng không sao hiểu được, chỉ biết rằng cứ mỗi đêm như vậy là Nội lại mơ thấy mẹ.
 
Số Trời Cay Nghiệt
Chương 8: Trả Nợ Trần Gian


Sau những khoảng thời gian đầy u ám đó, tôi quyết định đưa Nội trở về bên nhà dì Liên (chị em ruột với mẹ tôi) để dì thay tôi chăm sóc cho Nội những lúc tôi đi ra ngoài.

Cũng bởi vì tuổi già nên Nội càng ngày càng yếu, nếu cứ để Nội ở trong cái ngôi nhà cũ và lạnh tanh đó thì thực tình tôi cũng không an tâm lắm, về phần dì Liên thì dì là một người phụ nữ đã góa chồng và sống với một đứa con gái nhỏ hơn tôi ba tuổi ở nhà riêng.

Ngay sau khi đưa Nội đến nhà dì Liên rồi thì cũng là lúc tôi bắt đầu đi tìm sư thầy Hiền Lâm để mong giải được nghiệp cho mẹ, khoảng thời gian đó đối với một thằng nhóc còn đang tuổi ăn học như tôi thì làm gì có tiền mà đi xa nhà đến như vậy đâu, tất cả cũng là nhờ dì Liên cho cả.

Chính vì điều đó mà sau này khi Nội mất, tôi mới dọn đồ về ở cùng với dì cho đến hiện tại.

Ngồi xe khách mấy tiếng đồng hồ để lên thành phố, khi bước xuống xe cũng đã xế chiều rồi nên tôi đã vội đi dò tìm và hỏi thăm chùa Kim Thiền ở khắp nơi, nhưng đến khi tìm ra thì trời cũng sụp tối, vậy là phải đợi đến sáng mai để gặp thầy.

Suốt đêm đó tôi trằn trọc mãi không ngủ được, trong đầu cứ thầm nghĩ liệu có nên tìm ông Phương để trả thù, vì chuyện đã đi quá xa đến tưởng chừng như tôi không còn gì để mất cả, ông ta đã phá nát cả nhà tôi chỉ vì tờ vé số đó, vừa suy nghĩ, tôi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.

Sáng hôm sau!

Một mình tôi bước thẳng vào cổng chùa Kim Thiền, nhìn loanh quanh chỉ thấy một "chú Tiểu" đang quét lá ngoài sân, tiếng gõ mõ thì vẫn cứ vang đều đặn trong chùa.

Tôi bước chậm rãi đến gần "chú Tiểu" và hỏi:

- Chào cậu!

Không biết hôm nay thầy Hiền Lâm có bận việc gì không, tôi muốn gặp thầy để thưa chuyện.

Chú Tiểu ngước mặt lên nhìn tôi một lát rồi trả lời:

- Thầy đang nhập thiền, phiền thí chủ ngồi đợi, đã lâu rồi không có ai tìm thầy... thật ngạc nhiên quá khi hôm nay lại có một chàng trai trẻ như vậy tìm, thí chủ tìm thầy có việc gấp chi không, để tôi còn nhắn lại cho thầy.

- À không!

Tôi muốn gặp trực tiếp thầy để nói chuyện, như vậy thì tốt hơn.

Chú Tiểu nhìn tôi rồi cười mỉm:

- À à... ra là vậy!

Vậy thì mời cậu ra phía sau chùa, ở đó có một chỗ yên tĩnh để ngồi, tôi sẽ vào gọi thầy, à mà hên xui nghen, thầy thích thì ra mà không thích là thầy không có ra đâu.

Nghe đến đó tôi liền gật đầu lia lịa và cảm ơn chú Tiểu.

Sau 30 phút chờ đợi ở phía sau chùa thì cuối cùng thầy Hiền Lâm cũng chịu ra gặp tôi, sư thầy diện một bộ áo bà ba màu xám tro nhìn rất giản dị, ngay cả khuôn mặt cũng toát lên vẻ phúc hậu lạ thường, nếu không biết trước thì bản thân tôi cũng không tin rằng sư Hiền Lâm lại từng là một thầy phù thủy cao tay ở đất Hà thành đâu.

Vừa nhìn thấy tôi thầy Hiền Lâm không khỏi giật mình, thầy đến và đứng ngay trước mặt tôi nhìn thật kĩ càng một hồi lâu, miệng thì bắt đầu lẩm bẩm gì đó.

- Vầng trán thâm đen, khắp người của cậu trai trẻ này lại còn tỏa ra quá nhiều mùi âm khí, hừm... cậu có chuyện gì cứ nói đi!

Ngồi trò chuyện trên một bộ bàn ghế làm bằng đá và đặt ở ngay vườn phía sau chùa, tôi mạnh dạng kể hết tất cả cho sư Hiền Lâm nghe, hể cứ mỗi khi nhắc lại chuyện của mẹ là tôi lại ướt nhòe hai khóe mắt.

Sau khi lắng nghe những nỗi ám ảnh cùng cực đó của gia đình tôi, sư Hiền Lâm cũng không hề phản ứng gì mà ngược lại còn thản nhiên uống một ngụm trà rồi từ tốn đáp:

- Hừm... mọi chuyện điều có nhân duyên cả, sở dĩ mẹ cậu chịu nhiều tai kiếp như vậy là cũng do kiếp trước mẹ của cậu gây ra quá nhiều nghiệp báo nên kiếp này mẹ cậu phải trả là đúng thôi.

Tôi bức xúc khi nghe thầy nói thế nên liền đáp lời:

- Thầy nói thế thì kẻ đã hại mẹ con nghĩa là hắn đang làm việc tốt sao?

- Không!

Tất nhiên là không... hắn làm ác thì chắc chắn sẽ chịu quả báo, chỉ là chưa đến lúc mà thôi.

Nhưng riêng về chuyện mộ của mẹ cậu bị người ta trấn yểm thì ta sẽ cố gắng giúp, còn nếu kêu ta làm hại đến người khác để trả thù thay cho cô Liễu thì ta không làm được.

Sau cuộc nói chuyện đó, sư Hiền Lâm cũng tranh thủ theo tôi trở về quê ngay trong ngày hôm sau, về đến tận ngôi nhà cũ, thầy Lâm đứng trước cổng nhà tôi cứ đứng bên ngoài lẩm bẩm không vào, đã vậy cũng không cho tôi bước vào trong, như sợ sẽ xảy ra chuyện gì đó vậy.

Thầy Hiền Lâm vẫn đứng ở trước cổng nhà tôi chắp tay khấn lâm râm rồi từ trong túi áo thầy lấy ra một ít bột màu trắng rồi rãi ra trước cổng, thứ bột ấy sao khi chạm đất liền trở thành màu đen.

- Đất ở đây bị nhiễm âm rất nặng nên rất là xấu, người thường quả thực là không nên tiếp tục ở trong ngồi nhà này được, nếu không thì về lâu về dài sẽ bị suy kiệt dương khí mà chết.

Lúc này sư Hiền Lâm mới ra hiệu cho tôi dẫn thầy ra sau vườn nơi mà mẹ tôi được an táng, sẵn lúc đó tôi cũng gọi vài anh em họ qua phụ hợ khi cần thiết.
 
Số Trời Cay Nghiệt
Chương 9: Những Con Rối


Ra đến nơi bãi đất hoang sau nhà, cái không khí ngột ngạt lại càng nồng nặc hơn, nhìn qua hàng cây lưa thưa quanh bãi đất đã thấy đám quạ không biết từ đâu đến đậu túm tụm trên những nhánh cây gần đó, kéo theo đó là những tiếng kêu quang quác nghe đến đinh tai nhức óc.Lật đật thầy Hiền Lâm mới kêu tôi và những người còn lại cùng nhau bốc mộ mẹ tôi lên thêm lần nữa!

Cho đến khi xẻng đầu tiên chạm vào mặt đất thì trên trời lại bất ngờ sấm chớp ì đùng, làm cả đám người tham gia bốc mộ ai cũng bị khựng lại vì lo sợ một điều gì đó, phải đợi đến lúc thầy Hiền Lâm thúc giục cả đám bọn tôi mau mau làm nhanh để thầy còn tính thì lúc ấy mọi người mới dám tiếp tục vun xẻng đào tiếp.

Khi đã đào và đem quan tài gỗ lên được mặt đất thì cũng là lúc tôi cảm thấy nhói đau thêm lần nữa, tôi đau lòng khi phải tự tay mình làm động mồ động mả của mẹ tôi, tôi quay mặt đi khi nắp quan tài được mở ra, sư Hiền Lâm thấy thế nên luôn xoa đầu an ủi.- Không sao đâu!

Cậu trai trẻ... giờ thì phiền cậu cho tôi biết chính xác ngày sanh bát tự của mẹ cậu có được không?

Nghe đến đây!

Tôi lúi húi móc trong túi ra tờ giấy có ghi đầy đủ thông tin về mẹ mình cho sư thầy Hiền Lâm đọc.

Lúc đó sư thầy vừa cầm trên tay tờ giấy đọc, tay còn lại thì giơ lên bấm độn một hồi lâu.Nói đoạn thầy ngước nhìn lên trời rồi lại ngó xuống cái xác không đầu của cô Liễu (mẹ tôi) rồi nhẹ nhàng nói.- Các cậu hãy đặt cái xác quay chân về hướng tây mà bắt đầu dùng một con dao nhỏ rạch ở mép bên phải của bụng cái xác cho tôi.- Ơ...

ơ... sao lại làm thế thưa thầy?

Giọng tôi hoảng hốt khi nghe thầy bảo là sẽ phải rạch bụng xác mẹ tôi ra, vừa lúc đó thầy của đáp lời:

- Cậu cứ nghe lời tôi mà làm đi, không có vấn đề gì đâu, đáng lý ra việc này phải tự tay ta làm thì mới phải, nhưng số trời đã định rằng ta đã bước vào cửa phật rồi nên việc máu me như vậy ta không làm được.Vừa nói sư thầy Hiền Lâm vừa lắc đầu ngao ngán, đành vậy nên tôi cũng ráng nghe lời thầy mà cùng anh em ở đó rạch bụng tử thi ra.

Khi con dao nhỏ đã bắt đầu xuyên qua lớp da ấy thì điều lạ lùng thay,... dù cái xác đã chôn 49 ngày nhưng máu vẫn còn ấm và chảy theo đường cắt của con dao, những mảng thịt từ từ lộ ra đỏ thẫm ngay sau khi dòng máu trong đó chảy ra gần hết.

Lúc này thầy Hiền Lâm mới ngồi xổm trước cái xác và liên tục khấn cái gì đó lầm bầm trong miệng, hai tay kết ấn lại chỉ vào cái xác, cho đến khi niệm xong thì mới lấy trong túi của thầy ra một tờ giấy màu rồi dùng bút vẽ lên đó những đường ngoằn ngoèo tựa như những lá bùa mà tôi hay coi trên phim vậy.Thầy Lâm xếp lá bùa lại và đặt nó lên giữa ngực tử thi của mẹ tôi, lúc này tất thảy cả tôi và mấy anh em ở đó đều tái xanh mặt lại khi nhìn thấy cái cảnh tượng đó.

Cái xác đã tái nhợt nhưng ngay giữa đường cắt của con dao trồi lên những con rối nhỏ bằng vải trông rất kỳ dị, trên thân những con rối nhỏ này cũng vẽ những đường bùa chú kì lạ, tay tôi bắt đầu rung rung khi lấy những con rối ấy ra khỏi người mẹ tôi, tôi nhìn kĩ lại mới thấy rõ ràng ở phía sau nó còn có cả ngày sinh bát tự của mẹ tôi, nhưng mà tại sao họ lại biết thì tôi quả thực không biết.Đột ngột thầy Hiền Lâm lên tiếng:

- Lấy ra hết rồi thì đem nó đi đốt hết, đem tro hướng ra cửa sông ở phía đông mà rãi, như vậy sẽ giải được thôi... khụ khụ...Nói rồi sư thầy bỗng bủn rủn tay nhân, ngã quỵ xuống nền đất và ho sặc sụa, máu ứa ra trong miệng thầy hứng đầy cả tay.Tôi vội lại gần đỡ thầy dậy:

- Thầy ơi thầy!

Sư thầy có sao không?... thầy... thầy sao vậy?

Cùng lúc đó sư thầy Hiền Lâm mới ráng đưa tay lên ra hiệu rằng mình không sao rồi gượng dậy nói tiếp:

- Thầy không sao! ... khụ khụ... chẳng qua là vừa giải xong loại nguyền chú này nên ta bị tổn một chút tuổi thọ thôi mà, không sao.- Thật ... thật vậy sao thầy?Tôi không khỏi ngạc nhiên khi nghe thầy nói như thế, nhưng thầy vội cắt lời rồi kêu tôi đưa xác mẹ về lại quan tài rồi chôn trở lại, thầy còn bảo là xác mẹ tôi chắc là khó tìm lại được nguyên vẹn vì tên thầy pháp kia đã lấy mất và đem luyện bùa rồi, điều này tuy có tổn hại đến phúc đức của mẹ tôi nhưng dù sao thì bùa cũng đã được giải nên chắc là ổn cả.

Thầy Hiền Lâm lại ngồi hẳn xuống nghỉ ngơi rồi nói tiếp cho tôi nghe:- Lần này giúp cậu tôi sẽ phải chịu thêm nghiệp và giảm đi tuổi thọ nhưng nhận thấy... việc này quá nghiêm trọng nên ta mới giúp cậu trai trẻ, về phần ông đạo sĩ đã hạ độc với mẹ cậu thì tùy vào công đức của hắn ta mà có thể xem hắn có qua được cái chết thê thảm hay không vì tội yểm bùa người khác để vụ lợi cho mình.---Còn Tiếp---Lời kết: đôi khi áp lực từ cuộc sống sẽ dễ dàng đánh gục bạn nếu như bạn không dũng cảm đối đầu với nó.
 
Số Trời Cay Nghiệt
Chương 10: Kết Cuộc Bi Thương(End)


Một tuần sau!

Mọi thứ có vẻ như đã trở lại như bình thường, tôi ở lại trong chính ngôi nhà của mình, chỉ một mình thôi... chỉ một mình tôi ngồi trên chiếc giường xập xệ ấy.

Sáu giờ sáng, trời lại đột ngột trút xuống cơn mưa vội vã dù nắng vẫn cứ chói lòa từ cửa sổ chiếu rọi vào căn phòng, tôi như được bừng tỉnh khỏi một cơn ác mộng vậy, hẳn nếu có thể dù chỉ một lần tôi cũng muốn các bạn thử trải nghiệm cảm giác đó cùng tôi, một cái thứ cảm giác bơ vơ giữa cuộc đời khi không còn ai bên cạnh.

Tôi ngơ ngác vội đưa tay xoa xoa lòng ngực vì nghẹn ngào nhớ lại từng khoảnh khắc đã xảy ra đối với tôi.

Khi đêm xuống, cái cảm giác lạnh tanh của một ngôi nhà không người ở lại lan tỏa dọc sống lưng tôi, cảm giác rờn rợn đan xen một chút cô đơn lạc lõng cứ dày xéo tâm hồn tôi đến cùng cực.

Đêm nay tôi không còn nghe thấy tiếng con Quất kêu như mọi đêm nữa, không gian trong chính căn phòng im lặng một cách đáng sợ.

Tôi bắt đầu chìm vào giấc ngủ, trong mơ màng tôi lạc vào một nơi xa lạ, Nội từ trong khoảng không gian vô định hiện ra rồi nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi dẫn đến một cây cầu, nó bắt qua một con sông màu đỏ, ở phía bên kia cầu là những người thân đã khuất của tôi trước đó.

Họ cứ đứng đó vẫy tay gọi tôi đi qua cầu, khoảnh khắc đó thực sự đã thôi thúc tôi chuẩn bị đặt bước chân đầu tiên lên chiếc cầu bằng đá ấy,... từ đâu đó mẹ tôi xuất hiện và cản tôi lại.

- Con hãy sống thật tốt,... còn bây giờ thì không phải là lúc để con bước qua cây cầu này.

Vừa dứt lời, mẹ tôi vội hôn lên trán tôi rồi tất cả mọi thứ ở nơi đó đều trắng xóa.

Rồi sau đó tôi lại nghe những tiếng kêu vang vọng từ đâu đó khiến đầu óc tôi quay cuồng.

- Trung,...

Trung... tỉnh dậy đi con!

Trung ơi...

Dì Út Liên nè con...

Trung...!

Sau khi hoàn hồn, tôi bắt đầu mở mắt ra trong sự mệt mỏi, lúc đó tôi mới biết là tôi đã ngủ thiếp đi không bao giờ tỉnh lại đã 2 ngày rồi, may có dì Liên gọi tôi dậy.

Tôi được dì út Liên chăm sóc cả ngày hôm đó, cho đến khi tôi khỏe hẳn rồi mới nói cho tôi hay về chuyện Nội tôi vừa mới mất, hậu sự dì đều lo xong hết cả trong thời gian tôi ngủ ở nơi ngôi nhà cũ này.

Như tiếng sét đánh, tim tôi lại đau thắt lại, cái cảm giác nghèn nghẹn ở cổ cứ thế mà xông đến, nước mắt cũng từ đó mà trào ra từ khóe mắt không ngừng.

Tôi khóc như một đứa trẻ vậy, lúc đó dì út Liên mới dang tay ôm trọn tôi vào lòng dỗ dành.

Một tuần sau!

Khi mọi thứ đã dần lắng xuống thì chú Phương vội tìm đến nhà tôi, cũng đúng lúc tôi vừa cùng dì Liên trở về nhà để lo nhang đèn cho mẹ và Nội, vì kể từ sau hôm tôi ngủ ở nhà cũ trở đi thì tôi đã phải dọn qua ở cùng dì nên mỗi tuần tôi đều phải quay trở lại nhà để thắp nhang.

Lúc này nhìn ông ta chả khác gì nữa người nữa ma cả,vừa nhìn thấy tôi thì ông ta đã tỏ ra vẻ sợ hãi, quần áo sọc xệt, tóc tai bù xù như một người điên, ông ấy cứ luôn miệng kêu gào thảm thiết dưới chân tôi.

- Không, không... tôi van xin cô, tôi không cố ý giết cô đâu mà... cô đừng bám theo tôi nữa...

Khoảnh khắc đó tôi mới càng chắc chắn hơn và càng có chứng cứ về việc ông ấy đã ra tay giết hại mẹ tôi để cướp lấy tờ vé số, nhưng tôi cũng không hiểu tại sao giờ chú ấy lại thành ra như thế, rồi bẵng đi một thời gian sau... tôi xin dì cho tôi được đi học lại, quả đúng là trời cao có mắt, cùng khoảng thời gian đó tôi cũng nghe được tin rằng ông ta đã bị truy nã vì công an họ đã điều tra lại và may mắn phát hiện ra chứng cứ rằng ông ta đã có mặt trong thời điểm đó.

Không biết là cố ý hay vô tình nhưng trong lúc ông ta cùng vợ con ôm trọn tiền còn thừa để tẩu thoát thì đã không may bị một chiếc xe tải tông trực diện và cả gia đình ông ấy đều chết ngay tại chỗ.

Sáu năm sau, tôi tốt nghiệp đại học và trở thành một bác sĩ nội khoa, cũng từ đây mà một câu chuyện khác về khoảng thời gian tôi làm bác sĩ cũng bắt đầu từ đó.

---Hết phần 1---
 
Số Trời Cay Nghiệt
Phần 2 - Chương 1: Cuộc Gọi Lúc 0 Giờ


SỐ TRỜI CAY NGHIỆT PHẦN 2: Oan Khuất Nơi Bệnh Viện

Tác giả: Tiểu Hỏa Long

Thể loại: truyện sáng tác, tâm linh, kinh dị.

Truyện chỉ là do sự tưởng tượng của tác giả, hoàn toàn không có thực, nếu có giống ai ở ngoài đời thì đó chỉ là trùng hợp.

Lời giới thiệu

Từ sau khi chuyện của mẹ Trung kết thúc, bản thân Trung đã có rất nhiều trải nghiệm kỳ lạ về tâm linh mà đến giờ vẫn không thể nào lý giải được, câu chuyện mà Trung sắp kể cho các bạn nghe cũng chính là một trong số những chuyện kì lạ đó.

Thế giới tâm linh luôn bao la rộng lớn, thách thức những con người có đầu óc tò mò dấn thân vào những cuộc khám phá đầy mạo hiểm, liệu các bạn có đủ can đảm khi đối diện với những thứ vô hình ấy?

Hãy cùng Trung đi tìm lời giải nhé!

Chương 1: Cuộc Gọi Lúc 0 giờ

"ring ring"Một cuộc gọi khẩn lúc nửa đêm, khi tôi vẫn còn đang loay hoay với xấp hồ sơ bệnh án, tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên làm tôi giật mình nhìn qua điện thoại bàn trong phòng làm việc của mình rồi nhấc máy.- A lô!

Bác sĩ Trung nghe đây, có việc gì?"rè... rè..."

Âm thanh bên đầu dây bên kia chẳng thể nào rõ ràng được, tôi cố áp tai mình vào sát hơn để nghe cho rõ nhưng rốt cuộc vẫn chỉ là thứ âm thanh rè rè khó hiểu, tôi vội cúp máy rồi lật đật tiếp tục xem lại hồ sơ."ring ring"Tiếng chuông điện thoại lại một lần nữa vang lên như chuông báo thức.- A lô!

Là ai đó, bác sĩ Trung xin nghe."gr... gr..."

Tự dưng tôi cảm thấy lạnh sống lưng.- A lô, a lô!... là ai đó?Tôi liên tục hỏi vòng qua đầu dây bên kia, được vài giây sau thì tôi mới nghe được giọng của một cô gái.- Vừa... vừa có... một vụ tai nạn nghiêm trọng... nạn nhân là Hương... tít tít tít...- A lô!

A lô... cô gì ơi?

Ngay khi vừa nghe đến cái tên Hương thì đầu dây bên kia cũng tắt máy, đầu óc tôi lúc này cũng dần dần mụ mị khó hiểu.- Kỳ lạ thật, giọng này không phải của cô y tá nào cả, cũng không phải giọng của nhân viên trực bệnh viện bên dưới lầu, vậy ai có thể gọi được cho mình vào giờ này kia chứ?Càng ngồi lâu tôi càng thấy bồn chồn lo lắng, tôi quyết định tự thân mình bước ra khỏi phòng làm việc, vì văn phòng nằm ở tận lầu 5 của bệnh viện nên tôi phải cất công đi thang máy xuống lầu 1 để kiểm tra tình hình."ting tong"Cửa thang máy mở toang, tôi lặng lẽ bước vào trong rồi nhấn thẳng phím một, thang máy khép cửa và xuống được một lúc thì cửa đột ngột mở ra, tôi bước ra trước cửa thang máy đưa mắt nhìn khoảng không gian tối ôm ở ngoài đó.- Ủa chưa đến lầu một mà?Tôi lại quay mặt trở vào trong thang máy thì bất ngờ tôi thấy một cô gái mặc chiếc váy hoa màu trắng, chẳng biết cô ta đã vào trong từ lúc nào, nhưng khoảnh khắc đó thật sự làm tôi như đứng tim vậy.

Phần vì ngượng ngùng, phần vì thứ ánh sáng lập lòe từ thang máy khiến tôi vẫn không đủ để có thể nhìn rõ hết khuôn mặt của cô gái đó, khi thang máy bắt đầu đóng lại, tôi chỉ định nhấn vào phím một thì vừa lúc đôi bàn tay trắng muốt lạnh tanh ấy cũng bất ngờ ấn phím số sáu.

Tôi đứng suy nghĩ bâng quơ.- Kỳ lạ!

Lầu 6 là nhà kho của bệnh viện mà, giờ này cũng gần một giờ sáng rồi ai lại đi lên kho vào giờ này kia chứ?Tôi định quay sang hỏi ngược lại cô ấy nhưng rồi thôi, thang máy bắt đầu khép lại và đi thẳng lên lầu 6."ting tong"Cửa thang máy mở ra, trên thực tế đó lại là lầu một, tôi ngỡ ngàng bước ra mà trong đầu vẫn còn nhiều lo nghĩ về cô gái vừa nãy, tôi không thấy cô ta đâu cả.- Cô ấy vừa nãy vẫn còn đứng cạnh mình kia mà?Mãi đứng suy nghĩ mông lung, tôi bị Liên một cô y tá đang trực ca đánh nhẹ vào vai.- Này!

Bác sĩ không sao chứ?- À ờ...Không sao!- Em đứng đây gọi bác sĩ Trung đến tận ba lần mà anh cứ ngơ ngơ suy nghĩ gì đó hoài à.- Anh xin lỗi!

Mà cho anh hỏi này, nãy giờ có ca cấp cứu của một cô gái nào tên Hương không?Liên suy nghĩ một hồi lâu rồi đáp:- À!

Dạ có ạ, nhưng cô ta chết rồi.- Cái gì!

Sao chuyện này không ai gọi điện báo cho anh hay biết gì hết vậy?

Y tá Liên mếu máo:- Dạ thưa!

Cô gái đó bị tai nạn rất nghiêm trọng, trong lúc chờ làm phẫu thuật gấp để cấp cứu thì có bác sĩ Trương đến và yêu cầu ngừng đưa vào phòng cấp cứu vì thứ nhất là không có người thân đứng ra ký tên để chịu trách nhiệm về may rủi vì ca cấp cứu lần này có tỉ lệ thành công hơi thấp, vả lại cũng không có tiền hay giấy bảo hiểm gì trên người cô ấy cả nên bác sĩ không cho ai đưa vào phòng cấp cứu cả.Nghe đến đây, tôi nóng tai, răng nghiến chặt rồi tiếp tục hỏi:- Cô có hồ sơ bệnh án của cô gái ấy không?

Đưa đây cho tôi!- Dạ đây ạ!Nhìn qua một lượt hồ sơ:"Võ Thị Lưu Hương, 22 tuổi, bị chấn thương ở phần đầu gây tích tụ máu bầm và gãy xương ngực."

- Nói cho tôi biết!

Trong lúc đợi chờ cấp cứu thì mọi người đã để cô ta nằm ở đâu?- Dạ ở phòng số sáu lầu một ạ!

- Vậy xác vẫn còn ở đó à?- Dạ còn ạ!

Chắc là cũng chuẩn bị chuyển qua nhà xác rồi thưa bác sĩ.Tức tốc tôi chạy đến cửa phòng số sáu, tôi đã thấy người ta đẩy một cái xác với khăn trắng trùm kín đầu, ra hiệu cho họ dừng lại, tôi mới từ từ mở khăn ra xem thử.- Không ngờ một cô gái đẹp như vậy mà lại chết sớm.Vừa nói dứt câu, tôi điếng người khi thấy một cô gái với khuôn mặt giống hệt như cô gái nằm trên băng-ca, đôi mắt đen tuyền nhìn tôi, nhoẻn miệng cười man rợ, máu chảy trên miệng cô ta chảy xuống ướt đẫm cả chiếc váy trắng.- Aaa... ma... ma...Tôi và vài người khác đứng ở gần đó nhìn thấy cảnh tượng đó cũng hét lên vì cảnh tượng quá khiếp đảm, theo quán tính tôi ngã bệt xuống nền gạch mà cố mò ra xa khỏi đó, những người kia thì đều đã chạy mất, cho đến khi tôi không còn nghe được âm thanh nào quanh đó nữa thì tôi mới quay đầu nhìn lại.- Cô gái đó biến đâu nữa rồi, lẽ nào cô... cô ta chính là cô gái trong thang máy.

Không, không thể nào, hoang đường.Gác chuyện đó sang một bên, cầm hồ sơ bệnh án của cô gái tên Hương ấy, tôi đi thẳng đến văn phòng của bác sĩ Trương để hỏi cho ra lẽ:"Cốc cốc cốc..."

- Vào đi!- Chào Trương!- Là anh đó à Trung!

Mời anh vào, đến tìm tôi có việc gì không?Tôi vội cầm hồ sơ quăng thẳng xuống bàn làm việc trước mặt Trương rồi nói:- Cậu mau giải thích cho tôi biết đây là cái gì?- Làm gì mà căng vậy?

Bình tĩnh lại nào.

Võ Thị Lưu Hương à!

Chẳng phải đã chết và đem vào nhà xác rồi hay sao?- Sao lúc bệnh nhân được đưa vào bệnh viện giữa khuya thế này mà bên dưới phòng trực không ai báo cho tôi biết một tiếng hết vậy?

Không còn xem tôi là phó viện trưởng ở cái bệnh viện này nữa rồi à?- Có gì lạ đâu anh Trung!

Có tôi đây rồi thì anh được rảnh tay đó chứ bực tức gì nữa.- Cậu nói thế mà nghe được ư!

Cậu nên nhớ rằng cậu chỉ mới vào làm việc trong cái bệnh viện này được 3 tháng, từ khi tôi bắt đầu làm bác sĩ và làm trong cái bệnh viện này thì đã gần 5 năm rồi chẳng hề có chuyện nào xảy ra nghiêm trọng như vầy cả, đó là mạng người đó cậu có biết không?

Dù có như thế nào thì cứu người vẫn là ưu tiên chứ?- Nhưng mà thưa anh!

Nếu bệnh nhân nào cũng giải phẫu miễn phí hoài như vậy thì lấy tiền đâu mà duy trì bệnh viện ạ?- Bây giờ không cần nói nhiều!

Trưa mai làm bản kiểm điểm nộp cho tôi, còn bây giờ thì cậu về nhà ngủ đi, ca trực đêm nay một mình tôi chịu trách nhiệm.Nói xong tôi quay mặt bước trở ra và đồng sầm cửa lại.

Sau đêm đó, tôi luôn cảm thấy có điều bất an trong lòng mỗi khi nghĩ về cô gái tên Hương ấy.Ba ngày sau đó, tôi bắt đầu nghe được các bệnh nhân trong bệnh viện cứ xầm xì to nhỏ chuyện gì đó rất kỳ lạ xảy ra trong bệnh viện.

Có một hôm tôi xuống thăm vào điều trị các bệnh nhân ở phòng bệnh số 6, tôi cũng được dịp nghe họ kể đôi điều.

Nói đoạn người đàn ông trung niên nằm tựa lưng vào gối vừa nói vừa chờ y tá đưa thuốc hỏi:- Bác sĩ Trung này, anh có nghe tin gì chưa?- Có chuyện gì lạ sao anh?- Chèn ơi!

Tui nói cả cái bệnh viện mấy ngày nay nó đồn ầm lên luôn đó, người ta bảo bệnh viện này có ma.Tôi cười cười rồi trả lời:- Hì hì!

Anh nói sao chứ tôi làm bác sĩ ở đây cũng mấy năm rồi, tôi có thấy gì lạ đâu.- Ui trời!

Tại bác sĩ Trung không biết đó chớ.

Nói nào ngay, đêm hôm qua tôi đi dạo quanh bệnh viện cho khuây khỏa người mà đến khi đi vòng về phòng, tui thấy rõ ràng có một cô gái mặc đúng chiếc váy hoa màu trắng lướt nhẹ vào phòng số 6 này rõ mồn một luôn, nhưng mà đến khi tôi bước vào trong đây dòm qua dòm lại tui không có thấy cô gái nào cả, toàn mấy ông bạn già ở đây từ trước giờ với tui thôi, tui sợ đó là cô gái hôm bữa nằm chết cạnh giường tui đó bác sĩ.- Thật vậy à!- Ui nhắc tới là nổi cả da gà da vịt lên hết rồi.Nghe đến đây, tôi bắt đầu quan tâm đến cô gái tên Hương đó nhiều hơn.
 
Số Trời Cay Nghiệt
Phần 2 - Chương 2: Hành Lang Chết Chóc


Một tuần sau!

Những chuyện kì bí càng ngày càng được bàn tán nhiều hơn.

Có người nói họ thấy một cô gái lang thang trên hành lang bệnh viện vào ban đêm, có người thì nói cả khu bệnh viện đều có mặt cô gái chết do bị tai nạn lần trước, tất cả mọi tin đồn đều có chung một chủ đề đó chính là nói về cô cái tên Hương ấy.Tôi đã cố dùi đầu vào công việc, nhưng rồi rốt cuộc hình ảnh của cô gái ấy vẫn cứ ám ảnh trong đầu tôi mãi, tôi đã quyết định kiểm tra lại camera trong thang máy đêm trước, lấy cuộn băng ghi hình bật lên xem lại.Giữa đêm một mình tôi ngồi trong văn phòng chăm chú xem đoạn băng, tôi cố xem kỹ từng giây một, nhưng khi phát đến đoạn tôi bước ra cửa thang máy nhìn cho đến lúc quay mặt bước vào trong rồi bấm tiếp lầu một, điều lạ lùng thay là tôi vẫn không hề thấy cô gái mà đêm hôm trước tôi gặp trong thang máy đâu cả, để cho chắc ăn hơn tôi đã tua đi tua lại nhiều lần nhưng hầu như cả đoạn băng ghi hình đều không có bất cứ ai khác ngoài tôi ở trong thang máy đêm đó cả, tôi bắt đầu thấy lạnh sống lưng khi nghĩ tới điều đó.“cốc cốc cốc”- Ai đó?Tiếng gõ cửa từ bên ngoài phòng làm việc làm tôi giật mình, bỏ ngang chiếc máy tính đang chiếu, tôi bước thật chậm rãi đến bên cánh cửa văn phòng, tiếng gõ cửa vẫn cứ gõ lên đều đặn.- Là ai đó?“Cốc cốc cốc”Tôi vẫn không hề nhận được câu trả lời nào ngoài những tiếng gõ cửa chua chát đó.

Lấy hết can đảm, tôi cầm chốt cửa mở ra từ từ.“Cót két”Cánh cửa văn phòng mở ra, ngay lập tức tiếng gõ cửa cũng im bặt.- Kỳ lạ thật!

Tôi nhẹ nhàng khép cửa lại:“Cốc cốc cốc”Tôi bắt đầu run rẩy khi phải nghe lại tiếng gõ cửa ấy.- Là ai đang đùa giỡn với tôi đấy?

Tôi không có thời gian chơi trò giả ma giả quỷ đâu, có nghe rõ không?Tôi mở cửa ra dứt khoát, đưa mắt nhìn ra ngoài dãy hành lang trên tầng lầu của văn phòng, bên ngoài vẫn sáng đèn và không hề có một người, thở phào nhẹ nhõm, tôi quay mặt bước vào trong.“Rầm”Cánh cửa đóng lại ngay sau khi tôi quay mặt bước vào, tôi cố bước trở về bàn làm việc với một tâm trạng cực kỳ nặng nề, ánh đèn trên trần cũng bắt đầu kỳ lạ, nó cứ chớp nháy liên tục rồi nổ một tiếng rõ to làm tôi như đứng tim.“Bụp”- Chuyện gì thế này?

Không được, Trung à mày không được thần hồn nát thần tính!Tôi tự trấn an bản thân rồi mò mẫm trong tủ dưới bàn làm việc, lấy được cây đèn pin dự trù và lần mò ra khỏi văn phòng một mình giữa lầu 5.Rọi đèn một lượt cả hành lang lầu 5, lúc này tôi mới cảm thấy nổi da gà khi phải một mình đứng trước một lối đi tối đen như mực ấy, thường ngày tôi vẫn đi một mình và hiển nhiên chẳng thấy điều gì bất thường cả, nhưng không hiểu sao đêm đó tôi lại thấy con đường trên dãy hành lang đó dài lê thê và trở nên khó khăn để bước đi đến như vậy.

Cố gắng bước thật nhanh xuống bên dưới lầu, vừa đi tôi vừa cảm nhận được dường như có thứ gì đó đang bước theo phía sau tôi, khi được đến giữa dãy hành lang, tôi quay đầu nhìn lại.Tiếng cười man rợ của một cô gái trẻ bỗng vang lên lấn át cả không gian tĩnh lặng, tôi điếng người nhận ra dưới chân mình toàn là máu, nhìn theo dòng máu chảy, tôi mới khiếp hãi khi thấy trên trần nhà, cô gái bị tai nạn đêm trước lúc bấy giờ đang xõa tóc dài rũ rượi xuống tận dưới đất, khuôn mặt của cô ta bị nát nhừ ra như thể bị một chiếc xe tải cán qua vậy, vòm miệng dòi và đỉa đu bám, bò lúc nhúc trong miệng cô ta.

Tôi hét lớn rồi ngồi bệt xuống đất, hai tay tôi run rẩy cố gắng gượng ép bản thân che hai mắt lại, để không phải nhìn thấy cái hình ảnh kinh hoàng đó.“Rầm rầm…!”

Tiếng đập cửa của những căn phòng làm việc tối om cứ dồn dập hối hả cả tầng lầu, tiếng cười nham nhở của cô ta cứ thế mà réo lên không dứt, tôi cố lê lết dưới nền gạch để tránh xa khỏi cô gái đang vắt ngược người trên trần nhà, cho đến khi tôi cảm nhận được cả nền gạch ướt lạnh toàn là máu tanh, tôi mới khóc sướt mướt, kêu cứu một cách vô vọng.- Cứu!

Làm ơn… có ai không?

“Lộc cộc lộc cộc”Tiếng bước chân ngày một to dần hơn bên tai tôi, cả người tôi cứng đờ ra chẳng nhúc nhích được, cho đến khi có một bàn tay thon thả chìa ra đặt lên vai tôi thì lúc đó tôi mới thét lên trong hoảng loạn:“Khônggg…”

- Bác sĩ Trung!

Anh có sao không?

Bác sĩ Trung…Vừa nghẹn trong cổ họng, tôi vừa hé đôi mắt ra nhìn mọi thứ xung quanh:- Là cô đó sao Liên!Y tá Liên nhìn bộ dạng khổ sở của tôi khi nằm bệt dưới nền gạch ngoài hành lang lầu 5 mà lắc đầu khó hiểu:- Sao bác sĩ lại nằm ở ngoài này vậy?

Cố gắng bình tĩnh lại, tôi mới đưa đèn pin rọi qua rọi lại để tìm lại cái khung cảnh khiếp đảm khi nãy, giọng tôi run run:- Kỳ lạ thật! ...Vừa ...vừa nãy tôi vừa thấy… thấy…- Anh thấy gì?- Hương!- Hương?

Là ai?

Vừa rồi bị chập điện nên bệnh viện cúp điện tạm thời, giờ thì có lại rồi thưa bác sĩ.Lúc này tôi mới giật mình nhận ra dãy hành lang lầu 5 đều đã bật đèn sáng như ban ngày, cả nền gạch đều khô ráo, cô gái kia cũng biến đi đâu mất.

Mọi chuyện xảy ra lúc nãy cứ như là một giấc mơ giữa thực tại vậy, cái cảm giác ướt át và tanh tưởi của máu vẫn còn lân lân trong đầu tôi.

Vừa mới hoàn hồn chưa bao lâu thì tiếng la thất thanh của dì Hai lao công của bệnh viện cất lên thảm thiết, tôi và y tá Liên tức tốc chạy thẳng xuống nhà vệ sinh cuối dãy hành lang, đẩy cửa xông vào, đập vào mắt tôi là một cái xác bị treo lên lơ lửng giữa nhà vệ sinh.- Trời đất!

Có chuyện gì vừa xảy ra thế này?Y tá Liên chỉ vừa nhìn thấy cái khuôn mặt tái xanh, mắt trợn ngược đang treo người giữa nhà vệ sinh của dì Hai lao công thì cô đã vội quay mặt sang chỗ khác.

Tôi ra hiệu cho Liên ra ngoài báo công an đến để khám nghiệm hiện trường ngay trong đêm, sau đêm đó nhà vệ sinh trên lầu 5 cũng bị niêm phong và không cho sử dụng nữa.
 
Số Trời Cay Nghiệt
Phần 2 - Chương 3: Người Trong Gương


- Ê bà Thu!

Bà hay tin gì chưa?

Đêm qua cô Hai lao công treo cổ chết trong nhà vệ sinh trên lầu 5 đó.- Trời!

Thiệt không vậy bà, nghe ghê vậy.Cuộc bàn tán xôn xao của mấy cô y tá và y bác sĩ khác cứ nhộn nhịp cả bệnh viện vào sáng sớm, ngay khi tôi vừa bước đến thì tất cả đều giải tán, đứng nhìn những ánh mắt lập lờ xung quanh bệnh viện, tôi không thể nào ngờ được chuyện lại đi xa đến như vậy, ban đầu chỉ là những lời đồn thất thiệt, giờ thì lại là đến án mạng, tôi bắt đầu lo sợ đến danh tiếng của bệnh viện sẽ bị ảnh hưởng ít nhiều.Không nghĩ ngợi nhiều, tôi lại trở về với văn phòng làm việc của mình, cùng những chồng hồ sơ bệnh án cao nghều nghệu, thấm thoát đến tận ban trưa mới nghỉ ngơi được giây lát, vật vờ bước vào toilet ở góc bên phải trong phòng làm việc, tôi bật vòi nước lên, tiếng nước bắt đầu chảy hối hả, nhìn vào gương tôi thấy mình thật nhợt nhạt, cũng chẳng trách được khi hầu như đêm nào cũng làm việc đến tận khuya, có những ca cấp cứu nghiêm trọng phải đích thân tôi trực tiếp mổ cho bệnh nhân, lâu dần hai mắt tôi cứ như gấu trúc vậy.Tôi vừa mới cúi đầu xuống, hứng làn nước mát lên mặt cho tỉnh táo, mệt mỏi nhìn vào gương thì tôi bất giác nhìn thấy một cô gái với khuôn mặt nát nhừ hôm trước, cô ta đứng ngay sau lưng tôi cùng với nét mặt bình thản.Tôi quay lưng lại ngay sau đó, nhưng chẳng thấy cô ta đâu nữa, tiếp tục quay trở lại gương cũng không thấy đâu, nó cứ thể là một ảo giác nhất thời vậy, tôi thở phào nhẹ nhõm.“Không biết từ bao giờ mà mình lại ám ảnh cô ta đến như vậy nữa, thật là khó hiểu!”

Vội rửa mặt cho xong, tôi quay lưng bước ra cửa thì bất thình lình mặt tôi va chạm với khuôn mặt gớm ghiếc khi nãy, tôi cảm giác được cái khuôn mặt sần sùi và ướt át ấy đã chạm hẳn vào da mặt tôi, đôi mắt đỏ ngầu sâu hoắm nhìn thẳng vào mắt tôi một cách cay điếng, tôi khiếp hãi đến độ ngã người xuống nền gạch, miệng hét toáng lên.- Aaa…

Không!

Buông tôi ra, buông tôi ra mau, tôi đã làm gì cô đâu?Cô ta thụt người xuống bấu víu lấy chân tôi rồi cố trườn lên từ từ, tôi nằm ngửa người ra cứng đờ vì sợ hãi, khoảnh khắc tôi nhìn xuống dưới chân mình, tôi mới biết rằng cô ta chỉ còn lại nửa thân trên, nội tạng đều để lộ ra hớ hênh trong rất khủng khiếp.Cửa sổ văn phòng mở toang, gió thổi vào ào ạt làm tôi lạnh người đan xen vào đó là nỗi sợ hãi đến tột độ, cổ tôi như nghẹn lại, không thể thốt được nên lời nào, nước mắt cũng ứa ra như thể sắp ngất, tim tôi đập nhanh và mạnh hơn bao giờ hết.Cho đến khi tôi thét lên trong điên loạn, thì lúc đó tất cả mới im bặt, không còn những tiếng cười man rợ, chẳng còn tiếng khóc oái oăm nào, mọi thứ vừa xảy ra chỉ như là một cơn ác mộng đi qua, lúc này trán tôi đã thấm đầy mồ hôi, nằm vật ra nền gạch cạnh toilet trong phòng làm việc, tôi thở hổn hển như gần chết đến nơi, cơn thét gào khi nãy cũng làm cổ họng tôi khô rang.Vật vờ ngồi dậy, tay cầm ly nước để trên bàn làm việc, tôi đưa lên miệng uống mà vẫn còn run run không tự chủ được.

Cố gắng định thần trở lại, tôi cẩn thận nhìn qua một lượt nhà vệ sinh trong phòng làm việc, rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại.“Cốc cốc cốc”- Thưa bác sĩ!

Có người gửi đồ cho bác sĩ ạ.Tiếng y tá Liên từ ngoài văn phòng cất lên sau tiếng gõ cửa:- Vào đi!- Thưa bác sĩ Trung!

Có một người vừa nhờ em gửi cái này cho bác sĩ, ơ nhưng mà bác sĩ bị sao thế ạ?

Mặt của anh cứ xanh xao thế nào ấy.- Tôi không sao!

Mà đó là cái gì thế?Nghe đến đây y tá Liên mới đưa cho tôi một cái hộp làm bằng gỗ, kèm theo đó một quyển nhật ký.

Thoạt nhìn sơ qua thì chiếc hộp chẳng có gì đặc biệt cả, nhưng để ý kĩ thì trên chiếc hộp gỗ đó còn có khắc chữ “Trấn” trong rất kỳ lạ.

Tôi tò mò hỏi tiếp:- Cô có biết danh tính người đã gửi cái này cho tôi không?

- Dạ thưa bác sĩ!

Đó là của một gái, cô ta mặc một bộ váy hoa màu trắng, mặc dù vậy nhưng cô ta quay mặt sang hướng khác, nên em không thể nhìn được mặt của cô gái đó ạ.Tôi thầm nghĩ:“Kỳ lạ thật!

Rốt cuộc thì ai là người đã gửi cho mình thứ này?, mà gửi cho mình để làm gì?”

Vội cắt ngang dòng suy nghĩ, tôi cất lời:- Thôi được rồi!

Cảm ơn cô.- Vâng!

Chào bác sĩ, tới giờ thay ca rồi em xin phép.Tôi gật đầu, y tá Liên theo đó cũng quay mặt bước ra ngoài rồi đóng cửa lại, cả phòng làm việc lại trở về đúng với cái không gian yên lặng ban đầu của nó, trầm tư một hồi lâu tôi mới đặt chiếc hộp gỗ sang một bên rồi mở quyển nhật ký ra xem.“Ngày 12 tháng 7, hôm nay vừa nhận được một món đồ từ người lạ, họ bảo rằng hãy giữ nó và gửi vào viện bảo tàng Tâm Linh, tâm trạng có một chút tò mò và mở chiếc hộp ấy ra, nó chẳng có gì cả ngoài một chiếc nhẫn bạc, nó trông cũng khá đẹp nên thôi thì đeo nó vậy.Ngày 15 tháng 7, qua nay con mèo trong nhà cứ ngồi dưới chân giường kêu lên những tiếng kêu quái gỡ, nó làm mình sợ đấy, chắc là nó vừa thấy cái gì đó thay đổi trong nhà.Ngày 20 tháng 7, con mèo nhà mình vừa bị ai đó giết, đầu nó nằm ở góc phòng của mình, mặc dù là thế nhưng suốt đêm mình vẫn nghe tiếng mèo kêu.Ngày 22 tháng 7, tại sao mình lại đeo nó chứ?, chiếc nhẫn đó thật kì lạ, nó đang siết ngón tay mình đến bật máu.Ngày 23 tháng 7, mình vừa gặp một người phụ nữ trước cửa nhà, hé nhìn qua khe cửa mình không thấy đầu của bà ta đâu cả.Ngày 25 tháng 7, đêm trước thì trượt chân ngã cầu thang, hôm nay xuýt chút nữa thì mình đã bị thiêu cháy khi quên khóa bếp ga, mình… mình cảm thấy như có điều gì đó xui khiến.Ngày 28 tháng 7, Mình không muốn đeo nó nữa, hôm nay nhất định sẽ gửi nó vào viện bảo tàng.”

Đọc đến đây tôi mới bàng hoàng khi nhìn thấy tấm ảnh được dán ở trang sau của quyển nhật ký chính là của cô gái tên Hương kia.

Tôi lại do dự khi nhìn lại chiếc hộp gỗ kia, cố lấy hết can đảm mở chiếc hộp đó ra, mùi ẩm mốc tự dưng cũng sòng xộc vào mũi tôi đến khó chịu.- Thôi đúng là nó rồi!

Chiếc nhẫn bạc, nó đã ám cô ta, nhưng nếu là do chiếc nhẫn này làm thì tại sao linh hồn của cô ta lại vương vấn lại bệnh viện này cơ chứ?
 
Số Trời Cay Nghiệt
Phần 2 - Chương 4: Tìm Người Chết Thay


Tạm rời bỏ công việc bộn bề, tôi tìm đến Quảng Bình để nhờ thầy Lâm xem thứ bên trong chiếc hộp gỗ ấy, được vài người bạn thân chỉ điểm và giới thiệu nhờ những lần đi phượt cùng bạn bè lên đó, tôi biết thầy Lâm chính là một thầy phù thủy rất cao tay sống ở Quảng Bình, chuyện của tôi tuy chưa biết rõ ràng như thế nào, nhưng vì có quá nhiều chuyện kì lạ đến nỗi tôi không thể không tin vào được cái thực tại trớ trêu ấy.Ngồi xe không biết bao lâu nhưng khi đến nơi thì tôi cũng sớm ngủ được một giấc ngon lành, đem theo chiếc hộp bên mình mà không dám mở ra xem lại lần nào nữa.

Đứng trước cửa nhà thầy Lâm, tôi gõ cửa gọi vào trong:- Cho hỏi thầy Lâm có nhà không?- Ai đó?

Giọng của một người đàn ông trung niên nói rõ to, tôi nhận ra ngay đó chính là thầy Lâm, thầy phủ thủy có tiếng ở vùng nông thôn hẻo lánh.- Chào thầy!

Tôi là Trung đây, đã lâu không gặp?Thầy Lâm hé cửa cổng ngó đôi mắt nhìn ra chỗ tôi đứng rồi nói:- Là cậu Trung đó à?

Ngọn gió nào đưa một vị bác sĩ tài ba đến thăm lão già này vậy?Tôi ngập ngừng:- Vào trong đi rồi nói sau!- Ố kề!

Cơm in.

- Thôi thôi!

Tôi lạy ông, chuyện quan trọng đừng mất nghiêm túc như vậy nữa.Thầy Lâm cười khề khà rồi dẫn tôi vào trong nhà, ngồi trên bộ bàn ghế bằng gỗ, thầy Lâm nhẹ nhàng rót ít trà mời tôi:- Đây!

Uống trà nóng cho thông giọng đi rồi kể.- Cảm ơn!

Tôi xin phép nói thẳng vào vấn đề luôn.Nói vừa dứt lời, tôi đặt xuống trước mặt thầy Lâm chiếc hộp gỗ:- Đó!

Nó đó.- Nó đó là nó nào?

- Dạo này bệnh viện hay gặp nhiều chuyện rất kỳ lạ, rồi đến cả án mạng nữa, chiếc hộp này là tôi vừa nhận được từ một người lạ mặt, tôi không biết là gửi vì mục đích gì nhưng tôi có linh cảm rất xấu về chuyện này.Nghe đến đây thầy Lâm vừa nhìn kỹ chiếc hộp trên bàn, vừa trầm ngâm suy nghĩ:- Vậy cậu biết người gửi là ai không?- Tôi không biết!

Nhưng tôi đoán chắc đó là Hương, một bệnh nhân bị tai nạn thảm khốc vừa chuyển vào bệnh viện của tôi, và cũng vừa chết cách đây không lâu trong bệnh viện.

À!

Ngoài cái hộp gỗ này ra, tôi còn có một quyển nhật ký của cô ấy nữa.Nói rồi Tôi lấy ra đưa cho thầy Lâm đọc, ông ta khi vừa chạm vào quyển sổ ấy thì bỗng dưng ông ta rùng mình vài cái rồi mới do dự nắm lấy quyển nhật ký đó.- Oán khí nặng lắm, cậu Trung nhớ mà cẩn trọng!Nghe thầy Lâm nghiêm túc nói, tôi thấy lo lắng vô cùng, nhưng rồi thầy Lâm lại nói tiếp:- Ở đoạn cuối của quyển nhật ký chỉ ghi đến ngày 28 tháng 7 thôi sao?- Đúng vậy!Ngay khi vừa dứt lời, tự dưng trong đầu tôi bỗng phát giác ra một thứ kinh khủng:- Ngày 28,... ngày 28 là…

Thôi đúng rồi!- Nó có gì lạ à cậu Trung?- Cái đêm mà cô ta được đưa vào bệnh viện của tôi cũng chính là ngày đó, chết tiệt!

Tại sao chỉ có điều nhỏ nhặt này mà đến giờ tôi mới nhớ ra chứ.Tôi vùng vằng khó chịu khi đến tận thời điểm này mới nghĩ ra, nhưng sau bao nhiêu chuyện trong bệnh viện thì điều đó dần dần lại trở nên vô nghĩa đối với tôi.Nói đoạn thầy Lâm bước ra trước cửa nhìn từ trong nhà ra ngoài sân, miệng lẩm bẩm gì đó rồi lại trở ngược vào trong:- Cô gái đó mặt một chiếc váy hoa màu trắng, chết do bị tai nạn xe à?Tôi sửng sốt:- Đúng rồi!

Làm sao thầy lại biết?- Cái đó có gì khó đâu!

Cô ta đi theo cậu từ bệnh viện đến đây cơ mà cậu không nhận ra sao?- Trời đất!

Thầy đừng dọa tôi như vậy chứ, không thể nào có chuyện đó được.- Hầyy…!

Nói cậu không tin thì thôi, nhưng mà cô ta vẫn còn lăm le nhìn cậu từ ngoài cổng nhà tôi kia kìa.Nghe đến đây, người tôi lại nổi da gà, cái cảm giác rờn rợn lại một lần nữa vây kín cả người tôi, lúc bấy giờ cứ hay đưa đôi mắt nhìn ra ngoài cổng mà lòng tôi cứ lo lắng khôn xiết, chẳng biết được tại sao cô ta lại đi theo mình đến tận đây.- Thầy có cách nào để giúp tôi không?Thầy Lâm lại trầm ngâm suy nghĩ:- Hừm!

Chuyện này thì cũng hơi khó đấy, nếu tôi đoán không lầm thì trong chiếc hộp này có chứa một vật mang một lời nguyền rất ác nghiệt.

Sau khi đọc xong nhật ký của cái cô gái đó, tôi cũng dần nhận ra sự việc đáng tiếc đã đổ ập lên đầu của cô gái trẻ đó.- Tôi đã mở ra xem rồi!

Trong đó chỉ là một chiếc nhẫn bằng bạc đã cũ.Thầy Lâm trợn mắt lên nhìn tôi:- Cậu nói cái gì?

Chiếc nhẫn bạc ư!- Lại có điều gì bí ẩn sao thầy?- Trước đây tôi từng có nghe qua một truyền thuyết đô thị về một món đồ bị ma ám, nói đúng hơn là một chiếc nhẫn bằng bạc, nếu kể ra thì chắc sẽ rất dài dòng nên tôi chỉ tóm gọn lại là nếu ai lỡ đeo chiếc nhẫn đó một lần rồi thì chính người đó sẽ trả giá bằng mạng sống.

Quanh chiếc hộp này có khắc một loạt ấn ký bùa chú rất lạ mà từ trước giờ tôi chưa từng nhìn thấy qua bao giờ, có lẽ nó có xuất xứ từ phương tây, nhằm mục đích phong ấn ma quỷ bên trong chiếc nhẫn này.Tôi tò mò hỏi tiếp:- Vậy linh hồn người bị chiếc nhẫn này ám sẽ đi về đâu?Thầy Lâm đưa tay lau mồ hôi trên trán rồi đáp:- Khi một người nào đó bị chiếc nhẫn này ám chết thì sau khi chết đi, họ sẽ tìm người khác chết thay, nhưng không phải chỉ có một người là đủ đâu, tất cả những ai từng làm cho người đó thù hận, dù là trước hay sau khi chết, bất cứ khi nào cô ta trả thù được tất cả họ thì lời nguyền oan nghiệt này mới thực sự chấm dứt.- Tàn độc như vậy thật sao?- Nói cho cậu biết!

Từ khi tôi biết đến cái truyền thuyết đô thị này, tính đến nay cũng hơn chục năm rồi, nếu tính sơ sơ chắc nó cũng giết bấy bá hết chỗ vá rồi cũng nên đó chứ.
 
Số Trời Cay Nghiệt
Phần 2 - Chương 5: Nợ Từ Kiếp Trước


- Giờ trước mắt cậu đeo cái này đỡ đi, có cái này cô ta không hại cậu được đâu!Thầy Lâm vừa nói vừa lúi húi lấy trong túi ra một sợi dây chuyền, đặt nó lên bàn rồi đẩy qua bên chỗ tôi.- Đây là gì vậy thầy?- Không có gì lạ đâu!

Đó là một sợi dây chuyền mặt phật, phía sau mặt dây chuyền còn có bùa của tôi khắc trong đó nữa, nên linh lắm đó, ma quỷ loại này sợ lắm.- Thần kỳ vậy ư!Nói đoạn thầy Lâm nhìn tôi híp mắt rồi cười gian xảo:- Ờ thì cái này tính rẻ thôi, năm xị!- Vậy là sao?- Thì trả tiền cho tôi chứ sao!- Ơ cứ tưởng thầy tặng tôi!- Thôi cha nội!

Ai cũng tặng thì tiền đâu tôi dành mua rồi làm cái khác chứ?Tôi do dự móc ví ra tờ năm trăm rồi đưa cho thầy Lâm.- Chèn ơi!

Cậu yên tâm đi, tôi uy tín từ đó giờ, chẳng lừa cậu đâu, đồ đạc để làm bùa, vẽ mực hay là đồ cúng này kia có vài thứ cũng rất khó tìm đấy chứ chẳng chơi.Tôi gật đầu, định xin ra về nhưng thầy Lâm đưa tay ngăn lại:- Khoan đã!

Ngồi lại đây tôi xem quẻ tí rồi hẳn về cũng được, miễn phí cho cậu.- Cảm ơn thầy!Tôi bắt đầu ngồi lại nghiêm chỉnh, lúc này thầy Lâm mới cất lời:- Ổn định tinh thần rồi thì xòe tay ra!Nghe đến đây, tôi liền làm theo y như lời thầy bảo, thầy Lâm nắm lấy cổ tay tôi kéo qua bên chỗ thầy rồi ông ta căng mắt ra nhìn những đường chỉ tay của tôi thật chăm chú.

- Cậu sinh vào ngày tháng năm nào vậy cậu Trung?- Là ngày 15 tháng 9, tuổi con rồng.Thầy Lâm bấm độn một hồi lâu rồi nói:- Chà chà số trời cay nghiệt đấy!

- Là sao thầy?- Cô gái này kiếp trước từng có duyên nợ ràng buộc với cậu, kiếp này không có duyên gặp nhau lúc còn sống, ý trời lại gieo duyên cho cậu gặp cô ta khi cô gái này lìa đời, cậu có biết tại sao đến từng tuổi này rồi mà cậu vẫn chưa có vợ không?- Thầy nói luôn đi, chứ tôi làm sao biết được!Thầy Lâm hớp một ngụm trà rồi trả lời:- Duyên tiền kiếp khiến cậu phải như thế đó, cô ta chết rồi nên toàn bộ kí ức kiếp trước đều nhớ được, nhưng dù may mắn nhớ được đi chăng nữa, thì ân oán kiếp này với những người liên quan tới cái chết của cô ta vẫn sẽ bị cô ta trả thù một cách tàn nhẫn, riêng món nợ tiền kiếp giữa ả và cậu cũng sẽ được cậu trả giá bằng mạng sống, may mắn là cậu đến đây kịp lúc đấy, có sợi dây chuyền mặt phật tôi đưa cậu rồi thì ổn, ả không nhập được vào cậu nữa đâu.- Vậy còn lời nguyền từ chiếc nhẫn bạc đó thì sao?Thầy Lâm lại nhoẻn miệng cười:- Câu hỏi rất hay đó!

Tất cả đều là số trời cả, nhờ cái lời nguyền đó mà hồn phách của cô ta mới có đủ oán khí để đi theo trả thù cậu cùng những người trong cái bệnh viện đó.Tôi ngạc nhiên:- Vậy tính ra tất cả cũng là vì tiền kiếp sao thầy?- Hừm!

Không hẳn, hận thù từ chính những người đã bỏ mặt cô ta trong lúc hấp hối cũng là một chuyện đáng để cậu phải suy nghĩ về cách làm việc của bệnh viện, nơi mà cậu đang làm việc, còn cái nghiệt duyên giữa cậu và ả vốn dĩ chỉ là một lý do nhỏ để ả trả thù cậu vì món nợ kiếp trước.Loay hoay mãi đến tận khuya, thầy Lâm kêu tôi ngủ lại qua đến sáng mai mới đi, tôi có hỏi tại sao nhưng thầy không trả lời.

Lần đầu tiên ngủ ở nhà người lạ, nhất là còn ngủ trong nhà của mấy ông thầy phù thủy, nên tôi cứ trằn trọc mãi ngủ không được.

Không hiểu sao nhưng tôi nghe rất rõ từng thứ âm thanh một, nằm giữa gian phòng khách ngả lưng trên bộ ghế sofa, tôi nghe rõ tiếng cánh quạt quay trên trần nhà cứ ù ù vì sự cũ kĩ, chiếc đồng hồ treo tường thì tích tắc từng giây một như hòa vào nhịp tim đang đập trong lòng ngực tôi.

Lặng lẽ thở dài ngao ngán, bất thình lình ngoài cửa tiếng mèo kêu oai oái giữa đêm, nó kêu như tiếng của một đứa bé đang khóc vậy.“cộc cộc, cộc cộc”Tiếng gõ cửa chậm rãi trước nhà bỗng vang lên làm tôi giật thót mình, tôi bật dậy định đi ra mở cửa thì thầy Lâm từ trong phòng bước ra vịnh vai tôi cản lại.- Đừng ra đó!

Để tôi.Ông ta bước đến bên bàn thờ gia tiên, cẩn thận thắp nhang lên đó rồi lấy trong tủ thờ ra một thanh kiếm gỗ đào, miệng lẩm bẩm đọc câu chú kỳ lạ, sau đó cắn tay chích máu điểm lên thân kiếm.

Xong xuôi! tự thân ông ta một mình bước đến gần cánh cửa, thầy Lâm khẽ áp sát tai vào cửa để lắng nghe tiếng động bên ngoài, được một lát sau thầy mới quay mặt sang chỗ tôi rồi nói.- Một chút nếu có âm thanh gì thì cứ cố thủ trong đây nhé!- Có gì lạ sao thầy Lâm?- Không có gì đâu!

Nhớ…Đừng mở cửa đó.Nói dứt lời, ông ta cầm kiếm mở cửa phi ra ngoài sân rồi đóng cửa lại.

Tôi vẫn ngồi co ro trên chiếc ghế sofa, lòng cứ thấp thỏm lo âu không hiểu chuyện gì đang xảy ra ở đây nữa.Lúc bấy giờ, bao quanh tôi là một không gian mù mịt, tôi cố kéo chăn trùm kín người, chỉ chừa lại hai mắt để nhìn mọi thứ xung quanh, ánh đèn màu cam trên bàn thờ vẫn chiếu sáng một cách yếu ớt cả gian phòng khách đêm đó.

Quả đúng như dự đoán, được chừng vài phút yên tỉnh thì bên ngoài những tiếng la hét của thầy Lâm đột ngột xóa tan đi bầu không khí tĩnh mịch trong nhà.- Thầy có sao không thầy Lâm?Tôi không nghe tiếng ông ta trả lời lại, nhưng kỳ lạ thay lại là tiếng của một cô gái trẻ cười lên khánh khách ngay bên ngoài cửa, những tiếng động mạnh cứ nổ lên mãi như trời sấm.- Thầy Lâm, thầy Lâm…!Tiếng đập cửa lúc này mới bất ngờ vang lên thêm lần nữa, nhưng lần này cực kì hối hả.- Mở cửa Trung ơi!

Mở cửa.- Thầy Lâm phải không thầy?- Mở cửa Trung ơi!... mở cửa.Âm thanh đó cứ lập đi lập lại chừng bốn năm lần, tôi vẫn đáp lời và hỏi có phải thầy hay không nhưng chẳng nhận được câu trả lời nào khác cả.“Mở cửa đi Trung”Tôi có đôi phút do dự, giọng nói này đúng thật là của thầy Lâm, nhưng theo lý thì ông ta không bao giờ lập lại câu nói của mình bao giờ cả, lúc này tôi nhớ lại lời của thầy Lâm dặn khi nãy, nên tôi quyết định nằm im luôn trên ghế không bước đến mở cửa nữa, tiếng gọi giục tôi ra mở cửa vẫn réo lên từng hồi một, đến độ làm tôi sợ hãi bịt cả hai tai lại không muốn nghe thêm lần nào nữa.Được chừng nửa tiếng sau âm thanh đó mới thực sự chấm dứt, thầy Lâm lúc này mới mở cửa bước vào rồi khóa cửa lại.- Nãy giờ nằm trong đây ổn chứ?- Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì vậy, ông có thể nói cho tôi biết được không?

Tôi nói trong bực tức, thầy Lâm thấy vậy nên vội trấn an:- Cô gái đó vẫn đứng bên ngoài cửa, cô ta oán hận luôn cả tôi, vì tôi đã nhúng tay vào trong chuyện riêng của cô ả.

Xin lỗi cậu nhưng chuyện này tôi chỉ có thể giúp cậu đến đây thôi, nếu cứ tiếp tục e là sẽ làm liên lụy thêm vài người nữa, oán khí của ả rất nặng, khó lòng mà cảm hóa được bằng lời.
 
Số Trời Cay Nghiệt
Phần 2 - Chương 6: Điều Bất Thường


Ba giờ sáng, tôi và thầy Lâm cả hai vẫn ngồi túm tụm trên chiếc ghế sofa đã ngả màu mà nhâm nhi ít trà nóng, tiếng gió thổi rít từng cơn nghe mà lạnh lẽo vô cùng, có đôi lúc nó thổi mạnh vào cánh cửa sổ cũ kĩ, nghe như có ai đó đang gõ cửa từ bên ngoài trong đêm đen kịt.

Không khí bên trong ngôi nhà của thầy Lâm tuy rất ấm, nhưng vẫn chẳng thể nào làm dịu đi nỗi sợ vây kín trong lòng tôi lúc đó, cái cảm giác bất an đến cùng cực, gương mặt của cô Hương luôn ẩn hiện trong đầu tôi, nó ám ảnh và đáng sợ như chính những bộ phim kinh dị mà tôi từng xem trước đây vậy.Chẳng thể nào xóa được hình bóng man rợ của cô ấy ra khỏi tâm trí, khi mà tôi còn không biết được sáng mai tôi có còn trở về nhà được hay không, cũng đã hai ngày rồi không về nhà, tôi thầm nghĩ ở nhà chắc dì của tôi đã rất trông ngóng tôi về.

Sau ngần ấy năm, trải qua biến cố của mẹ, tôi dường như đã cảm nhận rõ hơn về cái thế giới vô hình ấy, nơi mà chỉ có người chết mới hiểu được, khúc hát tang thương văng vẳng trong các nhà xác, tiếng khóc thảm thương cho nỗi buồn của sự chia lìa luôn luôn bao trùm lấy những nơi u uất bậc nhất, nơi của những con người sắp cận kề với cái chết.Bừng tỉnh lại sau dòng suy nghĩ miên man, tôi nhìn sang chỗ thầy Lâm thì đã thấy ông ta tựa lưng ngủ gục trên ghế sofa từ bao giờ, tôi lay người thầy dậy:- Thầy vẫn ổn đấy chứ?Thầy Lâm lúc này mới lờ đờ nhìn qua tôi vừa ngáp vừa đáp lời:- Có ổn hay không thì bây giờ cũng đâu còn quan trọng nữa!- Tại sao thầy lại nói vậy?Thầy Lâm không trả lời, đứng dậy quay mặt bước thẳng vào bên trong phòng, lấy ra một mảnh giấy trắng và một cây bút chì.

Ông ta cẩn thận đặt tờ giấy lên bàn, tay trái bấm độn, tay phải cầm bút viết ra những hình thù kỳ lạ, tôi ngồi cạnh thầy chăm chú nhìn không rời mắt, nét bút của thầy Lâm cực kỳ điêu luyện khi thầy viết ra những ký hiệu lạ đó, nó giống như một loại bùa vậy, vì tôi chưa từng thấy những thứ như vậy trước đây bao giờ, nên khi được tận mắt thấy thầy Lâm đặt bút trên trang giấy mà lòng tôi đầy thán phục.“Cạch”Đang viết giữa chừng thì bỗng dưng cây bút chì gãy ngòi, nét mặt thầy Lâm đột ngột biến sắc.- Có chuyện gì vậy thầy?- Ý trời rồi!Tôi vô cùng ngạc nhiên khi nghe thầy Lâm nói thế:- Ý thầy là…!- Tôi mua nhầm hiệu bút chì dỏm rồi, mới viết chưa được gì nhiều đã gãy.- Trời đất!

Thầy làm tôi tưởng có chuyện gì nghiêm trọng sắp đến rồi chứ.Thầy Lâm lúc bấy giờ mới ngó nhìn sang tôi với nét mặt nghiêm nghị:- Cậu bớt vội vui mừng đi!

Thật ra là có điềm thật đấy.- Vậy rốt cuộc là gì vậy, thưa thầy?Thầy Lâm đưa tay lên chỉ vào những gì mà thầy viết lên giấy từ nãy giờ rồi đáp:- Âm dương tập vật, tử linh sát khí, kỳ này lại có thêm người chết, xác của cô ta hiện tại đang nằm ngoài nghĩa địa Tân Lộc.Dù không hiểu hết những gì mà thầy Lâm nói, nhưng nghe đến chuyện phải có người tiếp tục chết thì tôi lại thấy lo sợ vô cùng, tôi không biết tại sao thầy Lâm lại biết được rằng xác của cô Hương đó đã được đem về chôn cất tại nghĩa địa Tân Lộc, bởi vì khi mà có người đến nhận xác thì nhân viên bệnh viện đã phải gọi cho tôi ngay khi xác được mang đi rồi, kỳ lạ là từ ngày tôi đi đến nay, ở bệnh viện Kim Hồng chẳng ai gọi báo cho tôi tình hình bệnh viện ra sao cả.Nói đoạn, thầy Lâm còn nói thêm:- Cậu có từng nghe qua truyền thuyết ma dẫn mộ không?- Là sao thưa thầy?- Tôi biết cậu đang nghĩ gì mà, người chết họ tự đến nhận xác của họ rồi đem chôn.Tôi ngạc nhiên khi nghe thầy Lâm nói thế:- Làm sao có chuyện đó xảy ra được!- Hahaha!

Chuyện tâm linh vốn dĩ đã là bất chấp vật lý rồi, nếu đưa cái logic của vật lý khoa học ra để giải thích mấy thứ ma mị đó thì nó đâu còn gọi là tâm linh nữa.- Vậy giờ kế hoạch tường tận của thầy là như thế nào?Tôi vừa lo vừa hỏi dồn thầy Lâm, ông ta lại tiếp tục chỉ vào những ký tự lạ trên tờ giấy rồi trả lời:- Hiện giờ tôi chẳng thể giúp gì cho cậu được nhiều cả, chỉ có thể chỉ đường cho cậu vượt qua cái kiếp số này, vốn dĩ số trời đã rất cay nghiệt rồi nên nếu có cố nhúng tay vào giúp cậu thì e là ngay cả tôi cũng khó tránh được họa diệt thân.

Tôi và thầy Lâm cứ thế bàn chuyện cho đến tận trời sáng, sau cuộc nói chuyện đó tôi mới chào tạm biệt thầy Lâm và trở về nhà.Một tiết trời âm u khó tả, chặng đường từ Quảng Bình trở về nhà khá là xa xôi, ngồi trên xe tôi luôn có cảm giác mệt mỏi vô cùng, cả người ê ẩm.

Được chừng vài phút thì có một người từ sau bước đến ngồi cạnh tôi trên chuyến xe khách buổi sáng ngày hôm đó, chuyến xe chỉ vỏn vẹn vài người khách, nên không mấy lạ khi ghế trên xe còn trống rất nhiều.- Cô gì ơi!

Cô có thể ngồi chỗ khác được không, vẫn còn nhiều ghế mà, tôi muốn được ngồi một mình.Tôi cất giọng hỏi cô gái ngồi cạnh bên tôi nhưng cô ta không trả lời, lúc này tôi mới chịu ngó đôi mắt nhìn sang cô gái đó.

Một cô gái đội một chiếc mũ chụp màu đen, tóc cô ta dài che kín cả mặt, còn mặc thêm một chiếc váy màu nâu sẫm trong rất lập dị.

Cho đến khi tôi đưa tay đặt lên vai của cô ta để mong cô ấy để ý tới thì một cảnh tượng hãi hùng hiện ra ngay trước mắt tôi, lúc cô gái đó quay mặt lại thì tôi mới nhận ra gương mặt phía sau mái tóc đen dài ấy chính là Hương, nhưng đôi mắt của cô ta hoàn toàn trống rỗng, nó giống như một hố sâu vậy, những thứ dị hợm bò lúc nhúc rơi rớt đầy miệng của cô ta làm tôi buồn nôn khó chịu, mùi hôi thối của một cái xác đang bị thối rữa sau nhiều ngày bốc lên nồng nặc, tôi thét lên trong sự kinh hãi khi cô ta chụp lấy cổ tay tôi rồi siết chặt, tôi cố che kín mặt và nép người vào sát bên cửa kính của chiếc xe khách mà run rẩy.Ít phút sau cơn ác mộng, tôi thét lên thành tiếng:- Không…

Hương, cô đừng tìm tôi nữa!Những hành khách ngồi trên xe lúc đó ai nấy cũng đều nhìn tôi bằng ánh mắt khác thường, tôi ngơ ngác nhìn mọi thứ xung quanh rồi đưa tay lau nhanh những giọt mồ hôi trên mặt, khẽ nhìn lại chiếc ghế cạnh bên, nó hoàn toàn trống không như thể chưa từng có ai ngồi lại ở đó trong suốt chuyến đi.“Thì ra là mơ, chuyện quái quỷ gì vừa xảy ra thế này?”

Ê ẩm cả người vì ngồi lâu trên xe, tôi bất giác nhìn xuống thì mới phát hiện ra cổ tay tôi in rõ nét một dấu tay của ai đó, nó hệt như lúc Hương nắm lấy tay tôi trong cơn mơ khi nãy vậy, tôi chợt rợn người khi nhớ lại cái hình ảnh kinh dị đó.Một cơn mưa lạnh buốt trút xuống giữa ban ngày, bầu trời âm u nay lại được dịp bậc lên khiến khung cảnh ngày hôm đó càng thêm ảm đạm, ngồi trên xe tôi cứ xoa xoa chỗ bị bầm tím ở cổ tay, tôi không dám chợp mắt thêm lần nào nữa vì nỗi sợ vẫn chưa dứt.
 
Số Trời Cay Nghiệt
Phần 2 - Chương 7: Căn Phòng Máu


Vẫn là bầu không khí ảm đạm như thường lệ, một buổi sáng với đầy ắp bệnh nhân thăm khám và chờ đợi, đứng trước cổng bệnh viện nhìn vào, tôi lấy một hơi hít thật sâu cái không khí gần gũi đó.Từ khoảnh khắc vui buồn của bệnh nhân cho đến những tiếng thở dài sụt sùi trong nước mắt của những gia đình đến để nhận xác từ bệnh viện về, tất cả như đã quá quen thuộc đối với tôi khi đó.

Những ngày mệt mỏi với mớ hồ sơ bệnh án bộn bề, những khi ở lại bệnh viện giải quyết những công việc còn thừa của ngày hôm trước, tất cả mọi thứ xoay vòng trong đầu tôi.Bước vào bên trong, thấp thoáng y tá Liên nhận ra tôi trong một bộ đồ bác sĩ thường trực, cô ấy nhẹ nhàng đến thưa:- Em chào bác sĩ Trung!- Chào cô, Liên!

Hổm rày có gì mới không?Y tá Liên gật gù đáp lời tôi:- Dạ thưa bác sĩ tất cả vẫn ổn ạ!- Tin đồn về bệnh viện vẫn còn sao lại ổn?- Thưa bác sĩ!

Em cũng không biết nữa ạ, chỉ biết là mấy ngày qua chẳng thấy ai nhắc gì đến chuyện bệnh viện mình có... có ma cả.- Suỵt!Tôi vội che miệng y tá Liên lại, dắt cô ấy sang một góc khuất rồi nói:- Cô và các nhân viên trong bệnh viện tốt nhất là nên im lặng, để tránh làm ảnh hưởng đến uy tín của cả cái bệnh viện này, có rõ chưa?Liên gật đầu lia lịa:- Dạ, dạ em biết rồi thưa bác sĩ!Nghe đến đây tôi cũng gật đầu rồi tiếp tục vào thang máy, tôi trở về với văn phòng làm việc của mình ở lầu 5 của bệnh viện Kim Hồng.

Giây phút định mở cửa bước vào thì vô tình tôi lại thấy bác sĩ Trương, anh ta lờ đờ bước ra trong thang bộ.- Kỳ lạ!

Chẳng phải phòng làm việc của cậu ta ở dưới lầu 2 hay sao, giờ này sao lại ở đây?Vừa nói thầm trong miệng, tôi cảm giác như có điều gì đó thật khó hiểu cho nên tôi đã bí mật đi theo anh ta.Cho đến khi tôi đi theo bác sĩ Trương lên đến sân thượng của bệnh viện, thấy anh ta bước gần đến lan can thì tôi mới hoảng hồn chạy ngay đến ngăn anh ta lại.- Trương, này... cậu bị sao, thế?Lúc này cậu ta mới giật mình mở to đôi mắt, ngước mặt lên nhìn tôi rồi nói:- Ơ...

đây là đâu?

Anh Trung!

Sao anh lại ở đây?- Cậu thật sự không nhớ gì hết à?Tôi tỏ ra vẻ mặt nghi ngờ rồi nói tiếp:- Vừa nãy nếu tôi không giữ chân cậu lại thì cậu đã chết chắc rồi.- Ý anh là sao?- Cậu thử nhìn sau lưng cậu đi!Nghe đến đây bác sĩ Trương mới quay người lại, cậu ta đứng hình khi biết được rằng chân của cậu chỉ còn cách tầm hai bước là có thể ngã xuống từ tầng cao nhất của bệnh viện.- Chuyện gì vừa xảy ra thế này?

Bác sĩ Trung, anh nói cho tôi biết đi!- Làm sao tôi biết được.Không kịp nói thêm gì nhiều, tôi liền dìu bác sĩ Trương xuống lầu dưới, thường thì cửa dẫn lên sân thượng của bệnh viện đều đã khóa kỹ càng, nhưng lạ thay là bác sĩ Trương lại có thể mở ra và đi lên đó, đầu óc tôi lại suy diễn ra nhiều nghi vấn, liệu chìa khóa ở đâu ra để cho anh ta có thể mở cửa bước ra ngoài đó?

Rồi tại sao Trương lại lên sân thượng để làm gì làm kia chứ?Tạm gác mọi chuyện sang một bên, tôi cẩn thận khóa cửa và kiểm tra thật kỹ càng lại ổ khóa cửa trên sân thượng, sau đó trở về phòng làm việc bên dưới lầu 5 của mình.Như mọi ngày, khi trời sập tối là tôi đều đi dạo quanh bệnh viện để kiểm tra cũng như xem xét cách làm việc của các nhân viên, y tá trong bệnh viện xem có làm nghiêm túc hay không rồi mới ra về.

Rải từng bước qua các tầng lầu bằng cầu thang bộ, khi đi đến dãy hành lang cuối cùng của lầu 2, tôi đứng khựng lại một hồi lâu.- Lạ thật!

Từ lúc gặp anh ta trên sân thượng đến giờ anh ta vẫn chưa gửi báo cáo ngày hôm nay cho mình, thông thường thì gửi sớm lắm mà tan ca rồi vẫn chưa gửi, đã vậy đèn trong văn phòng thì vẫn còn sáng như vậy là sao?Tôi lặng lẽ bước đến gần với cánh cửa phòng làm việc của bác sĩ Trương, đưa tay lên gõ cửa, tôi cất lời gọi:"cộc cộc cộc"- Bác sĩ Trương!

Cậu có đó không?

Tôi cần bản báo cáo của ngày hôm nay... bác sĩ Trương...!Tôi liên tục gõ cửa và gọi nhưng chẳng thấy ai trả lời cả, lúc này đứng trước cửa tôi mới bất giác nhận ra một mùi tanh tưởi cực kỳ nặng nề đang sòng xộc vào mũi tôi.

Cảm thấy trong lòng bất an, tôi vội đạp cửa xông vào.- Trời ơi!

Cậu Trương, cậu đang làm gì vậy?Trước mắt tôi là một cảnh tượng kinh hoàng, khắp cả căn phòng làm việc đều dính toàn là máu, bác sĩ Trương đang ngồi tựa lưng vào tủ sách trong căn phòng, tay cầm con dao cứa lấy cổ tay, máu thì đã ướt đẫm cả một vùng ngay dưới nền gạch, nước mắt của anh ta vẫn lăn dài trên má, gương mặt mếu máo và tỏ ra đau đớn tột độ.Tôi vội giành lấy con dao từ tay Trương, lục tung phòng làm việc lấy bộ sơ cứu ra để cầm máu cho anh ta gấp.

Sau khi vật lộn với hơn nửa giờ đồng hồ, lúc này Trương mới kịp hoàn hồn lại, tuy vậy mà tay còn lại của cậu ta vẫn cứ run một cách không tự chủ.

Tôi bắt đầu mở lời:- Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?Bác sĩ Trương miệng lắp bắp nói không thành tiếng, dù cố gắng áp sát tai mình vào để nghe nhưng tôi vẫn không nghe được gì từ anh ta cả.

Đang cố nói gì đó thì tự dưng bác sĩ Trương trợn mắt nhìn ra ngoài cửa phòng, anh ta bắt đầu mất kiểm soát.- Cô... cô... ta... chính chính là... cô...!- Trương!

Cậu bình tĩnh lại đi, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra, cậu nói cho tôi biết đi.Giây phút không ngờ tới, Trương chụp lấy con dao trên tay tôi rồi tự mình đâm vào bụng rạch nhiều nhát liên tục, tôi ngồi cạnh tận mắt chứng kiến cái cảnh khủng khiếp đó cũng phải bàng hoàng trước những gì mà Trương làm.Khuôn mặt đáng thương của Trương ngước lên nhìn tôi trong uất ức lần cuối cùng rồi tắt thở, dù không biết được thực ra Trương đã nhìn thấy gì nhưng nét mặt của cậu ta đã sớm cho tôi biết được rằng bản thân cậu không hề muốn làm những việc như vậy.Ngoài cửa sổ phòng làm việc, một con quạ từ đâu đó bay vào rồi đậu trên bàn, nó kêu lên những tiếng kêu oái oăm một cách đáng sợ.
 
Số Trời Cay Nghiệt
Phần 2 - Chương 8: Đường Đoạt Mệnh


Cái chết của Trương đêm qua làm tôi thấy mình dường như quá vô dụng để cứu giúp một ai đó trong nghịch cảnh, từ cái chết của Hương cũng vậy, dù tôi không hề hay biết gì nhưng từ trong thâm tâm tôi luôn cảm thấy ray rứt vì đã không quản lý tốt nhân viên của mình để cho họ tự ý quyết định những chuyện cấp bách, nhưng rồi sau những dòng suy nghĩ lan man tôi mới tự trấn an và dàn xếp tất cả mọi chuyện đêm qua lại bằng cách giấu đi nguyên nhân cái chết của Trương ở bệnh viện để tránh làm nhân viên cũng như bệnh nhân trong bệnh viện sợ hãi.

Một buổi sáng đầy âm u, đứng trước phần mộ của Hương trong nghĩa địa Tân Lộc, tôi nhẹ nhàng đặt lên đó một bó hoa màu trắng, tự trong đáy lòng tôi thầm nghĩ.“Rốt cuộc thì thời qua đã xảy ra chuyện gì?

Từ khi cô chết tại bệnh viện của tôi, hầu như những chuyện kỳ quái lại bắt đầu xuất hiện, tôi thực sự không thể giải thích được nguyên nhân là gì nhưng tôi tin chắc đó là cô,... nhưng mà tại sao cô lại muốn trả thù cái thế giới này vậy cô Hương?

Có phải chăng là vì những con người đã dồn ép cô vào đường cùng, hay là chính vì những hận thù của tiền kiếp làm cho cô lu mờ đi sự minh mẫn?”

Tiết trời se lạnh của ngày hôm đó như bủa vây lấy thân thể tôi, bất chợt cơn mưa phùn giăng kín bầu trời, nó ảm đạm và tang thương lạ kỳ, những giọt mưa thấm thoát phủ đầy trên những đóa hoa trắng trước mộ, di ảnh của Hương cũng dần bị những giọt nước mưa ấy che lấp.Tôi lặng lẽ lau sạch những giọt sương mưa ra khỏi di ảnh, lấy trong túi ra chiếc hộp gỗ cũ kỹ rồi nhẹ nhàng đặt vào trong một gốc khô ráo không bị mưa tạt vào trước mộ của Hương, tôi thầm cầu nguyện.- Cầu cho linh hồn của cô được yên nghỉ, hãy buông bỏ những hận thù trên thế gian này!Vừa dứt lời thì trong đầu tôi bỗng u mê lạ thường.“Anh sẽ không bao giờ sống yên trong cái bệnh viện đó đâu...!”

Giọng nói của một cô gái trẻ bỗng nhiên vang vọng trong đầu tôi rõ mồn một đến rợn người, lúc bấy giờ tôi mới cảm thấy lạnh sống lưng khi nhìn kỹ vào di ảnh của người con gái tên Hương ấy.Trời vẫn mưa âm ĩ, tôi trở về với một tâm trạng cực kỳ nặng nề, dọc con đường dẫn ra bãi xe ngập đầy trong nước, lúc ra về vô tình tôi lướt ngang qua một người phụ nữ kỳ lạ.

- Cậu làm rơi đồ kìa!Người phụ nữ mặc một bộ đồ toàn màu đen cầm chiếc ô nhỏ che kín mặt, vừa cất giọng vừa đưa tay chỉ xuống đất.- À vâng!

Cám ơn cô.Nói rồi tôi cuối người định nhặt lấy thứ mà người phụ nữ kia nói, thì đó cũng là lúc tôi nhận ra vật tôi đánh rơi chính là chiếc nhẫn bạc quen thuộc.- Cái gì đang xảy ra thế này?

Không… không thể nào như vậy được, mình vẫn để nó ở trong chiếc hộp gỗ kia cơ mà!Tôi cố đưa mắt nhìn khắp xung quanh nghĩa địa Tân Lộc nhưng chẳng còn thấy người phụ nữ kia đâu nữa, bà ta như thể bốc hơi đi khỏi nơi đó vậy, chẳng còn bóng dáng hay vết tích nào.

Ngơ ngác nhặt lại chiếc nhẫn, tôi vội trở lại mộ phần của Hương rồi bỏ nó vào lại trong chiếc hộp khi nãy.Chạy thật nhanh ra khỏi nghĩa địa Tân Lộc, tim tôi cứ thấp thỏm lo sợ một thứ gì đó mà bản thân tôi cũng không biết được, có lẽ cuộc sống của một con người ở cái thế giới này còn quá ngắn ngủi chăng?

Hay đó là do nghịch cảnh?

Tôi hoàn toàn tin vào sự tồn tại của thế giới vô hình ấy, nhưng trên thực tế nếu nói về kiếp này hoặc kiếp trước thì tôi không dám khẳng định rằng nó có thực tại.

Trở về bệnh viện Kim Hồng, tôi lại một lần nữa tiếp tục đắm chìm trong những công việc bộn bề như mọi ngày, dù là sợ, sợ những thứ đen tối kia sẽ làm hại mình, nhưng rồi khi tôi phải bận bịu xem những núi hồ sơ bệnh án của bệnh nhân thì tôi lại quên đi rằng bệnh viện mà tôi đang làm việc đã không còn giống như trước nữa.Hơn 8 giờ đêm, tôi vẫn ngồi trên bàn làm việc của mình trên lầu 5, tôi tự hỏi rằng:“tại sao tôi lại có đủ can đảm để tiếp tục ngồi làm việc trong một cái bệnh viện ma quái này?

Tại sao tôi lại có đủ dũng khí để đối diện với những thế lực vô hình kia mà không một chút sợ hãi?Có lẽ là không!

Tôi vẫn sợ, tôi vẫn ám ảnh những thứ đen tối đó như một bản năng, nhưng khi đã bước quá sâu và phải chứng kiến tận mắt nhiều lần những thứ kinh dị kia, tôi lại thấy mình ngày càng gan dạ hơn bao giờ hết”Quay trở lại với bối cảnh căn phòng làm việc, khi đã giải quyết được kha khá hồ sơ, tôi mới bắt đầu nghỉ tay và thu xếp đồ đạc để trở về nhà.Con đường đi đến thang máy tuy không xa nhưng quả thực nó là cả một đoạn đường u tối đầy thử thách đối với tôi khi đó, đã hai đêm liền, dãy hành lang lầu 5 luôn tối om, dù đã có nhờ thợ sửa nhưng rồi đến khi trời tối thì đèn trên dãy hành lang cũng đột ngột đứt bóng hàng loạt, để lại khung cảnh tối tăm mịt mờ trải dọc cả đoạn đường dài.

Hầu hết các nhân viên, bác sĩ cùng làm việc tại lầu 5 đều ra về trước năm giờ chiều, chỉ có mỗi tôi là ở lại hơi quá khuya vì tôi làm việc rất tâm huyết đối với cả cái bệnh viện này.Cầm trên tay xấp hồ sơ, tôi rảo bước nhanh qua dãy hành lang lầu 5 một cách vội vã, âm thanh của tiếng bước chân vang lên mỗi khi giày tôi chạm vào nền gạch dường như khác hơn thường ngày, nó như pha trộn giữa nhiều bước chân hơn, khi đã đến gần cái thang máy thì tôi mới kịp nhận ra bên trong cũng có người đang đi lên.“ting tong”- Bác sĩ đi nhanh vậy ạ?Tiếng của y tá Liên cất lời làm tôi thở phào nhẹ nhõm.- Sao giờ này mà cô còn ở đây?

- Ơ bác sĩ quên là hôm nay là chủ nhật sao ạ?

Nghe Liên nói tới đây, tôi mới chợt nhận ra hôm nay tôi được nghỉ.- Em cứ tưởng hôm nay bác sĩ không đi làm, thì ra sáng giờ bác sĩ vẫn làm việc trên lầu mà em không biết!- Thế tóm gọn lại là giờ này cô lên đây làm gì?Y tá Liên lúc này mới đáp lời:- Dạ em lên đây tìm bệnh nhân ạ!- Kỳ lạ vậy, bệnh nhân nào mà lên được tận đây?- Thưa bác sĩ! vừa có bệnh nhân tỉnh dậy từ trong nhà xác của bệnh viện ra, em hay tin rằng người đó vừa chạy lên đây nên em cùng với một vài người khác nữa đang đi tìm đây ạ.“Lại là chuyện quái quỷ gì nữa đây chứ?”

Tôi đứng suy nghĩ bâng quơ được một hồi lâu thì y tá Liên kéo tay tôi quay đầu lại:- Bác sĩ Trung, cô ta kìa kìa!Lúc này tôi mới quay đầu nhìn lại và thấy một cô gái đang đứng quay mặt úp vào trong tường trên dãy hành lang lầu 5, cô gái đó vẫn mặc bộ đồ bệnh nhân của bệnh viện, Liên cố kéo tôi chạy sang chỗ đó nhưng theo quán tính tôi ghì tay Liên giật lại.- Khoan đã!

Ngay lúc này, cô gái bí ẩn kia mới quay đầu lại cùng với một gương mặt tím tái nhợt nhạt, trên tay của cô ta còn cầm sẵn một con dao nhọn, nó đã thấm đẫm máu của ai đó, tôi cũng chẳng biết được cô ta lấy con dao đó từ đâu cả vì nó chẳng phải là dao ở trong bệnh viện, cô ta bước đến cánh cửa của một cái phòng làm việc khác ở gần đó rồi kéo lê lết cánh tay của một cái xác của ai đó, nhìn kỹ tôi mới nhận ra cái xác đó tôi mới lạnh người khi cái xác mặc một bộ đồ y tá, do cái xác đã mất đầu nên tôi không thể biết được đó là xác của ai.

- Chạy!, chạy nhanh đi.Tôi kéo tay y tá Liên chạy nhanh đến cánh cửa thang máy, cô ta vẫn lâm lâm con dao mà chạy sòng sọc trên đoạn đường dài của lầu 5, cái xác của cô gái xấu số kia cũng bị cô ta kéo theo làm cho cả một đoạn đường dài trên hành lang dính toàn là máu.- Nhanh lên nào!

đừng có chậm trễ như vậy chứ.Tôi cố bấm nút đóng cửa thang máy lại với niềm hy vọng rằng cô gái kia sẽ không thể nào giết được tôi và Liên nữa, khoảnh khắc cánh cửa đã khép lại hoàn toàn rồi thì tôi mới ngồi bệt xuống đất thở hồng hộc như sắp đứt hơi, lúc bấy giờ tôi mới vừa gục mặt xuống đất thở dốc vừa hỏi:- Cô sao rồi Liên?- Em không sao!

Nghe được giọng điệu có phần điềm tĩnh của Liên, tôi thấy yên tâm phần nào, nhưng rồi suy nghĩ kỹ lại thì nó trông thật khác với y tá Liên thường ngày.- Có thật là cô thấy bình thường chứ?- Vâng!

Trong khi đang chờ đợi để thoát ra khỏi thang máy, vô tình nhìn xuống tay của Liên, lại một lần nữa tôi nhận ra ngay chiếc nhẫn bạc ấy.- Cô… cô lấy đâu ra chiếc nhẫn này?- Thưa bác sĩ! em nhận nó từ một cô gái kỳ lạ hồi sáng này thôi ạ, mà nhắc mới nhớ, cô gái đó dường như em đã gặp cô ta ở đâu rồi mà em không nhớ.Đúng lúc cánh cửa thang máy mở ra, đứng đối diện tôi vẫn là tầng lầu 5, nhưng lần này người đứng trước tôi lại chính là Hương, tôi hét lên trong điên loạn khi con dao đâm xuyên lòng ngực tôi.- Không…!

Tiếng la thất thanh cũng làm tôi bừng tỉnh dậy sau cơn mê, choáng ngợp trước ánh sáng từ chính căn phòng, tôi mới nhận ra mình đang nằm trên chiếc giường mà thường ngày tôi hay thăm khám các bệnh nhân, cạnh tôi là một cô y tá khác của bệnh viện đang kiểm tra tình trạng sức khỏe cho tôi.- Cuối cùng thì anh cũng đã tỉnh lại rồi, bác sĩ Trung!
 
Số Trời Cay Nghiệt
Phần 2 - Chương 9: Đêm Đòi Mạng


- Đây là đâu?Tôi mệt mỏi cất tiếng hỏi y tá.- Đây là lầu 1 bệnh viện Kim Hồng thưa bác sĩ, có người tìm thấy anh đang ngất xỉu trên hành lang của lầu 5 bệnh viện, nên họ đã đưa anh thẳng xuống đây.- Tôi… tôi đã hôn mê lâu chưa?- Anh đã hôn mê được hơn một ngày rồi!Cố gắng nhìn lại đồng hồ treo tường đã điểm hơn 7 giờ tối, tôi tiếp tục hỏi:- Cô có thấy y tá Liên đâu không?- Ơ anh không biết gì sao thưa bác sĩ?- Biết chuyện gì?- Cô Liên cô ấy đã nhảy lầu chết cách đây hai ngày rồi ạ!Nghe đến đây, tôi chợt giật mình khi biết được một sự thật kinh hoàng, vậy Liên mà tôi gặp đêm trước là ai?, tôi chẳng thể định hình được tất cả mọi chuyện mà tôi đã gặp đêm hôm qua là gì.“Chuyện đêm qua là mơ sao?”

Cô y tá kia lại nói tiếp:- Chính xác là vào hôm thứ bảy tuần trước, Liên mở cửa trên sân thượng của bệnh viện rồi nhảy xuống chết tại chỗ rồi ạ, lúc đó cũng đã gần 10 giờ đêm rồi.- Thế ai đưa cho cô ta chìa khóa cửa trên sân thượng chứ?- Chuyện đó em cũng không rõ thưa bác sĩ!Tất cả mọi thứ lại xoay mòng mòng trong đầu tôi.

“Rốt cuộc thì tại sao Liên lại có thể lên được sân thượng mà nhảy lầu tự tử?, liệu rằng có thật sự là Liên muốn tự tử, rồi động cơ nào kia chứ?”

Nằm ngủ lại qua đêm ở bệnh viện, vật vờ trên giường mãi tôi mới bật người dậy rảo bước ra khỏi phòng bệnh, lúc đó tôi mới kịp hay phòng mà tôi đã nằm cũng chính là căn phòng bệnh Hương từng nằm lại để chờ phẫu thuật.Hơn một giờ sáng, đứng trước cửa căn phòng số 6 nhìn ra cả một dãy hành lang vắng hoe không một bóng người, cái cảm giác rờn rợn khó tả làm tôi buốt cả sống lưng, gió trời thoáng thổi ngang qua sau gáy làm tôi rùng mình vì lạnh, đang lơ mơ phân vân giữa hư và thực, thoáng thấy có một cô gái từ xa bước đến, gác tay lên cửa phòng tôi chồm người tới trước để nhìn cho rõ hơn.

Phần vì trời tối, ánh đèn trên dãy hành lang lúc đó cứ nhòe đi như thể sắp tắt điện làm tôi không thể nào nhìn rõ được khuôn mặt của cô ta.Vừa trông thấy tôi thì cô ta bỗng dưng bước chậm lại, bờ môi đỏ hồng nhoẻn miệng cười khi đôi mắt tôi đang nhìn về phía cô gái đó.“Cảm giác này là sao?

Cô ta trông thật quen, hình như mình đã gặp cô ta ở đâu rồi thì phải?”

Vừa suy nghĩ, tôi vừa đứng bên cửa phòng số 6 nhìn theo bóng dáng của cô gái kia mà không rời mắt, tiếng của đôi giày cao gót khẽ chạm vào nền gạch mà vang lên rõ mồn một, giây phút cô ta lướt ngang qua mặt tôi thì cũng là lúc tôi điếng người khi nhìn thấy cái khuôn mặt bị dập nát hết một bên mà khi nãy trời tối tôi không thể nhìn thấy.- Cô… cô là Liên!

Cô chưa chết ư.Cô gái kia vẫn cứ bước đi qua hết một đoạn dài trên dãy hành lang đó mà không đáp lại lời nào, cho đến khi cô ta đi khuất dần vào trong màn đêm sâu hun hút.Từ phía sau lưng tôi bỗng dưng có một cánh tay thon nuột của một cô gái trẻ, chậm chạp lướt từ sau gáy ra trước ngực, tôi cảm nhận được làn hơi lạnh lẽo của một thứ gì đó đang đứng ngay phía sau mà thổi vào cổ tôi đến buốt cả người, giọng nói thì thào cứ văng vẳng như từ một cõi u minh tâm tối nào đó vọng về khiến cho tôi toát hết cả mồ hôi lạnh.“Em… em lạnh quá, anh Trung…”

Câu nói thoáng chốc đan xen sự giận dữ tột cùng rồi bắt đầu thay đổi:“Mạng của tao… trả mạng cho tao, mày để nó giết tao!”

Giọng nói ngân vang trong đầu dường như đã gần chạm đến tận cùng của nỗi sợ hãi trong lòng tôi lúc đó, người tôi cứng đờ ra mà chẳng thể nào nhúc nhích được, cổ họng tôi nghẹn lại không thể nào thốt được nên lời, tôi thấy lòng ngực mình như sắp nổ tung ra khi cánh tay lạnh như băng ấy đang dần siết chặt lấy người tôi từ phía sau.

Mọi thứ xung quanh bỗng dần mờ đi trước mắt tôi, cố gắng đưa đôi mắt liếc nhìn mọi vật, tôi lại thấy chiếc nhẫn bạc quen thuộc đang đeo trên cánh tay đó.

Lấy hết can đảm quay đầu lại nhìn, tôi hoảng hồn khi thấy Liên đang đứng cạnh mình ngay từ phía sau, cô ta cố bóp lấy cổ tôi rồi siết mạnh đến ngộp thở.- Liên…

Liên cô…!Từ bên ngoài cửa phòng, thầy Lâm nhanh chóng xông vào vạch cổ áo của tôi ra, làm sợi dây chuyền lộ ra ngoài rồi phát sáng, khi đó cánh tay của Liên như bị trăm ngàn ngọn lửa thiêu đốt.

Lúc bấy giờ thầy Lâm mới lấy trong túi ra một lá bùa, ông ấy niệm câu chú lẩm bẩm trong miệng, lá bùa tự khắc bốc cháy trên tay, ngay sau đó thầy Lâm một tay cầm một thanh kiếm gỗ đào, tay còn lại cầm lá bùa đang cháy quẹt lên thân kiếm rồi cứ thế mà chém vào khoảng không xung quanh tôi, những tiếng nổ lốp bốp cứ ì đùng như những pháo bông, tôi ngồi gục xuống nền gạch thở như sắp chết đến nơi.Sau gần nửa tiếng đồng hồ nằm vật vã trước cửa phòng số 6, thầy Lâm lúc này mới lên tiếng.- Cậu có sao không, cậu Trung?Vừa được thầy Lâm đỡ dậy, tôi cố cất lời trong khó khăn:- Tôi… tôi không sao?...

Làm sao mà thầy tìm đến được đây?- Tôi có vừa bói cho cậu thêm một quẻ nữa thấy điềm chẳng lành, cũng may là cậu có để lại địa chỉ ở nhà tôi, cho nên tôi mới vội chạy đến đây.- May là thầy vào kịp, chứ nếu không thì tôi đã bị cô ấy bóp cổ chết rồi!Nghe đến đây thầy Lâm mới lắc đầu:- Không đâu cậu Trung!- Ông nói vậy là sao?Lúc này thầy Lâm mới dìu tôi ra khỏi bệnh viện, vừa đi ông ta vừa kể:- Lúc tôi vào tới đây thì tôi chỉ thấy cô ta đứng ở ngoài hành lang nhìn vào chỗ cậu thôi, riêng cậu lúc đó thì tự tay mình bóp cổ, nếu là người bình thường không có mắt âm dương chắc sẽ tưởng rằng cậu đang tự tử đấy!Tôi vô cùng ngạc nhiên khi nghe thầy Lâm nói thế:- Vô… vô lý, làm… làm sao tôi có thể làm thế được, rõ ràng… là cô ta muốn hại tôi kia mà!- Hầy!...

Nói cho cậu hiểu thì thật khó, cậu không thấy kỳ lạ là cả cái bệnh viện đêm nay chẳng có lấy một người qua lại tại dãy hành lang này hay sao?

Đó là do ả đã cố tình che mắt hết tất cả mọi người ở đây, nên cậu không thể nhìn thấy ai cũng là điều đương nhiên, nhưng mối lo ngại của tôi lần này không phải chính là vì cô gái tên Hương đó.

- Vậy ý của thầy là…!- Đúng vậy!

Đó chính là… những người bị cô ta ám đến chết trong bệnh viện này tất cả đều đang hiện diện ở nơi đây mà không thể nào siêu thoát được.- Ông nói cái gì?

Tất cả ư?Thầy Lâm gật đầu một cách chậm rãi để chứng minh cho lời nói của mình là sự thật:- Là tất cả!
 
Back
Top Bottom