Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Sổ Tay Ngự Thú Của Nữ Phụ Trong Mạt Thế

Sổ Tay Ngự Thú Của Nữ Phụ Trong Mạt Thế
Chương 30: NHÌN THẤY SỦNG VẬT THỨ HAI



Thẩm Thanh Húc thuê một hướng dẫn viên địa phương và hai người chuyên bắt rắn, chuẩn bị tiến sâu vào rừng để bắt một số loài rắn độc.

Trong khi đang thu mua nấm nổi tiếng của vùng, thì Diệp Như Hề tình cờ gặp được sủng vật thứ hai mà cô muốn khế ước, ở lối vào chợ hoa bên cạnh chợ rau.

Đó là một chú chó Husky.

Vì nó quá nghịch ngợm, dạo gần đây chú chó luôn liên tục phá hoại nhà cửa. Không thể chịu được nữa, chủ nhân quyết định bán nó đi.

Thực ra, cũng không hẳn là bán, vì chủ cũ của nó đã tự làm một tấm biển bằng thùng carton, trên đó viết——

【Chuyển nhượng chó Husky】

Không cần 998, không cần 98, cũng không cần 9.8, chỉ cần 9 tệ 8, một chú Husky sẽ về nhà với bạn!

Tặng kèm 3 túi thức ăn cho chó và nhiều đồ chơi khác!

PS: Chú Husky này rất giỏi phá nhà, nếu chấp nhận được, có thể thương lượng thêm!

——

Chú Husky bị chủ xích lại, nằm sấp trước tấm biển nhìn đáng thương cực kỳ. Đôi mắt thông minh ánh lên vẻ tội nghiệp, buồn bã, thậm chí có chút rơm rớm nước mắt.

Chủ nhân của nó là một thanh niên cao gầy, khoảng 25-26 tuổi, đang ngồi trên chiếc xe máy điện bên đường. Tay cầm điện thoại, cười cợt, thỉnh thoảng lại gõ tin nhắn vào máy, vẻ mặt hớn hở.

Thi thoảng anh ta quay sang nhìn chú Husky, ánh mắt có chút ghét bỏ, pha lẫn bất lực và một chút tiếc nuối.

Khi nhìn thấy chú Husky, [Ngự linh đồ giám] của Diệp Như Hề liền có phản ứng, ngay lập tức bật ra một trang mới:

【Thú cưng tiềm năng: Husky

Tuổi: 6 tháng

Trạng thái: Đã thức tỉnh 15%, năng lượng không đủ, thức tỉnh bị ngưng trệ. Nếu cung cấp đủ năng lượng, có thể tiếp tục thức tỉnh.

Chỉ số đề nghị khế ước: Năm sao (tối đa)】

Diệp Như Hề bước tới, hỏi: "Xin chào, chú chó này anh thật sự muốn bán sao?”

Người thanh niên vội vàng đáp:

"Bán, tất nhiên là bán rồi! Cô gái, nếu cô thấy 9 tệ 8 quá đắt, tôi có thể bù thêm cho cô một chút tiền dinh dưỡng cũng được!

Nhưng mà phải nói trước, tuy con Husky này rất nghịch ngợm, phiền phức đến mức khiến người ta đau đầu, nhưng dù sao nó cũng được tôi nuôi từ nhỏ, cô nhất định đừng bỏ rơi nó hoặc đưa nó vào quán lẩu nhé!"

Chưa kịp để Diệp Như Hề hỏi thêm, anh ta đã chủ động giải thích lý do phải bán chó:

“Tôi và bạn gái chuẩn bị kết hôn rồi! Nhưng cô ấy không thể chấp nhận nổi chú Husky phá nhà kinh khủng thế này. Yêu cầu tôi phải tiễn nó đi thì mới chịu cưới.

Tôi nói thật, con Husky này mỗi ngày phá một chút, ba ngày phá lớn một lần. Nào là phá sofa, phá chăn, phá rèm cửa,.. Nó khỏe vô cùng, đến cả tủ giày cũng bị nó cào nát luôn...

Thật lòng thì tôi cũng chịu không nổi nữa rồi! Tình yêu của một người cha cũng có hạn mà! Dù có yêu thương mấy đi nữa cũng không chịu nổi cảnh ngày nào cũng phải dọn dẹp đống đổ nát do nó gây ra!

Tôi cũng không thể vì một đứa con phá phách mà mất vợ được!”

Diệp Như Hề: “…”

Có thể thấy, người thanh niên này cũng có yêu thương con Husky của mình, nhưng không nhiều.

Anh ta tiếp tục nói: “Tôi vốn định tặng con Husky này cho bạn bè. Cũng đã tặng qua hai người bạn rồi, nhưng hôm sau họ đều mang trả lại, suýt nữa thì tuyệt giao với tôi luôn. Hết cách, tôi đành mang đến đây bày bán thử, xem có dũng sĩ nào nhận nuôi nó không.”

“Cô gái, tôi cũng không giấu giếm với cô làm gì, những lời tôi nói hoàn toàn là sự thật. Đừng để đến lúc nhận rồi lại mang trả lại cho tôi, hoặc là mang nó đi đến quán nấu thịt chó nhé.”

Diệp Như Hề hỏi: “Từ trước đến nay nó luôn phá hoại như vậy hay là dạo gần đây mới như thế?"

Người thanh niên gãi đầu: ““Khoảng một tháng nay mới thế, cũng không biết tại sao nữa. Đưa nó đến bệnh viện thú y khám thì bác sĩ bảo sức khỏe nó rất tốt, không có vấn đề gì!”

Diệp Như Hề nghĩ thầm, có lẽ một tháng trước, con Husky này đã gặp phải cơ duyên gì đó, khiến nó thức tỉnh dị năng sớm một chút.

Nhưng quá trình thức tỉnh vẫn chưa hoàn toàn thành công. Vậy nên nó mới trở nên hưng phấn và có sức lực dồi dào đến vậy, dẫn đến tình trạng phá phách liên tục.

Cô cúi người xuống, thử đưa tay chạm nhẹ vào đầu con Husky.

Chú chó rất thông minh, nhận ra người này có thể sẽ là chủ nhân mới của mình, liền đưa cái đầu lông mềm mại của mình cọ vào lòng bàn tay Diệp Như Hề. Đôi mắt nhìn cô đầy mong mỏi, miệng phát ra tiếng “ư hử” nhỏ xíu.

Thậm chí, nó còn hơi nghiêng người lại gần cô hơn.

Diệp Như Hề nghe hiểu được tiếng kêu của chú chó——

“Chị gái xinh đẹp ơi, làm chủ nhân mới của em nhé. Mau mau mang em về nhà đi!

Em dễ nuôi lắm! Sau này em sẽ ngoan ngoãn, ít phá phách hơn! Nhưng mà… đôi khi, móng vuốt của em như có ý chí riêng của mình vậy. Cái này không thể trách em được đâu nha...”

Khóe miệng Diệp Như Hề giật nhẹ.

Cô mỉm cười nói: “Tôi mua con Husky này, cứ tính theo giá thị trường đi.”

[Ngự linh đồ giám] đã đánh giá 5 sao, điều này chứng tỏ chú chó này chắc chắn có tiềm năng dị năng rất lớn.

Hơn nữa, với một chú chó sáu tháng tuổi, dù chưa bằng chó trưởng thành nhưng cũng không còn quá nhỏ. Cô chỉ cần cho nó ăn nhiều thức ăn giàu năng lượng một chút, nó sẽ nhanh chóng lớn lên.

So với Tuyết Bảo, một chú mèo con mới biết thuấn di vài mét, móng vuốt còn chưa cứng cáp thì chiến lực của Husky này chắc chắn khả quan hơn, có lẽ sẽ sớm phát huy được tác dụng.

Còn Tuyết Bảo, có thể để nó đi do thám tình hình, tự vệ cũng không thành vấn đề, nhưng chiến đấu đánh nhau thì bỏ đi.

Vì dự định nuôi dưỡng chú Husky này để làm bạn đồng hành trong tương lai, Diệp Như Hy không muốn đến lúc tận thế, tình cờ gặp lại chủ cũ của con ch.ó và họ lại muốn lấy lại nó.

Vì dự định đào tạo Husky trở thành đồng đội chiến đấu trong tương lai, Diệp Như Hề không muốn đến lúc tận thế, tình cờ gặp lại chủ cũ của chú chó và anh ta muốn đòi lại chó.

Vậy nên, việc nhận nuôi miễn phí là điều không thể chấp nhận.

Tuy nhiên, cô cũng không thể trả giá quá cao. Như thế sẽ khiến người khác nghĩ rằng, cô đã biết trước về khả năng đặc biệt của con ch.ó này.

Theo giá thị trường, một chú Husky sáu tháng tuổi thường d.a.o động từ ba nghìn đến tám nghìn.

Chú Husky trước mặt được chăm sóc khá tốt, bộ lông bóng mượt, mập mạp đáng yêu. Nếu không quá nghịch ngợm thì sẽ rất dễ bán.

Diệp Như Hề nói rằng cô có thể trả tám nghìn.

Chàng trai trẻ có chút nghi ngờ: "Cô gái, tôi đã nói rất rõ về những khuyết điểm của con ch.ó rồi đấy. Cô thật sự vẫn muốn mua nó với giá cao như vậy sao? Không sợ về nhà nó phá phách à?"

Thực sự, anh ta rất muốn nhận tám nghìn, vì chú Husky này đã phá của nhà anh ta không ít đồ đạc có giá trị lên đến vài ngàn. Nhưng anh ta vẫn có chút tình cảm với nó.

Nếu người mua đã trả một số tiền cao nhất trên thị trường, thì dù sau này họ có đối xử tệ bạc với chú chó, anh cũng không có quyền can thiệp.

Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương

Vì vậy, anh hỏi thêm vài câu.

Diệp Như Hề đáp: “Tôi thích những chú chó hoạt bát và năng động. Chú Husky này rất hợp ý tôi. Nhà tôi ở ngoại ô, xung quanh có đồng cỏ rộng để nó vui chơi, và tôi có thể nhờ nó trông coi đàn cừu.

Tôi sẽ xây cho nó một căn nhà nhỏ ngoài vườn, vậy nên cũng chẳng lo chuyện nó phá nhà đâu.”
 
Sổ Tay Ngự Thú Của Nữ Phụ Trong Mạt Thế
Chương 31: HUSKY CŨNG BIẾT OVERTHINKING



Chàng trai chợt hiểu ra:

“À, ra là vậy! Ở ngoại ô thì không cần lo chuyện phá nhà nữa rồi. Thực ra, chó phá nhà chỉ vì quá nhiều năng lượng không được giải tỏa mà thôi.

Có chỗ rộng để nó chạy nhảy, lại có cừu làm bạn... À không, để chơi cùng, thì chắc chắn nó sẽ không phá phách nữa.”

Cả hai nhanh chóng đạt được thỏa thuận.

Người thanh niên tặng kèm khá nhiều thức ăn và đồ chơi cho chó. Diệp Như Hề đành thuê một người giao hàng, dùng xe điện để chở đống đồ này về khách sạn của mình.

Khi xếp đồ lên xe điện và nghe Diệp Như Hề báo địa chỉ, anh mới phát hiện cô đang ở khách sạn đắt nhất thành phố, lại còn ở biệt thự riêng.

Trong lòng anh nghĩ, hóa ra cô gái này giàu có như vậy! Không lạ gì khi anh đã nói tặng không mà cô vẫn trả tám ngàn để mua chó!

Đừng nói là chú chó Husky này phá hoại đồ đạc trong nhà, thậm chí là phá sập nhà, cô ấy cũng dễ dàng đổi sang một căn mới.

Chàng thanh niên chua chát nghĩ, chuyện phá nhà đúng là không thể trách Husky được! Có trách thì nên trách anh nghèo, không thể đổi nhà cho nó mỗi ngày!

Diệp Như Hề vừa dắt Husky vừa xoa đầu chú, cô nhẹ nhàng nói: “Husky, sau này, em đi theo chị nhé.”

Husky thông minh há miệng cười toe toét: “Gâu!”

——“Chủ nhân mới! Yêu chị quá! Ôm Ôm~ Em thích chị nhất!”

Husky dụi cái đầu lông mềm mại của mình, chạm nhẹ vào quần thể thao của Diệp Như Hề.

Husky quay đầu lại, liếc mắt đầy ghét bỏ nhìn người chủ cũ của mình. Sau đó vẫy vẫy chân trước như đang chào tạm biệt: “Chào, không gặp lại đâu nhé!”

Người thanh niên tự xưng là “bố” của Husky: “...”

Anh che ngực, dường như bị trăm triệu mũi d.a.o đ.â.m hằn vào tim, cảm giác bị tổn thương nghiêm trọng. Nuôi nó lớn đến thế, giờ có chủ mới xong nó đối xử với mình vậy đó!

Diệp Như Hề dắt chó đi dạo tiếp, rồi mua thêm nấm để tích trữ.

Thấy loại nấm nào đẹp mắt, cô đều mua số lượng lớn. Nếu ai hỏi thì nói là nhà mình mở nhà hàng, cần dự trữ nhiều nấm. Lý do rất đơn giản nhưng lại giúp cô giảm thiểu được rất nhiều phiền phức không cần thiết.

Diệp Như Hề kéo theo một chiếc xe đẩy nhỏ, khi nào đầy thì lại thuê một người giao khác mang về khách sạn. Quản gia riêng của biệt thự khách sạn sẽ giúp cô nhận hàng.

Husky ngoan ngoãn đi theo sau Diệp Như Hề, đôi mắt sắc bén quan sát người qua lại xung quanh như một vệ sĩ trung thành. Nếu có ai đó đến quá gần Diệp Như Hề, nó sẽ sủa một tiếng để cảnh báo.

Người thanh niên đi sau Husky một đoạn, quan sát một lúc rồi quay đầu đi. Anh tự nhủ, đúng là cô gái này giàu thật! Mới một lúc mà đã mua nấm hết mấy nghìn tệ rồi!

Anh quay xe lẳng lặng rời đi.

Husky quay đầu nhìn theo bóng lưng của chủ cũ đang xa dần, nó phát ra một tiếng sủa nhẹ. Tiếng sủa ấy không mang thông điệp cụ thể nào, nhưng lại chứa đựng một chút buồn bã.

Chó không bao giờ tự nguyện rời bỏ chủ nhân, nhưng nó không thể kiểm soát bản năng của mình. Vô tình đã gây ra rất nhiều rắc rối cho chủ cũ. Nếu việc nó rời đi có thể khiến chủ cũ sống tốt hơn, thì Husky cũng sẵn sàng.

Nó đã chuẩn bị sẵn tinh thần, nếu đến tối mà vẫn không có ai mua mình. Nó sẽ chờ đến lúc chủ cũ mải chơi điện thoại, không chú ý đến mình, nó sẽ cắn đứt dây và lặng lẽ rời đi.

Diệp Như Hề chọn thêm một túi nấm khô to.

Cô cảm nhận được tâm trạng chán nản của Husky, nhờ khả năng ngoại cảm, cô biết là vì người thanh niên đó đã rời đi.

Diệp Như Hề ngồi xuống, nhẹ nhàng xoa đầu Husky và nói: “Husky à, chị sẽ không bao giờ bỏ rơi em đâu. Từ nay, em sẽ ở với chị.”

Husky xúc động đến nỗi nước mắt lưng tròng, mắt rưng rưng, đôi mắt ánh lên sự thông minh. Nó sủa nhẹ:

“Gâu gâu!”

——“Hu hu, chủ nhân mới thật tuyệt vời làm sao! Husky yêu chị! Làm sao để bày tỏ tình cảm với chị đây? Ồ, bên kia có con chuột... Chắc chắn chủ nhân sẽ thích!”

Vèo một cái, sợi dây xích trong tay Diệp Như Hề bị Husky giật đứt! Nó lao đi như một cơn gió, đuổi theo con chuột vừa chui ra từ ống cống.

Diệp Như Hề: ...

Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương

Truyền thuyết nói rằng, giống chó Husky thường không nghe lời, lì lợm và khó bảo, nhưng con ch.ó này của cô có vẻ không thế!

Rõ ràng chú chó này thể hiện ý tứ còn mượt mà hơn cả Tuyết Bảo, nhưng lối suy nghĩ của nó thì thật sự... khó hiểu.

Linh trí khá cao, nhưng chỉ số thông minh thì lại có hạn.

Diệp Như Hề chẳng biết phải làm sao. Cô không thể ở trên phố đông đúc thế này mà diễn cảnh rượt đuổi chó ngay giữa đường được.

Diệp Như Hề đành dùng tinh thần lực tạo ra một lớp lưới mỏng để chặn tạm thời con chuột.

Tinh thần lực vốn vô hình, không có thực thể, nên khi tác động lên vật thể thật chỉ có thể phát ra một lực tác động rất nhỏ. May mắn là, đối phó với một con chuột thì vẫn ổn!

Husky nhanh chóng bắt được con chuột, ngậm chặt con mồi trong miệng rồi hí hửng chạy về phía Diệp Như Hề. Nó đặt con chuột đã bị cắn một miếng, đang hấp hối nhưng chưa c.h.ế.t hẳn, kêu “chít chít” loạn xạ xuống trước mặt cô.

Rồi nó ngước lên nhìn Diệp Như Hề, vẻ mặt chờ được khen ngợi.

"Gâu gâu!"

——“Chủ nhân, chủ nhân, Chị xem! Có phải em rất giỏi không? Em bắt được con chuột tươi roi rói luôn, tặng cho chị nè!”

Diệp Như Hề: ...

Cô nhận tấm lòng là được rồi, nhưng món quà này thì thôi nhé.

Mua nấm xong, Diệp Như Hề còn thu thập thêm một ít túi nấm giống để trồng trong không gian của mình.

Như vậy, sau này cô sẽ một nguồn nấm năng lượng không bao giờ hết, có thể ăn thỏa thích.

Nghĩ vậy, Diệp Như Hề dắt chó đi về khách sạn.

Nơi này cách khách sạn cũng không xa lắm, đi bộ về coi như là dắt chó đi dạo luôn.

Còn về con chuột kia. À...ừm cô đã nhờ cô lao công dọn đi rồi.

Husky vẻ mặt ngơ ngác không hiểu, tại sao chủ nhân lại vứt con chuột đi? Nó đã rất vất vả mới bắt được, vậy mà... Chẳng lẽ chủ nhân mới không thích nó, nên cũng không thích món quà nó tặng?

Nghĩ tới đây, Husky buồn bã cúi đầu, cái đuôi cũng rủ xuống, nhìn đáng thương vô cùng.

Buồn được ba giây...

Nó lại ngẩng đầu lên, mũi thính hít lấy hít để.

Ủa, mùi gì thơm quá vậy? Mùi thơm này có cái gì đó khiến nó không thể cưỡng lại!"

Husky vô thức muốn chạy tới chỗ có mùi thơm ấy.

Nhưng nơi đó hơi xa, nó chạy được vài bước rồi lại dừng, quay đầu nhìn về phía Diệp Như Hề đang từ tốn đi từng bước ở phía sau.

Nó ngậm lấy sợi dây xích rơi trên mặt đất, quay lại bên cạnh Diệp Như Hề, ra hiệu cho cô nắm chặt sợi dây, đừng để nó chạy mất.

“Gâu Gâu Gâu!”

—— “Chủ nhân ơi, đi nhanh lên nào! Phía trước có thứ gì đó thơm lắm! Giống như thứ lần trước em đã ăn qua vậy! Lần này chắc chắn chủ nhân sẽ thích! Em sẽ cố gắng không ăn, để dành cho chủ nhân!”

Diệp Như Hề: ...

Không thể không thừa nhận, chú chó này tuy không thông minh lắm, nhưng được cái cực kỳ đáng yêu.

Bất kể phát hiện được thứ gì hay ho, nó đều nghĩ đến chủ nhân của mình đầu tiên, dù rằng “thứ tốt” đó chưa chắc là thứ cô cần.

Tuy nhiên, lần này khác với con chuột lần trước. Thứ mà Husky ngửi thấy thực sự là một thứ tốt.

Đó là mùi năng lượng rò rỉ từ một loài thực vật dị biến hoang dã!

Diệp Như Hề nắm chặt dây xích, nhanh chóng đi về phía phát ra nguồn năng lượng.

Đến nơi, cô phát hiện ra, đây là một công viên.
 
Sổ Tay Ngự Thú Của Nữ Phụ Trong Mạt Thế
Chương 32: NHÌN THẤY SỦNG VẬT THỨ BA



Trên một cái cây cổ thụ không rõ tên bên hồ, quấn quanh thân cây là những sợi dây leo màu đỏ thẫm.

Có vài người đang tụ tập ở đó xem cảnh chặt cây.

Hóa ra, cây cổ thụ này không rõ bị bệnh gì, trong nửa tháng trở lại đây đã suy tàn nhanh chóng.

Rõ ràng đang giữa mùa hè, cây cối xung quanh đều tươi tốt, nhưng riêng cây cổ thụ này lại rụng hết lá, đến cả thân cây cũng trở nên khô héo như một thanh củi khô.

Tuy nhiên, những dây leo màu đỏ thẫm quấn quanh thân cây lại rất tươi tốt

Cây cổ thụ đã chết, chắc chắn phải chặt bỏ để trồng cây mới. Cành cây khô dễ gãy, nếu có du khách đi ngang qua mà bị cành cây rơi trúng thì không hay chút nào.

Lí do mà Diệp Như Hề và Husky ngửi thấy mùi năng lượng rò rỉ, là do người thợ chặt cây đang chuẩn bị dọn dẹp những sợi dây leo quấn quanh cây.

Họ thậm chí đã loại bỏ được một phần nhỏ.

Nhưng điều kỳ lạ là, những sợi dây leo này như có sự sống. Sau khi bị chặt mất một phần rễ, chúng đã lập tức quay lại đ.â.m vào cánh tay người thợ chặt cây.

Lúc này, người thợ mới nhận ra trên những sợi dây leo có rất nhiều gai nhọn.

Khi Diệp Như Hề chạy tới nơi, người thợ đã mua một miếng băng cá nhân ở cửa hàng tạp hóa gần đó. Sau khi nhổ những chiếc gai ra khỏi cánh tay, anh ta dán băng cá nhân lên chỗ vết thương đang rỉ máu.

Bấy giờ, anh ta vẫn muốn tiếp tục loại bỏ những sợi dây leo kỳ quái có gai này.

Dùng xẻng không được thì anh ta định chuyển sang dùng rìu để chặt đứt dây leo trước, rồi mới dùng xẻng để loại bỏ rễ.

Những người khác đứng quanh xem chỉ là du khách đến tham quan công viên. Nghe nói những dây leo kỳ lạ này còn chủ động tấn công người, nên họ kéo đến xem cho biết.

Cảm nhận được d.a.o động năng lượng rõ rệt từ loài dị thực vật hoang dã này, Diệp Như Hề vội vàng gọi người thợ chặt cây đang cầm rìu lại:

"Chú ơi! Khoan đã, đừng chặt!"

Người thợ chặt cây theo phản xạ dừng tay, quay đầu lại nhìn Diệp Như Hề.

“Hả, sao vậy?”

Trong đầu Diệp Như Hề, [Ngự Linh Đồ Giám] lại hiện ra một trang mới.

【Thú cưng ứng cử: Dây leo hút m.á.u (Hấp Huyết Đằng)

Trạng thái: Đã thức tỉnh

Thuộc tính dị năng: Hệ Mộc, hệ Độc

Mô tả dị năng: Hấp thụ m.á.u thú và tinh hoa của thực vật để tăng cường sức mạnh bản thân.

Chỉ số đề nghị khế ước: Năm sao (tối đa)】

Diệp Như Hề nói:

“Chú ơi, dây leo này có độc đấy. Chú xem, vết thương do dính nhựa cây lúc nãy của chú này, m.á.u thấm qua băng cá nhân không phải màu đỏ tươi mà là đỏ thẫm pha đen...

Chú có cảm thấy đâu đó trên cơ thể không khỏe không? Hay là chú đi bệnh viện kiểm tra thử cho chắc!”

Đây là một loại thực vật biến dị tấn công có thuộc tính kép! Thật sự hiếm có!

Khó khăn lắm mới gặp được, tất nhiên Diệp Như Hề muốn chiếm làm của riêng, thu làm thú cưng thực vật của mình rồi.

Tuy nhiên, trước mặt bao nhiêu người thế kia, có một số chuyện không thể nói trực tiếp ra được.

Người thợ cầm rìu nhìn xuống cánh tay của mình. Quả nhiên, những vết thương do gai dây leo đ.â.m vào lúc nãy, m.á.u rỉ ra có màu đen đỏ. Quan trọng hơn là, đầu anh ta bắt đầu cảm thấy hơi choáng váng.

Cả người còn có cảm giác yếu ớt, không còn chút sức lực nào hết!

Còn vết thương bị gai đ.â.m thì ngứa ngáy khó chịu, kèm theo một chút đau nhói âm ỉ.

Người đàn ông vội vàng lùi lại vài bước, đặt chiếc rìu lên một luống hoa khác.

“Cô gái, cô nói đúng, dây leo này có độc! Đầu tôi choáng quá! Mau! Ai đó gọi giúp tôi xe cấp cứu với...”

Vừa nói xong, anh ta liền ngất lịm đi.

Một ông lão quét dọn gần đó thấy vậy, liền vội vội vàng vàng bỏ chổi xuống, chạy tới đỡ lấy anh ta.

Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương

Trong đám đông đang vây xem, có một chị gái tốt bụng đã gọi cấp cứu đến.

Đối với dây leo có thể chủ động tấn công người, lại còn có độc thế này, mọi người đều lùi ra xa mấy mét, không ai dám đến gần.

Diệp Như Hề cũng không dám đến quá gần, cô còn phải giữ chặt con Husky đang muốn lao tới cắn một miếng này nữa.

Chó ngốc à, cái này không ăn tùy tiện ăn bậy được đâu!

Nó có độc đấy!

Còn có thể cắn ngược lại ngươi đó!

May mắn là bệnh viện cách đây không quá xa, xe cứu thương sau mười phút đã tới nơi.

Người thợ được đưa lên xe.

Trong thời gian chờ xe cứu thương đến, Diệp Như Hề lặng lẽ tiến lại gần. Cô lấy ra một chai nước suối —— thực chất bên trong là linh tuyền, nhờ ông lão quét dọn giúp người thợ rửa vết thương, nặn m.á.u độc ra ngoài.

Ông lão quét dọn quen biết với người bị thương. Nghe nói làm theo cách này sẽ có thể cứu được người, ông lão không chút chần chừ, lập tức làm theo ngay.

Sau một lúc rửa sạch, dùng hết cả chai nước suối, cuối cùng m.á.u chảy ra từ vết thương cũng đã chuyển sang màu đỏ tươi.

Mặc dù người thợ chặt cây vẫn còn bất tỉnh, nhưng có vẻ đã không còn nguy hiểm gì nữa.

Độc tính của thực vật biến dị cấp 1 vẫn chưa đến mức quá mạnh.

Nếu không hấp thụ một lượng lớn vào cơ thể, thì thường sẽ không gây tử vong.

Sau khi xe cứu thương chở người thợ chặt cây đi, ông lão quét dọn về văn phòng công viên một lúc. Lúc quay lại, ông đặt một vòng cọc nhựa và băng rôn cảnh báo quanh khu vực cây khô và dây leo.

Ông còn cẩn thận treo thêm một tấm biển cảnh báo làm từ hộp giấy cũ, trên đó dùng bút dạ đỏ viết: “Dây leo có độc, không được lại gần!”

Diệp Như Hề: ...

Rồi xong, thế này thì cô đào dây leo kiểu gì đây?

Cô thử thả tinh thần lực để thăm dò, cố gắng giao tiếp với dây leo hút máu.

Theo lý mà nói, nó cũng đã sinh ra linh trí, đạt đến phạm vi có thể ký khế ước. Nếu không, [Ngự Linh Đồ Giám] sẽ không đề nghị cô khế ước với nó.

Diệp Như Hề thông qua tinh thần lực, truyền tải ý niệm: “Ngươi có muốn ký khế ước với ta và rời khỏi nơi này không?”

Về phần chú chó Husky, Diệp Như Hề đã kéo nó ra một góc vắng người, và “dạy bảo” nó một trận. Cuối cùng nó cũng hiểu ra, những sợi dây leo này có độc, không được ăn!

Nhưng nó vẫn không nhịn được mà nhìn chằm chằm vào dây leo bằng đôi mắt "đầy nhân tính" của mình, nước miếng chảy ròng ròng.

“Gâu Gâu.”

——“Một miếng thôi! Chỉ ăn một miếng nhỏ xíu xiu thôi chắc không c.h.ế.t được đâu, nhỉ?”

Diệp Như Hề cạn lời.

Husky ngốc à, ngươi cứ nhìn con nhà người ta với ánh mắt thèm thuồng như vậy, làm sao ta dụ được dây leo ngây thơ này trở thành thú cưng của ta đây?

Tuy nhiên, điều khiến Diệp Như Hề ngạc nhiên là cây dây leo hút m.á.u đã dùng ý niệm tinh thần để đáp lại cô: "Được!"

Có lẽ biểu cảm ngạc nhiên của Diệp Như Hề quá mức rõ ràng. Dây leo hút m.á.u (Hấp Huyết Đằng) tiếp tục nói:

“Nếu không đi với ngươi, chưa đầy một ngày nữa, ta sẽ bị nhân viên nơi này dọn sạch thôi. Đằng Đằng không cố ý hại người, là do anh ta muốn g.i.ế.c Đằng Đằng trước. Đằng Đằng chỉ muốn sống sót, Đằng Đằng sẵn sàng khế ước với ngươi!”

Diệp Như Hề: ...

Cô còn tưởng rằng, thực vật biến dị dù có thức tỉnh linh trí thì cũng không thông minh bằng động vật đâu. Không ngờ, ý thức của cây dây leo hút m.á.u này tuy còn non nớt và có phần ngây thơ, nhưng lại rất thông minh.

Ít nhất thì cũng thông minh hơn con Husky ngốc nghếch đang bên cạnh cô nhiều.

Tiếp theo, vấn đề là làm sao để đưa Ma Đằng đi mà không bị người khác chú ý.
 
Sổ Tay Ngự Thú Của Nữ Phụ Trong Mạt Thế
Chương 33: KIM CHỦ ĐÙI TO, PHẢI MAU ÔM ĐÙI!



Rất nhanh, dây leo hút m.á.u đã mang đến cho Diệp Như Hề một niềm vui bất ngờ.

Nó truyền đạt bằng ý niệm: “Bản thể của ta chỉ có một cành chính, những cành khác đều là nhánh con được sinh ra, dùng để hấp thụ chất dinh dưỡng nhanh hơn. Ngươi chờ Đằng Đằng một chút nha.”

Ngay sau đó, những sợi dây leo màu đỏ sẫm quấn chặt lấy cây cổ thụ khô héo, trông dày đặc, rậm rạp vô cùng. Bỗng chốc bắt đầu héo rũ với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Đây là cành chính của dây leo hút máu, nó đã hút hết chất dinh dưỡng của các nhánh con.

Xung quanh có không ít khách du lịch nghe tin về loài dây leo độc lạ này độc lạ này, họ đang tò mò đến xem.

“Ôi, sao dây leo này trông như sắp c.h.ế.t héo rồi?”

“Chẳng lẽ, sau khi tấn công người, nó sẽ c.h.ế.t như ong mật mất ngòi? Chết sau 2~3 tiếng không?”

“Không thể nào, một đám dây leo lớn như vậy, tôi nghe nói chỉ có vài cái gai đ.â.m vào người thợ chặt cây kia thôi mà.”

“Ai biết được, trước giờ chưa thấy loại cây kì lạ như này bao giờ. Nó quấn chặt đến nỗi làm cây đó c.h.ế.t khô, mà nó vẫn sống tốt, còn chủ động tấn công người nữa... Ôi trời, có khi nào giống như trong tiểu thuyết viết, linh khí hồi phục, hoặc là tận thế sắp đến rồi không?”

Người du khách này chắc hẳn là một fan tiểu thuyết. Thực tế, anh ta đã vô tình đoán đúng sự thật.

Chẳng qua là, cách lý giải của anh ta nhanh chóng bị bạn đi cùng bác bỏ.

“Linh khí hồi phục gì chứ, tận thế đâu ra. Tào lao quá! Cậu nghĩ nhiều rồi đó. Trên thế giới này vốn có rất nhiều loại thực vật kỳ lạ, như cây ăn thịt người, cây nắp ấm bắt côn trùng, hay đông trùng hạ thảo...”

Người bạn nam lúc đầu còn nghĩ đây có thể là linh khí hồi phục/tận thế, lập tức bị thuyết phục:

“Cũng đúng, thực tế không phải là tiểu thuyết. Có vẻ giấc mơ tu tiên, trở thành người có dị năng của mình không thành rồi.”

Diệp Như Hề liếc nhìn cậu thiếu niên.

Ừm, thể chất không tồi, khả năng cao cậu ấy sẽ thức tỉnh dị năng trong tương lai.

Tuy nhiên, đến lúc tận thế thật sự đến, dù có may mắn trở thành dị năng giả, thì điều cậu ấy mong muốn nhất có lẽ là trở lại cuộc sống bình thường như trong quá khứ.

Trong tận thế, dù là dị năng giả có địa vị cao nhất trong xã hội đi chăng nữa, cũng phải vật lộn để sinh tồn. Chưa kể phần lớn người thân và bạn bè đều có thể đã biến thành zombie, hoặc trở thành những người bình thường cần được bảo vệ.

Mỗi ngày thức dậy, họ đều phải lo lắng về vấn đề lương thực, chiến đấu không ngừng nghỉ để tìm kiếm đồ ăn.

Hiện tại, chỉ còn hơn một tháng nữa là đến trận mưa axit sẽ nhấn chìm toàn cầu, khiến cả thế giới rơi vào thời kỳ tận thế.

Diệp Như Hề thu lại suy nghĩ, nhìn vào đám dây leo đã hoàn toàn héo rũ.

Mọi người đều sợ dây leo khô vẫn còn độc nên không ai dám lại gần, chỉ đứng bên ngoài dải cảnh báo để quan sát từ xa.

“Chưa đầy mười phút đã khô héo hết! Thật kỳ diệu!”

“Khoan đã, video tôi quay nãy giờ mất tiêu rồi! Tôi vô tình bấm nhầm nút quay lại, giờ không lưu được gì hết luôn!”

“Cái quái gì vậy, của tôi cũng không lưu được."

Thực ra, đây là do Diệp Như Hề dùng tinh thần lực tạo ra.

Cô phát hiện có vài người đang quay video. Ngay khi họ định bấm lưu, cô đã dùng tinh thần lực khiến ngón tay họ lệch đi, không thể lưu lại video.

Dây leo hút m.á.u đã đồng ý trở thành thú cưng thực vật của cô. Đây sẽ là một trong những át chủ bài của Diệp Như Hề.

Tất nhiên, cô cũng không muốn người khác đăng tải video này lên mạng, dẫn đến việc một số người thức tỉnh dị năng sớm sẽ chú ý đến dây leo hút máu, thậm chí suy đoán ra một vài đặc tính của nó.

Trên toàn quốc, thậm chí là toàn cầu, chắc chắn không chỉ có dây leo hút m.á.u trước mặt là loài thực vật biến dị duy nhất.

Chú chó Husky của cô đã thức tỉnh một phần dị năng từ một tháng trước, có lẽ là do ăn phải một ít thực vật biến dị cấp một.

Lượng năng lượng nó hấp thụ đạt đến ngưỡng giới hạn của sự thức tỉnh, nhưng vì số lượng không đủ nên chưa thể thức tỉnh hoàn toàn.

Tóm lại, trên tinh cầu Vân Lam này, đã có nhiều khu vực có năng lượng đạt cấp độ một. Vì sự d.a.o động năng lượng không quá mạnh mẽ, nên đã có động thực vật biến dị và dị năng giả thức tỉnh sớm hơn so với thời điểm dự kiến.

Các cơ quan đặc biệt của quốc gia, chắc chắn đã nhận thấy những hiện tượng này, và sẽ sớm có những biện pháp ứng phó.

Tốc độ thu thập vật tư cần được đẩy nhanh hơn nữa, càng chậm trễ thì càng khó có thể gom đủ số lượng lớn vật tư.

Chờ khi Thẩm Thanh Húc thu thập xong rắn độc, họ sẽ bắt đầu đi du lịch nước ngoài.

Điểm dừng chân đầu tiên là Nam bán cầu - Châu Úc, để mua một lượng lớn thịt bò, thịt cừu và các loại ngũ cốc thông thường. Sau đó họ sẽ bay đến Mỹ, tích trữ một lượng lớn vũ khí nóng và tìm cách tích trữ xăng dầu.

Khi trở về, họ sẽ hoàn thành nốt những bước chuẩn bị cuối cùng. Lúc đó thời gian sẽ không còn nhiều nữa.

Quay lại với hiện tại.

Sau khi hấp thụ hết chất dinh dưỡng từ các nhánh con, dây leo hút m.á.u chính dần thu nhỏ lại. Sau cùng, biến thành một cây con chỉ cao khoảng 5cm, nằm ẩn mình dưới lớp dây leo khô.

Nó còn thay đổi hình dạng và màu sắc của lá, khiến nó không giống Hấp Huyết Đằng chút nào. Mà giống một cây nho xanh bình thường, nhỏ bé, vô hại và đáng yêu.

Diệp Như Hề thấy dây leo hút m.á.u đã sẵn sàng, cô bất ngờ chỉ lên trời và hét lớn: “Husky ngốc, nhìn kìa! Trên trời có rồng!”

Trên trời, một vài đám mây tụ lại với nhau, tạo thành một dải dài ngoằn ngoèo. Nếu nói giống rắn thì còn được, nhưng bảo là rồng thì hơi quá.

Thế nhưng, với bản tính thích xem náo nhiệt của mọi người, vừa nghe nói có rồng là đám đông lập tức ngẩng đầu nhìn lên trời.

Diệp Như Hề nhân cơ hội này, dùng tinh thần lực bao trùm lên dây leo hút máu, giúp rễ của nó nhanh chóng tách khỏi đất.

Cô truyền ý niệm: “Ta sẽ đưa ngươi đến một nơi, nhớ kỹ, không được kháng cự!”

Ngay sau đó, cô dùng tinh thần lực cuốn lấy Hấp Huyết Đằng, thu nó vào không gian hải đảo của mình.

Dây leo hút m.á.u đã ngụy trang kỹ, vốn định dùng rễ để chạy trốn: ???

Ôi trời, hóa ra chủ nhân mới của nó còn sở hữu một không gian trồng trọt khổng lồ chứa đầy năng lượng! Lại còn có thể cách không thu nó từ khoảng cách mười mấy mét?

Biết thế nói sớm từ trước có phải đỡ hơn không, ít nhất nó sẽ không cần tốn năng lượng để ngụy trang thành một dây leo nhỏ vô hại rồi!

Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương

Hấp Huyết Đằng lập tức bỏ lớp ngụy trang, khôi phục màu đỏ sẫm. Nó vui vẻ chọn một nơi có năng lượng đậm đặc nhất để cắm rễ. Bắt đầu điên cuồng hấp thụ năng lượng trong không khí.

Diệp Như Hề truyền ý niệm vào không gian: “Tiểu Đằng Đằng, ngươi ở đây tự chơi một mình trước nhé, ta sẽ ký hợp đồng với ngươi sau!"

Hấp Huyết Đằng vui vẻ đáp: “Được ạ, chủ nhân cứ bận việc của mình đi.”

Thậm chí chưa ký hợp đồng, nhưng dây leo hút m.á.u đã nhanh chóng gọi cô là “chủ nhân” rồi.

Eo ôi! Sợ mất chủ nhân quá đi mất!

Kim chủ đùi to! Giờ không lo ôm đùi thì còn đợi đến khi nào nữa!
 
Sổ Tay Ngự Thú Của Nữ Phụ Trong Mạt Thế
Chương 34: ĐƠN GIẢN CHỈ LÀ TÒ MÒ



Bên ngoài, ngay cả Husky cũng ngây ngốc ngẩng đầu nhìn lên trời.

Một người qua đường châm chọc: “Rồng đâu, chỉ có vài đám mây nhìn giống rắn thôi mà!”

“Haha, chắc cô gái đang trêu chó nhà mình đó! Không ngờ anh lại tin thật.”

Husky nghiêng đầu: “Gâu?”

——“Chủ nhân, rồng là gì vậy, ăn được không? Husky cũng muốn ăn thử.”

Diệp Như Hề: ...

Hấp Huyết Đằng đã tới tay. Bởi vì ngoại hình đã thu nhỏ, nên khi cất đi cũng không ai để ý.

Diệp Như Hề xoay người rời đi. Cô nắm lấy dây, tiếp tục dắt Husky quay về biệt thự.

...

Trở về biệt thự, Diệp Như Hề lập tức thu Husky vào không gian. Cô chuẩn bị cho nó một bữa ăn thịnh soạn với xương sườn năng lượng cấp một.

Vừa ăn xong, Husky đã chìm ngay vào giấc ngủ sâu. Đồng hồ đếm ngược quá trình thức tỉnh dị năng còn lại 8 giờ.

Điều này là do trước đó nó đã thức tỉnh một phần dị năng.

Diệp Như Hề vốn định khế ước với dây leo hút m.á.u trước. Nhưng cô phát hiện ra, do đã hấp thụ quá nhiều năng lượng trước đó, giờ nó nó đang tiến hóa từ cấp 1 sơ cấp lên cấp 1 trung cấp. Và quá trình này sẽ còn kéo dài 12 giờ.

Vì vậy, cô rời khỏi không gian để làm việc khác.

Thẩm Thanh Húc vẫn chưa về, nhưng Lệ Trường Uyên, sau khi đi kiểm tra mấy mỏ khoáng thạch vừa mới mua, đã trở lại biệt thự.

Diệp Như Hề thu hết những đồ đạc mà người quản gia nhận giúp, chất đầy trong phòng khách chuyển vào kho chứa trong không gian.

Trong biệt thự này không có camera giám sát.

Còn về việc cô mua nhiều đồ về khách sạn như vậy, nhưng khi rời đi lại không mang theo nhiều hành lý... Tất cả cứ đổ lên đầu Lệ Trường Uyên, để anh ta gánh hết.

Lệ Trường Uyên cũng không ít lần vận chuyển đá quý và các vật tư khác đến biệt thự, thường xuyên cho xe tải rỗng đỗ bên ngoài biệt thự một lúc rồi lại rời đi.

Cứ coi như đồ đạc của cô cũng được Lệ Trường Uyên "vận chuyển" đi vậy!

Sau khi thu xếp xong mọi thứ, Lệ Trường Uyên đến gặp Diệp Như Hề. Trò chuyện xã giao một vài câu, Lệ Trường Uyên đi thẳng vào vấn đề:

"Ngày mai, máy bay riêng của tôi sẽ bay đến Hong Kong, từ Hong Kong chuyển tiếp sang chuyến bay quốc tế đến châu Á. Sau khi hoàn thành công việc ở châu Á, tôi còn định đến M quốc một chuyến. Hai anh em cô có muốn đi cùng không?"

Từ việc Thẩm Thanh Húc có thể lấy ra nhiều thực phẩm chứa năng lượng cấp 0.5. Thêm vào đó, Thẩm Thanh Húc luôn đeo một chiếc ngọc bội bình an trên cổ và hầu hết thời gian đều cẩn thận cất kỹ chiếc mặt dây chuyền trong áo...

Từ những điểm này, Lệ Trường Uyên đoán rằng Thẩm Thanh Húc cũng có một không gian ngọc bội, giống như anh ta. Hơn nữa, không gian của đối phương có một số thứ đặc biệt, chẳng hạn như có thể hấp thụ năng lượng, thúc đẩy thực phẩm thông thường chuyển đổi thành thực phẩm cấp 0.5.

Điều này không có gì lạ vì đây đã là lần thứ chín thế giới khởi động lại. Thẩm Thanh Húc có chuẩn bị cho mình một số hậu thủ, biết trước một số việc cũng là điều bình thường.

Hơn nữa, những chuyện này, khả năng cao là Thẩm Thanh Húc cũng không giấu Diệp Như Hề làm gì.

Tuy nhiên, phản ứng của Diệp Như Hề mới là điều khiến Lệ Trường Uyên cảm thấy bất ngờ.

Cô quá lạnh lùng và bình tĩnh, hoàn toàn không giống một cô gái trẻ đang học năm nhất đại học chút nào.

Lệ Trường Uyên hoàn toàn không biết, Diệp Như Hề đã thức tỉnh dị năng, thậm chí còn sở hữu không gian riêng của mình.

Trong những lần thời không tái khởi trước đó, thông tin ít ỏi mà anh thu thập được về Diệp Như Hề đều xoay quanh danh phận "em gái của Thẩm Thanh Húc", "Người mất sớm."

Cái c.h.ế.t của cô mỗi lần đều khác nhau, nhưng điểm chung là cô luôn c.h.ế.t ngay khi đại dịch mới bắt đầu.

Lệ Trường Uyên lần nữa mời hai anh em họ đi cùng, mục đích là muốn giữ Diệp Như Hề ở gần mình để tiện bảo vệ cô.

Anh không muốn khi mạt thế chính thức đến, cô lại gặp phải biến cố bất ngờ, mất mạng. Rồi Thẩm Thanh Húc sẽ lại lần nữa hắc hoá, phát điên. Thậm chí bắt tay với lũ Zombie, cuối cùng tự biến thành một kẻ mất trí.

Diệp Như Hề hoàn toàn không biết Lệ Trường Uyên đang nghĩ gì.

Cô chỉ thấy rằng hành trình của anh ta trùng khớp với kế hoạch của cô và Thẩm Thanh Húc. Anh ta lại còn nói thẳng ra... rõ ràng không định giấu chuyện tận thế sắp xảy ra.

May mắn Lệ Trường Uyên cũng là người biết giữ chừng mực, không hỏi những câu khó trả lời, chỉ đơn giản bày tỏ ý muốn tiếp tục hợp tác.

Sau một hồi suy nghĩ, Diệp Như Hề gật đầu:

“Đi cùng cũng được. Nếu tiện, khi xử lý công việc ở châu Á và M quốc, anh có thể tính luôn phần của anh em chúng tôi."

Cô nói tiếp: “Hiện tại, chúng tôi chỉ còn khoảng hơn hai mươi triệu trong tay. Ngoài ra, còn một ít trái cây hái được ngoài tự nhiên, hương vị đặc biệt thơm ngon. Không biết Lệ tiên sinh có hứng thú giao dịch thêm một lần nữa không?"

Giá trị của giao dịch sẽ tùy thuộc vào việc Lệ Trường Uyên có thể chia cho cô bao nhiêu thực phẩm, vũ khí nóng, xăng dầu...

Đối với những nguyên liệu giúp tăng cơ hội thức tỉnh dị năng, Lệ Trường Uyên chắc chắn sẽ không từ chối.

“Vậy, chúng ta giao dịch thêm "hai mục tiêu nhỏ" nữa nhé?”

Theo giao dịch trước đó, 2 tỷ, tức là cung cấp đủ thực phẩm cấp 0.5 cho ba người trong ba tháng.

Lệ Trường Uyên không biết liệu Diệp Như Hề có toàn quyền quyết định hay không. Anh nghĩ, có lẽ không gian đó đang do anh trai cô, Thẩm Thanh Húc quản lý.

Diệp Như Hề gật đầu: “Được, chờ anh tôi về, hai người sẽ bàn bạc chi tiết hơn.”

Thật ra, cô hoàn toàn có thể tự quyết định và trả trước một phần “tiền cọc,” nhưng làm thế sẽ dễ lộ ra việc, cô cũng có không gian và dị năng.

Dù sao, lá bài tẩy giữ càng lâu càng tốt.

Hiện tại cô chỉ có ba thú cưng/ thực vật cưng, mà hai trong số đó vẫn chưa ký khế ước.

Haizz~ làm người thì nên cẩn thận một chút vẫn hơn. Con người chỉ có thể sống ẩn mình. Giả heo ăn thịt hổ mới là chân ái.

Lệ Trường Uyên đồng ý rồi rời đi.

Quay lại nơi ở, Lệ Trường Uyên kết nối với tinh hạch trong đầu, nơi chứa đầy mảnh vụn ký ức. Anh cố gắng tìm kiếm thêm thông tin về Diệp Như Hề.

Tỷ như, anh muốn biết, những lần trước cô đã c.h.ế.t như thế nào.

Lệ Trường Uyên luôn cảm thấy rằng, với số lượng thực phẩm năng lượng dồi dào trong tay Thẩm Thanh Húc. Cho dù không biết khi nào tận thế sẽ đến, nhưng với tính cách yêu thương em gái của mình, anh ta chắc chắn sẽ chia một phần thứ tốt cho Diệp Như Hề.

Trong điều kiện như vậy, cô ấy có đến 90% khả năng sẽ thức tỉnh dị năng khi đại dịch bắt đầu.

Dù là người có năng lực yếu nhất, cũng không thể liên tiếp thất bại ngay từ đầu tận thế đến vậy! Thật xui xẻo!

Ngay cả khi có dị năng yếu nhất đi chăng nữa, cũng không thể nào cô lại c.h.ế.t đến bảy lần liên tiếp ngay khi tận thế mới chỉ vừa bắt đầu được.

Thế này cũng quá đen đủi rồi!

Diệp Như Hề trông không hề ngốc nghếch chút nào. Ngược lại, nhìn cô rất thông minh và điềm tĩnh. Dù không có dị năng cũng có khả năng sống sót cao.

Đợi đã... Tại sao anh lại vô thức nghĩ là bảy lần, mà không phải là tám lần? Rõ ràng, thế giới đã khởi động lại tám lần rồi...

Lệ Trường Uyên tìm kiếm khắp những mảnh ký ức, nhưng không tìm thấy thêm bất kì thông tin nào liên quan đến Diệp Như Hề.

Không tìm được câu trả lời, Lệ Trường Uyên đành phải từ bỏ.

Dù sao, anh chỉ đơn giản là tò mò mà thôi.
 
Sổ Tay Ngự Thú Của Nữ Phụ Trong Mạt Thế
Chương 35: THÚ CƯNG CỦA ANH TRAI – TIỂU HẮC



Tối hôm đó, khi Thẩm Thanh Húc trở về, trên cổ tay anh quấn một con rắn đen nhỏ xíu.

Con rắn đen chỉ to bằng chiếc đũa, cuộn tròn như một chiếc vòng tay. Đầu và đuôi quấn vào nhau, trông ngoan ngoãn và yên tĩnh vô cùng.

Nếu không phải Diệp Như Hề có tinh thần lực nhạy bén, thì cô sẽ không thể phát hiện ra đó là một con rắn.

Diệp Như Hề cảm thấy da đầu tê dại: "Anh, sao anh lại đeo nó lên tay vậy? Có độc không đấy?"

Thẩm Thanh Húc cười nói: “Có độc, nhưng không mạnh, không gây nguy hiểm c.h.ế.t người đâu. Hôm nay, anh tình cờ cứu được nó, Tiểu Hắc tự nguyện đi theo anh.”

Thẩm Thanh Húc không thể giao tiếp trực tiếp với động vật bằng dị năng không chế tinh thần của mình, nhưng anh có thể cảm nhận được cảm xúc và những ý nghĩ mạnh mẽ từ chúng.

Không đợi Diệp Như Hề hỏi thêm, anh tiếp tục giải thích: “Vật nhỏ này không phải muốn trả ơn đâu! Đi theo anh để báo ơn là giả, ham ăn linh quả và linh tuyền của anh mới là thật!”

Hôm nay, Thẩm Thanh Húc đã bắt được khá nhiều rắn độc trong rừng. Tất cả đều được anh nuôi trong một góc riêng biệt trong không gian của mình, được rào bằng lưới sắt rất kĩ càng.

Con rắn đen này đặc biệt thông minh và dính người. Ngoài việc ăn uống thì nó cực kỳ không thích ở trong không gian mà thích ở bên Thẩm Thanh Húc.

Anh cũng mặc kệ nó, coi như có thêm một “vệ sĩ di động” (?).

Nếu gặp kẻ địch quá mạnh, anh có thể ném con rắn nhỏ này ra. Dù nhỏ, nhưng muỗi vẫn là thịt, ít nhất cũng cản đối phương được một hai giây, đúng không?

Với suy nghĩ này, Thẩm Thanh Húc đã ngấm ngầm cho phép con rắn nhỏ này cosplay thành chiếc vòng tay đen theo anh.

May mà Tiểu Hắc không biết được suy nghĩ của Thẩm Thanh Húc, nếu không nó có thể sẽ tức giận mà cắn anh ngay lập tức.

Diệp Như Hề dùng “Ngự Linh Đồ Giám” để tra thông tin về Tiểu Hắc, rồi dùng tinh thần lực để giao tiếp với nó.

Quả thật giống như những gì Thẩm Thanh Húc nói, con rắn đen này đơn giản là vì ham ăn, đó là lý do nó bám lấy anh trai cô không buông.

Dù có tiềm năng rất cao, nhưng rắn con mới chỉ được hai ngày tuổi, còn quá nhỏ. Cơ thể của nó còn chưa phát triển hoàn thiện, cần phải nuôi dưỡng bằng linh tuyền vài ngày nữa mới có thể chính thức thức tỉnh.

Theo những gì "Ngự Linh Đồ Giám" hiển thị, chỉ số đề nghị khế ước của con rắn đen này được đánh giá rất cao, đạt tối đa năm sao. Thật đáng mong đợi.

Nhưng dù nó có tiềm năng lớn đến đâu, Diệp Như Hề cũng không có ý định khế ước. Một phần vì cô khá e dè những sinh vật m.á.u lạnh thân mềm như vậy, không phải sợ lắm, chỉ là không thích.

Vậy cứ giữ nó cho anh cô cũng tốt!

Tiểu Hắc còn quá nhỏ, đến nỗi chưa thể diễn tả rõ ràng được suy nghĩ của mình: “Tiểu Hắc, đảm bảo, không làm đau, mẹ.”

Dưới uy áp tinh thần từ Diệp Như Hề, Tiểu Hắc run rẩy, lắp bắp đưa ra lời hứa.

Tiểu Hắc là tên do Thẩm Thanh Húc đặt.

Còn “mẹ” là do nó tự phong cho Thẩm Thanh Húc. Trong mắt nó, ai cho ăn thì là mẹ.

Ha ha, thật mong chờ phản ứng của anh trai khi Tiểu Hắc chính thức thức tỉnh. Cô có chút không hình dung được, khi Thẩm Thanh Húc có thể hiểu được những gì Tiểu Hắc muốn nói thì anh sẽ như thế nào.

Anh trai cô, một người đàn ông trưởng thành, lại bị một con rắn nhỏ gọi là mẹ! Hahaha!

Sau đó, Thẩm Thanh Húc dẫn cô vào không gian của anh, xem qua mấy chục con rắn độc trong lồng sắt.

Phần lớn trong số đó không có tiềm năng cao như Tiểu Hắc. Chỉ có bốn hoặc năm con khiến "Ngự Linh Đồ Giám" có phản ứng, chỉ số đề nghị khế ước cũng không vượt quá ba sao.

Ở bên những khu vực cách ly khác như nhện, rết, chuột, ... cũng vậy. Rất ít con được "Ngự Linh Đồ Giám" đánh giá cao, nếu có đánh giá thì cũng từ một đến ba sao.

Thẩm Thanh Húc không quan tâm đến điều này, phương châm của anh là lấy số lượng bù chất lượng, “độc bá thiên hạ”.

Dù sao, anh cũng chẳng cần ký khế ước với những thú biến dị đó. Dù chất lượng có thấp một chút cũng không sao, tiêu thụ hết một mẻ thì nuôi thêm một mẻ, không tiếc!

Nếu tìm những con vật quá dễ thương, anh cũng không nỡ dùng chúng làm vật hy sinh.

Đừng nói gì đến tàn nhẫn, tất cả cũng chỉ vì sinh tồn mà thôi. Những người lương thiện trong thời kỳ tận thế sẽ không sống nổi qua một tháng.

Diệp Như Hề sau khi xem hết khu vực nuôi trong không gian của anh trai, toàn thân nổi hết cả da gà. Cô vội vã ra ngoài và ôm ngay Tuyết Bảo vào lòng để xoa dịu cảm giác khó chịu.

Chú mèo ngoan ngoãn nằm im trong vòng tay, mặc cho cô v**t v*. Nó còn vươn người tìm được một tư thế thoải mái rồi nhỏ nhẹ kêu “meo~” một tiếng. Thật đáng yêu!

“Chủ nhân, Meo thật thoải mái. Đúng rồi, đúng rồi, chỗ bên trái gãi mạnh hơn một chút. A~ chính chỗ đó~”

Tuyết Bảo biết chủ nhân mới mang về một chú chó Husky và còn dự định ký khế ước với nó.

Nếu là một con mèo không hiểu chuyện, vào lúc này lẽ ra nên có một trận đại chiến chó mèo hoành tráng.

Nhưng Tuyết Bảo là một chú mèo thông minh và ngoan ngoãn. Nó biết bản thân còn quá nhỏ, mới chỉ hơn một tháng tuổi. Nếu đối đầu trực diện chắc chắn sẽ không đánh bại được con ch.ó lớn sáu tháng tuổi, vậy thì đánh đ.ấ.m làm gì?

Không bằng làm nũng, bán manh để chiếm được lòng yêu thương từ chủ nhân.

Nói cách khác, nó là một con mèo tâm cơ đầy xảo quyệt!

Trong các bộ phim cung đấu, những người sống sót cuối cùng không phải là những người cao lớn mạnh mẽ, mà là những người biết tính toán nhất!

Xem phim truyền hình thực sự đã mở ra một thế giới mới cho mèo.

Diệp Như Hề không biết chú mèo con dễ thương đang nghĩ gì. Cô chỉ đơn giản kể lại cho Thẩm Thanh Húc nghe về buổi nói chuyện giữa cô với Lệ Trường Uyên vào buổi chiều.

Thẩm Thanh Húc đáp: “Cùng hành động với đối phương cũng được, có thể giúp chúng ta tiết kiệm được nhiều thời gian và tránh khỏi rắc rối không cần thiết. Chỉ là trong không gian của anh, hoa quả và rau củ cấp 0.5 đã cạn kiệt. Trong kho chỉ còn lại những thứ cấp 1 anh lấy từ em...”

Diệp Như Hề mỉm cười: “Không sao, trong không gian của em có. Trước đây em đã thu thập các giống cây trồng ở vùng ngoại ô thành phố Z. Và những cây ăn quả đã ra trái mà em đã cấy ghép cũng đã nâng cấp lên cấp 0.5. Lát nữa anh vào tự hái nhé."

Thẩm Thanh Húc gật đầu đồng ý.

Thẩm Thanh Húc: "Được"

...

Tiếp theo, chuyến đi đến châu Á diễn ra khá suôn sẻ.

Chuyến đi đến M quốc tuy gặp phải một vài rắc rối nhỏ, nhưng đối với họ mà nói thì không đáng kể.

Lệ Trường Uyên với mối quan hệ rộng lớn của mình đã thu thập được một lượng lớn xăng dầu. Anh chia cho anh em Diệp Như Hề 200 tấn, còn bản thân anh ta thì tích trữ 400 tấn.

Lệ Trường Uyên và Thẩm Thanh Húc còn mua luôn cả xe chở dầu.

Về nhà, Thẩm Thanh Húc giữ lại vài tấn dùng cho bản thân. Số xăng còn lại đều cất vào không gian của Diệp Như Hề.

Trong lúc giao dịch vũ khí, đối phương có ý định giở trò cướp của, muốn lật kèo. Lệ Trường Uyên buộc phải sử dụng dị năng của mình, một hơi g.i.ế.c sạch mười mấy người.

Thấy Lệ Trường Uyên có thể tự xử lý, Diệp Như Hề và Thẩm Thanh Húc chỉ đứng một bên nhìn chứ không ra tay.
 
Sổ Tay Ngự Thú Của Nữ Phụ Trong Mạt Thế
Chương 36: KHẾ ƯỚC THÀNH CÔNG



Vài ngày trước, Diệp Như Hề đã chính thức ký khế ước với con Husky thức tỉnh dị năng hệ Phong và Hoả. Dây leo hút m.á.u - Hấp Huyết Đằng đã nâng cấp lên thành cấp một trung cấp.

Thẩm Thanh Húc cũng đã ký khế ước với rắn nhỏ, sau khi nó thức tỉnh song dị năng hệ Bóng Tối và Độc. Thậm chí, Tiểu Hắc còn có thể điều khiển đồng thời hàng chục con rắn độc bình thường chưa thức tỉnh khác.

Cả hai anh em đều tự tin cho rằng, mình đã có một chút khả năng tự vệ. Nhưng, sau khi chứng kiến Lệ Trường Uyên chỉ cần vài cú đ.ấ.m đã hạ gục một tên áo đen, thì...

Vẫn là nên cẩn thận một chút thì hơn, phải ẩn nấp thêm một thời gian nữa thôi, họ vẫn chưa đủ mạnh!

Kết quả của việc lật kèo là tiết kiệm được một khoản lớn.

Chuyến mua sắm ở M quốc kết thúc tốt đẹp, họ quay trở về Trung Quốc với một lượng lớn vật tư cần thiết. Chỉ còn mười ngày nữa là mưa axit toàn cầu sẽ đến, và thế giới sẽ bước vào giai đoạn mạt thế thực sự.

Vào thời điểm này, trong phạm vi cả nước, đã có hàng chục vụ liên quan đến thực vật biến dị. Một số báo cáo cho biết, có thực vật chủ động tấn công con người, có thực vật tự mọc chân và di chuyển đến nơi khác.

Thậm chí, có trường hợp, sau khi ăn phải rau củ, trái cây hay thảo dược thì chữa được những căn bệnh nan y, hiểm nghèo.

Động vật cũng xuất hiện biến dị. Hiện tượng động vật biến dị tự tấn công người hoặc trở nên thông minh hơn, cũng đã xảy ra hàng chục vụ.

Đây chỉ là những vụ việc đã được công khai, những vụ việc chưa được tiết lộ chắc chắn còn nhiều hơn thế.

Trên mạng xã hội, những video và bình luận về việc mạt thế sắp đến, xuất hiện ngày càng nhiều.

Một số ít người đã tin vào điều đó và bắt đầu tích trữ đồ ăn, vật dụng sinh hoạt và nhu yếu phẩm.

Tuy nhiên, đại đa số mọi người đều cười xòa, cho rằng đó chỉ là tin đồn nhảm. Dù sao thì chuyện mạt thế cũng không phải lần đầu họ nghe đến, chẳng đáng quan tâm.

Những hiện tượng kỳ lạ này, chắc chắn đã thu hút sự chú ý của chính phủ. Có thể họ đã có những kế hoạch ứng phó.

Lý do không công bố sớm có lẽ là vì sợ gây hoang mang dư luận, Nếu chưa đến mạt thế mà đã loạn lạc thì càng nguy hiểm hơn.

Hơn nữa, việc mưa axit toàn cầu khiến hơn một nửa dân số biến thành zombie cũng không phải là điều có thể dễ dàng phòng tránh.

Người bị dính mưa axit có khả năng cao sẽ biến thành zombie, nhưng cũng có tỷ lệ nhất định trở thành dị năng giả.

Ngay cả những người không dính mưa, chỉ cần hít phải không khí chứa các phân tử năng lượng từ mưa axit cũng có nguy cơ cao biến thành zombie.

Đeo khẩu trang cũng không thể hoàn toàn ngăn chặn được điều này. Chẳng lẽ lại bắt mọi người không được thở?

Ngay cả khi trốn vào hầm trú ẩn, sống nhờ vào bình oxy cũng không khả thi. Dù có thể trốn tránh trong thời gian ngắn, nhưng về lâu dài cũng không thể thoát được.

Khi mạt thế chính thức bắt đầu, bầu không khí trên toàn cầu sẽ chứa đầy năng lượng bạo loạn.

Cũng không thể tập hợp mọi người vào các nơi trú ẩn trước khi mạt thế đến, bởi không ai biết được người nào sẽ biến thành zombie, người nào sẽ thức tỉnh thành dị năng giả?

Nơi nào càng tập trung đông người, thì nguy cơ lây lan zombie càng cao.

Vì vậy, điều tốt nhất mà chính phủ có thể làm là, đưa ra thông báo trên các phương tiện truyền thông. Lấy lý do có một loại dịch cúm lớn đang bùng phát ở nước ngoài. Một số ít người mang mầm bệnh đã xâm nhập vào nhiều tỉnh thành trong nước.

Chính phủ khuyến cáo người dân nên tích trữ thức ăn cho khoảng một đến hai tháng, hạn chế ra ngoài nếu không cần thiết.

Khi tin tức này được công bố, những người trước đây không mấy quan tâm đến những tin đồn mạt thế, giờ đây cũng bắt đầu lo lắng, nghiêm túc tích trữ vật tư.

Các siêu thị, chợ và sàn thương mại điện tử trở nên vô cùng náo nhiệt. Người người nhà nhà đều đổ xô đi mua sắm.

Vào lúc này, hai chiếc xe nhà di động và hai chiếc xe địa hình mà Thẩm Thanh Húc đặt hàng trước đó cũng đã hoàn tất việc cải tiến.

Cửa sổ xe được trang bị kính chống đạn hai lớp, cùng với nhiều bộ phận khác được gia cố thêm.

Hai anh em mỗi người thu một chiếc vào không gian của mình.

Ngay cả thuyền phao, xuồng cao tốc, thuyền đánh cá,... Tất cả đều được mua vài chiếc và cất vào không gian.

Công cuộc tích trữ vật tư đã hoàn thành gần hết!

Tiếp theo, chỉ cần tìm một nơi an toàn và chờ đợi mạt thế chính thức buông xuống.

Lệ Trường Uyên đã ngỏ lời. Căn cứ Huyền Vũ của anh ở ngoại ô thành phố B sắp hoàn thành, nếu họ muốn tham gia, anh rất hoan nghênh.

Nhưng Diệp Như Hề vẫn còn công việc phải quay về thành phố G, nên cô từ chối đi cùng.

Lệ Trường Uyên vốn muốn giữ cô lại bên cạnh.

Anh lo sợ khi mạt thế đến, Diệp Như Hề lại c.h.ế.t sớm và Thẩm Thanh Húc sẽ phát điên lần nữa.

Tuy nhiên, sau một thời gian tiếp xúc, anh nhận ra Diệp Như Hề không hề đơn giản. Rất có thể cô đã thức tỉnh dị năng.

Còn Thẩm Thanh Húc thì chắc chắn đã có dị năng rồi. Bởi trong lần gặp phải sự cố ở M quốc, anh đã cảm nhận được năng lượng tinh thần toả ra từ Thẩm Thanh Húc.

Khi biết chắc rằng Thẩm Thanh Húc sẽ luôn ở bên Diệp Như Hề, Lệ Trường Uyên không tiếp tục thuyết phục họ nữa.

Trước khi chia tay, anh tặng Thẩm Thanh Húc một món quà – một chiếc trực thăng cá nhân. Kèm theo đó là video hướng dẫn lái và sửa chữa, cùng với đầy đủ dụng cụ và một thùng lớn linh kiện dự phòng.

Sau này, nếu gặp tình huống không thể đối phó trên đất liền, họ vẫn có thể bay lên trời để thoát thân.

Tuy nhiên, đường hàng không cũng không hoàn toàn an toàn, vẫn có thể gặp phải chim zombie hoặc chim biến dị.

Đối với người thường, trực thăng có thể trở thành gánh nặng vì khó bảo quản, nhưng với Thẩm Thanh Húc – người có không gian thì rất tiện lợi, có thể mang theo bên mình bất cứ lúc nào.

Vì muốn sử dụng máy bay cũng khá cầu kì. Mỗi lần bay phải xin phép trước và cần phi công chuyên nghiệp đi theo. Vậy nên, trước đây Diệp Như Hề và Thẩm Thanh Húc không nghĩ đến việc tích trữ máy bay.

Nhưng phải công nhận rằng, có máy bay sẽ giúp họ thuận tiện hơn rất nhiều khi muốn di chuyển xa trong thời kỳ mạt thế.

Còn về việc học lái máy bay, nó có thể khó đối với người thường. Nhưng với dị năng giả có tinh thần và thể chất được cải thiện, thì chuyện này lại không quá phức tạp.

Ngay cả khi xảy ra tai nạn máy bay, dị năng giả vẫn có thể sử dụng dị năng để bảo vệ bản thân hạ cánh an toàn.

Ví dụ, Thẩm Thanh Húc tuy dị năng là khống chế tinh thần, nhưng anh vẫn có thể tạo ra một lá chắn tinh thần, bảo vệ tạm thời quanh bản thân trong thời gian ngắn. Chỉ là, cấp độ hiện tại của anh còn thấp, lá chắn toàn thân tiêu tốn quá nhiều năng lượng, không thể duy trì quá lâu.

Qua khoảng thời gian chung sống này, Diệp Như Hề nhận thấy, Lệ Trường Uyên thực sự là một đồng minh tốt, đáng để kết giao.

Thêm vào đó, gần đây, trên toàn cầu xuất hiện ngày càng nhiều thực vật biến dị cấp một... Diệp Như Hề cảm thấy, lúc này lấy ra một ít trái cây cấp một, sẽ không khiến người khác nghi ngờ họ có không gian có thể trồng trọt.
 
Sổ Tay Ngự Thú Của Nữ Phụ Trong Mạt Thế
Chương 37: CHỪA NHAU ĐƯỜNG LUI



Vì vậy, Diệp Như Hề kéo Thẩm Thanh Húc sang một bên thì thầm vài câu. Chỉ thấy Thẩm Thanh Húc lấy từ không gian ra hai rổ nhãn lớn, tặng cho Lệ Trường Uyên xem như quà đáp lễ.

Nếu có hỏi thì họ sẽ nói rằng, cả hai đã vô tình tìm thấy một cây nhãn hoang dã cấp một!

Hai rổ nhãn nặng khoảng ba bốn trăm cân. Mặc dù sau khi bỏ cành, vỏ và hạt thì phần thịt quả cũng không còn nhiều, nhưng cũng đủ để giúp khoảng hai trăm người thức tỉnh thành dị năng giả trước thời hạn.

Lệ Trường Uyên có quan hệ với quân đội, cậu của anh giữ một chức vụ không nhỏ trong đó.

Số nhãn này, khi đến tay đối phương, chắc chắn sẽ có một số lượng lớn chảy vào quân đội– và đó cũng là một điều tốt.

Tuy hai rổ nhãn cấp một có trọng lượng không ít, nhưng cũng không nhiều đến mức khiến người ta nảy sinh ý định muốn bắt giữ anh em họ để thí nghiệm.

Thẩm Thanh Húc cười nói: “Lệ huynh à, anh còn dư chiếc trực thăng nào không? Có thể tặng thêm một chiếc nữa được không? Tôi muốn chuẩn bị cho em gái mình một chiếc... hehe."

Đó là lý do tại sao họ tặng hai rổ nhãn lớn.

Lệ Trường Uyên nhướn mày, ngạc nhiên nhìn hai rổ nhãn trước mặt.

Dưới trướng anh có rất nhiều người, chỉ một chiếc trực thăng rõ ràng là không đủ. Trong không gian của anh còn có một chiếc máy bay nhỏ có thể chở được hơn chục người, cùng với ba chiếc trực thăng... Lấy thêm một chiếc trực thăng cho Diệp Như Hề cũng không phải là không thể.

Hơn nữa, với số nhãn cấp một này, anh hoàn toàn có thể tìm cậu của mình, đổi lấy một hoặc hai chiếc trực thăng quân sự. Thậm chí là máy b** ch**n đ** hoặc xe tăng gì đó... khụ khụ.

Lệ Trường Uyên vội vàng nói: "Tất nhiên là được rồi! Không ngờ anh Thẩm đây còn giấu đồ tốt như vậy! Cảm ơn hai người đã tin tưởng tôi! Tôi đảm bảo sẽ không tiết lộ nguồn gốc số hàng này, nếu ai hỏi cứ nói là tự tôi tìm được.”

Nói rồi, anh quay sang nhìn Diệp Như Hề, lấy từ không gian của mình ra một chiếc trực thăng.

Đây là chiếc trực thăng có cấu hình sang trọng và thoải mái nhất trong ba chiếc mà anh có, vốn anh định chuẩn bị nó cho chính mình.

Nhưng anh biết rằng, việc Thẩm Thanh Húc sẵn sàng lấy nhãn cấp một để trao đổi là do có sự tác động của Diệp Như Hề. Vì vậy anh quyết định tặng cho cô chiếc tốt nhất.

Còn anh, đành chờ chiếc trực thăng quân sự vậy. Dù chúng ngồi không thoải mái bằng và có thể hơi cũ – cậu của anh chắc chắn sẽ không nỡ cho anh chiếc mới, nhưng chắc chắn sẽ bền hơn loại dân dụng.

Nghĩ một chút, Lệ Trường Uyên còn tặng thêm hai chiếc xe limousine Rolls-Royce đã được cải tạo:

“Tôi biết hai người đã đặt xe cải tạo, nhưng xe của tôi có hiệu năng tốt hơn một chút."

Thẩm Thanh Húc vui vẻ thu tất cả vào không gian của mình.

Diệp Như Hề cười hì hì nói: “Cảm ơn anh Lệ, sau khi xong việc riêng, tôi và anh trai sẽ đến B thị để thăm anh, tiện thể tham quan căn cứ Huyền Vũ, không biết có được chào đón không?"

Lệ Trường Uyên hiểu ý của Diệp Như Hề, nhưng vẫn đáp: “Tất nhiên là hoan nghênh, lúc nào cũng sẵn sàng đón tiếp.”

Dị năng của Diệp Như Hề và Thẩm Thanh Húc đều cần thời gian để phát triển, giai đoạn đầu chủ yếu là ẩn mình, giữ kín. Dù cho có đủ khả năng, họ cũng không định phô trương mà thành lập căn cứ cho riêng mình.

Không gian trên đảo của Diệp Như Hề dù có đủ khả năng nuôi sống rất nhiều người, nhưng cô cũng không muốn tự mình chuốc lấy phiền phức.

Người càng nhiều, càng dễ xảy ra vấn đề, sinh ra sự hỗn loạn không cần thiết. Cả cô lẫn Thẩm Thanh Húc không thể mãi tránh việc lấy đồ vật từ không gian. Về lâu về dài, những người xung quanh chắc chắn sẽ nghi ngờ về sự tồn tại của không gian của hai anh em.

Không gian lưu trữ của người có dị năng hệ không gian khác hoàn toàn với không gian của ngọc bội.

Họ cần tiêu hao năng lượng dị năng để lưu trữ hay lấy đồ vật, và quá trình này sẽ phát ra một chút d.a.o động năng lượng không gian yếu ớt.

Ban đầu, không gian của họ rất nhỏ, cấp độ một chỉ có vài mét khối, căn bản không thể chứa được nhiều. Trong khi đó, không gian của ngọc bội chỉ phát ra sóng tinh thần khi sử dụng, không cần tiêu hao năng lượng.

Ngay cả khi không phải là không gian có thể trồng trọt, dù chỉ là không gian trữ vật bình thường cũng đã là miếng thịt thơm tho rồi! Ai mà không thèm muốn cơ chứ?

Nếu một ngày nào đó họ bị đồng đội g.i.ế.c để cướp đồ, vậy cũng thật là oan uổng quá rồi!

Nhưng thế giới hỗn loạn, lại có kẻ thù từ bên ngoài, dù có trốn vào một hòn đảo hoang để tránh họa cũng là điều không thực tế.

Cùng lắm là trốn tránh được một thời gian, chứ làm sao trốn tránh được một đời.

Nếu không nắm bắt cơ hội, nhân lúc mới bắt đầu rèn luyện bản thân trong môi trường khắc nghiệt của tận thế, thì ba năm, năm năm hoặc mười năm sau, khi đối mặt với kẻ thù mạnh gấp ngàn lần zombie, họ sẽ không có cơ hội sống sót.

Vì vậy, việc gia nhập vào căn cứ Huyền Vũ của Lệ Trường Uyên có lẽ là một lựa chọn không tồi.

Ngoài việc bản thân Lệ Trường Uyên rất mạnh, có nhiều vật tư, anh ta còn có hậu thuẫn của quân đội. Căn cứ Huyền Vũ chắc chắn có sự tham gia của quân đội. Đó là lý do nó trở thành căn cứ lớn nhất tại B thị.

Các căn cứ có sự quản lý của chính phủ, chắc chắn sẽ có trật tự hơn những căn cứ tư nhân.

So với việc Lệ Trường Uyên có không gian ngọc bội siêu lớn, thì việc anh em họ có một không gian ngọc bội nho nhỏ sẽ không quá thu hút sự chú ý.

Việc không gian của họ lớn hay nhỏ, đương nhiên sẽ không ai có thể khám phá ra.

Về lý do tại sao Lệ Trường Uyên là người đứng đầu căn cứ chứ không phải người của quân đội, đó là vì trong mạt thế, sức mạnh quyết định tất cả.

Lệ Trường Uyên là người mạnh nhất trong toàn bộ căn cứ, thậm chí nổi tiếng khắp cả nước. Việc anh làm người đứng đầu căn cứ cũng khiến các căn cứ khác phải dè chừng hơn nhiều.

Trong căn cứ, người thực sự nắm quyền có thể là người khác. Tuy nhiên, với thân phận và địa vị của Lệ Trường Uyên, việc che chở cho vài người trong căn cứ là không thành vấn đề.

Trước đây, khi Lệ Trường Uyên mời anh em họ gia nhập căn cứ Huyền Vũ, đó chính là lời hứa bảo vệ họ. Nhưng mà, những chuyện liên quan đến mạt thế và dị năng vẫn chưa ai nói rõ ràng với nhau.

Hai anh em Diệp Như Hề vẫn chưa sử dụng dị năng trước mặt Lệ Trường Uyên, nên hiện tại có nhiều vấn đề vẫn chưa thể bàn sâu hơn được.

Phải chờ đến khi mạt thế thực sự đến, họ sẽ đích thân khảo sát xem, các quy tắc và bầu không khí của căn cứ Huyền Vũ như thế nào, rồi mới quyết định có nên gia nhập hay không. Và nếu có gia nhập thì sẽ gia nhập bằng cách nào.

Nếu quy tắc quá ràng buộc, họ thà sống tự do còn hơn.

Vì vậy, Diệp Như Hề chỉ nói là có cơ hội sẽ đến thăm Lệ Trường Uyên và tham quan căn cứ Huyền Vũ, chứ không trực tiếp nói "sẽ gia nhập".

Lệ Trường Uyên hiểu ý, nhưng vẫn đồng ý đáp: "Rất mong được gặp lại!"

Diệp Như Hề và Thẩm Thanh Húc quay lại G thị.

Họ thuê một căn hộ cao cấp gần trường đại học A, ký hợp đồng một năm trả trước một năm.

Lý do họ chọn làm như vậy là vì kẻ thù của Diệp Như Hề đều ở G thị. Cô muốn chờ đến khi mạt thế đến, đem bọn họ đẩy vào miệng zombie thì mới có thể yên tâm.
 
Sổ Tay Ngự Thú Của Nữ Phụ Trong Mạt Thế
Chương 38: GIÚP ĐỠ LÝ TUYẾT TRÚC



Dù những kẻ này chỉ là kẻ thù của kiếp trước, và "Diệp Như Hề" kiếp trước bị g.i.ế.c không phải là cô hiện tại – đó chỉ là một phần linh hồn bị tách ra khỏi cô – nhưng cơ thể vẫn là của cô, vậy nên thù này không thể không báo.

Nếu không nhanh chóng giải quyết, đợi khi kẻ thù mạnh lên hoặc trốn vào một góc nào đó bắt đầu trưởng thành, thì việc báo thù sẽ trở nên khó khăn.

Chẳng may một ngày nào đó, kẻ thù gặp được kỳ ngộ, nhớ lại những gì xảy ra trong lần khởi động lại lần thứ tám, sợ cô trả thù rồi quyết định ra tay với cô trước, thì sao?

Phải tiêu diệt hoàn toàn khả năng này! Cô phải bóp c.h.ế.t nó dù chỉ vẫn còn trong trứng nước.

Diệp Như Hề hẹn Lý Tuyết Trúc ra quán cà phê uống trà chiều.

Ban đầu, Diệp Như Hề định tìm một cái cớ nào đó để lừa Lý Tuyết Trúc đến nhà mình, nhưng hiện tại nhà cô đã không còn nữa.

Trong những ngày qua, Diệp Như Hề rảnh rỗi là nhắn tin tán gẫu với Lý Tuyết Trúc, cô cũng hiểu rõ hơn về Lý Tuyết Trúc.

Lý Tuyết Trúc rất yêu gia đình của mình. Cô ấy còn có một người em trai đang học cấp ba, một người mẹ bị bệnh và một người cha phải làm ba công việc cùng lúc để nuôi sống gia đình.

Diệp Như Hề vì ân tình từ kiếp trước, hoặc nói đúng hơn là vì kiếp trước Lý Tuyết Trúc đã tiết lộ cho Thẩm Thanh Húc biết kẻ thù g.i.ế.c hại cô là Khương Niệm Vi, nên kiếp này cô muốn giúp đỡ Lý Tuyết Trúc một tay.

Nhưng cô không muốn vì thế mà giúp đỡ cả gia đình của Lý Tuyết Trúc.

Cô nghĩ rằng nếu đã giúp gia đình của Lý Tuyết Trúc, vậy còn những người thân khác, họ hàng và bạn bè của cô ấy thì sao? Liệu có cần giúp đỡ tất cả không?

Vì vậy, hôm nay Diệp Như Hề mời Lý Tuyết Trúc ra ngoài uống trà chiều, cô còn cố ý mang theo một hộp cherry 1kg, dự định lát nữa sẽ tặng cho Lý Tuyết Trúc.

Đây là loại trái cây có chứa năng lượng cấp 0.8, tuy năng lượng trong đó vẫn chưa đủ để thức tỉnh dị năng, nhưng khi mạt thế đến, nó có thể nâng cao khả năng thức tỉnh dị năng lên đến 95%. Ngay cả khi không thức tỉnh dị năng, người ăn nó cũng không bị biến thành zombie.

Thay vì cho trực tiếp cá, chi bằng dạy người ta cách câu cá vẫn tốt hơn. Chỉ khi Lý Tuyết Trúc có dị năng, lúc đó cô ấy muốn bảo vệ ai thì bảo vệ thôi.

Lý Tuyết Trúc không hề biết kế hoạch của Diệp Như Hề. Nhìn thấy sắc mặt và trạng thái của đối phương rất tốt, cô liền cẩn thận hỏi:

“Tiểu Diệp, bệnh của anh trai em thế nào rồi?”

Diệp Như Hề đã cố ý chọn một góc khuất trong quán, xung quanh được che bởi rèm trúc và cây xanh, đảm bảo khi nói nhỏ, không ai có thể nghe thấy.

Lúc này, trong quán cũng không có nhiều khách.

Diệp Như Hề nói: “Chị Tuyết, chị có xem tin tức trên mạng gần đây không? Có người trồng ra được loại dưa hấu khổng lồ. Sau khi ăn vào, người bệnh khỏi bệnh, người khỏe mạnh thì càng thêm cường tráng, da dẻ cũng trở nên đẹp hơn... Hơn nữa, chính quyền cũng đang khuyến khích mọi người nên tích trữ nhiều đồ ăn, hạn chế ra ngoài...”

Khi nói chuyện phiếm, gọi là cô giáo thì nghe xa lạ quá, nên Diệp Như Hề thường gọi Lý Tuyết Trúc là “chị Tuyết”, vì cô ấy cũng lớn hơn cô bốn khóa.

Lý Tuyết Trúc đáp: “Nghe nói rồi, bạn cùng phòng của chị bảo rằng mạt thế sắp đến, còn mua rất nhiều đồ ăn, chị cũng bị kéo đi mua một ít.

Dù không tin lắm, nhưng tích trữ một ít đồ ăn cũng không gây hại gì, lỡ đâu thật sự xảy ra chuyện thì cũng có cái mà dùng.

Còn về virus cúm, chị cũng chưa thấy ai xung quanh mắc bệnh, nhưng phòng bệnh hơn chữa bệnh, cẩn thận vẫn tốt hơn. Chị còn mua không ít thuốc cảm để dự phòng. Nếu không phải em hẹn chị, thì ngoài việc ra ngoài dạy nhảy cho mấy bé, chị cũng không định đi ra ngoài đâu.”

Lý Tuyết Trúc không tin lắm vào chuyện mạt thế, nhưng cũng làm theo đám đông. Và đây cũng là tình trạng chung của nhiều người dân, luôn hành động theo số đông.

Lúc này, Diệp Như Hề mới lấy hộp cherry ra, nghiêm túc nói:

“Chị Tuyết, những chuyện đó có lẽ đều là thật. Em đã mua được một ít cherry đặc biệt qua một kênh riêng. Nó có thể chữa bệnh và tăng cường sức khỏe. Bệnh của anh trai em đã khỏi hoàn toàn nhờ ăn loại cherry này.

Hộp này là em tặng chị, chị có thể tự ăn hoặc chia cho gia đình, bạn bè, nhưng đừng vượt quá sáu người. Nếu không, mỗi người ăn quá ít thì hiệu quả sẽ giảm.”

Lý Tuyết Trúc cảm thấy có lẽ Diệp Như Hề đã bị lừa, nhưng thấy cô ấy nói nghiêm túc như vậy, cô vẫn lấy một quả cherry ra ăn thử.

Quả cherry rất ngọt, đặc biệt ngọt, còn có một luồng hơi ấm yếu ớt lan tỏa từ dạ dày đến tứ chi, khiến cô cảm thấy tinh thần sảng khoái.

Ngay cả vết bầm tím ở chân do tập vũ đạo bị va vào sáng nay cũng giảm đi rất nhiều.

Lý Tuyết Trúc kinh ngạc: “Cái này... Quả cherry này... là thật sao?”

Trái cây cấp 0.5 chỉ ngon hơn bình thường một chút, có tác dụng chữa bệnh và tăng cường sức khỏe, nhưng không quá rõ ràng lắm.

Trái cây cấp 0.8, ngoài việc ngon miệng, công hiệu chữa bệnh cũng mạnh mẽ hơn nhiều. Người ăn có thể cảm nhận sự khác biệt ngay lập tức.

Lý Tuyết Trúc lúng túng nói: “Thứ này quá quý giá rồi, chị không thể nhận được...”

Diệp Như Hề đáp: “Em đã để phần cho em và anh trai rồi. Ăn càng nhiều công dụng sẽ giảm đi, ngoài việc ngon miệng ra thì cũng không có tác dụng gì nhiều lắm.

Chị không cần khách sáo với em đâu. À, còn nữa, thông qua một số kênh đặc biệt, em biết rằng thời gian tới sẽ có biến loạn.

Chị có thấy các phương tiện truyền thông nhà nước đều kêu gọi mọi người tích trữ hàng hóa và hạn chế ra ngoài sao? Cúm chỉ là cái cớ thôi.

Chị tốt nhất nên nghỉ việc dạy thêm, về nhà đoàn tụ với gia đình và tích trữ thêm đồ ăn thức uống mới là điều cần thiết.”

Diệp Như Hề không thể nói thẳng là mạt thế sắp đến, nhưng sau khi đưa ra hộp cherry có tác dụng đặc biệt như vậy, lời nói của cô trở nên đáng tin cậy hơn rất nhiều. Và cô càng phải thận trọng hơn, không thể tiết lộ bí mật của bản thân.

Lý Tuyết Trúc do dự một lúc lâu, cuối cùng vẫn quyết định nhận lấy hộp cherry, nhưng cô vẫn nhất quyết muốn chuyển khoản trả tiền cho Diệp Như Hề.

Trong tay cô không có nhiều tiền, nếu kinh tế dư dả hơn, cô đã không phải ban ngày đi học cao học, buổi tối đi làm gia sư, nghỉ hè còn phải đi làm thêm nữa rồi.

Cô cũng không có gì để báo đáp Diệp Như Hề, cũng không biết tám nghìn đồng tiết kiệm của mình có đủ trả không?

Diệp Như Hề đã tích trữ đủ vật tư cần dùng, vậy nên cô không cần số tiền này của Lý Tuyết Trúc. Hơn ai hết, cô cũng biết tình hình kinh tế của cô ấy lúc này.

Nhưng nếu không lấy gì, Lý Tuyết Trúc sẽ không nhận hộp cherry này.

Diệp Như Hề nói: “Chị à, thế này đi. Sau này, chỉ cần trong phạm vi không vi phạm pháp luật, không đụng chạm tới đạo đức và trong khả năng của chị, chị đồng ý giúp em làm một việc là được.”

Lý Tuyết Trúc nhìn ra Diệp Như Hề là không muốn nhận tiền, mà tám nghìn đồng tuy không nhiều nhưng cũng chẳng phải số tiền nhỏ.

Nếu chẳng may, thực sự xảy ra chuyện lớn đúng như lời Diệp Như Hề nói, sắp có biến động lớn sắp xảy ra, vậy gia đình cô cũng cần tiền để tích trữ vật tư cần thiết.

Hộp cherry có tác dụng kỳ diệu này và lời cảnh báo của Diệp Như Hề không phải là thứ có thể trả bằng tám nghìn đồng.
 
Sổ Tay Ngự Thú Của Nữ Phụ Trong Mạt Thế
Chương 39: GẶP LẠI “BẠN CŨ”



Lý Tuyết Trúc liền nói: “Một việc thì ít quá, ba việc đi! Coi như chị nợ em ba ân tình. Chỉ cần là việc em cần, nếu nằm trong phạm vi chị làm được, chị tuyệt đối sẽ không từ chối!”

Diệp Như Hề mỉm cười: “Được, em nhớ rồi.”

...

Sau khi tạm biệt Lý Tuyết Trúc, Diệp Như Hề đi đến con phố ẩm thực gần đó, chuẩn bị gặp Thẩm Thanh Húc - người đang chờ cô ở quán bán bánh tráng trộn bên lề đường.

Thẩm Thanh Húc vừa mua một bịch bánh tráng trộn của một ông chú bán hàng rong. Ăn thử một miếng thì thấy ngon quá, luôn miệng tấm tắc khen ngon.

Anh quyết định mua hẳn một trăm cái...để dành.

Cũng không biết giờ này, ông chú đó đã làm xong chưa.

Vừa nãy Thẩm Thanh Húc còn nhắn tin WeChat cho Diệp Như Hề, nói muốn đặt làm một chiếc máy tự động làm bánh tráng trộn. Anh còn tải hẳn video hướng dẫn về, dự định sau này có thể tự mình làm ăn.

Ban đầu, người muốn mở một con phố ẩm thực là Diệp Như Hề, nhưng bây giờ, Thẩm Thanh Húc - với niềm đam mê nấu nướng, lại càng quan tâm đến việc này hơn cả cô.

Diệp Như Hề đang đi bộ trên vỉa hè thì đột nhiên một chiếc siêu xe thể thao, mui trần, màu xanh dương dừng lại cách cô không xa.

“Diệp Như Hề, thật sự là cô à? Chết tiệt, tìm mãi cuối cùng cũng thấy cô rồi! Chuyện lần trước cô khiến tôi ngã trong bãi đỗ xe, tôi vẫn chưa tính sổ với cô đâu!”

Người lái xe chính là Đoạn Minh Hiên. Nhưng người phụ nữ ngồi ở ghế phụ lại không phải là Phùng Đình Đình.

Nhìn kỹ hơn, cô gái đó có khuôn mặt thanh tú, thần thái lạnh lùng, toát ra vẻ cao ngạo xa cách mặc dù đối phương đang để mặt mộc, buộc tóc đuôi ngựa cao, ăn mặc khá giản dị, áo phông trắng kết hợp quần jean.

Không ngờ người đó lại là —— Khương Niệm Vi!

Lần này, Diệp Như Hề đến thành phố G, mục đích là để tận dụng thời cơ trước khi tận thế đến để tiễn hai người này lên đường!

Không ngờ hai kẻ thù đã hại c.h.ế.t cô trong kiếp trước lại cùng xuất hiện ở đây. Điều này cũng tốt. Hy vọng sau khi mạt thế đến, họ vẫn sẽ dính lấy nhau, để cô khỏi phải tốn công chạy đến hai nơi.

Nhưng Khương Niệm Vi không phải cho rằng Đoạn Minh Hiên - loại đàn ông cặn bã đã có hôn ước mà còn đi ngoại tình như vậy không xứng với cô ta sao?

Chuyện Đoạn Minh Hiên tỏ tình với cô tối hôm trước, ngay ngày hôm sau đã tay trong tay với Phùng Đình Đình chắc chắn đã có rất nhiều người biết, Khương Niệm Vi không thể không biết nha.

Thế quái nào mà giờ cô ta vẫn vướng vào Đoạn Minh Hiên?

Khương Niệm Vi lúc này chắc hẳn đã thức tỉnh dị năng “Cảm nhận phúc họa”. Chỉ tiếc là không còn không gian ngọc bội mà nữ phụ pháo hôi như cô tặng cho.

Dù cho cô ta có biết trước mạt thế sắp đến thì như thế nào, Khương Niệm Vi muốn tích trữ vật tư với số lượng lớn cũng sẽ gặp rất nhiều phiền phức thôi.

Lần này, cô ta vẫn có thể lấy lý do Đoạn Minh Hiên ngoại tình để hủy hôn, nhận được ba mươi triệu tệ tiền bồi thường từ ông Đoạn. Nhưng chỉ dựa vào một mình cô ta thì làm sao giữ được ba mươi triệu tiền vật tư trong thời kỳ mạt thế?!

Có lẽ, đâ chính là lý do cô ta và Đoạn Minh Hiên đang ở chung trên một chiếc xe.

Diệp Như Hề dùng ánh mắt dò xét, quan sát Khương Niệm Vi một lúc lâu.

Khương Niệm Vi cũng dùng ánh mắt thăm dò đánh giá lại Diệp Như Hề.

Khương Niệm Vi lên tiếng trước: “Là Diệp Như Hề đúng không? Nếu cô đồng ý hợp tác với tôi, tôi có thể nhường Đoạn Minh Hiên lại cho cô.”

Đoạn Minh Hiên nghĩ rằng Khương Niệm Vi chỉ đang ghen khi thấy nữ thần mà anh từng theo đuổi. Anh ta nghe vậy thì ngạc nhiên đến há hốc mồm: ... ? ? ! !

“Khương Niệm Vi, cô điên rồi à? Chúng ta đã đăng ký kết hôn rồi mà! Cô còn muốn nhường tôi cho người khác?”

Kể từ sau lần bị Diệp Như Hề dùng dị năng tinh thần tấn công vào một bộ phận nhạy cảm trong nhà xe kia, từ đó về sau anh ta đã không còn khả năng đó nữa. Lúc cày cấy cũng là lực bất tòng tâm.

Đối với Diệp Như Hề cũng chuyển từ yêu sang hận, giờ đây anh ta hận cô đến tận xương tủy.

Anh ta cũng không thể tìm người phụ nữ khác để qua lại, vì vậy khi Khương Niệm Vi đề nghị kết hôn và thể hiện năng lực kỳ lạ, anh ta đã đồng ý.

Dù chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, không có mối quan hệ thể xác, nhưng cách Khương Niệm Vi cư xử thật sự làm anh cảm thấy bị coi thường nghiêm trọng. Bộ anh là hàng hóa hay gì, muốn nhường là nhường, muốn cho ai là cho?

Diệp Như Hề cũng ngạc nhiên không kém: ...?!

Ố mài gót! Hai người này không chỉ đến với nhau mà còn kết hôn luôn rồi!!!

Mà cũng phải thôi, nếu không kết hôn với Đoạn Minh Hiên, gia đình Đoạn sẽ luôn coi Khương Niệm Vi là người ngoài. Dù cho họ có sẵn sàng bồi thường một khoản tiền, nhưng sau khi mạt thế tới, họ sẽ không tiếp tục bảo vệ cô ta nữa.

Diệp Như Hề cảm thấy hết sức khó hiểu: “Cô xem tôi là thùng rác à? Hơn nữa, cô là cái thá gì mà dám bàn chuyện hợp tác với tôi?”

Chắc chắn dị năng “Cảm nhận phúc họa” của Khương Niệm Vi đã phát huy tác dụng.

Có thể cô ta đã phát hiện ra Diệp Như Hề có không gian bí mật và đã liên kết linh hồn với nó, không thể trắng trợn cướp đoạt. Vậy nên đối phương mới đưa ra lời đề nghị “hợp tác”.

Nhưng việc dùng Đoạn Minh Hiên - một kẻ cặn bã ra làm điều kiện trao đổi, có phải quá kinh tởm rồi không?

Khương Niệm Vi còn định nói thêm gì đó, nhưng Diệp Như Hề đã dứt khoát đáp lại: “Không hợp tác, không hứng thú!”

Nói xong, Diệp Như Hề chạy thẳng về phía Thẩm Thanh Húc đang đứng.

Sắc mặt Khương Niệm Vi tối sầm lại, ngay lập tức quả quyết xuống xe.

Đoạn Minh Hiên tức giận hét lên: “Này, ở đây không được đậu xe!”

Dù nói vậy nhưng anh ta cũng bước xuống xe theo.

Thẩm Thanh Húc thấy em gái tới, liền tri kỉ đưa cho cô một chiếc bánh tráng trộn nóng hổi mới làm: “Em gái, cái này vừa ra lò đó, ngon lắm, em thử đi. Anh đã ăn ba cái rồi.”

Trên ghế dài công cộng bên cạnh anh, có hai túi mua sắm siêu thị, bên trong toàn là bánh tráng trộn.

Ông chú bán bánh tráng trộn cười hì hì, vẻ mặt vui vẻ nói: “Chỉ còn thiếu một cái nữa thôi là đủ một trăm cái rồi! Cô gái, ăn thử đi, tay nghề của chú đảm bảo ăn một cái sẽ muốn ăn cái thứ hai.”

Diệp Như Hề cũng muốn thử, nhưng Khương Niệm Vi và Đoạn Minh Hiên đang đuổi theo sau cô.

Không phải cô sợ họ, chỉ là hiện tại vẫn còn là xã hội pháp luật...

Ngay lúc này, ở góc đường cách đó khoảng hai mươi mét vang lên tiếng hô hoảng loạn:

“A! Hổ trong vườn thú chạy ra ngoài cắn người rồi! Mọi người chạy lẹ!”

“Có người bị cắn đứt tay rồi! Máu chảy đầy đất!”

“Chạy, nhanh mau!”

Tiếp theo đó là tiếng hổ gầm vang dội và tiếng kêu thảm thiết của người đàn ông!

“Hống —— ”

“Á á á, m.ô.n.g của tôi —— ”

Diệp Như Hề nghe thấy tiếng hổ gầm, cảm thấy tiếng gầm này... có vẻ hơi non nớt, còn mang chút trẻ con, chắc chắn không phải của một con hổ trưởng thành.

Cô và Thẩm Thanh Húc trao đổi ánh mắt, cả hai anh em hiểu ý, nhanh chóng chạy về phía nơi phát ra tiếng gầm.

Mặc dù giai đoạn này cần phải thận trọng giữ mình. Nhưng với tư cách là dị năng giả, họ không thể đứng nhìn người bình thường bị biến dị thú tấn công mà không giúp đỡ.
 
Back
Top Bottom