Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Sổ Tay Chung Sống Với Bạn Trai Ngoài Hành Tinh

Sổ Tay Chung Sống Với Bạn Trai Ngoài Hành Tinh
Chương 10: Rung động



Sở Cảnh lúc đầu cũng không để câu nói thích của Gia Tháp vào lòng.

Cuộc sống vẫn tiếp tục trôi qua như vậy, ban ngày anh ra ngoài làm việc, vì chỉ tiêu cuối năm mà hao hết miệng lưỡi với khách hàng, còn Gia Tháp ở nhà xem phim, thỉnh thoảng làm những công việc nhà mà anh giao phó trước khi rời đi.

Sở Cảnh không biết Gia Tháp hiểu bao nhiêu về những bộ phim, nhưng mỗi khi anh mở cửa, dù bộ phim đang chiếu đến cảnh nào, Gia Tháp luôn đứng ở cửa chào đón anh.

Ánh đèn ở hành lang chiếu sáng thân hình Gia Tháp, xúc tu xoắn xuýt rọi bóng mờ xuống sàn.

"Quần áo đã phơi xong chưa?" Sở Cảnh liếc nhìn ra ban công, chiếc áo khoác màu xanh đen đang bay nhẹ trong gió.

Cơn mưa thu cuối cùng đã qua, phương Nam bước vào mùa đông thay đổi thất thường. Sở Cảnh không dậy được vào buổi sáng, ngày nào cũng ngủ nướng đến phút cuối mới vội vã thức dậy sửa soạn.

Sáng nay cũng vậy, nhưng ít nhất anh đã dậy sớm hơn hai phút so với bình thường. Sau khi ăn sáng, anh còn kịp bỏ quần áo vào máy giặt rồi mới vội vàng ra ngoài.

Gia Tháp gật nhẹ đầu, xúc tu đón lấy cặp và áo khoác của anh.

"Cảm ơn Gia Tháp." Sở Cảnh nắm lấy xúc tu Gia Tháp lắc lắc. "Tối nay ăn hoành thánh nhé."

Anh đi về phía bếp, Gia Tháp cũng bước theo sau, những cánh tay kéo lê trên sàn như chú cún con dính người, di chuyển qua lại giữa các bước chân của anh.

Hoành thánh mua vào đầu hè nằm dưới đáy ngăn đông của tủ lạnh, Sở Cảnh lục lọi một hồi lâu mới lấy được nó ra từ đống kem.

Anh đổ một ít nước vào nồi trên bếp, Gia Tháp lại gần, hai người chen chúc nhau trong gian bếp nhỏ.

Sở Cảnh ngẩng đầu nhìn qua. "Sao vậy?"

"Chỉ." Gia Tháp chạm cánh tay vào cạnh bếp. "Tôi."

Lúc ở hình dáng cục bông xù, Gia Tháp sợ lửa đến mức không dám lại gần, nhưng khi đã có hình dạng người, hắn lại chủ động muốn học. Sở Cảnh ngạc nhiên nhướng mày rồi cười.

"Được thôi." Anh vặn công tắc, ngọn lửa xanh đột ngột xuất hiện, vặn vẹo nhảy nhót một lúc, khiến Gia Tháp hoảng hốt lùi lại.

"Đừng sợ, lửa lên rồi thì buông tay ngay." Sở Cảnh vặn mấy cái nút. "Vặn bên trái thì lửa nhỏ, vặn phải thì lửa to, vặn tới cuối sẽ tắt lửa."

Con người thong thả khống chế lửa, sinh vật phi nhân loại bình tĩnh lại, hơi cúi xuống nghiêm túc quan sát, thỉnh thoảng sẽ nghiêng đầu, giống như tự hỏi vì sao ngọn lửa lại nghe lời đến thế.

Sở Cảnh thị phạm một lần, sau đó tắt lửa. "Hiểu chưa?"

Gia Tháp nhìn nút vặn, xúc tu cọ cọ mép bếp một lúc, sau đó mới gật đầu.

Nhận được câu trả lời khẳng định, Sở Cảnh tránh sang một bên. "Cậu thử xem."

Xúc tu đen cuốn lấy nút, vặn theo chiều mũi tên được đánh dấu. Ngọn lửa xanh lam dưới đáy nồi từ từ bùng lên, nước trong nồi chưa sôi, bọt khí nổi lăn tăn.

Sở Cảnh đẩy hoành thánh qua. "Chờ nước sôi, nêm gia vị trước rồi mới cho hoành thánh vào."

Nước trong nồi được đun nóng, chỉ vài phút sau đã sôi ùng ục.

Gia Tháp cuốn lấy gói hoành thánh, muốn dùng xúc tu xé mở bao, nhưng xúc tu mềm mại không mở được bao nilong bóng loáng, thử vài lần cũng không thành công.

"Dùng tay ấy." Sở Cảnh nắm tay Gia Tháp, lòng bán tay dán lên mu bàn tay, ngón tay trên dưới giao nhau, dạy hắn cách xé từng lớp bao bì.

Từng viên hoành thánh rơi vào nồi nước sôi nóng hổi, Sở Cảnh xoay đồng hồ đếm ngược trong phòng bếp, màn hình điện tử hiện lên ba phút đếm ngược.

"Chỉnh nhỏ lửa một chút, đồng hồ kêu thì tắt lửa."

Thời gian ba phút không thể nói là dài, dùng điện thoại thì chốc lát đã qua. Nhưng khi ở cùng Gia Tháp trong bếp, tốc độ thời gian trôi chậm rãi lạ thường.

Hơi nước dâng lên, hoành thánh vỏ mỏng nhân rong biển quay cuồng trong nồi, mùi hương bay theo hơi nước tản ra khắp phòng bếp. Đồng hồ đếm ngược đếm xong một giây cuối cùng, tiếng "bíp bíp bíp" vang lên.

Gia Tháp bị âm thanh đồng hồ doạ sợ, vòi bám chặt vào cẳng chân Sở Cảnh, đôi tay người ấn lên nút vặn, vụng về tắt lửa.

Sở Cảnh lấy ra hai cái bát nhỏ trong ngăn tủ bên dưới, múc hoành thánh ra.

Hai người đứng bên quầy bếp, bưng hai bát hoành thánh nóng hổi lên ăn.

_____

Tháng 12 ở phương Nam, thời tiết cuối tuần vẫn đẹp như trước.

Bên ngoài trời trong xanh, ánh nắng hong khô những bộ quần áo phơi trên ban công. Sở Cảnh bận rộn cả tuần, cuối cùng cũng được nghỉ ngơi.

Anh nằm trên sofa, điện thoại vứt trên bàn, tai trái đeo tai nghe không dây, lạnh nhạt đáp lời đồng nghiệp: "Không đi."

Từ ngày kết thúc chuyến đi khảo sát, Sở Cảnh đã nuôi "cún nhỏ" được ba tháng rưỡi. Theo lý thì bây giờ cũng đến lúc đưa nó đi huấn luyện xã hội rồi.

Đúng lúc cuối tuần anh rảnh, đồng nghiệp liền rủ anh dắt chó đi dạo.

Sở Cảnh đã chuẩn bị sẵn lý do, lần này trả lời rất tự nhiên: "Lạnh quá, không muốn đi."

Đồng nghiệp nói: "Hôm nay 15 độ, lạnh cái gì mà lạnh?"

"15 độ mà không lạnh hả?" Sở Cảnh tựa người lên sofa, vòi của Gia Tháp lót dưới chân. "Cún nhà tôi nói nó không muốn đi."

Mùa đông phương Nam thay đổi nhiệt độ thất thường, hôm trước trời nắng rực rỡ, nhiệt độ cao như mùa hè, hôm sau gió lạnh bốn phía, lạnh đến mức người ta chỉ muốn quấn chặt áo bông. Quần áo thay ra chất đầy trên sofa, chỉ cần không chú ý một chút sẽ dễ cảm lạnh. Sở Cảnh thực sự không muốn động đậy.

Đồng nghiệp tức đến mức bật cười: "Cún nhà cậu thành tinh rồi, biết nói nữa à? Đừng viện cớ nữa!"

"Gan nó nhỏ lắm, tối nào cũng phải ngủ với tôi. Gặp ác mộng tỉnh dậy còn phải dỗ." Sở Cảnh thở dài tỏ vẻ "bất lực". "Trong công viên nhiều chó quá, thật sự không biết làm sao."

Gia Tháp có mơ thấy ác mộng hay không thì Sở Cảnh không rõ, nhưng anh đã quen với việc mỗi sáng thức dậy nhìn thấy gương mặt khi ngủ của Gia Tháp, cũng quen với việc mỗi sáng cả hai nhão nhão dính dính ôm nhau.

Không biết là ai dang tay ra trước, thời tiết này mà ngủ chung đúng là rất ấm áp.

Gia Tháp đi ngang qua phòng khách, đang định vào phòng bếp thì dừng lại, lẳng lặng nhìn Sở Cảnh. Anh vẫy tay với hắn, tiếp tục gọi điện thoại.

Ngoài tính nhát gan, Sở Cảnh còn bịa chuyện Gia Tháp cha không thương mẹ không yêu, một thân một mình nơi núi rừng hoang dã, một ngày không thấy người sẽ giận dỗi.

Đồng nghiệp nghe được nửa câu đã đầu hàng. "Rồi rồi, tôi tự dắt chó đi dạo vậy."

Sở Cảnh thoả mãn nhìn giao diện trò chuyện kết thúc, hai chân thay phiên nhau dẫm dẫm lên xúc tu, mà chủ nhân của xúc tu lại đang mặc tạp dề bận rộn trong bếp.

Sau khi học được cách dùng bếp, Gia Tháp chuyển qua xem video dạy nấu ăn.

Tay mơ xuống bếp tránh khỏi cảnh dầu văng tung toé, Sở Cảnh lấy tạp dề dưới đáy tủ ra, là một cái tạp dề màu vàng phủ đầy hoa nhí, rất không hợp với gương mặt đẹp trai của Gia Tháp.

Nhưng Gia Tháp rất thích, mỗi lúc học nấu ăn đều mặc.

Nhờ ơn hắn, đã ba tối liên tiếp Sở Cảnh được chiêu đãi món trứng chiên. Ngày đầu là trứng chiên lòng đào, hôm sau cạnh hơi cháy xém một ít, ngày thứ ba chiên ở nhiệt độ vừa phải.

Anh đang nghĩ tối nay sẽ được ăn trứng chiên kiểu nào thì phòng bếp truyền đến tiếng binh binh lang bang thật lớn, Gia Tháp ôm vòi chạy ra khỏi đấy.

"Bắn trúng rồi hả?" Sở Cảnh lộn một vòng trên sofa, suýt nữa vấp phải xúc tu trên đất ngã xuống.

Gia Tháp giơ xúc tu lên, làn da đen nhánh có dính giọt dầu. "Đau!"

Sở Cảnh thổi thổi xúc tu bị bắn dầu. "Còn đau không?"

Gia Tháp gật đầu, nhét xúc tu "bị thương" vào lồng ng.ực Sở Cảnh.

"Vẫn nên để tôi nấu đi." Sở Cảnh đau lòng v.uốt ve xúc tu trong ngực.

"Không! Không thể, không!" Gia Tháp rút vòi lại, cọ cọ lên tạp dề, sau đó chạy về phòng bếp dọn dẹp đống gia vị bị rơi vãi trong lúc hoảng loạn.

Sở Cảnh khoanh tay tựa vào cửa bếp, nhìn Gia Tháp quay lưng về phía mình, ăn luôn quả trứng nửa sống nửa chín trong chảo. Xúc tu bỏ vỏ trứng vào thùng rác, sau đó nhúng giẻ lau để chà sạch những vết dầu b.ắn ra khi chiên trứng.

Gia Tháp lại một lần nữa nhóm lửa để chiên trứng, nhưng vì sợ dầu bắn trúng, nên liên tục đổi tay xoay chảo, động tác giống như đang diễn xiếc. Chiếc nơ bướm qua loa trên lưng Gia Tháp cũng đung đưa theo chuyển động của xúc tu.

Sở Cảnh chống cằm, không nhịn được khẽ cười một tiếng.
 
Sổ Tay Chung Sống Với Bạn Trai Ngoài Hành Tinh
Chương 11: Tim đập



Đông đi xuân tới, đảo mắt đã đến giao thừa.

Sở Cảnh không sắm sửa đồ Tết trước, ngày nghỉ đầu tiên mới đặt đồng hồ báo thức dậy thật sớm, đặt hàng dự trữ cho cả tuần trước khi siêu thị nghỉ giao hàng.

Tốc độ giao hàng trong thời gian đặc thù này phụ thuộc vào may mắn, lại vào trúng ngày mưa, thời gian giao hàng dự kiến hệ thống đưa ra là buổi chiều. Sở Cảnh đặt hàng xong lại quấn chăn ngủ nướng.

Gia Tháp làm việc và nghỉ ngơi rất có quy luật, sau khi đồng hồ báo thức vang lên liền rời giường, không biết đi đâu làm gì. Bên cạnh trống rỗng, Sở Cảnh ngủ không được, ôm gối của Gia Tháp lướt điện thoại.

Năm mới bắt đầu, thứ không tránh được nhất chính là những lời chúc mừng khách sáo. Tiếng thông báo ting ting từ mạng xã hội vang liên hồi.

Bạn bè và đồng nghiệp tụm năm tụm ba gửi lời chúc mừng năm mới, xen giữa thông báo từ các tài khoản công chúng và tin nhắn của khách hàng là một lời mời: "Tối nay có muốn qua ăn lẩu không?"

Sở Cảnh nhấn mở khung thoại, phản hồi: Không đi, ở nhà chăm chó.

Bạn tốt không nhụt chí, tính cực khuyên nhủ: Tôi cũng chưa gặp nó bao giờ, mang qua đây luôn đi.

Giây tiếp theo dường như đã phản ứng lại, gửi một dấu chấm hỏi: Ông dậy giờ này à?

"Ừm...đặt báo thức dậy đặt đồ ăn." Sở Cảnh lười gõ chữ, gửi tin nhắn thoại qua.

Không biết Gia Tháp nãy giờ chạy đi đâu, ló đầu ra từ sau cửa. "Ăn cơm?"

"...Tí nữa rồi ăn."

Sở Cảnh nghe tiếng mưa rơi bên ngoài khẽ nheo mắt, tỉnh dậy lần nữa giữa tràng lảm nhảm oanh tạc của bạn tốt. "Bên ngoài đang mưa, tôi lười đi lắm."

Đối phương gửi sáu dấu chấm, sau đó mắng. "Lười như heo."

Ngoài cửa sổ mưa phùn lất phất, Gia Tháp ngồi xem phim trong phòng khách, tiếng nói chuyện thì thầm làm dấy lên cơn buồn ngủ muộn màng. Sở Cảnh quăng điện thoại xuống bên giường, một mình ngủ say như chết.

Không biết đã qua bao lâu, chuông cửa và tiếng báo cuộc gọi đồng thời vang lên, Sở Cảnh choàng tỉnh từ giấc mơ. Vừa bước xuống giường đã thấy Gia Tháp lắc lư bước vào, sáu cái xúc tu treo đầy túi mua sắm đung đưa trước mặt.

"Giao đến rồi à?" Sở Cảnh xoa đầu, giọng vẫn còn ngái ngủ.

Gia Tháp gật đầu, ánh mắt liếc qua một vòng những túi đồ trên xúc tu. "Nhiều."

"Ừ." Sở Cảnh ngáp một cái. "Hôm nay ăn lẩu."

Tết năm nay Sở Cảnh rất lười, khi tỉnh dậy đã qua giờ cơm trưa, bầu trời phía xa đầy mây đen dày đặc, ánh sáng lúc hơn ba giờ chiều u ám như đêm khuya.

Anh xé một gói bánh để lót dạ, cùng Gia Tháp sắp xếp số hàng siêu thị vừa giao đến. Sáu túi lớn chất đầy tủ lạnh và tủ đựng đồ, những thứ còn thừa không nhét vào được thì trở thành nguyên liệu cho nồi lẩu buổi tối.

Chiếc tivi trong phòng khách được bật lên, một kênh được chọn ngẫu nhiên đang phát chương trình gala của những năm trước. Bàn trà tạm thời đóng vai trò bàn ăn, bếp từ đặt ở giữa bàn.

Gia Tháp tuy chưa biết nấu những món phức tạp, nhưng lại sử dụng bếp từ cực kỳ thành thạo. Từ việc xào gia vị lẩu, thêm nước, đun sôi, đều làm đâu ra đấy, ngay cả thời gian nhúng các nguyên liệu như lòng ngỗng và sách bò cũng tính toán chuẩn xác.

Chiếc nồi lẩu chia làm hai ngăn, một bên cay nồng với ớt và hoa tiêu cuồn cuộn sôi, một bên tỏa ra hương vị ngọt ngào của cà chua. Gia Tháp nhúng thịt bò vào nồi cay, còn những chiếc xúc tu đang cuộn dưới gầm bàn thì lén lút đổ thêm sốt cà chua vào chén nước chấm của mình khi Sở Cảnh không để ý.

Chưa đến giờ phát sóng chương trình Xuân Vãn, nhưng nhóm chat của phòng ban đã sôi động đến mức tin nhắn liên tục nhảy lên màn hình. Sở Cảnh gửi một bao lì xì may mắn theo sau sếp, sau đó lướt từng bài đăng trên mạng xã hội để thả tim. Sau nửa ngày bận rộn với chiếc điện thoại, khi anh đặt máy xuống, trong bát đã đầy sách bò và thịt bò do Gia Tháp nhúng giúp, chất thành một ngọn núi nhỏ. Gia Tháp ngồi thẳng lưng bên cạnh, kiên nhẫn đợi anh động đũa.

"Đừng chỉ lo gắp cho tôi, ăn thêm đi." Sở Cảnh vớt một viên cá bọc nhân từ nồi cà chua, chọc một lỗ nhỏ rồi đặt vào bát của Gia Tháp. "Cẩn thận nóng đấy."

Gia Tháp gắp cá viên lên, chấm thêm sốt cà chua rồi cho vào miệng. Cắn hai lần thì bị nước súp nóng b.ắn ra làm bỏng, vội vàng há miệng thổi phù phù.

Sở Cảnh nhấp một ngụm rượu, cười bảo: "Đã bảo cẩn thận nóng rồi mà."

Gia Tháp ngậm viên cá trong miệng, nhai qua một lượt rồi nuốt xuống. Sau đó, cậu nốc một hơi sữa đậu nành ướp lạnh. Sở Cảnh ăn xong đống đồ ăn mà Gia Tháp đã gắp vào bát cho anh, nâng ly lên uống từng ngụm rượu.

Rượu trái cây được ủ từ quả thanh mai có nồng độ cồn không cao, nhưng tác dụng lại đến rất nhanh. Những cảm xúc bị đè nén bởi công việc nặng nề bỗng chốc trào dâng, sôi sục như nồi lẩu đang bốc hơi nghi ngút.

_____

Trước khi Gia Tháp đến, Sở Cảnh đã một mình trải qua 23 cái Tết Âm lịch.

Anh đã nhiều năm không ăn lẩu cùng người khác, lần gần nhất là khi bạn cùng phòng đại học cãi nhau với bạn gái, hơn nửa đêm kéo anh ra ngoài uống rượu giải sầu.

Sở Cảnh trước nay không giỏi làm quân sư tình yêu, còn chưa kịp đưa ra lời khuyên gì, bạn cùng phòng đã khóc lóc gọi điện xin lỗi bạn gái, cuối cùng thanh toán trước rồi bỏ lại cậu lại một mình.

Vấn đề được giải quyết nhanh chóng, lại còn được người khác bao, Sở Cảnh bị bỏ rơi giữa chừng mà cũng không khó chịu, chỉ là sau đó anh ít khi quấy rầy bạn bè đang yêu đương hay đã kết hôn.

Từ nhỏ đến lớn, anh luôn sống một mình, nhìn những người xung quanh lần lượt yêu đương, kết hôn, còn mình thì vẫn cô đơn.

Bạn bè trêu may mắn của anh đổ hết vào tài lộc rồi, tuỳ tiện mua vé số cũng trúng tiền thưởng sáu số, lại có công việc lương cao và căn hộ riêng, nên mới chẳng có mối tình nào nở rộ.

Sống như thế, một ngày của Sở Cảnh trôi qua cũng không quá khó khăn.

Anh sẽ xem đi xem lại bộ phim mà mình thích, một mình ngẫm ra những chi tiết đã bị bỏ lỡ, cũng sẽ chờ một, hai năm để sưu tầm món đồ mình muốn.

Sau này một mình đón Tết ở thành phố xa lạ, nếu có hứng, anh cũng sẽ hòa vào đám đông náo nhiệt, ngắm pháo hoa bên bờ sông vùng ngoại ô, xong rồi lại cùng những người xa lạ đi xe về nhà.

Suốt bốn năm đại học và năm năm làm việc, Sở Cảnh luôn sống như vậy.

Nhưng sự xuất hiện của Gia Tháp đã phá vỡ cuộc sống một màu đơn điệu đó.

Đêm đông rét mướt, hai cơ thể ấm áp quấn quýt dưới chăn, truyền cho nhau hơi ấm.

Cuộc sống có người đồng hành hoá ra là thế.

Nhưng liệu một sinh vật ngoài hành tinh, ngay cả ký ức cũng không có, có thể hiểu được tình cảm của con người hay không?

Sở Cảnh không biết.

Thời tiết cuối năm nay không được tốt, mưa cứ kéo dài mãi, những bộ quần áo mới mua và chăn ga gối đệm thay ra đều chất đống trong giỏ giặt.

Dự báo thời tiết nói ngày mai sẽ có nắng.

Anh hy vọng ngày mai sẽ là một ngày đẹp, vì anh hơi muốn đi ra bờ sông ngắm pháo hoa.

_____

8 giờ tối, mưa ngoài cửa sổ nhỏ dần, bình rượu đã thấy đáy, chương trình truyền hình lần lượt phát sóng.

Các chương trình về gia đình không phù hợp với Sở Cảnh, xem hoài vẫn không thấy thú vị.

Anh ỷ vào việc Gia Tháp xem không hiểu, mở phim mười tám cộng trên TV.

Tình yêu tr*n tr** tràn ngập màn hình, con người trước mặt sinh vật ngoài hành tinh bộc lộ bản năng.

Gia Tháp xem rất nghiêm túc, như là đang xem tài liệu học tập đứng đắn, đũa đã buông xuống, xúc tu cuộn lại, bàn tay nắm chặt đầu vòi.

Lúc vừa nặn ra hình người của Gia Tháp, Sở Cảnh không định nuôi hắn lâu, tên cũng đặt đại, nghĩ gì gọi nấy, không suy nghĩ quá nhiều.

Khi đó thấy trong nhà nhiều thêm một miệng ăn cũng không sao, sau này Gia Tháp rời đi cũng chả có chuyện gì. Dù sao mình luôn một mình, không người mong nhớ, cũng sẽ không nhớ mong người nào.

Nhân vật trên phim đã hôn ba lần rồi, Sở Cảnh gõ nhẹ mặt bàn, thu hút ánh mắt của Gia Tháp.

"Học được chưa?"

Anh tiến lại gần, hơi ngẩng đầu lên, đuôi mắt dưới ánh đèn có chút ẩm ướt. "Có muốn hôn tôi không?"

Hiếm hoi lắm Gia Tháp mới trầm mặc, đôi môi mím lại, yết hầu lăn lộn lên xuống, xúc tu quấn quýt, đè ép nhau phát ra tiếng sột soạt.

"Lại đây nào." Sở Cảnh nắm lấy xúc tu cạnh bàn, kéo Gia Tháp lại gần.

Đôi môi mềm mại áp lên làn da mát lạnh, như có như không truy đuổi, người ngoài hành tinh nãy giờ bồn chồn đã tìm ra bí quyết, chủ động tiến sâu vào.

Ly thủy tinh bị đổ, âm thanh vang lên trong trẻo, mùi gỗ nhạt và cỏ đuôi chuột lan tỏa quanh người Sở Cảnh.

Vào đêm ba mươi Tết, anh bị sinh vật kỳ lạ mình nhặt về đè lên đất.

Tư thế này quá nguy hiểm, tử huyệt hoàn toàn bại lộ.

Sở Cảnh nghe thấy trái tim mình đập mạnh, nhưng không phải vì sợ hãi.

Hình người của Gia Tháp là anh tự mình đắp nặn, từ mặt mũi đến độ phồng cơ bắp đều là bộ dáng anh thích nhất, ngắm bao nhiêu lần tim vẫn sẽ đập nhanh.

Tiếng hôn nhau điên cuồng trong phim sát bên tai, cơ thể Sở Cảnh bị cồn và nụ hôn làm cho tê mỏi, không thể động đậy.

Gia Tháp hôn đủ rồi, ngửi mùi hương Sở Cảnh trên cổ, thì thầm bên tai anh âm tiết rõ ràng---

"Thích."

"Ừm, thích." Sở Cảnh nhắm hai mắt, duỗi tay ôm lấy bả vai Gia Tháp.
 
Sổ Tay Chung Sống Với Bạn Trai Ngoài Hành Tinh
Chương 12: Không ổn



Đêm xuân triền miên qua đi, khi Sở Cảnh tỉnh lại từ trong cơn mê vẫn còn thấy mơ hồ.

Rèm cửa đóng chặt, ánh sáng yếu ớt lọt vào, không rõ thời gian cụ thể.

Gia Tháp phía sau còn đang ngủ say, mười xúc tu dang rộng lộn xộn, kéo dài từ mép giường xuống mặt đất. Sở Cảnh được hắn bao bọc trong ngực, giống như bảo vật được rồng canh giữ.

Vẫn trong tư thế ngủ như thường lệ, Gia Tháp ôm không dùng sức, Sở Cảnh nới lỏng cánh tay trên eo, duỗi tay lấy điện thoại bên mép giường.

Đầu năm mới, màn hình điện thoại liên tục sáng lên khi nhận được tin nhắn. Bởi vì công việc yêu cầu giao tiếp với khách hàng quanh năm, Sở Cảnh không thể tắt máy, bốc hơi giữa đời trong kỳ nghỉ phép.

Nhưng mà phóng túng thân thể quá độ mệt hơn tăng ca suốt đêm gấp trăm lần, cánh tay vô cùng nặng nề, từng khớp xương đều đau nhức. Sở Cảnh còn chưa mở điện thoại lên lần nữa đã ngủ thiếp đi.

Lần này giấc ngủ của anh rất nông, nửa tỉnh nửa mơ cảm giác giường đệm rung lắc, nghe tiếng rèm được kéo ra, sau đó hình như có gì chạm vào mắt anh.

Sở Cảnh mở mắt, Gia Tháp vốn nên ngủ cạnh anh lại ngồi xổm bên mép giường, xúc tu mềm mại v.uốt ve đuôi mắt anh.

"Hửm? Sao thế?" Sở Cảnh ho một tiếng, cổ họng hơi khàn, tay đặt ở mép giường nâng lên, mu bàn tay lành lạnh áp lên mặt Gia Tháp.

Gia Tháp dùng tay người nắm lấy tay anh, bao bọc trong lòng bàn tay. "Rất đau, hả?"

Sở Cảnh chưa tỉnh ngủ hẳn, mất một lúc mởi hiểu hắn hỏi cái gì.

"Không đau chút nào." Sở Cảnh lắc đầu. "Sao lại hỏi thế?"

Mặc dù đều là lần đầu, nhưng trải nghiệm đêm qua không tệ.

Gia Tháp rất nghe lời, mỗi một bước đều do anh chỉ dẫn, bảo chạm vào nơi nào cũng chỉ chạm đúng nơi ấy, nặng hay nhẹ cũng nghe theo ý anh, mãi đến một khắc cuối cùng mới mất khống chế mà quấn lấy anh.

Tuy rằng còn ngây ngô, nhưng phần cứng ưu việt hoàn toàn bù đắp cho kỹ năng non nớt, huống chi từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc, Gia Tháp luôn dùng chất giọng trầm thấp thì thầm bên tai anh nói "Thích", Sở Cảnh bây giờ nhớ lại đã thấy vành tai nóng lên.

Lần đầu tiên đã vồ vập nhau như vậy, quả nhiên bản thân cũng không ổn.

Sở Cảnh vẫn đang hồi tưởng lại những chi tiết đêm qua, bàn tay không bị Gia Tháp nắm giữ thì giấu dưới chăn, ấn trên bụng, đo đạc lại một chút.

Gia Tháp quan sát sắc mặt anh, rồi bỗng nhiên thấp giọng nói: "Hôm qua, khóc..."

Ban đầu Sở Cảnh còn rất bình tĩnh, nhưng khi cuộc yêu ngày càng mãnh liệt, anh khóc đến rối tinh rối mù, nước mắt không ngừng chảy ra, cả người ướt đẫm, là bộ dạng Gia Tháp chưa từng thấy qua.

Hắn sợ Sở Cảnh đau đớn, nhưng Sở Cảnh không cho hắn dừng lại, giống như rắn nước tinh quái bấm lấy người hắn, kiên quyết đưa ra yêu cầu của mình một cách ngang ngược.

"Ngốc quá." Sở Cảnh cười mắng một câu.

"Không phải chỉ có đau mới khóc đâu." Anh chống mép giường ngồi dậy, ôm mặt Gia Tháp hôn lên. "Gia Tháp tuyệt lắm."

Trên mặt Sở Cảnh còn vương nét mệt mỏi sau chuyện hôm qua, nhưng anh cười rất tươi, gương mặt xinh đẹp lộ ra biểu cảm thoả mãn.

"Thật! Hả?" Xúc tu Gia Tháp vẫy loạn trên giường, rất giống với đuôi cún.

"Thật chứ." Sở Cảnh v.uốt ve tóc hắn, đầu ngón tay quấn lấy ngọn tóc. "Tôi đã lừa cậu bao giờ chưa?"

Tóc của Gia Tháp nhìn thì giống con người, sờ lại giống đang sờ xúc tu.

Từng sợi tóc quấn quanh đầu ngón tay, Sở Cảnh hé môi, Gia Tháp bên mép giường lại gần, phủ lên anh.

_____

Trước khi bước vào năm mới, Sở Cảnh vẫn chỉ biết về nụ hôn thông qua những câu chuyện bạn bè kể và những cảnh quay thưa thớt trong phim ảnh.

Chỉ là môi kề môi, anh chưa có đối tượng để hôn, không hiểu tại sao những đôi tình nhân lại say mê những cử chỉ đụng chạm cơ thể như thế.

Sau khi hôn Gia Tháp, Sở Cảnh không còn bối rối, thậm chí anh đã bắt đầu mê đắm cảm giác đó.

Tối giao thừa mưa suốt cả đêm, hơi nước đọng trên cửa kính, thấm ướt chiếc giường trong phòng ngủ.

Áo ngủ và chăn ga ướt đẫm đã được Gia Tháp dọn dẹp gọn gàng, Sở Cảnh thả lỏng cả người, hoàn toàn mở lòng ôm ấp Gia Tháp, kề sát cơ thể ấm áp của hắn, cảm nhận nhịp đập của trái tim dưới tay mình.

Chăn ga và giường ma sát với nhau, mùi cỏ đuôi chuột quanh quẩn nơi chóp mũi, sau vài lần hít thở nhẹ nhàng, hơi thở của Sở Cảnh lại trở nên gấp gáp.

Gia Tháp vẫn chưa hoàn toàn duy trì hình dạng người, đặc biệt khi phấn khích hay sợ hãi, một số bộ phận không khống chế được mà trở về nguyên hình.

Chẳng hạn như hàm răng.

Hắn để lại trên người Sở Cảnh hai loại dấu răng hoàn toàn khác biệt, dấu răng trên ngực vẫn là những dấu ấn rõ ràng của con người, còn ở phía dưới lại là dấu răng tinh tế, mới cũ đan xen, trông rất mờ ám.

Sở Cảnh vừa hôn vừa sờ dấu răng trên cổ tay. Một đêm qua đi, những nơi Gia Tháp hôn qua đã nổi lên những vết bầm xanh tím, giữa những vết đó là một điểm màu đỏ thẫm, như vết máu nhỏ.

m*t mạnh vậy, miệng tên này là giác hút à?

Sở Cảnh muốn nhắc nhở Gia Tháp nhẹ nhàng hơn một chút, môi bị hôn sưng hơi hé mở, chưa kịp lên tiếng đã bị Gia Tháp hiểu nhầm là lời mời gọi, hôn anh một lần nữa.

Liên tiếp những nụ hôn sâu, chiếm đoạt không khí, âm thanh của sự dây dưa vang lên bên tai. Sở Cảnh bị hôn mềm nhũn, trước khi ngất đi đã kịp ngăn Gia Tháp lại.

"Đợi một chút."

Anh nằm trên giường ổn định hơi thở, tay vẫn v.uốt ve xúc tu, trong chốc lát đã thấy mệt rã rời.

Bầu trời đầy mây lộ ra vài tia sáng mặt trời, đúng như dự báo thời tiết nói sẽ có nắng, nhưng kế hoạch ngắm pháo hoa bên bờ sông đã bị Sở Cảnh ném ra sau đầu.

Năm nào cũng một mình xem pháo hoa, năm nay không đi cũng chẳng sao, biết đâu sang năm sẽ là hai người cùng đi.

Hiện tại, so với pháo hoa, có điều tốt đẹp hơn đang chờ đợi anh.

Cánh tay mạnh mẽ sau vài lần thử chạm vào đã ôm chặt vòng eo anh, lưng anh dán sát vào cơ thể ấm áp của Gia Tháp, Sở Cảnh ngửa ra sau, hoàn toàn lún sâu vào ngực hắn.

Họ ôm nhau ngủ suốt mùa đông, quen thói thân mật bám sát, cũng quen với nhiệt độ cơ thể của đối phương, Sở Cảnh sau những lần ôm đã tìm ra tư thế thoải mái nhất.

Anh nằm một lúc, sắp bước vào trong mộng, thì Gia Tháp bên cạnh dụi đầu vào cổ anh, cọ qua cọ lại.

"Sao thế?" Sở Cảnh không mở mắt, chuẩn xác đè lại cái đầu đang cọ cọ cổ mình.

Gia Tháp giữ nguyên tư thế, thấp giọng nói. "Ngày mai, đi làm."

"Không đi." Anh tạm dừng rất lâu, âm thanh rầu rĩ, nghe có chút tủi thân.

Sinh vật ngoài hành tinh không hiểu lịch nghỉ lễ của con người, cho rằng Sở Cảnh chỉ đang ở nhà như mọi ngày cuối tuần, ngày mai sẽ lại đi làm.

"Mấy ngày tiếp theo đều không đi làm, ở nhà chơi với cậu." Sở Cảnh lật người lại, nhẹ nhàng ấn vào khoé miệng mím chặt của Gia Tháp. "Giờ ngủ với tôi trước nhé?"

"Được!"

Cảm xúc được nụ hôn xoa dịu, Gia Tháp cẩn thận ôm Sở Cảnh, xúc tu vùi trong chăn, lót dưới vòng eo bủn rủn và bộ phận đau âm ỉ của anh.

Hắn nhìn Sở Cảnh ngủ say, một cái vòi lặng lẽ chui ra khỏi chăn, kéo rèm lại lần nữa.

Ánh mắt trời ngoài cửa sổ chói chang, người trong nhà ôm nhau say ngủ.
 
Sổ Tay Chung Sống Với Bạn Trai Ngoài Hành Tinh
Chương 13: Gia Tháp



Sở Cảnh và Gia Tháp đã ở bên nhau trong suốt kỳ nghỉ Tết Âm lịch. Anh nằm trên giường dạy Gia Tháp cách gửi tin nhắn cho mình, thuận tiện khen thưởng hắn.

Anh không lừa dối Gia Tháp, nhưng Gia Tháp đã lừa dối anh.

Gia Tháp không mất trí nhớ. Hắn nhớ rõ mọi việc trước khi gặp Sở Cảnh.

_____

Trước khi đến Trái đất, Gia Tháp sống trên một hành tinh xa xôi đang cận kề sự diệt vong.

Hành tinh cực đoan ác liệt này coi trọng kẻ mạnh tối cao. Kẻ mạnh chiếm giữ nguồn tài nguyên vốn đã ít ỏi, trong khi kẻ vô năng không có quyền lên tiếng, bị đuổi đến vùng biên giới hoang vắng để sống thoi thóp.

Gia Tháp là một dị loại (*) tự nguyện lưu vong, lang thang một mình nơi biên giới gần trăm năm.

(*) Mình chưa tìm được từ phù hợp để thay thế, mọi người ai biết có thể gợi ý giúp mình nhé.

Để chiếm lấy tài nguyên, những kẻ mạnh thường đấu tranh, chém giết lẫn nhau.

Trong năm thứ 100 của cuộc lang thang nơi biên giới, tầng lớp thống trị đã hoàn toàn thay đổi, Gia Tháp đã nghe được kế hoạch xâm nhập hành tinh khác từ miệng những kẻ lưu vong.

Một trăm năm ở trên hành tinh mẹ thật nhàm chán và cô đơn, Gia Tháp không có bạn bè, cũng không muốn ở lại hành tinh cằn cỗi này. Hắn không thích bản thân đang sai trái, cũng không muốn bị đồng loại ghét bỏ.

Một người lưu vong từng thuộc giới thượng lưu nói hắn biết, bọn chúng lên kế hoạch lẻn vào một hành tinh dồi dào tài nguyên hơn hành tinh mẹ rất nhiều. Sinh vật trên hành tinh đó nhỏ bé yếu ớt, nhưng lại có nền văn minh hùng mạnh.

Hành tinh đó mang tên "Trái Đất", từ ranh giới nhìn qua chỉ là một điểm sáng mờ ảo trong dải ngân hà rộng lớn, thậm chí khó mà phân biệt được ánh sáng đó có phải là do nó phát ra hay không. Gia Tháp muốn tự mình nhìn thấy nó.

Hắn dựa vào cơ thể lớn hơn so với đồng loại, đánh bại thành viên xếp cuối cùng, cố gắng chen chân vào đội ngũ xâm nhập Trái Đất. Vượt qua mấy vạn năm ánh sáng, hắn đã đến hành tinh xa xôi này, nhưng không may vừa hạ cánh đã bị đuổi đi.

Đồng loại dường như đã nhẫn nhịn hắn từ lâu, sau khi hạ cánh, họ bỏ hắn lại một mình. Trên hành tinh xa lạ này, hắn không thể thích nghi. Hắn từng cố lần theo mùi hương còn sót lại để tìm dấu vết của đồng loại, nhưng rất nhanh đã từ bỏ.

Hắn cảm thấy như đang trở lại khoảng thời gian cô độc khi còn nhỏ. Nhưng so với hành tinh có nguồn tài nguyên cạn kiệt, khí hậu khắc nghiệt, nơi đây tốt hơn nhiều, hắn vẫn có thể một mình sống sót.

Đám đồng loại hạ cánh ở một khe núi hoang vắng, ban ngày hắn trú tạm trong một hang động bỏ hoang, đến tối dựa vào bóng đêm cẩn thận tiến về phía trước.

Hắn từ một nơi rất xa đi bộ vào sâu trong núi, trải qua một mùa hè oi bức.

Ở đây có những sinh vật cao lớn màu xanh lục, không biết nói, không di chuyển, yên tĩnh và ôn hòa.

Hắn tưởng rằng tất cả sinh vật trên Trái Đất đều như thế, cho đến khi đến gần một ngôi làng của con người trong núi và bị sinh vật bốn chân cắn xé.

Dù đã đánh bại nó, hắn cũng bị thương, cơ thể bị vuốt và răng xé rách, không ngừng chảy ra máu đen.

Không còn cách nào, hắn đành ôm cơ thể bị thương rời khỏi khu rừng nguy hiểm đó, trú tạm trong đám cỏ dày đặc bên bờ ruộng, li.ếm láp miệng vết thương.

Tại đây, hắn gặp được con người.

Con người đúng như những gì kẻ lưu vong nói, nhỏ bé yếu ớt, tính đề phòng thấp, không giống chó hoang Gia Tháp gặp được trên núi, cũng không có hàm răng bén nhọn hay cơ bắp cường tráng. Ngay cả khi hắn vì bị thương mà biến về hình dáng con non, xúc tu của hắn vẫn có thể dễ dàng vặn gãy cổ đối phương.

Nhưng con người mà hắn gặp được rất đẹp, sẽ ôm hắn vào ngực, dịu dàng lau vết máu đen trên người hắn, cũng không bởi vì hắn quái dị mà đuổi hắn đi.

Hành tinh mẹ của Gia Tháp rất lạnh, khi còn nhỏ trên người luôn có lớp lông tơ thật dày, bảo vệ con non không bị nhiễm lạnh.

Hắn dùng vẻ ngoài đó lừa gạt con người xinh đẹp và lương thiện kia.

Gia Tháp thích con người này.

Con người gọi đó là thấy sắc nảy lòng tham, nhưng Gia Tháp cho rằng đó là yêu từ cái nhìn đầu tiên.

Gia Tháp dùng hình dáng con non sống bên cạnh con người một thời gian.

Tin tức kẻ lưu vong cung cấp có hạn, đồng loại lẻn vào Trái đất cùng hắn vốn chán ghét hắn, không muốn chia sẻ thông tin với hắn. Gia Tháp đối với sinh hoạt con người hoàn toàn không biết gì.

Hắn mờ mịt mà s.ờ s.oạng, nhìn thấy một cái tên trên đống tài liệu con người để lại phòng ngủ, trên cả những chiếc hộp vuông rải rác trên đất, đồng thời học được cách phát âm từ miệng những người khác.

"Sở Cảnh."

Gia Tháp viết đi viết lại cái tên đó, mà người tên "Sở Cảnh" đó đã đặt cho hắn cái tên mới.

"Gia Tháp."

Khi Gia Tháp được sinh ra, người dân trên hành tinh mẹ đã đặt tên cho hắn. Nhưng từ khi hắn lựa chọn lưu lạc nơi biên giới, không còn ai gọi hắn bằng cái tên đó, chỉ dùng những danh xưng khinh miệt gọi hắn: "tên ngốc không thể biến hình", "đồ ngu lưu lạc nơi biên giới".

Đã từng có tên nhưng không được gọi, dần dần Gia Tháp cũng chẳng nhớ rõ tên mình.

Nhưng Sở Cảnh đã đặt tên mới cho hắn, vậy hắn tên Gia Tháp.

Cuộc sống Sở Cảnh rất bận rộn, mỗi ngày đi sớm về trễ.

Tính toán theo thời gian ở Trái đất, anh phải làm việc liên tục năm ngày mới đổi được hai ngày nghỉ ngơi. Gia Tháp mất vài ngày mới quen được nhịp điệu làm việc và nghỉ ngơi của Sở Cảnh, mỗi ngày ngồi ở cửa chờ Sở Cảnh về.

"Tôi về rồi đây." Con người với nét mặt mệt mỏi mỉm cười với hắn.

Nhưng không giống người một mình lang thang nơi biên giới như hắn, Sở Cảnh sống một mình đã lâu nhưng dường như không chăm sóc tốt bản thân.

Anh luôn vội vàng thả bát đũa vào bồn, lẩm bẩm "Tối rửa sau", sau đó hấp tấp ra khỏi nhà, đến tối về nhìn cái ly trong bồn mà lại thở dài ảo não.

Gia Tháp nhìn quá trình lặp đi lặp lại từng ngày của anh. Một ngày nọ, sau khi nghe tiếng bước chân Sở Cảnh hoàn toàn biến mất, hắn mới cẩn thận đến gần bồn rửa trong bếp.

Hắn bắt chước động tác của Sở Cảnh, dùng xúc tu rửa ly, lông tơ thấm nước ướt dầm dề, nhưng không sao cả, ly của Sở Cảnh đã được hắn rửa sạch sẽ.

Vào hôm trời mưa ấy, ga giường phơi ở ban công bị nước mưa bắn ướt một mảng, khi đó cách thời gian Sở Cảnh về nhà rất gần. Nhưng Gia Tháp nhớ lại cảnh tượng Sở Cảnh vừa phơi đồ vừa phàn nàn ban sáng, liền bất chấp nguy hiểm bị phát hiện biến lại thành bản thể.

Có lẽ bị người cùng tộc coi là "thằng ngu" quá nhiều năm, ngay cả khi đến một hành tinh mới, Gia Tháp vẫn chậm chạp như trước, bị Sở Cảnh về nhà vừa vặn bắt gặp.

Hắn cho rằng sẽ bị xua đuổi, nào ngờ Sở Cảnh lại nói "cảm ơn" với hắn.

Con người xinh đẹp chấp nhận bản thể của hắn, đối với việc hắn che giấu sự thật cũng không thắc mắc, thậm chí còn giúp hắn nặn ra hình dạng con người.

Trong nhà Sở Cảnh có rất nhiều món đồ mà hành tinh mẹ không có, cho dù là đồng loại ghét Gia Tháp nhất cũng đã từng cảnh cáo hắn không được tự tiện đụng vào sản phẩm của nền văn minh nhân loại.

Gia Tháp quan sát cách Sở Cảnh sử dụng những thứ đó, cũng không phải món nào cũng nguy hiểm.

Sau khi biến thành hình dáng con người, hắn bắt đầu chủ động học tập cách sử dụng mấy thứ đó, dùng hình dáng nửa người chào đón Sở Cảnh về nhà.

Gia Tháp tự nhận mình không thông minh, trước đây luôn bị đồng loại chê vụng về ngu ngốc, nhưng đối với sở thích của Sở Cảnh thì nhạy bén vô cùng.

Sở Cảnh thích hình dáng hiện tại của hắn.

Thích.

Từ đầu tiên Gia Tháp học được cách phát âm là "Sở Cảnh", từ thứ hai là "Thích".

Hắn thích Sở Cảnh, cũng muốn được Sở Cảnh thích.

_____

Lần đầu tiếp xúc với con người, Gia Tháp không biết con người cũng rất giỏi nguỵ trang.

Phải mất một thời gian dài hắn mới nhận ra rằng Sở Cảnh cũng cô đơn giống hắn.

Gia Tháp thấy anh từ chối lời mời của bạn bè vô số lần, phóng khoáng lại tự do, nhưng khi tất cả đài truyền hình đều chiếu cùng một chương trình, nghe nói rất quan trọng với nhân loại, Sở Cảnh lại lắc lắc ly rượu, gương mặt xinh đẹp lộ ra nét cười cô đơn.

Gia Tháp xem phim đã nhìn thấy nụ cười như vậy, vai chính công thành danh toại nhưng lại cô đơn một mình, hay ở những kẻ yêu mà không với tới phải rời đi trong nước mắt.

Trên phim thì đẹp, nhưng Gia Tháp không thích Sở Cảnh lộ ra biểu cảm như vậy.

Hắn không giống đồng loại, đến Trái đất xong sẽ trở thành người quyền lực hay giàu có, sở hữu vô số quyền lợi của cải, biến thành hình dạng con người hoàn mỹ, trà trộn trong các lĩnh vực.

Muốn ở bên Sở Cảnh không phải một việc đơn giản.

Cho nên Gia Tháp nỗ lực học nấu cơm, tình nguyện làm hết mấy việc vặt vãnh Sở Cảnh không muốn làm, mong muốn trở thành sự tồn tại không thể thiếu trong cuộc sống của anh.

Gia Tháp đúng là đã làm được.

Hắn thích con người chấp nhận hắn, bao dung hắn, ngầm dung túng hắn làm bất cứ chuyện gì.

Tốc độ học tập của Gia Tháp rất chậm, trước khi đến Trái đất, đồng loại của hắn đã đọc được vài ngôn ngữ khác nhau, mà hắn chỉ biết vài từ vụn vặt, không nói nổi một câu hoàn chỉnh.

Nhưng Sở Cảnh vẫn như trước, sẽ hôn môi hắn, khen hắn. "Cậu tuyệt quá đi."

Ở bên Sở Cảnh, Gia Tháp sẽ được công nhận, được khích lệ.

Cái ôm của Sở Cảnh quá ấm áp, mùa đông trên Trái đất cũng không thấy lạnh.

_____

Sau mùa đông là mùa xuân, Sở Cảnh thích ăn sandwich kẹp trứng và thịt xông khói.

Gia Tháp mặc tạp dề màu xanh mới được Sở Cảnh mua cho, cho một ít mỡ vào chảo, trải hai lát thịt xông khói lên, xúc tu linh hoạt lật trứng ở chảo bên cạnh.

Trứng chiên và thịt xông khói nóng hổi trong dầu, tim Gia Tháp cũng đập thình thịch không ngừng.

Dầu bắn đau thật ra vẫn có thể chịu được, nhưng nếu phàn nàn với Sở Cảnh, con người xinh đẹp ấy sẽ đau lòng nâng tay hắn lên, hỏi hắn có đau không.

Gia Tháp không giỏi nói dối, đó là lần đầu tiên, cũng là lần hắn làm tốt nhất.

Phía sau truyền đến tiếng bước chân quen thuộc, Sở Cảnh dẫm nhẹ lên xúc tu hắn, ôm lấy hắn từ đằng sau.

"Thơm quá, sáng nay ăn gì thế?"

"Tam minh." Gia Tháp lắc lắc cái xẻng. "Trị." (*)

(*) Gia Tháp muốn nói từ 三明治/sandwich, nhưng vì phát âm chưa vững nên từ vựng bị ngắt làm hai, là 三明/Tam minh và 治/Trị.

Sự ngập ngừng vụng về và cách phát âm không trôi chảy mang đến cảm giác hài hước lạ thường. Sở Cảnh bật cười, bước xuống khỏi xúc tu, dặn dò hắn. "Nhớ nướng thêm hai lát bánh mì nhé."
 
Sổ Tay Chung Sống Với Bạn Trai Ngoài Hành Tinh
Chương 14: Thuộc về nhau [Hết]



Mùi hương trứng chiên và thịt xông khói bay từ phòng bếp nửa kín nửa hở ra phòng khách. Sau khi Sở Cảnh rửa mặt, bánh mì nướng đã bày sẵn trên bàn ăn.

Gia Tháp nấu nướng xong xuôi, xúc tu đang cầm giẻ lau chùi quầy bếp, không chỉ lau sạch những vết dầu lúc chiên trứng b.ắn ra mà còn lau sạch mọi ngóc ngách.

"Bíp bíp ——"

Máy giặt ngoài ban công phát ra tiếng nhắc nhở đã giặt xong, Gia Tháp dọn xong phòng khách và bếp, cởi tạp dề ra, chạy tới ban công phơi quần áo.

Bóng dáng xúc tu giương nanh múa vuốt bơi lội trên nền gạch men màu nhạt, những giọt nước nhỏ trên áo sơ mi lấp lánh dưới ánh mặt trời. Sở Cảnh vừa ngậm miếng sandwich, vừa chống cằm nhìn Gia Tháp bận rộn làm việc.

Chiếc điện thoại bên cạnh vang lên hai tin nhắn nhắc nhở từ bộ phận hậu cần. Sở Cảnh liếc mắt qua một cái, rồi nhét nốt miếng sandwich nhỏ vào miệng. Một chiếc xúc tu thò vào từ ban công, dọn bát đĩa trống không xuống.

Quần áo phơi trên dây chậm rãi bay lên theo làn gió, ánh mặt trời ấm áp hòa cùng gió xuân thổi vào ban công, len qua những chiếc áo đang bay phấp phới, rơi trên bả vai và xúc tu Gia Tháp.

Gia Tháp như được bao phủ bởi một tầng ánh sáng mỏng. Sở Cảnh không để ý đến những tin nhắn chưa đọc trên điện thoại, lập tức đứng dậy, bước ra ban công và đẩy Gia Tháp đang ngơ ngác lên ghế nằm.

Ghế nằm không quá lớn, phát ra tiếng "kẽo kẹt". Sở Cảnh ngồi lên xúc tu của Gia Tháp, dựa vào ngực hắn, nhẹ nhàng v.uốt ve làn da ấm áp.

Ánh nắng ban mai sưởi ấm cơ thể, Gia Tháp an tĩnh co người trên ghế, để mặc Sở Cảnh dùng ngón tay viết viết vẽ vẽ trên vai.

Ngón tay chạm vào làn da mang đến xúc cảm rất tốt, ấn xuống lõm ra một vòng tròn nhỏ. Xúc tu đen quấn lên mắt cá chân, bị cái chân khác dẫm lên, sau đó bám riết không tha đuổi theo.

Hai người chơi đùa cực kỳ vui vẻ, cuối cùng con người bại trận, bị sinh vật ngoài hành tinh bắt được.

Sở Cảnh thừa nhận bản thân có đam mê bi.ến thái, tình cờ người mình thích lại rất phù hợp với mình. Chuyện như vậy là do duyên số chứ chẳng thể cưỡng cầu, sao anh có thể dễ dàng buông tay.

Hắn nhìn xúc tu đang quấn quanh mắt cá chân mình, nhẹ nhàng cười một tiếng.

"Sao thế?" Gia Tháp nghiêng đầu, cách môi Sở Cảnh rất gần.

"Không có gì." Sở Cảnh ôm mặt hắn hôn hôn. "Cậu nấu cơm ngày càng ngon, khen thưởng một chút."

Cánh môi mềm mại áp lên má, một giây liền rời đi.

Gia Tháp sấn tới muốn hôn môi Sở Cảnh, nhưng bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa dồn dập.

"Chuyển phát nhanh tới rồi, để tôi đi lấy." Sở Cảnh nhảy từ trên người Gia Tháp xuống, chân trần đạp lên sàn nhà vừa được lau sạch, để lại một bóng hình nhanh nhẹn.

Chó con mới được hàng xóm trên lầu nhận nuôi đang chơi đùa bên ban công, âm thanh móng tay cào đất soàn soạt truyền đến từ trần nhà, xen lẫn vài tiếng nói chuyện chẳng biết đến từ nơi nào.

Gia Tháp cử động xúc tu bị Sở Cảnh dẫm lên, đứng dậy khỏi ghế nằm.

_____

Khi Sở Cảnh ôm hai hộp giấy nhỏ trở lại phòng khách, Gia Tháp đã ngồi trên sofa, cầm điện thoại dự phòng Sở Cảnh cho hắn, chả biết đang xem gì.

Bản giao hưởng quen thuộc phát ra từ điện thoại, nghe như nhạc đám cưới.

Gia Tháp xem một hồi, lúc Sở Cảnh tới gần thì gượng gạo tắt điện thoại.

Sở Cảnh ngồi xuống cạnh bên, trêu chọc hắn. "Cậu lén tôi xem gì đấy?"

Gia Tháp không nói gì mà lắc đầu nguầy nguậy, xúc tu rũ trên đất cọ qua cọ lại hai chân trần của Sở Cảnh, sau đó nhẹ nhàng vươn đến trước mắt Sở Cảnh, mũi vòi thon dài cuốn thành một vòng tròn.

Sở Cảnh cười tủm tỉm nhìn Gia Tháp đùa nghịch xúc tu, cho đến khi đôi tay con người bắt lấy tay trái anh, tròng vòng tròn nhỏ đen vào ngón áp út anh.

"Nhẫn!" Thanh âm Gia Tháp có phần kích động.

Sở Cảnh cúi đầu v.uốt ve "nhẫn xúc tu" trên tay, một lát sau ngẩng đầu cười hỏi: "Gia Tháp có muốn kết hôn với tôi không?"

Anh không đợi Gia Tháp trả lời, bởi đáp án đã rõ mười mươi, mở ra hai gói hàng vừa được giao đến.

Hai cái hộp kích thước như nhau, trên hoá đơn không viết cụ thể là món đồ gì. Sở Cảnh mở ra gói hàng thứ nhất mới biết bên trong là cái gì.

Cái đầu tiên là vòng tay đặt làm hôm đi siêu thị, Sở Cảnh trả thêm tiền để đẩy nhanh tiến độ, sản phẩm cần một tháng để thiết kế đã hoàn thành trong một tuần.

Anh đặt làm riêng một chiếc vòng tay bằng da thật, thiết kế hình dạng nhiều vòng đen quấn quanh, tạo hình giống như xúc tu. Ở giữa vòng tay được khảm một viên thủy tinh vàng trong suốt, khi đeo lên trông như xúc tu của Gia Tháp đang quấn trên tay.

Cửa hàng thiết kế vòng da được các chuyên gia trong ngành giới thiệu quả nhiên rất đáng tin cậy. Sở Cảnh nghĩ kỹ rồi, đợi đến sinh nhật mình sẽ đặt làm thêm vài món đồ chơi nhỏ thú vị khác.

Anh giơ tay lên, quơ quơ trước mặt Gia Tháp. "Đẹp không?"

Gia Tháp gật đầu, xúc tu chọc chọc đồ vật đang chiếm giữ cánh tay Sở Cảnh, trông không hào hứng lắm.

"Khi đi làm mang chút thôi, không lo để lại dấu vết đâu." Sở Cảnh nhẹ giọng trấn an, mở hộp còn lại.

So với vòng tay chỉ dùng túi da đóng gói, hộp hàng này còn tinh xảo hơn, tầng tầng lớp lớp giấy gói xanh biển mở ra, lộ ra một đôi nhẫn bạch kim.

Vẫn là kiểu dáng tròn đơn giản, nhìn qua không có gì đặc sắc, nhưng Sở Cảnh đã đặt thợ thủ công khắc tên của hắn và Gia Tháp vào bên trong chiếc nhẫn. Khi mang vào, chữ sẽ khắc ấn lên da, dù có tháo ra cũng sẽ để lại dấu vết trên ngón áp út.

Sau Tết Âm lịch đã đặt, chỉ là giao đến cùng lúc với vòng tay. Sở Cảnh cầm lấy chiếc nhẫn lớn hơn, nhìn Gia Tháp đang mơ màng và có chút khẩn trương, kéo tay trái hắn.

Cơ thể của Gia Tháp được Sở Cảnh đắp nặn, anh nhớ rõ kích cỡ của hắn, không cần phải dùng công cụ đo đạc.

Chiếc nhẫn bạch kim khắc chữ "Sở Cảnh" xuyên qua đầu ngón tay, tròng kín kẽ lên ngón áp út của Gia Tháp.

"Đeo rồi thì không thể tháo xuống." Sở Cảnh vỗ về tay đeo nhẫn của Gia Tháp. "Thích không?"

"Thích!" Gia Tháp nghiêm túc gật đầu, giơ tay trái lên nhìn tới nhìn lui, xúc tu vòng qua eo Sở Cảnh, v.uốt ve dấu cắn loang lổ được giấu dưới lớp áo ngủ.

Ở bất cứ hành tinh nào, mỗi chủng tộc đều có phương thức đánh dấu bạn đời riêng, hoặc là khiến đối phương nhiễm mùi hương của mình, hoặc là lưu lại vết cắn độc nhất, hoặc là trao đổi tín vật quý báu.

Chủng tộc của Gia Tháp dùng vết cắn để đánh dấu bạn đời, cho dù đã rời khỏi hành tinh mẹ, hắn vẫn giữ nguyên tập tính đã khắc vào gen này. Nhưng hắn biết, con người sẽ xác định quan hệ bạn đời bằng chiếc nhẫn tròn trên tay.

Sở Cảnh đeo nhẫn cho hắn, hắn là bạn đời được Sở Cảnh công nhận.

"Thích Sở Cảnh nhất."

Đôi đồng tử vàng kim của Gia Tháp nhìn chằm chằm Sở Cảnh không chớp mắt, lần đầu tiên nói một câu lưu loát.

Sở Cảnh nhét chiếc nhẫn có khắc tên Gia Tháp vào tay hắn, tựa như mỗi đêm hai người triền miền, chỉ dẫn Gia Tháp đeo nhẫn cho mình.

"Tôi cũng thích cậu, rất thích cậu."

Con người xinh đẹp cúi đầu, một lần nữa hôn lên môi người yêu.

Hết chính truyện.
 
Back
Top Bottom